1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      hề hề...nhưng cả đàn harem k bằng 1 nam 9, t chỉ cần đúng ng thôi :yoyo52:
      _haru_ thích bài này.

    2. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      ngực phẳng mai sau thành mỹ nữ kiểu gì =____= còn khuôn mặt trẻ con cũng đúng, dù sao PM cũng còn bé
      _haru_ thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 58: Chặn giết (2)
      Phương Mặc đứng bên im lặng quan sát, đám người Tiêu Nhị hình dung tiều tụy nhếch nhác, đường tới đây ắt bị vây chặt nhiều mặt. Sau khi nghe ông ấy trình bày tình hình Tỷ Thủy quan, hai người Tiêu Trinh Phương Mặc đều rơi vào trầm mặc, tình hình Tỷ Thủy quan ác liệt vượt xa tưởng tượng của họ, mười vạn đại quân lương thảo tiếp viện, có thể cầm cự được đến giờ quả thực chẳng dễ dàng. Tuy rằng tình hình Túc Bắc cũng lạc quan như thế, Tây Bắc hai mặt bị vây giáp, binh nguyên lương thảo sớm đủ, nhưng xem ra vẫn còn tốt hơn Tỷ Thuỷ quan rất nhiều.

      Tỷ Thủy phía Bắc đối diện đại thảo nguyên Bắc Địch, chưởng quản cửa ngõ phương Bắc hoàng triều Đại Chu, là nơi hiểm trở hơn hết, dễ thủ khó công, xưa nay xưng danh thiên hạ đệ nhất quan, đâu thể tuỳ tiện để mất. Hoàng triều Đại Chu nếu mất Tỷ Thủy quan, muốn đoạt lại rất gay go. Bắc Địch chiếm được Tỷ Thủy quan cũng như đóng xuống biên giới Đại Chu cây đinh chết, từ đây Đại Chu chỉ có thể mặc cho bọn chúng đến cướp đoạt, chẳng còn lấy ngày bình an.

      Tiêu gia Mạc Bắc từ khi hoàng triều Đại Chu lập triều đóng giữ nơi đây, là phiên vương thế tập được cha truyền con nối vùng đất biên cương rộng nhất, dài lâu nhất Đại Chu. Mấy trăm năm qua Tỷ Thủy quan mấy lần báo nguy đều là Tiêu gia dùng vô số máu tươi chống giữ. Đại Chu năm Vĩnh Lịch thứ mười sáu, Thái tử Thuần và Đại tướng quân Nhiếp Viễn Hoài tạo phản, cùng Khả hãn Bắc Địch ngầm lập minh ước, bí mật bố trí thân tín mở rộng quan môn, nghênh đón hơn bốn mươi vạn nhân mã của Khả hãn Bắc Địch vào quan, Mạc Bắc toàn tuyến báo nguy, thanh niên trai tráng trong dân mười người có tới năm tiếp viện, cuối cùng lấy máu tươi đoạt lại Tỷ Thủy. Trận chiến này Tiêu gia Mạc Bắc nguyên khí đại thương, Túc Bắc Vương tiền nhậm Tiêu Trọng cùng ba con trai chết trận, Tỷ Thủy quan máu chảy thành sông, mưa lớn giội rửa mấy ngày vẫn lộ ra được màu sắc ban đầu, toàn bộ Mạc Bắc vùng điêu hoang, trải qua nhiều năm cũng chưa khôi phục lại như cũ.

      Đại Chu năm Vĩnh Lịch thứ ba mươi, binh họa năm ấy, quân Bắc Địch chia thành ba đường tiến công, trong đó Khả hãn Bắc Địch Vũ Văn Hạ Nhiên tự mình chỉ huy tuyến nhân mã nghênh chiến Tỷ Thủy, chính vì muốn lần nữa hạ Tỷ Thuỷ quan, rửa sạch nỗi nhục xưa.

      Tiêu Trinh còn định hỏi tường tận tình cảnh của Túc Bắc Vương Tiêu Hoà, Tiêu Nhị cười khổ: "Thân thể Vương gia cũng khỏe mạnh, chẳng qua trước mắt trong quân thực rất kham khổ, nếu lại được viện trợ e rằng cầm được bao lâu nữa. Vũ Văn Hạ Nhiên vốn thế tới hung mãnh, nhưng mấy ngày nay lại có phần ngưng hoãn, có lẽ vì biết chúng ta khốn quẫn nên chỉ vây đánh, mỗi ngày ngay dưới mắt chúng ta dựng bếp bác nồi nấu cơm, cả ngày lấy trêu đùa chúng ta làm vui. Vương gia mấy lần xuất quan ứng chiến lão cũng chẳng thèm đánh , chỉ dẫn đại quân luẩn quẩn quanh khe núi, đợi đến khi chúng ta mệt lả bọn chúng liền lần lượt vây giết, mấy ngày nay cũng biết thiệt hại bao nhiêu nhân mã. Mà tên khốn khiếp Vũ Văn Diệu còn ác hơn lão già , phàm là trong quan có người ra vào, bất kể là ai cứ chặn giết. Thám tử thuộc hạ của Bắc Phong biết bao nhiêu người chết dưới tay .

      Quý Bắc Phong cũng quay đầu lại : “Vương gia thực còn cách nào mới để Tiêu Nhị gia xuất môn chuyến này. Dọc đường chúng tôi cũng chẳng được yên ổn, nếu phải có Tiêu Nhị gia ở đây nào tới được Chu Châu này.” Tiêu Trinh hơi nhướng mày: “Mấy người các ngươi đều vậy bên người cha ta tại còn ai?”

      Quý Bắc Phong cùng Tiêu Nhị liếc mắt nhìn nhau. Phương Mặc bắt gặp hai người này sắc mặt u ám đoán rằng tất là có chỗ khó . Tiêu Trinh lập tức mất kiên nhẫn, hơi nhướng mày định phát tác Tiêu Nhị liền vội thưa: “Bên người Vương gia còn có Tô tướng quân?”

      “Tô tướng quân?” Tiêu Trinh ngây ra, “Chẳng phải vài ngày trước đó Tô Thanh Sơn mất sao? Thế kẻ này rốt cuộc là ai?”

      “Hừ!” Trong góc có người hừ lạnh cái, Tiêu Trinh ngoảnh đầu nhìn, chính là Tiêu Ngũ, khuôn mặt đen hắc tràn đầy vẻ phẫn nộ, toan mở miệng Tiêu Nhị liếc xéo , liền oán hận quay đầu . Tiêu Nhị đứng dậy : “Vị Tô tướng quân này là cận thị vệ mới tiến chức, thân thủ vô cùng tài ba, Vương gia cũng rất coi trọng ông ấy.”

      Phương Mặc thấy cả hai hơi có chút phê bình kín đáo với “Tô tướng quân” nọ mày khỏi nhíu lại. Nay tại thời điểm thế này mà cận thị bên cạnh chủ soái ổn chẳng phải điềm tốt. Tiêu Trinh lại phản đối, kẻ nào dám giở trò dưới mí mắt Túc Bắc Vương nhất định là ngại mệnh quá dài.

      Tiêu Trinh lại chuyển đề tài, hỏi thăm chút việc khác, Phương Mặc vội vã xen vào: “Tiêu Nhị gia, bên cạnh Vương gia ngoại trừ vị Tô tướng quân này trong hắc vệ còn mấy người?” Hắc vệ là vệ đội tâm phúc của Tiêu gia, đều là hảo thủ từ trong các quân điều tới, bí mật huấn luyện hợp cách mấy năm mới có thể xuất .

      Tiêu Nhị suy nghĩ chốc lát, đáp: “Vì muốn đến Túc Bắc cầu viện nên Vương gia rút nửa hắc vệ bên người cho ta, còn lại người là do Chung Hải chỉ huy. Chung Hải người này hòa khí, thân thủ hề kém cạnh ta, có cậu ta hầu hạ bên mình Vương gia hẳn là vô .”

      mặt Phương Mặc khỏi lộ ra tia châm biếm, Tiêu Nhị úp úp mở mở, đoán rằng giữa ông ta với Chung Hải này cũng chẳng tốt đẹp. Hòa khí, đối với ai cũng hòa khí, trắng ra chính là nắm mì vắt nhũn, khí phách được bao, người như thế lúc bình thường ngược lại cũng đúng là nhân tài, nhưng nếu gặp phải khốn cảnh khi quyết định tất dao động chắc, do dự thiếu quyết đoán, là thứ dễ làm hỏng chuyện nhất.

      Tiêu Nhị tự cũng thấy ổn, quay qua với Tiêu Trinh: “Trinh thiếu gia, trước mắt chuyện Tỷ Thủy đành giao lại ngài mang về cho Thế tử gia...”

      Ông tới đây, đột nhiên ngừng lời, nghiêng tai nghe ngóng, sắc mặt nhất thời đại biến, thấp giọng báo: “Có người đến.”

      Mọi người xung quanh lập tức tư thế sẵn sàng nghênh địch, mặt lộ vẻ trầm trọng.

      Phương Mặc cũng nghe cảm tia dị động tầm thường, nàng tiến vài bước tới cửa sổ, xuôi theo song cửa nhìn ra ngoài. Trăng sáng vằng vặc, tịch treo giữa trung, mấy bóng cây lắc lư, theo tiếng gió thổi xào xạc xào xạc, mơ hồ nghe được trong đó lẫn tiếng rít của binh khí lạnh ra khỏi vỏ.

      Chỗ bọn họ là lầu hai trong hậu viện, bị ngăn cách bảng hiệu lầu các phía trước nên trông tới chính diện đại môn khách sạn và mặt đường. Đêm sâu, đèn bão treo cửa khách sạn lung lay theo gió, phản chiếu vô số bóng người đen thui lên thân cây đối diện khách sạn, chập chờn lắc lư, như vô số ma quỷ lượn lờ, tràn vào trong khách sạn.

      Sắc mặt Phương Mặc thoáng chốc trắng bệch, vồ lấy tay Tiêu Trinh, thầm: “!”

      Tiêu Trinh ngây ra, hất tay Phương Mặc: “ nước này chúng ta còn được ư?”

      Gió đêm đông Mạc Bắc mang theo hàn khí truyền dị động trong khách sạn lan , mơ hồ nghe được nửa tiếng kinh hô của tiểu nhị, mùi máu tanh liền tản mát trung.

      Lầu hai này chỉ có cầu thang gỗ lên, bất kể có dùng cách nào để xuống cũng đụng độ những kẻ kia.

      Phương Mặc hạ thấp giọng: “ được cũng phải ! Ở lại đây tuyệt đối chỉ đường chết!” Trong nhân mã bên ngoài chắc chắn có cao thủ tuyệt đỉnh, cảm giác của Phương Mặc với nguy hiểm luôn luôn nhạy bén, đây là lần thứ hai nàng cảm giác được tử khí từ cao thủ tuyệt đỉnh tỏa ra, mặc dù là tình kiếp trước nàng cách nào làm được, nhưng tại lại cần .

      Nàng tự nhận bản thân vào thành sơ hở, đám nhân mã bên ngoài kia nhất định phải nhằm về phía mình, cũng chỉ ra khỏi cửa phòng đây mới có thể tránh được kiếp. Bây giờ bỏ lại năm người họ tuy có vẻ bạc tình, thế nhưng sinh tử ập đến cũng chẳng lo được nhiều như vậy. Dẫu Tiêu Nhị trong nhóm thân thủ tồi, thế nhưng muốn thoát thân chỉ sợ cũng rất khó, nếu biết kết quả tất bại, vậy càng chẳng cần thiết phải vờ vịt chết chung.

      Nàng suy như thế, nhưng Tiêu Trinh lại nghĩ như vậy, trung nghĩa và nhiệt huyết trong xương tủy người Tiêu gia khiến có bất cứ hoài nghi gì mà tức khắc lựa chọn đồng sinh cộng tử cùng người của mình. Tiêu Trinh lạnh lùng nhìn Phương Mặc: “Muốn chính .” Sau đó xoay người.

      Phương Mặc nhìn bóng lưng mà hận đến nghiến răng, trực tiếp nắm chuôi tên đập mạnh vào ót .

      Tiêu Trinh nào ngờ nàng xuống tay tàn nhẫn như vậy? Lập tức liền ngất đất, chúng nhân xung quanh tới tấp rút binh khí, trợn trừng mắt quan sát Phương Mặc. Phương Mặc chắp tay, gọi: “Tiêu Nhị gia...”

      Tiêu Nhị phất tay ngăn lại lời nàng, con ngươi sẫm màu tràn đầy vẻ hiểu , khàn giọng khẽ nhắn nhủ: “Trinh thiếu gia liền nhờ cậy nương.” Sau đó cõng Tiêu Trinh vài bước ra cửa, ném vào trong phòng Phương Mặc bên cạnh, thuận tiện kéo chết cửa phòng, còn chưa chờ ông trở lại, sát khí rét lạnh ập đến sau lưng.

      Phương Mặc kéo Tiêu Trinh vào trong phòng, bất chấp tất cả liền nhét vào giường, kéo roạt màn trướng xuống. Lúc này bên ngoài giao chiến kịch liệt, tiếng rống to thô cuồng của Tiêu Ngũ lộ sắc thê lương. Phương Mặc co quắp người trong màn trướng, tay nắm chặt trường kiếm giấu dưới áo ngủ bằng gấm, ánh đèn bên ngoài xuyên qua song cửa chiếu vào, khuôn mặt nhắn của nàng tranh tối tranh sáng, đôi đồng tử đen thẳm lóe lên u quang loài sói.

      Sau tiếng kêu của Tiêu Ngũ, phía ngoài nhất thời im lìm, trong đại viện mơ hồ có luồng hơi thở quen thuộc bay vào. Có người thong thả cất lời: “Yến Nhị gia, các ngài ở Tỷ Thủy nhiều ngày được dùng cao lương mỹ tửu nhỉ, nay chủ tử chúng ta thết đãi bàn ngay tại đây, đều là món ngon có tiếng Mạc Bắc, mấy vị sao còn xuống lầu tụ họp?”

      Tiêu Nhị ho , cổ họng khản đặc cười khan hai tiếng: “Tiêu Nhị chỉ là hạ nhân, nào có cái thể diện ngồi chung bàn với Ngũ Vương tử Bắc Địch? Thực dám đảm đương.”

      Phương Mặc lẳng lặng nghe, trong lòng hiểu được Tiêu Nhị cố ý báo tên đối phương cho nàng hay.

      Kẻ kia cũng cười mấy tiếng: “Tiêu gia Mạc Bắc mắt thấy sắp nhảy nhót được nữa, sao Yến Nhị gia ngài còn coi chính mình là hạ nhân? Năm đó cũng là Tiêu Trọng kia dùng chút tổn chiêu hèn hạ mới thắng Yến Nhị gia, nay Tiêu Trọng chết rã xương, Tiêu gia cũng xong đời, Yến Nhị gia hà tất phải tử thủ lời đùa năm đó? Dám hỏi thiên hạ thời còn ai có thể bắt thương ưng (diều hâu) Mạc Bắc làm hạ nhân?”

      Tiếng cười sát vách của Tiêu Nhị xuyên cửa truyền vào, ràng là khản đặc, nhưng lại lộ ra trầm ổn và trấn định: “Thương ưng Mạc Bắc Yến Nhị chết từ lâu rồi, còn đề đến làm chi? Tằng Toại, nếu ngươi muốn tìm ôn chuyện vậy ngươi tìm nhầm người. Tiêu Nhị tuy chỉ là giới hạ nhân, nhưng cũng biết giọt ân nghĩa, cả dòng tương báo, giống kẻ nào đó, vì tư dục bản thân mà cả tổ tông của mình cũng quên mất.”

      Trong đại viện nhất thời trầm mặc, sát khí rét buốt lan khắp trong khí, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương. Tằng Toại kia hừ lạnh tiếng: “Yến Nhị, ngươi được cho thể diện mà cần, vậy chớ trách ta để ý tình nghĩa năm đó.”

      Tiêu Nhị lạnh lùng đáp: “Ngươi và ta sớm còn quan hệ, ngươi việc gì phải giả mù sa mưa? Hôm nay chẳng phải ngươi muốn lấy mạng ta ư? Ta đây liền thỏa mãn tâm nguyện của ngươi."

      Cửa phòng bên cạnh vang lên tiếng cộp , ánh đuốc ngoài phòng tối sầm lại, bóng cây đu đưa hơi rung lên, thân thể Tiêu Nhị liền như phiến lá rơi xuống.

      ====

      @người qua đường : ờ trong dàn harem tôi khá thích 1 , cơ mà này bị bà chị PM ghét thậm :'(

      @Winter : ngực phẳng cũng quá, là ngực :3
      Last edited: 12/10/15

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      rồi, ngực :v kiểu gì mà chả là k đủ tiêu chuẩn
      mặc dù máu gà tôi nổi lên cuồn cuộn, muốn PM ra tay, nhưng biết bây giờ PM k tài giỏi đến mức ấy, nên thôi vậy. mà cái trò đánh vào gáy TT ấy, chứ tôi mong cảnh này lâu rồi. ngu ngốc tự chạy vào đường chết, k dùng bạo lực được :die:
      _haru_người qua đường thích bài này.

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      chậc thực ra trong các tr tuy có chiến tranh nhưng hầu hết m.n đều may mắn thoát chết. nhưng trong tr này k thể trc đc cái j. nên cảm giác n thực hơn chút. chiến tranh mà. toàn kẻ mạnh là đối thủ nữa :-(
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :