1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tham Hoan - Tửu Nữ Trinh Tử (update C26/52) New~~

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bachnhaty

      bachnhaty Member

      Bài viết:
      66
      Được thích:
      50
      :yoyo14:
      co len nang
      thanhxuan thích bài này.

    2. thanhxuan

      thanhxuan Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      360
      Só rì các nàng vì có chút nhầm lẫn giới tính trợ lý của Lâm Sơ Qua :runintears: ta sửa lại rồi :4:

      Chương 6: Bắt đầu gợn sóng 2

      Hạng mục mới thành công rực rỡ, nhân viên la hét ầm ĩ muốn được chiêu đãi bữa. Mọi người liền nhà hàng hải sản ăn uống chút sau đó cảm thấy nghiền, nghĩ ngày mai là thứ bảy mà đêm chỉ vừa mới bắt đầu, liền ợ cái no nê suy tư về việc giết thời gian như thế nào, lo lắng lúc mọi người đều tán thành hát.

      Khi gần mười giờ, Lâm Sơ Qua thầm nghĩ muốn về nhà ngủ giấc ngon.

      Trợ lý Trương đồng ý, dường như uống say, ôm làm nũng : “Trưởng phòng đừng như vậy, đợi lát nữa mọi người cùng về…”

      bên nhấc tay trợ lý ra, cũng ngạc nhiên, cho tới bây giờ cứ có đàn ông nào mượn rượu dây dưa với phụ nữ đối với đều mang ba phần địch ý, bề ngoài đẹp là tốt nhất, nhưng cũng đồng thời là bia ngắm cho người khác đến nhắm vào.

      Giống như sáng nay làm, dừng xe khi đuôi xe bị chiếc Volkswagen Beetle (xe con bọ) cọ chút, khi xuống xe kiểm tra, người phụ nữ từ trong xe xuống, chân giày cao gót màu xanh, mặc bộ váy ren màu đỏ rượu, bên ngoài là áo khoác màu vàng nhạt, cổ quàng cái khăn voan màu xanh đậm chói mắt, phối hợp màu sắc kỳ quái khiến cho sợ run hồi lâu.

      Người phụ nữ xa lạ kia hai tay ôm ngực, nhìn nhìn ô tô của tô, chậc lưỡi : “Xe đẹp như vậy mà lại bị xước mất rồi, cho tôi số tài khoản, tôi bồi thường tiền.”

      Mà người phụ nữ kia giờ phút này ngồi ở bên cạnh Mạc Hành Nghiêu.

      Vừa rồi nghe nhân viên khác chuyện phiếm, mới biết được người phụ nữ ăn mặc cổ quái này tên Khúc Thiên Ca. Nghe người thành lập ban đầu từng đề nghị đầu tư mở rộng thị trường, mà ông nội của Khúc Thiên Ca hình như là cổ đông lâu đời nhất của tập đoàn, vị tiểu thư Khúc Thiên Ca này lại nhận lời mời đến phòng quản lý thị trường đảm nhận chức vị trợ lý, giống với câu “Người nhà giàu trải nghiệm cuộc sống.”

      Trợ lý Trương còn giọng lẩm bẩm, làm cho đau đầu, bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý với ấy.

      “Ha ha”. Trợ lý Trương đạt được mong muốn lập tức cười ngây ngô hai tiếng.

      Trong phòng KTV được trang bị đầy đủ thiết bị, bên trong ghế lô đè đè ép ép ngồi đầy người, phóng tầm mắt nhìn lại, gương mặt trẻ tuổi trắng noẵn giống như cái khăn ướt, có thể vắt ra nước.

      Tiếng ca khi vang vọng, khi khàn khàn, bên kia hát bên này nổi lên trò chơi đại mạo hiểm lời lòng.

      Lâm Sơ Qua hứng thú nhìn nhìn, tay phải chống tay vịn nâng đầu mờ mịt, tay trái thỉnh thoảng ở trong mâm hoa quả nhúp lấy quả dâu tây bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt, Khúc tiểu thư kia bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh .

      Khúc Thiên Ca dương dương tự đắc cầm chuối trong tay, ra vẻ hiền lành hỏi: “Trưởng phòng Lâm, muốn ăn sao?”

      Giọng của ta thanh thanh thúy thúy giống như chuông gió, trong đám người lập tức có người nhìn qua, vài ánh mắt với ý tứ hàm xúc khó hiểu đồng loạt nhìn qua người Lâm Sơ Qua.

      Lâm Sơ Qua quét mắt liếc ta cái, lại nhìn về phía ghế sofa, dưới ánh đèn màu xanh đen nhìn vẻ mặt của người đàn ông, cầm ly rượu cùng trợ lý Thương chuyện, tựa như chú ý đến ầm ĩ ở bên này.

      Lâm Sơ Qua quay đầu, tay nhận lấy quả chuối vàng tươi kia, ở trong tầm mắt hàm súc của bọn đàn ông kia lột vỏ chuối xuống.

      Khúc Thiên Ca đắc ý cười rộ lên, vừa định mở miệng châm chọc cằm liền bị hai ngón tay dài giữ lấy, tay bấm vào cằm khiến cho ta há mồm, quả chuối thô to lạnh lẽo cường ngạnh nhét vào cổ họng, cho ta từ chối.

      “Ăn ngon ?” Lâm Sơ Qua cười hỏi, “Muốn ăn tôi lại bón cho .”

      ngụm hờn dỗi đọng lại ở cổ họng, Khúc Thiên Ca hung hăng đẩy người phụ nữ trước mắt ra, thất tha thất thểu chạy đến trước thùng rác, vừa ho vừa nôn, rất dễ dàng đem những thứ dinh dính bên miệng nhổ sạch , khi đứng dậy bị sẩy chân do dẫm phải vỏ chuối, chân vừa trượt, đầu liền bị cộc vào bục hát.

      Tiếng kêu vang lên khiến mọi người hết hồn, từ chuyện liên quan đến mình biến thành sợ hãi mất cả hồn vía, quản lý Trịnh vội vàng bỏ microphone trong tay, cùng Liễu Di Nhiên bên cạnh hai người cùng nhau nâng Khúc Thiên Ca từ đất lên.

      Vành mắt Khúc Thiên Ca phiếm hồng, quay đầu nhìn Mạc Hành Nghiêu cái, người đàn ông ngồi ở sofa vẫn nhúc nhích, trơ mất đánh mất cơ hội làm hùng cứu mỹ nhân nghiêm trị bà cơ hội.

      Ở trước mắt bao người ngã cái, Khúc Thiên Ca vừa tức lại vừa cảm thấy mất mặt, ôm cái đầu sưng to trừng phía đầu sỏ gây nên, dùng sức bỏ cánh tay Liễu Di Nhiên ra, nghiến răng nghiến lợi : “Trưởng phòng Lâm giải thích gì sao?”

      Những người ngồi ở đây đều biết gia thế của Khúc Thiên Ca, lại mò ra quan hệ giữa Lâm Sơ Qua cùng Lục Giang Dẫn, nhân viên nào dám đứng ra mở miệng giải hòa, ghế cũng yên tĩnh kì lạ.

      Lâm Sơ Qua cúi xuống từ trong hộp khăn giấy rút ra tờ giấy chậm rãi chà lau ngón tay: “Vì sao tôi phải xin lỗi?”

      Trước mặt đồng nghiệp giả vờ nhún mình, cũng vô vị tranh mặt mũi --- điều kiện tiên quyết là có sai, lúc này đây nhận vì bản thân có làm gì sai.

      người ta da mặt mỏng, trưởng phòng Lâm với ấy ngại là được, mọi người đừng để bị tổn hại hòa khí”. trong số những người kia quản lý Trịnh nhiều tuổi nhất, ông ta đột ngột dùng ngữ khí trưởng bối mà lên tiếng.

      có người lên tiếng rồi liền có người mở miệng liên tiếp ngừng, đến nơi đến chốn hỏi Khúc Thiên Ca có bị thương , cũng có người lấy rượu cho hai người uống ly, ly rượu này Lâm Sơ Qua chỉ cần uống là xong nhưng vẫn cứ cắn chặt răn chịu cúi đầu.

      nhịn được nhìn về phía Mạc Hành Nghiêu, hoàn toàn bị chút ảnh hưởng, tay cầm ly rượu tao nhã đưa đến bên miệng uống ngụm. Giống như cảm nhận được ánh mắt của , người đàn ông bỗng dưng quay đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau, cười cười dời tầm mắt .

      hiểu sau nụ cười kia là ý gì, bị trò khôi hài này khiến cho buồn cười hay là cười rất ương ngạnh?”

      Tụ họp chắc là thể diễn ra nổi nữa, Lâm Sơ Qua bịa chuyện lấy cớ chạy lấy người, Khúc tiểu thư lại bỗng dưng thay đổi thái độ, rộng lượng mà tỏ vẻ bản thân hề ngại, mời cùng chơi trò đại mạo hiểm lời lòng.

      “Mạc tổng,” Lâm Sơ Qua nũng nịu yếu ớt kêu, “Cùng nhau chơi .”

      Mạc Hành Nghiêu nghe vậy uống hết ly rượu, : “Được.”

      Khúc Thiên Ca tám phần là muốn mượn trò chơi này tìm cơ hội chỉnh , chỉ tiếc liên tục quay ba vòng, bút máy quay lần cũng nhắm trúng Lâm Sơ Qua, Khúc tiểu thư tức giận đem bút máy quay ở bàn trà màu vàng, mái tóc vung lên, ôm gối ôm ngồi ở bên để ý người khác.

      lúc Lâm Sơ Qua thở dài nhõm hơi, bút máy trước mặt lại trùng hợp nhắm ngay bản thân.

      nghĩ nghĩ : “Tôi chọn lòng.”

      Nam sinh hơn hai mươi tuổi khẩn trương nhìn , do do dự dự hỏi: “Trưởng phòng Lâm…là xử nữ sao?”

      mỉm cười, trong mắt đàn ông giá trị của người phụ nữ ngoại trừ làm bảo mẫu miễn phí, công cụ tình dục còn là nơi phát tiết trút giận của bản thân bọn đàn ông. Dù sao đó cũng chỉ là tấm màng mỏng.

      Lâm Sơ Qua thành trả lời “ phải”, ngoài dự đoán đáy mắt nam sinh kia xuất tia khinh miệt dễ phát .

      ghế lô nam nhiều nữ ít, ngoại trừ Lâm Sơ Qua, trợ lý Trương, Khúc Thiên Ca và Liễu Di Nhiên cũng chỉ còn hai thực tập sinh nữ, nữ sinh rất để ý mặt mũi, hỏi những vấn đề đều tương đối bình thường. Đàn ông ngược lại, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm xuống ba vòng của phụ nữ, hỏi câu lại câu càng thêm dâm loạn.

      Bút máy trong tay mỗi người dạo qua vòng, rốt cục đến phiên Lâm Sơ Qua, vốn định mượn cơ hội này hỏi Mạc Hành Nghiêu còn nhớ nụ hôn đầu tiên kia . như mong muốn, bút máy thong thả dừng lại, sau đó nhắm ngay quản lý Trịnh.

      chớp chớp mắt, hơi hơi cười gọi quản lý Trịnh.

      Người đàn ông đối diện nuốt xuống ngụm nước miếng, chọn lời lòng.

      hỏi: “Chắc ông đưa ít phụ nữ bệnh viện phá thai?”

      Nếu đổi góc độ hỏi, giả sử như ông ta có bao nhiêu bạn chỉ làm cho bọn đàn ông kia hâm mộ thôi, làm cho tự tôn nam tính buồn cười kia được thỏa mã. trông cậy những người phụ nữ bị lún sâu vào vũng bùn ấy có thể nhanh chóng thức tỉnh, có thể thấy thực tập sinh kia vừa vào công ty thành người của ông ta, nên tránh xa phạm vi săn người đẹp của tên cặn bã này là đủ rồi.

      Mặt ông ta tối sầm, trả lời cũng được mà trả lời cũng xong.

      Lâm Sơ Qua giả vờ giận : “Quản lý Trịnh muốn trả lời, đành phải mời ông thanh toán rồi.”

      Màu xanh của ánh đèn như sương khói mỏng manh hư ảo chiếu vào mặt , màu xanh mông lung, đẹp đến mờ ảo, cười cũng vô tâm.

      nâng cái cằm có đường cong tinh xảo kia nhìn có chút khát nước, Mạc Hành Nghiêu bỗng đứng dậy nhanh câu: “Tôi còn có việc nên về trước.” Liền rời .

      Bên ngoài hành lang trải tấm thảm Ba Tư mềm mại, cả người liền như bước đám mây, lâng lâng giống như giây tiếp theo ngã xuống tan xương nát thịt.

      Đợi đến khi gió đêm mát mẻ thổi tới, mới phát bản thân đến dưới lầu, trong đầu nghĩ tới hình ảnh kiều diễm kia tựa như lửa cháy trong người càng cháy càng lớn, khô nóng cuồn cuộn ngừng mà rót vào trong máu.

      tâm phiền ý loạn lấy hộp thuốc lá cùng bật lửa ra, gió thổi quá lớn làm cho ngọn lửa lung lay tắt ngúm, hai tay phải xúm lại che cái bật lửa, nghiêng đầu châm thuốc.

      Mới vừa hít hơi, điếu thuốc ở trong miệng bị người khác đoạt , vừa ngẩng đầu nhìn thấy là .

      Lâm Sơ Qua ngửa đầu nhìn , hai mắt sáng ngời như sao.

      đem điếu thuốc ném vào hai tượng thạch La Mã màu trắng dựng bên canh, như cảm thấy lạnh liền nắm lấy đầu ngón tay của , cánh tay kia bò lên cổ cũng cực kỳ phối hợp cúi đầu, nhìn cười ngọt ngào ở môi mổ cái.

      chút lý trí còn sót lại bị đốt thành tro tàn, ôm nhanh eo lưng của , tay phải nâng gáy của , mạnh mẽ xoay người đem áp ở tường.

      môi còn có son dưỡng môi, đầu lưỡi nếm được hương vị ngọt ngào, môi liền ngậm lấy môi , đem đầu lưỡi vói vào bên trong, giống như đuôi cá linh hoạt ở trong miệng lay động.

      Vị thuốc lá nồng đậm thổi quét qua khoang miệng, đầu mày nhăn lại, nghĩ đẩy ra nhưng hai tay lại tự chủ được đặt lên cổ , trong miệng tràn đầy hơi thở của .

      Do trời quá tối nên những người qua cũng phát hai người hôn nhau triền miên.

      lâu sau, mới buông ra.

      “Đồ nghiện thuốc.” oán giận thở gấp, “ trước kia hề hút thuốc lá.”

      cười đáp lễ: “Em trước kia cũng dùng son môi.”

      “Chiếm tiện nghi xong liền ghét bỏ tôi?” hai tay giao nhau chắn ở trước mặt , ánh mắt giảo hoạt, tính trẻ con mười phần, “Đại mạo hiểm lời lòng, Mạc tổng còn nhớ : đêm đó ngày đó năm đó phát sinh nụ hôn đầu tiên? Trả lời sai đưa tôi về nhà.”

      cười: “Tôi chọn đại mạo hiểm.”

      “Đại mạo hiểm là…” nghẹn cười thừa nước đục thả câu, “Tôi đưa về nhà.”

      “Đưa tôi về nhà?” cúi người kéo gần khoảng cách hai người, khóe môi cười tà.

      Hơi thở ấm áp nóng bỏng của phả vào gò má làm ngứa run, đẩy ra. Lời chính nghĩa: “ uống rượu thể lái xe.”

      lẳng lẳng nhìn , nhớ ngày ấy ở xe người đàn ông mà sinh ra ham muốn, cùng với việc mới vừa rồi khi tươi cười trả lời câu hỏi của nam sinh thấp kém kia, có chút mất mát giống như gió đêm ở trong lòng xẹt qua.

      Mạc Hành Nghiêu lấy chìa khóa xe ra, đặt ở trong lòng bàn tay .
      Usagi, Hale205, susu12 others thích bài này.

    3. thanhxuan

      thanhxuan Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      360

      Chương 7: Bắt đầu gợn sóng 3

      “Đây là lần thứ mấy?” Lâm Sơ Qua kiên nhẫn nhìn hai con cá chạch say túy lúy quầy bar.

      vừa mới ngủ yên lại bị cuộc điện thoại vội vàng đánh thức, Phương Linh mơ hồ cho , bản thân cùng bạn tốt Tạ Mộ Tô uống quá nhiều rượu, tiền mang đủ nên tại bị nhốt ở trong quán bar ra được.

      Lâm Sơ Qua kiềm chế nóng giận, lái xe đến như người say rượu, quán bar đóng cửa chỉ còn hai vị khách hàng “Bá vương rượu” này.

      mở ví ra tính tiền, nhìn Tạ Mộ Tô uống say như chết, mắt vừa chuyển nhìn về phía Phương Linh: “Cậu ấy thất tình mượn rượu giải sầu, còn cậu vì cái gì mà uống thành như vậy?”

      Phương Linh bên xoa bụng, bên ợ hơi rượu cái: “…Cậu ấy gọi nhiều rượu như vậy, uống quá lãng phí.”

      Lâm Sơ Qua dở khóc dở cười: “Cậu còn có thể đứng vững sao? Chúng ta cùng đem Tạ Mộ Tô ra xe.”

      Phương Linh cậy mạnh gật đầu, hai tay chống quầy bar đứng lên, giống như đánh Túy Quyền lung la lung lay về phía trước hai bước, thân mình mềm nhũn lại ngã xuống cạnh chân ghế.

      Lâm Sơ Qua còn gì để , đành nhờ bồi bàn giúp trông coi Phương Linh, còn đưa Tạ Mộ Tô ra xe trước, lại quay lại đường cũ đưa Phương Linh cũng nâng vào trong xe.

      mặt thấm mồ hôi, thở phì phò ngồi ở chỗ sau tay lái, nhìn vào trong kính chiếu hậu liếc hai người bạn tốt say khướt cái, kéo cửa kính xe xuống, gió lạnh thoáng chốc tràn vào trong xe.

      Tạ Mộ Tô mồm miệng than thở: “ ‘Thích’ đến cùng là cái gì…”

      “Là kỳ tích a, kỳ tích!” Phương Linh lập tức tiếp lời, níu cổ họng : “Cậu trong lòng cũng thích bản thân, đây phải là kỳ tích sao?”

      Các mỗi người câu xong những lời say rượu, Lâm Sơ Qua ngắm nhìn ánh đèn nê ông sặc sỡ phía xa xa tiếp lời,

      Ngoài cửa sổ ồn ào nhộn nhịp, thành phố phồn hoa ở dưới ánh trăng trông yên lặng, mơ hồ.

      Phía trước xuất năm sáu người đàn ông tới, cầm theo chai bia nhao nhao ồn ào qua bên cạnh xe, mùi thuốc lá cực nhạt thoang thoảng bay vào trong xe, phản xạ có điều kiện nhớ tới , nhớ tới nụ hôn đêm qua.

      Lúc đưa Mạc Hành Nghiêu về đến nhà, cũng thêm câu gì, lúc lái xe có thế cảm nhận được mắt của dừng ở người dời, khi quay đầu nhìn lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

      khí vừa đúng, cũng lời gì sát phong cảnh, cảm xúc của lại hề báo hiệu trở nên sa sút, trái lo phải nghĩ, nghĩ ra nguyên nhân.

      Đương nhiên, cũng chỉ có thể ở trong lòng suy ngẫm, có hỏi cũng dám hỏi. Trước kia lúc ở cùng nhau cũng là như thế này, cũng hỏi nhiều.

      “Sơ Qua…” Phương Linh quát to làm lập tức hoàn hồn.

      hỏi: “Sao vậy?”

      “Khăn giấy!” Tay phải Phương Linh ở trong túi xách màu xanh ngọc loạn tìm mạch, tìm thấy khăn giấy nhưng lại rơi ra mấy túi đồ ăn vặt cùng vài quyển sách, hoang mang rối loạn: “Tạ Mộ Tô cậu ấy muốn nôn, cậu có khăn giấy… , cậu trước mở cửa xe ra !”

      “Cửa khóa.” Lâm Sơ Qua chút hoang mang đưa cho túi khăn giấy.

      Tạ Mộ Tô nâng tay phải mềm nhuyễn vô lực lên, ngón tay ở cửa xe sờ lung lung, Phương Linh thấy thế liền ném túi xách qua bên, vươn tay dài mở cửa, hai người giống như chạy ra khỏi trại giam nhảy xuống xe.

      Lâm Sơ Qua cũng xuống xe, hai người ấy đều uống ít, thần chí tỉnh táo, đứng cũng vững. Mà trị an ở vùng này nổi tiếng là kém, khó đảm bảo xảy ra chuyện gì.

      Hai người kia loay hoay nôn khan nửa ngày, chỉ toàn phun ra nước chua.

      Lâm Sơ Qua vừa vỗ lưng Tạ Mộ Tô, vừa nhìn quanh bốn phía, ngoài miệng : “Các cậu về sau lại trắng đêm mua say, bản thân liền tự bò về , đừng hy vọng mình đến đón.”

      liền thấy bóng người từ xa tới phía các , người đàn ông quần áo rách rưới, bước chân lảo đảo, tay trái cầm theo vỏ chai rượu, tay phải ở đỉnh đầu gãi gãi, nhìn các cười hì hì, rồi bỗng nhiên tụt quần xuống.

      Hai người còn chưa kịp phản ứng, Phương Linh liền bay lên cước, đá vào gốc rễ của tên kia: “Trông như cây tăm mà cũng dám khoe?”

      Cánh tay vung lên, thực làm cho chân tên kia nhũn ra

      Tên ăn mày kia thể tưởng tượng được người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, đau đến nỗi cả người run rẩy, tay che cái mũi chảy máu, tay che đũng quần, chịu nổi hít hơi khí lạnh, chai bia bang tiễng vỡ mặt đất, những mảnh thủy tinh vung vãi đầy đất.

      Cách đó khoảng có mấy đôi nam nữ nhìn qua, cũng muốn tìm phiền phức, rất nhanh xoay người sang chỗ khác.

      Tạ Mộ Tô da mặt mỏng, bị gió đêm thổi qua người cũng dần dần tỉnh táo, bàn tay giật vạt áo Phương Linh, : “Được rồi, tha cho .”

      Phương Linh nổi nóng, bĩu môi đá thêm cước, mới tình nguyện buông tha cho tên kia.

      Ba người trở lại xe, Phương Linh còn thầm: “Mình chỉ hận mang theo thẻ cảnh sát người, bằng cho đẹp mặt.”

      Phía trước rơi xuống quyển sách, Lâm Sơ Qua nhặt lên ném cho Phương Linh. Phương Linh đem nhét vào trong túi, sau đó mở túi đồ ăn vặt kia ra, vừa ăn vừa huýt sáo.

      Xe hơi màu đen vội vã chạy như muốn bỏ quên quá khứ, nhập vào dòng xe cộ biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

      Đem hai người bạn tốt đuổi về nhà, khi Lâm Sơ Qua trở lại nhà trọ cũng rạng sáng, tiện tay ấn mở đầu đĩa CD, ở trong tủ quần áo tìm áo ngủ.

      Khúc nhạc du dương thanh thoát dạo qua , giọng ca của nữ ca sĩ cất lên, liên tiếp ngừng mà hát: “ trẻ hiểu được trong xã hội có nhiều loại người, cũng thấy được những hành động ác liệt, là tốt hay là xấu, thấy thích, còn muốn học giảo hoạt, tài năng bị người thể nào, giả vờ cười vui, đau buồn, là giống như nhau…”

      Di động tủ đầu giường đột nhiên rung lên, nhàng qua, liếc nhìn người gọi tới, lồng ngực như cứng lại.

      màn hình lóe ra ba chữ nháy mắt đem đánh tan, luống cuống tay chân nghe thanh vang lên, run run rẩy rẩy cầm lấy di động, cả trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

      Dãy số của lên sớm làm cho lòng rục rịch, trở về lâu như vậy, bọn họ ăn ý chưa từng gọi cuộc điện thoại cho đối phương.

      hít sâu hơi tiếp điện thoại: “A lô”

      Bên kia hình như có tiếng gió, ô ô thổi hồi, mới nghe thấy mở miệng : “Tin tức tuyên truyền em chuẩn bị tốt chưa?”

      khỏi nắm chặt áo ngủ trong tay: “ chuẩn bị tốt từ tuần trước rồi, Mạc tổng quên?”

      cúi đầu ừ tiếng, trò chuyện kết thúc.

      Lâm Sơ Qua dùng sức nắm vải dệt trong tay, lát sau mới chậm rãi nới ra, đem điện thoại di động và cả áo ngủ đều để ở giường, lê dép lê đến trước đầu đĩa CD, hất loạt tất cả đĩa nhạc xếp ngay ngắn xuống đất. lẳng lặng nhìn đống đĩa nhạc dưới đất kia, phục hồi tinh thần ngồi xổm xuống đem đĩa hát rơi loạn xạ gom vào chỗ, trong lòng mắng tiếng “Có bệnh”, mắng , cũng là mắng bản thân.

      Tiếng chuông di động lại vang lên, tay dài vươn về phía sau cầm lấy di động, vừa mở ra liền thấy là .

      “Mạc tổng còn có chuyện gì?” tức giận hỏi.

      “Tôi ở dưới nhà em.”

      giật mình, chợt cười rộ lên: “Xin hỏi Mạc tổng làm sao mà biết nhà tôi ở đâu? cần đến hồ sơ nhân , tháng sáu tôi mới vừa chuyển đến nhà trọ này.”

      cũng cười đáp.

      “Em xuống dưới .” Tiếng gió nhàng, phối hợp với thanh độc đáo dễ nghe của tựa như ở bên tai , gợi cảm đến cực điểm.

      cười cười : “ được, tôi muốn tắm rửa.”

      “Tôi đây lên?”

      được, tôi muốn ngủ.”

      cười trầm trầm thấp thấp, ra vẻ thất vọng : “Tôi mua khoai lang hấp phô mai, còn cố ý tới con phố cũ mua rượu nhưỡng (rượu chôn ở trong đất), định cho tôi lên?”

      nằm ở giường, cười thể ngừng: “Được, xem như có ăn, miễn cưỡng cho lên.”

      từ thích ăn đồ ngọt, uống đồ ngọt. Thời điểm ở cùng với , thường lôi kéo tới phố lớn ngõ tìm món điểm tâm ngọt, từ tiệm bánh tây xa hoa đến quán ăn bên đường, bên vừa ăn vừa bón , mặc dù thích ăn đồ ngọt nhưng lại chưa từng nhăn mày.

      còn nhớ sở thích của làm cho lòng cảm thấy ngọt ngào như bơi trong hũ mật.

      vẫn chưa cho ở tầng nào, chuông cửa vang lên, Lâm Sơ Qua vội vàng nhảy xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo chạy mở cửa.

      Người đàn ông ngoài cửa dương dương tự đắc giơ đồ ăn trong tay, Lâm Sơ Qua nhận lấy hộp đóng gói đặt lên bàn, xoay người từ giá giày lấy ra đôi dép lê màu trắng, tiếp theo nháy mắt lại nhíu mày buông xuống.

      giọng : “ vào , trong nhà có dép lê dành cho nam, vừa chân bằng .”

      Mạc Hành Nghiêu cũng khách khí, sải bước vào. Phòng khách bài trí đơn giản mà sạch , đồ dùng đều là màu lạnh, bày bày biện biện bên cạnh hai cái sô pha , bốn cái ghế cao cùng cái bàn vuông, bàn có bình hoa thủy tinh, trong bình có nước có hoa.

      cởi bỏ nút áo khoác, ngồi xuống sô pha màu xám: “Lúc em trở về có phát ra xe của tôi?”

      vừa uống rượu nhưỡng vừa lắc đầu, rượu nhưỡng lâu năm rất mát, chất lỏng thơm ngọt cùng với khoai lang mềm mại trôi vào trong bụng, cảm thấy cả người đều ấm áp.

      Ánh mắt như chớp như nhìn chằm chằm, vô thanh hỏi: “Em đâu?”

      lấy tiếp củ khoai lang phô mai to, : “Bạn tôi uống say, gọi tôi đưa họ về nhà.”

      bỗng nhiên lên tiếng, rũ mắt xuống nhìn thảm, hoa văn uốn khúc màu xám giống như dáng điệu đuôi thằn lằn, chi chít đầy thảm.

      xem ở trong mắt, buông thìa, nghĩ lại là khiến cho tự mình đa tình hồi.

      “Là phụ nữ.” giống như nhớ tới điều gì, bên miệng ra chút cười khổ, “Tôi làm sao có thể có bạn khác giới, lại có đàn ông nào nguyện ý cùng tôi làm bạn bè bình thường.”

      ngước mắt nhìn , ánh mắt thâm thúy trầm tĩnh, lóe ra lấm lấm nhiều điểm sáng đẹp lạ thường, ngọn đèn màu trắng làm nổi bật lên đường cong bên sườn mặt càng ràng sắc bén, như họa si cẩn thận miêu tả tranh vẽ theo lối tinh vi, nhiều nét vẽ ngả ngớn, nhiều nét vẽ thô ráp.

      hai chân nâng lên, nghiêng lệch mà ngồi, thản nhiên : “Bất kể là kết bạn với nam hay nữ đều cần phải trả lượng thời gian cùng tiền bạc, có ai vô duyên vô cớ đối tốt với ai. Cho nên tôi nghĩ, Mạc tổng muốn lấy được gì từ tôi?”

      Bọn họ đều ngồi cùng cái sô pha, chẳng qua là cách nửa bước chân, duỗi chân là có thể đá đến .

      thưởng thức chiếc bật lửa màu bạc, ngón tay thon dài vuốt ve hoa văn thân máy bay tinh mịn, cười : “Tôi bị ép làm người tốt.”

      “Lại nhắc đến, chúng tôi trở về gặp phải tên thích khoe hàng, may mắn Phương Linh phản ứng kịp…” đột nhiên dừng lại, lười biếng liếc mắt nhìn cái, “Để Mạc tổng được làm người tốt, tự mình hy sinh chút cho tôi rửa mắt ?”

      làm bộ như muốn tháo dây lưng của , nhúc nhích, mặt mặc dù tươi cười nhưng sâu trong đáy mắt lại giấu ý cười, hai người đối diện nhìn nhau, ngược lại là đỏ mặt trước.

      thu lại tay giơ ở giữa trung, quắc mắt đứng lên, mặt nóng như lửa chạy vào phòng ngủ. bị thua mà chạy, Mạc Hành Nghiêu rất là sung sướng.

      định giơ tay lên xem thời gian, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ở trước mặt, trong tay cầm áo khoác xám ngày đó của , ngạnh cổ đưa qua, bị tức giận dường như muốn lên tiếng.

      tiếp, cánh tay dày gạt ra ôm lấy cổ của , cúi người, môi mỏng hơi lạnh ở bên tai trắng nõn của hôn hôn.

      Vành tai hồng lên, xấu hổ xoay mặt.

      Môi hơi di động, kề sát lỗ tai của giọng : “Ngủ ngon.”
      Usagi, Hale205, susu14 others thích bài này.

    4. thanhxuan

      thanhxuan Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      360
      Chương 8: bắt đầu gợn sóng 4

      Bãi đỗ xe công ty đậu rất nhiều ô tô, có đầy đủ các loại xe nhiều đếm xuể, có khá nhiều thương nhân khi tụ họp tổ chức yến tiệc đều rất phô trương.

      Lâm Sơ Qua tìm khoảng đất trống đem xe dừng lại, theo kính chiếu hậu thấy được người đàn ông mặt đổi sắc qua.

      vội hô: “Mạc tổng, đợi chút.”

      Mạc Hành Nghiêu ngừng bước chân, tầm mắt ở mặt ngưng lại giây, liền bước thong thả ra khỏi bãi đỗ xe.

      Nghiêm chỉnh cái rắm, mắng thầm.

      Lâm Sơ Qua tiện tay mở cửa xe, vội vàng khẩn cấp đuổi theo .

      “Mạc tổng, là vừa ngủ dậy liền trở mặt.” u oán hờn dỗi, đem vai diễn oán phụ khuê phòng diễn rất sống động.

      dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã đưa cho ly trà sữa: “ bị sao vậy? Ngủ đến hồ đồ? Hôm nay là thứ hai.”

      Hơi thở của giống như hương nước hoa, ngửi thấy liền khiến cho rối loạn.

      Đuôi mắt như vầng trăng, đáy mắt nước động sóng sánh, đứng đắn : “Ngủ cũng chưa ngủ nữa, ai quản là bị làm sao, vẫn là thấy vậy.”

      nghe câu này rất dễ khiến người khác hiểu lầm, cười lắc đầu.

      Cầm cốc trà sữa giống như bảo bối ở trong tay, hơi nóng nóng bức, gò má Lâm Sơ Qua nhiễm chút màu hồng, chỉ chỉ cổ áo : “Caravat bị lệch.”

      xấu hổ đỏ mặt, vội vàng chỉnh lại cổ áo.

      trơ ra nhìn, trong lòng cười cũng có lúc bề ngoài nghiêm chỉnh. Cái caravat kia như muốn cùng đối nghịch, càng ngày càng oai, cười vươn tay giúp sửa sang lại.

      “Tổng giám đốc, chào buổi sáng.” Phía sau truyền đến giọng lớn của phụ nữ, đăng đăng đăng ở bên cạnh đứng lại.

      Mạc Hành Nghiêu hơi hơi vuốt cằm, : “Chào buổi sáng.”

      Khúc Thiên Ca thẹn thùng cười cười, mí mắt vừa vén, nhìn qua Lâm Sơ Qua coi như là chào hỏi.

      Lâm Sơ Qua cúi mắt cùng trà sữa trong tay đối diện, đợi Khúc tiểu thư lắc lắc eo thong thả vào tòa nhà văn phòng, mới : “ ấy thích .”

      chẳng hề đề ý: “Phụ nữ thích tôi rất nhiều.” Dừng lại chút, đè thấp tiếng , “Trưởng phòng Lâm lúc đó chẳng phải cũng vậy?”

      sâu nhìn , cũng cam lòng yếu thế nhìn lại . Ánh mắt hai người giao thành điểm, giống như ở trong quỹ đạo ngân hà có hai tinh thể ngược chiều, chạm vào nhau, thể tránh.

      cười rộ lên trước, bàn tay chui vào trong áo khoác của cách lớp áo sơ mi ở lưng gầy gò của sờ soạng, thanh ngọt ngấy : “Mạc tổng da mặt dày như tường thành, thiên tài thích .”

      Tựa như dựa vào ngực , muốn bắt lấy cánh tay , lại nhanh nhẹn rút cánh tay về, làm cho nắm vào khoảng .

      nghiêm mặt : “Mạc tổng, trước mặt mọi người động tay động chân cũng tốt.”

      vừa bực mình vừa buồn cười, bản thân chỉ trích , lại trả đũa.

      Viên chức tốp ba tốp năm lên bậc thang, Mạc Hành Nghiêu cũng tị hiềm (Vì thù ghét mà tránh mặt nhau), thần thái thản nhiên cùng vào tòa nhà văn phòng.

      Tin đồn cùng dịch bệnh có tốc độ lan truyền nhanh như nhau, đến giữa trưa còn có người hiểu chuyện biên soạn ra hồi các tình tiết trầm bổng phập phồng như phim 8 giờ --- “Nữ hám nhà giàu vứt bỏ tình cũ câu tình mới.”

      Trong mắt quần chúng “Tình cũ” tự nhiên là Lục Giang Dẫn, nhưng thực tế tình mới cùng tình cũ cho tới bây giờ chỉ có người là Mạc Hành Nghiêu, càng miễn bàn “Tình mới” này là ý tưởng mà bản thân nguyện ý nhất, khi lãnh đạm, khi dịu dàng, thái độ đối với giống như ngọn đèn vũ đài, hay thay đổi.

      Có lẽ từ chính là người ôn hòa thích cùng người khác nhiều lời, là trường học, lớn là xã hội, cho dù là hoàn cảnh nào hay thay đổi, chỉ cần tồn tại, liền nhất định gặp nạn bị người đồn thổi.

      càng nghĩ, bản thân chủ động trêu chọc người cũng chỉ có , mà người khác chỉ cần quấy rầy cũng liếc mắt nhiều hơn cái.

      Dù cẩn thận nhưng mọi chuyện cũng theo ý của , phạm người, đều có người phạm .

      Lâm Sơ Qua bước vào toilet, chỉ thấy Khúc Thiên Ca đứng ở trước bệ rửa tay, thấy , Khúc tiểu thư dắt cổ họng kêu lên: “Trưởng phòng quan hệ xã hội.”

      làm như nghe thấy, Khúc Thiên Ca lại dây dưa nghỉ.

      “Nghe mẹ khi còn trẻ có tiếng là bán hoa?” Khúc Thiên Ca giả vờ nhíu mày, diễn quá mức nên gương mặt cơ hồ nhăn thành hạt quả đào, “Ba tôi khi còn trẻ cũng rất phong lưu, chừng chúng ta còn có chút quan hệ huyết thống đấy.”

      Lâm Sơ Qua liếc mắt nhìn ta cái, cười : “Nhìn tướng mạo của trợ lý Khúc tôi thấy có khả năng.”

      Khúc Thiên Ca cứng nhắc ở tại chỗ vài giây, mới hiểu ra lời có ý của .

      …” Khúc Thiên Ca nhất thời đỏ mặt lên, hung tợn trừng mắt Lâm Sơ Qua, “Khuyên đừng có ý đồ gì với Mạc Hành Nghiêu, ấy sớm hay muộn là người đàn ông của tôi.”

      Lâm Sơ Qua liếm liếm khóe môi, giống như nhìn kỹ ta: “Người đàn ông của ? từng ngủ cùng với ta sao?

      biết xấu hổ!” Khúc Thiên Ca khẽ thối , mặt đỏ cùng màu với màu sơn móng tay, “Tôi chỉ biết loại kỹ nữ được lời gì hay.”

      “Xem ra là có.” Gót giầy buồn nặng nề gõ xuống sàn, tiếng vang trong trẻo như là tiếng búa gõ xuống trong tay của thẩm phán, Lâm Sơ Qua hí mắt cười, “Tôi từng ngủ cùng, từ mười năm trước.”

      Khúc Thiên Ca tỏ ra tin tưởng, trong lỗ mũi hừ tiếng, tông cửa xông ra, cánh cửa nho bị ta làm cho tạo thành tiếng vang lớn.

      Lâm Sơ Qua còn chưa có nghỉ giây, Liễu Di Nhiên liền từ bên cửa thong thả ra.

      người rồi, người lại đến.

      Liễu Di Nhiên mặt vặn xoay vòi nước, mặt nũng nịu hỏi: “Trưởng phòng Lâm, chưa từng nghĩ tới vì sao lại gây thù bốn phía?”

      Cổ đánh vang, . Như Khúc tiểu thư là vì Mạc Hành Nghiêu mà nhằm vào , còn Liễu Di Nhiên vì sao lại lời này? nhớ bản thân từng đắc tội quản lý Liễu.

      Lâm Sơ Qua nhìn dòng nước kia ngừng cuốn lấy tay , cợt nhả : “Có lẽ do bộ dạng rất dễ nhìn?”

      “Xem như đó là nguyên nhân duy nhất .” Liễu Di Nhiên tao nhã đoan trang cười, “Trưởng phòng Lâm, còn nhớ Trần Chi Triệu ?”

      ấn tượng.” Lâm Sơ Qua đáp.

      Liễu Di Nhiên liền mạch ngừng nghỉ: “Khi tôi còn học trung học cùng Trần Chi Triệu học cùng lớp, thời gian trước họp lớp, ta biết tôi cùng làm việc cùng công ty, liền xin tôi số điện thoại của . Tôi từng thích ta, nhưng ta lại thích . Mà tại, tôi Lục Giang Dẫn, ấy lại cùng quan hệ ràng. Tôi có biện pháp ghét .”

      Phụ nữ chính là kỳ quái ở điểm ấy, hận cả những người liên quan.

      khỏi nhớ tới khi phát người chồng lăng nhăng với phụ nữ ở bên ngoài phần lớn đều đối với tiểu tam chửi ầm lên, cũng dám mở miệng chỉ trích người bên gối, cũng có giả vờ nén giận, suy nghĩ làm như thế nào để giữ lại tâm của chồng ở bên ngoài. có những người phụ nữ kia vợ chồng có thể ân ái đến già.

      Hận của đối với số người cũng ít, Liễu Di Nhiên chán ghét , cũng thèm để ý.

      Lâm Sơ Qua thản nhiên : “Ai thiếu nợ , tìm đòi lại. Trần Chi Triệu cũng được mà Lục Giang Dẫn cũng được, tôi đều có hứng thú.”

      Cửa oành tiếng mở ra, bên ngoài cửa yên tĩnh khiếp người.

      Mỗi ngày trôi qua, lời đồn đãi cũng giống rêu xanh ngầm sinh trưởng.

      Lâm Sơ Qua sớm thành thói quen, mà Mạc Hành Nghiêu cũng quan tâm đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của quần chúng, chuyện ai làm sáng tỏ, cũng ai phủ nhận, quan hệ hai người ở trong lời đồn bậy càng khó phân biệt.

      Quốc khánh được nghỉ dài hạn trước ngày, đề tài về ba nhân vật chính đồng thời tụ tập ở khu vực hút thuốc, trợ lý Trương cầm đầu nhóm nhân viên ở sau phòng trà, kích động chờ đợi bản gốc “Long phượng” trình diễn.

      Khe cửa chớp chật ních đầu người, Lâm Sơ Qua vừa bắt tay vào pha cà phê vừa : “Vì suy nghĩ cho danh dự của tôi cùng Mạc tổng, ông chủ Lục tốt nhất nhanh chạy , trở lại câu lạc bộ của .”

      Lục Giang Dẫn khoanh tay trước ngực, liếc cái, xoay mặt đối với Mạc Hành Nghiêu tề mi lộng nhãn (nháy mắt ra hiệu, trêu ghẹo) : “Đây là quay đầu liền cắn người?”

      Mạc Hành Nghiêu tiếp lời, cánh tay phải tà tà khoát lên lan can bằng sắt, ngón tay có chút chút có bật mở nắp bật lửa.

      Có lẽ là tình nhân trong mắt hóa tây thi, động tác bình thường này làm lại khiến cho cảm thấy càng có vẻ tuấn tú.

      Lại quay đầu nhìn Lục Giang Dẫn, cảm thấy thân người đàn ông này chỗ so được với .

      Lâm Sơ Qua mỉm cười: “Người khác đều ông chủ Lục ôn nhuận như ngọc, phong độ lỗi lạc, sao lại lời thô tục như vậy?”

      Lục Giang Dẫn xem thường: “Bổn thiếu gia đại nhân đại lượng, so đo với em.” thuần thục châm điếu thuốc ở bên môi, “Cậu phải ngoại thành hơn hai ngày?”

      Câu sau tự nhiên là hỏi Mạc Hành Nghiêu, Lâm Sơ Qua nghe xong trong lòng khỏi chấn động, mỗi lần chỗ nào đều là từ Lục Giang Dẫn lộ ra, rất ít khi cho , mặc dù cho cũng là khi rời khỏi mấy hôm trước.

      Trước đây tình cảm mặn nông là như vậy, mà tại, lấy lập trường gì để khiến cho cho hành tung của ? đến cùng đánh giá địa vị của bản thân ở trong lòng quá cao.

      Lâm Sơ Qua bưng lên cái cốc, hơi uống hết cốc cà phê.

      Lục Giang Dẫn nheo mắt nhìn Lâm Sơ Qua vẻ mặt buồn bực vui, liền rất vui sướng khi người gặp họa nhưng lại có chút hiểu, xét về hiểu biết đối với Mạc Hành Nghiêu, ta dám nhận thứ hai ai dám nhận thứ nhất. Nhưng người em này lại có ý tưởng thường xuyên vượt ra ngoài dự liệu của ta. May mắn ta còn để lại tay.

      “Công việc, hai ngày.” Mạc Hành Nghiêu kiệm lời.

      Hai cái kẻ nghiện thuốc cần phải nhiều lời nữa, yên lặng hút thuốc, sương khói vấn vít giống như mây, lại giống như sương mù đỉnh núi, sinh sôi đem cùng bọn họ ngăn cách thể vượt qua.

      Lâm Sơ Qua trong lòng rung động như là cùng cà phê hoa tan ở trong bụng, lười biếng giương hai tay đem cốc giấy ném vào thùng rác, xoay người rời .

      đối với ngày nghỉ cũng chờ mong, cũng thích du lịch, bảy ngày nghỉ dài hạn như thế lại thành đề tài nan giải.

      Khi Phương Linh gọi điện thoại tới., nằm ở giường,

      “Lục Giang Dẫn hôm nay lòng tốt trỗi dậy, buổi sáng cho mình hai vé tắm suối nước nóng ở ngoại thành, cậu ? Nếu cậu , mình cũng lười .” Phương Linh ở đầu kia điện thoại .

      Lục Giang Dẫn vô đăng tam bảo điện ( có việc gì đến chùa), lúc đầu còn nghĩ ông chủ Lục chẳng lẽ giống như , nắm chặt thời gian cùng Mạc Hành Nghiêu mình ở chung, ngàn dặm xa chạy đến cùng người em chung sở thích chuyện hút thuốc, nghĩ tới ta lại có lòng tốt báo cho mình biết hành trình của Mạc Hành Nghiêu.

      thấp giọng than thở: “Lục Giang Dẫn hổ là bà mối giới tiên phong.”

      “Cái gì?”

      có gì. Tạ Mộ Tô đâu, lại mua thêm vé, đưa ấy cùng , vừa vặn nhân cơ hội này giải sầu.”

      Phương Linh bất mãn : “ ấy cùng người kia lại ngọt ngọt như mật em em, rảnh quan tâm chúng ta đâu.”

      cười khẽ cùng Phương Linh hẹn thời gian xong liền thả di động xuống.

      Ánh mắt cứng nhắc tập trung lại, màn hình vừa hiển thị đúng trang web suối nước nóng, quảng cáo là ----“Bất luận bạn cao hay thấp, mập hay gầy, nghèo hay giàu, suối nước nóng vĩnh viễn là vườn địa đàng của đàn ông.”
      Usagi, Hale205, susu9 others thích bài này.

    5. thanhxuan

      thanhxuan Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      360
      Chương 9: Ở ngoại thành hai ngày (1)

      Mạc Hành Nghiêu nhìn chằm chằm hai người phụ nữ trước mặt, theo bản năng xiết chặt chìa khóa phòng trong tay: “Các sao lại ở trong này?”

      Lâm Sơ Qua khẽ mỉm cười định trả lời, Phương Linh như người bảo hộ đem kéo về phía sau, : “Lời này phải là tôi hỏi chứ, Lục Giang Dẫn cho là chúng tôi muốn tới ngoại thành?”

      Con mắt Mạc Hành Nghiêu cũng nhìn , nghiêng đầu hướng Lâm Sơ Qua thoáng nhìn: “Phòng bao nhiêu?”

      “404.” Lâm Sơ Qua bị Phương Linh kéo ở đằng sau, vòng qua bên đến trước mặt “Còn ?”

      “406.”

      Thấy bọn họ hỏi đáp, coi bản thân tồn tại, Phương Linh kiềm chế được lửa giận trong lòng, ngay cả bản thân ở trong đại sảnh khách sạn cũng cố lên, chỉ vào cái mũi của Mạc Hành Nghiêu : “Tôi cùng Sơ Qua ở chung phòng, đừng nghĩ ban đêm có thể đến hẹn hò với cậu ấy, Lục Giang Dẫn gấp gáp làm bà mối, tôi cũng giống ta.”

      thanh của cao nhưng vẻ mặt kích động lại dẫn tới quanh thân vài ánh mắt của người xa lạ ào ào ghé nhìn.

      Mạc Hành Nghiêu như trước khinh thường chia cho chút ánh mắt, thần sắc lãnh đạm kéo va ly màu đen về hướng thang máy.

      Tiếng lọc cọc giống như bánh xe ở mặt bản thân lăn vài vòng, Phương Linh sờ sờ hai gò má, hướng về phía bóng lưng người đàn ông làm mặt quỷ.

      quay đầu đối với bạn tốt bên cạnh : “Mình liền thể nhìn quen cái loại bộ dạng cao cao tại thượng ai cũng để ý này của Mạc Hành Nghiêu.”

      Lâm Sơ Qua thanh dịu dàng : “Mình rất thích.”

      Phương Linh ghét nhăn mày lại: “Mình bị tình cảm của cậu làm cho cảm động muốn nôn rồi.”

      Lâm Sơ Qua chỉ còn biết cười yếu ớt ra tiếng.

      Hai người cầm theo hành lý bao lớn bao chen vào thang máy. Nhóm hành khách ùn nhau đẩy đẩy, ai ai chà xát, thang máy càng có vẻ chật chội hẹp.

      Trong đám người bất chợt bộc phát ra tiếng nhục mạ, thang máy gần như chịu nổi gánh nặng, thân máy rầm rập ra tiếng.

      vất vả đến tầng 4, Phương Linh từng ngụm từng ngụm mà hít thở, than thở : “ chết người.”

      Lâm Sơ Qua mặt lấy chìa khóa phòng ra mở cửa, mặt kể lể: “Cậu ngày thường ăn nhiều chân gà chiên như vậy, bụng vòng sẹo lồi, vừa vặn nhân cơ hội này giảm béo.”

      Phương Linh thích ý, nhảy gục ở giường, cầm lấy cái mũ rơm bện bằng lá cọ quạt quạt : “Mình vừa rồi suy nghĩ hồi, phát hoàn toàn nghĩ ra bạn trai mình hồi trung học lớn lên trông thế nào, cậu lại còn đối Mạc Hành Nghiêu nhớ mãi quên.”

      “Cậu đối với ấy có ý kiến rất lớn?” Lâm Sơ Qua xoay người thay dép lê của khách sạn.

      Phương Linh dường như dỗi : “Mình đối với người muốn đem thứ mình sở hữu mang đều có ý kiến rất lớn.”

      Lâm Sơ Qua hiểu : “Mẹ cậu gần đây lại cho cậu xem mắt?”

      “Đúng vậy, sợ là mình cả đời có cách nào sinh cháu ngoại cho bà ấy rồi.” Phương Linh nặng nề thở dài, “Cậu muốn quay lại với Mạc Hành Nghiêu, mình cũng thể ngăn cản cậu, nhưng nếu ta lại vô thanh vô tức vỗ mông chạy lấy người, mình nhất định lấy gậy đánh thành thịt vụn!” đến đây, biểu cảm của trở nên dữ tợn “Đánh lại ta mình cũng muốn chọc chút cho hả giận.”

      Nhìn khuôn mặt thanh tú của Phương Linh, Lâm Sơ Qua cảm động là lừa mình dối người, Phương Linh cùng quen biết hai mươi mấy năm, đối với gia đình hiểu rất , lại chưa bao giờ phỉ nhổ hay từng thương hại . Tựa như mấy ngày trước Lục Giang Dẫn ta vĩnh viễn đứng về phía Mạc Hành Nghiêu, Phương Linh cũng là vô điều kiện vĩnh viễn cho chỗ dựa.

      đột nhiên có chút biết gì, cánh môi giống như nhựa cao su chảy dính vào chỗ, chữ cũng ra, miễn cưỡng bứt lên khóe miệng hướng Phương Linh cười.

      Phương Linh cũng ngây thơ cười cười, nở nụ cười hồi sờ sờ cái bụng cảm thấy năng lượng tiêu hao quá nhiều, lao đến lấy ví tiền, đội mũ rơm, xuống lầu ăn.

      Lâm Sơ Qua ngồi xổm xuống mở va ly lấy quần áo ra.

      Bên trong yên tĩnh như mê, khép va ly lại, đem chúng để vào bên góc tường. Bỗng nhiên nghe thấy cách vách truyền đến tiếng nổ, tiếp theo yên tĩnh vài giây tiếng kêu ư ư a a chui vào màng tai.

      Mặt nóng lên, ý thức được bản thân nghe góc tường, vội vội vàng vàng chạy vào trong toilet, mở nhạc điện thoại di động, mới nghĩ đến.

      Giữa ban ngày làm chuyện này cũng xấu hổ, buồn bực , khách sạn này hiệu quả cách khỏi thẹn với ba chữ “Cấp năm sao”.

      Nghĩ đến quảng cáo kia, trong lòng cười lanh, ngày ngày đêm đêm trình diễn khúc nhạc giao hoan, cho dù có trực tiếp lên ngựa, cũng có thể nghe giải lao, đúng là vườn địa đàng của đàn ông.

      Di động bất ngờ đổ chuông, báo người gọi “Mạc Hành Nghiêu”, ấn xuống nghe điện.

      “Mở cửa.” thấp giọng .

      nắm di động chuyện, cũng cắt đứt, dịu ngoan nghe theo chỉ thị của ra, chịu đựng tiếng thở gấp làm người ta mặt đỏ tai hồng kia, ra mở cửa.

      Mạc Hành Nghiêu quét mắt nhìn từ đầu đến chân, cao giọng : “Đổi giày , chúng ta ra ngoài dạo.”

      mắt dường như mang theo độ ấm, bị nhìn như vậy hai gò má nhiệt độ càng tăng cao, cả người giống như viên kẹo đường, cơ hồ ở dưới mí mắt tan chảy.

      đỏ mặt đứng ngốc bất động, cũng nhiều, nhặt chìa khóa phòng bị rơi xuống lên, tự nhiên nắm lấy tay kéo vào trong lòng, đem những thanh ồn ào náo động nhốt ở bên ngoài.

      Mạc Hành Nghiêu trở về phòng lâu liền nghe được thanh dâm lãng kia, ở nước ngoài nhiều năm sớm tập mãi thành thói quen, ngồi xuống lại nghĩ đến nhất định cũng nghe thấy, nhất thời đứng ngồi yên liền bên gọi điện thoại bên qua gõ cửa.

      thưởng thức bộ dáng co quắp của , cũng quên cười nhạo : “Hổ giấy.”

      kịp thời chạy tới, vui mừng, lại nghe được cười bản thân, trong lòng vui giận nửa nọ nửa kia, chợt đẩy ra, đuôi lông mày hàm chứa chút ý quyến rũ liếc mắt cái.

      “Mạc tổng vội ‘công việc’?” Lâm Sơ Qua tựa ở cửa, phảng phất như vậy có thẻ làm cho cũng có chút lo lắng.

      Mạc Hành Nghiêu tay đút vào túi quần, tay kia đem chìa khóa phòng đưa cho : “Điều đó quan trọng.”

      “Tôi quan trọng hơn?” nắm lấy nửa thẻ chìa khóa phòng, đầu ngón tay nóng với đầu ngón tay lạnh lẽo của cọ xát.

      hoàn toàn còn vẻ quẫn bách mới vừa rồi, mặt lộ vẻ tươi cười chút để ý, chẳng qua là liền trở về bộ dạng kia, trưởng phòng Lâm có lúc nào là quyến rũ . gần trong gang tấc, lại cảm thấy xa xôi khôn cùng.

      “Ăn cơm quan trọng hơn.” bỏ tay ra, muốn lấy hộp thuốc lá ra lại cố gắng kiềm lại, tay phải ở bên người nắm thành quyền.

      Lâm Sơ Qua cười nâng đùi phải lên, dép lê màu trắng linh động chọt chọt mũi chân “Tôi quần áo chỉnh tề, cùng Mạc tổng cùng nhau xuống lầu làm xấu mặt mũi của ?”

      Mạc Hành Nghiêu thấy trở nên thông minh, quan tâm lôi kéo về phía thang bộ.

      Tầng hai là tiệc đứng, khi hai người bộ xuống tầng, giữa bàn ăn chỉ còn lại mấy miếng bánh ngọt phô mai khô quắt, bị mờ nhạt dưới ánh nắng chiếu xạ, khiến cho mấy miếng bánh ngọt kia mất hấp dẫn ban đầu.

      số người ăn bụng tròn vo mà bàn ăn trước mặt vẫn còn đồ ăn ngon mắt ngon miệng. Cũng có người mặt trét đầy phấn, bên chép miệng, bên phẩy chân, ăn xong rồi còn chưa hết chuyện ngồi tán phét.

      Hương vị đồ ăn, mùi mồ hôi, mùi nước hoa đồng loạt bay vào trong mũi, cơm canh bàn lẫn lộn, sàn toàn là tàn thuốc, giống như bọn họ ở chợ đêm chứ phải cái gọi là khách sạn cao cấp.

      Nhìn bốn phía chung quanh vẫn chưa phát Phương Linh đâu, Lâm Sơ Qua cúi đầu hướng giữa bàn ăn gắp miếng bánh ngọt.

      “Ông muốn làm gì?” ngữ khí lạnh buốt.

      hô hấp cứng lại, bản thân hai tay cầm này nọ có thể làm gì. (vì tiếng trung chỉ có 2 ngôi ni-wo cho nên LSQ tưởng MHN mình).

      Lâm Sơ Qua hoang mang nhìn phía annh, lại theo tầm mắt của nhìn lại, mới giật mình thấy thân thể người đàn ông trung niên đứng sau , cánh tay giơ lên cao ở giữa trung, bị Mạc Hành Nghiêu kiềm chế.

      Cánh tay người đàn ông trắng mịn giống như cá chạch, cổ họng cố thốt câu “ làm gì.”, liền tránh thoát bàn tay , nhanh chóng trà trộn vào trong đám người.

      Mạc Hành Nghiêu tức giận nhìn bóng lưng của , quay đầu lại chỉ thấy Lâm Sơ Qua giơ miếng bánh ngọt, cười : “Đây là thưởng cho , há mồm .”

      cũng thấy ngại, liền cầm tay cắn miếng bánh ngọt, nhai nhai, : “Khó ăn”.

      Người đàn ông phụng giống như nuốt phải vôi chứ phải ăn điểm tâm ngọt, cười tươi sáng liếc mắt nhìn bánh ngọt cái, lại nhìn cái.

      Ăn đồ ngọt lót dạ, Lâm Sơ Qua suy nghĩ trở về phòng, cố ý muốn lên lầu, cũng ngăn cản.

      thanh dâm mị kia còn chưa kết thúc, giống tiếng còi hơi ca-nô, tiếng so với tiếng càng dồn dập, hư hư thực thực rơi vào cảnh đẹp.

      Bọn họ xuống lầu rồi lên lầu nhiều nhất là 15 phút, Lâm Sơ Qua ngồi xuống ghế dựa, cười khẩy : “Tên đàn ông này ‘lợi hại’.”

      Mạc Hành Nghiêu nghe vào trong tai lại là loại ý khác, cho rằng quả nhiên là khích lệ tên đàn ông bên tường kia.

      tùy tay đóng cửa lại, nhẫn nhịn, vẫn nhịn xuống: “ lợi hại?”

      Mặc dù thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, cũng dùng giọng điệu tự phụ hỏi loại vấn đề ngây thơ đến cực điểm này, biết đàn ông coi trọng việc phụ nữ đánh giá năng lực của họ như thế nào, nghĩ tới cũng ngoại lệ.

      Lâm Sơ Qua nằm ở lưng ghế dựa thiếu chút nữa cười lạc giọng, trận tiếng cười thanh thúy kiêng nể gì phát ra, sắc mặt của đen giống như mực.

      “Thời gian qua lâu lắm rồi, tôi quên.” Tay trái giống như tơ lụa màu trắng theo lưng ghế dựa buông xuống, dựa vào ghế dựa giống như gốc cây leo lên ở ghế hoa xuân, cười khanh khách nhìn , “Mạc Hành Nghiêu, biết là vấn đề của tổn hại hình tượng thanh tâm quả dục* của hay sao?”

      (Thanh tâm quả dục: giữ đầu óc nhàng thanh thản, tiết chế tình dục.)

      Bên môi lên ý cười cổ quái: “Tôi ở trong mắt em là Liễu Hạ Huệ*?”

      (Liễu Hạ Huệ: Liễu Hạ Huệ(tiếng Hán: 柳下惠,720 TCN-621 TCN), tên là Triển Cầm (展禽),tựlà Quý (季), người đấtLiễu Hạ(柳下),nước Lỗ, thờiXuân Thu, nổi tiếng là chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bịcảm lạnhrét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người ta rồi ôm vào lòng để ta hết lạnh, mà trong lòng hề có chút tà tâm.[1]

      Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xengựavớiđàn bà, cả quãng đường dài màmắtông chỉ nhìn thẳng chứ hề liếc ngang lần nào).


      cười lắc đầu, bỗng nhiên phát giác bàn tay lặng yên tiếng động chui vào trong áo sơ mi của , biết khi nào đứng ở trước mặt , cả kinh run lên cuống quýt đè cổ tay lại.

      biết hiệu quả cách tốt còn xằng bậy, có loại đàn ông cố ý cùng đàn ông cách vách có ý muốn đọ sức.

      tim đập như đánh trống, tươi cười mạnh mẽ : “Mạc tổng là muốn học ‘Hòa thượng’ cách vách ‘đánh chung’ ?”

      “Sao vậy, em đồng ý?” lành lạnh nhìn xuống , ngón tay vỗ về da thịt non mềm ở cổ , ở bên tai giọng : “Em luôn mãi trêu chọc tôi, phải chính là muốn nhìn loại cục diện bất chính này?”

      Tay phải xuyên qua nách xuống đỡ lấy lưng ghế dựa, tay trái nắm vai phải của , hai mắ dường như hồ nước sâu và và rộng, vừa lạnh lại vừa sáng.

      Ánh mặt giống như hồ nước sâu như dây thừng vô hình trói chặt , toàn thân lui lại thành cuộn, gần như sắp rơi khỏi ghế tựa, sắc mặt ủ dột, mím mím môi khô ráo, lòng sinh hối hận.

      Bên kia ngừng, bên này cũng thể lại tiếp tục.

      May mà Mạc Hành Nghiêu vẫn chưa vô cớ gây rối , linh hoạt nới hai tay ra rời khỏi ghế dựa, lặng yên tiếng động ra khỏi phòng.




      Usagi, Hale205, susu10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :