1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

May mắn gặp lại khi chưa gả - Thị Kim (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Thấy thế chứ nữ chính mạnh mẽ lắm nàng ơi, xác định ràng lắm.
      còn đai sư huynh ôi chao, đáng iu chết được.
      Còn thằng cha vương gia cứ lo nghỉ thiệt hơn, sau này cho tiếc chết luôn.
      Thế nhưng cũng có người sau khi đọc qua tác phẩm, spoiled rằng thích nữ chính, vì nữ chính quá thụ động, như con rùa rụt cổ ấy, nếu Đại sư huynh bá đạo chắc cũng chẳng rước được nàng về nhà. Còn nghe người ta bậy bạ mà bỏ a n9 ra , theo mình người trong cuộc thường u mê mà. Còn BVK quá lí trí, luôn đặt quyền lựa chọn trong tay n9 chứ ép buộc (dù có khả năng làm điều đó), cuối cùng 2 người bỏ lỡ nhau.Còn a n9 cũng sao sao ấy.
      haha, lảm nhảm hồi chắc chẳng ai thèm đọc tác phẩm này nữa qua, vậy thôi chứ mỗi người mỗi suy nghĩ, ở xh đại còn thông suốt huống chi thời phong kiến, chỉ mong các bạn ủng hộ đến khi hoàn truyện nhé.
      Last edited: 29/9/15
      Hale205, hanna9xquỳnhpinky thích bài này.

    2. hanna9x

      hanna9x Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      34
      Ôi truyện hay lắm bạn ơi m đọc lèo lun, bao h thất vọng khi đoc truyện của Thị Kim còn văn của bạn editer rất rất mượt. M hy vọng theo b đến hết truyện :yoyo19:
      Quýt Đường thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      28. Thanh danh

      Bùi Vân Khoáng quay đầu với mọi người: "Chuyện hôm nay dừng ở đây, thể để cho người khác biết."

      Ý của chỉ có chuyện của bốn người này, còn có "oan khuất" của nàng, cũng muốn người khác hiểu lầm, tình huống vừa rồi rất nguy hiểm, có chút bất đắc dĩ. Nhưng biết những người này có hiểu được hàm ý của hay , nhưng có lẽ trong suy nghĩ của , muốn làm .

      thở dài hơi, rốt cuộc cảm giác mệt mỏi và đau đớn xuất , bèn dặn dò Khúc Lục Đạo: "Trước hết ngừng lại mọi chuyện ở đây , chuyển tất cả mọi thứ , tối nay phải thu dọn xong."

      Khúc Lục Nhi sai người làm cái cáng cứu thương đơn giản, mang Bùi Vân Khoáng xuống núi. Hộ vệ của rất nhanh tập hợp đông đủ, đoàn người lên ngựa quay về.

      vẫn cùng nàng cưỡi chung con ngựa, nhưng tâm tình của vô cùng hỗn loạn, và nàng cũng khác gì .

      áo choàng của nàng có vài vết máu, áo choàng vốn là màu hồng nhạt, lúc này như nhuộm lên đóa mai sậm màu. rất muốn xem vết thương của nàng, nhưng lại cảm thấy ổn. Nếu như mở miệng hỏi, sợ là kinh động đến nơi nào đó trong lòng.

      màn núi này rất chân thực, giống như giấc mơ. thích sạch , vì sao ở khắc này, khi thấy nam nhân kia cầm mũi tên máu đâm rách da thịt nàng, liền cúi đầu... chẳng lẽ lúc ấy bị trúng tà?

      theo người nọ, rốt cuộc là tìm cơ hội giết , hay là lo lắng cho nàng?

      vội vàng dừng lại dòng suy nghĩ, cố gắng cảm nhận cảm giác đau đớn chân. Có đôi khi, đau đớn cũng có thể giúp người mình tỉnh táo.

      Trở lại Vương Phủ, Ti Điềm vội vàng chạy đến phòng Tô Phiên, gọi nàng đến trị thương cho Bùi Vân Khoáng.

      Tô Phiên vừa nhìn thấy nàng liền cả kinh, đầu vai và cổ họng của nàng đều bị thương, xảy ra chuyện gì vậy?

      Nàng đứng dậy, muốn nhìn kỹ: "Tới đây, cho ta xem nào."

      Ti Điềm vội : "Vương gia bị thương, Tô tỷ xem trước ." Nàng chẳng quan tâm tới mình, kéo Tô Phiên chạy .

      cởi giày ra, vớ và máu thịt dính lại với nhau. Tô Phiên lấy cái kéo nhàng cắt bỏ, mảng ngón chân của đen sẫm lại, Ti Điềm dài thở phào hơi, ra lúc nãy chỉ lừa gạt người kia, ngón chân vẫn còn nguyên chưa có mất. Nhưng nhìn hình dáng ngón chân như vậy, có lẽ cũng bị thương cũng .

      "Móng màu đen quả nhiên đẹp chút nào, hèn gì nữ nhân nào cũng thích nhuộm móng tay đỏ." lúc Tô Phiên bôi thuốc cho , hút khí lạnh vẫn quên giỡn.

      Tô Phiên cẩn thận băng bàn chân của lại, ngẩng đầu với Ti Điềm: " Cho ta xem vết thương của muội."

      Nàng muốn cho tỷ ấy nhìn, đột nhiên nghĩ đến vết thương vai mình thích hợp lộ ra trước mặt , vì vậy thấp giọng : "Tô tỷ, chúng ta trở về phòng xem."

      Tô Phiên gật đầu, với Bùi Vân Khoáng: "Vương gia mấy ngày nay nên nghỉ ngơi cho tốt, tốt nhất nên xuống giường lung tung."

      gật đầu: "Ừ, bổn vương hưởng thụ chút để còn duy trì tuổi thọ nữa chứ."

      Tô Phiên và Ti Điềm cũng nhịn được bật cười. Thế nhưng Ti Điềm cười nhưng trong lòng chua xót. Vết thương ở chân như vậy, nhất định rất đau, vậy mà còn cậy mạnh theo người nọ, thế nhưng tất cả là vì nàng, hay chỉ vẻn vẹn có chút ít là vì nàng?

      Nàng bình tĩnh ngăn chặn lại suy nghĩ của mình, bước nhanh ra ngoài, sợ bị nhìn ra vẻ mất tự nhiên mặt mình.

      Năm tháng là tế thủy trường lưu (*sử dụng tiết kiệm dùng được lâu), nàng thầm nghĩ mọi thứ vẫn như cũ, sau khi trải qua biến cố gia đình, rồi mẫu thân bị bệnh, nàng học được rất nhiều điều, đồ thuộc về mình nên có hy vọng xa vời, nếu chỉ là tự mình tìm phiền não.

      Bước lên hành lang gấp khúc, phía đối diện Hứa trắc phi vội vàng tới. Ngày thường vẻ mặt nàng ta rất lạnh nhạt nhưng giờ phút này vầng trán là thần sắc lo âu, so với ngày thường xinh đẹp hơn chút.

      Nàng và Tô Phiên vội nghiêng người hành lễ.

      Hứa thị vội hỏi: "Vương gia bị thương ở đâu?"

      Tô Phiên : "Vương Phi yên tâm, vết thương chân của Vương gia có gì đáng ngại."

      Hứa thị thoáng yên tâm, nhiều lời với các nàng nữa, cất bước về phía phòng ngủ cùa Bùi Vân Khoáng. Nàng mới là người danh chính ngôn thuận có thể chăm sóc , an ủi , Ti Điềm nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy Hứa thị cũng quay đầu nhìn nàng. Tim nàng đập mạnh cái, vội vàng theo Tô Phiên trở lại Phương phỉ thiều.

      **** *** *** *** **** **** *** **** **** *** * **** ****

      Trở lại chỗ Tô Phiên, Ti Điềm đóng cửa lại, cởi áo ra, đầu vai có vết thương , nặng lắm, máu sớm khô lại.

      Tô Phiên thoa thuốc tốt nhất cho nàng, thay cho nàng bộ y phục khác. Lại thoa kim ngọc cao cổ họng nàng. Thuốc mỡ lành lạnh ở cổ họng làm gợi lên hình ảnh chấn động vừa rồi. Nỗi sợ hãi khi mũi tên đặt ở cổ họng cũng kích thích bằng cái hôn vừa rồi.

      khắc này, hình ảnh kia cứ ra trước mắt nàng, lâu sau nàng vẫn chưa thể nào ngừng lại suy nghĩ của mình, đành phải vào phòng bếp trong viện.

      Khi nàng phiền não thường hay bóp mặt mình. Vắt mì trong lòng bàn tay nàng lăn qua lăn lại, dường như có thể vò nát, đánh bay những ưu phiền.

      Đột nhiên, nha hoàn Oanh Nhi trong viện tới gọi nàng: "Ti Điềm, Vương Phi gọi ngươi."

      Nàng hoảng sợ, vội vàng để vắt mì ở bên, vội vàng rửa tay theo Oanh Nhi.

      Hứa thị phải mới thăm sao? Sao nhanh như vậy gọi mình, gọi nàng có chuyện gì ? Nàng hơi lo lắng, nghĩ đến vừa rồi mình quay đầu lại nhìn nàng ta cái, lại đụng ngay ánh mắt nàng ta.

      vào nhà chính của Hứa thị, nàng cúi đầu hành lễ, tim bắt đầu đập loạn.

      Hứa thị cười cười: "Ta nhớ ngươi gọi là Ti Điềm, đúng ?"

      "Vâng."

      "Ngươi hầu hạ Vương gia tốt lắm, ta vẫn chưa ban thưởng gì cho ngươi, Hà Mi , đem những đồ trang sức kia cho Ti nương chọn."

      Hà Mi nâng cái hộp hình vuông tinh xảo đặt ở trước mặt nàng.

      Phần thưởng này tới rất đột ngột, nàng vội vã từ chối: "Đây là bổn phận của thuộc hạ, dám đòi Vương Phi ban thưởng."

      Hứa thị cười yếu ớt, cố ý bắt nàng nhận lấy.

      Nàng đành phải kiên trì chọn cái vòng tay, màu sắc hơi tối.

      Hứa thị thấy nàng chọn cái vòng tay màu vàng đất, trong lòng thoải mái chút ít. Nha đầu kia coi như rất có ánh mắt, cũng tương đối quy củ. Nàng ta nhịn được nhìn về phía bụng của nàng, eo mềm mại thanh thoát, căn bản nhìn ra cái gì. Nàng ta cắn môi, miễn cưỡng cười : "Ti nương, cố gắng điều dưỡng thân thể cho tốt."

      Những lời này đầu đuôi, cả buổi Ti Điềm mới nhận thức được, chẳng lẽ nàng ta nghe chuyện núi? Thế nhưng ràng Bùi vân khoáng cho phép truyền ra ngoài. Những lời này đến cùng có phải là đến chuyện có thai ? Nàng lập tức cảm thấy khuôn mặt mình nóng như đốt, cũng biết gì tiếp theo.

      Dường như Hứa thị cũng phải có ý kia, nhàng phủi phủi tay áo, lạnh nhạt : "Ti nương bị thương, cần phải điều dưỡng cho tốt, ta phái người thư phòng hầu hạ Vương gia."

      Nàng từ ra khỏi phòng Hứa thị, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Theo như lời nàng ta hãy tu dưỡng cho tốt, biết có ý tứ gì khác ? Chẳng lẽ nàng ta hiểu lầm nàng và sao? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy loạn, cúi đầu vội vàng trở lại Phương phỉ thiều, muốn hỏi ý kiến của Tô Phiên chút.

      Nàng kể lại toàn bộ tình huống nguy hiểm núi cho Tô Phiên nghe, tất nhiên lượt bỏ động tác kia của . Sau khi Tô Phiên nghe xong, cả buổi gì.

      Ti Điềm đỏ mặt nhìn Tô Phiên, rất sợ Tô Phiên cũng hiểu lầm. Câu kia của chỉ là muốn tạm thời mê hoặc địch nhân thôi, nhưng ngàn vạn lần thể truyền ra bên ngoài, bằng sau này nàng làm người được nữa, làm sao lập gia đình? Lời này nếu truyền ra nàng chỉ có thể gả cho , nàng chưa từng nghĩ tới điều này, mà cũng dám nghĩ.

      Tô Phiên thở dài hơi : "Ti Điềm, ta rất thích muội, muội rất giống muội muội ta. Thế nhưng muội biết tại nàng ấy sống thế nào ?"

      "Nàng ấy sống thế nào?"

      "Trước kia nàng ấy cũng theo bên người Vương gia. Có lần, Hoàng Đế săn, tùy ý khen nàng câu, đêm hôm đó Vương gia liền đưa nàng vào Hoàng Cung. ra, Hoàng Đế trầm mê luyện đan, nữ nhân ở hậu cung đều thủ hoạt quả (*sống mình thờ chồng đến chết). Muội muội ta gần đây có chút thất thường, thỉnh thoảng phát bệnh thần kinh."

      Ti Điềm im lặng, các ngón tay thầm siết chặt lại.

      "Ta những thứ này, là muốn cho muội hiểu việc, người khác hiểu lầm sao, nhưng bản thân mình đừng hiểu lầm mình là được."

      Ti Điềm cười nhạt tiếng, nàng hiểu ý của Tô Phiên.

      Biết thể, cũng có khả năng, cũng quản được lòng mình.

      Nàng cũng suy nghĩ nhiều hay đòi hỏi cái gì, trong lòng chỉ thầm hâm mộ mà thôi.

      Phần hâm mộ này, vô dục vô cầu.

      Hoàng hôn tối tăm, sau khi ăn cơm tối lâu, Hứa thị lại phái người đưa tổ yến và thuốc bổ tới.

      Ti Điềm càng thêm lo sợ, rốt cuộc nàng ta có ý gì? Càng nghĩ nàng càng cảm thấy đúng, thế nhưng loại lo lắng này lại thể với , chẳng lẽ muốn tìm Hứa thị làm sáng tỏ? Thanh danh thị nữ trong mắt quan trọng sao?

      Trái tim nàng loạn thành bầy, nàng biết Hứa thị cũng lạnh nhạt như biểu bên ngoài, nhất định nàng ta có cài người bên cạnh , cho nên mới đột nhiên ân cần với mình. Tính ra, nàng theo bên người Bùi Vân Khoáng mấy tháng, chưa bao giờ nàng ta hỏi đến, cũng chưa bao giờ ban thưởng qua. Đột nhiên chú ý nàng như vậy, nhất định phải có lí do.

      Nàng lo lắng đến nỗi ngủ ngon giấc, sáng sớm hôm sau, quản gia tới gọi nàng: "Ti nương, Vương gia gọi ngươi thư phòng."

      Bình thường sáng sớm nàng liền thư phòng. Thế nhưng hôm qua Hứa thị từng phái người khác thư phòng hầu hạ, nàng mới có qua . Nàng vội vàng đến thư phòng của , thấy trong thư phòng chỉ có mình , cũng có thị nữ mới.

      "Muội khỏe sao?" nửa nằm ở giường êm đọc sách, cái chân bị thương kia được bọc lại vô cùng mập mạp. Sáng nay khi nhìn thấy Hà Mi ở chỗ này, thấy rất kỳ lạ, bảo quản gia gọi nàng tới, cho rằng thương thế của nàng tốt, nhưng nhìn mặt nàng sắc mặt dường như tốt lắm.

      đường đến đây nàng quyết định khi hỏi, nàng ra những gì hôm qua Hứa thị an bài. nghe xong cũng có động tĩnh gì.

      Nàng thấp giọng chuyện Hứa thị ban thưởng và chén thuốc qua lần. Nàng nghĩ thông minh như , nhất định có thể nghe ra ý tứ của Hứa thị. Nàng cũng biết Hứa thị hiểu lầm cái gì, những chuyện này thường xảy ra trong các gia đình giàu có, mặc dù giữa cha mẹ nàng chưa từng xảy ra, nhưng cũng nghe mẫu thân nhắc đến chuyện thê thiếp tranh đấu của tổ tiên, nàng cũng muốn cuốn vào những thứ này, huống chi nàng vẫn chỉ gánh chịu hư danh mà thôi.

      Hâm mộ người, cũng phải nhất định phải kề vai sát cánh với . Giống như nàng thích hoa, nhưng hái hoa, hái xuống héo rũ, bằng để nguyên cành có thể ngắm lâu hơn.

      nghe được ý tứ mịt mờ của nàng, có chút ngoài ý muốn. Bên cạnh có tai mắt của Hứa thị, sớm biết. Bất quá dưới tình thế cấp bách câu của nàng làm chú ý đến, điều này làm dâng lên bất an mơ hồ trong lòng . Những nữ nhân khác có thai tự nhiên là đả kích trí mệnh đối với Hứa thị, nàng ta có thể làm gì với Ti Điềm hay ? Nếu như là thị nữ bình thường, mắc gì phải quan tâm thanh danh hay an nguy của nàng ta, nhưng mà nàng hoàn toàn khác biệt.

      Tuy rằng háo sắc nhưng cũng duyệt qua vô số người, có thể nhìn ra nàng động tâm với . Thế nhưng nàng bình tĩnh đặt mình ngoài vòng tròn, muốn đảm đương hư danh rồi biến thành thực, điểm này hoàn toàn khác với những người con trước kia bên cạnh , càng làm thêm xem trọng nàng.

      buông sách, với nàng: "Muội ra cửa bảo Ứng Bình gọi Vương phi tới đây. Thương thế của muội chưa khỏe, trước nghỉ ngơi vài ngày , cầntới đây."

      Nàng chần chờ lát, : "Vương gia, mấy ngày nay muội có thể học cưỡi ngựa ?"

      cảm thấy vui, chẳng lẽ nàng muốn cưỡi chung ngựa với ? Rất nhiều nữ nhân tận lực tìm đủ các cơ hội tiếp cận , nàng ngược lại luôn tìm cơ hội tránh xa , muốn quá mức thân cận với . ràng nàng động tâm, nhưng lại tỉnh táo kiềm chế bản thân như thế, làm nổi lên tính chinh phục, rất muốn tìm cơ hội gần gũi với nàng ví dụ như, dạy nàng cưỡi ngựa. Đáng tiếc, chân bây giờ bất tiện, dưới mắt "Bảo dưỡng tuổi thọ", điều này căn bản thể thực được.

      đành phải hậm hực khua tay : "Bảo quản gia tìm con ngựa ngoan ngoãn chút."

      "Đa tạ vương gia."

      lại tiếp tục đùa: "Nếu , đợi chân bổn vương khỏe lại, tự mình dạy muội đươc ?" biết nàng nhất định từ chối, thê nhứng vẫn thích trêu chọc nàng.

      Quả nhiên, nàng cự tuyệt: " dám làm phiền Vương gia."

      Nàng đỏ mặt vội vàng cáo lui, dạy chỉ sợ học vô.

      nhìn khuôn mặt bối rối ửng đỏ của nàng, tâm tình trở nên rất tốt. Trêu chọc nàng rất thú vị.

      Nàng ra cửa, với thị nữ Ứng Bình: "Làm phiền tỷ tỷ mời Vương Phi tới đây, Vương gia có việc muốn thương lượng cùng Vương Phi."

      qua hành lang gấp khúc, trong lòng nàng nhõm hơn nhiều, hiểu ý của nàng, cũng tôn trọng nàng, nàng trong lòng vẫn còn có chút khác biệt. Nàng vui mừng, rồi lại lo lắng.

      Sau khi tuyết rơi bầu trời quang đãng sáng sủa, khắp nơi đều sạch sáng ngời. Ánh mặt trời chiếu lên tảng băng sáng óng ánh đọng ngọn cây, chậm rãi tan ra, cuối cùng trở nên trong suốt. Thế nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ đến mảnh băng kia.
      Hale205, Mai Trinh, Phong nguyet6 others thích bài này.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Ôi cha vương gia này lấy nhiều đất diễn của đại sư huynh quá
      Thank nàng

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      29. Tâm nguyện

      Mấy ngày tiếp theo, sau khi Ti Điềm rời giường liền trường ngựa Vương Phủ, quản gia tìm cho nàng con ngựa dịu dàng ngoan ngoãn, còn gọi hộ vệ tới dạy nàng. Tuấn mã cao lớn được dắt đến trước mặt, nàng thấy hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến phải theo Bùi Vân Khoáng ra ngoài, xa cưỡi ngựa chỉ là chuyện ngày thường, nàng quyết thể lại ngồi chung con ngựa với trước mặt người khác, làm cho ai cũng cảm thấy nàng rất đặc biệt, rất quan trọng trong lòng . Nghĩ tới đây, nàng cắn răng leo lên ngựa.

      Quản gia thầm quan sát, trong lòng cảm thấy tiểu nương này tuy rằng vẻ ngoài ôn nhu yếu ớt, ra rất kiên cường, cũng rất có chủ kiến.

      Mỗi lần nàng quay về chỗ ở, cũng cố gắng ngang qua thư phòng Bùi Vân Khoáng, đánh vòng lớn trở lại Phương phỉ thiều. Ngày thứ tư, khi nàng từ trường ngựa trở về, đột nhiên nhìn thấy nam tử đứng bên cạnh cầu Phương phỉ thiều, xuất thần nhìn mặt nước kết băng mỏng.

      Nàng sửng sốt, người này là ai? Sao lại ở chỗ này. Nàng chần chờ, biết có nên tiến lên chào hỏi tiếng hay . Người nọ nghe thấy cước bộ của nàng, mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy nàng dường như sửng sốt chút, mặt hơi thất vọng. phải người muốn gặp.

      " Muội là Ti Điềm phải ?" tới, ôn nhu nhã nhặn, khiêm tốn hỏi.

      Ti Điềm gật đầu, ngạc nhiên : "Xin hỏi huynh là?"

      "Ta là Lưu Trọng, trượng phu của Tô Phiên."

      Ti Điềm bừng tỉnh, cười : " ra là tỷ phu. Tỷ tỷ có ở đây sao?" Nàng tuỳ ý mở miệng liền gọi tỷ phu, bởi vì trong lòng sớm xem Tô Phiên như tỷ tỷ ruột rồi.

      Nghe tiếng "Tỷ phu", lại thấy xấu hổ.

      "Nàng ấy thay thuốc cho Vương gia, nên ta chờ ở đây."

      "Sao tỷ phu vào trong phòng ngồi?"

      cười nhạt tiếng: "Nàng luôn luôn thích người khác vào phòng của nàng."

      Nàng ngẩn người, nhớ tới trước kia Tô Phiên từng qua, ghét bỏ nàng từng qua lại, tuy rằng thành thân ba năm, nhưng chưa bao giờ đụng đến nàng. Lúc ấy khi nàng nghe đến những lời đó, nhịn được ấm ức thay Tô Phiên, có chút bất mãn đối với người này, thế nhưng khi nhìn người trước mắt này, nhã nhặn ôn nhu, cũng giống như người cổ hủ lạnh lùng.

      Nàng cười : "Tỷ phu cũng phải người ngoài. Mau vào trong ngồi , bên ngoài hơi lạnh."

      cười lắc đầu: "Muội vào trước , ta lạnh."

      Ti Điềm biết làm sao, đành phải đứng ở cầu chuyện với . Trong lòng vẫn ngừng suy nghĩ, nhìn nóng nảy như vậy, dường như có cái gì để ở trong lòng, chẳng lẽ giữa và Tô tỷ có hiểu lầm?

      lát sau, ngẩng đầu nhìn cổng vào hình ánh trăng, ánh mắt sáng ngời. Ti Điềm quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Tô Phiên vào vườn. Nàng cười : "Tô tỷ, tỷ phu đến."

      Nghe tiếng "Tỷ phu", mặt Tô Phiên cũng là đỏ lên.

      Ti Điềm cười hì hì trở lại phòng của mình, lại nhìn qua khung cửa sổ, chỉ thấy hai người đứng cầu chuyện, hai người đứng cách nhau khoảng cách ba người. lúc lâu sau, Lưu Trọng cất bước rời . Tô Phiên đưa mắt nhìn rời khỏi viện, liền quay về phòng ngủ của mình.

      Phu thê mà như thế này sao? Ti Điềm cũng buồn thay cho bọn họ. Cha mẹ của nàng phải như vậy, có đôi khi trước mặt tỷ đệ nàng, phụ thân cũng nắm tay mẫu thân, hai người cùng chỗ, hoài cũng hết chuyện.

      Trong lòng nàng cũng hy vọng tương lai của mình cũng như thế.

      Buổi tối, Bùi Vân Khoáng thiết tiệc chiêu đãi Lưu Trọng trong khách sãnh. là mưu sĩ Bùi Vân Khoáng coi trọng nhất, bởi vì tang mà rời khỏi Vương Phủ, hôm nay qua hiếu kỳ, rốt cuộc trở về.

      Ti Điềm cũng bị gọi . Nàng bốn ngày gặp , ra trong lòng cũng rất lo lắng cho thương thế của , nhưng cố nhịn xuống hỏi Tô Phiên. Hôm nay nhìn chân vẫn bị bó lại, trong lòng có chút lo lắng, cũng biết khi nào mới có thể được.

      nhìn thấy nàng, cười ha hả : "Ti Điềm, nghe muội học cưỡi ngựa xong."

      Nàng gật gật đầu, giật mình, nhất định hỏi thăm quản gia.

      Rượu và thức ăn được mang lên, Bùi Vân Khoáng bảo tất cả hạ nhân thị nữ lui ra, trong sảnh chỉ có bốn người, bầu khí rất thoải mái.

      Lưu Trọng : "Vương gia, mới có nửa tháng, tiếng tăm của Kỳ Phúc Tự rất lớn. Vương gia có muốn xem ?"

      Bùi Vân Khoáng mỉm cười: "Xem ra bổn vương phải đích thân cầu nguyện mới được, ai bảo tiếng tăm của Kỳ Phúc Tự vang xa như thế."

      Tô Phiên : "Chân Vương gia còn chưa khỏi mà."

      " sao." xong, nhìn cổ họng Ti Điềm, kết sẹo rồi, cũng biết có lưu ấn ký hay , hơi có chút lo lắng.

      "Ti Điềm, ngày mai muội theo ta Kỳ Phúc Tự chuyến."

      Tô Phiên cười : "Vương gia, biết người muốn cầu xin điều gì."

      cố tình thần bí, : "Cái này, thể ."

      Lưu Trọng nhịn được nhìn thoáng qua Tô Phiên, ở trước mặt Vương gia nàng thẳng thắn như thế, nghĩ cái gì cái đó, loại thân mật này "Trượng phu" như chưa từng thấy qua. Bỗng nhiên món ăn trong miệng nhạt như nước ốc.

      Giờ Thìn hôm sau, Bùi Vân Khoáng dẫn theo Ti Điềm lên đường Kỳ Phúc Tự.

      Kỳ Phúc Tự là ngôi chùa ở Tín Châu, những năm gần đây bởi vì Hoàng Đế trầm mê luyện đan, làm dưới theo, vì vậy mà hương khói các chùa chiền cũng trở nên lạnh lẽo. Tháng trước trong chùa đột nhiên xuất tượng kì lạ, đạo ánh sáng màu hồng phủ lên toàn bộ bức tường phù điêu của khách viện trong chùa, khi rặng ánh sáng tản , người ta phát đằng sau bức tường phù điêu có con cá gỗ. Phương trượng lập tức sai mấy nhà sư phủ tấm lụa mỏng màu xanh lên bức tường phù điêu này, lại dành hẳn gian Phật đường lập hương án thờ phụng con cá gỗ từ trời giáng xuống này. Các phật tử nghe thấy chuyện lạ này, nhao nhao đến đây dâng hương, có người trong lúc vô tình cầu nguyện với cá gỗ, ai ngờ mới thử lần liền linh nghiệm, dân chúng nhanh chóng truyền tai nhau, mọi người ào ào chạy tới Kỳ Phúc Tự cầu nguyện. Hương khói trong chùa lập tức trở nên thịnh vượng.

      Ti Điềm nghe Bùi Vân Khoáng giải thích xong, trợn mắt : "Chuyện này là sao?" Đây cũng quá huyền diệu rồi. Khi Tiểu Ngạn bệnh, mẫu thân của nàng từng ở quỳ ba ngày trước Quan , thế nhưng cũng thể giữ Tiểu Ngạn lại.

      "Có phải hay , phải tự mình xem mới biết được." dừng chút, híp mắt : "Ti Điềm, muội xem bổn vương nên cầu nguyện chuyện gì đây?"

      hỏi nàng làm gì? Nàng cúi đầu : "Tâm nguyện Vương gia tất nhiên người là người hiểu nhất."

      " ra, ta cũng lắm." cười cười với nàng: "Nếu Bổn vương cầu nguyện cho móng chân mọc ra, biết có làm Bồ Tát mất mặt ."

      Nàng dở khóc dở cười, người này thể đứng đắn chút sao? nên cầu nguyện, hy vọng đừng bị đánh lén hay mưu hại, bình an leo lên ngôi vị hoàng đế mới đúng.

      Phương trượng Kỳ Phúc Tự biết tin Bùi Vân Khoáng muốn tới đây cầu nguyện, cho nên sớm giải tán những người phận bên trong chùa , yên tĩnh hầu An Khánh vương. Vài phật tử đến đây cầu nguyện liền vây chung quanh chùa, đợi An Khánh vương rời mới có thể vào chùa cầu nguyện.

      Cỗ kiệu Bùi Vân Khoáng từ cổng chùa vào. Ti Điềm bên cạnh kiệu của , chỉ nghe chúng nhân giọng nghị luận: "Ngươi xem, ngay cả Vương gia cũng đến, có thể thấy con cá gỗ kia rất linh nghiệm."

      "Đúng vậy, Phật Tổ ban ân cho dân chúng Tín Châu chúng ta."

      Bùi Vân Khoáng bước xuống kiệu, ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu vào tường vân thêu bằng chỉ kim tuyến bộ quần áo màu xanh lá, mơ hồ như có kim quang lay động, người như Tu Trúc, cao quý lịch tao nhã.

      Nàng nhìn chân của , hình như bình phục.

      vào phật đường, sau khi rửa tay thắp cây đèn cầy, mọi người lui ra ngoài cửa. Ti Điềm đứng ở cửa ra vào, nhìn vái ba lạy với con cá gỗ, dừng lại lát mới ra.


      đứng ở cạnh cửa, nhướng mắt nhìn nàng, nhàng cười cười: "Muội cũng vào cầu nguyện , nhớ kỹ, phải khẽ với con cá gỗ kia mới được. Muội xem thử linh hay linh."

      Nàng ngẩn người, lòng hiếu kỳ nhất thời nổi lên liền vào.

      hương án con cá gỗ kia khác gì loại pháp khí, là nó là Phật Tổ hiển linh, ban xuống Kỳ Phúc Tự để lắng nghe khó khăn của chúng sinh sao? Nàng rất muốn thử lần.

      Nàng chắp tay trước ngực, thấp giọng : "Bồ Tát phù hộ, có thể cho con mua lại căn nhà cũ để mẫu thân con an hưởng tuổi già ."

      Phương Trượng tiễn Bùi Vân Khoáng ra khỏi Kỳ Phúc Tự, khi bước lên cỗ kiệu, đột nhiên vén mành kiệu lên, cười như cười với nàng đứng bên cạnh kiệu: "Thiếu nữ thường đến đây cầu duyên, phải muội cầu nhân duyên đó chứ?"

      Mặt của nàng lập tức đỏ lên, vội la lên: "Muội có."

      "Nha đầu ngốc, cơ hội tốt như thế." dường như bực bội khi nàng buông tha cơ hội tốt như vậy, buông rèm để ý tới nàng.

      **** **** **** **** **** **** **** ****

      Ban đêm, Lưu Trọng ở phòng khách Phương phỉ thiều, Ti Điềm nhìn vẻ mặt Tô Phiên, cảm thấy quan hệ hai người, dường như phải lạnh nhạt ngày ngày hai, cái này chừng nào mới kết thúc, ai là người tháo gỡ trước?

      Đột nhiên, quản gia tới gọi nàng, là Vương gia có việc muốn nàng thư phòng chuyến.

      đường , nàng suy nghĩ đủ thứ chuyện. Trời tối rồi, sao còn ngủ? Ở bên cạnh thời gian, gần như chưa từng thấy đến viện của Hứa thị. ngày đa phần đều ở tại thư phòng, thường thấy nhất chính là người trầm tư, sau đó có người bí mật đến thư phòng thương nghị, hay là xa làm việc. cũng có nhi nữ tình trường sao? Nhưng đây phải là vấn đề mà nàng nên quan tâm, nàng vội vàng cắt đứt suy nghĩ lung tung của mình.

      vào thư phòng, Bùi Vân Khoáng mỉm cười, cầm tờ giấy bàn đưa cho nàng.

      Nàng nghi ngờ nhận lấy mở ra xem, giật mình! Đúng là khế ước mua bán nhà khu nhà cũ của nàng.

      Tay của nàng run rẩy, giọng cũng run run: "Vương gia, đây là?" thứ nàng mơ ước tha thiết, bỗng nhiên ở ngay trước mắt, nàng thể tin nổi đây là .

      vuốt vuốt lông mày, : "Mấy ngày nay bổn vương quá rảnh rỗi, có việc gì làm, bèn phái người nghe ngóng chuyện nhà của muội, giờ chuộc hết nhà cửa cho muội rồi."

      Những lời này chữ nào là . sớm nghe xong thân thế của nàng. Quan trọng nhất là, căn bản phải rảnh rỗi có chuyện gì làm. Cho nên, khi những lời này, hơi mất tự nhiên, xoa lông mày thoáng che giấu.

      Trong lòng nàng ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn), cổ họng như bị nghẹn lại. Thần sắc của vẫn bình thường trầm ổn thanh nhã, ôn nhu như ánh nến, nhưng trong mắt lại toát ra ngọn lửa nho .

      "Vương gia" Nàng nhìn , chữ "Tạ" vẫn còn nằm môi, nhưng chậm chạp thể ra miệng. Tất cả những điều làm cho nàng, chữ "Tạ" thể nào trả hết được.

      "Muội đừng cám ơn ta, bạc chuộc nhà là do tộc trưởng Ti gia bỏ ra đó. đối với mẹ con muội cũng quá đáng, mẹ con muội đến bước đường cùng, vì sao tìm ? là tộc trưởng, thể mặc kệ như vậy được."

      Nàng hít sâu hơi, đè nén tình cảm mênh mông trong lòng xuống, thấp giọng : "Lúc ấy, khi mang theo tộc nhân lấy gia sản, mẫu thân đại náo trận với rồi, làm cho còn mặt mũi, , sau này mặc kệ sống chết của chúng ta."

      Mặt của nàng bởi vì kích động mà lên màu hồng nhạt, giống như hoa đào đầu xuân, lẳng lặng nở rộ trong hốc núi, lần nữa vươn mình trổi dậy, xông vào tầm mắt .

      giật mình, ôn nhu : "Ti Điềm, làm người có đôi khi kiên cường, có đôi khi cũng phải nhún nhường."

      Kỳ Phúc Tự bất quá là diễn trò cho người ta xem, tạm thời nảy lòng tham muốn nàng vào cầu nguyện, trong lòng rất ngạc nhiên, nàng có tâm nguyện gì, ngấm ngầm hy vọng nguyện vọng của nàng có liên quan đến vấn đền tình cảm, rất muốn biết bí mật trong trái tim nàng. Thế nhưng, người an bài ở Phật đường cho biết, nàng chỉ muốn chuộc lại khu nhà cũ làm có chút ngoài ý muốn cũng hơi thất vọng. Nhưng tâm nguyện của nàng, đối với bất quá là tiện tay mà thôi, cho nên cũng thành toàn cho nàng, dáng vẻ nàng vô cùng cao hứng, làm trong lòng rất thoải mái.

      Nàng nhìn khế ước mua bán nhà mừng rỡ : "Vương gia, người biết , cái này chính là nguyện vọng hồi sáng muội xin ở Kỳ Phúc Tự đó, nghĩ tới linh nghiệm nhanh như vậy. Vương gia, tâm nguyện của người nhất định cũng linh nghiệm."

      cười rộ lên, nếp nhăn mặt khi cười cong cong, giống như móc câu hình trăng non. Nàng xấu hổ, cái này có gì vui đâu mà cười?

      búng trán nàng cái, miễn cưỡng cười : "Nha đầu ngốc."

      Nàng càng thêm xấu hổ, trong lòng hơi ão não, chẳng lẽ cảm thấy nàng ngốc sao?

      "Nha đầu ngốc, Bồ Tát linh như vậy, đây còn là nhân gian nữa, mà là tiên giới rồi."

      Nàng ngây ngẩn cả người: "Vương gia, chẳng lẽ cá gỗ kia là?" Nàng dám xác định, sợ bậy Bồ Tát trách phạt.

      cười gật đầu: "Bổn vương bảo Lưu Trọng an bài."

      Nàng biết có thâm ý gì, vì sao phải đề cao thanh danh cho Kỳ Phúc Tự?

      "Mấy ngày nữa muội đón mẫu thân tới đây, thu xếp cho ổn thoả."

      "Vâng." Nàng cầm khế ước mua bán nhà ra thư phòng, gió lạnh nổi lên bốn phía, nhưng trong lòng nàng yên tĩnh ngọt ngào. Nàng có vướng bận gì nữa, mẫu thân là người quan trọng nhất trong lòng nàng, hôm nay bệnh tình chuyển biến tốt đẹp lại có chỗ an thân. Nàng cảm thấy thập phần thỏa mãn. Nàng cảm tạ ông trời chiếu cố, cho nàng ở bước đường cùng gặp được Bùi Vân Khoáng.

      Nghĩ đến , lòng nàng trĩu nặng, lý trí và trầm mê, đấu tranh hay rơi vào tay giặc.

      Hôm sau, Ti Điềm lên núi Lan Chu đón mẫu thân vào trong thành, còn đem nhà Dương thẩm cùng đến khu nhà cũ của Ti gia để chiếu cố mẫu thân.

      Tịch Nhiễm nhìn khu nhà cũ, trong lòng tràn đầy cảm kích Bùi Vân Khoáng. Khu nhà cũ tuy rằng còn cảnh nô bộc đầy viện như ngày xưa, nhưng nơi này có nhiều kỷ niệm đáng nhớ như vậy, cho dù bất kỳ địa phương nào cũng thể sánh bằng.

      "A Điềm, mấy ngày nữa là sinh nhật của con, con trở về chứ? Sinh nhật này giống như những năm qua, nương muốn tổ chức cho con."

      Ti Điềm cười xin lỗi.

      Rất nhiều nữ hài qua mười lăm tuổi liền xuất giá, bình thường sinh nhật cập kê là sinh nhật cuối cùng trôi qua ở nhà mẹ đẻ. Nếu như Lâm Nhất Phong từ hôn, chừng qua mấy tháng nữa, mình phải gả tới Lâm gia.

      Tịch Nhiễm lại : "Qua bốn tháng nữa là hết hiếu kỳ của con, ta bảo Ngô mụ tìm nhà chồng tương lai cho con nhé?"

      Nàng càng thêm xấu hổ, cúi đầu : "Nương, nương làm chủ cho con là được. Nhưng, con còn phải ở Thất Thế Môn hai năm mà."

      "Nương biết. định việc hôn nhân trước, hai năm sau tái giá."

      Ti Điềm giọng : "Gia thế quan trọng, nhưng nhân phẩm phải tốt."

      Tịch Nhiễm : "Đương nhiên rồi." ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nghĩ đến Lâm Nhất Phong, hai mẹ con đều cảm thấy may mắn thôi.

      Ba ngày sau là sinh nhật của nàng. Nàng vốn định ngày đó nếu Bùi Vân Khoáng có gì dặn dò về nhà. ngờ giờ thìn hôm nay ra khỏi Vương Phủ, Kỳ Phúc Tự làm lễ tạ thần. còn phô trương, cờ Kỳ Phúc Tự đường phấp phới, còn cúng ngàn lượng bạc.

      Nàng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao mang theo nàng, mà dẫn theo Tô Phiên?

      Mắt thấy gần tới buổi trưa, vẫn chưa trở về. Nàng xin quản gia nghỉ canh giờ, đến Ti gia.

      Sợ mẫu thân vất vả. Nàng tính rẽ vào phố Long Thắng mua chút ít bánh ngọt và quần áo cho mẫu thân.

      Vào trong cửa hàng, nàng chọn vài món, đột nhiên thấy tiểu nhị trong tiệm vẻ mặt hoảng sợ : "Trời ơi, An Khánh vương bị đâm! Phía dưới kiệu chảy ra rất nhiều máu, cũng biết là sống hay chết, hù chết người mà. Đừng trấn Đại Đạo, nơi đó bị phong tỏa rồi."

      Bánh ngọt trong tay nàng " soạt " tiếng, rơi xuống đất. Nàng kịp lụm lên, quay đầu vội chạy ra khỏi cửa hàng, liều mạng chạy về Vương Phủ. Trước mắt hơi mơ hồ, nàng lau cái, trong tay đều là nước mắt.

      Bên tai liên tục vang lên câu "An Khánh vương bị đâm", trái tim giống như gió lùa vách tường, khí lạnh ào ào tràn tới.

      Nàng chạy đến trước cửa Vương phủ, chỉ thấy Hứa thị vội vàng từ trong cửa ra.


      "Vương Phi, thương thế Vương gia rất nặng, Tô nương cứu chữa, giờ phút này thích hợp đến thăm."

      Quản gia theo phía sau nàng ta, có chút khó giải quyết. Đây là dặn dò của Bùi Vân Khoáng, cho nàng ta , nhưng cũng chỉ là quản gia, cũng có khả năng cứng rắn kéo nàng ta ra.

      Hứa thị hung hăng trừng mắt , cười lạnh : "Vương gia bị thương, chẳng lẽ muốn ta có tai như điếc, làm như thấy."

      Quản gia ngượng ngùng phía sau cỗ kiệu, vừa nhướng mắt liềntrông thấy Ti Điềm, vẫy tay với nàng: "Ti nương, Vương gia bảo ngươi Quế Phức Viện."

      Nghe được câu này, Hứa thị ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn Ti Điềm, ánh mắt sắc lạnh như băng. Thế nhưng giờ phút này nàng quá mức lo lắng cho , có hơi sức đâu mà suy xét ánh mắt của Hứa thị.
      Last edited: 5/10/15
      Hale205, Phong nguyet, sanone21124 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :