1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Thứ muội coi trọng vương gia rồi sao?

      Editor: Lin

      "Em hỏi Tư Nam Tuyệt?"

      Nghe được ba chữ Tư Nam Tuyệt, mặt Vân Hân Nhan thoáng áng mây đỏ ứng, giọng càng ngọt ngào hơn: "Tỷ tỷ, chúng ta gặp vương gia có được ?"

      Rốt cuộc Vân Tuyết Phi cũng biết được tại sao nàng lại tới, nha đầu này chắc cũng bị Tư Nam Tuyệt câu hồn, nam sắc hại người rất nặng!

      Nhìn dáng vẻ rất tình nguyện của Vân Tuyết Phi, vẻ mặt Vân Hân Nhan nhất thời buồn bực, buông cánh tay khoác tay Vân Tuyết Phi: "Thế nào? Tỷ tỷ muốn? Muội chỉ thay thể Vân phủ đến vấn an vương gia thôi, điểm này chút khoan dung tỷ tỷ cũng có sao?"

      Vân Tuyết Phi ủy khuất : "Muội muội hiểu lầm rồi, sao tỷ lại để muội muội gặp vương gia, chẳng qua là..."

      Nghe câu trước, trong lòng Vân Hân Nhan vô cùng cao hứng, đến lúc nghe đoạn phía sau, tâm tình nàng lập tức trầm xuống: "Chỉ là cái gì?"

      Vân Tuyết Phi ủy khóe lau giọt nước nơi khóe mắt, u oán : "Kể từ đêm tân hồn tỷ tỷ còn chưa gặp vương gia."

      "Làm sao có thể?" Vân Hân Nhan trợn to hai mắt, muốn tìm chút láo từ mặt Vân Tuyết Phi, nhưng lại tìm ra. Có điều suy nghĩ chút, trong nháy mắt liền lạnh nhạt, Tiểu Đề Tử này sao có thể so sánh với mình, xanh xao vàng vọt, vô cùng xấu xí, nếu nàng là vương gia cũng muốn nhìn, ban đầu nếu người gả là mình, nhất định là tình cảnh khác, vương gia nhất định cưng chiều mình, tất cả nơi này đều là của nàng.

      Vân Tuyết Phi thấy đạt được mục đích, càng thêm ủy khuất níu: "Trong phủ có năm vị thê thiếp xinh đẹp, còn có vị biểu tiểu thư đẹp tựa thiên tiên, vương gia nào có thời gian để đến thăm ta."

      Nhìn Vân Tuyết Phi vẫn là bộ dạng nhát gan sợ phiền phức như trước, dáng vẻ nhẫn nhịn.

      Vân Hân Nhan nghĩ thầm: Tiểu tiện nhân, để cho ngươi dành vương gia của ta, hừ, đáng đời! Ban đầu nếu là ta gả cho vương gia, sao có thể để nhưng con hồ ly tinh đó thừa cơ lợi dụng sơ hở.

      "Những nữ nhân kia quá biết xấu hổ, cho nên giành vương gia với tỷ tỷ, tỷ tỷ người mới là chính phi của vương gia!" Mặt Vân Hân Nhan tỏ vẻ tức giận, tiếc hận : "Đáng tiếc muội muội thể ở vương phủ, bằng giúp tỷ tỷ đoạt lại quyền lực trong nhà, để cho những con hồ ly tinh đó nhân cơ hội!"

      "Muội muội, muội có cách?" Vân Tuyết Phi vội kéo tay Vân Hân Nhan.

      "Ừ, nếu như muội có thể trở thành nữ nhân của vương gia, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận đối phó với những hồ ly tinh đó với tỷ tỷ rồi." Vân Hân Nhan có gắng che giấu kích động trong nội tâm, vẻ mặt suy nghĩ cho toàn cục.

      "Chuyện này..." Vẻ mặt Vân Tuyết Phi khó xử.

      Vân Hân Nhan thấy Vân Tuyết Phi do dự, trong lòng lo lắng, sợ bị Tiểu Đề Tử này trực tiếp bác bỏ, tiếp tục cố gắng khuyên giải: "Phù sa nên chảy ruộng ngoài, sau khi đuổi những nữ nhân đó, người nắm giữ quyền lực trong nhà chính là tỷ tỷ, sau này hai tỷ muội chúng ta theo hầu hạ vương gia, đến lúc đó Vân phủ có thể tiến thêm bước rồi."

      Vân Tuyết Phi cười lạnh trong lòng: Người cần thể diện cây cần bì, mặt của tiểu tam này dày, đầu óc thông mình cũng phải biết trước kia nàng đối xử với Vân Tuyết Phi như thế nào, bây giờ nàng lại làm như có gì, tìm đến tỷ tỷ mình muốn chia sẻ trượng phu.

      "Nhưng phải làm thế nào mới có thể giới thiệu muội muội được với vương gia?" Vân Tuyết Phi làm vẻ bất lực.

      "Yên tâm ! Muội muội nhất định giúp tỷ tỷ đoạt lại vương gia!"

      Giờ phút này Vân Hân Nhan cao hứng muốn chết, nàng vẫn luôn nhìn gian phòng này, xanh vàng rực rỡ, xa hoa, cho dù là vương phi được sủng ái cũng có được gian phòng xinh đẹp như vậy, nếu mình theo vương gia, khẳng định có thể ở nơi tốt hơn nơi này, cho đến khi vương gia mình, liền đạp Tiểu tiện nhân này, đoạt lại vị trí chính phi nguyên bản thuộc về mình.

      Trong lúc Vân Hân Nhan chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa khẩn cấp.

      "Vào !"

      Ngũ Trà nhanh chóng nhào đến trước mặt Vân Tuyết Phi, cấp bách hồi báo tin tức mình vừa dò xét được. "Tiểu thư, nghe vương gia tính hậu hoa viên ngắm hoa!"

      Vân Hân Nhan vừa nghe, mừng như điên, vội vàng hỏi: "Tin tức này của ngươi là ?"

      Ngũ Trà dùng sức gật đầu cái: "Vô cùng chính xác, nô tỳ vừa dò xét được từ nô tỳ của vương gia."

      Vân Hân Nhan vội quay sang với Vân Tuyết Phi: "Tỷ tỷ, chúng ta cùng qua , đây chính là cơ hội tốt!"

      "Muội muội, trước để Ngũ Trà dẫn muội , sau khi tỷ tỷ rửa mặt tìm muội."

      "Được!"

      Tiểu tiện nhân là tốt nhất, tránh cho đến lúc vương gia thấy nàng mất hứng, mình có thể ở mình với vương gia, càng có thể tăng nhanh kế hoạch của mình.

      Chờ Ngũ Trà đưa Vân Hân Nhan ra ngoài, Vân Tuyết Phi trực tiếp nằm giường, trước nghỉ ngơi chút, đợi lát nữa xem kịch hay.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyenlaw68, duyenktn1, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Đánh lớn trận.

      Editor: Lin

      Trong hậu hoa viên Hộ Quốc phủ, cẩm thạch được xếp thành đường , cỏ xanh mềm mại, nước dưới ao trong suốt, trong ao hoa sen đua nhau nở rộ, hồ điệp nhàng, chuồn chuồn cũng góp phần náo nhiệt.

      qua cầu, là vườn hoa, muôn hồng nghìn tía thi nhau nở rộ, hương thơm ngào ngạt, càng cọng liễu thõng xuống ao, cành liễu phiêu.

      thể , nơi này lớn hơn Vân phủ rất nhiều lần, ở trong đình cách đó xa: "Nhị tiểu thư, người đến đó nghỉ ngơi, nô tỳ lấy chút nước trái cây cho người."

      Vân Hân Nhan đặt lời của Ngũ Trà vào lòng, nhịn được liền khoát tay cái: " ."

      Khóe miệng Ngũ Trà cong lên, sau đó hành lễ cũng rất nhanh lui xuống.

      Vân Hân Nhan cao hứng dạo hai vòng, hoa viên này đẹp, nàng ngắm nhìn khắp nơi, càng xem càng cảm thấy cam lòng, những thứ này vốn nên thuộc về mình.

      "Xuân Nhi, vương gia đến nơi này?"

      giọng nữ dễ nghe cắt đứt mộng đẹp của Vân Hân Nhan, nàng từ chỗ phát ra thanh thấy được xinh đẹp theo hai nha hoàn tiến về phía này. Nữ tử này nàng biết, là Thiên Hương Các Liễu Oanh Ca, nàng thường nghe về nàng ta từ miệng của ca ca.

      "Bẩm phu nhân, đây là tin tức nha hoàn của vương gia truyền tin đến, có sai!" Bị gọi, nha hoàn tên Xuân Nhi cung kính trả lời.

      "Được, hai người các ngươi ở chỗ này chờ ta, sau khi trở về ta nhất định trọng thưởng!" Vẻ mặt Liễu Oanh Ca cao hứng.

      "Tạ phu nhân!"

      Vân Hân Nhan nghe đến đó liền bình tình, ra hồ ly tinh này muốn tranh vương gia với mình, hay lắm!

      Thấy Liễu Oanh Ca mình về phía này, nàng trêu chọc: "Ô... đây phải Liễu tiểu thư của Thiên Hương Các sao?"

      Đời này Liễu Oanh Ca hận nhất chính là người khác nhắc đến thân phận kỹ nữ của mình, dù nàng chỉ bán nghệ bán thân, nhưng xuất thân này vẫn là nỗi đau của nàng.

      Lông mày nàng dựng lên, hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân vừa chế nhạo nàng cách đó xa: "Vân Hân Nhan lớn mật, ngươi dựa vào cái gì mà dám xông vào Vương Phủ!"

      "Xông vào? Ta là đến cách quang minh chính đại!" Vân Hân Nhan khinh thường. "Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi dựa vào nhan sắc mà vào đây sao!"

      "Ngươi!" Liễu Oanh Ca run rẩy chỉ nữ nhân trước mặt nghiến răng nghiến lợi, lát sau, nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, khẽ mỉm cười: "Bán sắc cũng có người mua, giống ngươi, muốn bán cũng có người mua, Vương gia đến nhìn cũng thèm nhìn cái!"

      Dù Vân Hân Nhan là thứ nữ, nhưng cũng chưa từng bị vũ nhục như thế, nàng vốn muốn chế nhạo Liễu Oanh Ca, nghĩ đến bị nàng nhìn thấu chính mình mọn, cảm thấy xấu hổ, giậm chân: "Ngươi là đồ hồ ly tinh biết xấu hổ! Ta liều mạng với ngươi!"

      Liễu Oanh Ca thấy Vân Hân Nhan đánh đến, cũng yếu thế, thù mới hận cũ, rất nhanh hai người xông vào đánh nhau.

      Ánh nắng tháng ba tươi sáng, hoa nhi tranh nhau nở rộ, từng cụm từng cụm, trong rất đẹp mặt, gió xuân thổi qua, từng đợt hương hoa bay đến.

      Vốn là hoa thơm chim hót, khiến cho lòng người thoải mái.

      Tống Thi Linh lạnh lùng nhìn hai người đánh nhau cách đó xa, hai người mở miệng đều là ngôn ngữ dơ bẩn, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng đen lại, nàng quát lớn: "Dừng tay! Vương Gia ở đây, các ngươi cũng to gan! Dừng lại cho ta!"

      Vừa nghe đến Vương Gia, hai người vẫn còn tranh đấu nhanh chóng tách ra, đứng lên sửa sang lại dung mại, nở ra nụ cười thẹn thùng, hành lễ: "Vương Gia cát tường!"

      Vốn là hai nữ nhân đẹp như hoa, lúc này tóc tán loạn, đầu còn cắm lá cây, mặt mảng xanh mảng đỏ, giống như tượng khắc, y phục dính bùn đất cỏ dại, tán loạn khắp người.

      Có điều Tư Nam Tuyệt vẫn lạnh lùng nhìn về chỗ nào đó phía trước, câu, tựa như mọi thứ trời đất có quan hệ gì với .

      Lòng Tống Thi LInh như lửa đốt: Giày vò, nàng tình nguyện để biểu ca sinh khí còn hơn lời, vốn là chuyện ngày hôm qua Vương Phi rơi xuống nước, thiếu chút nữa gánh tội danh là chưởng nhà mà biết quản thúc, may là Vân Tuyết Phi truy cứu, nếu chức vụ của nàng cũng phải đổi người, nghĩ đến còn thấy thoải mái, thả lỏng tinh thần, tính toán hôm nay bồi dưỡng chút tình cảm cùng biểu ca, quên mất chuyện vui hôm qua, kết quả lại để thấy màn này, chuyện thị thiếp tranh thủ tình cảm vốn thường xuyên xảy ra, chỉ cần biểu ca động vào các nàng, nàng cũng có thể so đo, còn vị trí chính phi, nàng tin chuyện nàng giành về chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng bây giờ...

      Hai người Vân Hân Nhan và Oanh Ca cúi người hành lễ, vẫn thấy Vương Gia gì với các nàng, nhất thời thầm kêu tốt, vốn định thể mặt tốt nhất trước mặt Vương Gia, kết quả tại hai người lại giống như mẫu dạ xoa dưới địa ngục, xấu xí đứng trước mặt Vương Gia mình ngày nhớ đêm mong, hai người muốn chết tâm, thù địch nhìn đối phương.

      "Vương Gia, cái này..." Tống Thi Linh quyết định, theo như chuyện phát triển trong hôm nay, sợ rằng nàng cũng bị dính líu, trong lòng nàng ngừng nghiến răng nghiến lợi với hai tên đầu sỏ trước mặt.

      lúc Tống Thi Linh vô cùng khó xử, Tư Nam Tuyệt nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện ở nội viện tùy ngươi xử lý!"

      "Vâng." Tống Thi Linh vuốt cằm, quay sang hai người trước mặt: "Tất cả các ngươi đứng lên !"

      Hai người vừa nghe, lập tức đứng dậy, ánh mắt hy vọng nhìn về phía Tống Thi Linh, dù sang Vân Hân Nhan nàng cũng là muội muội của Vương Phi, Tống Thi Linh chỉ là biểu muội, cũng phải là thê thiếp của Vương Gia, nhất định dám đắc tội với nàng; mà Liễu Oanh Ca lại nghĩ, Tống Thi Linh luôn đối đãi với thê thiếp của Vương Gia rất tốt, đồ ăn uống đều cho dùng đồ tốt nhất, cho đến bây giờ vẫn luôn quá hà khắc với các nàng, lần này nhất định cũng chỉ huấn luyện nàng đôi câu.

      Liễu Oanh Ca có thể là người Tống Thi Linh luôn thích, là cáo trong cáo của mấy vị thị thiếp, bộ dạng phong tình, lại cũng phóng điện, ngay cả những gã sai vặt trong phủ cũng tha, nếu như có cơ hội, nàng đương nhiên hi vọng có thể đuổi nàng ta ra ngoài, mà Vân Hân Nhan lại là muội muội của Vân Tuyết Phi, nàng tất nhiên muốn gặp, ánh mắt của nàng ta khi nhìn biểu ca cũng rất an phận.

      Tống Thi Linh tính toán xong, nếu ở trước mặt biểu ca, phải xử lý công bằng vừa đẩy các nàng ra xa khỏi biểu ca. Nàng suy nghĩ chút mở miệng: "Hai người các ngươi đúng là kỳ cục, người là thị thiếp của Vương Gia, người là muội muội của Vương Phi, ban ngày ban mặt lại đánh nhau, các ngươi phạm phải loại sai làm này sao có thể bỏ qua như vậy."

      Nghe đến đó, Vân Hân Nhan và Liễu Oanh Ca liền biết vấn đề nghiêm trọng.

      "Nể tình các ngươi lần đầu vi phạm, Liễu thị thiếp trở về phòng của mình, bế môn suy nghĩ ba tháng, mà Vân tiểu thư quay về phủ của mình, ba tháng cho phép trở lại Vương Phủ!" Giọng dịu dàng lại lộ ra cỗ khí bén nhọn.

      Bế môn suy nghĩ ba tháng, cũng chính là thể gặp Vương Gia, Liễu Oanh Ca nhìn về phía Tư Nam Tuyệt, thấy Tư Nam Tuyệt mặc chiếc áo choàng trắng như tuyết, như Tuyết Liên Hoa ưu nhã đứng Thiên Sơn, mỹ nam tử như tranh vẽ như vậylà giấc mộng của bao thiếu nữ nơi khuê phòng.Ba tháng có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nàng lo lắng mình bị Vương Gia quên lãng, nghĩ đến đây, trong nháy mắt nàng trở nên mù quáng, té quỵ xuống đất, hung hăng đập đầu: "Vương Gia thứ tội, biểu tiểu thư thứ tội, tiện thiếp dám, đừng cấm tiện thiếp chân!"

      Tống Thi Linh nghĩ đến Oanh Ca lại hành động mạnh mẽ đến vậy, nàng rất khoan dung, nếu ngại vì biểu ca thể thái độ ràng, nàng sớm trục xuất nữ nhân này khỏi phủ, nàng khổ sở nhìn Tư Nam Tuyệt.

      Tư Nam Tuyệt thản nhiên gật đầu cái, chuyện nội viện từ trước đến nay đều ít can thiệp.

      Lúc này Tống Thi Linh mới dỡ được tảng đá trong lòng xuống. Liễu Oanh Ca thấy Tư Nam Tuyệt gật đầu, nhất thời giống như ngọn lửa bị dập tắt, cả người ngơ ngác nằm đất nhìn Tư Nam Tuyệt, dường như muốn bù đắp cho việc ba tháng tới thể thấy .

      Vân Hân Nhan thể bình tĩnh, nàng vốn tính toán tình cớ gặp được Vương Gia ở chỗ này, sau đó tiếp xúc tạo nên tia lửa, kết quả tại trộm gà được còn mất cả nắm gạo, thể thành nữ nhân của Vương Gia, ba tháng tới còn thể đến Vương Phủ, , nàng nhất định đồng ý, nếu như đồng ý chính là nàng dần cách xa vị trí chính phi.

      "Ta thân là muội muội của Vương Phi, tới Vương Phủ thăm Vương Phi là chuyện bình thường, ngươi chẳng qua chỉ là biểu tiểu thư, tại sao lại hạn chế tự do của ta!"

      Tống Thi Linh nghe Vân Hân Nhan nhắc đến Vân Tuyết Phi, khẽ mỉm cười: "Vương Gia mới là chủ nhân của Vương Phủ này, chuyện VƯơng Gia quyết định, Vương Phi dám có ý kiến?"

      "Nô tỳ dám có ý kiến!" Lời mạnh mẽ, nhàng có lực.
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyenlaw68, duyenktn1, Chris5 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tử đinh hương

      Chương 7: Vương gia cát tường!

      Tống Thi Linh nhìn về nơi phát ra thanh, thấy Vân Tuyết Phi mặc bộ quần áo màu hồng nhạt bên trong, bên ngoài khoác tầng sa y màu trắng, tóc dài như mực tùy ý chải thành búi tóc đơn giản, chậm rãi đón lấy ánh mặt trời mà đến, nhàng xinh đẹp tuyệt trần, con ngươi quay vòng, mắt sáng lúng liếng, môi đỏ mọng khẽ cười yếu ớt.

      Vân Tuyết Phi đến trước mặt Tư Nam Tuyệt, cúi người hành lễ: "Nô tỳ nghe muội muội quấy rầy vương gia, đặc biệt tới để thỉnh tội!"

      tại Vân Hân Nhan chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở người Vân Tuyết Phi, mặc dù trước kia nàng quả đối đãi với Vân Tuyết Phi phải rất tốt, nhưng vừa rồi nàng quan hệ lợi hại với Vân Tuyết Phi, nàng ta hẳn giúp người ngoài, khẳng định giúp nàng chuyện.

      Nghĩ tới đây, Vân Hân Nhan uất ức kêu tiếng: "Tỷ ~"

      "Thế nào? Tẩu tẩu tới cầu tha tình cho thân muội?" Tống Thi Linh vốn định về sau tìm thời gian đối phó với Vân Tuyết Phi, báo thù ngày hôm qua, tại có cơ hội, nàng chắc chắn bỏ qua.

      "Hai ngày nay muội muội xử lý chuyện trong phủ rất công bằng liêm chính, tẩu tẩu thấy được, tại sao có thể có ý kiến? Mặc dù muội muội nô tỳ vô ý, nhưng sai lầm chính là sai lầm, nên phạt!"

      Đây là nàng (VTP) cố ý nhắc nhở nàng ta (TTL), ngày hôm qua có làm việc công bằng liêm chính, cầu tình cho Tố Hoài Cầm. Tống Thi Linh nghe đến đó cũng bình tĩnh, nàng dùng dư quang liếc qua Tư Nam Tuyệt bên này, muốn biết Tư Nam Tuyệt có thể nghe ra lời này có tầng ý tứ khác hay ?

      "Tẩu tẩu có ý kiến đối với việc xử phạt cứ ra , tuổi muội muội còn , xử lí việc nhà khó tránh khỏi có chỗ hợp lý, muội sửa đổi." Khiêm tốn lễ phép, nhu nhược yếu đuối, là mỹ nhân đáng để thương tiếc.

      Vân Tuyết Phi từ chối cười : "Muội muội nghiêm trọng, trong phủ ai biết muội muội là nhân vật diện từ tâm thiện, cũng bởi vì có muội muội quản lí vương phủ, Tố thị thiếp và Liễu thị thiếp cùng với những thị thiếp khác trong phủ mới có thể chung sống hòa thuận như thế, vương phủ được muội muội xử lý trật tự như thế, đó là phúc của vương gia!"

      Tư Nam Tuyệt cũng bỏ qua thời điểm Vân Tuyết Phi đến hai từ hòa thuận và trật tự này, trong mắt chợt lóe lên giễu cợt. Có ý tứ, tựa như con tiểu hồ ly, hình như từ sau lần rơi xuống nước này, liền lộ ra móng vuốt rồi.

      Tống Thi Linh nghe được Vân Tuyết Phi nhắc tới Tố Hoài Cầm và Liễu Oanh Ca, mặt khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, cũng biết lời này phải lời hữu ích gì, ngầm châm chọc nàng trị gia nghiêm.

      Vân Hân Nhan nghe được Vân Tuyết Phi những cầu cạnh chuyện thay mình, còn xử phạt được, nhất thời như mèo xù lông: "Vân Tuyết Phi, kẻ tiện nhân này, ta biết ngay ngươi có lòng tốt, ta sai! Tại sao các người để cho ta gặp vương gia?"

      Nàng giận dữ rồi, tiểu tiện nhân Vân Tuyết Phi này lấy oán trả ơn, nàng ta cũng suy nghĩ chút, có thân phận dòng chính nữ Vân Phủ, nàng có thể đến vương phủ sao? Nàng và mẫu thân đối với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lại tính kế mình như vậy, càng nghĩ càng giận, trong mắt nàng nổi lên lửa giận nồng đậm, nhìn Vân Tuyết Phi mặc y phục xa xỉ đứng cách đó xa, trong lòng càng thêm tức giận, tất cả đây vốn nên là của nàng!

      Tống Thi Linh khẽ mỉm cười: "Nếu vương phi tẩu tẩu cũng cho rằng nên phạt, vậy Hồng Nguyệt xin mời Vân nhị tiểu thư ra ngoài !"

      Vân Tuyết Phi hơi nhíu mày, ràng là lời rất thân thiết, lại trực tiếp chỉ manh mối về phía mình, mặc dù mình chỉ tính kế thứ muội này, nhưng cảm giác bị người trả đũa rất tốt.

      tại trong đầu Vân Hân Nhan chỉ tràn ngập vương gia gặp được, làm được vương phi, tất cả đây đều do tiện nhân Vân Tuyết Phi này ban tặng! Khi chút lý trí cuối cùng bị lửa giận thiêu đốt gần như còn, nàng bất chấp tất cả vọt tới chỗ Vân Tuyết Phi: "Tiện nhân, ta đánh chết ngươi!"

      Ngũ Trà thấy Vân Hân Nhan muốn vọt qua tới đánh tiểu thư nhà mình, vội vàng che chở Vân Tuyết Phi ở phía sau thân thể, giang hai cánh tay chắn trước mặt Vân Tuyết Phi.

      Vân Tuyết Phi ngờ Ngũ Trà hành động như thế, vừa rồi nàng chỉ muốn kích thích Vân Hân Nhan, từ trong trí nhớ lúc trước nàng biết Vân Hân Nhan là nhân vật có đại não, mặc dù nàng vốn phải Vân Tuyết Phi, nhưng nàng chiếm thân thể của Vân Tuyết Phi, cộng thêm vừa rồi Vân Hân Nhan muốn mặt mũi như thế, nàng nhìn được liền muốn dạy dỗ nàng ta chút, ngược lại thử ra chân tâm của nha đầu này, cảm động là thể nào.

      Ngay khi còn cách Vân Tuyết Phi mấy bước, Vân Tuyết Phi kéo Ngũ Trà sang bên, ‘ầm’ tiếng, mặt Vân Hân Nhan úp xuống, bốn chân mở lớn đột nhiên ngã đất.

      Vân Tuyết Phi giống như có tỉnh lại từ trong sợ hãi, uất ức dùng khăn lau lau khóe mắt: "Muội muội ngươi hiểu lầm ta."

      Mặc dù chỉ là trong nháy mắt như vậy, nhưng Tư Nam Tuyệt vẫn thấy được hòn đá bắn ra từ trong tay Vân Tuyết Phi, hung hăng đánh trúng bắp chân Vân Hân Nhan.

      Càng ngày càng có ý tứ rồi! Sao trước kia phát người vương phi này của bình thường như thế, trong nháy mắt đó, trong con ngươi bình tĩnh liễm diễm phương hoa, mê hoặc người cỡ nào! Mọi người chỉ tập trung chú ý ở người Vân Hân Nhan, ai chú ý tới màn như thế.

      Ở thời khắc Vân Hân Nhan xông tới, Tống Thi Linh hung hăng nắm chặt khăn trong tay, chỉ thiếu hoan hô cố gắng lên, vui mừng chưa kéo dài, kết quả nhìn thấy Vân Hân Nhan giống như rùa đen nằm mặt đất, nhất thời mất mác, thầm mắng Vân Hân Nhan là phế vật, trước khi đánh người còn có thể ngã thành như vậy. Chỉ có điều trong lòng nàng ta cũng vui mừng, dù sao cũng có lợi với nàng ta, tạm thời xử trí được Vân Tuyết Phi, cuộc sống về sau còn dài, nàng tự tính toán phen. Ngược lại thứ xuất tiểu thư Vân phủ này, sợ rằng vĩnh viễn cũng bò dậy nổi ở trước mặt vương gia. Đáng đời!

      Vân Tuyết Phi, lần này bỏ qua ngươi trước, thuận tiện đưa cho ngươi phần đại lễ!

      bàn tay Tống Thi Linh ôm ngực, cái tay còn lại chỉ vào Vân Hân Nhan đất, tức giận quát lớn: "Từ xưa dòng chính thứ khác biệt, Vân nhị tiểu thư trọng tôn ti như thế, dám công khai hành hung ở trước mặt vương gia, tẩu tẩu là chính phi của vương phủ, hành vi của ngươi như thế, ràng cho thấy để hộ quốc vương phủ, để vương gia ở trong mắt, người đâu! Kéo vị nhị tiểu thư này ra ngoài đánh 20 đại bản, sau đó ném ra ngoài cho ta, về sau cho phép tiến vào vương phủ!"

      Vân Tuyết Phi nghe thấy Tống Thi Linh chuyện vì mình như thế, dĩ nhiên ngu ngốc cho rằng nàng ta suy nghĩ cho mình, quả nhiên là nhân vật hung ác! ràng đánh Vân Hân Nhan vì nàng, nhưng ra là gây mâu thuẫn cho nàng và Vân phủ, mặc dù nàng vốn muốn dạy dỗ Vân Hân Nhan chút, nhưng cứ như vậy, sợ rằng Vân Hân Nhan thậm chí Vân phủ hận mình muốn chết! Cũng được, để cho ngươi hả hê , dù sao trước kia mình ở trong chỗ được gọi là nhà đó cũng chiếm được bao nhiêu chỗ tốt!

      Tống Thi Linh ra lệnh tiếng, hai nha hoàn sau lưng lập tức tiến lên kéo Vân Hân Nhan từ mặt đất.

      "Các ngươi dám! Ta là tiểu thư Vân phủ, các người dám đối với ta như thế, ta bỏ qua cho đám người các ngươi! Vân Tuyết Phi, tiện nhân ngươi chờ coi, ngươi chết tử tế được, ta để cho sống dễ chịu!" Vân Hân Nhan giãy giụa giãy dụa, nàng là vô cùng hối hận lần này tới vương phủ chuyến, Vân Tuyết Phi tiện nhân này ra trước kia nhát gan mềm yếu đều là giả bộ, tại cánh tay cứng rắn, làm vương phi cho mình đẹp mắt, mình sớm nên nghĩ tới.

      Nghe được ngôn ngữ dơ bẩn như thế, Tư Nam Tuyệt nhíu mày: "Bạch Phong!"

      Rất nhanh bóng dáng màu trắng xuất ở trước mặt đám người Vân Tuyết Phi, ngay lúc mọi người còn chưa thấy dung mạo, rất nhanh nhấc Vân Hân Nhan lên rồi biến mất ở trước mắt.

      Lúc này trong hoa viên rốt cuộc khôi phục yên tĩnh, gió xuân phất qua, từng đợt mùi hoa xông vào mũi.

      "Lục Hà, đưa Liễu thị thiếp về viện trông chừng !"

      "Dạ!"

      Nhìn thấy kết quả của Vân Hân Nhan, Liễu Oanh Ca biết giãy giụa nữa cũng chỉ là phí công, rốt cuộc chết tâm: "Tạ vương gia!"

      Vân Tuyết Phi thấy mục đích của mình cũng đạt được rồi, lưu lại nữa cũng có gì ý tứ, nàng cúi người hành lễ cáo lui: "Nô tỳ cũng quấy rầy vương gia nữa, vương gia nghỉ ngơi tốt!"

      Trở lại Lâm Phượng Viên, kích động quá mức nhất là nha đầu Ngũ Trà này rồi, dọc theo đường nàng liền kích động khác thường, đến viện còn dừng lại được, chắp tay trước ngực, ánh mắt bốc sao sáng: "Tiểu thư ta quá sùng bái người! Trước kia nhị tiểu thư luôn ức hiếp chúng ta, bây giờ nhìn thấy bộ dáng đó của nhị tiểu thư, cuối cùng nô tỳ cũng phun ra toàn bộ đè nén chất chứa trong lòng lâu như vậy!"

      Ha ha! Vân Tuyết Phi đưa ngón trỏ ra chọc chọc cái trán Ngũ Trà, buồn cười: "Nha đầu này, lòng dạ đen tối như vậy!"

      Ngũ Trà phản bác, trong mắt tràn đầy hài lòng và kiêu ngạo: " có mà, tiểu thư mới đen tối! Chỉ đáng đời nhị tiểu thư, so với năm đó khi dễ chúng ta, hôm nay chúng ta vẫn tính là tốt." Tiểu thư thay đổi, phu nhân dưới suối vàng có biết nhất định rất vui vẻ, nghĩ đến về sau ở chung chỗ cùng tiểu thư như vậy, nhất thời cảm thấy an toàn tràn đầy toàn thân, thế giới này tốt đẹp như thế!

      "Ừ, tốt tốt, nhưng tiểu thư nhà ngươi đói bụng, nhanh lấy chút đồ ăn gì tới cho ta!"

      Nhìn tiểu nha đầu này vì mình như thế, Vân Tuyết Phi cảm thấy lần này trọng sinh ông trời đối đãi với nàng tệ, vì mình vì nàng, nàng phải khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ .

      "Được, tiểu thư chờ, nô tỳ chuẩn bị đồ ăn cho người ngay bây giờ!"

      Đợi khi Vân Tuyết Phi trà đủ cơm no ngã xuống giường chuẩn bị ngủ, ngoài cửa truyền đến tiếng thỉnh an cung kính: "Vương gia cát tường!"
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyenlaw68, duyenktn1, Chris5 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tử đinh hương

      Chương 8: Sống chung đêm

      Nhất thời Vân Tuyết Phi như bị chậu nước lạnh tưới qua, lập tức bò dậy từ giường mặc quần áo, mở rèm nội thất ra, quả nhiên nhìn thấy Tư Nam Tuyệt khí định thần nhàn ngồi bên cạnh bàn ở phòng ngoài, Ngũ Trà bưng trà thượng hạng lên.

      Chi lan ngọc thụ, hình dáng ràng, mắt đen nhánh có hồn, như cái đầm nhuộm ra màu đen, dưới ánh đèn lờ mờ, mặt mũi thường ngày lạnh lùng, tăng thêm chút khí khế.

      Buổi tối tháng ba, mùi hoa trôi lơ lửng như có như trong khí, ban đêm yên tĩnh, vạn ngọn đèn chiếu sáng vương phủ to như vậy, sáng như ban ngày.

      Vân Tuyết Phi sững sờ nhìn Tư Nam Tuyệt yên lặng thưởng thức trà cách đó xa, khuôn mặt trắng nõn như ngọc ở dưới ánh sáng chiếu rọi tản ra sáng bóng mê người, ràng là nam nhân, da còn tốt hơn so với nữ nhân.

      mặt Ngũ Trà đỏ ửng đứng hầu hạ ở bên, khi nhìn thấy tiểu thư nhà mình rốt cuộc vén rèm lên ra ngoài, thanh giấu được vui vẻ: "Tiểu thư, vương gia đến rồi!"

      Vân Tuyết Phi gật đầu cái, nàng chắc chắn nhìn thấy người lớn sống sờ sờ như vậy, mấu chốt là tại trễ thế này, tới làm gì? Dựa vào trí nhớ trước kia, Tư Nam Tuyệt tới nơi này vào buổi tối, từ trước tới nay là lần đầu tiên.

      " biết lúc này vương gia tới đây là có chuyện gì?" Vân Tuyết Phi cung kính lên trước, trực tiếp thẳng vào vấn đề chính.

      Ngũ Trà sửng sốt chút, tiểu thư xảy ra chuyện gì, lúc này vương gia tới nhất định là muốn nghỉ đêm ở chỗ này, để tiểu thư thị tẩm, đây là cơ hội ngàn năm có . Theo nàng điều tra, mặc dù vương gia có năm thị thiếp biểu muội, nhưng chưa từng để bất kỳ ai thị tẩm qua, cũng qua đêm ở chỗ nữ nhân nào. Bây giờ lại ở chỗ tiểu thư, nhất định phát tiểu thư và người khác giống nhau, tiểu thư rốt cuộc đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng rồi.

      "Vương gia và vương phi, bây giờ là buổi tối, ngươi lúc này bổn vương tới làm gì?" Lời mang theo bất cứ cảm tình nào giống như chuyện liên quan với .

      Thấy vẻ mặt tiểu thư nhà mình vẫn u mê, Ngũ Trà đỏ mặt lên trước kéo kéo ống tay áo, giọng nhắc nhở: "Tiểu thư, vương gia muốn thị tẩm người đó ~"

      Thị tẩm!

      Vân Tuyết Phi như bị sét đánh, nàng nghe này mặc dù vương gia nuôi thị thiếp, nhưng chưa từng gần nữ sắc, nàng còn tưởng rằng mặc dù bộ dáng vương gia này đẹp mắt, nhưng nhất định phương diện kia có vấn đề, hơn nữa cho dù thị tẩm, nhưng dưới tình huống vương phi vẫn đòi hỏi mà , thị tẩm thế nào cũng tới lượt nàng, cho nên từ khi nàng thức tỉnh đến bây giờ vẫn để từ thị tẩm này ở trong lòng.

      "Éc. . . . . . Cái này. . . . . . Vương gia ngươi xác định ngươi sai chỗ?" Vân Tuyết Phi cà lăm, cửa sổ để cho nàng thị tẩm cũng có.

      "Bổn vương còn chưa đến mức ngay cả vương phi của mình cũng nhớ lầm!" Tư Nam Tuyệt đặt ly trà xuống đứng dậy từ cao nhìn xuống Vân Tuyết Phi, sợi tóc như mực tùy ý khoác lên vai: "Đây là vương phi vui vẻ đến phát điên rồi?"

      Vui mừng cái đầu ngươi, bản tiểu thư là dọa sợ, Vân Tuyết Phi cúi đầu phỉ báng trong lòng.

      Giống như có thể đọc hiểu lời trong lòng Vân Tuyết Phi, Tư Nam Tuyệt đưa ngón tay ra đẩy cằm Vân Tuyết Phi lên.

      Sức lực đột nhiên đến, ép nàng thể ngẩng nhìn nam nhân tồn tại như thần thánh: ngũ quan gương mặt ràng như điêu khắc, góc cạnh tuấn mỹ khác thường, khóe miệng chứa đựng đường cong như có như , ánh mắt sắc bén thâm thúy, làm cho người ta tự chủ được có loại cảm giác bị áp bức, làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      Tư Nam Tuyệt nhìn ánh mắt tránh né của nữ nhân trước mắt, giống ánh mắt si mê của những nữ nhân khác, ánh mắt nhìn nàng của mang theo vẻ thưởng thức, đến nỗi khiến cho ghét.

      Kiếp trước mặc dù mình là hoàng hậu địa vị cao quý, đối với thị tẩm, nàng biết, đó là nam nhân mình thích, cho nên có thể tiếp nhận , tại mặc dù nam nhân này là trượng phu danh nghĩa của nàng, nhưng nàng làm được.

      Mấy giây ngắn ngủn, Vân Tuyết Phi như kiến bò chảo nóng, chuẩn bị chịu dày vò.

      "Hôm nay ngươi rất vui vẻ?" Tư Nam Tuyệt cúi đầu, dán bên tai Vân Tuyết Phi giọng , ràng là câu hỏi thăm, lại mang theo giọng điệu xác định.

      Hơi thở phái nam ấm áp phả vào cổ trắng nõn của Vân Tuyết Phi, ngứa chút, Vân Tuyết Phi nuốt ngụm nước bọt, trong ngực như giấu con thỏ, nhảy dựng bùm, mặt che đậy tầng ửng hồng: "Tạ vương gia quan tâm, nô tỳ. . . . . . nô tỳ. . . . . . Ăn no, ngủ tốt đương nhiên vui vẻ!" Lần này Vân Tuyết Phi lại càng bình tĩnh, ra chuyện ban ngày hôm nay, bị biết.

      Ở thời điểm nàng nghĩ làm sao có thể an toàn qua hết tối nay, sức lực cằm biến mất.

      Tư Nam Tuyệt giang hai cánh tay, ra lệnh như chuyện đương nhiên: "Ái phi, sắc trời còn sớm, xin hãy cởi áo ra cho bổn vương!"

      "Mấy ngày nay thân thể thần thiếp khó chịu, thể thị tẩm, xin vương gia tha lỗi!" Vân Tuyết Phi rốt cuộc bình tĩnh được.

      Tư Nam Tuyệt thu cánh tay về, cúi đầu nhìn vương phi biết vâng lời, ý cười lướt qua trong mắt, quả nhiên giả vờ được rồi.

      Vân Tuyết Phi cúi đầu cung kính đứng ở nơi đó chờ đợi phán quyết của Tư Nam Tuyệt, mặc dù biết như vậy ngược lại chọc cho Tư Nam Tuyệt vui mừng giận chó đánh mèo lên mình, nhưng nàng hối hận, nàng làm được!

      " như vậy, hôm nay liền thôi!"

      Vân Tuyết Phi mừng rỡ, ngờ dễ dàng vượt qua như vậy, sớm biết vậy ra sớm chút.

      "Ngươi thêm chút trà cho ta, lấy quyển sách tới đây!" Tư Nam Tuyệt tới trước bàn, tiếp tục ngồi xuống.

      À? Đây là ý gì? phải nên lập tức tìm những mỹ nhân khác thị tẩm sao?

      Thấy Vân Tuyết Phi ngây người bất động, Tư Nam Tuyệt lên tiếng : "Vậy ngươi muốn tiếp tục thị tẩm?"

      Vừa nghe đến hai chữ thị tẩm này, Vân Tuyết Phi lập tức thêm trà tìm sách cho Tư Nam Tuyệt, có thể so với bất kỳ nha hoàn nào cũng nhiệt tình hơn.

      "Trà này quá nóng, đổi ly lạnh cho bổn vương!"

      "Bổn vương muốn viết chữ, ngươi chuẩn bị bút mực nghiên giấy!"

      "Thời tiết quá nóng rồi, tìm cây quạt cho bổn vương!"

      . . . . . .

      Mãi cho đến rạng sáng, Vân Tuyết Phi mới đưa vị Vương gia nhiều chuyện này .

      Đợi Tư Nam Tuyệt vừa , Vân Tuyết Phi trực tiếp ngã lên giường, trong lòng nàng thầm cắn răng: dám đối xử lão nương như vậy, sớm muộn lão nương phải trả thù lại!

      Trải qua tối hôm qua bị Tư Nam Tuyệt giày xéo vô nhân đạo, Vân Tuyết Phi rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

      Vân Tuyết Phi nằm mơ ngờ, trải qua tối hôm qua, nàng lập tức thành cái đinh trong mắt đâm trong thịt các thị thiếp.

      Làn gió thơm trong vườn, khoảng khí trầm lặng.

      Tần Hương Quân ngồi ở ghế , lạnh giọng hỏi "Ngươi là vương gia ở chỗ vương phi cả cả đêm?"

      Nha hoàn Thính Tuyết : "Dạ!"

      "Tin tức có thể tin ?" Rất tin hỏi lại lần nữa, thanh kia có thể là nặn ra từ trong kẽ răng.

      Biết chủ tử vui, nhưng Thính Tuyết vẫn hồi báo chi tiết: "Là , rạng sáng hôm nay vương gia mới rời khỏi!"

      Ngay khi Thính Tuyết mới vừa xong chữ cuối cùng, Tần Hương Quân quét rớt đồ bàn, sau hồi bộp bộp giòn vang, ra đồ sứ thượng hạng chia năm xẻ bảy nằm ở đất.

      "Tiện nhân! Tiện nhân!" Tần Hương Quân vô cùng tức giận, mình đường đường dòng chính nữ của Thừa Tướng Nhất Phẩm, đành phải làm thiếp, bị Thất Phẩm đè ở đầu , vốn cho rằng chỉ cần có thể lấy được tâm của vương gia, uất ức nữa nàng cũng có thể chịu được, nhưng hôm nay kẻ tiện nhân này lại thị tẩm đầu tiên.

      "Phu nhân bớt giận!" Thính Tuyết lên trước trấn an: "Vì kế hoạch trước mắt phu nhân cũng thể tự loạn trận cước!"

      "Đúng! Đúng! Bản phu nhân thể rối loạn trận cước, vương gia là của ta, ai cũng giành được!" Tần Hương Quân khắc chế lửa giận nồng đậm của mình, nhìn về phía nha hoàn nàng nể trọng nhất: "Ngươi bản phu nhân nên diệt trừ tiện nhân này như thế nào?"

      Thính Tuyết nhìn nhìn bốn phía , lên trước thầm vài câu ở bên tai Tần Hương Quân, Tần Hương Quân lập tức mặt mày hớn hở: "Như thế rất tốt, đợi sau khi chuyện thành công phu nhân nhất định trọng thưởng cho ngươi!"
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyenlaw68, duyenktn1, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tử đinh hương

      Chương 9: Ban thưởng, tối qua cực khổ!

      Nhanh đến buổi trưa, bọn nha hoàn nối đuôi mà vào, nhiều loại trân bảo ban thưởng cho Lâm Phượng viên.

      Có đồ trang sức làm bằng vàng ròng, có gấm vóc tơ mây quý hiếm, đá mắt mèo lớn như trứng gà vậy. . . . . . Có thể hễ là đồ vật nữ nhân thích thế gian này, trong những thứ ban thưởng này đều có.

      Mặc dù kiếp trước Vân Tuyết Phi thấy qua ít đồ tốt, nhưng nhìn đến đồ vật ban thưởng vẫn khỏi rung động phen, nàng biết gấm vóc tơ mây, tơ lụa của Cẩm Tú Lâu – nơi có biển hiệu Đại Hạ Đệ Nhất Lâu, mỏng như cánh ve, tơ lụa hết sức lạnh lẽo, tơ lụa này ngoài mặc thoải mái, còn có công hiệu —— bảo dưỡng da thịt, dùng loại tơ lụa này làm y phục, mặc thời gian dài, da thịt trắng nõn mềm mại, chút tỳ vết nào, tựa như trứng gà vừa mới bóc vỏ. Tơ lụa như vậy là Thánh phẩm mà vô số nữ nhân mong muốn trong lòng, nghe năm Cẩm Tú Lâu mới làm ra ba cuộn gấm vóc tơ mây như vậy, có thể gặp nhưng thể cầu.

      ngờ vải vóc trân quý như thế lại có thể đưa đến nơi đây rồi, hàng năm trong hoàng cung cũng chỉ có cuộn gấm vóc tơ mây, Vân Tuyết Phi thể xem kỹ vương gia hộ quốc này lần nữa.

      Vương gia Hộ quốc Tư Nam Tuyệt, từ khi Đại Hạ thực thống nhất tới nay, vương gia khác phái duy nhất, vượt ra khỏi tồn tại bên ngoài của hoàng quyền, ở dân gian vẫn có lời đồn đãi: chỉ cần có hộ quốc vương phủ ở đây, hoàng triều Đại Hạ thiên thu vạn đại!

      Đại nha hoàn Đông Hủy cầm đầu cung kính cúi đầu cúi người hành lễ: "Vương gia ban thưởng đều đưa đến, tụi nô tỳ lui xuống trước!"

      "Ngươi những thứ này đều ban thưởng cho bổn vương phi sao?" Vân Tuyết Phi cảm thấy có phải đầu óc của vương gia này bình thường hay , ngày hôm qua nô dịch mình, hôm nay ban thưởng nhiều đồ tốt như vậy!

      "Dạ, vương phi!" Mặc dù mặt Đông Hủy chút thay đổi, nhưng trả lời chắc chắn cho Vân Tuyết Phi.

      "Vương gia có tại sao muốn ban thưởng những thứ đồ này chưa?" Vân Tuyết Phi hỏi thăm lần nữa, nàng cứ có cảm giác có chuyện tốt, người làm cho người ta đoán ra như vậy khi làm việc nhất định có mục đích của mình, vô duyên vô cớ đối tốt với người khác.

      "Hồi vương phi, vương gia tối qua vương phi cực khổ, phục vụ ngài rất hài lòng, trong những thứ ban thưởng có củ nhân sâm ngàn năm do Tây Lương quốc tiến cống, để vương phi bồi bổ thân thể!" Đông Hủy trả lời quy củ, để ý câu như vậy làm cho người ta mơ màng bao nhiêu.

      Bọn nha hoàn cùng đưa ban thưởng rối rít đỏ mặt, vui mừng nhất chính là nha hoàn thân cận Ngũ Trà của Vân Tuyết Phi, nghe được câu này mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nếu như phải kiêng dè có người, nàng sớm vây lượn xung quanh tiểu thư nhà mình líu ríu chuyện ngừng rồi.

      " ra vương gia tìm ra lương tâm, đưa những thứ đồ này tới nhận lỗi, vậy được! Bổn vương phi nhận mấy món đồ này, thay bổn vương phi tạ ơn vương gia ban thưởng." Vân Tuyết Phi có cảm giác ổn chút nào, cũng khách khí với người khác, nhìn kỳ trân dị bảo ít có thế gian này, nàng nhất thời cảm thấy người vương gia này còn tệ, bắt người tay ngắn, cũng tiện ghi hận chuyện tối ngày hôm qua nữa.

      Đến khi Đông Hủy trả lời, liền dẫn theo đám nha hoàn cung kính lui ra ngoài.

      Đợi thời điểm trong phòng có người ngoài, Ngũ Trà cũng khống chế được nội tâm kích động mừng như điên nữa: "Tiểu thư, quả nhiên vương gia thích tiểu thư nhất, nhiều đồ tốt như vậy, vẫn là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy."

      Nhìn nha hoàn vẫn theo bên cạnh mình, mặt mày hớn hở chuyện cùng mình như vậy, vẫn là lần đầu, cảm giác được người khác cần vô cùng tốt.

      "Ít đồ như vậy mà ngươi nhìn đến choáng váng?" Vân Tuyết Phi dùng ngón tay trêu chọc cái trán của Ngũ Trà, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình cũng nhìn ngây ngẩn.

      "Nô tỳ, nô tỳ chỉ rất vui mừng, những thứ đồ này đẹp mắt!" Ngũ Trà ngượng ngùng le lưỡi, đỏ mặt giải thích.

      Vân Tuyết Phi chọn cây cây trâm vàng khảm hồng ngọc từ trong đống đồ ban thưởng, nhét vào trong tay Ngũ Trà: "Ngươi cầm cái này, ngươi tìm chỗ tiêu thụ trâm cài đồ trang sức còn dư lại ra ngoài cho ta, đổi thành ngân phiếu cho ta!"

      Ngũ Trà giùng giằng rút tay từ trong tay Vân Tuyết Phi, vừa lắc đầu vừa cự tuyệt: "Tiểu thư, cái này được, quá quý trọng, nô tỳ thể nhận."

      Vân Tuyết Phi buồn bực nghiêm mặt giả vờ tức giận: "Ngươi cần chính là cho tiểu thư ta mặt mũi, cầm!"

      Giọng gần như ra lệnh, Ngũ Trà thể nhận, nàng cảm động hồng vành mắt: "Tiểu thư, ngươi đối xử với Ngũ Trà quá tốt."

      "Biết ta đối với ngươi tốt là được, làm việc cho tiểu thư ta, về sau theo tiểu thư cật hương hát lạt, ai cũng thể ức hiếp chúng ta!" Vân Tuyết Phi trịnh trọng bảo đảm.

      "Vâng!" Ngũ Trà cười ra sức mà gật đầu.

      "Ngươi tìm tiệm vàng lớn nhất, đổi những đồ trang sức này thành ngân phiếu cho ta!"

      "Tiểu thư, như vậy tốt đâu! Những thứ này là vương gia ban thưởng cho người, người bán vương gia trách tội!" Ngũ Trà lo lắng nhìn Vân Tuyết Phi.

      "Ngươi cũng là ban thưởng cho ta đấy, nếu ban thưởng cho ta chính là của ta, trước mắt bên cạnh hai chúng ta có bạc gì, về sau làm việc cũng dễ dàng, những thứ đồ trang sức này bày đặt cũng chỉ là bày đặt, còn bằng bán đổi thành ngân phiếu đặt ở bên người!" Vân Tuyết Phi cười : "Huống hồ sau này vẫn còn có những thứ đồ này, cũ , làm sao cái mới đến!"

      Ngũ Trà đột nhiên phát lúc tiểu thư nhà mình chuyện mắt cực kỳ sáng, tràn đầy tự tin, giống như tất cả đều làm khó được người, nàng thích tiểu thư như vậy!

      "Nô tỳ biết, nô tỳ phải làm ngay!"

      Ngũ Trà vừa mới , Vân Tuyết Phi liền nhìn từng món trân bảo, quả nhiên là đồ tốt, thoạt nhìn đẹp mắt, sờ cũng thoải mái.

      Ngay khi Vân Tuyết Phi cảm thán rất nhiều, nha hoàn Hỉ Thúy giữ cửa vào: "Vương phi, Nhị phu nhân cầu kiến!"

      Vân Tuyết Phi cau mày, nàng ta tới làm gì? tại nàng phiền nhất chính là thiếp thị đó, mỗi người đều phải thứ tốt đẹp gì, lần này đoán chừng cũng là đến bới móc.

      Đợi chút, Nhị phu nhân! Theo trí nhớ của thân thể này, Nhị phu nhân Quan Tâm Liên hình như là biểu muội phương xa của Mộ Dung Thanh Y.

      Nghĩ đến Mộ Dung Thanh Y, Vân Tuyết Phi tức giận oán hận là thể nào, nàng Hạ Hầu Huyền mười năm, từ mười tuổi bắt đầu đến hai mươi tuổi, thời giờ tốt nhất nàng đều cho Hạ Hầu Huyền, nhưng lấy được cái gì, người đời chỉ biết nàng là hoàng hậu cao quý nước, vô cùng tôn quý, lại người biết lòng của nàng chua xót, nàng vẫn cho là phu quân ân ái hòa thuận, nhưng ra là nữ nhân khác; nàng cảm thấy tình quan trọng hơn sinh mạng, nhưng ra là buồn lời dối cười bi ai.

      Sau khi nàng sống lại vẫn luôn suy nghĩ, nếu như Hạ Hầu Huyền biết nàng chết đau lòng tự trách hối hận sao?

      Cũng , rốt cuộc giải thoát, còn ai cho phép nạp phi, muốn cưới bao nhiêu nữ nhân đều được!

      Nghĩ tới đây, vết sẹo trong lòng lại bị vỡ ra, đau đớn lẻn đến bốn phía thân thể.

      Nàng muốn xem biểu muội phương xa này có gì muốn làm? Nàng phải Thánh Nhân, tốt nhất Quan Tâm Liên đừng tồn tại tâm tư đứng đắn, nếu nàng liền đòi lại tất cả những thứ Mộ Dung Thanh Y thiếu nàng từ người nàng ta!
      Last edited by a moderator: 21/10/15
      huyenlaw68, duyenktn1, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :