Chương 39 Như Ý tỉnh lại mở mắt ra liền thấy Thái Tử ngồi giường nhìn mình. Nàng chớp mắt, thần sắc còn chút mờ mịt, giọng mang chút nỉ non: "Điện hạ..." "Muốn dậy ăn chút gì ?" Thái Tử ôn nhu kéo lọn tóc mỏng phủ lên trán nàng sang bên, mở miệng hỏi. "Có." Như Ý vừa tỉnh ngủ, có khẩu vị gì, nhưng nghĩ đến đêm qua nôn ra hết trong bụng còn gì, thêm nữa là nàng người ăn hai người dùng, vẫn nên dậy ăn chút gì cho thỏa đáng. Cho nên, nàng tùy ý Thái Tử nâng nàng từ giường ngồi dậy. Thược Dược đứng bên vội vàng đến gian ngoài bưng thiện thực vào. Thiện thực thanh đạm, cháo trắng, canh cá. Giống y như lúc trước Như Ý làm cho Thái Tử lúc sinh bệnh. Thái Tử đưa đũa thìa cho Như Ý, lại sợ nàng thích, còn giải thích câu: "Đại phu tràng vị ngươi yếu, nên ăn thanh đạm, nhũ nương liền chuẩn bị cho ngươi những món này." "Nhũ nương phí tâm!" Ngược lại Như Ý cái gì thích, cầm thìa bắt đầu múc, ai biết, canh cá thanh đạm vừa vào miệng, nàng còn chưa nuốt xuống, bụng liền bắt đầu nổi nước chua lên, liền cảm thấy muốn nôn. Như Ý che miệng nuốt canh cá xuống, lại khiến khóe mắt bắt đầu phiếm hồng. "Sao vậy?" Thái Tử thấy Như Ý như vậy, nhịn được khuyên giải: " thích ăn, ta cho người làm món khác." " phải..." Như Ý vội vàng xua tay, mở miệng : "Ta ăn cháo trắng được rồi." Dứt lời, liền múc thìa cháo trắng đưa vào miệng. "Cháo trắng có mùi vị gì, ăn vô đổi món khác." Thái Tử nhìn thấu Như Ý miễn cưỡng, nhịn được khuyên bảo. " có chuyện gì, sai Thược Dược trộn chút đường là được rồi!" Như Ý buông thìa, tiếp nhận lọ đường Thược Dược mang đến cho nàng. Cháo trắng thêm đường, là món nàng thích ăn nhất lúc còn , tuy rằng ba mẹ nàng đều cảm thấy là do tiểu hài tử thích ăn đường, nhưng lúc này đột nhiên Như Ý lại rất muốn ăn như vậy. "Ngươi ngược lại dễ nuôi." Thái Tử nghe vậy cười cười, trêu ghẹo. Như Ý nghe xong đột nhiên ngẩng đầu, cắn môi dưới, giọng có vài phần lắp bắp mở miệng hỏi: "Điện hạ, người... đưa Như Ý nữa?" Nàng còn có chút xác định, sợ Thái Tử đổi ý. Thái Tử lại gật đầu cười: " đưa , ngươi ở chỗ này dưỡng thai!" "Đa tạ điện hạ." Mặt Như Ý tươi cười, có chút ỷ lại tựa đầu vào vai Thái Tử. Thái Tử nhìn Như Ý, mặt cũng xuất nụ cười mà ngay cả cũng phát ra. Tuy rằng được đại phu chẩn đoán có thai, hơn nữa Thái Tử cũng có ý định đưa Như Ý hồi cung, tại ở trong viện, Như Ý biến thành động vật được bảo hộ còn trân quý hơn cả Thái Tử. Nhưng cuộc sống tươi đẹp của Như Ý lúc trước, sau khi hết Trung thu, liền kết thúc. Đứa trong bụng Như Ý sau ba tháng, bắt đầu nháo tỏ tồn tại của nó. Như Ý bắt đầu nôn nghén, hơn nữa phải nôn nghén đơn giản, buổi sáng rời giường muốn nôn, lúc ăn cơm muốn nôn, thậm chí đến lúc ngủ cũng muốn nôn. Nếu là muốn nôn, sau khi phun ra liền thôi, Như Ý lại cứ muốn nôn lại nôn ra, người ta tiếng sấm to hạt mưa phỏng chừng chính là nàng. Ngay cả Thái Tử chung phòng với Như Ý, cũng theo chân chịu tội. Từ lúc Như Ý mang thai, ngược lại hai người phân phòng, chẳng qua vị trí ngủ, đổi thành Như Ý ngủ bên ngoài chuyển vào bên trong, trước kia vị trí an bài là để tiện lúc nửa đêm Thái Tử có gì phân phó Như Ý có thể dễ rời giường hầu hạ, nhưng tại, Thái Tử lại cảm thấy để dựng phụ ngủ bên ngoài an toàn. Như Ý ngủ bên trong, nửa đêm thoáng có động tĩnh, Thái Tử còn biết, đừng đến động tĩnh đứng dậy xuống giường nôn mửa lớn như vậy, có thể là quậy Thái Tử được an bình. Ngẫu nhiên, Thái Tử cũng nhịn được với đứa trong bụng Như Ý câu: "Tính tình nương ngươi an an tĩnh tĩnh, ngươi lại hoàn toàn ngược lại." Như Ý nghe xong ngược lại có chút ngượng ngùng: "Điện hạ, chi bằng cho Như Ý đổi phòng, ảnh hưởng Điện hạ nghỉ ngơi tốt." Thái Tử nghe vậy lại lắc lắc đầu, với Như Ý: "Ngươi và đứa ở lại chịu hoạn nạn cùng ta, tự nhiên ta cũng phải làm tròn trách nhiệm của phụ thân." Làm tròn trách nhiệm phụ thân. Như Ý nghe vậy nhịn được sờ sờ bụng mình, Thái Tử học làm phụ thân, thậm chí còn làm tốt hơn nàng nghĩ. Từ lúc mới bắt đầu là cố mà làm, thậm chí còn bất hòa, đến bây giờ nguyện ý cầm sách đọc cho đứa trong bụng nàng nghe, để dưỡng thai, gần như Như Ý cảm thấy: nàng và Thái Tử giống như đôi phu thê ân ái, bọn họ và đứa trong bụng nàng, giống như gia đình ấm áp. Thái Tử chuyển biến cũng phải ngày ngày hai, tuy rằng Như Ý cảm thấy mình thông minh, nhưng bản thân rất cố gắng khiến Thái Tử thích đứa . Nàng biết tại sao lúc đầu Thái Tử lại thích đứa , nhưng nàng tin tưởng, có nam nhân nào để ý hài tử của mình. Tựa như Thái Tử, ràng vẫn biểu có cũng được mà có cũng sao với đứa trong bụng nàng, nhưng sau khi nàng mang thai bốn tháng lần đầu tiên máy thai, nàng có thể cảm nhận rệt tay Thái Tử run run sờ bụng nàng, mặt lại chút thay đổi, cố gắng che giấu mình kích động. Từ đó về sau, Thái tử giống như vô ý, sau khi ngủ, tay vẫn dán chặt bụng nàng. Tháng 10 qua , thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, lúc trước Thái Tử phân phó may y phục cho Như Ý, cũng làm xong, bởi vì người may y phục, giống như sớm được báo cho biết chuyện Như Ý hoài thai, vòng eo, đặc biệt rộng rãi, tuy rằng bụng Như Ý bây giờ biểu mang thai, nhưng lớn, y phục mặc người, thập phần rộng rãi, ngược lại có thể mặc đến mùa xuân năm sau. Đương nhiên, Như Ý được mấy bộ y phục, ngược lại là do phúc khí của đứa trong bụng, miễn cho Thái Tử lấy y phục ra trao đổi. Tuy rằng Thái Tử đùa là đợi đến khi Như Ý sinh hạ đứa mới bổ khuyết thêm, nhưng tóm lại vẫn tránh được kiếp. Thược Dược đỡ Như Ý đứng trước gương nhìn y phục mặc thử, bất quá y phục dựng phụ mặc, mặc thế nào cũng như vậy, dáng người đẹp hoàn toàn cần nghĩ. Như Ý cũng chỉ có thể an ủi mình được Tào nhũ nương 1 ngày 3 lần canh bổ sắc mặt thực tốt mặc y phục màu hồng đào càng thêm mượt mà. Cũng may y phục này lúc bị đưa đến nàng hết ốn nghén, suốt ngày nôn khuôn mặt vàng như nến khô héo, còn mặc được thân xiê y phục này. "Ngày đông nên mặc màu sáng, còn thích màu nào ?" Thái Tử hưng trí bừng bừng, giống như còn muốn may thêm cho Như Ý mấy bộ y phục. Như Ý lại cảm thấy có chút lãng phí, liên tục vẫy tay: "Y phục này sau khi sinh đứa phỏng chừng thể mặc nữa, làm mấy bộ được rồi, giữ vải lại cho đứa làm đồ lót cũng tốt." Thái Tử nghe vậy lại nở nụ cười: "Trong nhà thiếu mấy sấp vải như vậy, y phục đứa đáng bao nhiêu, ngươi cũng đừng tiết kiệm!" Ngược lại Thái Tử cũng biết tính tình Như Ý, biết nàng là muốn làm tiếp, vì thế tự mình làm chủ dặn dò Đặng Tiên mấy màu. Bất quá, y phục làm ra, ngược lại thực có chút lãng phí. Thời tiết chậm rãi lạnh dần, Như Ý biết là do mang thai, hay là do thời tiết chuyển lạnh, nàng càng lười biếng, suốt ngày phải mặc tẩm y nằm giường, liền là ngồi cạnh bếp lò sưởi ấm. Mùa đông năm rồi, Như Ý làm tiểu cung nữ, bếp lò thế nào cũng phải đợi đến khi tuyết xuống rơi, thời tiết lạnh chịu nổi mới sưởi ấm, Như Ý là người phương Nam, tuy rằng phương Nam ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng thời đại đó, có phòng ấm, thêm nữa còn có điều hòa, tóm lại chịu tội lớn. Đến thế giới này, xem như chịu tội lớn. Cũng may sau này nàng được phân đến tiểu Trù phòng, đôi khi trong phòng lạnh chịu nổi mà lại đủ bếp lò, cứng rắn xin gác đêm trong tiểu Trù phòng cũng tính có thể chịu đựng qua. tại sống ở đây, quy củ cũng nhiều như vậy, dù sao trong phòng nàng dùng bếp lò, khiến toàn bộ phòng ở đều ấm áp, ôm đồ ăn ngồi tháp sưởi ấm, khỏi có bao nhiêu thích ý. Sưởi sưởi, tay Như Ý liền trực tiếp cầm đồ ăn thiếp . Ngày hôm sau tỉnh lại, nàng ở giường. Mà y phục duy nhất có chỗ dùng lúc này, cũng là thứ Như Ý chán ghét nhất, Thái Tử nghe xong lão đại phu , Như Ý suốt ngày ở trong phòng tốt, ngẫu nhiên nên ra ngoài dạo chút. Vì thế, Thái Tử liền cách ba đến năm này Như Ý thay đổi y phục lôi kéo Như Ý ra ngoài dạo. Lúc này thời tiết lạnh, trong viện mảnh hoang vu, ngoại trừ sát tường có mảnh đất trồng hàng cải thảo, có gì để xem. Mấy lần đầu Như Ý vẫn còn cam tâm tình nguyện bị Thái Tử lôi kéo ra ngoài chốc lát, nhưng về sau có đánh chết cũng nguyện ý ra ngoài. Trời càng ngày càng lạnh, bên ngoài lại có gì đẹp mắt, cho dù tay ôm lò sưởi, nàng cũng muốn . Thái Tử dứt khoát sai Thược Dược hầu hạ nàng thay y phục, nàng thay thường phục rất lâu, cho dù kiện cũng vậy, nàng còn cảm thấy rất mệt, sau đó liền nằm lên giường ngủ mất. Phương pháp kia ngược lại khiến Như Ý tránh được vài lần, nhưng qua vài lần, Thái Tử liền biết chẳng qua Như Ý hoàn toàn biếng nhác, nhéo mũi nàng đe dọa: "Ngươi mang thai đứa mà lười như vậy, cẩn thận về sau sinh đứa ra dáng vẻ cũng giống như ngươi bây giờ." Như Ý bất vi sở động, tại nàng phản ứng có chút chậm chạp, nhưng lại phải ngốc, cũng phải nàng chưa thấy qua phụ nữ có thai, nàng cũng lười giống phụ nữ có thai khác mà thôi. Thái Tử thấy vậy chỉ có thể lắc đầu, có thuốc nào cứu được! có thuốc nào cứu được! Nhưng đợi đến lúc cơm nước xong, lại hề thương lượng với Như Ý, trực tiếp sai Thược Dược thay đổi y phục, liền lôi kéo Như Ý dạo. Như Ý cảm thấy mệt, cũng thấy lạnh, bụng nàng như trái cầu, có thể mệt người sao. Mỗi lần vòng, liền thở hổn hển tựa vào người Thái Tử cầu khẩn trở về, sau đó bị bắt hết quãng đường còn lại. Thái Tử bị làm cho dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ Như Ý nước mắt ròng ròng nhìn , giống như biến thành đại ác nhân. Chỉ là, càng về sau, Thái Tử lại tìm ra chút lạc thú trong đó. Tháng 11 qua , trận tuyết đầu tiên của mùa đông cũng rơi xuống. Mà Tào nhũ nương cũng bận rộn theo, thậm chí 1 ngày 3 bữa canh bổ của Như Ý, Tào nhũ nương cũng bận rộn còn nhìn chằm chằm nàng uống xong. Như Ý kỳ quái hỏi câu, Tào nhũ nương , nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, sinh nhật Thái Tử sắp đến. Tuy rằng Như Ý đặc biệt nhớ sinh nhật Thái Tử, bởi vì căn bản cảm thấy có bao nhiêu quan hệ với nàng, nhưng lúc trước ở tiểu Trù phòng Tiêu phòng cung, đại khái biết ngày. Tào nhũ nương cũng cảm thấy Như Ý như thế có vấn đề gì, bởi vì hình tượng Như Ý gần nhất đại nhập lòng người, chỉ cho là Như Ý hoài thai càng ngày càng ngốc, còn cười nàng vài câu: "Đừng có có ngốc nữa a, Điện hạ còn lôi ngốc tử ngươi ra chọc!" Tuy rằng gần đây Thái Tử điện hạ có ác thú suốt ngày trêu đùa Như Ý phản ứng trì độn ra làm vui. Tào nhũ nương xong, ngược lại Như Ý có nghe vào tai, tinh thấn nàng nghĩ mình có nên chuẩn bị lễ vật tặng Thái Tử điện hay , chẳng qua nàng có vật gì nên hồn, có cũng đều do Thái Tử điện hạ thưởng, về phần làm đông làm tây cho Thái Tử, y phục thuê thùa, tình huống tại cũng là khó xử cho nàng. Về phần nữ xuyên làm bánh kem, Như Ý cảm thấy vẫn nên thôi, lúc nàng ở đại, muốn ăn bánh kem liền ra tiệm hoặc vào siêu thị mất mấy đồng có thể mua được, trước đây chưa từng có ý niệm học qua, quy trình hoàn toàn nhớ , đến thời đại này, nàng làm rất nhiều điểm tâm, nhưng nghiên cứu cách làm bánh kem, nàng có tinh lực, cũng có tiền vốn để nàng lãng phí nguyên liệu nấu ăn để chuyên nghiên. Hơn nữa ở thời đại này, cũng có tập tục sinh nhật phải ăn bánh kem. Ngược lại là có thể cân nhắc mỳ trường thọ, thủ nghệ nàng được tốt lắm, nhưng tình huống tại trong viện có đầu bếp, vẫn có thể ra tay được. " , điện hạ thích ăn mỳ ?" Như Ý nâng đầu hỏi câu. "Ngươi muốn làm mỳ trường thọ cho Điện hạ?" Tào nhũ nương thẳng ý tứ của Như Ý. Cũng khiến Như Ý có chút ngượng ngùng. "Cái này thể được!" Tào nhũ nương liên tục vẫy tay bác bỏ đề nghị này của Như Ý, "Ngươi mang thai, vạn nhất xảy ra chuyện gì tốt!" " thể dễ gặp chuyện may như vậy!" Như Ý nghe vậy có chút biết gì, tuy rằng nàng hoạt động có chút tiện, nhưng đến mức như vậy, trước kia nàng làm, cuối năm đơn vị bận rộn tăng ca, còn cách tuần là đến ngày sinh của vị đồng nghiệp, nàng còn trèo cầu thang bộ mang quà xuống tặng giống những người khác phải đến nghỉ lễ mừng năm mới. "Được mà, người nhìn ta, còn lo lắng sao?" Như Ý càng nghĩ càng cảm thấy, mình làm tô mì trường thọ cho Thái Tử là ý kiến hay, vừa có ý lại có tâm. " được, ngươi phải nghỉ ngơi trong phòng!" Tào nhũ nương lời chính nghĩa cự tuyệt. Như Ý có chút ủ rũ, nhưng đến khi ăn xong cơm tối, liền quăng chuyện này ra sau đầu. Ngồi tháp chuyện chốc lát với Thái Tử, Như Ý liền bắt đầu ngáp ngủ, qua lúc nữa, mắt cũng bắt đầu rũ xuống. Thái Tử theo thói quen, gọi Thược Dược tới hầu hạ Như Ý rửa mặt chải đầu, sau đó ôm Như Ý ngủ. Lúc nửa đêm, đột nhiên chân Như Ý bị trận lại trận đau đớn làm cho tỉnh lại. Nàng cho là mình nằm mơ, nhưng chân lại co rút đau đớn, khiến nàng phản ứng tức khắc, chân bị chuột rút. Nàng tê tê hít ngụm khí lạnh, ngồi dậy, lại phát thấy bóng dáng Thái Tử vốn dĩ ngủ bên cạnh mình. Nàng có chút kỳ quái, nhưng phản ứng sinh lý lại khiến nàng chú ý đến vấn đề này, chỉ cảm thấy cẳng chân đau chịu nổi. Nàng nhịn được bên lau nước mắt bên xoa xoa cẳng chân mình. "Làm sao!" Đúng lúc này, giọng Thái Tử vang lên, Như Ý ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thái Tử mặc chỉnh tề, giống như vừa từ bên ngoài về. "Cẳng chân đau!" Nàng có chút nức nở trả lời. Thái Tử thở dài hơi, ngồi xuống giường, tay xoa chỗ đau cho Như Ý, mở miệng : "Làm sao mà càng ngày càng yếu ớt, chút chuyện như vậy cũng khóc." "Chỉ là đột nhiên muốn khóc ." Như Ý cũng biết mình hơi khác ngày thường có chút cảm xúc hóa, nhưng vừa rồi nàng khống chế được tâm tình của mình. " tại khá hơn chút nào ?" "Có." Như Ý nhu thuận gật gật đầu, biết làm sao, câu liền từ miệng hỏi ra ngoài: "Điện hạ, vừa rồi người nơi nào ?" Tay Thái Tử xoa cẳng chân Như Ý hơi hơi dừng lát, ngữ khí lại bình thản trả lời: "Vừa rồi ở thư phòng." Như Ý cảm giác được tia khác thường, đầu óc vốn dĩ luôn trì độn, vào lúc này, lại đột nhiên thông minh chút. Nàng hỏi lại, biết qua bao lâu, nàng tựa đầu vào ngực Thái Tử, giọng : " hết đau!" Thái Tử dừng tay lại, lại nghe Như Ý nhàng câu: "Mặc kệ sau này Điện hạ muốn làm gì, Như Ý cảm thấy, có thể cùng đứa và Điện hạ ở chung chỗ, hạnh phúc."