1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Đồng nhân] Ỷ thiên chi Nhất Tần Nhất Tiếu - Phạn Ca (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 20

      20.1: Phương nương cuồng kết hôn

      Phương nữ hiệp là mỹ nữ rất có khí chất đại tỉ

      Nhưng đại tỉ này có nghĩa là đại tỉ trong xã hội đen, mà có nghĩa là đại tỉ sinh ra sớm, có trách nhiệm chiếu cố ngươi.

      Theo nàng , này vì dưới nàng có ba đứa em, mà cha mẹ đều mất sớm, sau khi nhập môn, dưới cũng có hai ba mươi sư đệ sư muội.

      Đồng chí Lâm Nhất Tần là người hưởng ứng dân số kế hoạch hóa gia đình kêu gọi mỗi gia đình chỉ sinh con, nửa đời trước đều hưởng thụ chăm sóc chiếu cố của hai người nên cách nào tưởng tượng nổi nếu cuộc sống còn có mấy chục người tuổi hơn ngươi cần ngươi chiếu cố ra sao.

      Nhưng Phương nữ hiệp tựa hồ rất thích ý, nàng sư đệ sư muội đều rất đáng , chiếu cố cùng dạy dỗ bọn họ đều rất vui.

      Có người xem việc vô tư cống hiến cũng là loại hưởng thụ. Ở thời đại của Lâm Nhất Tần, loại người này xem như tuyệt chủng.

      Hai người cùng hơn hai mươi tuổi, cách nhau xa, nhưng mỗi khi ở cùng chỗ với Phương nữ hiệp, luôn có loại cảm giác an tâm như khi ở bên cha mẹ.

      Ví dụ như Phương nữ hiệp có thể so sánh với vệ tinh dự báo thời tiết còn chuẩn hơn, mỗi ngày tự động nhắc nhở cùng kiểm tra xem quần áo Tiểu Lâm có phù hợp với độ ấm hôm nay , có phù hợp với hành trình , hợp liền trở về đổi.

      Nàng cáu kỉnh lên cố chấp.

      Lại ví như Phương nữ hiệp cực kì bao che khuyết điểm. Có lần bạn học Tiểu Lâm ràng do đồng hồ sinh học đều, bản thân ngủ tốt ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa, bị lạnh phát sinh tả, nhưng Phương nữ hiệp chính là đổ cho phòng bếp khách sạn đồ ăn sạch , dùng chiêu uy hiếp kinh điển của đại hiệp – bóp nát chân bàn, chiếm được lời giải thích trịnh trọng từ lão bản khách sạn cho tới đầu bếp tiểu nhị.

      Lại lại ví như, Phương nữ hiệp từ khi biết bạn học Tiểu Lâm tự học viết chữ liền quyết định mỗi ngày phụ trách giúp nàng nghe viết, kiểm tra chính tả, ra đề viết văn, hơn nữa soạn sẵn bảng chữ mẫu trăm tờ, thái độ dạy học cực kì nghiêm túc, bài chưa viết xong được ngủ, viết sai nhiều bị đánh vào lòng bàn tay.

      Cố chấp đến đáng như thế, cũng coi như động vật hi hữu đáng bảo hộ.

      Nhưng ngay cả già dặn đến mấy, Phương nương hai mươi tuổi hoa dù sao cũng chỉ là thiếu nữ lòng mang giấc mộng. Bởi vậy nàng mắc bệnh nan y chỉ có ở thiếu nữ hoài xuân, hơn nữa chỉ có duy nhất phương pháp chữa bệnh này.

      Loại bệnh này có tên khoa học là – cuồng kết hôn

      Danh tính: Phương Định Tầm

      Giới tính: nữ

      Tuổi: 24 tuổi

      Quê quán: Tứ Xuyên

      Dân tộc: Hán

      Nghề nghiệp: nữ hiệp

      Biểu chứng bệnh:

      1. Tình trạng ban đầu còn , khi người khác đề cập từ ngữ liên quan đến ‘Sư huynh’, biểu cúi đầu, ngại ngùng, ấp úng, tứ chi chậm phản ứng, cũng có tượng mạch máu mạch sung huyết.

      2. Sau khi quen được hai ba ngày, bệnh trạng tăng thêm. Chủ động đề cập cụm từ mấu chốt ‘sư huynh’, nhưng chỉ là ngẫu nhiên. Đối với ‘làm sao nắm quyền chủ động trong quan hệ nam nữ’ cùng ‘18 chiêu khiến chàng thảm bạn’ đều biểu hứng thú tầm thường. tượng mạch máu mặt sung huyết giảm bớt, nhưng đối với việc muốn học tập vấn đề này vẫn còn ngại ngùng.

      3. Sau khi nhận thức tuần, tượng mạch máu sung huyết mặt hoàn toàn biến mất, hơn nữa ba câu rời ‘Sư huynh’, thường trong lúc dạy học vấn đề cũng suy ra ba. Bắt đầu đố với chủ nghĩa thực tác phẩm ‘luật hôn nhân’ phát sinh hứng thú.

      4. Bắt đầu có ảo giác cùng nghe lầm, thường mơ mộng hão huyền cảnh sư huynh cầu hôn cùng cảnh kết hôn. Bắt đầu nghiêm cẩn định danh sách khách mời cùng tổ chức thu tiền biếu trong hôn lễ.

      5. Bắt đầu nghiên cứu kĩ, tiến hành quy hoạch danh sách con trai con tương lai, diện mạo, sở thích, nghề nhiệp,…, cũng chuẩn bị tốt tình huống khi nàng/ đạt cầu, liền thực thi gia pháp ra sao, thủ đoạn thế nào,vv…

      6. … … … … … …

      Phương án trị liệu: mau mau đem nàng gả ra ngoài.

      20.2:

      Bác sĩ điều trị: Lâm Nhất Tần

      Thời gian chẩn đoán: mồng tám tháng giêng công nguyên năm 1321

      Mùng chín tháng giêng công nguyên năm 1321, Lâm Nhất Tần may mắn xem bộ phim ‘Dương Tiêu cùng Hồng Tử khuynh thành’ ở cự li gần. Tuy đến gần xin chữ kí diễn viên, nhưng từng tình tiết phim cũng đủ rung động trái tim trạch nữ ( phải hủ nữ), cũng đủ khiến người ta sững sờ.

      Nhưng khi sân khấu hạ màn, chuyện nàng lo lắng chỉ còn : Phương nương.

      dọc khách sạn vòng thứ nhất:

      Từ triệu chứng có thể thấy, thiếu nữ thuần khiết dáng này vô cùng chờ mong tình và hôn nhân, với tính cách cố chấp, nàng căn bản chưa chuẩn bị chút gì cho thứ gọi là ‘thất tình’

      Chỉ là thần vạn năng cũng có cách nào mở miệng cho nàng: ‘Sư huynh cùng đối thủ mĩ mạo gian tình hề bình thường!”

      Haiz, vô luận hai nam kia là thẳng là cong, trong ba người, thương tâm sâu nhất vẫn là Phương Định Tầm.

      Tuy rằng trong ‘luật hôn nhân’ có điều khoản đảm bảo quyền lợi của nguyên phối, nhưng dưới ngàn năm nay, thế giới nào có ‘luật đương’ đẻ bảo vệ người vô tội bị thương hại trong tình đâu.

      Dọc khách sạn vòng thứ 11:

      Lâm Nhất Tần dám nghĩ đến việc nhìn nàng kia thảo luận về hôn lễ đầy ngượng ngùng hạnh phúc, về quần áo trẻ đầy ôn nhu, toàn bộ hóa thành tuyệt vọng bi thương cùng điên cuồng.

      Đúng vậy, tuyệt vọng cùng điên cuồng.

      ‘Bồ thảo giai như tơ, bàn thạch có phải thể nào di chuyển?”

      Kỳ thực bàn thạch có gì tốt? Giơ lên cao rồi đập xuống chẳng phải tan xương nát thịt. Nữ tử cố chấp như thiêu thân, tại niên đại này bị người tín nhiệm nhất phản bội lừa gạt, nàng trở nên như thế nào liền dùng đầu gối cũng có thể biết đáp án.

      Dọc khách sạn vòng thứ 28:

      đương cùng luận võ rất giống, người thua bị thương, niên đại đặc thù, nữ nhân càng dễ thua.

      Nữ 24 tuổi, chưa hôn phối, nàng còn đường lui.

      Cứ như vậy cho nàng, xem như chưa có gì phát sinh?

      Khiến cho nàng cùng kẻ căn bản nàng, nam nhân hư hư thực thực GAY bên nhau trọn đời?

      Phi! Đừng cửa sổ, ống khói chuồng chó cũng có cửa đâu! Quý trọng sinh mệnh, nữ nhân tốt phải rời xa hôn nhân cùng

      GAY

      Dọc khách sạn vòng thứ 44:

      bằng thừa dịp sư huynh nàng bị thương nặng, chạy tới thiến ? Ừ…chủ ý này tệ…Nhưng thực thi có chút khó khăn. Hạ độc hay trói đây? Hạ độc có vẻ tiện hơn, khỏi mất công nghe rên rỉ cùng cầu xin…Khụ, khụ! đúng, trọng điểm phải chỗ này! ! Quan trọng phải là ta hạ thủ, ta muốn tìm người hỗ trợ a!

      Người nào đó bắt đầu suy nghĩ ý niệm kinh sợ đáng khinh…, tiếng cười tà ác khặc khặc vang lên

      "Ta có độc dược, cũng giúp ngươi đối phó người kia nga ~ "

      Trước mặt Lâm Nhất Tần đột nhiên xuất gương mặt trắng bệch phát ra lời trầm.

      Chỉ nghe tiếng hét thảm, quạ bay đầy trời. Lâm Tiểu Tiên nổi giận lôi đình:

      “Ngươi ! ! ! Có tật xấu sao? ? Ngươi đứng hù người trong này làm cái gì?”

      Chỉ thấy Vi Nhất Tiếu treo ngược xà, đung đưa nhìn nàng, hứng trì bừng bừng nhìn chằm chằm biểu tâm lý rối rắm của bạn học Tiểu Lâm, cười hì hì:

      "Luyện công ~~ ta ở chỗ này nhìn ngươi vòng vo 44 vòng rưỡi , tại mới phát ta a ~ "

      “ORZ …ta muốn cắn ngươi…Hút máu xong liền sa đọa thành dơi rồi à…hù chết người. Đúng rồi, sao ngươi biết ta muốn đối phó ai?”

      Ánh mắt hoài nghi dò xét từ cao xuống thấp, ngươi có Baidu.com, mắt X quang hay đọc tâm đại pháp?

      “Ai dà, nhìn ngươi cái, trong khúc ruột già nghĩ gì đều viết hết lên mặt, có cần phải đoán sao?”

      Lâm Tiểu Tiên oán thầm: “Vô văn hóa, khúc ruột già được, được,…, khúc ruột già còn chẳng phải có…Ác… bị bản thân tưởng tượng mà thấy ghê…”

      (p/s: chắc các bạn còn nhớ ruột non là để tiêu hóa chất dinh dưỡng, xuống đến ruột già còn bã và chuẩn bị thải ra ***)

      Lúc này oán giận :

      “Vậy ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ, ta có cách nào cho Phương nương…”

      Vi Vi nới lỏng chân, xoay người 180 độ nhàng hạ xuống, linh hoạt như lá rụng, mảnh hoa tuyết cũng bị kinh động.

      sờ lọn tóc xoăn của nàng :

      thể đừng . Mỗi người đều có chuyện riêng của mình, người ngoài nhúng tay vào được.”

      Lâm Nhất Tần uể oải : “Ta chỉ cam tâm thôi, Định Tầm là nương tốt cỡ nào, bị hai cái nam cong hư hư thực thực lừa gạt trêu chọc, chẳng lẽ còn có quyền lợi biết chân tướng sao?”

      “Biết rồi chẳng phải còn bi thảm hơn? Vẫn là để tự bản thân nam nhân kia nghĩ biện pháp giải thích .”

      Vòng vo quanh khách sạn 44 vòng rưỡi, suy xét hồi vẫn ra, khiến người ta vô lực. Tuy làm chuyện đuối lí, trong lòng nàng lại run sợ dám đối mặt Phương nữ hiệp, ngay cai cơm chiều cũng lấy khẩu hiệu giảm béo mà chưa ăn.

      Nhưng rất nhanh, nàng hối hận về quyết định này.

      Cái gọi là “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”, chỉ có đồ ăn giúp người vượt qua cửa ải khó khăn, là bạn tốt vĩnh viễn phải bội.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 21:

      21.1:

      Thời gian cơm chiều qua , Lâm Nhất Tần trong lúc buồn bực, thừa dịp Vi Vi để ý, chuyên tâm luyện công, nàng liền vụng trộm chuồn ra khách sản tản bộ. Ai ngờ vừa mới ra đến trăm bước, á huyệt cổ tê rần, người bị điểm liên tiếp mấy huyệt đạo.

      Bạn học Tiểu Lâm trong lòng thầm than: khổ luyện nhiều ngày học nhận thức huyệt đạo cuối cùng cũng phát huy tác dụng!

      Lúc này giả bộ trúng chiêu ngã xuống, tư thái tự nhiên lưu loát, bản sắc kĩ xảo đủ đạt giải OSCAR.

      Chính là cao thủ này liền thời gian vỗ tay cũng cho, công lãng phí kĩ thuật diễn. Bản thân mình còn chưa rơi xuống đất, bị lôi , vác lên vai, cưỡi mây phóng gió bay .

      Người này khinh công rất tốt, lưng đeo thêm người mà treo tường vượt vách hề trở ngại, lấy bóng đêm che giấu, đem cả nương lớn trực tiếp khiêng ra khỏi thành, cư nhiên kinh động ai.

      Ra khỏi thành liền hề thương hương tiếc ngọc, trực tiếp đem Lâm Nhất Tần ném xuống đất. Lâm Tiểu Tiên đường bị điên đầu váng não, lúc này đột nhiên bị xoay tròn 360 độ, phù tiếng bốn vó chổng lên trời.

      May mà tuyết đọng dày, té bị thương, nhưng bất hạnh ‘trúng huyệt đạo’ nên dám kêu đau, dám điều chỉnh tư thế, trong lòng đem tổ tông bọn buôn người mắng đến hai mươi tám đời, chỉ đợi dùng oán niệm công kích tinh thần bằng ánh mắt.

      Nhưng liếc mắt cái, liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

      Chỉ thấy người này lưng đeo trường kiếm, áo bào trắng phiêu dật, phong lưu tiêu sái, kiệt ngạo tốn.

      Đối mặt gần gũi với mĩ công đại hiệp phóng điện chừng 1000V, bạn học Tiểu Lâm có tí ý niệm kinh diễm nào, đột nhiên hiểu ‘mẹ kế’ (tác giả) muốn ngược.

      Xem diễn đủ, hôm nay ngoài ý muốn lại gặp riêng ‘diễn viên’, bản thân tự nhận với thực lực phế vật như mình thể ‘trốn gặp’ thành công. Chỉ là biết lần gặp này muốn lấy móng heo tiểu tiên hay lấy cả mạng.

      Bạch y nhân từ cao nhìn xuống, dùng ánh mắt lạnh bạc như đao đem Tiểu Lâm nhìn thấu, trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Lâm Nhất Tần biết đây là chiến thuật tâm lí, nhưng vẫn bị ánh mắt uy hiếp như có cảm giác máu chảy ngược.

      đứng như thưởng thức ánh mắt hoảng sợ hoảng loạn, mãi lúc sau mới ra tay giải khai huyệt đạo.

      Bạn học Tiểu Lâm vừa được ‘giải’, lập tức đứng lên xoa xoa hai tay, chân chó hề hề giải thích:

      “Đại, đại hiệp! Ta chỉ ngang qua a, phải cố ý xem! Người liền xem ta có võ công, tha cho ta !”

      Bạch y nhân lạnh lùng liếc nàng cái, há mồm :

      “Vì sao ngươi võ công ta tha cho ngươi?”

      Lâm Nhất Tần nghẹn lời. Tuy rằng đả thương người võ công là đạo nghĩa giang hồ, nhưng quy tắc tự nhiên là do người mạnh đặt, lúc hai người luận võ, kẻ thắng muốn đánh đánh, muốn giết giết, nàng giải thích ‘Vì sao phải bảo vệ kẻ yếu’ có ý nghĩa sao?

      Hơn nữa nhìn ba phần tà khí bảy phần bá đạo, phải đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa giảng đạo lí.

      chiêu qua , Lâm Nhất Tần liền rơi vào thế hạ phong.

      21.2:

      Nhân vật phản diện boss thấy nàng đáp, cười lạnh tiếng, lại ra chiêu :

      “Ngươi là người phương nào phái tới? Có mục đích gì?”

      Lâm Nhất Tần trong lòng trợn mắt: nhìn xem, đây là câu thẩm vấn vạn năng đó.

      Chẳng lẽ người trong võ lâm xuống núi đều ngâm nga qua sách đỏ ‘Thuật ngữ thiết yếu khi lại giang hồ’ sao?

      Những từ kinh điển thường gặp như:

      "A: tại hạ ***, người giang hồ xưng ****. B: nguyên lai là ***, nghe danh lâu. A: dám nhận dám nhận..."

      Còn lời kịch kinh điển khi đánh nhau:

      "Đối phó loại này **, cần cùng cái gì giang hồ đạo nghĩa, mọi người xông lên a!"

      Độc giả chấm bài thi cũng có cảm giác mệt thính giác được ! Xem chúng ta giận dữ ném gạch chết ngươi nha ! Nhưng trong lòng YY, mặt lại tất cung tất kính nghiêm túc :

      “Đại hiệp…ta chỉ là người bình thường bất hạnh ngang qua, có kẻ nào sai sử. Ta lấy danh dự thề, phương diện này tuyệt mưu quỷ kế, dụng tâm hiểm ác!”

      Bạch y nhân tựa hồ nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, nâng mi lộ thần sắc khinh bỉ:

      “Danh dự của ngươi? Ta còn biết ngươi là người phương nào, quản danh dự ngươi làm gì?”

      Lâm Nhất Tần gật đầu như gà mổ thóc :

      “Đúng vậy đúng vậy, ta cũng biết ngươi a! Bởi vậy mới đây là ngoài ý muốn thôi!”

      “Ta gọi Dương Tiêu, bây giờ biết rồi đó”

      Lâm Tiểu Tiên ‘sặc’ tiếng, lập tức liều mạng che giấu biểu tình vặn vẹo mặt, oán thầm:

      “Tốt lắm! Tốt lắm! vừa ra tay chính là đòn sát thủ. Quả nhiên Minh Giáo toàn người có ham mê ác liệt, tả sứ đầu, theo sau là Bức Vương cùng Sư Vương, phải giả thần giả quỷ uy hiếp đe dọa. cùng dạng người nhập cùng giáo a!”

      Tức thời hai tay chắp lại, biểu tình nghiêm túc trích lời kinh điển của đại hiệp ngốc Quách Tĩnh:

      “Kính trọng lâu, mà cho tới giờ ta chưa từng nghe qua tên này”

      Cao thủ vừa xuất khẩu, liền biết có phải cao thủ hay . Quách Tĩnh thẹn danh Bắc Hiệp, trăm năm sau trích lời vẫn uy lực vô cùng, cao thủ đương thời Dương tả sứ cũng hoa hoa lệ lệ chấn động.

      Nhưng người ta là soái ca, phản ứng tất nhiên khác người thường, chỉ giọng ‘khụ’ tiếng, liền che giấu ý sững sờ 囧 trong mắt

      Hiệp này người đáp ta trả, mạo hiểm trích lời giang hồ kinh điển, Lâm Tiểu Tiên chiếm thế thượng phong.

      Hôm nay luận võ, Dương Tiêu sớm phát nữ tử này ở bên nhìn trộm, vừa lúc muốn ra tay tra hỏi lại phát có cao thủ cố ý để lộ hành tung, đứng đằng sau người này, ý muốn bảo hộ.

      cùng Hồng Tử sức lực ngang nhau nhưng nội tình phức tạp (?!), hai người cũng nguyện gây chuyện thị phi, lại thấy cao thủ kia có ý muốn phá rối, liền xem như thấy mà cho qua.

      21.3:

      Nhưng Dương Tiêu từ trước đến nay tâm tư thâm trầm, lại là người có địa vị cao trong Minh Giáo, bắt gặt bị người thân phận nhìn trộm, đương nhiên thể cứ thế mà bỏ qua.

      Luận võ xong làm bộ rời , kì thực quay lại, đia xa xa theo đôi nam nữ này, điều tra chỗ ở của bọn họ, lại thân xung quanh khách điếm, luôn chờ nữ tủ này lẻ loi mình mới ra tay bắt.

      Dương Tiêu đối xử địch nhân trước nay đều tàn nhẫn, nhìn thế tục. Hôm nay cùng cố nhân gặp nhau, tuy tâm thần kích động, nhưng gặp chuyện vẫn bình tĩnh tự nhiên, nhanh chóng phán đoán mục đích từ miệng nữ tử này, mới mặc kệ cái gì giang hồ đạo nghĩa, liền ra tay đem nàng chộp tới.

      Nhưng hỏi hỏi lại, đối phương vẫn giấu diếm điều gì đó. Bắt về để hỏi, nhưng bắt Dương Tiêu xuống tay tra tấn thiếu nữ võ công, làm được.

      Thiện mưu lược, nhiều kế sách Dương tả sứ sao có thể chịu vậy?

      Tức thời đem Lâm Nhất Tần ném lại, bay ngược vào thành.

      Bạn học Tiểu Lâm cho rằng tả sứ khai ân đặc xá, liền hướng vào thành mà chạy. Ai ngờ chỉ là tạm tha mà thôi, còn chưa vào cửa thành, Dương Tiêu trở lại.

      Trong tay cầm cây trượng dài đen bóng, thoạt nhìn có gì đặc biệt. Lâm Tiểu Tiên mồ hôi lạnh, hắc tuyến như thác Nicaragua cuồn cuộn tuôn trào.

      Lấy võ công của , muốn giết mình là chuyện dễ như trở bàn tay, lấy ra đạo cụ này là muốn làm gì? Đầu óc nàng nhất thời nhớ lại đủ thứ BT (biến thái) ngược văn, sợ tới mức liên tục lùi về sau, năng lộn xộn cầu xin:

      “Đừng! Đừng! Dương đại hiệp! Tiêu đại hiệp a! Ta thực chất sùng bái ngài ~, ngưỡng mộ lâu mới nhìn ngài luận võ~~. Ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, bụng tể tướng chống được cả thuyền, nguyện lạc ô đề sương mãn thiên (trăng tà chiếc quạ kêu sương…), vợ chông đồng lòng quản gia a….”

      Lâm Tiểu Tiên bị dọa đến hỗn loạn, tất cả lời kịch truyền hình đều tuôn hết ra. Dương Tiêu ban đầu chỉ nghĩ hù dọa nàng chút, nhưng nghe đến câu cuối “Vợ chồng đồng lòng quản gia” liền cho rằng chế nhạo châm chọc, khỏi giận tím mặt.

      “Ngưỡng mộ?” Dương Tiêu đem ánh mắt quét lượt từ xuống thấp, lạnh lùng cười, môi mỏng khẽ nhếch, cứng rắn phu ra ba chữ:

      “Ngươi! ! Xứng!”

      Dứt lời liền mang theo trượng sắt, đem Lâm Nhất Tần phi thân lên tường thành. Đến độ cao chừng bốn năm trượng liền đem áo bông của nàng treo lên cây, ‘thương’ tiếng cắm trượng vào thành tường, treo nàng trung. thản nhiên bay xuống, nghênh ngang mà .
      Abby, Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 22:

      22.1:

      Bạn học Lâm Nhất Tần nhà ở lầu 38 mười năm, cũng từng phơi khăn ngoài ban công, nhưng chưa bao giờ bị đối đãi như khăn lau thế này, tự dưng bị đem treo ở độ cao bốn năm tầng lầu nhìn xuống thế giới mặt đất.

      Tường thành mỏng manh dựng bằng tre, dù có ai tác động vào, mùa đông tuyết rơi dày làm sao chịu được sức nặng của người trưởng thành?

      Nàng chỉ có thể giữ chặt ‘báng súng’, bị dọa đến thần hồn điên đảo.

      Lúc này vẫn trời đông giá rét, ban đêm bên ngoài xuống dưới mười mấy độ, gió lạnh ào ào thổi qua, nước đóng thành băng.

      Lâm Tiểu Tiên cổ áo bị treo mũi trượng cao cao xốc lên, lộ ra nửa bụng trắng, chỉ tiếc thể bay lên trời, trong gió lạnh ảm đạm thê lương, cuối cùng tự mình cảm nhận được “Ngã dục thừa phong quy khứ, Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, Cao xứ bất thắng hàn. ”

      (Ta muốn bay về theo gió /Chỉ sợ lầu quỳnh gác ngọc /Cao thẳm rét nhường bao)

      Tiên cưỡi mây lướt gió, ngã xuống liền thành bánh bột ngô thịt heo.

      Lúc này là chín giờ tối. Người dân thành sống về đêm, tất cả đều chìm trong mộng đẹp, cửa thành cũng sớm đóng.

      Bởi vậy tuy ngoài thanh cao treo thanh xuân nương dáng người tốt áo quần bại lộ, nhưng tuyệt thế kì quan lại người nhìn.

      Dương Tiêu khi nhảy xuống điểm á huyệt Tiểu Lâm, mà nàng cũng dám cao giọng kêu cứu.

      Nàng ra khỏi khách điếm liền bị bắt cóc, chứng tỏ đồng chí tả sứ sớm tìm hiểu chỗ ở bọn họ. Nếu lần này làm bộ rời , lại ở gần đó mai phục, tùy tiện kêu Vi Nhất Tiếu đến chỉ khiến Vi Vi rơi vào bẫy. Tả sứ bỏ tên ngốc treo nơi cao là muốn câu con cá lớn hơn.

      Lâm Nhất Tần thầm nghĩ:

      “Ngươi được lắm Dương Tiêu, chỉ thị phi phân, còn chuẩn bị hãm hại huynh đệ trong giáo. Ngươi muốn ta kêu, lão tử cố tình kêu. Ta lạnh, ngươi trốn trong tuyết cũng tốt hơn! Xem ai chết trước ai!”

      Trong lòng cố chấp, cắn chặt răng, dù đông lạnh đến toàn thân phát run cũng rên tiếng.

      Nhưng có mấy nữ sinh lực tay đủ mạnh đu người về trước?

      Chẳng mấy chốc, hai cánh tay nàng đều mỏi muốn buông, nhưng buông tay toi mạng, nàng chỉ có thể bên ân cần hỏi thăm tổ tông tả sứ, bên mặc niệm ‘Mạnh Tử cáo thiên hạ’.

      Đọc ba mươi mấy lần, hai tay mất hết cảm giác, dần dần chết lặng.

      Sắc trời tối đen, ánh sao cũng chẳng thấy. Trong thế giới yên tĩnh, chỉ có mảnh tuyết trắng xóa phản xạ ánh trăng mỏng manh.

      biết sau bao lâu, Lâm Nhất Tần cảm thấy phát run cũng mệt, toàn thân chết lặng mệt mỏi, thậm chí buồn ngủ, liền ý thức đại ổn, liều lĩnh mở miệng kêu cứu, lại phát thanh bản thân mỏng manh mệt mỏi, chẳng khác gì tiếng mèo mới sinh.

      Đợi đến khi Vi Nhất Tiếu lục toàn thành, cuối cùng ở ngoài tường thành phát nàng là chuyện của hai canh giờ sau.

      Ngoài thành mảnh mông lung, tuyết rơi trắng xóa yên tĩnh, ‘con dơi’ vĩ đại áo xanh bỗng nhiên bay lên, tường thành lên bóng dáng khủng bố hắc ám.

      Vi Nhất Tiếu bay lên tường thành, thấy Lâm Nhất Tần thần chí , hai tay gắt gao ôm trượng cứng ngắc, thế nhưng thể buông tay. Đoạn lấy chủy thủ cắt cây sắt, nhàng ôm nàng hạ xuống tường thành, chỉ cảm thấy tứ chi đều lạnh lẽo.

      Xuống đất nhìn kĩ, nàng hai mắt nhắm nghiền, tim đập chậm, hô hấp cực kì mỏng manh, biết toàn thân nàng đông cứng, cứu trị lập tức chết.

      Lúc này đem nàng ôm ngang, ngồi xếp bằng, tay đặt huyệt ‘Linh đài’ trước ngực, đan điền tụ khí truyền nội lực hùng hậu qua.

      Lâm Nhất Tần tuy trúng điểm huyệt, nhưng phải có huyệt đạo, chỉ là phản ứng trì độn mà thôi, huyệt đạo vận hành cũng như người bình thường.

      Vi Nhất Tiếu nội lực cuồn cuộn ngừng truyền sang, đợi thời gian ly trà nóng, mạch đập Tiểu Lâm mạnh lên chút ít, môi xanh trắng hơi mở ra, hô hấp gần đều, thở ra như tiếng thở dài bất đắc dĩ, phảng phất như người ngủ say bất mãn bị quấy rầy, tại đêm yên tĩnh làm người ta rợn cả da gà.

      21.2:

      Vi Nhất Tiếu nghe nàng thở, biết nhất thời nàng chết, liền ôm lấy Lâm Nhất Tần, tay trái vẫn đặt ngực nàng, đưa vào chân khí, mặng lại sử dụng tuyệt đỉnh khinh công quay về khách sạn.

      Đập cửa phòng bếp, sai đầu bếp nấu thùng nước ấm lớn. Đầu bếp kia còn buồn ngủ, muốn phát giận, Vi Nhất Tiếu hai lời, ba chưởng đánh lên cửa, cửa gỗ chỉnh tề lên dấu tay lớn.

      lại giang hồ chính là đạo lí này: muốn người khác làm chuyện họ muốn làm, cần thứ nhất là tiền tài, sau là bạo lực.

      Vi Nhất Tiếu trước nay muốn ép buộc người khác làm việc gì, nhưng khi phát Lâm Nhất Tần thấy đâu ở trong thành tìm kiếm đêm, trong lòng run sợ kẻ thù của mình đem nàng tra tấn, càng sợ nàng sớm rời nhân thế, cuối cùng chỉ thấy khối thi thể lạnh như băng.

      Lúc thấy nàng mềm yếu cúi đầu, mặt tia huyết sắc, trông như người chết, trong lòng lo lắng như lửa đốt, sắc mặt lại như trời đông giá rét lạnh như băng, tản mát sát khí chớ gần, nếu lúc này có người sinh , tất chỉ còn đường chết.

      Đợi nước mang đến, Vi Nhất Tiếu dùng tay thử độ ấm, cởi áo khoác Tiểu Lâm rồi nâng nàng vào thùng.

      nén nhang sau, thấy tay cùng da nàng bắt đầu có huyết sắc, liền đem nàng ra khỏi thùng, mang y phục lau khô, cuộn nàng trong chăn bông ôm trong ngực. Hai tay nắm tay nàng, đem nàng tựa vào trước ngực, đem nội lực từ bản thân truyền qua.

      Thân thể người đông cứng, máu cũng đông lại như băng, tuyệt thể dùng nước sôi trực tiếp dội vào khiến tứ chi hoại tử, tăng tổn thương. Chỉ có thể dùng nhiệt độ ấm ngâm nước lát để cơ thể dần nóng lên, làn da ửng hồng liền ngừng tăng nhiệt, lau khô người, dùng chăn bông cuộn lai, để nhiệt độ bệnh nhân tự tăng.

      May mà ‘con dơi’ biết cách chữa bệnh do giá rét, bằng dựa theo phương pháp thô sơ chà xát cùng đun nóng, Lâm Tiểu Tiên biến thành Tiên Heo có tứ chi rồi.

      Cả đêm Vi Nhất Tiếu chợp mắt ngủ yên, liều mạng truyền nội lực đến kiệt quệ, ngừng lấy chân khí duy trì tính mạng Lâm Nhất Tần, đem khí hàn hút vào ‘Khí Hải’.

      Ngày thứ hai kiên trì thêm nửa ngày, đến tận giữa trưa lức mặt trời rọi soi sáng rực nhất, tim Tiểu Lâm mới đập đều, hô hấp dần dần vững vàng.

      Vi Nhất Tiếu lúc này mệt đến sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn chợp mắt, chỉ sợ trong lúc bản thân ngủ, hơi thở của nàng liền ngừng.

      Chạng vạng hôm nay, Lâm Nhất Tần thản nhiên tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng,
      khuôn mặt đầy mồ hôi cùng hai con gà.
      Abby, Phong Vũ Yên, Trâu2 others thích bài này.

    4. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 23: Cảm cúm lãng mạn

      23.1:

      Được rồi…chuẩn xác mà là hai con gà chết nằm còng queo

      Trong trường hợp này đối với cặp đôi vừa thoát khỏi sinh li tử biệt mà , lãng mạn chút nào…

      Lâm Tiểu Tiên dật dờ ở Quỷ Môn quan cả đêm, vừa mới được Vi Nhất Tiếu cứng rắn đoạt lại từ tay Diêm Vương gia, đầu óc quả có chút đông cứng, trong lúc mơ mơ màng màng thấy cảnh tượng chấn động này, phản ứng đầu tiên là:

      “Cúm gia cầm?” (H5N1 đó)

      Vi Nhất Tiếu mặt biểu tình, nhìn chằm chằm nàng chừng 3 phút mới mở môi khô khốc , giọng trầm thấp khàn khàn như người mới từ dưới đất chui lên:

      "【 ngươi cái gì? 】 "

      Lâm Nhất Tần nhất thời bị thanh này làm kinh hãi, nhìn mắt đầy tơ máu, lại liên hệ con gà chết đất, cuối cùng cũng nhớ ra tối hôm qua xảy ra chuyện gì.

      Nghĩ đến nhất định là Vi Vi cả đêm ngủ ngồi bên, lại hao tổn nội lực cứu nàng mới biến thành bộ dạng thế này, lúc này cảm động lại thấy có lỗi, đôi mắt đỏ ửng :

      “Khụ, ta, ta …À, vất vả ngươi.”

      "【 ta nghe thấy sao giống ba chữ này. 】 "

      "Chính là, ngươi nghễnh ngãng."

      "... 【 được rồi, ngươi có đói bụng ? 】 "

      " đói bụng, ngươi đâu?"

      "【 này nhất đều là ta ăn , ngươi ta có đói bụng ? 】 "

      Lâm Nhất Tần nghĩ thầm: về sau ngươi nên đổi loại động vật để hút máu , gọi là Thanh Dực Gà Vương liền buồn bực đấy.

      Vì thế, tuy tác giả khổ tâm an bày tình huống thoát y cực độ khoa trương lại giả tạo, nhúng vào nước, cứu người,…những từ mấu chốt đều phát sinh.

      Nhưng đêm ‘gặp gỡ hết sức chân thành’ Lâm Tiểu Tiên hề hay biết, mà con dơi này đậu phụ đông cũng ăn được, trái lại thể xác và tinh thần mệt mỏi đến mức nội thương, cuối cùng cũng có cơ hội diễn màn hoa hoa lệ lệ hùng cứu mĩ nhân phần ‘Ngươi cuối cùng cũng tỉnh’ đầy kinh điển lãng mạn nhưng lại bị người, , là gà chết tiệt phá hư.

      Lâm Nhất Tần tuy tỉnh, nhưng toàn thân tổn thương do giá rét làm sao đêm liền khỏi hẳn được. Cả người nàng làn da sưng đỏ, hai cánh tay nhấc nổi. Vi Nhất Tiếu sai tiểu nhị mang chén canh nóng đến, dùng thìa múc, chậm rãi đút nàng ăn. Nhưng Tiểu Lâm chỉ uống hai miếng, liền cảm thấy ăn vào nữa.

      23.2:

      Tuy Lâm Nhất Tần miễn cưỡng cười vui làm bộ có chuyện gì, cười , Vi Nhất Tiếu làm sao nhìn ra nàng đau đớn mức run rẩy.

      Vài lần cưỡng bức lợi dụ, bóng gió hỏi nàng là ai làm, Tiểu Lâm chỉ thấy trả lời qua loa tắc trách.

      có lưu lại danh tính? có ép hỏi ngươi cái gì?”

      “Hừ, làm chuyện xấu còn muốn lưu lại danh tính địa chỉ sao? Chẳng lẽ về còn chờ mong ta viết thư cảm ơn.”

      có bộ dạng gì?”

      “Trời tối như thế, mặc đồ đen lại che mặt, làm sao ta thấy

      “Được rồi, thấy mặt, vậy thân hình thế nào?”

      “Thân cao năm thước, lưng còng hói đầu, vừa nhìn biết là xấu nam đáng khinh”

      (Dương Tiêu, ta cố ý đấy, ngươi làm gì được)

      “…Ngươi nhìn cũng cẩn thận đấy nhỉ…”

      Vi Nhất Tiếu thấy nàng ngôn ngữ lộn xộn, trái phải đều thêm câu, biết nàng dối. Chính là vô luận hỏi thế nào, Lâm Tiểu Tiên cắn răng chết cũng .

      Lâm Nhất Tần biết Dương Tiêu võ công trí tuệ đều trác tuyệt, mà Vi Nhất Tiếu vì cứu nàng hao tổn chân khí, người lại bị hàn độc nội thương, làm sao có thể khai báo ra.

      Huống chi Dương tả sứ tương lai là người lãnh đạo trực tiếp của Vi Nhất Tiếu, tại trả thù dù sao, sau này vào giáo lại bị quản giáo vô duyên vô cớ chèn ép.

      Lâm Nhất Tần là người nhát gan sợ phiền phức, có cốt khí. Vì bảo vệ tính mạng có thể hạ thấp bản thân, mặt đổi sắc a dua ninh nọt.

      Nhưng tượng đất cũng có tính năng của đất, vì để Vi Nhất Tiếu rơi vào cạm bẫy, cũng vì tránh tranh chấp sau này, nàng bị treo cao cơ hồ đông chết cũng mở miệng kêu cứu.

      Lần này tuy xém chút bị Dương Tiêu hại tính mạng, nhưng chung quy chết, làm sao có thể để Vi Nhất Tiếu lại mạo hiểm.

      Nàng bướng bỉnh cố chấp, vô luận Vi Vi hung ác bức bách cũng chịu để lộ danh tính kẻ thù.

      Thù này tuy nhớ, nhưng có lẽ cả đời cũng chẳng báo được.

      Nhưng Vi Nhất Tiếu từ trước đến nay cơ mưu đa đoan, tâm tư nhẵn nhụi, gia nhập Minh Giáo liền quan sát ngôn sắc (ngôn từ cùng sắc mặt), trước sau cân nhắc, sao có thể đoán ra là Dương Tiêu ra tay?

      Hai người đều có địa vị cao trong giáo, vì đại cục chỉ có thể nhẫn bùng nổ.

      dưới Minh Giáo đều biết Vi Bức vương cùng Dương tả sứ cả đời bất hòa, nhưng biết thù này bắt đầu từ đâu.

      Vi Nhất Tiếu nội thương chưa khỏi, liền liều mạng hao hết chân khí cứu Lâm Nhất Tần, hao tổn mất mấy năm tu vi. Tuy tự lập tự cường, nhưng hàn chi độc ăn sâu vào cốt tủy, từ nay về sau mỗi lần kích dẫn nội lực uống máu tươi máu đông lại, toàn thân đông cứng. Khó khăn sống bị hàn độc tra tấn gần bốn mươi năm, nếu phải trời sinh nhẫn, sao sống nổi ngày như năm, sống bằng chết.

      23.3:

      Trong Ỷ Thiên, nhân vật chính Trương Vô Kỵ khi còn bé bị Huyền Minh thần chưởng hàn chi độc, hai ba năm sau suy yếu đến ăn cơm cũng tự ăn được, mới nảy sinh loại tình cảm đút cơm uống nước với Chu Chỉ Nhược.

      Tuy rằng khi ấy tuổi , sức chống cự kém cũng đủ biết hàn độc nhập thể cỡ nào hao tổn sinh mệnh khiến người thống khổ.

      Vi Nhất Tiếu vốn nội lực thâm hậu, so với tiêu dao nhị tiên khác cùng Pháp Vương kém bao nhiêu, chỉ là nửa đời thương tật tra tấn, kể cùng người so nội lực hay khinh công đường dài bôn chạy cũng thể duy trì lâu, bởi vậy mới đành chịu thấp nhất trong tứ đại Pháp Vương.

      Cũng may trước giờ xem thường hư danh, nếu chắc cũng tiếc nuối cả đời.

      Cái gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, Lâm Tiểu Tiên tổn thương nghiêm trọng do giá rét, lại gặp vấn đề nghiêm trọng nữa: thân thích duy nhất theo nàng xuyên qua.

      Nữ thân thích này có thể đầy tàn nhẫn cùng ác độc, mỗi lần đến nhà lại khiến người ta tâm tình buồn bực. Nhưng nếu nàng đến, hay đến đều càng làm người ta hết hồn hơn. Nàng ta soi mói lại nghiêm cẩn, mỗi lần đại giá quang lâm đều cần cố sức dụng tâm hầu hạ, tuyệt thể để bị mệt nhọc cảm lạnh. Nếu nịnh hót chiêu đãi bị nàng hung tợn ngược đãi đến nằm giường dậy nổi, thống khổ.

      Vị thân thích cần thiết lại BT (biến thái) này chính là ‘Đại di mụ’ (đến tháng đó)…

      Bạn học Tiểu Lâm dám chạm vào nước lạnh hay ăn vụng kem, vậy mà trước ngày dì tới trực tiếp lộ bụng dưới nhiệt độ mười mấy độ, treo ngoài thành cả đêm, đem tôn nghiêm dì mạo phạm thương tích đầy mình, bởi vậy bị trả thù đời trời sụp đất nứt.

      Lâm Tiểu Tiên bị tra tấn hơn cả khổ hình chém eo, đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, tứ chi lạnh như băng, cơ hồ muốn ngất, chỉ kém lấy máu viết chữ thảm lên đất. Cuộn mình giường, trằn trọc rên rỉ yên.

      Vị nữ thân thích này 80% là mẹ kế ngược đãi cao cấp nhất trong cả quá khứ cùng tương lai, phạm tội ác chồng chất, cả thuốc cùng châm cứu đều khó chữ khỏi.

      Vi Vi tuy võ công cao cường, cơ trí đa đoan cũng bó tay chịu trói, liền mời mấy vị đại phu, rễ hoa cùng cùng bạch thược vô số, cuối cùng đem bếp lò nấu thuốc chuyển hẳn vào trong phòng.

      Nhưng Lâm Nhất Tần uống thuốc nôn thuốc, ăn cơm nôn cơm, nước uống được, mật xanh mật vàng nôn ra hết, chỉ có thể ôm gối giữ ấm cùng chui chăn bông năm run run.

      Ban đêm nhân khí trệ huyết ứ, lạnh lẽo cũng ẩm ướt ngưng trệ dẫn đến sốt cao, sốt đến thần chí mê sảng.

      Chứng bệnh này thể dùng chân khí để chuyển biến, Vi Nhất Tiếu chỉ có thể cả đêm ôm nàng an ủi.

      Tới ngày thứ ba, Lâm Tiểu Tiện tiều tụy, hai gò má cũng lõm xuống, ngẫu nhiên mở mắt, ánh mắt mê mang vô thần, hiển nhiên biết chuyện gì xung quanh, câu cũng nên lời.

      Vi Nhất Tiếu khổ sở cách nào, biết nếu chậm trễ nữa nhất định nguy hiểm tính mạng, lúc này lôi nàng từ chăn bông ra, cưỡng bức uống thuốc.

      23.4:

      Lâm Nhất Tần ngày trước nôn đến mức dạ dày cũng muốn nôn ra, sao chịu há mồm.

      Vi Nhất Tiếu suy nghĩ, uống chén nôn nửa chén, vẫn còn được nửa chén, chí ít so với nước thuốc uống được vẫn tốt hơn nhiều. Tức thời cũng quản
      Tiểu Lâm kháng cự, dùng chiêu tiểu cầm nã thủ, ngón trỏ cùng ngón cái giữ chặt, dùng thế long trảo bóp má, kiên quyết ép nàng mở miệng rót thuốc vào. Bát thuốc lớn, uống ba lần nôn hai lần, chí ít cũng ép nàng uống được ít thuốc.

      Lâm Nhất Tần bệnh nặng nằm giường gần hai mươi ngày. Lúc đứng lên được gầy giơ xương, tới gần cảm giác ‘mình hạc xương mai’ của mĩ nhân. Nếu nàng mở miệng chuyện, có vài phần tư chất Đại Ngọc nhược liễu phù phong nhăn mặt nhăn mày (Lâm Đại Ngọc của Hồng Lâu Mộng), chỉ tiếc bản thân quay cuồng, đứng xong liền phải ngồi xuống.

      Lần ép buộc này, ngay Vi Vi cũng gầy trông thấy, may mắn cơ bắp rắn chắc hàm lượng mỡ thấp, cần mua lại xiêm y.

      Lâm Tiểu Tiên vốn chu kì thuận theo tự nhiên tự tại, nhưng đắc tội đại dì dễ mang thù, về sau nhiều lần thống khổ, hàng tháng đều phải nằm hai ba ngày.

      Nàng đối Dương tả sứ oán hận, ngược dòng ân cần thăm hỏi đến tổ tông xã hội vượn người thời viễn cổ của .

      Lần ép buộc này, hai người về thể xác lẫn tinh thần đều lưu lại rất nhiều di chứng. người hàn độc, người đau bựng kinh, đến cũng xứng đôi.

      Vi Nhất Tiếu về sau càng phát huy nguyên tắc ‘Cùng nhau hành động’ cách tuyệt
      đối, mặc kệ dạo tản bộ, trộm đạo, đả kiếp luyện công, rình coi dự thính đều hận thể cột dây cổ Lâm Tiểu Tiên rồi nắm chặt đầu dây kia trong tay.

      (Editor: hiểu tác giả vô tình hay cố ý, thực đến đây có chút liên tưởng bạn học Tiểu Lâm giống con gì gì đó cần dắt hàng ngày…><) -_-!

      Lần đau khổ này hoàn toàn do Dương Tiêu gây nên, có thể coi như tai bay vạ gió, nhưng Vi Nhất Tiếu trong lòng luôn tự trách bảo vệ tốt nàng. Sau này bước chân vào giang hồ, bề ngoài xem ra vẫn kiêng nể gì, nhưng thầm cẩn thận, thề nhất định phải bảo hộ nàng chu toàn.

      Lâm Tiểu Tiên sinh ra ở quốc gia tự do, hành động cho tới giờ bị hạn chế như thế, tự nhiên khó chịu dị thường. Nhưng nàng biết tâm ý Vi Vi, chưa bao giờ oán giận ra miệng.

      Hai người ở trong thành hơn tháng. Xuân đến tuyết tan, có thể lái xe lữ hành. Lâm Tiểu Tiên sớm muốn lưu lại nơi có đoạn trí nhớ thống khổ này, vội vã rời .

      Chỉ là Wild Boar chỉ có Tiểu Lâm mới lái được, mà nàng tạng phủ rã rời, nguyên khí suy yếu, đứng lên mạnh chút đều thiếu máu choáng váng đầu hoa mắt, trạng thái ràng thích hợp lữ hành đường dài. Bởi vậy Vi Nhất Tiếu lại bắt buộc tu dưỡng nửa tháng.

      Lâm Nhất Tần vừa mới đứng lên được liền vội vã hỏi tiểu nhị tình huống của Phương nữ hiệp. Ai ngờ tiểu nhị nàng sớm trả phòng hơn nửa tháng rồi. Tiều Lâm nhất thời biết làm sao, mờ mịt trống vắng.

      Vi Nhất Tiếu hai tay ôm ngực, cười hì hì :

      “Ngươi sinh bệnh nằm giường, nàng cũng tới thăm lấy lần. ngươi lúc nào cũng nhớ nàng, nàng nhất định phải để ý đến ngươi.”

      Lâm Nhất Tần trong lòng mất mát, cảm thấy dù gì cũng từng là bạn, nên tuyệt tình thế mới phải, nhất thời ủ rũ như cải trắng ngâm nước.

      Vi Nhất Tiếu nhìn nàng thương tâm khổ sở, thu lại nụ cười, từ trong áo lấy ra phong thư đưa nàng:

      “Được rồi, ta lừa ngươi đó. Nàng vội, biết chuyện ngươi sinh bệnh, chỉ nhờ ta đưa thư này cho ngươi.”

      Tiểu Lâm nhanh chóng mở phong bao, bên trong là vòng tay chim trả cùng lá thư.

      Nàng nhận ra vòng tay này là vật Phương nữ hiệp luôn mang bên người, để sang bên, mở thư đọc:

      “Sư huynh bại trận thân vong, lòng ta chết. Nay vì chí bảo sư môn bị mất, ta quyết tìm đến cùng. Muội thiện tâm lương trí, là tri kỉ của ta. biết đời này còn được gặp lại, nguyện muội cùng người hữu tình bạc đầu giai lão, nắm tay đến già”

      Nét bút họa cứng rắn như kiếm, hình như cây khô cổ mộc. Giấy trắng mực đen, số chữ ít ỏi lại lộ ra ý kiên quyết mạnh mẽ.

      Tháng trước hai đôi uyên ương quyến luyến, giờ đôi sinh tử gắn bó, đôi kia lại là dương cách biệt.

      Lời tác giả: Tháng trước có bạn học cường hãn oán giận, ‘con dơi’ bị ngược đến nỗi thương thế nghiêm trọng quá , thế nên ta liền viết thêm đoạn bổ sung cho Tiểu Tiên, hai người liền công bằng như nhau rồi~, hơn nữa so với Diệt Tuyệt cùng sư huynh, họ luôn ở cùng nhau, vậy là hạnh phúc đó chứ!
      Abby, Phong Vũ Yên, Trâu2 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o chuong nao tinh cam moi co tien trien them nua day
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :