Chương 24: Dạ túc (ngủ đêm) Hai ngày nay Thang Nguyên phát giác nàng tùy tiện cái gì đều có thể bị Triệu Nguyên Duệ mang tình cảm sâu như đại dương, hung hăng lật xuống, nàng còn nghĩ tới, có thể có ngày nàng bị nuông chiều đến mức trèo lên đầu giương oai hay , phân tích kỹ đúng là có khả năng. Vì thế ngày biết sống chết, nàng đến hỏi vấn đề này, khinh thường nhìn nàng cái, giọng câu, ngươi có thể làm càn nơi nào. Nàng cũng chỉ làm càn ngay bên cạnh , còn có thể nơi nào. Vì thế nàng liền quyết định, như thế nào cao hứng như thế nào đến. Sau khi gặp Như phi, dường như tin tức đều lan truyền, Lý thường xuyên đặt số thiệp mời tinh xảo lên bàn của nàng, cơ bản ngoại trừ Tứ phi đều là các phi tần khác mời, ba vị chính phi vẫn như mây trời kê cao gối mà ngủ, chút ý tứ kết giao cũng có. Thang Nguyên nghĩ đây mới là tư thái của phi tử địa vị cao, còn Như phi thuộc loại người đặc biệt. Ngoại trừ thiệp mời, bên cạnh Thang Nguyên còn nhiều ra người, chính là vị Khang tiên sinh lai lịch , sáng tối đặc biệt đến lần, sai biệt lắm lúc đều đến tự mình mở dược, Thang Nguyên nhìn được, liền khuyên nhủ, "Ngươi cần phải tự mình đến, buổi sáng người khác bắt mạch thay được sao, chuyện mở dược liền để người khác đến làm." tại thân phận biến thành Khang thái y Khang tiên sinh, cũng dám tiếp lời nàng, thân thể nàng khỏe mạnh hay trực tiếp quan hệ đến mấy ngàn nhân khẩu trăm năm yên bình sinh tức của Vân Trung Sơn, trong cung dù nhơ nhớp hơn nữa, đến bước đường này tính là cái gì. Vì sợ vị chủ tử này kiên nhẫn, "Mặc dù tại hạ phải lúc nào cũng phải bắt mạch cho Quý nhân, nhưng khí sắc Quý nhân tốt hay xấu phải chú ý, việc này người khác thay được." xong liền ngẩng đầu làm bộ như đánh giá khí sắc nàng. Hai ngày trước Thang Nguyên liền phát , vị Khang thần y nhìn như bình thường này có đôi mắt màu tím nhạt dị, đẹp kinh tâm động phách. Thang Nguyên rất tò mò, vị nhân huynh này có thể đeo mặt nạ da người hay , che dấu tuyệt đại tao nhã, đôi mắt mị độc nhất. Nhưng dù sao còn phải rất quen thuộc, loại tình này chỉ có thể nhìn, thể hỏi ra miệng. Nhưng tò mò với càng ngày càng tăng, hi vọng ngày nào đó thân thiết, quang minh chính đại hỏi, cũng cự tuyệt xóa cảm giác tồn tại trước mặt nàng. Đợi đến lúc Thang Nguyên dạo gần hết Vân Lam Sơn, cũng là lúc bọn họ trở về kinh thành. Thang Nguyên vẫn rất nhớ Dưỡng Tâm điện, nơi đó mới là nhà của Thang Nguyên và Triệu Nguyên Duệ, ở đó có người dám quấy rầy bọn họ, nàng cảm thấy hai tháng nay tình cảm của hai người bọn họ đột nhiên tăng mạnh, tại cho dù nàng đảo lộn Dưỡng Tâm điện, phỏng chừng cũng chỉ nàng đừng quá mệt mỏi. Cuộc sống xe gần đây càng khó chịu, còn gì mới mẻ, chỉ có mong mỏi trở về, Thang Nguyên hận thể rút ngắn lộ trình lập tức trở về kinh thành, đáng tiếc bất kể nàng sốt ruột như thế nào, đường vẫn phải chịu đựng, Triệu Nguyên Duệ nhìn nàng lộn xộn hề có tinh thần, biết mấy ngày nay nàng ở núi quen, nhất thời quản được. Nàng muốn như thế nào đều tùy nàng, cũng so đo việc nàng đem tháp làm thành tổ, sáp vào mặt chịu lại bước. Cho tới ngày thứ năm, lúc gần chạng vạng, xe ngừng lại, Triệu Nguyên Duệ kéo nàng từ tháp xuống, cũng gọi người, tự mình động thủ thu thập sạch giúp nàng, khoác kiện áo choàng sa mỏng, vành nón to chặn hơn nửa khuôn mặt. Thang Nguyên nghĩ đến hành cung qua đêm, kết quả rời xe xong, nàng liền bị ôm lên lưng vật sống, đẩy đẩy vành nón, nàng mới phát , nàng ở lưng ngựa, Triệu Nguyên Duệ ở phía sau gắt gao ôm nàng. Năm ngày gần đây có tinh thần lập tức tinh thần phấn chấn đứng lên, dám tin nhìn chằm chằm loại sinh vật ở dưới, nàng cưỡi ngựa, đây là rất ngoài ý muốn. "Ngồi yên, đừng loạn." Triệu Nguyên Duệ khẽ quát vào tai nàng. "Ừ,ừ..." Thang Nguyên nhanh chóng lên tiếng trả lời, chặt chẽ bắt lấy tay , lưng dán chặt ngực , dám lộn xộn. Tiếng vó ngựa nổi lên bốn phía, nhanh như chớp chạy vội ra ngoài, Thang Nguyên chỉ cảm thấy gió mạnh mẽ thẳng mặt mà đến, có người quát nàng bướng bỉnh, nhưng sau lưng cánh tay và ngực cực an toàn vững chắc, bị giấu kín vào trong ngực. Bọn họ như ở chỗ cao, Thang Nguyên bị cản tầm mắt nhìn lắm, có loại cảm giác trèo lên, tốc độ cũng nhanh như ở đất bằng. Cứ như vậy đại khái nửa canh giờ, dường như đến đích, rốt cục ngừng lại, Triệu Nguyên Duệ xuống ngựa trước, sau đó bế nàng xuống dưới. Thang Nguyên đứng trước mặt , bị xốc mũ trùm đầu, dùng ánh mắt kích động đánh giá xung quanh. Hộ vệ tùy thân thân xung quanh, chỗ này chỉ có nàng và , ngay cả Lương Nguyên Bảo và Lý tấc rời cũng có. Là bình đài lớn trống trải, phía trước dựng nhà tranh, có hàng rào vây quanh, phía cửa gỗ rộng mở đắp cỏ tranh. đến phía trước chính là Đoạn Nhai (sườn dốc), có cự thạch nằm rải rác, cúi đầu tìm kiếm, thác nước mãnh liệt rít gào đổ xuống phía xa xa, lúc này Thang mới cảm thấy nơi này chỉ nghe tiếng nước, có thanh khác, yên tĩnh đáng sợ. Tiên nhân chân chính sống mình, thánh địa tu đạo phi thăng. "Đây là thế nào?" Bầu khí như vậy, làm Thang Nguyên cũng thần thần bí bí, ghé vào tai Triệu Nguyên Duệ giọng hỏi, thân mình cũng nhanh áp sát . Triệu Nguyên Duệ nhìn dáng vẻ dè dặt cẩn trọng của nàng, lúc đến nơi này hoài niệm và bi thương cũng thấy tăm hơi, bao nhiêu năm tới, nơi này vẫn hề thay đổi, tưởng rằng cuộc đời này nếu lại đến, cũng là lúc gần đất xa trời, cuối cùng liếc mắt nhìn cái, nghĩ tới qua nhiều như vậy năm. Nơi này chứng kiến tất cả nửa đời khoái hoạt của , tất cả trí tuệ và mưu lược đều nảy sinh từ nơi này, nơi này còn có sinh mệnh người kính trọng nhất. Thang Nguyên nhìn như thần hồn xuất khiếu mờ mịt mong manh, đây là Triệu Nguyên Duệ nàng chưa từng gặp qua, nàng có chút sợ hãi, hai tay nàng ôm chặt lấy , nhón chân, dùng môi cọ cằm . Triệu Nguyên Duệ phục hồi lại tinh thần, nhìn đến Thang Nguyên trong mắt hàm chứa đầy lo lắng, hết thảy dĩ vãng đều tan thành mây khói, nghĩ tới Triệu Nguyên Duệ giết chóc mà sống, thị huyết nửa đời, tay định càn khôn còn có thể tìm được người như thế bầu bạn với cả đời, đây chẳng lẽ là trời ban cho cơ hội và khoan dung cuối cùng. Ánh trăng treo lơ lửng giữa trời, mơ hồ có thể thấy được thủy khí vờn quanh, như mây mù bốc lên, giống như tiên cảnh, tâm tình Triệu Nguyên Duệ tốt, ôm Thang Nguyên đến chỗ cự thạch. Thang Nguyên nhìn nhàng đến cự thạch bên vách núi đen kia, tim liền đập bình bịch, đêm nay khí rất quái, hiển nhiên Triệu Nguyên Duệ tâm tư nặng nề, nàng cảm thấy có thể chịu được làm chuyện kỳ quái, cho nên nàng chút do dự ôm lấy cổ , trấn định khác thường nhìn , quản thế nào. Triệu Nguyên Duệ đến cự thạch liền ngồi xuống, muốn chuyển người nàng, Thang Nguyên lại vẫn ôm lấy cổ , mặt chôn vào gáy . Triệu Nguyên Duệ tùy nàng, liền cứ vậy để nàng ngồi lên người , cúi đầu hôn lên mặt nàng. Lặng im, chỉ có tiếng nước ầm ầm, Thang Nguyên cho rằng ngồi thầm nghĩ chuyện gì, đột nhiên thanh từ phiêu đến. "Trước đây ta theo sư phụ từng ở nơi này, ban ngày dạy ta võ nghệ, buổi tối liền đọc sách..." Thanh Triệu Nguyên Duệ mềm chậm rãi ra, tựa như câu chuyện xưa xa xôi, hề cảm xúc. Thang Nguyên mở mắt ra nghe chuyện, tuy Thang Nguyên biết như thế nào nhưng nàng biết, nam nhân vĩ ngạn (vĩ đại+ngạo mạn) này cần nàng làm gì, chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh . "Lúc đó, ta còn chưa hiểu nhiều việc, chỉ nghĩ đến vui đùa, còn thường đối nghịch người, nhưng theo hai người bọn ta mà , ta làm gì sư phụ đều biết... A..." biết nghĩ đến cái gì, Triệu Nguyên Duệ cười thực thả lỏng, sau khi đắm xong mới tiếp: "Sau đó phụ hoàng sinh bệnh, mẫu hậu liền mang ta trở về, sư phụ cũng rồi..." Dường như sư phụ vừa , tất cả tốt đẹp trong trí nhớ cũng chấm dứt như vậy, kế tiếp thanh tự thuật ràng phát ra, "Hồi cung mẫu hậu liền đưa ta đến trước mặt phụ thân... có người hỏi qua ý tứ của ta, nhiều hoàng tử như vậy đều chen nhau chỗ, tất cả mọi người dùng hết thủ đoạn lấy lòng phụ hoàng, ngầm đấu ngươi chết ta sống... Đều có chút ngu ngốc." Triệu Nguyên Duệ cười lạnh. Thang Nguyên cảm thấy gió lạnh thổi tới vách đá, sau lưng bị thổi lông tơ thẳng dựng lên, chỉ có trong lòng là ấm, nàng liều mạng chui vào trong lòng , đến khi lui mình thành đoàn, Triệu Nguyên Duệ giống như trầm tĩnh trong suy nghĩ của mình, cánh tay ôm nàng thu càng chặt, "Sau đó đám bọn họ đều xảy ra chuyện, chỉ còn lại trẫm và Trang vương, buồn cười là phụ hoàng còn ngại trẫm thủ đoạn độc ác, niệm tình thân, thực vô cùng thú vị, phàm là trẫm có chút nương tay, có cơ hội liền phê bình trẫm... đợi người nghĩ ra biện pháp khó dễ trẫm, liền chịu được. Mẫu hậu khỏi phải tay bẩn như thế nào, sau khi đạt được, quay đầu lại ghét bỏ trẫm khó khống chế, nếu phải Trang vương có tự mình hiểu lấy, mẫu hậu có thể giống như năm đó xem như chưa từng sinh ra trẫm đá trẫm văng ra, cũng có thể dùng gói độc dược giết chết trẫm đứa con theo ý nàng." tới đây, Thang Nguyên ràng nghe được bi thương khắc cốt ghi tâm trong giọng , nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn , nam nhân này giờ phút này giống như bị bóng đêm nuốt trọn, độc, hối tiếc, tàn khốc, lạnh lùng còn có có người biết người hiểu người thương xót. Cảm xúc quá nồng, bi thương quá nặng, nàng biết nên an ủi thế nào, nàng cảm thấy sợ hãi, nàng biết mình có năng lực có thể làm vui vẻ vào lúc này, có thể làm cho từ trong khốn đốn tỉnh lại. Nhưng sâu trong nội tâm nàng hy vọng nhìn thấy vì bất đắc dĩ chán nản trước đây mà tổn thương, đó phải là lỗi của , chẳng qua muốn sống sót, vậy có gì sai. Mạng mọi người trọng yếu bằng , bất luận con đường trước đây giết bao nhiêu người, bao nhiêu người muốn chết, về sau nếu còn có người đui mù muốn thêm phiền toái, nếu là tất yếu nàng chút do dự vì giết người, bất kể bao nhiêu, cần biết đó là ai, nàng nguyện ý, chỉ cần cần. Cho nên Thang Nguyên nhìn thẳng mắt , cực trấn trọng : "Những người đó đều đáng chết, bọn họ khiến ngươi vui, nếu ta có này năng lực chắc chắn lưỡi đao đầy huyết, quyết cho phép người nào tổn thương ngươi..." Sau đó là tiếc nuối thấp giọng thở dài, "Chỉ là ta tới chậm chút, đúng, ta cũng năng lực giúp ngươi." xong lời cuối cùng là sâu tự trách. Triệu Nguyên Duệ nhìn nàng, đột nhiên cười ha ha, ra là bị hoàn cảnh bức bất tri bất giác đắm chìm trong hồi ức, mà Thang Nguyên ở trong lòng khiến tràn đầy ấm áp, tự chủ được ra miệng, nghĩ tới lại làm cho vật đồng tình thương xót , còn muốn thay ra mặt. Mặc dù nghe buồn cười, nhưng cho tới bây giờ luôn bị kính sợ, Triệu Nguyên Duệ lần đầu bị người thương hại vẫn vui sướng nên lời. Hai tay nâng mặt nàng, hôn mạnh, lúc này mới phát mặt vật mảng lạnh lẽo, tự trách mình quá mức sơ ý, thân thể nàng nên chịu lạnh, mình lại mang nàng lên chỗ cao hứng gió, ảo não đến cực điểm, ôm lấy nàng chạy vội vào nhà tranh. Trong phòng Khang tiên sinh sớm chuẩn bị xong nước thuốc, chờ Thang Nguyên về ngâm, thấy bọn họ rốt cục vào đến, mới thở ra, đóng cửa lại lánh ra ngoài. Triệu Nguyên Duệ tay chân lanh lẹ giúp nàng thoát y phục, đợi Thang Nguyên ngăn cản bị thoát sạch bỏ vào thùng tắm. Bị nước ấm, làm giật mình, ngoài miệng còn vui reo lên, "Oa, thoải mái a." Triệu Nguyên Duệ cầm tóc dài của nàng lên, qua loa búi lại, chuẩn bị chà xát người nàng, nàng vội vàng ngăn cản, " cần, tự ta có thể làm được." "Đừng vô nghĩa, xoay người sang chỗ khác." Thang Nguyên ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác, nàng có chút năng lực chống cự lại mệnh lệnh của . vất vả tắm xong, nàng mặc kiện y phục liền bị ôm đến phòng trong, nhà tranh bề ngoài đơn sơ, bên trong thực sạch , chăn giường vừa mới trải, Thang Nguyên thoải mái nằm vào bên trong, kéo chăn lên tận mũi. Nhìn Triệu Nguyên Duệ ra ngoài, Thang Nguyên đánh giá bày biện trong phòng, bao lâu liền mơ màng ngủ. Triệu Nguyên Duệ vừa rửa mặt chải đầu xong, chợt nghe xa xa có tiếng vó ngựa phi nhanh mà đến, ra nhà tranh, đứng trong sân. lâu liền thấy hắc y thị vệ chạy gấp tới. "Hoàng thượng, Lục Quân Lâu tiếp cận cửu phẩm Kim Phiêu ám sát Phí thống lĩnh, Kim Phiêu là kẻ thù lúc còn trong giang hồ của Phí thống lĩnh. Nghe trong giang hồ đồn Tử Đằng Viêm trốn trong Thưởng tộc, Na Lỗ chết bịđưa vào tàng bảo địa Thưởng tộc, tin tức giả đến từ phía bắc." Chuyện giang hồđối với chấp Triệu Nguyên Duệ chưởng toàn bộ Khương quốc mà đáng nhắc tới, trước đây cũng chỉ phái ám vệ chú ý, đại có thể hồi báo, nhưng nhiều năm như vậy cơ bản có đại cần báo, bởi vì ô thiến quả quá mức trọng yếu với Triệu Nguyên Duệ, tự mình hạ mật lệnh, chỉ cần có tin tức về ô thiến quả đều phải báo, loại mưu trực tiếp kích động, ám vệ dám trì hoãn, suốt đêm lên núi hồi báo. Quả nhiên sắc mặt Triệu Nguyên Duệ lập tức trầm đáng sợ, Mục Thị tây nam, khóe miệng cười lạnh, sau đó bình tĩnh an bài hắc y thị vệ, "Phái người thanh trừ những người an phận, Lục Quân Lâu liền tồn tại. Làm cho quân phía bắc nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Nhạc Vân, kẻ dám can đảm quấy rối, giết tha." Từ ngày đó, người trong giang hồ, chết nửa, kẻ may mắn sống sót đều đóng cửa ở nhà dám xuất đầu, tổ chức sát thủ đứng đầu trong giang hồ trong đêm hôi phi yên diệt. Hắc y thị vệ rồi, Triệu Nguyên Duệ quay mặt về phía tây bắc đứng nửa ngày, "Trẫm muốn xem, ngươi còn có năng lực gì." Sau khi về phòng, Triệu Nguyên Duệ nhìn Thang Nguyên ngủ say, đến trước chăn đắp kín, giờ sớm rớt xuống bên hông. nằm xuống cạnh nàng, thân thủ kéo nàng vào trong lòng, Thang Nguyên giống như cảm nhận được, nâng tay sờ sờ, tìm vị trí thoải mái nhất tiếp tục ngủ. Trong bóng đêm, Triệu Nguyên Duệ nhất thời có khốn ý, lấy tay chạm đến, từ tay nàng kéo dài đến bụng, lúc này mới dừng lại, chậm rãi xoa , trong lòng cân nhắc, nơi này thể dục tử (sinh con), so với việc có thể bồi đến già, cũng có gì tiếc nuối, nhưng đối với an bài cho nàng về sau quả lại phiền toái, con cái , người cũng chướng mắt, cũng có khả năng phó thác, đến lúc đó chỉ có thể mang nàng theo, hoặc giấu nàng trong dân gian. Bất luận người trước người sau, cũng nguyện ý, cũng thể an bài người người mình để tâm kết cục hoàn mỹ nhất, thể chấp nhận. Triệu Nguyên Duệ giọng nỉ non bên tai nàng, "Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ, vật ." Hôn lên môi nàng, gắt gao ấn nhập nàng vào lòng.
Chương 25: Tân phi Thánh giá hồi kinh, đối với dân chúng bình thường mà , hàng năm như vậy, cũng còn mới mẻ, chỉ cần lúc thánh giá hồi kinh cần loạn là được. Mà đối với người quyền quý trong kinh mà , thánh giá hồi kinh là bình thường, nhưng sau khi Hoàng thượng hồi kinh ban bố ý chỉ lại gây khiếp sợ khắp nơi. Thứ nhất là ngay hôm đó tuyên Đại hoàng tử ở Tây Nam rèn luyện vào kinh, thứ hai phong người hề có lai lịch thành chính phi, cùng Tứ phi chấp chưởng hậu cung. Trong kinh thành, nhất thời tin tức lan truyền, đều là về vị tân chính phi này, mọi người vui mừng nhặt quả hồng mềm, Đại hoàng tử do Huệ phi sinh, nhà mẹ đẻ Huệ phi mấy đời làm võ tướng, mặc dù vài năm gần đây có chút im lặng, nhưng thề lực ở Tây Nam thể khinh thường, có thể Đại hoàng tử là người có khả năng được đề cử kế thừa ngôi vị Hoàng đế, là Thái tử tương lai người nào dám lắm mồm, nay xuất tân chính phi cũng chính là chuyện tốt. Náo nhiệt nhất kinh thành là quán trà Chính Nguyên, lúc này tiếng người ồn ào, đài người hầu trà bắt đầu kể chuyện giang hồ xáo trộn Lục Quân Lâu tám mươi năm hưng thịnh bị giết, đúng vào thời điểm quan trọng nhất, lại vẫn hấp dẫn ít trà khách chăm chú nghe. Oa nhi hé ra khuôn mặt đáng là Thành Mân con trai Hữu Thừa Tướng Thành Trạch Lâm, là đứa thông minh lanh lợi, nhu thuận hiểu chuyện, Thành Thừa Tướng đặt kỳ vọng cao vào , lúc mười hai tuổi liền gửi vào thư viện Vân Lam, bình thường người trong gia đình đại thần như , đều có gia học, mấy đứa con trai khác của Thành Trạch Lâm được dạy vỡ lòng tại nhà, hiệu quả hiển nhiên phải đặc biệt tốt. Sau lại có đứa con bảo bối như vậy, Thành Trạch Lâm liền đưa đến thư viện Vân Lam, khiến rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn, phu nhân vì việc này thiếu chút nữa trở về nhà mẹ đẻ. Nhưng thể kết quả rất khả quan, tuổi còn trẻ vượt qua thi hương. Trong Vân Lam Sơn yến năm nay, mặc dù nổi bật đều bị vị hậu phi đột nhiên xuất đoạt mất, nhưng biểu của Thành Mân vẫn được mọi người chú ý. Rất nhiều đại thần trong triều có chút tâm động, cũng muốn đưa đệ tử đắc ý đến thư viện Vân Lam, vô hình trung thư viện Vân Lam lại được rất nhiều đệ tử quan đại thần ưu ái, đây là chuyện về sau. Kết thúc Vân Lam sơn yến, vì tham gia thi hội năm sau, Thành thừa tướng tự nhiên có cách riêng, theo về kinh thành, đóng cửa khổ đọc. Hôm nay ở đây cũng là do nghe đồng môn sư huynh Lý Hạo đến kinh thành, hẹn gặp nhau. Lúc Thành Mân đến, trong đại sảnh quán trà đầy khách, người đến người , biết các sư huynh luôn ở đại sảnh, liền ngẩng đầu xung quanh, quả nhiên thấy Lý Hạo dựa vào góc tường nhấc tay ra hiệu. Thành Mân vui mừng lộ nét mặt, bước nhanh đến. "Sư huynh, tới trễ, mong bỏ quá cho, chà, Trần sư huynh cũng đến." "Chấm dứt việc đó ngay, vào kinh liền khách sáo như vậy." Lý Hạo giả vờ kiên nhẫn, thân thủ kéo người ngồi xuống. Trần Gia Thiên ngồi bên cạnh cảm thấy mình giống như là thuận miệng mới nhắc tới, híp mắt , "Chỉ muốn gặp Lý sư huynh của ngươi, ta đến liền vui." Thành Mân lập tức cười lấy lòng, "Sao có thể, sớm biết huynh tới, ta liền an bài đến Hạo Hãn lâu." "Như vậy a." Trần Gia Thiên giữ chặt cánh tay , vui đùa : "Vậy , bây giờ chúng ta Hạo Hãn lâu, sư huynh ta ngưỡng mộ kỳ danh lâu, còn có cơ hội mở mang kiến thức." Lý Hạo đè vai hai người bọn họ lại, hoà giải : "Được rồi, ngồi xuống chậm rãi tán gẫu, muốn Hạo Hãn lâu, còn đơn giản, buổi tối ta mời." Trần Gia Thiên hắc hắc cười cười cũng tiếp tục lên tiếng trả lời, Thành Mân biết gia cảnh Lý Hạo giàu có, quen nghe theo lão đại, liền ngoan ngoãn ngồi xuống, hỏi bọn họ lần này đến kinh thành tiến triển như thế nào. Hiển nhiên hai người Lý Trần, lần này đến kinh thành rất có thu hoạch, ân sư trước sau gặp mặt đàm luận thiếu người, dáng vẻ rất xúc động, Thành Mân tự nhiên chúc mừng liên tục. chuyện, ba người bọn họ khỏi bị đàm luận xung quanh ảnh hưởng, trong đại sảnh tán gẫu nhiều nhất chính là vị tân chính phi kia, Khương quốc đối với ngôn luận của dân chúng tương đối tiến bộ, loại chuyện về hậu cung của Hoàng thượng, lúc trước cũng phải có người qua, bất quá phần lớn cũng mới có thôi, đến mức cao đàm khoát luận (bàn luận viển vông), chỉ tại vị tân phi này xuất kỳ quái, cũng có lai lịch gì, như vậy liền thỏa mãn miệng dân chúng. tại ý kiến phỏng đoán nhiều nhất chính là lần này Vân Lam sơn, thánh giá ngẫu nhiên gặp mỹ nhân, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, Hoàng thượng vừa gặp, bị câu mất thần hồn rồi, ngày ngày gần nhau. Phiên bản khác cũng kém, chỗ bất đồng cũng chính là có rất nhiều phiên bản cuộc gặp gỡ của Hoàng đế và mỹ nhân, mỹ nhân mỹ mạo, ngày ngày gần nhau cũng là nghìn bài điệu. Thành Mân giọng hỏi Lý Hạo, "Sư huynh, vị chính phi kia phải người chúng ta thấy thượng vị ở Vân Lam sơn yến sao?" ra Thành Mân chính là tiểu soái ca được Thang Nguyên coi trọng. Lý Hạo còn chưa trả lời, Trần Gia Thiên liền xông về phía trước câu, "Cũng phải đặc biệt mỹ mạo, đồn đãi hư cấu a." Lý Hạo trừng mắt, "Làm sao các ngươi như cũng giống người ngoài đường rảnh rỗi vậy, lúc này chúng ta có thể thảo luận." Thanh càng thấp, "Cũng ngẫm lại chuyện Đại hoàng tử phải hồi kinh." xong vươn cái ngón tay cái ra, ý bảo việc này mới là trọng điểm. Thành Mân và Trần Gia Thiên nhìn nhau cười, sao bọn họ có thể biết, chuyện gì mới là mấu chốt, chẳng qua, thế hương diễm mới hấp dẫn con người ta nhất, còn quốc gia đại , bọn họ còn chưa tới tầng này. Bên này bọn họ lên tiếng, bàn bên cạnh cũng bắt đầu tán gẫu, đè nặng thanh , nhưng người ngồi bên cạnh vẫn là có thể nghe được. "Đại hoàng tử ở Khai Viễn Hầu phủ rèn luyện, Hoàng thượng vô duyên vô cớ triệu hồi kinh, thâm ý sâu sắc a." văn nhân trung niên sờ sờ chòm râu của mình. Thanh niên tuấn tú ngồi cạnh , thấp giọng : "Các ngươi ở kinh thành biết, hai ngày ở Giang Nam, nháo trần ầm ĩ, rất nhiều người đều..." Tay nâng lên cắt qua cổ, lại chỉ chỉ đài, "Nghe là ..." nam nhân bụng bự ngạc nhiên : "Vậy, vậy có liên quan gì." Hai ngón tay khép lại làm cái thủ thế. Thanh niên tuấn tú đứng thẳng dậy, ra vẻ thâm trầm lắc lắc đầu, " biết." Người ngồi ghét bỏ liếc cái, thanh niên kia cũng lúng túng, cười cười lại : "Nếu tại hạ biết, ngay, chẳng qua cũng phỏng đoán thôi." Văn nhân trung niên trầm ngâm nửa khắc, sau đó hơi nghiêng người, giọng : "Có phải, hai người này có gì đó ra tiện, chẳng lẽ Đại hoàng tử và...thân thiết?" ám chỉ người giang hồ này và Đại hoàng tử có quan hệ. "Hắc, hơn a." Nam nhân bụng bự đánh giá trái phải, chợt thấy ngoài cửa đám thị vệ mặc áo giáp tiến vào, tim bắt đầu đập dồn dập, sắc mặt xám tro nhìn văn nhân trung niên đối diện, chỉ thấy văn nhân kia mặt sớm vàng như đất. Bàn Thành Mân cũng thấy đám thị vệ áo giáp, bọn họ có kiến thức hơn người bình thường, nhìn ra người mặc áo giáp màu đen sáng bóng, chỉ biết là đến từ Ngự lâm vệ cấm cung, là thân vệ của Hoàng thượng, tới đây tất có đại phát sinh. Việc đến nước này, bọn họ cũng có biện pháp tránh , đành ngoan ngoãn nán lại, im lặng chờ xử lý. Ngự lâm vệ khống chế toàn trường, người cũng thoát, phong tỏa toàn bộ, tới tới lui lui bắt nhiều người, bàn bên cạnh bọn họ đều trống , bắt người liền bịt miệng người, động tác nhanh nhẹn, toàn trường hề có tiếng động, trơ mắt nhìn người bị mang như vậy. Sau khi hủy bỏ phong tỏa, những người còn lại mới bắt đầu hồi thần, kiểm tra mọi chỗ, mới phát những người vừa rồi chê tân phi đến cực náo nhiệt đều bị bắt , còn bàn văn nhân trung niên mật đàm chuyện Đại hoàng tử lại có việc gì. Đến lúc hiểu ra, ai dám trì hoãn, kinh hồn táng đảm cáo từ về nhà. Thành Mân và sư huynh cũng dám ở lại, ra khỏi quán trà, vội vàng chạy biết phương hướng, mãi đến khi đến bờ sông, mới dừng cước bộ lại, ba người hai mặt nhìn nhau. Vẫn là Lý Hạo trầm ổn nhất trong ba người, khụ tiếng vững vàng nhịp tim, : "Thành sư đệ nên về nhà nhanh , lúc ở kinh thành đừng tùy ý ra ngoài, ta và Gia Thiên về Vân Lam, tình làm thỏa đáng cũng nên trì hoãn." Hai người còn lại cũng biết nên như thế nào, nhiều đều cáo từ rời . Cũng , trong kinh thành mấy ngày nay bao nhiêu người bị bắt rồi, những người hiểu chuyện đều nhất trí ngậm miệng lại, dám chê tiếp. Nhóm Ngự sử và đại thần lại hăng hái, khuyên bảo Hoàng thượng nên quá sủng hỏng việc, thậm chí còn dâng tấu, người liền chết khó hiểu tại nhà. Thu được tin tức liền câm như hến, dám vọng động. Mấy lão đại thần đứng đầu, bo bo giữ mình còn kịp, loại thời điểm này còn hướng lên gì, đó phải ngốc tử cũng là ngại sống quá thoải mái nên muốn chết. Còn các ngoại thích quyền quý, ý tưởng của bọn họ rất nhiều, oán hận sâu sắc việc Hoàng thượng phá vỡ cục diện tại nhìn như ổn định. Nhưng đều bị Đương kim Hoàng thượng giết thương tiếc, liền có nhiều bất mãn, đều mong có người đứng ra, chính mình vạn vạn dám, còn truyền tin báo cho người trong cung, có cho cũng dám làm chim đầu đàn. Cho nên bị quét sạch như vậy, ngoại trừ Thang Nguyên thượng vị dám trực diện oán thầm Triệu Nguyên Duệ cho nàng tìm việc làm, trong ngoài mảnh tường hòa (tốt lành). Thang Nguyên thực mất hứng, sau khi hồi cung, Triệu Nguyên Duệ lập tức bận bịu, nếu phải Lương Nguyên Bảo phát thề Hoàng thượng ở Ngoại thư phòng xử lý chính , nàng còn tưởng rằng nàng thất sủng. Về phần mạc danh kỳ diệu phong cáo, nàng cũng buồn bực, nghe Chủ điện của nàng trùng tu, lễ phục chính phi còn treo trong tẩm cung, đống lớn phong thưởng nàng xem cũng chưa xem liền khóa lại. Nàng cảm thấy dường như nàng bị đuổi khỏi Dưỡng Tâm điện từ từ, rốt cuộc muốn thế nào, mỗi lần Triệu Nguyên Duệ đều hàm hàm hồ hồ chắc chắn. Nàng rất tức giận, nàng rất tức giận, mỗi ngày còn có đống lớn thiệp mời cầu kiến đặt bàn, mỗi ngày lặp lại, thấy nàng các nàng thề bỏ qua. Thang Nguyên ngồi ngay ngắn tháp, nhìn chén thuốc đặt bàn, trong lòng cân nhắc, nếu nàng ném chén thuốc này xuống đất, Triệu Nguyên Duệ có thể chạy tới trách móc nàng . Cân nhắc đến cân nhắc , quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Mỹ nhân tiêu (hoa chuối tây) nở rộ, trong gió truyền đến hương hoa quế, mùa hè qua, đầu thu tới. Khoát tay liền uống xong chén thuốc vào bụng, nhón tay lấy miếng mứt hoa quả, sau đó xuống tháp ra ngoài. Lý vội vàng mang người đuổi theo, chuẩn bị phủ thêm áo choàng cho chủ tử, Thang Nguyên lại vung tay lên cự tuyệt, dưới chân càng nhanh. Lý và Trương Tiểu Bảo hoảng sợ, lại nghĩ ra chủ ý nào, chỉ có thể cầm áo choàng đuổi theo phía sau. Thang Nguyên dọc ven hồ, chân dẫm nát đường lát đá, chân có chút cộm, nàng liền nhanh chóng, cởi nhuyễn hài ra. hai bước, lại lười biếng, tìm tảng đá ngồi xuống, tùy tay dọn dẹp nhành liễu rơi mặt đất, vô ý xua đến xua . Có người sau lưng nàng, khoác áo lên người nàng, sau đó ôm lấy nàng, ngồi xuống bên cạnh. Thang Nguyên ngẩng cũng biết người đến là Triệu Nguyên Duệ, cũng liền thuận theo tựa vào vai , im lặng. "Sao vậy." Triệu Nguyên Duệ khiến nàng ngồi thoải mái chút sau giọng hỏi. Thang Nguyên cũng biết tại sao, lúc mở miệng hỏi, nàng liền ủy khuất, chu miệng, ôm eo , vẫn lên tiếng. Triệu Nguyên Duệ thấy nàng như vậy, đại khái biết mấy ngày nay vì chuyện phía bắc, có chút vắng vẻ nàng. Nhưng trong lòng lại thư sướng, bản thân nuông chiều bảo bối, rốt cục bị dưỡng thành cáu kỉnh. "Tốt lắm tốt lắm, ai chọc bảo bối nhà ta tức giận, xem trẫm thu thập ." Mấy ngày nay bận chuyện phía bắc, bảo bối nhà mình liền vì bồi nàng mà tức giận, tâm tình cực tốt, nhịn được muốn trêu chọc nàng. Thang Nguyên vừa nghe liền cảm thấy xem chuyện mình khổ sở liên quan tới , còn có tâm trạng trêu đùa nàng, trong lòng càng ủy khuất, nước mắt liền chảy xuống, ôm mặt cũng ngẩng lên. Triệu Nguyên Duệ trêu chọc nàng là chuyện, nhưng tuyệt muốn làm người ta khóc, lập tức còn có chút cuống cuống, mà luống cuống giận chó đánh mèo, "Lương Nguyên Bảo, điều tra những người này hầu hạ như thế nào." Mọi người ở đây đều bị dọa cho quỳ xuống, cũng dám xin khoan dung, lạnh run. Thang Nguyên vừa nghe, biết chuyện tốt, thế nào nàng vẫn có thói quen tùy ý liền trách phạt hạ nhân, nghẹn ngào ngẩng đầu, "Quan hệ gì đến bọn họ, đều tại ngươi. . . . . Mấy ngày nay bồi ta, có phải ngươi cần ta nữa phải ?" xong câu cuối cùng, đau xót trong lòng dâng lên, ngừng được, liền oa oa khóc lớn. Đây là khóc đầu đuôi a, Triệu Nguyên Duệ cũng biết nên xuống tay từ đâu, Lương Nguyên Bảo cực biết điều, đuổi mọi người , bản thân đứng nhìn từ xa. Triệu Nguyên Duệ dứt khoát ôm người đến lầu các bên cạnh, đặt nàng ngồi lên ghế, dùng khăn lau nước mắt cho nàng. Thang Nguyên bị bế đường, lúc ngồi lên ghế, mới cảm thấy mình khóc có đạo lý, ta đều đối tốt với nàng như vậy, rốt cuộc nàng còn khóc cái gì, trước kia khó khăn cũng trải qua, tại liền bởi vì, ban ngày thấy Triệu Nguyên Duệ liền khóc, đây đúng là được sủng mà kiêu a. Cho nên nàng tỉnh ngộ, nàng cảm thấy thực ngượng ngùng, trong lòng lại sợ hãi Triệu Nguyên Duệ bởi vì nàng cố tình gây mà ghét bỏ nàng, nàng ôm khăn lặng lẽ liếc mắt nhìn đối phương cái, Triệu Nguyên Duệ chính là cau mày nhìn chằm chằm nàng, có chút luống cuống chân tay. Thang Nguyên lại có chút đau lòng, đây là tạo nghiệt gì a, đại nam nhân, nam nhân kiêu ngạo nhất Khương quốc, chính làm chẳng lẽ bồi ngươi suốt, người ta đều có thể cho ngươi, ngươi trả lại cho như vậy, đây phải là kiếm chuyện sao. Thang Nguyên thực áy náy bắt lấy tay Triệu Nguyên Duệ, cúi đầu ý đồ giải thích, "Ta, ta sợ hãi... Ta muốn đến hậu cung." Nước mắt vộ dụng lại chảy xuống. Triệu Nguyên Duệ nâng tay lên lau nước mắt nàng, còn giải thích : " thể nào, đây là lệ thường, tấn phong vị trí này, còn phải phong thưởng tương ứng, có hay còn phải do câu của trẫm, làm sao trẫm có để ngươi , đứa ngốc." Thang Nguyên ngẩng đầu nhìn , giọng : "Ngươi ." Triệu Nguyên Duệ gật đầu, ôm chặt lấy nàng, "Giữ lại bên người ngươi chọc cho ta nhiều chuyện như vậy, đặt ở nơi khác, ngươi ta làm sao nỡ hạ quyết tâm, đời này chỉ có ngươi."
Chương 26: Kiều hoa (đóa hoa kiều diễm) Dạo hoa viên phen, Thang Nguyên lập tức tâm bình khí hòa, đến đêm vì bù đắp áy náy của bản thân, liền để cho Triệu Nguyên Duệ muốn làm gì làm phen, những gì cầu, nàng đều đáp ứng hề chùn bước. Lúc Triệu Nguyên Duệ rời , Thang Nguyên tiếng động nhíu mày kháng nghị, trở mình lại mê man tiếp, tóc xoăn dài phủ kín giường, mặt đỏ rực, cánh tay trắng nõn ngại nóng toàn bộ lộ ra bên ngoài, loang lổ nhiều vệt . Triệu Nguyên Duệ kéo tay nàng bỏ vào trong, nhấn nhấn góc chăn, sau đó nhàng ra ngoài. Chờ thu thập xong, ngay cả bữa sáng cũng ăn xong sau, trở về phòng liền thấy, dáng vẻ vẫn giống y như lúc vừa . Triệu Nguyên Duệ ngồi trở lại giường, ôm cả nàng và chăn vào trong ngực, giọng dỗ, "Bảo bối, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp." Thang Nguyên cố gắng mở to mắt xem như đáp ứng, Triệu Nguyên Duệ tiếp nhận chén thuốc, từng muỗng từng muỗng uy xuống. Đợi đến lúc Thang Nguyên thực tỉnh lại, chỉ cảm thấy miệng vừa chua vừa đắng rất khó chịu, nhất thời còn đây là như thế nào. Đến lúc rửa mặt chải đầu xong, ngồi lên ghế nhìn thấy chén kia mới hiểu ra, ra buổi sáng nàng tránh thoát chén thuốc kia, rất ngoan a, lúc ngủ mà còn có thể uống thuốc vào. Hôm nay Lý cũng lấy đống thiệp mời đến làm phiền nàng, chẳng qua cung kính , Khải Nguyên điện thu thập gần xong, hỏi nàng có muốn đến nhìn chút . Thang Nguyên gọi người hỏi, biết buổi chiều Triệu Nguyên Duệ về, liền sai Lý dọn dẹp chút rồi xuất phát. Ngồi kiệu, vòng qua bức tường cao cao, đây là lần đầu tiên Thang Nguyên ra khỏi Dưỡng Tâm điện, đến hậu cung. đường đến, đầu tiên là đám thái giám thấy kiệu của nàng đều ghé sát chân tường quỳ xuống, sau đó thái giám ít dần, cung nữ bắt đầu tăng lên, rất xa còn có thể nhìn thấy mỹ nhân mặc cung trang xuất trong bụi hoa. Gặp phía đối diện cũng phải quỳ hành lễ với nàng, Thang Nguyên đường tới, liền bị đường ánh mắt rửa tội, mặc dù trắng trợn, nhưng cũng đủ sắc bén. Lúc Thang Nguyên bắt đầu mất kiên nhẫn, Lý ở bên : "Chủ tử, nơi này chính là viện của Khải Nguyên điện, đằng trước chính là chủ điện, nếu người xuống dưới chút." Thang Nguyên ngừng gật đầu, ngồi tuy thoải mái, nhưng ngồi lâu cũng chán, chút tốt hơn. Viện rất lớn, Lý chủ điện ở phía trước, bây giờ Thang Nguyên còn chưa nhìn ra đằng trước là như thế nào, trong viện trồng đầy hoa cỏ, tranh nhau khoe sắc, núi giả dòng suối, cao thấp, liên tục nhấp nhô, hành lang dài vờn quanh, đình đài lầu các cái gì cần có cũng có. Lấy ánh mắt thấp kém của Thang Nguyên đánh giá, rất đẹp rồi, nhưng theo Triệu Nguyên Duệ ngày lâu, đồ tốt như thế nào hiển nhiên biết, Thang Nguyên cũng dễ dàng bị mê hoặc. Vừa vừa nhìn, tới chỗ hơi dốc liền có người đỡ nàng, bản thân còn cảm thấy xuất mồ hôi, có người dâng khăn, đằng trước có người đưa tay chỉ đường, phía sau đám người vây quanh, đều hết sức chăm chú chú ý đến ngươi. Loại cuộc sống này là xa xỉ đến rối tinh rối mù. đến chỗ bên hồ, còn có người vội vàng tiến lên đặt bàn gỗ nhiễm hạt bụi sau đó còn lau lại lần, lót nệm thêu, mặt bàn dọn nước trà điểm tâm lên, tiếp đó là chờ Thang Nguyên tiến lên nghỉ chân. Bàn gỗ đặt đối diện mặt hồ, trong hồ có uyên ương hí thủy, cò trắng cao ca, chim biết tên bay lên cao thấp. Bên hồ xây hòn non bộ, trồng hoa la đơn, đỏ au kiều diễm. Nhìn sông núi tươi đẹp, Thang Nguyên liền lười nhác, mắt nhìn chằm chằm chỗ, nhúc nhích. Đột nhiên nghe tiếng quát lớn, "Ai, ai ở nơi nào?" Thang Nguyên cả kinh quay đầu nhìn lại, Lý sắc mặt tình bất định, tặng Trương Tiểu Bảo ánh mắt, Trương Tiểu Bảo nhanh chóng đến chỗ phát ra thanh. quá lâu, Trương Tiểu Bảo xách ra cung nữ thái giám đến trước mặt nàng, hai người nhất tề quỳ xuống lạnh run, Thang Nguyên giương mắt nhìn Lý , loại tình huống này nên làm cái gì bây giờ, nàng biết a. Lý cung kính thi lễ, sau đó quay đầu nghiêm khắc nhìn chằm chằm hai người, "Quấy nhiễu chủ tử tội đáng chết vạn lần, lôi ra ngoài đánh hai mươi đại bản." Thái giám tùy tùng muốn tiến lên kéo người , cung nữ kia kinh hoảng thê thảm ngẩng đầu nhìn Thang Nguyên, "Nương nương, tha mạng, người nhớ nô tỳ sao?" xong liên tục dập đầu, người hoa lê vũ đái, người thảm thiết đáng thương. Thang Nguyên giật mình, trí nhớ Thang Nguyên trước đây dần dần mơ hồ, nghe đối phương như vậy, nàng liền sợ vạn nhất thực có giao tình gì, nàng quên cũng tốt, vì thế giương mắt nhìn Lý . Lý nghiến răng, trong lòng thầm mắng Trương Tiểu Bảo, kéo tới làm gì, vừa thấy chính là bớt việc, nhưng chủ tử lại lưu tâm, nàng cũng phải cho người ta mở miệng. "Ngươi do người nào quản, vô cớ chạy đến đây làm gì?" Cung nữ kia vừa nghe, biết mình có cơ hội, liên tục dập đầu với Thang Nguyên, "Nương nương người quên, nô tỳ theo Lâm ma ma." Nàng chỗ mình đến, lại vạn vạn dám , trước kia Thang Nguyên cũng xuất thân giống nàng. Cung nữ này trước kia quả ở cùng chỗ với Thang Nguyên, tự cho là xinh đẹp, quan tâm tới ai, nhưng vẫn ý đồ thân cận với Thang Nguyên và Giai Mẫn. Đáng tiếc hai người bọn họ ở chung thân thiết, kết giao thêm, cũng liền thôi. Về sau Giai Mẫn thượng vị, nàng đố kỵ, nhưng bất lực, cuối cùng địa vị Thang Nguyên cao như vậy, lòng nàng rốt cuộc kiềm chế được, dùng số bạc lớn mua chuộc được tiểu công công quản viện, để nàng có thể ở chỗ này thử thời vận, cũng vừa vặn cho nàng đụng phải, liền diễn như vậy, cầu khác, tại nàng chỉ cầu có thể ở gần hầu hạ, cái khác chậm rãi sau. Lý hận sâu sắc ngày phòng đêm phòng vậy mà vẫn có người biết sống chết vội tới bà tìm phiền toái, bà nhìn Thang Nguyên liền biết, người này giao tình với chủ tử là kém vạn dặm, nàng đùa bỡn như thế nào đều được, xem ra phải cho những người này chút giáo huấn mới được, lại bớt chó mèo có thể tiến lên bám víu giao tình. Thang Nguyên bị nàng như vậy, trí nhớ đảo ngược, đại khái cũng có ấn tượng mơ hồ, gật gật đầu, "Là ngươi a, còn ở chỗ Lâm sao?" Cung nữ mừng rỡ, lau khô nước mắt vội vàng trở lại, "Về sau nô tỳ đến chỗ Tào quý nhân, ngay bên cạnh tiểu viện của người, chuyên vẩy nước quét nhà." "Tào quý nhân?" Thang Nguyên lập lại lần, cảm giác tên này dường như rất quen thuộc, còn chuyện trọng yếu nàng lại quên mất. Cung nữ thấy nàng trầm mặc rất nóng lòng, nghĩ nghĩ lại : "Chủ tử, Tiểu Chúc Tử công công cũng làm cùng chỗ với nô tỳ." Mắt Thang Nguyên sáng lên, hô to, "Ai nha, ngươi xem ta." Thái độ khẩn thiết hỏi, "Chúc Hải có khỏe ?" "Tiểu Chúc Tử công công theo lâm công công rất tốt, còn thường nhắc chủ tử với nhóm nô tỳ nhóm." Cung nữ cực vui mừng, tự cho là tìm đúng phương hướng. "Trương Tiểu Bảo, ngươi tìm người tìm Chúc Hải, xem được , nếu tiện đến nơi này gặp ta chuyến." Thang Nguyên khắc cũng chờ được phân phó Trương Tiểu Bảo. Thang Nguyên phân phó xong, đứng dậy muốn , lại thấy người quỳ liền hỏi: "Có phải ngươi muốn tới chỗ ta." Thang Nguyên hỏi rất trực tiếp, tim cung nữ đập gia tốc, liên tục dập đầu, "Nương nương thưởng thức, nô tỳ tích phúc mấy đời." "Vậy , Lý ngươi tới chào hỏi Tào quý nhân, sau đó an bài cho nàng." Lý đồng ý, đỡ Thang Nguyên tới phía trước. Vị cung nữ kia người tiếp đón, cứ như vậy đứng ở chỗ cũ biết làm sao, trơ mắt nhìn Tiểu công công mật báo cho nàng bị che miệng tha , nàng kinh hồn táng đảm bị đưa đến Khải Nguyên điện làm nha đầu vẩy nước quét sân, vẫn làm việc ban đầu, nhưng mọi người đều nhìn nàng giống như bức tường. Về sau nàng trăm phương nghìn kế muốn lộ diện, đều bị người phát trước, cho quản , bị đánh vài đại bản, về sau rốt cục yên tĩnh. Thang Nguyên vừa tiến vào Khải Nguyên điện rộng lớn trang nghiêm, còn chưa kịp cẩn thận đánh giá, Chúc Hải tới rồi. Chúc hải vừa đến, liền quỳ xuống đất dám ngẩng đầu, phục mặt đất tay ngừng run run. Thang Nguyên nhìn thở dài ra tiếng, chuẩn bị gọi đứng dậy, Trương Tiểu Bảo liền lưu loát kéo người lên. Nhìn nước mắt ràn rụa, đứng dậy liền nhanh tay lau , tiếp đó nước mắt lại ngừng rớt xuống, Thang Nguyên cũng xúc động đứng lên. "Có khỏe ? Ngươi xem ta cũng là người có lương tâm, ta liền quên mất ngươi..." xong cổ họng nghẹn lại, rất là ảo não. Trương Tiểu Bảo nhéo mạnh lên tay cái, Chúc Hải cố nén kích động, trả lời: "Chủ tử, nô tài rất tốt, được chủ tử nhớ thương là nô tài tích phúc mấy đời." Thêm nữa cũng ra được, thế nhưng còn có thể kỳ ngộ đồng hương tiểu Thang Nguyên như thế, cũng biết nên cảm tạ lão thiên gia như thế nào. Thang Nguyên nhìn , nếu phải trăm phương nghìn kế giúp nàng, có lẽ nàng xuyên qua liền bị ném tới góc nào đó, là người đầu tiên nàng thấy khi đến thế giới này, cũng là người đầu tiên đối xử tốt với nàng. Nghĩ đến đây, ngữ khí càng mềm mại, "Ngươi muốn đến chỗ ta ?" Trương Tiểu Bảo lại quỳ rạp xuống đất, cảm động đến rơi nước mắt : "Chủ tử có thể xem trọng nô tài, đó là đại ân điển ông trời ban cho nô tài." "Vậy ." Thấy nguyện ý, nàng cũng nhàng thở ra, muốn đưa đến Dưỡng Tâm điện, nhưng người bên đó là do Hoàng thượng an bài, Thang Nguyên hy vọng người mình đem đến lại mang thêm phiền toái gì cần thiết cho Triệu Nguyên Duệ. Về sau Khải nguyên Điện nàng cũng thường xuyên ở, nhưng tóm lại người vẫn muốn an bài. "Quản bên này an bài hết chưa?" Lý vừa nghe liền biết Thang Nguyên nghĩ như thế nào, "Hồi chủ tử, bên này còn thiếu, Hoàng thượng để người làm chủ." Chủ tử bọn họ chưa bao giờ để ý người bên cạnh, nô tài cố ý nịnh hót đều làm như thấy, cũng thích người hầu hạ mình, có thể lọt vào mắt nàng khó như lên trời, Chúc Hải này tuyệt đối vào trong lòng chủ tử, thuận nước giong thuyền thể tốt hơn. "Vậy , bên này ta cũng thường đến, về sau ngươi liền giúp ta quản nơi này, nếu ngươi có người nào muốn dẫn đến đây, với Trương Tiểu Bảo đến bên đó chào hỏi." Thang Nguyên biết sư phụ của là Lâm công công, sợ quan hệ giữa và Lâm công công rất tốt, có chuyện lại tiện . Chúc hải nghe rành mạch, phấn khởi đến vẻ mặt đỏ bừng, lập tức từ thái giám tam đẳng lên thẳng thái giám chủ chính phi, đây là nằm mơ cũng mơ được chuyện tốt như vậy. Cung nhân ngay bên cạnh, mấy người bọn họ theo chủ tử lâu như vậy, phỏng chừng ngay cả dáng vẻ bọn họ chủ tử cũng nhớ kỹ, người ta lại vì vậy liền trực tiếp gà chó lên trời, chân chính là vận cứt chó rồi. Thang Nguyên tự giác hiểu đoạn tâm , tâm tình rất tốt, hứng thú dạo hết Khải Nguyên điện vòng, đến khi người Dưỡng Tâm điện đến hỏi bữa tối dùng ở nơi nào, mới phát sắc trời tối muộn, vội vàng lên kiệu trở về. Trở lại Dưỡng Tâm điện, Triệu Nguyên Duệ theo thường lệ chờ nàng, giúp nàng phủ thêm áo choàng, theo thói quen sờ sờ tay nàng, phát tâm tình của nàng tốt vô cùng, kéo đến bên người hỏi: "Như thế nào, rất vừa lòng." Hôm nay Thang Nguyên cao hứng chỉ vì chuyện này, nhưng mọi chuyện vô cùng hài lòng, đều do nam nhân trước mắt cho nàng, vô cùng thân thiết hôn má cái, khen ngợi : "Vừa lòng vô cùng, ngươi đối với ta tốt." Triệu Nguyên Duệ cũng bị tâm tình tốt của nàng lây nhiễm, "Vừa lòng là tốt rồi, nếu ngươi cảm thấy chỗ đó tốt, vậy chúng ta cũng có thể đến đó ở vài ngày." Thang Nguyên nghĩ nghĩ mặt nhăn lại : "Vậy tháng đến hay hai lần , cũng nhiều hơn." Lúc lời này nàng giống như rất rối rắm. Triệu Nguyên Duệ ngạc nhiên : "Muốn , còn định số lần." "Ai nha." Thang Nguyên lòng : "Ngươi cũng biết, đường qua, bao nhiêu mỹ nữ muốn ngẫu ngộ chút với ngươi như vậy, vạn nhất ngươi bị mê hoặc, ta tìm ai khóc đây." Triệu Nguyên Duệ ràng cảm thấy ghen tuông trong lời nàng , nhưng lời này sung sướng, vui đến tự kìm hãm được, liền cắn cắn mũi nàng, "Có ngươi đóa tiểu kiều hoa ở bên cạnh trẫm như vậy, trẫm còn nhìn ai được." "Vậy mới được." Thang Nguyên biết xấu hổ : "Cũng chỉ có ta đóa tiểu kiều hoa người gặp người thích hoa gặp hoa nở mới xứng với ngươi." Triệu Nguyên Duệ nghẹn cười, còn thương lượng với nàng : "Vậy đêm nay để ta cẩn thận nhìn xem đóa tiểu kiều hoa xứng đáng như thế nào." Thang Nguyên nhất thời hụt hơi, bị thổi khí đầy mặt, liền thành đóa tiểu kiều hoa ngượng ngùng a.