1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      cướp nàng dâu
      [​IMG]

      Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
      Nguồn: http://www.123yq.com
      Editor: Quýt Đường
      Số chương: 82
      Lịch post: 1c/tuần

      Truyện này văn phong tác giả hơi khó hiểu nên ta chỉ đảm bảo nội dung 70%-80%, nên bạn nào cảm thấy thích cũng đừng chê bai.

      Văn Án:
      nương này xinh quá, nếu lấy về nhà làm nàng dâu , ngày ngày ôm ấp trong lòng còn sướng hơn chơi bậy chơi bạ ở bên ngoài, Tốt lắm, đại gia ta nhìn trúng nàng rồi đấy, nương tử, nàng chạy thoát đâu!

      Nhân vật chính: Diệp Trì, Thời Tiêu

      Vai phụ: Phong Cẩm Thành, Tả Hoành, Hồ Quân

      Đây là phiên bản cổ đại của truyện Hôn nhân qua.



      Last edited by a moderator: 23/10/16
      amandatruc, Cỏ vong ưu, saoxoay35 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Nghĩ là qua tuần mới post, nhưng hôm nay edit xong c1, nhá hàng cho các nàng xem, mấy chương sau chắc chầm chậm nhé các nàng, truyện này khó edit quá .


      Chương 1.


      Cái gọi là công tử quần là áo lụa: hiểu theo nghĩa gốc có nghĩa là con nhà phú quý mặc quần lụa, hay con nhà có tiền mặc quần áo hoa lệ, tóm lại cho dễ hiểu đó là con nhà có tiền.


      Nhưng chân chính có thể gọi là công tử quần là áo lụa nhất định phải có đủ bốn đặc điểm cơ bản sau, thứ nhất phải có gia thế, mà gia thế này phải chỉ có tiền là được, mà tiền này phải nhiều hơn cả lông trâu ở Đại Yến Triều, người như vậy mới được xem là công tử quần là áo lụa, mà bấy nhiêu đó cũng tính là gì, bởi vì, phải chỉ có rất nhiều tiền mà còn phải có quyền thế. Mà quyền thế này còn phải lớn nữa, lớn đến nỗi có thể cho thiếu gia ăn chơi của nhà đó dựa vào gia thế này có thể làm xằng làm bậy.


      Thứ hai là có xài cũng xài hết vàng hết bạc, cái này tất nhiên cần phải , phàm là có gia thế dữ dội như vậy, cho dù muốn nghèo cũng có khả năng. Thứ ba chính là bá đạo, có gia thế như , tất nhiên vừa sinh ra là bảo bối được cưng như trứng ngỗng, vì thế được nuôi dưỡng thành cái tính tình bá đạo cũng hợp tình hợp lý.


      Thứ tư là vô công rỗi nghề, có việc gì để làm, suốt ngày chỉ biết xách lồng chim chơi, có chí tiến thủ, cả ngày chỉ nghĩ tới ăn ăn chơi chơi, miễn sao vui vẻ sung sướng là được, thế nhưng nhìn qua lịch sử mấy đời triều đại nào cũng xuất vài tên công tử quần là áo lụa nổi danh như thế.


      Cần gì phải xa gần chi cho mệt, ngay tại Đại Yến Triều này cũng có tên như thế, Đại Yến Triều lập quốc vài thập niên, truyền tới tay Sùng Nhân đế hôm nay là đời thứ ba, khai quốc Thánh Tổ Hoàng Đế, cả đời chém chém giết giết, rốt cuộc cũng giành được giang sơn, ngồi ghế rồng ở Kim Loan điện quá mười năm hoăng mất.


      Thế Tông Hoàng Đế kế vị, ngược lại ngồi ghế rồng lâu hơn Thánh Tổ Hoàng Đế, tại vị được bốn mươi năm, mặc dù thể so sánh với Thánh Tổ Hoàng Đế có công khai quốc, thế nhưng cũng gìn giữ được cơ nghiệp của Đại Yến, bốn mươi năm đạt dược thành tựu về văn hoá giáo dục võ học, cai trị Đại Yến quốc thái dân an, chỉ giống nhau ở chỗ, trong thời gian tại vị, Tần phi hậu cung nhiều vô số, mà Tần phi càng nhiều, đương nhiên hoàng tử càng ít.


      tính những đứa sống được, dưới gối Thế Tông Hoàng Đế tổng cộng có chín hoàng tử, sáu công chúa, đương kim Sùng Nhân Đế, cũng là nhi tử nhất, nhi tử có tới chín người, nhưng long ỷ Kim Loan điện lại chỉ có cái, cùng là con của hoàng thượng, ai so với ai cũng hề thua kém, vì cái gì mà ta phải chịu thua kém nhà ngươi.


      Ai cũng ôm tâm tư dòm ngó cái long ỷ kia, để cướp được cái long ỷ này, chiêu gì tung ra hết, cái gì mà phụ tử huynh đệ, cốt nhục thân tình, cái rắm cũng phải, trong đầu chỉ có ý niệm, làm thế nào để leo lên vị trí tối cao ở Hoàng Cực Điện, nắm giữ giang sơn Đại Yến trong tay.


      Lúc đó, Sùng Nhân Đế nhất, vẫn chưa tới mười tuổi, cho dù muốn chộn rộn cũng chộn rộn nổi, tám ca ca phía tranh đoạt, náo loạn ầm ĩ vang trời, thậm chí cuối cùng chó cùng rứt giậu, ngay cả chuyện hạ độc hại cha mình cũng dám sử dụng luôn.


      Lúc đầu Thế Tông Hoàng Đế còn nhớ tới cốt nhục tình thâm, còn có vài phần đành lòng, nhưng về sau nhìn lại bản thân mình nuôi dưỡng ra đám con này, nhi tử gì mà kì vậy, ràng là oan gia cừu địch mà, ngay cả cha ruột còn có thể hạ độc, cái này ngay cả súc sinh cũng bằng, nếu để bọn hắn náo loạn như thế, đại nghiệp Đại Yến sao giữ được đây.


      Cắn răng cái, giậm chân cái, nên nhốt nhốt nên giam giam, đảo mắt cũng nhốt được tám thằng con trai này lại, mà giai đoạn này, sử sách cũng có ghi chép tường tận lại, lịch sử gọi là Bát vương Chi loạn.


      Tổng cộng có chín hoàng tử, mà tám người Game Over rồi, chỉ còn lại mình lão Cửu, y như nhặt được cái đồng hồ cát, chỉ việc ngồi chờ Thế Tông Hoàng Đế băng hà, năm Cửu hoàng tử mười bốn tuổi như ý thuận lợi đăng cơ, đến năm nay vừa vặn mười năm.


      Tuy tuổi Sùng Nhân Đế lớn lắm, nhưng bản lãnh lại , cũng đúng thôi, tám ca ca kia của đều là người tinh , dưa chuột kết trái ở cùng dây, sao có thể kém cỏi được chứ, trừng phạt tham nhũng, giảm thuế, hỗ trợ nông thương nghiệp, trong mười năm ngắn ngủn, liền tạo ra mảnh thái bình thịnh thế.


      Thực tế Yên Kinh là Đế Đô, dưới chân thiên tử, nhiễm long khí, núi mà hái được cây nấm cũng có thể đem ra ngoài hô là linh chi mà bán, vì vậy từ nam chí bắc, bất luận ngươi là dân buôn bán hay là quan viên, hoặc kiếm miếng cơm dựa vào tay nghề, đều hướng đến kinh thành, bởi kinh thành có rất nhiều các thiếu gia ăn chơi, mà nhiều thiếu gia ăn chơi phải cần nhiều đồ chơi, vậy đến kinh thành cung cấp niềm vui cho các thiếu gia là được rồi.


      Lại trong kinh thành có ít các thiếu gia ăn chơi, nhưng nổi danh nhất lại chỉ có bốn người, dân chúng còn đặt hẳn biệt hiệu nữa, người đứng đầu, phải nhắc đến là Tiểu vương gia của Định Vương Phủ, Diệp Trì.


      Vị gia này mệnh tốt, tổ phụ là đường huynh đệ của Thánh Tổ gia, cả đời theo Thánh Tổ gia chiến đấu giành giang sơn, Thánh Tổ gia giành được giang sơn, luận công phong thưởng, ban cho mũ sắt đội đầu đường huynh đệ, cha truyền con nối, đời đời con cháu cũng được thơm lây.


      Lại tiếp, cha ruột của vị gia này là trưởng tử của Định Vương Phủ, căn bản là mầm đỏ may mắn, thuận lý thành chương thừa kế tước vị, về sau khi Bát vương Chi loạn, tám cái hoàng tử vì muốn lôi kéo Định Vương Phủ, thủ đoạn cứng mềm gì cũng lôi ra dùng hết, quả thực là chỉ cần thành đại ai cũng buông tha.


      Vài năm kia, Định Vương Phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, hôm nay ngẫu nhiên bị nhiễm phong hàn, sáng mai eo chân thoải mái, cho dù có chuyện gì xảy ra, nhất định cũng tiếp khách, ai tới cũng gặp.


      Về sau Thế Tông Hoàng Đế nhốt tám hoàng tử lại, những quần thần theo những hoàng tử kia đứng thành hàng đại thần, ai mất đầu mất đầu, ai xét nhà xét nhà, tuy nhẫn tâm trừng trị ràng, đến cùng vẫn là cốt nhục ruột thịt của mình, mười ngón tay liền với lòng bàn tay, ngón nào mà chẳng thương , nếu phải nhi tử nên thân, cũng đến nổi phải nhốt lại, đến cuối cùng, ràng có chín hoàng tử, thế mà chỉ còn lại mình lão Cửu, ngày lão Cửu xây dựng giang sơn, trước mặt người trợ giúp cũng có.


      Thế Tông Hoàng Đế liên tục tức giận thương tâm, liền bệnh dậy nổi, tới hai tháng hấp hối sắp chết, liền cho mời định thân vương Tiến cung, uỷ thác trước ngự tháp, giao Sùng Nhân Đế cho Định thân vương, đồng thời phong tước thủ phụ đại thần nội các.


      Tuy là thủ phụ đại thần, vị Định thân vương này lại am hiểu sâu sắc đạo thần tử, hề vô lễ, toàn tâm toàn ý phụ tá Sùng Nhân Đế ổn định giang sơn vững vàng, kể từ đó, vinh sủng của Định thân vương phủ cũng cần phải đến.


      Hôm nay chúng ta đến vị tiểu gia này, chính là mầm mống độc đinh đời thứ ba của Định thân vương phủ, mặc dù có phụ thân nghiêm khắc, nhưng phía lại có tổ mẫu thương gì sánh bằng, khi còn được nuôi dưỡng trước mắt lão Vương phi, vị tiểu gia này muốn cái gì, khi mở miệng cho dù là Kim Đan của Thái Thượng Lão Quân, cũng phải nghĩ cho ra biện pháp mà lấy về cho .


      Cứ như vậy nuôi chừng hai mươi năm, muốn bá đạo cũng khó, cha ruột của vị tiểu gia này, Định Vương gia ngược lại cũng phải là muốn quản, mỗi khi tức giận, thường rút bảo kiếm tường ra, chỉ vào nhi tử hô to kêu gào đòi đánh đòi giết, vị tiểu gia này cũng lanh lợi, vừa thấy ổn, liền ôm đầu chạy vào trong viện của lão Vương phi, nằm trong ngực tổ mẫu cha muốn giết .


      Chuyện gì chứ chuyện này thể chấp nhận được, lão Vương phi tức giận cầm long đầu trượng đánh vài chục cái người nhi tử, xem ngươi còn dám mắng chửi tôn tử của ta nữa , vậy mà vẫn chưa hả giận, những chuyện này sau đó bị truyền ra bên ngoài trở thành trò cười trong thiên hạ, cười cười thế thôi chứ đố ai có đủ dũng khí mà trêu chọc vị tiểu gia này .


      Ông ấy bước ra lại lại, từ xa nhìn thấy liền vội vàng tránh , chỉ sợ bản thân mình cách nào nhận tội với vị Bá Vương này được, quay đầu lại câu, chính mình còn chịu nổi gì đến ai.


      Nếu như chỉ gieo họa lần cũng làm gì, mà hết lần này tới lần khác ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vị tiểu gia này còn có ba vị huynh đệ kết nghĩa, từ cùng nhau lớn lên, mà đầu mỗi người đều có lai lịch .


      Vị thứ nhất chính là thứ tử của Trấn Viễn Hầu phủ, Phong Cẩm Thành, vị gia này cũng hẳn là bá đạo, trời sinh nho nhã, cử chỉ khiêm tốn, tự nhiên, đây đều là bề ngoài thôi, bên trong hiểm ai sánh bằng, vị gia này thích công danh, ngược lại thích mua bán, vì cái này mà ít lần náo loạn với người nhà, cuối cùng, cha quẳng cho mấy câu: " Ngươi ngươi có thể kinh doanh thành công hả, vậy ngươi đừng có lấy danh nghĩa của Trấn Viễn hầu, hai là đừng hòng lấy được đồng nào từ trong phủ, tiểu tử ngươi phải có năng lực sao, vậy tay trắng dựng nghiệp , nếu ngươi có thể thành công kinh doanh, ta đây quản ngươi nữa."



        


      Được, câu kia được xem như là thành tựu của vị gia này, thể trông cậy vào trong nhà, phải còn có ba hạt mầm sao, túm lấy Diệp Trì ở bên ngoài thuận lợi xúi giục vài câu, hôm nay ở trong kinh thành nhìn người qua lại, phàm là cửa hàng có lợi nhuận đứng đầu lão bản đứng sau lưng nhà ấy nhất định là bốn vị này, cho nên mới , vị này có thể xem là Chư Cát trong bốn người, đừng nhìn mặt lúc nào cũng treo nụ cười, tâm nhãn bên trong so với lỗ thủng trong ngó sen còn nhiều hơn.


      Hai người còn lại là Tả Hoành, Đại công tử của Lại bộ Thượng Thư, cha nhìn suốt ngày lắc lư chơi bời từ đông sang tây biết mệt mỏi, bèn tìm cho công việc ở Lại bộ để giữ chân lại, tuy có việc gì để cho làm, nhưng tốt xấu gì mỗi ngày đều có điểm danh, rốt cuộc cũng có sợi dây để buộc lại, đỡ phải như ngựa hoang, vung ra rồi chẳng thấy được bóng dáng.


      Về phần Hồ Quân là cháu trai của Bình quốc công, tổ phụ nam chinh bắc thảo công trạng tiếp tục được truyền xuống dưới, rơi xuống đầu Hồ Quân, mặc dù so sánh được với Diệp Trì, nhưng con cháu mấy đời cho dù hỏng bét cũng sao hết.


      Bốn đồng bạc này cùng nhau lớn lên, người hỏng còn dễ , đằng này bốn người đều hỏng, khuyên nhủ có, thương lượng có, nhốt lại cũng có nhưng ăn thua, nhưng người xưa thường , vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vạn Vật tương sinh tương khắc, đây là quy luật tự nhiên, ai cũng tránh được, cho dù lão thiên gia cũng chỉnh đốn được bốn vị Bá Vương này, có ngày cũng gặp phải khắc tinh của mình.


      Trước tiên chúng ta về vị Tiểu vương gia của Định thân vương phủ, sáng sớm hôm nay thức dậy, Diệp tiểu gia liền bảy tám cái thuận lợi, trước kia có nuôi con chim họa mi được hơn năm, biết làm sao lại chịu ăn, sáng sớm hôm nay còn chưa có bò ra khỏi giường gạch, Đắc Lộc chạy vào đứng trước mặt chim chết rồi.


      Sáng sớm gặp chuyện xúi quẩy như vậy, cho dù là ai cũng khỏi hoảng sợ, nếu ra ngoài thư giãn, buồn bực trong lòng thể nào tiêu tán được.


      Cứ như vậy, sáng sớm thức dậy, sau khi vào hậu viện thỉnh an với lão Vương phi, cũng dùng bữa sáng với lão Vương phi, dẫn theo Đắc Lộc ra khỏi phủ, dạo phố chút, đến trước cửa Phúc Hưng cư, nghe thấy có mùi gà tia mặt* thơm sực nức từ bên trong bay ra, liền nhớ tới hôm nay mình còn chưa có ăn điểm tâm.

      [​IMG]

        Xuống ngựa, bước chân vào, chưởng quỹ của Phúc Hưng cư này có chút cổ quái, họ Phổ, trước kia vốn mở cửa hàng bán xúc xích, sau khi cưới vợ có sở trường nấu nướng, làm ra món gà tia mặt, dứt khoát liền mở ra bán món gà tia mặt sở trường này thôi, dần dần trở nên có tiếng tăm, các nhà sành ăn trong kinh thành cũng thường xuyên đến đây, vì thế mà tiếng tăm ngày càng vang dội.


      Vị tiểu gia này của Định thân vương phủ thỉnh thoảng cũng tới đây lần, tính toán ra, tối đa tháng tới lần, chưởng quỹ nhớ ràng, ba ngày trước vị tổ tông này cùng với ba vị gia kia vừa mới tới, còn nghĩ tháng này cuối cùng cùng yên tĩnh rồi, nhưng sao hôm nay lại đến nữa.


      Thành , bốn vị gia này tuy rằng bá đạo, nhưng cũng có quy củ, như những tên lưu manh vô lại ở những con phố lân cận, chỉ có điều mỗi khi mấy vị này đến đây, khách hàng bên cạnh khỏi phải nghĩ đến việc lưu lại.


      Quả nhiên, khi nhìn thấy vị tiểu gia này xuống ngựa, khách nhân trong phòng phần phật chạy mất nửa, còn lại là nửa ăn nửa chừng, cũng bận rộn bưng bát đưa vào trong miệng húp cái, buông bát đặt lên bàn lớn sau đó liền nhảy ra ngoài.


      Tuy trong lòng Phổ chưởng quầy thở dài, nhưng cũng biết thể đắc tội với vị này, mặt vội vàng nở nụ cười nghênh đón: "Ôi!!!, cơn gió nào thổi Tiểu vương gia tới đây." Nhìn thấy sắc mặt hôm nay của vị tiểu gia này được dễ chịu cho lắm, ngữ khí càng thêm hết sức cẩn thận.


      Diệp Trì liếc cái, đặt đại mã kim đao lên bàn rồi ngồi xuống, Đắc Lộc ở phía sau vội vàng đưa cây quạt Sái Kim Xuyên tới, Diệp Trì cầm quạt trong tay, quạt hai cái với chưởng quỹ: "Đừng nhảm nữa, nhanh đem lên cho ta, da lưng ta sắp dính vào bụng rồi này."


      Chưởng quỹ vừa đáp lại, chợt nghe từ cửa ra vào truyền đến giọng của nha đầu: "Phổ gia gia." thanh này so với con chim họa mi Diệp Trì nuôi hơn năm kia còn giòn tan hơn.
      TieuLinh8359, amandatruc, Halong-ngoc46 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ung ho Nang..de danh nhieu nhay luon..thanks

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 2


      Theo giọng nhìn sang, trái tim trong lồng ngực Diệp tiểu gia biết bị làm sao, liền tăng tốc đập thình thịch vài cái, chỉ thấy nha đầu đứng ngay cửa ra vào của Phúc Hưng cư, vóc người tính là cao, nhắn duyên dáng, quần áo màu lam thêu hoa hơi cũ, làm nổi bật lên khuôn mặt nhắn lớn cỡ bàn tay, trắng nõn sáng bóng tràn đầy sức sống, Diệp Trì nhịn được đưa tay sờ sờ lên miếng song phúc bội* bằng ngọc dương chi đính vạt áo mình.


      Ngón tay vuốt hai cái, trong đầu lại suy nghĩ, nếu được sờ thử khuôn mặt này chút, có phải còn trơn nhẵn hơn cả song phúc bội trong tay hay , hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn trắng nõn của nha đầu kia, đôi mắt nhìn bỏ sót thứ gì.


      Đắc Lộc sau khi hầu hạ Diệp Trì ngồi xuống, liền tết tóc lên vào phòng bếp ở phía sau, vì cái gì khác, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bát đũa mà Gia sử dụng, bảo người hầu ở phòng bếp trụng trụng lại mấy lần bằng nước nóng, tuy nhìn bên ngoài thấy rất sạch , nhưng cũng sợ lỡ sơ sẩy Gia ăn vào hư bụng biết làm sao.


      Định thân vương phủ từ ba đời nay đều như vậy, chỉ có dòng độc đinh, nếu có gì sơ xuất, đừng Vương gia Vương Phi, ngay cả lão Vương phi cũng muốn lấy cái mạng của , vào đầu xuân năm ngoái, khi theo Gia ra ngoài thành ngắm cảnh, ai ngờ nửa đường mắc mưa, khi trở về Gia bị nhảy mũi hai cái, lại bị lão Vương phi nghe thấy, kết quả thân mình rắn rắn chắc chắc của bị đánh cho mười gậy, đánh cho hai ngày cũng bước xuống giường nổi.


      Bị đánh lần đó, Đắc Lộc ngày càng cẩn thận, người vị Gia này của nhà bọn họ, ngay cả cọng lông tơ cũng phải được chăm sóc cẩn thận, thể có chút sai lầm nào, nhưng muốn ăn cái gì quản được, vì vậy thức ăn mà tên gia hỏa này ăn càng phải cẩn thận gấp bội.


      Banh mắt ra nhìn tiểu nhị xách ba bốn lượt nước sôi, mới yên tâm ra khỏi phòng bếp, vừa ra tới liền thấy Gia nhà bọn họ rất thích hợp.




      Dáng vẻ vẫn là cái dáng vẻ ấy, nhưng thân thể lại giống như Tôn hầu tử bị định thân, hề nhúc nhích, kim phiến (quạt) trong tay rơi mất mà cũng biết, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn, cũng biết nhìn thấy cái gì.


      Đắc Lộc theo ánh mắt Gia nhìn sang, thấy đại nương đứng ngay cửa ra vào, đoán chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, về tướng mạo, mũi mắt to hai má trắng hồng, cũng xinh đẹp lắm, ít nhất, Đắc Lộc cảm thấy còn kém xa so với Xuân Vân nương ở Xuân Phong lâu.


      Xuân Vân nương là nhân tình của tiểu Gia nhà bọn họ, dung mạo trời sinh, theo như đánh giá tiên nữ trời lớn lên cũng chỉ được như vậy thôi, lớn lên xinh đẹp , mà chuyện cũng dễ nghe, giọng , so với đào kép ở miền nam khi hát khúc còn xuôi tai hơn.


      Đắc Lộc lén lút vài câu, phỏng đoán, hôm nay Gia chưa thành hôn, nhưng ngày nào đó Gia cưới thê tử, vị ở Xuân Phong lâu này sớm muộn gì cũng là di nương trong phủ, tuy xuất thân chênh lệch, cửa ải Vương gia cũng dễ qua, nhưng phải phía còn có lão Vương phi sao, chỉ cần Gia mở miệng, đừng Xuân Vân, cho dù là đưa toàn bộ các nương bên trong Xuân Phong lâu vào phủ cũng phải được.


      Nếu được, cũng có thể kim ốc tàng kiều, ngày nào đó được nhi bán nữ, bồng tới trước mặt lão Vương phi, chuyện gì cũng giải quyết xong, dù sao Gia của bọn họ phong lưu nhiệt tình, đừng thấy tại bên cạnh Gia có vị thiếp thất nào, chứ sau này nhiều hay ít cũng trước được.


      nương đứng ngay cửa nhìn cũng bình thường, nhưng nhìn ý tứ này của Gia chẳng lẽ nhìn trúng rồi sao, mà với tính tình của Gia nhà , nếu như lọt vào mắt xanh của Gia, nhất định chạy thoát đâu, phải suy nghĩ cẩn thận, phải nghĩ cách làm thế nào để nha đầu kia rơi vào tay Gia mới được.


      Nghĩ như vậy, Đắc Lộc liền quan sát nha đầu kia từ đầu tới chân, đáng tiếc chưa quan sát được mấy lần, Phổ chưởng quầy lão nhân kia, ba bước hai bước tới, ánh mắt liếc sang bên này, trong lòng thầm kêu tiếng hỏng bét, sao hôm nay nha đầu này lại đến đây, nếu để Tiểu Bá Vương phía sau nhìn trúng vô cùng nguy hiểm, vội vàng kéo tay áo Thời Tiêu bước nhanh vào tiểu viện phía sau.


      Phúc Hưng cư này của Phổ chưởng quầy trước kia vốn nằm ở con phố đằng trước, thuê cửa hiệu mở ra buôn bán, sau này vợ có món gà tia mặt sở trường, tích trữ được ít bạc, liền dứt khoát mua viện ngay mặt đường, đằng trước mở rộng để buôn bán, tiểu viện phía sau dành cho hai vợ chồng, cũng rất tiện nghi.


      Tiểu viện mặc dù lớn nhưng rất thanh tịnh, nhắc đến việc gặp gỡ hai cha con này phải nhắc đến từ hai năm trước, khi đó hai cha con từ miền nam tới đây kinh thành vừa mới trải qua trận tuyết, trời lạnh chịu nổi, hai người thấy có khách tới cửa, liền thương lượng đóng cửa tiệm, sớm về nghỉ ngơi, nghĩ tới lại đụng phải hai cha con nàng vào.


      Vốn là người miền nam thể chịu lạnh, lại ăn mặc mỏng manh như vậy, trời lạnh như vậy mà còn mang dép kẹp, khi đó nha đầu này bị đông lạnh đến bờ môi cũng tím tái, cha nàng ngừng ho khan, cũng biết là do bệnh hay do trời lạnh nữa.


      Hai cha con nàng gọi hai chén gà tia mặt, sau khi ăn xong, nha đầu kia nhờ nghe ngóng xem gần đây có phòng cho thuê , là nghe Thọ Nhân Đường ở kinh thành có Trương thần y, bôn ba gần nửa năm, đến kinh thành cho nàng cha xem bệnh.

         Lão chưởng quầy liền nhớ tới đại tạp viện ở ngõ hẻm Tỉnh Thủy của mình còn hai gian phòng trống, liền lôi vợ ra phía sau thương lượng, vợ nghe xong cũng : " Hai cha con này nhìn đáng thương quá, quần áo người nha đầu kia cũng bị tuyết thấm ướt hết rồi, nếu nhanh chóng tìm gian phòng ấm áp để thay quần áo, chẳng may bị bệnh tội lắm, cả nhà nương này nhìn yếu ớt quá, lại ướt sũng hết rồi, cái gì mà thuê hay thuê, trước để cho bọn họ ở lại rồi hãy , cũng thể trơ mắt nhìn cha con nàng chết cóng."


      Cứ như vậy, hai cha con ở dừng chân ở lại đại tạp viện ở ngõ hẻm Tỉnh Thủy, lão chưởng quầy lại dẫn hai cha con nàng Thọ Nhân Đường tìm thần y Trương Bảo khám bệnh cho cha nàng, lúc đầu ở nhà cũng tìm ít lang trung, đều là bệnh lao trị được, vậy mà vị thần y này nhìn lại khí trong phổi đủ, cấp cho mấy thang thuốc, liền thấy được, sau khi điều dưỡng hơn năm thấy thân thể khoẻ mạnh hẳn lên, liền chịu ngồi yên, còn làm phiền lão chưởng quầy tìm giúp cho công việc.


      Cha nha đầu này là người đọc sách, năm xưa còn thi đậu tú tài, lão chưởng quầy làm trung gian giới thiệu, trong thư quán Thành Tây tìm tiên sinh phụ tá, kiếm được chút ít tiền và mễ lương (gạo), thời gian này hai cha con nàng cũng dư dả ít.


      Thành , phu thê Phổ chưởng quầy là đại ân nhân của nhà nàng, Thời Tiêu luôn ghi tạc trong lòng, nhất thời cách nào báo đáp, nghĩ đến Phổ bà bà lớn tuổi, ánh mắt kém, thể may vá liền làm vài việc vụn vặt như may may vá vá cho Nhị lão.


      Bình thường biết lúc này trong cửa tiệm nhiều người, muốn đưa thứ gì gì gì đó, cũng là mấy tên tiểu tử chạy việc ở đại tạp viện, hôm nay Quyên tỷ phải dọn dẹp hầm rượu, mấy tên tiểu tử cũng hỗ trợ rồi, nàng lại nhớ chân Phổ gia gia bị đau vài ngày rồi, cho nên mới vội đưa cái bao đầu gối tới đây, chừng sáng mai có thể đỡ được chút ít rồi, vì thế mới tự mình chuyến.



        


      Phổ lão chưởng quầy kéo Thời Tiêu vào tiểu viện, Thời Tiêu liền từ trong rổ lấy ra bao vải dầu, vừa mở ra, mùi thuốc đông y tản ra bay vào trong mũi.


      Là hai cái bao đầu gối bằng vải gạt có nhiều lỗ , bên trong phình ra giống như là chứa thuốc, Thời Tiêu cầm cái, ngồi xổm xuống thử thử gối lão chưởng quầy, vừa làm vừa với lão chưởng quầy: "Đây là đơn thuốc con cầu xin Trương thần y kê cho lão, chuyên trị đau chân, con may khe hở bên trong, buổi tối trước khi ngủ, đổ nước vào trong chậu đồng, thả cái này vào rồi đun sôi, rồi hong lát sau đó đắp lên đầu gối, có tác dụng lắm đó, tối hôm nay lão thử xem, chừng sáng mai hết đau."




      Nước mắt Phổ chưởng quầy liền rơi xuống, đỡ nàng đứng lên : "Nha đầu à, con so với cháu ruột của hai lão còn tốt hơn nhiều, nghĩ tới hai lão già chúng ta sống từng tuổi này rồi mà nửa nữ nhi cũng có, nếu phải hai năm trước tích được chút ít công đức, để nha đầu con phải lo lắng như thế này, gia gia cũng biết gì cho phải."


      Thời Tiêu cười : " có Nhị lão hai người chiếu cố, chừng hai cha con con sớm chết rét rồi, con cũng có bên cạnh để báo đáp người, may may vá vá vụn vặt cho Nhị lão chỉ là chút ít tâm ý của con đây, nếu người khách khí như thế, chẳng khác nào xem con là người ngoài."



        


      Phổ lão chưởng quầy nghe xong gật đầu cười : Đúng vậy, ngược lại là gia gia phải, sau này như vậy nữa." Chợt nhớ tới Bá Vương ở bên ngoài kia, lão chưởng quầy thấp giọng : "Hôm nay khéo, gặp phải Tiểu Bá Vương của Định Vương Phủ đến ăn mì, đây chính là thái tuế, vừa nãy nhìn chết nhìn sống con đó, biết nổi lên ý xấu gì nữa, ta né cũng sai, con vào phòng ngồi lát, đợi Bá Vương kia rời hãy về."


      Thời Tiêu tuy là người ở nơi khác, nhưng ở kinh thành được hai năm, cho dù biết tường tận cũng biết sơ sơ, cũng nghe qua đại danh của bốn tên hư hỏng này, ỷ vào trong nhà bợ đít nịnh bợ, bên ngoài làm xằng làm bậy, suốt ngày làm cú đêm (Chỉ những người hay thức đêm ngày ngủ) đấu chó xách lồng chim, có nghề nghiệp đàng hoàng, cũng biết trong nhà dạy dỗ làm sao, lại dung túng cho con cháu như thế, bao nhiêu gia nghiệp sớm muộn gì cũng tan hoang.


      Nhưng Phổ gia gia cũng có lý, bản thân mình chỉ là dân thường nho đấu nổi với những người này, Thời Tiêu biết bản thân mình lớn lên cũng có vài tư sắc, nên tránh cho khỏi phiền toái, liền đáp lời vào phòng.


      Phổ chưởng quầy lúc này mới ra khỏi nội viện, mới vừa ra tới liền nhìn thấy Đắc Lộc đứng trước cửa hậu viện, thấy , liền cào cào cái đầu rồi nhìn nhìn chút, Phổ chưởng quầy vô thức cả người vượt qua che kín phía sau lại, giả lả cười : " Hôm nay vừa ý Tiểu vương gia rồi, lão già này lấy bát đũa đưa qua cho Tiểu vương gia."


      Đắc Lộc ngầm bĩu môi, trong lòng tự nhủ, ráng mà che cho kín vào, nếu để cho Gia nhà bọn họ nhìn trúng, cho dù là phần mộ tổ tiên cũng bốc lên khói xanh, còn mau tới đây nịnh bợ, lão gia hỏa ông còn xem Gia bọn họ như là hố lửa nữa chứ.


      Mà nếu nhìn trúng rồi, dù cho bảo hộ trong lòng nữa cũng vô dụng, trong thành người nào biết, bất kể là đồ chơi hay phụ nữ, chỉ cần Gia nhà bọn họ nhìn trúng, vậy chạy thoát được đâu, ngược lại ý tứ của Gia nhà bọn họ vẫn chưa ràng, cho nên tạm thời nên giở thủ đoạn gì.
        






      Đành phải cười ha ha : " Nếu như phải Gia muốn ăn món gà tia mặt của Phúc Hưng cư này của ông, chạy vào con phố này, vào đây ăn mì có mình, Gia chúng ta , hôm nay mì ngon, nước dùng đậm đà, sợi mì dai, Gia ăn rất vui vẻ, thưởng cho ngươi nè, chúc ngươi buôn may bán đắt."


      xong tay liền run lên, ném thỏi bạc vào trong ngực Phổ chưởng quỹ, Phổ chưởng quỹ vội nhận trong tay, cầm thỏi bạc mà như cầm củ khoai nóng bỏng tay.


      Tuy vị tiểu gia này có rất nhiều bạc, thế nhưng cũng chưa từng sai khiến qua, tự nhiên vô duyên vô cớ thưởng cho thỏi bạc, chừng nghĩ tới chuyện gì, Nghĩ đến nha đầu trong hậu viện, trong lòng lão chưởng quầy lộp bộp, khẽ run rẩy, thỏi bạc trong tay lạch cạch rơi xuống đất


      *Song phúc bội
      [​IMG]

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      nhiều mới nhảy hố...cầm lòng ko đậu..hic..hic..thanks nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :