1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cuồng tình - Đại Ôn (Drop, Link Hoàn trang cuối)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 11: Việc học tập của bệnh thần kinh.
      Editor: Màn Thầu


      Trần Giới vuốt ve tấm ảnh trừ mình ra còn ba người nữa, dưới ngọn đèn vàng con ngươi đen bóng mang theo vẻ quạnh giống như trước đây, từng là tổ bốn người, giờ chỉ còn lại và Tịch Lục.


      khép quyển album, đặt lại vào giá sách, nằm giường, tắt đèn.


      Đêm vắng lặng, những kỷ niệm thời thơ ấu còn lại trong giấc mơ của mấy người đây?


      Chí ít bên này Tịch Lục tuyệt đối nghĩ nhiều như vậy, bạn chỉ có thể nhìn thấy cậu ngủ vì nóng quá mà đá chăn mỏng xuống đất, sau đó ôm chặt lọ ô-xy già trong ngực, dáng vẻ ngủ đến chết sống lại.


      "Trần...Trần Trần Trần... Trần Giới" Hình như mơ thấy cái gì đó, Tịch Lục nằm ở giường cười khúc khích, hóa ra bất kể là thực hay trong mộng, Tịch Lục đối mặt với Trần Giới đều lắp.


      ***


      Sau mấy ngày, Tịch Lục cũng còn theo đuôi Trần Giới, hoặc nhìn trộm Trần Giới nữa, mọi người xung quanh vốn cho rằng cùng lắm Tịch Lục kiên trì được hai ngày rồi lại khôi phục bản tính, thế nhưng ròng rã tuần rồi Tịch Lục vẫn như thế, làm người khác khỏi hoài nghi, có phải cậu định dây dưa với Trần Giới nữa .


      Ngược lại, Tịch Lục dùng phần lớn thời gian đặt vào việc học, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng thể tin được, đứa này sao đột nhiên thay đổi lớn như vậy? phải bị ba Trần Giới đánh hỏng đầu .


      Trong giờ giải lao, mấy giáo viên tụ lại cùng nhau đến Tịch Lục.


      "Gần đây khi mọi người dạy học, lẽ não cảm thấy ánh mắt Tịch Lục hơi kỳ quái sao?" giáo dạy Tiếng .


      "Có để ý tới, giống như nghe giảng." Giáo viên Ngữ Văn tiếp lời.


      giáo Tiếng lại : "Tôi cảm thấy ánh mắt kia giống ánh mắt bình thường khi học tập cho lắm, vô cùng chăm chú học, có thể dùng ánh mắt ăn thịt người kia nhìn người?"


      "A, tôi cảm thấy đó là ánh mắt ăn thịt người, chỉ cảm thấy mỗi lẫn quay đầu lại, nhìn thấy phấn khởi trong mắt cậu ta, bèn biết tiếp như thế nào."


      "Đúng, đúng, tôi cũng thấy thế, quá nhiệt tình, có chút chống đỡ được." Ngay cả giáo viên số học dày dặn kinh nghiệm cũng thế.


      "Đứa này, như thế nào đây, hơi lạ, đột nhiên thay đổi như thế, tôi lại cảm thấy dường như có cái gì đó rất kỳ lạ."


      Bên người phòng làm việc chợt có tiếng gõ cửa dồn dập, đám giáo viên tiếp tục giả vờ giả vịt phê chữa bài tập, trả lời tiếng, Tịch Lục ôm sách bài tập, vào.


      Thầy giáo: "..." Thực thể nghị luận linh tinh sau lưng người khác được, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.


      Tịch Lục ôm sách bài tập toán đến chỗ thầy giáo Số học, dò hỏi: "Thầy, em hiểu bước này, thấy có thể giảng cho em chút được ?"


      Dù sao thầy giáo số học cũng từng trải qua sóng to gió lớn của đời người, mặt biến sắc cầm quyển sách lên xem, sau đó suy nghĩ lúc, ho khan hai tiếng cho Tịch Lục: "Tịch Lục này, thầy thấy gần đây em rất chăm chỉ học tập, sao tự dưng thay đổi lớn như vậy, các thầy giáo em càng ngày càng siêng năng."


      Tịch Lục ôm sách, hình như cảm thấy bao nhiêu con mắt phóng điện về phía cậu, cậu ngẩng mặt lên, cảm giác mặt mình tỏa ra ánh hòa quang, cậu : "Thưa thầy, lần trước được chủ nhiệm lớp dạy bảo, em lĩnh ngộ được rất nhiều, em thấy đời người dài cũng dài bảo ngắn cũng ngắn lắm, chúng em phải biết sống có ích, em thể tiếp tục lãng phí tuổi thanh xuân ngắn ngủi của mình, thanh xuân của em dùng để...Làm! Nên! Việc! Lớn! Nỗi khổ tâm của các thầy giáo em hiểu , sau này em làm người quang minh chính đại hướng về phía trước!"


      Ánh mặt trời làm bừng sáng khuôn mặt cậu, khiến cậu cảm giác được mình rất chuyên tâm.


      Cậu quay đầu về phía thầy Số học giật mình nên lời : "Thầy, em trở về lớp học đây ạ, thể lãng phí thời gian, cảm ơn thầy, ngày hôm nay dẫn dắt em, hôm nào em lại đến." xong, nhanh chóng chạy như bay ra khỏi văn phòng, người biết còn tưởng phía sau có người đuổi theo cậu.


      Chờ đến khi người rồi, giáo Tiếng run rẩy : "Nghiêm trọng, bệnh biến, đứa này điên rồi."


      ***


      Tịch Lục bắt đầu chăm chỉ học hành, người cay đắng nhất là Ải Đản, Ải Đản tìm cậu chuyện, Tịch Lục thiếu kiên nhẫn nhìn cậu ta khoát khoát tay, sau đó còn rất đáng đánh đòn : " thấy tớ học sao?"


      Tịch Lục lúc nào cũng học, nhìn mấy bạn học ngồi gần đấy trong lòng thoải mái, vừa tan học lại bắt đầu làm đề.


      Ải Đản cả giận , chuyện gì đây.


      Cậu ta bất bình, cũng thể để Tịch Lục thoải mái, cậu ta thổi gió bên tai Tịch Lục : "Tịch Lục, sau khi tan học, nghe Trần Giới đến hồ bơi của trường huấn luyện, cậu có xem ?"


      Tịch Lục nắm cán bút, dừng chút.


      Ải Đản cười thầm trong lòng, tôi biết có hi vọng mà, Tịch Lục giống như công khai rũ sạch quan hệ với Trần Giới, thực tế trong ví tiền còn để bức ảnh Trần Giới, nếu phải Ải Đản kỹ tính, chú ý tới ví tiền chưa gập vào, nhìn thấy tấm ảnh kia, cậu tuyệt đối bị mặt nạ giả của Tịch Lục kia lừa đâu.


      Có điều, nghĩ tới, Tịch Lục vô cùng chính nghĩa : "Tớ còn phải học, Ải Đản cũng phải học giỏi, biết ? Đừng làm phiền tớ nữa, có thời gian rảnh bằng làm thêm vài bộ đề, thành tích của cậu phải đếm ngược nữa."


      Ải Đản muốn lật bàn, cậu ta cảm thấy phiền nhất chính là người khác nhắc đến việc học của cậu, dù cậu cảm thấy nhiều nước mắt, nhưng cậu muốn việc học của mình cũng cần người quản lý, cậu muốn bị Tịch Lục , cậu cả giận : " phải cậu cũng đếm ngược từ mười sao?"


      Tịch Lục cười cười Ải Đản, khóe miệng nhếch lên đôi má lúm đồng tiền, cậu : "Ít nhất tớ phải đếm ngược thứ hai từ dưới lên?"


      Trái tim Ải Đản như tan vỡ, lại bị tên ngốc Tịch Lục này, gần như tranh với đời trào phúng, cậu cảm giác cuộc đời mình trở nên vô cùng u ám, lý do cậu quý Tịch Lục, phải vì cảm thấy Tịch Lục ngốc ngếch, tâm tư đơn thuần, khi ở bên cạnh rất thoải mái sao?


      Ải Đản uể oải : "Tịch Lục, tớ muốn tuyệt giao với cậu."


      Tịch Lục vùi đầu vào cuốn sách, để ý đến Ải Đản.


      Ải Đản nhàm chán ngồi xuống ghế, cầm di động lên, nhìn tấm ảnh trong điện thoại di động suy nghĩ tới động tác thân mật ngày hôm qua, các loại thủ đoạn, đủ loại quỳ liếm, Ải Đản mới cảm giác tâm tình mình vui sướng nhiều.


      Nhìn bóng lưng Tịch Lục hừ tiếng.


      Chờ đến khi tan học, cũng giống ngày thường la hét đòi cùng Tịch Lục, mà hét to với mấy cậu con trai bên cạnh: " nào nào, chúng ta xem mỹ nữ bơi."


      Tịch Lục buông bút, ngũ quan tuấn tú, đủ để khiến người ta cảm thấy vui tai vui mắt, cậu thu dọn xong, giọng của Ải Đản vẫn quanh quẩn trong đầu.


      Tịch Lục, sau khi tan học, nghe Trần Giới đến hồ bơi của trường huấn luyện, cậu có xem ?


      Tuy ngoài mặt Tịch Lục từ chối lời mời của Ải Đản, nhưng thực ra từ lúc Ải Đản câu kia, cậu còn tập trung vào đề nữa, đừng nhìn cậu làm bài, thực tế chính cậu cũng biết mình viết linh tinh cái gì.


      Trần Giới vẫn như cái xương sườn trong cơ thể cậu, chỉ cần có người sờ vào, cảm thấy ngứa ngáy, có người đụng vào, cảm thấy đau đớn.


      Tịch Lục gật gù ra khỏi phòng học, nghe thấy tiếng reo hò của bọn con trai ở hồ bơi bên kia, Tịch Lục leo lên chỗ cửa sổ cao nhìn từ xa muốn xem tình huống bên đó thế nào, nhưng chỉ nhìn thấy đám người lít nha lít nhít, như đàn kiến vậy.


      Cậu hơi thất thần, hình như nhìn thấy Trần Giới, nhưng khoảng cách quá xa căn bản thấy mặt .


      Cơ thể Tịch Lục bắt đầu phản ứng, gần như trong nháy mắt, cậu nhanh chân chạy về phía hồ bơi.


      Ải Đản đánh cược với mấy cậu bạn bên cạch : "Cậu cho rằng Tịch Lục có đến ?"


      Mấy cậu bạn học : "Nhìn biểu của Tịch Lục, tôi cảm thấy hơi nguy hiểm."


      Ải Đản cười cợt, lộ ra nụ cười bỉ ổi, : "Như vậy chúng ta cùng đánh cược, nếu như Tịch Lục đến, các cậu đưa tôi mười đồng tiền, nếu Tịch Lục đến, tôi đưa cho cậu hai mươi đồng."


      Cậu bạn vừa nghe xong, giá trị a, cẩn thận chấp nhận.


      "Có điều, sao cậu lại đặt hai mươi đồng?" Có người hiếu kỳ đặt câu hỏi.


      Ải Đản nở nụ cười: "Chỉ bằng trực giác, có khi chính tiểu tử Tịch Lục kia còn biết, chính mình thích Trần Giới bao nhiêu ấy chứ, tôi nhìn vào đôi mắt ấy, để người đột nhiên còn lo lắng cho người mình thích nữa, khó mà thích ứng được trong thời gian ngắn, huống chi là Tịch Lục đây?"


      Mấy cậu bạn nở nụ cười, hiểu .


      Tịch Lục thích Trần Giới, người người đều biết chuyện này, loại tình cảm cố chấp này, nếu có thể biến mất trong chốc lát, vậy thế giới này sao có thể nhiều câu chuyện tình cảm động như vậy chứ?


      Đương nhiên, bọn họ tuyệt đối cảm động trước hành vi biến thái của Tịch Lục đối với Trần Giới.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 12: Bệnh thần kinh bị kích thích.
      Editor: MànThầu


      Cơ bản là chân Tịch Lục nghe theo sai khiến vẫn chạy về phía trước, cậu chỉ biết trong đầu mình trống rỗng, chỉ có duy nhất suy nghĩ, thấy Trần Giới.


      Mà ba chữ này lại như có người thúc giục ở bên tai cậu, khiến bước chân của cậu càng nhanh hơn.


      Các nam sinh đứng hai bên hồ bơi reo hò liên tục, gọi tên từng nữ sinh , hò hét trợ uy, càng đến gần Tịch Lục càng nghe thấy hơn, tiếng còi huấn luyện viên vang lên, tiếp theo truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống nước.


      bắt đầu rồi.


      Quanh hồ bơi chật ních người, ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy nữ sinh tình cơ qua, phần lớn đều là nam sinh vừa tan học ở lại xem náo nhiệt, Tịch Lục đứng đó, hít sâu hai cái, trước mặt là đám đông khe hở, trong khi suy nghĩ cách chen vào, nghe thấy tiếng Ải Đản ----


      "Tịch Lục, bên này bên này!"


      Tịch Lục quay đầu thấy Ải Đản cùng đám nam sinh trong lớp chiếm được vị trí quan sát tốt nhất, Ải Đản hưng phấn vẫy vẫy tay, ra hiệu cậu mau tới đây.


      Tịch Lục chưa kịp xấu hổ vì hành động giữ lời của mình, thẳng về phía Ải Đản giành địa thế tốt giúp mình.


      Sau khi thấy Tịch Lục tới, mấy cậu bạn bên cạnh tự giác mỗi người mười đồng gom lại đưa cho Ải Đản.


      Ải Đản cầm lấy tiền, nhanh chóng nhét tiền thắng được vào trong túi, sau đó nhìn thấy Tịch Lục niềm nở cách kỳ lạ, đương nhiên cũng mở miệng châm biếm vài câu như là phải muốn học tập giỏi sao? Sao lại tới nơi này? phải sau này bao giờ quấy rầy Trần Giới sao, tuy giờ cậu ta quấy rầy, nhưng dám chắc tí phát bệnh.


      Những câu này, cậu đều ra, mà dành vị trí của mình cho Tịch Lục.


      Lần đầu tiên Tịch Lục cảm giác được từ người Ải Đản tỏa ra ánh sáng thiện lương, cậu lòng tiếng cảm ơn với Ải Đản: "Cảm ơn, Ải Đản."


      Ải Đản tự dưng cảm thấy chột dạ, nở nụ cười ngây ngô, sau đó với Tịch Lục: " cần cảm ơn, chúng ta là em tốt mà." Xong rồi còn vỗ vai Tịch Lục, ra cái vẻ người bạn tốt.


      Tất nhiên trong mắt mấy cậu bạn đứng bên cạnh tấm chân tình này được đẹp đẽ như vậy rồi.


      Tịch Lục ngẩng đầu lên, nhưng nhìn thấy Trần Giới bơi trong hồ, chỉ thấy nữ huấn luyện viên mặc áo cộc tay cùng quần soóc màu đen, da dẻ ngăm đen, người tràn ngập khí thế mạnh mẽ, ngũ quan được ưa nhìn cho lắm, nhưng lại làm cho người ta phải nghiền ngẫm, trong miệng ngậm cái còi màu vàng, nhìn vào hồ bơi.


      Tịch Lục tiếc dùng tiền cho các hoạt động ngoại khóa ở trường, còn Trần Giới cùng số người khác lại luôn là đại biểu của trường học tham gia các giải đấu quốc gia, mang đến cho trường học biết bao nhiên vinh quang, vì vậy nhà trường đầu tư rất nhiều vào cơ sở vật chất cho môn bơi lội.


      Tịch Lục nhìn vào bể bơi, có bốn nữ sinh mặc đồ bơi màu đen, đeo kính đội mũ giống y hệt nhau, nhưng cậu gần như ngay lập tức chú ý tới người bơi ở làn thứ hai, dẫn đầu, do dự chút nào, cậu biết chắc đó là Trần Giới.


      Tư thế dưới nước của Trần Giới rất xinh đẹp, khác gì con cá , tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, dưới làn nước lấp lánh, đường nét càng thêm hoàn mỹ, cách hít thở có quy luật, gò má trắng nõn dưới ánh sáng trở nên rạng rỡ hơn, bên cạnh đó, lại có sức bật vô cùng mạnh mẽ, gần đến đích, tuy từ lúc bắt đầu Trần Giới dẫn đầu, nhưng khoảng cách với người thứ hai cũng cách biệt lắm.


      Cách tay nhấp nhô càng ngày càng nhiều, hít thở càng nhanh hơn, khiến khoảng cách giữa với người thứ hai dần dần bị thu hẹp.


      Nam sinh xung quang gào thét liên tục, còn xen lẫn tiếng la hét đến khàn cả giọng của vài nữ sinh ----


      "Từ Diêm Á, cố lên!"


      "Trương Chân, cố lên!"


      . . .


      Khi Tịch Lục định hô tiếng, nhận ra Trần Giới đến đích, sau đó bỏ kính ra, cúi đầu thở dốc.


      câu như sau: Mũ bơi biến mỹ nữ thành ni .


      Nhưng Tịch Lục vui vẻ phát ra, nếu Trần Giới là ni , cậu cũng cảm thấy là ni xinh đẹp nhất.


      Mấy người kia cũng lần lượt đến đích, tiếp đó tháo kính bơi, người xếp thứ hai được gọi là Từ Diêm Á, Tịch Lục biết người này, học lớp bên cạnh, công nhận cũng là mỹ nữ, nhưng lại khác hoàn toàn so với Trần Giới, tính cách hoạt bát, gặp ai cũng có thể tán gẫu vài câu, làn da cũng tính là rất trắng nhưng phối hợp với đôi mắt linh động, chiếc cằm khéo léo còn cả nụ cười khiến người ta thích, mái tóc xoăn đến eo, Từ Diêm Á được mọi người là bông hoa của lớp, hoa khôi của trường.


      Đáng tiếc, rơi vào mắt Tịch Lục, cũng bình thường thôi, phải con đều giống nhau, hai con mắt cái mũi cái miệng.


      Cái gì? Hỏi cậu lẽ nào Trần Giới phải như vậy sao?


      Tịch Lục đặc biệt cho bạn biết, đương nhiên giống rồi, Trần Giới có đôi mắt rất đẹp, cái miệng xinh xắn, cùng cái mũi khéo léo, giống những khác.


      ...Qủa là bệnh thần kinh.


      Tầm mắt chỉ dừng người Từ Diêm Á giây, bèn tiếp tục nhìn sang Trần Giới.


      giáo nhìn vào đồng hồ tính giờ trong tay, vẻ mặt khá là khó coi, quay về với Trần Giới mấy câu, Trần Giới đứng ở đó nghe, mặt có quá nhiều biểu cảm, tháo mũ bơi, dùng tay chải mái tóc ướt nhẹp ra sau đầu, ngũ quan xinh xắn đều lộ ra ngoài, đôi mắt lãnh đạm, con ngươi đen bóng như mực, môi mỏng hồng nhạt hơi nhếch lên, vì đứng ở chỗ tốt nhất để quan sát nên tâm trạng Tịch Lục phơi phới.


      Bộ đồ bơi mảnh màu đen cũng làm mất vóc người thon thả của Trần Giới, vì khá cao, nhất là đôi chân dài đủ khiến người ta phát rồ, ra khỏi mặt nước, tính là lớn, nhưng chắc chắn cũng giống như nữ sinh khác, nhìn cặp mông hơi vểnh lên càng làm cho Tịch Lục thêm trầm bổng.


      Đừng hỏi Tịch Lục làm sao biết con bình thường như nào, xem ảnh có thể hiểu những cái này ?


      Cậu chỉ biết mình có chút đứng vững.


      Ải Đản ở bên cạnh thấy bước chân cậu có chút bất ổn, lập tức tới, móc giấy trong cặp ra, nhét vào hai lỗ mũi Tịch Lục.


      Tịch Lục: "...Cậu làm gì thế?"


      Ải Đản danh chính ngôn thuận : "Mình sợ cậu quá kích động, chảy máu mũi, ngày thường cậu cũng như vậy, nên chuẩn bị sẵn sàng từ trước nha."


      Cậu ta rất thuyết phục, Tịch Lục càng có gì để .


      quản mình đứng trong gió lạnh với hai viên giấy vệ sinh bịt mũi, Tịch Lục tiếp tục đứng ở đó tán thưởng Trần Giới.


      Sau khi giáo xong, hình như để Trần Giới nghỉ ngơi, tiếp tục giữ vẻ mặt nghiêm túc chuyện với ba người bên cạnh, nhìn vẻ mặt của họ, đương nhiên phải lời hay.


      Trong khi giáo đến người khác Từ Diêm Á tranh thủ thời gian rảnh rỗi quay sang người bên cạnh làm mặt mếu.


      Chọc mấy nam sinh bên cạnh khen, Từ Diêm Á đáng .


      giống Từ Diêm Á, tuy Trần Giới xấu, nhưng tính cách quá buồn tẻ, chuyện thú vị, bình thường chuyện với người quen, cũng thích cùng người khác tụ lại thành tiểu đội chuyện bát quái, những người chơi thân với Trần Giới đều biết, trừ việc đến trường chăm chú nghe giảng làm bài và chăm chỉ tập bơi ra, đặc biệt thích cái gì khác.


      Vì thế có nhiều người hò hét cho .


      Trần Giới đứng sang bên, cầm chai nước suối, mở ra uống, dường như cũng chú ý tới Tịch Lục đứng bên cạnh.


      Rồi về phía phòng tắm trong trường.


      Sau khi bóng lưng Trần Giới hoàn toàn biến mất, ba người còn lại phải tiếp tục huấn luyện, nhưng Tịch Lục có tâm tình ở lại xem.


      định tiếng với Ải Đản bỗng nghe thấy tiếng mấy cậu bạn đứng bên bàn luận cái gì đó ---


      "Mình Trần Giới kia, kiêu ngạo cái gì, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp thôi sao? Mặt mũi cao như vậy, ai biết bên trong như nào..." Người chuyện chính là nam sinh hôm qua bày tỏ với Trần Giới, chắc nhịn được, hôm nay cố ý đến xem Trần Giới, thấy Trần Giới thèm nhìn mình, cậu ta tức giận nha.


      "Ồ, làm sao? phải mấy ngày trước còn thích Trần Giới sao? Sao giờ thay đổi rồi?"


      Nam sinh hừ tiếng: "Mình thích cậu ta? Cậu biết đó thôi, mấy ngày trước tớ nhìn thấy có xe sang tới đón cậu ta, phải nhà cậu ta cũng có bao nhiều tiền à."


      "A, ý cậu là sao..." Người bên cạnh còn chưa hỏi xong, bị đánh gãy.


      Giọng trầm của Tịch Lục từ bên cạnh truyền tới: "Ngậm cái miệng thối của mày vào."


      Nam sinh sững sờ, nhìn Tịch Lục cảm thấy khá quen, nhưng nhận ra, vốn hơn tức giận, bèn quay sang với Tịch Lục: "Ngậm mẹ X miệng mày, lão tử ... Con mẹ nó… mày..."


      Tịch Lục : "Mày dám thêm câu nữa, có tin tao đánh chết mày ?"


      Nam sinh kia phát cáu, còn dám đánh cậu ta, thực muốn sống, nhìn mặt Tịch Lục, quyền vào sống mũi, cả giận : "Xem là ai đánh ai!"


      Tịch Lục cảm giác có chất lỏng nóng ấm từ lỗ mũi chảy ra, trong đầu vù tiếng, cậu cũng biết chính mình làm gì.


      Ải Đản mới vừa chú ý đến, đợi lúc cậu quay đầu lại, hai người xông vào đánh nhau, mà bọn bạn của tên kia cũng nhân cơ hội đánh mấy cái.


      "Mẹ ơi, mau đến giúp, ngăn lại, nhanh lên chút!" Ải Đản kêu cậu bạn bên cạnh, đồng thời lôi kéo.


      Nhìn giấy vệ sinh trong lỗ mũi Tịch Lục nhuộm đỏ, Ải Đản thầm nghĩ: Cậu biết tính toán trước, tuy lý do chảy máu mũi có chút khác biệt.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 13: Bệnh thần kinh đánh nhau.
      Editor: Màn Thầu


      Kết quả của trận ẩu đả này là cậu bạn xấu Trần Giới bị Tịch Lục đánh sưng con mắt và má phải, mà bên này Tịch Lục ----


      Hoàn toàn thay đổi.


      Vốn là thiếu niên xinh đẹp tràn đầy sức sống bị đánh thành trư ca ca mặt mũi sưng vù, hỏi cậu vì sao lại như vậy, Tịch Lục nhất định cho bạn biết: "Con mẹ nó mi thử bị đám người đánh xem, mi cũng biến thành như thế này, bọn Ải Đản chỉ biết kéo người, bất chấp thương tích."


      vất vả mới kéo được hai nhóm người này ra, vẻ mặt huấn luyện viên nghiêm túc đứng ở giữa nhìn Tịch Lục và cậu bạn kia quát lên: "Làm gì vậy! Qủa thực coi trời bằng vung, dám ngang nhiên đánh nhau trong trường học, muốn bị trường đình chỉ học sao?" xong, vội vội vàng vàng gọi cú điện thoại đại khái là thông báo thầy chủ nhiệm.


      Ban đầu định chất vấn Tịch Lục trước, nhưng khi nhìn thấy mặt Tịch Lục bèn hít vào hơi, sau đó chuyển sang cậu bạn học bị thương kia: "Sao các em lại đánh nhau?"


      Cậu bạn kia tên là Chu Xương, gia đình cũng được coi là khá giả, khi còn học cấp hai chơi với đám lưu manh, lên cấp ba dựa vào tài khoác chớp mắt, nên ở trong trường cũng ít bạn bè, Chu Xương tự biết mình đuối lý, vòng vo chuyện của mình với Trần Giới, sau đó phóng đại chuyện Tịch Lục, : " giáo, việc này thể trách em, tự dưng cậu ta mắng em, hơn nữa còn tuyên bố muốn tìm người đánh chết em, đánh chết em cũng phải để em gãy tay gãy chân, em hơi kích động nên mới ra tay, xem, xem, mặt với mắt em đều do cậu ta đánh."


      giáo hơi nghi ngờ, quay đầu nhìn Tịch Lục.


      Vì Chu Xương ăn bừa bãi khiến Tịch Lục tức đến mức đau dạ dày, nên vẻ mặt cũng đặc biệt dữ tợn, nhưng càng dữ tợn vết thương mặt càng đau, người bên ngoài nhìn vào cũng thấy hết hồn.


      Lúc đánh nhau Tịch Lục cẩn thận cắn trúng lưỡi, mồm miệng có chút ràng, ấp úng giận dữ : "Õ àng ... ậu a ói ấu ần ới ước ( ràng là cậu ta xấu Trần Giới trước) ... Ói ất ó e ( rất khó nghe) ... Ơn ữa ó ì ứ ói ẳng ới em (hơn nữa có gì cứ thẳng với em)..."



      Tịch Lục còn chưa hết, bị giáo đánh gãy, giáo đành lòng : "Em nghe hiểu!"


      Ải Đản xung phong : " giáo, em nghe hiểu được, Tịch Lục để tớ cho."


      Nghe Tịch Lục hơi cả tiếng phổ thông lẫn tiếng người ngoài hành tinh, Ải Đản hiểu ngọn nguồn, Ải Đản sững sờ, chẳng trách tự dưng Tịch Lục lại đánh người.


      Ải Đản bèn : " giáo chuyện là như này, bạn em vừa mới qua đây nghe thấy mấy người này xấu Trần Giới, rất khó nghe, cậu ấy tức nhịn nổi, bảo cậu bạn này đừng nữa, nhưng cậu bạn này vẫn gièm pha Trần Giới, bạn em liền cảnh cáo trước tiếng, nếu còn nữa đánh cậu ta, nhưng cậu bạn này lại động thủ trước, cũng nhìn thấy, ràng bạn em bị thương nặng hơn, nhìn bọn họ người đông thế mạnh, bạn em có ngốc đến mấy cũng tự mình tiến lên động thủ ?"


      Hai bên ai cũng cho mình đúng, giáo nhíu mày, hiển nhiên vẫn tin tưởng Tịch Lục hơn, : "Nếu như vậy, như vậy..."


      giáo còn chưa xong, Chu Xương cả giận : " giáo thể thiên vị cậu ta nha, cũng phải mỗi cậu ta bị thương nghiêm trọng. Bọn em cũng bị thương đây này! Căn bản em chưa từng xấu Trần Giới cái gì, người này chính là người điên tự dưng vừa tới uy hiếp nhục mạ em, thể vơ đũa cả nắm rồi bừa nha, có ai nhìn thấy mình xấu Trần Giới, có ai!"


      Người nghe Chu Xương những lời này nhiều, đều là đồng bọn của cậu ta, vì thế cậu ta mới có tự tin vậy.


      giáo hơi đau đầu, hỏi dò bốn phía: "Có ai nghe thấy ? Có tiếng."


      Chờ nửa ngày có ai lên tiếng, cũng có mấy ai dám làm việc nghĩa, dù sao bạn bè của Chu Xương ở bên ngoài lẫn vào, thế nào cũng coi như có người, bản thân vẫn tính là an phận .


      Tịch Lục tức giận, gương mặt càng thê thảm hơn, : "Ày ừng ó inh ười uá áng! (Mày đừng có khinh người quá đáng)"


      Thầy chủ nhiệm ăn uống ở bên ngoài với người tự dưng bị gọi tới như thế, trong lòng nén giận, khi chạy tới còn nhìn thấy như vậy, còn vô cùng nghiêm trọng, nổi giận: "Mấy người các , ai gây chuyện, thứ hai đến phòng hiệu trưởng làm thủ tục cho tôi! Ở nhà tự kiểm điểm lại bản thân cho tốt!"


      Vừa dứt lời, liền hỏng chuyện.


      Ải Đản cũng gấp, nhìn Tịch Lục, giọng : "Cậu xem cậu kích động cái gì, giờ chuyện lại thành ra thế này."


      Tịch Lục ngẩng đầu lên, đôi mắt hoàn hảo chút tổn hại phát sáng, cậu quật cường trả lời: "Em ông ó sai, à ậu a ói ấu ần ới ước, ũng ông ải em ộng ủ ước, em ông ai! (Em có sai, là cậu ta xấu Trần Giới trước, cũng phải em động thủ trước, em sai!)"


      Nhìn hai bên đều nhận sai, thầy chủ nhiệm nổi giận, : "Được, vậy giờ tôi gọi điện thoại cho cha mẹ các , đưa các trở về, còn tuổi thế, sau này như nào."


      Bất thình lình ----


      "Thầy, em có điều muốn ." Giọng lành lạnh vang lên, Trần Giới mặc áo phông ngắn tay, màu đen cùng còn soóc bò, quần áo bị dính nước, có nhiều chỗ ẩm ướt, mái dài ngang vai ướt nhẹp vén ra sau tai, lộ ra cái trán cùng gò má đẹp đẽ tinh xảo, nhìn càng thêm lạnh nhạt, đôi mắt khẽ nâng lên, đôi mắt đen bóng mở lớn.


      Nhìn thấy vết thương mặt Tịch Lục, Trần Giới ngẩn người, tia đau lòng xẹt qua đáy mắt, sau đó lắc lắc đầu, tới trước mặt Tịch Lục, mắt nhìn gò má cậu, rồi hỏi: "Đau ?"


      Mũi Tịch Lục chợt chua xót ra được, dù cậu có bị người ta đánh chết cũng cảm thấy khó chịu, chỉ có điều bây giờ khi Trần Giới nhìn mình như vậy, cậu bỗng có chút khổ sở, tại sao lại để Trần Giới nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, tại sao lần nào cũng vậy.


      Cậu cười cợt, : " đau..." Nhưng vì bắp thịt khẽ động mà ngũ quan nhăn nhúm lại.


      Đáy mắt Trần Giới xẹt qua tia tự trách.


      "Xin lỗi." Trần Giới lời này giống như Tịch Lục từng .


      Sau đó lạnh mặt, đôi mắt lạnh lẽo tức giận nhìn về phía Chu Xương, kể cho thầy chủ nhiệm chuyện của mình và Chu Xương ngày hôm qua, Chu Xương xấu cũng phải có lý do.


      Rốt cục có vị bạn học đứng bên cạnh ra, cậu ta cũng vừa nghe thấy Chu Xương xấu Trần Giới, hơn nữa rất khó nghe, Tịch Lục chỉ cảnh cáo hai câu, ra tay đánh người là Chu Xương.


      Có vẻ việc cháy nhà ra mặt chuột, thầy chủ nhiệm đẩy gọng kính mặt : "Thứ hai Chu Xương đến phòng hiệu trưởng làm thủ tục, tạm nghỉ học thời gian, còn Tịch Lục em cũng có lỗi, có chuyện gì thể giải quyết bằng lời sao? Xử phạt cảnh cáo..." Cuối cùng ông nhìn vết thương mặt Tịch Lục chút, vẫn có chút nhân tính tiếp tục : "Trước hết lên phòng y tế xử lý vết thương ."


      giáo gọi điện thoại thông báo cho phụ huynh Tịch Lục, thực ra nhìn bên ngoài vết thương mặt Tịch Lục trông hơi thê thảm, nhưng bị gãy xương, chỉ bị thương ngoài da.


      giáo cũng cùng, giáo y vừa chuẩn bị tan tầm, nhìn thấy Tịch Lục đến rồi, vô cùng kinh ngạc, xem qua mặt cậu, xác nhận có vấn đề gì, chỉ cần chờ giảm sưng, uống thuốc, bôi thuốc chống viêm là được.


      giáo bôi thuốc lên mặt cho Tịch Lục, đưa thuốc, dặn dò xong, rồi về.


      Ải Đản nhìn mặt Tịch Lục mà dở khóc dở cười, chỉ mắng: "Mọi người đều hùng hùng, mình nhìn tới nhìn lui đều thấy cậu giống vậy, mà giống người vô tích hơn."


      Trần Giới lẳng lặng đứng bên cạnh gì, tóc biết khô từ lúc nào.


      Tịch Lục dám nhìn Trần Giới, luôn cảm giác dáng vẻ này của mình rất xấu xí, sợ làm Trần Giới sợ, cũng sợ mình nhìn , càng nắm chắc được.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 14: Bệnh thần kinh bị thương
      Editor: Màn Thầu



      Quần áo Trần Giới mặc tỏa ra mùi xà phòng, còn có mùi hương nước biển, chỉ cần đến gần, dường như khí xung quanh giống với bình thường.


      hơi hạ mắt, lộ ra nốt ruồi tô điểm mí mắt phải, mở miệng, : “Đừng như vậy nữa.” Giọng có chút bất đắc dĩ.


      Lại có chút đau lòng.


      Tịch Lục trầm mặc.


      Trần Giới cầm lấy lọ cồn i-ốt bên cạnh, thấm vào bông ngoáy tai, bôi lên mu bàn tay Tịch Lục, vừa bôi vừa , vành tai hơi ửng hồng, giống như làm tan chảy cái gì đó, : "Như vậy đáng, cậu nợ tớ gì cả."


      Đúng vậy, Tịch Lục nhìn mái tóc đen của Trần Giới, để lệch vai.


      Cậu biết Trần Giới, cũng chủ thân xác này trước kia quan hệ với Trần Giới như thế nào, thậm chí cậu nhớ trong đời mình từng xuất người như Trần Giới.


      Nhưng lại thể loại bỏ suy nghĩ này khỏi đầu.


      Nếu như có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, sau đó thèm quan tâm đến Trần Giới nữa, cậu biết mình bao giờ làm được.


      Trần Giới , đáng, chính mình cũng nợ .


      Nhưng, ngay lúc này, Tịch Lục chỉ muốn ôm lây Trần Giới, cho biết, đáng giá, rất đáng giá, chỉ cần là vì đều đáng giá cả. Thượng đế lấy xương sườn của A-đam tạo ra Eva, mà Trần Giới chính là Eva của cậu.


      Nhưng, tại sao lại như thế này?


      Cậu phân biệt được, tất cả những chuyện này là do tiềm thức trong người mình say đắm Trần Giới gây nên, hay chính là tình cảm của bản thân.


      Cậu cho rằng Trần Giới mang lại phiền não này, ràng quấy rầy nữa, nhưng giờ lại khiến liên lụy tới chuyện này. Phiền quá .


      Nếu là cậu cũng thấy phiền.


      Trần Giới , đừng như vậy.


      Đừng như vậy, cứ dây dưa mãi ngừng. Có lẽ đối với Trần Giới mà , cho dù nghe thấy những lời linh tinh đó, cũng lờ .


      Tịch Lục cười khổ tiếng, mặt cùng trán cậu dán miếng băng gạc, nhìn qua trông vô cùng chật vật, chỉ có đôi mắt hoàn hảo bị tổn hại, cậu giọng : “Nhưng, vì Trần Giới, mình cũng hối hận.”Coi như là như vậy, dù gặp phải những chuyện này thêm lần nữa, cậu vẫn xông lên đầu tiên, ngăn trở hết thảy.


      Trần Giới ngẩn người, cuối cùng nở nụ cười, nhìn Tịch Lục : “Cậu……. là ngốc.”


      Tịch Lục thấy nụ cười này của Trần Giới, sau đó cũng ngây ngốc cười theo.


      . . . . . .


      Nghe được tin con của mình đánh nhau Tịch Nam Phương cùng Lục Quyên Quyên vội vã chạy đến nhưng vừa vào phòng y tế lại thấy con mình nhìn Trần Giới cười khúc khích.


      Đại khái Tịch Nam Phương nghe tình, nghĩ chắc là do đứa con mình đánh nhau vì Trần Giới, bước bước dài xông lên, lòng bàn tay rơi đầu Tịch Lục.


      Tịch Nam Phương cả giận : "Con lại gây chuyện, ngứa da hay sao? Mấy ngày mắc lỗi, giờ lại biến mình thành trò khôi hài này…” Ông xấu hổ nhìn sang Trần Giới đứng bên cạnh tiếp tục : “Trần Giới, ngại quá, có phải thằng con trai này của chú lại gây ra chuyện gì vậy?”


      Tịch Lục kêu thảm thiết tiếng, ôm đầu bị thương, : “Ba, ba hỏi để làm gì?!”


      Tịch Nam Phương lại đưa khuôn mặt giận dữ :“Ba hỏi để làm gì, đánh con đó, đồ tiểu tử hỗn láo, con cho rằng mặt con sưng phù, đầu lớn hơn chút, ba hạ thủ lưu tình sao? Khỏi nghĩ, Nhìn con xem còn chọc giận con nhà người ta, mà con vẫn có tâm tình cười!”


      Lục Quyên Quyên vội lên cản chồng: “Đừng đánh, nhìn thấy con bị thương rất nặng sao? Vốn ngốc rồi, đánh nữa càng ngốc nghếch hơn đó.”


      Tịch Nam Phương vẫn tương đối nghe lời Lục Quyên Quyên.


      giáo dẫn đường cũng khuyên nhủ: "Cha mẹ học sinh đừng quá kích động, tình phải giống như hai người nghĩ đâu, hai người nghe tôi giải thích chút, Có thể nghe qua điện thoại chưa nắm được tình hình tại.”


      giáo vài ba câu giải thích ràng, Lục Quyên Quyên nổi giận, mặc kệ người ngoài có đó hay đưa tay ra véo lỗ tai Tịch Nam Phương : “Tính khí của thể tốt lên chút sao? Nhìn thấy chưa? Đây là lần thứ mấy hiểu lầm Lộc Lộc của chúng ta, chuyện lần này Lộc Lộc của chúng ta làm tốt lắm, coi như … trán … có hơi thê thảm, nhưng vẫn tốt, vậy mà vừa nãy lại đánh con, xin lỗi, nhanh xin lỗi con trai .”


      Khuôn mặt già nua của Tịch Nam Phương hơi phiếm hồng, tự biết mình đuối lý, ngượng ngùng : "Trở về rồi được ?"


      " được, bây giờ bắt đầu ân hận ." Thái độ Lục Quyên Quyên vô cùng kiên quyết.


      Tịch Lục : “Mẹ, con sao, cha chỉ là nóng lòng sốt ruột thôi, người đừng như vậy."


      Tịch Nam Phương vui mừng, giơ ngón cái lên với Tịch Lục, : "Tịch lục, con trai ngoan!”


      Lục Quyên Quyên trừng mắt liếc Tịch Nam Phương cái, rồi tới quan sát mặt Tịch Lục, càng nghĩ càng thấy đau lòng, bà lắc đầu, : “Được, người con chỉ có duy nhất điểm giống mẹ, đó là bị đánh mà vẫn cứ như bình thường.”


      Ải Đản ở bên cạnh dùng hết sức nhịn cười, ánh mắt nhìn tịch lục đều là, hóa ra nhũ danh của cậu gọi là lộc lộc, thực buồn cười, người nhà cậu cũng giống cậu thực buồn cười, cũng trách được cậu lại như vậy.


      Tịch Lục thèm để ý tới Ải Đản.


      Lục Quyên Quyên quá ân cần hỏi han Tịch Lục, bèn quay qua với Trần Giới: “Trần Giới, ngại quá, Lộc Lộc nhà bác lại gây thêm phiền phức cho cháu.”


      Muốn hỏi thái độ của Tịch Nam Phương cùng Lục Quyên Quyên đối với Trần Giới như nào, ngoại trừ vì cậu mà sản sinh ra cảm giác áy náy, cũng coi như bọn họ nhìn Trần Giới lớn lên từng ngày.


      Giống như Trần Mãnh nhìn Tịch Lục lớn lên vậy, mà hai đứa trẻ hai nhà chơi đùa cùng nhau từ bé đến lớn.


      Bọn họ cũng rất thích Trần Giới, từ Trần Giới ngoan ngoãn nghe lời, xinh đẹp lại bình tĩnh, còn đứa con nhà mình suốt ngày nghịch ngợm làm những chuyện kỳ quái.


      Nếu như Trần Giới có thể thích con trai nhà mình tốt.


      Nhưng, cho đến nay hình như chỉ có con trai mình đơn phương .


      Haizz…


      Cũng biết nên với cậu như thế nào.



      Thoáng chốc tới buổi chiều, hầu như mọi người đều vì chuyện này mà ăn cơm, Tịch Phương Nam và Lục Quyên Quyên muốn mời Trần Giới, Ải Đản, giáo, thầy chủ nhiệm ra ngoài ăn cơm, Trần Giới từ chối, nghe vì Trần Mãnh cũng nghe được chuyện này sớm chờ ở cổng trường, phải trước.


      Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên cũng kiên trì nữa.


      Vì tóc Trần Giới mới làm xong, sợi tóc cũng duỗi thẳng xuống như trước kia, có vài sợi nhếch lên, lẳng lặng nhìn Tịch Lục vài giây, mãi đến lúc khuôn mặt sưng tấy của Tịch Lục xấu hổ lén lút nhìn lúc lâu, : “Tớ về đây.”


      Tịch Lục gật gật đầu.


      Sau đó Trần Giới tạm biệt Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên xong, rời .


      Nhìn bóng lưng Trần Giới, Ải Đản ở bên vỗ vỗ vai bạn, chép miệng : “Này này, lấy lại tinh thần , bóng người sớm còn, Lộc Lộc.”


      Lúc này Tịch lục mới lấy lại tinh thần, muốn tức giận, lại bởi vì tác động vào cơ mặt mà bị đau vội che mặt.


      "Lộc Lộc, con nai con, đáng , Aha ha ha ha." Ải Đản đứng bên cạnh cậu giọng cười.


      Bèn ra sức gọi cậu bằng nhũ danh.


      Cuối cùng giáo cùng thầy chủ nhiệm lấy lý do chuẩn bị cơm nước ở nhà rồi, muốn Tịch Nam Phương cùng Lục Quyên Quyên tốn kém, cũng rời rồi.


      Chỉ còn lại mỗi Ải Đản, Ải Đản muốn cự tuyệt, cái bụng lại kêu lên.


      Tịch Phương Nam : “ nào, tới quán ăn nào đó ăn vài món, bạn học của Tịch Lục đừng khách khí, ăn nào.”


      Cuối cùng Ải Đản gật đầu, theo, đói bụng có cách nào khác nha, trong nhà chỉ còn mì, ba mẹ đều làm ca đêm, hơn nữa Tịch Lục còn thêm vào, cậu đồng ý , mình biết cậu muốn , đừng giả bộ nữa, cậu bèn quyết định mặt dày . Da mặt là cái gì, có thể ăn sao?


      Ăn cơm xong, Tịch Lục theo Tịch Nam Phương về nhà.


      Sau khi trở về, Tịch Lục nằm giường mình, nhớ lại chuyện ngày hôm nay, thậm chí cậu còn nhớ hôm nay trước khi ra về Trần Giới bao nhiêu chữ với cậu, vẻ mặt ra sao


      Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lục Quyên Quyên bưng sữa vào, nhưng bà lập tức rời .


      Tịch Lục biết bà có điều muốn .


      Lục Quyên Quyên trầm mặc hồi lâu, sau đó nhìn Tịch Lục : “Lộc Lộc, mẹ và ba con trao đổi với nhau, công trường phía Nam cần người có kinh nghiệm lâu năm quản lý, ba con chạy tới chạy lui cũng phải cách hay, con chuẩn bị chút, có thể lâu nữa, chúng ta chuyển nhà.”

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 15: Ngày nghỉ của bệnh thần kinh.
      Editor: MànThầu


      Tịch Lục mất ngủ vì câu này của Lục Quyên Quyên.


      Cậu lập tức phản đối lại Lục Quyên Quyên, vì cậu biết tình hình ở mỏ than, cũng vì thế Tịch Phương Nam và Lục Quyên Quyên gặp tai nạn ô tô, cậu biết, kỳ thực việc Tịch Phương Nam quay vòng vốn ở mỏ than xuất vấn đề, cũng chính ngày đó Tịch Phương Nam và Lục Quyên Quyên vội vàng đến mỏ than mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


      Sau khi sống lại, tuy có nhiều chuyện thay đổi, ba mẹ vẫn giống như trước lựa chọn giấu cậu chuyện trong nhà, thế nhưng bọn họ tự mình hành động.


      Từ đến lớn cậu cảm thấy mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ba mẹ, mãi đến khi ba mẹ mất , cậu đối mặt với gian phòng trống rỗng, khóc thành tiếng.


      ra khi Lục Quyên Quyên ra chuyện này, trong lòng Tịch Lục có câu trả lời.


      Bất luận thế nào nữa, lần này để ba mẹ phải mình đối mặt với tất cả.


      Cậu rời cùng Tịch Phương Nam và Lục Quyên Quyên.


      Nghĩ tới đây, Tịch Lục bật đèn ngủ, cầm bức ảnh hơi nhăn nhúm lên, ảnh chụp dịu dàng dưới ánh đèn huỳnh quang gò má trở nên trắng bệch.


      Dáng vẻ như vậy cùng tốt, rời khỏi Trần Giới, cậu có thể trải qua cuộc đời thuộc về chính mình, sống như người bình thường, vì thân thể này làm ra những hành vi của kẻ thần kinh.


      Có lẽ như vậy cũng tốt.


      Tắt đèn, cậu nắm chặt bức ảnh trong tay, ràng muốn buông tay, nhưng nắm chặt đến mức khớp xương mình trắng bệch cũng chịu buông tay.


      ...


      Ngày hôm sau Tịch Lục học, hôm qua Tịch Phương Nam và Lục Quyên Quyên xin nghỉ cho cậu, nguyên văn Lục Quyên Quyên là: "Thằng bé sưng phù đến mức này, nên chờ nó bớt sưng rồi lại học, bằng bạn khác nhìn thấy, cười nhạo nó, nhỡ biến thành bóng ma nghiêm trọng trong lòng làm sao bây giờ?"


      Vì thế lãnh đạo trường đồng ý, để Tịch Lục tĩnh dưỡng ở nhà mấy ngày, tuần tới học lên trường báo cáo là được.


      Vì tối qua Tịch Lục mất ngủ, nên khi tỉnh dậy hơn mười giờ, Lục Quyên Quyên ra ra vào vào trong phòng bếp, mua túi lớn đồ ăn, tối qua tuyên bố phải bồi bổ cho Tịch Lục chút, bằng tám phần mười là cái mặt này trở về nguyên dạng được, thậm chí mua ít thịt đầu heo về lấy hình bù hình.


      Từ giường Tịch Lục bò lên, mặt đau vô cùng, bị đánh giống như say rượu vậy, ngày hôm sau đau đến đòi mạng luôn, khi bị đánh cảm thấy đau ở đây như giờ, cẩn thận đặt bức ảnh Trần Giới trong tay xuống dưới gối, chạy vào WC, quay về tấm gương trong nhà vệ sinh, vừa nhìn vào mặt mình liền hít sâu hơi.


      Cả mặt đúng hình bánh bao.


      Hầu như mặt Tịch Lục đều dán băng, cậu cũng rửa mặt, trực tiếp đánh răng, vì muốn há miệng đánh răng, cơ mặt kéo lên, cố nhịn đau đánh răng xong, sau đó Tịch Lục che mặt ra khỏi nhà vệ sinh.


      Lục Quyên Quyên thái thịt đầu heo, cũng nhìn thấy mặt Tịch Lục, nghe thấy tiếng động, liền : "Lộc Lộc, chờ chút rồi ăn cơm, mẹ làm cà kho thịt đầu heo, tuyệt đối ăn ngon."


      Tịch Lục: "..."


      thấy Tịch Lục trả lời, Lục Quyên Quyên quay đầu, định lấy hình bù hình, nhưng khi nhìn thấy mặt Tịch Lục há miệng kinh ngạc, chỉ vào Tịch Lục : "Lộc Lộc, con...mặt...trời ạ..." Lục Quyên Quyên đánh rơi dao tay, kéo tay Tịch Lục, : ", mẹ dẫn con bệnh viện, đáng sợ, mặt con bây giờ y như mặt heo mẹ nhìn thấy ngoài chợ thức ăn vậy, nằm viện! Nhất định phải nằm viện!"


      Tịch Lục: "... Mẹ, sao đâu, bình thường mà, hôm qua giáo y kiểm tra xong, có chuyện gì, ba mẹ còn yên lòng vẫn muốn con bệnh viện sao? Bác sĩ cũng rồi, thời gian bớt sưng thôi."


      Lục Quyên Quyên đau lòng cũng hết cách, nhưng lời vẫn mang theo trách cứ: "Mẹ , sau này đừng như vậy nữa, can thiệp vào làm gì, con phải ba đầu sáu tay, bắt chước làm cái gì, con đánh nhau với người khác, thắng được cái gì? Tay chân con lòng thòng, cũng thích vận động, bị đánh cũng đáng đời.”


      Tịch Lục gật đầu.


      Lục Quyên Quyên tưởng là Tịch Lục đáp ứng với mình từ nay bao giờ can thiệp vào chuyện của Trần Giới nữa, nhưng Tịch Lục lại nghĩ -----


      Lần sau, phải hình dáng này, mình nhất định cố gắng nỗ lực hơn nữa, thân thể cường tráng, người bị đánh ngã tuyệt đối phải là mình.


      Tịch Phương Nam trở về từ bên ngoài, khi thấy mặt của con trai, hề lộ ra bộ dáng giật mình, ngược lại nhìn khuôn mặt sưng phù của Tịch Lục bắt đầu cười ha hả.


      Lục Quyên Quyên ra từ phòng bếp, dùng sức nhéo vào eo Tịch Nam Phương lúc, : "Cười cái gì mà cười, có phải con của vậy, vẫn còn cười được."


      Tịch Phương Nam bị đau nét mặt già nua nhăn lại, : "Quyên Quyên à, cười có cái, cảnh hiếm thấy như vậy chẳng nhẽ cười to cái cũng được sao?"


      Lục Quyên Quyên lườm ông cái: "Ít nhất có em ở đây, được."


      Được rồi, nếu nàng dâu được, Tịch Phương Nam cũng phải nhịn thôi, đừng xem Tịch Phương Nam là người đàn ông thô kệch lỗ mãng, nhưng đối với bà xã vô cùng kiên trì và bao dung.


      Tịch Lục vốn muốn cười, cuối cùng vì cơ mặt bị kéo lên, đau đến mức mặt mày nhăn nhó.


      Ăn cơm trưa xong, Tịch Lục bị Lục Quyên Quyên bắt lên phòng đọc sách, dù học, cũng thể bỏ lỡ việc học.


      Được rồi, Tịch Lục cũng hiểu, tại cậu là tên học sinh chăm học!


      Cậu trở về phòng, mở cuốc sách mình mua hồi trước ra " trăm bài thi số học lớp 10 vạn năng 100 điểm sợ học tập từ nay về sau có thể trông thấy nụ cười híp mắt của thầy , trăm phần trăm khiến bạn cuộc sống bài thi, làm bạn nổi bật giữa đám bạn học.”


      Xin đừng hỏi cậu tại sao lại muốn mua sách ôn tập tư liệu tham khảo có cái tên dài như thế, chỉ vì nhìn thấy nó trong tiệm sách, từ đó nhớ mãi quên.


      Cậu bày tỏ ngưỡng mộ từ đáy lòng với người thiết kế trang bìa của cuốn sách, chỉ dựa vào phần kính ý này, cậu lại muốn mua tiếp, nỗ lực hết mình!


      Đề bài bên trong vô cùng tuyệt diệu, mỗi khi Tịch Lục làm xong bộ đề, lại đối mặt với bài thi giáo viên phát xuống ngày thường, Tịch Lục cảm thấy con mẹ nó đơn giản.


      Cậu lại có lòng tin tiếp tục học tiếp.


      Buổi chiều Lục Quyên Quyên muốn ra ngoài dạo phố, có hẹn từ trước, đáng lẽ vì chuyện của Tịch Lục muốn hủy cuộc hẹn này , nhưng Tịch Lục cậu cũng phải gãy tay gãy chân, có chuyện gì, cậu lớn như thế này rồi nhất định có thể chăm sóc tốt bản thân mình, khiến bà yên tâm ra ngoài.


      Cuối cùng Lục Quyên Quyên sửa sang lại quần áo phen, ra ngoài, trước khi còn lại mua đồ ăn ngon cho Tịch Lục.


      Tịch Phương Nam cần phải , ra ngoài để xử lý chuyện có liên quan đến mỏ than.


      Trong nhà chỉ còn mỗi mình Tịch Lục, Tịch Lục để ý đến thời gian nằm nhoài bàn, làm xong bộ đề thi toán, sau đó làm thêm bộ đề thi tiếng , cậu nhìn đồng hồ, sắp đến sáu giờ rồi.


      Chắc hơn nửa tiếng nữa trở về, Tịch Lục ra khỏi phòng, xoay xoay eo, vừa mới chuẩn bị thưởng cho mình xem chương trình truyền hình, nghe thấy tiếng chuông cửa.


      Tịch Phương Nam và Lục Quyên Quyên đều có chìa khóa, chắc chắn tự mình mở cửa, giờ này ai đến vậy?


      Mặt Tịch Lục sưng phù hỏi: "Ai?"


      Giọng muốn ăn đòn của Ải Đản từ bên ngoài truyền đến, cậu ta : "Tịch Lục, là ông nội đây, mở cửa, để ông nội vào xem cháu trai cái nào..."


      Tịch Lục trả lời: "Ải Đản, cậu như thế, mình mở cửa cho cậu đâu."


      Ải Đản cười lên : "Được đó, cậu mở cửa, vậy Trần Giới chúng mình thôi, có vẻ như hôm nay Tịch Lục tiếp khách."


      Người Tịch Lục cứng đờ, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, chỉ có Ải Đản, còn có ... Trần Giới.


      Trần Giới! Trần Giới! Là Trần Giới!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :