1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Ôi cái cần làm điều làm hết rồi:yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Chờ bướt cuối của thái phó :yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo52:

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      làm mình mừng hụt hờ, hix :yoyo65:
      thái phó mưu làm gì đây?
      2 vị phu nhân này là ai? biết mặt long châu làm gì?
      tò mò quá :yoyo68:
      quỳnhpinky thích bài này.

    3. caonamnoi

      caonamnoi Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      90
      Mình có 1 cái thắc mắc bé xíu xiu thôi: bác Phó liếm chỗ nào mà bé Gà hốt hoảng thế kia, bác Phó từng học đòi trẻ con rồi mà, sao lần này bé Gà lại phản ứng thế kia????

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 84
      Thái phó trợ giúp tân Nam Cương Vương giải quyết tai họa nội bộ, cũng phải nghĩa vụ xuất binh, Nam Cương với tư cách là nước phụ thuộc của Đại Ngụy phải tỏ thành ý với các tướng sĩ Đại Ngụy đổ mồ hôi và máu.

      Thái phó lại quá mức dày vò những nhóm bộ tộc thuộc quyền kiểm soát của Nam Cương vò mẻ lại sứt kia, chỉ miễn vàng bạc, dù sao bọn ngươi cũng thể cầm ra được. năm ba quý gạo nhiều hơn chút, đặc biệt là cầu Nam Cương phái đến chuyên gia trồng lúa nước mang hạt giống đến Giang Nam trồng thử.

      trải qua chuyện mất mùa, Thái phó sâu sắc nhận thấy được tầm quan trọng của việc nâng cao sản lượng lương thực. Nhưng cũng may sau khi lượng lớn mễ lương của Nam Cương được vận chuyển đến, mùa đông năm nay dân chúng Đại Ngụy căn bản là được no bụng.

      So sánh với các năm trước, dù năm nay quốc khố thấy đáy, nhưng vẫn có chút eo hẹp như cũ, nhưng sinh thần Thái phó đại nhân sắp tới rồi, trong lòng các vị đại thần cũng bắt đầu gõ, chẳng lẽ vị này lại muốn tất cả đều đơn giản, miễn thọ yến sao?

      ra theo ý Thái phó, năm nay đúng là định giản lược đấy, nhưng mấy vị đại thần giỏi xu nịnh lại phản đối gay gắt. Lý do cũng rất đầy đủ. Năm trước thọ yến trưởng thành của tiểu Hoàng đế lại rất xa hoa, tập trung hết tài lực của đất nước! có tấm gương của tiểu Hoàng đế, cho dù Thái phó muốn theo con đường trung thần ra vẻ đàng hoàng, cũng là cây to bóng mát nhiều, xa hoa lãng phí lộ ra rồi. Đúng lúc mấy vị đại thần khuyên Thái phó đổi ý, Hoàng thượng tiến vào thư phòng, chuẩn bị học đạo trị quốc cùng Thái phó nghe được vài câu.

      “Sắp đến sinh thần Thái phó rồi ư? Vậy trẫm muốn chuẩn bị phần lễ vật đặc biệt cho Vệ khanh”, tiểu Hoàng đế nhớ tới lễ trưởng thành trước của mình, Thái phó đại nhân chuẩn bị rất long trọng, có tâm tư có có lại. Các đại thần nghe xong, hi vọng trong lòng lập tức bốc lên ngùn ngụt, nhưng Thái phó nghe xong lại dứt khoát : “Ý tốt của các vị, bản Hầu xin nhận, nhưng vừa qua cuộc đại chiến nên phô trương xa hoa lãng phí, tất cả đều giản lược.”

      Các vị ái khanh nghe xong khuôn mặt suy sụp, nếu Thái phó chuẩn bị tiệc thọ yến, vậy mỗi năm các phủ trong kinh thành được nghe oanh ca yến hót rồi đúng ? Haizzz, ý nghĩa mười năm gian khổ học tập làm quan ở đâu?

      Chờ lúc quan viên ra ngoài, Thái phó kéo Hoàng đế lại nựng nịu: “Thánh thượng chuẩn bị lễ vật gì cho thần?”

      Niếp Thanh Lân nghe vậy hơi ngạc nhiên: “ phải ái khanh vừa mừng sinh thần sao?”

      Thái phó híp mắt phượng : “Mừng sinh thần với đám lão già khọm đó có ý nghĩa gì? Nhưng Hoàng thượng có tâm tặng thần tử, bây giờ mà thu lại miệng vàng lời ngọc tốt lắm, đúng ? Vậy thần miễn cưỡng mừng sinh thần cùng Hoàng thượng vậy.” xong duỗi ngón tay xoa cái cằm trơn mềm của Hoàng thượng: “ biết Hoàng thượng chuẩn bị chúc mừng sinh thần của thần như thế nào đây?”

      Niếp Thanh Lân nghe vậy, khuôn mặt cũng sụp xuống như các vị thần tử. Người khác đều là thiên tử uy phong, nhưng lại biết túi của thiên tử này sạch như mặt ấy. Thái phó cho phép mình tích trữ kho riêng, thay trọng thần đặt mua lễ vật mừng thọ với tư cách là Hoàng thượng nghèo rớt mùng tơi khó lắm đấy! biết mình vung bút xanh đỏ có thể diễn tả lại phong thái của Thái phó đại nhân kinh quan lục cung ?

      Chỉ có thể lắp bắp : “ Thái phó cho trước trẫm chút ngân lượng, trẫm cũng có thể ung dung chuẩn bị chút?”

      Mày rậm của Thái phó nhướng lên: “Thánh thượng chuẩn bị lễ cho thần tử lại muốn thần tử xuất tiền trước, đây là đạo lý gì vậy? Nếu quốc khố của thiên tử trống rỗng, nỡ dùng ngân lượng, thần có cách, đấy là bỏ ra thân thể ngàn vàng, làm quà mừng cho thần, cho thần nhìn thấy phong thái khác của thánh thượng, có được ?”

      biết xấu hổ!

      Niếp Thanh Lân chỉ nghĩ đến bốn chữ này. Lời của Thái phó ý, hôm kia Thái phó ngủ lại cung Phượng Sồ, bôi thuốc chỗ bị thương, nàng thấy miệng vết thương khép miệng như cũ liền tò mò hỏi, nhớ ngày đó mặt Thái phó bị đinh sắt xoẹt vết sâu, Khất Kha công chúa hiến hôn hôm sau khép lại như kỳ tích, quả là làm cho người ta lấy làm lạ, vì sao lần này lại mất linh?

      hỏi còn may, vừa hỏi làm cho sắc mặt Thái phó trầm, lập tức nhớ lại trong rừng sâu, khi mình tách hai chân, nhìn ái tướng của mình vụng về quỳ xuống, cảm nhận lớp râu dày cứng như lông trâu của cọ vào làn da non mềm của mình, hết lần này đến lần khác.

      Ác mộng như vậy làm thế nào quên được, tất nhiên là rất cần đôi môi tôn quý của thánh thượng giải cứu hai. Nhưng Niếp Thanh Lân làm sao chịu làm. E lệ nghiêm mặt đêm chuyện với Thái phó, cuối cùng vẫn là Thái phó đầu làm mẫu, phô bày kỹ thuật quấn lưỡi, lúc này mới làm giai nhân buồn bực lên tiếng khóc nức nở rơi nước mắt, liên tục thở gấp xin tha.

      Nhìn dáng vẻ mây đỏ đầy trời của Hoàng thượng, Thái phó liền biết nàng hiểu ý trong lời , cười xấu xa lại gần, ôm thiên tử ở trong ngực, trổ tài miệng lưỡi rất nhanh. Đợi đến lúc cái miệng mềm mại thơm nức sưng lên, mặt đỏ hồng, hôn đến mức toàn thân tỏa ra nhiệt, Thái phó chuẩn bị đem thiên tử đến tẩm cung ngủ, đặt ở giường nhàng cởi long bào, tuyên dâm giữa ban ngày.

      Đúng lúc này, thái giám ngoài cửa thông báo: “Khâu đại nhân cầu kiến Thái phó!”

      Niếp Thanh Lân như nhặt được đại xá, cảm thấy Khâu tướng quân là cứu mạng đúng lúc, thuận thế đứng dậy cáo lui, trở lại cung Phượng Sồ lật lật lại đáy hòm, nhìn xem có đồ thích hợp để Đan ma ma xuất cung cầm, phải chuẩn bị trước mới lấy được đồ tốt!

      ra cửa, đúng lúc mặt đối mặt với Khâu đại nhân. Lúc Niếp Thanh Lân ngẩng đầu, hơi sững sờ. lâu nhìn kỹ Khâu đại nhân, sao khuôn mặt tuấn lại xuất hai quầng thâm mắt? lẽ ở nơi nào lại khởi nghĩa tạo phản, làm cho Khâu đại nhân lo lắng?

      Mà lúc Khâu đại nhân thi lễ với Hoàng thượng đưa mắt xem xét, chỉ cảm thấy bên tai là thanh gót sắt của vạn mã nện xuống. Lúc Hoàng đế nhìn mình, vẫn mỉm cười nhàng như gió thoảng mây trôi, chỉ là… bờ môi tinh xảo lại hơi sưng đỏ, nhìn như vừa bị người hung hăng hôn qua.

      Thân hình Khâu đại nhân cứng đờ vào nội thất, trông thấy Thái phó đại nhân ngồi nghiêm chỉnh, chỉ là miệng… có dấu răng ràng.

      Thái phó cúi đầu xem tấu chương, nhưng ái tướng tâm phúc tiến vào thư phòng lúc lâu lại tiếng nào, ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy nốt chu sa trán Khâu Minh Nghiên đỏ tươi, hai mắt sững sờ, ngẩn người nhìn mình.

      “Nghiên Thanh lâu thấy bản Hầu, hôm nay cố ý tới để bổ mắt sao?” Thái phó híp mắt phượng đột nhiên lên tiếng hỏi.

      Nghiên Thanh là tên chữ Thái phó ban cho Khâu Minh Nghiên, lúc trước khi Khâu Minh Nghiên gặp gia biến, lấy Vệ làm họ, khi đó Thái phó : “Từ nay về sau ngươi tên là Vệ Nghiên Thanh, ngày nào đó nghiên có mực, tất nhiên trả lại trong sạch cho Khâu gia ngươi”. Khi đó theo lời Thái phó, sống qua thời gian tâm ma cửa nát nhà tan giày vò. Về sau đổi lại tên , nhưng tên chữ đích thân Thái phó cho cố ý giữ lại, nhắc nhở mình quên ân đức Định Quốc Hầu.

      Nghe Thái phó hỏi, Khâu Minh Nghiên rùng mình, vội vàng thu lại ánh mắt lỗ mãng, dù trong lòng của là vạn móng ngựa giày xéo cũng tuyệt đối dám thẳng với Thái phó uy nghiêm: Ngài và Hoàng thượng đoạn tụ ư?

      “Bẩm Thái phó, thám tử Bắc Cương báo cáo, nội bộ Hung Nô có biến, hình như đại vương tử Hung Nô trước kia đoạt vị thất bại ngóc đầu trở lại, chiếm cứ khu vực hành lang Mạc Tây, chiêu binh mãi mã muốn quyết sống mái với Thiền Vu Hưu Đồ Liệt”

      Vệ Lãnh Hầu nghe xong gật đầu, Hung Nô có biến với Đại Ngụy là việc trăm lợi là mà hại. Nếu các vương tử đấu nhau đứng dậy được càng tốt, chỉ cần giám thị cẩn thận tình thế, cần thiết tham dự.

      Nghĩ vậy, : “Phái thêm mật thám vào Bắc Cương, chúng ta ngại xem hổ đấu”. đến đây, cúi đầu tiếp tục duyệt tấu chương, lại phát Khâu Minh Nghiên có ý ra.

      “Thái phó, thần cả gan góp lời, giờ Nam Cương ổn định, là lúc nghiệp lớn của Thái phó có thể thành, bằng thừa dịp Bắc Cương có nội loạn, tiến hành phế đế! Ngài thấy thế nào?”

      Thái phó nghe vậy chậm rãi buông tấu chương xuống, lời Khâu Minh Nghiên ra rất có lý. Gần đây Trứng gà trưởng thành nhiều, các thần tử trẻ tuổi luôn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiên tử ngây người, làm cho Thái phó vui, muốn giấu trong hậu cung, chỉ mình thưởng thức!

      “Nghiên Thanh gần gũi với dân gian, giờ dư luận của mọi người như thế nào?”

      “Đều có mục đích chung là đợi Thái phó đăng cơ!” Khâu Minh Nghiên nhìn thấy Thái phó bị lung lay, tinh thần phấn chấn, vội vàng .

      Vệ Lãnh Hầu gõ ngón tay, cân nhắc lát : “ như vậy, Nghiên Thanh xét tình hình cụ thể chuẩn bị , loan tin gần đây Hoàng đế bệnh nặng. Mặt khác, đại điển đăng cơ và đại hôn của bản Hầu cùng tiến hành. Đế cơ Vĩnh An công chúa là thân muội của Hoàng đế, nghi thức đại hôn qua loa được. Dù tạm thời thể ra, nhưng phải lập danh sách tất cả vật phẩm lúc đại hôn cần mua mới được…”

      Khâu Minh Nghiên khom người, cúi đầu nghe Thái phó dặn dò, nhưng trong lòng cực kỳ khiếp sợ. Cho tới nay, buồn bực tiếp nhận quyết định của Thái phó đại nhân sau khi gặp nạn ở quan đạo hồ Yến Tử, nhưng mấy ngày gần đây, như mở ra được lớp lớp bí , nhất định là Thái phó nổi lên tâm đoạn tụ với tiểu Hoàng đế độc cao ngạo kia, thuận tay cũng thương tiếc luôn công chúa có bề ngoài giống hệt Hoàng thượng.

      Công chúa cả ngày chỉ biết vui đùa trang điểm đủ sợ hãi, mượn tên tuổi của công chúa, Thái phó thượng vị (lên ngôi Hoàng đế) càng thêm hợp lý. Thế nhưng mà… vị Hoàng đế kia sao, có chí thao lược, lòng dạ thâm sâu sao có thể cam lòng nép dưới thân Thái phó như nữ nhân. Nhìn ý của Thái phó cũng rất ân sủng vị thiếu niên thiên tử này, khó mà đảm bảo ngày bị hai huynh muội bắt tay ám toán.

      Nghĩ vậy, vẻ mặt Khâu Minh Nghiên khẩn trương, dù chết cũng tuyệt đối có phép có bóng người ảnh hưởng đến nghiệp lớn thiên thu của Thái phó! Cho dù là … thiếu niên luôn mỉm cười kia… cũng được!

      Lúc từ thư phòng ra, ngang qua cửa ngự hoa viên, nhìn thấy tiểu Hoàng đế loanh quanh bên trong vườn, ngồi ghế mây, cúi người dùng khăn xoa lên má Đan ma ma. Nhìn từ xa đúng là đoạn tình cờ gặp gỡ trong truyền thuyết: Khi Hoàng đế dạo ở ngự hoa viên tình cờ gặp giai nhân, thánh tâm phát ra, cúi người thương nụ hoa già.

      Lại nhìn Đan ma ma, nữ tướng quân ngày xưa uy phong lẫm liệt, đôi má lại ửng đỏ, dựa vào người Hoàng đế mặc kệ chơi đùa! Vốn tưởng rằng khẩu vị Lỗ Dự Đạt đủ nặng rồi, nghĩ tới thiếu niên thiên tử này, tất cả đều ăn! Lại cấu kết với ma ma da thô bên người công chúa! Chẳng lẽ biết được nội tình của nữ tướng quân Đan Thiết Hoa, muốn dựa vào nhan sắc quyến rũ Đan Thiết Hoa để hãm hại Thái phó hay sao?

      Khâu Minh Nghiên nghĩ vậy, chỉ cảm thấy khó ức chế được nỗi căm giận ngút trời, mình là triều thần tiện vào vườn, chỉ canh giữ bên ngoài, chờ Đan Thiết Hoa ra.

      Vì Thái phó dặn dò muốn dẫn nàng du hồ nên Niếp Thanh Lân chẳng muốn nhúc nhích, cũng hồi cung, chỉ ngồi trong ngự hoa viên chút, hoa Lục ca tạo ra là ngắm mãi chán, hơn nữa rất thực dụng. Cũng là hoa cúc “bạch tuyết sậu” lại có thể điều chế phấn hoa. Bôi mặt chẳng những rất mịn mà dùng lâu cũng bị trôi phấn, làn da cũng bóng loáng dị thường. Bởi vì hoa này ở trung thổ, sản lượng hằng năm rất ít, cho dù là các phi tử được sủng ái nhất trong hậu cung hằng năm cũng thể có hơn hai lạng, nếu phải dịp lớn tuyệt đối nỡ dùng phấn điều chế.

      Nhưng thông qua việc chiết cây, Lục ca tạo ra vườn đầy hoa, lại mất số tiền lớn mời thợ làm vườn ở Giang Nam tỉ mỉ chế bốn hộp, đều đưa cho thân muội Vĩnh An công chúa của hoàng thượng và tiểu Trầm hậu.

      Gần đây Niếp Thanh Lân nghiên cứu cách trang điểm, ngày xưa nhóm tân sủng quý phi nỡ dùng bạch tuyết sậu, bây giờ tiểu công chúa phá sản đến mấy ngày dùng xong nửa hộp, ngoại trừ thoa lên mặt mình, cung nữ ma ma bên người cũng thể may mắn thoát khỏi.

      Đan ma ma đứng mũi chịu sào, công chúa thấy Đan Thiết Hoa ngày nào cũng cứng nhắc, lại thêm việc chính chiến sa trường lâu, khó tránh khỏi mặt hơi chuyển thành màu đen, da cũng có vẻ thô ráp, nhưng gần bốn mươi tuổi, lại có nhiều nếp nhăn, cũng nhờ trước kia có chăm sóc, mày rậm, mắt cũng to, ra bộ dạng cũng tệ, điều này làm cho Vĩnh An công chúa nổi lên tâm tư muốn giúp người bên cạnh chữa lại vẻ bề ngoài.

      Đan ma ma dám làm trái ý công chúa, mỗi ngày trong lúc rảnh rỗi mặc cho nàng vẽ mặt mình, nhưng công chúa vẽ còn được, trời sinh có tài, thoa đậm nhạt thích hợp, nhưng lúc người khác vẽ, khó tránh khỏi dùng nhiều sức.

      Hôm nay Đan ma ma mang theo hai gò má đỏ bừng, bề bộn trong cung Phượng Sồ đến tận trưa.

      Vì Niếp Thanh Lân đột nhiên nghĩ tới việc cầm đồ, sai người gọi Đan ma ma tới, muốn hỏi bạc trong cung Phượng Sồ còn thừa , có thắt lưng buộc bụng được ? Nhưng ánh mặt trời chói chang chiếu vào Đan ma ma, người khởi xướng là nàng hoảng sợ, thầm nghĩ: Sáng nay đủ ánh sáng, thoa phấn quá nhiều, cả khuôn mặt ma ma như bị phát sốt đun sôi!

      Thấy vậy, tiểu công chúa vội vàng vừa quạt vừa chột dạ đổ mồ hôi lạnh, lại lệnh cho Đan ma ma ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau bớt phấn gò má Đan ma ma. Bởi vì chủ tớ hai người đều quen nên quên mất lúc này công chúa mặc long bào.

      Nhưng trong mắt Khâu Minh Nghiên, thiên tử phóng đãng vừa mới quyến rũ Thái phó, quay người lại liền đùa giỡn quả phụ ma ma! Đúng là hổ danh con trai ruột của tiên đế, thừa kế huyết mạch hoang dâm vô độ, khẩu vị tạp nham! Khâu Minh Nghiên nghĩ đến đây tức giận đến mức tay chân lạnh buốt, mãi mới chờ đến khi Đan ma ma ra khỏi cửa ngự hoa viên, lạnh giọng gọi nàng lại: “Đan tướng quân, xin dừng bước!”

      Đan Thiết Hoa xoay người nhìn lại, ra là người quen biết cũ trong quân Khâu Minh Nghiên, hơi dừng chút, nghĩ đến thăng chức Tướng quốc, vội vàng nghiêng người hành lễ: “Bái kiến Khâu Tướng quốc đại nhân.”

      Khâu Minh Nghiên gì, chỉ lạnh lùng nhìn Đan ma ma từ xuống dưới: Áo hoa văn lá trúc xanh biếc được thêu chìm, phối hợp với váy bách điệp như ý nguyệt, chải đầu tóc mai rủ xuống cắm trâm hoa san hô lục tùng thạch, mặt cũng tô son điểm phấn, có hồng có trắng, còn là cách ăn mặc thô ráp của mẫu dạ xoa trong quân rồi.

      Khó trách mấy ngày trước đây giọng của tiểu tử Lỗ Dự Đạt đầy mùi ghen tức. Trong lòng mình còn kính ngưỡng lòng thủ trinh của Đan Thiết Hoa, có thể cự tuyệt Lỗ Dự Đạt còn trẻ như vậy. Nhưng lại nghĩ tới tâm tư của mẫu dạ xoa còn rất cao, chẳng những muốn trẻ mà còn muốn tuấn tú đẹp mã! Cùng so sánh với thiếu niên thiên tử phong độ nhàng, Lỗ Dự Đạt râu ria xồm xoàm đúng vừa tay.

      Nghĩ vậy, Khâu tướng quân hơi chua ngoa: “Trước kia nghe Lỗ tướng quân Đan tướng quân ngài giờ càng thêm chỉnh tề xinh đẹp, vốn tin, giờ mới biết, Lỗ Dự Đạt ăn kém cỏi vụng về chưa ra được nửa phong thái của Đan tướng quân rồi. Chỉ là nay ngài ở trong cung, đừng quên ý định ban đầu khi Thái phó phái ngài đến đây, đừng đứng núi này trông núi nọ, lòng nghĩ đến trèo lên nam tử chức cao, quên chính mình!”

      Khâu Minh Nghiên có ý trong lời, nhưng câu này vào tai Đan Thiết Hoa lại trở thành ý khác, nghĩ đến ngày đó Lỗ Dự Đạt say đùa giỡn như vậy, cái miệng thối chừng là mấy thứ gì đó coi vương pháp ra gì với đám bạn đồng liêu trước kia, làm Khâu Minh Nghiên học cái đứng đắn, dùng lời của Lỗ Dự Đạt đến giễu cợt mình!

      Lập tức khuôn mặt tức giận cần son phấn cũng đỏ lên, bản tính dạ xoa nghẹn trong cung lâu trong phút chốc kiềm chế được, trừng mắt với Khâu Minh Nghiên: “Còn dám lung tung, đừng trách lão nương đánh Tướng quốc ngươi còn cái răng để ăn cháo đó!”

      xong liền hất khăn trong tay lên nổi giận đùng đùng nghênh ngang rời .

      Khâu Minh Nghiên thân là mưu sĩ, rất ít khi chủ động ra chiến trường, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dạng mẫu dạ xoa tiếng tăm lừng lẫy trong quân phát uy phong, trong phút chốc bị dọa đến mức ngây người tại chỗ, miệng ngậm vào được. Từ khi vào quân doanh vẫn là bước lên mây, còn trẻ đắc chí, rất lâu có người vô lễ với mình như vậy rồi.

      Nhưng Đan Thiết Hoa kia bình thường cũng có quy củ, hôm nay nhất định là bị giẫm vào chỗ đau nên mới thẹn quá hóa giận, chẳng lẽ bị thuốc mê gì che mờ tâm trí?

      Vị Hoàng đế kia, quả nhiên là tinh! Chỉ cần ở bên cạnh tâm bị mê hoặc, quên cả lý trí!
      Last edited by a moderator: 5/1/18

    5. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Thái phó đòi "giải khát" mình tưởng là dụ hay thế nào, hoá ra là toẹt ra. Đến cả cái chỗ khiến Hoàng thượng phải kêu ầm lên cũng vào miệng Thái phó rồi :060::060::060:
      Cứ toẹt ra xong lại kéo màn che thế này kích thích người khác... bàn tán.
      Kimanh1257, AikoNguyen, saoxoay8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :