1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Hạnh Phúc - Tĩnh Phi Tuyết [DROP - LINK HOÀN TRANG CUỐI]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hươg

      Hươg New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      12
      Hóng chương đầu. 1c/tuần là lâu nhưng vẫn cứ ủng hộ editor. Cố lên :yoyo19::yoyo19::yoyo19:.
      Linh Sờ TinhOrchidsPham thích bài này.

    2. vũ hằng

      vũ hằng New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      23
      :yoyo51:cầu lấp hố nhanh nhanh nàng nhá
      OrchidsPham thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Orchids Pham, đào hố nhiều thế, còn cục cưng trong box vip sao??? :017: Khụ...tôi thèm đọc tiếp truyện của lắm rồi đó :roft:

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 1
      Editor: OrchidsPham


      Lần đầu tiên Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy Trương Tử Ninh là ở mộ viên. Lúc ấy là mùa đông, trời mưa , những cơn gió lạnh phất phơ, lạnh đến tận xương tủy, giữa bậc thang, lên xuống, cứ thế đối mặt, bốn mắt nhìn nhau giây lát, sau đó lướt qua nhau, cũng chẳng lưu lại ấn tượng đặc biệt gì.


      Lần thứ hai gặp lại chính là ở đại sảnh công ty, Vệ Cẩm Huyên được đám cấp dưới vây quanh ra khỏi thang máy, lúc đó, Trương Tư Ninh ôm bó hoa tulip màu đỏ lớn bước vào, cửa tự động bằng thủy tinh từ từ mở ra, hai người lại đối mặt nhau. Trương Tư Ninh là mỹ nhân, mỹ nhân hiếm gặp, dù là gương mặt hay vóc dáng cao gầy cũng đều vô cùng nổi bật giữa đám đông, cho dù chỉ mặc áo lông và quần bò đơn giản nhất cũng vẫn vô cùng đẹp mắt. Cho nên tuy cách mấy ngày nhưng Vệ Cẩm Huyên vẫn vô thức nhớ tới lần vô tình gặp gỡ ngắn ngủi lần trước.


      Lần thứ ba gặp lại là ở cửa hàng bán hoa, đó là đêm bình an (24/12), màn đêm vừa buông xuống, những ánh đèn rực rỡ mới sáng lên. hiếm khi Vệ Cẩm Huyên có được ngày tăng ca, thả trợ lý chơi với bạn , mà , lại bảo lão Trịnh tìm cửa hàng bán hoa gần đó. Lão Trịnh nhớ ở phố này có cửa hàng bán hoa mới khai trương trước đó lâu, vì thế lái xe tới khu đó.


      Cửa hàng bán hoa tên là Flower, biển in chữ đen nổi, vô cùng ngắn gọn hào phóng. Nhìn xuyên qua hai cánh cửa thủy tinh lớn của tiệm, có thể trông thấy bên trong là cây cối xanh um tươi tốt, muôn hồng ngàn tía.


      “Vệ tiên sinh, cần mua hoa gì?” Lão Trinh chuẩn bị xuống xe, ba năm trước Vệ Cẩm Huyên xảy ra tại nạn, phải cắt mất cẳng chân trái, tuy rằng có chân giả nhưng dù sao cũng thể so sánh với đôi chân bình thường như trước được, luôn phải chống gậy đường. Cho nên những trường hợp đột ngột phải mua đồ gì đó đều là do lão Trịnh hoặc trợ lý làm thay. Lần này Vệ Cẩm Huyên lại lên tiếng ngăn cản: “ cần, tôi tự , lão ở lại trong xe .” xong cũng đợi Lão Trịnh phản ứng mà đẩy cửa, chống gậy xuống xe. Lão Trịnh cũng xuống xe, đứng tại chỗ tiến được mà lùi cũng chẳng xong, nghĩ cùng lại sợ ông chủ mất hứng, vô cùng băn khoăn rối rắm.


      Theo chuỗi tiếng chuông đinh thanh thúy, Vệ Cẩm Huyên bước vào cửa hàng bán hoa. Theo thói quen quan sát vòng xung quanh, cửa hàng này đại khái khoảng hơn 100m² nhưng chưa đến 200 m², khó mà tính chính xác được, trang trí tệ, cũng rất chú ý cách trưng bày hoa cỏ, hề lộn xộn như của hàng hoa bình thường mà ngược lại còn tỏa ra xinh đẹp giản đơn ấm áp. Nhưng trong cửa hàng lại có ai, Vệ Cẩm Huyên nhíu mày, rất thích việc vào cửa hàng lại thấy nhân viên bán hàng đâu, định rời lại nghe thấy tiếng chuông vang lên phía sau, có người đẩy cửa tiến vào, “Ngại quá, để ngài đợi lâu.” Giọng mềm mại lộ ra dịu dàng, rất êm tai. Vệ Cẩm Huyên xoay người, khi nhìn người phía sau là ai hơi kinh ngạc, đúng là quá khéo mà.


      Hiển nhiên đối phương cũng nhận ra , cặp mắt to xanh đen xinh đẹp nhìn , gương mặt tinh xảo khéo léo lên kinh ngạc, “Xin chào.” lại lên tiếng, tay phải đưa lên vén mấy sợi tóc mai ra sau tay, dáng người lịch tao nhã đứng đó, tự nhiên mà hào phóng, “Trước đó chúng ta gặp nhau 2 lần.” xong nở nụ cười dịu dàng ấm áp như gió xuân tháng tư của Giang Nam, rất dễ khiến người ta có cảm tình.


      Trong vòng mười ngày mà vô tình gặp nhau 3 lần, thể có duyên được, Vệ Cẩm Huyên khỏi cong môi thản nhiên cười, nụ cười hàm súc nội liễm, khiến gương mặt tuấn lạnh lùng trở nên mềm mại hơn.


      “Ngài vội lắm sao?” lại hỏi, nhận được đáp án phủ định, Trương Tư Ninh liền chỉ vào khu vực nho chuyên dùng để tiếp khách, hơi ngượng ngùng , “Vậy ngài có thể đến bên kia ngồi chút ? Tôi muốn thay quần áo, ngài thấy đó, đều ướt cả rồi.” xong nhấc chân cho xem.


      Lúc này Vệ Cẩm Huyên mới chú ý đến vô cùng chật vật, chỉ quần mà ngay cả chiếc áo lông màu trắng cũng ướt quá nửa, còn cả tóc nữa, biết vừa làm gì. Trong trường hợp thế này, là người đàn ông có phong độ, dĩ nhiên là Vệ Cẩm Huyên chỉ có thể gật đầu đồng ý. Đợi chống gậy vững vàng bước tới ngồi xuống xong, Trương Tư Ninh cũng vội thay quần áo mà hỏi muốn uống gì? Theo biểu cảm mặt , hoàn toàn tìm thấy tò mò nghiên cứu của về người chân tiện, cứ như chỉ là vị khách hàng bình thường đến thể bình thường hơn vậy.


      “Có trà xanh, hồng trà, cà phê sữa, à, còn có cả nước lọc!”


      Vệ Cẩm Huyên hồng trà, Trương Tư Ninh gật gật đầu, bảo chờ, sau đó mới xoay người vào sâu trong cửa hàng, ra ở phía sau chậu chuối tây cành lá sum xuê còn có cánh cửa .


      khí trong cửa hàng bán hoa vô cùng ấm áp, tuy Vệ Cẩm Huyên chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh và âu phục cũng cảm thấy lạnh. Đại khái khoảng 15 phút sau, Trương Tư Ninh bê khay bước ra, thay chiếc áo màu trắng thoải mái, rộng thùng thình, phía trước còn có hình vẽ chú mèo , phía dưới là mặc chiếc váy xòe màu trắng, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, tóc mái được kẹp gọn lại bằng chiếc kẹp màu hồng nhạt, cùng ngũ quan xinh xắn khéo léo khiến giống như học sinh trung học mới mười sau mười bảy tuổi.


      Đặt ly trà hình tròn màu trắng trước mặt Vệ Cẩm Huyên, giải thích, “Ngại quá, bắt ngài đợi lâu như vậy,” Sau đó hỏi, “Ngài muốn mua hoa gì?” Vệ Cẩm Huyên chỉ tay vào đám hoa màu tím trước cửa sổ thủy tinh hỏi, “Đó là Diên Vĩ?”


      Trương Tư Ninh nhìn theo ngón tay , gật đầu “Đúng vậy, là Diên Vĩ.”


      “Vậy lấy Diên Vĩ , phiền bó đẹp chút.”


      “Là để tặng người khác sao?” Trương Tư Ninh vừa hỏi vừa qua, rút mấy cành hoa ra khỏi thùng nước lớn đem tới cho Vệ Cẩm Huyên xem, “Ngài xem mấy cành này có được ? Thêm hai cành Bách Hợp và hoa Baby cũng rất đẹp.”


      Vệ Cẩm Huyên đồng ý, Trương Tư Ninh lại lấy giấy bọc cho chọn, cuối cùng chọn loại có sọc trắng hồng, đợi bó xong cũng mất hơn 10 phút, lúc tính tiền, Trương Tư Ninh cửa hàng mới khai trương nên giảm giá 20%, còn , “Để tôi làm thẻ hội viên cho ngài, sau này có thể tích lũy để hưởng ưu đãi.” Vệ Cẩm Huyên cũng để ý tới mấy thứ đó, xua tay cần rồi cầm tiền lẻ được trả lại định rời . Trương Tư Ninh lại gọi lại, đưa tờ danh thiếp ra: “Sau này nếu cần có thể gọi điện thoại, cửa hàng chúng tôi có dịch vụ đưa hoa tới tận hơn, hân hạnh được phục vụ, cảm ơn ngài mua hàng.” Vệ Cẩm Huyên cúi đầu nhìn danh thiếp sặc sỡ đầy hóa tiết, cuối cùng thở dài đưa tay nhận lấy.


      Đợi rồi, Trương Tư Ninh nhịn được mà le lưỡi, bốn từ, “Cao ngạo lạnh lùng.”


      Sau giáng sinh, rất nhanh tới tết dương lịch, sau tết dương lịch, công việc buôn bán của cửa hàng hoa dần dần vào quỹ đạo. Trương Tư Ninh tuyển thêm hai nhân viên, là thiếu nữ tên Trần Bình Bình, năm nay vừa mới 20 tuổi, bình thường phụ trách chỉnh sửa và tưới nước cho cây cối hoa cỏ, cậu bé khác tên là Hứa Dương, còn chưa đến 19 tuổi, chủ yếu phụ trách chạy việc đưa hoa. Cả hai đều là người ngoại tỉnh, thử việc hai tuần, trước mắt thấy họ đều là người đàng hoàng, làm đúng bổn phận.


      Kim Giai Di ngồi salon của khu tiếp khách tán gẫu với Trương Tử Ninh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Trần Bình Bình cái, giọng thầm, “hazz, tớ nè, bình thường thu tiền hay gì đó cậu đừng để ta nhúng tay vào, cứ quan sát vài tháng rồi tính, đúng rồi, cậu lấy bản sao chứng minh thư của họ chưa?”


      Trương Tư Ninh trắng mắt liếc cái, “Trong lòng tớ đều biết, cửa hàng cũng có camera theo dõi, sao.” Thấy Kim Giai Di còn muốn , liền xua tay đổi đề tài, “Đúng rồi, phải hôm qua cậu phỏng vấn sao, thế nào rồi?”


      “Hazz, đừng nữa!” Vừa nhắc đến phỏng vấn hôm qua, Kim Giai Di cũng chẳng có tâm trạng đâu mà lẩm bẩm về nhân viên cửa hàng nữa mà nằm úp sấp xuống tay vịn của ghế salon, than thở, “ tham gia phỏng vấn thư ký, vô ích, cậu thấy chứ hơn 10 người tranh giành vị trí này với tớ, lần phỏng vấn này chắc ăn thua!” Tính ra năng lực của cũng có kém cỏi đâu, sao ai tinh mắt nhận ra vậy chứ?


      Tâm trạng tốt, nhìn gương mặt xinh đẹp lúc lúc trước mặt, Kim Giai Di lại ghen tị, tay ngứa ngáy chịu nổi, giơ lên chọc chọc vào gương mặt Trương Tư Ninh, “Khuôn mặt này của cậu mà lắp sang cho tớ là tốt, đừng là thư ký, cho dù làm trợ lý tổng giám đốc cũng chỉ cần phút thôi!”


      Hiển nhiên đây cũng phải lần đầu tiên bạn tốt ra suy nghĩ này, Trương Tư Ninh vô cùng bình tĩnh kéo bàn tay mặt mình xuống, “Vậy sau này cậu có tính toán gì ? Nếu nghe lời người nhà, thi công chức ?”


      Kim Giai Di vừa nghe thế mất vui , “Cậu có phải là bạn thân của tớ vậy hả?” xong liền ngồi dậy khỏi ghế salon, dùng vẻ mặt căm giận nhìn Trương Tư Ninh, “Cậu là gian tế do ba mẹ tớ sai đến phải ? Nghĩ cũng muốn nghĩ đến thi công chức! Tớ bao giờ thi cái trò đó nữa! Ba năm vô ích đấy, ba năm thanh xuân của tớ mất vì nó đấy! Đừng nở hoa kết trái mà căn bản là cọng cỏ cũng chưa thấy mọc!”


      Kim Giai Di là dân bản địa, con trong nhà, ba mẹ đều là giáo viên trung học, người thân trong nhà đều làm trong ngành giáo dục. Tính theo hoàn cảnh gia đình như thế này dù phải thần đồng cũng quá kém. Đáng tiếc cuộc đời chính là như thế, từ đến lớn Kim Giai Di vẫn còn cách danh hiệu học sinh giỏi khoảng dài, năm thi vào trường đại học phải liều sống liều chết ôn tập lại được cộng thêm điểm dân tộc thiểu số mới miễn cưỡng được nhận vào trường đại học tệ trong thành phố này. Kim Giai Di học chuyên ngành văn học Trung Quốc nhưng sau khi tốt nghiệp sống chết muốn tiếp tục học nghiên cứu sinh nữa, người nhà khuyên được, cuối cùng bàn điều kiện với , học nghiên cứu sinh cũng được nhưng công việc phải nghe theo sắp xếp của người nhà! Sau đó họ vạch cho hai con đường, hoặc là làm giáo viên thi chứng chỉ sư phạm, hoặc là thi công chức nhà nước. Đối với phụ nữ đó đều là hai lựa chọn tệ. Nhà Kim Giai Di có rất nhiều chị em làm giáo viên, nên muốn theo con đường mòn đó nó, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định thi công chức nhà nước, sau đó… chính là ba năm ôn rồi lại thi rồi lại ôn, năm nay sau khi thi rớt sống chết chịu tiếp tục nữa, càng đến việc thi chứng chỉ sư phạm, mặc kệ người nhà dụ dỗ cưỡng ép kiểu gì cũng thành công.


      Muốn tìm công việc khác cũng ổn, vấn đề đầu tiên là có kinh nghiệm công tác, hai là tốt nghiệp trường đại học quá bình thường, thứ ba là dáng vẻ cũng phải quá xuất sắc, nhưng tầm mắt lại quá cao, căn bản thèm để mấy công ty cỡ vừa và vào mắt. Lãng phí mấy tháng thời gian vẫn chưa tìm được công việc thích hợp cho mình. muốn được như Trương Tư Ninh, tự mở cửa hàng buôn bán, tiếc rằng gia đình cũng có điều kiện như vậy, ba mẹ cũng sắp về hưu thế mà tại ăn mặc lại đều dựa vào trợ cấp của gia đình, tiền gửi ngân hàng gần như bằng , chỉ có thể chảy nước miếng hâm mộ Trương Tư Ninh mà thôi.


      Trương Tư Ninh còn gì để với bạn tốt của mình nữa, và Kim Giai Di là bạn cùng trường đại học, nhưng ngành học lại khác nhau, học Tiếng chuyên nghiệp, lúc trước khi nhận phòng ký túc xá, đúng lúc phòng của các còn giường, mà khoa Kim Giai Di lại đúng lúc thừa ra mình ấy, thế là liền dọn tới ở chung phòng. Bốn năm sống chung, tính cách hai bên cũng quá khó chịu, dĩ nhiên là có thể phát triển tình bạn tốt đẹp rồi.


      Vừa định khuyên thêm hai câu tiếng chuông điện thoại trong tiệm vang lên, Trần Bình Bình buông bình phun xuống tới nghe điện thoại, vừa hai câu liền gọi Trương Tư Ninh, “Chị Tư Ninh, có người tìm chị này.” Trương Tư Ninh tới nhận lấy điện thoại, ra là khách quen đặt hàng. Trương Tư Ninh quen thuộc trò chuyện vài câu với đối phương, sau đó hỏi, “Vẫn như cũ sao?” Nhận được câu trả lời khẳng định liền cười được, sau đó cúp điện thoại.


      Kim Giai Di cũng theo tới, thấy cúp điện thoại rồi liền tò mò hỏi, “Là khách quen sao? Muốn cậu đưa hoa tới?”


      “Ừ, là khách quen, chị ấy rất thích hoa tulip trong tiệm, thường xuyên gọi bó lớn sang đó.” Trương Tư Ninh bảo Trần Bình Bình lựa chọn 20 bông tulip, còn bản thân lấy áo khoác mặc vào.


      Kim Giai Di lại hỏi, “Tự cậu đưa sao?” chỉ chỉ vào Hứa Dương đứng ngay ngoài cửa tiệm, “Đó là ai mà cậu lại phải tự đưa?” Tính tình Kim Giai Di rất thẳng thắn, miệng lưỡi cũng rất chua ngoa, Trương Tư Ninh sợ ấy chuyện khó nghe khiến Trần Bình Bình và Hứa Dương xấu hổ, vội vàng giải thích , “Đây là khách quen, tớ vẫn tự đưa, cậu thấy người ta gọi tới đều trực tiếp tìm tớ đó sao? Tiểu Hứa đưa hợp. Cậu ở đây chờ tớ lát, chỉ tòa nhà Bác Lãng ở phố bên cạnh thôi mà, cùng lắm là 20 phút, trưa nay tớ mời cậu ăn.”


      “Khoan khoan!” Trương Tư Ninh định đẩy cửa, Kim Giai Di lại giữ chặt cánh tay lại, “Cậu là đưa hoa tới Bác Lãng? Là Bác Lãng nằm đường Trung Hưng sao?”


      Trương Tư Ninh , “Đúng vậy, sao thế?”
      Last edited: 9/5/17

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Thay text
      Last edited: 9/5/17
      ATranh, mylien1961, Ngoc Dieu38 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :