1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 59: Người quen
      Đêm nay nhất định bình yên. Phương Mặc kéo Tiêu Trinh ngồi trong màn trướng, sau khi nghe thấy Tiêu Nhị nhảy xuống lầu, mấy người Quý Bắc Phong cũng lần lượt vọt theo, dưới lầu tiếng chém giết rền rĩ dứt, hẳn là Tiêu Nhị muốn dẫn chú ý của những kẻ kia ra khỏi lầu này. Theo thanh các nơi dần xa, bấy giờ lầu lại vô cùng yên tĩnh, Phương Mặc thậm chí cũng muốn tới cửa sổ liếc cái.

      Tiêu Trinh vẫn chìm trong mê man, dung mạo thanh thản tuyệt mỹ như họa, tóc mai hơi rối, sau gáy có chút u lên, ngoại trừ đôi tay lớn thô ráp gây nghi hoặc lúc này chẳng thể nhìn ra là nam tử. Phương Mặc ngẫm nghĩ, kéo ống áo xuống che bàn tay, lại hơi mở vạt áo ngực, lộ ra xương quai xanh thanh mảnh, làm thành dáng vẻ phen kinh hãi quá độ thể lực chịu nổi.

      Bấy giờ trận giao chiến chỉ còn vụn vặt, ngoài song tiếng gió ngừng, trăng non như trước, nhưng vẫn khiến người ta xuất thứ ảo giác khác thường trận mưa gió nổi lên, hiển nhiên quyết đấu giữa các cao thủ đến hồi kết thúc. Phương Mặc lại đợi nửa ngày, đột nhiên nghe được “Rầm” tiếng vang trầm, nàng khỏi quay đầu sang, nhưng vẫn rời màn. ngột ngạt khiến người ta thở nổi xung quanh thình lình biến mất dấu vết, gió thổi cây lay, tất cả như trước.

      Tay Phương Mặc nắm thành quyền, mặt vẫn bình tĩnh như . Có bước chân vài người lên lầu, lầu gỗ mục nát chịu được trọng lượng kẽo kẹt vang vọng, chỉ trong chốc lát bước chân tới cửa.

      Cửa phòng Phương Mặc bị cước đá văng, nàng thuận thế ré lên tiếng, co quắp run lẩy bẩy giường. Mắt thấy hai đôi ủng mặt dính máu tới trước màn, tay nàng khỏi đặt lên chuôi kiếm, tiếng kêu hoảng sợ trong miệng lại chưa hề dừng.

      Màn trướng bị thanh đại đao dính máu vén lên, Phương Mặc răng vẫn đánh bò cạp lách cách, đôi đồng tử kinh hoàng đầy ự nước nhìn hai người trước mắt, miệng lập cập van xin: “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”

      Đối phương hai kẻ ngũ quan gì đặc sắc, vẻ mặt khá là chật vật, tướng mạo vừa xem liền biết phải người Bắc Địch, cau mày đánh giá tiểu nha đầu năng lộn xộn run như cầy sấy giường. Bên người tiểu nha đầu còn nằm người, tuy rằng có mấy phần nhan sắc, nhưng lúc này lại bất động nhúc nhích, ắt là bị dọa ngất.

      Hai gã liếc mắt nhìn nhau, cầm trường kiếm trong tay chỉ tiểu nha đầu, lạnh lùng ra lệnh: “Ngươi. ra!”

      Tiểu nha đầu lăn cù ra màn, quỳ rạp đất run lẩy bẩy, đầu cúi thấp, mặt trắng bệch như tờ giấy, hoàn toàn là bộ dạng sắp chịu được nữa. Hai gã nọ lật tung hết chăn bông nệm giường trong phòng lần rồi mới dẫn tiểu nha đầu xuống lầu.

      Lúc này trong đại sảnh khách sạn quỳ đầy những người, đều là những khách nhân trọ lại đêm nay. Phương Mặc run run liếc sang bên, bắt gặp Tôn Cẩn Du núp trong đám đông. Sau khi chút biến sắc đưa mắt ra hiệu, cả hai đều cúi đầu. Phương Mặc dựa vào góc tường ở cửa quỳ rạp xuống --- nơi đây là chỗ nhanh tiện nhất, chỉ có hai tên trông coi, khi tình thế bất thường, bằng thân thủ của nàng là đủ đoạt cửa xông ra.

      Từ từ trong gió dần đưa tới hơi thở quen thuộc. người chậm rãi qua trước mặt nàng, Phương Mặc cúi đầu, chỉ xem thấy đại ưng tơ đen chỉ vàng vạt dưới hoa phục bằng gấm của đối phương, con ưng kia nanh ác giương cánh, ngạo mạn thiên , mơ hồ lộ ra tư thế oai hùng "ai cùng tranh phong". Phương Mặc thầm ngăn xao động trong lòng, đầu cúi gằm, bất động.

      Thảo nguyên Lạp Cống Bắc Địch mênh mông ngàn dặm, sùng bái nhất là ưng và điêu (đại bàng), cờ hiệu bộ tộc Khả hãn Bắc Địch chính là đại ưng xám bạc này. vậy kẻ này nhất định là Ngũ Vương tử Bắc Địch trong miệng Tiêu Nhị.

      Người kia chậm rãi đến trong đại sảnh, ánh mắt xem xét bốn phía vòng, rằng: “Chỉ những người này?”

      vừa mở miệng Phương Mặc liền kinh hoàng, giọng này vừa mới nghe sáng nay thôi, chẳng phải hắc y nhân có đôi mắt xanh kỳ lạ bắt Tiêu Trinh đây sao? Hóa ra chính là Ngũ Vương tử Bắc Địch!

      Phương Mặc còn trong khiếp sợ, bên cạnh có người trả lời: “ lầu còn nha đầu, có lẽ do chấn kinh quá độ nên ngất .” Ngũ Vương tử Bắc Địch thong thả ra lệnh: “Cùng khiêng xuống đây.”

      Phương Mặc cả kinh suýt nữa ngẩng đầu, tay khỏi sờ về phía bên hông. Tiếng bước chân hai gã kẽo cà kẽo kẹt lên lầu, chẳng mấy chốc lại kẽo kẹt xuống. Phương Mặc hoảng loạn ré to tiếng nhào tới, vừa vặn chặn mất tầm mắt nhìn sang của Ngũ Vương tử Bắc Địch, khóc đến lệ như mưa sa cực kỳ bi thiết, đồng thời gọi lớn: “Tiểu thư, tiểu thư...”

      Tiêu Trinh vẫn hôn mê bất tỉnh, bị phen giày vò này tóc mai càng rối bù, làm nổi bật khuôn mặt nhắn kiều lồ lộ mấy phần tiều tụy. Trong phòng nhất thời ngoại trừ tiếng khóc của tiểu nha đầu còn bất cứ thanh nào khác.

      Trong hai gã mang người xuống lầu có tên có chút tầm nhìn, bắt gặp sắc mặt Ngũ Vương tử hơi vui đoán ắt là chán ghét tiểu nha đầu khóc đến nhức óc, đại đao trong tay liền giơ lên, toan vung xuống.

      Phương Mặc tuy chưa hề dứt khóc, nhưng lúc nào cũng chú ý động tĩnh phụ cận, tất nhiên nhận ra động tĩnh phía đỉnh đầu, tay chậm rãi lần về phía bên hông.

      “Hồ Tập ---“ Phương Mặc nghe được Tằng Toại kia mở miệng, “ được làm bừa!”

      Kẻ tên Hồ Tập đáp tiếng dạ, liền thu đại đao trong tay, bấy giờ gã mới cảm thấy lưng ra mồ hôi lạnh, ràng đêm nay trời lạnh giá thấu xương, ấy vậy mà chẳng biết mồ hôi lạnh người mình từ đâu đến. Trong lòng Phương Mặc cũng thầm kêu tiếng nguy hiểm , vẫn tiếp tục khóc bù lu bù loa.

      Nàng cảm giác có gió rét buốt từ phía sau tốc tới, tâm khỏi lại banh ra, phải Tằng Toại này phát giác đấy chứ? Tâm nhãn nhoáng chuyển, nàng tận lực thu lại lệ khí quanh thân, nằm phủ phục đất. Giây lát trước mặt Phương Mặc liền xuất thêm đôi giày vải màu xanh, nghe được Tằng Toại phía đỉnh đầu chậm rãi hỏi: “Tiểu nương, tiểu thư nhà ngươi bị bệnh?”

      Phương Mặc ngẩng đầu thoáng nhìn ông ta, người này chỉ chừng bốn mươi tuổi, vận áo kép vải bố xanh, khuôn mặt gầy gò, dung mạo hòa ái ấm áp, mảy may trông ra là cao thủ võ học tuyệt đỉnh, chẳng qua trong lòng Phương Mặc lại biết, Tiêu Nhị chắc chắn là chết trong tay y. Y từ phía sau mình tới lại hề nghe thấy tiếng bước chân, công phu hạ bàn nhất định vô cùng ghê gớm.

      Kiếp trước Phương Mặc gặp hiểm cảnh là mấy, nhưng cũng biết cao thủ quyết đấu giác quan thứ sáu là vô cùng quan trọng, Tằng Toại này ắt phát giác trong nháy mắt mình mò kiếm, tại mới tới đây tự bản thân thăm dò. Nàng dám khinh thường, chỉ thu hết lệ khí quanh thân, mà ngay cả đôi mắt trông ngóng Tằng Toại cũng mang mấy phần chờ mong đầy thấp hèn, gật đầu nghẹn ngào: “Vâng.”

      Tằng Toại hơi ngập ngừng, lão bản khách sạn quỳ mọp run rẩy thưa: “Đại, đại nhân, tiểu thư nhà này quả thực bị bệnh, vừa mới rồi còn giao phó tiểu nhị giúp mời lang trung.”

      Tằng Toại dạo quanh Phương Mặc vòng, đột nhiên bật cười khẽ: “ bị bệnh dĩ nhiên phải trị liệu cho tốt. Tiểu nương, bên người ta vừa khéo có dẫn theo vị lang trung, y thuật cũng tệ lắm, chi bằng để coi cho tiểu thư nhà ngươi?”

      Trong lòng Phương Mặc cả kinh, đầu lại gật lia lịa, trong miệng liên thanh cảm kích: “Vậy còn gì tốt hơn, thực đa tạ.”

      Tằng Toại khẽ cười cười, cung kính với qua sau lưng Phương Mặc: “Chủ tử, tiểu nương này cũng coi như trung nghĩa, thực có chút đáng thương, vậy xin để tiểu nhân làm chủ lần, thay tiểu thư nhà con bé tìm lang trung chữa trị cẩn thận.”

      Phương Mặc ngẩng đầu, tự nhiên cũng hay Ngũ Vương tử Bắc Địch sau lưng nàng ngồi xuống, bưng chén trà, nghiễm nhiên là bộ chờ xem kịch vui --- Tằng Toại là người phương nào? Cao thủ số số hai Mạc Bắc có cử chỉ vô dụng ư? Hai tiểu nha đầu này nhất định có chút chơi vui đây, nên tiên sinh mới bới ra chuyện này.

      Phương Mặc thấy tình thế phát triển hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo mình dự tính, trong lòng dù rằng suốt ruột, nhưng cũng lúc này ngàn vạn lần thể lộ ra tia sơ sót, bằng hậu quả cũng khó mà thu dọn, nhóm người Tiêu Nhị chết vô ích bàn đến, mà bọn họ có thể sống sót hay cũng là vấn đề. Nếu Vũ Văn Diệu bắt được Tiêu Trinh, muốn dựa vào đó mà có hành động với Túc Bắc và Tỷ Thủy quan, vậy càng là bàn cờ loạn.

      Chưa tới thời khắc sống còn thể để lộ sơ sót.

      Chỉ thấy Tằng Toại sai người dẫn vị nam tử chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi cầm theo hòm chẩn lại đây, cất tiếng: “Ngươi xem thử vị tiểu thư này có bệnh nặng ?” Dứt lời liền bước đến phía sau Ngũ Vương tử, mỉm cười thưa: “Chủ tử cần lo lắng, có lẽ vị tiểu thư này cũng bệnh nặng gì lắm đâu.”

      Lang trung nọ nghe phân phó cúi đầu ngồi xổm xuống trước mặt Phương Mặc, ngẩng đầu định mở miệng, Phương Mặc vừa quét qua người kia suýt nữa hét ầm lên, mà người đối diện cũng cả kinh, tay run rẩy ngớt, khiếp sợ chẳng thua gì Phương Mặc.

      Nhưng vì cả hai đều ngồi xổm dưới đất nên chung quanh cũng thấy biến hóa mặt họ, Tằng Toại bắt gặp lang trung lâu vẫn nhúc nhích, liền hỏi: “Thế nào? Vị tiểu thư này còn ổn chứ?”

      Người kia rốt cuộc cũng biết lợi hại thế cục trước mắt, vội vã cúi đầu đáp: “Vẫn chưa nhìn ra, xin đại nhân bình tĩnh đừng nóng.” rồi đưa hai ngón tay đặt thủ mạch của Tiêu Trinh, mày mắt tức khắc khẽ giật giật, nhanh chóng liếc sang Phương Mặc. Tròng mắt Phương Mặc vòng quanh lệ, khóc sướt mướt: “Tiên sinh, tiểu thư nhà ta còn nghiêm trọng ?”

      Đối phương nuốt ngụm nước miếng, hỏi: “Xin hỏi nương, nhà --- tiểu thư nhà phát bệnh lúc nào? Lúc đó lại là phát tác ra sao?” Tằng Toại sau lưng hai người mỉm cười tiếp chuyện Ngũ Vương tử Bắc Địch: “Nhắc tới vị Phương tiên sinh này cũng coi như là ân nhân cứu mạng của tôi, bản lĩnh hề kém cỏi. Chủ tử cứ xem giảng thế nào .”

      Phương Mặc nghẹn ngào đáp: “Vì sinh kế khó khăn, lão phu nhân nhà chúng ta vào tháng trước mất. Trước khi bèn dặn dò tiểu thư rằng trong thành Chu Châu còn cửa thân thích, nếu sinh kế thực kham nổi hãy đến Chu Châu nương nhờ, hẳn là có thể được chút ít che chở. Chúng ta liên tiếp đuổi gấp hai ngày đường, lúc mới đến Chu Châu lại nhất thời tìm được gia đình mà lão phu nhân nhắc tới, chỉ đành trước ở lại trong khách sạn này. Đêm hôm qua tiểu thư có chút ổn, vậy mà còn gặp phải...” Nàng liếc qua vòng người cầm đao kiếm xung quanh, hoảng sợ toàn thân run run, vội vã gằm mặt xuống, lời cũng thốt được nữa.

      Lang trung nghe nàng kể đến khó khăn, lại cẩn thận đánh giá nàng vài lần mới khẽ thở dài hơi, quay sang bắt thủ mạch Tiêu Trinh kỹ càng, quan sát tròng mắt miệng mũi, sau khi kiểm tra cẩn thận hết mức mới đứng dậy trả lời: “Đại nhân, tiểu thư nhà này đầu tiên là bị cảm phong hàn, sau lại gặp chút kinh hãi nên mới ngất , cũng có gì nghiêm trọng, cố gắng bốc mấy vị thuốc, điều dưỡng mười ngày nửa tháng cũng còn gì đáng ngại.”

      Phương Mặc kinh hỉ liên tiếp dập đầu: “Đa tạ tiên sinh, chẳng hay tiên sinh mở cửa tiệm nào, ta thay tiểu thư nhà ta đến bốc thuốc.” mặt lang trung lộ ra tia cười khổ, biết trong lời Phương Mặc có hàm ý khác, đáp rằng: “ giờ ta chỉ theo bên người mấy vị đại nhân làm việc, bình thường cũng chẩn trị. Như vầy , ta khai mấy phương thuốc, ngươi y vậy mà bốc, cũng cần tìm nhà khác.”

      ====

      @Winter : cho dễ xương =.,=, máu gà đánh để dành sau , còn thím Tiêu Trinh chỉ là trọng nghĩa thôi mà, cmt thế tội em nó quá ( ~^3^)~

      @người qua đường : ừm, chết nhiều lắm, tác giả xuống tay thèm nhân nhượng, bên địch bên ta gì là lãnh cơm hộp hết TT___TT
      Last edited: 6/10/15

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      t muốn PM bị bắt cơ :3
      _haru_ thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      ờm, người ta có câu gì nhở? Nhiệt tình + ngu ngốc = phá hoại đấy :v
      mà cha PM xuất rồi, tôi ngửi thấy mùi gia đình đoàn tụ, nhưng chắc lâu đây
      tất nhiên là con dễ thương , nhưng tôi k chắc cái từ dễ thương là để miêu tả PM đâu :3
      _haru_ thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 60: Phụ thân
      Người kia cầm bút mực đến gần trước bàn án ngồi xuống, khai phương thuốc. Sau khi thổi khô mực nước, muốn đưa cho Phương Mặc Ngũ Vương tử Bắc Địch sau lưng nàng hơi nâng con ngươi màu xanh, nửa cười nửa liếc Tằng Toại.

      Tằng Toại là người thông minh, lập tức tiến lên nhận phương thuốc ấy, đưa đến trước mặt Ngũ Vương tử, lại đứng bên cẩn thận mà rằng: “Phương tiên sinh cũng mở gian cửa hàng ở Tấn Châu, chỉ là sau đó gặp phải chút tai ương, vợ con đều còn. có ân cứu mạng với tôi, tôi thấy chỗ sinh kế bèn mang theo bên người, bình thường bị đau đầu chóng mặt cũng được cái trị mau.”

      phương thuốc chỉ khai mấy vị thảo dược chữa phong hàn an định tâm thần, Ngũ Vương tử Bắc Địch cũng chỉ hơi nghiêng đầu liếc sơ liền cười : “Phương tiên sinh là người của tiên sinh, việc này tiên sinh cứ nhìn mà làm.” Tằng Toại thấy sinh nghi cũng hơi yên, vị Phương tiên sinh này là do ông ta tiến cử, lại là ân nhân cứu mạng của ông ta, ông ta cũng muốn vì kẻ này mà mất mạng. Ngũ Vương tử trông là người hòa khí, song kì thực tâm địa ngoan độc chẳng thua gì vị Tứ Vương tử tiếng tăm lừng lẫy Bắc Địch kia. đến cũng là, hai người này hổ danh huynh đệ ruột thịt, đều sở hữu dung tư tuyệt sắc, nhìn ôn văn nho nhã, phong thái thanh tao, nhưng thực chất chẳng hề như thế, thường thường lúc cười cười liền hạ sát thủ độc ác, là loại người khó dò nhất.

      Tằng Toại đưa phương thuốc cho Phương Mặc, Phương Mặc thiên ân vạn tạ nhận lấy, lơ đễnh liếc qua lang trung lúc này yên lặng lùi tới trong góc. Khắc này dẫu Phương Mặc cảm xúc kích động chập trùng, nhưng cũng biết tại thể liều lĩnh ra mặt nhận nhau.

      Trải qua chuyện Phương Mặc, tâm lý chúng nhân quỳ trong đại sảnh vốn có chút kinh hoàng lúc này càng thêm thấp thỏm bất an. Nay Chu Châu nằm dưới quản lý của Vũ Văn Diệu, tuy rằng người này nêu chiêu bài nhân từ, làm việc cũng ôn hòa, nhưng rốt cuộc vẫn là người di tộc. Người Chu Châu bề ngoài dù hề gì, tuy nhiên sâu trong nội tâm chống đối với việc dị tộc thống trị thâm căn cố đế, chẳng qua là trước mắt thấp cổ bé họng mới thể do y thôi.

      Đương thời nửa đêm gà gáy, người Bắc Địch bao vây khách sạn, giết ít người, khách nhân còn lại co rúm trong phòng dám ra, tại bị bọn chúng tập hợp trong đại sảnh, trong lòng sợ bọn chúng giết lầm còn hơn bỏ sót, diệt khẩu hết tất cả mọi người. Quả nhiên sợ cái gì liền đến cái đó, ngay cả tiểu nương hôn mê bọn chúng cũng chẳng buông tha, sai nhân thủ khiêng xuống, lại còn mời lang trung giả vờ giả vịt khai phương thuốc, thực biết tiếp đó có phải đại khai sát giới hay nữa.

      Bốn phía đại sảnh ít nhân mã cầm đao kiếm trong tay, ánh đuốc rọi sáng mỗi ngóc ngách, ai nấy đều gằm mặt, trong lòng tính toán rốt cuộc đường sống có mấy phần. Ngoài phòng trăng non xế Tây, ráng đỏ nơi vòm trời phía Đông lặng yên lan tỏa. Tằng Toại thấy Ngũ Vương tử chậm rãi gẩy gẩy vụn trà, tâm tư cũng nắm chắc, khẽ hỏi: “Chủ tử, ngài xem, trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta có phải nên...”

      Ngũ Vương tử Bắc Địch đặt chén trà trong tay xuống, thoáng nhìn qua song cửa, sắc đỏ phơn phớt chiếu lên mặt , con ngươi xanh màu nheo lại, gương mặt như họa ra tia cười nhạt bất đắc dĩ. đột nhiên đứng dậy, vươn người cái: “Đêm nay vô vị quá, Tằng Toại, mặt sau tiên sinh cứ xem mà làm, ta trước.”

      Phương Mặc cúi đầu, chứng kiến vạt áo hắc ưng bằng gấm mang theo mùi huân hương nhàn nhạt kia lướt qua trước mắt đáy lòng thầm thở phào nhõm. Sau khi Tằng Toại khom người tiễn Ngũ Vương tử ra cửa liền ngồi xuống, gọi lão bản khách sạn đến, đưa cho ông mấy đĩnh bạc sáng bóng: “Phiền chưởng quỹ giúp lập những người này thành danh sách, nguyên quán, đích đến, hướng , cái cũng được sai sót. Về sau nếu xảy ra chuyện, chúng ta cứ cầm danh sách này mà bàn."

      Lão bản khách sạn gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng, đại nhân cứ yên tâm, tiểu nhân chắc chắn ghi sai.” Lại mời mấy người Tằng Toại ngồi vào bàn bên cạnh, đưa mắt ra hiệu với vợ, bảo nhà bếp phía sau mau mang thức ăn ngon lên, bản thân tự mình tập hợp chúng nhân trong đại sảnh vào chỗ, hỏi từng người để lập sổ.

      Đợi đến khi xong việc liền đưa danh sách cho Tằng Toại, Tằng Toại tiện tay giở xem mấy trang, lại quét qua chúng nhân trong đại sảnh mấy lượt liền đứng dậy, dẫn theo cả toán rời khỏi. Phương Mặc ngơ ngẩn trông theo bóng người xanh xám dần xa, Tôn Cẩn Du bước tới thầm: “Muội biết lang trung kia?”

      Tôn Cẩn Du tự nhiên biết thực hư của Tiêu Trinh, lang trung này vừa bắt mạch mà ngay cả nam nữ cũng phân nổi còn gọi lang trung làm gì? Người này bất chấp nguy hiểm lớn dường ấy che giấu cho bọn họ, tất là có chút nguyên do.

      Phương Mặc trầm giọng đáp: “Ông ấy là cha muội,” Tôn Cẩn Du khiếp sợ ngẩng đầu nhìn nàng, Phương Mặc cười khổ: “Muội cũng vì sao ông lại theo bên bọn Bắc Địch. Trước khi thành Tấn Châu bị hạ ông lên núi, chúng ta vẫn cho là...”

      Tôn Cẩn Du bắt gặp sắc mặt nàng khổ sở liền vội vàng an ủi: “Muội cũng đừng quá lo lắng, khẳng định là cha muội có chỗ khó xử, chì cần còn sống, chung quy rồi đoàn tụ.” Phương Mặc im lặng gật đầu.

      Hai người cùng nâng Tiêu Trinh trở về phòng, Tôn Cẩn Du phát sau gáy Tiêu Trinh sưng cục lớn, hãi hùng nhảy dựng: “Cậu ta bị thương lúc nào vậy?” Phương Mặc ngượng ngùng : “ nghe lời, muội đánh.”

      Tôn Cẩn Du gãi gãi đầu, bật cười hì hì hai tiếng, Phương Mặc liếc xéo cái: “Huynh cần lo, muội đâu phải người điên gặp ai cũng đánh, tại cứng đầu quá, suýt làm hỏng đại nên muội mới hạ thủ đó chứ. Huynh nhanh tìm điếm gia xin chậu nước qua đây, nhớ là đừng nóng quá đấy.”

      Tôn Cẩn Du vội vã đáp tiếng, chạy ra cửa. Phương Mặc tới bên cửa sổ, dưới lầu lão bản khách sạn dẫn theo người quét dọn sân viện. Tiêu Ngũ mất mạng lầu, thi thể nhóm người Tiêu Nhị Quý Bắc Phong đều ở dưới lầu, tử trạng vô cùng thê thảm. Người dọn sân khiêng thi thể của họ chất đống xe đẩy tay, hỏi lão bản khách sạn: “Chưởng quỹ, đều kéo tới bãi tha ma thành Đông à?”

      Lão bản khách sạn khoát tay, thầm: “Mấy vị gia này cũng là hán tử Mạc Bắc chúng ta, tìm vài manh chiếu đến đây, kéo tới dưới chân núi Lịch Sơn thành Đông , hố đào sâu chút, chôn cất cho đàng hoàng, chớ có mà thất lễ.”

      Những người kia cười : “Chưởng quỹ đúng là tốt bụng, sau này nhất định được báo đáp.”

      Chưởng quỹ nọ cười khổ hai tiếng: “Cần báo đáp làm gì? Đầu năm nay chỉ cầu sống yên thôi. Mau , mau , tý nữa láng giềng thức dậy mà thấy lại lắm chuyện, nhớ phải đào sâu chút, đừng để lũ chó hoang béo thịt.”

      “Chưởng quỹ yên tâm.” Nhóm người kéo xe đẩy tay vừa vừa .

      Tôn Cẩn Du bưng nước đến, thấy Phương Mặc đứng bên cửa sổ hỏi: “Muội nhìn gì vậy?” Phương Mặc trả lời, Tôn Cẩn Du nhìn kỹ phát Phương Mặc thần sắc đau thương khôn cùng, trong lòng cả kinh, hỏi: “Muội, biết bọn họ?”

      Phương Mặc từ tốn đáp: “Tiêu Nhị gia phủ Túc Bắc Vương, huynh có từng nghe danh hào ông ấy?”

      “Tiêu Nhị gia? Là Tiêu Nhị gia xếp thứ hai trong hắc vệ Túc Bắc?” Tôn Cẩn Du sửng sốt , “Ta từng nghe Từ Ngũ kể, trong chín đại cao thủ hắc vệ Túc Bắc Tiêu Nhị gia này có công phu xuất sắc nhất, nghe trước kia ông ấy là người giang hồ, về sau mới tiến vào hắc vệ. Phương Mặc, ý muội là, tối qua bọn chúng giết chính là mấy người Tiêu Nhị gia?! Sao muội sớm?”

      Phương Mặc liếc qua , nhàn nhạt đáp: “Nếu muội sớm cho huynh huynh tính thế nào? Tiêu Nhị gia là từ Tỷ Thủy quan mà đến, Vũ Văn Diệu đường truy giết bọn họ tới đây, ngay cả Ngũ Vương tử Bắc Địch cũng điều động, huynh cho rằng chúng ta có thể giúp được gì?”

      Tôn Cẩn Du thần tình kích động, sắc mặt đỏ chót, hiển nhiên muốn phản bác Phương Mặc, thế nhưng vốn quen biện giải, luống cuống cả nửa ngày mới lắp bắp: “Ta, chúng ta chí ít có thể giúp họ giết mấy tên Bắc Địch...”

      Phương Mặc cười lạnh: “Chỉ thêm uổng công mà thôi, Tiêu Nhị gia từ Tỷ Thủy quan mà đến, Vũ Văn Diệu chắc chắn để ông ấy sống sót tới Túc Bắc. Chỉ bằng chúng ta, muốn cứu người cũng chẳng qua là chết vô ích.”Tôn Cẩn Du đỏ mặt tía tai đứng bên, luôn cho rằng Phương Mặc thông minh, làm bất cứ chuyện gì nhất định đều có nguyên do, nhưng chuyện lần này thấy chết mà cứu, khoanh tay đứng nhìn trong lòng cũng dám gật bừa. Song Phương Mặc tới cũng là tình, thâm tâm do dự, mơ hồ cảm thấy Phương Mặc đúng, nhưng lại tìm được lời biện minh.

      Phương Mặc tâm tình sa sút, nhận chậu nước trong tay Tôn Cẩn Du, quay sang hắt nửa chậu lên đầu Tiêu Trinh. Tiết trời giá rét này bị nước lạnh dội xuống sao mà tỉnh cho được?

      Tiêu Trinh hét to tiếng liền giật mình bật dậy, vuốt nước lạnh mặt, trợn mắt trừng trừng quát: “Ai làm?”

      Phương Mặc hững hờ đáp: “Ta.”

      Tiêu Trinh nổi giận đùng đùng chạy vọt tới trước mặt Phương Mặc, hận đến độ hàm răng đánh vào nhau, nhịn nửa ngày mới oán hận rằng: “Ta đánh nữ nhân, Phương Mặc, việc hôm nay nhớ kỹ cho ta.” Dứt lời liền toan ra cửa, Tôn Cẩn Du kéo lại, sốt ruột kêu: “Trinh thiếu gia, mấy người Tiêu Nhị...”

      Tiêu Trinh bị nửa chậu nước dội lên, sắc mặt vốn tốt, nghe Tôn Cẩn Du nhắc tới Tiêu Nhị ngay cả chút huyết sắc cũng còn, trực tiếp xông ra cửa, Tôn Cẩn Du khẩn trương theo sau. Phương Mặc như có chuyện gì xảy ra thu dọn gói ghém đồ đạc tùy thân đâu ra đấy, chỉ chốc lát Tiêu Trinh liền cước đạp cửa vào, hằm hằm gườm Phương Mặc: “Mấy người Tiêu Nhị đâu?”

      Phương Mặc : “ lẽ ngài chưa thấy? Chết rồi.”

      Tay Tiêu Trinh nắm chặt thành quyền, hận thể bóp chết tiểu nha đầu thờ ơ trước mắt, nhịn cả buổi sâu thẳm nội tâm mới tràn ra cơn mệt mỏi vô lực, lạnh tanh : “Phương Mặc, ta nhìn lầm .”

      Phương Mặc ngẩng đầu trông : “Trinh thiếu gia, chúng ta tương giao vốn nhiều, ngài nhìn lầm tôi cũng chẳng có gì kỳ quái. Năm người Tiêu Nhị gia được chôn cất ở núi Lịch Sơn thành Đông, nếu ngài muốn nhìn lần cuối giờ vẫn còn kịp đấy. Dù sao tại tình Tỷ Thủy quan có chút manh mối, các người dứt khoát rời thành ngay hôm nay .”

      Tôn Cẩn Du ngây ra, hỏi: “Phương Mặc, muội, muội cùng chúng ta?”

      Phương Mặc nhàn nhạt trả lời: “Muội còn chuyện chưa làm, quân tình Tỷ Thủy quan cấp bách, hai người vẫn nên sớm xuất phát hơn, dọc đường hãy cẩn thận, còn Từ Ngọc Sanh muội dẫn cùng trở về.” Nếu biết phụ thân Phương Đại Phúc còn chưa chết, Phương Mặc tự nhiên thể cứ vậy mà , trong lòng muốn tìm cơ hội mang ông cùng rời khỏi Chu Châu.

      ====

      @người qua đường : sang mấy cuốn sau bà chị bị bắt nhiều lắm, chờ thôi :3

      @Winter : hí hí chả hiểu sao tôi thấy PM dễ thương lạ, tsun vừa độ, phúc hắc đủ xài, thêm chút vô sỉ để tôi đổ :v, 1 trong 2 lý do tôi edit truyện là vì PM đó nha >:O
      Last edited: 9/10/15

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      thích post truyện khuya nhở ^^
      mà thế là đường ai nấy à, chậc, sợ là PM k cứu được cha đâu
      bắt tay nào, chứ tôi đọc truyện ít khi để ý nam chính mà toàn soi xem nữ chính thế nào ấy :v mỗi lần vớ được bộ nào mà nữ chính cá tính là lăn lộn cày ngay lập tức, điển hình là cái bộ Freud dấu của Cửu Nguyệt Hy
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :