Tương Tư Triệu Hữu Thời - Kim Bính (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 18: Xin chào Nghỉ đông – Tạm biệt Nghỉ đông

      Edit : Linh Sờ Tinh

      Địch Mẫn vung ống tay áo lên, chỉ để lại đống vật dụng hàng ngày, số lượng cũng đủ nhiều, Triệu Hữu Thời cũng hưởng mình, chờ khi ba người cùng phòng trở lại trường, lôi thùng giấy từ dưới gầm bàn ra , cho bọn họ thích gì lấy nấy, Khâu Tĩnh Linh liếc mắt nhìn rồi : "Những thứ này là hàng sao? cần tiêu tiền mà có, tự nhiên có bánh thịt rơi từ trời xuống, mình khuyên đừng dùng tốt hơn!"

      La La Giai và Vương Du trừng mắt nhìn ta, cũng khách sáo, mỗi loại đều lấy phần, còn hỏi Hữu Thời: "Sao có băng vệ sinh, cái khách sạn này cũng quá nhân tính, băng vệ sinh là thứ thục dụng như vậy sao lại coi là phúc lợi mà phát cho người ta!"

      Triệu Hữu Thời cảm thấy có chút đúng , nhưng mà cũng thể biết xấu hổ chuyện này với Địch Mẫn.

      Sau khi dùng ba bốn tháng dầu gội miễn phí cuối cùng Triệu Hữu Thời cũng được hưởng kỳ nghỉ đông đầu tiên của thời đại học, lúc nào cũng mong ngóng được về nhà, nên trước kỳ nghỉ 10 ngày mua vé về, nhưng có quá nhiều người xếp hàng tại điểm hỗ trợ mua bán vé trong trường nên Hoa Sơn và Luận Kiếm xung phong nhận xếp hàng thay , Triệu Hữu Thời cảm thấy ngại, nên đưa cho Hoa Sơn chai dầu gội và lọ sữa tắm, cứ như vậy, kỳ nghỉ đông đến.

      khi còn mặc áo ngán ngày hè, khi về là áo ấm mùa đông, Triệu Hữu Thời nhớ chị đến muốn phát điên , năm giờ sau xe lửa chạy về đến ga , dù ngồi tàu lắc lư nhưng cũng có cảm giác mỏi mệt, cả người tràn đầy khí lực, xuyên qua đám người, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Hữu Vi, chị rất dễ nhận ra, tóc dài xõa vai, cổ quàng chiếc khăn màu đỏ, tay chống quải trượng, có đùi phải, Triệu Hữu Thời chạy tới, trong chớp mắt nhào vào trong lòng chị .

      "Ai nha, cần hành lý nữa hả, sao lại ném ở đó? Được rồi, sao còn như trẻ con thế, nhiều người nhìn đó, có xấu hổ hả!" Triệu Hữu Vi cười vỗ vỗ lưng của em , lại dỗ , "Thẩm Đạo cũng tới đó, em đừng có để người ta chê cười ."

      Lúc này Triệu Hữu Thời mới buông nàng ra, làm nũng : " em nhớ chị lắm !" Tầm mắt đưa sang tìm Thẩm Đạo, quả nhiên nhìn thấy đứng ở phía sau, Triệu Hữu Thời biết nên xưng hô như thế nào với ta, suýt bật gọi rể, bị chị liếc mắt mới cười híp mắt mím chặt môi.

      Thẩm Đạo nhặt hành lý bị Triệu Hữu Thời ném xuống khi nãy, cười đến gần, : "Từ xa nhìn thấy dưới chân em như gắn bánh xe lửa, ngồi tàu lâu như vậy chắc là mệt mỏi, nào, và chị em đưa em ăn."

      Triệu Hữu Vi với Triệu Hữu Thời: "Chớ giả vờ giả vịt , chào hỏi , gọi ."

      Cảm xúc Triệu Hữu Thời sục sôi, lập tức goi: " ạ!"

      Thẩm Đạo lái xe tới, theo thói quen mở cửa ghế bên cạnh ghế lái cho Triệu Hữu Vi, nhưng khi quay đầu nhìn thấy hai chị em ngồi xuống ghế sau, cười cười, nhận lấy quải trượng của Triệu Hữu Vi bỏ vào cốp xe, đợi đến khi lên xe, lại nhoài người từ băng ghế trước đưa xuống hộp bánh vị quả mai, Triệu Hữu Vi xe bị say xe, nếu phải đường quá dài chị ăn chút đồ có vị chua để dễ chịu hơn.

      Những săn sóc nhặt này của Thẩm Đạo đều vô cùng tự nhiên, Triệu Hữu Thời lại cho thêm điểm cộng, đợi đến sau bữa cơm trở về nhà, Triệu Hữu Thời tuyên bố: " Chị, ngay cả câu hỏi tặng điểm Thẩm Đạo đều vượt qua hết, ấy tốt!"

      Triệu Hữu Vi dở khóc dở cười : "Vừa rồi lúc ăn cơm chị thấy em láo liên nhìn người ta, về sau phải biết lễ phép chút."

      Triệu Hữu Thời gật đầu: "Xem ra sau này còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt."

      Triệu Hữu Vi thèm để ý đến .

      Thời gian nghỉ đông ngắn, nhóm bạn cấp ba vội vàng tụ tập , Triệu Hữu Thời mới nghỉ ngơi được hai ngày, bị Tưởng Phương Dao xách đến khách sạn, chỉ trích là biến mất nửa năm, lần về nhà.

      Triệu Hữu Thời nhận sai, điểm danh số người có mặt hôm nay, hôm nay Địch Mẫn có việc thể tham dự, nhưng vẫn còn thiếu người, Tưởng Phương Dao giải thích: "Bành Khiết du lịch với bạn cùng phòng đại học bạn , chắc chỉ về ăn tết thôi."

      Mới học đại học năm đầu tiên, nhóm thiếu người, Triệu Hữu Thời hơi mất mát, tinh tế đánh giá mỗi khuôn mặt ngồi đây, nhóm nữ sinh muốn bắt đầu trang điểm, nhóm nam sinh bắt đầu hút thuốc, bọn họ đều chậm rãi thay đổi vào lúc nào đó mà mình biết, còn chính sao, bao giờ cũng thay đổi.

      Tưởng Phương Dao vô cùng vui vẻ: "Cậu được đó Triệu Tiểu Thời, vào hội sinh viên, còn vào nhóm biên tập báo trường, mình cứ nghĩ cậu đại học cũng chỉ biết cắm đầu học thôi đó!"

      Triệu Hữu Thời : "Viết bài cho báo có tiền nhuận bút , hơn nữa lúc mình làm trong công ty của Địch Mẫn có học PS, lúc phỏng vấn có ưu thế hơn người khác."

      Nhắc tới Địch Mẫn, Tưởng Phương Dao lại thao thao bất tuyệt: "Quên với cậu, Đại ca rất nổi tiếng ở trường học đó, tất các các hoạt động mà cậu có thể nghĩ đến hoặc ngờ đến đều có thể thấy bóng dáng của ấy, mà quan hệ của ấy cũng rất rộng , ai cũng quen, các thầy giáo mỗi khi nhắc tới ấy đều khen ngợi dứt, làm người lại rất có nghĩa khí, lúc chơi bóng rổ là đẹp trai nhất, đặc biệt là mỗi lần ném rổ, nhóm nữ sinh thét chói tai đến mức mình điếc cả tai, mình muốn đưa nước cho ấy cũng chen vào nổi, la hét gọi trai nhóm nữ sinh kia mới nhường cho mình vào đấy! Tháng trước nhà trường tổ chức các buổi diễn thuyết, Đại ca đem công ty của ấy vào diễn thuyết, người đến nghe tọa đàm ngồi tràn cả bậc thang, còn có hơn phân nửa người đến nghe đều nộp sơ lý lịch, Lý Giải cũng biết việc này mà!"

      Lý Giải như chờ rất lâu, cuối cùng cũng chờ được cơ hội chen ngang, vội : "Đúng đó, lúc ấy phòng hội nghị bên cạnh cũng có diễn thuyết, đại ca còn thu hút cả giám đốc doanh nghiệp kia nữa đấy!"

      Triệu Hữu Thời nghĩ, những điều này đều biết, sau này ông chủ kia còn đưa danh thiếp cho Địch Mẫn, Địch Mẫn tuyển chọn được ba người, hai người làm trình lập viên, người làm thư ký, qua tết lịch vào làm.

      Tưởng Phương Dao tẩy não cho cả đêm, cứ mở miệng chuyện Địch Mẫn, nào là Địch Mẫn quả thực quá đẹp trai, nào là Địch Mẫn trẻ tuổi tài cao , khiến cho sau đó khi thấy Địch Mẫn, nhìn từ đầu đến chân đánh giá, ánh mắt cứ như tính toán, cánh tay cân bao nhiêu tiền, thịt đùi cao giá hơn thịt heo mấy lần.

      Địch Mẫn thể nhịn được nữa, vỗ đầu của : "Nhìn cái gì chứ, muốn xin ảnh có kí tên của hả?"

      Triệu Hữu Thời hừ : " cuồng bản thân!"

      Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi ra ngoài bàn việc quảng cáo, trong công ty chỉ có hai người bọn họ, Địch Mẫn đưa Triệu Hữu Thời đến bên bàn làm việc của mình, chỉa về phía máy tính : "Nào, hôm nay làm tình nguyện, giúp dịch tài liệu."

      Triệu Hữu Thời nhìn lên, hai mắt trừng lớn: " bảo em giúp phiên dịch luận văn tốt nghiệp?"

      "Chuyên nghành của em là tiếng mà, học kỳ rồi còn gì, để xem em tiến bộ được bao nhiêu, đừng có dùng từ điển đó."

      Triệu Hữu Thời mặc kệ: "Tự mà làm, mấy từ chuyên ngành của em hiểu."

      "Cho nên mới cho em cơ hội rèn luyện, về sau nếu em làm phiên dịch cho người khác, còn bắt đối phương khoanh vùng phạm vi hay sao? Nhanh làm , làm xong kiểm tra!"

      Địch Mẫn chẳng biết xấu hổ áp bức sức lao động, Triệu Hữu Thời tức giận đến nghiến răng, nàng dịch rất chậm, quá nhiều danh từ chuyên ngành biết, nửa giờ trôi qua mà mới dịch 1000 từ, hơn nữa còn chồng chất lỗi sai, Địch Mẫn chỉ vào màn hình máy tính sửa lại cho , sửa xong, lại nhét vào trong miệng của miếng snack khoai tây, rồi hỏi: "Hương vị thế nào?"

      Triệu Hữu Thời nhai nát nuốt xuống, gật đầu : "Ăn rất ngon."

      Địch Mẫn vừa làm việc, vừa đút cho ăn, thỉnh thoảng trượt ghế dựa đến sau , giật tóc đuôi ngựa của , cào cào cổ của , Triệu Hữu Thời chuyên tâm dịch tài liệu, đẩy : "Đừng làm rộn!"

      Địch Mẫn lại nhét vào miệng nàng miếng khoai tây, Triệu Hữu Thời vừa cắn, đột nhiên phát đỉnh đầu có cái bóng trùm xuống, "Răng rắc" tiếng, nửa miếng khoai tây bị người cắn đứt, cự ly quá gần, nhìn thấy ánh mắt của , chỉ cảm thấy hô hấp của đáp đầu mũi mình, dám động, giữ nguyên tư thế, Địch Mẫn cắn nửa miếng khoai tây kia, nhàng cọ môi của , chỉ chốc lát sau nửa miếng khoai xuống bụng, khàn giọng : "Đây là miếng cuối cùng đó, em mà còn ăn? ăn đó."

      Ăn cái gì? Đương nhiên là ăn miếng khoai trong miệng Triệu Hữu Thời.Nhưng mà ăn như thế nào? Triệu Hữu Thời dám tưởng tượng, lập tức dùng sức ăn, trừng lớn mắt như ăn phải thuốc độc, Địch Mẫn cười bên má : "Triệu Hữu Thời..."

      Lại gọi cả họ lẫn tên , sau đó lại tiếp, Triệu Hữu Thời chỉ biết là trước mắt mình đột nhiên tối sầm lại.

      "Địch Mẫn, Triệu Tiểu Thời, mau tan tầm, hôm nay kiếm khoản lớn, buổi tối cùng ăn cơm!"

      Cửa phòng đột nhiên mở ra, Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi hấp tấp xông vào, Triệu Hữu Thời tay chân lanh lẹ đẩy Địch Mẫn ra, hại eo của Địch Mẫn eo đụng phải mép bàn, đau đến mức chân mày nhíu chặt.

      Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi hồ hởi kêu bọn họ: "tay chân nhanh lên, mau mau!"

      Triệu Hữu Thời mặt đỏ tai hồng, dám nhìn sắc mặt Địch Mẫn.

      Hai người bọn họ đương lén lút, như là nhận thể cho ai biết. Lúc ra ngoài ăn cơm hoặc xem phim, Triệu Hữu Thời luôn nghe ngóng xung quanh, sợ gặp người quen, mỗi lần Tưởng Phương Dao chuyện Địch Mẫn với , luôn chỉ "Ừ à ", chột dạ đáp cho qua chuyện.

      Hôm nay là giao thừa, Thẩm Đạo xách hàng tết đến Triệu gia, ăn cơm chiều, Địch Mẫn đột nhiên đến,khiến Triệu Hữu Thời sợ tới mức mặt hết trắng lại hồng, ngay cả việc chào hỏi cũng quên mất.

      Triệu Hữu Vi đụng đụng cánh tay của khiến hồi thần, cười : "Sao lại tới đây, ăn cơm tất niên ăn chưa, dì Địch đâu?"

      "Ăn rồi, mẹ xem chương trình chào năm mới." Địch Mẫn vào cửa, cười nhìn Thẩm Đạo, "Em mới ra ngoài tản bộ, nhìn thấy xe của ở dưới lầu, tính lên xem, đúng là à!"

      " cũng tính ngày mai tìm cậu cùng nhau ăn cơm, đầu năm muốn đến chúc tết sao?"

      Hai người Thẩm Đạo và Địch Mẫn hình như rất quen thân, chỉ chốc lát sau liền chuyện vui vẻ, Triệu Hữu Thời nghe chị bảo lấy thêm bát đũa, Địch Mẫn cũng khách sáo, coi như là ăn khuya, ba người bọn họ chuyện bàn ăn, Triệu Hữu Thời chột dạ dám xen mồm, ngờ Địch Mẫn vẫn cố ý: "Tiểu Thời, hôm nay nấu canh bỏ nhiều muối hả? Hình như trước kia em nấu đâu có bỏ gừng?"

      "Tiểu Thời, chẳng phải em thích ăn chân gà sao, vậy khách sáo?"

      "Tiểu Thời, sao em ăn ít vậy? Bình thường phải đều ăn hai chén lớn?"

      "Bộ phim đó Tiểu Thời cũng xem rồi, đúng ?"

      Triệu Hữu Thời muốn giết người, rốt cuộc cũng ăn xong, đưa Thẩm Đạo và Địch Mẫn xuống lâu, cầu nguyện bọn họ mau mau biến mất, vừa quay lại đến hành lang tối đen để lên lầu, liền bị người kéo vào góc dưới chân cầu thang.

      Bên cạnh có ô cửa sổ , gió lạnh thổi, Địch Mẫn ôm Triệu Hữu Thời vào trong ngực, để bị lạnh, Triệu Hữu Thời hạ giọng : " giở trò xấu đủ chưa , buông ra, chị của em mà biết, bị tức chết!"

      "Bao nhiêu người muốn nhận làm em rể, chị em còn tức giận?" Địch Mẫn cười , "Em đúng là đồ có tật giật mình, còn muốn vờ vịt xa lạ với , dù sao em cũng làm ở chỗ nửa năm, nếu hai chúng ta xa lạ như thế, chị em hoài nghi mới là lạ!"

      Triệu Hữu Thời bừng tỉnh đại ngộ, thầm khen Địch Mẫn cơ trí, bên ngoài có người đốt pháo hoa, tiếng nổ mạnh vang dội, bọn họ nhìn thấy hình ảnh sắc màu rực rỡ, cửa sổ chỉ có bóng người nhàn nhạt.

      Địch Mẫn : "Ngày đầu năm mới, Triệu Hữu Thời, năm mới vui vẻ!"

      Hai người ôm hôn, cẩn thận, tim đập như trống.

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 19 :Chuyện Thang Máy

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Triệu Hữu Thời bị tiếng pháo giao thừa đánh thức , ngày mồng tết đầu năm, tiếng phảo rộn rã liên tiếp vang lên trong hẻm Ngô Đồng, mới bày giờ sáng Địch Mẫn ngồi xe bus đến công ty, sáng sớm đăng bức ảnh lên mạng, trong ảnh chụp là ánh sáng màu kim phủ kín nửa bầu trời, mặt trời từ phía đông dần cao lên, như treo đỉnh cao ốc Thời Đại, thực quá nổi bật.

      Triệu Hữu Thời cẩn thận nghĩ lại xem bọ họ hôn nhau mấy lần, ngoại trừ lần đầu tiên bị ép buộc, sau khi hôn khóc lóc nức nở, lần thứ hai ở trường học như chuồn chuồn lướt nước, lần thứ ba ở công ty, lúc mấu chốt nhất chút nữa bị người phá vỡ, lần thứ tư cũng chính là ngày hôm qua, Địch Mẫn ôn nhu, động tác cẩn thận vô cùng, dường như đó mới là nụ hôn đầu tiên của bọn họ vậy.

      Triệu Hữu Thời che mặt, hỏng bét hỏng bét, cả người đều như bị thiêu cháy .

      Bảy ngày nghỉ Tết lịch, đại đa số thời gian này cồn ty chỉ có Địch Mẫn chống đỡ, khi làm việc Địch Mẫn cực kỳ nghiêm túc, quả thực coi Triệu Hữu Thời thành khí, Triệu Hữu Thời chỉ có thể lặng lẽ đổi mới tin tức, lặng lẽ thu xếp cơm trưa, đợi đến ngày mồng tám, cuối cùng mọi người cũng đến đông đủ, Địch Mẫn giới thiệu cho mọi người ba nhân viên mới xong, lại cùng Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi cùng xem thị trường vật liệu xây dựng, Triệu Hữu Thời thân là "Tiền bối" ở công ty, phụ trách quản lý giám sát, cho đến tận khi kỳ nghỉ đông chấm dứt, Triệu Hữu Thời hoàn toàn thân quen với ba người mới.

      Trước khi , Địch Mẫn giao cho thứ gì đó, lúc ban đầu Triệu Hữu Thời cho rằng đây là quà cho mình, là chiếc ví tiền màu đỏ mới tinh , còn hơi mất tự nhiên " cần", ai ngờ khi mở ví tiền ra, bên trong thậm chí có xấp tiền, và hai tấm thẻ ngân hàng.

      Địch Mẫn : "Em có biết người tên là Hứa Ninh, là sinh viên tiến sỹ trường em ?"

      Triệu Hữu Thời kinh ngạc: " tính là quen biết, lúc em đến trường nhập học có kể với về chị ấy mà, chính là người trêu đùa Hoa Sơn đó."

      Địch Mẫn cười cười: "Vậy đúng rồi, năm ngoái chị ấy quên bóp tiền ở chỗ Dương ca, Dương ca muốn trả lại, nhưng chị ấy vẫn chịu ra, lần này em chắc tốt hơn."

      Triệu Hữu Thời lập tức hiểu ra : "Lần trước Dương ca đuổi tới trường học của chúng em, là muốn tìm Hứa Ninh?"

      Địch Mẫn nhún vai: " biết gì cả." Sau đó lại đáng giận hề hề , "Xem biểu tình vừa rồi của em, em cho rằng muốn đưa cho em ví tiền hả?"

      Triệu Hữu Thời vội thề thốt phủ nhận: " có!"

      Địch Mẫn vẫn đưa Triệu Hữu Thời lên tàu hảo như cũ, thỏa mãn cái “đam mê” lén lút mà . Sau khi Triệu Hữu Thời lên xe mới phát trong túi sách có thêm thứ, cái hộp màu hồng nhạt, hộp có chữ viết mạ vàng, mở ra thấy, bên trong có chiếc ví tiền nữ màu hồng phấn, trong ví tiền còn có tờ giấy, là tờ chi phiếu tự tạo , phía bên phải góc dưới có chữ ký của Địch Mẫn , mặt trái tờ giấy còn kèm ghi chú: trong vòng mười năm, biến nó thành tờ chi phiếu !

      để trống chỗ giá trị chi phiếu, cần biết Triệu Hữu Thời viết lên con số bao nhiêu, cũng có thể làm cho chi phiếu trở thành . Triệu Hữu Thời nhoẻn miệng cười, nếu đến cuồng vọng và kiêu ngạo, Địch Mẫn dám nhận đứng thứ nhất, ai dám nhận đứng thứ hai!

      Khi Hứa Ninh nhận được điện thoại của Triệu Hữu Thời có chút kinh ngạc, chị ở trường, nên hẹn gặp Triệu Hữu Thời vào ngày hôm sau.

      Ngày thứ hai Triệu Hữu Thời mới ngồi ở căng tin ba phút, Hứa Ninh liền xuất , nhìn đồng hồ : "Chị có thói quen đến sớm năm phút, vừa rồi còn tưởng rằng là hôm nay mình đến muộn."

      Triệu Hữu Thời cười cười: "Đâu có, em bụng đói, cho nên sớm đến sớm chút thôi." gọn gàng dứt khoát lấy ví tiền ra, đưa cho Hứa Ninh , "Đây là ví tiền của chị, chị xem có thiếu cái gì hay ."

      "Lần trước bị mất ví tiền, hại chị phải ngồi xe lửa gấp gáp trở về, còn phải nhờ xe đón sinh viên năm nhất, mất mặt ." Chị giơ ví tiền lên, "Cảm ơn."

      Triệu Hữu Thời vẫy tay: " cần cảm ơn, em chỉ là tiện tay mà thôi."

      "Vậy em tiếng cảm ơn với Dương Quang hộ chị."

      Triệu Hữu Thời vốn muốn và Dương ca cũng quen thân, còn chưa kịp mở miệng, lại nghe Hứa Ninh : "Dương Quang em là bạn của Địch Mẫn?"

      Triệu Hữu Thời giật mình: "Chị biết Địch Mẫn?"

      Hứa Ninh cười cười: "Chị biết Địch Thành trai cậu ta."

      Thế giới này bé, Triệu Hữu Thời thể nào nghĩ tới Hứa Ninh lại biết của Địch Mẫn, nghĩ lại về thời gian, năm ấy khi Địch Thành gặp chuyện may cũng chỉ học lớp 2, lớp 3 mà thôi, Hứa Ninh chắc cũng mới mười mấy hoặc mươi tuổi, chắc cũng bằng tuổi mình bây giờ.

      chuyện này cho Địch Mẫn, Địch Mẫn trầm mặc lát, : "Dương ca đề cập qua việc này, cũng biết Hứa Ninh."

      Đối với chuyện năm đó ,Triệu Hữu Thời gần như có ấn tượng gì, chứ đừng là việc của Địch Thành rốt cục là ngoài ý muốn đến mức nào, có tâm muốn hỏi, nhưng lại sợ gợi lên chuyện thương tâm với Địch Mẫn, nên đơn giản dám đề cập tới.

      Địch Mẫn cúp điện thoại, trầm tư lát, mới có thể tiếp tục công việc.

      Kế hoạch hoàn thành cơ bản, các loại báo giá cũng tinh tính rất chính xác, trong phòng làm việc , thoạt nhìn có chút chật chội.

      Lý Giang giở bản kế hoạch, : "Trước đó chúng ta tìm hiểu đến hơn mười lần về thị trường vật liệu xây dựng, các loại sản phẩm trang hoàng cũng nghiên cứu vài phen, phần kế hoạch này sửa sửa lại mất mấy tháng, cũng có chỗ nào cần sửa nữa, làm rất tốt!"

      Đinh Sĩ Lỗi nhíu mi, tựa lưng vào ghế ngồi : "Trước kia chúng ta có ba lần lỡ mất, lần này mình tính lên phía bắc, mình liên lạc với vài người bạn, bọn họ có thể giúp chúng ta đến với nhà đầu tư, Địch Mẫn, cậu nghĩ như thế nào?"

      Địch Mẫn đứng ở trước bàn làm việc, tùy tay lật vài trang giấy, mấy tờ giấy này là tâm huyết mà bọn họ vất vả vô cùng mới lập lên, từ manh nha ý tưởng vào năm ngoái, đến năm nay rốt cuộc mới hoàn thành, mất đúng năm hao tổn côn sức.

      "tập đoàn Thời Đại cũng lập nghiệp từ hàng điện tử, Thẩm Lãng Vĩ là người làm thành công nhất, cũng là người đầu tư tiềm năng nhất, ai thích hợp hơn, Sĩ Lỗi, cậu lên bắc, mình tìm Thẩm Lãng Vĩ!"

      Lý Giang lập tức : "Ba lần trước ngay cả cơ hội gặp chúng ta cũng có, lần này ta cũng cần ôm quá nhiều hi vọng."

      Địch Mẫn nhướn mày: "Cơ hội gặp ông ta? Mình gặp rất nhiều lần, chỉ cần có việc phải ra ngoài, mỗi sáng từ khoảng chín giờ đến chín rưỡi, nhất định dùng thang máy chuyên dụng lên văn phòng ở tầng cao nhất, chắc mất chừng bốn năm mươi giây."

      Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi thấy khó hiểu: "Vậy sao?"

      Địch Mẫn cười: "Thuyết pháp trong thang máy!"

      Thuyết pháp trong thang máy, lợi dụng thời gian ngắn ngủi mấy chục giây khi người đầu tư đáp thang máy, đem ý tưởng trình bày với đối phương, tỏ chỗ khó khắn, trong vòng mấy chục giây cần để cho đối phương biết mình là ai, làm cái gì, dựa vào cái gì, và vì sao phải đầu tư, chưa từng có ai nếm thử ý tứ chân chính của "Thuyết pháp trong thang máy", chỉ mấy chục giây, tuy là hành động bất đắc dĩ, nhưng đúng là có thể khiến cho bạn từ tầng thấp nhất vươn lên đến tầng cao nhất.


      Hôm nay khi Triệu Hữu Thời gọi điện thoại đánh thức Địch Mẫn rửa mặt, mặc chỉnh tề. đánh bóng đôi giày da, trước khi ra khỏi cửa cố ý sửa sang lại áo vest, chiếc áo phong cách nhàn nhã , quánghiêm túc cũng quá nhàng, nhìn quá già dặn, tất cả đều vừa đúng.

      Kết thúc kỳ nghỉ hè năm ngoái, cũng từ bỏ công việc ở tập đoàn Thời Đại, trong vòng nửa năm này đôi khi trở về tìm đồng nghiệp cũ ăn cơm, cũng hẹn Thẩm Đạo câu cá hoặc chơi bóng, bởi vậy vẫn vô cùng quen thuộc với kiến trúc của tập đoàn Thời Đại, bao gồm cả thang máy chuyên dụng của Thẩm Lãng Vĩ.

      Chờ mất nửa giờ, cuối cuộc cũng chờ được người xấu xí chậm rãi về phía thang máy chuyên dụng, công nhân viên của tập đoàn Thời Đại thấy ông ta đều dừng chân lễ phép : "Thẩm tổng."

      Thẩm Lãng Vĩ mặc áo sơ mi và quần tây, tay còn cầm theo hộp đồ ăn nhanh và sữa đậu nành, gật gật đầu, thẳng vào thang máy.

      Cửa thang máy vừa chậm rãi khép lại, bàn tay đột nhiên tiến vào, khiến cho cửa thang máy mở ra lần nữa, đối phương vào, lập tức nhấn nút đóng cửa, Thẩm Lãng Vĩ nhíu mi, cho rằng có nhân viên mới nhầm thang máy, cũng chỉ trích, ai ngờ đối phương chậm chạp chọn tầng lầu, Thẩm Lãng Vĩ biết có điểm kỳ quái, chỉ nghe : "Thẩm tổng, năm trước ngài mua biệt thự ba tầng ở Lục Khoa, cứng rắn trang hoàng mất cả trăm vạn, mức tiêu thụ của bất động sản ở Lục Khoa năm ngoái là 1500 tỷ, diện tích tiêu thụ cao tới 1600 vạn mét vuông, nếu trong vòng ba năm những bất động sản này toàn bộ đều được trang hoàng, phí tổn thấp hơn 500 tỷ, mà 500 tỷ này cơ bản toàn bộ đều lọt vào thị trường trang hoàng nội thất."

      thang máy lên thêm hai tầng lầu, Thẩm Lãng Vĩ có cơ hội chuyện, Địch Mẫn tiếp tục : "Mười mấy năm trước quốc nội có người mua quần áo mạng, thực phẩm hoặc đồ gia dụng, nhưng mười mấy năm sau ai cũng biết mua xe, đặt phòng mạng, nay tuyệt đại đa số chủ nhà khi muốn trang hoàng nội thất tìm đến kỹ sư hoặc công ty thiết kế nội thất để làm việc này , nay internet đều thiếu thị trường cho các vật liệu như sàn gỗ, gạch men vv..vv. Nếu có trang web, có thể tập hợp tấ cả các nhãn hiệu sản phẩm sàn nhà và gạch men, cùng với thiết bị vệ sinh, đồ bếp, gia dụng, đồng thời có thể đưa tất cả từ việc tìm kiếm thiết kế nội thất, vật liệu xây dựng trang hoàng nội thất lên giao dịch mạng, tiết kiệm được chi phí trung gian, tạo ra trang web chuyên về thị trường này, phí tổn rẻ tiền, sản phẩm chính hãng, mua bán nhanh gọn, tin chắc trang web này có thể bổ khuyết điểm rỗng của thị trường này, lấy được nửa thị trường của 500 tỷ tôi vừa !"

      Thang máy ngừng tiến lên , Thẩm Lãng Vĩ nhìn Địch Mẫn, hề gì, tiếp tục bảo trì trầm mặc.

      Địch Mẫn liếc mắt nhìn con sỗ thang máy, sắp đến tầng 22, cười : "Tôi là Địch Mẫn, đây là danh thiếp của tôi."

      Hai tay đưa danh tiếp, Thẩm Lãng Vĩ lại nhận, liếc liếc mắt nhìn danh thiếp của Địch Mẫn, : "Đây là thang máy chuyên dụng của tôi, tự tiện xông tới, tôi có thể gọi bảo an!"

      Địch Mẫn : "Xin lỗi, Thẩm tổng, tôi từng công tác ở Thời Đại hai tháng, biết đây là thang máy chuyên dụng của ngài, ra hạ sách này đúng là rất bất đắc dĩ, tôi và đồng nghiệp từng tìm ngài ba lượt, có cơ hội gặp mặt."

      Thẩm Lãng Vĩ tùy tay cầm lấy danh thiếp của , cửa thang máy sớm mở ra, ông ta thẳng ra ngoài, : " về trước ."

      Địch Mẫn thẳng: "Vâng, bản kế hoạch chi tiết tôi gửi đến chỗ thư ký của ngài, cảm ơn Thẩm tổng."

      trực tiếp gửi bản kế hoạch cho Thẩm Lãng Vĩ, lại trực tiếp cảm tạ ông ta, Thẩm Lãng Vĩ nhìn qua của kính xuyên thấu phía trước, nhìn Địch Mẫn chậm rãi theo sau ông ta, đến bàn tiếp tân của thư ký mới dừng bước, ông ta nhíu nhíu mi, trực tiếp tiến vào văn phòng, tấm danh thiếp vốn muốn ném , nhưng nghĩ nghĩ, ông ta lại tùy tay để ở bên.

    3. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      Ếu ếu. K bít có chịn j mà 2ng ctay nhỉ. Ngóng ngóng
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 20 : Chuyện thang máy (kết)

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Địch Mẫn theo Thẩm Lãng Vĩ , sau đó đưa bản kế hoạch giao cho thứ ký, thư ký tưởng đây là ý của Thẩm Lãng Vĩ bày, tự nhiên chủ động đón nhận, Địch Mẫn nhìn thoáng cánh cửa văn phòng vừa đóng lại, ngón tay gõ lên mặt bàn tiếp tân, cười : "Chớ làm mất, mấy ngày nay Thẩm tổng dùng đến, cất nhé."

      Thư kỹ gật đầu: "Vâng ."

      Địch Mẫn vào thang máy, ấn xuống tầng nhà, phải xuống tầng dưới cùng, mà là tầng 23.

      ra khỏi thang máy, ngựa quen đường cũ tìm đến nơi làm việc của Thẩm Đạo, đồng nghiệp của Thẩm Đạo cũng quen mặt , : "Cậu ấy vừa giao văn kiện, quay lại ngay, sao hôm nay cậu có rảnh mà tới đây vậy, cần làm việc hả?"

      "Có bận, cho nên từ sáng sớm em lo làm mọi việc, giờ xong hết rồi, còn có chút thời gian."

      Bàn làm việc của Thẩm Đạo cực kỳ sạch , ấy hình như có hội chứng bắt buộc vậy, tất cả những vật của ấy đều vô cùng thống nhất, bên cạnh màn hình máy tính cũng giống những đồng nghiệp khác, hề dán đầy những mẩu giấy viết số điện thoại hoặc những việc cần chú ý .

      Địch Mẫn chờ khoảng bảy tám phút, Thẩm Đạo cũng trở về, lại hỏi câu giống hệt vị đồng nghiệp của mình: "Sao hôm nay em lại đến đây, công ty nghỉ hả?"

      Địch Mẫn cười cười: "Em vừa làm xong chuyện lớn, hôm nay nghỉ ngơi, giữa trưa cùng nhau ăn cơm ?"

      "Được, nhưng mà giờ còn hơi sớm." Thẩm Đạo tò mò, "Em vừa làm chuyện lớn gì?"

      Địch Mẫn đưa tay chống lên bàn làm việc, cười vô cùng thần bí, chỉ chỉ lên trần nhà: "Em vừa gặp Thẩm tổng!"

      Thẩm Đạo kinh ngạc: "Thẩm tổng? Thẩm Lãng Vĩ?"

      "Đúng, trừ ông ta ra, còn có Thẩm tổng nào khác sao?"

      Thẩm Đạo lập tức nghĩ đến việc Địch Mẫn từng đề cập đến ý tưởng đầu tư, cười : "Động tác rất nhanh, kết quả thế nào?"

      "Còn chưa , em đưa danh thiếp ông ta nhận rồi, bản kế hoạch emđể ở chỗ thư ký rồi,hôm qua Đinh Sĩ Lỗi cũng công tác, tìm kiếm đầu tư, tất cả thế nào nghe ý trời."

      Thẩm Đạo đăm chiêu, vỗ vỗ bờ vai của : " cần lo lắng, lúc bằng tuổi em chỉ biết đâm đầu đọc sách, bây giờ cũng chỉ là công nhân viên nho , em muốn khởi đầu rất sớm rồi, cứ từ từ."

      Lúc nghỉ trưa, Thẩm Đạo đến phòng khác đón Triệu Hữu Vi, Địch Mẫn đến phòng ăn trước, lúc lâu sau,mới nhìn thấy Triệu Hữu Vi từ xa lại, vừa vừa chuyện, đến gần mới nghe : "... Làm thêm công việc thôi chưa đủ, lại tìm thêm việc, năm thứ nhất đại học là năm cần chăm học để đặt nền móng, tâm tư nó nghĩ học hành cho tốt, chỉ toàn nghĩ cách kiếm tiền, trong nhà có tiền nó kiếm xong hay sao?" Nhìn thấy Địch Mẫn, Triệu Hữu Vi còn , "Địch Mẫn cũng đến năm thứ ba đại học mới bắt đầu làm thêm, tất cả mọi người đều biết việc quan trọng nhất của học sinh là gì, chỉ có mình nó cho rằng thi lên đại học xong thìmọi việc đều xong , cuối cùng cũng cần học hành gì nữa, lúc trước em đồng ý để nó tham gia nhiều những hoạt động xã hội đoàn thể, cho nó vào hội học sinh để quen biết thêm nhiều bạn bè, bây giờ nó lấy cái đó để cãi lại em!"

      Thẩm Đạo lắc đầu với Địch Mẫn, giọng : "lúc đến đón ấy, ấy chuyện điện thoại với Tiểu Thời, đến giờ vẫn giận."

      Địch Mẫn hỏi: "Tiểu Thời lại tìm thêm phần việc khác sao?"

      Triệu Hữu Vi thưởng : "Còn gì nữa, tiền lương từ công ty của các cậu cho nó vẫn đủ để nó chi tiêu , còn có thể có gởi chút vào ngân hàng, giờ nó lại cố tình đến phòng khám tâm lý xin việc làm, phòng khám cách trường học rất xa, buổi tối nó còn có tiết học, chỉ có thể làm vào ngày nghỉ, có hai ngày nghỉ cố gắng nghỉ ngơi, thư viện, lại đến cái nơi đó, đúng là biết nặng !"

      Địch Mẫn cười, lập tức rót trà cho Triệu Hữu Vi: "Chị Hữu Vi, uống trà trước , lát nữa em bàn với công ty, xem có nên tăng lương cho ."

      Triệu Hữu Vi biết trêu ghẹo mình, cười cười, nhưng mà càng nghĩ càng giận.

      Triệu Hữu Thời dụi mắt trong ký túc xá, muốn cố ý khóc nức nở rồi gọi cho chị để giải thích, mất gần tiếng để chuẩn bị cảm xúc, xém chút nữa thành công, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, tay run lên, lập tức với lấy di động, nhìn thoáng qua dãy số, kỳ quái nghe máy: "Đinh Sĩ Lỗi?"

      Đinh Sĩ Lỗi kêu toáng lên ở đầu bên kia: "Trường củabọn em rốt cuộc là ở cái nới khỉ ho cò gáy nào vậy?"

      Triệu Hữu Thời ngồi bật dậy: " đến trường của em ? Bây giờ ở đâu?"

      "Đối diện có quán dê béo, còn có quán net TMD." xong cảm thấy có gì đó đúng, Đinh Sĩ Lỗi lại đọc lần nữa, "TMD, con mẹ nó?"

      Triệu Hữu Thời cười : "Đúng, đúng, chính là mẹ nó , chỗ đó là cửa chính của trường, về về phía đông cây số nữa có thể nhìn thấy cổng chỗ bọn em, bây giờ em tới ngay!"

      Đinh Sĩ Lỗi đói bụng, nhìn trúng nhà hàng tự nướng, lập tức đến gọi bàn, tất cả các loại thịt đều bị gọi ra, lúc Triệu Hữu Thời tới nơi Đinh Sĩ Lỗi ăn hết hai đĩa, bàn còn đãi thịt ba và hành tây: "Cho em nếm thử tay nghề của , công ty mới mời dì đến nấu cơm , tay nghề cũng bằng đâu!"

      Triệu Hữu Thời cười tủm tỉm ngồi xuống, gắp thịt ba chỉ nhét vào miệng, thịt nóng nên côphải hà hơi, lời có chút : "Tại sao tới, Địch Mẫn cũng tới rồi sao? ấy với em."

      Đinh Sĩ Lỗi thuận tay mở lọ nước có ga, đưa cho Triệu Hữu Thời rồi : "Cậu ấy tới, vừa đến ngày hôm qua thôi, vừa rồi còn ngủ ở khách sạn, gọi đến như muốn đoạt mệnh vậy, bảo đem rượu ngọt đến cho em, còn bảo cho em biết, cảm xúc của chị em bình phục lại rồi, cậu ấy và Thẩm Đạo đả thông tư tưởng cho chị em, vì thế cậu ấy mai em hãy gọi điện thoại cho ấy."

      Triệu Hữu Thời ngẩn người, lại gật gật đầu : " ấy là thần thông quảng đại."

      Giọng quá bình thản, biểu tình lại quá ngốc, Đinh Sĩ Lỗi nhịn được bật cười, gắp hết thịt ba chỉ vào chén của rồi : "Địch Mẫn em sắp biến thành tiểu phú bà , bữa này em mời ngươi thỉnh!"

      Triệu Hữu Thời rộng rãi : " thành vấn đề!"

      Buổi chiều Đinh Sĩ Lỗi hẹn gặp người khác, buổi tối còn muốn gặp bạn , lịch trình cả ngày đều vô cùng chặt chẽ, hôm nay ngay cả bạn cũng chưa gặp được, ngược lại tới gặp Triệu Hữu Thời trước, trong lòng có oán giận, lại dốc thêm lon đồ uống cho Triệu Hữu Thời.

      Triệu Hữu Thời ăn no, : " cũng mất nhiều ngày như vậy rồi, lần này có thể thành công ?"

      Đinh Sĩ Lỗi còn ăn: "bản kế hoạch em cũng xem rồi, em cảm thấy thế nào? cho là lần này có hi vọng, nhưng Địch Mẫn nhất định muốn tìm được nhà đầu tư lớn nhất, để ý những chỗ hơn , Thẩm Lãng Vĩ đúng là nhà đầu tư nổi tiếng..." lại, Đinh Sĩ Lỗi cũng lười tiếp tục lặp lại những lời này, " mướn chiếc xe, mấy ngày nay cũng thuận tiện hơn, vốn muốn mang theo ngườiđến làm trợ thủ, nhưng mà Địch Mẫn và Lý Giang đều có việc phải làm, trong công ty lại ai được, ngày hôm qua liền nghĩ, chờ đến khi chúng ta tìm được đầu tư, phát đạt rồi, tuyển tám đến mười trợ thủ, người lái xe ngườiđặt cơm người đặt khách sạn, người sắp xếp hành trình..."

      Triệu Hữu Thời cười ngắt lời : "Em là người toàn năng đây, để đó cho em, nếu cần trợ thủ, tuần này em có thể giúp , thầy giáo em vừa đổi khoa, thời khoá biểu vẫn chưa điều chỉnh được, giờ em có rất nhiều thời gian!"

      Đinh Sĩ Lỗi nhướng mày, gạt bỏ lời . Tuổi của vừa nhìn là biết còn , ăn mặc ràng là học sinh, nếu để người khác nhìn thấy có trợ thủ như vậy, có còn dễ dàng bàn chuyện làm ăn đây ?

      Triệu Hữu Thời bị ghét bỏ, đập đũa : "Em có trang phục công sở, lần trước hội học sinh tổ chức hoạt động nên mua, nếu mà mặc vào nhìn như già cả chục tuổi đó!"

      Quay về ký túc xá thay quần áo, Triệu Hữu Thời lại rũ bỏ mái tóc duôi ngựa xuống, nhờ La La Giai uốn xoăn, vừa nhìn thấy quả nhiên là già khá nhiều, đến nỗi già chục tuổi, nhưng ít ra cũng được bốn năm tuổi, Đinh Sĩ Lỗi cười đến ôm bụng, nhanh tay chụp lại khoảng khắc này để làm kỷ niệm, sau đó mới đưa lên xe, những việc cần phải làm trong mấy ngày hôm nay.

      đưa Triệu Hữu Thời gặp khách hàng, đa số thời gian chỉ để cho Triệu Hữu Thời làm trợ thủ, thay liên lạc với nhóm Lý Giang, gửi hoặc nhận ít tư liệu cần thiết. Hôm nay mang Triệu Hữu Thời đến khảo sát thị trường vật liệu xây dựng, sau đó lại chuyến đến các nhà máy vật liệu xây dựng ở vùng ngoại thành, để quen thuộc giá cả, thuận tiện hơn trong việc tham thảo hợp tác, Triệu Hữu Thời giúp tổng hợp ghi chép lại tất cả thông tin của mấy ngày này thành văn bản, nội dung thứ tự ràng, còn ghi lại toàn bộ hành trình thành danh sách, : "Về sau nếu chuyện cùng với những ông chủ đó, có thể với bọn họ và bọn họ từng làm gì, ở đâu, vào lúc nào, như vậy thấy thân thiết hơn rất nhiều!"

      Đinh Sĩ Lỗi học Địch Mẫn vỗ cái lên đầu của , ai thán : "Năm trước vẫn còn là bé đơn thuần biết bao, năm nay liền bị Địch Mẫn dạy hư rồi! mau, em còn có cái chủ ý quỷ quái gì!"

      Triệu Hữu Thời vô tình xát xát cái ót, : "Nhà đầu tư mà ngày mai muốn gặp, con dâu của em họ ông ta, là bạn của đồng nghiệp của họ của La La Giai, ngày sinh tháng đẻ của ông ta em cũng tìm hiểu được, ông ta có hơi mê tín, ngày mai lúc ra ngoài, người và xe có thể để chút đồ có liên quan đến phật tổ ."

      Ngụm trà ở trong miệng của Đinh Sĩ Lỗi xém phun ra ngoài, vô cùng đau đớn : "Đến cuối cùng Địch Mẫn làm gì với em thế này!"

      Triệu Hữu Thời thể giúp chuyện lớn, nhưng lại giúp đống những việc lặt vặt, có diện mạo thoải mái, lúc cười rộ lên môi mắt cong cong khiến người khác thích, ai thấy cũng có vài phần thân thiết, nhất là những người trung niên có tuổi, khi nhìn thấy nghĩ tới con cháu của mình, chuyện với nhau cũng càng dễ dàng, thoạt nhìn cũng là người thành , nhưng thực ra lại rất có tâm tư, chú ý rất nhiều chi tiết, sau đó ghi chép lại, cầu Đinh Sĩ Lỗi ghi tạc trong đầu, sau mấy ngày, dung lượng trong não của Đinh Sĩ Lỗi sắp đủ dùng, ngay cả mua quần áo cho bạn cũng mua sai màu sắc mà ấy thích, lúc bạn ta nhận được quà tặng tức giận phen, lúc cả ba ăn cơm chiều bèn lôi kéo Triệu Hữu Thời : "Chị với ấy mới có hai tháng gặp, thế mà ngay cả chị họ gì đều quên, em xem, đây chính là đàn ông!"

      Triệu Hữu Thời cười trộm.

      Chạng vạng ngày chủ nhật, Triệu Hữu Thời vừa báo cáo cho Địch Mẫn tình hình mấy ngày qua xong, lại gọi điện thoại cho chị , hỏi chị có ra ngoài hẹn hò hay : ", hôm nay Thẩm Đạo muốn về nhà ăn cơm."

      "Về nhà? Đúng rồi, Thẩm Đạo là người tỉnh mình sao chị, chừng nào gặp cha mẹ?"

      Triệu Hữu Vi : "Cái gì mà gặp, em đừng bừa. Cha mẹ ấy đều ở nước ngoài, nghe chú ấy ở đây, bình thường cuối tuần đều về bên đó ăn cơm lần."

      Thẩm Đạo lái xe đến khu biệt thự, bảo an sớm nhận ra , tự động cho tiến vào. Biệt thự là bất động sản thuộc khu Lục Khoa, tổng cộng ba tầng, năm trước mới trang hoàng xong, mới dọn vào ở, phòng ở tầng hai, ở sát với thư phòng, cho đến bây giờ vẫn chưa từng ở, chỉ lên đó nghỉ ngơi tạm mỗi lần về đây ăn cơm.

      Dì Mai giúp việc mở cửa cho Thẩm Đạo, đón vào cười : "Hôm nay Thiến Thiến cũng về, ông chủ và bà chủ nấu cơm ở phòng bếp, vừa rồi lò nướng suýt bị ông chủ làm nổ mất, cậu nhanh khuyên ông ấy tha cho phòng bếp !"

      Thẩm Đạo cười về phía phòng bếp , còn chưa vào đến cửa, cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, trong chớp mắt cánh tay bị người tóm lấy, Chu Dực Thiến kêu lên: "Thẩm Đạo, trong phòng có hai chiếc đĩa than tuyệt bản rồi , sao lại có được? Cho em chiếc !"

      Thẩm Lãng Vĩ và vợ bưng đồ ăn ra từ phòng bếp, cười : "Sớm biết Thiến Thiến về sớm như vậy, vừa rồi ta bảo dì Mai giúp con dấu đống đồ tốt !"

      Mọi người vui vẻ cười đến bên bàn ăn, bàn bày đầy đồ ăn đều do Thẩm Lãng Vĩ và vợ tự tay nấu, bọn họ là vợ chồng 10 năm, đến nay vẫn ân ái như thủa tình còn cuồng nhiệt, mọi hành động đều khiến người khác nổi da gà, Thẩm Đạo thành thói quen, cơm mới ăn nửa, mọi người lại bàn chuyện công việc, Thẩm Lãng Vĩ hỏi: "Tiểu Đạo, cháu ở đây sắp hai năm, đến nay thời điểm cũng sai biệt lắm, hoặc là cháu lên cao hơn đẻ giúp ta, hoặc là xuống điều hành công ty chú mới góp cổ phần kia cho ta, sang năm công ty đó cũng lên sàn rồi."

      Thẩm Đạo nghĩ nghĩ, : "Trước năm mới cũng sai biệt lắm, nhưng mà hai năm qua cháu hề có động tĩnh gì, nay đột nhiên thăng chức liệu có..."

      Thẩm Lãng Vĩ cười : "Điều này đâu có gì, cháu cũng đâu phải tài năng, chuyện là cháu của Thẩm Lãng Vĩ là chuyện thể để người khác biết hay sao?"

      Thẩm Đạo nghe theo sắp xếp của ông ta, ăn mấy miếng cơm, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại : "Đúng rồi, chú à, chú đến việc góp cổ phần, cháu nghĩ đến việc ; trước đó có phải chú có nhận được bản kế hoạch về thương mại điện tử ?"

      Thẩm Lãng Vĩ nhướn mày: "Đúng thế, làm sao cháu biết?" Dừng chút, đột nhiên nghĩ đến, "Người mà cháu mấy lần từng nhắc đến với chú, chính là cậu ta sao?"

      Thẩm Đạo cười : "Đúng vậy, chính là cậu ấy, Địch Mẫn."

      Thẩm Lãng Vĩ buông đũa, : "Lúc trước nghe cháu nhắc tới, ta cũng từng lưu ý, nhưng phòng nhân sớm xin từ chức, ngờ là sớm bắt đầu gây dựng nghiệp." ông ta cười cười, "Người trẻ tuổi bây giờ, biết trời cao đất rộng, cho rằng nhìn thấy chú, tùy tiện vài câu liền có thể lấy được đầu tư, có người tiến cử , cũng có bằng cấp đặc biệt xuất sắc, mới là sinh viên đại học Lô Xuyên chưa tốt nghiệp, còn có hai tháng mới chính thức tốt nghiệp, dựa vào cái gì mà dám cho là ta đầu tư hạng mục của cậu ta?"

      Thẩm Đạo : "Cháu quen biết cậu ấy nửa năm, từng nghe đề cập tới hạng mục này, cũng đến công ty của bọn họ vài lần, người trẻ tuổi rất nhiệt tình, đầu óc của đặc biệt nhanh nhạy, chịu được khổ, khối đất về thị trường nội thất này, mạng internet quả còn có khoảng trống."

      Thẩm Lãng Vĩ gật gật đầu: "Điều này ta phải thừa nhận, cậu ta quả rất có ý tưởng, năm trước Vương tổng của Lục Khoa có từng có ý hướng về việc này, thế nhưng ý tưởng có thành hình, đại bộ phận cổ đông cũng phản đối, thực tế thao tác rất khó khăn. Như vậy , chú xem bản kế hoạch của cậu ta, cháu tìm toàn bộ tư liệu về công ty của cậu ta cho chú."

      Thẩm Đạo cười: "vâng!"

      Thứ hai, Thẩm Lãng Vĩ vào văn phòng, liền hỏi thư ký: "Tuần trước tôi nhớ có cậu thanh niên đưa đến văn kiện..."

      Thư ký vội : "Vâng ạ, tôi vẫn đặt ở trong ngăn kéo, ngài cần xem bây giờ sao?"

      "Đưa đến đây cho tôi."

      Thẩm Lãng Vĩ xem xong bản kế hoạch, lại nhìn tư liệu mà Thẩm Đạo đưa đến, suy nghĩ tư lự mất hồi, lật tấm danh thiếp vẫn để góc lên, bấm số của Địch Mẫn.

    5. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      mình thích truyện này quá , mong ngóng chương mới , đọc hồi hộp từng chương luôn á
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :