1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 73.1: VÌ SAO NHỚ TỚI NGƯỜI TA, MÌNH LẠI CÓ CHÚT ĐƠN?

      Từ trước đến nay, biết rằng chưa từng bao giờ , ngay cả tại, nhưng biết vì sao tới Los Angeles bốn năm rồi mà thỉnh thoảng vẫn mơ về .

      Lần đầu tiên khi nằm mơ thấy , cũng phát hoảng.

      luôn luôn là người bạc tình, huống chi cuộc hôn nhân giữa hai người bọn họ đều phải do mong muốn. Vì thế, cho dù cưới , đối xử với chỉ là lạnh nhạt và thương hại, để sau này tùy tùy tiện tiện từ bỏ . Trong lòng có gì ngoài áy náy nho do từng có người ở bên ngoài, còn có chút tình cảm dư thừa nào khác.

      Ly hôn xong liền đưa Mạn Quân ra nước ngoài, trong lòng cũng hề có chút lăn tăn, chỉ có thường thường khi gọi tên Mạn Quân suýt nữa lại thốt lên thành Tĩnh Tri.

      Cho đến sau này, qua thời gian, cũng thành thói quen, còn có nhớ tới cái tên Phó Tĩnh Tri nữa.

      Nhưng là, thỉnh thoảng, lại nằm mơ thấy . Trong giấc mơ, vẫn trước sau như , ngồi bên cửa sổ phía tây của thư phòng, trong nhà họ Mạnh ở thành phố A, cầm quyển sách trong tay, mỉm cười nhìn .

      Trong mộng, bọn họ ở rất gần nhau, dường như có thể nhìn thấy bộ dáng hàng lông mi dài của lay động, cũng có thể nhìn thấy bên khóe môi của có lúm đồng tiền như như , nhưng khi muốn đến gần hình dáng của liền mờ nhạt dần .

      Mờ nhạt dần dần...

      Giống như lớp sương khói , rồi bỗng thoắt cái liền tan ra, biến mất giữa khe hở của các ngón tay của .

      Cửa phía tây trống , còn bóng dáng .

      bừng tỉnh, trong đêm tối, mình ra ban công, rút điếu thuốc lá, trong người dường như có chỗ nào đấy mơ hồ bị co rút lại có chút đau đớn... hít hơi khói thuốc lá lớn vào trong phổi, như muốn giấu đau đớn này nhàn nhạt ấy.

      Nếu hỏi đời này có chuyện gì từng khiến phải hối hận như vậy, có lẽ đó chính là chuyện kết hôn với ...

      Nếu hỏi đời này từng gặp chuyện gì khiến cảm động như vậy, có lẽ chính là giờ phút nhào lên cứu ...

      Nếu hỏi đời này từng gặp chuyện gì khiến phải sợ hãi...

      Như vậy.

      Có lẽ đó là giờ phút ở Hải Nam, khi thấy gần như chết...

      Mạnh Thiệu Đình cười khổ tiếng, dụi tắt tàn thuốc, thoáng ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm của Los Angeles.

      Ánh sáng thành thị che khuất nhưng ánh sáng lấp lánh của sao khuya. Ở nơi này, bầu trời đêm mê đắm như ở thành phố A, mà ở thành phố A, trong đêm đắm say nào đó, hình như là vào ngày có tuyết rơi...

      lâu lắm rồi, vẫn nhớ rất , nhớ rằng đắp người tuyết, nhớ rằng viết hàng chữ gì đó ở mặt tuyết, nhớ lúc cả xuất , nhớ cả việc cầm chiếc cúc áo khoác của ...

      Đến giờ cũng hiểu được, vì sao lúc đó lại lấy chiếc cúa áo ấy của , lại còn mang theo chiếc cúc áo bình thường ấy bay qua đại dương đến tận nơi này.

      Có đôi khi cũng nhớ tới chuyện ly hôn ngày ấy, nhưng lại chỉ tự cười giễu trong lòng.

      cao thượng, nhưng ở trước thực lại vẫn chỉ biết cúi đầu.

      Vốn dĩ khi ly hôn, từ áy náy đối với , làm hết khả năng để sắp xếp tất cả mọi việc, giúp cho được tốt đẹp nhất, nhưng chưa bao giờ từng nghĩ rằng, lại dùng thủ đoạn như vậy, chỉ vì tờ chi phiếu có mệnh giá lớn năm trăm vạn kia.

      Sau này ngẫm lại, cũng trách chính mình ích kỷ muốn dùng biện pháp an toàn, ích kỷ để cho mong mỏi, cho nên mới bỏ đứa , mặc dù tức giận, nhưng cũng có làm việc gì tổn thương đến , chỉ có bỏ xa nghìn dặm, bao giờ còn muốn gặp nữa.

      kết cục như vậy xem như từng nghĩ qua, chỉ có điều, trăm phương nghìn kế, cho dù tính toán bỏ sót, nhưng lại vẫn còn có sai lầm.

      chú ý đến việc lẳng lặng gây ảnh hưởng đối với từ lúc nào biết, xem tồn tại của ở trong lòng mình.

      càng chú ý, lại như cây đàn hương dù bị chôn sâu ở dưới đất ngàn năm, mùi hương thoang thoảng vẫn luôn tùy ý vương vấn quanh ròng rã những suốt bốn năm nay, mà ngờ còn kéo dài mãi thôi.

      Mạnh Thiệu Đình lái xe chạy về hướng công ty. Bốn năm trước, khi rời , những công việc chủ chốt cũng chuyển dời đến Los Angeles. Xe chạy ra ngoài đoạn xa, mới ổn định được bản thân, mới dường như thoát khỏi dòng suy nghĩ.

      và Mạn Quân ở cùng với nhau, nên nay Tần mai Sở nghĩ đến người khác như vậy.

      Huống chi, ở cùng nhau bốn năm, đính hôn, chuyện tách ra là có khả năng.

      Con ngươi đen nhánh của Mạnh Thiệu Đình nhìn ra con đường xa xa, người xe lại tứ phía, nhốn nha nhốn nháo, náo nhiệt như vậy, nhưng hiểu vì sao, bản thân lại cảm thấy hồi đơn.

      *********************************************************************

      Tri Tri ngồi ở chỗ bên trong tiệm cà phê , trong lòng có chút băn khoăn, lo lắng.

      Trước mặt ly cà phê, loại đồ uống rẻ nhất ở đây. Hai tay nâng ly cà phê, dè dặt cẩn thận, chỉ hớp từng ngụm .

      Hương thơm của cà phê ngào ngạt, chỉ có trong mộng mới có thể ngửi thấy hương vị ấy. từng là người thích cà phê, mình sử dụng chiếc máy pha coffee nho , nấu được hai ly Moka, mình ngồi uống trong những buổi chiều đầy lãng mạn. Khi ấy, cũng từng nghĩ tới ngày như hôm nay, nâng ly cà phê nhạt đến mức gần như còn mùig vị của cà phê, lại giống như là uống mỹ tửu trong chén ngọc vậy, cực kỳ trân quý.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Chris, A fangLonna thích bài này.

    2. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      Có thể đẩy nhanh tiến độ bộ này được nàng ta chờ lâu quá nàng ơi!!!:yoyo44::yoyo44: Tội nghiệp ta tý he

    3. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      Có thể đẩy nhanh tiến độ bộ này được nàng ta chờ lâu quá nàng ơi!!!:yoyo44::yoyo44: Tội nghiệp ta tý he

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 73.2 (tiếp theo)

      Ngồi đối diện với là thím Trương hàng xóm, bà ta bưng ly nước chanh, giống như là uống nước lọc, chỉ rầm rầm vài ngụm là giải quyết xong. Tri Tri nhìn thấy bà ta uống như vậy, bất giác thấy có chút đau lòng, sợ bà ta lại muốn gọi thêm ly nữa. Giá ly nước chanh ở đây đắt, nhưng ly cũng phải hết mười đồng tiền. Nếu phải đây là lúc thím Trương giới thiệu cho đối tượng làm quen, mẹ cũng tuyệt đối đưa cho số tiền lớn như vậy để mời thím Trương uống nước.

      "Tri Tri này, thím Trương giới thiệu người này cho cháu, tuy rằng vợ thứ hai của người ta chết, nhưng là dẫu gì cũng là người có công việc chính thức, ở ngay trong nội thành còn có căn nhà nữa. Nếu phải người ta vội vã tìm vợ để chăm sóc con , đối với nhà đặt ra những điều kiện, cầu rất cao, cũng tới lượt cháu đâu."

      Thím Trương lại bưng đồ uống lên uống cho giọng, sau đó cổ họng lại bắt đầu thao thao bất tuyệt tiếp.

      Tri Tri cúi đầu ngồi ở chỗ đó, gương mặt cũng hơi đỏ lên chút, hàm răng khẽ cắn vào môi dưới, cắn đến mức thoáng trắng bệch, cảm thấy đau, mới chậm rãi buông ra.

      "Thím Trương, cháu hiểu mà, cháu lựa chọn đâu."

      Tri Tri nhàng khẽ , thoáng ngẩng đầu nhìn quanh phía ngoài cửa, còn có tư cách để lựa chọn sao? Chỉ cần có người muốn cưới , mẹ vui vẻ thôi, đâu thèm để ý có thích đối phương hay , hoặc là đối phương có điều kiện nào tốt.

      "Ai dà, cháu biết như vậy là được, Tri Tri à, thế này nhé, khi tiểu Trần đến đây, cháu có thể chú ý trong lúc chuyện chút..."

      Thím Trương nhìn ánh mắt của có chút kỳ kỳ quái quái, Tri Tri hiểu rất ý tứ của bà ta, mặt càng đỏ. Bà ta sợ rằng khi chuyện, dùng những lời phóng đãng làm cho đối phương bị hù doạ.

      "Thím Trương, thím cứ yên tâm , mọi chuyện cháu đều nghe theo lời thím."

      Tri Tri vội vã , quả nhiên thím Trương nở nụ cười vừa lòng, cười lúc, bỗng nhiên vỗ đùi đứng dậy: "A, Tri Tri, tiểu Trần đến rồi đấy!"

      Theo bản năng Tri Tri ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài tiệm cà phê cũng nhiều người lắm, nhưng Tri Tri nhìn vòng, cũng tìm được người mà thím Trương miêu tả. Mãi đến khi có người đàn ông dáng hơi còng lộ là người đứng tuổi, chống cây gậy đơn giản khập khiễng đứng ở trước bàn của hai người, lúc này Tri Tri mới kịp phản ứng...

      Người đàn ông đứng trước mặt chừng hơn năm mươi tuổi, chân trái bị dị tật, chính là “tiểu Trần” người mà thím Trương luôn miệng có điều kiện tốt lắm, có rất nhiều phụ nữ tha thiết mong chờ kia .

      "Ai dà, Tri Tri còn mau mời tiểu Trần ngồi xuống chứ!" Thím Trương nhiệt tình tiếp đón, cầm cái gậy của người đàn ông cất vào ở bên, rồi bảo ông ta ngồi xuống, ngay sát bên cạnh Tri Tri.

      "Thím Trương..." Tri Tri gần như sắp muốn khóc, cặp mắt to dâng đầy nước mắt nhìn thím Trương, nhưng thím Trương vẫn giữ nét mặt cười như hoa Cúc bị trận gió thổi tan tác.

      "Tiểu Trần, cậu ngồi chuyện với Tri Tri nhé, tôi trước đây quấy rầy hai người nữa." chưa dứt lời, người bỏ chạy mất tăm.

      Cả người Tri Tri chợt căng thẳng, cố gắng rút vào trong góc khuất, muốn sát vào bên cạnh người kia.

      người mùi khó tả, hơn nữa đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm vào hề chớp mắt cái.

      Hôm nay Tri Tri mới có quyền được hơi trang điểm chút, cũng chỉ là tắm rửa, thay đổi bộ quần áo bình thường mặc quần áo cũ nữa, tóc được chải bằng lược chỉnh tề gọn gàng, mặt thoa chút kem dưỡng da, chỉ như vậy thôi, thoạt nhìn Tri Tri khá thanh tú. Huống chi, điềm đạm đáng mà vẻ mặt e ngại, lo lắng làm cho người ta nhìn mà khỏi thấy mềm lòng.

      " chính là Tri Tri à, so với miêu tả của thím Trương xem ra còn đẹp hơn!"

      Người đàn ông dịch mông sát vào, gắt gao kề bên Tri Tri. mùi khó chịu chua chua khăn khẳn xông lên, ập vào mũi . Thiếu chút nữa Tri Tri nôn thốc ra ngoài, nhưng vẫn gắt gao cố nhịn xuống, càng ra sức ngồi thụt vào phía bên trong.

      "Tôi rất vừa lòng đối với , như vậy , nếu như có ý kiến gì muốn , tháng sau chúng ta lo liệu mọi chuyện luôn. Những chuyện trước kia của tôi đều nghe , người có những điều kiện như , tôi chấp nhận là phúc khí của rồi, thân thể của mẹ tốt, còn phải nuôi người nhà, tìm được người như tôi, công chức chính thức, ăn cơm nhà nước, coi như nhận được chiếc bánh nhân thịt ở trời rơi xuống rồi. cũng đừng nhìn thấy chân của tôi bị tàn tật, sức khoẻ của tôi vẫn rất tốt, bạc đãi , hơn nữa, ở trong thành phố này tôi còn có căn nhà . Với thanh danh tại của , tìm được người khác có điều kiện tốt hơn so với tôi đâu... Hắc, hắc...tôi có thể với rằng, điều này quả thực đúng như là trong mơ ấy! , nếu như tôi thấy có bộ dáng khá tốt, tôi tuyệt đối lựa chọn ..."


      CHƯƠNG 74.1: GẶP GỠ, CHẤT VẤN , CÒN GÌ NỮA NÀO?

      " Với thanh danh tại của , tìm được người khác có điều kiện tốt hơn so với tôi đâu... Hắc, hắc...tôi có thể với rằng, điều này quả thực đúng như là trong mơ ấy! , nếu như tôi thấy có bộ dáng khá tốt, tôi tuyệt đối lựa chọn ..."

      Người đàn ông kia lại ngồi sát vào chút, bàn tay nhiều nếp nhăn đưa lên lưng Tri Tri, ôm lấy. Trong nháy mắt Tri Tri kinh hãi, chỉ cảm thấy tim mình đập cực nhanh, mà lúc bàn tay của chạm vào, cảm thấy bản thân thể chịu được nữa, trong đầu nổ “ông” tiếng, sau đó đẩy người đàn ông còn thao thao bất tuyệt kia cái, đứng lên chạy ra ngoài tiệm cà phê...

      Tri Tri cố gắng đẩy cánh cửa thủy tinh của tiệm cà phê ra, cúi đầu xông ra ngoài, thình lình xô phải ở trước mặt, làm ấy ngã mặt đất, bản thân cũng bị cánh cửa thủy tinh đập vào đầu đến choáng váng. bị xô ngã chật vật đứng dậy, vừa đau lại vừa xấu hổ nhào vào trong lòng bạn trai khóc òa lên. Bạn trai của thấy thế đau lòng thôi, liền kéo mái tóc của Tri Tri, đợi mở miệng liền chửi ầm lên: "Con mẹ nó chứ, có mắt à? Mẹ kiếp, đường thế nào vậy?"

      Da đầu Tri Tri bỗng chốc bị kéo căng, tóc bị túm chặt dường như muốn rụng hết ra. Nước mắt vốn dĩ dâng đầy trong hốc mắt, trong nháy mắt tràn ra. Tri Tri hề phản kháng, cũng hề lại, cứ như vậy, hai mắt mở to nhìn ta, nước mắt chảy ngừng, cứ như vậy tuôn xối xả. Quả nhìn thấy cảnh này đôi tình nhân kia cũng sợ hãi, cậu con trai giật mình, chăm chú nhìn , mặt trắng bệch, kéo kéo ống tay áo bạn trai. Cậu ta liền lẩm bẩm tiếng rồi buông Tri Tri ra, xoay người ôm bạn mình bỏ .

      Hai chân Tri Tri như nhũn ra, gắng gượng về phía trước. được mấy bước liền từ từ ngồi sụp xuống. vùi mặt vào trong đầu gối, từng giọt, từng giọt nước mắt như viên trân châu rơi xuống chiếc quần jeans giặt đến bạc trắng, thấm vào quần thành dấu vết từng giọt hình tròn ẩm ướt.

      Tri Tri khóc đến toàn thân phát run, nhưng hề phát ra chút tiếng động. biết là khóc bao lâu, có chút thiếu dưỡng khí, trái tim mệt mỏi hết sức, đến độ sắp sụp đổ hoàn toàn. Trong mơ màng, đứng dậy, người lảo đảo, hai mắt khóc sưng lên như hai quả đào. Trong màn nước mắt mịt mờ Tri Tri phảng phất nhìn thấy phía đối diện bên đường có người đứng quay lưng về phía .

      Bóng lưng đó như quen thuộc, như xa lạ, khắc sâu vào trong lòng , người khiến hận thấu xương... cứ như vậy, cách dòng xe cộ đường cái, xuất trước mắt ở phía bên kia đường.

      phải chịu bao nhiêu uất ức, bao nhiêu oán hận, phải chịu bao nhiêu khổ sở, kể cả nhục nhã đáng có mà phải hứng chịu, tất cả đều do ta gây ra, đều là do ta ban tặng cho !

      Bỗng nhiên Tri Tri bước nhanh về hướng đường cái, chạy sang phía đối diện. Giờ phút này đúng vào giờ cao điểm, dòng xe lưu thông đường như mắc cửi. cứ chạy lao về phía trước, quan tâm đến hướng , giống như là muốn sống nữa, đầu đau tựa hồ muốn nổ tung, chân cũng mềm nhũn. khoảng cách xa nhưng lại cảm thấy như cách xa nghìn trùng sông núi. hận , hận giờ phút này thể mang để ăn sống nuốt tươi!

      muốn chính miệng mình hỏi câu, Mạnh Thiệu Đình, tôi sai ở điểm nào? Tôi có lỗi với ở điểm nào chứ hả? Vì sao sang nước Mỹ để sống cuộc sống vàng son, mà tôi lại phải ở đây để hứng chịu những nhục nhã mà tôi hề phạm phải?

      Dựa vào đâu mà tất cả những dòng nước đục bẩn thỉu đều hắt hết lên đầu yếu đuối như tôi? Vì sao những tội danh vô cùng xấu xa tôi hề có, lại đổ hết lên đầu tôi nhiều như vậy?

      ràng là đứa con của tôi và , vì sao nó lại bị mắng chửi là dã chủng biết cha là ai? ràng cho tới bây giờ, tôi, Phó Tĩnh Tri này, chỉ có người đàn ông duy nhất là , vì sao những tội danh bịa đặt đầy sỉ nhục ấy lại giống như đóng đinh vào cuộc sống của tôi, cho dù tôi làm thế nào cũng sao gột sạch hết được?

      Mạnh Thiệu Đình, tôi muốn hỏi câu, tôi muốn chính miệng mình đến hỏi câu, có phải phá hủy được Phó Tĩnh Tri này, rất vui vẻ hay ? phá hủy người con từng lòng, có phải lương tâm vẫn an bình hay ?

      Khi ở nước Mĩ ôm trong lòng ấm áp, ngọc ngà, ngọt ngào ngát hương kia, khi mặc tây trang xa hoa, nho nhã lễ độ tham dự buổi xã giao với xã hội thượng lưu, cùng nhau ăn uống linh đình, lúc buổi tối nằm thoải mái ở giường mềm mại, ôm vị hôn thê kia, hô mưa gọi gió, khi ngồi ở trong khách sạn năm sao ăn bữa sáng, có bao giờ nghĩ đến Phó Tĩnh Tri, người từng là vợ của trải qua cuộc sống chó lợn như thế nào ?

      quên mất cha vợ của bị cha mẹ những lời khắc nghiệt thế nào, khiến ông tức giận mà chết rồi phải ? có thể yên tâm thoải mái, phóng khoáng sống cuộc sống thoải mái tự nhiên như vậy chứ?

      Mạnh Thiệu Đình, có dám hay nhìn thẳng vào ánh mắt của tôi chút né tránh mà với tôi: Phó Tĩnh Tri, tôi nợ điều gì hay ?

      Đúng, hề nợ tôi, nhà họ Mạnh cũng thiếu của tôi cái gì... Người có lỗi chính là tôi, vĩnh viễn là tôi, luôn luôn là tôi!

      Nhưng quả người có lỗi chính là tôi, nếu vậy tôi chỉ thừa nhận, tôi sai vì lúc trước lẽ ra tôi nên thích , thậm chí để đến cuối cùng khiến trái tim của tôi bị trầm luân. Nếu tôi sai rồi, vậy tôi chỉ thừa nhận, tôi sai ở chỗ, nên ngây thơ tin tưởng như vậy, nên trút xuống quá nhiều hi vọng ở người , nên tin tưởng rằng cũng có trái tim...
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      ChrisA fang thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 74.2: GẶP GỠ, CHẤT VẤN , CÒN GÌ NỮA NÀO?

      "Két, két, két", tiếng phanh xe chói tai chợt vang lên, hàng loạt tiếng phanh xe cao thấp nối tiếp nhau tạo thành chuỗi thanh. Tri Tri vẫn mắt điếc tai ngơ... Người lái xe ở gần nhất từ trong xe nhô đầu ra há mồm mắng: "Đồ điên! Mẹ nó chứ, muốn chết à, mạng người quá nên thiết sống nữa hả?"

      Tri Tri cũng thèm quay mặt lại, tiếp tục xuyên qua giữa dòng xe cộ. Lúc này người lái xe giật mình, chợt mắng: " sát vào, thực là... Mẹ kiếp, xúi quẩy. lại gặp phải đồ thần kinh!"

      Bước chân Tri Tri lảo đảo, cả người lại bắt đầu run rẩy. run đến gần như cách nào tự chủ được nữa. Người kia chỉ cách đầy hai mét, vẫn đứng quay lưng về phía . Lúc này bao nhiêu dũng khí của dường như tan biến hết vào hư . tiến lên mắng , đánh , như người đàn bà chanh chua, trưng bày cuộc sống chật vật, khổ sở của cho xem có ích lợi gì chứ?

      hào phóng đưa ra tờ chi phiếu bồi thường cho bốn năm khổ sở của ư? Hay là nhíu mày đầy chán ghét trực tiếp đuổi cút ?

      Ngay giờ khắc này, thế giới hết sức phồn hoa, ánh mặt trời tươi đẹp như cũng dừng lại ở mặt của . Tri Tri nhìn người kia đứng cách đó xa, trong lòng bỗng nhiên nảy lên khoảng lặng ngắt, mắc nợ sao?

      bất quá chỉ là mà thôi. đời này, cái gì cũng có thể miễn cưỡng, chỉ riêng tình bao giờ có miễn cưỡng.

      chỉ là , bây giờ muốn tính toán thua thiệt thế nào đây?

      Là do si tâm vọng tưởng, mà , bất quá là thuận theo trái tim của mình, buông tha cho mà mình , tự mình truy tìm hết thảy mong muốn của bản thân.

      Ba ba phải là do bức tử, đứa phải là do bức chết, cũng hề có câu ác độc, điều duy nhất làm đối với chỉ là, khi nhà họ Phó bị phá sản, vứt mà thôi.

      Đúng vậy, cũng từng mắc nợ , cái mà gọi là thù hận kia, chẳng qua chỉ là trò cười.

      bao nhiêu năm qua, hận ư, ư, còn nhớ để làm cái gì đây? Lúc này sống cuộc sống mà muốn. đau khổ giãy dụa ở trong bụi cây đầy gai, chuyện ấy hề có liên quan gì đến nữa.

      Nhớ lại lúc ấy nước mắt ào ào tuôn rơi, giờ khắc này, lúc sắp nhìn thấy , chỉ khắc, đột nhiên trở lại bình thường.

      Chỉ là đứng ở xa xa như thế này nhìn bóng lưng của , Tri Tri liền khống chế nổi lại bắt đầu cắn ngón tay. Ngón tay cái bị cắn đến mức chảy máu tươi đầm đìa, nhưng vẫn dừng lại được. đứng ở nơi đó, cách hai thước trơ mắt nhìn , cũng nhúc nhích, như bức tượng.

      Người kia cũng chậm rãi xoay người lại, Tri Tri cảm thấy hơi thở của mình như dừng lại, động tác cắn móng tay của càng trở nên nhanh và mau hơn. Ngón tay cái, máu chảy thành dòng làn da trắng bệch nhìn thấy mà ghê người.

      Mạnh Thiệu Hiên xoay người lại, liền nhìn thấy đến màn như vậy. giật nảy cả người, nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác. Từ trước đến nay ghét nhất là phải nhìn thấy cảnh đổ máu gì gì đó. Đôi mắt vừa mới hồi phục thị lực, chỉ muốn lưu giữ lại những gì quý báu, những chuyện tốt đẹp, thí dụ như luôn tưởng nhớ về Tĩnh Tri.

      Vừa mới xoay chuyển người được nửa, lại từ từ quay lại. Mạnh Thiệu Hiên nhìn đứng ở nơi đó, mái tóc của ngắn ngủn, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy hai con ngươi đen láy sáng ngời, cắn móng tay của mình, nhưng ánh mắt của lại cứ nhìn chằm chằm.

      Mạnh Thiệu Hiên có cảm giác hơi buồn bực, sao trông này quen mặt thế nhỉ? Trong đầu của từ trước đến nay đều nhớ ai khác, bởi vì, toàn bộ gian trong đầu đều chỉ dành cho Tĩnh Tri.

      Suy nghĩ hồi lâu, mới có chút ấn tượng mơ hồ, chính là đưa đồ ăn mua ngoài ngày hôm đó!

      Sở dĩ có thể gắng gượng nhớ tới, là vì của giọng của cực kỳ giống với giọng của chị dâu hai của .

      Tri Tri thở phào hơi, trong lòng có phần nên lời, thoáng chút mất mát. Người kia phải là , chỉ có điều là bóng lưng rất giống, chiều cao rất giống, chỉ là bộ dạng giống lắm.

      Tri Tri chậm rãi ngừng động tác, mới phát ra ngón tay mình ngừng chảy máu, cũng quan tâm đến, xoay người chuẩn bị rời ...

      lúc rất mờ mịt, biết nên về nơi đâu Bây giờ cuộc gặp mặt làm quen thất bại, về nhà chỉ đổi lấy việc bị mẹ tức giận mắng chửi, ai quan tâm thấu hiểu cho , thông cảm cho dù là chút ít.

      "... Đứng lại!" Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên tiến lên bước, định đưa tay đặt vai Tri Tri, nhưng lại dừng lại ở giữa trung, vai chiếc áo T-shirt của lỗ thủng trông rất khó coi.

      Mạnh Thiệu Hiên bĩu môi, này thực ra dáng con chút nào cả... A, mà vừa rồi, gọi đứng lại là muốn làm gì nhỉ?

      Tri Tri bị người ta thình lình gọi giật, quay mặt lại, mái tóc ngắn lướt qua thành đường vòng cung nho trong trung, nhưng ngờ là Mạnh Thiệu Hiên đứng gần như vậy, khỏi giật nảy người, lông mi chớp chớp vài cái, theo thói quen sợ hãi liền cúi đầu...

      Mạnh Thiệu Hiên cũng thất thần ngay tại chỗ, ngửi thấy mùi gì đây nhỉ ? Trong khí như có như có mùi thơm của hoa sơn chi, giống như mùi hương trong trí nhớ của , thực rất giống nhau...
      *******************
      Trích đoạn chương 75: "Mạnh Thiệu Hiên cũng thất thần ngay tại chỗ, ngửi thấy mùi gì đây nhỉ ? Trong khí thoáng như có như có mùi thơm của hoa sơn chi, giống như mùi hương vẫn lưu ở trong trí nhớ, quả thực rất giống nhau...

      giật mình chăm chú nhìn nho khiếp đảm ở trước mặt mình, bỗng nhiên có chút thô lỗ túm lấy , ôm chặt vào trong lòng mình. Mạnh Thiệu Hiên cúi đầu, chóp mũi cọ vào mái tóc ngắn của Tri Tri, ra sức ngửi mùi thơm tóc của ...

      phải, ở chỗ này... Mạnh Thiệu Hiên xoay vòng thân mình nho ở trong ngực mình, mặt áp sát vào cổ của ..."
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Chris, A fangLonna thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :