Đúng Lúc - Xuân Ôn Nhất Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hachiko

      hachiko Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      66
      [​IMG]
      Nguyên tác: Đúng Hạn

      Tác giả: Xuân Ôn Nhất Tiếu

      Số chương: 66

      Editor: Hachiko

      Tiến độ: chưa biết vì edit ôn thi nhưng cố gắng 1chương/tuần


      Văn Án

      Đêm trước ngày cử hành hôn lễ của Tạ Đình Lê Viễn Trì, Phù Vân vác bụng lớn đến tìm . Tạ Đình quyết định hủy bỏ hôn lễ. Lê Viễn Trì nổi giận: "Đây chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn! Lễ đường đặt xong rồi, tiệc mừng đặt xong rồi, thông báo với bạn bè hết rồi , hủy bỏ hôn lễ, mặt mũi của Lê gia để đâu." Hôn lễ của Lê Viễn Trì nhất định cử hành đúng hạn, cần biết dâu có phải là Tạ Đình hay . Tạ Đình phải làm sao bây giờ, Hủy bỏ hôn lễ, hay nên tìm cho mình chú rể mới? Bây giờ chạy tìm chú rể, có còn kịp ?

      Bản văn án lãng mạn: đến vào lúc em cần nhất sớm, cũng trễ; Tình của đối với em, giống như em hằng mong nhiều, cũng thiếu; đậm đà, nhưng lại rất sâu; đến rất đúng lúc, mang đến cho em cuộc sống hoàn toàn khác biệt

      Văn chương thuộc tính: Tiểu Bạch ngọt văn; Nội dung nhãn: Đô thị tình duyên, chung tình, oan gia tình và hôn nhân

      Nhân vật chính: Tạ Đình; Hàn Thành; Phối hợp diễn: Lê Viễn Trì; Trịnh Tử Bội;

      những nhân vật khác: hôn nhân hiệp ước; ông trời tác hợp


      Mục Lục

      Last edited: 3/11/16
      Kimiko, tiểu Viên Viên, duyenktn14 others thích bài này.

    2. hachiko

      hachiko Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      66
      Chương 1:

      Tạ Đình cảm thấy chính mình bị mắc hội chứng sợ hãi trước hôn nhân.

      ‘’Ai, cứ nghĩ đến việc mấy ngày nữa kết hôn,tôi sợ hãi đến nỗi ngay cả ngủ cũng được.’’ phòng trà, hướng Kim Viện Viện kể khổ: ‘’Viện Viện tôi đây là làm sao vậy? Tôi cùng Lê Viễn Trì từ lớn lên cùng nhau, cùng học nhà trẻ, cùng học tiểu học, được cho là thanh mai trúc mã. Cùng với người quen thuộc với mình như vậy kết hôn, vì cái gì tôi lại sợ hãi?’’

      Kim Viện Viện nhìn liếc mắt cái, ‘’Ít ở trước mặt tôi kể khổ thôi, tỷ tỷ ta so với tốt nghiệp sớm hai năm, tại chung thân đại vẫn còn chưa có tin tức! Làm phiền biết ý tứ đừng kể lể chuyện ngọt ngào này thành phiền não cho tôi, tôi nghĩ đời này có cái loại phiền não như thế này đâu!’’

      xong, còn hả giận liền đưa tay đánh lên đầu Tạ Đình, xem chừng muốn hung hăng chà đạp đầu của Tạ Đình, Tạ Đình vội xin khoan dung: ‘’ Viện Viện tốt,tôi nữa, nữa.’’ Kim Viện Viện cười: ‘’Như vậy mới đúng ‘’ Vỗ vỗ vào vai Tạ Đình, thay uống chén nước.

      Trong khoa, Kim Viện Viện cùng Tạ Đình rất thân nhau, hai thời điểm đó tình bạn hình thành từ lúc nào có chút nhưng mà cả hai người đều có cùng sở thích đó là thích uống trà, thích uống cà phê.

      Trong chén của Tạ Đình chính là trà Tín Dương Mao Tiêm, màu sắc xanh biếc, mùi thơm thoang thoảng bên mũi.

      ‘’Tôi hỏi sợ hãi cái gì đây?’’ Kim Viện Viện đem chén trà đưa cho Tạ Đình, cười trêu trọc, ‘’ vừa tốt nghiệp đại học liền vào ngân hàng Tinh Á làm việc , quá vài tháng nữa cùng thanh niên tuấn tú như Lê Viễn Trì kết hôn, còn có gì chưa đủ hạnh phúc? Lê Viễn Trì cực kì sai lầm rồi, người tuấn như thế sao lại có tình cảm với chứ.’’

      Tạ Đình dở khóc dở cười

      thực có tình cảm cho dù đó là nam nhân tốt.

      Hai người cầm chén trà quay về nơi làm việc, vừa vừa chuyện.

      Kim Viện Viện dùng ngữ khí an ủi :’’ Tuy rằng mỗi ngày phải tiếp khách hàng dưới, có thể cũng có rất nhiều công việc? Lê gia cũng coi như gia tộc lớn, Lê Viễn Trì chắc rất bận, chắc là sợ đơn chứ.’’

      Tạ Đình cùng Kim Viện Viện lúc này có tiếng chung, bất lực ‘’A’’ tiếng:’’ Viện Viện rồi.’’

      phải là tốt, mà chính là do tôi sợ hãi, hiểu .

      tầng lầu, trước mắt , Lô Hiểu Đông, vài ba đám người gật đầu chào hỏi đứng sát bên người.

      Các vị này đều là những trẻ tuổi xinh đẹp, ánh mắt lướt qua Tạ Đình thân trang nhã đồ trang sức cùng gương mặt tinh xảo, che dấu nổi ngưỡng mộ cùng ghen tị.

      Kim Viện Viện nhún vai: ‘’Đại tiểu thư, đầu năm nay nam nhân tốt bị thiếu hụt, trong chợ có mặt hang tốt có thể khiến cho các trẻ tuổi tranh mua, Lê Viễn Trì như là mặt hang thượng đẳng cao cấp sắp bị mua vào túi, có rất nhiều người hận , biết ?’’

      Lúc này đến khu vực làm việc, Tạ Đình muốn thêm gì nữa, cười gật đầu, hai người các quay về chỗ làm việc.

      Tạ Đình vùi đầu vào sắp xếp tư liệu của khác hàng, Kim Viện Viện tập trung tinh thần viết báo cáo, cùng với các đồng nghiệp khác tập trung vào công việc.

      Tạ Đình yên lòng sửa sang lại tư liệu, đãng trí theo nhóm đồng nghiệp cùng đến sảnh lớn tiếp đón lãnh đạo của tập đoàn kiểm tra. cùng mọi người giống nhau mặt đều lộ vẻ tươi cười vỗ tay, trong mắt lại là vẻ hoang mang.

      Phải kết hôn, cảm giác dường như là bị đưa ra pháp trường vậy.

      thương Lê Viễn Trì? thể nào, bố mẹ của cùng bố mẹ của là bạn học, tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong cùng nhau ở lại trường làm giảng viên, kết hôn được phân ở cùng tòa kí túc xá, hai nhà đối diện, phải là thường xang nhà chơi cũng là xang nhà ăn cơm, ba mẹ hai nhà đều vội kết thành thông gia từ sớm, cổ hai đứa đều đeo chiếc chìa khóa, tay cầm tay đến căng tin của trường, mỗi người dành phần cơm, thường gắp phần thịt nạc trong khay cho , còn gắp phần thịt mỡ cho ….

      Sau này Lê thúc thúc từ chức xuống biển, chậm rãi làm ăn càng ngày càng có tiền,nhà thúc chuyển thành biệt thự có tượng đá, lái xe , bảo mẫu, dì Lê trở thành bà chủ của căn nhà rộng lớn, Lê Viễn Trì trở thành người cực kì được hâm mộ thiếu gia nhà họ Lê, nhưng Lê gia cùng Tạ gia vẫn lui tới với nhau như trước, mỗi tháng đều liên hoan, du lịch, chơi bóng. Ba ba trêu chọc thúc thúc: ‘’Ngươi là ông chủ lớn, có rất nhiều tiền và công việc bận rộn lại có thể có thời gian đến đây’’. Lê thúc thúc cười ghẹo lại:’’ Hai nhà thân nhau phải thường xuyên qua lại, ta có bận đến đâu cũng muốn đến chơi bóng với ngươi à, nếu ngươi có thể đồng ý với ta đem con bảo bối đến ở nhà ta’’. Lê Viễn Trì cùng ở bên cạnh nghe, cả hai người đều đỏ mặt……….

      Đại học năm thứ ba, trường học có trao đổi sinh viên nước ngòai, Có sinh viên được trao đổi rất xinh đẹp hấp dẫn tên là Austin, nghĩ nhưng Lê Viễn Trì ngăn cản:’’Nơi đó xa, phải thích ứng với hoàn cảnh xa lạ như vậy, phải trải qua rất nhiều khổ sở’’. còn muốn nhưng vẫn kiên quyết phản đối, sau này khi gặp Austin, vẫn đuổi theo quá khứ sau lưng là . sợ tha hương ở ngoại quốc đơn, sợ khóc,….

      Nếu như thế mà gọi là , có phải hay rất giả tạo.

      Trước mắt Tạ Đình lên hình ảnh của nam tử có khí thế bức người, cẩn thận xem xét người này, tràn đầy tìm tòi nghiên cứu cùng hiếu kì, phải lãnh đạo của tập đoàn đến kiểm tra sao? Lãnh đạo của tập đoàn đều là những người đứng tuổi có thâm niên lâu năm, đâu có người nào trẻ tuổi tuấn như vậy?

      ‘’Đừng háo sắc như vậy’’ Kim Viện Viện đứng ở bên cạnh ,đầu hường về bên tai dùng thanh chỉ có hai người nghe thấy nhắc nhở .

      ‘’À’’ Tạ Đình như người mới tỉnh mộng, vội thu hồi tìm tòi nghiên cứu cùng hiếu kì, cùng mọi người nhiệt tình vỗ tay.

      Hai bên đều là loạt trai xinh đẹp đứng xếp thành hàng dài, ở giữa tới là lãnh đạo trung niên vừa rụt rè vừa hiền hòa, thỉnh thoảng nhìn về phía hàng người vỗ tay phất tay ý bảo vỗ to lên.

      Tạ Đình quay mắt nhìn lại chỉ thấy tất cả người đều có bộ dạng mập mạp, tên nam tử kia thấy.

      Đoàn người thị tra rồi, đứng ở bên cạnh Tạ Đình là Tô Nhất Minh cười giữ chặt :’’ Vừa rồi, xem cái gì vậy? Ánh mắt nhìn có chỗ sợ hãi’’. Tạ Đình ngượng ngùng ‘’Ta hình như thấy người quen….’’nghĩ đến quá khứ mơ hồ. Tô Nhất Minh hứng trí ‘’ a, những người đến đay đều là nhân vật lớn, cũng quen biết sao? Tạ Đình số của tốt’’. Tạ Đình ngượng ngùng cười:’’ Cẩn thận mà suy nghĩ lại mới biết tôi nhận sai người’’. Trong mắt Tô Nhất Minh lên tí thất vọng,xoay người thiết tha tiêu sái.

      Kim Viện Viện kêu Tạ Đình cùng vào phòng nghỉ uống trà:’’ Tô Nhất Minh chính là ghen tị , đừng để ý đến ấy’’

      Cha mẹ của Tạ Đình đều là giảng viên đại học, chính ấy cũng tốt nghiệp danh giá, nhưng điều kiện làm việc cũng như vị trí trong ngân hàng Tinh Á cũng được gọi là xuất sắc. Xét về gia đình, về bối cảnh, về bằng cấp, về năng lực so với Tạ Đình có khối người tốt hơn. Nhưng Tạ Đình sắp tới kết hôn, vị hôn phu lại là người thừa kế duy nhất của Lê gia, riêng điểm ấy bạn cùng lứa tuổi với Tạ Đình phần lớn là so được. Cũng bởi điều này mà họ ghen tị với Tạ Đình.

      ‘’Tôi có cái gì tốt để ghen tị’’ Tạ Đình giọng thầm :’’ Tôi mới ghen tị ấy đó, nhiều tự do’’

      Tô Nhất Minh mình sống bên ngoài, sống tại lân cận của khu tài chính yên tĩnh, Tạ Đình hâm mộ còn được.

      Nhà ở phía bắc, làm có chút xa, công việc luôn đống, suốt ngày bị ba mẹ răn dạy :’’Con có biết nấu cơm ? Cơm con làm liệu có thể ăn ? ở nhà mình liệu có lo được áo cơm đây?’’ở nhà ăn nhờ ở đậu mà làm tiền lương còn chưa đủ mua vải len sọc, ra ngoài tự lập có mà hít gió tây bắc sống qua ngày’’ Tạ Đình mặt mũi xám xịt, dám bàn về vấn đề dọn ra ngoài sống nữa.

      Kim Viện Viện có ý tốt cười:’’ nên chấp nhận . Ở nhà bị cha mẹ quản, rất nhanh là kết hôn rồi, về ba Lê mẹ Lê, Lê Viễn Trì quản.

      Tạ Đình chau mày ủ dột.

      Kim Viện Viện cười càng thoải mái.

      Trong phòng nghỉ bằng thủy tinh trong suốt, vị nam tử mặc quần áo trắng khẽ ngang qua, nhìn thấy khuôn mặt trong sáng hé ra, khỏi dừng bước.

      Kim Viện Viện mất sắc, nhìn thấy vội đứng lên chào hỏi ‘’Tề quản lí, tôi viết báo cáo đến nỗi đầu choáng váng, nghỉ lát, có vấn đề nào , đợ lái nữa hỏi ý kiến ngài’’


      Tề Quang sắc mặt bình tĩnh:’’ Tôi buổi chiều bận họp từ 3 giờ đến 4 giờ, thời gian còn lại, có thể hỏi’’

      Kim Viện Viện cao hứng cảm ơn, Tề Quang gật đầu khách khí rồi .

      ‘’Tề quản lí còn chưa kết hôn’’ Kim Viện Viện hướng Tạ Đình nháy mắt.

      ‘’ Sớm ngày đem lấy về nhà’’ Tạ Đình lòng mong ước

      ‘’ cần phải ’’ Kim Viện Viện nét mặt tỏa sáng.

      Công việc bận rộn, thoáng chốc đến thời gian tan làm.

      Kim Viện Viện hớng trí mời Tạ Đình dạo phố’’Mới được phát lương, xem 1 chút’’. Tạ Đình lắc đầu:’’ được, tối nay tôi đến Danh Hữu Cư’’

      Danh Hữu Cư là quán cơm nổi tiếng, ở gần Tuyên Võ Môn, đồ ăn thức uống nổi tiếng khỏi chê, muốn ăn phải đặt bàn trước tháng. Chủ cửa hang vốn là cả đêm chỉ tiếp bàn khách, sau này lớn tuổi liền đem quán cơm này để lại cho hai đứa con, từ đó quán cơm này cả đêm có thể tiếp đãi đến hai bàn khách. Quán gồm bốn hợp viện, đông sương phòng và tây sương phòng được đặt trước.

      ‘’Danh Hữu Cư , nghĩ đến liền chảy nước miếng’’ Kim Viện nghĩ đến đồ ăn, hai mắt liền tỏa sáng.

      ‘’Đêm nay tôi phải có bữa cơm no say’’ Tạ Đình hung tráng xong , đứng dậy cần túi, dời .

      ‘’ đổi quần áo’’ Kim Viện Viện thu dọn đồ đạc, cười hỏi.

      Tất cả mọi người bình thường nam đều mặc tây trang đen, nữ mặc váy, còn quần áo của cũng chỉ coi là quần áo công sở, con ai muốn mặc nó dạo phố chớ đừng là mặc hẹn hò. Kim Viện Viện tuy rằng có hỏi nhưng nghĩ rắng Tạ Đình cùng Lê Viễn Trì, Danh Hữu Cư đồ ăn ngon, lại hoang phí như vậy, có chuyện gì sao lại ăn cơm mình, chắc chắn là hẹn hò.

      Tạ Đình giơ tay nhìn đồng hồ’’ Muộn rồi, tôi bây giờ còn phải xếp hang thay quần áo, ra còn phải qua đường, tàu điện ngầm giờ này đông người lắm’’.

      Tạ Đình lái xe từng đâm vào người ngược chiều, vì vậy ba mẹ Tạ liền sống chết cho lái xe. Cố chấp bắt làm bằng tàu điện ngầm.

      ‘’Chính là …….’’ Kim Viện Viện nhìn kì quái:’’ cũng nên mặc thế này ra ngoài đâu’’.

      Tuy rằng cùng quen thuộc, rất nhanh kết hôn, hình tượng quan trọng lắm, đúng hay ? Nhưng ai lặi mặc đồ công sở hẹn hò.

      Kim Viện Viện lo lắng là việc của ấy, Tạ Đình lo sợ nhiều người phải chen chúc, liền cất bước ra ngoài.

      ‘’Chẳng nhẽ đến đón ’’ Kim Viện Viện cùng đường với Tạ Đình vào phòng thay đồ.

      ‘’ ở Bắc Kinh làm sao mà tiếp tôi được’’ Tạ Đình thản nhiên cười.

      ‘’ ở Bắc Kinh’’ Kim Viện Viện ngẩn người.

      TẠ ĐÌNH cười xán lạn, hướng phất tay, vào thang máy.

      sớm hẹn đến quán cơm kia ăn, nhưng có việc đột xuất Thượng Hải đương nhiên thể , Hì hì, như vậy đúng lúc mình độc chiếm phòng rộng, với ba mẹ cùng ăn cơm còn với rằng nếu chỉ có mình , cũng mà cùng đồng nghiệp dạo phố. Ai cũng biết đêm nay tự do mình ở Danh Hữu Cư. Khó có được thời gian ở mình như vậy lắm.

      qua ngõ yên lặng, cơn gió mát thổi qua, làm thấy nỗi lòng bay lên.

      vô cùng vui vẻ bước tới cửa của Danh Hữu Cư, đồng thời chiếc xe ô tô có rèm che cũng chạy lại.

      Lái xe xuống mở cửa xe, từ xe xuống là nam tử có thân hình cao ngất, Người này tướng mạo tuấn, mặc sơ mi trắng cùng quần tây đen,quần áo bình thường như vậy, được mặc tự nhiên thấy đẹp lạ thường.

      ‘’Xem ra là khách của bên kia’’ Tạ Đình biết Danh Hữu Cư là hai em chủ quán kinh doanh, gặp người đồng thời cùng đến, cũng cảm thấy kì lạ.

      Nhưng người kia thấy mặc đồng phục của ngân hàng Tinh Á, liền nhìn chắm chú.

      Tạ Đình khoái trá gật đầu cười với , tiêu sái nhàng bộ vào trong.

      ‘’Tạ tiểu thư đến rồi’’ Tạ Đình là khách quen ở đây, nhân viên trong quán thấy nàng, vội đưa nàng vào tây sương phòng’’ Lê tiên sinh tối nay có việc tới được’’

      Đẩy cửa ra, Tạ Đình ngây ngẩn cả người.

      Ngồi hai bên bàn là Lê Viễn Trì với vẻ mặt kiên nhẫn cùng bạn thời đại học của Tạ Đình là Phù Vân.

      Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, hai người đều nhìn qua

      Lê Viễn Trì thấy Tạ Đình trong mắt lên kinh ngạc cùng xấu hổ, còn Phù Vân lại thoải mái đứng lên.

      ‘’Phù Vân, về nước’’ Tạ Đình ào ào hỏi:’’ khi nào trở về, cũng chưa nghe ai về nước, …… mang thai? Định chừng nào kết hôn đây, chuyện lớn như vậy sao cho bạn bè biết sớm.’’
      ngocthach, Kimiko, Quýt Đường4 others thích bài này.

    3. hachiko

      hachiko Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      66
      Chương 2

      Trước mắt là Phù Vân với khuôn mặt quyến rũ, lại mang thai, có vẻ mang thai nhiều tháng nên bụng rất lớn.

      Phù Vân nghe thấy câu hỏi này của Tạ Đình khỏi cười khẽ. Tạ Đình công tác ở công ty lớn tập hợp nhiều nhân tài tinh sao tính tình vẫn khờ dại như vậy. Thấy nào mang thai là nghĩ ấy nhất định kết hôn. nghĩ cuộc sống là truyện cổ tích hay sao.

      Phù Vân cười cười: ‘’ Tôi vừa trở về hôm qua, còn chưa đổi lại đồng hồ sinh học nên tạm thời chưa liên hệ với bạn học cũ’’.

      Nụ cười của rất xa lạ , vừa nho nhã lễ độ lại mang tính khách sáo lại thân thiết.

      Phù Vân như vậy làm Tạ Đình cảm thấy rất xa lạ.

      Đôi mắt to màu đen giống bảo thạch của Tạ Đình lên tí hoang mang:’’ Phù Vân, thay đổi, trở….. nên xinh đẹp, tài giỏi’’

      Phù Vân rụt rè nhếch miệng, đưa tay chỉ về phía ghế ngồi bên cạnh mình tư thế tuyệt đẹp :’’ Tạ Đình ngồi ’’

      Giống như tư thái của người chủ bàn, Giống như ấy mới là chủ nhà còn Tạ Đình là khách vị khách mời mà đến.

      Lê Viễn Trì trấn tĩnh lại, đứng lên, thay Tạ Đình kéo ghế ngồi ra:’’ Tiểu Nam, phải em hôm nay dạo phố cùng đồng nghiệp sao? Tại sao lại đến đây?’’ Giọng rất tự nhiên còn mang theo vài phần oán giận. Loại oán giận này bình thường chỉ xuất khi nam và nữ có quan hệ tình cảm thân mật

      kéo ghế để ngồi bên cạnh mình chứ để ngồi bên phía Phù Vân.

      Tạ Đình lắp bắp :’’ Chính là em muốn đến đây’’

      tháng liền sắp xếp kế hoạch sao có thể bỏ là bỏ được.

      ‘’Em với dạo phố, thực ra là đến đây’’ Ta Đình cảm thấy có vài phần áy láy vì lừa Lê Viễn Trì, chột dạ nhìn cười cái rồi mới ngồi xuống ghế.

      Lê Viễn Trì mỉm cười nhìn ngồi xuống , ân cần nhận nhiệm vụ của người phục vụ bàn thay dọn chén dĩa, rồi lấy khăn ăn được xếp khéo léo thành bông hoa ở giữa đĩa thủy tinh mở ra, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn . ‘’ Tiểu Nam, cho em’’ Tạ Đình bị nhìn đến ngượng ngùng ‘’Cảm ơn’’. Đưa tay ra nhận khăn ăn xếp thành hai tầng đặt ở đùi.

      Phù Vân nhìn đôi hôn thê này bằng cặp mắt lạnh lùng, họ thanh tú ân ái với nhau, dòng nước chua xót từ đáy lòng trào lên.

      Nhiều năm về trước, có bé buộc tóc đuôi ngựa,trẻ tuổi xinh đẹp đứng trước mặt mọi người với vẻ mặt đơn thuần, vui sướng tươi cười:’’ Tên mình là Tạ Đình, Tạ trong từ cảm tạ, Đình trong vui vẻ. (Tạ Đình tống biệt) mọi người nghe qua chưa? Tên của mình bắt đầu có nguồn gốc như sau: vào thời điểm mình được sinh ra, ba mẹ của mình cũng vừa tốt nghiệp được bố trí công việc, bọn họ cùng nhóm người từ biệt bằng hữu, ba ba của mình liền nổi hứng đặt cho mình cái tên Tạ Đình này. Nhưng mà mama mình cảm thấy tên chữ rất dễ dàng lặp lại nên tán thành cách đặt tên này liền gọi mình là Tạ Nam Ca. Mọi người biết vì sao ? Bởi vì vào thời điểm từ biệt mẹ mình chính là người đọc bài chia tay, mọi người gọi bà là (Nam Ca Tử)…..

      Trong trẻo, dễ nghe giọng , nụ cười ấm áp như nắng xuân, để lại trong lòng mọi người ấn tương khá là sâu sắc.

      Tính cách tốt, duyên số tốt, bông hoa trong giới tài chính là , Tiểu Nam được Lê Viễn Trì ôn nhu che trở cũng là .

      ‘’Tạ Đình, tôi mời ’’ Phù Vân đổ chất lỏng rượu nho màu hồng vào ly chậm rãi thưởng thức, cảm thấy rượu này có vị đắng chát,vị đắng này làm cho nước mắt rất nhanh rơi xuống.

      Nhân viên phục vụ gõ cửa tiến vào:’’ Lê tiên sinh, Tạ tiểu thư, rau trộn được chuẩn bị xong’’ Đem bốn đĩa thức ăn tinh xảo khác nhau theo thứ tự dọn lên gồm ‘’ Mộc nhĩ sò biển, hoa cua ướp lạnh, mĩ cực la bặc bì cùng đậu phụ hương xuân’’ Lê Viễn Trì lấy đũa gắp mộc nhĩ sò biển vào chén :’’ Tiểu Nam buổi chiều bận rộn lắm phải ? Ngay cả trà chiều cũng chưa uống, bây giờ nhất định rất đói bụng, nhanh ăn ’’ bận rộn chăm sóc vị hôn thê, nhưng cũng quên vị khách mời của mình , nhìn về phía Phù Vân khách khí cười cười :’’ Tất cả đồ ăn bàn đều là những món mà Tiểu Nam thích ăn, có thể hợp khẩu vị của , có biện pháp, quán cơm này chỉ chuẩn bị những món khách hàng đặt sẵn từ trước, thể tùy tiện gọi thêm được’’

      Phù Vân hận đến nghiến răng, ngoài mặt cười nhưng trong cười :’’ Tôi dễ ăn lắm, cứ có ăn là được, cần kén chọn’’

      Lê Viễn Trì tươi cười, trong nụ cười chứa đựng hàm ý cảnh cáo :’’ Tiếp đón được chu đáo, là ngại quá’’

      Phù Vân tức giận sờ sờ cái bụng nhô ra của mình, sắc mặt của Lê Viễn Trì thay đổi trở nên ảo não.

      Lê Viễn Trì thái độ tươi cười giải thích :”Tiểu Nam, từng với em là công tác phải , bởi vì vợ của người phụ trách hạng mục này sinh bệnh, ta là người bắc mĩ, rất coi trọng gia đình mình thà rằng để công việc thương trường mình gánh vác bị tổn thất, cũng phải thương lượng thêm thời gian . cố chấp như vậy, cũng có biện pháp, đành phải hủy bỏ chuyến thượng hải lần này. đường ngẫu nhiên gặp Phù Vân, biết ấy ở nước mĩ làm việc trong công ty của gia đình cũng là nhân tài kiệt xuất, nên muốn chuyệ với ấy để lấy thêm kinh nghiệm’’.

      lại, đều có việc tư tất cả chỉ vì công việc.

      ‘’Như vậy a’’ Tạ Đình như người vừa tỉnh ngủ.

      Có đồ ăn ngon, Tạ Đình tâm trạng rất tốt, hứng trí bừng bừng hỏi Phù Vân :’’ đến nước mĩ thời gian còn chưa đến năm ? Vậy mà thành như vậy rồi’’ chỉ chỉ vào Phù Vân mang thai, khóe miệng giơ lên:’’ biết ? Hôm họp lớp Đỗ Bình, Tương Hân Vinh còn oán giận vì vài tháng cũng chưa được gặp nhau, ngày buồn tẻ chán nản qua, nếu bọn họ biết tới mĩ liền suy nghĩ đến chung thân đại của mình, nhất định hâm mộ ngớt’’

      Bạn học củaTạ Đình số kết hôn nhưng số nhiều vẫn là có bạn trai, Đỗ Bình cùng Tương Hân Vinh là trong số đó ít lần quay về giữ chặt Tạ Đình cầu ‘’ mặt hàng tốt’’. ‘’Lê Viễn Trì hồi , đến lúc học quen biết chắc toàn nhưng người tài năng tiêu sái như , Nhanh, đừng cất dấu, mang ra cống hiến cho bạn bè”.’’ Nhanh giới thiệu nha, hôm nay gặp mặt, ngày mai đính hôn, còn ngày kia mời đến uống rượu mừng’’

      Tạ đình vui vẻ cười, nếu Đỗ Bình cùng Tiểu Tương biết Phù Vân vừa đến mĩ liền kết hôn, có thể hay từ chức chạy đến mĩ gặp mặt đây?’’

      gắp miếng đậu phụ ăn, cười vui vẻ.

      Lê Viễn Trì có tâm trạng ăn, ngẩng đầu nghiêm khắc nhìn Phù Vân liếc mắt cái.Phù Vân chỉ cảm thấy bụng mơ hồ đau, buông đũa xuống cười lạnh nhạt nhàng:’’ Ai rằng khi nữ nhân mang thai nhất định kết hôn, Tạ Đình tuy là tôi mang thai nhưng cũng có ý định kết hôn’’,

      ‘’À’’ Tạ Đình ngạc nhiên ngẩng đầu, dám tin.

      Phù Vân càng cười tươi khả ái : Ở nước mĩ đứa trẻ sinh ra có trong giá thú hay trong giá thú khác biệt nhau….’’

      ‘’A’’ Tạ Đình có chút mờ mịt gật đầu

      Lý luận thượng giảng là như vậy.Công ước liên hiệp quốc về trẻ em nguyên tắc cơ bản đầu tiên chính là kì thị vóc dáng cùng cha mẹ, chủng tộc,, màu da, giới tính, ngôn ngữ, tôn giáo, quan điểm chính trị, dân tộc, tình trạng của cải, tình trạng thân thể cùng bất kì cái khác cũng được kì thị.

      Nhưng nếu nữ nhân mang thai đứa trẻ, nếu đứa trẻ hay biết về bố nó cùng chồng là ai…….vẫn là có chút lạ.

      Tạ Đình biết nên cái gì, nụ cười biến dạng, vùi đầu vào ăn cơm.

      Đồ ăn miếng lại miếng ăn vào miệng, Đạp tuyết tìm bài, thôi bôi hoán trản, cá hấp, mỗi món ăn đều có chỗ đặc biệt.

      Tạ Đình cũng có tâm trạng để ăn.

      Ba người bỗng nhiên nhã nhặn hẳn lên, bảo trì ‘’ muốn ’’ nguyên tắc. Tự mình yên lặng ăn cơm, chuyên.

      Bên trong phòng là cảnh im lặng, đột nhiên Phù Vân nhàng nở nụ cười ‘’ Tôi đột nhiên nghĩ tới, Tạ Đình có phải luôn bảo vệ chính nghĩa, có muốn thay con của tôi chủ trì công đạo ?. có biết đứa trẻ này phải tới nước mĩ mới có, mà thời gian ở trong nước………’’

      ‘’Phù Vân’’ Lê Viễn Trì đem chén đặt mạnh lên bàn, sắc mặt thay đổi.

      Phù Vân ôm bung chậm rãi đứng lên, cười thê lương :’’ sợ ấy biết phải , sợ ấy biết kiên trì thủ thân như ngọc mà trêu trọc em’’ cúi đầu nhìn xuống bụng mình thanh ôn nhu: ‘’ nhìn , tuy rằng nó còn chưa được sinh ra, nhưng nó chính là con của , là con của Viễn Trì đó, em cùng nó nương tựa nhau trong thời gian dài như vậy, có làm phiền , nhưng bây giờ nó sắp ra đời, em nhớ phát điên lên được, nhất định phải gặp được , Viễn Trì em ngày đêm đều nhớ đến , có biết ?’’

      Lê Viễn Trì sợ hãi đứng lên, muốn tát Phù Vân nhưng nhìn thấy mang thai, nỡ nhẫn tâm. Trợn mắt nhìn Phù Vân, bỗng nhiên ngồi xuống, vội vàng giải thích cho Tạ Đình’’ Tiểu Nam, phải như thế, em đừng nghe lời ấy, đừng để ý đến ấy!’’ Tạ Đình choáng váng, đờ đẫn ngồi chỗ, cầm trong tay cái thìa , hé ra gương mặt non nớt, giống đứa trẻ bất lực, Lê Viễn Trì đối với cái gì cũng nghe thấy hiểi thấy.

      ‘’Phù Vân trước khi xuất ngoại có con,đứa trẻ này lại của Viễn Trì …….’’ Tạ Đình xoay quanh trong đầu đều là những lời này. Trờ những lời này, còn lại đều là mây bay.

      ‘’Tiểu Nam, em, người chính là em’’thanh của Lê Viễn Trì trầm xuống, thấy Tạ Đình vẫn ngơ ngác, cúi đầu hôn lên môi .

      Tạ Đình nhanh nhẹn né tránh, dùng ánh mắt kì quái nhìn .

      ‘’Tiểu Nam, thực em, em phải tin tưởng ’’ Lê Viễn Trì chưa từ bỏ ý định, vươn cánh tay ôm lấy .

      Đây là vị hôn thê của , phải ôm chặt , phải giữ lại bên người.

      Tạ Đình đẩy tay , chậm rãi đứng lên, mơ hồ bước tới cửa ra bên ngoài.

      Cùng nam nhân kết hôn, lúc này lại có nữ nhân cho , ấy mang thai đứa con của ………

      Chuyện này kì quái đến cỡ nào

      Lê Viễn Trì ngây người lát, đuổi theo ‘’ Tiểu Nam, em hãy nghe , bị oan!’’ Phù Vân mang thai là do ấy hãm hại chọc thủng bao cao su, trong lòng ấy còn có oán hận ‘’LêViễn Trì như thế nào lại oan uổng, chẳng nhẽ lúc đó lại do tôi cưỡng ép sao”

      Căn phòng lich , tao nhã yên tĩnh truyền thanh cãi vã ra ngoài, chủ tiệm từ trong phòng bếp cũng chạy ra tìm hiểu, căn phòng đối diện cũng mở cửa sổ ra nghe nghóng.

      Giữa sân, bên cạnh gốc cây hải đường là người con chạy , bên cạnh là nam nhân trẻ tuổi ngăn cản ra sức cầu xin :’’ Tiểu Nam, em hãy nghe , xin em hãy nghe ’’. Cách đó xa là người phụ nữ mang thai đứng , nước mắt lưng tròng, nhìn qua như là chịu rất nhiều oan ức.

      ‘’Đây là tình huống gì’’ chủ tiệm buồn bực.

      Nhân viên cửa hàng Tiểu Lưu bưng thức ăn lại, vẻ mặt tức giận’’ mặc tây trang kia người nhớ xem ít nhất cũng phải gặp lần ? ấy cùng nam nhân kia là đôi, từng đến chỗ chúng ta ăn rất nhiều lần, tay ấy còn đeo cả nhẫn đính hôn. Lần trước ấy tới đây sớm ngồi chuyện phiém với tôi còn hỏi làm sao để tổ chức tiệc cưới thích hợp nhất. Hôm nay sao lại có thêm người phụ nữ có thai, nhìn vào cũng biết là loại phụ nữ xảo trá’’

      Chủ tiệm là vị trung niên năm nay bốn mươi tuổi, với cổ ra bên ngoài xem xét ‘’ ra tôi còn tưởng đây là người vợ mang thai, còn người chồng cố gắng níu giữ tình nhân’’

      Tiểu Lưu theo ánh mắt ông chủ nhìn ra bên ngoài, lắc đầu :’’ có Tạ tiểu thư tốt như vậy, lại trêu chọc nữ nhân kia, đúng là có mắt mà’’

      Mặc màu đen tây trang chứng tỏ là Tạ Đình vừa tan làm, liền chạy đến, quần áo vẫn là đồ làm. Nhưng cho dù là mặc đồ công sở, dáng người của cũng là lả lướt gây hứng thú, lộ ra gương mặt sang ngời, trong sang, tinh xảo vô cùng.

      ấy quả chính là mĩ nữ.

      Khó nhất chính là bị nữ nhân khác mang thai dồn ép tới cửa, cũng có cãi lộn, có rơi lệ khóc, chỉ muốn rời .

      ‘’Tâm địa hiền lành, dễ bị người khác hãm hại’’ Tiểu Lưu ngoái lại nhìn, lo lắng.

      ‘’Nhưng mà chúng ta rất nhanh kết hôn’’ Trong sân, Lê Viễn Trì hét lớn lên.

      ‘’ có hôn lễ nào cả’’ Tạ Đình lẳng lặng nhìn ’’Hủy bỏ’’

      cùng nữ nhân khác có con, lại muốn kết hôn với , chuyện này sao có thể.

      Lê Viễn Trì vẻ mặt buồn rầu, ‘’ Tiểu Nam bây giờ phải là thời điểm để dỗi, kết hôn là việc đại phải chuyện đùa, hiểu ? Nếu hủy hôn lễ, mặt mũi cha mẹ bỏ đâu, còn mặt mũi cha mẹ em nữa? Thiếp cưới từ hai nhà đều được in, bạn bè thân thiết cũng đều biết hế….’’

      Tạ Đình bật cười:’’ Mặt mũi chẳng nhẽ so với hanh phúc lại quan trọng hơn’’

      Phù Vân về phía trước hai bước, hộ Lê Viễn Trì:’’ Tôi chỉ là muốn ấy, muốn gặp ấy chứ hề có ý chia rẽ hai người. Tạ Đình yên tâm,tôi rất nhanh quay về mĩ, bao giờ….. trở về nữa, bao giờ…….. quấy rầy hai người nữa’’ Tạ Đình cùng vốn quan hệ rất tốt, nhưng sau chuyện này thấy ấy trong lòng lại sinh ra cảm giác chán ghét, thấy ấy do dự quay lại liền đẩy chính mình, Phù Vân ‘’ Ôi ‘’ tiếng chẫm rãi ngồi mặt đất.

      Lê Viễn Trì do dự lát, ngồi xổm xuống đất, thấp giọng hỏi ;’’ làm sao vậy?’’ Phù Vân ngửa đầu cười cười, ở bên tai giọng mấy câu, Lê Viễn Trì sắc mặt thay đổi, ‘’Được , tôi mang đến bệnh viện’’

      Lê Viễn Trì dám nhìn Tạ Đình, giúp Phù Vân ra ngoài

      Còn lại mình Tạ Đình đứng trong sân,nước mắt thi nhau chảy xuống,

      Tiểu Lưu đồng tình,tiêu sái đến gần ‘’Tạ tiểu thư, còn bàn điểm tâm ngọt, xem là bưng lên hay vẫn là…….’’

      ‘’Đương nhiên là bưng lên,’’ Tạ Đình lau nước mắt, mang theo lụ cười trong nước mắt: ‘’ Con người làm sao có thể sống thiếu đồ ngọt’’

      ‘’Đúng vậy, con người thể sống thiều đồ ngọt’’ Tiêru Lưu gật đầu đồng tình.

      Tạ Đình cười với ấy ‘’ Tôi đây trước rửa mặt, trong chốc lát trở về, phiền đem phòng dọn dẹp lại, đem đồ ăn của người khác lấy , chỉ để lại đồ ăn của tôi’’

      Tạ Đình xoay người, về phía góc sân sáng sủa bày biện theo phong cách cổ xưa tới căn phòng màu xanh.
      ngocthach, Kimiko, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    4. hachiko

      hachiko Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      66
      Chương 3

      Giống như đại đa số quán cơm khác, toilet của Danh Hữu Cư sử dụng thiết bị của châu âu, nhưng lại thiết kế, trang trí theo phong cách truyền thống của trung quốc, vừa tiện lợi nhưng vẫn lịch tao nhã. Trong bồn rửa tay được thêm phần hoa cỏ xanh, lược chải tóc, găng tay, sữa rửa mặt được xếp gọn gang trong cái hòm gỗ, nhìn qua rất cổ kính.

      Đó là nơi rất im lặng, nơi ai quấy rầy, Tạ Đình vào trong này, nước mắt lại lần nữa chảy ra.

      vừa khóc vừa vặn nước ấm từ vòi rửa tay, rửa mặt. Rửa trôi hết nước mắt mới có cảm giác nhàng khoan khoái. Nhưng hoàn cảnh khó xử lúc nãy lại lên trong đầu, vô lực dựa vào bồn rửa tay, nhàng khóc lớn.

      biết khóc được bao lâu, Tạ Đình cảm thấy có cái gì bình thường, ngẩng đầu, quay người nhìn lại phía sau.

      chàng trai cao lớn, mặc sơ mi trắng đứng ở cách đó xa, dáng người cao ngất, trầm mặc gì.

      Danh Hữu Cư khách hàng nhiều lắm, toilet vì vậy cũng lớn, lại chỉ có con đường trở lại sảnh chính. Thực hiển nhiên đây là khách hàng bên kia, muốn trở lại bàn ăn nhưng con đường lại bị Tạ Đình chiếm mất.

      Tạ Đình cảm thấy xấu hổ, lơ mơ ‘’Thực xin lỗi’’ vội vã tránh đường cho .

      lùi về phía sau hai bước, vừa vặn đứng trước gương. Kính thủy tinh lên khuôn mặt thanh xuân, xinh đẹp, ngũ quan tươi sang, đôi mắt to trong trẻo linh động, chiếc mũi thẳng tắp xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi mềm mại màu cánh hoa hồng, làn da rất trắng mỏng manh như sương nhưng trắng như tuyết, khiến cho trong gương lên sáng ngời, vì vừa mới khóc, ngơ ngác ra vài phần giống trẻ con.

      Nam nhân kia trầm mặt lát, tới chậm dãi rửa tay.

      Xoay người định ,lại bắt gặp của Tạ Đình, định cái gì nhưng cuối cùng lại mở miệng. Tạ Đình bị nhìn có cảm giác rất chột dạ, Ai, ở nơi công cộng như thế này thất lễ, lễ phép, chưa bao giờ làm vậy cả, tưởng lúc đó trong phòng chỉ có mình………. Tạ Đình xấu hổ hướng cười cười, qua mở vòi nước, muốn rửa lại mặt lần nữa.

      Rửa được lúc, liền muốn ra ngoài ăn điểm tâm ngọt,

      Mặc kệ gặp phải trường hợp nào thương tâm hay đau lòng, có đồ ăn trước mắt đều phải ăn.

      thấy chậm chạp của Tạ Đình đại khái là thể nhịn được nữa, thanh trầm thấp mở miệng :’’ Tôi rất cảm thông và đồng cảm với tình cảnh của . Nhưng mà, làm ơn đừng khóc khi mặc đồng phục của ngân hàng Tinh Á ‘’

      ‘’A’’ Tạ Đình kinh ngạc ngẩng đầu.

      Nước trong bồn lẳng lặng chảy, Tạ Đình đứng cạnh bồn rửa, ngây ngốc nhìn người xa lạ.

      Ngân hàng Tinh Á, biết ngân hàng Tinh Á…………, hình như gặp qua ở đâu?

      ‘’ là….’’ Tạ Đình nhớ tới hình ảnh người xen lẫn trong đoàn lãnh đạo trung niên, nhớ tới gương mặt tuấn tiêu sái, liền giật mình há to miệng.

      Câu vừa rồi của Tạ Đình rang là mang tính vừa thán phục nhưng cũng vừa sợ hãi.Nhưng tràng trai kia lại nghe thành câu hỏi nên thản nhiên đáp ‘’ Tôi là Hàn Thành’’

      Ông trời của tôi ơi, ra ta chính là người của hàn thị

      Tạ Đình cuối cùng cũng hiểu được, vì sao trong đám quản lí trung niên lại xuất người đàn ông trẻ.

      Từ trước đến nay Tinh Á ngân hàng mang hình thức đầu tư đóng góp cổ phần, tháng trước vừa mới mở rộng cổ phần, đăng kí mở rộng vốn tăng đến năm mươi vạn, từ các nguyên lão đến các cổ đông mới cũng đồng thuận mua. Mà vị cổ đông mới nhất lại chính là tập đoàn Hàn thị.

      Ăn bữa cơm cũng có thể gặp được thành viên mới trong ban giám đốc? Tạ Đình cảm thấy trước mắt choáng váng.

      Ánh mắt của Hàn Thành xẹt qua hai gò má của Tạ Đình, nhìn qua thân thể đứng gần bồn rửa mặt, nhíu nhíu mày.

      Tạ Đình theo tiềm thức đưa tay tắt vòi nước, ngượng ngùng :’’ Tôi bình thường rất có ý thức bảo vệ thiên nhiên, chưa bao giờ lãng phí nước…’’

      Tôi ở chỗ nào cũng chưa bao giờ lãng phíc nước, nhưng vừa rồi lại bị dọa.

      Tôi rất có ý thức bảo vệ môi trường, biết răng tài nguyên trái đất rất có hạn, nên rất chú ý tiết kiệm.

      Nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Hàn Thành, Tạ Đình cảm thấy cực kì oan uổng.

      Vẻ mặt vô cùng vô tội.

      Hàn Thành tiếng động nhìn Tạ Đình cái, xoay người ra ngoài.

      ‘’Lêu lêu…..’’Tạ Đình làm mặt quỷ nhìn về phía bóng dáng của .

      Sau khi trở về, Tạ Đình tận hưởng mỹ vị ngọt phẩm, tâm trạng dần trở nên tốt hơn.

      định về nhà di động vang lên. Tạ Đình cầm lên nhìn, là Lê Viễn Trì gọi tới, liền tiếp.

      Bỗng nhiên có người phụ nữ mang thai tìm đến cửa, còn giúp đỡ người phụ nữ kia đem đến bệnh viện rồi!, người như vậy đáng để phải để ý đến .

      Lê Viễn Trì rất cố chấp, cứ gọi điện đến liên tục, Tạ Đình tiếp, liền nhắn tin:’’Tiểu Nam, lúc còn học tiểu học em bị trẹo chân mà còn ầm ĩ muốn học, chính tốt bụng cõng em , em có còn nhớ ? Tiểu Nam cõng em lưng cảm thấy rất hạnh phúc, rất muốn được cả đời cõng em………’’ Tạ Đình nhìn thấy, có chút áy náy, đối xử với rất tốt.

      Di động lại lần nữa vang lên, lần này Tạ Đình liền nghe máy.

      ‘’Tiểu Nam, em phải tin tưởng ’’ Lê Viễn Trì dùng thanh khép nép :’’ cùng ấy phải như em nghĩ đâu, hôm nào gặp em để giải thích, được ?’’

      Tạ Đình nghe xong trong chốc lát, trở nên rầu rĩ, buông điện thoại xuống.

      phải như nghĩ, vậy phải nghĩ thế nào? Tóm lại đứa bé là của , đúng vậy ? Tất cả đều là ,

      ‘’Con như thế nào xui xẻo hả trời’’ Tạ Đình hướng về bình rượu phía bàn càu nhàu ‘’Tuy rằng tôi đối với chuyện kết hôn này mấy chờ mong, còn có chút sợ hãi, có đôi khi trong đầu còn xuất cả ý định đào hôn, Có phải dùng chuyện này để đào hôn với em phải ? Vị hôn phu của sắp làm cha, còn mẹ của đứa bé lại phải là ’’

      hướng bình rượu lải nhải nửa ngày, do thấy đủ vui, liền uống hết nưa chén rượu nho, đây là lần đâu uống rượu.

      Tửu lượng rất kém, mới lót bụng nửa chén rượu nho cảm thấy lâng lâng.

      Lại rót thêm rượu vào chén, tay có chút ổn định, ‘’Ba’’ tiếng,bình rượu liền bị ném xuống mặt đất.

      Cửa phòng mở ra, chàng trai trẻ tuổi khôi ngô,lẳng lặng nhìn , ngẩng đầu, ánh mắt mông lung :’’ Viễn Trì , trở lại? Em cho biết, em bây giờ thích nữa, thích nữa, em phải vứt bỏ ’’

      Quơ cánh tay, giọng điệu quyết đoán, khí thế ngất trời.

      Khóe miệng chàng trai trẻ có chút co giật, nhấc chân đến bên người . phen giữ chặt , đem ngồi lên bàn, ngẩng mặt cùng giảng đạo lí ‘’ từng cầu hôn em! E cũng đồng ý, nhưng lại lừa gạt em? rằng hai chũng ta cùng nhau lớn lên, rất quen thuộc, trời sinh cặp. Viễn Trì em cho biết, chỉ toàn lừa gạt em thôi, em đồng ý, rất rất rất rất… đồng ý! Cả đời em chỉ kết hôn có lần thôi, cả đời lần, có hiểu hay ?’’

      Thời điểm câu ‘’ rất rất rất… đồng ý’’ dũng cảm khua tay múa chân, vô cùng tức giận.

      nghĩ muốn đập bể cái bàn, nhưng bàn lại có chàng trai ngồi, lại say rượu có sức, suy tính lại vẫn quyết định ra tay bây giờ.

      đập được cái bàn, đánh người, suy nghĩ liền bắt lấy đùi chàng trai đánh vài cái, ‘’Cả đời chỉ có lần, đây là chuyện rất lớn, rất lớn, hiểu hay ?’’

      Chàng trai trẻ tuổi nhíu mày nhưng cũng có ngăn cản .

      ‘’Cả đời chỉ có lần, nhưng lại qua lao miễn cưỡng với em’’ Tạ Đình trừng mắt ‘’Từ trước tới giờ đối với em rất tốt, từ đến lớn cái gì cũng đồng ý với em! Em Austin, vào thời điểm đuổi theo em với em, ? trước kia là ba mẹ chăm sóc em, sau này chính chăm sóc cho em, chăm sóc em cả đời, để cho em phải khổ, để cho em phải rơi giọt nước mắt….’’

      Trong mắt chứa nước mắt, nghẹn ngào đứng lên ‘’ Thế nhưng, thế nhưng chúng ta còn chưa có kết hôn, lầm cha….., chỉ làm cha, mẹ của đứa bé còn là bạn thời đại học của em………. Lê Viễn Trì, con thỏ còn ăn cỏ gần hang, ngay cả con thỏ cũng bằng,….. , còn em sao em còn bằng cỏ gần hang’’

      từng chữ từng chữ đầu tiên có chút bé nhưng về sau càng ngày càng ràng, khi chàng trai nghe thấy, có chút dở khóc,dở cười.

      tóm lấy đánh vài cái, nằm úp sấp rồi khóc người của , lại ngồi bàn, lại nằm úp sấp như vậy có vẻ đúng chỗ, hai đùi của .

      Mặt chàng trai dần hồng lên,có chút tức giận túm lấy ‘’Đứng lên, tôi mang về nhà!’’

      ôm ra ngoài

      đến giữa sân, Tiểu Lưu tới hoảng sợ ‘’Tạ tiểu thư uống rượu có sao , ấy trước kia uống rất ít rượu, gần như có uống qua ! ấy rất đáng thương’’ Tiểu Lưu biết vị khách này họ Hàn, bồi hồi cười gọi ‘’Hàn tiên sinh’’ , ‘’Hàn tiên sinh quả thực rất tốt bụng , nhưng khách ở đây mà uống say chúng tôi có thể tự đưa về được, cần phải làm phiền tới ngài’’

      ra Danh Hữu Cư có dịch vụ mang khách hàng uống rượu say về tận nhà, nhưng Tiểu Lưu chỉ biết vị khách này họ Hàn còn cái khác cũng biết, đêt người xa lạ như vậy đưa Tạ Đình về nhà rất an toàn,

      Lái xe chờ ngay bên ngoài, Hàn Thành tay đỡ Tạ Đình, tay chỉ về phía Tiểu Lưu, lái xe hiểu ý ‘’Xin chào, đây là danh thiếp của Hàn tổng nhà chúng tôi’’ Tiểu Lưu nhận danh thiếp nhìn, nhìn thấy chức vụ danh thiếp tấm tắc khen’’ Ngài là nhân vật lớn, thất lễ, thất lễ’’

      Tuy rằng khácch khí như vậy nhưng vẫn cho Hàn Thành mang Tạ Đình .

      Người có tiền, có địa vị cũng có muôn hình vạn trạng, bên ngoài như thế,bên trong có khi lại là cặn bã biến thái.

      Đem người tốt như Tạ tiểu thư giao cho người xa lạ mang như thế nào vẫn cảm thấy an toàn.

      Còn sợ gì được đắc tội tới khách hàng, Danh Hữu Cư thiếu khách,khách còn phải xếp hàng chờ tận hai tháng sau.

      Hàn Thành vỗ vỗ Tạ Đình, ‘’ Đem điện thoại của lấy ra đây’’ Tạ Đình mơm[ màng màng cười ‘’Được thôi’’ sờ soạng lúc lâu trong túi, liền đưa điện thoại cho .

      Hàn Thành tìm trong danh bạ đến tên Tạ ba ba, đưa cho Tiểu Lưu ‘’ gọi cho giáo sư Tạ cho ông ấy về hình dáng của tôi, biển số xe của tôi, khoảng hai mươi phút sau tôi đứng ở dưới lầu nhà ông ấy’’

      Tiểu Lưu vội cười cươi ‘’Tôi biết xấu hổ lại còn dám tin tưởng ’’ trong miệng như vậy nhưng cũng do dự tiếp nhận điện thoại gọi cho bác Tạ ‘’Xin hỏi ngài có phải là Tạ giáo sư ? Là như thế này, cháu là người của Danh Hữu Cư quán, Tạ Đình tiểu thư ở đây uống chút rượu, ấy …….. nhưng có vị đồng nghiệp cùng ấy, hai mươi phút sau đưa ấy về đến nhà, ngoại hinh của là…….biển số xe là….’’

      chuyện điện thoại xong, Tiểu Lưu đưa điện thoại trả lại cho Tạ Đình, Hàn Thành ra ngoài ngăn cản của Tiểu Lưu nữa.

      Tiểu khu Bắc Ngũ Hoàn ra trước cửa là vị trung niên hơn bốn mươi tuổi dướn thân dài cổ nhìn về phía trước, cứ mỗi chiếc xe qua, ông lại căng mắt nhìn biển số xe.

      Di động vang, ông ấy liền nghe điện, bên tai truyền đến giọng trầm thấp của chàng thanh niên trẻ.’’Có phải là Tạ giáo sư phải ? Cháu là Hàn Thành đồng nghiệp của Tạ Đình, tại ở dưới nhà của ngài’’ Ba Tạ bên tiếp điện thoại, bên chạy về nhà.’’ Được được, bác lập tức trở về’’

      Tạ Đình bị đỡ xuống xe, gió thổi mạnh vào người làm có chút thanh tỉnh. nhìn thấy bố mình chợt cười lấy lòng, ‘’ba ba con về trễ,…..’’ Ba Tạ chưabao giờ thấy cn mình uống nhiều, nên có chút tức giận,’’Con , con đâu có quan tâm đến ba, giờ ngẫm lại xem giải thích thế nào với mẹ con ’’ Tạ Đình đầu óc tối tăm, làm thế nào để giải thích với mẹ? Con….con, con say, say nên bây giờ cái gì cũng nhớ.

      Tạ Đình nhắm mắt lại,trong lòng mờ mịt,nghe thấy ba Tạ cùng người khác lời cảm ơn, còn mời lên nhà uống trà, người kia khách khí từ chối ‘’Muộn rồi, cháu tiện quấy rầy cả nhà’’ còn ’’Nếu tình trạng của Tạ Đình ngày mai làm được, cháu thay ấy xin phép, Tạ giáo sư, hẹn gặp lại’’ Ba Tạ nhiệt tình mời hôm nào đến dùng cơm, người nọ khách khi’’ Hôm khác cháu đến quấy rầy mọi người’’

      say, say,……Tạ Đình về đến nhà, nhìn thấy mẹ, liền chột dạ dám mở to mắt. Mẹ Tạ nhìn thấy liền nhăn mũi ghét bỏ bộ dạng này, ‘’Tiểu Nam, con người đầy mùi rượu đáng ghét’’ rồi đỡ về phòng ngủ, bắt ngủ, lải nhải, ép hỏi.
      ngocthach, Kimiko, Quýt Đường4 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @hachiko 3 tuần chưa ra chương mới rồi nhé nàng, hết ngày 22/11 là tròn 1 tháng, bạn vẫn ko có chương mới mình làm theo luật. Thân!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :