1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: mưu

      "Cho nàng ta vào~"

      Vân Tuyết Phi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đến ghế dành cho chủ nhà ngồi xuống.

      Mặt trời vừa ló lên, những tia nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.

      Vân Tuyết Phi vuốt ve vòng ngọc tay, nàng tự với bản thân phải giữ bình tĩnh, phải luôn luôn mỉm cười.

      Váy gấm màu trắng sữa phối với màu hồng, mặt được điểm xuyến vô số bông hoa màu vàng, đai lưng thêu chỉ bạc buộc chặt eo, trước sau lồi lõm, vóc người nóng bỏng, vậy gương mặt còn mang theo ngây thơ vô tội. Quả nhiên đáng giá để nam nhân ôm vào ngực thương, xem ra muội muội của Mộ Dung Thanh Y mỹ cũng là mỹ nhân quyến rũ đó chứ, Tư Nam Tuyệt này đúng là có phúc lớn mà.

      "Nô tỳ Tâm Liên thỉnh an vương phi, vương phi cát tường ~"

      Ngược lại là người rất hiểu quy củ, Vân Tuyết Phi mân mê vòng ngọc trong tay, chẳng lời nào chỉ tỉ mĩ quan sát Quan Tâm Liên hành lễ ở bên dưới, cũng cho nàng ta đứng lên.

      Nha hoàn Thiên Thủy của Quan Tâm Liên cũng quỳ chung với chủ tử mình, đợi thời gian dài nhưng vẫn nghe thấy lệnh để các nàng đứng lên, đầu gối bắt đầu hơi đau, bỗng chốc căm giận trổi dậy trong lòng nàng, tiểu thư dầu gì cũng là Nhị phu nhân trong vương phủ, còn có biểu tỷ là Mộ Dung quý phi được Hoàng thượng hết mực cưng chiều, tại sao nữ nhân này lại dám để tiểu thư nhà nàng quỳ lâu như vậy chứ.

      Theo ý nàng ta bất kính với Quan Tâm Liên chính là để toàn bộ Mộ Dung phủ ở trong mắt, nàng ta khỏi căm hờn ngẩng đầu liếc nhìn Vân Tuyết Phi.

      Ánh mắt mang theo hận ý mãnh liệt quét qua người mình, Vân Tuyết Phi phải người ngu, dĩ nhiên biết tầm mắt kia xuất phát từ nơi nào!

      Nàng đứng dậy tới trước mặt Quan Tâm Liên lạnh lùng hỏi "Hôm nay đến tìm bổn vương phi có chuyện gì?"

      Quan Tâm Liên dĩ nhiên biết Vân Tuyết Phi thích mình, nàng cũng thèm để ý, nàng có mục đích của nàng, cung kính trả lời: "Hồi vương phi, nô tỳ nghe vương phi khỏe, muốn đưa miếng Tuyết Ngọc này cho vương phi."

      "Hả? Tuyết Ngọc?" Vân Tuyết Phi suy nghĩ nếu có lòng tốt giống như lời vừa , ngày đầu tiên mình rơi xuống nước đến thăm rồi, chứ phải là lúc này mới vác mặt tới.

      Quan Tâm Liên lấy Tuyết Ngọc từ trước ngực mình xuống, dâng lên Vân Tuyết Phi: "Đây là miếng ngọc tỷ tỷ Mộ Dung quý phi tặng cho nô tỳ, miếng ngọc này Đông ấm Hạ mát, đeo người có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, rất tốt cho chuyển hóa cơ thể."

      Nhìn miếng ngọc trong suốt trắng nõn như tuyết trước mặt, Vân Tuyết Phi cũng tiếp nhận, hai tay rũ xuống bên hông đột nhiên nắm chặt, móng tay giống như khảm vào trong thịt, nàng cố gắng kìm nén kích động muốn ném vỡ miếng ngọc này.

      Mộ Dung quý phi? Quả nhiên, Hạ Hầu Huyền cưới Mộ Dung Thanh Y, biết là chuyện, nhưng lần nữa được nghe lại , Vân Tuyết Phi vẫn cảm thấy khó chịu cực điểm.

      Tuyết Ngọc được hình thành từ tuyết được tích tụ ngàn năm trong núi tuyết, hơn nữa trải qua bốn mươi chin công đoạn đánh bóng. Tuyết Ngọc chỉ có thiên tử mới được sở hữu, là loại vật phẩm quý giá dùng để ban tặng ít gia quyến của thần tử có công lớn. Mộ Dung Thanh Y có thể thoải mái đưa Tuyết Ngọc cho Quan Tâm Thương, đủ thấy Hạ Hầu Huyền nuông chiều nàng ta đến cỡ nào!

      Chuyện này chẳng khác nào sỉ nhục ngu ngốc của nàng, nàng cho rằng nàng chết , trong lòng ít nhất vẫn có chỗ vĩnh viễn nhớ đến nàng. Nhưng bây giờ nàng mới biết ý nghĩ của mình buồn cười biết bao nhiêu! Đơn phương tình nguyện biết bao nhiêu! Nàng rốt cuộc cũng đối diện : và nàng ta đều sống rất hạnh phúc, bất hạnh chỉ có mình nàng mà thôi.

      "Như vậy chẳng ổn tí nào! Bổn vương phi cũng biết quân tử đoạt vật thích của người khác, đây là đồ mà nhưng Quý phi nương nương thưởng cho ngươi, ngươi đưa cho bổn vương phi, Quý phi mất hứng đấy!"

      ràng là khiêm tốn khước từ, nhưng nghe vào trong tai Quan Tâm Liên, sở dĩ Vân Tuyết Phi lấy là vì sợ hãi biểu tỷ Mộ Dung Thanh Y của mình, trái tim vốn luôn thấp thỏm rốt cuộc cũng an ổn trở lại, có biểu tỷ ở đây, nàng sợ chỉnh chết Vân Tuyết Phi!

      " đâu, biểu tỷ hiểu lòng trung thành của nô tỳ đối với vương phi! Vương phi nhận lấy !" Quan Tâm Liên cảm giác thành công ở ngay trước mắt, nàng mặc kệ Vân Tuyết Phi muốn hay , trực tiếp đứng lên, kéo cánh tay Vân Tuyết Phi, nhét miếng ngọc vào trong tay nàng.

      Vân Tuyết Phi ngờ nàng ta lại lớn mật tới vậy, vốn chẳng thích những người có liên quan đến Mộ Dung Thanh Y, bây giờ còn ép buộc mình tiếp nhận vật chướng mắt như thế!

      Nhất thời tức giận và oán khí cùng nhau bộc phát, đầy mạnh Quan Tâm Liên té xuống đất, chỉ nghe tiếng ‘rắc rắc’, ngọc bội tan nát nằm mặt đất.

      Quan Tâm Liên từ dưới đất đứng lên, nhìn mảnh vụn ngọc bội cách mình xa, lặp tức vành mắt đỏ cả lên.

      Thiên Thủy bên cạnh trông thấy, vội vàng đứng dậy bước tới đỡ Quan Tâm Liên, nàng ta hung tợn trừng mắt nhìn Vân Tuyết Phi chất vấn: "Vương phi người quá đáng, tiểu thư nhà ta tốt bụng tặng đồ cho người, người cảm ơn cũng thôi , còn đẩy tiểu thư té xuống đất, làm hỏng ngọc bội, phải biết rằng ngọc bội đó là vật do Quý phi nương nương ban tặng, người dám ném bể chính là đại bất kính với Quý phi!"

      "Đại bất kính?" Vân Tuyết Phi cười như cười nhìn đứa nha hoàn chẳng biết tôn ti ở trước mặt mình bất chợt cảm thấy vô cùng nực cười: "Ở trước mặt bổn vương phi hô to gọi , còn dám tự xưng ta, chính là tôn kính à? Xin hỏi Mộ Dung phủ cao quý dạy ngươi thành đứa nha hoàn như vậy sao?"

      "Người. . . . . . Người. . . . . ." Thiên Thủy bị hỏi á khẩu trả lời được, sắc mặt bị nghẹn đỏ bừng.

      Nhìn Quan Tâm Liên điềm đạm đáng , Vân Tuyết Phi chẳng phải biết nàng ta tính toán điều gì, nhưng nếu dám trêu ta! Ta tiếp tục chơi với ngươi!

      Nàng tới trước mặt Quan Tâm Liên, tại thời điểm nàng ta còn chưa kịp phản ứng, nàng hung hăng đánh tới, lặp tức hai dấu tay đỏ như máu xuất gương mặt trắng nõn của Quan Tâm Liên, trắng hồng đan xen hết sức ràng.

      Quan Tâm Liên thể tin sờ sờ gò má bị đánh của mình, rốt cuộc thể giả bộ được nữa, sắc mặt nàng ta cực kỳ khó coi, cắn răng nghiến lợi : "Ngươi dám đánh ta?"

      Vân Tuyết Phi để ý đến tức giận của Quan Tâm Liên, hỏi ngược lại: "Ta đánh ngươi đó, ngươi làm gì nào? kẻ tiện tỳ như ngươi, biết chừng mực ở trước mặt bổn vương phi, dung túng nha hoàn vô lễ với ta, cho dù ta giết ngươi cũng quá đáng!"

      "Ngươi dám động ta, biểu tỷ của ta bỏ qua ngươi!" đến Mộ Dung Thanh Y, Quan Tâm Liên vô cùng có lòng tin, sợ Vân Tuyết Phi biết, nàng ta đắc ý hừ mạnh: "Biểu tỷ ta là sủng phi của Hoàng thượng, chủ nhân duy nhất hậu cung, ngươi dám đối xử với ta như vậy, chẳng qua là vương phi, cẩn thận biểu tỷ ta lột da của ngươi ra!"

      Vừa dứt lời, Vân Tuyết Phi nâng chân lên đá mạnh vào bụng Quan Tâm Liên, Quan Tâm Liên ngã xuống đất co quắp đau đớn, ánh mắt nhìn Vân Tuyết Phi càng thêm ác độc.

      Thiên Thủy bị màn này dọa cho choáng váng cả mặt mày, nàng vốn tưởng rằng tiểu thư mang Quý phi nương nương ra, Vân Tuyết Phi biết sợ mà cầu xin tha thứ, ngờ Vân Tuyết Phi chẳng hề lo lắng gì.

      "Ngươi trực tiếp kêu biểu tỷ ngươi bằm bổn vương phi thành vạn đoạn là được rồi ~"

      câu nhàng như vậy nhưng lại khiến Quan Tâm Liên tức muốn hộc máu!

      "Cái gì bằm thây vạn đoạn? Hả?~" Giọng nam tính trong trẻo mà lạnh lùng mang theo sức hút từ cửa truyền đến.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyenlaw68, duyenktn1, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Thiếp chỉ là nô tỳ

      "Ơ ~ Nhị muội muội bị gì vậy? Sao lại nằm ở dưới đất?" Tần Hương Quân khắc chế nội tâm mừng như điên, lo lắng hỏi thăm. Khi nàng nghe kế hoạch thành công, liền lập tức tìm vương gia và Tống Thi Linh chưởng gia tới đây, lần này nàng muốn xem Vân Tuyết Phi giải thích thế nào.

      Nàng ta hề biết rằng Vân Tuyết Phi hoàn toàn chẳng nghĩ tới chuyện giải thích, nàng vẫn cảm thấy đá chưa nghiền, vị vương gia này tới chọn thời điểm gì cả.

      Thiên Thủy vừa nghe thấy giọng của vương gia, từ từ hoàn hồn trở lại, nàng ta lập tức chạy đến trước mặt Tư Nam Tuyệt và Tống Thi Linh ‘bùm’ quỳ rạp xuống đất, mạnh mẽ lên án Vân Tuyết Phi: "Vương gia, người phải làm chủ cho nhị phu nhân! Hôm nay phu nhân chúng ta có lòng tốt sang đây thăm vương phi, nhưng vương phi biết cảm ơn, ngược lại còn đập bỏ Tuyết Ngọc Mộ Dung quý phi thưởng cho phu nhân, đá phu nhân té xuống đất!"

      Vừa vui vừa buồn vì chủ tử ra mặt, chữ đá dứt khoát định tội cho mình rồi.

      sai! Đúng là nàng có đá đó, nhưng cũng do họ chọc mình trước, đáng đời ~

      Tư Nam Tuyệt cứ như vậy đứng ở nơi đó, bạch y lay động, ánh mặt trời chiếu vào người , phủ lên tầng ánh sáng vàng óng, Vân Tuyết Phi khỏi nhìn mà trợn tròn mắt, phun ra hai chữ: cực phẩm!

      Tống Thi Linh thấy Tư Nam Tuyệt chuyện, nhưng ánh mắt kinh diễm của Vân Tuyết Phi qua mặt được nàng ta, trong lòng thoáng lên khó chịu, nàng ta tới nâng Quan Tâm Liên từ mặt đất đứng dậy, bối rối hỏi thăm: "Tẩu tẩu, Quan thị thiếp có chỗ nào tốt, chọc giận tẩu tẩu vậy?"

      câu như vậy, chẳng khác nào chứng thực thêm tội danh mình bạo ngược đãi thị thiếp, có giải thích cũng vô dụng thôi.

      như vậy, nàng giải thích làm gì, tàn bạo tàn bạo, mềm lòng với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình, nàng thà rằng mang tội danh tàn bạo người khác.

      "Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ nên đến dây chọc giận vương phi ~" Đôi tay Quan Tâm Liên bụm mặt, nước mắt theo gò má chảy xuống tí tách từng giọt, làm ướt cả vùng đất dưới chân.

      "Mặt của ngươi thế nào rồi?"

      Tống Thi Linh đưa tay tới, kéo hai tay Quan Tâm Liên ra, đập vào mắt đích thị là hai dấu tay đỏ ửng, lặp tức mọi chuyện đều sáng tỏ.

      "Người nào tàn nhẫn vậy, sao lại đánh người dễ thương như muội muội thành ra thế này, đáng giận mà!" Tần Hương Quân tới kéo Quan Tâm Liên đến trước mặt Tư Nam Tuyệt: "Vương gia người xem, gương mặt Quan muội muội xinh đẹp như hoa lại bị đánh đến thê thảm như vậy, người nào ác tâm thế biết?" tại nàng ta chỉ xém xúc động cho vương gia biết đây là do Vân Tuyết Phi độc phụ kia đánh, nàng ta tin chân tướng bày ở chỗ này, Vân Tuyết Phi còn có thể thoát được.

      "Nô tỳ sao, chẳng qua Tuyết Ngọc bị vỡ, nô tỳ lo lắng Quý phi nương nương trách tội." Quan Tâm Liên vừa khắc chế để mình khóc lên, vừa nghiêng mắt lo lắng nhìn về phía Vân Tuyết Phi, là ai làm bể Tuyết Ngọc, đáp án kia cần cũng biết!

      là hiền lành, là thân thiết, bị nàng đánh, còn thay nàng lo lắng.

      Những nữ nhân trong căn phòng này đều muốn nhìn nàng xuống địa ngục, như vậy nàng càng sống sót tốt để cho bọn họ trông thấy mà tức chết.

      Tư Nam tuyệt vui nhíu mày, rốt cuộc dưới chờ đợi của mấy vị phụ nhân, bóng dáng di chuyển đến vị trí Vân Tuyết Phi đứng.

      tới trước mặt Vân Tuyết Phi ngừng lại.

      Quan Tâm Liên cho là vương gia báo thù cho nàng, để nàng đánh trả lại Vân Tuyết Phi, dù sao khi nãy nàng cũng tóm được khoảnh khắc cau mày của Tư Nam Tuyệt.

      Lúc Vân Tuyết Phi nhìn thấy Tư Nam Tuyệt qua, lặp tức cả người tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, nếu Tư Nam Tuyệt dám đánh mình, nàng cũng khoanh tay chờ chết.

      Mọi người ở đây đều mừng thầm, thời điểm cảm thấy kế hoạch thành công, Tư Nam Tuyệt lại vươn tay nắm lấy bàn tay Vân Tuyết Phi đặt lên tay mình, nhàng vuốt ve, giọng lấy lòng: "Tuyết Nhi, có đau ?"

      Tuyết Nhi? Vân Tuyết Phi giống như bị sét đánh trúng, chuyện gì vậy? Khi nào nàng và tên vương gia nghiệt này thân mật như vậy rồi.

      Đợi đến khi phản ứng kịp, nàng muốn rút tay mình ra, nhưng bất đắc dĩ hơi sức bằng người.

      Vì vậy hình ảnh mà Tống Thi Linh, Tần Hương Quân và Quan Tâm Liên nhìn thấy chính là đôi nam nữ ở chỗ này cầm tay nhau liếc mắt đưa tình.

      Hình ảnh chướng mắt như vậy, bọn họ rất muốn xông lên đẩy Vân Tuyết Phi ra để vương gia cầm tay của mình, nhưng chẳng ai can đảm làm chuyện đó, chỉ có thể ai oán đứng nhìn.

      Nhìn vẻ mặt khó coi như nuốt phải phân chó của đám nữ nhân kia, Vân Tuyết Phi phải có bao nhiêu vui vẻ. Mặc kệ mục đích của Tư Nam Tuyệt là gì, nàng chỉ cảm thấy tại rất sung sướng, dần dần thả lỏng người, kháng cự vừa rồi lặp tức biến thành tiếp nhận, nàng đỏ mặt thâm tình nhìn lại: "Nô tì có việc gì ~"

      Quan Tâm Liên ngờ việc phát triển khác xa với suy đoán của nàng như vậy. Hôm nay nàng bị uất ức tính là gì? Nàng vốn muốn mượn cớ thăm Vân Tuyết Phi, khiến Vân Tuyết Phi sẩy tay làm rơi ngọc bội, ở trước mặt vương gia áp đặt lên người nàng ta tội danh coi rẻ Quý phi. Cho dù vương gia trách tội, đến lúc đó nàng ở trước mặt biểu tỷ nhắc tới, lo đánh ngã được Vân Tuyết Phi.

      Nhưng nàng tuyêt đối ngờ tới, vương gia đối xử với nàng ta tầm thường như vậy, nàng chưa bao giờ nhìn thấy vương gia vì nữ nhân mà đau lòng đến thế. Cho dù là Tống Thi Linh, vương gia cũng chưa từng lần nắm lấy tay của nàng ấy.

      Nghĩ tới đây, trong lòng nàng càng thêm thống hận Vân Tuyết Phi, tất cả những thứ này vốn phải là của mình.

      Tống Thi Linh thể bình tĩnh được nữa rồi, nếu trước đây nàng cho rằng vương gia Vân Tuyết Phi, cho nên nàng mới từ từ chờ đợi, giữ vững hình tượng hiền lành tốt bụng ở trước mặt mọi người. Nhưng tại cho dù có cố gắng cách mấy giờ phút này cũng hoàn toàn hỏng mất rồi, nàng vội vàng chỉ trích: "Vương phi cảm thấy nên giải thích chút với Quan thị thiếp sao?"

      Vân Tuyết Phi vốn tính toán phản kích, nhưng Tư Nam Tuyệt xoay người chắn trước mặt nàng.

      "Giải thích gì chứ? Vương phi của bổn vương mà cần phải giải thích với nô tỳ sao?" ràng là câu hỏi rất tùy ý, tuy nhiên nó làm cho người có cảm giác vô cùng áp bức.

      "Biểu ca, chuyện này. . . . . . Ta chỉ là . . . . . Ta phải. . . . . ." Tống Thi Linh khẩn trương nhìn Tư Nam Tuyệt, lắp bắp muốn giải thích, nhưng lại ra câu hợp lý nào, nàng ngờ kết quả như vậy, giờ phút này nàng vô cùng hối hận về hành vi lỗ mãng vừa rồi của mình.

      "Đây chính là cách thức ngươi chưởng gia sao? Để cho chánh phi xin lỗi nô tỳ?" Tư Nam Tuyệt để ý tới quẫn bách của Tống Thi Linh, con ngươi tĩnh mịch, sáng bóng như ngọc, toàn thân trở nên lạnh lẽo.

      Nhưng lời kế tiếp của mới hoàn toàn đánh các nữ nhân tự cho là đúng này rớt xuống đáy địa ngục: "Thị thiếp chỉ có thể là nô tỳ trước mặt ở chánh phi, nô tỳ có tư cách gì muốn chánh phi xin lỗi, đánh sao? Cho dù giết cũng quá đáng?"
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyenlaw68, duyenktn1, tú cầu8 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Bổn vương nhìn trúng nàng rồi!

      Chỉ với mấy câu nhưng cũng đủ khiến cho Tần Hương Quân và Quan Tâm Liên chấn động đến độ mặt cắt còn giọt máu.

      Các nàng khó tin mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn về phía nam nhân mà họ vẫn luôn ngưỡng mộ, trong đầu ngừng vang lên câu "Thiếp chỉ là nô tỳ" , "Cho dù giết cũng quá đáng".

      Họ vốn luôn lấy làm kiêu ngạo khi được trở thành thị thiếp của Hộ quốc vương gia. Vì vương gia họ bằng lòng làm thiếp, cho dù người nhưng ít nhất cũng thương tiếc mình, ngờ. . . . . .

      ra thị thiếp chỉ là nô tỳ, nếu được vương gia sủng ái, còn tệ hại hơn cả nô tỳ!

      Đến thời khắc này bọn họ mới biết mình ngu ngốc cỡ nào, rối rít quỳ xuống, ra sức dập đầu: "Vương gia tha mạng ~ nô tỳ biết sai rồi."

      Đứng ở bên sững sờ, Thiên Thủy có ngu chăng nữa cũng biết mình đạp phải đinh, hóa ra người vương gia thích chính là vương phi, nàng theo sai chủ rồi.

      Lo lắng vương gia bắt nàng khai đao đầu tiên, trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, khẩn trương run run ‘bùm’ cái quỳ xuống, mạnh mẽ dập đầu mặt đất.

      ‘Cốp cốp cốp’ thanh dập đầu cao thấp nối tiếp nhau vang ở trong phòng, mãi đến khi trán họ có dấu hiệu chảy máu nhưng vẫn nghe thấy vương gia kêu dừng.

      Tống Thi Linh cũng cứng ngắc đứng ở bên chứng kiến cảnh tượng này, trước giờ nàng chưa từng gặp qua Tư Nam Tuyệt dùng giọng điệu nghiêm khắc chuyện với mình như vậy. Cho tới nay vẫn luôn giữ thái độ bàng quan với mọi thứ xung quanh, bàng quan đến đỗi nàng cho rằng người biết tức giận là gì. ra phải như vậy, chẳng qua chưa gặp phải người khiến cho khẩn trương lo lắng mà thôi, lẽ nào Vân Tuyết Phi sao?

      Nghĩ tới đây nàng cảm thấy chợt chua xót trong lòng, mình theo năm năm, vì hy sinh nhiều như vậy, nhưng lại bằng hai tháng của Vân Tuyết Phi, nữ nhân này rốt cuộc có điểm gì tốt chứ?

      Nếu như có Vân Tuyết Phi tốt rồi, nghĩ đến đó, mầm móng ác độc hình thành ở trong lòng nàng.

      "Đừng lạy nữa, ầm ĩ quá!"

      Lời kiên nhẫn khiến đám phụ nhân quỳ dưới đất cả kinh, dừng động tác lại, động cũng dám động, rối rít cứng ngắc quỳ ở nơi đó.

      Tư Nam Tuyệt nắm lấy bàn tay Vân Tuyết Phi áp vào ngực, lạnh lùng cảnh cáo, giọng trong trẻo lạnh lùng lộ ra uy nghiêm thể bỏ qua: "Hôm nay nể mặt vương phi tha cho các ngươi, về sau nếu có loại nô tỳ dĩ hạ phạm thượng như thế nữa, cứ trực tiếp mang xuống loạn côn đánh chết!"

      "Dạ, dạ. . . . . . Cảm tạ vương gia vương phi." Như nhặt được đại xá, các nàng thiếu chút nữa òa khóc vì quá vui sướng.

      Đột nhiên hơi thở nam tính quanh quẩn xung quanh nàng, hai cơ thể dán chặt vào nhau hình thành tư thế vô cùng ái muội.

      Vân Tuyết Phi tự giác đỏ mặt, diễn trò cũng đâu cần phải làm giống như vậy chứ, bởi vì người thua thiệt lớn chính là nàng đấy.

      Hai tay nàng chống đỡ lên ngực Tư Nam Tuyệt, muốn thoát ra ngoài, lại phát thể nhúc nhích được tí nào, chỉ có thể im lặng chịu khuất phục.

      Nhìn hai người trước mắt thân thiết coi ai ra gì, Tống Thi Linh siết chặt khăn tay, trong mắt bắn ra vô số oán độc, Tư Nam Tuyệt, sao chàng có thể nhẫn tâm chà đạp lên tấm chân tình của ta như vậy chứ?

      " có chuyện gì tất cả lui xuống , bổn vương và vương phi phải nghỉ ngơi rồi."

      Nghe được câu này, mặt mấy người phụ nhân chợt biến đổi lớn. Nếu trước đây họ còn suy đoán đêm hôm đó có thể chưa phát sinh quan hệ gì, nhưng bây giờ họ thể đối mặt với thực tế: Vân Tuyết Phi là nữ nhân đầu tiên và cũng là duy nhất được vương gia thị tẩm.

      Tần Hương Quân và Quan Tâm Liên ngoan ngoãn lui ra ngoài, mặc dù chẳng đồng đều, nhưng hết cách rồi, ai bảo người vương gia là vương phi, so với vương gia, họ sinh mạng của mình hơn!

      Tuy Tống Thi Linh rất muốn ở lại, nhưng Tư Nam Tuyệt hạ lệnh đuổi người, nàng ra cũng được, lúc đí đến trước cửa, còn chứng kiến hai người này đứng ở nơi đó liếc mắt đưa tình, lặp tức nàng rất muốn giết người.

      Đợi đến khi đám nữ nhân làm cho người ta chán ghét rời khỏi đây, Vân Tuyết Phi đẩy mạnh Tư Nam Tuyệt ra, trừng mắt: "! Ngươi có mục đích gì?"

      Tư Nam Tuyệt để ý đến cơn giận của Vân Tuyết Phi, "Ta rất thích nàng, vừa thấy nàng nhất kiến chung tình rồi."

      nam tử tuấn mỹ vô song, ngọc thụ lâm phong, giờ phút này thâm tình nhìn ngươi, con ngươi thâm thúy như vũng nước sâu, sáng trong hơn sao trời, làm cho người ta lún sâu vào trong đó.

      "Ta phải như những nữ nhân kia, chẳng tin tưởng những thứ này, ngươi tốt nhất cho ta biết, nếu về sau đừng nghĩ ta tiếp tục phối hợp với ngươi!" Vân Tuyết Phi rất nhanh lấy lại tinh thần, cứng rắn .

      Nàng phải đứa ngốc, tại những nữ nhân đó chắc chắn hận nàng muốn chết rồi, Tư Nam Tuyệt này cố ý đối xử tốt với mình ở trước mặt họ, muốn đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió đây mà.

      Tư Nam Tuyệt khẽ nhíu mày, khóe môi nâng lên nụ cười, tới trước mặt nàng, đưa tay vén mấy sợi tóc hỗn độn ra sau ót, đầu ngón tay nhàng chạm vào gương mặt của nàng.

      Đụng chạm như có như , êm ái tựa như lông vũ, Vân Tuyết Phi mất tự nhiên đỏ hai má, tên nghiệt này!

      Tư Nam Tuyệt cực kỳ hài lòng với phản ứng của con tiểu hồ ly ở trước mặt này, cúi người xuống, hơi thở như lan lượn lờ bên tai nàng: "Này vương phi nàng xem, làm sao có thể khiến nàng tin tưởng bổn vương nhìn trúng nàng đây?"

      Đôi môi lạnh như băng như có như quét qua lỗ tai nàng, thân thể tự giác run rẩy lên, tim nàng đập bình bịch trong ngực, căng thẳng cà lăm: "Ta...ta làm sao biết? Ngươi...ngươi cách xa ta chút!"

      "Hả ~ biết?"

      Hơi thở phái nam ấm áp lần nữa đập vào mặt, giọng hút hồn như nam châm làm cho người ta mềm nhũn cả xương cốt.

      Vân Tuyết Phi hơi lui về phía sau mấy bước, muốn tách khỏi hơi thở mất hồn này

      Dường như Tư Nam Tuyệt cũng phát ra, từng bước tới.

      "Ngươi được tới đây, ta...ta buồn ngủ ~" Lời còn chưa xong, bị Tư Nam Tuyệt thẳng thừng cắt đứt.

      "Vương phi nhắc nhở bổn vương thị tẩm nàng sao?" Khóe môi Tư Nam Tuyệt vẽ thành đường cong, mi mục như họa, đôi mắt càng thêm hào hoa phong nhã.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyenlaw68, duyenktn1, rjnchan6 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen rat hay.co len ban oi

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Được voi đòi tiên.

      Editor: Lin

      Thị tẩm?

      Vân Tuyết Phi trợn tròn hai mắt, nhìn con ngươi hàm chứa nụ cười của nam tử trước mặt.

      Hình như đây là lần thứ hai nàng thảo luận vấn đề thị tẩm với Vương Gia, lúc nào nàng muốn thị tẩm, nàng muốn ngủ mình, phải ngủ với .

      Thấy vẻ mặt khó mà tin nổi của Vân Tuyết Phi, ngay sau đó lại ngốc lăng, cuối cùng Tư Nam Tuyệt cũng lui về sau mấy bước.

      khí xung quanh trong nháy mắt thông thoáng, áp suất cũng vì vậy mà thấp hơn.

      Vân Tuyết Phi thuận miệng thở ra, nở ra nụ cười chân thành nhất: "Vương Gia, ngươi hiểu lầm rồi, ta là muốn ngủ mình, mời người về !"

      "Ha, được!" Tư Nam Tuyệt lập tức trả lời.

      Vốn cho là phải thảo luận lúc lâu, nghĩ đến lại thấy Tư Nam Tuyệt đáp ứng thoải mái như vậy, Vân Tuyết Phi mệt mỏi ngày tim cũng từ từ chậm lại, cuối cùng có thể ngủ giấc yên ổn rồi.

      Vân Tuyết Phi cho là Vương Gia lập tức biết điều rời , nghĩ trực tiếp đưa tay cởi y phục của mình, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Vương Gia này ngu ngốc rồi?

      Khi phát Tư Nam Tuyệt nhanh chóng cởi áo lót trước mặt nàng, sợi tóc rối loạn rơi vai , thân thể lẫm liệt, tuấn dật phi phàm, khiến cho hô hấp người khác căng thẳng! Cặp mắt đen nhánh thâm thúy, khiến cho người ta thể bắt kịp, lại muốn nhìn trộm, ý thức được bị hấp dẫn, chìm đằm vào trong.

      Sau khi thất thần, cuối cùng Vân Tuyết Phi cũng ý thức được đúng, vội vàng kêu to, nhào qua giữ tay Tư Nam Tuyệt, ngăn cản Tư Nam Tuyệt tiếp tục cởi y phục người, nổi giận đùng đùng: "Dừng tay, ngươi cởi quần áo làm gì?"

      Nhìn tiểu hồ ly trước mặt vội đến muốn dậm chân, Tư Nam Tuyệt khẽ mỉm cười, thẳng thắn trả lời: "Ngươi muốn ngủ mình, Bổn Vương muốn ngủ hai người."

      Nghe những lời này, Vân Tuyết Phi nghẹn lại hơi trong ngực, ói cũng ra, tiếp tục như vậy sớm muộn gì nàng cũng chết.

      "Ta được!" Nàng lớn tiếng cự tuyệt, sợ Tư Nam Tuyệt nghe được.

      "Vừa rồi ngươi còn đáp ứng để ta ngủ mình, ngươi rời ." Chỉ trích Vương Gia này chuyện ràng, nghe người nam nhân trước mặt này, Quyền khuynh thiên hạ Vương Gia mê đảo tất cả sinh vật của vương triều Đại Hạ từ năm tuổi đến năm mươi tuổi. Vân Tuyết Phi khỏi hoài nghi có phải ánh mắt của các của Đại Hạ Quốc đều hỏng rồi , nam nhân như vậy, đồng tí là cởi y phục giở trò lưu manh, sao lại có thể được hoan nghênh như vậy?

      Vương Gia này ngày đầu thấy qua, trước còn tưởng rằng lạnh lùng chững chạc, phải cẩn thận đề phòng, tại thế nào lại biến thành tên vô lại, khiến nàng vô cùng phiền phức!

      Phát người trước mắt mời là con người chân của , thể , người Vương Gia này giỏi giả bộ, có thể lừa được nhiều người như vậy!

      "Toàn thân cao thấp của Bổn Vương, Vương Phi còn hài lòng?" Nhìn tiểu hồ ly trước mắt cau mày, tâm tình Tư Nam Tuyệt tốt.

      Ánh mắt có ý tốt nhìn khắp người khiến Vân Tuyết Phi được tự nhiên, cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, cuối cùng nàng phát tay mình vẫn nắm chặt tay , tay còn lại dán vào lồng ngực , tư thế mập mờ này, khiến người khác suy nghĩ lung tung.

      Rút tay mình về nhanh như chớp, trong nháy mắt màu đỏ làn đến hai tai, cả người như tôm luộc, biết nên làm thế nào.

      "Nếu như vương phi còn chưa quen, vậy chờ lần sau ..." Giọng tiếc nuối của nam nhân nhanh chóng giải tỏa tình huống khó xử trong nháy mắt.

      Có điều giọng lại chuyển cái: "Bổn vương thông cảm cho vương phi như vậy, vương phi cũng nên giúp bổn vương chuyện, nếu bổn vương cao hứng, chừng chuyện thị tẩm có thể lùi xuống vô hạn!"

      ràng là có chuyện để nàng làm, kết quả tại lại biến thành như bố thí nàng, ghê tởm! muốn đánh trận. Làm nhiều như vậy ra là còn có mục đích khác, vương gia này có khả năng nhẫn nại!

      Nghĩ nghĩ, nhưng hết cách rồi, mình còn phải dạo chơi ở vương phu này thời gian, thế nào cũng phải nhường nhịn vương gia này để có thể an toàn thoải mái.

      "Hay tại vương phi thích ứng, có thể thị tẩm được rồi?" Thấy Vân Tuyết Phi hồi lâu vẫn , ngón tay Tư Nam Tuyệt lại bắt đầu tiếp tục hành động, tình cởi xuống tất cả y phục.

      Mắt thấy lồng ngực màu mật ong hấp dẫn loáng thoáng lộ ra kiểu phong tình khác, Vân Tuyết Phi nuốt nước miếng cái, nhận thua ngăn lại: "Đợi chút... ta còn chưa đồng ý, có điều trước tiên ngươi phải cho ta biết đó là chuyện gì, ta phải suy nghĩ xem chút!"

      Tư Nam Tuyệt nhíu mày cười : "Từ từ suy nghĩ?"

      Cuối cùng liền gật đầu: "Chẳng lẽ vương phi cố ý kéo dài thời gian là vì muốn nhìn bổn vương cởi hết?"

      Vân Tuyết Phi tức giận, vương gia này biết xấu hổ, ràng chính ngươi muốn cởi, tại sao lại có thể là ta muốn xem!

      Tư Nam Tuyệt nhìn khuôn mặt tựa như Bao Công trước mặt, chậm rãi ra mục đích của mình: "Ngày mai ngươi bắt đầu trở thành chưởng nhà!"

      Chưởng nhà? Vậy chẳng phải muốn nàng mỗi ngày đều phải giao thiệp với đám nữ nhân kia sao!

      " được!" Vân Tuyết Phi bật thốt lên, để cho mình ngày ngày tiếp xúc với đám nữ nhân đó, còn bằng trực tiếp giết nàng.

      "Ngươi chắc chắn muốn?" Ánh mắt Tư Nam Tuyệt nguy hiểm híp lại, cảnh cáo nhìn tiểu hồ ly trước mắt.

      "Ây..." Vân Tuyết Phi suy nghĩ lại, con ngươi xoay chuyển, tình huống trước mắt bất lợi với mình, chỉ có thể khuất phục, có điều cũng thể để dễ dàng được như ý: "Đáp ứng ngươi, có thể, có điều ngươi cũng phải đáp ứng cầu của ta."

      "Được!" trả lời dứt khoát.

      Vân Tuyết Phi vốn cho là rất khó, nghĩ đến lại thoải mái đáp ứng như vậy, hồ nghi nhìn người vương gia vừa mới chơi xấu này, phải là gạt nàng chứ?

      Đối mặt với ánh mắt tin tưởng của Vân Tuyết Phi, Tư Nam Tuyệt đùa cợt cười tiếng: " tin bổn vương?" Nhìn vào mắt , đại ý là tin liền cởi!

      " lời định!" Vân Tuyết Phi sợ tiếp tục giở trò lưu manh, lập tức đáp ứng.

      "Thời gian còn sớm, ngủ !" Tư Nam Tuyệt thấy đạt được cầu, tự mình đến trước giường, tính ngủ.

      Vân Tuyết Phi vừa nhìn thấy ổn, chạy nhanh đến chiếm giường, duy trì lãnh thổ của mình: "Ta đáp ứng ngươi, ngươi nên về phòng mình ngủ !"

      "Đúng rồi, ta còn chưa với ngươi, từ nay về sau chúng ta ngủ chung giường, dĩ nhiên, nếu ngươi muốn, có thể ngủ sàn nhà!"

      "Đây là phòng ta, giường của ta!" Vân Tuyết Phi nghiến răng nghiến lợi.

      "Vương phủ này hết thảy đều là của bổn vương, bao gồm của ngươi!"

      Chương 14: Chưởng nhà.

      Editor: Lin

      Hôm sau, tin tức được truyền cực nhanh, đến canh giờ, từ xuống dưới Hộ Quốc vương phủ đều biết, Vương Phi là trưởng nhà, biểu tiểu thư thất thế.

      Bắt đầu từ buổi sáng, trước cửa Phượng Viên cũng sắp bị người đến đạp bằng, có tặng quà, có đến vấn an... mặt mọi người đều là nụ cười lấy lòng.

      Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Phượng Viên náo nhiệt như vậy, dù cho lúc Vân Tuyết Phi lập gia đình, cũng có nhiều người đến nịnh bợ nàng như vậy.

      Ngũ Trà rót nước cho Vân Tuyết Phi ngồi ở vị trí chủ nhân, bận trước bận sau đến biết trời đất gì nữa.

      Mình theo tiểu thư lăn lộn, nghĩ đến vừa rồi vẻ mặt bọn nha hoàn ghen tỵ có gắng lấy lòng nàng, trong những nha hoàn kia có nhiều người trước kia từng khinh thường bắt nạt nàng.

      Nghĩ đế dáng vẻ lo lắng sợ hãi trước mặt mình của các nàng, Ngũ Trà cảm thấy hả lòng hả dạ!

      "Vương Phi, đây là Tây Hồ Long Tĩnh, ngài nếm thử chút!" Vẻ mặt Hỉ Thúy lấy lòng đứng ở bên cạnh.

      Ngũ Trà vui chu miệng lên, nhìn Hỷ Thúy này trước mặt tiểu thư thể , chuyện bưng trà rót nước này vốn là việc của mình, Hỷ Thúy ràng muốn lấy lòng tiểu thư.

      Trước kia lúc tiểu thư được sủng ái, dù Hỷ Thúy là nha hoàn của Phượng Viên, nhưng vẫn đứng gác cổng, làm rất ít việc, chỉ lo bị dính vào chuyện của tiểu thư, chọc vào phiền toái, bây giờ lại chủ động lấy lòng!

      "Ừ, tệ, mùi hương thơm ngát, vị trà đậm đà, trà tốt!" Vân Tuyết Phi nhấp ngụm, vẻ mặt thích thú.

      "Vương Phi thích là tốt rồi, sau này mỗi ngày Hỷ Thúy đều bưng trà rót nước cho Vương Phi..." Giọng mừng rỡ của nha hoàn thanh tú đáng động lòng người.

      " cần, mắc như vậy trà ngon nếm lần thấy ngon là được, sau này chuyện bưng trà rót nước để Ngũ Trà làm , nàng tương đối biết sở thích của ta..." Nàng chút lưu tình chặt đứt lời của Hỉ Thúy.

      Ngũ Trà vừa nghe thấy tiểu thư nhắc đến tên mình lên tinh thần, tâm tình bực bội vừa rôi lập tức bị quét sạch, ngay sau đó là cao hứng kích động, nàng nghĩ tiểu thư lịa xem trọng nàng như vậy.

      Hỉ Thúy vốn nghĩ nên làm thế nào để thể mình, để vương phi cao hứng nhận nàng, nghĩ đến còn chưa mở đầu liền trực tiếp bị cự tuyệt.

      Mặc nàng đỏ lên, thấp thỏm cúi đầu: "Dạ, nô tỳ biết."

      "Bổn vương phi nghe cảm tình của ngươi với Đại phu nhân rất tốt?" Vân Tuyết Phi nhấp ngụm trà tùy ý hỏi.

      Vừa nghe ba chữ 'Đại phu nhân'', Hỉ Thúy cả kinh, ánh mắt hốt hoảng, nhưng năng lực ứng biến lâu ngày luyện thành khiến nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.

      Nàng cúi đầu trả lời: "Đại phu nhân là chủ tử, nô tỳ tự biết thể trèo cao!"

      "Ồ?" Vân Tuyết Phi nâng mắt xem xét.

      Hỉ Thúy cảm thấy nàng giống như bị cặp mắt trong suốt xuyên thấu vậy, chỉ cảm thấy tâm đột nhiên co rút nhanh, đứng ngồi yên, toàn thân đều cảm thấy được tự nhiên.

      " Nô tỳ sinh ra là người của Vương phi, chết là ma của Vương phi, dám lừa vương phi!" Hỉ Thúy đột nhiên quỳ xuống đất, lời thề son sắt thể quyết tâm.

      Nha hoàn trung thành cỡ nào... Vân Tuyết Phi trong lòng cười lạnh, đúng là thấy quan tài đổ lệ, nàng cho là nàng ngu ngốc sao?

      " Ngươi là nha hoàn trong vườn bổn vương phi, các phu nhân của Vương Gia tới, ngươi phải phụ trách kịp thời thông báo, những chuyện này ngươi làm được sao?" Vân Tuyết Phi nhảm với nàng, trực tiếp thẳng vào vấn đề.

      " Nô tỳ, nô tỳ..." Hỉ Thúy nghĩ tới Vân Tuyết Phi nhắc tới vấn đề này, tự biết đuối lý, mồ hôi lạnh toát ra, vương phi trước kia nhát gan sợ phiền phức, gia thế phía sau có đại phu nhân giúp đỡ, cũng xinh đẹp bằng đại phu nhân, bị hưu là chuyện sớm muộn, nàng chỉ muốn tìm cho mình con đường lui, vì vậy liền lén vương phi nương nhờ đại phu nhân, báo cáo tình hình của vương phi cho đại phu nhân, nghĩ là chờ sau khi đại phu nhân làm vương phi, cho mình theo nàng; Nếu như ban đầu nghĩ đến vương phi có thể có quyền lực như hôm nay, nàng chắc chắn ngu như vậy!

      "Hôm thị thiếp bị bắt giam đến phòng bổn vương phi, ngươi rời vị trí đâu?" Vân Tuyết Phi mọi biến động như trong lòng bàn tay, đây là bản lĩnh nàng kiếp trước luyện thành, lỗ tai rất thính, nàng có thể là khẳng định ngày đó nha hoàn này rời , ngoài phòng có ai canh giữ.

      Về phần đâu, có thể nghĩ, ngày đó Quan Tâm Liên muốn hãm hại mình, nếu như nàng muốn, chủ động nhảy vào bẫy rập nàng bố trí, nàng muốn nhìn chút rốt cuộc Quan Tâm Liên chơi trò gì. Sau khi Tư Nam Tuyệt tới, rốt cuộc nàng hiểu , nhất là nhìn thấy ánh mắt cao hứng che giấu được của Tần Hương Quân, nàng liền có thể khẳng định phán đoán của nàng, Tống Thi Linh có thể đuổi kịp Tư Nam Tuyệt lại tới Phượng viên tóm nàng, chỉ có nha hoàn này luôn luôn tại chỗ tối chú ý nhất cử nhất động trong nhà.

      " Nô tỳ phải là cố ý, xin vương phi thứ tội..." Hỉ Thúy nghĩ tới vương phi lúc ấy ở trong phòng trừng trị thị thiếp bị bắt giam, còn có thể chú ý tới động tĩnh của mình, ra nàng rất muốn dối, nhưng nàng biết, vương phi lúc này còn là vương phi mềm yếu có thể bắt nạt trước kia, vương phi thay đổi, ý nghĩ nhanh nhẹn ánh mắt hung ác như vậy, nàng dám mạo hiểm, dù sao lúc ấy thời gian nàng vào vườn đại phu nhân, là có người nhìn thấy, nếu như muốn tìm người làm chứng định tội mình rất dễ dàng.

      " Người tìm chỗ cao mà , nước tìm chỗ trũng mà chảy, đạo lý này bổn vương phi hiểu, bất quá hiểu là chuyện, chịu tiếp nhận lại là chuyện khác, ngươi là nha hoàn trong viện bổn vương phi, phải biết bổn vương phi ghét nhất chính là phản bội!" Vân Tuyết Phi hung hăng thả chun trà lại khay, lạnh lùng quát lớn, tiếng va chạm của đồ sứ thanh thúy lại chói tai vang vọng ở trong phòng, có thể thấy được tâm tình nàng tại vô cùng tốt.

      " Vương phi tha nô tỳ lần này, nô tỳ dám, nô tỳ nguyện ý lấy công chuộc tội!" Hỉ Thúy cũng nhịn được nội tâm, ngừng dập đầu, run rẩy cầu xin tha thứ.

      " Lấy công chuộc tội?" Khóe miệng Vân Tuyết Phi cong thành vòng cung, hai tròng mắt trong trẻo lại lộ ra tinh khiết.

      "Đúng, đại phu nhân vẫn muốn hại vương phi, nô tỳ nguyện ý làm bộ tiếp tục thân thiết với Đại phu nhân, giám thị nhất cử nhất động của đại phu nhân tới cho vương phi!" Hỉ Thúy sợ nàng tin, liên tục bảo đảm: "Nếu như nô tỳ tiếp tục phản bội vương phi, nô tỳ bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, chết tử tế!"

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong nhà yên tĩnh ngay cả tiếng cây trâm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

      Hỉ Thúy nhận được câu trả lời, trong lòng càng ngày càng bất an, đầu gối quỳ ở mặt đất giá lạnh, mơ hồ đau nhưng trong lòng của nàng đau khổ, trán từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống.

      " Ban đầu lúc ngươi muốn thân thiết với Đại phu nhân, có phải cũng là bộ dạng này ?" Vân Tuyết Phi đột nhiên cảm thán, phá vỡ yên tĩnh trong phòng.

      " có, có,... Tuyệt đối,, từ nay về sau nô tỳ chỉ nghe an bài từ Vương phi, dám thay lòng đổi dạ!" Hỉ Thúy cảm giác mặc dù trong giọng của Vương phi nghe ra hỉ nộ ái ố, nhưng lại khiến nàng lạnh thấu xương, nàng cảm thấy mình đứng bên ngoài Quỷ Môn quan rồi.

      Vân Tuyết Phi thấy đạt được mục đích, mấp máy môi, nụ cười thỏa mãn từ môi chạm đến đáy mắt, nhưng mặt vẫn lạnh lùng: "Ngươi là người thông minh, bổn vương phi luôn luôn Thưởng Phạt Phân Minh, nếu như lần này ngươi lập công, bổn vương phi bạc đãi ngươi, nếu như ngươi dám can đảm phạm lần thứ hai. Thần Tiên cũng thể nào cứu được ngươi!"

      " Dạ, nô tỳ hiểu, nô tỳ nhất định để cho vương phi thất vọng!" Hỉ Thúy liên tục ngừng gật đầu.
      Last edited: 21/10/15
      huyenlaw68, rjnchan, Chris4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :