1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 1-5

      Cẩn Tri lặng thinh. Hai người bắt đầu xem từ thời điểm tan sở. Do góc độ của camera nên hình ảnh thu được chỉ là khu giá sách chứ phải chính diện cửa sổ nên chẳng thể xác định, lúc đó cửa sổ đóng hay mở. Tuy nhiên, có thể nhìn thấy , hai chiếc xe đẩy nằm ở khu dụng cụ gần cửa sổ chứ phải cạnh cửa ra vào.

      Thời gian chầm chậm trôi qua, màn hình cuối cùng trở nên tối đen, tia sáng, cũng chẳng có bất cứ động tĩnh nào. có người nhảy vào từ cửa sổ, cũng chẳng có ai giẫm xuống nền đất bên cạnh giá sách, để lại nửa dấu chân.

      Cẩn Tri bấm phím tua nhanh. Cho tới khi thời gian màn hình trùng khớp với đồng hồ treo tường, đoạn băng kết thúc. Ngay cả bản thân cũng hề xuất trong camera giám sát.

      Cẩn Tri bất giác sởn gai ốc. Tuy nhiên, trong đầu nghĩ tới khả năng. quay sang hỏi nhân viên bảo vệ: “Nếu có người muốn thay đổi nội dung đoạn băng, chắc cũng dễ thôi, đúng ?”

      chàng bảo vệ ngây người. trước mặt có diện mạo thanh tú, trắng trẻo, đôi mắt tựa như chứa đầy khí lạnh của cơn mưa đêm. Nghe giọng điệu trầm tĩnh của , bị nhìn chằm chằm, ta tự nhiên có chút căng thẳng. Tuy nhiên, lời của khó mà tưởng tượng nổi.

      ta cười cười: “ Tạ! muốn đến hacker phải ? Đó chỉ là phim ảnh mà thôi, thực tế làm gì có. Hơn nữa, chỗ chúng ta đâu phải viện bảo tàng chứa đồ vật quý giá, mà chỉ toàn là sách thôi. Hacker bỏ nhiều công sức khống chế chúng ta để ăn trộm sách hay sao?”

      Từ phòng bảo vệ ra ngoài, Tạ Cẩn Tri lại quay đầu về phía tòa nhà thư viện. dự cảm kỳ lạ rằng hai chiếc xe đẩy quay về chỗ cũ vào sáng ngày mai. Nhưng bây giờ, chỉ muốn về nhà lên giường nằm, muốn được nghỉ ngơi yên tĩnh.

      Phố xá vắng lặng. Cẩn Tri vừa bộ đoạn, chiếc Porsche đỗ bên lề đường lặng lẽ chuyển bánh, bám theo .

      Ứng Hàn Thời ngồi thẳng người, hai tay đặt vô lăng. Tóc hơi bị ướt, ống quần và giày cũng dính nước mưa. Qua tấm kính, thầm quan sát người phụ nữ mình bộ cách đó xa.

      Cẩn Tri rảo bước tương đối nhanh, giẫm qua những vũng nước hè phố. nhìn thẳng về phía trước, gương mặt nghiêng trắng trẻo có vẻ nghiêm nghị, biết nghĩ đến chuyện gì. Cả người hoàn toàn hòa hợp với cơn mưa đêm.

      Đúng lúc này, di động của Ứng Hàn Thời đổ chuông. Đầu kia truyền đến giọng nam trung trầm thấp, đầy từ tính, nhưng ngữ điệu lại rất thoải mái: “Đại ca, tại sao hệ thống định vị thông báo rời khỏi thư viện, về khu dân cư?” đợi Ứng Hàn Thời trả lời, ta tiếp tục chất vấn: “Còn nữa, lái chiếc Porsche, mẫu xe có tốc độ nhanh nhất thế giới, nhưng sao nó lại di chuyển với tốc độ rùa bò thế?”

      Khóe miệng Ứng Hàn Thời nhếch lên. nhướng mắt nhìn Cẩn Tri, lúc này về đến khu chung cư, bắt đầu lên cầu thang.

      trả lời ngắn gọn: “Tôi ở dưới khu nhà của đó.”

      Người ở đầu kia điện thoại im lặng vài giây, tựa như suy ngẫm. Sau đó, ta cất giọng kinh ngạc: “ bảo vệ ấy sao?”

      “Đúng vậy.”

      Người đàn ông lập tức kêu ca: “Đại ca, ấy và chúng ta có quan hệ gì chứ? Cùng lắm chỉ là nhân chứng quan trọng mà thôi. Trời ạ, phải nổi lòng từ bi, ôm cả chuyện của ấy đấy chứ?”

      Sắc mặt Ứng Hàn Thời vẫn hết sức bình thản, hề phản ứng trước lời thắc mắc của đối phương. Thấy đèn nhà Cẩn Tri bật sáng, mới từ từ quay đầu xe, đồng thời giọng ôn hòa: “Nếu mấy chuyện trong lĩnh vực của chúng ta ảnh hưởng đến ấy việc tôi quan tâm đến ấy cũng là lẽ thường tình.”

      Người ở đầu kia điện thoại lường trước phản ứng của nên chẳng còn gì để . lúc sau, cất ta giọng như thể cười nỗi đau của người khác: “Lần trước ở chùa Bảo An, ấy chẳng thèm để ý đến , là kẻ lừa đảo còn gì?”

      Lần này, đến lượt Ứng Hàn Thời lặng thinh. Vài giây sau, từ tốn mở miệng :”Thế sao nào? Tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi tiếp tục nghĩ cách giúp ấy.”

      Sáng hôm sau, trời nắng đẹp. Vừa vào khu lưu trữ sách, Tạ Cẩn Tri liền đảo mắt qua bên cửa nhưng nơi đó trống .

      Nhiễm Dư ngồi ở chỗ của mình, tay chống cằm, hết nhìn lại quay sang Trang Xung, thở dài: “ biết còn tưởng tối qua hai người làm chuyện mờ ám. Cả hai đều có “mắt gấu trúc” kìa.”

      Trang Xung ngẩng đầu từ sau máy tính. Quả nhiên, dưới mí mắt của ta xuất hai vệt quầng thâm đen sì.

      “Mình bị mất ngủ.” Cẩn Tri lên tiếng, ngồi vào chỗ làm việc.

      “Tôi chơi game, về đích rồi.” Trang Xung giải thích ngắn gọn.

      Nhiễm Dư thở dài: “Xem ra, trong ba chúng ta, chỉ có cuộc sống về đêm của mình là thành công, đánh giấc đến khi trời sáng.”

      lúc sau, chuông báo hiệu giờ làm việc vang lên. Cẩn Tri xem đồng hồ máy tính rồi đứng dậy ra ngoài.

      “Cậu đâu thế?” Nhiễm Dư hỏi.

      “Mình có chút việc tìm Giám đốc.”

      Văn phòng của Giám đốc thư viện nằm ở tòa nhà bên cạnh. Nửa tiếng sau, Cẩn Tri được Giám đốc đích thân tiễn ra ngoài.

      Cẩn Tri vẫn giữ dáng vẻ trầm tĩnh như thường lệ, nhưng khóe miệng hơi cong lên, để lộ nụ cười miễn cưỡng. gương mặt ông Giám đốc vẫn còn đọng nụ cười hiền từ và khó xử.

      “Tiểu Tạ à.” Ông : “Chú biết cháu là bé xuất sắc, có thành tích và biểu tốt trong công việc. Chỉ là cháu hơi ít , lại hay nghĩ ngợi nhiều. Nếu cảm thấy mệt mỏi, cháu hãy xin nghỉ phép vài ngày . sao cả. Nhưng cháu thể tiếp tục nghi ngờ vụ hacker gì đó. Điều này hết sức vô lý. Đương nhiên, chú cũng bảo đội bảo vệ lưu ý. Từ nay về sau, cháu đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

      “Chú lại theo chủ nghĩa kinh nghiệm rồi. Sau này, có lẽ chú hối hận vì quyết định của ngày hôm nay đấy.” Cẩn Tri đáp lời.
      (Chủ nghĩa kinh nghiệm (Empiricism) là lý thuyết về tri thức triết học với đặc điểm nhấn mạnh vai trò của trải nghiệm. Trải nghiệm có thể được hiểu là bao gồm tất cả các nội dung của ý thức hoặc nó có thể được giới hạn trong dữ liệu của các giác quan mà thôi)

      “Chú… Con bé này! Mau xuống dưới làm việc .”

      Cẩn Tri cúi đầu, lặng lẽ xuống cầu thang, quay về khu thư viện.

      Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Đến trưa, Nhiễm Dư đập bàn đứng dậy, miệng nở nụ cười tươi roi rói: “ thôi! Chúng ta ăn lẩu. Hôm qua, mình mời Cẩn Tri. Hôm nay, chúng ta đánh chén thoải mái. Trang Xung, nhập hội với chúng tôi . Bằng , hai chúng tôi chẳng thể nào ăn hết.”

      Cẩn Tri thầm nghĩ, đúng là mình cần thư giãn chút. Thế là cũng đứng lên: “Chúng ta thôi!”

      “Ừ.” Trang Xung đáp khẽ tiếng rồi theo hai xuống dưới.

      Hết chương 1
      Trâu, rjnchanMizuki thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Câu Chuyện : Buổi Phỏng Vấn Của Nhóm 3 Người

      Trong đợt tuyển nhân viên mới vào mùa hè năm ngoái, Giám đốc thư viện tỉnh rất vui, bởi trong số cacs ứng viên có ba thanh niên trẻ tuổi xuất sắc.

      Họ đều tốt nghiệp từ các trường đại học tên tuổi với thành tích cao. Điều quan trọng là họ đều có ngoại hình khá. Đối với cơ quan đa phần là nhân viên lớn tuổi như thư viện, đây là điều đáng mừng.

      Sau vài vòng thi tuyển, cuối cùng, Giám đốc thư viện đích thân phỏng vấn ba người đó. Người đầu tiên được phỏng vấn là Nhiễm Dư, hoạt bát, xinh đẹp mà lãnh đạo cơ quan rất vừa ý.

      Giám đốc hỏi: “ Nhiễm Dư, tại sao lại muốn làm việc ở thư viện tỉnh?”

      Nhiễm Dư đáp: “Bởi vì công việc ở đây nhàn rỗi, phúc lợi tốt, nhiều ngày nghỉ. Do đó, cháu rất muốn trở thành nhân viên của thư viện.”

      Câu hơi lộ liễu nhưng Giám đốc cảm thấy chẳng có vấn đề gì, bởi đây đúng là ưu điểm của cơ quan mình. Ông lại hỏi: “Vậy kế hoạch và mục tiêu của cuộc đời là gì?”

      Nhiễm Dư nghiêm túc trả lời: “Cháu là người thức thời. Mục tiêu cuộc đời cháu là chăm chỉ làm việc, gả cho chàng đẹp trai, nhà giàu. Chú Giám đốc, nếu có đối tượng thích hợp, mong chú hãy giới thiệu cho cháu…”

      Người thứ hai được phỏng vấn là Trang Xung. Giám đốc hỏi câu tương tự: “Tại sao cậu lại muốn làm việc ở thư viện tỉnh?”

      Trang Xung thản nhiên đáp: “Bởi vì công việc nhàn rỗi.”

      Giám đốc hết nổi. Mấy ứng viên nòng cốt dự buổi phỏng vấn ngày hôm nay dường như chẳng có chí tiến thủ gì cả. Ông cam tâm, hỏi tiếp: “Tại sao cậu lại thích công việc nhàn rỗi?”

      Giám đốc xem lí lịch của Trang Xung. ta học ngành kỹ thuật, thành tích đặc biệt xuất sắc. ta vốn trầm tính, ít nên ông cảm thấy đây là người có nội hàm. ta thích công việc nhàn rỗi, chắc bởi vì có chuyện khác quan trọng hơn cần phải quan tâm.

      Kết quả, Trang Xung nở nụ cười đầu tiên kể từ lúc phỏng vấn: “Bởi vì như vậy tôi có nhiều thời gian chơi game.”

      Giám đốc suýt ngất xỉu tại chỗ.

      Người cuối cùng là Tạ Cẩn Tri. So với hai ứng viên trước đó, câu trả lời của bình thường hơn nhiều: “Cháu thích yên tĩnh, cũng thích đọc sách. Cháu thích ngăn nắp và có trật tự. Vì vậy, công việc ở thư viện rất thích hợp với cháu.”

      Giám đốc lại hỏi vài vấn đề, câu trả lời của Cẩn Tri khiến ông hết sức hài lòng. Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Giám đốc ngồi lại trò chuyện với .

      “Tiểu Tạ, cháu chưa có bạn trai đúng ? Tốt quá, cơ quan chúng ta còn mấy thanh niên độc thân, sau này chú giới thiệu với cháu. Chú rất hoan nghênh đám trẻ các cháu có thể giải quyết vấn đề tình cảm trong nội bộ, công việc và gia đình đều gắn bó với cơ quan.”

      Kết quả, Tạ Cẩn Tri nhướng mày nhìn ông, đồng thời bình thản mở miệng: “Theo chú, thế nào gọi là tình ?”

      Giám đốc: “… Hả?”

      Cẩn Tri định bàn sâu về vấn đề này. mỉm cười: “Cám ơn chú, nhưng cháu cần phương thức mai mối đó.”

      Giám đốc nghẹn họng. cần thôi, nhưng bé này, còn trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm đương, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, bất lực, tựa như trải qua bể dâu thế kia? Vẻ mặt như muốn “chú hiểu tình ” là sao vậy? Tôi phải là người hời hợt, tôi chỉ thể thái độ nhiệt tình, quan tâm chút thôi mà.
      lyly, TrâuMizuki thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 2-1

      Trong các cơ quan có nhiều thanh niên nam nữ còn độc thân, thế nào cũng diễn ra mấy trò tình cảm mờ ám. Tuy nhiên, bộ ba Tạ Cẩn Tri, Nhiễm Dư và Trang Xung hề tồn tại vấn đề này.

      Mục tiêu cuộc đời của Nhiễm Dư là gả cho người đàn ông đẹp trai và giàu có, Trang Xung nằm trong phạm vi quan tâm của . Còn Trang Xung cả ngày chìm đắm trong trò chơi điện tử, cũng chẳng có hứng thú với phụ nữ.

      Về phần Tạ Cẩn Tri, từ trước đến nay, quan điểm của về tình là tìm đối tượng độc nhất vô nhị linh hồn hòa hợp chứ muốn tạm bợ. Vì vậy, sống đến năm hai mươi ba tuổi, vẫn là người phụ nữ có kinh nghiệm đương bằng . Trang Xung cũng chẳng thuộc phạm vi cân nhắc của .

      Có lẽ do tồn tại ý nghĩ khác về đối phương nên họ cư xử rất thoải mái, tình bạn ngày càng trở nên thân thiết.

      Trong nhà hàng tràn ngập mùi thức ăn thơm nồng, nồi lẩu nóng hổi được bê lên. Bởi vì có tâm nên Cẩn Tri tay chống cằm, tay pha nước chấm. Trang Xung vẫn tựa người vào thành sofa, chơi game di động như thường lệ.

      Nhiễm Dư rót trà cho hai người, ho khẽ tiếng rồi mở miệng: “Cẩn Tri! Gần đây cậu gặp phải chuyện gì thế? Thử ra xem nào! cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Cậu đừng giữ trong lòng nữa.”

      vừa dứt lời, Trang Xung liền ngẩng đầu nhìn Cẩn Tri. Tuy ta phát biểu ý kiến nhưng cử chỉ này cũng thể quan tâm đến bạn bè.

      Cẩn Tri đắn đo trong giây lát rồi lên tiếng: “Hai người muốn biết sao?”

      Nhiễm Dư gật đầu. Trang Xung im lặng chờ đợi.

      Cẩn Tri dõi mắt về nồi lẩu bốc khói nghi ngút: “Có số chuyện, mình định tự làm , khi nào cần thiết kể với hai người.” ngập ngừng vài giây: “Đây là việc rất khó giải thích, người bình thường cũng chẳng có cách nào lý giải.”

      Có lẽ do giọng điệu của tương đối nghiêm túc nên bầu khí tự nhiên trở nên căng thẳng. Nhiễm Dư mở to mắt, Trang Xung nhét di động vào túi quần, nhìn Cẩn Tri chăm chú.

      mau .” Ánh mắt ta lấp lánh tia hứng thú.

      Cẩn Tri quay sang ta: “Tôi chắc gì tin.”

      “Tôi tin .”

      Nhiễm Dư có chút sợ hãi nhưng cũng gật đầu: “Cậu . Khi nào đến tình tiết đáng sợ, mình bịt tai nghe. Tuy nhiên, mình nhất định tin lời cậu.”

      Cẩn Tri chậm rãi mở miệng: “Lần đầu tiên là vào ba ngày trước. Tối hôm đó, mình có chút việc phải đến cơ quan. Qua cửa sổ, mình nhìn thấy mọi máy tính trong văn phòng đột nhiên khởi động. Mình vào định tắt máy nhưng tài nào tắt nổi. Sau đó, số máy bắt đầu di chuyển.”

      Buổi tối, trời lại mưa lất phất. Tạ Cẩn Tri, Nhiễm Dư và Trang Xung đứng ở cửa tầng thư viện. Hai vẫn mặc bộ đồ ban ngày, riêng Trang Xung quay về nhà. Vào thời khắc này, ta thay bộ đồ đen, giày thể thao màu đen. ta đeo chiếc ba lô khá to, biết bên trong đựng thứ gì, bộ dạng của ta khá nghiêm túc và chuyên nghiệp.

      “Ba lô chứa đồ gì vậy?” Cẩn Tri hỏi.

      Trang Xung thản nhiên đáp: “ số trang thiết bị có khả năng dùng đến.”

      Cả Nhiễm Dư lẫn Cẩn Tri đều giật mình khi nghe từ “trang thiết bị”. Nhiễm Dư kéo tay bạn: “Có Trang Xung ở đây, chúng ta việc gì phải lo lắng.” Cẩn Tri gật đầu, dáng vẻ của Trang Xung lúc này đúng là khiến có cảm giác yên lòng.

      “Hai người định thám hiểm sao?” Nhiễm Dư đấu tranh tư tưởng hồi: “Cẩn Tri à, mình hơi sợ… nhưng cũng muốn cùng cậu.”

      Cẩn Tri vừa kiểm tra đèn pin vừa lên tiếng: “Tốt nhất cậu đừng .”

      “Tại sao?” Nhiễm Dư thắc mắc.

      “Cậu mà kiểu gì cũng gây cản trở cho bọn mình.”

      Trang Xung ở bên cạnh gật đầu phụ họa: “Đúng thế.”

      Nhiễm Dư vừa tức vừa buồn cười, vỗ vào tay bạn: “Cậu chọc mình đấy à? Còn Trang Xung nữa, đúng gì mà đúng.”

      Cuối cùng, Nhiễm Dư tự đưa ra ý kiến vẹn cả đôi đường: “Vậy , mình chờ ở phòng bảo vệ, nếu cần thiết tiếp ứng cho hai người.”

      Cẩn Tri và Trang Xung đều tán thành.

      Mười phút sau, hai người lên thang máy. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thang máy hoạt động. Nghĩ đến cảnh tượng được chứng kiến trước đó, Cẩn Tri có chút căng thẳng. Tuy nhiên, trong lòng cũng dội lên nỗi hưng phấn khó tả.

      biết vụ này rốt cuộc là gì nhỉ?” Trang Xung hỏi.

      Nhớ tới hai khả năng mà trai phân tích, Cẩn Tri đáp: “Có lẽ là hacker.”

      “Ừm!”

      “Hai ngày nay, tôi lên mạng tra cứu tài liệu về hacker, phát vào năm 2000, có loại virus tên “Bọ thiên niên kỷ”.” Cẩn Tri tiếp tục lên tiếng: “Cơ chế kích hoạt của loại virus này là, chỉ cần thời gian máy tính nhảy sang thế kỷ mới là toàn bộ hệ thống bị sập. Loại virus này chỉ nhằm vào máy tính mà còn cả đồng hồ điện tử, đồng hồ báo giá của xe taxi… mười mấy năm trôi qua, tôi biết nhiều về giới hacker nên chẳng , liệu có khả năng họ khống chế từ xa hệ thống máy tính, hệ thống camera giám sát và con chip của xe đẩy qua virus hay ?”

      Trang Xung ngẫm nghĩ rồi gật đầu tán thành. Đúng lúc này, di động của Cẩn Tri đổ chuông, là Nhiễm Dư gọi tới.

      Cẩn Tri lập tức bắt máy: “Xảy ra chuyện gì sao?”

      “Aaa…” Nhiễm Dư cất giọng đầy hưng phấn: “Cẩn Tri! Vừa rồi mình nhìn thấy chiếc xe Porsche rất oách đỗ ngoài cổng thư viện. Mình cũng thấy người đàn ông xuống xe. Dáng người ta cao lớn, có vẻ đẹp trai, lại…”

      Cẩn Tri: “Thôi nhé.” xong, liền cúp máy.

      Cửa thang máy mở ra. Về cơ bản, tầng này có gì khác biệt so với tối hôm qua. Đèn đường ở bên ngoài chiếu qua cửa sổ, tạo thành thứ ánh sáng mờ ảo. Các gian phòng đều đóng kín cửa, càng vào sâu bên trong càng tối om.

      Hai người nhanh chóng rời khỏi thang máy. Giây tiếp theo, bóng đèn tuýp đầu họ bật sáng. Hai người về phía trước vài bước, Cẩn Tri đột nhiên hỏi: “Trang Xung, bật đèn đấy à?”

      Trang Xung ngây ra: “Tôi đâu có bật, phải là sao?”

      Xung quanh tựa hồ càng yên tĩnh hơn. Trống ngực Cẩn Tri đập thình thịch. Ngọn đèn tuýp vừa bật phải là đèn cảm ứng.

      Hai người tiếp tục tiến về phía trước bước. Ngọn đèn thứ hai lại bật sáng, giống như nghênh đón họ, cũng tựa như trêu ngươi.

      biết ai điều khiển bóng đèn nhỉ?

      Cẩn Tri và Trang Xung đều im lặng. ai có ý định dừng bước hay quay đầu bỏ chạy. Họ từng bước tiến lên, các bóng đèn cũng lần lượt phát sáng. Cả hành lang cuối cùng sáng như ban ngày, hai người tựa như tiến về nơi sâu nhất của thế giới mộng ảo.

      Xung quanh im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Cẩn Tri và Trang Xung đứng bên ngoài cửa khu vực có máy chủ. Họ dõi mắt vào căn phòng tối đen qua cánh cửa kính. biết điều gì chờ đợi họ trong đó?

      Trang Xung quẹt thẻ, cánh cửa từ từ mở ra. Vừa vào trong, Cẩn Tri liền nghe thấy thanh rì rì ở đâu đó. Đây chính là tiếng máy chủ vận hành. Hai người đồng thời ngẩng đầu, dõi mắt về căn phòng đặt máy chủ. Đằng sau cửa kính, hàng chấm sáng đỏ ngừng nhấp nháy, chứng tỏ CPU hoạt động.

      “Kia kìa!” Cẩn Tri thầm.

      “Ừ.” Trang Xung đáp khẽ tiếng.

      Đúng lúc này, toàn bộ bóng đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, khiến hai người nhìn thấy mọi vật trong giây lát.
      lyly, Trâu, rjnchan 1 thành viên khác thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 2-2

      Dù hết sức bình tĩnh và gan dạ, Cẩn Tri và Trang Xung cũng khỏi giật mình. Trong khi họ chưa kịp phản ứng, tất cả màn hình máy tính bàn làm việc bỗng dưng bật lên, tựa như vô số gương mặt xuất trước mắt họ. Trang Xung cuộn chặt hai bàn tay rịn đầy mồ hôi, còn Cẩn Tri cũng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình.

      Máy tính xuất loạt con số và ký hiệu màu trắng bạc, nhanh chóng tràn ngập màn hình, đồng thời ngừng lướt với tốc độ rất nhanh.

      Đây phải lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này nên Cẩn Tri vẫn tương đối bình tĩnh. Trang Xung biến sắc mặt, lập tức chạy đến trước máy tính, cố gắng tắt máy. Tuy nhiên, bàn phím và con chuột đều có phản ứng.

      ta ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Ở đây đúng là xảy ra chuyện như kể.”

      Cẩn Tri gật đầu. Lúc này, đằng sau vang lên tiếng lách cách khe khẽ. Cẩn Tri giật mình, vội quay người. Phát máy quẹt thẻ bức tường cạnh cửa tự động còn phát ánh sáng màu xanh thẫm, lập tức rút thẻ làm việc chạy tới đưa vào nhưng máy có bất cứ phản ứng nào.

      Trang Xung chạy đến bên Cẩn Tri, hai người đồng thời giơ tay đẩy cửa nhưng hề nhúc nhích.

      Cẩn Tri toát mồ hôi lạnh, lùi lại phía sau bước: “Nó nhốt chúng ta ở trong này rồi.”

      Trang Xung đứng im vài giây rồi vội vàng tháo ba lô lưng, ném xuống đất. Cẩn Tri cúi đầu theo dõi. Trang Xung nhanh chóng rút ra cái…

      Cẩn Tri chớp mắt. Là … cái nỏ?

      Trang Xung đứng lên, cất giọng nghiêm nghị: “Hãy ở sau lưng tôi.”

      Cẩn Tri: “Khoan … Cái này có tác dụng sao?”

      Trang Xung nhìn chiếc nỏ trong tay, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Đây là loại nỏ được thiết kế theo kiểu quân đội, được làm từ vật liệu siêu , cấu tạo uốn cong ngược lại, tính ổn định và chuẩn xác cao, thị trường có giá hơn sáu ngàn nhân dân tệ đấy.”

      Cẩn Tri đột nhiên cảm thấy, tư duy của Trang Xung cùng hướng với mình.

      cho rằng, cây nỏ này rất đắt, rất lợi hại…” Ngữ khí của có chút tin: “Vì thế, nó có thể “bắn chết” máy tính?”

      Trang Xung ngẩn người, mặt hơi biến sắc. ta lại cúi xuống nhìn cây nỏ, ràng trước đó, hề nghĩ đến vấn đề này.

      Cẩn Tri hết nổi. Chợt nhìn thấy con dao trong ba lô của Trang Xung, liền rút ra ngoài: “Cái này có tác dụng hơn ấy chứ.”

      “Tại sao?” Trang Xung hỏi.

      Cẩn Tri chưa kịp trả lời, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bánh xe chuyển động. Mấy chiếc xe đẩy xuất trong tầm nhìn của bọn họ.

      Những chiếc xe có người đẩy nhưng cứ như mọc đôi mắt, đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng về phía hai người. Trang Xung sửng sốt, đứng bất động. Cẩn Tri nhanh tay kéo ta ra sau: “Tránh ra!” Hai người lập tức lùi về góc tường.

      Những chiếc xe đẩy nhanh chóng lao tới. Ba chiếc xe ở phía trước dừng lại cách họ khoảng hai, ba mét. Bên cạnh có thêm hai chiếc từ đằng sau giá sách vòng ra. Hai người còn đường lùi.

      “Bắn !” Cẩn Tri đột nhiên mở miệng.

      Trang Xung nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc.

      “Méo mó có còn hơn , mau bắn !” lại lên tiếng.

      Trang Xung lập tức giương nỏ, bắn vài phát. Đầu ngắm của cây nỏ công nhận rất chuẩn, mấy mũi tên ngắn bắn trúng tay cầm kim loại của xe đẩy rồi rơi xuống đất. Chiếc xe đẩy chẳng hề hấn gì.

      Chúng tiến lên phía trước nhưng bánh xe ở dưới vẫn quay đều tại chỗ, tựa như chờ mệnh lệnh, cũng giống vào vị trí sẵn sàng tấn công.

      Trong lúc hai bên đối đầu căng thẳng, Trang Xung đột nhiên rút di động, giơ ra trước mấy cỗ máy.

      làm gì thế? kịp đâu.” Cẩn Tri tưởng ta định báo cảnh sát.

      Trang Xung thầm: “Vẫn kịp gửi ảnh lên weibo đấy.”
      (Weibo: mạng xã hội phổ biến ở Trung Quốc)

      Cẩn Tri còn gì để . Bỗng dưng cảm thấy, nhờ Trang Xung trợ giúp là quyết định sai lầm. Trông ta có vẻ giỏi giang và chuyên nghiệp nhưng thực tế chẳng được việc gì.

      “Mẹ ơi!” Trang Xung đột nhiên như bị bỏng tay, lập tức thả di động xuống đất. Cẩn Tri nhìn thấy loạt con số màu trắng chạy màn hình. Vừa nhớ đến điện thoại của mình, bên đùi liền có cảm giác tê tê. định lôi máy ra vứt , nhưng mấy chiếc xe đẩy đồng thời di chuyển, lao về phía hai người.

      Trang Xung giương nỏ, đứng chắn trước Cẩn Tri. Cẩn Tri cũng nắm chặt con dao. Trong căn phòng rộng lớn, từng hàng giá sách bất động; hàng con số và ký hiệu trôi nhanh như sóng nước màn hình máy tính; máy chủ nhấp nháy ánh sáng màu đỏ quái dị; những chiếc xe đẩy kim loại tự động lao với tốc độ rất nhanh. Tất cả tựa như giấc mơ nhưng đầu óc Cẩn Tri tỉnh táo lạ thường. ý thức rất , nếu bị mấy chiếc xe đâm vào người với tốc độ như vậy, và Trang Xung có lẽ bị gãy xương mất.

      Đúng lúc này, những ngọn đèn đột nhiên tắt ngóm, trả lại bóng tối cho căn phòng. Cẩn Tri nhất thời kịp phản ứng. chẳng nhìn thấy gì cả, bóng tối bao trùm khiến con người càng sợ hãi hơn.

      Tuy nhiên, vụ tấn công xảy ra. Cẩn Tri phát , bánh xe đẩy ngừng chuyển động. Xung quanh vang lên tiếng “rì rì” của sợi dây tóc bóng đèn, rệt hơn lúc nào hết.

      Vài giây sau, các bóng đèn đồng loạt bật sáng. Cẩn Tri và Trang Xung ngờ, sau khi nhìn thấy mọi vật, trong tầm mắt của họ lại xuất người.

      Người đàn ông đứng bên cạnh giá sách, hai tay chắp sau lưng. mặc sơ mi trắng, quần đen, bên ngoài là áo khoác màu nhạt, mái tóc ngắn mềm mại lấp lánh dưới ánh đèn. Đôi mắt đen của vô cùng trầm tĩnh.

      Tiếp theo, và mấy chiếc xe đẩy đồng thời di chuyển. Mấy chiếc xe tựa như vừa thức tỉnh từ bóng tối, lao về phía Cẩn Tri và Trang Xung. Trong khi đó, động tác của người đàn ông còn nhanh hơn cỗ máy. Chỉ loáng, chạy hai bước, chống tay lên màn hình hiển thị xe đẩy để lấy đà rồi bay người vào “vòng vây”.

      Cẩn Tri chỉ nhìn thấy bóng vụt tới với luồng khí man mát. vài giây sau, đứng chắn trước và Trang Xung. Trái tim Cẩn Tri muốn rớt khỏi lồng ngực, Trang Xung cũng “ối” tiếng.

      “Ầm.” Mấy chiếc xe đẩy đâm sầm vào người Ứng Hàn Thời, nhưng toàn thân vẫn bất động. Chóp mũi Cẩn Tri chạm vào áo sơ mi người đàn ông, bên tai là cánh tay chống lên bức tường của . thậm chí còn cảm nhận được luồng khí nóng tỏa ra từ vòm ngực của

      Sau khi thực cú đâm, năm chiếc xe đẩy đồng loạt lùi về phía sau hai, ba mét, nhưng vẫn bao vây bọn họ. Trang Xung sững sờ nhìn người đàn ông “từ trời rơi xuống” cứu mình và Cẩn Tri.

      Cẩn Tri vô thức ôm chặt thắt lưng Ứng Hàn Thời, ngẩng đầu hỏi: “ có sao ?”

      Ứng Hàn Thời cúi xuống nhìn , vẻ mặt mấy tự nhiên. “ hãy buông tay trước .” .

      Cẩn Tri rời tay nhưng vẫn dán mắt vào người đàn ông. Trong lòng khó tránh khỏi lo lắng vì dẫu sao vừa rồi cũng bị đâm rất mạnh. Tuy nhiên, dường như có vấn đề gì. Lúc này, Cẩn Tri mới để ý, đeo đôi găng tay trắng tinh.
      Trâu, rjnchanMizuki thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 2-3

      Ứng Hàn Thời lại chắp hai tay sau lưng, gương mặt hơi ửng hồng. “Cám ơn quan tâm của .” cất giọng ôn hòa: “Đối phó với đám trí tuệ nhân tạo bậc thấp này, tôi làm sao xảy ra chuyện cơ chứ?”

      Cẩn Tri: “… Vâng.”

      Trang Xung như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ. Mấy chiếc xe đẩy cũng nhúc nhích, nhưng bốn bánh vẫn ngừng lăn tròn tại chỗ, tựa hồ có thể tấn công bất cứ lúc nào.

      Ứng Hàn Thời để ý đến chúng. Nhìn thấy con dao tay Cẩn Tri, mỉm cười: “ chọn vũ khí tồi.” Trong lúc câu này, nhanh như chớp đoạt lấy con dao, đến mức Cẩn Tri kịp nhìn , chỉ cảm thấy bề mặt găng tay mềm mại và mát lạnh vụt qua lòng bàn tay mình.

      “Rốt cuộc đây là…” Cuối cùng Trang Xung cũng lên tiếng.

      “Cho tôi phút…” Ứng Hàn Thời vẫn rời mắt khỏi Cẩn Tri: “… để giải quyết chúng rồi chuyện với hai vị sau.”

      Cẩn Tri: “… Được thôi.”

      Trang Xung hoàn toàn sững sờ bởi từ “ phút”, mãi vẫn thốt ra lời. Ứng Hàn Thời còn lịch quay sang ta: “Xin hãy đợi lúc.”

      Trang Xung gật đầu. Ứng Hàn Thời quay người đối diện với năm chiếc xe đẩy.

      Ánh đèn chiếu sáng những cỗ máy hung hăng. Thân hình cao gầy của Ứng Hàn Thời bất động ở đó. Tay vẫn chắp sau lưng. Cẩn Tri để ý, ngón trỏ của vào cán con dao cầm.

      Bầu khí trong thư viện vốn rất căng thẳng. Tuy nhiên, sau khi Ứng Hàn Thời quay người, vẻ điềm tĩnh toát ra từ dường như lan tỏa ra xung quanh, khiến người bên cạnh có dự cảm, lần này, mấy chiếc xe đẩy trở thành cá nằm thớt.

      ra, phút là hơi nhiều. Ứng Hàn Thời giơ con dao lướt qua màn hình tinh thể lỏng mỗi chiếc xe đẩy trong nháy mắt. Tiếng nứt vỡ vang lên, màn hình bị đâm xuyên qua, làn khói trắng bay ra. Tất cả nhanh chóng kết thúc, năm cỗ máy nằm im bất động.

      Người đàn ông làm công việc mà Tạ Cẩn Tri định làm, thảo nào biết chọn vũ khí. Mặc dù tình thế vừa nãy hết sức nguy cấp, nhưng Cẩn Tri hề mất tỉnh táo. Biết con chip là trung tâm điều khiển của cỗ máy nên mới chọn con dao, cũng định làm như . Nếu gặp may, chắc có thể phá hủy hoặc hai chiếc xe đẩy.

      Ứng Hàn Thời quay người về phía Cẩn Tri và Trang Xung. Cục diện thay đổi quá đột ngột nên họ nhất thời kịp phản ứng. Vẻ mặt của rất bình thản, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

      Sau đó, trả lại con dao cho Cẩn Tri. giơ tay nhận lấy, lời.

      “Cao thủ, mọi chuyện được giải quyết rồi à?” Trang Xung lên tiếng.

      Ứng Hàn Thời lại chắp hai tay sau lưng. Động tác này khiến não bộ Cẩn Tri chợt vụt qua ý nghĩ: biết người đàn ông này làm công việc gì? Tại sao luôn có động tác chắp tay thế kia? Liệu có phải là lãnh đạo của tổ chức hacker?

      Ứng Hàn Thời hơi nghiêng đầu. Cẩn Tri và Trang Xung dõi theo ánh mắt về phòng máy chủ.

      , tôi vẫn chưa bắt đầu xử lý chúng.” .

      Trang Xung tỏ ra mù mờ, còn Cẩn Tri bị bất ngờ, vì dù sao hệ thống trung tâm vẫn chưa được giải quyết. Bởi vì quen với tư duy trời ơi đất hỡi của Trang Xung nên bỏ qua ta, quay sang hỏi Ứng Hàn Thời: “Tại sao lại xuất ở nơi này? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”

      “Tôi đến để bảo vệ các bạn.” dõi mắt về phía sau bọn họ.

      Nơi đó là căn phòng có cửa, thông với khu lưu trữ sách, bình thường dùng để chứa đồ và nghỉ ngơi.

      “Hai bạn có thể tạm thời lánh mặt ?” lại lên tiếng: “Để tôi giải quyết những việc còn lại.”

      Cẩn Tri và Trang Xung đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu. Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng bây giờ phải là lúc thắc mắc. Dãy màn hình máy tính ở đằng kia vẫn chạy loạn những con số và ký hiệu; đèn tuýp trần bắt đầu nhấp nháy; tiếng động trong phòng máy chủ ngày càng lớn, biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.

      Cẩn Tri và Trang Xung nhanh vào căn phòng . Ứng Hàn Thời đứng ngoài cửa, từ tốn mở miệng: “Tôi cần hai bạn cam kết: Trước khi tôi gõ cửa, hai bạn hãy đóng mọi nguồn điện ở đây, rời khỏi phòng cũng như nhìn ra bên ngoài. Các bạn có thể làm được ?

      Đề nghị này tương đối kỳ lạ, Trang Xung thắc mắc: “Tại sao?”

      “Được.” Cẩn Tri lập tức trả lời.

      Ứng Hàn Thời chẳng giải thích. Tạ Cẩn Tri nheo mắt nhìn Trang Xung. ta im lặng vài giây rồi gật đầu: “Được thôi.”

      Lúc này, Cẩn Tri mới quay sang Ứng Hàn Thời. Phát nhìn mình đăm đăm, bỗng dưng có chút mất tự nhiên.

      hãy cẩn thận.” lên tiếng: “Nếu gặp nguy hiểm, nhớ gọi chúng tôi. Tuy chưa chắc chúng tôi giúp được gì nhưng cũng hoàn toàn vô dụng. Chúng tôi nhất định cố gắng hết mình, cùng chiến đấu.”

      Ngữ điệu của rất chân thành. Trang Xung gật đầu phụ họa. Ứng Hàn Thời hơi bất ngờ, khóe mắt thấp thoáng ý cười.

      “Ừ. Nếu cần thiết, tôi nhất định gọi hai bạn.”

      Nghe vậy, Cẩn Tri bỗng dưng có cảm giác, chắc chắn gọi bọn .

      Người đàn ông vừa giơ tay khép cửa, Trang Xung liền cất cao giọng: “Khoan ! Chúng tôi còn chưa biết tên .”

      Ứng Hàn Thời dừng động tác, nhướng mày nhìn Trang Xung.

      “Ứng Hàn Thời.” đáp. Chợt nhớ ra điều gì đó, đưa mắt về phía Cẩn Tri, đồng thời cất giọng nhã nhặn: “Tôi phải là kẻ lừa đảo.”

      Hai má Cẩn Tri nóng ran. “Vâng, phải.”

      Đuôi mắt Ứng Hàn Thời cong cong. Cùng lúc đó, đóng chặt cửa lại. Giây tiếp theo, quay người quan sát cả khu lưu trữ sách rồi về phía phòng máy chủ. Bóng đèn trần nhà nhấp nháy ngày càng ác liệt, thoắt tối thoắt sáng khiến cả gian phòng càng trở nên kỳ quái.

      nhanh chóng đến cửa phòng máy chủ rồi đứng yên lặng, quan sát cỗ máy to lớn màu đen.

      “Tao phải “giết” mày.” khẽ: “Tiếc đấy.”

      Thời gian trôi rất chậm. Tạ Cẩn Tri và Trang Xung đứng trong căn phòng , chăm chú lắng nghe thanh ở bên ngoài. Họ dường như nghe thấy tiếng động nhưng lại ràng.

      ta làm sao mà quen nhau vậy?” Trang Xung đột nhiên hỏi.

      Cẩn Tri muốn nhiều nên đáp ngắn gọn: “Chúng tôi tình cờ gặp, cũng hẳn là quen biết.”

      Trang Xung im lặng vài giây mới lên tiếng: “ ta là quân nhân đấy.”

      Cẩn Tri ngạc nhiên nhìn đối phương.

      “Thân thủ của ta rất tốt, chứng tỏ từng được huấn luyện.” Trang Xung giải thích: “Dáng đứng của ta thẳng tắp và hiên ngang. Ngoài ra, gan bàn tay và ngón trỏ đều có vết chai, chứng tỏ thường xuyên cầm súng trong thời gian dài.”

      Cẩn Tri ngờ chàng này lại có khả năng quan sát tỉ mỉ đến thế. chợt nhớ tới Tạ Cẩn Hành. trai làm việc ở cơ quan nghiên cứu có tính chất bảo mật cấp nhà nước, còn Ứng Hàn Thời biết mấy trò của hacker, lại là quân nhân, lẽ nào là chuyên gia trong lĩnh vực công nghiệp quốc phòng?

      Nếu đúng là vậy, mọi chuyện có lời giải thích hợp lý. Bởi vì nguyên nhân nào đó, hệ thống máy tính đại của thư viện bị hacker thao túng, hoặc là xảy ra tượng trí tuệ nhân tạo sơ cấp. Ứng Hàn Thời là chuyên gia về lĩnh vực này nên chắc chắn tiến hành điều tra từ trước. Vì vậy, lúc ở chùa, mới biết “gặp phải chuyện đáng sợ”. Bây giờ, bí mật đến đây để thực nhiệm vụ?

      Tuy nhiên, tất cả chỉ là giả thiết mà thôi. mới chỉ nghe Tạ Cẩn Hành nhắc đến khái niệm “trí tuệ nhân tạo” chứ chưa thể xác định cảnh tượng bản thân được chứng kiến có phải là nó hay . Khoa học kỹ thuật của nhân loại ở năm 2015 có phát triển đến mức máy tính lớn có thể khống chế và điều khiển cả bóng đèn, di động, máy tính cá nhân, xe đẩy, thậm chí phát động tấn công con người?

      Dù bị tấm rèm cửa sổ ngăn cách, Cẩn Tri vẫn có thể nhận ra, ánh đèn ở bên ngoài lúc sáng lúc tối. biết từ bao giờ, khu lưu trữ sách trở nên yên tĩnh, chẳng có bất cứ thanh nào.

      Cẩn Tri kéo ghế ngồi xuống, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Trang Xung rón rén đến bên cửa sổ, áp tai vào tấm rèm. Đúng lúc này, biến cố xảy ra.

      tiếng động cực lớn vang lên, tiếp theo là tiếng kính vỡ diện rộng. Cẩn Tri nhìn thấy vật đen đột ngột bay đến. Vật đó bay qua cửa sổ, đập vào đầu Trang Xung. Đó là phần của cỗ máy bị phá hủy, bề mặt cháy đen, trụ kim loại bị gãy…

      Trang Xung “hự” tiếng, đổ vật xuống đất. Đằng sau ta, cửa sổ bị vỡ, ánh sáng nhấp nháy ở khu lưu trữ sách lại lần nữa lọt vào mắt Cẩn Tri.

      lập tức đứng lên, chạy đến bên Trang Xung, đỡ ta dậy: “Trang Xung!” Tuy nhiên, ta bất tỉnh nhân , trán chảy máu ròng ròng.

      Cẩn Tri ngẩng đầu, dõi mắt ra bên ngoài qua tấm rèm cửa sổ hé mở, nhưng thấy bóng dáng Ứng Hàn Thời. Đúng lúc này, chú ý đến chiếc máy tính bàn làm việc ở vị trí đối diện.
      Trâu, rjnchanMizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :