1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn^_^An

      Nguyễn^_^An New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      12
      @_haru_ ta trở lại và ăn hại hơn xưa :v:v
      Ko biết cha Mặc Mặc có nỗi khổ gì đây? Tò mò quá...!
      _haru_ thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      T nghi k giữ đc cha PM đâu :-(
      _haru_ thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 61: Bị thương
      Tôn Cẩn Du bối rối nhìn Phương Mặc, tất nhiên muốn nhóm mình cứ vậy mỗi người ngả, thế nhưng Phương Mặc cũng là lời , Tỷ Thuỷ quân tình cấp bách, song bảo bỏ lại Phương Mặc, lại cảm thấy rất khó xử, cũng muốn hỏi nàng rốt cuộc có chuyện gì? Nhưng hỏi ra rồi, nếu Phương Mặc muốn , vậy hỏi cũng như . Tiêu Trinh chỉ đứng bên lạnh nhìn, câu.

      Phương Mặc bắt gặp Tôn Cẩn Du khó xử, cười an ủi : "Huynh yên tâm, muội xong việc đuổi theo mọi người, có khi còn trước mọi người bước đến Túc Bắc ấy chứ. Nay Chu Châu vào thành kiểm tra nghiêm ngặt, ra thành còn tốt, hai người vẫn nên sớm hành động thôi. Ngũ Vương tử Bắc Địch Vũ Văn kia và chúng ta biết mặt nhau, đặc biệt phải cẩn thận đừng đụng độ chính diện.

      Tôn Cẩn Du thấy chủ ý Phương Mặc định, chỉ đành thận trọng dặn dò: "Muội nhất định phải cẩn thận."

      Phương Mặc cười cười: "Để muội đưa hai người ra thành , theo muội hai người cũng đừng Lịch Sơn thành Đông, ai mà biết Ngũ Vương tử kia có để lại nhân thủ chờ ở đó hay . Tiêu Nhị gia chỉ cần mọi người nhớ tới trong lòng là được, nhiều chuyện chẳng bằng bớt chuyện.”

      Tiêu Trinh hừ lạnh tiếng, lạnh tanh : “ cho rằng ai cũng lãnh huyết như ư? Chỉ nhớ sinh tử bản thân, mặc kệ người khác sống chết.”

      Phương Mặc cảm thấy trong lòng chợt nghẹn, những chẳng giận còn cười: “Trinh thiếu gia trọng tình trọng nghĩa, muốn tới Lịch Sơn kia hội họp Ngũ Vương tử Bắc Địch lần cứ thôi, coi như vừa rồi tôi chưa lời nào.”

      Tôn Cẩn Du bắt gặp hai người này lại om sòm vội vã thấp giọng khuyên can Phương Mặc: “Ta biết cũng là vì suy nghĩ cho chúng ta, muội cũng đúng, những thứ khác chúng ta sợ, chỉ sợ bọn chúng ôm cây đợi thỏ ở đó. Trinh thiếu gia cũng chỉ là nhất thời tức giận bật thốt ra mà thôi, muội yên tâm, chúng ta . mình muội ở lại Chu Châu gì cũng phải cẩn thận. cũng từng thấy muội rồi, dù giờ muội đổi trang phục nhưng cũng khó đảm bảo bị nhận ra.”

      Phương Mặc gật đầu, cũng thèm để ý đến Tiêu Trinh nữa. Mấy người thu dọn hành lý, rời khách sạn. Trời mới hửng, Phương Mặc thấy Tôn Cẩn Du đánh xe ngựa ra khỏi cổng thành dứt khoát quay bước. Nàng tản bộ trở về, ngồi vào tửu điếm gần Châu phủ, gọi bàn thức ăn ba lượng. Mắt thấy hai ba canh giờ qua, cửa Châu phủ dòng người tấp nập tới lui, nhưng đừng là Phương Đại Phúc, ngay cả Tằng Toại và Ngũ Vương tử Bắc Địch nàng cũng chẳng gặp.

      Phương Mặc cũng nhụt chí, lại tìm hàng mì trong dòng người phồn hoa, gọi chén mì canh, vừa ăn vừa nhàn tản chuyện nhà với lão bản, cuối cùng cũng kiếm được chút tin tức, biết Ngũ Vương tử Bắc Địch kia có khu trạch viện ở thành Nam. Nàng đoán rằng Tằng Toại ắt cũng ở cùng chỗ, đợi đến khi trời tối, thay bộ trang phục liền tìm đến trạch viện nọ.

      Vượt tường viện nhảy vào là cánh rừng lớn, vùng đen như mực. Nàng cẩn thận từng li từng tí dò xét phía trong ước chừng nửa nén hương, rốt cuộc bắt gặp ánh đèn từ phương đình nhà thủy tạ. Nàng cũng dám tiếp cận quá gần, xa xa thấy bên trong có mấy bóng người lay động, phân biệt lâu mới biết người ngồi đối diện kia chính là Ngũ Vương tử Bắc Địch.

      Gió nổi cây lay, cách quá xa nên tất nhiên thể nghe được đối phương gì, Phương Mặc thấy Tằng Toại ở trong cũng còn tâm tư quan sát, muốn xoay người đột nhiên nghe được trong đình “xoảng” tiếng vang giòn, như là thình lình có ai ném chén trà xuống. Phương Mặc ngoảnh đầu nhìn, Ngũ Vương tử kia tựa vào lan can đình, mặt nửa cười nửa . Trong đình ánh đèn lờ mờ, chiếu vào gương mặt tuấn mỹ của , con ngươi màu xanh loè loè ánh quang. gương mặt tuấn mỹ cực điểm, Phương Mặc từ trong cái cười tuyệt mỹ thanh lạnh nhận vẻ tức giận và tàn nhẫn.

      yên tĩnh an lành xung quanh chợt biến mất tung tích, hai người khác quỳ trong phương đình lẩy bẩy run. Ngũ Vương tử Bắc Địch cũng lời nào, bàn tay trắng xanh chậm rãi vỗ về con báo trắng trong lòng. Có lẽ động tác của hơi mạnh, con báo trắng kia rít “Ngoao” nhảy khỏi lồng ngực , lại nhảy lên lan can đối diện, quay đầu lại, trong khối trắng tựa tuyết, con ngươi thăm thẳm mấy phần sợ hãi.

      Đêm nay trăng, vòm trời u, xung quanh nhất thời im lặng đến đáng sợ. Con báo trắng toan rời khỏi, theo lan can nhảy về phía bờ, nhưng đương giữa trung liền “đùng” tiếng rơi xuống nước, bộ lông trắng sáng bập bềnh mặt nước lạnh lẽo, sóng nước hơi mấp mô, khuấy tan cảnh đêm tĩnh mịch phản chiếu hồ.

      Phương Mặc híp mắt quan sát, Ngũ Vương tử Bắc Địch giơ tay cười khẽ, trong bàn tay trắng xanh xẹt qua đường hàn quang khiến con ngươi nàng khỏi co rút. Cũng gì mà hai người quỳ trong phương đình cúi đầu đứng dậy, rời khỏi. Mắt thấy sắp hướng tới bờ bên này, Phương Mặc vội vã ngừng thở.

      Trong phương đình, Ngũ Vương tử Bắc Địch đứng đối diện hồ, sóng nước lấp loáng phản chiếu mặt , ánh quang nhàn nhạt lúc tỏ lúc mờ bất định, lúc này mặt cười, khẽ mím cánh môi mỏng, con ngươi màu xanh phẳng lặng. Ánh đèn sau lưng phát ra vạn tia sáng, dẫu chẳng chút hơi thở phàm trần, nhưng cũng u lạnh giá, khiến người ta trông mà kinh sợ đến rùng mình.

      Hai người kia dần tới gần Phương Mặc. Phương Mặc nghe được trong họ có giọng: “Đại ca, huynh Ngũ Vương tử này rốt cuộc là ý gì đây? Hai tiểu tử nọ thoát thân cũng chẳng thể trách chúng ta ra sức chứ! Hai ngày nay mấy huynh đệ chúng ta đều chết rấp trong Kỳ Sơn, thiếu điều muốn lật tung hết cả ngọn núi lên mà có tìm được người đâu. Tuy hôm nay đụng độ, nhưng hai tiểu tử đó cũng láu cá lắm, vừa đảo mắt mất bóng. Nếu mấy tên này dễ bắt như thế lúc trước làm gì có chuyện chạy thoát từ trong tay ...”

      “Câm miệng!” Tên còn lại vội quát khẽ ngăn cản, quay đầu ngó quanh vòng mới lại thầm: “Đệ cũng coi thử đây là chỗ nào? Đây là chỗ đệ có thể loạn ư? Bảo đệ tìm người đệ mau mà tìm, lắm lời làm gì?”

      Gã còn lại cũng thào: “Còn phải là đệ bị bức đến hoảng sao? Từ qua đến giờ chúng ta có ăn xong được bữa cơm canh nóng nào đâu, liên tiếp mấy ngày đều rúc trong chỗ hoang sơn dã ngoại kia, thiếu điều cóng chết , còn chả được miếng lợi nào, tý bị hù chết! , vừa nãy đệ suýt bị dọa đái ra quần, bà nội nó chứ, vị Ngũ Vương tử Bắc Địch này trông yếu đuối như đàn bà, lòng dạ lại độc ác đến thế. Con mèo nào có phá hư chuyện của lại lẳng lặng châm đâm chết, đệ nhìn mà tim muốn thót lên cổ họng.”

      Người kia khẽ thở dài hơi: “ cố tình làm cho chúng ta xem đấy. Lần sau còn sơ suất lần nữa con mèo trắng kia chính là kết cục của ta và đệ. Trước đừng quan tâm những thứ này, chúng ta phải mau mau tìm cho được hai tiểu tử kia, bằng là chẳng có vận may như hôm nay đâu.”

      Hai người càng càng xa, mày Phương Mặc khẽ nhíu, xem ra chuyến trở về của Tôn Cẩn Du và Tiêu Trinh quá thuận lợi, cũng biết hai người trốn tới đâu rồi.

      Cũng chỉ trong thời gian chớp mắt, đợi đến khi nàng ngẩng đầu nhìn về phía đình trong đình tối om, người bên trong rời khỏi, ánh đèn chập chờn lơ lửng tiến vào rừng sâu đen kịt.

      Phương Mặc chỉ hơi trầm ngâm liền bám theo. tìm được Tằng Toại, nghe lỏm chút tin tức của đám người Tôn Cẩn Du cũng được.

      Phương Mặc theo sau Ngũ Vương tử Bắc Địch, xa xa trông thấy bên cạnh chỉ có lão nô lưng còng tuỳ tùng, lão nô nọ dù khuôn mặt gì đặc sắc, nhưng cất bước giữa rừng rậm tối đen im lìm lại hề nghe được chút tiếng vang, đoán rằng lão ta thân thủ nhất định bất phàm. Dõi theo họ vào viện tứ phương, nô bộc áo xanh phía trong vội vã tiến lên nghênh tiếp, Ngũ Vương tử Bắc Địch mỉm cười hỏi: "Tằng tiên sinh ngủ chưa?"

      Nô bộc áo xanh cung kính trả lời: "Tiên sinh vẫn chưa nghỉ ngơi, ở trong thư phòng ạ." xong, muốn bước qua bẩm báo Ngũ Vương tử Bắc Địch khoát tay, ra hiệu lui xuống, còn mình dẫn theo lão nô lưng còng hướng về phía thiên viện phía Tây.

      Phương Mặc vừa vào cửa viện liền ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc, nàng đè kích động trong lòng, bám theo sau hai người nọ tới thiên viện, do sợ lộ tung tích nên nàng cũng dám áp sát quá gần, chỉ trốn tại góc xéo cây ngó vào trong. Thiên viện phía Tây đèn đuốc sáng, phản chiếu bóng hai người lên ô cửa, mà Ngũ Vương tử Bắc Địch cũng vội tiến vào, chỉ dẫn lão nô lưng còng lặng yên vô thanh đứng dưới mái hiên.

      Bấy giờ trong phòng có người : "Thương thế đại nhân tuy bề ngoài nhìn sao cả, song thực chất tỳ phế (lá lách và phổi) đều chịu ảnh hưởng, nếu tận tình điều trị, e rằng hai ba năm nữa phát tác, đến lúc đó khó mà xử lý."

      Phương Mặc nghe được giọng của Phương Đại Phúc, đáy lòng lập tức rộn ràng.

      Trong phòng vang lên tiếng thở dài của Tằng Toài: 'Yến Nhị quả nhiên tài ba, nếu phải diện thể lực ta nhỉnh hơn bậc, chỉ sợ kẻ nằm nơi Lịch Sơn thành Đông béo thịt chó hoang chính là ta. Lúc cước của đạp xuống ta cũng phát giác gì cả, nếu chẳng phải cởi hết bộ quần áo này ra làm sao biết cước của lợi hại đến thế. May mà bên cạnh ta có tiên sinh, bằng cái mạng này của ta mất thế nào cũng chẳng hay."

      Phương Đại Phúc : "Vết thương này là tổn thương ở bên trong, lúc ấy quả cũng khó nhận ra, dần dần, máu độc tụ phía trong chậm rãi ăn mòn lan rộng, phải bức hết máu độc ra, tới nửa năm được. Hơn nữa nửa năm này đại nhân cũng phải vô cùng cẩn thận, thể để nội phủ bị thương lần nữa."

      "Tiên sinh, ta nhớ rồi." Tằng Toại dứt lời, đột nhiên lớn tiếng quát: "Ai ở ngoài?"

      Ngũ Vương tử Bắc Địch cười khẽ hai tiếng, đáp: "Là ta." Tằng Toại vội vã mở cửa ra đón: "Hoá ra là Ngũ Vương tử, mời nhanh vào." Ngũ Vương tử mỉm cười vào phòng, đánh giá khắp bốn phía lượt, ngồi xuống trước bàn án, ôn hoà cất giọng: "Hoá ra tiên sinh bị thương, sao sớm?"

      Tằng Toại thở dài hơi: "Hổ thẹn, tôi cũng vừa tắm mới phát . Tiêu Nhị này từ trước là nhân vật tiếng tăm ở Mạc Bắc, thân thủ đích xác tàn nhẫn." Ngũ Vương tử khẽ cười cười, "Có lợi hại thế nào nữa còn phải bị thương dưới tay tiên sinh."

      Tằng Toại cười khổ tiếng: "Tôi cũng chỉ chiếm chút ưu thế thể lực mà thôi, nếu phải ta liên tiếp mấy ngày ăn uống gấp rút đường, tôi chưa chắc là đối thủ của , dẫu có là thế, tôi cũng ăn cước của đây."

      Ngũ Vương tử quay về lão nô lưng còng phía sau ra lệnh: "Vào trong kho xem, có dược liệu nhân sâm đỏ tốt nhất ? Bất luận tiên sinh muốn gì cứ lấy đến đây." Tằng Toại vội vàng cảm tạ, ông ta thấy Ngũ Vương tử Bắc Địch đến lúc đêm hôm khuya khoắt, lường trước ắt là có việc, đưa mắt làm dấu cho Phương Đại Phúc, Phương Đại Phúc hơi khom người, lui ra cửa phòng.

      Phương Mặc bắt gặp Phương Đại Phúc ra, vội vã theo sau lưng ông.

      ====

      @Winter : thành thói rồi, sửa được :v, truyện đó tôi chưa đọc, mà nghe đồn "Archimedes thân " của tác giả này hay lắm :3

      @Nguyễn^_^An : ôi rốt cuộc cũng về rồi, mừng quá TT____TT

      @người qua đường : ax sao lại thế X___X
      Last edited: 12/10/15

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      ờ ờ, Archimedes thân cũng nằm trong hệ liệt dấu, nổi tiếng vì nam chính khá giống tính cách Bạc Cận Ngôn :v nhưng tôi vẫn khá thích Freud dấu hơn dù chưa đọc hết cả hai bộ này, vì mấy chương đầu chị nữ chính ở Freud dấu cá tính quá, tôi đọc k nhịn được cười. Mà Freud dấu sắp được xuất bản :037: tôi thề nhất định phải mua được. Mà nếu thích đọc trọng sinh hoặc trả thù đừng bỏ qua hệ liệt nữ phụ của Cửu Nguyệt Hy, tôi cực lực đề cử
      hôm nay tôi thấy được 1 tấm ảnh, ờm, khá giống PM trong tranh của , nhưng cằm nhọn hơn, và có màu, ờm, kiểu tóc và trang phục cũng hơi khác, nhưng k hiểu sao nhìn mặt thoáng là tôi cảm thấy khá giống PM ^^
      cơ mà, bên là báo trắng sao bên dưới lại thành mèo vậy??? tội nghiệp e nó, bị giết thôi lại còn bị nhầm thành mèo
      _haru_ thích bài này.

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      cảm giác, tác giả hơi ác mà :)))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :