1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đụng phải bà mai đẹp nóng bỏng - Hắc Khiết Minh (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Đụng phải bà mai đẹp nóng bỏng
      Nhân vật chính: Triệu Tử Long vs La Lan
      Hệ liệt: City woman
      Tác giả: Hắc Khiết Minh
      Editor: LingXing

      Sơ lược :
      Ôi mẹ ơi! Môi mỏng, mặt trắng, mắt tam giác ngoan đỏ lừ.
      Gương mặt kia trắng bệch như thần chết đòi mạng đó của ta chỉ dọa người dân lương thiện sợ.
      Mà ngay cả người xấu làm nhiều chuyện ác cũng dám tùy tiện trêu chọc
      Hết lần này đến lần khác lái xe đụng bị thương rước phải cái phiền phức bỏ được.
      Để đưa ra tòa hoặc làm nhân viên cho , có hai con đường lựa chọn.
      Trong nhà có núi vàng núi bạc đủ để bồi thường cho ta. Chỉ đành liều mình bồi thường kẻ tiểu nhân bỉ ổi, mặc kệ công việc mai mối chính thức làm mà chạy làm theo sai bảo “độc hại” của .
      Nhất định là bát tự của vả xung khắc mới có thể vừa nhìn thấy nhau là ghét nhau.
      Bất kể là chuyện nhặt đáng kể nào cũng có thể khiến họ tranh cãi ngừng.
      Ba năm trước ta rước phải oan gia đối đầu hết lần này đến lần khác đến nhà gây hiềm khích.
      Mục đích muốn khống chế người cháu trai mang giá trị lên đến hàng tỷ là ta.
      Cái tên vô sỉ này lại có cách đánh bại ép làm bảo mẫu cho ta.
      Điều kì lạ là suốt ngày bọn họ cứ cãi nhau nhưng tình cảm ngày càng tốt.
      Tuy rằng lớn lên ta cách khá xa bất quá chỉ là cực kỳ lạnh lẽo.

      Dựa theo quy tắc mai mối của nhà ghi lại điều kiện của ta vào sổ ghi chép, xếp ta vào nhóm hàng.
      Mặc dù ta phải cực phẩm nhưng cũng được tính là hàng cao cấp rồi.
      có loại hàng tốt như vậy đương nhiên muốn giữ lại cho bản thân dùng.
      Trai xinh cùng đẹp có gì là kỳ lạ,người đẹp cùng quái vật mới gọi là tuyệt phối.

      MỞ ĐẦU
      Người xưa : loại gạo nuôi trăm loại người
      Người xưa lại : năm có 365 ngày
      Người xưa còn : 365 nghề, mỗi nghề đều có trạng nguyên (người tài)
      Lúc , thường ngắm tấm biển gỗ đen lâu năm với câu đối phát sáng cửa lớn.
      Lúc đeo cặp học cũng ngắm,lúc tan học về nhà liếc nhìn, lúc nghỉ học vui chơi vẫn thường được các bà dì gọi về để giúp lau chùi
      Nhưng thông thường người cầm khăn cũ leo cầu thang để lau chùi tấm biển gỗ là , trong đầu chỉ nghĩ là đợi lát lau chùi xong có thể ăn kem, còn những chữ to tấm gỗ kia có ý nghĩa gì chưa từng suy nghĩ, đợi đến khi lớn thêm chút, rốt cuộc mới dần dần hiểu ý nghĩa của chữ cột gỗ, cũng vào lúc đó mới hiểu được vì sao trong nhà mình thường có rất nhiều chú dì ra ra vào vào
      Câu liễn của lớn nhà , dưới phân biệt thành:
      Hôn duyên hương bộ thủ trung ác
      (Hôn nhân tốt được ghi chép và nắm vững trong tay)
      Giai nhân tài tử nhất thủ khiên
      ( xinh đẹp chàng trai tài hoa nắm tay nhau)
      Hoành phi viết : bà mai trạng nguyên
      Trạng nguyên?
      lần đọc tiên đọc được: “Nghề nào cũng có trạng nguyên” Khi câu này được ra, bởi vì mù mờ nhất thời, mà làm ra việc ngu ngốc đó là mở miệng hỏi câu: “Bà mai cũng có thể trở thành trạng nguyên sao?”
      Câu hỏi ngu ngốc, đến giây liền hiểu hơn nữa tỉnh ngộ rằng mình ở nơi ổn nhất, mở miệng hỏi vấn đề nên hỏi nhất, tất cả các đều tập trung đông đủ bàn ăn nhà họ La.
      Chỉ nghe vừa câu này, liền nghe được những người lớn trong nhà từ người mẹ biết ăn của , ba người , hai bà dì, hai bà chồng cùng với bà ngoại và bà nội của đồng loạt lên tiếng.
      “Ai bà mai thể trở thành trạng nguyên? Nghề nào cũng đều có trạng nguyên, bà mai đương nhiên cũng có người giỏi nhất, bà mai của nhà họ La chúng ta chính là người giỏi nhất trong nghề này”
      “Đúng vậy, huống chi tổ tiên đời thứ mười nhà chúng ta cũng giả trai lên kinh thi trạng nguyên về đó thôi”
      “Tiểu Lan, con ở trường phải học hành cho tốt, đừng để mất mặt nhà họ La chúng ta”
      “Đúng vậy, làm bà mai phải là dễ dàng, trong đó có chút năng khiếu bẩm sinh học làm sao cũng được”
      “Tôi còn nhớ khi lần đầu tiên tôi làm mai thiếu chút nữa phá hư rồi…..”
      Thở nào thở nào, phòng ăn lập tức vang lên tràng tiếng ồn ào, đủ thứ thanh tiếng , cứ mãi ngừng.
      Trời ơi, đúng là học ngoan…
      Nhìn thấy trước mắt cả mười cái miệng cùng nhau hợp lại bala bala đến nỗi nước bọt văng tứ tung, hận thể bịt chặt lỗ tai của mình lại, nhưng nếu làm như vậy , sau đó có thể chết càng khó coi, nên đành phải cố ép bản thân mở to mắt mỉm cười lắng nghe lời dạy, cười cho đến khi cảm thấy miệng mình cũng cứng, hơn nữa cũng sắp chuột rút rồi, cả đám dì giỏi ăn của cũng vì phải xem phim truyền hình lúc tám giờ mới chịu tha cho .​
      Elise Tuyen, Phong Vũ Yên, Trâu2 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      MỞ ĐẦU

      Người xưa : loại gạo nuôi trăm loại người

      Người xưa lại : năm có 365 ngày

      Người xưa còn : 365 nghề, mỗi nghề đều có trạng nguyên (người tài)

      Lúc , thường ngắm tấm biển gỗ đen lâu năm với câu đối phát sáng cửa lớn.

      Lúc đeo cặp học cũng ngắm,lúc tan học về nhà liếc nhìn, lúc nghỉ học vui chơi vẫn thường được các bà dì gọi về để giúp lau chùi

      Nhưng thông thường người cầm khăn cũ leo cầu thang để lau chùi tấm biển gỗ là , trong đầu chỉ nghĩ là đợi lát lau chùi xong có thể ăn kem, còn những chữ to tấm gỗ kia có ý nghĩa gì chưa từng suy nghĩ, đợi đến khi lớn thêm chút, rốt cuộc mới dần dần hiểu ý nghĩa của chữ cột gỗ, cũng vào lúc đó mới hiểu được vì sao trong nhà mình thường có rất nhiều chú dì ra ra vào vào

      Câu liễn của lớn nhà , dưới phân biệt thành:

      Hôn duyên hương bộ thủ trung ác
      (Hôn nhân tốt được ghi chép và nắm vững trong tay)

      Giai nhân tài tử nhất thủ khiên
      ( xinh đẹp chàng trai tài hoa nắm tay nhau)

      Hoành phi viết : bà mai trạng nguyên

      Trạng nguyên?

      lần đọc tiên đọc được: “Nghề nào cũng có trạng nguyên” Khi câu này được ra, bởi vì mù mờ nhất thời, mà làm ra việc ngu ngốc đó là mở miệng hỏi câu: “Bà mai cũng có thể trở thành trạng nguyên sao?”

      Câu hỏi ngu ngốc, đến giây liền hiểu hơn nữa tỉnh ngộ rằng mình ở nơi ổn nhất, mở miệng hỏi vấn đề nên hỏi nhất, tất cả các đều tập trung đông đủ bàn ăn nhà họ La.

      Chỉ nghe vừa câu này, liền nghe được những người lớn trong nhà từ người mẹ biết ăn của , ba người , hai bà dì, hai bà chồng cùng với bà ngoại và bà nội của đồng loạt lên tiếng.

      “Ai bà mai thể trở thành trạng nguyên? Nghề nào cũng đều có trạng nguyên, bà mai đương nhiên cũng có người giỏi nhất, bà mai của nhà họ La chúng ta chính là người giỏi nhất trong nghề này”

      “Đúng vậy, huống chi tổ tiên đời thứ mười nhà chúng ta cũng giả trai lên kinh thi trạng nguyên về đó thôi”

      “Tiểu Lan, con ở trường phải học hành cho tốt, đừng để mất mặt nhà họ La chúng ta”

      “Đúng vậy, làm bà mai phải là dễ dàng, trong đó có chút năng khiếu bẩm sinh học làm sao cũng được”

      “Tôi còn nhớ khi lần đầu tiên tôi làm mai thiếu chút nữa phá hư rồi…..”

      Thở nào thở nào, phòng ăn lập tức vang lên tràng tiếng ồn ào, đủ thứ thanh tiếng , cứ mãi ngừng.

      Trời ơi, đúng là học ngoan…

      Nhìn thấy trước mắt cả mười cái miệng cùng nhau hợp lại bala bala đến nỗi nước bọt văng tứ tung, hận thể bịt chặt lỗ tai của mình lại, nhưng nếu làm như vậy , sau đó có thể chết càng khó coi, nên đành phải cố ép bản thân mở to mắt mỉm cười lắng nghe lời dạy, cười cho đến khi cảm thấy miệng mình cũng cứng, hơn nữa cũng sắp chuột rút rồi, cả đám dì giỏi ăn của cũng vì phải xem phim truyền hình lúc tám giờ mới chịu tha cho .

      CHƯƠNG 1.1

      Lúc giữa trưa

      Thời tiết rất nóng, nóng đến nỗi khiến người ta nóng nảy bực bội, hơn nữa càng khiến cho khó chịu, thế nhưng trong cái ngày vừa nóng nực vừa buồn chán, vậy mà dưới mặt trời chói chang lại gặp kẹt xe thể động đậy.

      “Chào… La, rốt cuộc còn bao lâu nữa chị mới đến được hả?”, giọng nữ lo sợ nghi hoặc từ điện thoại truyền đến.

      tay nắm vô lăng, tay cầm điện thoại, La Lan liếc mắt, kìm chế xúc động muốn mắng người, lên tiếng làm yên lòng người: “ Ngô, hãy bình tĩnh, tôi sắp đến nơi rồi.

      vậy sao? Nếu như chị đến được, tôi…tôi nghĩ chúng ta đổi ngày khác tốt hơn!”, giọng sợ hãi nhát gan lại lần nữa xông ra khỏi loa điện thoại.

      dễ dàng di chuyển vô lăng, mỉm cười tiếp tục an ủi chưa lâm trận muốn thoái lui này. “ Ngô, đừng có khẩn trương, Lý là người rất tốt, nếu như tôi có đến muộn chút, ấy có thể trò chuyện trước, sau khi chuyện hợp rồi có vấn đề gì nữa.”

      “Nhưng…nhưng…tôi…”

      Ngô lại chuyện như muỗi kêu, La Lan chịu được lại liếc mắt, có trời biết lần đầu tiên khi gặp được hai người này hiểu được Ngô trời sinh nhát gan, hoàn toàn có chủ kiến và Lý tính cách dịu dàng, thành thục chững trạc là do ông trời tác hợp. Chỉ cần hai người bọn họ gặp nhau, cái bà mai là đây tám chin phần kiếm được lợi nhuận rồi; nhưng điều tiên quyết là, nếu như có thể thuyết phục được Ngô với kỷ lục sáu lần chạy trốn này ở lại quán cà phê.

      Nhưng nghe thấy giọng sợ hãi ngừng của này, La Lan gần như có thể tưởng tượng được ấy ngồi ghế yên, liên tục nhìn ra cửa, dự định bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra cửa.

      La Lan hít sâu hơi, cắt ngang lời lắp của ấy, : “ Ngô, bản thân muốn lấy chồng, đúng ?, nghĩ xem tuổi của cũng nữa, lẽ nào nghĩ muốn ở vậy cả đời sao?”.

      “Nhưng…tôi tôi…”

      “Tin ở tôi, chắc chắn thích Lý”

      vừa được nửa, con đường phía trước đột nhiên chiếc xe tải đâm ra, La
      Lan hoảng hốt; lập tức đạp thắng xe, cả ngưởi suýt chút nữa đụng vào vô lăng, điện thoại tay cũng rớt xuống dưới xe.

      “Bim bim”, tiếng kèn chói tay đột nhiên vang lên

      biết lái xe à !” Tài xế xe tải bực bội nhấn còi xe hai lần, lúc chạy qua phía trước xe vẫn quên mở miệng chửi bới.

      “Shit, làm trò à, con mẹ nó vượt đèn đỏ còn mạnh mồm, chết !” chưa kịp hoàn hồn còn bị mắng, La Lan vô cùng tức giận, nghĩ cũng them nghĩ liền làm động tác giơ ngón tay giữa về phía chiếc xe tải mới vừa xa ,vừa chửi lại người ta, vừa đạp chân ga tiếp tục chạy về phía trước.

      Nào ngờ, mới vừa quay đầu lại, nhìn thấy trước xe đột nhiên xuất bóng đen, sợ đến mức lại thắng xe lần nữa,vả lại cảm thấy phía trước đụng trúng người, hơn nữa mũi của , lần này lại đụng trúng vào vô lăng.

      Nhưng nhận ra chính mình đụng trúng người, quan tâm đến cái đau của mình, lập tức bịt mũi mở cửa xuống xe, chạy lên phía trước.

      ơi, sao chứ?”

      Phát người đàn ông tóc dài nằm trước đầu xe, ta muốn đứng lên, La Lan thấy vậy lập tức muốn đỡ ta, lại bị ta gạt tay ra, chỉ nghe được ta chửi ầm lên.

      “Đáng chết, có mắt hả?” nhìn thấy vai bị trầy xước và có vẻ gãy xương cánh tay, ta quả giận đến cực điểm.

      này, xin lỗi, vừa nãy tôi nhìn thấy”. La Lan tự biết sai, nhẫn nhịn xin lỗi, trong lòng chửi đến ba đời tổ tiên của .

      “Mẹ nó, biết lái xe đừng có lái” ta lại mắng thêm câu.

      Cái tên XX, tên tóc dài chết tiệt, bản thân chịu nhìn đường còn dám trách .

      Cơn giận trong lòng La Lan, lập tức mở miệng chửi lại: “Có lầm vậy, bây giờ là đèn xanh đó, tôi trách nhìn đường may lắm rồi, cái tên đáng chết…”

      được nửa vừa lúc ta ngẩng mặt lên trừng , ngẩn ra lúc, những câu chửi bới đều nuốt hết vào trong bụng.

      Mẹ ơi, lần đầu tiên nhìn thấy có người giống người xấu như vậy.

      Tóc dài, mặt trắng, môi mỏng, mắt hẹp, mắt mí, ánh mắt dữ tợn, bộ dạng ta như muốn ăn tươi nuốt sống .

      Kỳ lạ, tướng mạo người này là quá hung dữ rồi !

      là, sao nhìn ta lại giống cái loại cả năm nhìn thấy mặt trời, tên giết người biến thái cả ngày mang theo dao phẫu thuật khắp nơi gây án.

      “Đụng trúng người cũng phải là tôi, ngược lại còn ăn hùng hồn, Shit!”

      Nâng tay phải của mình, ta mới được nửa, đột nhiên cơn đau truyền đến, hai má ta co rút lại, nhịn được chửi mắng tiếng.

      Nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của ta, lúc này La Lan mới nhìn thấy cánh tay đầy máu của ta, trong lòng sợ hãi, mặt trắng bệch, liền thu lại những lời chửi mắng trong lòng, “Trời ơi, nhanh lên xe, tôi đưa đến bệnh viện!”

      ta lườm cái, hài lòng với khẩu khí ra lệnh đó của .

      này, tôi ngại tiếp tục ở đây chảy máu, chỉ cần xác nhận trước cho tôi là cần đến bệnh viện!” khuôn mặt cứ như ông đây hài lòng của ta lại làm cơn tức trở lại, lửa giận trong ngực bất giác áp đảo cái cảm giác sợ hãi ban đầu khi bị đôi mắt của ta trừng, đứng ở cửa xe tức giận mất bình tĩnh trừng mắt lại với ta, vẻ mặt ưa nỗi cái đức tính của ta.

      Sát thủ biến thái lại lườm , sau khi cân nhắc tình hình mới nhịn đau, lời nào lên xe ngồi.

      La Lan lên xe đạp chân ga, lấy tốc độ nhanh nhất đưa ta đến bệnh viện.

      được nửa đường, ta mượn điện thoại của thông báo cho bạn bè, giữa đường ta chịu đau nhăn mặt nhiều lần, xem ra giống ác quỷ ăn thịt người, như vậy càng khiến gia tăng tốc độ, bỗng chốc đạp nhanh chân ga đến thẳng phòng cấp cứu, muốn thoát khỏi tên đàn ông kì lạ bên cạnh.

      “Giấy chứng minh”, giơ tay trước mặt cái tên vừa mới được rửa sạch vết thương ở vai ngồi giường bệnh đợi bó thạch cao .

      “Làm gì?” ta lườm , vui hỏi ngược lại.

      “Sao nào, sợ tôi đem bán sao? Chúng ta ở bệnh viện, tưởng rằng tôi có thể làm gì ?” Sắc mặt La Lan lại tốt trả lời: “ đăng ký”
      Nghe vậy, sắc mặt ta càng khó coi! lời lấy ví da từ trong túi ra, rút ra chứng minh thư đưa cho .

      Lúc này y tá đến, lấy ra đống dụng cụ y tế.

      La Lan lấy chứng minh thư rồi xoay người ra, đến quầy thay ta làm thủ tục đăng ký.

      Lúc điền thông tin cá nhân, nhìn thấy tấm hình chứng minh thư của ta, trong lòng tránh khỏi kinh ngạc.
      Trời ơi, cái tên này nhìn sao mà giống loại người lưu manh, tấm hình chứng minh thư của ta chắc là ảnh chụp lúc học cấp ba, nhưng mắt lúc đó của , lại là bộ dạng hung ác, cứ như nhiếp ảnh gia có thù với ta, nhìn kinh hồn bạt vía.

      Bởi vì ánh mắt hung tợn của ta, xem ra có chút dọa người, khiến người khác trong lòng sợ hãi, chịu được phải lấy tay che lại tấm ảnh, mới tiếp tục điền thông tin của ta.

      Ai ngờ khi nhìn thấy tên của ta, suýt chút nữa cười lên.

      Triệu Tử Long?

      “Phù” La Lan nhịn cười, dám tin mà nhìn lại thêm lần, cái tên chứng minh thư quả viết ba chữ Triệu Tử Long.

      Trời ơi, ta tên là Triệu Tử Long!

      La Lan dời tay che ảnh ra, nhìn thấy khuôn mặt trông rất giống tên xấu xa, xem thêm vị tướng quân chính nghĩa ngất trời tiếng tăm lừng lẫy chinh chiến ngàn dặm trong lịch sử, nhịn được muốn bật cười.

      Hahahaha, cũng may hơn ngàn năm trước tướng quân Triệu có dáng vẻ này của ta, nếu nghĩ vợ của Lưu Bị phải quăng mình xuống giếng, mà là bị cái mặt của ta dọa đến sảy chân rớt xuống giếng mà chết.

      La Lan cúi đầu vừa điền thông tin của ta vừa nhịn cười, đến nỗi bả vai cũng rung lên.

      ơi, sao chứ?” y tá vừa nãy mới rửa vết thương cho Triệu Tử Long đằng sau lưng , còn tưởng rằng lo lắng cho ta, bất giác dừng lại mà an ủi : “ ơi, yên tâm , bạn trai của sao, ta chỉ bị gãy xương tay mà thôi, tĩnh dưỡng hai tháng là khỏe thôi, có trở ngại gì đâu.”

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 1.2

      La Lan bị dọa giật mình, lập tức dừng viết quay đầu lại, sợ người khác nhìn thấy chỉ thương cảm mà còn lén cười trộm, vội che giấu vui mừng nơi khóe miệng,
      “Cám ơn , nhưng ta phải bạn trai của tôi.”

      “A, xin lỗi.” y tá xấu hổ đỏ mặt, có điều vẫn hiếu kì hỏi: “Vậy có quan hệ với ta…”

      “Uhm…uh…” La Lan xấu hổ giơ tay chỉ về phía mình rồi lại chỉ về phía Triệu Tử Long :

      “Tôi là người cẩn thận đụng ta bị thương.”

      “Ah,oh.” y tá gật đầu, bối rối xoay người mất.

      La Lan thoải mái thở hơi xoay đầu tiếp tục đăng ký giúp ta, khó khăn lắm mới làm xong mọi thứ, lúc muốn rời khỏi quầy tư vấn quay về phòng bệnh của ta, bị chàng trai khác vội vàng chạy đến quầy đụng làm rớt chứng minh.

      Shit! Làm gì thế, sao hôm nay lại yếu ớt như vậy?

      “Ah, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Người đàn ông vội vàng ngồi xổm xuống lượm lên đưa cho , sau đó liền quay lại quầy hỏi: “ y tá, xin hỏi chút Triệu Tử Long ở phòng nào vậy?”

      Lông mày La Lan khẽ giật, chỉ nghe thấy y tá ở quầy vẻ mặt vô cảm trả lời: “Phòng đầu tiên bên tay trái.”

      “Cám ơn, cám ơn.” ta nghe xong lập tức cám ơn, thèm quay đầu lại mà chạy về phiá phòng bệnh.

      Chậc, cái người này chính là người bạn mà ta liên lạc qua điện thoại sao?

      Đáng tiếc cho ta vừa mới giúp lượm lại chứng minh của Triệu Tử Long, người này đúng là ngu ngốc.

      La Lan sắp xếp lại túi xách, ngờ theo sau lưng người đàn ông vội vàng này, cũng đến cũng gian phòng.

      Còn chưa vào cửa, nghe thấy tiếng ngạc nhiên của người có bộ dạng khẩn trương kia phát ra.

      “Cái gì? Gãy xương? Bao lâu mới khỏi?”

      La Lan cũng gõ cửa liền bước vào, chỉ thấy bác sĩ chữa trị cho sát thủ biến thái rồi, đúng, là cái người tên Triệu Tử Long đó, bác sĩ giúp ta cố định lại cánh tay bị gãy xương .

      Kì lạ là, vị bác sĩ mang mắt kính, mặc áo blouse trắng phía sau lại để tóc đuôi sam giống người đời Thanh, La Lan thấy vậy nên nhìn cái người bác sĩ này thêm mấy lần.

      Chỉ thấy ta mỉm cười, tháo bao tay xuống, mỉm cười giải thích: “Thông thường mà , nơi gãy xương cần bốn đến sáu tuần tạo mảng xương bọc xương gãy để tránh bị lệch, khoảng lúc đó là có thể tháo rồi, chỉ có đều mày vẫn chưa lành hẳn, cần phải qua tám tuần mới có thể mang vác vật nặng, muốn chắc chắn chút nên đợi đủ tám tuần hãy tháo.”

      Cái người bộ dạng khẩn trương này vừa nghe thấy bốn đến sáu tuần muốn ngất xỉu rồi, sau đó lại nghe bác sĩ khuyến cáo nên đợi đến tám tuần, sắc mặt ta trắng bệch còn chút máu.

      Bác sĩ bím tóc dài nhìn thấy vậy vỗ vai ta : “Yên tâm , ấy vẫn còn trẻ, khỏe lại nhanh thôi.” xong ta cười đến nỗi có chút vui mừng thái quá lại vỗ vai
      Triệu Tử Long lát rồi .

      Cái người bộ dạng khẩn trương lại vì vậy mà thấy yên tâm, chỉ thấy ta hai mắt mù mờ nhìn vào thạch cao tay phải của Triệu Tử Long, mặt chau mày ủ rồi lẩm bẩm:

      “Tiêu rồi, tiêu rồi, giờ lát cũng thể dừng, vả lại cần phải nghỉ ngơi hai tháng, lần này chết chắc rồi…”

      Ngược lại nhìn đương Triệu Tử Long bày ra dáng vẻ người có gì, so với cái người đàn ông đột nhiên xuất bình tĩnh hơn nhiều, chỉ thấy lông mày của hơi nhăn lại.

      lườm người kia cái, lạnh lùng ném câu: “Chết cái gì mà chết, tôi vẫn chưa chết, đem tôi vào quan tài à!”

      phải, tôi đương nhiên phải có ý này, nhưng bây giờ tay của thành như vậy rồi, vậy kịch bản phải nộp lúc tám giờ, nhưng mỗi đêm đều cần gấp, cũng may cái của hôm nay giao rồi, vậy những cái tiếp theo…” Khuôn mặt cái người khẩn trương đau buồn, dáng vẻ như là sắp khóc.

      là chịu nổi với cái tên “hâm” này, làm việc với ta lâu như rồi, mà lại gặp chuyện vẫn cứ quá vội vàng.

      “Tay gãy rồi, tôi có miệng sao?” Triệu Tử Long híp mắt, lão đại hài lòng nhắc nhở.

      “Ah? Đúng vậy!” cái người khẩn trương nghe vậy, hai mắt sáng cả lên, tinh thần hoàn toàn phấn chấn trở lại, “Tôi lặp tức tìm nhân viên đánh chữ.”

      Lời còn chưa hết, ta chạy đến cửa suýt chút là đụng phải La Lan đứng bên cửa.

      Ai biết được, Triệu Tử Long đột nhiên lại gọi ta trở lại: “Tiểu Lâm, đợi !”

      “Ah?” bước chân khẩn trương của Tiểu Lâm mau chóng ngừng lại, quay đầu lại nhìn ,

      “Sao vậy?”

      tại người.” Triệu Tử Long xấu xa nhìn La Lan, nhếch mày .

      “Hả?” Tiểu Lâm lại ngẩn ngơ, hiểu.

      La đây là người gây ra chuyện, tôi nghĩ ta nên bồi thường thiệt hại của tôi”

      La Lan híp mắt lại, chịu đựng bực tức bước đến trả lại ta chứng minh thư, hai tay khoanh trước ngực : “ Triệu, tiền viện phí của tôi trả, có điều tôi khuyên nên quá tham lam, đụng trúng là lỗi của tôi, nhưng lúc đó đèn báo hiệu là đèn xanh, ngoại trừ tiền viện phí tôi trả thêm khoản tiền nào!”

      chắc chắn lúc đó là đèn xanh?” ta nhướng mày, lạnh lùng : “Lúc tôi vạch kẻ đường, đèn hiệu chuyển rồi.”

      bậy” mặt lạnh, trừng mắt với ta .

      nhìn phía trước” cắn chặt hàm dưới, gò má nhợt nhạt co rút lại: “ bận cãi nhau với tài xế xe tải”

      Bởi vì câu này La Lan run rẩy lùi lại, cẩn thận nhớ lại, lúc đó đúng là để ý đèn hiệu có phải đổi hay .

      “Tôi ngại lên tòa, tin rằng muốn tìm cửa hàng ở gần đó giúp tôi làm chứng cũng phải khó” ta mỉa mai, chính là dáng vẻ chanh chua chửi bới của lúc đó.

      La Lan nghẹn lời lúc, biết bản than mình đuối lí, đành phải : “ muốn như thế nào?”

      Thấy biểu phục, Triệu Tử Long chỉ cảm thấy này cần phải dạy bài học, nhịn được nghiêm mặt : “Tôi rồi, tôi muốn bồi thường tổn thất cho tôi, tôi phải dựa vào bàn tay kiếm cơm, tại tay phải của tôi bị làm gãy rồi, chẳng khác nào tên có cơm ăn…” ta quay đầu nhìn Tiểu Lâm, hỏi: “Lúc nãy bác sĩ bao lâu?”

      “Hai tháng” Tiểu Lâm vội trả lời

      “Có ý gì? phải là muốn tôi trả sinh hoạt phí trong hai tháng cho chứ?” La Lan sợ hãi, hai mắt phát ra cái nhìn bén nhọn.

      “Sinh hoạt phí?” Triệu Tử Long khinh thường , dùng cái mũi hừ tiếng.

      “Cái gì mà sinh hoạt phí? Nếu chỉ đơn giản như vậy tốt rồi! à, có biết tai nạn lần này gây ra khiến chúng tôi tổn thất bao nhiêu ? Bây giờ Triệu phải nộp gấp bản thảo lúc tám giờ, ngày cũng thể dừng được, nếu như sai hẹn nộp kịp bản thảo, phải bồi thường hơn chục triệu đó!” Tiểu Lâm trách móc, tất cả đều cho là sai.

      Hơn chục triệu?!

      La Lan vừa nghe, mặt trắng bệch, hai mặt trợn to.

      Cái tên XXX này, kiếm ở đâu chục triệu bồi thường người ta? Bán luôn cũng được nhiều tiền như vậy.

      “Dựa vào chục triệu là chục triệu sao, các tưởng tôi ngốc à? Chỉ là bị gãy xương tay phải, cho rằng tay ta là tay vàng sao? Cho dù có là người làm bằng vàng ròng cũng có mắc như vậy!” Sắc mặt trắng bệch, ngoan cố .

      “Yên tâm, cần bồi thường chục triệu.” Triệu Tử Long lạnh lùng .

      “Nếu phải vậy muốn như thế nào?” cố gắng bình tĩnh, mạnh miệng hỏi lại.

      “Tôi muốn tay của trừng mắt với có tính tình nóng nảy, giọng mềm mại, mắt to môi đỏ, tóc xoăn gợn sóng này.

      “Tay của tôi?” ngẩn ra lúc.

      “Tôi phải giao gấp kịch bản cho người ta, phải đến giúp đỡ, nghe những gì tôi rồi đánh lại, cho đến khi tay tôi khỏi hẳn mới thôi.” ưa được với cái tính kêu căng tự cho là đúng của , phải chỉnh đốn .

      La Lan lườm , giống như lời vừa phải là quốc ngữ vậy.

      Triệu Tử Long lườm lại , chầm chậm : “Tòa án, phụ giúp, tự chọn cái .”

      La Lan vẫn lườm ta, hơn nữa trong lòng đầy kích động, muốn đem chậu nước tiểu bên cạnh “tặng” cho ta.

      Shit! Shit! Shit! Shit

      Lúc La Lan xông vào quán cà phê của Bạch Vân, vả lại nhìn thấy đến nơi hẹn, nắm chặt nắm tay, nhẫn nhịn tiếng rít xông lên từ cổ họng.

      Cái đáng chết đó lại chạy trốn lần nữa rồi! Mà tất cả đều do cái tên biến thái đáng ghét kia hại cả, nếu như lúc nãy trì hoãn thêm lát, Ngô cũng có cơ hội rút lui.

      “Cái đó lại chuồn rồi à?” La Lan đến quầy Bar, giọng hỏi.

      Trong quầy bar Bạch Vân bất đắc dĩ cười, nhếch vai : “Mình thử giữ ấy lại, nhưng ấy nhưng lúc mình tiếp đón khách rồi.”

      ta đến bao lâu rồi?” La Lan hất hất cằm dưới chỉ ngồi ở bên cửa sổ.

      “Được lúc rồi” Bạch Vân lau ly thủy tinh, hỏi : “ chạy đâu, sao bây giờ mới đến?”

      “Nhắc đến cái này mình tức đầy bụng, mình giải quyết ta trước, đợi lát nữa với cậu sau.” La Lan vẫy tay, xoay người về phái bàn của ngồi.

      đến tự động ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười chuyên nghiệp, “ Lý?”

      La.” Vừa thấy đến, khuôn mặt Lý mang nụ cười bất đắc dĩ.

      ngại quá, để đợi lâu rồi. Là như thế này, lúc nãy xe tôi nhận được điện thoại của Ngô, là bạn của áy gặp tai nạn giao thông , ấy nhanh chóng đến bệnh viện thăm hỏi, cho nên lần gặp mặt này có thể phải đổi ngày khác rồi.”

      ta vừa nghe, mặt biểu nhỏm, bất giác : “Bạn ấy vẫn ổn chứ?”

      “Chắc là có trở ngại gì lớn đâu.” La Lan biểu lộ nụ cười an ủi: “ Ngô thấy có lỗi với , ấy rất xin lỗi

      “Đừng như vậy, trời có lúc nắng mưa thất thường, đời khó tránh việc ngoài ý muốn, xin hãy chuyển lời đến Ngô cần bận tâm.” Lý rộng lượng .

      vậy sao ? Vậy quá tốt rồi.” La Lan cố giả vờ bình tĩnh, ra hàng loạt lời dối vô hạn: “ thực tế, Ngô rất lo lắng về ấn tượng của đối với ấy tốt, bận tâm, ấy muốn sắp xếp thêm thời gian gặp mặt , biết là tuần sau Lý có rãnh ?”

      “Tất nhiên rãnh.” Tin vào lời của La Lan, ta mỉm cười, trong đầu cảm thấy nhỏm hơn nhiều.

      “Nếu như vậy, tuần sau cũng ở tại chỗ này được ?”

      “Được.” ta gật đầu đồng ý.
      La Lan đứng dậy, bắt tay với ta, “Vậy làm phiền rồi. Hôm nay ngại quá, lãng phí thời gian của .”

      Thấy đứng lên, ta cũng đứng lên theo bắt tay với , muốn yên tâm :

      đâu, bạn tôi đúng lúc ở gần đây, vốn dĩ buổi tối hẹn gặp ấy, bây giờ càng tốt có thể sớm chút.”

      “Vậy à? Vậy quá tốt rồi, thông thả.”

      La Lan lại miễn cưỡng cười cái, sau khi tiễn , xoay người, lập tức thu lại nụ cười mặt, thở hổn hển đến quầy bar, tìm cái ghế cao ngồi xuống.

      “Cà phê?” Bạch Vân đặt cái ly lau sạch lên giá, quay đầu hỏi.

      cần.” vui lắc đầu, “Lấy cho mình rượu Tequila”

      Bạch Vân lấy rượu cất giữ trong tủ ra, rót ly cho , “Chuyện gì vậy? Xem tâm trạng của cậu, chắc chỉ là vì việc Ngô bỏ lần nữa phải ?”

      “Chỉ là trong số đó thôi, cậu biết, hôm nay mình đúng là gặp phải xui xẻo tám kiếp mà!” cầm ly rượu lên, ngụm uống hết phân nửa, hắt hơi khó chịu, mới : “Vừa sang sớm thời tiết đủ nóng nực rồi, lúc đường lại gặp kẹt xe, bao lâu lại đụng phải chiếc xe tải vượt đèn đỏ, vô duyên vô cớ bị người khác mắng cũng thôi , đợi đến lúc quay đầu lại, cẩn thận lại đụng trúng người khác, mình vội vàng đưa ta đến bệnh viện, cho nên mới đến trễ vậy.”

      “Làm sao, cái người đó thách giá trời sao?” Bạch Vân sắc mặt thay đổi, hiếu kỳ hỏi.

      “Sao mà chỉ thách giá trời!” La Lan vui híp đôi mắt đẹp : “Tay phải của ta gãy xương bó thạch cao rồi, hai tháng sau mới có thể tháo ra, cái tên đó ta là cái gì mà biên kịch bản thảo lúc tám giờ, còn ký cái gì mà hợp đồng thối nào đó, nếu như giao được kịch bản, trái hợp đồng phải bồi thường hơn chục triệu.”

      ta muốn cậu bồi thường?” Bạch Vân nhướng mày.

      phải, mình làm gì có nhiều tiền như thế, dù cho có bán thân cũng có!” La Lan uống sạch chỗ rượu còn sót lại, vui mà mạnh tay đặt cái ly lên quầy, “ ta muốn mình phụ giúp!”

      “Phụ giúp?” Bạch Vân kinh ngạc, “Phụ giúp việc gì? Tóm lại thể kêu cậu viết kịch bản đúng ?”

      “Làm sao có thể.” La Lan nghe xong bật cười, chỉ vì mũi của mình : “Là muốn mình phụ giúp đánh chữ. ta , ta , mình đánh chữ, xem xem mình muốn phụ giúp hay là muốn lên tòa án, hai chọn

      “Vậy cậu sao?”

      La Lan hai tay nhất quán, rất vui : “Còn có thể như thế nào, đây cũng
      có tiền bồi thường cho ta, chỉ đành phục tùng tiểu nhân thôi!”

      “Vậy cậu còn giận cái gì nữa?”

      “Mình cam tâm mà! Cậu biết cái tên đó có bộ mặt người xấu xa, cái gương mặt tên sát thủ biến thái sống thấy mặt trời, bộ dạng vênh váo đó của ta, giống như tất cả mọi người đều là đầy tớ, giống như chỉ ta là ông chủ, là khiến người khác nhìn mà thấy ghét!”

      Bạch Vân nhướng vai, cười an ủi : “Được rồi, đừng tức giận như vậy, giận hại sức khỏe, lại để người ta đắc ý, đúng rồi, cậu ta viết kịch bản tám giờ gì, chiếu ở đâu?”

      biết, mình có hỏi.” La Lan liếc mắt, vui : “Dù sao những bộ phim truyền hình đó phải cả ngày chém chém giết giết cũng là tới lui, mình chỉ phụ trách đánh chữ, mới lười quản nội dung của ta là cái gì! Huống chi cái tên đó mang cái bộ dạng khốn kiếp, mình tin thứ ta viết có thể hay đến mức nào.
      Tuyết Liên, Trâuthuyt thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tiếp editor ơi! hay qá
      thuyt thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      CHƯƠNG 2.1
      Sai rồi.

      Buổi sáng ngày thứ hai lúc 10 giờ, La Lan lập tức phát quá sai lầm, đặc biệt là lúc bị ta đầu độc sau tiếng đồng hồ trước máy tính.

      Cái tên này chỉ lớn lên giống tên khốn kiếp, ta vốn dĩ là tên khốn kiếp, , đúng, ta là kẻ biến thái.

      đến trễ rồi.”

      Đúng chín giờ, vừa có mặt địa điểm mà hôm qua ta đưa cho, vừa mở cửa bị khuôn mặt lãnh khốc trắng bệch của ta dọa, ta xong câu đó với vẻ mặt chút cảm xúc, chỉ muốn giải thích nguyên nhân mình đến trễ, ta cũng chẳng thèm quan tâm mà xoay người vào phòng.

      La Lan thấy vậy, cắn răng chịu đựng, nếu phải bởi vì tiền bồi thường ngày hôm đó, nhất định xoay người bỏ !

      theo phía sau ta vào cửa, với ta qua phòng khách, đến phòng làm việc của ta, chỉ thấy bản thảo nháp đầy đất, các bức tường mặt đất được lấp đầy bởi đủ loại tạp chí và sách.

      dùng cái vi tính bàn đó, tài liệu tôi mở sẳn rồi, tiếp tục từ đoạn ‘Chuông cửa vang lên, Tuấn Vỹ đứng dậy mở cửa’”. ta ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, gì nữa cầm ly trà hớp ngụm rồi bắt đầu đọc ra kịch bản.

      La Lan nhíu mày, bản thân muốn gì lại nhịn xuống, bởi vì lười biếng chuyện với ta, thế là ngồi xuống ghế, đặt balo bên cạnh bàn, màn hình tìm được câu mà ta , sau đó bắt đầu làm việc.

      Ai biết được, tốc độ ta quá nhanh, vốn dĩ theo kịp, mấy lần phải ngừng lại hỏi ta, đổi chỉ nhận được châm chọc của ta, làm đến nỗi sắp điên lên.

      mới đánh được câu, ta đọc đến mười câu, nhân vật trong tay chỉ mới cùng bạn ăn cơm, trong miệng ta lên giường ngủ rồi.

      “Trong lòng Tuấn Vỹ buồn bực, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến hiểu lầm của Chỉ Duyên đối với ta. ta trằn trọc ,làm thế nào cũng ngủ được”

      “Đợi chút, sau buồn bực là gì?” La Lan gõ chữ lách cách, La Lan nhíu mày ngay cả đầu cũng quay lại hỏi.

      Triệu Tử Long híp mắt, nhẫn nại : “Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến hiểu lầm của Chỉ Duyên đối với ta.”

      La Lan nhanh chóng đánh máy lại câu này, tai lại nghe thấy ta tiếp tục đến tình tiết bên dưới, tăng tốc gõ bàn phím, nhưng lâu thấy ta lại rất nhanh đến phia trước rất xa. đành phải cứng cả da đầu lại hỏi: “Đợi chút, Tuấn Vỹ lái xe đến dưới lầu nhà Chỉ Duyên, sau đó sao?”

      ta nghe vậy, chau mày lườm , lạnh giọng : “ ta đứng dưới lầu chần chừ , chỉ ngước đầu nhìn vào ánh đèn từ trong nhà Chỉ Duyên tỏa ra.”

      La Lan cố gắng tiếp tục, hơn nữa nghe tốc độ của người đàn ông phía sau chưa giảm lại tiếp tục , gấp gáp bảo ngừng.

      “Đợi lát! Lúc nãy tới đâu rồi?”

      “Tuấn Vỹ ngước đầu nhìn vào ánh đèn từ trong nhà Chỉ Duyên tỏa ra!” giọng điệu hung dữ ta lườm : “ La, cảm phiền động tác của nhanh chút, cái này người ta buổi trưa phải đến lấy đó.”

      Nghe vậy, La Lan nhịn được xoay đầu vui trả lời: “Này, tưởng tôi là máy ghi sao? Hễ là có à!”

      “Tôi có vọng tưởng tốc độ đánh chữ của có thể theo kịp, nhưng chậm chạp cũng có phần hơi quá mức rồi!” ta đứng lên, đến bên cạnh , chỉ vào câu chữ màn hình mà nhẫn nại phê bình cực đoan.

      “Nam nhân vật chính của tôi vào cửa rồi, lại đánh là ở dưới lầu!”

      “Còn nữa, phân cảnh chỗ này của còn chưa đánh đến!”

      “Chữ buồn bực cũng đánh sai chữ, là bộ chữ túc phải bộ chữ hỏa!”

      “Chết tiệt, tôi mời sinh viên trình độ đọc chữ tốt cũng hơn ! học à!”

      La Lan nghe ta vừa chỉ lỗi sai vừa sửa lại, nhưng càng nghe trong lòng càng bực tức, lúc nghe được câu cuối cùng của ta, lửa giận trong lòng lập tức như núi lửa ngàn năm bộc phát.

      Đùng tiếng

      Chỉ thấy bàn hai tay nắm chặt, cả người thịnh nộ đứng dậy,quay đầu lại lửa giận tỏa ra đến ba trợn chỉ tay thẳng vào ta, mắng: “Triệu Tử Long, đừng cho rằng học được mấy năm cảm thấy mình quá giỏi giang! cái gì tôi học? cho là mình đánh chữ có sai sót sao? Từ lúc tôi vào nhà, thở cũng chưa kịp, bày ra cái bộ mặt vênh váo hung hăng, quăng ra tràn rồi tràn câu, ngừng tí nào, tưởng tôi là siêu nhân chắc? giỏi giang như vậy từ mình làm !”

      Triệu Tử Long vừa nghe, ánh mắt gian tà trừng , cắn răng nghiến lợi từng chữ từng câu: “ tưởng là tôi muốn tự mình làm sao? Nếu phải đụng gãy tay tôi, tôi chết tiệt mới phải chịu đựng người có lễ phép ngu ngốc như sao?”

      “Tôi là người ngu ngốc?!” La Lan tức đến nỗi đưa tay đẩy ta, trừng mắt kêu oa oa : “Tôi là phụ nữ ngu ngốc, vậy là gì? Thiên thần vạn năng sao? Nhìn cái gương mặt xấu xa của , tướng quân Triệu Tử Long thời Tam quốc dưới lòng đất mà có biết, ta và có cùng họ cùng tên, nhất định đau khổ rơi lệ cam lòng mà từ dưới mộ nhảy ra!”

      “Vậy sao? Gương mặt hung ác này của tôi, so với bên ngoài hào nhoáng chỉ có da thịt đẹp đẽ, trong đầu toàn cỏ còn tốt hơn nhiều!” ta xong xì mũi khinh bỉ, lại hơi liếc nhìn ngực của : “Những người phụ nữ khác ngực to não, đầu óc người ta trống ít nhất vẫn còn có ngực, tôi cảm thấy đau lòng cho .”

      “Có lầm ? Tôi có ngực?!” La Lan trừng to mắt, lúc sau, nghĩ cũng thèm nghĩ gì, ngẩng đầu ưỡn ngực, bàn tay nắm lấy bàn tay lớn của ta đặt lên ngực của mình, tức giận khàn giọng : “Tôi có ngực?! Vậy cái này gọi là gì, đồng bằng lớn nước Mỹ sao? Biết cái này gọi là gì ? Đây gọi là núi Thánh Mẫu!”

      hổn hển nắm lấy tay ta vỗ vào ngực ta hai cái, hai mắt đầy lửa giận gào lên: “Đây mới gọi là đồng bằng lớn nước Mỹ!”

      “Hiểu ? Núi Thánh Mẫu!” Tay của hai người đặt lại ngực của .

      “Đồng bằng lớn nước Mỹ!” Tay của hai người lại lần nữa bị đặt về lồng ngực của .

      “Núi Thánh Mẫu! Đồng bằng lớn nước Mỹ! Núi Thánh Mẫu! Đồng bằng lớn nước Mỹ…”

      Tay của họ theo cùng giọng tức giận của mà di chuyển ở trước ngực, lần nắm tay chạm vào ngực của mình lần, rồi chạm vào ngực của , mỗi lần chuyển lần, cuối cùng rốt cuộc cầm tay đặt lên bộ ngực tròn trịa xinh đẹp của mình dừng lại, gào to: “Tôi có ngực à? Đây phải là ngực chứ là gì? Bánh bao sao? Mắt chó của mù rồi à! mới có có ngực đó.”

      đơ cả người, hai mí mắt dài trước giờ luôn điềm tĩnh mở to, khuôn mặt bất đắc dĩ nhìn , tay của vẫn bị nắm lấy, đặt bộ ngực xinh đẹp bởi vì tức giận mà nhấp nhô lên xuống.

      La Lan tức giận đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ, thấy ta có phản ứng, mới đột nhiên phát lúc nãy mình nắm lấy tay ta làm cái việc tốt cỡ nào, nhất thời cũng đơ cả người, nhưng bởi vì vấn đề thể diện, chỉ vừa giận dữ vừa xấu hổ vừa quẫn bách ai oán trừng mắt với ta, chịu yếu thế buông tay trước.

      Trong phòng bầu khí yên tĩnh, trái tim của dưới bàn tay của đập mạnh.

      Hai người trợn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của La lan ngày càng đỏ, điều kì quái là lúc này nhận ra rằng bàn tay to lớn giống băng lạnh của ta vậy mà nhiệt độ bỏng người.

      Sau hồi lâu, cổ họng của mới bình tĩnh, mặt biểu cảm rút tay lại, : “Này! Uhm…Tôi nghĩ cũng rất rang rồi.”

      xong, về ghế của mình ngồi xuống, bộ dạng có gì, lại cầm ly trà lên uống ngụm, nhìn La Lan đứng ngay đơ bất động, lời bình thường: “Bây giờ, chúng ta có thể tiếp tục làm việc rồi phải ?”

      “Đương nhiên là được.” đầy xấu hổ cùng quẫn bách trả lời, cố gắng khiến giọng của mình bình tĩnh, sau đó quay lại đối diện với máy tính, kéo ghế lại ngồi xuống, lại đặt hai bàn tay ban nãy làm cái việc ngu ngốc kia lên bàn phím, bắt đầu vừa nghe vừa gõ bàn phím lần nữa.

      Trời ơi, quá mất mặt, quả quá mất mặt rồi!

      muốn ngay lập tức đụng đầu chết quách cho xong!

      Mười hai giờ trưa, thời gian ăn cơm.

      hiếm có, cái tên này vậy mà còn nhớ tới giờ ăn cơm, còn tưởng ta đầu độc cho đến lúc hoàn thành công việc hôm nay mới thôi.

      Sau việc làm ngu ngốc mà tự dưng làm với ta, cũng may ta gây thêm phiền phức cho , tuy rằng đối với tốc độ đánh máy rề rà của có phần khó chịu, nhưng ta chưa có mở miệng thúc giục thêm, chỉ là lúc đợi đánh máy ngừng gõ ghế, ngồi trước máy tính đánh chữ La Lan mỗi lần nghe thấy thanh cạch cạch cảm thấy như ngồi đống lửa.

      Mỗi lần muốn quay lại bảo ta dừng việc tạo ra thanh tuy rằng lớn nhưng làm người ta thấy phiền, nhưng vừa nghĩ đến việc ngu xuẩn lúc nãy mình làm, lại cảm thấy gò má nóng lên, dám quay đầu nhìn ta; thế là lại ở trong cái áp lực vô hình đó bị đầu độc cả buổi sang.

      Cái tình huống như vậy cứ tiếp diễn đến lúc Lâm Thượng Nhân mang theo ba hộp cơm, hoảng sợ cho đến lúc đúng mười hai giờ chuông cửa vang lên mới thôi.

      Triệu Tử Long mở cửa, đem trong ba hộp cơm cho , mặt cảm xúc : “Ăn cơm”

      “Ăn cơm?” Khuôn mặt kinh ngạc của khi nhìn thấy tay mang hộp cơm lớn đến, giống như ngờ rằng bảo Tiểu Lâm chuẩn bị cho .

      “Sao vậy, cần?” lạnh lùng , điệu bộ như muốn thu lại hộp cơm trong tay.

      “Đương nhiên cần!” đưa tay lấy hộp cơm về, muốn phụ giúp, ta quan tâm bữa cơm của vốn dĩ nên làm mà.

      “Đừng ăn ở phòng làm việc, đóng nguồn điện máy, đến phòng khách ăn.” thuận tay ném cho chai nước, lạnh lùng : “ có thể nghỉ ngơi đến giờ, giờ chúng ta tiếp tục.”

      xong, ta liền cầm hộp cơm của mình, lên lầu.

      La Lan tắt nguồn máy tính lấy cơm hộp và nước uống, đến phòng khách liền thấy chàng vua khẩn trương ngày hôm qua ngồi sô pha ăn cơm hộp.

      “Hi!” ta giơ tay chào hỏi

      “Hi.” nhiệt tình đáp lại tiếng

      “Buổi sáng thích ứng như thế nào?”

      như thế nào cả.” vui trả lời, ngồi xuống ghế sô pha, mở hộp cơm ra, , tách đôi đũa ra ăn cơm.

      “Oh” ta đáp lại tiếng, cúi đầu giải quyết cơm trưa của mình, nhưng được bao lâu lại nhịn được hiếu kì liếc nhìn bên cạnh cái, lo lắng hỏi: “Tiến độ của hai người như thế nào?”

      trầm mặc, trừng mắt với ta: “Rất chậm”

      xong, bực mình cắn miếng đùi gà mạnh.

      “Ah, oh.” ta miệng mở to, vốn dĩ muốn gì đó, nhưng khí thấy sắc mặt tốt của , lập tức ngậm miệng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

      Rất nhanh giải quyết xong cơm trưa, La Lan đem hộp cơm dơ ném vào thùng rác trong nhà bếp, hơn nữa phát đầu khác của nhà bếp lại có ban công.

      đẩy rèm cửa ra ngoài, chỉ thấy ánh nhìn ra ngọn núi xa cùng nụ cười, ở gần sao, bởi vì gần đây có nhà cao tầng gì, cho nên tầm nhìn cực tốt, cơn gió thổi đến, thoái mái đến nỗi có thể khiến ấm ức trong lòng hầu như biến mất.

      Nghe cái nhà cao mười chín, hai mươi tầng này đều là của cái tên đó, diện tích tầng mười chin tương đối lớn, tầng hai mươi hơi thụt vào chút, nên từ nơi này nhìn lên vẫn nhìn được tường của tầng hai mươi.

      Ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua cánh rừng vào lá cây, có chút chói mắt, La Lan nhìn lên lầu, nhìn thấy vài bông hoa từ phía xung quanh tường mọc ra vài cành lá, hình thành bóng cây lác đác cho ban công tầng dưới.

      híp mắt lại, quay đầu, tìm bóng cây có ánh nắng mặt trời nào, dựa vào vách tường, móc ra gói Virginia (thuốc lá dành cho nữ), châm điếu, bắt đầu phà ra khói thuốc.

      Sau khi ăn cơm hút điếu thuốc, vui sướng như thần tiên!

      CHƯƠNG 2.2
      Nhìn những căn nhà ở bên dưới, buồn chán nhìn dòng người lại phố giống như kiến, hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười.

      Ở nơi cao như vậy tệ, giống như thượng đế địa vị cao.

      hét lên, vì cách nghĩ ngây thơ của mình mà cười tự giễu tiếng.

      Cầm điếu thuốc đưa lên miệng, rít hơi dài, tay chống cằm, nhoài người ra phía tường của ban công híp mắt nhìn núi non ở nơi xa, ra thành nếu có cái tên mặt thối đó, đến đây phụ giúp cũng là chuyện khá tốt, ít ra tạm thời có thể thoát khỏi ba người sáu người dì ở nhà.

      Gần đây mấy người lớn đó cứ thích lải nhải ở bên tai , cái gì mà hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa gả được, ra muốn tức cười chết mất, ràng là gia tộc mai mối, con trong nhà từ xuống dưới đều là bàmai, chuyên giúp người khác nối lương duyên, như vậy cũng tốt, lương duyên nhà người ta ngược lại nối rất tốt, con cưng nhà mình ít người đối hoài, đây là cái đạo lý gì thế?

      “Này, các người lại , con nhóc của chúng ta cũng phải ngực mông, xinh đẹp bệnh tật, sức khỏe rất tốt, đầu óc cũng rất thông minh, sao mà đến hai mươi tám tuổi rồi vẫn thể gả ?” Lời của cả ngày hum qua lại vang lên bên tai.

      “Đúng đó, ai da, biết có vấn đề gì, gia tộc nhà chúng ta cũng thuộc loại khá, sao lại có người nhìn trúng con nhóc vậy?” Dì hai chau mày, hỏi hai.

      “Đúng , dì hỏi tôi tôi hỏi ai đây? Ai hiểu được con mắt của mấy người đàn ông mọc đâu rồi.”

      “Có điều, chị hai à, em thấy thể như vậy, lòng, tính tình A Lan tốt lắm, em nghĩ có phải là vì nguyên nhân này ?” ba giương mày hỏi.

      “Nó đâu chỉ có tính tình tốt, cái miệng à” Người sinh đôi của cả mở miệng.

      Dì hai tiếp lời: “Hễ mở miệng là muốn giết người, chút cũng hiểu cố kỵ là gì.”

      “Chậc, cái miệng này của A Lan thành như vậy, còn phải đều là do mọi người dạy ra sao.” Bà nội nghe vậy nhướng đôi mày bạc trắng, dạy cho mấy con câu.

      “Mẹ, như vậy cũng thể trách tất cả mọi người, là con dạy tốt.”

      Người mẹ bộ mặt uất ức lau nước mắt , lại quên dùng đôi mắt chứa nước mắt, giận dữ quét mắt cái người cúi thấp đầu ra sức ăn cơm.

      Nhận thấy cái trừng mắt đó, La Lan cầm bát cơm trong lòng thầm than xui xẻo, nếu sớm biết lúc nãy ở chỗ của Bạch Vân ăn cơm rồi cần phải quay về chịu giáo huấn, là…

      “Ai ya, ai đánh tôi?”

      đầu bị người ta gõ cái, La Lan ngậm điếu thuốc đột nhiên bừng tỉnh, ngước đầu lên mới thấy, cả người bị chậu nước lạnh tạt thẳng vào.

      “Oái cái quái gì thế?!

      bị dọa đột nhiên lùi phía sau bước, đáng tiếc vẫn chậm chút, bởi vỉ nửa thân của hầu như dựa tường, sớm bị ướt nửa, phía giống như lúc này mới phát dưới ban công có người, nước chảy xuống dừng lại.

      La Lan vừa nhìn, lập tức nhanh ngẩng đầu lên nhìn xem, nhìn thấy cái tên chết tiệt đó cũng cúi đầu xuống nhìn, khuôn mặt ung dung (bình tĩnh) cầm cái nắp bình tưới hoa. Đáng ghét nghĩ cũng biết lúc nãy chắc là bị cái nắm rớt trúng rồi.

      ở bên dưới làm gì vậy?”

      xem?” giương khuôn mặt nước từng giọt, cắn điếu thuốc lá bị ta làm tắt, tức giận hỏi lại.

      Liếc thấy mái tóc bị ướt nước của , khóe miệng khẽ nhếch, giống như trong lòng cảm thấy vui vẻ, biết còn cố tình hỏi: “Tôi biết nóng đến nỗi muốn tắm rửa, nếu như muốn tắm, tầng chỗ có phòng tắm.”

      Chết tiệt, cái tên này cứ như tự làm ướt người vậy.

      “Quỷ mới muốn tắm rửa! vốn dĩ là cố ý mà!” lấy điếu thuốc trong miệng xuống, tức giận lớn tiếng với ta lầu.

      “Tôi tưới hoa.” thông thả ngậm điếu thuốc trả lời, vừa vừa xấu xa lắc lắc bình tưới hoa, kết quả là nước bên trong lại rớt xuống từng giọt.

      La Lan lại tránh, tức giận trừng mắt: “Bây giờ là buổi trưa mà! Giữa trưa như vậy tưới hoa gì chứ!”

      “Có người nào qui định buổi trưa được phép tưới hoa sao?” nhướng mày, bộ dạng vô cùng vui mừng lúc này tưới hoa, nghĩ biết là cái đức hạnh gì.

      “Giữa trưa tưới hoa, hoa chết đó biết , có thường thức sao?”

      “Vậy sao?” Triệu Tử Long nhìn cái bình tưới hoa ở trong tay, lại nhìn loạt hoa cỏ bên cạnh, thà , ra nghĩ nhiều như vậy, thực ra cái việc tưới hoa này vốn dĩ phải việc làm, chỉ là lúc nãy buồn chán, đúng lúc nhìn thấy hoa cỏ ở đây nóng đến nỗi sắp chết khô rồi, mới lấy bình tưới hoa bên cạnh tưới cho chúng.

      “Cái gì mà vậy sao? Vốn dĩ chính là đúng!” La Lan chống nạnh mắng : “Làm gì có ai buổi trưa tưới hoa, bị điên sao!”

      Tầm nhìn của dời đến người dưới lầu, thờ ơ nhếch khóe miệng: “Vậy nếu phải tưới vào lúc nào?”

      “Lúc nào ? Đương nhiên là sáng sớm và chập tối rồi!” tin nổi liếc cái, hất tóc ướt ở trước trán ra, rất vui trừng mắt với ta, mới xoay người rời khỏi ban công tìm khăn để lau khô, vừa thầm: “Ngu ngốc, lười với .”

      Triệu Tử Long ở lầu vươn thẳng vai, thấy rời khỏi ban công, đột nhiên gọi đứng lại.

      “Nè!”

      La Lan dừng lại ngước đầu, vui hỏi: “Có chuyện gì?”

      nhìn chăm chăm vào điếu thuốc kẹp tay, mặt cảm xúc ném câu: “Con hút thuốc tốt.”

      “Vậy à?” La Lan chớp chớp đôi mắt to, lúc đầu mặt nở nụ cười, lúc sau lập tức cay nghiệt trả lời: “Liên, quan, cái, rắm, gì, đến, ! Trọng nam khinh nữ!”.

      xong tức giận sôi lên vào trong phòng.

      Mày trái của Triệu Tử Long nhếch cao hơn, tuy rằng mặt biểu gì nhiều, nhưng điếu thuốc ta ngậm trong miệng suýt chút bị ta cắn đứt.

      Cái này, trăm phần trăm là thiếu dạy dỗ!

      Ngày tháng giống địa ngục liền bắt đầu từ ngày đầu tiên, tranh chấp giữa bọn họ cũng vậy.

      Mỗi ngày buổi sáng chin giờ có mặt, mãi cho đến buổi chiều năm giờ mới rời khỏi, trong khoảng thời gian này, hai người hiếm khi có lúc nào câm miệng mà cãi nhau, hai người nhìn nhau thuận mắt, gần như cãi từ sáng tới tối.

      ta cảm thấy quần áo mặc rất chướng mắt, ghét ta suốt ngày vẻ mặt đổi.

      Bọn họ cãi nhau vì công việc, cãi nhau vì nội dung kịch bản, cãi nhau vì chữ sai, ngay cả đến những việc nhặt cũng có thể khiến học cãi nhau ngừng.

      “Động tác nhanh chút!”

      chuyện chậm chút!”

      Mỗi lần, luôn là ta câu, chịu yếu thế trả lời lại câu.

      La, xin ngồi nên có dáng ngồi chút!”

      Triệu, Phật Tổ cũng ngồi xếp bằng, giữ câu này cho ông ấy !” ta cay nghiệt nhắc nhắc lại dáng ngồi của , lại tiếp tục xếp bằng đôi chân trắng đẹp của mình ngồi vững vàng như núi.

      “Ăn mặc ít như vậy, do có tiền mua vải đúng ?”

      “Sao nào, ngưỡng mộ thân hình đẹp của tôi à? Bây giờ thời tiết rất nóng, mặc nhiều như vậy mới là có bệnh!”

      ta cảm thấy mặc quá ít gây cản trở mỹ quan, ngoài trả lời ra, mỗi ngày dứt khoát mặc quần Jean siêu ngắn càng thiếu vải và lộ ra cái eo dễ thương.

      ta híp mắt trừng mắt nhìn quần áo mặc, lạnh giọng mỉa mai: “ cho rằng mình còn là thiếu nữ trẻ trung mười bảy mười tám tuổi sao?”

      Lông mày La Lan khẽ giật, kiêu ngạo vỗ cái eo hai mươi hai tấc thon của mình, nhàng : “Hừm, mười bảy mười tám tuổi cũng thấy có được thân hình đẹp như tôi đâu!”

      bộ xương có bao nhiêu lạng thịt cũng dám dương dương tự đắc.” ta bực bội trả lời.

      ” La Lan nghe xong giận đến đỏ mặt, mới phải đưa tay đẩy ta, vả lại thấy Triệu Tử Long đột nhiên tự động lùi hai bước liền, giống như xâm phạm ta vậy.

      làm gì vậy?” nghi hoặc tức giận hỏi.

      Hai tay ta bỏ vào túi quần, lời mà nhìn bàn tay của , ý nghĩa cũng hiểu.

      La Lan tỉnh ngộ, gương mặt xuất phiến mây hồng, lửa giận trong lòng càng lớn.

      “Tôi mới làm kẻ ngốc lần thứ hai! Lần trước chỉ là tôi nhất thời choáng váng đầu óc mới chiếm tiện nghi của !”

      “Tùy muốn sao cũng được.” chút cũng tin được bốc đồng này, ta giương mày trái, xoay người vào cửa.

      “Triệu Tử Long” tức giận gọi cả tên họ của ta.

      ta vốn dĩ chẳng thèm để ý đến , thẳng đến văn phòng, điều trùng hợp là Lâm Thượng Nhân xui xẻo hôm nay đúng lúc làm sớm, La Lan vừa quay đầu thấy là Tiểu Lâm, tức giận đến nỗi đẩy cả ta, tức giận quát: “Tôi chịu đủ rồi! Tại sao tôiphải mỗi ngày đến đây để ta sỉ nhục, cái con heo tự cho là đúng đó! Bà đây làm nữa!”

      tay hất ta ra, cơn giận xông lên muốn rời khỏi.

      Lâm Thượng Nhân thấy như vậy sắc mặt trắng bệch, đùa kiểu gì vậy, nếu này , vậy kịch bản làm sao kịp giao đây?.

      ta vội vàng kéo lại : “ La, đợi , đợi chút !”

      “Bỏ tay ra! Tôi lại phải có tự trọng, mỗi ngày đều phải đến đây cho ta phê phán! Bỏ tay ra! Tôi cảnh cáo , bỏ tay ra tôi đạp cho chết! Bộ mặt của hung dữ, lửa giận càng muốn ném tay ta ra.

      thể như vậy được, là đụng trúng Triệu, ấy mới thể đánh máy được mà! giúp đỡ, lẽ nào muốn bồi thường mười triệu sao?” Tiểu Lâm bị dọa buông tay, mày chau mặt ủ nhắc nhở .

      “Mười triệu có gì to tát” La Lan bế tắc, nhanh chóng nhận thức rằng mười triệu quả thể xem thường, đành phảingậm miệng lại, nhưng vừa nghĩ đến phải vào tiếp tục chịu đựng tính khí của cái tên mặt chết tiệt đó, cảm thấy vô cùng vui.

      “Thôi nào, tôi biết tình tình Triệu tốt, cứ mỉm cười nhịn chút, hai tháng qua thôi, hà tất phải gây đến lên tòa chứ?” Tiểu Lâm khuyên bảo hết lời.

      “Nhịn chút?” trừng ta tùy ý , đưa tay chỉ về phía văn phòng mắng: “Bảo tôi nhịn chút? Có lầm vậy? ta là cái tên biến thái chết tiệt, vừa chua ngoa vừa bảo thủ, ăn thịt người nhả xương, mắng người thương tiếc, cái miệng độc ác chết người, lời từ trong miệng ta, mười câu hết chin câu khiến người ta nghe xong cũng muốn nhảy lầu! Từ sáng đến tối mang bộ mặt chết người, giống như tôi và ta có mối thù giết cha vậy! Bảo tôi nhịn ta? Chi bằng bảo ta đụng vào tường còn nhanh hơn!”

      Tiểu Lâm ngại ngùng mở lời: “Ậc…. Triệu đúng là thiếu chút chút khẩu đức, nhưng con người ấy ra rất tốt.”

      chút chút? ta có khẩu đức chứ nào có chút chút! ta vốn dĩ cay độc!” La Lan kéo cao giọng, rất vui trừng ta, hai tay trước ngực : “Tôi cho biết, cảm thấy con người ta tốt, vậy tự mình giúp ta , dù sao bà đây cũng làm nữa!”

      “Ý của là muốn lên toà à?” ta ai oán nhìn , bộ dạng đầy đáng thương.

      La Lan ngậm miệng trừng ta, vừa nhắc đến lên tòa đau đầu, nếu như phải lên tòa phần thắng của lớn, nếu như thua chỉ phải bồi thường mười triệu, còn phải trả phí luật sư, ra rất là bất lợi.

      Nghĩ rất lâu, mới : “Tôi có thể thuê sinh viên vừa học vừa làm đến giúp ta đánh máy, dù sao ta cũng sinh viên so với tôi trình độ còn cao hơn, vậy cứ để ta đầu độc người khác là được rồi! Hừ!

      Tiểu Lâm nghe xong đồng tình nhìn , sau đó : “ La, nếu như việc dễ dàng như vậy tốt rồi. quên là tính khí của Triệu vốn tốt, nếu như dễ như vậy có thể mời được người rồi, lúc đầu khi ấy đề nghị đánh máy, ta cũng nghĩ nhanh như vậy đồng ý rồi.”

      ta thở dài, tiếp tục giải thích: “Lần trước Triệu cũng vì viêm gân mà thể làm việc, tôi mời rất nhiều nhân viên đánh máy, người đến mỗi lần đều làm đến ba ngày khóc lóc chạy ra ngoài. Cho nên nếu như chịu giúp đỡ, tôi nghĩ cũng đến người khác.”

      “a” tiếng, liếc mắt.

      Trời ạ, nên sớm biết ở đây cái tên ác ma lạnh lùng đó dễ dàng tha cho kẻ nào.

      thà rằng ta là vì đụng bị thương ta, cho nên mới nhìn thuận mắt mà thôi, ngờ rằng đó vốn dĩ là bản tính của ta!

      Tiểu Lâm thấy vậy lần nữa đồng tình nhìn , vỗ vỗ vai : “ La, tôi nghĩ chấp nhận .” Chấp nhận? Muốn chấp nhận? Đợi kiếp sau !
      La Lan nắm chặt nắm tay híp mắt nhìn, quay đầu trừng về phía cửa văn phòng, hít hơi sâu. Được! Hai tháng này định trước rằng ta trói buộc cùng nhau, cũng tuyệt đối để cái tên đó sống yên ổn!

      Chương 3.1
      Nơi nào đây?

      chớp chớp mắt, nhìn chăm chăm vào khoảng tối trước mắt, ba giây sau, nhờ vào ánh sáng lờ mờ của đèn tường để nhìn xung quanh, mới lấy lại được ý thức.

      Đáng chết, vậy mà lại ngủ ở đây.

      Giật mình lát từ sô pha bật dậy, vì vậy cái mền người cũng kéo xuống đất nửa.

      Nhớ ra rồi,buổi sáng hôm nay mới vào nhà,bên công ty chế tác bộ phim truyền hình 8h chạy đến, báo rằng bản thảo hôm qua thấy đâu, muốn đến lấy bản phụ, ai biết được khi vừa mở máy tính, lại phát đĩa cứng máy tính lại bị ta phá hỏng gần hết.

      Bọn họ gọi người đến sửa chữa, đối phương lại nhất thời thể lập tức sửa được ,cho dù là sửa được nữa, tài liệu cũng thể khôi phục lại, hơn nữa muốn đợi người sửa xong chắc chắn là kịp .

      Thế là hai người họ đành phải ôm máy tính khác mà gấp rút làm việc, đánh máy lại phần ngày hôm qua, cộng thêm kịch bản ngày hôm nay, học bận rộn liên tục cho đến 11h tối, 2h...

      Nhưng sao lại nằm ở đây?

      La Lan ngơ ngác nhìn khắp phòng khách, bất giác dùng tay nắm đầu ,tay vừa nhấc lên , vì đau mà bất giác co người lại chút, như thế mới nhớ lại bởi vì tay bị bong gân, nên ta mới cho Tiểu Lâm thay đánh máy, để ở phòng khách chuồm đá, sau đó vì quá mệt mà ngủ quên ở đây.

      Xem ra cái chăn này có lẽ là ta mang vào .

      La Lan vén chăn ra ,bĩu môi, thầm tiếng .

      ta vẫn còn chút lương tâm.

      Rời sô pha , đến tủ lạnh của phòng gần đó lấy nước uống, thuận tiện mượn ánh sáng tủ lạnh xem đồng hồ Woah, 3h rồi.

      La Lan rót ly nước đá, lại phát tay phải bị bong gân sớm được dán lên mấy miếng Salonpas .

      chau mày lại, vừa uống nước vừa nhìn mấy miếng dán xiêu vẹo, lặng lẽ lặp lặp lại.

      là, đây nhất định là do cái tên biến thái đó dán , kĩ thuật quá tệ, lộn xộn thành như vậy, xấu chết .


      Nhìn chăm chăm mấy miếng thuốc dán , La Lan bực bội đóng tủ lạnh lại, đem ly nước đặt lại bồn rửa, ai ngờ đột nhiên lúc này có người phía sau kéo áo của , làm giật nảy người.

      “Uống ?!” kêu lớn ,xoay người nhìn ,lại thấy gì hết, bất giác mặt trắng bệch .

      ngờ , vạt áo lúc này đột nhiên lại bị ai đó kéo xuống hai lần, La Lan nhìn chằm chằm vào bóng tối có gì ,bị dọa đến lùi mấy bước , lần này mới nhìn phía trước phần eo của cái đầu , hít hơi lạnh, còn tưởng rằng gặp ma,suýt chút lại kêu lên, cũng may tẻn nhóc con này lên tiếng.

      “Nước.”

      “Cái gì?” nhìn chằm chằm khuôn mặt mơ hồ của cái tên quỷ ,chắc chắn mình nghe thấy tiếng của nó

      “Em muốn uống nước .” Cậu ta lại kéo vạt áo của .

      “Em từ đâu chạy ra vậy ?” vẫn trừng mắt nhìn cậu ta, giống như đợi cậu ta đột nhiên biến mất vậy.

      lầu” Cậu bé ngẩng đầu nhìn , kiên nhẫn được lại : “Tôi muốn uống nước”

      lầu? La Lan ngẩng ra giây lát, đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay cậu ta, phút chốc mở cửa tủ lạnh , đem cậu ta đến trước ánh sáng.

      Trong tủ lạnh phát ra ánh sáng màu vàng, phản chiếu gương mặt còn vẻ ngáy ngủ của cậu bé.

      Phải ? Ấm mà.

      Cảm thấy tay cậu bé có độ ấm , La Lan kìm được dùng ngón tay chọc chọc gương mặt hồng hồng như thiên thần của cậu ta, là người, mới thở phào nhõm.

      Cậu bé chán ghét né tránh ngón tay của , nhịn được : “Đừng có đụng tôi, tôi muốn uống nước!”

      La Lan chau mày vì kiểu cách mệnh lệnh người khác của cậu ta, nhưng vẫn quay lại rót cho cậu ta ly nước, và hỏi:" Quỷ ,em là ai?"
      Cậu bé hai tay cầm lấy ly nước, ko thèm để ý đến , chăm chú uống nước lạnh.
      "Này, chị hỏi em đó, em có nghe ?” La Lan khoanh hai tay trước ngực , vui híp mắt nhìn xuống .

      Cậu ta uống sạch cả ly nước ,lại đưa lại cho " Thêm nữa"

      La Lan quay lại rót nước tiếp cho cậu ta , cậu bé muốn đưa tay ra cầm ,La Lan lại nhanh chóng giơ ly nước lên cao, híp mắt uy hiếp : " trả lời trước em là ai?"

      Cậu ta vui chau mày lại, dáng vẻ đó La Lan cảm thấy rất quen , quả nhiên , cậu ta vừa mở miệng :" Đây là nhà tôi, tôi mới phải hỏi chị là ai đó? Bà chị!"

      Nghe thấy cái giọng điệu heo đất này ,La Lan phút chốc hiểu được tính cách này là giống ai rồi, nhếch mày , thân thiện : " Quỷ , Triệu Tử Long là gì cùa em ?"

      "Đưa nước cho em trước, em trả lời cho!" Cậu ta khí thế hơn người, chịu yếu thế trả lời.

      Cái đầu này tinh ranh , La Lan nhếch miệng , đem ly nước cầm phía xuống cho cậu ta. Cậu ta bê ly nước uống ừng ực mấy ngụm, mới thở hắt hơi.

      “Này, em vẫn chưa trả lời.” mở miệng nhắc nhở, trong lòng thầm bực bội ,tên quỷ này chắc phải là con trai của tên đáng ghét chứ? thấy tên quỷ này dáng vẻ tuy giống, nhưng diện mạo so với Triệu Tử Long đáng hơn nhiều, chỉ là cái tính thích ra lệnh người khác giống như đúc.

      ấy là chúc của em .” Cậu ta bê ly nước lại uống thêm mấy ngụm, vừa lễ phép đánh giá tử xuống dưới, mới ngại hỏi: “Chị là ai?”

      “Người đánh máy” La Lan tiếng tự chế giễu, mới hỏi lại: “Quỷ , em tên gì?”

      “Triệu Tử Lân”. Cậu ta đem ly nước uống hết đưa lại cho .

      “Muốn uống nữa ?” La Lan cầm lấy, nghiêng đầu chút hỏi.
      Triệu Tử Lân lắc đầu, ngược lại hiếu kì chau mày hỏi: “ Bà chị, chị tên gì?”

      “Cái gì bà chị? Em biết lễ phép vậy? Gọi là chị !” mang ly rửa sạch và cất lại kệ, quay người lại hai tay chống eo : “Chị là La Lan, La Lan của hoa lan tím.”

      “Chị hả?” cậu ta lại nghi ngờ nhìn lần nữa : “Gọi là dì còn được, em năm nay chỉ mới mười tuổi thôi!”

      “ Mới mười tuổi mà miệng mồm cay độc như vậy, lớn lên toi rồi! Chị cho em biết, em giống như chú em thiếu lễ phép, coi chừng lớn lên kiếm được bạn đó!” trợn mắt hung dữ cảnh cảo, mới vỗ cái đầu của cậu ta : “Được rồi, uống xong nước rồi lên lầu ngủ !”

      được vỗ đầu em!” Cậu ta hất bàn tay vỗ đầu mình của ra nhăn mày kháng nghị.

      “Chị cho em biết, chị ghét nhất là con nít, kêu nữa chị vỗ thêm mấy cái!” giơ tay lên cao dọa nạt, bộ dạng của mẹ ghẻ hung dữ.

      Nhìn thấy gương mặt lộ ra hung ác của , Triệu Tử Lân vội che đầu chạy lên cầu thang, đến cạnh cầu thang lại nhịn được quay đầu lại làm mặt quỷ với , hù dọa : “ Chị dám ăn hiếp em, em chú đuổi việc chị!”

      La Lan dựa vào cửa bếp khoanh tay, hỉnh mũi lên, hậm hực tiếng: “ Đuổi việc cứ đuổi việc, chị muốn còn kịp, hứ!”

      “Em chết chắc rồi đấy!” Cậu ta thè lưỡi lại với .

      “Con nít thối, em còn lên nữa, cẩn thận chị đập dẹp em!” nắm chặt hai tay lại, bộ dạng sắp lên trước đánh cậu ta.

      Triệu Tử Lân vừa thấy, bị dọa đến nhanh chóng chạy lên lầu.

      “Con nít quỷ! Uổng cho em có khuôn mặt đáng , nhưng lại có cái miệng giống với chú em! Hứ, đúng là cả nhà sâu bọ, người lớn như thế nào có quỷ như thế đó!” La Lan hướng lên lầu đưa động tác tay, vừa lẩm bẩm đến văn phòng thu dọn vật dụng của mình, mới rời khỏi nhà họ Triệu.

      9 giờ sáng, có ai mở cửa.

      La Lan khó chịu đứng ở lầu 19, nhấn chuông lần thứ mười, mỗi lần nhấn vào cũng cả phút mời buông ra.

      Đáng ghét, tên khốn khiếp đó làm cái quái gì vậy?

      Cả đêm ngủ, mới sáng sớm phải bò dậy mà đến đây báo cáo, tâm trạng tiểu thư rất khó chịu rồi, ngờ đến rồi, lần này lại có người mở cửa giúp !

      Nhấn chuông cả nửa ngày có ai mở cửa, La Lan hết kiên nhẫn vỗ vào cửa sắt hai phát, : “Này, Triệu Tử Long, còn mở cửa nữa tôi đây! Mở cửa”

      thấy phản ứng, mới phải vỗ thêm hai phát nữa, phát vỗ xong, sắp vỗ phát thứ hai, cửa đột nhiên mở ra, bạt tay của tiểu thư vỗ phát tiếng, vô cùng khách sáo mà giáng vào trước ngực Triệu Tử Long.

      có thôi , đợi chút chết sao?” Trán của ta lên gân xanh, dùng đôi mắt gấu trúc do thiếu ngủ trừng .

      hung dữ gì chứ? tưởng là chỉ có thời gian của mình là quý giá sao ?” giận dữ mà trừng mắt lại với ta, ngữ điệu khó chịu.

      ta vốn muốn mắng lại , lại liếc thấy miếng Salonpas cánh tay phải của , bất giác ngậm miệng, rút lại cơn tức giận, mặt biểu cảm hỏi lại: “Tay của còn có thể dùng ?”

      “Tàn phế rồi có bồi thường tiền thuốc ?” khó chịu châm chọc, vẫy vẫy tay : “ thể dùng được tôi đến đâu.”

      Nghe được lời chanh chua của , Triệu Tử Long muốn đáp trả, nếu phải hôm qua giúp đỡ rất nhiều, ta nhất định tiếp tục cãi nhau với .

      Trong lòng nhắc nhở bản thân nhẫn nhịn tức giận, ta hít hơi sâu, xoay người đến phòng làm việc, : “Sau này tuần nghỉ hai ngày có thể đợi đến chiều hãy đến, công việc hôm nay chỉ có nửa. Còn nữa, ngày mai nghỉ phép”

      “Nghỉ phép?” La Lan theo sau ta vào cửa, nghe mà ngẩn ra lúc, quên cả tức giận.

      “Chủ nhật, nghỉ ngơi.” ta trả lời ngắn gọn.

      “Chủ nhật?” La Lan lại thẩn thờ, woa, thời gian sao mà trôi qua nhanh như vậy? chốc thôi mà tuần trôi qua rồi. Suy nghĩ của mới xoẹt qua trong đầu, đột nhiên có chuyện khác lại xuất trong đầu.

      “A, thảm rồi!” Nhớ đến là còn chưa với Ngô chuyện hẹn gặp xem mắt lần nữa vào ngày mai, bất giác mặt trắng bệch, hét lớn tiếng.

      Bị dọa cho phát, Triệu Tử Long cau mày, quay lại nhìn , “Chuyện gì vậy?”

      “Cho tôi mượn điện thoại chút!” chạy như bay lướt qua , xông thẳng đến sô pha nhấc điện thoại lên gọi.

      “Alô, Ngô à?”

      “Đúng…là tôi.” Giọng điệu nhàng nhút nhát từ điện thoại truyền đến.

      “Tôi là La Lan, còn nhớ tôi ?”

      “Tôi biết…” Giọng của Ngô đến gần như nghe thấy.

      “Là như thế này, hôm đó lúc tôi đến rồi, tôi Lý là bạn gặp tai nạn, ấy để bụng, cho nên tôi giúp hẹn với Lý ngày mai, cũng vẫn là quán cà phê Bạch Vân, 12h trưa gặp.”

      “A, kìa…nhưng mà tôi…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :