1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      hoàng hậu quá thông minh, suy nghĩ 1 chút cũng biết chủ mưu là ai?
      My iu thích bài này.

    2. My iu

      My iu New Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      17
      :yoyo67::yoyo67:thực ra chỉ cần để ý 1 chút là biết ai la chủ mưu đến người biết võ công như hoàng thượng còn chưa biết có thích khách mà

    3. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Truyện có thêm editor mới là Linh San các nàng nhé!

      Chương 40: Sóng ngầm

      Edit: Linh San
      Beta: Bách Tử Liên

      Hoàng thượng bị ám sát, toàn triều chấn động. Đến khi nghe thích khách là đại nội thị vệ, lại càng huyên náo.

      Mấy ngày này, ít người đều lặng lẽ dấu vết bảo trì khoảng cách với Diệp Tu Danh, bởi vì biết tiếp theo hoàng thượng xử lý ông ta thế nào.

      Diệp Tu Danh và Lục Ly có liên quan trực tiếp, nên mấy hôm nay ông ta cũng đóng cửa từ chối tiếp khách, mà vẫn như thường cái gì cần làm làm. Tuy rằng bề ngoài bất động thanh sắc là vậy, nhưng thực ra trong lòng cuống cuồng.

      , ông rất hoài nghi thích khách là do Kỷ Vô Cữu tự mình sắp đặt hay . giờ thích khách kia bị giam trong đại lao Hình bộ, bất luận kẻ nào có thánh chỉ đều thể tiếp cận, Lục Ly cũng bị giam lỏng ở nhà, do đám thị vệ canh giữ.

      Thời điểm nhạy cảm này, nữ quyến Diệp gia cũng thể tiến cung gặp Diệp Trăn Trăn nghe ngóng.

      Vì thế Diệp Tu Danh cuống quýt.

      Lúc này Diệp Trăn Trăn ở hoàng cung cũng nóng lòng chẳng kém. Tuy rằng nàng tương đối tin tưởng vào suy đoán của bản thân, nhưng mà... có chứng cứ. Biểu ca bị giam lỏng, khi tội danh thành lập... Nàng quả thực dám tưởng tượng đến loại hậu quả này.

      được, thể tiếp tục ngồi đây buồn bực suy nghĩ nữa, gặp Tô Tiệp dư trước rồi .

      Diệp Trăn Trăn mang theo hạ nhân, thẳng tiến Lộ Hoa Cung. Tô Tiệp dư khi đó đỡ nhát kiếm kia, nên nhận được vài phần ưu ái của Kỷ Vô Cữu, nhưng Diệp Trăn Trăn lại thấy nàng ta hoan hỉ đắc ý, trái lại còn có vẻ kinh hoảng. Điều này càng khẳng định suy đoán của Diệp Trăn Trăn: tên thị vệ kia chết, Tô Tiệp dư sợ khai ra nàng ta.

      Hạ lệnh cho tất cả cung nhân lui xuống, Diệp Trăn Trăn : "Bổn cung tò mò, rốt cuộc ngươi hứa cho Khang Thừa Lộc cái gì, lại có thể khiến cam nguyện liều chết."

      Ngón tay Tô Tiệp dư gắt gao nắm chặt góc áo: "Thần thiếp hiểu nương nương gì."

      "Khỏi vờ vịt, ngươi phải con hát, diễn ra kịch hay đâu."

      “Có phải nương nương hiểu lầm gì ? Trước kia thần thiếp từng bất kính với nương nương, nay xin bồi tội trước, nếu cơn giận của nương nương còn chưa tan, muốn đánh muốn phạt cứ việc, nhưng những tội danh này, xin thứ cho thần thiếp thể nhận.”

      "Tô Tiệp dư, ngươi sợ liên lụy đến Tô tướng quân sao?"

      "Thần thiếp cây ngay sợ chết đứng."

      Diệp Trăn Trăn nhắm mắt: "Xem ra nặng tay với ngươi là được."

      Thân thể Tô Tiệp dư run lên: "Nương nương người... người muốn làm gì?"

      "Ta muốn làm gì?" Diệp Trăn Trăn nhíu mày nhìn nàng ta cười, nụ cười lạnh băng: "Bổn cung hôm trước mới có cuốn sách khá thú vị, tên là "Cổ kim khổ hình lục" (tuyển tập các loại khổ hình xưa nay), vừa đúng lúc có thể cùng Tô Tiệp dư thảo luận phen."

      Tô Tiệp dư hoa dung thất sắc nhìn về phía sau Diệp Trăn Trăn, nức nở kêu tiếng "Hoàng thượng", sau đó lập tức chạy ra cửa nhào vào lòng Kỷ Vô Cữu.

      Diệp Trăn Trăn xoay người, thấy Kỷ Vô Cữ vỗ nhè lên vai Tô Tiệp Dư, nhìn chằm chằm Diệp Trăn Trăn, hỏi: "Hoàng hậu định cùng Tô Tiệp dư thảo luận chuyện gì?"

      Diệp Trăn Trăn chưa đáp, Tô Tiệp dư cướp lời, “Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương muốn dùng tư hình với thần thiếp… Nương nương , đều do thần thiếp hại Lục Thống lĩnh chịu oan khuất, cho nên nhất định phải khiến thần thiếp muốn sống được, muốn chết xong. Nhưng thần thiếp biết mình làm sai điều gì. Hoàng thượng, xin người hãy khuyên nhủ Hoàng hậu nương nương, để nàng ràng mọi chuyện, dù có chết thần thiếp cũng muốn được chết nhắm mắt!” Nàng ta vừa vừa khóc, nước mắt cứ rơi ngừng.

      Kỷ Vô Cữu nghe thấy ba chữ "Lục Thống lĩnh", lông mày hơi nhếch lên. đẩy Tô Tiệp dư ra: "Ngươi ra ngoài trước ."

      Đợi cho trong phòng chỉ còn lại hai người, Kỷ Vô Cữu đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, buông mắt nhìn chăm chú khuôn mặt nàng, giọng điệu chế giễu: "Dùng tư hình với cung phi? Vì , ngươi quả là chuyện gì cũng làm được."

      Diệp Trăn Trăn hít sâu hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng : "Hoàng thượng, ta tin ngài nhìn ra điểm đáng ngờ trong chuyện này. Tô Tiệp dư là đối tượng tình nghi, ta muốn thẩm vấn nàng, đương nhiên hợp tình hợp lý."

      Kỷ Vô Cữu gì.

      "Hoặc là , ngươi căn bản vốn tính toán tương kế tựu kế, mượn gió bẻ măng?" Diệp Trăn Trăn cười lạnh.

      "Ngươi vẫn luôn coi Trẫm là loại người như vậy? Luôn đổi trắng thay đen, từ thủ đoạn?" Trong giọng của Kỷ Vô Cữu lộ ra cỗ tức giận ngầm.

      Diệp Trăn Trăn hỏi lại: " phải sao?"

      " vậy, Trẫm để Hoàng hậu phải thất vọng."

      "Ngươi...!" Diệp Trăn Trăn giận đến nghiến răng, ngực do tức tối mà kịch liệt phập phồng: "Ta nhất định phải tra chân tướng chuyện này, để người vô tội chịu oan khuất."

      "Trẫm mỏi mắt mong chờ."

      Ngoài phòng, Tô Tiệp dư đứng trong viện, muốn nghe lén lại dám, nhướn cổ cố gắng để ý động tĩnh bên trong, nghe được tiếng cãi vã của hai người Đế Hậu, nàng ta có chút thất vọng.

      Đột nhiên, cửa phòng "Ầm" tiếng bị đá văng, Diệp Trăn Trăn thở phì phì từ bên trong bước ra, cũng thèm nhìn tới Tô Tiệp dư, mặt mũi tối tăm tung váy sải bước rời .

      Kỷ Vô Cữu đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng nàng, sắc mặt cũng chẳng khá hơn.

      Tô Tiệp dư có chút vui sướng khi người gặp họa. Nàng ta đến bên cạnh Kỷ Vô Cữu, mềm mại gọi tiếng "Hoàng thượng".

      Kỷ Vô Cữu chế trụ cánh tay nàng ta khoác lên tay , cất giọng dịu dàng gọi: "Nhu Chỉ."

      Tô Tiệp dư nghe thấy gọi thẳng khuê danh của mình, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào: "Thần thiếp ở đây."

      "Tô tướng quân cả đời chinh chiến sa trường, tận trung vì nước, Trẫm hi vọng cuối cùng lại phải đeo lên lưng tội danh phản tặc." Kỷ Vô Cữu xong, đẩy tay nàng ta ra.

      Những lời này tựa sấm sét giữa trời quang, đánh cho Tô Tiệp dư trắng bệch mặt: "Hoàng hoàng hoàng hoàng hoàng thượng..."

      "Cho nên, chính ngươi tự xem mà lo liệu ." xong, Kỷ Vô Cữu hề nhìn nàng ta thêm nữa, chắp tay sau lưng rời . Cước bộ của thong thả, bóng lưng thẳng tắp, thân thể bị ánh tà dương kéo ra cái bóng dài mặt đất, xen kẽ với những bóng cây sum suê rối loạn, lộ ra đôi chút đơn.

      Tô Tiệp dư cả người vô lực, trượt khung cửa ngồi bệt xuống đất, hai mắt vô thần.

      ***​

      Trước mặt Kỷ Vô Cữu đặt thanh kiếm.

      Đó là thanh võ kiếm điển hình, do Quân Khí Tư sản xuất hàng loạt. Kiếm dài ba thước ba, nặng cân chín, sắt luyện trăm lần, lưỡi kiếm là thép tinh, chuôi kiếm đúc hình đầu hổ.

      Thân kiếm mảnh trắng bạc, nhưng hơi nghiêng kiếm đặt dưới ánh sáng, thấy lưỡi kiếm bén nhọn ra tầng lục quang nhàn nhạt.

      Kỷ Vô Cữu gõ ngón trỏ lên mặt bàn, ánh mắt dừng tại lưỡi kiếm, rơi vào trầm tư.

      Sao có thể nhìn ra mưu kế của Tô Tiệp dư. biết, trong hậu cung này mỗi nữ nhân đều có mưu tính với , trước mặt phát huy đủ loại mánh lới, vì lấy lòng , vì có được , vì lừa gạt , vì khống chế ...

      Vì... .

      Ngoại trừ Diệp Trăn Trăn.

      Nàng chưa bao giờ tính kế , bởi vì nàng căn bản cần . Trong mắt của nàng trong lòng của nàng, chút cũng .

      Mỗi lần nghĩ tới đây, đều so với bị người tính kế càng thêm phẫn nộ lạnh lẽo, máu huyết tựa như chất chứa ám hỏa, hơn nữa càng ngày càng lớn, sớm muộn cũng có ngày, chúng thoát khỏi tầm kiểm soát của , đột phát bùng nổ.

      Lục Ly.

      Kỷ Vô Cữu phát , cái tên này chính là cái gai hóc lại trong cổ họng , nuốt trôi nhổ ra, khi có người chạm vào, liền khó chịu đến nỗi tâm tình nóng nảy.

      Cái gọi là như xương mắc họng, đại khái chính là như thế này .

      Lần đầu tiên trong đời, Kỷ Vô Cữu mong muốn người biến mất đến thế, triệt triệt để để biến mất.

      Màn đêm buông xuống, hoàng đế bệ hạ mang theo thanh kiếm đến Khôn Ninh Cung.

      Tim Phùng Hữu Đức nhất nhất treo lên, nửa điểm dám lơi lỏng. kêu theo toàn bộ ám vệ, đêm hôm khuya khoắt, đám đại nam nhân nấp nóc nhà và dưới cửa sổ phòng Hoàng hậu nương nương, ra thể thống gì.

      Nhưng quả tình cũng còn cách nào khác.

      Kết quả xấu nhất theo dự doán của Phùng Hữu Đức cuối cùng phát sinh, Hoàng thượng phải đến lấy mạng Hoàng hậu nương nương. Hẳn chỉ đem thanh kiếm ném lên bàn, với Diệp Trăn Trăn: "Đây là kiếm của thích khách, lưỡi kiếm có độc."

      Diệp Trăn Trăn nghe vậy, tức khắc ngồi thẳng mình, vẻ mặt nghiêm túc.

      Phản ứng của nàng làm Kỷ Vô Cữu thoáng dễ chịu chút, : "Cho nên, muốn giết Trẫm."

      Diệp Trăn Trăn híp mắt: "Hoàng thượng, ta nghĩ ra lý do thích khách muốn giết ngươi, nhưng lại nghĩ ra lý do ngươi tẩm độc lên thân kiếm."

      "..."

      Nàng tin , nàng tin .

      Từ trước đến nay nàng hề quan tâm đến sống chết của . Toàn bộ lo lắng của nàng đều hướng về Lục Ly, chỉ có ngờ vực là dành cho Kỷ Vô Cữu .

      Kỷ Vô Cữu bỗng nhiên cảm giác đáy lòng thê lương khôn tả. đè nén lửa giận bừng bừng tràn vào lồng ngực, lạnh lùng : "Diệp Trăn Trăn, ngươi có phải quên hay , ai mới là nam nhân của ngươi."

      Diệp Trăn Trăn nghe thấy lời này cũng tức giận: "Nam nhân của ta ngày ngày tính toán đủ cách làm hại cả nhà ta như thế!"

      "Trẫm chưa bao giờ muốn làm hại cả nhà ngươi", Kỷ Vô Cữu giương mắt nhìn nàng, hai con ngươi tựa như hố sâu rét buốt chôn giấu huyền băng ngàn năm vĩnh viễn thấy mặt trời, tối tăm lạnh giá đến mức có thể đâm thẳng vào cốt tủy người ta. : "Nhưng nếu Hoàng hậu lại bức Trẫm lần nữa, Trẫm cũng ngại thử lần."

      Thấy Diệp Trăn Trăn vì những lời này của mà sắc mặt đại biến, ngực Kỷ Vô Cữu lại càng bức bối.

      "Nếu như vậy, Hoàng thượng, có thể cho ta gặp thích khách kia lần ?" Diệp Trăn Trăn hỏi.

      "Tùy ngươi."

      ***​

      Kỷ Vô Cữu được làm được, hôm sau, Diệp Trăn Trăn mang theo thánh chỉ của vào đại lao Hình bộ.

      Khang Thừa Lộc là trọng phạm, bị nhốt tại Thiết lao kiến tạo đặc biệt, muốn vượt ngục hay cướp ngục, gần như là thể. bị treo giá sắt, áo tù nhân màu xám lên vết máu loang lổ.

      Mặc dù bị nghiêm hình tra tấn phen, thần chí Khang Thừa Lộc vẫn còn thanh tỉnh như cũ. nhìn thấy Diệp Trăn Trăn, vẫn còn cười được: "Tội thần tham kiến Hoàng hậu nương nương, người mang xích, thể hành lễ với Hoàng hậu nương nương, nương nương chớ trách."

      Diệp Trăn Trăn hỏi: "Vì sao muốn ám sát Hoàng thượng?"

      "Vấn đề này ít người hỏi qua, nương nương nghĩ là vì sao, chính là vì vậy ."

      "Tô Tiệp dư cho ngươi cái gì tốt, bổn cung có thể cho ngươi gấp mười, chỉ cần ngươi đáp ứng khai ra tất cả chân tướng việc."

      "Thỉnh nương nương khỏi cần phí lời. Tội thần nhân sinh ngắn ngủi, cho dù có ngàn vạn thứ tốt, cũng vô phúc hưởng thụ." Dám cả gan ám sát Hoàng thượng, bất kể khai hay khai, đều khó thoát khỏi cái chết.

      "Bổn cung ngươi rốt cuộc có tình gì khó , nhưng mà, ngươi có biết hay , ngươi lần này liên lụy đến bao nhiêu người? Lại có bao nhiêu người phải oan uổng tính mạng?"

      "May nhờ nương nương nhắc nhở, tội thần nhớ tới việc khác," Khang Thừa Lộc ngẩng đầu, ở Thiết lao nhiều ngày, mặt gầy vòng, hốc mắt lõm sâu, xương gò má nhô ra, môi trắng bệch khô nứt. Có lẽ là người khá đau, chuyện lúc hơi thở vừa gấp vừa có chút dồn dập, "Hôm qua có người tới gặp tội thần, đồng ý giữ lại tính mạng của ta, chỉ cần ta khai là Lục Thống lĩnh và Diệp đại nhân thông đồng mưu phản nghịch. Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng Lục Thống lĩnh trước nay đối đãi với ta tệ, nên bất kể thế nào cũng vì bảo toàn tánh mạng mà hãm hại . Tuy là vậy, khó đảm bảo đối phương nghĩ ra phương cách khác ám hại, việc tội thần làm được chỉ là ra như thế, thỉnh nương nương thận trọng cân nhắc. Ta phạm trọng tội này, làm liên lụy Lục Thống lĩnh, kiếp này thể hoàn lại, chỉ có thể chờ kiếp sau đền tội."

      Diệp Trăn Trăn nghe xong vừa vội vừa tức. Người này đúng là giỏi bào chữa cho mình, đời này làm liên lụy người khác, lại muốn để dành kiếp sau tiếp tục trả nợ. Có điều coi như có chút nghĩa khí, vì mạng sống mà oan uổng Lục Ly.

      Vậy , ai là người muốn mua chuộc ?

      Đáp án rất ràng. Có thể cho người cầm thánh chỉ đến, còn có thể giữ cho mạng, lại toàn tâm toàn ý đả kích Lục gia cùng Diệp gia... ngoại trừ Kỷ Vô Cữu, còn có thể là ai?

      Diệp Trăn Trăn lo lắng ưu sầu về lại Khôn Ninh Cung.

      Kỷ Vô Cữu quả nhiên muốn động thủ, nàng biết phải làm sao bây giờ. Nàng hiểu kỳ thực chỉ cần hạ thủ tàn nhẫn, nàng có năng lực chống đỡ, chỉ có con đường cầu xin tha thứ. Tuy tại Khang Thừa Lộc khuất phục, nhưng người này chẳng thấy có mấy phần đáng tin, bị vòng khổ hình luân phiên hành hạ, ai có thể đảm bảo luôn luôn kiên gan?

      Tô Tiệp dư, được rồi, còn có Tô Tiệp dư, nhất định phải cạy được miệng Tô Tiệp dư.

      Diệp Trăn Trăn bỗng đứng dậy: " Lộ Hoa Cung"

      Lúc này Lộ Hoa Cung loạn thành đoàn.

      Diệp Trăn Trăn vừa tới, suýt chút nữa bị cung nữ đụng vào, Vương Hữu Tài nhanh tay lẹ mắt, đẩy cung nữ kia cái, khiến cung nữ ngã xuống đất.

      Cung nữ bò dậy liên tục dập đầu tạ tội với Diệp Trăn Trăn.

      "Sao lại thế này!"

      "Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Tô Tiệp Dư bị đầu độc bỏ mình, nô tì định đến Khôn Ninh Cung bẩm báo."

      Diệp Trăn Trăn vội vã tiến vào xem, thi thể Tô Tiệp dư cứng, cũng biết là nàng bị đầu độc gì, người có chút triệu chứng trúng độc nào, sắc mặt vẫn hồng nhuận như cũ, dung nhan diễm lệ, tựa như chỉ say ngủ.

      Ngay cả Tô Tiệp dư cũng chết, tiếp theo chỉ bước nữa, toàn bộ Diệp gia chấm hết.

      Diệp Trăn Trăn có loại cảm giác chân thực như hồn lìa khỏi xác, nàng ngồi trước cửa sổ phòng Tô Tiệp dư, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cỗ thi thể kia.

      lát sau, thái y đến, kiểm nghiệm ra trà của Tô Tiệp dư bị hạ độc. Diệp Trăn Trăn cũng lười truy xét.

      Lại lát nữa, Phùng Hữu Đức đến, mang theo thánh chỉ của Kỷ Vô Cữu, ca ngợi Tô Tiệp dư phen rồi truy phong danh Phi cho nàng ta, khi hạ huyệt đương nhiên cũng theo lễ nghi dành cho Phi tử.

      Tốt xấu gì cũng là nữ nhân từng sủng ái qua, bây giờ nàng ta chết rồi, ngay cả nhìn mặt lần cũng , chẳng biết là tâm lạnh hay là chột dạ.

      Quả nhiên lòng của đế vương, vững như bàn thạch.

      Diệp Trăn Trăn chỉ muốn cười lạnh.
      Last edited: 17/10/15
      garubi29498, cá cơm, inbeibe42 others thích bài này.

    4. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 41. Thị tẩm

      Edit: Linh San
      Beta: Bách Tử Liên

      Kỷ Vô Cữu có phần hối hận vì như vậy với Diệp Trăn Trăn. Nàng vốn vẫn luôn ngờ vực , lại tức giận ra mấy lời nhảm nhí kia, chỉ e nàng càng hoài nghi .

      ra cho cùng, cũng chỉ vì nàng tin . Sợ rằng từ lúc tiến cung, nàng bắt đầu sinh đề phòng, sợ hại nàng, hoặc là hại nhà mẹ nàng. Lần này xảy ra việc như vậy, nàng lại càng nghĩ nhiều.

      Kỷ Vô Cữu rất bất đắc dĩ. phải nghĩ tới việc đốn ngã Diệp gia, nhưng cũng chưa đến mức sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy. sao nữa Diệp Tu Danh cũng là thầy , cũng khi sư diệt tổ đến nỗi để bản thân phải đeo lên lưng loại tội danh thiên cổ này.

      vậy, thôi chuyện đàng hoàng với nàng .

      Nghĩ tới đây, Kỷ Vô Cữu đến Khôn Ninh Cung.

      Diệp Trăn Trăn ngồi bần thần trước nến, nàng nâng cằm, ngẩn người nhìn ánh lửa lay động, đôi mắt trong vắt sáng , nhưng mặt lại là sắc thái mệt mỏi ngổn ngang tâm .

      Kỷ Vô Cữu cho người thông truyền. nhìn thấy Diệp Trăn Trăn như vậy, lại mềm lòng, tới đặt tay lên vai nàng, : "Trăn Trăn, chúng ta đừng nháo loạn nữa."

      Diệp Trăn Trăn nâng mắt phượng, lạnh băng nhìn : "Hoàng thượng, thủ đoạn hay lắm."

      Kỷ Vô Cữu mờ mịt hiểu. ngồi đối diện nàng, hỏi: "Hoàng hậu tới chuyện gì?"

      "Tô Tiệp dư là do ngươi ban chết?"

      "Nàng ta tự tìm đường chết, chúng ta đều ràng. Nếu nàng ta tự sát, toàn bộ Tô gia đều bị liên lụy."

      " vậy, nàng ta sợ tội tự sát? Thế ngọn ngành vụ ám sát này cũng nên công khai thị chúng chứ, khi nào xử quyết Khang Thừa Lộc?" Diệp Trăn Trăn từng bước ép sát.

      Kỷ Vô Cữu cúi đầu do dự trong chốc lát, đáp: "Chân tướng tạm thời thể công bố, Khang Thừa Lộc tạm thời cũng chưa thể chết."

      "Phải, còn chưa đến thời điểm thích hợp để dùng đâu." Diệp Trăn Trăn châm chọc.

      Kỷ Vô Cữu hít sâu hơi, lần nữa nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, nhẫn rồi lại nhịn, : "Ngươi nghĩ nhiều quá, Trẫm cũng định dùng Khang Thừa Lộc vào chuyện xằng bậy gì. Nhưng mà việc này căn bản là kế trong kế, Tô Tiệp dư cũng là người bị lợi dụng. kiếm của thích khách có độc, kiến huyết phong hầu*. , muốn giết Trẫm." đến đây dừng lại, thấy gương mặt Diệp Trăn Trăn hoàn toàn là vẻ tin, chẳng hiểu sao, trong lòng bỗng dâng lên cỗ lửa giận, ầm ầm ào ạt, thể kìm chế.

      *kiến huyết phong hầu: thành ngữ 4 chữ của Trung Quốc, kiểu chém xẹt phát qua cổ vừa thấy máu cổ họng khép lại, thấy vết rạch, ý là kiểu giết rất ngoan độc ấy.

      Diệp Trăn Trăn cười lạnh : "Vậy có người cầm thánh chỉ đến Hình bộ đại lao, dụ dỗ Khang Thừa Lộc rằng có thể bảo toàn tính mạng , muốn khai ra Lục Diệp hai nhà mưu phản soán ngôi, chuyện này hoàng thượng nghĩ thế nào?"

      Kỷ Vô Cữu cảm giác sắp nhẫn nổi nữa, nắm chặt nắm tay, bởi vì dùng sức quá lớn, nắm tay hơi run run, cắn răng : "Trẫm chỉ hỏi ngươi việc. Trẫm suýt nữa bị thích khách ám sát, ngươi rốt cuộc có chút sợ hãi lo lắng nào hay ?"

      "Ta cũng chỉ hỏi ngươi việc, lần này rốt cuộc phải thế nào ngươi mới có thể buông tha Lục gia và Diệp gia?"

      Kỷ Vô Cữu đột nhiên nở nụ cười. Cười đến lặng lẽ hơi, cười đến chua xót băng lãnh, lại có nhàn nhạt chế giễu, giống như chứng kiến tình vô cùng hoang đường. đứng lên, chậm rãi đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, cúi đầu cười nhìn nàng, trong mắt lại có nửa điểm ý cười, chỉ có ngập tràn tức giận và bạo tàn.

      "Chỉ cần ngươi hầu hạ Trẫm thư thái, ngươi muốn Trẫm thả ai, Trẫm liền thả người đó, thế nào?"

      Diệp Trăn Trăn trừng to mắt nhìn , phản ứng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột nhiên sáng tỏ, rồi nữa là vừa xấu hổ vừa tức giận.

      Kỷ Vô Cữu hơi hối hận vì ra những lời vừa rồi. tia lý trí sót lại nhắc nhở , nên như vậy, lại càng nên mong đợi phản ứng của nàng.

      Giữa và nàng, nên như vậy.

      Nhưng tia lý trí này cũng duy trì được bao lâu - Diệp Trăn Trăn đứng lên, hai tay ôm cổ , nhón chân hôn .

      Cục diện mà Kỷ Vô Cữu phải chật vật lắm mới duy trì rốt cuộc trong nháy mắt này ầm ầm sụp đổ, tan thành tro bụi. Đầu óc dường như có cuồng phong càn quét, cuốn sạch toàn bộ ý thức linh hồn , chỉ còn lại phản ứng bản năng nhất chân thực nhất của cơ thể. tay giữ gáy nàng, tay ôm eo nàng, bức bách nàng cùng kề cận sít sao.

      Diệp Trăn Trăn cũng tính là hôn môi, nàng chỉ vụng về dán vào môi , hàng mi dày rậm vì căng thẳng mà run nhè .

      Kỷ Vô Cữu ngậm lấy môi nàng, khẽ cắn khẽ liếm, mãnh liệt dây dưa. Diệp Trăn Trăn biết phải phản ứng thế nào, chỉ ngơ ngác mặc bày bố. Nhưng mấy lần thử dò xét đưa lưỡi vào miệng nàng, đều bị nàng cắn chặt răng ngăn cản. Kỷ Vô Cữu dứt khoát giữ cằm nàng, buộc nàng phải hé miệng nghênh đón . Vừa thành công, đầu lưỡi mạnh mẽ linh hoạt cấp tốc len vào miệng nàng, điên cuồng chấn động càn quét trận.

      Mỹ vị, quá mỹ vị, so với trong tưởng tượng, so với trong giấc mơ, còn tốt đẹp hơn trăm ngàn lần.

      Kỷ Vô Cữu biết có chuyện gì xảy ra với mình, tựa như bị tẩu hỏa nhập ma, cuồng dã mân mê gặm hút khắp miệng nàng, khiến miệng Diệp Trăn Trăn vừa đau vừa tê dại.

      Nội tâm Diệp Trăn Trăn lại dâng lên cảm giác khỏe. Nhưng lần này nàng lo lắng, dù sao ngày nay nàng chưa ăn gì, dù muốn nôn cũng nôn ra.

      Vì miệng bị phủ lấp, Diệp Trăn Trăn hít thở có chút dồn dập. Hơi thở của Kỷ Vô Cữu lại càng trầm đục, hơi thở nóng rực từ chóp mũi quấn lấy hơi thở Diệp Trăn Trăn, thể phân tách, tựa như hòa trộn với nhau, vĩnh viễn chia lìa.

      Kỷ Vô Cữu chưa bao giờ trải qua nụ hôn tương giao như vậy, quả thực là trận chiến, muốn đem đối phương ăn sống nuốt tươi, ngấu nghiến cho vào bụng.

      Chỉ là nụ hôn như vậy, khiến căng trướng muốn chết. cảm nhận được hai luồng mềm mại đè ép trước ngực, cúi người bế ngang Diệp Trăn Trăn, bước vài bước thả xuống giường.

      Khi Diệp Trăn Trăn nằm giường tự mình làm công tác tư tưởng xong xuôi. Phu thê làm loại chuyện này cũng có gì lớn, chẳng qua mỗi lần bị Kỷ Vô Cữu động chạm như vậy nàng lại muốn ói, nên mới cực kỳ phản cảm. Nhưng tại nếu thể tránh né, vậy chỉ có thể nhận mệnh, tuy dạ dày rất khó chịu, nhưng dù sao vẫn thoải mái hơn so với thụ hình (tra tấn).

      Thời điểm Kỷ Vô Cữu cởi quần áo Diệp Trăn Trăn, ngón tay đều run rẩy, tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng ngày càng nặng nề.

      khát vọng người này quá lâu, khát vọng đến nỗi khiến nảy sinh loại cảm giác chân thực.

      Nàng là của ta, nàng thực là của ta.

      Nhưng cùng lúc đó, dường như trong đầu lại vang lên giọng khác.

      Dừng lại, mau dừng lại. Nếu dừng lại ngươi hối hân.

      ——sao có thể dừng lại được chứ!

      Kỷ Vô Cữu nằm người Diệp Trăn Trăn, hôn lên má nàng, lông mày, ánh mắt, lại chuyển tới lỗ tai, ngậm vành tai nàng nhàng liếm cắn, cọ sát dây dưa thân mật như thú cưng.

      muốn, muốn dịu dàng chút, đối xử với Diệp Trăn Trăn dịu dàng.

      Nhưng Diệp Trăn Trăn chỉ cứng ngắc toàn thân, có bất kỳ phản ứng nào đáp lại .

      Hẳn ngẩng đầu, nhìn thấy nhẫn và chán ghét mặt nàng, biểu cảm kia quá mức chói mắt, đâm thẳng vào tim .

      Kỷ Vô Cữu lật người Diệp Trăn Trăn, để nàng nằm nghiêng lại. Sau đó, nghiêng người nằm sau lưng nàng.

      Như vậy thấy nữa.

      Khi Kỷ Vô Cữu tiến vào thân thể Diệp Trăn Trăn miệng tự giác phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, trong lồng ngực, lại dâng lên nỗi xót xa khôn xiết.

      Diệp Trăn Trăn nằm nghiêng mình, vùi đầu nhúc nhích.

      Lần hoan ái này, là mình hoan ái.

      Ý nghĩ này thực giày vò Kỷ Vô Cữu đến phát điên. Trong lòng căm hận muốn chết, thống khổ muốn chết, nhưng mà người lại... sảng khoái muốn chết. Vô số cảm xúc và cảm giác phức tạp đan xen, xé rách thân thể , cảm giác tựa như bản thân bị chia thành hai nửa, nửa tận tình rong ruổi người Diệp Trăn Trăn, nửa kia, bình tĩnh nhìn bọn họ, cười, tươi cười thê lương mà hoang đường.

      "Trăn Trăn, Trăn Trăn..." Giọng Kỷ Vô Cữu khàn khàn, cúi đầu gọi nàng.

      Diệp Trăn Trăn để ý đến .

      "Trăn Trăn, nàng nhìn ta lần , Trăn Trăn."

      Diệp Trăn Trăn vẫn vùi đầu như cũ, chút cử động.

      Kỷ Vô Cữu vẫn gọi tên nàng, lần lại lần, đến lần cuối cùng, thanh cũng thay đổi.

      Diệp Trăn Trăn thủy chung đáp.

      Cực lạc qua , Kỷ Vô Cữu ôm Diệp Trăn Trăn, toàn thân thả lỏng, cằm nhàng vuốt ve vai nàng, há miệng thở hổn hển. lật thân thể Diệp Trăn Trăn lại, muốn hôn nàng.

      Sau đó, thấy mặt nàng giàn giụa nước mắt.

      Kỷ Vô Cữu thoáng chốc hoảng hốt, trái tim giống như bị người ta khoét lỗ, đau đớn khủng khiếp. kéo góc chăn rối loạn lau nước mắt cho nàng: "Trăn Trăn..."

      "Cung tiễn hoàng thượng." Diệp Trăn Trăn nhắm mắt, nghiêng mặt , giọng mang theo mũi nghèn nghẹn.

      Kỷ Vô Cữu thấy nàng quyết tuyệt như thế, lòng biết nàng sợ rằng chán ghét mình đến cùng cực. chịu đựng co rút đau đớn nơi lồng ngực, đứng dậy xuống giường mặc quần áo. Đứng cạnh giường, mặt còn sắc đỏ động tình mới nãy, mà là màu xám tro u ám. dém lại góc chăn cho nàng, : "Vậy... ta trước, ngày mai lại đến thăm nàng."

      Diệp Trăn Trăn nhắm mắt trả lời.

      Lúc rời khỏi Khôn Ninh Cung đêm khuya, ngoài trời tuyết rơi lả tả. Cả hoàng cung mảnh yên tĩnh, đèn lồng tỏa ra ánh sáng lờ mờ u tối, tựa như con ngươi ma quái. Tuyết rơi lớp dày, bước chân lên đó, thanh lốp rốp vang lên, nghe được ràng chân thực như thế.

      Đến trước cửa Giao Thái Điện, Kỷ Vô Cữu ngừng lại.

      Giao thái giao thái, càn khôn giao, vị chi thái. *

      *Giao thái giao thái, trời đất giao hòa, tạo thái bình.

      Kỷ Vô Cữu ngẩng đầu nhìn Giao Thái điện, đột nhiên ngả người về phía sau ngã xuống, cả người nằm tuyết.

      "Hoàng thượng!" Phùng Hữu Đức sợ tới mức đánh rơi đèn lồng, muốn đỡ Kỷ Vô Cữu dậy, nhưng lại bị Kỷ Vô Cữu giơ tay cản.

      "Ngươi , Trẫm muốn yên tĩnh mình!"

      Dù Phùng Hữu Đức có chút yên lòng, nhưng thánh ý thể trái, đành để lại đèn lồng cho Kỷ Vô Cữu, mình về Càn Thanh cung trước.

      Kỷ Vô Cữu nằm trong tuyết. Tuyết ngấm vào cổ áo , dưới gáy lạnh lẽo. Mặc dù đêm có trăng, nhưng có ánh tuyết trắng xóa, trời cũng đến mức tối đen. nằm ngửa, mắt mở lớn, nhìn những bông tuyết tình nguyện lả tả rơi giữa chung, như thể bị người vứt bỏ.

      nghĩ tới đỉnh chóp tòa cung điện phía trước, nghĩ tới người lúc này nằm trong cung điện. nghĩ tới * của nàng (* là nguyên văn của tác giả nha), nghĩ tới hương thơm cơ thể nàng, nghĩ tới vẻ mặt chán ghét và ánh mắt lạnh băng của nàng.

      Cùng với gương mặt đầy nước mắt của nàng.

      bỗng lấy hai tay che mặt, xoay nghiêng mình, thống khổ cuộn lại thân thể.

      Trăn Trăn, Trăn Trăn.

      Toàn bộ khí lực thân thể dường như bị rút cạn, phảng phất như có thứ gì đó vô cùng quan trọng rời xa .

      .

      ràng chiếm được nàng, nhưng lại giống như mất nàng.
      garubi29498, cá cơm, inbeibe43 others thích bài này.

    5. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      ngược qua ngược lại, ngược tới ngược lui, đọc phần nu9 muốn ói lại nhớ đến 1 truyện đại cũng có tình tiết như vậy, mỗi lần n9 đụng vào là nu9 ói lên ói xuống @.@

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :