1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhà Có Ba Lang Quân-Thập Bát Kinh ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương nóng hổi, cám ơn nàng @Miho

    2. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chương 12: Xâm chiếm nơi sơn dã

      Edit: Miho


      Ba huynh đệ thảo luận nửa ngày ra kết luận, cũng liền nghỉ ngơi, ăn ý quay đầu nhìn về phía nương tử, thấy nàng vẫn như trước, nhúc nhích, nghĩ đến trong giấc mơ cùng nương tử ân ái, nội tâm càng thêm khó chịu, ràng, ai cũng ngủ, đám đứng dậy ra ngoài phòng.


      Còn chưa ra khỏi nhà tranh, liền đụng đầu vào người, ba huynh đệ đều sửng sốt, lập tức phản ứng, cùng kêu lên: "Cha."


      Cam Đường tránh ở đống cỏ khô rất ràng nghe thấy tiếng này, nội tâm khỏi nhảy dựng.


      "Cha, sớm như vậy lên núi."


      "Đúng vậy, cha, người rời mới hơn nửa tháng."


      Ba huynh đệ đến gần bên người Lang cha vài câu, cảm thấy lão cha có điểm thích hợp, mặt đen bình tĩnh, cũng đáp lời.


      "Cha, có chuyện gì sao?". Ba huynh đệ thấy vẻ mặt lão cha như vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Đại Lang mở miệng.


      Lang cha giống như trước đáp lời, đưa tay đẩy ba huynh đệ vây quanh ra, bỏ qua mấy câu , lên vài bước, liếc mắt cái liền thấy thân ảnh cuộn lại ở đống cỏ khô, sắc mặt càng thêm trầm xuống.


      "Theo ta ra." Lang cha cái gì cũng muốn , nặng nề quát câu, xoay người rời khỏi nhà tranh, ba huynh đệ đều theo ra.


      Cam Đường nghe bọn họ rời khỏi, chậm rãi buông tay, ngồi dậy, trực giác với nàng, Lang cha có chuyện cũng trước mặt nàng, vậy chắc chắn có liên quan đến nàng.


      Dùng sức đứng dậy, Cam Đường bước lại bước chân đến bên cạnh, nàng muốn nghe xem bọn họ chuyện gì.


      Ba huynh đệ theo Lang cha ra nhà tranh, nội tâm có chút buồn bực, cũng hỏi nhiều. Đến phòng ngoài, Lang cha liền phát tác, xoay người cái, liền mắng: "Các ngươi làm ra loại chuyện hoang đường gì vậy, mặt mũi đều mất hết."


      Ba huynh đệ thấy lão cha mắng bọn như vậy, nhất thời hai mặt nhìn nhau, biết cha phát hỏa chuyện gì.


      "Hôm nay ta vừa đến chân núi, vợ Đại Tường liền giữ ta lại, kể chuyện hoang đường của các ngươi, ba người các ngươi cũng , chút đúng mực cũng có." Lang cha chỉ vào bọn tiếp tục mắng.


      "Cha, rốt cuộc người phát hỏa chuyện gì a?". Nhị Lang gấp gáp, miệng nhanh nhất liền hỏi, ràng, cha đây là làm sao vậy.


      "Ta phát hỏa gì đều biết, các ngươi là ba cái tiểu tử, còn dám ăn hiếp khuê nữ nhà người ta." Lang cha là tức có chỗ đánh.


      "Chúng con ăn hiếp ai?" Lúc này Đại Lang liền hỏi, lời này càng làm cho ràng.


      Lang cha tức giận chỉ tay: "Mọi người ở trong phòng, còn giả bộ hồ đồ, các ngươi lớn rồi, liền để lão tử ta trong mắt."


      Ba huynh đệ quay đầu nhìn lại nhà tranh, thế mới hiểu được, lão cha chỉ là nương tử.


      "Cha, người là nương tử chúng ta?". Tam Lang hiểu, bọn ăn hiếp nương tử a.


      "Nương tử, ai nương tử?". Lang cha tức giận, chuyện đến nước này, ba tiểu tử ngốc còn ngụm ngụm nương tử.


      "Nương tử chúng con a." Lúc này ba huynh đệ đồng lòng, trăm miệng lời.


      "Tốt tốt, các ngươi muốn ta tức chết mà, ba huynh đệ có thể cùng nương tử, hoang đường!". Lang cha tức giận trách móc.


      Cho tới bây giờ ba huynh đệ nghĩ đến vấn đề này, cũng hiểu, bọn chỉ biết, nương tử chính là nương tử, bọn nhận định: "Cha, chúng con chỉ có nương tử này." Nhị Lang chút nghĩ ngợi, liền thẳng.


      "Tốt, cùng các ngươi, nương tử này cha đồng ý, ai cũng đừng nghĩ."


      "Cha."


      "Im miệng, ta tuyệt đồng ý."


      Ba huynh đệ cùng Lang cha dây dưa, Cam Đường nghe xong vào, ngay từ đầu nàng cũng biết, loại tình huống này sớm hay muộn phát sinh, khi như vậy, tới muộn bằng tới sớm, tối thiểu, nàng còn chưa hãm sâu, thoát ra còn kịp.


      Ai, cũng là thời điểm ly khai. Cam Đường yên lặng nhìn chăm chú ba huynh đệ hồi, đem bọn khắc ở nội tâm, quay đầu nhìn gian nhà tranh, còn có Tiểu Khôi nằm úp xấp trong phòng, lưu luyến cũng chỉ có thể vào lúc này, sau khi rời khỏi đây, thể quay lại đây nữa.


      "Cha, lúc trước người cưới nương tử cho chúng con, giờ có nương tử, người lại đồng ý." Đại Lang dù sao cũng là đại ca, trì hoãn lúc, liền bình tĩnh chuyện cùng Lang cha.


      "Nào có ai cưới nương tử như vậy, bà mối sính lễ, lại , ba người có thể cùng động phòng với nương tử, này loạn thành cái dạng gì." Lang cha ngờ rằng, chính mình cảm thán câu, ba tiểu tử liền nhớ câu trước, động tác nhanh như vậy, tìm nương tử.


      "Con quan tâm, con chỉ nhận nương tử này, ai khác cũng cần." Tính khí Nhị Lang lại lên, cũng xem chuyện gì.


      "Tốt, ngươi... Các ngươi cũng ngại dọa người."


      "Mặc kệ người ngoài, chúng con e ngại ai, chỉ muốn nương tử này, ai đều thể."


      lúc sau, Nhị Lang cùng lão cha phản đòn, có chút giằng co, Đại Lang đành dịu xuống, cha càng thêm phát hỏa, được việc gì, quát Nhị Lang ngưng lại, cũng : "Nhị đệ, tam đệ, các ngươi đều vào nhà, để việc này huynh với cha."


      Nhị Lang định lại, Tam Lang bắt lấy cánh tay , kéo : "Nhị ca, thôi, đừng ồn."


      Nhị Lang bị Tam Lang kéo, tình nguyện ở đất, phẫn nộ về phòng, hai người vừa vào, lại lập tức vọt ra, Nhị Lang miệng la hét: " thấy nương tử."


      Đại Lang vừa nghe, cũng nhìn lão cha, liền vọt vào, vội la lên: "Làm sao có thể?"


      "Trong phòng quả có a." Nhị Lang càng gấp.


      "Chẳng lẽ xuống núi, nhanh, chia nhau tìm." Đại Lang ra lệnh tiếng, ba huynh đệ như tên hướng chân núi phóng .


      Lang cha cũng nghĩ nhiều, liền đuổi theo, túm lấy cánh tay Tam Lang: "Tam tiểu tử, ngươi chưa bao giờ xuống núi, cho phép ."


      "Cha, để cho con , để cho con ..." Lang cha căn bản nghe lời cầu xin của , sống chết kéo hướng về nhà tranh, Tam Lang chỉ có thể trơ mắt nhìn hai vị huynh trưởng xa.


      Hai huynh đệ đường chạy xuống núi, nhưng vẫn thấy thân ảnh nương tử, tìm quanh vòng, kịp thở ngụm, lại lần nữa vòng vèo, vừa vừa cẩn thận tìm kiếm, mãi cũng gặp được.


      "Có lẽ vẫn núi, chúng ta lên núi , chia làm hai hướng." Đợi cho bọn trở lại nhà tranh, trời muốn tối đen, vì thế cầm cây đuốc, lại chia làm hai đường hướng núi tìm kiếm.


      Mà thời điểm Cam Đường quyết định rời khỏi, nghĩ trước lên núi trốn ngày, rồi lặng lẽ xuống núi, tình huống trước mắt, nàng căn bản xa được, bị tìm thấy.


      Cam Đường lê bước chân, vốn là nhanh, hơn nữa đường núi khó , càng thêm khó khăn, cái chân còn chưa khỏi hẳn, cũng vì mệt nhọc, càng làm đau thêm, nhưng, nàng dám nghỉ, chỉ có thể bước lại bước lên phía trước.


      Trời dần dần đen xuống, bụi gai dưới chân càng ngày càng im hơi lặng tiếng, hơn nữa đầu Cam Đường đầy mồ hôi, tầm mắt càng thêm mơ hồ, bước được vài bước, liền trượt chân, người lăn vào trong bụi cỏ, giầy cũng rớt.


      Bị ngã, nàng đứng dậy nổi, toàn thân sức lực cạn kiệt, chân đau nhức muốn đứng dậy, mắt thấy màn đêm càng ngày càng u ám, có tiếng dã thú truyền đến, sợ hãi chậm rãi đánh úp lại.


      Lúc ấy, Cam Đường nghĩ muốn rời khỏi, muốn rời xa ba huynh đệ, xúc động liền làm như thế, lúc này tỉnh táo lại, kì cảm thấy rất nguy hiểm, núi rừng ban đêm, dã thú thường lui tới rất nhiều, tùy tiện đánh cái, cũng liền hồn lìa khỏi xác.


      Càng nghĩ càng sợ hãi, cả người Cam Đường lui thành đoàn, nội tâm bang bang nhảy cực nhanh, liều mạng cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng cho nàng gặp gỡ dã thú.


      Trong bóng đêm, biết qua bao lâu, xa xa có thanh truyền đến, Cam Đường cả kinh, hướng bên trong dùng sức lui vào, vểnh tai lắng nghe, thanh dần dần ràng, như là tiếng người gọi.


      "Nương tử... Nương tử... Nàng ở đâu?" Cam Đường rốt cục nghe thanh, nàng xác định là tiếng Đại Lang, lúc này, nàng do dự, nếu lên tiếng làm cho tìm thấy, vậy mọi chuyện lại quay trở lại ban đầu, còn nếu che giấu, làm cho tìm thấy, tối hôm nay, lại qua như thế nào?


      do dự, tiếng gọi càng ngày càng gần, ánh lửa cũng như như , Đại Lang chậm rãi hướng bên nàng tìm đến, chỉ chốc lát liền gần trong gang tấc.


      Nội tâm Cam Đường giãy dụa càng thêm lợi hại, thanh trong cổ họng vài lần muốn hô lên, nhưng phát ra được tiếng.


      thanh cùng ánh lửa lướt qua, mắt thấy Đại Lang lên phía trước, nội tâm nàng có điểm mất mát, nhịn được nhắm lại đôi mắt.


      Đúng lúc này, Đại Lang đột nhiên ngừng lại, cúi thân xuống dùng cây đuốc chiếu đến, đem vật dưới chân giẫm lên kiểm tra, vừa xem, là cái giầy thêu.


      Đại Lang lập tức nhận ra, đây là giầy của nương tử, nội tâm mừng như điên, xoay người hô lên: "Nương tử, nàng ở đây , nương tử." bên gọi, bên lấy tay gạt cỏ dại, hướng phía trong bụi cỏ tìm đến.


      Cam Đường trốn thoát, ánh lửa rất nhanh soi thân của nàng, nàng ngửa đầu nhìn lại.


      "Nương tử." Đại Lang kích động vọt tới bên người nàng, hạ ánh lửa, mặt nàng đầy nước bùn, quần áo mới thân cũng bẩn, còn rách mấy chỗ, Đại Lang nhìn thấy đau lòng thôi, tay ôm nàng vào trong ngực.


      "Nương tử, vì sao nàng lại , vì sao?" Nội tâm Đại Lang nên lời khó chịu, phát thấy nương tử, trái tim khắc đều bao phủ kinh hoảng, sợ hãi, cho dù giờ phút này nàng ở trong lòng, nội tâm vẫn hoảng sợ như cũ, rất sợ hãi sợ nàng lại bỗng nhiên biến mất.


      Đại Lang ôm rất chặt, chặt tới nỗi nàng thở nổi, nàng giãy dụa đẩy ra: "Ta phải nương tử của các ngươi, cho tới bây giờ đều phải, để cho ta ."


      Lời của nàng làm cho cả người Đại Lang cứng lại, nội tâm khó chịu, làm cho hít thở thông, ý tưởng duy nhất chính là thể để cho nàng rời khỏi.


      Ý tưởng này gắt gao bám ở , muốn bức điên , lý trí lúc này đáng nữa, đem cây đuốc nhấn mạnh mặt đất, đem cả người nàng áp đảo trong người.


      "Ta cho nàng , nàng là nương tử của ta, tại ta liền cho nàng thành nương tử của ta." Miệng thở như gào thét, tay quan tâm sờ lấy vạt áo của nàng, nghiêng thân liền xé rách.


      "Buông ta ra, cần..." Cam Đường ngây người lên tiếng, miệng Đại Lang ngăn chận thanh của nàng, bàn tay thô ráp cực nóng cầm nhũ hoa đỏ của nàng, nàng kinh hoàng nóng lòng như lửa.
      Last edited: 4/10/15

    3. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Thanks các nàng ủng hộ nha
      Chương 13: Triền miên
      Các nàng tưởng tượng ra chưa
      :xitmau::060:

    4. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Ối mẹ ơi, ối trời đất ới
      Ta edit cái chương tiếp theo mà muốn nổ tung đầu luôn
      Từ bản cv ra nên có nhiều chỗ hơi cộc lốc
      Các nàng đọc xong có gì sai góp ý với ta nhé
      ringringmyuyen thích bài này.

    5. Ty~Ty

      Ty~Ty Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      1,553
      Chương 13: Triền miên

      Edit: Miho


      Cam Đường giãy dụa hiệu quả, Đại Lang ép nàng chặt chẽ, tay chân thể nhúc nhích, miệng chỉ có thể phát ra thanh ô ô.


      Nội tâm Đại Lang kích động, muốn chiếm lấy nương tử, cho nàng , có kinh nghiệm, chỉ biết dùng miệng ngăn chặn cái miệng nhắn của nàng, liều mạng mút vào, tay ngừng xoa nắn nhũ hoa đỏ mềm mại, lại biết giữ lấy như thế nào, chỉ biết là làm như thế, nội tâm khí nóng càng mạnh, dục hỏa thiêu đốt, hạ thể cứng rắn dựng thẳng lên, để ở hạ thân thân thể mềm mại trong ngực.


      Tránh thoát được, Cam Đường biết phải làm sao đành dừng động tác, an tĩnh lại, nàng cũng cảm giác được, Đại Lang hoàn toàn có kinh nghiệm phương diện này, thủy chung biết cửa mà vào.


      Hẳn là biết, ý tưởng này làm cho thần kinh căng thẳng của nàng lơi lỏng ít, giãy dụa, chỉ yên tĩnh nằm.


      Đại Lang cảm giác người ở dưới thân giãy dụa, nội tâm yên ổn ít, động tác cũng chậm rãi mềm , bắt đầu học giống hôm ở phòng bếp, dùng đầu lưỡi liếm môi của nàng, cảm giác như vậy có tia ngọt ngào, bàn tay xoa nắn cũng ôn nhu rất nhiều.


      Cam Đường cũng phải đầu gỗ, hơn nữa cũng phải chán ghét người này, ôn nhu liếm liếm, nàng chậm rãi cảm giác được ngứa ngứa, có chút lâng lâng, hai tròng mắt muốn nhắm lại, chính mình cũng chịu được khống chế đáp lại, đôi môi khẽ mở đường, khi liếm qua, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi đụng chạm, tự nhiên mà dây dưa.


      Trong miệng mềm mại cùng triền miên, tri giác toàn thân Cam Đường bắt đầu chậm rãi thức tỉnh, nhũ hoa đỏ hồng như đào dần dần lớn ra, cứng rắn thành điểm tròn , đỉnh ở giữa tay , dụ hoặc , cứng rắn nổi lên từng trận tê dại, tê dại ngừng bập bềnh thoát ra, thân của nàng có chút nóng lên.


      thể, thể, trong não Cam Đường tia lý trí hò hét, thanh như vậy, căn bản đối kháng được phản ứng thân thể cùng đáy lòng nổi lên hư , loại hư ngứa ngứa như xuân dược, có thể ăn mòn ý chí con người, nàng bị ý niệm trong đầu cuốn lấy, muốn dừng lại.


      Tiếng thở dốc của ở bên tai, thanh này như trêu chọc phiêu đãng, thân thể của nàng trở nên mềm mại vô lực, khí nóng trong người lan tràn xuống hạ thân, nội tâm ngứa ngáy, như muốn thoát ra khỏi khí.


      Khoảnh khắc lời lẽ thoát ra, miệng nàng bật thở dài như rên rỉ, thanh gây xích mích thần trí của nàng, chính nàng giật nảy mình, làm sao lại có thể phản ứng như thế này, nàng bất lực cảm thấy bàng hoàng.


      "Nương tử, nàng đừng , ta muốn nàng." thanh Đại Lang trầm thấp, lẩm bẩm, muốn nàng , cũng thể để cho nàng .


      "..." Cam Đường vô lực chống cự, nàng giãy dụa, nàng thể, nữ nhân làm sao có thể đồng thời cùng ba nam nhân, thể, rất dâm đãng.


      Môi lại bị che lại, Đại Lang tựa hồ cảm thấy, chỉ có thể làm như vậy nương tử mới buông tha ý niệm, vừa mới sống chết giãy dụa như vậy, nay lại mềm mại như bông, tiếp tục vài lần, nương tử nhất định hồi tâm chuyển ý.


      Tình triều Cam Đường sớm bị trêu chọc, lại hôn nàng như vậy có gì chống cự, chỉ quấn quanh mút vào, nhu tình hãm sâu triền miên.


      Thời điểm Cam Đường muốn xỉu, Đại Lang lui ra, dọc theo cổ nàng chậm rãi xuống liếm mút, chỗ lại chỗ, người đơn thuần hơn nữa cũng có bản năng, dần dần thoát ly trúc trắc, đường hôn thẳng đến nụ đào màu hồng.


      Ngón tay vuốt ve, đầu lưỡi liếm, mút vào, hai viên hồng hồng nhàng run run, yết hầu nàng khống chế được rên rỉ, Đại Lang cảm giác nàng vui vẻ, ở hai bên nhũ hoa lưu luyến xoa nắm, tràn đầy hương vị ngọt ngào, bỗng nhiên nghĩ đến lúc mới đem nương tử trở về khi đó, bọn còn suy nghĩ biết tư vị hai viên hồng hồng là như thế nào, rốt cục cũng được nếm thử, tư vị này làm cho người ta muốn ngừng mà được, sau này nhất định phải với bọn họ, có gì có thể so sánh hương vị ngọt ngào của hai viên này.


      Đôi tay Cam Đường muốn thoát khỏi áp chế của , nhưng có giãy dụa, ngược lại lại tự mình nắm lấy đôi tay , đầu ngón tay sờ lên cơ bắp của , loại vui thích mà tư vị lại như nước đánh úp lại, tay nàng run nhè .


      Dường như tất cả hoàn toàn khống chế được, Đại Lang lời lẽ bình thường, chậm rãi uốn lượn xuống, vạt áo của nàng gần như rộng mở, thân hình mềm mại trắng noãn ở dưới ánh trăng phiếm ánh sáng nhu hòa, so với vật gì cũng dụ hoặc, muốn đem nàng ngụm nuốt, hơn nữa cũng làm như vậy.


      Theo lời lẽ của đường kéo dài xuống, trong lòng nàng hò hét càng ngày càng vang, thể, thể... thể khống chế được, thể...


      Quanh thân hai người cuồn cuộn tăng vọt, chỉ chờ kích liệt mà nổ tung, đem tình dục hai người cố gắng, toàn bộ bốc cháy.


      Nàng cảm giác nguy hiểm càng bước tới gần, nàng bất lực muốn giãy dụa, đào thoát, cũng tia khí lực.


      Ai tới cứu ta, ai tới cứu ta.


      Cam Đường sức lực hư vô mờ mịt, bởi vì thân thể cùng tâm của nàng muốn hãm sâu, trầm luân.


      Ông trời tựa hồ thấy nàng hò hét bất lực, xa xa truyền đến tiếng gọi yếu ớt: "Nương tử... Nương tử..."


      thanh càng ngày càng gần, còn có đạo thanh khác: "Đại tiểu tử, nhị tiểu tử... Đại tiểu tử, nhị tiểu tử."


      thanh này, giống như tia chớp đánh lên nội tâm Cam Đường: ", buông ta ra." Nàng gầm , cùng với thân thể giãy dụa muốn thoát ra.


      Thân thể Đại Lang cũng khống chế được, muốn buông nàng ra, cũng thể buông ra nàng.


      "Buông ta ra, cha ngươi đến đây, mau buông tay." Tay Cam Đường muốn xô đẩy .

      Tiếng cha cuối cùng lọt vào tai Đại Lang, cứng lại, dùng hết khí lực toàn thân, thân xác lui về phía sau, Cam Đường thoát ra áp chế của , nàng cuống quít ngồi dậy, đem vạt áo khép lại, tìm được cành cây duy nhất bị gãy, bắt lấy nó, dùng bàn tay bao vây gắt gao quanh chính mình, quay đầu nhìn về phía Đại Lang, thấy đem mặt chôn trong bụi cỏ, làm hành vi xúc động gì, nội tâm thoáng yên tâm xuống.


      "Ta ở đây, ta ở đây..." Cam Đường cao giọng gọi lên, nàng biết, bây giờ có biện pháp thoát khỏi nơi này.


      thanh Cam Đường đưa người tìm tới, ánh lửa sáng lên, Tam Lang lập tức chạy đến bên người bọn họ sốt ruột : "Mọi người có việc gì ."


      Cam Đường cúi đầu nhìn mắt Đại Lang, trầm mặc, hề động: " có việc gì, chỉ là ta bị ngã." Cam Đường cúi đầu câu.


      "Nương tử, nàng thể chạy loạn nữa, muốn giết chúng ta mà." Tam Lang nhàng thở ra, trong lòng khổ sở muốn khóc, cái gì cũng làm tiếp, ôm lấy nàng.


      " cần tiếp tục nữa, đưa trở về." Lang cha thấy các con như thế, lập tức quát lớn 1 tiếng, ngăn Tam Lang lại muốn ôm nữa.


      Lúc này Đại Lang đứng lên xoay người, đưa lưng về phía nàng ngồi xuống dưới, nặng nề : "Ta cõng nàng xuống."


      Cam Đường hề động, nàng do dự, vừa mới như vậy, nhất định khó chịu muốn chết, giờ ở lưng nữa, biết còn chịu đựng được .


      " lên." Đại Lang cúi đầu, thanh rất buồn.


      Cuối cùng, Cam Đường vẫn bị Đại Lang cõng xuống núi, trở lại gian nhà tranh, qua hồi, Nhị Lang cũng trở lại, nhìn thấy nàng cũng kích động thôi, xông lên muốn ôm nàng, lại bị Lang cha cho quyền.


      "Các ngươi theo ta ra ngoài ngủ, ai cũng được bước vào bước, sáng mai, ta mang vị nương này xuống núi." Lang cha tính khí cũng rất cố chấp, nhận thức việc gì, dễ dàng thay đổi, cho dù có thể nhìn ra, mấy tiểu tử rất để ý nương này, vẫn thể lưu nàng ở lại.


      ", cha..."


      "Cha..."


      "Van cầu cha..."


      Lang cha nhìn phản kháng của mấy tiểu tử, mỗi người cước, đá bọn ra nhà tranh, ngoài phòng liên tiếp tiếng ồn ào, lâu có bình ổn lại.


      Trong phòng chỉ để lại mình Cam Đường, vốn đêm nay nàng cần lo lắng ba huynh đệ quấy rầy nàng, nhưng nàng vẫn ngủ được, lại đêm mất ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :