1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 70: Mãnh Thú

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Bình Tu Nghi nằm giường, sắc mặt tái nhợt nhìn Nguyên Thành đế và Tông Chính Hàm, khóe môi run run, nước mắt ngăn được trào ra.


      “Hoàng thượng, là nô tỳ tốt, về sau thể hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng nữa”. Giọng nghẹn ngào bi thương, từng tiếng rơi vào tai Nguyên Thành đế.


      Vỗ mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Bình Tu nghi, Nguyên Thành đế cũng đành lòng.


      Nữ nhân này mình cũng phải mười phần thích, nhưng cũng ở bên cạnh mình gần hai mươi năm. Hôm nay cũng muốn rồi, đến cuối cùng vẫn có chút thương tâm.


      “Ngự y , phải an tâm dưỡng bệnh, uống thuốc, rồi tốt. Trẫm bớt thời gian đến thăm nàng, đừng nghĩ nhiều.” Nguyên Thành đế nhìn người phụ nữ gầy như que củi nằm ở giường, cuối cũng cũng lộ chút vẻ xúc động.

      Bình Tu nghi quay đầu nhìn Tông Chính Hàm đứng ở bên giường hai mắt đỏ bừng, trong mắt đầy vẻ lo lắng sâu.

      “Hoàng thượng, nô tỳ bình sinh cũng chưa từng cầu người điều gì. Cuối cùng trước lúc ra , chỉ mong hoàng thượng có thể bể tình nô tỳ hầu hạ người nhiều năm, có thể đồng ý chuyện”. Bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Nguyên Thành đế, ánh mắt tan rã, nước mắt như suối chảy ra, “Chỉ cầu hoàng thượng đối với đứa con duy nhất của nô tỳ chăm sóc chút, để cho bình an khỏe mạnh, con nối dõi quanh gối, nô tỳ còn gì tiếc nuối nữa”.


      Tông Chính Hàm khóc thành tiếng, Nguyên Thành đế im lặng lát, cầm tay nàng, “Được, trẫm đồng ý với nàng”.


      Bình Tu nghi khẽ cười…, nhớ tới mật hàm truyền đến từ gia tộc truyền, nhắm mắt lại. Kiếp sau, nàng chỉ mong phải đầu thai đến thế gia vọng tộc, chỉ cầu có người thân thương, mình và phu quân được lòng đến đầu bạc.


      Ngày mười bảy tháng năm Nguyên Thành đế thứ mười ba, mẹ đẻ của Bát hoàng tử Bình Tu nghi qua đời . Đại đế đau thương, truy phong Bình Tu nghi thành chính nhị phẩm Nguyễn phi, hạ táng theo lễ nhất phẩm phi, nhập hoàng lăng.


      Qua bảy ngày đầu Nguyễn phi, Nguyên Thành đế lệnh Thái tử ở Hình bộ làm việc, chuyển Bát hoàng tử nhập Hộ bộ, thuyên chuyển này vừa đưa ra, xôn xao cả triều đình.


      Thái tử ở Hộ bộ hai năm, căn cơ vững vàng, đột nhiên bị điều Hình bộ, Nguyên Thành đế muốn Thái tử rèn luyện nhiều hơn, hay là vừa ý với biểu mấy tháng qua của Thái tử, nên mới đổi Bát hoàng tử tới chủ ?


      Trước kia Bát hoàng tử còn tuổi, kinh nghiệm trong triều đình chưa đủ, ngờ lúc này lại được vào Hộ bộ, nắm thực quyền.


      Tông Chính Lâm nhìn vẻ cứng ngắc của Thái tử, lại nhìn vẻ vui sướng khi người gặp họa của Đại hoàng, đáy lòng thở dài. Hai vị huynh trưởng này của , ràng bằng số tuổi của mình. Ngay cả ý đồ nâng đỡ Tông Chính Hàm của Nguyên Thành đế cũng thấy , vẫn còn vì được mất trước mắt mà tranh nhau, Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh còn biết thu liễm, hai người họ lúc nào cũng chỉ lo áp đảo đối phương.


      Mộ Tịch Dao mang theo thỏ đến Tiền viện. Hôm qua con thỏ bắt đầu có vẻ mệt mỏi, Mộ Tịch Dao cho ăn cũng thèm để ý, nên nàng tìm đại quản mời người đến xem.


      Quế ma ma ôm Thành Khánh theo sau, bánh bao mắt nhìn chằm chằm vào con thỏ, y y nha nha vui vẻ kêu.


      Bình thường Mộ Tịch Dao cho Thành Khánh tới gần con thỏ, sủng vật tốt với trẻ , chỉ để nhìn từ xa. Cho nên Thành Khánh càng cảm thấy ngạc nhiên với thứ này.


      đoàn người tiến vào Tiền viện vừa đúng lúc gặp Đệ Ngũ Dật Triêu từ thư phòng ra, hành lễ chào hỏi, Mộ Tịch Dao vốn định rời như trước, đột nhiên dừng lại, lần đầu tiên gọi Đệ Ngũ Dật Triều ở phủ hoàng tử.

      Để Mặc Lan mang con thỏ tìm Điền Phúc Sơn, Quế ma ma hiểu biết liền theo, chỉ còn Huệ Lan chờ ở xa xa.

      “Tiên sinh tài trí tuyệt đỉnh, thiếp có chút khó hiểu, có thể thỉnh giáo chút ”. Mộ Tịch Dao chuyên chú hỏi.

      Đệ Ngũ Dật Triêu thấy hơi kỳ lạ, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm quen biết Mộ Tịch Dao ra suy nghĩ trước mặt mình.

      “Mời Trắc phi cứ ”. Đệ Ngũ Dật Triêu nhìn Mộ Trắc phi với tài năng hơn người mà con ông luôn nhắc đến, có chút tò mò.

      “Thiếp thân nghe loại thú, khi còn bé vô cùng nhu thuận”. Mộ Tịch Dao vừa mở miệng càng khiến cho Đệ Ngũ Dật Triêu cảm thấy cực kỳ hứng thú.

      “Nó dựa nào bề ngoài và thân thể khéo léo làm người ta thương tiếc, luôn luôn nấp, chờ đợi thời cơ lớn lên.” Ánh mắt Mộ Tịch Dao trở nên xa xăm như hồi tưởng chuyện gì đó, chậm rãi , “Loại thú này thường bởi vì tuổi thân thể yếu, mà bị người bỏ qua. Nhưng mặc dù , nó vẫn có bản năng côn kích. Lúc nấp, cũng biết cố gắng quan sát và ngụy trang”.


      Mộ Tịch Dao nhìn Đệ Ngũ Dật Triêu, cười , “Tiên sinh cũng biết lúc trưởng thành, là như thế nào ?”


      Mới đầu Đệ Ngũ Dật Triêu còn hứng trí dào dạt nghe, sau đó lại phát dường như Trắc phi có điều muốn ám chỉ.

      “Trở thành kẻ am hiểu săn bắt?” Đệ Ngũ Dật Triêu lên tiếng thăm dò.

      Mộ Tịch Dao khẽ lắc đầu, cười tiếng. Thủ đoạn của Tông Chính Hàm đâu chỉ là “am hiểu”. Tính tình người kia rất cực đoan, kiếp trước Bình Tu nghi còn sống, cũng lộ ra mặt tàn nhẫn, kiếp này Bình Tu nghi chết , chỉ sợ nội tâm càng thêm tàn bạo. Chỉ sợ yu hiếp cảu còn đáng sợ hơn so với Thái tử và Đại hoàng tử nhiều.


      săn dã thú là bản năng, nhưng lại cắn người nhà”. Mộ Tịch Dao nhìn Đệ Ngũ Dật Triêu đăm chiêu, chỉ có thể đưa cảnh báo trước, chuyện sau đó liên quan đến nữ nhân như nàng rồi.

      Mang theo Huệ Lan đón bánh bao, Mộ Tịch Dao thướt tha cất bước.

      Đệ Ngũ Dật Triêu dừng lại lát, càng nghĩ càng cảm thấy mấy câu của Trắc phi có rất nhiều ám chỉ.

      Nếu như đoán sai, đây là ám chỉ Bát hoàng tử Tông Chính Hàm? Lúc mà tất cả mọi người còn chú ý đến lệnh điều động của Nguyên Thành đế, chỉ mình Trắc phi lại chỉ ra bản tính của Bát hoàng tử?

      Nếu như ngày ấy điện hạ đoán sai, vậy lời của Trắc phi, thể khinh thường?

      Đệ Ngũ Dật Triêu suy nghĩ lát, cũng vội vàng xuất cung, lại quay ngược trở về thư phòng, ở lại thêm canh giờ liền.


      Buổi chiều, lúc nằm giường, Tông Chính Lâm vuốt ve mái tóc của tiểu nữ nhân, nhắm mắt trầm tư.


      Lời lúc ban ngày của Mộ Tịch Dao là để đề phòng vạn nhất hay là còn có ý khác?


      “Kiều Kiều có nghi vấn, sao hỏi bản điện hạ?”


      Mộ Tịch Dao cười khẽ, cắn cắn điểm ngực . Nam nhân khẽ rên tiếng, bàn tay vuốt ve cọ xát người nàng.

      “Điện hạ, thiếp chỉ có vài ba nghi hoặc của nữ nhân, đáng nhắc đến. Mà thiếp ngu dốt, sợ nghe hiểu những giải thích quá thâm sâu”. Mộ Tịch Dao thè lưỡi liếm yết hầu , bàn tay bé vuốt ve cơ bụng của nam nhân.

      Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao quang minh chính đại giả ngây, bàn tay vuốt ve mông nàng, “Kiều Kiều ngốc như thế, bản điện cần phải cẩn thận dạy dỗ thêm mới được…” cúi người bên tai nàng, lại cắn lỗ tai nàng vài lời khiêu gợi.


      Mộ Tịch Dao xấu hổ, Lục điện hạ lúc này đúng là nhiệt tình như lửa. Thân phận cao quý đến đâu lúc này cũng chỉ là người đàn ông bị dục hỏa lên đầu thôi.


      Mộ Tịch Dao dịu dàng kiều bò khỏi ngực , ánh mắt quyến rũ, thân thể đè lên phần nào đó nổi lên của , nghe hơi thở Tông Chính Lâm bắt đầu bất ổn, thanh sung sướng, “Kiều Kiều, tiếp tục”.


      Đầu dời từ ngực xuống bụng dưới, đầu lưỡi liếm cơ bụng săn chắc, Tông Chính Lâm hưng phấn thở gấp, nhàng vuốt tóc nàng.


      Mộ Tịch Dao bị thúc dục, đầu ngón tay nhàng chạm vào đỉnh đầu nóng rực, nhàng thổi khí.


      “Ma nhân, quả thực thiếu thu thập”. xong nắm lấy phần đẫy đà của nàng , dùng sức vuốt ve.


      “Ách ~~” Mộ Tịch Dao bị nắm nơi mẫn cảm, ngâm ra tiếng.

      “Đừng quấy, nàng lâu vậy”. Tông Chính Lâm buồn bực rống lên, chặn đầu Mộ Tịch Dao lại, còn kiên nhẫn.

      Mộ Tịch Dao nhếch miệng, nhìn hai mắt đỏ ngầu của , chậm rãi cúi đầu xuống.

      “Ah~~”. Tông Chính Lâm nặng nề thở ra, cằm ngẩng cao, mồ hôi rơi xuống.

      “Thân thể Kiều Kiều đẹp, đúng là chỗ nào đẹp”.

      Mộ Tịch Dao nghe Tông Chính Lâm suýt sặc, thầm mắng vô sỉ. Nào còn thấy vẻ lễ nghi thường ngày của Lục điện hạ nữa, lúc giường chỉ còn là người đàng ông tùy hứng mà thôi,liên tục lời vô sỉ.
      minhhanhng, Sweet you, levuong32 others thích bài này.

    2. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Ầy, vừa mới bàn chính liên quan đến đế vương đời sau xong, ngoắt cái lại thấy bàn đến cảnh tạo ra con cháu đời sau, làm cảm xúc quá :ex10:
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    3. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Ây za. Cả ngày căng mắt ra làm chỉ có nhìn thấy lúc nàng post bài là thấy hạnh phúc tràn về thui.:yoyo55:
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 71: Nhân quả

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Đường Nghi Như trơ mắt nhìn ngự y rời , tức giận ném cái gối giường.


      Lang băm, tất cả đều là lang băm! Nhìn vết máu khăn, trong lòng Đường Nghi Như vô cùng hoảng loạn.


      Nửa tháng trước nàng ta đột nhiên ngất xỉu ở trong sân, sau khi tỉnh lại uống thuốc vẫn thấy đỡ, ngược lại thân thể có chút sức lực nào, cả người đổ mồ hôi lạnh, ban đêm ho khan ngừng. Đến bây giờ, bắt đầu ho ra máu!


      Hai vị ngự y đến điều trị, thuốc ngày nào cũng uống, nhưng bệnh vẫn chuyển biến tốt chút nào.


      Vị vừa rồi đến bắt mạch, là vị ngự y thứ ba, nhưng cũng chỉ luôn miệng do tâm lực hao tổn tinh thần quá độ. Chỉ cần uống thuốc đều đặn, nghỉ ngơi tốt là được.


      Tâm lực tiều tụy, hao tổn tinh thần quá độ? Đường Nghi Như nàng đây như vô hình ở trong phủ, có việc gì mà phải hao tổn tâm sức, lo lắng hết lòng? ràng mình bị bệnh nặng! Chứng bệnh ho ra máu, có mấy người có thể chịu đựng đến khỏi? Đáng giận là có ai có thể chẩn ra!


      Trong lòng Đường Nghi Như phỏng đoán, những chứng bệnh này giải thích được, có khả năng là do trúng độc! Đáng tiếc là ngự y thể trông cậy được. Người duy nhất ở trong phủ này có thể nhìn ra manh mối cũng chỉ có Tề thị thôi.


      Lần trước Đường Tuệ Như muốn ám hại mình, nhờ có Tề thị thông minh mới nhặt lại được cái mạng. Lần này biết còn có thể qua được hay .


      Đường Nghi Như vội vàng gọi người mời Tề thị tới, chờ mãi cũng thấy người. Cuối cùng lại có nha hoàn tới báo, Tề thị cẩn thận cảm lạnh, nằm giường dưỡng bệnh.


      Đường Nghi Như lạnh lùng nhìn nha hoàn bên người của Tề thị, hận thể bóp chết nàng. Giỏi cho hai chủ tớ này, cho rằng nàng là kẻ ngu dốt nên lừa gạt hay sao.


      Mấy lần trước là đau đầu, lần này lại là cảm phong hàn, thực biết Tề thị lại ốm yếu như thế.


      “Muội muội cứ ba ngày hai ngày ốm đau nằm giường, có cần tỷ tỷ mời ngự y đến xem ?” Đường Nghi Như mang theo Mi Sách vén rèm vào, nhìn nữ nhân giường hốt hoảng thay đổi thần sắc, cất tiếng châm chọc.


      Tề thị ngờ Đường thứ phi lại để ý thể diện mà xông vào, cảm thấy tốt, thầm nghĩ hỏng bét.


      Thị vài lần ba lần thoái thác tới, sợ là khiến cho nàng ta bực tức, nên giờ đến tìm phiền toái .


      Tề thị cười cười, suy yếu ho khan vài tiếng, “Nô tì tạ thứ phi quan tâm, chỉ là chút bệnh vặt, dưỡng bệnh là tốt rồi, nào cần phải phiền đến ngự y.”


      “Chút bệnh cũng thể cứ để như vậy?” Đường Nghi Như cầm tay Tề thị, đem nàng ta nhìn vào trong mắt, “Hay là, muội muội làm việc trái lương tâm, đụng phải thứ sạch gì đó?”


      Tề thị trong lòng run lên, trong nháy mắt hiểu được, Đường Nghi Như nghi ngờ mình.


      Khó trách nàng ta lại nôn nóng lo sợ vội vàng xông vào như thế, tính mạng quan trọng, nàng ta đương nhiên ngồi yên chờ chết.


      “Sao tỷ lại vậy, chẳng qua chỉ là cẩn thận bị nhiễm phong hàn, đổ chút mồ hôi ra là khỏi thôi.”


      Mặc kệ Đường Nghi Như có phát ra manh mối hay , tuyệt đối thể để cho nàng ta kiếm được manh mối từ nơi mình, nếu tai vạ khó lường.


      Tề thị cắn răng ứng phó Đường Nghi Như, giả bộ cẩn thận, trong lòng lại lo lắng vô cùng.


      Khi còn chưa biết ràng chân tướng, vĩnh viễn biết được rất đáng sợ. Như Đường Nghi Như vậy, giờ đây vẫn hoài nghi là nữ nhân nào muốn hại nàng. Tề thị nhìn Đường Nghi Như cố tự trấn định hoang mang, bỗng nhiên cảm thấy laoij cảm giác thê lương như cáo khóc thỏ vậy.


      Tuy rằng ràng là Đường Nghi Như phạm vào tối kỵ của điện hạ nên mới có tai họa này, nhưng trong lòng Tề thị vẫn sợ hãi. Lục điện hạ đối với nữ nhân ở hậu viện là nhìn như thấy, hề thương tiếc, giờ ý chí càng thêm sắt đá. Có lẽ toàn bộ hậu viện, cũng chỉ có vị ở Đan Như Uyển kia, mới có thể khiến nhớ nhung mà thôi.


      Tề thị càng nghĩ càng chán nản, bỗng nhiên cảm thấy những vọng tưởng của bản thân trước kia đều chẳng bằng sống cho tốt. An phận thủ thường sống trong viện, dù sao cũng vẫn tốt hơn người ở trước mặt này, phải chết oan uổng.


      Đường Nghi Như ở trong phòng Tề thị cố dùng thủ đoạn cũng thể hỏi được gì, lại thấy nàng ta giả ngây gải dại với ám chỉ của mình, chỉ đành lạnh mặt trở về.

      Sau đó bệnh tình Đường Nghi Như càng ngày càng nặng, cuối cùng ngày ngày ho ra máu, ngay cả giường cũng xuống được nữa.


      Mộ Tịch Dao ở Đan Nhược Uyển nghe Đường Nghi Như lại phạt nha hoàn, thầm lắc đầu. Cái nữ nhân kia là càng sống càng tụt lùi.


      Đường Nghi Như đương nhiên biết lần này là rất ổn. Trải qua nhiều ngày nóng nảy phát tiết, đôi khi nàng ta cũng yên lặng suy tư, mơ hồ có phát ra gì đó.


      Trận bệnh quái lạ này, sợ là có liên quan đến cơn ác mộng khiến nàng thể ngủ ngon vào ban đêm.


      Rốt cuộc vẫn thoát khỏi tính toán của Đường Tuệ Như sao? Ả ta mượn tay ai để hại mình đây?


      Nằm ở giường, Đường Nghi Như nhìn ánh nến lay động bên ngoài màn trướng, vẻ mặt càng ngày càng hoảng hốt.

      Nếu năm đó lúc ở bên ao, nàng buông tay tỷ tỷ ruột cảu mình, tình cảnh hôm nay thế nào?


      Trong Đan Như Uyển, Tông Chính Lâm dắt Mộ Tịch Dao chuẩn bị nghỉ, lại nghe Triệu ma ma vội vàng vào báo thứ phi của Thư Oái Uyển khỏe, vẫn cố chống đỡ, cầu kiến điện hạ và trắc phi.


      Thần sắc Tông Chính Lâm lãnh đạm, tiếp nhận áo khoác mà Mặc Lan đưa tới phủ lên cho Mộ Tịch Dao, lại đưa lò sưởi cầm tay cho nàng rồi mới ôm người sang.


      giường, nữ tử nằm đó với dáng dấp ảm đạm, nét mặt tiều tụy. Ánh mắt cũng có sức sống, rã rời mà đục ngầu.


      “Điện hạ.” Đường Nghi Như lên tiếng cũng rất khó khăn, chỉ mới gọi câu, hơi thở ổn định.


      “Thiếp… cuối cùng cũng nhìn thấy điện hạ.” Đường Nghi Như i vừa ra, lệ chảy xuống. Nam nhân đứng ở trước mặt, là người duy nhất mà mình tâm niệm, nhưng lại chưa từng được thân thiết.

      “Điện hạ vì sao có chút thương tiếc, đối xử với thiếp bằng phần vạn của trắc phi?” Hơi thở nữ nhân tràn ngập bi thương, thần sắc đau đớn, trực tiếp nhìn Tông Chính Lâm, ánh mắt chưa từng dời .


      Mộ Tịch Dao nhìn nàng liều mạng cũng muốn hỏi , cảm thấy thế gian si ngốc chắc cũng chỉ như thế này thôi.


      Đời trước Mộ Tịch Dao như thế, đời này Đường Nghi Như cũng vậy.


      Con mắt của Tông Chính Lâm vẫn nhìn vào Đường Nghi Như, đứng khoanh tay, tầm mắt nhìn vào cung phấn ở trong phòng.


      “Thứ phi của bản điện, Đường gia đại tiểu thư Đường thị Nghi Như có liên quan gì tới ngươi sao?” Giọng của Tông Chính Lâm nhanh chậm, nhưng lại làm Đường Nghi Như như bị sét đánh, ngã vật xuống.


      Ngự y ở ngoài vội vàng tiến vào châm cứu, trong phòng loạn thành đoàn.


      Tông Chính Lâm đợi ngự y bẩm báo, trực tiếp dẫn Mộ Tịch Dao trở về.


      Ôm lấy thân thể tiểu nữ nhân, Tông Chính Lâm cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.


      Đường gia dạy nữ nhi tốt, người hai người, chẳng ai ra gì. May mà còn có Mộ Tịch Dao hiểu tâm ý của mình, nếu những nữ nhân ở hậu viện này, quả thực thể chịu đựng nổi..


      Khuôn mặt nhắn của Mộ Tịch Dao khuôn cọ cọ vào ngực Tông Chính Lâm, tìm tư thế thoải mái mà ngủ.


      Giữa trưa ngày hôm sau , Thư Oái Uyển truyền đến tin tức, Đường thứ phi rồi.


      Thứ phi qua đời, phủ hoàng tử phái người đưa tin tới Đường gia.


      Đường đại nhân nhận được tin tức, lập tức từ Hộ bộ chạy tới phủ hoàng tử, khắc sau lại tái nhợt mặt mũi, run rẩy ra khỏi cửa lớn.


      Đường phu nhân biết được nữ nhi mất, khóc đến hai mắt sưng đỏ, thấy ông ta hồi phủ liền nhào tới khóc lóc tê tâm liệt phế.


      “Ngọc Chi, việc này được phép nhắc lại, bằng đại họa giáng xuống đầu a.” Đường đại nhân nhìn vợ cả như bị điên, lên tiếng chất vấn, chỉ có thể nhẫn nhịn đau đớn quyết tâm, liên tục an ủi.


      dưới gối có hai nhi tử ba nữ nhi, giờ ba nữ nhi mất hai, đứa còn lại cũng biết tung tích. Người tuổi trung niên, liên tiếp nhìn nữ nhi trước, nào có ai đau lòng?


      Nếu phải bị ma quỷ ám ảnh, liều mạng mạo danh thế thân, sao có kiếp nạn hôm nay?


      Nghĩ tới điện hạ lạnh mặt ném thư tay của Đường Tuệ Như ở trước mặt , Đường đại nhân liền hối hận vô cùng, lệ rơi như mưa. Đều là biết dạy nữ nhi , biết dạy nữ nhi a.!
      minhhanhng, Sweet you, levuong31 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 72: Kiều Hoa

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Mộ Tịch Dao nhìn Thục phi đùa với Thành Khánh, nghe cung nữ báo Tắng nương đến.


      Ba chữ “Tắng nương” vừa phát ra, Mộ Tịch Dao lập tức đoán được người đến là ai. Tính toán thời gian, cũng chênh lệch lắm, chỉ là biết Trân Tần của kiếp trước bây giờ trông như thế nào.


      “Dì, Du nhi đến thỉnh an ngài”. Người đến là tầm mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt tròn tròn có hai má lúm đồng tiền, cười rất ngọt ngào. Mặc bộ quần áo màu phấn, làn da nàng ta trắng như tuyết.


      “Du nhi cần đa lễ, nhanh tới bái kiến tiểu Lục tẩu của ngươi ”. Thục phi thấy cháu nhà mình, tươi cười rất thân thiết.


      Tắng nương lại hành lễ với Mộ Tịch Dao như Thục Phi , mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào Thành Khánh ở trong lòng Thục phi, cái nhìn hết sức chăm chú thậm chí chớp mắt.


      “Dì, đây là trưởng tử của biểu ca sao? là thú vị!”vừa vừa ngang nhiên xông đến, ỷ vào việc nàng ta hơn Mộ Tịch Dao tuổi, đẩy nàng ra ngoài, còn mình lách vào bên người Thục phi, vô cùng cao hứng đùa giỡn Thành Khánh.


      “Đứa này, vẫn chịu tuân thủ quy củ như vậy. Thấy tiểu tẩu tử cũng biết hành lễ vấn an”. Thục phi quen với tính tình nhanh nhảu này , chỉ biết mình vui vẻ, đâu thèm để ý quy củ nữa. Đây cũng là vì muội muội của Thục phi khó sinh mất sớm, chỉ để lại có đứa con này, trong nhà khỏi nuông chiều chút. Dù là ở trong cung, Thục phi cũng rất ít khi áp đặt nàng, niệm tình tỷ muội, cũng dung túng nàng ta nhiều hơn.


      “ Dì, ngài cũng là tiểu tẩu tử, người nhà, cần gì so đo với ta?” xong nhìn Mộ Tịch Dao, ngọt ngào cười rộ lên, “ Tẩu tử, muội đúng ?” Bộ dáng nàng ngây ngơ hồn nhiên .


      Mộ Tịch Dao cười khẽ. Giả bộ ngoan ngoãn khéo léo với nàng sao, là tìm đúng người rồi đó.


      Nàng nghiêm sắc mặt, “Đương nhiên là hợp quy củ rồi”.

      Lời này vừa ra, cả cung đều yên tĩnh lại.


      Thục phi giật mình nhìn Mộ Tịch Dao đoan chính ngồi đó, khí thế Trắc phi thể vô cùng ràng , vô cùng nghiêm túc.


      Thục phi cảm thấy kỳ quái, đứa này sao đột nhiên lại tính toán ràng vậy, hơn nữa đối tượng còn là cháu mình? Điều này là nên . nàng vốn lanh lợi, thông minh như vậy, dù thích Du nhi, cũng nên chú ý đến bản thân của mình giả vờ giả vịt mới phải.


      Tắng Du càng cảm thấy vui mừng, xem ra Mộ thị được sủng ái lâu, nên chịu được khi người khác khiêu khích. Lúc này mới chỉ là thăm dò, bị kích thích. Trong lúc nhất thời nàng ta rất coi thường Mộ Tịch Dao. Nữ nhân như vậy, làm sao xứng đôi với biểu ca cơ trí của nàng chứ ? Đơn giản là vì đến trước, chỉ vì lớn hơn nàng có tuổi, đoạt được chú ý của biểu ca. Chờ nàng ta chính thức nhập phủ, gả cho biểu ca, những người này lấy đâu ra cơ hội mà lộ mặt ?

      Mộ Tịch Dao nhìn vẻ đắc ý trong mắt nàng ta, cười thầm. Nha đầu chưa đủ lông đủ cánh, học người khác tranh giành tình nhân. lòng chọn mình làm đối thủ, là oan gia ngõ hẹp.


      Muốn như kiếp trước giở trò thủ đoạn để vào phủ ? Nằm mơ.


      Đảo mắt mội cái, cả người nàng lập tức còn khí độ của Trắc phi cao cao tại thượng nữa, đôi mắt đen nhánh ngập nước chớp chớp, nghiêng đầu qua, vui vẻ cười rộ lên.


      hành lễ, vậy lễ gặp mặt của thiếp có thể giảm được rồi. Bộ trang sức mới của Giai Nghệ phường vừa vặn có thể giữ lại dùng, từ từ đeo. Nương nương thấy nhé, phải thiếp keo kiệt đâu đó”. xong lại vươn tay lên hở ra vòng tay Tử Linh nơi cổ tay, khoe khoang giơ cao lên, miệng chậc chậc tán thưởng ngừng.


      Thục phi nhìn nàng trêu chọc Tắng Du như trêu chọc trẻ con, liên tục cười mắng nàng ta có dáng vẻ của người làm mẹ. Lớn như thế rồi, mà có dáng vẻ ổn trọng của trưởng bối.

      Sắc mặt Tắng Du cứng đờ, biết bản thân bị người trêu đùa.


      Mộ thị đáng chết, vốn định nhờ vào khí thế của dì để nàng kinh sợ phen, ngờ cũng là loại cặn bã cứng rắn. Thủ đoạn thường ngày đối phó với di nương trong nhà, vậy mà bị nàng nhàng hóa giải. Xem ra nữ nhân có hai năm độc sủng ở phủ hoàng tử, cũng phải là người lương thiện gì.


      Mộ Tịch Dao thấy cũng còn sớm, liền bế Thành Khánh cáo lui với Thục phi, mang theo Triệu ma ma tìm Tông Chính Lâm rồi hồi phủ.


      đến con đường ở hoa viên, liền bị giọng nữ nũng nịu gọi lại.


      “Tiểu tẩu tử” Tắng Du mang theo nha hoàn chân thành đến. “nếu Tiểu tẩu ghét bỏ có thể cùng chút ? ”


      Mộ Tịch Dao nhìn chán ghét trong mắt nàng ta khi nhìn mình, chút khách khí , “Biểu nương thích thiếp, cần gì phải miễn cưỡng ở cùng chỗ ? ”


      Chơi đùa với lolita, nàng rất vui khi đóng vai phu nhân độc ác.


      “Biểu nương, tạm biệt”. xong mang người rời , bóng dáng xinh đẹp kiều hề quay đầu lại, đường xa.


      Tắng Du sầm mặt. Quả nhiên lúc ở trong cung giỡn đều là vì lấy lòng dì. Bây giờ mới vừa ra ngoài, để cho nhau chút mặt mũi nào, liền trở mặt rồi.


      Triệu ma ma và Mặc Lan ở phía sau nhìn Trắc phi diễn trò liền biết thời gian thái bình kết thúc rồi. Có người sắp hay ho, vậy các nàng cũng đừng mong được tốt. Có chủ tử tính tình như vậy, người chơi đến vui vẻ, còn các nàng ở bên nhìn mà kinh hồn bạt vía?


      Giống như vừa rồi, có ai lại trắng trợn bày sắc mặt cho cháu Thục phi xem như thế ? Đây chẳng phải là đắc tội người khác hay sao? chỉ có chủ tử nhà nàng, mới làm như vẻ hợp tình hợp lý như thế thôi. Nhìn như vậy, chuyện này còn chưa xong. Theo tác phong trước sau như của chủ tử, ở đây phải “chịu ủy khuất lớn” như thế, sao có thể cáo trạng ?


      Về việc cáo trạng với ai ? còn phải hỏi hay sao, đương nhiên là Lục Điện hạ càng ngày càng nuông chiều nàng rồi. Vị chủ tử kia cũng là đặc biệt, còn cam tâm tình nguyện sủng ái nàng.

      Quả nhiên, Mộ Tịch Dao vừa thấy Tông Chính Lâm, lập tức như vợ nhào qua, mắt to ướt sũng nhìn , mềm mại dịu dàng kể mình bị ủy khuất.

      “Điện hạ, biểu muội thân ái kia của ngài chào đón thiếp. hành lễ với thiếp thiếp cũng cần, nhưng mà ánh mắt chán ghét của nàng ấy, thực làm cho người phải chán ghét”.


      Mộ Tịch Dao đối với người mà nàng ghét, chỉ cần có cơ hội thể ra lộ ra ngay mặt.


      Tông Chính Lâm nhìn nàng chu miệng làm nũng, liền biết nữ nhân này chắc chắn muốn chịu thiệt thòi. Nàng nếu chịu thiệt rồi, còn có thể ở nơi này càn quấy hay sao ? Sớm nghĩ biện pháp để thu thập người ta rồi ấy chứ.

      “Kiều Kiều, lúc nàng diễn trò còn có thể phân tâm sao? Chán ghét nàng ta thôi , nhưng vì sao lại dính vào bản điện hạ hăng say thế?”


      Tông Chính Lâm cúi đầu nhìn bàn tay nhàn rỗi bên hông mình của nàng, khóe môi nhếch lên. Mặc kệ tâm tư của Mộ Tịch Dao như thế nào, nhưng nàng luôn quang minh chính đại như thế, chán ghét người ta còn muốn kéo mình làm chỗ dựa.


      Nhưng mà nhớ tới tính tình của Tắng Du, Tông Chính Lâm cũng thích. Nếu có mẫu phi thương tiếc nàng ta mất mẹ từ , sai chiếu cố nàng nhiểu chút, cũng cần chịu đựng cái tính tình đó của nàng ta. Hơn nữa cái gì là “biểu muội thân ái”, Tông Chính Lâm càng nghe càng thấy khó chịu. Nhớ đến Tắng Du càn quấy, trong lòng Lục điện hạ thấy rất khó chịu.

      Muốn nhanh chóng trừ bỏ phiến toái, bằng phái Tắng Vĩnh Niên xa. Năm nay người chịu trách nhiệm đánh giá quan viên là Trần Thủ Chính?


      Tông Chính Lâm cũng nghĩ nhiều, vị biểu muội này mới hồi kinh chưa đến ba ngày, được ưa thích, còn có chút ghét bỏ, nên nghĩ làm thế nào đuổi người ra bên ngoài.

      “Điện hạ, thiếp biết biểu ca biểu muội phần lớn đều là thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư, tình cảm thuở , cảm tình rất thâm hậu? ”


      Tông Chính Lâm vừa nghe thế , sắc mặt đen lại.


      Mộ Tịch Dao hình như có tới ba biểu ca, cái người có cảm tình thâm hậu là ai đây ?


      Mộ Tịch Dao đâu biết bản thân mình mới chỉ trêu đùa câu, Lục điện hạ tự liên tưởng đến người liên quan đến mình rồi. Hơn nữa vốn nàng muốn cảnh tỉnh cho Tông Chính Lâm, cho biết tâm tư của Tắng Du, nhưng nàng cũng thể ngờ tới nam nhân này căn bản thấy ý muốn của nàng, hiểu sai chỉ ít đâu.


      “Biểu ca biểu muội, tình cảm thuở ?” Tông Chính Lâm kéo Mộ Tịch Dao, đem người gắt gao áp vào trước ngực, nhìn thẳng vào hai mắt nàng.

      Nội tâm của Mộ Tịch Dao kêu lộp bộp, lập tức biết có điều tốt. Nghe giọng điệu Tông Chính Lâm, chuyện này ổn rồi.
      minhhanhng, Sweet you, levuong30 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :