1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Thời - Sói Xám Mọc Cánh (Chương 57.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 43(1)

      Editor: lila2211

      **
      Lúc Trầm Hiên vào cực kỳ nhàng, tuy đóng cửa cực kỳ khẽ nhưng Tử Thời vẫn tỉnh dậy.

      Khi mở mắt, thần sắc trong mắt cực kỳ mê mang, lát sau ánh mắt liền thay đổi. Trầm Hiên sợ kích thích , có tiến đến, đứng ở cửa giọng gọi tên : "Tử Thời?"

      Tử Thời ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Trầm Hiên hỏi: " với ấy sao? Thịnh Thừa Quang."

      Trầm Hiên ngẩn người, "Ừ" tiếng.

      " ấy... có ?" Ánh mắt của rất sáng, vẻ mặt cực kỳ mong đợi, lại như đành lòng.

      "Là như vậy," Trầm Hiên dừng chút mới tiếp: "Bây giờ bên ngoài bệnh viện đầy ký giả, nếu vào lúc này mà cậu ấy có thể đến..."

      "Em hiểu." Tử Thời muốn nghe tiếp, và cũng có cách nào nghe tiếp, vội vàng cắt đứt lời ta: "Em quan trọng, đợi đến khi nào ký giả hết em . ấy cần tới đây."

      Mặc dù cố gắng hết sức để che giấu khủng hoảng, giả bộ bình tĩnh, nhưng Trầm Hiên sao có thể nhìn ra?

      "Tử Thời," thay bạn tốt giải thích: "Thừa Quang hỏi tình hình của em, cậu ấy rất lo lắng cho em, là cho Thừa Quang biết em sao, bảo cậu ấy cần tới đây... Tình hình bây giờ gây khó dễ cho cậu ấy."

      "Là em làm khó ấy sao?" Tử Thời hỏi, "Đứa bé này càng làm khó cho ấy đúng ?"

      Nhà họ Thịnh cùng nhà họ Tạ ngoài mặt tốt đẹp để giúp cho hạng mục hợp tác giữa hai nhà cũng tốt đẹp, nhưng bên trong khẳng định là cố gắng hết sức để tìm nhược điểm của đối phương, đẩy sai lầm lên đầu đối phương. trận này Tạ Gia Vân lộ mặt mũi, hoàn toàn trốn tránh, trong bữa tiệc Thịnh Thừa Quang trước mặt nhiều người như vậy mang Tử Thời , mất hết mặt mũi, Tử Thời lại bị đưa đến bệnh viện... Tình huống này xảy ra, đứa bé này có mặt khẳng định là chứng cớ rành rành gây bất lợi cho Thịnh Thừa Quang.

      Trầm Hiên lo lắng đến mức ruột gan cũng thắt lại.

      "Bác sĩ Trầm, cho em biết, là như thế có đúng ?" Tử Thời rất nghiêm túc hỏi, kiêm trì muốn nghe câu trả lời. hiểu nhưng thực rất muốn biết.

      Trầm Hiên tới ngồi xuống bên cạnh Tử Thời, nghiêng thân thể về phía trước, hai tay khoanh lại như nhớ lại chuyện gì. lúc lâu sau mới nhàng : "Từ biết Thịnh Thừa Quang, cậu ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng có lời nhờ cậy làm gì... Em cũng biết, tính cách của Thừa Quang, khó gần như vậy, chưa bao giờ dễ dàng chuyện được cả. nghĩ... Hình như chỉ có hai lần là ngoại lệ. Lần đầu tiên là lúc Tề Quang ngã bệnh, khi đó ở nước ngoài, mấy năm đó gặp chuyện muốn trở về, là cậu ấy tự mình bay tìm , nhờ cậy làm người chủ trì tổ chữa bệnh cho Tề Quang. Lúc đó có hỏi cậu ấy: 'Thịnh Thừa Quang, cậu cũng có ngày phải nhờ cậy người khác? Cậu ấy trả lời: 'Có vài người còn quan trọng hơn cả chính bản thân mình.' " Trầm Hiên quay đầu nhìn về phía bên cạnh Tử Thời: "Tử Thời, lần thứ hai chính là mới vừa rồi, cậu ấy lo em bị dọa sợ, nhờ chăm sóc em cẩn thận."

      " cho em nghe những điều này phải có ý gì khác," Giọng êm ái, "Chỉ là muốn cho em biết: Thịnh Thừa Quang ràng là người bận rộn, em đừng lo cho cậu ta, chỉ cần để ý chính bản thân mình và đứa bé tốt là được."


      Chương 43(2)

      Editor: lila2211

      Chỉ chốc lát sau Thịnh Thừa Quang kêu đội hộ vệ đón Tử Thời, Trầm Hiên tự mình đưa xuống lầu, lên xe.

      Về đến nhà, Thịnh Thừa Quang vẫn chưa trở lại, Tử Thời đến ngồi ghế sa lon nghỉ lát, cảm thấy hơi lạnh, lại chạy về phòng ngủ nằm giường. Chợt Tử thời nhớ đến mình hôm nay còn chưa có ăn cơm, lại vội vội vàng vàng chạy tìm đồ ăn.

      Trong nhà có sẵn thức ăn, dám tùy tiện ăn linh tinh để lấp đầy bụng như trước, liền gọi điện thoại cho nhà hàng trước Thịnh Thừa Quang hay đặt mang đồ ăn đến.

      Vì vậy mới có cảnh lúc Thịnh Thừa Quang trở lại, như tưởng tượng có người con yên lặng nằm giường khóc, mà lại là ngồi trước bàn ăn cơm. bàn ba món mặn món canh được bày biện đẹp mắt, bên để mấy hộp cơm của nhà hàng. còn biết đổ thức ăn ra bát đĩa nữa, trước kia Tử Thời sợ rửa bát đĩa phiền phức, luôn chấp nhận dùng luôn thức ăn trong hộp đưa thức ăn nhanh của nhà hàng.

      Thấy Thịnh Thừa Quang vào, Tử Thời hơi bất ngờ, để bát đũa xuống, nuốt cơm trong miệng, hỏi : "Em dùng cơm... ăn chưa? Có muốn cùng em ăn chút hay ?"

      Thịnh Thừa Quang đổi giày xong liền tới xem chút, đồ ăn vẫn bốc khói nghi ngút: Đậu phụ Hà Nhi, cá nấu dưa chua, gà xé phay cùng với bát canh rau. Rau thịt đều tươi mới, màu sắc tươi đẹp hấp dẫn , nhìn lướt qua bàn sắc hương vị đủ cả. xoa xoa đầu , cười : " cũng ăn chút!"

      ra vừa mới dùng bữa với trưởng bối của nhà họ Thịnh xong, bụng cũng hơi no rồi.

      Tử Thời vừa nghe vậy liền đứng lên muốn cầm bát xới cơm, tay Thịnh Thừa Quang đặt lên vai Tử Thời, dịu dàng : "Đừng nhanh như vậy, cẩn thận chút... Em ngồi xuống , để tự làm là được rồi."

      Tử Thời lúc này mới nhớ: biết chuyện mang thai.

      Sau đó, bữa cơm trở nên im ắng lạ thường.

      ra Thịnh Thừa Quang ăn rất vui vẻ, còn ngừng gắp thức ăn vào bát Tử Thời, kêu ăn nhiều đậu phụ cùng cá hơn chút. Ngược lại Tử Thời vẫn cúi đầu, yên lặng ăn, mỗi miếng đều như nuốt vào tận tâm can, tâm tình càng ngày càng xuống thấp.

      Chờ đến lúc buông bát đũa xuống cũng ăn xong rồi.

      Thịnh Thừa Quang đứng dậy dọn bát đũa, mang trái cây từ trong bếp ra ngoài hỏi có muốn ăn ? Tử Thời chỉ lung tung vào quả táo, nhìn có ý kiến gì cầm dao lên gọt vỏ, trong lòng dần dần dâng lên nỗi tuyệt vọng.

      Ngón tay của rất đẹp, thon dài sạch , vững vàng cầm lấy chuôi dao gọt vỏ táo mỏng, quả táo gọt xong mà lớp vỏ kia cũng bị đứt đoạn. Trước đây Tử Thời rất thích ngồi yên lặng nhìn gọt vỏ trái cây, hôm nay lại thấy toàn thân lạnh run, khỏi cảm thấy việc này cực kỳ tàn nhẫn.

      Tàn nhẫn đến mức cảm thấy tuyệt vọng... thể chấp nhận.

      Thịnh Thừa Quang vừa gọt xong vỏ của quả táo, lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, vội vàng để đồ trong tay xuống, hiếm khi thấy có bộ dáng biết phải làm sao: "Em làm sao vậy? Cảm thấy buồn nôn ?"

      Tử Thời lắc đầu, lập tức ném quả táo , đổi thành quả lê, vừa gọt vỏ vừa : "Hôm nay Trầm Hiên với em lợi hại, thời điểm nôn ọe kịch liệt như thế mà vẫn có thể cứng rắn tự ép bản thân mình phải ăn... Là tốt, mấy ngày đó em khó chịu ăn được, sao lại có thể nghĩ đến vấn đề này?"

      "Đừng bảo là!" Tử Thời chợt lên tiếng cắt đứt lời .

      Tay Thịnh Thừa Quang hơi dừng lại, nhàng hỏi: "Cái gì?"

      " cần nữa... Nó cũng có thể nghe thấy..."

      nên để cho nó nghe thấy bất cứ lời tàn nhẫn nào.

      Giọng Tử Thời rất , giọng Thịnh Thừa Quang trầm: " muốn gì?"

      Em cho rằng muốn gì?

      Chính bản thân còn chẳng biết mình muốn gì.

      Vào lúc này ra Tử Thời sợ đến kiệt sức, chỉ sợ ra những điều mình muốn. vốn là muốn mình chống đỡ cũng muốn làm khó nửa phần, nhưng mà bây giờ... cũng có người nhất định phải bảo vệ, thể hi sinh hết mình vì nữa.

      Suy nghĩ này làm cực kỳ thương tâm, lại cảm thấy hổ thẹn với . Trong đầu rối như tơ vò, nhiều suy nghĩ vụt chạy qua mà thể nắm bắt được.

      Tử Thời cố gắng lấy lại tinh thần, cười với : "... có gì."

      Thịnh Thừa Quang nhìn , ánh mắt như tia X. Tử Thời cảm thấy chỗ nào có thể trốn trước mặt , nhưng tay lặng lẽ che lên bụng, cảm thấy tràn đầy sức mạnh, ngồi thẳng lưng hơn, cố gắng ngẩng đâu liếc cái, còn cười cười với , làm bộ như rất tự nhiên rời tầm mắt.

      Trong lòng Thịnh Thừa Quang biết có cảm giác gì, cuối cùng cũng học được cách che giấu trước mặt , tránh nặng tìm , cũng còn giống như ngây thơ như tờ giấy trắng biết gì lúc đầu nữa.

      Là chính vẽ lên tờ giấy trắng ấy đến tận hôm nay.

      Từ trước tới nay luôn hi vọng có thể vươn xa hơn, nhưng giờ lại cảm thấy sợ... có thể trở về nữa hay ?"

      "Đúng rồi," Cảm xúc trong lòng Thịnh Thừa Quang dâng lên mãnh liệt, mặt lại lộ chút cảm xúc nào, nhàng với : "Ngày mai Tề Quang trở về từ Châu Âu."

      đến Tề Quang, quả nhiên thực để lộ ra quan tâm chân thành, ánh mắt cũng bừng sáng, hỏi: " ấy khỏi chưa?"

      "Ca phẫu thuật rất thành công, tình hình sức khỏe tại cũng rất tốt. Nhưng mà, thể dẫn em gặp cậu ấy."

      là sợ đến lúc đó có ký giả, hù dọa , chuyện khác là sợ Thịnh Minh Hoa về cùng Tề Quang, sợ lúc đó khi gặp Triệu Hoài Chương cảm xúc kích động.

      Nhưng Thịnh Thừa Quang chỉ : "Xin lỗi, đồng ý đưa em gặp Tề Quang."

      Tử Thời hơi sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng lại cười cười : " cần quá gấp gáp, ấy trở lại là tốt rồi."

      Thịnh Thừa Qaung cắt lê thành từng miếng, đặt trong đĩa bỏ vào tay Tử Thời: "Đây, ăn ."

      Tử Thời cúi đầu nhận lấy, cũng để ý nước mắt "lách tách" rơi xuống, đến chính cũng giật mình, sau đó liền dừng lại được, cũng dùng tay che mặt, để giọt nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống.

      Tay ấn ấn mắt, yên lặng khóc cả người phát run, Thịnh Thừa Quang lau tay, tới ôm lấy Tử Thời, dịu dàng dụ dỗ: "Mới vừa rồi còn con có thể nghe được, em muốn nó nghe thấy... Em ở đây khóc sao?"

      vốn dĩ muốn "Em muốn cho nó nghe được mẹ khóc sao?", nhưng là lời vừa đến khóe miệng bị cứng rắn nuốt vào. Giống như khi còn bé là loại cảm giác bị cù lét, trong lòng ngứa ngáy nhưng lại rất hưng phấn, mặt lại ngượng ngùng.

      cũng là lần đầu tiên... Được làm bố!

      Lúc trước Tử Thời khóc rất khó dỗ, dừng lại cũng phải sụt sùi trận, nhưng hôm nay vừa liền ngừng ngay. Mắt đỏ, dáng vẻ mang chút ủy khuất nào ngược lại có chút kiên cường.

      Thịnh Thừa Quang có chút kiêu ngạo, lại hơi ghen tỵ.

      đưa tay ra lau nước mắt cho Tử Thời, ngón tay quệt qua lỗ mũi hồng hồng của , ra khỏi miệng mới cảm thấy giọng mình hơi khàn: "Là tốt," Thịnh Thừa Quang hắng giọng cái, "Chuyện mà đồng ý với em rồi lại thể làm được."

      Tử Thời quay đầu lại, chôn mặt trong ngực , đưa tay ôm lấy cổ Thịnh Thừa Quang. ôm như ôm đứa trẻ to xác, nhàng di động, "Em có thể tức giận... Tử Thời, lúc em làm sai chuyện gì, mà người khác làm sai, em có thể tùy ý phát giận, cần cho rằng tất cả mọi chuyện mình đều phải làm... được để người khác bắt nạt, dù người đó là cũng được."

      " đừng ." muốn lại khóc, liền nhắm mắt lại, chậm ghé vào lỗ tai khẩn cầu: "Thịnh Thừa Quang, nên nữa!"

      "Em rốt cuộc suy nghĩ gì vậy?" Thịnh Thừa Quang nhịn được hỏi, cảm thấy dường như... Hai người có chung suy nghĩ.

      Nhưng Tử Thời lại chịu cho biết, nằm trong ngực yên tĩnh lên tiếng.

      ra Thịnh Thừa Quang có nhiều điều muốn , nhưng là... Được rồi, ra lần này cũng : " liên quan đến em."
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      Thanh HằngChris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 44(1)

      Editor: lila2211

      Lần này nhà bốn người Thịnh Minh Hoa cùng nhau trở về, cộng thêm tình huống trước mắt của Thịnh thị trong thời gian ngắn bà cũng nữa. Vì vậy người giúp đỡ trở lại, cả nhóm tràn đầy hi vọng.

      Do cả tháng được chăm sóc tốt, nhìn qua mặt Thịnh Minh Hoa như tròn hơn, sắc mặt đỏ thắm, mặc dù thể trở lại vóc dáng mảnh mai thon thả như trước, nhưng áo len lông cừu khoác ngoài cùng với đầu tóc đen được buộc lên cao làm cho bà càng thêm xa hoa tinh tế khi bước xuống từ máy bay riêng. Sau lưng là trợ lý và hộ vệ xếp hàng ngay ngắn theo... Vẫn là người phụ nữ Thịnh Minh Hoa mạnh mẽ mình chống đỡ cả nhà họ Thịnh.

      Đội ngũ phía sau bà chói mắt, Triệu Hoài Chương tự tay ôm đứa bé trong lòng, Tề Quang sau bố và em trai, vừa đưa mắt nhìn thấy Thịnh Thừa Quang dựa vào xe đứng cách đó xa, cậu ta lập tức sải bước tới, lưới qua phu nhân Thịnh Minh Hoa bừng bừng khí thế, giành trước bước tới trước mặt trai.

      Hai em bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Thừa Quang cười trước, mà Tề Quang cả quá trình trong phòng phẫu thuật rơi giọt nước mắt mà bây giờ hốc mắt cũng đỏ hoe, tiến lên từng bước ôm trai.

      "... Em trở về!" Giọng cậu nghẹn ngào, .

      "Làm tốt lắm!" Thịnh Thừa Quang vỗ nhè vào vai Tề Quang, "Tề Quang, làm rất tốt!"

      Em còn sống trở về, làm rất tốt.

      Cảnh tượng hai em ôm nhau cảm động này... Làm Thịnh Minh Hoa cắn răng nghiến lợi tức giận. Bà ở máy bay biết được tin Tử Thời mang thai, cực kỳ tức giận, thề rằng xuống máy bay đánh cho tên khốn kiếp Thịnh Thừa Quang này trận!

      Thịnh Thừa Quang này, luôn lừa gạt người!

      Ánh mắt của phu nhân Thịnh Minh Hoa quá mức kịch liệt, Tề Quang quay lưng về phía bà còn có thể giả bộ có cảm giác, nhưng Thịnh Thừa Quang lại thể chịu được ánh mắt đó.

      Đẩy Tề Quang dính lấy mình ra, cầm lấy bó hoa trong tay trợ lý đến trước mặt người quý: "Welcome back!"

      còn cố gắng ôm lấy người xinh đẹp, đáng tiếc sắc mặt phu nhân Thịnh Minh Hoa lạnh tựa băng sương, tay đưa ra phía trước ngăn cho Thịnh Thừa Quang dính lại gần.

      Từ chối người ngoài ngàn dặm... Thịnh Thừa Quang cười thở dài.

      Triệu Hoài Chương tay ôm đứa bé đến, giống như phát ra khí lúng túng quỷ dị ở bên này, giọng ôn hòa gọi Thịnh Thừa Quang: "Thừa Quang, có muốn nhìn đứa bé chút hay ?"

      Thịnh Thừa Quang biết ông ta giúp như vậy là vì người nào, nếu là ngày thường nhất định cười lạnh châm chọc, nhưng vào lúc này... cười ấm áp như gió xuân, vừa tiện thể quay qua nhìn em bé, vừa ân cần : "Trong hình nhìn ràng cho lắm, đứa bé giống ai nhiều hơn? Bé ... Ngủ thiếp rồi!"

      Bên này cố gắng trình diễn bản nhạc vui vẻ hòa thuận, bên kia phu nhân Thịnh Minh Hoa chạy tới bên cạnh xe, xoay đầu lại quát chói tai: "Còn đứng đó làm gì! chuyện thích lắm đúng ? Thử nhìn xem con ta bị lạnh chưa hả?"

      Ba người đàn ông lặng lẽ lên tiếng... Tề Quang đưa tay lên miệng che nụ cười, vỗ vỗ Triệu Hoài Chương ra hiệu, sau đó hai người mang theo em bé ngủ say về phía xe hơi. Thịnh Thừa Quang nhận được ánh mắt vừa đồng tình vừa thông cảm của hai người, trong lòng thầm thở dài hộ tống mình lên xe.


      Chương 44(2)

      Editor: lila2211

      **

      Thành phố G, trời đông giá rét, gió lạnh gào thét.

      Trong xe dĩ nhiên vẫn ấm áp, phu nhân Thịnh Minh Hoa vừa lên xe liền cởi áo khoác, bên trong mặc áo lông cừu màu đen càng tôn lên làn da trắng hồng nhẵn nhụi. Thịnh Thừa Quang vội khen ngợi: "Lần này thoạt nhìn phải trẻ ra ít nhất năm tuổi."

      Thịnh minh Hoa hiển nhiên nghe vào, cười lạnh đáp lại: "Nếu như phải tại người khác, tôi còn có thể trẻ ra chục tuổi."

      "Cháu hiểu," Thịnh Thừa Quang chút do dự thừa nhận, giọng hơi : "Cháu vẫn làm liên lụy đến ."

      Thịnh Minh Hoa nghe , rút cuốn tạp chí trong giá đựng ra lật giở mục đích, dường như rất hứng thú với nó. Thịnh Thừa Quang yên lặng quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua cửa sổ xe, cũng lên tiếng nữa.

      " tiếp tục sao?" Đợi lúc lâu cũng nghe thấy tiếng cháu trai làm nũng, giọng bà thờ ơ .

      "Cũng được !" tay Thịnh Thừa Quang chống lên trán, ánh mắt cùng giọng đều trầm xuống: "Trận này... Cháu dùng hết mọi sức lực để ép xuống, mệt quá."

      Lấy lui làm tiến đây... Thịnh Minh Hoa khó chịu tấp tạp chí lên người cách nặng nề, sau đó mắng: "Trách người nào được? Chính cậu đáng đời!"

      Người dùng tay chống trán ràng cười với bà tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ lại chấp thuận.

      Dáng vẻ như vậy, Thịnh Minh Hoa nhìn cũng giận, nhất thời giọng châm chọc : "Nghe con bé mang thai rồi? Vào lúc này cậu cũng rất vui vẻ ha?"

      Mặc dù Thịnh Thừa Quang có can đảm trực tiếp thừa nhận, nhưng khóe miệng cong cong, giọng mấy phần: "Cháu cũng chẳng biết có tâm tình gì nữa, rất khó để hình dung... , ban đầu lúc sinh Tề Quang, tình hình lúc đó còn khó khăn hơn cả cháu bây giờ, trong lòng lúc ấy là cảm giác như thế nào vậy?"

      Thịnh Minh Hoa cho , chỉ liếc mắt.

      "Có phải hay ... " Thịnh Thừa Quang vừa tự hỏi tự trả lời, cười chân thành tha thiết: "Dù thế nào chăng nữa mình cũng có cái gọi là 'nhà'?"

      Tình hình khó khăn, bốn phía đều là địch, nhưng là... gia đình! Người trong lòng, cùng có với đứa con ruột thịt máu mủ, đời này có hai người muốn bảo vệ nhất, mái nhà!

      Thịnh Minh Hoa nghe được những lời này, quai hàm cũng cảm thấy đau xót, nhịn được quay đầu lại trừng mắt nhìn .

      Ngồi gần như vậy mới nhìn kỹ, mặc dù cười nhưng là mí mắt càng lúc càng giấu được vẻ mệt mỏi. bà lần này trẻ ra năm tuổi, lại giống như già năm tuổi... Trong lòng Thịnh Minh Hoa thầm nghiến lợi: Lũ khốn kiếp kia! Ban đầu là ép bà, bây giờ lại làm như vậy với Thừa Quang! Là cháu ruột thừa kế nhà họ Thịnh, vậy mà bọn họ cũng dám!

      Thịnh Minh Hoa hít sâu hơi, bình tĩnh với : " giúp giữ Thịnh thị nhiều năm như vậy, vừa mới giao vào tay được bao lâu mà biến thành cuc diện tốt đẹp này, rắc rối do gây ra tự phải dọn dẹp!"

      "Cháu biết. cứ yên tâm." Thịnh Thừa Quang cười, có vẻ rất chắc chắn.

      trả lời dứt khoát như vậy, dáng vẻ nắm chắc phần thắng trong tay làm bà chợt nhớ tới người mất của mình. Bà còn muốn : Nếu phải tại vì bà nắm chắc hôn nhân của mình cho tốt, Thừa Quang cũng dây dưa cùng với đó. Thừa Quang chỉ là đau lòng cho bà, mới có thể nghĩ ra cái ý tưởng ngu xuẩn đó, đến hôm nay mới bị hãm sâu vào trong đó, hại người hại mình.

      Thừa Quang do tay bà nuôi lớn, là bà dạy tốt, mới để rơi vào hoàn cảnh khó khăn như ngày hôm nay... Nếu là trai và chị dâu mất sớm, người như trai bà cùng với chị dây tâm tính dịu dàng, Thịnh Thừa Quang còn tốt hơn tại gấp trăm lần!

      Trong lòng Thịnh Minh Hoa thở dài khổ sở.

      " biết ra vẫn muốn trở về, bởi vì cảm thấy vị trí này là bảo vệ, muốn để lại cho Tề Quang. Nhưng mà Tề Quang nó thích làm ăn, thích thiết kế thời trang, tình hình bệnh tình của nó cũng biết, cùng bố nó cũng muốn toàn lực ủng hộ nó là việc mình thích. Vả lại thừa kế Thịnh thị là chuyện khó khăn thế nào cũng biết, cũng chẳng phải là vị trí tốt đẹp gì, xem ... tại vất vả mới có thể thoát khỏi, để thanh nhàn qua hết nửa đời sau ." Bà nhàng .

      Thịnh Thừa Quang thực có chút kinh ngạc nhìn thái độ của mình chuyển biến nhanh như vậy, nhưng cũng hỏi nhiều, dứt khoát trả lời: "Vâng."

      Bây giờ có em trai nữa, nếu như tình trạng bệnh tình của Tề Quang cho phép, hoặc là muốn, chưa tới hai mươi năm nữa em trai kia cũng trưởng thành, Thịnh Minh Hoa giữ Thịnh thị ba mươi năm, cũng nguyện ý giúp con trai bà giữ trong tay hai mươi năm.

      Thịnh Minh Hoa cuối cùng cũng cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt : "Chỉ cần cháu bảo vệ Thịnh thị tốt, những chuyện khác cũng quản. Chẳng qua là nếu cháu chọn con bé, sau này có lúc hối hận, cũng đừng trách lúc trước khuyên bảo."

      Thịnh Thừa Quang gần như dám tin! Nhất thời ánh mắt rực rỡ, bởi vẻ mặt theo thói quen luôn để lộ cảm xúc, tâm trạng kích động có chỗ để bộc lộ, cho nên biết sống chết nhạo báng mình: "Lời này là xúc động nhất thời nên mới đúng ?"

      "Cút!" Thịnh Minh Hoa rốt cuộc nhịn được giơ lên bàn tay.

      Thịnh Thừa Quang tránh, lần này bị quát, bộ dáng cười híp mắt đầy đắc ý đến cỡ nào phải .

      ***

      Đoàn xe dài chậm rãi lái vào nhà cũ nhà họ Thịnh.

      Tốc độ xe dần dần chậm lại, Thịnh Minh Hoa thấy Thịnh Thừa Quang chút cũng có vẻ gì là muốn xuống xe, kỳ quái hỏi : " vào?" Bà còn rất nhiều chuyện muốn bàn cùng .

      Thịnh Thừa Quang chớp chớp mắt với bà, có chút ấp úng lại mang vẻ mặt vô sỉ ( biết xấu hổ) : "Thời kỳ đặc biệt, xin tha thứ!"

      Thịnh Minh Hoa ngẩn người lúc mới phản ứng được, nhất thời hận thể cho cái người đắc ý kia cái bạt tai: Lúc bà mang thai thế nào mà thấy thằng nhóc này phút cũng muốn rời khỏi a!

      Bên này Thịnh Thừa Quang cười làm lành, bên kia Tề Quang bước từ xe xuống chạy tới, khom lưng xuống vào trong xe: ", em muốn đến đó với !"

      Thịnh Thừa Quang ở trong này, muốn thấy người trong đó còn có thể là ai? Thịnh Minh Hoa tức giận quát lớn: "Vong ơn bội nghĩa!~ Vong ơn bội nghĩa!~ Tất cả cút hết cho ta!"

      mặt Tề quang còn treo nụ cười vui vẻ, bị mẹ mắng lùi lại từng bước, hiểu vì sao mà nhức đầu. Thịnh Thừa Quang cực khổ nhịn cười, ngồi nghiêm trang dạy dỗ em trai ở bên ngoài: "Vừa trở về thế nào chạy ra ngoài ngay lập tức? Hôm khác , hôm nay về trước."

      xong cũng để ý đến Tề Quang kháng nghị, quay cửa xe lên, quay đầu lại trấn an vị phu nhân nào đó phát giận. ra Thịnh Minh Hoa còn rất nhiều chuyện muốn với , nhưng lúc này có tâm tình chuyện với , đập cho phát nữa, bà thở phì phò hỏi: "Tình hình tại rốt cuộc là như thế nào?"

      Thịnh Thừa Quang đơn giản ràng tóm tắt lại ít, "Tạm thời cháu chỉ được mấy cái đấy. Những thứ khác vài ba lời hết được, nhưng chỉ những thứ đó là cháu nắm chắc."

      tên mấy người... Họ đều là cổ đông lớn của Thịnh thị cùng những người giữ vai trò quan trọng trong gia tộc, Thịnh Minh Hoa nghĩ đến tên tiểu tử này ra tay vừa nhanh vừa chuẩn xác, trong lòng vui mừng, vừa ngạc nhiên lại vừa kiêu ngạo.

      "Vậy là đủ rồi! Có những người này, đủ để cháu giữ vững vị trí tại." Ánh mắt bà lộ ra tia bén nhọn hung ác, "Còn dư lại những thứ kia... Chúng ta từ, từ, thu, thập!"

      Thịnh Thừa Quang bị dáng vẻ như nữ thần báo thù của mình chọc cười, : " bây giờ phải quan tâm Tề Quang cùng em bé, những chuyện hại người khác cứ giao cho cháu thôi." thân mật ôm lấy bà, giọng cam kết bên tai: ", cháu nhất định hoàn thành."

      Sau này đến lượt cháu đứng lên đấu tranh dũng, giống như trước đây bảo vệ cháu, sau này cháu bảo vệ mọi người.

      Dù sao hai ngày nay Thịnh tổng cảm giác khí lực người dồi dào, chuyện phiền toái của Thịnh thị lần này càng đáng ghét, càng cảm thấy mạnh lên, hận thể vỗ ngực kêu gọi mọi người cùng nhau tiến lên.

      Thịnh Minh Hoa nhích lại gần đầu vai của cháu trai, sau khi thỏa mãn liền đẩy ra, liếc mắt cái: "Biết! Cháu có thể biến."

      ***

      Tác giả có lời muốn :

      Tề Quang: "Mẹ ruột, con làm gì sai?" >_<

      Tác giả: Hì hì hì ~ Bởi vì ngươi mềm a~ Dễ bắt nạt a~

      Tề Quang: "Ngài là vị nào? Ta hỏi chính mẹ ruột Thịnh Minh Hoa cơ mà."

      Tác giả: ....

      Editor: Cho chừa cái tội tự sướng nhé Sói (^-^)

      Tác giả cùng Tề Quang: Ngươi là người nào? Biến!!!

      Editor: Hừ hừ, mấy người nghĩ mình ngon lắm chắc! Biến biến...*lủi thủi ra*

      Hạ màn
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      Thanh HằngChris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45.1

      Edit: Tiểu Huyên

      **

      Lúc Thịnh Thừa Quang trở về Tử Thời ngủ trưa, mấy tháng này thai nhi lớn lên rất nhanh, chỉ ăn được rất nhiều mà ngủ cũng cực kỳ nhiều, mỗi ngày đều phải ngủ trưa. Thịnh Thừa Quang rón rén vào, vốn định chỉ nhìn , nhưng nhìn thấy ngủ ngon lành như vậy, khiến cũng chợt cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, để ý đến những thứ tài liệu quan trọng trong thư phòng nữa, thay quần áo nằm xuống bên người .

      Nhưng thực ra làm gì có chỗ nào buồn ngủ? nằm bên người , nhìn ngủ say, cố ý đưa khuôn mặt đến gần , hơi thở của phả vào mặt , rất êm ái…..Cảm thấy chưa được bao lâu, nhưng sao thoáng cái bên ngoài mặt trời ngả về tây rồi chứ?

      Việc vô duyên vô cớ lãng phí thời gian làm chuyện ngu ngốc này,vẫn là lần đầu tiên Thịnh tổng làm, ngồi dậy sờ sờ mũi cái, vậy mà Thịnh Thừa Quang cảm giác được mặt có chút nóng lên.

      đúng là càng lớn càng trẻ lại—, trước đây cũng ngốc như vậy mà!

      Sợ tỉnh lại phát ra, nhàng nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.

      Loại tâm tư rối rắm được thành lời như thế này, quả thực giống như móng vuốt mềm mại của con mèo gãi trong lòng người, Thịnh Thừa Quang chịu nổi, gần như vuốn vò đầu bứt tai nhảy nhót lung tung trong phòng khách yên tĩnh, cũng may đúng lúc này kịp thời nhớ đến Tạ Gia Thụ—tại sao lại có thể làm ra cái động tác ngu ngốc như vậy chứ?

      Đứng tại chỗ chuyển mấy vòng, Thịnh tổng trưng ra khuôn mặt tự cho là rất nghiêm túc phòng bếp làm cơm tối—nhưng thực ra nên soi gương, nhìn lại gương mặt mà bản thân tự cho là rất nghiêm túc kia, rốt cuộc vẻ tươi cười đó có bao nhiêu là ngớ ngẩn.

      Trong phòng bếp, thức ăn hôm nay đưa tới, có lẽ lúc ở nhà Tử Thời ra nhận, hôm nay có cá còn sống, vậy mà cũng biết đổ đầy nước vào trong bồn, thả cá nuôi bên trong.

      Con cá kia ở trong nước lắc đầu vẫy đuôi cực kỳ nhanh nhẹn, Thịnh Thừa Quang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nó lúc, sau đó xắn tay áo, mò xuống vớt nó lên giết rất vui vẻ.

      Sáng nay trước khi ra khỏi nhà có hầm con gà mái, hải sâm căng mềm ngày hôm trước lúc này vẫn còn tương đối, vừa đúng lúc nấu bát canh gà hải sâm—hải sâm giàu protein, khoáng chất, Vitamin, có thể tiêu trừ mệt mỏi, nâng cao sức miễn dịch, hơn nữa có chứa rất nhiều vitamin B11, rất tốt cho phụ nữ có thai.

      Chỉ có điều bổ sung vào còn cần phải thích hợp, có cá có gà, những thứ khác chỉ làm mấy món ăn chay, còn đặc biệt nấu cơm gạo lức.
      (Gạo lứt, còn gọi là gạo rằn hay gạo lật là loại gạo chỉ xay bỏ vỏ trấu, chưa được xát bỏ lớp cám gạo. Đây là loại gạo rất giàu dinh dưỡng đặc biệt là các sinh tố và nguyên tố vi lượng).

      Thịnh tổng vừa suy nghĩ vừa tự hỏi kết hợp dinh dưỡng hợp lý chưa, vẫn sợ đủ cho ăn—cá có còn tanh hay ? Nếu thích uống canh gà, còn có bàn thức ăn chay khác, bữa cơm món thích thể được.

      Ngay lập tức lại làm bí đỏ đánh caramen, còn đặc biệt lấy quả bí làm chén, bánh caramen làm xong đặt ở bên trong, đẹp mắt lại có thể chơi, chắc chắn thích cái này!

      Tử Thời ngủ đến toàn thân rã rời, lúc tỉnh lại nhất thời nhớ ra mình ở đâu, sau lúc từ từ sờ tay lên bụng, yên lặng ở trong chăn lúc lâu mới đứng lên.

      Ngủ dậy mới phát ra về, còn làm xong bàn thức ăn—cháo gà vàng óng ánh trong nồi đất vẫn còn sôi nổi lên những bọt , bên cạnh có cái bát sứ hơn chút, canh cá thơm nồng thả những cọng hành cắt tinh tế lên , nhiều thứ đồ ăn xanh biếc vàng nhạt bao quanh đầu cá ở giữa. Món ăn gồm cá kho cắt miếng, tỏi giã rau diếp, rau chân vịt xào với cà tím và thịt kho tàu.

      Lượng mỗi món ăn cũng nhiều, nhưng đếm ra lại nhiều món như vậy, rất tốn công rồi.

      Bên ngoài là ánh chiều tà le lói, bên trong phòng ánh đèn sáng , trong khí ấm áp tràn đầy mùi thơm thức ăn, Tử Thời nhắm mắt lại hít hơi sâu, mở mắt ra, lại phát đứng đối diện , khẽ mỉm cười, trong tay nâng quả bí đỏ xinh xắn, vô cùng dễ thương!

      bé lọ lem trong chuyện cổ tích có hoàng tử và xe ngựa bí đỏ, còn hoàng tử của lại lấy bí đỏ làm thành món ăn.

      biết thanh mười hai giờ của khi nào vang lên đây?

      ngơ ngác nhìn theo tay , Thịnh Thừa Quang còn tưởng rằng bị tài nấu nướng kinh thiên của dọa cho ngây người, tới đặt cái thứ đó tay , mở nắp phía ra—“Oa”! Tử Thời thực tâm thực ý khâm phục, nước miếng cũng sắp rớt xuống!

      Trong lòng Thịnh Thừa Quang bắt đầu đắc ý lăn lộn đầy đất rồi, nhưng miệng lại : “Đây là món điểm tâm ngọt sau khi ăn, cơm nước xong mới được ăn.”

      “……Ăn miếng được ?” Tử Thời thương lượng với .

      Thịnh Thừa Quang tin tưởng lắm, lấy lại chén bí đỏ, cầm cái thìa đút cho ăn miếng , sau đó liền đậy lại. Nhìn ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm, nhịn được cười, thúc giục ăn canh: “Ăn nhanh , xong rồi cho em.”

      Tử Thời bưng chén lên uống ngụm cháo gà, vị thơm mát, uống rất ngon, hưởng thụ hít hít mũi, chén thấy đáy rất nhanh, Thịnh Thừa Quang lại đổi cho chén canh cá. Mỗi món ăn đều ăn vài miếng, Tử Thời nhìn xung quanh, khẩu vị càng nhiều hơn, cuối cùng lấy cơm gạo lức trộn vào với canh gà, lấy thìa múc ăn……Thịnh Thừa Quang gắp cho miếng đùi gà bỏ lên , : “Em ăn chậm chút!”

      “Lúc nãy mới bảo em ăn nhanh lên mà!”

      Còn dám cãi lại, Thịnh Thừa Quang mở cái nắp chén bí đỏ ra quấy cái muỗng, sau khi nhìn thấy cổ cũng muốn dài ra, Thịnh Thừa Quang cười được, cố ý đưa tới khóe miệng mình rồi mới đưa ngược lại đút vào miệng .

      Tử Thời cười híp mắt ăn, Thịnh Thừa Quang chưa ăn mấy cũng no rồi, lực chú ý của đều nằm ở chén bí đỏ này, có thể để mặc cho ánh mắt của mình nhìn dịu dàng—gần đây thực mập lên, nhìn tròn tròn, càng xinh đẹp hơn. Nhưng mà dưới ánh đèn nhìn tầng lông tơ trong suốt mặt , thấy thế nào vẫn còn là đứa trẻ…..Thịnh Thừa Quang nghĩ thầm bản thân mình có tính là cầm thú hay ? mặt lại thầm cảm thấy đắc ý.

      vẫn như vậy, nếu bây giờ bắt đầu sinh, muốn hai đứa bé có thể ? Hay ba?

      như vậy, sinh đứa bé ra có thể kèm thêm cùng dạy.

      “Đúng rồi,” đút cho miếng cá, giọng tự chủ được dịu dàng ngớt: “Tề Quang muốn gặp em, hẹn chiều nay.”

      Tử Thời sững sờ, ngẩng đầu : “Nhưng em hẹn Nhất Nhất rồi.”

      có việc gì, Tề Quang để ý, cùng nhau gặp .” , “Ngày mai có việc, gọi người đưa em , lúc trở về đón em được ?”

      Tử Thời nuốt miếng thịt cá kia xuống, cười cười với .
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      Tôm Thỏ, Thanh HằngChris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45.2

      Edit: Tiểu Huyên

      Tình hình của Tạ Gia Vân khoảng thời gian này cũng thoải mái hơn Thịnh Thừa Quang là bao, Thịnh Thừa Quang giữ lấy Tử Thời quá mức lộ liễu, còn lại phải ngày đêm đề phòng chuyện của Diệp Kỳ Viễn bị nhà họ Thịnh lôi ra lợi dụng, còn có em trai bảo bối của , cũng phải là cái bớt lo—Thịnh Minh Hoa là ví dụ, Tạ Gia Thụ đúng là thực dám động thủ rút gân lột da người ta.

      Tạ Gia Vân có cách nào phân thân mình ra, nhưng dùng người thỏa đáng, cột Tạ ma vương vào cái dây xích giao vào trong tay Phùng Nhất Nhất.

      Lúc đầu Phùng Nhất Nhất vẫn vô cùng vui vẻ cho rằng bản thân mình cần phải để ý Tạ ma vương, nhưng về sau phát Tạ ma vương hoàn toàn nghe sai bảo, quả thực coi như cái diểu giấy có thể thả bất kì lúc nào.

      Vì vậy Phùng Nhất Nhất thường xuyên gọi điện thoại cho Tử Thời xem như đó như đường dây nóng để trải lòng.

      Nơi mà Thịnh Thừa Quang sắp xếp đương nhiên có môi trường tự nhiên rất tốt, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, cả buổi chiều chỉ có mấy người bọn họ. Tề Quang và Tử Thời khá tốt, Phùng Nhất Nhất đối với thế trận này nhừng thán phục, nhìn lần lượt đám hộ vệ áo đen cao lớn cường tráng của Tử Thời, nước miếng sắp chảy thành sông rồi.

      Bởi vì dây xích buộc Tạ ma vương lại với Phùng Nhất Nhất, đương nhiên cũng đến, nhưng mà sắc mặt ta thực đẹp mắt—hôm nay và Tề Quang mặc áo đụng hàng rồi.

      Áo len lông cừu màu xanh dương khoác bên ngoài giống hệt nhau, bên trong Tề Quang mặc áo lót lông cừu màu vàng nhạt, cổ áo sơ mi bên trong nhảy ra phối với áo khoác bên ngoài cùng hệ màu lam, vừa có tinh thần của tuổi trẻ, lại vừa nho nhã đúng mực.

      Còn Tạ Gia Thụ mặc cái áo lông kiểu dáng số lượng hạn chế cùng với áo khoác ngoài, màu đen phía có điểm những chấm tròn nhiều màu sắc khác nhau, đồ mặc đương nhiên là thời thượng nhưng mà…..sau đó bị Phùng Nhất Nhất châm chọc giống như là loài côn trùng nào đó, ngồi nhưng ít nhiều đều phụt cười, nếu phải là trong áo lông có cái gì cả, Tạ Gia Thụ có thể cởi ra ngay tại chỗ nhét vào thùng rác.

      Vừa thấy mặt liền phát đụng áo, Tề Quang liền cười, với Tạ Gia Thụ: “Màu xanh da trời là màu sắc của tôi, còn cậu phải nên mặc màu vàng lóa mắt sao?”

      Những cái danh hiệu này Thịnh Minh Hoa thường gắn thêm vào, vừa lúc bà còn ở Châu Âu cửa hàng có đồ mới, chủ quán tặng sách mẫu đến nhà cho bà xem trước, bà chọn cho mình lại chọn cho Triệu Hoài Chương và Tề Quang, lúc ấy Tề Quang nhìn lướt qua, còn nghĩ thầm trong số những người cậu quen biết loại màu vàng chói mắt này có lẽ chỉ có Tạ Gia Thụ mặc, chỉ là ngờ tới Tạ Gia Thụ bảnh bao như thế, bên Châu Âu mới lên giá tiền vậy mà ở quốc nội cậu ta mặc lên người nhanh như vậy.

      Tạ Gia Thụ mặt thối lời nào, Phùng Nhất Nhất bên hả hê vui sướng giành đáp: “Thực ra mẫu áo khoác này ở trong nước ta đều mua tất cả màu sắc và kích cỡ hết rồi!”

      Như vậy mà còn có thể đụng hàng, cho nên Tạ ma vương mới nổi điên nhanh hơn.

      Tử Thời và Tề Quang đồng loạt cười rộ lên, cả hai người cầm trà sữa, dáng vẻ khép mắt cười rộ lên thực rất giống nhau!

      Tạ Gia Thụ tức giận muốn đứng lên, nhưng biết chiều cao của Thịnh Tề Quang hơn mình hai cm, lúc này lại mặc cùng áo khoác ngoài, mình tuyệt đối thể sánh vai đứng cùng cậu ta, cho nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn: “Mấy người chính chút có được ?!”

      Tề Quang buông tay ra, cười ôn hòa: “Có chính gì?”

      Hôm nay là em và khuê mật (khuê phòng, phòng của con chắc là chỉ Phùng Nhất Nhất) tụ hội—chỉ có mỗi Tạ ma vương là sản phẩm kèm theo mà thôi.

      Ai ngờ cái sản phẩm kèm them đó hướng về phía Tử Thời nhíu mày: “Gấu , nghe mang thai?”

      Tử Thời còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, Tề Quang nhìn bốn phía thấy đám cận vệ vểnh tai lên, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc, trầm giọng chất vấn Tạ Gia Thụ: “Ai cho biết?!”

      “Chị tôi. Chị ấy sớm biết.” vẻ mặt Tạ Gia Thụ bộ kiêu ngạo và khinh thường: “Nhưng chị tôi giúp mấy người dấu rồi, chị ấy cho ai cả, nếu bây giờ mấy người có thể yên ổn ngồi ở đây sao? Người nhà của tôi sớm xông tới Thịnh thị rồi!”

      Tử Thời nhìn sắc mặt của Tề Quang, quay đầu giọng hỏi Tạ Gia Thụ: “Đứa bé này…..có ảnh hưởng lớn như vậy sao?”

      Cuối cùng Tạ Gia Thụ cũng bắt được cơ hội khoe khoang, ngay lập tức thẳng lưng, mồm miệng ràng trả lời : “Nhà họ Thịnh và nhà họ Tạ đối địch, tổn thất của hai nhà đều thể do lường được, bây giờ người nào bị nắm phải điểm yếu người đó phải gánh chịu những tổn thất này, người đó bị nghiền xương thành tro! Thừa Quang có cố chấp hơn nữa cũng thể chống lại hai gia tộc, cho nên ấy chỉ đưa xuất —để khiến cho người hai nhà trở mặt, ấy đùa giỡn chiêu đó cũng thông minh. Nhưng ấy thừa nhận , ai cũng được ấy. Nhưng bây giờ bụng của chính là bằng chứng, chỉ cần bị phát , Thừa Quang xong đời!”

      “Tạ Gia Thụ!” Tề Quang kẽ quát tiếng ngăn cản.

      Tạ Gia Thụ nuốt nước miếng tựa vào ghế, chỉ chỉ những người bốn phía xung quanh, “Yên tâm , Thừa Quang bảo vệ vô cùng tốt!”

      Vẻ mặt thực kiêu ngạo với Tề Quang và Tử Thời: “Chuyện này chị tôi sớm biết, nhưng chị ấy ra, trả lại cho người tới cho chị ấy biết khoảng phí bịt miệng, mấy người đó, cảm thấy chị tôi như thế nào, chị ấy sai lầm nhiều như Thừa Quang đúng !”

      Tề Quang lạnh lùng châm chọc : “Vốn dĩ tôi tưởng thầm mếm tôi, ngờ chính là thầm mếm chị mình.”

      Hai đại thiếu gia bắt đầu trợn mắt với nhau.

      Phùng Nhất Nhất nghe được bái quái mạnh mẽ như vậy, ôm bụng cười đến đau cả hông, chỉ có Tử Thời cố gắng giảng hòa: “Hai người bọn đừng tranh cãi nữa…….”

      Tạ Gia Thụ quay đầu tiếp tục dùng vẻ mặt cao thượng nghiêm túc nhìn về phía : “Gấu con, theo tôi, tôi với bên ngoài đứa trong bụng là của tôi.”

      Đứa bé của Thừa Quang gọi mình là bố, cái gì cơ……Quá! Tốt! Đẹp! Rồi!

      Tạ Gia Thụ tự cảm thấy bản thân mình thực là khốc chết rồi! Nơi này chắc hẳn là pha quay chậm, vẫn nên có giai điệu đẹp đẽ duyên dáng vang lên, nhưng mà…..Tề Quang hỏi trà sữa như thế nào, Phùng Nhất Nhất trả lời rất ngon, còn Tử Thời luôn luôn thuần lương (trong sáng lương thiện) cũng cúi đầu lật quyển thực đơn…..Tất cả mọi người thấy , giống như mới vừa rồi hoàn toàn chuyện, chỉ là thả cái P….

      Sắc mặt tức giận của Tạ ma vương sắp cùng màu với cái áo lông của .

      Lúc gọi đồ ngọt, Tề Quang quay đầu lại hỏi người vẫn yên lòng: “Tử Thời, em có muốn Tiramisu ?”


      Tinh thần của Tử Thời vốn chưa hồi lại, Tề Quang lại hỏi thêm lần nữa, ngẩng đầu nhìn , ánh mắt nghiên cứu tìm tòi, Tề Quang gật đầu rất .

      “Có muốn hay ?” Cậu cầm thực đơn trong tay, giống như tới đồ ngọt: “ giúp em.”

      Tay cầm thực đơn của Tử Thời hơi run rẩy.

      “Nhưng mới phẫu thuật lâu, Tiramisu ……có khó khăn quá với ?” giọng hỏi.

      Tề Quang cười, hất hàm cái, ý bảo nhìn về hướng bên ngoài cửa sổ—bên cạnh xe của cậu cũng đứng bốn hộ vệ, đều là người tốt nhất Thịnh Minh Hoa đưa cho cậu.

      “Chính vì mới phẫu thuật thành công, nên tất cả mọi người nuông chiều đấy, có việc gì đâu, em phải tin tưởng .”

      Tạ Gia Thụ nghe nổi nữa: “Hai người đủ rồi đấy! Gọi món bánh ngọt thôi mà hai người muốn lải nhải bao lâu?”

      Tề Quang liếc cái, cười với Tử Thời : “Em xem, giống như ta hoàn toàn hiểu Tiramisu. giúp em gọi, có được ?”

      Tử Thời suy nghĩ lâu như vậy, rốt cuộc hạ quyết tâm, khép lại cuốn thực đơn đưa cho .

      thu tay lại, hai tai nắm lại rất chặt, móng tay do dùng lực trắng bệch.

      “Vậy tốt, làm phiền .”

      Tề Quang khẽ nghiêng người, tay phải giơ ra hành cái lễ thân sỹ với .

      “My pleasure.”
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46(1)

      Editor: lila2211

      Thịnh Thừa Quang tự mình tới đón Tử Thời, thẳng từ Thịnh thị tới, đoàn xe cũng theo phía sau ngay ngắn nghiêm chỉnh, vòng quanh trước cửa tiệm, đám hộ vệ mặc áo đen từ xe bước xuống, vòng quanh cửa tiệm như thể sắp có cuộc đánh hội đồng.

      Tề Quang chút phản ứng nào với cảnh tượng diễn ra, hai mắt Phùng Nhất Nhất lại sáng lên đầy hứng thú, mà Tạ Gia Thụ nhìn thấy người đàn ông xuất sắc như vậy, trong mắt lại chỉ có Gấu này, trong lòng khó tránh khỏi hồi khó chịu, nhưng lại biết phải đối mặt với thần tượng nhiều năm của mình như thế nào cho đúng, liền phát ra tiếng hừ lạnh to bằng mũi, sau đó cau mày đứng ở bên, chờ Thịnh Thừa Quang nhìn thấy rồi sau đó mới đặt câu hỏi.

      Nhưng Thịnh Thừa Quang đầu tiên là gọi Tề Quang chuyện lát, sau đó lại dịu dàng cảm ơn và tạm biệt với Phùng Nhất Nhất, rồi sau đó... Liền mang Tử Thời cùng nhau rời khỏi.

      Nhìn cũng thèm nhìn cái a!

      Tạ Ma Vương tức giận đến mức đầu tóc quăn cũng dựng đứng cả lên rồi!

      Dĩ nhiên Tử Thời nhận ra được sắc mặt rối loạn của Tạ Gia Thụ, trở về xe, kỳ quái hỏi Thịnh Thừa Quang: "Bây giờ chuyện với Tạ Gia Thụ nữa?"

      Giọng của giống như cùng Tạ Gia Thụ đều là mấy đứa trẻ tiểu học ngây thơ, gây gổ với nhau cũng ai chịu nhường ai cầu hòa.

      Thịnh Thừa Quang dở khóc dở cười, xoa xoa đầu , giải thích: " có gì để với cậu ta." lúc lâu nhìn thấy như vậy, còn có rất nhiều điều muốn hỏi , trong đó còn phải tốn thời gian chuyện với Tề Quang cùng Phùng Nhất Nhất, còn có thời gian để ý đến khiêu khích của tên quỷ con ngây thơ nhàm chán đó sao?

      Tử Thời nghĩ đến chuyện khác, trầm mặc lúc, sau đó giọng với : "Chị của Tạ Gia Thụ biết."

      muốn ra hai chữ "mang thai" này, cho tới bây giờ, cũng chưa có ra hai chữ ấy.

      "Chị của Tạ Gia Thụ còn cầm khoản tiền, coi như tiền đó làm phí bịt miệng !"

      Giọng của khẩn thiết như vậy, rất ràng. Thịnh Thừa Quang thầm thở dài... cũng biết làm thế nào với đứa ngốc này đây: "Tử Thời, em muốn cảm ơn với Tạ Gia vân sao?"

      "... phải sao?" rũ mi mắt, giọng rất .

      Thịnh Thừa Quang muốn giải thích với rằng nguyên nhân Tạ Gia Vân làm như thế chỉ đơn giản là giúp , đơn thuần như vậy, với những điều này liệu có ích lợi gì hay lại bất hòa?

      Bảo bảo ( cục cưng: tiếng gọi đối với con) mới muốn nghe bố mẹ nó cãi nhau!

      "Chuyện bên ngoài xử lý tốt, em cần suốt ngày phải để ý mấy thứ rắc rối này, có chuyện gì hay ý kiến gì, em có thể với , chuyện của em, nhất định có cách giải quyết." Tay vuốt ve khuôn mặt , cảm giác quá tốt, nhịn được lại véo cái. @@

      Tử Thời ngẩng đầu cười cười với , Thịnh Thừa Quang cũng cười, thử thăm dò hỏi: "Thế nào? Có chuyện gì muốn với ?"

      lắc đầu, nhưng lát sau lại gật đầu, "Thịnh Thừa Quang, khổ cực cho rồi!"

      Còn có... xin lỗi!

      Ổn định ngồi bên trong xe, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều im lặng . Tử Thời tựa vào ngực Thịnh Thừa Quang, cọ cọ ngực , tiếng nào ôm chặt eo .

      **

      Thịnh Thừa Quang phát hôm nay đặc biệt dính lấy mình, xe cũng dính sát vào ngực ngủ, lúc lên lầu cũng phải để bế lên. ngồi ghế sô pha cùng lúc, sau đó đứng dậy vào bếp nấu cơm, Tử Thời cũng vào theo Thừa Quang, dựa sát vào lưng , vòng hai tay ra trước ôm hông chặt, bám dính lấy.

      tay Thịnh Thừa Quang rang đồ ăn, tay khác bảo vệ ôm lấy cái tay ôm hông mình ở phía trước, ngăn cho dầu nóng bắn vào. Trong lúc đó nhiều lần suýt nhầm đường thành muối để bỏ vào đồ ăn. Thịnh tổng đáng thương cũng coi như là nắm chắc kiến thức cơ bản, kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng tối nay nấu bốn món mặn món canh lại gặp trắc trở, đánh mất phong độ ngày thường, may Tử Thời vẫn ăn ngon như cũ!

      Đến buổi tối, hai người cùng ngủ trong chăn, càng thuận thế tỏ ra mệt nhọc, rầm rì cọ xát bên người . Thịnh Thừa Quang bị trêu chọc bắt đầu nổi lên lửa nóng, quay đầu lại bắt lấy môi Tử Thời, đầu lưỡi vừa đưa ra chưa kịp chuẩn bị gì bị há miệng mút chặt, buồn bực cười quay lại khống chế môi , tay nâng mặt Tử Thời lên, rồi bất giác lại dần dần xuống.

      Sau khi mang thai vóc người càng trở nên đẫy đà, cộng thêm việc chăm sóc tỉ mỉ, ăn ngon ngủ ngon, nơi đó càng thêm mềm mại đẫy đà hơn... Tay giống như bị dính vào người , bao nhiêu ý chí gần như tiêu tan mất, Thịnh Thừa Quang hôm nay cũng coi như biết đến cái gì gọi là " hùng qua nổi ải mỹ nhân" rồi.

      Bác sĩ khám định kỳ cho với là tình hình cục cưng vẫn phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh, hơn nữa bây giờ bắt đầu qua ba tháng, chuyện phòng the nếu vừa phải vẫn có thể, huống chi tối nay cho sợ rằng được. Thịnh Thừa Quang ôm Tử Thời lên , cho nằm người mình, ai biết được vừa mới lên vội vàng tách hai chân ra ngồi vào giữa hông , cái mông chỉ thiếu nước xuống ôm trọn lấy , nhàng ở cọ xát... Thịnh Thừa Quang cảm giác có luồng nhiệt nóng xông thẳng lên não, chút lý trí còn sót lại cuối cùng cũng tan biến!
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      Tôm Thỏ, Thanh HằngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :