Cô Bé Ngốc Của Tôi - Hinh Nhu

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 25: Mẹ Văn oai phong!


      Đại khái lúc mẹ Văn nghe Văn Trạch buổi chiều Lạc Thưởng Nhi có tiết học, liền gọi điện thoại thúc giục về nhà, chờ được đến cuối tuần.


      Lạc Bỉnh Hằng chịu. Ông giật lấy điện thoại trong tay con :


      - Bà khỏe chứ Văn phu nhân, tôi là Lạc Bỉnh Hằng.


      Mẹ Văn khách khí đáp:


      - Xin chào, ông Lạc Bỉnh Hằng, tôi đúng là Văn phu nhân!


      ...


      Lạc Bỉnh Hằng thầm nghĩ có người chào hỏi người khác như vậy ư? Nhưng ông vẫn giữ giọng khách sáo tiếp:


      - Văn phu nhân, con tôi kết hôn lâu, rất ít khi có dịp đến thăm. Hôm nay xem ra thể để nó về bên chỗ bà được rồi. Cuối tuần nó về, mong bà thông cảm cho.


      Mẹ Văn càng khách khí hơn, giọng điệu nghe rất hòa nhã, có điều lời ... ặc!


      - ngại quá, Thưởng Nhi là con nhà tôi!


      Lạc Bỉnh Hằng nhanh chóng á khẩu, ông có ý định so đo:


      - Như vậy , sau khi Thưởng Nhi dùng cơm chiều với chúng tôi về thăm bà.


      Mẹ Văn cười gian như thổ phỉ:


      - Cho mượn Thưởng Nhi của tôi đến 1 giờ chiều nay. Nếu 2 giờ còn chưa thấy người đâu, tôi đến bệnh viện bắt về!


      Lạc Bỉnh Hằng nghe thanh tút tút tút bên đầu dây bên kia, dở khóc dở cười, ông hỏi Lạc Thưởng Nhi:


      - Mẹ chồng con hay nghe tai này lọt tai kia ư? Còn đặc biệt lý lẽ nữa chứ!


      Mặt Lạc Thưởng Nhi tươi như đóa hoa:


      - Đúng vậy, mẹ chồng con rất đáng !


      -Đáng cái rắm! Bà già đó dám cướp đoạt con với ba!


      Lạc Thưởng Nhi kinh ngạc nhìn ba mình:


      - Ba thể vậy! Mẹ Văn rất xinh đẹp đó!


      Diêu An Nhiên kiềm lòng được, cất giọng hỏi , tất nhiên trong lòng có chút ghen tị.


      - Bà ta trẻ hơn mẹ sao? Còn đẹp hơn mẹ nữa à?


      Ặc! vì nhà chồng mà đắc tội với nhà mẹ đẻ mất rồi...


      Lạc Thưởng Nhi nghĩ: biết mình được hạnh phúc hay là chịu bi thương đây?!


      ***


      Lúc Lạc Thưởng Nhi về đến Văn gia, còn chưa kịp thở bị mẹ Văn lôi kéo chơi trò đánh trận cướp cờ 4 người chơi lần trước.


      Mẹ Văn chuẩn bị rất nhiều điểm tâm và hoa quả tươi, bà đem tất cả những thứ đó đặt trước mặt Lạc Thưởng Nhi rồi :


      - Bảo bối, vừa giết giặc vừa ăn!


      Lạc Thưởng Nhi ăn hoa quả tươi ngon, trong lòng nghĩ ra tính cách trẻ con của mẹ phải là mình tưởng tượng.


      Sau đó, mẹ Văn phát kề vai sát cánh với Lạc Thưởng Nhi cũng phải con đường thắng lợi duy nhất.


      ...


      Thế là dưới bày mưu tính kế nhiệt tình của mẹ Văn, Lạc Thưởng Nhi bắt đầu giở trò tiểu nhân hèn hạ cực kỳ phúc hậu.


      Khi và mẹ Văn đối địch, việc cần làm là: cố ý dẫn Quân trưởng của mình đụng độ với Tư lệnh mẹ Văn, thông minh khéo léo đưa Công binh của mình bay vào doanh trại của người ta, làm việc ‘nghĩa chẳng từ nan’ lấy lưu đạn của mình đánh bom nhóm Trung đội trưởng và đại đội trưởng phe mẹ Văn, thậm chí dưới dạy dỗ của mẹ Văn, mưu láy quân cờ của mình chặn lỗ hổng phe ta —— kiên quyết cho Tư lệnh, Cố vấn Lữ đoàn phe ta xuất gây tai họa cho phe địch! (Thứ tự lớn của quân kỳ: Tư lệnh – Quân trưởng – Sư trưởng – Lữ đoàn trưởng – Đoàn trưởng – Doanh trưởng – Công binh. Tạm thời tôi chỉ biết như thế, có gì xin bỏ qua cho.)


      Lạc Thưởng Nhi bị người ngồi đối diện mắng đến thảm rồi đây. mực lên tiếng, có thể gì bây giờ? đáng bị mắng, nếu thực có lẽ trời mà...


      Sau đó, đại khái người ta mắng mệt rồi, gần như cầu xin:


      - Người đối địch, mẹ bị con chọc đến tức cười mất. Có phải con từ phe địch phái tới để chỉnh mẹ ?!


      Lạc Thưởng Nhi vô cùng hổ thẹn mà biết phải thế nào, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là như vậy đó! Mẹ đoán sai chút nào. Xin lỗi mẹ, mẹ là lớn nhất...


      ---


      Buổi tối, thím Tề làm bàn ăn thịnh soạn, mẹ Văn lôi Lạc Thưởng Nhi ra phòng khách:


      - Bảo bối, ăn bữa cơm ngon mà có Văn Trạch ở đây làm kỳ đà cản mũi với mẹ !!


      ...


      Lạc Thưởng Nhi chỉ có thể cười :


      - Được ạ, mời mẹ ngồi.


      Mẹ Văn :


      - Con cần phải áy náy, lát nữa chúng ta chiến đấu lần nữa! Mẹ biết con còn chưa chơi đủ, con bé này! Nhìn bộ dạng hưng phấn lúc nãy của con đáng ! Tối tài xế đưa con về, đừng nghĩ đến trò chơi đó nữa, ăn cơm thôi!


      ...


      Mẹ à, đúng là con nghĩ đến trò chơi đó. Vì trò chơi này mà lừa gạt ba, mọi người biết được nguyền rủa con mất...


      Mẹ Văn vừa ăn cơm vừa gắp thức ăn cho , vừa hỏi:


      - Thưởng Nhi, cho mẹ nghe thử, bạn trai đầu tiên con thích là người như thế nào?


      Lạc Thưởng Nhi suy nghĩ chút, rồi lặp lại những lời mà trước kia với Văn Trạch lần. (xem lại chương 5)


      Mẹ Văn lại hỏi:


      - Vậy người đó có thích con ?


      Lạc Thưởng Nhi gắp cọng cải thìa bỏ vào miệng. ràng là mẹ chồng cũng ăn uống thanh đạm thế này... Đúng là Văn Trạch luôn thích giở trò xấu...


      Văn Trạch... đến nơi chưa?


      Mẹ Văn nhìn thấy Lạc Thưởng Nhi thất thần vội :


      - thể nào có chuyện có được! Con của mẹ đáng thế mà!!


      - là chuyện trước đây rồi mẹ - Lạc Thưởng Nhi hoàn hồn, cười xấu hổ.


      - Gì chứ? được... Nhất định phải có gì đó! cho mẹ nghe chút thôi mà, Thưởng Nhi ngoan! – Mẹ Văn thèm ăn cơm nữa, chen qua ngồi chung cái ghế với Lạc Thưởng Nhi, dùng vai mình thúc thúc vai , cầm chén cơm làm nũng mà!


      Lạc Thưởng Nhi nhìn vẻ mặt hưng phấn của mẹ chồng, nhẫn tâm làm bà cụt hứng, đành phải hắng giọng :


      - Năm con học tiểu học có nam sinh đến thổ lộ với con.


      - A!! – Mẹ Văn cảm khái – Trước đây con của mẹ đáng vậy ư? Sau đó sao?


      - Sau đó... – Lạc Thưởng Nhi cúi đầu, đỏ mặt, càng càng khí thế – Con và bạn rất thân, hai đứa chôn cậu ấy xuống cho cậu ấy ăn tuyết. bạn con đè cậu ấy xuống, còn con lấy tuyết phủ lên người chôn cậu ấy xuống tuyết.


      Lạc Thưởng Nhi lén lút nhìn mẹ Văn, thấy bà vẫn nghiêm túc nghe, giọng:


      - có chôn đầu...


      Mẹ văn cười to:


      - Giỏi lắm! Con mẹ quả nhiên có khí chất! Vậy nó còn sống ?


      Lạc Thưởng Nhi kinh hãi:


      - Lúc đó còn hiểu chuyện, tụi con chỉ dọa cậu ấy thôi. Trẻ con dám làm những chuyện đó đâu.


      Mẹ à, mỗi lần mẹ lên tiếng đều khiến người khác kinh ngạc!


      - Vậy tốt! Những kỉ niệm dễ thương như vậy chắc là rất khó quên.


      Lạc Thưởng Nhi ngượng ngùng cười cười:


      - Cũng tàm tạm... Chắc trước đây mẹ cũng có nhiều kỉ niệm thú vị lắm.


      Sắc mặt mẹ Văn lập tức ngưng đọng, bà quay trở lại ghế của mình, chỉ giây sau liền khôi phục lại nụ cười thân thiết môi:


      - Đúng vậy đó. Khi còn mẹ đúng là làm ra ít chuyện đáng buồn cười.


      Lạc Thưởng Nhi bỗng nhớ lại Văn Trạch từng , ba mẹ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhất định là mẹ Văn nghĩ đến ông xã mình...


      chán nản vì mình bất giác câu mà kịp suy nghĩ.


      Mẹ Văn lại cười tít mắt bắt đầu kể chuyện lúc xưa, bà múc cho Lạc Thưởng Nhi chén canh rồi :


      - Lúc trước, mẹ vô cùng đồng cảm với bà cụ thu phế phẩm, bà bị gã thu phế phẩm khác ăn hiếp, cấm cho bà lượm đồ địa bàn của .


      Lạc Thưởng Nhi vừa ăn vừa nghe mẹ Văn .


      - Mẹ và các bạn suy nghĩ cách để giúp bà cụ đó. Sử dụng chiêu điệu hổ ly sơn! Dụ gã xấu xa kia ra khỏi chỗ đó cho bà lượm đồ - Mẹ Văn mặt mày hớn hở, giống như bà trở lại năm còn là đứa trẻ nghịch ngợm – Mẹ xung phong làm người đầu tiên dụ ông ta rời . Còn nhân lúc chú ý, trộm túi đựng những khối sắt lớn mà vừa mới nhặt được! cái túi đó rất nặng! Mẹ nhanh chân chạy như bay luôn! Ông ta hét lên, rượt theo mẹ! Vừa chạy vừa hô to: ‘Ranh con kia, đứng lại cho tao!’. Ôi trời, ông ta hơn 50 tuổi, mang đôi giày vải mà chạy rất nhanh nha!


      Lạc Thưởng Nhi bắt đầu liên tưởng đến cảnh tượng kia. nhóc nghịch ngợm chạy trước ông già thở hổn hển. Hai người kẻ chạy người đuổi, đằng sau là đám con nít đứng xem náo nhiệt. cười phì cái.


      Mẹ Văn vẫn còn say sưa trong hồi ức, tâm trạng vui vẻ :


      - Mẹ và ông ta chạy qua mấy cái ngã tư, thấy ông ta sắp đuổi kịp rồi, còn cách nào khác, mẹ sợ quá quăng cái túi đó lại. Sau khi ông ta lấy lại cái túi đứng đó la hét trận cũng trở về.


      - Sau đó sao ạ?


      - Sau đó ư? – Mẹ Văn bỗng nhiên tức giận – Sau đó mẹ trở lại chỗ tập trung, nghĩ rằng mọi người đều đoạt được chiến lợi phẩm rồi, ai dè... tất cả bọn họ đều đứng đó, nhìn mẹ cười. ai trong bọn họ làm theo những gì bàn! Tất nhiên trong số đó ba chồng con là xấu tính nhất! Liên tục chế nhạo mẹ!


      Mẹ Văn đến đây im lặng, Lạc Thưởng Nhi cũng im lặng. Những khoảnh khắc cười , những khoảnh khắc gây gỗ, tất cả đến ngày hôm này đều trở thành những hồi ức đẹp đẽ đáng và trân trọng nhất.


      ***


      Sau khi hai người ăn tối xong, mẹ Văn nhìn Lạc Thưởng Nhi cười duyên:


      - Con có muốn xem hình lúc của tiểu Trạch ?


      - Có ạ!! – Lạc Thưởng Nhi vội vàng gật đầu, quên mất lúc này là lúc phải quay về trường.


      Mẹ Văn cầm quyển album, lật từng trang cho xem:


      - Con xem, tiểu Trạch lúc 5 tuổi rất hay tè dầm, đây là cảnh nước tiểu của nó chảy xuống giường.


      ...


      Mẹ Văn à, mẹ rất giỏi. Cảnh này thực dễ gì chụp được, thế mà mẹ lại có thể.


      Nghĩ lại cũng đúng. Hẳn là lúc đó Văn gia tốn ít những cuộn phim...


      - Đây là hình tiểu Trạch trộm bút chì, thước kẻ và khăn tay của bạn nó! – Mẹ Văn chỉ vào trong tấm ảnh chụp đống đồ chơi - Sau đó ba nó ôm nó về nhà.


      ...


      Kết quả là, Lạc Thưởng Nhi và mẹ Văn nhìn vào tấm ảnh gần phút đồng hồ, ngay cả cọng lông của Văn Trạch cũng thấy, chỉ có thể thấy ‘hình trường phạm tội của tiểu Trạch lúc ’.
      Last edited: 28/9/15
      Anastasia Huỳnh, Kimiko, Yuki_Ran13 others thích bài này.

    2. Nấm Lùn

      Nấm Lùn New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      6
      Mình muốn góp ý, ở văn án "Văn thúc thúc = chú Văn" bởi vì đây là truyện đại mà!
      Haruka.Me0 thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Cảm ơn bạn góp ý, mình sửa lại sau nhé bạn ;)

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 26: Mùa xuân lại về


      Mẹ Văn tay lật quyển album, tay ôm lấy Lạc Thưởng Nhi ngồi bên cạnh, cười gian:


      - Thưởng Nhi, con biết đâu, lâu rồi chúng ta mới có cơ hội ở cùng nhau, mẹ muốn cho con dâu mẹ thấy hết những ‘phẩm chất’ của thằng con kia!


      Văn Trạch, may là biết. Nếu biết chắc chắn khóc thét mất...


      Rốt cuộc, mẹ Văn lật đến trang Văn Trạch đứng dưới gốc cây.


      Dáng vẻ trước đây của Văn Trạch trông rất khôn lanh, sáng sủa, giống như trong tưởng tượng của nam sinh tuấn tú lạnh lùng. Trong hình, nhóc Văn Trạch mặc cái quần yếm, cái miệng mím lại trông rất uất ức, nhìn giống như sắp khóc. rất đáng !


      Mẹ Văn :


      - Đừng nhìn thấy gương mặt chó con đáng thương đó mà lầm, nó ngoan chút nào. Bụng dạ toàn nghĩ chuyện xấu!

      ...


      - Năm 4 tuổi, nó bỏ đất cát vào trong nước, lừa mấy bạn của nó là thức uống ngon.


      Hả?!


      - Chúng nó nghe vậy uống hết, uống xong còn ngon. Nó về nhà kể lại cho mẹ nghe, lúc đó mẹ đánh cho nó trận nên thân!


      Ngon ư?


      Xì! Cứ coi như là bị/ vị ngon của đất ...


      Coi hết quyển album đến 9 giờ rồi, Lạc Thưởng Nhi lưu luyến tạm biệt mẹ Văn, lên xe mà thường ngày Văn Trạch hay dùng nó làm.


      Trong xe phảng phất hơi thở ấm áp quen thuộc, đây là mùi hương của Văn Trạch...


      Lạc Thưởng Nhi thầm nhớ nhung, sau đó ngủ say...


      muốn trong lúc bên cạnh, người vợ ngoan, hiểu chuyện, kiên cường, kiên nhẫn chờ trở về


      ***


      Từng ngày từng ngày trôi qua, Lạc Thưởng Nhi cảm nhận mùi vị nhung nhớ là khổ sở đến dở sống dở chết, tựa như sinh ra ảo giác: Ngay sau đó Văn Trạch xuất bất chợt sau lưng, ôm lấy , dịu dàng hôn lên môi em’.


      ...


      Lạc Thưởng Nhi điên cuồng lên lớp – Vào giờ tự học trong phòng máy, rất muốn đuổi hình ảnh Văn Trạch ra khỏi đầu để tập trung nghe giảng.


      Vì vậy thỉnh thoảng trong lớp mọi người nghe thấy thanh trầm đục ‘bụp bụp’ lớn phát ra làm mất khí cực kỳ. Đó chính là tiếng Lạc Thưởng Nhi cầm bình nước khoáng tự đập vào đầu mình. Tụi bạn nhìn thấy bộ dạng ngây ngô dại dột muốn tự ngược đãi bản thân của , đều hoảng hốt, vội ôm lấy đầu của che lại tránh việc tự đập hư đầu mình.


      Từng ngày sau khi thích ứng được với chuyện này, cả ba cùng phòng đều ‘mất cảm giác’. Họ hiểu Thưởng Nhi là người biết phân biệt nặng cho nên nhìn Lạc Thưởng Nhi đều cảm thấy hả hê, rung đùi đắc ý: Lại muốn hút (hình ảnh Văn Trạch) ra nữa rồi.


      ...


      Lạc Thưởng Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi: Đến lúc các cậu mong nhớ ai đó mà tìm người thấy, để xem khi đó các cậu còn đắc ý được !!


      ...


      Lại ngày lên lớp như mọi ngày, Lạc Thưởng Nhi như bay từ trong phòng học ra.


      Hàn Triệt bước nhanh đến bắt lấy tay :


      - Cùng , cậu nhanh như vậy làm gì!


      - Ờ...


      - Văn... Văn Trạch kìa! Thưởng Nhi, phải kia chính là ông xã của cậu sao?! – Vẻ mặt Vu Doanh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thân hình cao lớn của người nào đó bên ngoài phòng giáo viên cách nơi này khoảng hai thước, túm lấy Liên Y hỏi – Là ấy đúng ?


      Lạc Thưởng Nhi ngẩng đầu nhanh, hai mắt trợn trắng...


      - Vu Doanh chết tiết!! Cậu muốn ăn đòn sao?! Mình đánh chết cậu!! - Lạc Thưởng Nhi phát mình bị đùa giỡn nhất thời xù lông lên, giơ quả đấm lên rượt theo Vu Doanh đòi chém đòi giết.


      Vu Doanh nhìn thấy Lạc Thưởng Nhi nổi giận như vậy, trong lòng cảm thấy ổn. vốn định đùa chút để kéo Lạc Thưởng Nhi ra khỏi tâm trạng rầu rĩ, ngờ lại đánh máu gà quá mức. Vu Doanh chạy vòng vòng quanh Hàn Triệt kêu:


      - Chị hai, xin tha mạng... – Nhưng Lạc Thưởng Nhi sống chết đuổi theo, đòi chém đòi giết.


      - Cậu đáng ghét! Cậu biết là mình rất nhớ ấy... – Lạc Thưởng Nhi đuổi kịp, xoay người đứng phía trước mặt Hàn Triệt, chống hai đầu gối thở hồng hộc.

      Vừa hết tiết, rất nhiều sinh viên ra ra vào vào lớp học. mọi người đều dồn hết ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía này. Liên Y lên tiếng trách móc Vu Doanh:


      - Trời ạ, cậu đùa cậu ấy làm gì?!


      - Sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy chứ. Mình rất nhẫn nhịn, mình nhớ ấy đến muốn khóc, nhưng lại thể khóc. Mình phải cố gắng ngoan ngoãn chờ ấy trở về... – Lạc Thưởng Nhi đứng lên, nước mắt tuôn ra như mưa gương mặt.


      cũng biết Vu Doanh có ác ý. Nhưng tất cả những nhớ nhung, tất cả những cảm xúc chất chứa trong lòng lại cứ như nước chảy cuồn cuộn trào ra khỏi miệng.


      Vu Doanh hoảng hốt. thấy Lạc Thưởng Nhi khóc như thế nhất thời tay chân luống cuống, vội lấy khăn tay ra nhận lỗi với bạn, trong lòng cảm thấy mình chính là tội nhân thiên cổ.


      Hàn Triệt cũng bối rối, ôm Lạc Thưởng Nhi vỗ nhè vào lưng , vừa định gì đó chợt nghe có giọng ở đâu truyền đến:


      - Thưởng Nhi của sao lại khóc nhè thế này...


      Giọng dịu dàng tràn đầy cưng chiều, có thêm chút hưởng đau lòng kia là của...


      Mấy đồng loạt quay đầu...


      Văn Trạch! là Văn Trạch!!!


      ngờ chưa đến 10 ngày ấy quay về rồi!!


      Hai mắt Lạc Thưởng Nhi ướt đẫm nước mắt, mờ mịt nhìn người trước mặt, nhất thời kịp phản ứng gì.


      Văn Trạch mặc kệ những ánh nhìn tò mò của mấy sinh viên qua lại, trực tiếp bước đến bước, ôm chầm lấy Lạc Thưởng Nhi kinh ngạc đến ngây người vào lòng, nhàng lau nước mắt mặt . Sau đó vỗ nhè vào lưng , giống như dỗ dành đứa trẻ khóc oa oa vì bị lạc mất mẹ.


      - Chẳng phải mấy ngày trước gọi cho em rồi sao? – khẽ kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra chút, con ngươi đen láy khóa chặt gương mặt của bé đáng trong lòng .


      - Chỉ vậy đủ... – Lạc Thưởng Nhi cố nén nỗi ấm ức, đôi mắt to tròn ngấn nước, chớp mắt liên tục, muốn lớp sương mù trong mắt nhanh chóng tan để nhìn cho kĩ người đứng trước mặt mình.


      Rốt cuộc lần nữa lại được nhìn thấy . Giọng của thanh êm ái nhất mà từ tận đáy lòng khao khát. ràng là ở ngay bên cạnh lại có cảm giác như xa tận chân trời.


      - ngầm ám chỉ là quay về vào ngày sinh nhật em còn gì – vén tóc mai bên tai , mỉm cười thân thiết.


      - Là hôm nay ư? – quệt mặt qua loa, giọng ngạc nhiên hỏi.


      - Chị hai ơi, đừng là cậu quên mất ngày giờ rồi nhé, hôm nay là ngày 14, ngày mai mới đúng! – Hàn Triệt trừng mắt, Vu Doanh và Liên Y bất đắc dĩ thở dài: “Hai cái người này thực khiến người ta buồn nôn chết mất...”


      Rốt cuộc Lạc Thưởng Nhi cũng phục hồi tinh thần. Nghĩ lại lúc nãy chắc là mặt mũi mình tèm lem xấu xí, những người khác đứng đây xem náo nhiệt đều thấy, là rất khó coi. Lại nghĩ Văn Trạch vì mà bay về nước, bây giờ người việc ở trước mặt nở nụ cười ngốc nghếch. ngượng ngùng cúi đầu, túm lấy góc áo Văn Trạch.


      Văn Trạch cười cười, vân vê lọn tóc của :


      - Hết khóc rồi lại cười, cứ như con nít vậy!


      Lạc Thưởng Nhi cười nịnh nọt, tay kéo góc áo của lắc qua lắc lại, vui đến mức muốn nhảy cẩng lên, lại mở miệng ra câu khiến người ta phải giật mình:


      - Tối nay em về với nhé!


      lời cực kỳ cởi mở, càng kiêng dè giảm lượng...


      Câu này vừa ra khỏi miệng Lạc Thưởng Nhi, ba nữ sinh còn loại đồng loạt đổ mồ hôi. Họ quay mặt , trong lòng thầm nghĩ: “Mình quen biết cậu ta, tuyệt đối quen biết!”


      Văn Trạch im lặng, hồi lâu cũng được lời nào, ràng là cưới hỏi đàng hoàng nhưng sao nghe như vậy lại cảm thấy khó chịu?!


      Tất cả những ánh mắt mập mờ của các sinh viên khác nhìn bọn họ đều giấu được vẻ khinh thường – Còn trẻ như thế mà được bao nuôi sớm vậy ư...


      ...


      Lạc Thưởng Nhi thèm quan tâm đến những chuyện này. Trong mắt của bây giờ ngoại trừ Văn Trạch ra còn người nào khác. Khóe mắt vẫn còn ngấn nước, mặt vẫn còn nụ cười hồn nhiên xinh đẹp che giấu được.


      Văn Trạch có cảm giác như có luồn ánh sáng mặt trời chiếu vào người, ấm áp và nóng bỏng, khiến cho tài nào mở mắt nổi dưới ánh mắt đầy tình ý nồng nàn đó.


      Giữa tháng ba, vạn vật bắt đầu rục rịch tỉnh dậy sau những ngày đông lạnh lẽo, là dấu hiệu báo trước mùa xuân sắp về khắp mặt đất. lần nữa Văn Trạch ôm sát bảo bối của mình vào lòng, bên tai còn văng vẳng nghe thấy tiếng hát của ba nữ sinh kia:


      - Riêng tôi thương nhớ ~~ chiến sĩ! ~~~ (*)


      Quả , mùa xuân đến rất nhanh...


      (*) Lời nhạc trong bài hát ‘ chiến sĩ’ là ca khúc viết về đề tài quân đội. Ca từ do tác giả Thạch Thuận Nghĩa viết, Dương Minh phổ nhạc. Lời bài hát diễn đạt tình cảm nhớ nhung da diết của người con gửi đến chiến sĩ bảo vệ an ninh quốc phòng, động viên yên tâm hoàn thành nghĩa vụ của mình với nước nhà.
      Last edited: 1/10/15
      Kimiko, Yuki_Ran, song ngư6 others thích bài này.

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 27: Văn Trạch và con voi


      là bởi vì thời tiết thích hợp để du lịch, vả lại lịch học của Lạc Thưởng Nhi cũng dày, còn Văn Trạch nhất định dẫn xuất ngoại chuyến.


      cứ luôn cảm thấy mình lấy Lạc Thưởng Nhi vội vàng nhanh chóng như vậy, cho hôn lễ mà các đều mơ ước, mong đợi, trong lòng vô cùng áy náy.


      Nhất định là Lạc Thưởng Nhi cũng từng nghĩ qua, nếu như mặc người chiếc váy cưới trắng tinh, biết biến thành dâu xinh đẹp đến mức nào.


      Văn Trạch vừa rửa tay, vừa ngẫm nghĩ, trong đầu vẫn quanh quẩn mãi hình ảnh trưa nay nhìn thấy Lạc Thưởng Nhi ở đại học F, đứng ở nơi nhìn thấy , dáng vẻ rất uất ức. nhớ đến mức khổ sở vậy sao?


      ***

      Văn Trạch ra khỏi phòng tắm, tâm trạng vẫn nặng nề như cũ.


      Lại nhìn thấy sau khi tắm rửa xong, thơm ngát ngọt ngào, tim phổi cười cười, lăn qua lăn lại giường của bọn họ, hoàn toàn còn tâm trạng u uất như cách đây vài giờ đồng hồ.


      bé này! là vô tâm hết sức!


      Văn Trạch vừa lắc đầu, vừa cười hỏi:


      - Sao lại cười tươi thế? Có chuyện gì à?


      Lạc Thưởng Nhi đưa điện thoại cho xem, đỏ mặt cười:


      - xem cái này !


      Văn Trạch nhận lấy, là câu chuyện cười đáng xấu hổ:


      Trong trường đại học, có lần mọi người xếp hàng vệ sinh nghe thấy nữ sinh viên bên trong với bạn của ấy: “Toi rồi, tớ đem giấy theo!” bạn kia : “Cậu chờ chút, tớ lấy cho!” này vội vàng ngăn cản: “ cần đâu, ngày mai tớ tắm luôn cũng được!”. Lúc này tất cả mọi người trong nhà vệ sinh đều chấn động!


      Khóe mắt Văn Trạch run run, trả điện thoại lại cho :


      - Khẩu vị nặng ...


      Lạc Thưởng Nhi bĩu môi:


      - Truyện này rất mắc cười! hiểu gì là tình thú!


      - Cái này mà gọi là tình thú ư? – Văn Trạch khó tin – Phẩm vị Thưởng Nhi của rất kỳ lạ!


      ngồi giường, duỗi tay ra kéo Lạc Thưởng Nhi vào trong lòng, nhéo cái mũi của phàn nàn:


      - Chúng ta chuyện chút! Lúc trước em hay gọi là ‘chú Văn’, sao bây giờ nghe thấy em xưng hô như vậy nữa. cho biết , tại sao lại như vậy?


      Lạc Thưởng Nhi ngửa đầu nhìn , vì bị kéo nhào vào người, nên dáng vẻ có hơi chật vật. Ở góc độ này, Văn Trạch nhìn thấy ánh mắt trong vắt đáng của chớp chớp vài cái, :


      - Lúc trước gọi như vậy là vì thấy lớn tuổi, đáng được tôn trọng.


      Lý lẽ gì thế này??!


      - Chứ giờ đáng nữa sao?


      - Kể từ khi biết loại thức uống được đặc chế từ bụi đất của , em càng xác định điểm này.


      Văn Trạch nhíu mày, tất nhiên là hiểu gì.


      - Mẹ cho em xem những ‘kiệt tác’ trước đây của ! – Lạc Thưởng Nhi xoay người cái, chạy khỏi vòng tay của Văn Trạch, mặt mày hớn hở - Haha, thể tưởng tượng được nha, còn vậy mà ...
      Kimiko, Yuki_Ran, song ngư9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :