1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 82
      Rạp hát mới cách xa triều đình còn chưa được xây xong.

      Nguyễn công công e ngại mặt mũi của Khâu Tướng quốc, dám mời gánh hát vào, cho nên tìm mấy trò lạc thú khác cho công chúa chơi, thấy đánh bài hoa cực kỳ thích hợp, chỉ cần xúm lại quanh cái bàn là có thể tiến hành. Đan ma ma bưng trái cây được bày biện đẹp đẽ lên, chiêu đãi những thiên kim quận chúa tiến cung.

      Bởi vì đồ ăn thức uống trong cung Phượng Sồ đều do mình nhà Thái phó đặc biệt cung cấp, có rất nhiều trái cây được chuyển từ hải ngoại về, tuy các vị quận chúa xuất thân phú quý, nhưng vẫn có nhiều loại ngay cả tên còn chưa bao giờ nghe thấy. Lúc trước có rất nhiều người trong các nàng được tận mắt thấy Vĩnh An công chúa mặc bộ quần áo vô giá được dệt từ đôi vân sa, nhưng đến khi vào cung Phượng Sồ mới phát , những gì mà vị công chúa được nuông chiều này hưởng thụ, sao có thể nằm trong khả năng tưởng tượng của các nàng?

      Vật bài trí trong cung có thứ nào mà phải danh phẩm trân quý? Giường ngọc vô giá người người cầu còn được, vậy mà lại nghe thấy công chúa bảo, giường đó quá lạnh, ngủ nổi, vì thế trở thành giường cho sủng vật lông mềm mà nàng nuôi! Thực vật trong sân, loại nào cũng cực kỳ quý giá, khiến cho nhóm quý nữ vương hầu cảm nhận được rất ràng, Vĩnh An công chúa ở trong cung vượt qua khỏi địa vị Hoàng hậu chỉ dùng để trưng bày kia. Tuy giờ Thái phó chưa chính thức tuyên bố cưới công chúa, nhưng long sủng đối với nữ nhân ra từ trong am miếu này là tột đỉnh rồi.

      Lại nhìn phục trang thoát tục người vị công chúa yểu điệu kia, có cái nào mà phải là đối tượng cho nhóm quý nữ kinh thành noi theo đâu?

      Trang sức quần áo đương nhiên cần phải nhiều lời, đều là chất liệu quý hiếm lạ, cho dù muốn bắt chước cũng bắt chước được. Nhưng đầu ngón tay tinh xảo kia có thể học theo.

      Mấy ngày nay Vĩnh An công chúa rất nhàm chán, nuôi móng tay dài, mỗi ngày trộn sữa dê với hoa hồng để ngâm, rồi bôi cao quế hoa mật, sau đó lại được thị nữ thận trọng khéo tay dùng ngọc bích nghiền vụn dán dính lên móng tay thành hình mẫu đơn, dưới ánh mặt trời, mười đầu ngón tay xanh mướt lấp lánh ánh sáng, khi cầm bài hoa rất khiến người chú ý. Chúng thiên kim nhìn thấy cũng sinh lòng muốn làm theo, chỉ hận mình thể hoàn toàn trở thành bộ dáng giống Vĩnh An công chúa, chiếm được vinh sủng mà nữ tử khắp thiên hạ đều hâm mộ.

      Nhưng tâm tư của Niếp Thanh Lân lại đặt mấy lá bài mạ vàng này, trong lòng nàng nghĩ về bức thư khiến người ta dựng tóc gáy mà nàng nhận được đêm qua…

      Khuya hôm qua, bồ câu đưa tin của Thái phó bay vào trong cung, chân cột chặt phong thư, trực tiếp đưa vào trong tay Niếp Thanh Lân.

      Khi Niếp Thanh Lân mở ra, ánh vào mi mắt lại phải là nét chữ cứng cáp quen thuộc của Vệ Lãnh Hầu: “Nàng trốn thoát đâu, kiểu gì cũng quay lại trong vòng tay của ta thôi.”

      Đọc đến đây, nàng khỏi giật bắn người... Chữ này nàng rất quen thuộc, chính là nét chữ bài thi đình năm đó – Cát Thanh Viễn?

      Niếp Thanh Lân như chạm phải rắn độc, vội ném tờ giấy trong tay lên mặt đất, nhíu mày suy tư hồi, lại cầm lấy ống đựng thư niêm phong bằng sáp kia, cẩn thận quan sát, phát ra sáp niêm phong trơn nhẵn, dường như bị người mở qua, sau đó lại niêm phong lần nữa.

      Ngẫm qua lần, Niếp Thanh Lân hiểu, nhất định là bồ câu đưa tin do Đại Ngụy thả ra bị Cát Thanh Viễn chặn được, thay đổi tin tức trong đó rồi lại thả bồ câu , cho nên bức thư khiến người ta phải nổi da gà toàn thân này mới thuận lợi rơi vào trong tay mình.

      Nam nhân này đáng sợ, giống với loại người hăng hái lộ tài năng như Vệ Lãnh Hầu, thuộc hạng người giảo hoạt ngừng học tập mà trưởng thành, sau những việc trải qua ở kinh thành, loạn lạc ở Nam Cương, tâm tư của rốt cuộc trở nên trầm thế nào, ai cũng biết...

      Cát Thanh Viễn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

      Vó ngựa lọc cọc, hơn mười người cưỡi ngựa nhàng đạp con đường núi quanh co, chậm chạp hướng về phương bắc, bộ dáng thoải mái nhàn nhã như những kẻ nhà giàu du xuân. nam nữ cưỡi ngựa song song đằng trước, toàn thân nữ nhân trùm áo choàng đen, còn nam nhân cao lớn ngồi thẳng ngựa, ánh mắt thâm trầm nhìn về phương xa, lâu gì.

      Qua lúc lâu, nữ tử xoay người nhìn nam tử bên cạnh, nhíu mi : “Ca ca, tốc độ của chúng ta quá chậm, hơn mười ngày mà còn chưa đến biên cảnh. Cứ tiếp tục như vậy sao có thể báo thù được? Cần phải ra roi thúc ngựa nhanh nhanh đến Bắc Cương, hợp tác với Hung Nô Thiền Vu, băm vằm Thái phó cùng với Vĩnh An công chúa thành ngàn mảnh, báo thù cho phụ thân và họ hàng mới đúng.” Khi đến những lời sau cùng nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy vẻ dữ tợn.

      Bộ hạ của ca ca mấy hôm trước giăng lưới săn, chặn được con bồ câu đưa tin, ngờ lại chính là thư tình hẹn ước mà Định Quốc hầu viết cho Vĩnh An công chúa! Trước giờ ca ca luôn luôn lộ ra vui giận mặt, vậy mà lại mạnh mẽ bóp nát chén nước trong tay.

      Vĩnh An công chúa kia tốt chỗ nào? Dựa vào cái gì có thể khiến cho hai nam tử xuất sắc như ca ca và Vệ Lãnh Hầu mê mệt đến thần hồn điên đảo? Hồ ly tinh trời sinh chết tiệt!

      giờ Cát Vân Nhi còn tính tình thiên kim thế gia ngày xưa chút nào. Trước đó, khi ca ca ra lệnh cho nàng phải hầu hạ Nam Cương vương, tuy lòng nàng có cam lòng, nhưng nghĩ lại, nàng cũng còn là tấm thân xử nữ nữa, trong sạch gì đó đều bị giẫm nát, nếu như ca ca có thể giúp cho Nam Cương vương đạt thành bá nghiệp, vậy nàng chính là Nam Cương vương phi, khi quay trở lại tòa thành trì đem đến cho nàng vô tận nhục nhã kia, nàng có thể rửa sạch nỗi nhục trước đó, nở mày nở mặt trước vị Vĩnh An công chúa kia. Chính vì nghĩ như vậy, nàng liền nghe theo xếp đặt của ca ca, tập luyện mị thuật với nữ tử xuất thân đầu bài thanh lâu, biến thành ái thiếp của Nam Cương vương.

      Trong đoạn thời gian ở cùng với Nam Cương vương, cuối cùng lại lâu ngày sinh tình, sinh ra chút cảm tình với Nam Cương vương có tướng mạo cũng coi như tuấn kia. Chỉ tiếc là vào lúc này, chút cảm tình đó tan thành tro bụi trong trận đại chiến cỏ lau.

      “Người có thể đánh lui Ngụy binh, có thể chia sẻ ái phi cơ thiếp với bổn vương!” câu hô lớn náy, cho dù cách khảong xa, vẫn truyền thẳng vào tai Cát Vân Nhi. Trong khắc đó, trong lòng vốn có tia ấm áp cũng lập tức nguội lạnh. Hóa ra... Trong mắt Nam Cương vương thoạt nhìn như hết sức sủng ái mình kia, mình cũng chỉ là kẻ có thể bị vứt bỏ, bị chia sẻ.

      Cát Vân Nhi chỉ cảm thấy trong lòng cực hận!

      Nam nhân cưỡi ngựa bên cạnh nhìn nàng, chỉ dõi mắt về hướng đường núi sâu thẳm yên tĩnh ở xa xa, chậm rãi : “Vân Nhi, lòng muội rối loạn. Dục tốc bất đạt, càng vào thời khắc mấu chốt càng phải tĩnh tâm nhiều hơn. Chúng ta rơi vào bần cùng, người khác sao có thể coi trọng chúng ta. Tùy tiện vào Nam Cương, lạ nước lạ cái, dù có muôn vàn diệu kế cũng khó mà thi triển. Mấy hôm trước Nam Cương quyết chiến với Thái phó, huynh sớm nhìn ra Thái phó có trò lừa gạt, nếu có thể chỉ huy quân đội Nam Cương, dám bảo là thắng, nhưng ít nhất cũng khiến Thái phó chiếm được món bở lớn như vậy.

      Đáng tiếc, tên Nam Cương vương cứng đầu kia cũng chỉ là kẻ vô dụng nâng đỡ nổi...

      tại Nam Cương vừa bại, chúng ta cũng chỉ còn sót lại đường duy nhất là Bắc Cương, nếu chưa vạch mưu kế, chuẩn bị đầy đủ mà hành động, đến Hung Nô cũng chỉ có thể kiếm được cái thân phận mưu sĩ thôi, cho dù Bắc Cương đắc thế cũng có ích lợi gì cho chúng ta đâu? Cho nên lần này... Nhất định phải nghĩ biện pháp đứng vững gót chân ở Bắc Cương. Hơn nữa, giờ huynh hy vọng chiến tranh nổ ra ở biên cảnh, để Vệ tặc đánh thắng Hung Nô vài lần trước, lúc đó Bắc Cương đại loạn, chúng ta mới có cơ hội tốt.”

      Cát Vân Nhi biết ca ca có lý, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Thái phó tuấn cùng với Vĩnh An công chúa xinh đẹp như tiên nhân, hai người ở trong phòng mây mưa cùng nhau, thù hận trong lòng lại giống như sâu như kiến, ngừng cắn xé lòng nàng, khiến nàng khó chịu đến mức gần như thở nổi. Làm hại nàng rơi vào nông nỗi thế này, chính là hai vị như thần tiên quyến lữ kia sao? Thực hận thể đao chặt bỏ đầu bọn họ, sau đó cất giữ ở cạnh giường, để mỗi ngày khi mình tỉnh ngủ vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy...

      Hơn mười người cưỡi ngựa phía sau chính là tâm phúc trong tâm phúc của Cát Thanh Viễn, đều là kẻ được cứu ra từ trong hoạn nạn, đều trải qua huấn luyện khắc nghiệt, võ nghệ cao cường, lại cực kỳ trung thành tận tâm với , cũng gì, chỉ yên lặng theo phía sau. Còn bên trong xe ngựa chính là binh khí cùng với vàng bạc châu báu mà lén tích trữ từ lâu.

      Suột ngày, huynh muội Cát Thanh Viễn cùng với hơn mười người hầu cận tới vùng thảo nguyên rộng lớn, cỏ xanh mơn mởn, vết vó ngựa giẫm đạp nào, kéo dài đến tận chân trời. Tiến vào thảo nguyên khoảng nửa ngày, người hầu cận phía sau đột nhiên : “Đại nhân, ở xa có man di Bắc Cương.” Cát Thanh Viễn dừng ngựa lại, giương mắt nhìn lên, thấy phía xa ngoại trừ cỏ xanh cái gì cũng có.

      Cát Vân Nhi : “ có ai mà.”, quay đầu nghi hoặc liếc nhìn người hầu cận kia cái. Tên tùy tùng đó tên là Cát Trung, hai mắt sáng như đuốc, lộ ra tinh , thân hình thẳng tắp ngồi lưng ngựa, ánh mắt nhìn thẳng về nơi phương xa ngàn dặm xanh biếc, trả lời Cát Vân Nhi. Cát Thanh Viễn cũng gì, vẫn chỉ nhìn về phía chân trời.

      lát sau rốt cuộc nhìn thấy loáng thoáng vài cái điểm đen. Cát Thanh Viễn quay đầu hỏi: “Có thể nhìn ra những người đó như thế nào ?” Cát Trung lại ngưng thần nhìn, kính cẩn : “Có bảy người, cưỡi ngựa đeo cung, mang theo loan đao. Hẳn là bọn cường đạo giả trang binh lính man di Bắc Cương thường hay cướp bóc được nhắc tới trong bản báo cáo của Binh mã ty.”

      Cát Thanh Viễn nghĩ nghĩ, vỗ tay cười : “Vừa đến Bắc Cương, cơ hội liền tự mình dâng đến cửa. Xem ra vận xui của ta rốt cuộc cũng hết rồi, tại là may mắn đến.” quay đầu phân phó: “Lát nữa đánh xong trói bọn họ lại, đừng để bọn họ thiệt mạng.”

      Bóng người xa xa cũng thấy được bọn họ, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, chẳng mấy chốc đến gần. đám ‘cường đạo’ kẻ nào cũng khoác áo choàng da sói lệch bên, lộ ra hơn phân nửa bả vai, đại khái là xem bọn họ như dê béo, ô ô oa oa vừa hô vừa cười tiến lại gần. Tùy tùng phía sau Cát Thanh Viễn cũng lao ra bảy người, chặn đứng bọn chúng lại, chọi mà chém giết. Những tùy tùng này đều được chọn kỹ lựa khéo, cưỡi ngựa bắn cung hết sức thành thạo, bọn ‘cường đạo’ man di bình thường sao có thể đối phó, chỉ qua vài chiêu, bọn ‘cường đạo’ đều bị đánh rơi khỏi ngựa, đứng dậy nổi.

      Những người hầu cận mà Cát Thanh Viễn mang theo khi trốn khỏi kinh thành đều là nhân tài, thông hiểu nhiều tiếng địa phương. người trong số đó truy hỏi từng người của đám ‘cường đạo’, quay về bẩm báo: “Đại nhân, những người này là trong ba bộ lạc lớn của Bắc Cương, bộ lạc Mạt Nhi Cáp. Bởi vì bất mãn Hưu Đồ Hoành cả người và tiền đều có, cho nên gần đây thường phái người cướp bóc.” Cát Thanh Viễn lập tức lệnh cho vài tên ‘cường đạo’ dẫn đường đến bộ lạc Mạt Nhi Cáp. Đám ‘cường đạo’ biết có thể lưu lại mạng , hết sức vui sướng dẫn đường cho họ.

      Cát Thanh Viễn theo phía sau bọn chúng, khóe miệng hơi mang theo ý cười, nhìn qua hề giống với kẻ bần cùng phải sống đầu đường xó chợ. Cát Thanh Viễn ngủ đông mấy năm, khổ tâm kinh doanh, có vô số mật thám mai phục ở kinh thành, Nam Cương và Bắc Cương, nên cực kỳ ràng tình hình ở Bắc Cương. Bộ lạc Mạt Nhi Cáp chính là trong ba bộ lạc lớn của Bắc Cương, do con cả của lão vương, Hưu Đồ Vũ thống lĩnh. Sau khi lão vương chết, Hưu Đồ Vũ tranh đoạt ngôi vương với đệ đệ Hưu Đồ Liệt nhưng lại thua trận, chật vật thoát khỏi vương trướng, trở lại bộ lạc. Hưu Đồ Liệt “huynh đệ tình thâm”, sau khi lên ngôi vẫn nhớ mãi quên vị đại ca này, phái ra đại quân mời “Hưu Đồ Vũ” quay về vương trướng ôn lại tình xưa. Hưu Đồ Vũ rơi vào đường cùng, thể mang theo bộ lạc rời khỏi nơi ở, lang thang thảo nguyên, tránh né truy binh của Hưu Đồ Liệt...

      ngờ vừa vào thảo nguyên có ngay món bở lớn rơi ngay đầu mình! Trong đôi mắt thâm thúy của Cát Thanh Viễn lóe ra ánh sáng quỷ dị, có lẽ, giai nhân trong cung Phượng Sồ nhận được thư tự tay viết, biết đêm này nàng có yên giấc ?

      Hai ngày sau Thái phó đại quân về tới kinh thành, quan viên Lễ bộ bắt đầu chuẩn bị lễ mừng khao quân. Chiến dịch thảo phạt Nam Cương lần này sinh ra sức chấn động vô cùng lớn, kết quả thắng lợi nhanh chóng vượt qua dự kiến của rất nhiều người phản đối nam chinh, điều này làm cho danh tiếng của Thái phó lại tăng vọt lần nữa. Do đó đám lão thần Đại Ngụy trung thành ngày đêm thể yên giấc, lần này Thái phó trở về, có thể nào thừa dịp khí thế tăng cao này mà phế bỏ Hoàng đế, tự mình xưng đế hay ?

      Mà Khâu Minh Nghiên cảm thấy Thái phó đại nhân minh thỏa đáng như thế, chỉ cần vừa nghĩa đến chuyện khi Thái phó hồi kinh liền có thể danh chính ngôn thuận mà thuận nước đẩy thuyền, mặt Khâu đại nhân trước giờ vẫn có biểu cảm gì như cái bàn đá, cũng khỏi lên vài phần vui mừng. Ngay cả các thiếu nữ rành thế chơi bài, cũng rôm rả thảo luận về những chuyện liên quan đến tiệc mừng khao quân, bàn tán ngày đó phủ mình thuê cửa sổ của cửa tiệm nào ngay sát đường, cần phải chen chúc trong đám đông ồn ào mà cũng có thể nhìn tư thế hiên ngang oai hùng của các tướng sĩ khải hoàn trở về, rồi mình nên mặc quần áo kiểu gì, để lúc đứng ở cửa sổ bắt mắt thêm chút...

      Niếp Thanh Lân chơi bài hoa nửa ngày, cũng có chút mệt, nhóm quý nữ vừa thấy công chúa có tinh thần chơi nữa, đều thức thời đứng dậy cáo lui. Công chúa tiễn bước nhóm bạn chơi bài xong, liền quay trở về trong cung Phượng Sồ.

      biết vì sao, nghĩ đến hai ngày sau người nọ trở về, trong lòng nàng cũng có chút bối rối. Lại bởi vì mảnh giấy tràn đầy ác ý thình lình nhận được kia, mà trong lòng khó có thể vui sướng.

      Rửa mặt chải đầu xong, bôi lên mật cao cho người thơm tho, chải mái tóc dài buông rơi bên bờ vai, lại phân phó Đan ma ma đốt ít trầm hương an thần, sau đó ngã xuống giường trong màn khói lượn lờ mông lung.

      Cũng biết đến lúc nào, cơn buồn ngủ vừa mới ập tới, cỗ mùi hương nam nhân khác hẳn mùi trầm hương trong phòng thoang thoảng bay vào trong mũi nàng... Niếp Thanh Lân lập tức tỉnh táo lại, tờ giấy hôm qua nhất thời lên trong đầu, chẳng lẽ...

      Khi bàn tay to sờ đến người nàng, Niếp Thanh Lân gom đủ sức lực, móng tay dài mới dưỡng dạo này cũng rất có ích, hung hăng cào xuống mặt người kia, đồng thời lớn tiếng kêu gọi: “Đan ma ma, cứu mạng!”

      Đan ma ma nghỉ ngơi ngay tại trắc gian bên ngoài, nghe thấy thanh ở phía trong có vẻ bất thường, lập tức phi thân chạy vội vào.

      Trong phòng nhất thời bị ngọn đèn tay rất nhiều cung nhân chạy vào chiếu sáng trưng.

      Chỉ thấy tên hái hoa tặc bị bắt gian giường phượng của công chúa còn chưa đổi quân phục, khuôn mặt tuấn sau khi trải qua trận chém giết ở Nam Cương vẫn còn bình yên vô , nhưng vừa trở về lại bị thương giường của mỹ nhân, vài vết cào nhìn cực kỳ nét.

      đôi mắt phượng mê người phẫn nộ nhìn đám người mang vẻ mặt khó tin đứng đầy phòng, thấy cung nhân vẫn còn kẻ sau nối kẻ trước ào ạt tiến vào, trầm thấp quát lạnh: “Cút hết ra ngoài cho bản Hầu!”

      Vì thế Đan ma ma lại đồng tình liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú gian khổ của Thái phó đại nhân cái, lại nhìn tiểu công chúa dường như cũng kinh ngạc, liền chặn lại đám cung nhân dâng lên như nước thủy triều, lui ra ngoài, đồng thời đóng chặt cửa cung.

      Tính ra cũng vài tháng gặp, Thái phó chưa bao giờ thích hao phí óc tưởng tượng vào mấy chuyện nữ nhi tình trường thế này, nhưng trong thời gian ngày ngày đêm đêm lưng ngựa chạy gấp trở về, cũng từng vô số lần mơ mộng đến cảnh hai người gặp lại.

      Nghĩ đến nơi ngọt ngào ấy, mệt mỏi khắp người như biến mất tăm, cuối cùng dứt khoát tách khỏi đoàn quân, dẫn theo bộ hạ thân tín của mình ròng rã phi nhanh, lén về kinh thành trước thời hạn hai ngày.

      Bởi vì lúc trước gửi thư, báo cho Trứng gà biết mình về sớm hơn, mong nàng kiên nhẫn chờ đợi, cùng nhau trải qua đêm đẹp, an ủi nỗi khổ tương tư. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, vất vả chạy tới Phượng Sồ cung, tiểu Trứng gà kia lại nâng tay tàn nhẫn cào phát như vậy.

      Chẳng lẽ... nàng vốn hề có nhớ nhung gì với mình sao?

      Niếp Thanh Lân nhìn ánh mắt của Thái phó đại nhân còn dọa người hơn cả mãnh hổ, cũng có chút luống cuống, nhìn nhìn đầu ngón tay của mình, hôm nay sơn móng, mấy đốm đỏ đỏ đó. Nàng vội vàng lấy khăn đặt bên gối đầu, lại gần lau vết máu mặt Thái phó đại nhân, miệng lẩm bẩm : “Thái phó toàn dọa người như thế, nửa đêm mò tới trước giường Bản cung, bảo sao lại hiểu lầm cho được?”

      Vệ Lãnh Hầu hừ lạnh tiếng, nắm cánh tay của nàng, ôm lấy nữ nhân bé mềm mại mà mình nhớ nhung vô số ngày đêm: “Ngoại trừ bản Hầu, còn có ai dám cả gan leo lên giường công chúa chứ. Mấy tháng gặp, ngờ bàn tay nhắn của công chúa lại lợi hại như thế, chẳng lẽ theo Đan tướng quân học cầm nã thủ sao? Lát nữa phải dùng dây thừng buộc chặt lại mới được...”

      Niếp Thanh Lân bị ôm vào trong khuôn ngực cường tráng to lớn của nam nhân, đột nhiên vô cớ cảm thấy an lòng. Nàng hơi ngẩng đầu nhìn nam tử lâu gặp này, ngoại trừ mấy vết thương mới có kia, mặt mũi vẫn như tranh vẽ, trong đôi mắt phượng khẽ hếch bắn ra luồng ánh sáng nóng rực khó tả, bên dưới cái mũi cao thẳng là bờ môi mỏng hơi nhếch, dụ dỗ mời gọi khiến người ta muốn làm chút gì đó với nó.

      Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đôi môi mỏng kia bắt đầu hành động, chậm rãi dán vào môi mình, hôn vài cái như đối với món trân bảo dễ vỡ, sau đó khó dằn nổi mà hôn sâu, cái lưỡi nóng rực như trăn trườn vào, quấn lấy lưỡi nàng, mạnh mẽ đấu vật. Niếp Thanh Lân bị động mở ra đôi môi đào của mình, tiếp nhận vị khách bất ngờ đến vào đêm hôm khuya khoắt này, chỉ cảm thấy tất cả máu trong thân thể mình dường như cũng vì đầu lưỡi trêu chọc mà sôi trào lên.

      Mùi xạ hương nồng đậm thân nam tử kia hoàn toàn thay thế mùi trầm hương khiến người ta buồn ngủ lởn vởn đầy phòng, cùng nhau kích thích dục niệm ngủ đông trong thời gian dài.
      Last edited by a moderator: 5/1/18

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Hehe.. a thái phó dễ dụ quá.. tiểu hoàng đế làm màu tý là dỗ đk r.. thanks c y edit ạ.

    3. Nii Oggy

      Nii Oggy Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      9
      e đồng ý câu like :)))))))))))))))))))

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 83
      Long Châu bị hôn đến mức thở nổi, nhưng chóng mặt đẩy ra được nam nhân ôm chặt mình. Nhiệt độ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc từ lồng ngực chứng minh đây phải trong mơ, Vệ Lãnh Hầu trở về từ chiến trường rồi.

      Sau nụ hôn sâu, nam nhân thắp sáng đèn bên giường, tham lam nhìn giai nhân đầu quả tim lâu thấy, ngọn đèn lay động làm cho da thịt như ngọc của mỹ nhân mông lung mềm mại, gương mặt tinh xảo trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, thiếu nữ đôi tám trở nên hoàn toàn khác, Trứng gà của là càng thêm xinh đẹp, mái tóc dày đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt nhắn làm người ta thương , ngay cả vành tai trốn trong mái tóc mượt cũng giống như trân châu vừa mới lấy, để cho người muốn ngậm mãi muốn nhả ra.

      Thái phó nghĩ sao làm vậy. Kéo giáp người xuống ném mặt đất: “Thần gấp ngày đêm để sớm nhìn thấy công chúa, kính xin công chúa cởi quần áo, an ủi nỗi khổ tương tư của thần.”

      Niếp Thanh Lân bị ánh mắt nóng rực của chiếu đến, cả người được tự nhiên, mà lời và hành động kế tiếp của Thái phó là làm cho nàng xấu hổ, tai nóng rực, nhưng vẫn mở đôi môi đào sợ hãi : “Sao Thái phó vẫn đứng đắn như vậy, vụng trộm chạy vào cung để đòi Bản cung chúc mừng chiến thắng sao?”

      Thái phó lần nữa leo lên giường, bàn tay hướng về phía quần áo của công chúa: “ phải là đòi hỏi, mà là thần nhận tội, chinh chiến thuận lợi, làm chậm trễ thời gian lâu, làm giường của công chúa vắng lạnh, hôm nay phải làm cho nó nóng lên…”

      Đây người ta gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn”, bị nghẹn lâu như vậy, Thái phó như lại trở về thời thiếu niên đầy nhiệt huyết, chiến trường mọi việc thuận lợi khiến cho người cảm thấy thoải mái, nhưng thể so với lúc này ở giường hoa sen màn ấm.

      Trứng gà chút tiến bộ cũng có, chia cách mấy tháng lại quay về nét ngây ngô lo sợ như mới lần đầu, khuôn mặt nhắn đỏ lên, đôi mắt chớp liên tục, bất lực, lúng túng trước những ngón tay của , mặc cho thuận lợi làm xằng làm bậy.

      Thế nhưng phần ngây ngô thế này này lại mạnh mẽ hơn cả tình dược mạnh mẽ nhất, làm cho Thái phó đại nhân muốn nhịn cũng thể nhịn được!

      Trứng gà cũng lâu chưa được mưa móc, nên vô cùng nhạy cảm. Sau trận tình ái nóng bỏng kia qua , chiếc giường thể ngủ được nữa rồi. Lúc Đan ma ma đợi được gọi vào thu giường, công chúa được Thái phó ôm đến giường êm trong thư phòng.

      chiếc giường lớn như vừa trải qua trận chiến kinh hoàng nơi sa trường, giường lộn xộn, ngay cả mành bên giường cũng bị dùng sức kéo bị rách như lưới đánh cá, lại nhìn tấm trải giường, ẩm ướt đến mức thể hình dung.

      Đan ma ma thấy nhưng thể trách, giống hai tiểu cung nữ sau lưng lại xấu hổ, bà chỉ cau mày nghĩ: Mai phải dặn dò ngự thiện phòng làm cho công chúa chút đồ bổ dưỡng, Thái phó giày vò như vậy, thân thể mảnh mai sao có thể chịu được?

      Trong thư phòng Thái phó căn bản biết tâm tư nữ tướng đào ngũ (ý Đan ma ma về phe Niếp Thanh Lân), vui vẻ nhìn bàn tay bé cong cong gây họa gương mặt tuấn tú của .

      Móng tay trắng muốt được chăm sóc rất đẹp, mặc dù quét sơn móng tay, lại dán ngọc bích rất mới lạ, tính mê cái đẹp của công chúa đúng là chưa từng thay đổi! Vừa nãy soi gương, vết cào mặt bắt đầu sưng đỏ, cũng biết lúc đại điển mừng quân có tan . Nếu đổi ngược lại là người bên ngoài gây ra đại họa ngập trời như thế này, bàn tay lỗ mãng ngang tàng kia bị đao băm thành thịt viên từ lâu! Nhưng lúc thấy ngón tay trắng như ngọc lại chỉ muốn đặt vào lòng để cưng chiều nựng nịu, đôi môi mỏng nhàng đặt lên đó nụ hôn.

      “Dưỡng dài như vậy, gần đây công chúa lên triều sao?” Thái phó xem đủ rồi, đột nhiên hỏi.

      Lúc này Niếp Thanh Lân sớm bủn rủn có sức, Thái phó liên tiếp sai người chuẩn bị khăn mỏng, lau thân thể cho nàng rồi mới có thể ngủ, nghe Thái phó vừa hỏi như vậy, cố gắng mơ hồ : “Tướng quốc rất giỏi, cần trẫm phí công…” xong, hơi chuyển người, đúng là ngủ rồi.

      Vệ Lãnh Hầu nhíu mày, đợi đến lúc khăn trải giường đổi cũng đành lòng đánh thức nàng, dịu dàng lau dưới thân cho nàng liền ôm nàng trở về giường, thay áo ngủ bằng gấm, nhàng hôn lên khuôn mặt nhắn ngủ say, gọi Đan ma ma tới thư phòng.

      Đan ma ma đem tờ giấy mới nhận được hôm qua đưa cho Thái phó: “Nô tài có tội, chỉ cho rằng bồ cầu đưa tin tới nhất định là thư Thái phó tự tay viết, kiểm tra đem tới cho công chúa, công chúa xem xong hình như trong lòng yên, hẳn là có hơi hoảng sợ.”

      Thái phó vốn vì no say mà buông lỏng lập tức căng thẳng. Thảo nào vừa rồi Trứng gà lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy trong bóng tối, kêu to cũng hơi phát run, đúng là bị Cát tặc kia dọa rồi!

      đương nhiên biết Trứng gà của tốt bao nhiêu, nhưng gã Cát Thanh Viễn kia xứng với nàng sao?! Nếu như nhanh chóng bắt được Cát Thanh Viễn phanh thây xé xác, khó mà tiêu mối hận trong lòng!

      Sau khi nghiền tờ giấy kia thành mảnh , Thái phó lại hỏi Đan ma ma những việc lớn trong cung lúc mình ở đây, sau đó phất tay cho bà lui ra, còn chậm rãi thong thả trở về tẩm cung, tới bên giường.

      Bởi vì biết nàng bị dọa sợ, động tác cũng càng dịu dàng, sợ nàng ngủ bị mình dọa gặp ác mộng, ngờ, lúc mình vừa mới nằm xuống, bé con tự chủ được nhích lại gần, cọ cọ khuôn mặt nhắn vào ngực , lại ngủ.

      Vệ Lãnh Hầu cảm thấy trong lòng mình mềm nhũn như nước, dù Trứng gà hiểu tình nam nữ, nhưng trong lòng của nàng, thời gian dần qua mình trở thành chỗ an toàn, dù bị thành huynh trưởng… cũng sao, ít nhất trong lòng Trứng gà nay, ai có thể vượt qua “huynh trưởng” thay nàng che gió che mưa rồi. biết gió tanh mưa máu của trận cung biến lúc trước có lưu lại chút gì trong lòng nàng , nhưng trong cuộc sống sau này tuyệt đối để cho bảo bối ngực bị tổn thương chút nào.

      Chạy mấy ngày cũng mệt mỏi, ngày hôm sau Thái phó thức hơi muộn, nhưng mắt còn chưa mở ra, cảm thấy có chút đúng. Khóe mắt hướng lên, thấy Vĩnh An công chúa dậy rồi, áo mỏng người xộc xệch, lộ ra nửa vai, nửa quỳ giữa hai chân , tóc dài khẽ rũ xuống khỏi bờ vai, khuôn mặt nhắn vươn vào giữa hai chân, lọn tóc vô ý quét vào chân , nhột nhạt như có như đó làm nhiệt huyết sáng sớm của nam nhân sôi trào.

      Sáng nay, lúc Niếp Thanh Lân vừa thức dậy, đột nhiên nhớ tới việc Thái phó bị thương ở chân, xuất phát từ hiếu kì, muốn nhìn thử con rắn kia cắn ở những nơi nào, mới thừa dịp Thái phó chưa tỉnh để xem xét. Thái phó biết xấu hổ, ngủ mặc quần, nhưng nhờ vậy mới thấy được miệng vết thương. Dấu răng rắn cắn rất sâu, đến bây giờ vẫn chưa khép miệng lại, phải nước bọt của công chúa Nam Cương có khả năng chữa thương rất thần kì sao? Vì sao mặt có hiệu quả, đến bắp đùi lại mất tác dụng? Thái phó đúng là, ngủ còn có phản ứng, lúc Khất Kha công chúa chữa thương có phải cũng từ từ ngẩng cao đầu thế này ?

      “Hôm qua trong đêm Trứng gà chưa kịp nhìn kĩ, nên hôm nay muốn bổ sung lễ chào hỏi cho nó sao?” Thái phó đột nhiên lười biếng hỏi thăm.

      Niếp Thanh Lân vội vàng kịp chuẩn bị, hơi bối rối thẳng người, nhớ lại hình ảnh hơi có vẻ thô bỉ mới vừa rồi, bỗng nhiên xấu hổ: “Nghe Thái phó bị thương, nghĩ là nhìn chút. Nếu Thái phó bị Bản cung đánh thức cứ ngủ lát.”

      “Hơi thở công chúa như lan, trêu chọc trái tim của thần xôn xao yên, hôm qua thể thỏa mãn, kính xin công chúa nhận thêm bồi tội của thần thêm hai lần nữa…” xong khuôn mặt tuấn tú của Thái phó nở nụ cười xấu xa, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp kéo công chúa vào ngực, màn trướng cuộn xuống, tiếng thở gấp tán loạn của nữ tử bị giữ lại…

      Sau hai ngày vuốt ve an ủi trong cung Phượng Sồ, cuối cùng trước khi đại quân đến, Thái phó cũng bí mật ra khỏi thành, cùng nhận đại điển mừng quân.

      Khâu Minh Nghiên và Hoàng đế đứng thành, chờ đại quân vào thành. Trộm nhìn Hoàng đế lâu thấy, lại phát hình như có bệnh, đáy mắt có màu xanh nhạt, giống như chưa nghỉ ngơi đủ, lúc mới lên cầu thang, chân ràng lảo đảo, suýt nữa ngã xuống. Lúc ấy mình đứng ngay bên cạnh Hoàng đế nên đỡ hoàng thượng trước Nguyễn công công, khi đỡ lấy eo hoàng thượng, làn hương bay tới, cảm giác mềm mại làm cho lòng Khâu Minh Nghiên lay chuyển: Cho dù Hoàng thượng chú trọng võ, nhưng vòng eo sao có thể mềm mại như vậy, nếu ôm vào trong ngực… kịp nghĩ nhiều, Hoàng thượng lặng lẽ muốn giãy thoát khỏi cánh tay .

      “Làm phiền Khâu ái khanh rồi, hãy buông tay!” Cảm giác lực cánh tay sắt đỡ eo mình càng tăng thêm, Niếp Thanh Lân khẽ nhíu mày . Vẻ mặt Khâu Minh Nghiên nhất thời cứng lại, biết mình vượt quá lễ nghi, vội vàng thu tay, tự nhiên trong lòng bực mình liền lạnh lùng : “Hôm nay mừng quân, hôm trước thần nhờ Nguyễn công công với Hoàng thượng, sao hôm nay Hoàng thượng vẫn ham ngủ dậy nổi, giờ chậm trễ, đại quân vì chờ Hoàng thượng chờ bên ngoài canh giờ rồi! Thờ ơ với Thái phó như vậy, liệu có ổn ?

      Niếp Thanh Lân đau thắt lưng, đau xương sống, đau chân, vất vả lắm mới bò lên thành cao, lập tức ngồi bệt ghế mà Nguyễn công công vừa mang đến, sau khi nghe xong lời trách móc nặng nề của Khâu Tướng quốc, thở dốc : “Gần đây trẫm ốm đau, thân thể yếu, chắc Thái phó cũng thông cảm, Tướng quốc, vẫn nên bắt đầu , lưng trẫm đau, kiên trì được lâu đâu!”

      Khâu Minh Nghiên biết từng câu từng chữ của Niếp Thanh Lân đều là lời tâm huyết đúng thực tế, cảm thấy lạnh lùng cao ngạo của “ông” tiểu Hoàng đế này lại leo lên bậc thang mới, chẳng thèm ngó tới Thái phó lập công lớn, tức giận đến mức nốt ruồi son giữa lông mày trở nên đỏ chói.

      Đúng lúc này, đại quân chiến thắng trở về cuối cùng cũng vào cửa thành, dân chúng chen chúc hai bên đường từ sớm sôi nổi hoan hô, tiếng hô tên Định Quốc Hầu và Hắc Kỳ Quân vang lên liên tiếp.

      Đến lúc Vệ Thái phó thân quân trang cưỡi con ngựa cao lớn xuất , tiếng hoan hô lập tức nổ tung trời.

      Bởi vì bình định Nam Cương mang ý nghĩa trọng đại, mà mình rời kinh thành lâu, cũng nên dẹp loạn những người có tâm rục rịch, Thái phó mặc bộ giáp vàng hiếm khi mặc. Bộ giáp này là lễ vật thái tử chuẩn bị tỉ mỉ ngày sinh nhật thứ bốn mươi của tiên đế, gọi những người có tay nghề giỏi và họa sĩ nổi tiếng Đại Ngụy, sau ba năm mới hoàn thành. Nhưng chưa làm xong, cao tổ Đại Ngụy đời thứ hai băng hà rồi, mà chiến giáp Thái phó mặc bây giờ có người nào dám đứng ra chỉ trích, bởi vì ngày hôm qua Hoàng đế tự mình ban thánh chỉ, đem bộ giáp kim long trong quốc khố ban cho Định Quốc Hầu đại nhân, vinh sủng như thế, dù là lão thần cũng dám chỉ trích.

      Lúc Thái phó đại nhân leo lên lầu, Khâu Minh Nghiên vội vàng quỳ xuống: “Cung nghênh Thái phó về triều, Khâu Minh Nghiên vui mừng vì làm nhục sứ mệnh, cuối cùng chờ đến lúc Thái phó chiến thắng trở về.”

      Nhưng sau khi , ngẩng đầu nhìn lên, lập tức ngây người: Là tên man binh nào lớn mật, có vũ khí xảo quyệt độc địa làm tổn thương khuôn mặt của Thái phó đại nhân, nhưng mấy vết cào kia nhìn qua… Sao thấy giống như bị mèo cào!

      Thái phó nhìn vị ái tướng tâm phúc của mình gật đầu cười, gần đây mình triều, nhưng có chút gió đều vào tai của . Khâu Minh Nghiên này có tài hoa, trong khoảng thời gian này, cho dù là chuyện lũ lụt kênh đào hay là chuyện kiếm lương thảo đều chuẩn bị chu đáo, vốn còn lo lắng người này ở trong quân doanh quá lâu, tàn bạo quá nhiều, nhưng ngoài việc giam giữ Ngô các lão nhiều chuyện vài ngày rồi thả ra ngoài, làm việc chung với các quan viên khác cũng coi như hòa hợp, coi như đây là lần Khâu Minh Nghiên lịch lãm rèn luyện, đợi thời gian nữa nhất định có thể trọng dụng.

      Nghĩ vậy, Thái phó quay người liền thấy người kia ngồi ghế bành, tuy tiểu Hoàng đế mặc lễ phục long trọng nhưng lại ngủ gật, đầu gật gù như gà mổ thóc, hoàn toàn biết quyền thần Đại Ngụy Vệ hầu lên thành.

      Khâu Minh Nghiên xoay người nhìn theo ánh mắt của Thái phó, tiểu Hoàng đế trong lúc cả nước vui mừng lại ngủ đến mức còn biết trời trăng gì nữa. Đứa trẻ biết điều này! Cuồng vọng tự cao tự đại đến mức này! Mình còn có thể miễn cưỡng tha thứ hai cho tiểu Hoàng đế, nhưng tính tình Thái phó giống mình, ở chỗ này cho Thái phó thể diện, quả đúng là biết trời cao đất rộng rồi!

      Quả nhiên, Thái phó thấy thế, lông mày nhíu chặt, tới trước mặt tiểu Hoàng đế, giọng trầm thấp khiển trách: “Nguyễn công công, ngươi làm việc càng ngày càng khéo léo, thấy gió thành rất lớn à! Lại để cho thánh thượng ngồi trong gió như vậy, còn mau cầm áo choàng đến!”

      Mặt già của Nguyễn công công đau khổ: “Thái phó đại nhân, sáng sớm nô tài lấy áo choàng để Hoàng thượng mặc thêm, nhưng Hoàng thượng chịu, long bào người hôm nay là được thêu thủ công từ kim vàng, chỉ bạc hòa nhau, dưới ánh mặt trời rồng có thể chuyển màu, sợ bị áo choàng che mất vẻ rực rỡ… Việc này, nô tài cũng có cách nào!”

      Thái phó nghe xong, đúng là giọng cái đẹp của thánh thượng liền trách móc nặng nề Nguyễn công công nữa, chỉ câu: “Đúng là hồ đồ!”

      Vốn Niếp Thanh Lân ngủ gật sâu, nghe thấy giọng Thái phó, mở đôi mắt buồn ngủ đầy mờ mịt : “Thái phó lên đây lúc nào, đến lúc trẫm phải xuống dưới mời rượu các tướng sĩ rồi ư?”

      Ánh mắt Thái phó mềm lại, trong lòng biết hai ngày nay mình thương làm cửu ngũ chí tôn mệt chết rồi. Lúc sáng sớm nay, Trứng gà vốn tỉnh táo lắm, mấy ngày nay toàn ở giường, sáng nay lúc rời giường oán giận ngừng. lại cắt móng tay nàng vất vả chăm sóc, miệng nàng chu lên như đứa trẻ ba tuổi khóc nức nở trong lồng ngực mình. Tiểu Trứng gà hiếm khi tức giận, đúng là làm Thái phó mở rộng tầm mắt.

      Sau trận mưa hôn và dỗ dành, vẻ kia làm cho người ta thương, nếu phải hôm nay phải xuất trước mặt quần thần, nỡ để cho nàng cắt bộ móng tay xinh đẹp đó, cuối cùng ôm con mèo nửa tỉnh nửa mê nằm trong ngực, tự tay dùng kéo bạc cắt mười móng tay trắng như hoa của nàng

      Nhưng lăn qua lăn lại như vậy, làm lỡ giờ rời giường, nhìn trời cũng còn sớm, tiểu Hoàng đế cũng mệt mỏi, nên : “Các vị tướng sĩ cũng rời nhà lâu, giờ phần lớn vợ và con đều ở trong thành đợi trượng phu về đoàn tụ, nghi thức mừng quân cũng cần dài dòng, làm sớm rồi cho họ đoàn tụ với cha mẹ, vợ con mới đúng! Thân thể hoàng thượng tốt, cần xuống, lát nữa thần tiễn Hoàng thượng hồi cung, ngày mai trong bữa cung yến cùng mời rượu đám tướng soái lập công là được.”

      xong, vươn tay nâng thánh thượng dậy, dặn Nguyễn công công chuẩn bị tốt loan giá hộ tống Hoàng thượng hồi cung. Các lão thần thành nhìn thấy cảnh này, Thái phó ràng còn giả bộ quan tâm hoàng thượng nóng lạnh, hẳn là vẫn chưa có ý phế đế ngay, trong lòng nhàng thở phào.

      Thế nhưng Tướng quốc Khâu Minh Nghiên lại như bị sét đánh, ngây người ngay tại chỗ: Người vừa mới lời dịu dàng hỏi là Thái phó đại nhân mà sùng bái kính ngưỡng sao? Tiểu Hoàng đế rốt cuộc dùng thuật gì? Có thể làm cho Định Quốc hầu coi trời bằng vung ra vẻ mặt ôn hòa với ?

      Đêm hôm đó, cả triều văn võ ôm thê thiếp trong nhà ngủ yên tâm khác thường, chỉ có Khâu đại nhân nằm giường trằn trọc, chợt nhớ tới mềm mại nắm trong tay, lại nghĩ tới Thái phó chuyện dịu dàng với tiểu Hoàng đế, biết trong lòng có những ý nghĩ giằng có dày xéo thế nào, lại là trắng đêm ngủ.

      Đến ngày hôm sau, mắt tiểu Hoàng đế lại cũng ra chút xanh.

      Cung yến mừng quân được cử hành ngày thứ hai sau khi đại quân quay về thành đô.

      Mùa thu, hoa cúc nở vàng ươm rực rỡ, Lục gia Trầm phủ biết chậu mẫu đơn “Xanh” của mình được hoàng thượng thích, cũng được cổ vũ, dĩ nhiên là tinh thần hăng hái, thừa dịp hoa khoe sắc đem mấy chậu hoa cúc quý báu của mình vào trong cung. Những chậu cây này có những đóa hoa dài rộng, màu sắc giao thoa, cánh lá mập mạp, chân lá xanh xanh, nhánh chi chít những nụ hoa chưa nở làm cho người ngưỡng mộ ngớt, quên đây là mùa vạn vật tiêu điều rồi.

      Vì vậy cung yến được sắp đặt trong ngự hoa viên, cử hành yến hội ở giữa những cây hoa cúc nở rộ rất lịch tao nhã. Bắt chước quân doanh dựng lều vải, sử dụng vải tơ thêu với ngân tuyến, dưới ánh mặt trời sáng loáng, chiếu lên những tia sáng đủ những sắc màu rực rỡ.

      Đây là ý của Niếp Thanh Lân, trước kia khi cử hành cung yến đều xúm lại chỗ đại điện, ra quân thần đều gò bó, mất ý nghĩ ban đầu quân thần cùng vui. Mà giờ từng lều vải đều có biển hoa ngăn cách, ra khiến mọi người mất tự nhiên, có thể chè chén thoải mái với đồng liêu quen biết rồi.

      Vừa từ chiến trường đầy máu, thây chất đầy đồng trở về, hôm nay đắm chìm trong biển hoa khó gặp, tâm tình các tướng sĩ cũng rất sung sướng, trong thoáng chốc tiếng hoan hô vang lên ngừng trong ngự hoa viên.

      Khâu Minh Nghiên theo Lỗ Dự Đạt đến doanh trướng của các đồng liêu ngày xưa chè chén thoải mái, đột nhiên hỏi: “Có khoảng thời gian ta ở bên ngoài tiêu diệt thổ phỉ, tình huống trong kinh thành lắm, nhưng sao Đan Thiết Hoa lại vào cung làm ma ma? Là vi phạm quân quy nên bị Thái phó xử phạt sao?”

      Lỗ Dự Đạt uống hơi nhiều, cái lưỡi thẳng đuột ra: “Phạt? là vào cung hưởng phúc đúng hơn! Lão tú bà mẫu dạ xoa gần đây lại học đòi thoa son phấn, mang trâm hoa, lão tử tốt tính khen nàng ta hai câu, nàng ta ngửi rất thơm, lại cho lão tử hai bạt tai! Phi! Mắt chó mới có thể vừa ý quả phụ ôn thần này!”

      Khâu Minh Nghiên kiên nhẫn nghe kẻ say đầu lưỡi cứng cả buổi, câu có ích cũng nghe được. Lỗ Dự Đạt hơn Đan Thiết Hoa chừng mười tuổi, nhưng khẩu vị rất nặng, trong lần cùng Đan Thiết Hoa trải qua chiến trường sống sót trở về, lại đột nhiên sinh lòng ái mộ với lão quả phụ tuổi gần bốn mươi. Đáng tiếc Đan Thiết Hoa lòng thủ tiết vì vong phu (chồng chết), có khả năng tái giá với tiểu trượng phu hơn mình, cho Lỗ tướng quần chút xíu mặt mũi nào, Lỗ Dự Đạt liên tục bị nhục, còn ầm ĩ trong quân doanh ai ai cũng biết, cuối cùng cũng là muốn thể diện đàn ông, trong thoáng chốc thẹn quá hóa giận, càng ngày càng vừa mắt với Đan Thiết Hoa, mỗi lần gặp nhau ầm ĩ dữ dội là chuyện bình thường.

      Khâu Minh Nghiên hơi cảm thấy thất vọng, cũng lười để lời Lỗ tướng quân ra đầy ghen tuông, bưng chén rượu đứng dậy, thưởng thức hoa cỏ trong ngự hoa viên.

      Nhớ tới lúc gia đình mình chưa có biến, mỗi lần đến trung thu bày đầy cúc đặc biệt, toàn bộ già trẻ Khâu phủ tập trung lại, vui vẻ hòa thuận biết bao. Hôn quân đáng hận kia ham mê sắc đẹp, bị cơ Ninh phi mê hoặc, trọng dụng gian thần Vinh thượng thư, hại mình cửa nát nhà tan! Bởi vậy có thể thấy được, 'nữ sắc cùng với quyền lực, tai họa còn hơn cả hùm beo lang sói'!

      Nghĩ vậy, Khâu Minh Nghiên khỏi đưa mắt nhìn về phía ngự doanh của Hoàng đế, lại phát long tọa trống trơn, có lẽ tiểu Hoàng đế chỉ uống chén rượu liền tuyên bố cáo lui vì cảm giác khỏe.

      Khâu Minh Nghiên thu ánh mắt, bước thong thả vài bước, dần rời xa yến hội ầm ĩ, lúc leo lên hòn giả sơn, chuẩn bị nhìn ra xa toàn bộ ngự hoa viên đột nhiên thấy đôi người ngọc đứng ở đình nghỉ mát bên cạnh ngự hoa viên.

      Nam mặc chiếc trường bào có thêu con mãng xà giương oai trước biển cả, mặt trời chiếu sáng kim quan đầu rực rỡ, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc làm cho người khó có thể bỏ qua, ràng là Thái phó đại nhân. Còn nữ yểu điệu nhắn xinh xắn, mặc váy lụa mềm dài màu sữa ngà, nhan sắc thanh lịch giữa cúc trắng vây quanh lại nổi bật cách lạ thường, là Đế cơ Vĩnh An công chúa.

      Vì là ở trong góc ngự hoa viên, có tường hoa ngăn cách tầm mắt của mọi người, lại có ma ma thái giám trông coi cửa vào duy nhất cho nên hai người rất vui vẻ.

      Chỉ thấy Thái phó nhàng nâng cằm của công chúa lên, chậm rãi dựa vào, hôn lâu giai nhân xinh đẹp khác Hoàng đế trong ngực.

      Trong nháy mắt, Khâu Minh Nghiên cảm thấy tai của mình ù lên rồi nổ vang. luôn có ảo giác, người Thái phó ôm trong ngực kia phải là công chúa, mà là thiếu niên thiên tử luôn mỉm cười cao ngạo…
      Last edited by a moderator: 5/1/18

    5. Hướng Dương

      Hướng Dương Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      119
      Tui thấy có thịt trong chương kia :xitmau::xitmau::xitmau:
      saoxoay, Meoconkissu2Hằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :