1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Miễn cưỡng tiểu yêu tinh, Vương gia! Ta lại muốn ở trên ngươi - Thiên Sử Luyến Phàm (30/30)Hoàn

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Miễn cưỡng tiểu tinh, Vương gia! Ta lại muốn ở ngươi

      [​IMG]


      Tác giả: Thiên Sử Luyến Phàm


      Editor: Quỳnh -

      Số chương: 30

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com





      Giới Thiệu:

      thể tin được nha, nàng chẳng qua chỉ mới YY ướt át phen, ngờ lại đập đầu vào tảng đá, mắt kim quang.

      sai! Nàng rất lười, đời này ngay cả tinh năm trăm năm nàng cũng luyện thành được.

      Nhưng bây giờ giống trước, vì muốn ở Vương gia còn đẹp trai hơn so với quái kia, nàng quyết định phải cố gắng, cố gắng hơn nữa! Hắc Hắc! Vương gia, ta tới đây...!​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 3/3/16

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.1:

      Editor: Quỳnh

      Tề quốc, năm Nguyên Đức thứ hai mươi mốt, Cảnh Vương phủ tại Kinh Thành.

      Lạc Hà cư là tòa viện lớn nhất trong Vương phủ, Là Cảnh Vương gia vì chánh phi Mai Vận Nhi của xây nên.

      Nghe dung mạo của vị Vương phi kia khi còn trẻ có thể làm khuynh đảo chúng sinh, mặc dù bây giờ ba bảy ba tám tuổi, nhưng bộ dạng vẫn thùy mị thướt tha như năm đó.

      “Quản gia xin dừng bước!” Trước cửa phòng Lạc Hà cư, tiểu nha đầu đưa tay ra cản quản gia Lưu Phúc đến trước mặt, khẽ cười : “Vương phi tắm, xin quản gian chờ lát.”

      xong lời mật mờ này, đặc biệt còn nhấn mạnh khi ra hai chữ ‘tắm rửa’, lại càng khiến cho hai mắt Lưu Phúc sáng lên.

      Thấy bốn phía xung quanh có người, Lưu Phúc tiến lên đẩy nha đầu cản đường ra, nở nụ cười – dâm đãng rồi về phía cửa phòng.

      Nha đầu kia quyệt miệng liếc cái, tiện ngăn cản, chỉ cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi thấy Lưu Phúc vào bên trong đóng cửa lại, mình liền đứng lại bắt đầu canh chừng cho người bên trong.

      Khi Lưu Phúc vào, chỉ cảm thấy làn sương mù đập vào mặt, ngay sau đó liền nhìn thấy hình ảnh lờ mờ ở phía trước, mỹ phụ quyến rũ ở trong thùng nước tắm.

      tầng lụa mỏng manh che ở người, mặc dù tăng thêm vào phần mơ hồ, lại càng che được đường cong của cơ thể. Nhìn nước từ hai nụ hoa mềm mại trước ngực chảy xuống lại càng kích thích ánh mắt của Lưu Phúc, hai chân của thể khống chế được liền bước nhanh về phía trước.

      Mỹ phụ nhìn thấy nam nhân kia bổ nhào về phía mình, chẳng những né, ngược lại đôi mắt quyến rũ còn cong lên, khiến cho đôi mắt hạnh kia như hàm chứa say mê, cực kỳ khiêu khích.

      Chờ Lưu Phúc đến gần, ngón tay ngọc mềm mại lại chủ động đưa về phía trước, khẽ vuốt dọc cằm của .

      Lưu Phúc kia cũng kém, tay vươn ra, cách lụa mỏng như cánh ve kia, lại nắm lấy bàn may mượt mà mềm mại. Khi dùng tay khiêu khích ở nụ hoa, khi vỗ về vuốt vê chơi đùa, dần dần lại càng tăng thêm lực đạo.

      Cảnh Vương phi duyên dáng kêu to tiếng, thân thể mềm mại xương dựa vào trong ngực Lưu Phúc, đôi tay linh hoạt cũng bắt đầu an phận, mò mẫn thân thể .

      tinh!” Lưu Phúc cười mắng, “Có nhớ ta hay ! Tiểu tinh nàng càng ngày càng quyến rũ người, coi làn da nàng này, chăm sóc là tốt, bốn mươi rồi mà vẫn mềm mại như vậy, so với...”

      Gian tình tiếp tục nóng lên.

      “So với người nào?” Cảnh Vương phi liếc mắt nhìn, hai tay giở trò xấu nhéo lên thân cái. “Chàng được đấy Lưu Phúc, còn dám ăn vụng ở sau lưng ta?”

      có, có!” Thấy mỹ nhân tức giận, Lưu Phúc khẩn trương đặt môi lên đôi môi thơm ngát kia hôn phen, “Ta nào dám! Lưu Phúc ta có Vương phi là phúc khí phải tu luyện đến ba đời mới có rồi, làm sao còn dám tìm những nữ nhân ở bên ngoài.”

      “Coi như chàng thức thời!” Lời dụ dỗ của nam nhân khiến nàng vui vẻ, thân thể lại càng tiếp cận người phía trước. Lưu Phúc thuận thế ôm người từ trong nước ra, sau đó hai người đồng loạt ngã xuống thảm nhung ở đất. “Lúc nào cũng gấp như vậy!” Cảnh Vương phi kéo Lưu Phúc bàn tay bắt đầu dò dẫm xuống. “Cũng thèm để ý ngoài cửa!”

      “Có nha đầu bên ngoài coi chừng”! Lưu Phúc tiếp tục động tác, đồng thời , “ được để cho mọi người thấy, về sau khi Nghi nhi làm Vương gia, ta cũng cần phải lén lén lút lút như vậy nữa rồi!”

      “Chàng nghĩ hay quá nhỉ!” tay Cảnh Vương phi đẩy nam nhân đè lên mình chút, lạnh lùng : “Ta cho chàng biết, cho dù Nghị nhi có thừa kế vương vị, chàng cũng thể quang minh chính đại tiến vào phòng của ta. Nếu chàng muốn Nghị nhi ngồi lâu vương vị này, nhất định phải an phận cho ra, nếu dám phá hư, đến lúc đó cả hai chúng ta đừng nghĩ có mạng mà sống nữa!”

      “Ai nha biết biết!” Lưu Phúc lại cọ sát ngực mình vào ngực người phía dưới, “Nhanh lên chút cho ta hạ hỏa, ta đều nghe lời nàng.”

      “Ghét! Chàng chút.......”

      “Đại thiếu gia! Vương phi tắm rửa!”

      Hai người trong phòng thân mật với nhau, chợt nghe thấy tiểu nha đầu bên ngoài cửa cao giọng hô câu.

      Cảnh Vương phi và Lưu Phúc hoảng sợ, hai thân thể dây dưa cùng chỗ lập tức tách ra. Ngay lúc đó lại nghe thấy giọng vang lên ở ngoài cửa, giọng của nam tử vang lên - -

      “Mẫu phi!” Giọng ràng còn kiên nhẫn.

      Cảnh Vương phi chỉ chỉ vào cửa bên hông gian phòng này, Lưu Phúc rất quen thuộc liền ôm lấy quần áo chạy tới phía bên kia.

      Thấy người rồi, lúc này Cảnh Vương phi mới đứng lên, nhặt tấm lụa mỏng kia lên, trở lại trong thùng nước lần nữa.

      Ai nha có mưu.

      lúc lâu sau, rốt cục cửa phòng cũng được mở ra, Cảnh Vương phi sau khi tắm xong liền đến trước cửa, nhìn về phía nhi tử của mình, hơi nhíu mày, hỏi:

      “Nghị nhi, lại làm sao vậy?”

      Cảnh Nghị nhìn mẫu thân của mình, nổi giận về phía trong phòng xem xét vài lần, rồi mới : “Mẫu phi, người có thể làm chuyện nghiêm chỉnh hay ? Đúng tưởng là ta biết các người làm gì ở bên trong! Tuy Phụ vương bị bệnh nằm giường, nhưng trong phủ này chỗ nào cũng có cơ sở ngầm, nếu nhược điểm của người bị người khác nắm trong tay, vậy vương vị này liền rơi vào tay của người khác rồi!”

      “Ngươi yên tâm!” Vương phi quay người vào phòng, Cảnh Nghị liền đuổi theo sao, lại nghe được người phía trước : “Lạc Hà cư này của ta phải là nơi người nào cũng có thể tùy tiện vào, ngươi tội gì phải khẩn trương như vậy!”

      “Có thể khẩn trương sao?” Cảnh Nghị tiến lên bước, “Hôm nay lúc tiến cung thỉnh an Hoàng tổ mẫu, Lão nhân gia nàng lại lôi kéo tiểu tử Cảnh Hiên kia nhìn hồi, còn bộ dạng của cùng phụ vương khi còn giống nhau như đúc. Còn phải học tốt bản lãnh của sư phó, tương lai mình nhất định phải chiếm được chỗ tốt cho ! Mẫu phi! Thân thể Phụ Vương ngày càng tệ, vương vị này tám chín phần mười liền đến người ! Đến lúc đó cuộc sống của ta tốt!”

      Vương phi gật đầu, hoàn toàn đồng ý với những lời của nhi tử mình. Nàng cũng biết nếu nhi tử của mình có được vương vị này, như vậy từ nay về sau địa vị của mẫu tử các nàng hết sức khó xử, nhưng phải như thế nào mới có thể.... .....

      “Đúng rồi!” Ánh mắt nàng khẽ động, cười quỷ dị nhìn về phía nhi tử của mình, giọng : Ai cũng như...”

      ...

      "Ai nha ngươi đáng ghét, đừng đụng vào ta mà!”

      "Đừng chạy, ta rất nhớ ngươi, mau lại đây cho ta hôn cái."

      " ở bên ngoài, nhỡ ai nhìn thấy sao, ngươi đừng động tay động chân, y phục cũng bị phá hư rồi."

      "Ngoan, hôn cái."

      Ầm!

      Trong hồ nước Cảnh Vương phủ, con cá chép vàng vui vẻ YY liền đột ngột đựng đầu vào núi giả trong nước.

      Trong nháy mắt trước mặt xuất ánh sáng lấp lánh, chỉ thấy chút ánh sáng thân con cá kia, sau đó lại trầm xuống, rồi chìm thẳng xuống đáy hồ, trận chóng mặt kia mới qua chút.

      Tư tưởng thuần khiết là gặp báo ứng .

      Tuyết Tuyết ai oán nhìn tòa núi giả kia, kìm nén ủy khuất, thầm trong miệng:

      “Xem ra thể hỗn loạn mà! Chẳng qua chỉ nghĩ chút thôi! Tự nhiên mình lại gặp báo ứng! Làm cái gì đây! Loại thuần khiết này nàng mới chỉ dừng lại ở mức độ đối thoại tiêu chuẩn thôi, còn chưa có tăng lên đến hình ảnh cao độ như vậy! Ủy khuất! là ủy khuất! Hu hu hu...”

      Lại nhìn trộm xem xét chung quanh, hoàn hảo là ban đêm, ánh sáng có xuyên thấu vào trong nước mãnh liệt như ban ngày, hành vi ngu ngốc của nàng có ai nhìn thấy. Bằng nàng muốn sống nữa, mất mặt quá!

      Tuyết Tuyết nàng dù gì cũng là con cá chép duy nhất tu hành trong hồ nước này, chẳng những có thể suy nghĩ như loài người, còn có khả năng biến thành hình người nha...!

      Gì? Ngươi muốn hỏi làm sao có thể biến thành hình người?

      Khụ khụ!

      Ngươi gặp qua Mỹ Nhân Ngư chưa? Chính là như vậy đó!

      Nhưng mà Tuyết Tuyết lại thể trước cái gì...! Đó là nỗi đau của nàng!

      Có người nào lười biếng như nàng chứ! Tu năm trăm năm, Năm trăm năm nha! Tự nhiên lại vẫn thể biến thành người, là làm mất hết thể diện của tinh mà.

      Chẳng qua Tuyết Tuyết có đạo lý của nàng ta, dùng lời của nàng để , biến thành người có gì tốt? Đôi chân bộ mệt chết , nghe còn phải phí tâm phí sức tìm cái gọi là tình .

      Thế nhưng oán hận trong Vương phủ quá nhiều, ngay cả bọn nha hoàn thường ngày khua môi múa mép chuyện cũng đều là những chuyện linh tinh như thiếu nữ bị lừa gạt thiếu phụ bị bỏ quên. Như vậy rối rắm của thế giới loài người hoàn toàn đả kích lớn đến tính tích cực biến thành người của Tuyết Tuyết.

      Huống chi nàng lại lười!

      Làm con cá, nàng muốn bơi chẳng muốn động, rất lâu đều ở trong nước mặc cho gió thổi dòng nước đem mình đưa đến góc của ao cá này.

      Có người quăn thức ăn liền há mồm, vừa vặn rơi đến trước mặt mình, liền ăn miếng. Nếu khéo cách xa chút, nàng tuyệt đối tuyệt đối vì mấy cái thức ăn tôn quý trước mặt kia mà bơi tới.

      Cho nên, trài qua thời gian dài, Tuyết Tuyết đều vẫn duy trì thân hình xinh đẹp cùng hoàn mỹ... Ừm, là có chút cảm giác của thân người!

      Tu luyện là chuyện rất khổ, nàng mới cần chăm chỉ như vậy!

      Chương 1.2:

      Editor: Quỳnh

      Nhưng cho dù kéo dài như thế, nàng chỉ còn cách công đức viên mãn bước nho , lập tức có thể thay đổi thành nữ hài tử xinh đẹp, khi đó hoàn toàn có thể thoát khỏi đuôi cá kia.

      tới, chuyện này khiến cho nàng có thể ngẩng đầu lên được với đồng loại ở trong hồ cá trước mặt.

      Nghĩ đến đây, tinh thần Tuyết Tuyết trở nên tỉnh táo, lúc lắc cái đuôi bơi về phía mặt nước, đầu lặng lẽ nổi lên mặt nước.

      Đây là đêm tối đưa tay cũng thấy năm ngón tay... Khụ! Sai lầm rồi, nhưng đêm tối như vậy là rất thích hợp... Thích hợp để giết người nha!

      nghĩ tới đây, đột nhiên liền nghe thấy hình như có động tĩnh bên cạnh hồ cá. Nghiêng đầu nhìn, nhưng nhìn thấy ở bên cạnh đình có thiếu niên mười mấy tuổi lạnh lùng đứng ở nơi đó, ngửa đầu nhìn trời.

      Tuyết Tuyết theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, nàng nhận ra đứa này, là Nhị thiếu gia trong Vương phủ, cũng là nhi tử thứ hai của Lão Cảnh Vương.

      Cảnh Vương là dòng họ hoàng thất, mấy đời kế thừa tước vị. giờ lão Cảnh Vương chỉ có hai đứa con trai, đứa con thứ hai này gọi là Cảnh Hiên.

      Khi Nhị thiếu gia lên ba tuổi nàng bị đưa qua cái hồ cá này, vốn là nhìn lớn lên. Nhưng dáng dấp của tiểu hài tử này nghiệt, từ đến lớn, năm lại đẹp mắt hơn, mỗi năm lại đẹp trai hơn. Khiến cho nàng mới đầu còn đơn thuần thưởng thức, đến bây giờ nhìn thấy liền tự giác được mà chảy nước miếng.

      Nàng nghĩ tới đây, thân cá cũng tự động bắt đầu bơi về phía thiếu niên kia. Mắt nhìn thấy sắp đến gần được nơi có khoảng cách tốt để ngắm trai đẹp, đột nhiên biết tại sao trai đẹp kia lại nhảy lên trung, trong nháy mắt phía sau "bùm" tiếng, cả người hoàn toàn rơi xuống nước.

      Tuyết Tuyết kịp tránh, mạnh mạnh mẽ mẽ bị đặt ở dưới thân .

      người cá nhanh chóng chìm xuống dưới đáy hồ, trong nháy mắt rơi xuống kia, Tuyết Tuyết bị đè gần chết, chỉ kém là chưa có ói ra.

      Nàng nổi giận!

      Liều mạng cố gắng chui ra từ dưới thân , chuẩn bị cắn vào gương mặt đẹp đến nghiệt của cái để phát tiết, đúng lúc này lại nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên kia nhắm lại lâm vào hôn mê.
      Trâu thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2:

      Editor: Quỳnh

      Tuyết Tuyết nóng vội, xoay người cái hóa thành hình người, sau đó mở rộng cánh tay nhanh chóng đưa lên bờ.

      Thiếu niên nôn ra hai miếng nước, người vẫn bất tỉnh như cũ.

      Tuyết Tuyết nóng nảy, vừa vỗ mặt vừa giọng gọi –

      “Này! Tỉnh tỉnh! Ngươi đừng làm ta sợ! Ta cho ngươi biết, ta cứu người, ta là dung , dung biết hả? Ta chỉ biết biến thành người, ta học những loại pháp lực lộn xộn lung tinh này nha! Ngươi tỉnh tỉnh! Tỉnh!”

      gọi, chợt nghe thấy trong rừng lại có tiếng bước chân vang lên, còn có người gọi:

      “Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia!”

      Trong lòng nàng biết nhất định là tới cứu người, chuẩn bị xoay người quay trở lại trong nước, lại phát tay của mình biết từ bao giờ bị thiếu niên kia nắm chặt.

      Mắt nhìn thấy người đến gần, Tuyết Tuyết vội vàng rút tay mình ra khỏi tay .

      lúc lôi kéo, thiếu niên gọi là Cảnh Hiên kia hé mắt, trong lúc mơ hồ chỉ thấy được nữ tử chu môi thoát khỏi tay mình.

      Nữ tử dần dần lùi về phía sau , kinh ngạc phát nàng lại xoay người nhảy vào hồ cá kia.

      Lúc nàng nhảy xuống nước tư thế vô cùng đẹp, mà hồ cá phải bởi vì nàng nhảy vào mà kích thích tung bọt nước.

      Nàng cứ như vậy im hơi lặng tiếng tan biến, nhưng mắt của Cảnh Hiên rất tinh, tuy là đêm tối, tuy nữ tử kia vô cùng nhanh chóng nhảy xuống nước. Nhưng trong giây phút cuối cùng vẫn thấy được cái đuôi cá rất lớn, ánh sáng lấp lánh, cực kỳ đẹp.

      Cảnh Hiên nhíu mày, mãi đến khi có người đuổi theo đến bên cạnh , ánh mắt của vẫn dừng lại mặt nước chút rồi mới dần dần hồi phục lại.

      “Nhị thiếu gia!” Tùy tùng Bình Tử tiến lên bước đưa từ mặt đất nâng dậy,lại nhìn bốn phía xung quanh, thấy trừ mấy người hạ nhân theo mình tới ngoài ra còn người nào khác, lúc này mới cúi người, giọng : “Người của đối phương !” Lại cao giọng hỏi: “Nhị thiếu gia người sao chứ?”

      Cảnh Hiên gật đầu cái, khoát khoát tay –

      có việc gì.” Lập tức quay người lại, vẻ mặt đăm chiêu nhìn về phía mặt nước, trong đầu cố gắng hồi tưởng lại chuyện vừa mới xảy ra trong nháy mắt rơi xuống nước.

      rơi xuống nước là có mục đích, cũng chuẩn bị. Chỉ là nghĩ tới hồ cá này rất sâu, mà khi mình ngã xuống còn vừa vặn đụng đầu vào tảng đá. Vậy là bị đau, cẩn thận sặc nước, vậy mới khiến cho ý thức trở nên mơ hồ.

      Nhớ mang máng là hình như có người đưa từ trong nước lên, sau khi lên bờ còn liều mạng lay , lại xông về phía hô cái gì đó.

      có thể xác định nữ tử kia là người cứu mình.

      Nhưng nàng là ai?

      Đó phải là người trong Vương phủ, vậy nàng vào bằng cách nào?

      Còn cái đuôi cá kia, rốt cục là mình hoảng hốt nhìn lầm, hay là...

      “Nhị thiếu gia!” Bình Tử thấy vẻ mặt bình thường, khẩn trương tiến lên bước kéo cánh tay của , “Nhị thiếu gia, người có bị sặc nước hay , mau trở về cùng nô tài, thái y được tuyên vào phủ rồi!”

      Cảnh Hiên bị hạ nhân lôi kéo rời , nhưng bỏ xuống nghi ngờ trong lòng được.

      Tuyết Tuyết nhảy vào trong nước, vất vả mới chờ được đến khi bờ an tĩnh trở lại, lúc này mới chống thân thể yếu đuối ngẩng đầu xem xét bên ngoài chút, sau đó, liền chậm rãi chìm xuống đáy hồ, bất động lâu.

      Nàng mệt mỏi quá...! Nàng buồn ngủ! Toàn thân đều đau nhức.

      Tuyết Tuyết muốn động, mới vừa rồi bị Cảnh Hiên đè cái như thế, giống như đè nát gân cốt toàn thân nàng, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị đè ra ngoài.

      Mà nàng lại còn cố tình trong thời khắc mình yếu đuối như vậy mà lựa chọn hóa thành hình người đưa lên bờ, nhìn ! Nàng vĩ đại cỡ nào!

      Miễn cưỡng tự vào đáy hồ, lại muốn bất kỳ cơ quan nào trong cơ thể hoạt động. Tuyết Tuyết biết rốt cục trong Vương phủ xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi trong nháy mắt khi Cảnh Hiên rơi xuống nước, nàng quả có thấy người hung hăng từ phía sau đẩy cái, sau đó liền lắc mình vận khinh công biến mất thấy gì nữa.

      Thế giới con người phức tạp! Tuyết Tuyết buồn bực, rốt cục nàng tu luyện năm trăm năm để làm cái gì! Có phải vừa mới thay đổi thành người, liền lập tức lâm vào bên trong mưu hay ? Tựa như Nhị thiếu gia đó, chết thế nào cũng biết!

      Sáng sớm hôm sau, Cảnh Vương phủ làm tang .

      Oa, người chết phải là soái ca chứ.

      Tuyết Tuyết bị trận diễn tấu* làm cho giật mình, đợi nghe thanh kia là khi có người chết mới tấu, lòng của nàng lại nhảy bùm bùm ngừng, giống như có chút đau.

      *diễn tấu: nhạc dùng trong đám ma

      Nàng cho rằng thiếu niên kia rơi xuống nước cuối cùng được cứu, nàng cho là thiếu niên đẹp mắt đến tinh cũng phải ghen tỵ ba phần hóa thành linh hồn rời khỏi thế gian.

      Tron mắt có chút ê ẩm cảm giác có cái gì đó động, đáng tiếc là cá rơi lệ, Tuyết Tuyết nghĩ, nếu như nàng là người, vậy lúc này nhất định khóc thút thít ! Đó là tình cảm của loài người.

      Chống đỡ thân thể đau nhức bay cao lên khỏi mặt nước, vừa vặn có hai nha đầu qua hồ cá, nàng nghe được người trong đó :

      “Ài! Lão Vương gia bị bệnh lâu như vậy, lần này , coi như là được giải thoát!”

      Người kia lập tức tiếp:

      “Vương gia được giải thoát rồi, trong Vương phủ chúng ta biết còn phát sinh biến cố gì nữa, lại suy nghĩ chút chúng ta có chuyện gì chứ! Có lẽ là thay đổi chủ tử, đây là chuyện phải làm.”

      Tuyết Tuyết dám cam đoan, nàng cố ý! Nàng tuyệt đối cố ý! Nhưng nàng thực nở nụ cười! Ha ha! Cười đến cực kỳ vui vẻ, thế cho nên mấy đồng loại bơi qua đến bên người nàng đều hướng vẻ mặt khinh thường về phía nàng.

      Người nào gặp qua con cá có chuyện gì lại cười ngây ngô như vậy?

      Nhưng mà nàng rất vui! ra phải là soái ca kia chết!

      Hô hô!

      Rầm! Rầm rầm!

      Nàng từ từ chìm xuống, chìm đến dưới đáy hồ, tiếp tục ngủ!

      “Nhị thiếu gia.” Đông viện tại Cảnh Vương phủ, trong phòng Nhị thiếu gia Cảnh Hiên, Bình Tử cúi người đến trước mặt , giọng : “Thái y có gì đáng ngại, chỉ là bị sặc nước, nhưng nếu lên bờ trễ chút nữa, sợ là liền...” xong, Bình Tử phịch tiếng quỳ xuống đất, “Nhị thiếu gia, là nô tài tốt, nô tài đến trễ. Người bị sặc nước, nô tài nên đến sớm chút!”

      “Đứng lên!” Cảnh Hiên có chút kiên nhẫn, “ trách ngươi, nếu ngươi ở gần đó, còn có hiệu quả gì nữa? mưu này vốn là ngươi tình ta nguyện, đại ca muốn hại ta, mà ta lại nguyện ý để cho hại, diễn trò làm ràng, sao khiến cho những người đứng xem tin tưởng được?”

      Cứu mạng, sao trong nước lại nóng như vậy.

      Thiếu niên gần mười tuổi ra vẻ từng trải, cái vẻ mặt chuyên chú mà lạnh lùng này ngay cả Bình Tử thấy, đều cảm thấy rét mà run.

      Nếu như Đại thiếu gia Cảnh Vương phủ luôn cư xử cường thế độc ác giống như con báo, Nhị thiếu gia lại là con hồ ly tuyệt đối nhẫn phát huy.

      “Như vậy...” Bình Tử lại , “Có phải bây giờ vào cung tố giác hay ? Người làm chứng nô tài sắp xếp xong xuôi.”

      !” Cảnh Hiên lắc đầu, “Cái này còn chưa đủ. Chút chuyện này chúng ta có chuẩn bị, bọn cũng trơ mắt nhìn. giết được ta, nhất định lại động thủ, chỉ là biết dùng phương thức gì thôi, chúng ta yên lặng theo rõi là được.”

      Cảnh Hiên suy đoán sai, loại chuyện này nếu ra tay, trước khi chưa đạt được mục đích liền tuyệt đối dừng đó là đạo lý. Khi được sinh ra, ở trong lòng Đại thiếu gia Cảnh Nghị sinh ra cái gai, nhổ nó , cái kia mọc dễ nảy mẩm, dần dần lớn hơn nữa, cuối cùng trở thành thứ ngăn cản đại thụ lên vương vị cao ngút trời.

      Đêm thứ hai sau khi Lão Vương gia qua đời, Đông viện của Nhị thiếu gia Cảnh Hiên liền mạc danh kỳ diệu ( giải thích được) nổi lên hỏa hoạn.

      Lửa rất lớn, chỉ trong nháy mắt liền bao trùm toàn bộ viện, gian phòng của Cảnh Hiên lại càng bốc cháy dữ dội.

      Bình Tử nóng nảy, nghĩ tới khi trong phủ còn có tang mà đối phương lại sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ đến như vậy.

      vọt vào trong phòng, cùng đám hạ nhân đưa Cảnh Hiên từ trong hỏa hoạn ra ngoài.

      Lửa cháy rất cao, dần dần tràn ra bên ngoài Đông viện.

      Tuyết Tuyết còn chợp mắt ở trong nước, chỉ cảm thấy nước trong hồ cá rất nóng, nàng tưởng rằng trời sáng, là mặt trời chiếu ánh nắng ấm áp vào trong hồ nước này.

      Nhưng liền cảm thấy có gì đó thích hợp, cho dù ánh nắng có trở nên cường thịnh, cũng đến mức nóng đến trình độ này, huống hồ bây giờ còn là cuối thu.

      Hơn nữa, vì sao đồng loại bên cạnh đều bơi lội giống như phát điện vậy?

      Tuyết Tuyết nóng nảy, nước này càng ngày càng nóng, rất nhanh người cũng muốn nóng lên. Nàng theo bầy cá bơi lên , đau đớn người khiến cho nàng bơi rất chậm, thep kịp tốc độ của mấy con khác.

      nghĩ tới, bởi vì bơi chậm mà cứu được cái mạng của nàng.

      Những bầy cá nổi lên trước kia chỉ trong nháy mắt liền bị nướng đến cháy khét trong đống lửa, đám biến thành thi thể lạnh như băng lần nữa rơi xuống hồ cá.

      Tuyết Tuyết cực kỳ sợ hãi, nàng thử hóa thành hình người, nhưng bởi vì bị thương, thử bao nhiêu lần cũng cách nào thành công được.

      Mắt nhìn thấy đồng loại chết ngày càng nhiều, dần dần, tựa hồ trong nước chỉ còn lại mình nàng.

      Tuyết Tuyết gấp đến hoảng loạn, người nóng nước ấm thích hợp cho cá sinh sống, nàng nhất định phải vì mình tìm đường để chạy trốn.

      Cảnh Hiên bị mọi người chạy trốn xô đấy, lúc này vừa vặn qua hồ cá này, có thể là cơ duyên, giữa vùng cá chết kia, lại liếc mắt liền thấy được con cá chép vàng điên cuồng chạy loạn khắp nơi.

      khâm phục con cá kia lại có sức sống ngoan cường như vậy, giữa hồ toàn cá bị chết cháy, cũng chỉ còn mình cố gắng tìm đường sống.

      sai, là cố gắng sống sót, bởi vì nó đấu tranh vất vả như thế.

      Cảnh Hiên cũng biết bị cái gì kích thích, lại tháo mũ của hạ nhân bên cạnh xuống, vọt tới bên bờ hồ vớt con cá chép vàng kia lên.

      Tuyết Tuyết đột nhiên bị người vớt ra khỏi mặt nước, tuy là trong nháy mắt thoát khỏi nước nóng đó rất thoải mái, nhưng lập tức liền nhận ra mình thể rời khỏi nước lâu được. Bây giờ là có cá, làm sao có thể cứ ở giữa trung như vậy?

      Nàng gấp đến độ nhảy toán loạn, mắt thấy mũ quả dưa nho kia thể che được thân thể nàng.

      Cảnh Hiên cũng gấp, thấy có chỗ thích hợp cho nàng, liền theo bản năng mở miệng với cá chép vàng trước mặt. :

      “Ngươi ngoan, nên nhảy, ta nghĩ biện pháp đưa nước lạnh vào mũ này. Bên trong hồ cá kia quá nóng, nếu ngươi muốn chết như những con cá khác, liền nằm ngoan ngoãn, tin tưởng ta, lập tức có nước.”

      Giọng trầm trầm của , so với thiếu niên còn vững vàng hơn rất nhiều.

      Tuyết Tuyết ngẩng đầu lên, liếc mắt cái liền bị gương mặt nghiệt của làm cho mê hoặc.

      Oa!

      Nàng thán phục, đây là lần đầu tiên sao? Đây là lần đầu tiên nàng ở gần như vậy!
      tart_trungTrâu thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4 :

      Editor: Quỳnh

      Được rồi! Liền nghe ! Phải ngoan, nhảy!

      Cảnh Hiên cực kỳ kinh ngạc, con cá này lại có thể hiểu được , sau đó nhảy nữa? Còn nghiêng đầu dùng ánh mắt nhìn mình chằm chằm.

      rất muốn xoa mắt, bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, dường như thấy con cá này mỉm cười với .

      Lúc chạy đến, vừa vặn có hạ nhân xách theo thùng nước xông về phía Đông viện dập lửa.

      ngăn người lại, hai lời,lqd liền áp chiếc mũ kia vào trong thùng nước, sau khi chứa đấy nước lại đem ra.

      Hạ nhân kia liền để ý, bị Bình Tử giơ tay đuổi dập lửa.

      Cảnh Hiên đứng ở chỗ an toàn, rảnh bận tâm mình có bị thương hay , chỉ nóng lòng bưng chiếc mũ chứa đầy nước trong tay, nhìn con cá chép vàng kia có thể bơi trong phạm vi , rốt cục cũng cảm thấy an tâm.

      “Nhị thiếu gia.” Bình Tử tiến lên bước, ở bên cạnh giọng : “Chuyện lần này...”

      “Sáng sớm ngày mai ta tiến cung.” Cảnh Hiên thu hồi vẻ lo lắng, ánh mắt lần nữa trở nên nặng nề. “Giằng co mấy lần, cũng đủ rồi, đến lúc kết thúc chuyện này, cũng để cho phụ vương nhập thổ vi an (chôn)!”

      Ngày kế, Nhị thiếu gia Cảnh Vương phủ Cảnh Hiên mười tuổi liền giao cuốn sổ con cho Hoàng đế, khát quát về mấy lần ám sát của Đại thiếu gia Cảnh Nghị, đồng thời cũng bắt được hạ nhân phóng hỏa đưa vào trong cung để làm người chỉ chứng.

      Ba ngày sau đó, Lão Cảnh Vương được nhập liệm, đồng thời Cảnh Vương phi và Cảnh Nghị bị đuổi khỏi phủ đày biên thành.

      Chức vị Cảnh Vương liền rơi xuống đầu Cảnh Hiên năm ấy mới mười tuổi, Hoàng thái hậu dẫn đầu tặng lễ vậy cho Cảnh Hiên, kể từ đó, vua và dân có bất kỳ kẻ nào dám nghi ngờ về việc này nữa.

      Cảnh Vương phủ trải qua trận biến cố này, Đông viện của Cảnh Hiên trước kia bị cháy sạch hoàn toàn người thể ở được.
      sai người sửa lại nơi đó chút, dứt khoát sửa thành khu vườn lớn.

      Tất cả cá trong hồ kia đều chết sạch, chỉ còn lại mình Tuyết Tuyết.

      cho người xây cái hồ cá mới chuyển vào trong viện của mình, rất , chỉ để nuôi con cá Tuyết Tuyết.

      đơn nha.

      Đồng thời hạ lệnh từ nay về sau trong Cảnh Vương phủ được ăn cá, cho dù là chủ tử hay là hạ nhân, cá, trở thành món cấm trong phủ này.

      ai hiểu tâm tư của , ngay cả Bình Từ hầu hạ bên cạnh từ lúc vừa sinh ra cũng hiểu Cảnh Hiên nghĩ gì.

      Nhưng mà điều này có quan hệ gì sao?

      có!

      là chủ tử, muốn thế nào thế đó. ăn cá cũng sao, cùng lắm ăn nhiều thịt là được!

      Thương thế của Tuyết Tuyết bắt đầu từ từ hồi phục, nhưng bị Cảnh Hiên đè như vậy, nên bị thương tổn đến nguyên thần. Mà lại cố tình đè vào thời điểm có vận công hộ thể kia, bị nội thương còn hóa thành hình người cứu . Cứ như vậy, ít nhất mười năm, nàng còn phải ở trong nước này mười năm, mới có thể thoát khỏi đuôi cá lần nữa biến thành người.

      Nhưng như vậy cũng có gì, nàng vốn lười, tiếp tục làm cá vậy cứ tiếp tục làm cá !

      Chỉ là Tuyết Tuyết cảm thấy rất đơn...! Cả hồ cá này chỉ có mình nàng...Ách, là con cá, cả bạn để chuyện nàng cũng có!

      Ngượng ngùng, Tuyết Tuyết phát mình càng ngày càng lười,lqd mỗi ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, có chuyện gì có thể đưa đến hứng thú cho nàng.

      “Ài! Cuộc sống này là khổ mà...!” Nàng nằm úp sấp tảng đá dưới đáy hồ, chu miệng cá rầu rĩ tự , “Tiểu tử Cảnh Hiên kia tốt, vậy mà lại ném mình ta vào cái hồ cá xinh đẹp này, sao có thể nhẫn tâm như vậy!”

      Phát chút bực tức, lại từ từ nổi lên mặt nước, sau đó ngẩng đầu ngước nhìn cây cối nho vây xung quanh hồ cá, lại buồn bực :

      “Các ngươi chút! Sao hiểu cái gì gọi là tu luyện chứ? Coi như thể biến thành người, tốt xấu gì cũng phải với ta cái gì đó chứ! là nhàm chán mà...!

      Lại chìm xuống trong nước, mỗi ngày lặp lại động tác nổi lên chìm xuống như vậy.

      Từ sau khi Cảnh Hiên làm Vương gia liền bắt đầu trở nên bận rộn nhiều việc, đôi khi liên tiếp vài ngày cũng nhìn thấy bóng dáng . Đôi khi thấy , cũng cảm thấy người thiếu niên kia giống như ngày trước.

      Càng ngày càng ít cười, càng ngày càng ít chuyện, mặt cũng càng ngày càng lạnh.

      Này, suất ca ngươi ở chỗ nào?

      Này hiểu ràng là thiếu niên mười tuổi sao có thể bận rộn như vậy, cho dù là Vương gia, lại giống với Lão Cảnh Vương phải thượng triều sao? Nếu , sao lại bận rộn như vậy?

      A... Đúng, Cảnh Hiên bắt đầu tập võ.

      Có mấy lần ở trong rừng ngay cạnh hồ cá múa kiếm, Tuyết Tuyết nghe được kiếm khí mang theo tiếng gió, rất lạnh, nhưng cũng rất cương quyết.

      Mấy lần nàng còn chú ý tới ánh mắt của , sắc bén giống như cây đao.

      Nhưng mà, luôn luôn hy vọng Cảnh Hiên, ngay tại chạng vạng ngày hôm đó, lúc Tuyết Tuyết trông sao trông trăng trông đến tóc cũng mau bạc đầu, rốt cục thấy ngồi bên cạnh hồ cá.

      Tuyết Tuyết cọ cọ bơi tới trước mặt ,lqd Cảnh Hiên buồn cười nhìn dáng vẻ lười biếng kia của nàng, khỏi vươn tay ra đụng chạm vào thân thể nàng.

      Tuyết Tuyết “vọt” cái nhảy lên, trái tim lập tức đập mạnh.

      Làm cái gì đây! Ôi người này là, làm sao lại đụng vào...

      Nhăn nhó, lại có bông tuyết từ trời rơi xuống, bay đến trong nước mới tan ra.

      Cảnh Hiên có chút xuất thần, hình như năm nay tuyết đến có chút sớm, thời tiết cuối mùa thu mặc dù rất lạnh, nhưng còn chưa đến nỗi có tuyết rơi.

      Tuyết Tuyết cũng trợn tròn mắt, ngửa đầu đem ánh mắt nhìn về phía trời trắng xóa, miệng há to hình chữ O –

      “Oa! đẹp...” Nàng rất thích tuyết, sở dĩ đặt tên này, cũng là bởi vì thích tuyết!

      “Đặt cho ngươi cái tên có được ?” Cảnh Hiên cười nhìn con cá có chút ngây ngốc này, cảm giác nó có thể nghe hiểu được mình . Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như là bí mật trong lòng , chỉ có mình biết. “Liền kêu Tuyết !” chỉ vào phía chân trời, “Tuyết cuối mùa thu, có lẽ bởi vì ngươi ở bên cạnh ta, nên mới đến sớm như vậy! Tuyết Tuyết! Liền kêu ngươi là Tuyết Tuyết.”

      Nàng có chút ngu ngơ, thu lại ánh mắt bầu trời, lại nhìn về phía thiếu niên cực kỳ đẹp mắt này.

      Dường như đây là lần đầu nhìn thấy bướng bỉnh mặt , cười thích thú, nụ cười này lại làm cho người ta thấy rất ấm áp, cũng có bộ dạng lạnh lùng như bình thường.
      tart_trung, honglakTrâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5:

      Edit: Quỳn.

      Còn có... Ông trời ơi! lại đặt tên cho mình! Mà còn khéo đến lỗi giống tên của nàng!

      Tuyết Tuyết vui sướng, kìm lòng được bắt đầu nhảy lên nhảy xuống ở trong mặt nước.

      Cảnh Hiên ngơ ngác nhìn cảnh đẹp thần kỳ này, nhìn Tuyết Tuyết vui vẻ mặt nước, thân thể đỏ vàng xứng với bông tuyết rơi, nó mới đẹp làm sao.

      “Tuyết Tuyết!” theo bản năng hướng về phía nàng ngoắc ngoắc tay, Tuyết Tuyết nghe lời liền dừng nhảy, bơi tới bên cạnh . Cảnh Hiên vung tay lên trung chợt dừng lại, sau lúc lâu lại lẩm bẩm: “Ngươi nghe hiểu được?”

      Tuyết Tuyết sợ tới mức rụt cổ lại, chỉ mải cao hứng, lại quên mất mình quá nghe lời rồi.

      Vì vậy suy nghĩ chút, liền rời thân chỗ khác, tiếp tục trò chơi nhảy lên nhảy xuống kia. Mãi đến khi nhìn thấy Cảnh Hiên buông lỏng đề phòng, lúc này mới bơi đến bên cạnh lần nữa.

      Cảnh Hiên cười khổ, có lẽ do sinh sống trong môi trường người lừa ta gạt lâu, lâu đến nỗi sinh ra cảnh giác với cả con cá. Nó làm sao có thể nghe hiểu mình chứ? Nhưng mà...

      “Tuyết Tuyết!” khẽ gọi, “Nếu ngươi là người, vậy nhất định, là người hiểu ta nhất. Ngươi xem, chỉ có ngươi bồi ở bên cạnh ta, ta mệt mỏi, mệt mỏi Cũng chỉ nghĩ đến bên hồ cá. Ngươi biết , ta vốn muốn hại người, nhưng người lại cứ tính kế sau lưng ta. Ta mười tuổi, người kia cũng làm ca ca ta mười năm. Trước kia cho tới bây giờ ta đều nghĩ đến chuyện tranh cái vương vị này với , nhưng ngươi có biết, cho dù ta tranh, cũng tha cho ta. Tuyết Tuyết ngươi đừng nghĩ ta quá mức vô tình vô nghĩa, nhiều khi là do tình thế bức bách, ta có biện pháp khác.”

      Lúc chuyện, Cảnh Hiên đưa bàn tay vào trong nước, từng phát từng phát vỗ về chơi đùa lưng của nàng.

      Đột nhiên Tuyết Tuyết muốn động, cứ ngoan ngoãn mặc đụng chạm như vậy. Trong lòng có tia cảm xúc kỳ lạ, nàng hiểu đó là cái gì, nhưng lại biết... mình cực kỳ khao khát.

      Làm sao để bắt nó dịu lại đây?

      Ban đêm, Tuyết Tuyết trầm tĩnh nằm úp sấp dưới đáy hồ, tập hợp tinh lực để mình hóa thành hình người.

      Chỉ tiếc, sau biến cố kia của Cảnh Hiên, lại khiến cho nàng bị mất mười năm tu luyện.

      Giơ tay lên sờ sờ mặt mình, nàng biết, mặt kia có chút vảy cá, rất khó nhìn.

      “Tuyết Tuyết! Phải cố găng lên!” Nàng tự động viên mình, “Chỉ khi biến thành người, mới có thể đứng trước mặt , mới có thể biết cả ngày làm những việc gì, mới có thể... Mới có thể biết loại cảm giác vừa rồi rốt cục là đại biểu cho cái gì.”

      Theo trận tuyết rơi này, Tề quốc dần dần tiến vào mùa đông.

      Cái hồ nhơ nơi Tuyết Tuyết ở càng ngày càng lạnh như băng, nàng biết Cảnh Hiên thu xếp cho nàng qua cái hồ sâu chút, để nàng có thể chìm xuống đáy hồ qua mùa đông.

      Kỳ nàng sao cả! Sợ lạnh kia là chuyện mấy trăm năm trước, từ lúc nàng tu luyện đến lúc có thể hóa thành hình người sợ rét lạnh ở đáy hồ.

      Nhưng mà... Ha ha!

      Tuyết Tuyết ngây ngô cười, ý tốt của Cảnh Hiên nàng cũng bác bỏ! Loại cảm giác được người ta còn tâm này tệ nha!

      “A!”

      Nơi đây đẹp, đột nhiên đầu lại xuất đoàn sương dày đặc, thân thể đỏ vàng của Tuyết Tuyết lập tức bị nhiễm.

      Nàng há mồm gọi, đáng tiếc ai nghe hiểu được nàng cái gì,

      “Ai nha, sao ngươi lại cẩn thận như vậy!” bờ vang lên tiếng hô của tiểu nha đầu, hình như là người khác, “Vương gia rất để ý đến con cá này! Giờ ngươi lại đem nước mực đổ vào hồ cá!”

      Nha đầu kia bị dọa đến u mê, ngừng xua tay :

      “Ta cố ý, cố ý!”

      “Ai cho ngươi ăn vụng! Lén ăn điểm tâm đầy dầu, làm sao lấy được đồ!”

      Hai người ở bờ vẫn còn tiếp tục , Tuyết Tuyết muốn điên rồi.

      Vừa rồi các nàng cái gì? Nước mực?

      Trời ạ! Vừa đen lại vừa thối làm sao có thể dội lên thân mình! Nàng chính là cá chép ôn nhu mỹ lệ nhất thiên hạ nha! Trời ạ! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

      Càng ngừng bơi qua bơi lại ở dưới nước, ý muốn để cho nước trong hồ tẩy màu đên thân nàng.

      Đáng tiếc hồ cá này , đống nước mực lớn kia đổ xuống, bao lâu liền làm quấy đục nước trong hồ.

      Tuyết Tuyết muốn ói ra!

      Mùi vị là buồn nôn, là ai gọi cái mùi này là mực hương? Hương ở chỗ nào!

      vội vàng bơi qua lội lại, chợt thấy mặt nước giống như có người dùng cái lưới lớn lao vớt tới phía mình.

      Nước quá đen, nàng nhìn thấy người nào vớt nàng mặt nước. Nếu là ngày thường, Tuyết Tuyết để mình bị vớt lên như vậy. Cho dù nước tốt, nhưng vẫn phải dựa vào nó để sinh tồn, rời xa nước, nếu hóa hình người, sợ là gắng được lâu.

      Nhưng mà tại quản được nhiều như vậy, vừa rồi là nàng có chút ghê tởm, thứ hai... Giống như nghe được mặt nước có giọng quen thuộc gọi nàng.

      “Tuyết Tuyết! Đừng chạy! Ngoan Ngoãn vào trong lưới !”

      Cảnh Hiên gấp đến độ vã mồ hôi, vốn chỉ muốn ra đây chút, đến bên cạnh hồ cá nhìn nàng. Nhưng đến nơi này mới phát , nha đầu vừa rồi rửa bút lại đổ nước mực vào trong hồ cá.

      tức giận muốn mắng chửi người, nhưng khi nhìn thấy Tuyết Tuyết ở trong hồ cá gấp đến độ toán loạn, lại khẩn trương áp chế xúc động, cầm tấm lưới mỏng đến bên hồ cứu nàng lên bờ.

      Tuyết Tuyết nghe thấy giọng của Cảnh Hiên liền bơi loạn nữa, ngoan ngoãn chui vào lưới cá kia để vớt lên mặt nước.

      “Nhanh! Chuẩn bị thùng nước đưa tới phòng ngủ của bổn vương, mau!”

      Ra lệnh tiếng, sau đó Bình Tử chạy tới vội vàng thúc giục hạ nhân chuẩn bị.

      Trước tiên Cảnh Hiên mang Tuyết Tuyết tới bên cạnh giếng, đặt nàng vào trong thùng nước, đáng tiếc Tuyết Tuyết vừa mới vào nước, thùng nước kia lập tức bị nhuộm đen.

      Cảnh Hiên nhíu mày, lại phân phó hạ nhân tiếp tục múc nước lên.

      Cứ như vậy, khi đổi đến thùng nước thứ năm, lúc này Tuyết Tuyết mới hài lòng nổi mặt nước, tỏ vẻ nàng cảm thấy rất sạch rồi.

      Thấy nàng như vậy, Cảnh Hiên thở phào cái, sau đó đứng lên, ý bảo hạ nhân bên cạnh bê thùng nước vào phòng mình.

      Nhưng khi tay hạ nhân kia vừa mới chạm vào, lại giống như nhớ tới cái gì đó, vội vàng xoay người đem hạ nhân kia đuổi , sau đó tự mình nhấc thùng nước lên, nhanh về phía phòng ngủ.

      Khi qua hồ cá , liền thấy nha đầu đổ đồ rửa bút quỳ ở chỗ này. Bình Tử tới đón , nhìn nha đầu kia, lại theo hỏi:

      “Vương gia, nha đầu kia...”

      Chương 6:

      Editor: Quỳnh

      "Để cho nàng quỳ!” Lúc chuyện, Cảnh Hiên lại xuất ra bộ dạng lạnh lùng kia, trong nháy mắt liền cách xa. “Ba ngày sau nếu nàng còn sống, liền để nàng sống rồi ném ra khỏi phủ !”

      Thanh chuyện của , Tuyết Tuyết nghe ràng, khỏi sợ run người.

      Ông trời! Trời lạnh như thế,lqd muốn nha đầu kia quỳ ở đây ba ngày ba đêm... chừng đêm hôm nay liền đông chết rồi!

      Làm sao bây giờ! Nàng thể hại chết mạng người!

      Nóng lòng ngẩng đầu, lqd đáng tiếc nhìn đến lại là trời xanh xanh cùng gương mặt của Cảnh Hiên.

      Lập tức vào trong phòng, Cảnh Hiên nâng cao thùng nước lên, lại cẩn thận đổ vào cái thùng to khác, thế giới của Tuyết Tuyết lại được mở rộng lần nữa.

      bao lâu, hạ nhân lui ra, trong phòng chỉ còn lại Cảnh Hiên cùng... cùng con cá!

      Trong phòng được có lò sưởi ấm bằng than, cực kỳ thoải mái. Tuy Tuyết Tuyết sợ lạnh, nhưng cũng có nghĩa là nàng theo đuổi cuộc sống thoải mái.

      Vui vẻ hơn nhiều,lqd tạm thời quên nha đầu quỳ gối bên cạnh hồ cá kia. Tuyết Tuyết ở trong thùng nước to ngừng nhảy lên nhảy xuống, thậm chí nàng còn có thể nhảy lên khỏi mặt nước mấy thước.

      Cảnh Hiên say mê nhìn nàng nhảy tới nhảy lui như vậy, dần dần, lại phát vẻ mặt lâu tươi cười của , lại xuất rồi.

      Tuyết Tuyết lại nhảy lên cái, vừa vặn nhìn thấy nụ cười mị của . Nàng choáng váng, lại lần nữa bại dưới nụ cười của soái ca.

      Sửng sốt như thế, thân thể lật ngược bỗng khống chế được, chệch cái rất , khiến cho nàng lạc vị trí rơi ra bên ngoài thùng nước.

      Chỉ nghe “Lạch cạch” tiếng, thân cá gầy yếu liền bị ngã mặt đất.

      Tuyết Tuyết bị ném đến hoa mày chóng mặt, vốn tưởng Cảnh Hiên lập tức xông tới cứu nàng.

      Nhưng đợi hồi lâu, chẳng những ai phản ứng, ngược lại còn nghe được tiếng cười to truyền đến từ đỉnh đầu.

      Nàng ai oán ngẩng đầu,lqd thấy Cảnh Hiên đứng ở đó xa ôm bụng cười vô cùng khoái trí.

      Tuyết Tuyết trợn mắt nhìn, dĩ nhiên Cảnh Hiên vươn tay về phía nàng, cố nín cười, mở miệng :

      “Ngươi con heo này!”

      Ba ngày sau, kỳ tích kỳ diệu nha đầu quỳ ở bên ngoài vẫn còn sống.

      Bình Tử theo phân phó của Cảnh Hiên cho nàng xuất phủ, lúc gần liền thở dài :

      “Mạng ngươi lớn, quỳ lâu dưới trời lạnh như vậy mà còn sống. Về sau cho dù ngươi hầu hạ ở đâu đều phải nhớ kỹ, đừng vụng về hấp tấp.”

      Nha đầu kia cúi người thi lễ với Bình Tử,lqd sau đó nghĩ nghĩ, kỳ quái :

      là kỳ lạ, nhiều lần ta cảm thấy mình chống đỡ được, nhắm mặt lại chờ chết rồi. Nhưng mỗi lần đến lúc ấy, giống như có người chuyển sức lực cho ta, khiến cho ta lập tức có tinh thần trở lại!”

      Bình Tử phất phất tay, có chút kiên nhẫn –

      “Được rồi được rồi! nhanh ! Chuyện này sao mà mơ hồ thế!”

      Mãi đến khi nha đầu kia xa, lúc này Bình Tử mới xoay người vào trong phủ. Nhưng lời của nha đầu kia vẫn lần lượt xuất trong đầu , ngừng quấy nhiễu.

      Nha kia bậy sao? Nhưng cũng có những chỗ cũng cảm thấy thích hợp như thế nào ấy?

      Ví dụ như... ví dụ như từng thấy Vương gia đùa với con cá kia, con cá kia lại có thể nghe hiểu lời mà Vương gia .

      Ban ngày Cảnh Hiên bận rộn rất nhiều việc, xuất phủ ngẩn ngơ ở trong thư phòng cả ngày.

      Tuyết Tuyết ở trong thùng nước cảm thấy vô cùng chán nản, mấy ngày nay nàng mệt chết được, chút khí lực nào để bơi lội nữa.

      để cho nha đầu kia chết, nàng thường thừa dịp ban đêm lúc Cảnh Hiên ngủ thiếp sau đó vụng trộm hóa thành hình người ra ngoài chuyền cho nàng chút chân khí.

      Ba ngày sau, nha đầu kia rốt cục cũng được thả ra khỏi phủ, nàng cũng thở phào nhòm.

      Cũng phải nàng nhân từ, chuyện này là từ nàng mà lên. Nếu phải nàng bị nước mực nhuộm đen, Cảnh Hiên cũng tức giận đến nỗi muốn đem nha đầu kia đông chết, cho nên nàng phải phụ trách.

      Bây giờ người sống sốt, nàng lại mệt muốn chết. Vốn là dung , đâu có cái bổn cứu sinh mệnh người sống như vậy, Tuyết Tuyết liều mạng dùng chân khí của mình cho nàng, đây phương pháp cứu người ngu ngốc.

      Nhưng mà may là gian phòng của Cảnh Hiên đủ ấm áp, nàng ăn gì cũng ngon miệng, nàng dứt khoát liền lười biếng nằm sấp trong thùng nước chờ đến giờ ăn và... Ách, và hóa thành hình người, như vậy cũng sai trái gì,

      Mấy ngày nay Thái hậu trong cung bị bệnh nặng, Cảnh Hiên phụng mệnh tiến cung bồi nàng.

      rời khỏi phủ, công việc chiếu cố Tuyết Tuyết liền giao cho hai nha hoàn Xuân Hoa và Thu Nguyệt trong viện.

      Vương gia rất nghiêm túc giao phó nhiệm vụ này cho hai nha đầu các nàng nuôi con cá này, các nàng là người mới được quản gia mua vào phủ, biết Vương gia cá, nhưng biết đến trình độ nuôi ở trong phòng của mình.

      Rất nhanh đến buổi trưa, Tuyết Tuyết còn ngủ nướng, chỉ nghe thấy cửa phòng vàng lên tiếng “Kẽo kẹt”.

      Nàng miễn cưỡng nâng đầu lên chút, sau đó lại cúi đầu xuống.

      phải Cảnh Hiên!

      Nàng biết, người giờ vào cửa sau đó hướng khác nàng liền biết, đây phải là Cảnh Hiên.

      Đại đẹp trai Cảnh Hiên rất quan tâm nàng, mỗi lần vào phòng đều đến nhìn nàng trước, giống như hạ nhân, lúc nào vui vẻ đến đùa với nàng, lúc nào mất hứng để ý gì đến nàng.

      “Ngươi cá có thể ăn thứ này sao?” Nha đầu Thu Nguyệt khó hiểu bắt đầu nhìn chém thịt bò xào khô, “Có phải quản gia điên rồi hay ? Cho cá ăn thịt xào khô? băn khoăn gì với con cá này sao?”

      Xuân Hoa sợ tới mức vội vàng che miệng của nàng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó oán giận :

      “Ta thấy ngươi điên rồi! Sao có thể lớn tiếng bậy sau lưng quản gia như vậy! Chúng ta mới tới, chủ nhân muốn làm gì làm, xảy ra chuyện gì lo, chúng ta quản tới nó làm gì?”

      Thu Nguyệt suy nghĩ thấy Xuân Hoa cũng có lý, nhưng lại nhìn đồ bưng trong tay, vẫn cảm thấy có chút quái lạ.

      “Nhưng mà Xuân Hoa tỷ,” nàng giọng , “Cá có thể ăn thịt sao?”

      Tuyết Tuyết lại ngẩng đầu lên lần nữa, nàng ngửi thấy mùi vị của thịt xào khô.

      Ừ! Thơm quá!

      “Ai biết.” Xuân Hoa lắc đầu, “Quản gia bảo cho, ta liền cho, ăn hay là chuyện của nó! Chết đói cũng liên quan gì đến ta!”

      Hừ!

      Tuyết Tuyết trợn mắt, là nha đầu tình thương mà! Bình Tử mua hai người này ở chỗ nào vậy, lại phân hai người ngu ngốc thế này đến viện của Cảnh Hiên.

      thích! Nàng thích!

      Nha hoàn mò lên giường Vương gia.

      “Ai nha Xuân Hoa tỷ tỷ ngươi cho ăn !” Thu Nguyệt đem bát thịt đưa đến trước mặt Xuân Hoa, “Bây giờ Vương gia có ở đây, để ta thử nằm lên giường chút! Nhất định là rất thoải mái!”

      “Lá gan của ngươi lớn!” Xuân Hoa bĩu môi, ngược lại cũng cười trộm : “Vậy nhanh nhanh , lát nữa đến lượt ta nằm. Trong phủ này tuy Vương gia tuổi, nhưng bộ dạng rất đẹp mắt nha!”

      “Đúng vậy, đúng vậy!” Thu Nguyệt giữ chặt nàng, “Nếu lớn hơn vài tuổi, muốn gả cho !”

      Tuyết Tuyết lại muốn ói ra, tức giận đến mức thân cá trong nước ngừng nhảy loạn.

      Làm sao có thể như vậy! Da mặt hai nha đầu này dày, làm sao có thể ra như vậy... Trực tiếp ra như vậy cũng thôi ! Làm sao có thể muốn gả cho Cảnh Hiên của nàng, như thế nào...

      Ách, Cảnh Hiên của nàng?

      Tuyết Tuyết cảm thấy mình mơ hồ, từ lúc nào, nàng lại đem người thiếu niên kia quy kết thành của mình vậy? Người ta đồng ý sao?

      Ài!

      Nghĩ như vậy, cũng bận tâm đến hai nha đầu kia nhằm về phía giường của Cảnh Hiên mà quên cho mình ăn, nàng vẫn rầu rĩ ai oán trầm mình trong nước.

      Nàng sánh bằng người ta, tuy kia chỉ là hai nha đầu, lại là hai nha đầu cực kỳ đáng ghrts. Nhưng tốt xấu gì người ta cũng là người, có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mắt trời, có thể quang minh chính đại chuyện trao đổi với Cảnh Hiên.

      Nhưng nàng lại thể.

      Nàng là con cá, thậm chí nàng còn nghe hiểu Cảnh Hiên gì, cũng thể làm được, sợ bị dọa sợ, sợ đến lúc ấy lại cho là quái mà giết chết.

      Nàng nằm mơ cũng muốn ngày nàng xinh đẹp đứng trước mặt Cảnh Hiên, nhưng phải mười năm nữa, nàng còn phải chờ thêm mười năm nữa mới đạt có thể được nguyện vọng này. Mà mười năm sau, người thiếu niên mười tuổi này cũng trở thành đại nhân hai mươi tuổi.

      Hai mươi tuổi... Tuyết Tuyết chớp mắt vài cái, nam tử đến hai mươi tuổi có phải nên cưới vợ sinh con ? Vậy có phải khi nàng đứng trước mặt Cảnh Hiên đồng thời còn thấy hoặc là mấy nữ nhân xinh đẹp ôm hài tử ?

      Theo bản năng rùng mình cái, làm tạo ra tầng bọt nước.


      ra chờ đợi là chuyện đáng sợ như vậy?

      ra chờ lớn lên, chờ mình có thể biến thành người, lại lâu như vậy.

      Thời gian mười năm, đủ để xảy ra rất nhiều chuyện


      Bây giờ Cảnh Hiên thích nàng, vậy có phải là thích của đứa bé đối với sủng vật ?

      Lại nghĩ đến gương mặt có chút nghiêm nghị, tuy là tiểu hài tử có chút đúng, thiếu niên kia trải qua rất nhiều biến cố sau khi lột phải vượt qua ít nhất năm năm. Nhưng như vậy có thể làm gì? Nàng rốt cục cũng chỉ là con cá, con cá vàng .

      Tuyết Tuyết nghĩ, hình như nàng có thể hiểu được chút cái mà người ta gọi tình cảm rồi, đó là giống như nàng bây giờ, thấy được Cảnh Hiên rất nhớ, nghe thấy người ta muốn hôn tức giận, lại nghĩ đến chuyện mình thể nào ở bên cạnh , liền thấy đau lòng.

      Cái gọi là thích...... là thế này phải ?
      honglakTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :