[Trọng sinh] Hậu cung xoay người ký - Dạ Chi Dạ (Update c40) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Chương 34: Đức phi ngu ngốc
      Từ sau khi trung cung truyền ra chuyện ma quái, đâu chỉ mình Hiền phi ngủ được, trong Đức Hinh cung Đức phi cũng cả đêm mất ngủ, thậm chí tức giận đến mức đem chén trà từ bàn ném xuống đất.

      "Hồng Y, theo bản cung Nguyệt cung chuyến." Đức phi nổi giận đùng đùng , sửa sang lại y phục mặc người lượt rồi hướng Nguyệt cung của Kỳ quý phi mà , Hồng Y vội vàng cúi đầu theo sau.

      "Đức phi muội muội sao lại nhớ đến bản cung cùng Nguyệt cung của ta thế, là khéo, trước đó vài ngày bản cung còn nhắc tới muội muội." Đầu tiên trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Kỳ quý phi có chút kinh ngạc nhưng lập tức vô cùng thân thiết kéo tay nàng cười hỏi.

      Đức phi trong lòng cười lạnh, ngươi chỉ thắc mắc biết ta sống hay chết mà thôi. Bên trong nghĩ như thế nhưng mặt lại cười đến vui vẻ, "Mấy ngày nay muội muội bận chút việc nên tới thăm tỷ tỷ, mong tỷ tỷ trách tội."

      Phi tần ở hậu cung đều phải thỉnh an theo lệ nhưng đó chỉ là những phi tần có phẩm cấp thấp, Đức phi là trong tứ phi đứng đầu Đức Hinh cung nên cần mỗi ngày đều phải thỉnh an Kỳ quý phi, hôm nay tới đây chỉ là dựa vào tình nghĩa tỷ muội mỏng manh để dò hỏi chút chính vì thế khi Đức phi xuất ở cửa Nguyệt cung khiến Kỳ quý phi có chút giật mình.

      "Tú Trúc, pha chén trà dâng cho Đức phi nương nương." Kỳ quý phi phân phó , thấy quần thâm dưới mắt Đức phi, cảm thấy có chút hả hê.

      "Thưa vâng." Tú Trúc vội vàng lên tiếng trả lời, xoay người lấy lá trà, chén trà được chuẩn bị sẵn sàng bởi vì Nguyệt cung thường có người tiến đến chào hỏi nên từ sáng sớm mọi thứ được chuẩn bị đầy đủ.

      "Tỷ tỷ cần khách khí như vậy, muội muội cũng chỉ ngồi trong chốc lát thôi làm phiền tỷ tỷ lâu đâu." Đức phi đoan trang cười, thấy Kỳ quý phi ngồi xuống, mới ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh nàng.

      "Tình hình muội muội gần đây như thế nào, bản cung thấy sắc mặt muội được tốt lắm?" Kỳ quý phi làm như quan tâm dò hỏi, ánh mắt đảo qua quầng thâm dưới đôi mắt nàng.

      Đức phi tươi cười liền cứng đờ. Kỳ quý phi ngươi căn bản biết còn cố hỏi! Gần tháng nay Hoàng Thượng hề tới Đức Hinh cung của ta, chuyện này đối với người đứng đầu cung là sỉ nhục, khác gì hung hăng đánh vào thể diện của ta. Sắc mặt tốt cũng bởi vì chuyện ma quỷ về Hoa hoàng hậu, hàng đêm ám ảnh khiến ta luôn từ trong mộng bừng tỉnh, ả chết mà cũng để cho ta yên! Ta tin, Kỳ quý phi ngươi bị ảnh hưởng chút nào từ chuyện này, dù sao lúc trước ngươi cũng thiếu lần bỏ đá xuống giếng.

      Lại tới trước kia, tuy Hoa Lê Nguyệt bị biếm vào lãnh cung, nhưng hậu vị vẫn để trống, Kỳ quý phi sớm nhìn chằm chằm hậu vị đó, hận thể khiến cho Hoa hoàng hậu sớm chết để đoạt lấy trung cung cùng hậu vị. Đáng tiếc, cho dù Hoa Lê Nguyệt chết lâu như vậy Hoàng Thượng cũng có ý định lập hậu. Phụ thân Kỳ quý phi là Ôn tướng cùng vài vị quan viên khác từng dâng sớ đề nghị lập hoàng hậu, ổn định hậu cung nhưng khiến Hoàng Thượng tức giận, "Chuyện hậu cung khi nào đến phiên các ngươi quan tâm!" Sau đó, việc này ai dám tới nữa.

      Cũng bởi vì chuyện của Hoa Lê Nguyệt mà quan hệ giữa Thái Hậu và Hoàng Thượng bị rạn nứt, mười chín tuổi Đại Yến Đế đăng cơ, hai sườn phi theo từ lúc là thái tử được phong làm Cúc phi cùng Ngạn phi, theo vào nhất cung, mà ngày Đại Yến Đế đăng cơ, Thái Hậu tự mình lựa chọn nữ nhi của đại tướng quân là Hoa Lê Nguyệt làm con dâu, ngay trong ngày Đại Yến Đế đăng cơ cũng sắc phong làm hoàng hậu. Hai kiện trọng đại tổ chức cùng nên rất náo nhiệt. Sau đó, phụ thân người con dâu mà Thái Hậu tự mình lựa chọn bị tra ra tội mưu phản, cả gia tộc bị đày ra biên ải còn bản thân bị đưa vào trong Lãnh Nguyệt điện, trong lòng Thái Hậu tự nhiên có khó chịu, thời gian dài sau đó liền chuyên tâm lễ Phật, đóng cửa Phúc Thọ cung gặp bất luận kẻ nào, ngay cả Đại Yến Đế cũng tiếp. Bây giờ, mặc dù Đại Yến Đế thường xuyên thỉnh an, Thái Hậu cũng chỉ khách sáo ngồi tiếp nhận thỉnh an của khiến mọi người đều hiểu, Thái Hậu đối với Hoàng Thượng vẫn còn thầm oán rất nhiều. Trong hậu cung này cũng có phi tần nào dám ôm chân đại phật này, sợ áp mặt lạnh vào cái mông nóng của Thái Hậu.

      Chỉ chốc lát sau, nha hoàn Tú Trúc bưng ra chén trà ngát hương thơm dâng cho Đức phi, Đức phi cúi đầu hé miệng uống ngụm, khỏi thở dài: "Vẫn là trà của tỷ tỷ uống rất thơm."

      "Muội muội thích trà này tốt rồi, đợi lát nữa bản cung sai Tú Trúc đưa ít sang Đức Hinh cung." Kỳ quý phi cười .

      "Cái đó cần đâu, mặc dù Đức Hinh cung của muội muội so ra kém Nguyệt cung của tỷ tỷ nhưng điểm tâm và trà có thiếu." Đức phi khéo léo từ chối , lập tức đưa mắt nhìn Kỳ quý phi, cánh môi mấp máy chút rồi mới hỏi ra tiếng, "Muội muội nghe nhiều ngày nay ở trung cung xảy ra nhiều chuyện, biết tỷ tỷ có nghe ?"

      Đôi mắt hẹp dài của Kỳ quý phi hơi híp lại , "Vài thái giám và cung nữ ở trung cung cả ngày nhàn rỗi có việc gì làm nên bịa ra lời đồn như vậy, bản cung phái người xử phạt chút, mỗi người hai mươi đại bản, xem về sau ai còn dám bịa đặt chuyện ma quỷ trong hậu cung!" Kỳ quý phi lạnh lùng , bỗng nhiên thu lại giọng đầy bực tức, quay sang Đức phi cười : "Muội muội chớ nghe hạ nhân bậy bạ, nếu đúng có chuyện ma quái mọi thứ náo loạn lâu rồi, làm gì còn chờ tới bây giờ."

      Mắt Đức phi cụp xuống, cười trả lời: "Muội muội cũng chỉ nghe đồn thổi hóa ra là do đám nô tài bịa đặt, khiến lòng người trong hậu cung hoảng sợ, tỷ tỷ xử phạt như vậy có chút nhàng."

      "Vậy sao? Thế theo Đức phi muội muội nên xử trí như thế nào?" Ánh mắt Kỳ quý phi quay sang nhìn nàng, khóe miệng kéo lên cười.

      "Muội muội cảm thấy loại người thích sinh này nên đánh chết tươi mới đúng, miễn cho về sau lại làm ra những chuyện hại người." Đức phi ra mấy lời đó như mây trôi gió thoảng, giống như đàm luận vài chuyện thêu thùa hay hoa đẹp váy xinh chứ phải mạng người, đúng là coi mạng người như cỏ dại mà dẫm lên. Quả nhiên trong hậu cung, Đức phi là người vô cùng tàn nhẫn. Kỳ quý phi khinh bỉ trong lòng, ta giúp ngươi phen, làm cho tâm Hoàng Thượng càng thêm sinh phiền chán, cái này là cầu còn được, liền cười trả lời: "Tuy mấy nô tài đó có đưa ra vài lời đồn thổi hay, nhưng bọn chúng vẫn là người từng hầu hạ Hoa hoàng hậu quá cố, bản cung cũng thể làm gì mạnh tay được. Hoàng Thượng để cho bản cung cùng Hiền phi quản lý mọi việc trong hậu cung, nhưng xử lý vài hạ nhân trong cung cũng chỉ là việc , những người đứng đầu các cung lớn đều có thể san sẻ công việc giúp chúng ta tay." Lời này ra ý tại ngôn ngoại, nàng là Đức phi cao sang đứng đầu nhất cung, tùy tiện xử trí vài hạ nhân sinh là có thể, chỉ cần tội danh hợp lý là được!

      Đức phi hiểu ý, trong mắt lộ tia độc ác, quay sang Kỳ quý phi cười, "Làm phiền tỷ tỷ lâu, muội muội cũng nên cáo từ, ngày khác lại đến Nguyệt cung của tỷ tỷ bái phỏng."

      "Cũng tốt... Tú Trúc, còn thay bản cung tiễn Đức phi." Kỳ quý phi thản nhiên quét mắt liếc Tú Trúc đứng phía sau cái .

      Cung nữ đứng yên lặng phía sau liền lập tức tiến tới trước mặt Đức phi, cúi đầu : "Nô tỳ đưa Đức phi nương nương ra cửa cung."

      Đức phi ngạo nghễ liếc mắt nhìn nàng cái, thản nhiên ừ tiếng, liền hướng cửa Nguyệt cung quanh co khúc khuỷu mà .

      Phía sau Kỳ quý phi nhìn chằm chằm thân ảnh dần dần xa, đột nhiên khóe miệng kéo lên, từ trong con ngươi ý cười hèn mọn tràn ra. Bên trong hậu cung, nếu hỏi ai là người đầy thủ đoạn cùng miệng lưỡi độc ác, nhất định là Đức phi, mà hỏi lại hỏi tiếp bên trong hậu cung ai là kẻ ngu ngốc, cũng nhất định là Đức phi. Loại người thể sống sót lâu dài được trong hậu cung chính là loại người ngu ngốc này.

      ——————————————————

      "Nương nương!" Bội Hoàn bước nhanh chân từ ngoài cửa tiến vào, thần sắc hoảng hốt.

      Nữ tử dựa người tháp đọc sách chậm rãi buông quyển sách tay xuống nhìn về phía người vừa tới, kinh ngạc : "Chuyện gì khiến ngươi kinh hoàng thành như vậy?" Mặc Nguyệt cùng Vân Kiều đứng yên bên cạnh cũng cau mày nhìn về phía Bội Hoàn, thời điểm nương nương đọc sách tất cả đều phải im lặng, Bội Hoàn cũng biết được, nếu phải chuyện đại nhất định có cấp bậc lễ nghĩa như vậy.

      Bội Hoàn ổn định lại tinh thần rồi mới : "Mới vừa rồi nô tỳ giúp đỡ Triệu ma ma tới phủ Nội Vụ lĩnh đồ dùng thiết yếu cho tháng sau, vừa vặn ngang qua trung cung, nghe được từ trong đó truyền ra tiếng kêu thảm thiết của cung nữ, sau đó chỉ còn tiếng kêu rên, chắc bị người ta dùng vải thô nhét vào miệng. Nô tỳ nghĩ có chuyện hay nên vội vàng rời khỏi đó, phủ Nội Vụ lĩnh muối cùng nhu yếu phẩm khác, lúc quay về nhìn thấy Đức phi nương nương từ trung cung ra, nổi giận đùng đùng, tiểu cung nữ ở đó bị đánh gần chết sau đó bị hai công công kéo ra ngoài chôn sống." Bội Hoàn lèo dừng lại, xong liền thở dốc hơi.

      Mắt Diệp Linh Sương híp lại. Khá lắm Đức phi, ngươi lại quản cả việc ở trung cung! Mặc Nguyệt cùng Vân Kiều đều kinh hãi, nghe xưa nay Đức phi là người tàn nhẫn, nghĩ tới Đức phi lại đem cung nữ kia đánh gần chết rồi đem chôn sống.

      "Mặc Nguyệt, gọi An Đức Tử cùng Ngô Đoàn vào đây." Diệp Linh Sương lạnh lùng .

      Mặc Nguyệt đáp lời rồi nhanh chóng tới cửa hậu gọi An Đức Tử cùng Ngô Đoàn tiến vào.

      "An Đức Tử, Ngô Đoàn, hai người các ngươi từ giờ cần tới trung cung nữa, miễn cho bị độc phụ trong hậu cung này hại." Diệp Linh Sương thản nhiên .

      Ngô Đoàn thành suy nghĩ nhiều, chỉ cúi đầu nhận lệnh còn mặt An Đức Tử lộ ra tia khó chịu, cúi đầu : "Bẩm nương nương, nô tài nghe theo lệnh của người, chính là nghĩ tới ràng mới buổi sáng mấy nô tài ở trung cung bị Kỳ quý phi đánh hai mươi đại bản, vậy mà bây giờ lại phải chịu tiếp hình phạt này."

      "Các ngươi nghe ?" Diệp Linh Sương nhíu mày nhìn hai người liếc mắt cái.

      "Mới vừa rồi trong lúc vô tình nô tài cùng Ngô Đoàn nghe quản phòng bếp của chúng ta là Triệu ma ma tới việc này." An Đức Tử cúi đầu đáp, lại lần nữa cảm thán, sinh mệnh của bọn nô tài như bọn họ trong mắt sủng phi trong hậu cung cho tới bây giờ đều đê tiện như ngọn cỏ, sống sống chết phải chết. Tiểu cung nữ ở trung cung kia chẳng qua chỉ là người phát ra vết máu, liền bị Đức phi đánh chết. Trong lòng An Đức Tử cũng hiểu, Đức phi chỉ là giết gà dọa khỉ thôi, quản Triệu công công ở trung cung tốt xấu gì cũng là người hầu hạ Hoa hoàng hậu rất nhiều năm, Đức phi dám động tới , liền lấy người ở dưới khai đao.

      "Các ngươi biết tốt, trong khoảng thời gian này cần phải cẩn thận, phải biết rằng nữ nhân trong hậu cung tâm địa thừa ác độc, nếu các ngươi cẩn thận va chạm ai, lấy phẩm cấp của ta tại căn bản giúp được các ngươi, các ngươi có hiểu ?" Diệp Linh Sương nhìn hai người nghiêm mặt .

      "Nô tài hiểu ." Hai người cùng kêu lên, sau đó theo lệnh của chủ tử lui ra ngoài.

      Mặc Nguyệt cùng mấy người nghe xong việc này trong lòng cũng hoảng sợ, nhất thời lên lời. Ở hậu cung nếu người nào phạm vào các luật được ban ra, đúng là có thể bị những phi tần đứng đầu nhất cung trực tiếp xử phạt, nhưng việc trực tiếp xử tử là rất ít, chỉ là những trọng tội, như tư thông với thị vệ hoặc là buôn bán cống phẩm trong cung, biết hôm nay Đức phi xử tử cung nữ kia vì tội danh gì.

      "Vân Kiều, cho ta ngâm cho ta chén trà." Đột nhiên Diệp Linh Sương đánh vỡ yên lặng của mấy người trong phòng.

      Vân Kiều lập tức hoàn hồn, lên tiếng : "Nương nương chờ chút, nô tỳ lập tức ngâm trà đưa tới."

      Diệp Linh Sương nhận chén Phổ Nhị Thanh trà Vân Kiều dâng lên, thổi lá trà xanh thẫm, uống ngụm , ánh mắt buông xuống làm cho người ta nhìn ra ánh sáng bên trong, cánh môi nhàng nhếch lên bên cạnh chén trà khiến người khác thể nhận ra.

      Đức phi, ngươi ngu ngốc như vậy sớm chết cũng tốt. Nhưng rốt cuộc ngươi là bị ai mê hoặc, Hiền phi, hay vẫn là... Kỳ quý phi! Trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe qua, Kỳ quý phi, ngươi tại cứ vui sướng mà đứng ở vị trí cao cao tại thượng kia , ngày nào đó, ngươi cũng bị kéo xuống dưới, nếm thử mùi vị ở lãnh cung, hoặc là... mùi vị của tử vong!
      Last edited: 30/9/15
      Dung Nguyễn 1995, AnhXuan, Aliren3 others thích bài này.

    2. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Chương 35: Khoa chân múa tay
      Vốn việc Đức phi xử trí hạ nhân cũng phải là việc gì lớn, nhưng tội danh là gì, chỉ tiểu cung nữ kia bịa đặt sinh , hành vi tốt. Nghe Lý Phúc Thăng bẩm báo lại mấy chuyện bát nháo trong hậu cung, đôi mắt Đại Yến Đế trầm xuống, trước kia khi Hoa Lê Nguyệt còn ngồi ở ngôi hoàng hậu những chuyện phiền phức như thế này chưa từng xảy ra! Đột nhiên, ánh sáng trong mắt nhạt khiến đôi mắt càng trở nên sâu thẳm, trong lòng bất đắc dĩ than tiếng. Lý Phúc Thăng biết giờ phút này Đại Yến Đế giận dữ nên chỉ lẳng lặng đứng ở bên dám thêm gì nữa.

      "Lý Phúc Thăng, chuyện ma quái ở trung cung càng ngày càng ồn ào huyên náo, rốt cuộc chân tướng là thế nào?" Đại Yến Đế lạnh giọng hỏi.

      "Bẩm Hoàng Thượng, ngày hôm qua nô tài tự mình hỏi, vài nô tài ở trung cung khi dọn dẹp để chuẩn bị cho ngày giỗ của Hoa hoàng hậu phát ra có vết máu ở vài nơi, ngay cả Triệu lão công công hầu hạ Hoa hoàng hậu khi xưa..." Lý Phúc Thăng dừng lại, vụng trộm liếc mắt nhìn Đại Yến Đế cái, thấy sắc mặt có gì dị thường mới lại tiếp tục : "Ngay cả Triệu lão công công vẫn trông nom trung cung bởi vì chính mắt thấy vết máu quỷ dị kia mà ngất , thế nên nô tài nghĩ chuyện này hẳn phải là giả dối hư ảo."

      Sắc mặt Đại Yến Đế khẽ biến, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười quỷ dị, thanh trầm thấp lạnh lẽo, " phải giả dối hư ảo, vậy có quỷ?"

      Lý Phúc Thăng muốn trả lời, lại bị tiếng cười của Đại Yến Đế khiến cho tâm can run lên, liền gắt gao thu thân mình, dám tiếng.

      "Lý Phúc Thăng, gọi Trương Tử Nghi cho trẫm, trẫm muốn nhìn xem rốt cuộc con quỷ này là hay giả!" Trong mắt Đại Yến Đế bỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

      Hai bên thái dương của Lý Phúc Thăng đổ mồ hôi lạnh, lên tiếng trả lời rồi lui ra ngoài. Chỉ chốc lát sau Trương Tử Nghi được Lý Phúc Thăng dẫn vào, Trương Tử Nghi quỳ xuống, vào thẳng công việc, "Xin Hoàng Thượng phân phó."

      "Trương Tử Nghi, từ hôm nay ngươi mang vài thị vệ đắc lực nấp ở trung cung và các nơi xung quanh đó, tuyệt đối phải bí mật, nếu nhìn thấy quỷ liền bắt cho trẫm!" Đại Yến Đế lạnh lùng .

      Tuy Trương Tử Nghi là thị vệ bên người của Hoàng Thượng nhưng cũng kiêm luôn chức phó thống lĩnh thị vệ trong nội cung, ngày phải tuần tra cung điện vài lần nên chuyện ma quái ở trung cung đương nhiên cũng có nghe qua, sớm cảm thấy có kỳ quái, nay Hoàng Thượng phân phó như vậy liền hiểu ý ngay lập tức, liền ôm quyền : "Hoàng Thượng yên tâm, thuộc hạ làm ổn thỏa việc này, bắt được con quỷ sinh kia."

      Đại Yến Đế khẽ gật đầu, "Việc này cần thầm bố trí, phải cẩn thận."

      "Thuộc hạ hiểu." Trương Tử Nghi ôm quyền , thấy Đại Yến Đế phân phó việc gì khác liền hành lễ lui khỏi Thương Loan điện.

      "Lý Phúc Thăng!"

      "Có nô tài." Lý Phúc Thăng đứng bên vội vàng cúi đầu lên tiếng trả lời, sợ cẩn thận liền chọc giận Đại Yến Đế hỉ nộ vô thường này.

      "Truyền khẩu dụ của trẫm, hành vi trút giận của Đức phi khoan dung nên từ hôm nay cấm cung Đức phi tháng để nàng ta tĩnh tâm ở Đức Hinh cung sao chép kinh phật, học cách trở thành phi tần hiền hậu đức độ." Đại Yến Đế thản nhiên , dứt lời lại tiếp tục xem tấu chương, thần sắc thay đổi, phảng phất như chưa bao giờ phát sinh chuyện gì phiền lòng.

      "Nô tài tuân lệnh, nô tài xin truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng." Lý Phúc Thăng đáp, xong vội vàng ra khỏi Thương Loan điện tới Đức Hinh cung.

      Đại Yến Đế thấy xa, đột nhiên thở dài hơi, nhíu mày, dùng tay đỡ lấy trán xoa xoa, cực kì mỏi mệt. Chợt nhớ ra ngày mai là ngày giỗ của Hoa Lê Nguyệt, trong đầu tự nhiên ra khuôn mặt của Hoa Lê Nguyệt, chỉ là khuôn mặt kia như gần như xa thể nào nhìn , mảnh mông lung. Chỉ mới ngắn ngủn năm, diện mạo nữ tử này như thế nào cũng nhớ , chỉ nhớ mang máng bộ dáng nàng xinh đẹp tuyệt trần, thập phần đoan trang, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ. Nhưng mỗi khi đến với nàng đều cảm thấy hết sức câu nệ, ban ngày xử lý công việc mỏi mệt đến khi gặp nàng mỏi mệt này cũng giảm bớt, ngược lại càng thêm nặng nề, chỉ vì cử chỉ đoan trang của nàng lúc nào cũng nhắc nhở rằng là Hoàng Thượng nên phải thực đúng cấp bậc lễ nghĩa, làm cho thần kinh của luôn luôn căng thẳng. Tương kính như tân suốt năm năm, vốn định cứ như vậy mà tiếp tục, nhưng phụ thân của nàng lại tính chuyện mưu phản! Nếu phải như thế nóng lòng thiết kế cạm bẫy để đoạt lại binh quyền, còn nhốt nàng vào lãnh cung.

      Nghĩ tới đó, Đại Yến Đế thở dài hơi, thân mình ngửa ra sau, tựa vào ghế. Mọi người đều Hoàng Thượng có quyền lực vô hạn, nhưng có mấy người hiểu được trong lòng đều là bất đắc dĩ cùng tịch mịch, ngay cả Thái Hậu nay cũng vừa lòng với . Trong lòng buồn khổ có ai để kể, chỉ có thể tự nuốt vào trong bụng mà thôi. Trong đầu đột nhiên xẹt qua khuôn mặt tươi cười, Đại Yến Đế có chút giật mình, ánh mắt đầy vẻ u sầu dần dần nhạt , bạc môi nhếch lên. phảng phất thấy hai lúm đồng tiền sâu ở trước mắt lắc lư. Chỉ là trong chớp mắt, ý cười kia liền khép lại, đồng tử trong mắt lại trở lại sâu thẳm. Nữ nhân trong hậu cung, có thể vô cùng sủng nịch, nhưng vĩnh viễn thể có tình , mẫu phi của rất ngốc, nữ nhân kia cũng như vậy...

      ——————————————————————————

      Đức phi bị cấm cung, bên trong hậu cung ít người vụng trộm hả hê. Hiền phi nhịn được cười ra tiếng, Đức phi biết Hoàng Thượng vui nếu nữ nhân ở hậu cung quá mức ngoan độc, lại còn tự mình tới trung cung chôn sống tiểu cung nữ kia, hiểu là quá mức ngu ngốc, hay là bị Quỷ Hồn của Hoa Lê Nguyệt dọa sợ, phải giết hai người để giải mối hận trong lòng. Nhưng như vậy cũng tốt, nghe được tin tức này, buổi tối ngủ cũng bị mộng yểm quấn thân.

      "Cẩm Ngọc, tâm tình bản cung hôm nay rất tốt, ngươi tới phòng bếp bảo quản ma ma làm vài món điểm tâm mang lại đây." Hiền phi tự mình bóc vài quả Bồ Đào ăn, quay sang Cẩm Ngọc đứng bên , bộ dáng rất thích ý.

      "Nô tỳ xin ngay, nương nương chờ lát." Cẩm Ngọc chậm rãi chạy ra cửa điện. Lúc này tâm tình chủ tử thoải mái, hạ nhân các nàng mới có thể thở chút. Cẩm Ngọc vừa ra ngoài, Cẩm Vũ liền tiến vào báo lại tin tức vừa thu được.

      "Như thế nào? Tối nay Hoàng Thượng bốc bài tử của ai?" Hiền phi thản nhiên hỏi, lau cánh môi hồng nhuận đến cực điểm, cắn Bồ Đào trong suốt nhàng ăn.

      Cẩm Vũ cúi đầu, thấy tâm tình của Hiền phi vui vẻ, trong lòng thoáng thả lỏng, : "Bẩm nương nương, đêm nay Hoàng Thượng bốc bài tử của Hinh tần ở Trường Nhạc cung."

      Hiền phi trầm mặc chút mới thản nhiên ừ tiếng, Cẩm Vũ thấy chủ tử chuyện cũng có tức giận, liền cẩn thận lui ra phía sau đứng bên. Chỉ là tứ phẩm Hinh tần nho , Hoàng Thượng tùy tiện sủng thế nào cũng được. Nhìn thân phận trước khi tiến cung của Hinh tần có muốn tiến lên nữa cũng chẳng được, chẳng qua là dựa vào vài phần tư sắc tạm thời hưởng có chút long sủng mà thôi, đồ chơi Minh Vũ quốc đưa tới nhiều lắm cũng chỉ có thể lên đến quý tần là cùng, nếu biết lượng sức cũng chỉ thành thiêu thân! Nhìn lại Uyển quý tần , chẳng phải hưởng long sủng rất nhiều sao, đường làm quan rộng mở, cuối cùng cũng rơi vào lãnh cung được ban thưởng cho kết cục là chết, Hinh tần có bản lĩnh, cũng như vậy thôi... Hiền phi nhắm mắt suy nghĩ, tâm tình rất tốt.

      Khi Lý Phúc Thăng đến Trường Nhạc cung tuyên chỉ, Hinh tần dùng bữa tối, ngày thường giờ ăn chậm hơn chút nhưng gần đây nàng ăn rất tốt nên mới ăn sớm chút. Diệp Linh Sương vội vàng dùng khăn lụa lau lau khóe miệng, cúi đầu nghe Lý Phúc Thăng truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng.

      Lý Phúc Thăng nhìn thoáng qua vài món ăn đơn giản bàn, cười : "Hinh tần cũng tiết kiệm, vài món đơn giản như vậy sợ đủ no mất."

      "Lý công công cần lo lắng, ta cảm thấy ăn như vậy là đủ, hơn nữa ta vốn thích ăn những món đơn giản ." Diệp Linh Sương cười trả lời, sai Vân Kiều tiễn Lý Phúc Thăng rời khỏi Trường Nhạc cung.

      Nghe khẩu dụ Hoàng Thượng muốn tới Trường Nhạc cung xong, Bội Hoàn cùng Mặc Nguyệt hoan hỉ ra mặt.

      "Hoàng Thượng vẫn nhớ nương nương, trong tháng này đây là lần thứ hai đến cung của nương nương." Bội Hoàn vui mừng . Hậu cung phi tần đẹp vô số, riêng nhất cung đứng đầu lục cung có mười vị, hơn nữa Quan Tiệp dư, Tôn dung hoa cũng là sủng phi, tháng là đủ để Hoàng Thượng sủng ái các phi tần, nữ nhân trong hậu cung nếu được Hoàng Thượng sủng hạnh lần là tốt, nghĩ tới gần cuối tháng Hoàng Thượng lại tới điện của Hinh tần trong Trường Nhạc cung.

      Đôi mắt của Diệp Linh Sương hơi tối lại, từ chối cho ý kiến. Tâm tư của Hoàng Thượng tốt nhất đừng đoán, đoán cũng như vậy thôi.

      Khi Đại Yến Đế đến, Diệp Linh Sương sớm chờ ở bên cửa đại điện, thân váy dài thêu hoa màu lục nhạt, búi tóc theo kiểu Bách Hợp kế xinh đẹp, tóc đeo đồ trang sức, lại càng thêm thanh lệ thoát tục, cả người như tiên tử từ trong rừng rậm ra trong đêm, ánh mắt Đại Yến Đế sáng ngời, mỗi khi thấy nàng, khóe miệng liền tự giác gợi lên chút cười. Đến khi tới gần lại thấy gương mặt trắng noãn kia hai lúm đồng tiền, tâm tình càng thêm tốt hơn vài phần.

      "Làm cho ái phi đợi lâu." Đại Yến Đế lên, tay cầm lấy hai bàn tay của nàng, tay đặt vai của nàng, đỡ nàng vào trong điện.

      "Thực ra thiếp mới đợi bao lâu, An Đức Tử ở cửa cung trông chừng, khi Hoàng Thượng gần tới liền thông báo cho thiếp, cho nên thiếp cũng chỉ mới ra mà thôi, Hoàng Thượng cần áy náy." Diệp Linh Sương dựa vào thân mình của , lém lỉnh giải thích .

      Đại Yến Đế sửng sốt lát, đột nhiên cười ha ha ra tiếng, "Hóa ra ái phi lừa trẫm mà trẫm lại biết, nếu ái phi chừng còn có thể khiến trẫm cảm động phen."

      "Ban đêm gió mát, thiếp biết Hoàng Thượng thương tiếc thiếp chắc chắn muốn thiếp đứng ngoài cửa hóng gió, cho nên thiếp liền vụng trộm lười biếng chút, Hoàng Thượng trách thiếp tự mình làm chủ chứ?" Diệp Linh Sương nghiêng đầu nhìn , mắt đen chớp , hàng lông mi dài vẫy như con bướm, cực kì khả ái.

      Trong tâm Đại Yến Đế động, cười : "Trẫm keo kiệt như vậy, chỉ là đêm khuya gió lạnh thổi ái phi nên đứng bên ngoài cửa, thân mình ái phi mảnh mai như vậy, nếu bị phong hàn tốt."

      "Những lời này của Hoàng Thượng sai rồi." Nghe Đại Yến Đế lời này, đôi mi thanh tú của Diệp Linh Sương hơi nhíu lại, có chút tự đắc nhìn .

      "Vậy sao? Trẫm có gì đúng sao?" Tâm tình Đại Yến Đế rất vui vẻ, khóe miệng khẽ cười, mày kiếm hơi nhíu lại nhìn nàng, đôi mắt kia ở dưới ánh trăng sáng ngời, trong đôi đồng tử đen bóng tinh quang cũng sáng lấp lánh.

      Diệp Linh Sương thản nhiên cười, hai lúm đồng tiền trước mắt , khẽ : "Hoàng Thượng thiếp thân mình mảnh mai, lời này đúng. Gia tộc của thiếp cho thiếp theo binh nghiệp mà chỉ cho học cầm kỳ thư họa, nhưng thiếp cũng cực kì thích tập luyện công phu, cho nên liền thừa dịp phụ thân chú ý liền vụng trộm học mấy chiêu, nay cực kì thuần thục, thậm chí có thể dùng để phòng thân."

      Trong mắt Đại Yến Đế ý cười càng sâu, chứa vài phần trêu chọc, "Chớ phải lần đầu tiên trẫm gặp ái phi là khi ái phi khoa chân múa tay?"

      "Sao lại là khoa chân múa tay? Hoàng Thượng chớ xem thường thiếp, trước kia thiếp ở trong phủ, nha đầu bên người cũng phải là đối thủ của thiếp." Diệp Linh Sương vội vàng tranh cãi, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Đại Yến Đế khỏi cười ra tiếng, "Được được, ái phi cái gì là cái đấy, trẫm cùng ái phi tranh cãi, nếu ái phi lại cho là trẫm keo kiệt."

      "Thiếp , Hoàng Thượng cần an ủi thiếp cho có lệ."

      "Được được... Là ..." Đại Yến Đế gật đầu được, lẫn trong tiếng cười là thoải mái vô cùng.
      Julia tran, Dung Nguyễn 1995phuongvutyty thích bài này.

    3. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Chương 36: Hoàng Thượng sủng nịch
      "Hoàng Thượng muốn uống trà sao, để thiếp ngâm chén Phổ Nhị Thanh trà cho Hoàng Thượng được ?" Hai người vào nội điện, Đại Yến Đế ôm lấy Diệp Linh Sương ngồi tháp dài, Diệp Linh Sương liền cười hỏi .

      "Ái phi cũng biết ngâm trà?" Đại Yến Đế kinh ngạc hỏi, việc ngâm trà thường là việc của nô tài, nghĩ tới này tiểu nữ nhân này cũng làm việc đó.

      "Thiếp thường xuyên uống trà nên nhịn được mà học chút, đừng xem thường hay nghĩ việc pha trà là dễ dàng, bên trong cũng chứa rất nhiều học vấn. Thí dụ như làm sao để nước vừa đủ độ nóng cũng lạnh, lá trà thể quá nhiều cũng thể quá ít, mà dùng nước suối pha trà cho hương vị tốt hơn chút so với dùng nước giếng." Diệp Linh Sương cười yếu ớt, Đại Yến Đế lại nhìn thấy ràng tinh quang trong mắt của tiểu nữ nhân này, chắc hẳn tiểu nữ nhân này khoe ra đắc ý đây.

      "Vậy ái phi liền giúp trẫm ngâm chén trà ." Đại Yến Đế cười , buông lỏng tay đặt ở bên hông nàng, vỗ lên lưng của nàng.

      "Hoàng Thượng chờ thiếp lát." Diệp Linh Sương cười , sau đó liền pha trà. Đầu tiên nàng lập tức tới cửa, phân phó Mặc Nguyệt đứng bên ngoài cửa hậu phòng bếp lấy bình nước ấm đến, sau đó tự mình đến ngăn tủ lấy ra chiếc hộp tinh xảo đựng Phổ Nhị Thanh trà.

      Đại Yến Đế cười nhìn hai tay Diệp Linh Sương ngừng bận việc, nhưng lại cảm thấy việc mà tiểu nữ nhân này làm thoạt nhìn ấm áp đến cực điểm, mới vừa rồi khi bước vào nội điện liền nhìn thấy chính giữa vách tường kia là bức tranh “Ngư diễn Hồng Liên” hai người cùng vẽ, trong lòng chợt thấy buồn cười, tiểu nữ nhân này rất khoe khoang, lại đem bức tranh này đặt tại vị trí lộ liễu như vậy, nhưng thực hưởng thụ, khoe khoang của tiểu nữ nhân chứng tỏ việc sủng ái nàng làm rất tốt. Đưa mắt nhìn quanh phòng vòng, đột nhiên Đại Yến Đế phát hộp trà mà chưa từng thấy qua, liền tò mò qua cầm lấy hộp trà kia, phát bên trong chứa đầy trà hoa nhài mới làm lâu, nhưng quyện với hương thơm của hoa nhài là hương trà thuần khiết, Đại Yến Đế nhớ ra từng ngửi qua ở nơi nào.

      Mặc Nguyệt mang nước ấm về, Diệp Linh Sương lấy lá trà để vào chén, kiểm tra thấy độ nóng của nước vừa tầm liền nhấc bình đổ nước vào chén trà, đem tất cả hương trà kia tận lực giữ lại ở trong nước. Đợi trà ngấm, vẻ mặt Diệp Linh Sương vừa lòng bưng chén trà đến trước mặt Đại Yến Đế, ngờ lại thấy Đại Yến Đế cầm hộp trà nhài trong tay, thần sắc có chút thất thần.

      "Hoàng Thượng, trà được rồi." Diệp Linh Sương cúi đầu hô tiếng, nghe thấy thế Đại Yến Đế liền để hộp trà nhài vào hòm, nhận lấy chén trà từ tay Diệp Linh Sương, cúi đầu nhàng uống ngụm trà nóng thơm ngát, cười : "Trà ái phi ngâm quả rất thơm." Dứt lời, liền cúi đầu nhấp thêm mấy ngụm, càng uống càng tươi cười, "So với trà mà Lý Phúc Thăng mỗi ngày đưa tới uống thơm hơn." Sau đó lại cúi đầu uống thêm vài ngụm, mới đặt lại bàn.

      Nghe thấy lời này của Hoàng Thượng, mặt Diệp Linh Sương giấu được ý cười, "Hoàng Thượng thích là tốt rồi." Ánh mắt đảo qua hộp trà nhài, khỏi nghi hoặc hỏi, " Mới vừa rồi Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào hộp trà nhài này, hay là Hoàng Thượng muốn ít?"

      Vừa nghe thấy lời này, Đại Yến Đế vui vẻ, tiểu nữ nhân nghĩ muốn lấy ít trà nhài này? thiếu trà sao, trong quóc khố có loại trà nào mà có chứ, sao lại muốn lấy ít trà nhài này chứ?

      Thấy Đại Yến Đế chỉ cười , Diệp Linh Sương lại tiếp, "Nếu Hoàng Thượng thích để thiếp nhờ Lý công công đem hộp trà nhài này pha cho Hoàng Thượng uống hàng ngày, thiếp có thể làm lại hộp khác, đầu tiên thiếp định dùng cánh hoa nhài làm hương liệu nhưng Vân Kiều hái rất nhiều nên thiếp liền nhớ tới làm chút trà hoa dùng để uống."

      Đại Yến Đế cười ra tiếng, đem nàng kéo vào trong lòng mình, "Về sau trong điện thiếu cái gì nàng cứ trực tiếp cầu phủ Nội Vụ mang tới, trẫm muốn thấy ái phi phải tự mình động tay làm mấy thứ này."

      Diệp Linh Sương thuận thế ôm lấy thắt lưng của , ngửa đầu nhìn , cười : "Thiếp nhàn rỗi nên tìm chút việc để làm. Hơn nữa, trước đó vài ngày thiếp vừa mới biết hoa nhài làm trà có rất nhiều công hiệu, có thể thanh nhiệt giải độc, dưỡng nhan, còn giúp tinh thần thoải mái, nó còn giúp tác dụng tiêu thực, thấy trà nhài có nhiều ưu việt như vậy, thiếp mới làm thử xem."

      "Vậy sao? Ái phi cũng biết về y lý sao?" Đại Yến Đế cười , tay giữ khuôn mặt nhắn của nàng, cúi người nhàng dùng hơi thở trêu đùa nàng.

      Động tác này làm Diệp Linh Sương hơi đỏ mặt, lại nghe thấy câu hỏi sau của Đại Yến Đế mặt liền lộ vẻ đắc ý, chỉ quyển sách thuốc cũ nằm ở đầu giường, : "Trước đó vài ngày, Vân Kiều Thượng Y Cục mượn sách, Tiết lão thái y là chuyện tốt, liền đưa quyển sách thuốc dư này cho thiếp, mỗi ngày lúc nhàn rỗi thiếp lại đọc chút, mấy ngày trước đây đọc thấy tác dụng của traf hoa nhài."

      "Ha ha, đúng là ái phi chịu ngồi yên." Đại Yến Đế liếc mắt nhìn quyển sách thuốc cũ kĩ kia cái, vừa cười vừa .

      Mày liễu của Diệp Linh Sương khẽ nhếch lên, mỉm cười , lộ ra hai lúm đồng tiền, hai tay ôm thắt lưng của chặt thêm chút, khuôn mặt nhắn kề sát vào , hỏi: "Hai ngày nay thiếp dùng trà hoa nhài để uống, Hoàng Thượng nhìn xem sắc mặt thiếp có tốt lên tí nào ?"

      Khóe miệng Đại Yến Đế kéo lên, nhíu mày : "Trẫm nhìn , ái phi lại gần thêm chút nữa." Diệp Linh Sương thực nghe lời đưa mặt lại gần vài phần, bỗng dưng Đại Yến Đế cúi đầu hôn lên khuôn mặt đó, khiến Diệp Linh Sương kinh ngạc giật mình cái.

      Trong miệng Đại Yến Đế bật ra tiếng cười trầm thấp, cánh tay rắn như sắt ôm lấy eo của nàng, phòng ngừa nàng trốn mất, trêu tức : "Sao ái phi lại kích động như vậy làm gì, hôn nàng làm sao trẫm biết được da thịt nàng nhẵn mịn như thế nào." Dứt lời, bấm tay gương mặt kia, cười đến vui vẻ, "Quả là so với trước kia càng thêm trắng mịn, làm cho trẫm thích buông tay."

      Nghe thấy trêu chọc như vậy, lúc này Diệp Linh Sương xấu hổ đỏ mặt, lập tức sang chuyện khác, "Trà hoa nhài còn có tác dụng dưỡng thần, bằng Hoàng Thượng cầm ít mang về Thương Loan điện để uống."

      Nghe Diệp Linh Sương nhắc tới hai chữ dưỡng thần, thần sắc Đại Yến Đế liền thay đổi, mày kiếm đột nhiên nhướn cao, cất giọng : "Ái phi đúng, trời tối muộn rồi, nên chuẩn bị dưỡng thần thôi."

      Diệp Linh Sương còn chưa kịp phản ứng lại lời ý tứ của , bỗng dưng bị Đại Yến Đế ôm lấy, giống như những lần trước nhấc bổng nàng lên cao, Diệp Linh Sương bị bất ngờ, kinh hô ra tiếng đồng thời vội vàng bám chặt lấy bờ vai của .

      "Hoàng Thượng, ngươi lại hù dọa thiếp!" Diệp Linh Sương oán giận ra tiếng.

      Đại Yến Đế hơi nhíu mày , "Trẫm có cảm giác so với lần trước ái phi nặng hơn rất nhiều, lâu trẫm có tới, ái phi đáng ra nên gầy yếu ít sao." Tuy với giọng điệu ghét bỏ nhưng bên trong lại hàm vài phần trêu chọc.

      Sắc mặt Diệp Linh Sương ửng đỏ, bĩu môi : "Chẳng lẽ Hoàng Thượng đến thiếp phải để mình chết đói sao? Đương nhiên thiếp tìm những thú vui khác để làm như dùng bữa, pha trà, thêu túi hương." Trong lòng Đại Yến Đế hờn giận, ngoài miệng : "Như thế rất tốt."

      Đại Yến Đế nhanh chóng ôm Diệp Linh Sương vào giường, ruộng xanh thêm nước tưới, hai người triền miên dây dưa, gió mây vần vũ. Tối nay Đại Yến Đế cực kì dũng mãnh, cũng biết bị kích thích gì làm hoài mệt, chỉ khổ Diệp Linh Sương bị dây dưa ép buộc. Sau khi cả hai người đều mồ hôi đầm đìa, Đại Yến Đế nằm xuống bên cạnh Diệp Linh Sương xụi lơ giường, đem kia thân mình mềm mại của nàng ôm vào lòng, cánh tay nhàng vuốt ve eo nàng.

      "Tối nay Hoàng Thượng muốn mệt chết thiếp sao?" Diệp Linh Sương hờn dỗi trừng mắt liếc cái, sau đó chui vào trong lòng , đêm đầu chôn ở dưới cánh tay của cọ cọ vài cái mới nằm yên.

      "Ha ha...sao trẫm làm thế được..." Đại Yến Đế cười ra tiếng, bừa bãi đến cực điểm, đưa tay nâng cằm nàng lên, cúi đầu mút lấy đôi môi phấn nộn kia, cuồng dã đòi hỏi, đem cái miệng nhắn như cánh hoa đào kia mút chặt. Xưa nay ngày thường Đại Yến Đế cực kì đứng đắn, nghĩ tới lúc này liền hóa thân thành cầm thú, mặt Diệp Linh Sương có biểu gì, chỉ ở trong lòng đem ra hung hăng chà đạp trăm ngàn lần.

      "Hoàng Thượng sớm ngủ , mai phải vào triều sớm." Diệp Linh Sương nhắc nhở .

      Đại Yến Đế bật cười, "Vậy ái phi cũng sớm ngủ ."

      Đại Yến Đế sắp ngủ, tiểu nữ nhân an phận lại lên tiếng, nàng tới gần bên tai hỏi, "Hoàng Thượng, ngươi đời này có quỷ thần ?" Lời này mang theo nồng đậm nghi vấn.

      Đại Yến Đế chậm rãi mở đôi mắt có chút mệt mỏi, nhìn nàng, giơ tay xoa xoa đầu của nàng, cười : "Chớ nghe lời đồn trong cung, chỉ là có người quấy phá thôi."

      "Vậy sao, như thế thiếp liền yên tâm, ra thiếp cũng tin mấy chuyện đó, định là có người quấy phá." Diệp Linh Sương thấp giọng .

      " sao? Vì sao ái phi lại khẳng định như vậy?" Mắt Đại Yến Đế lại mở ra, cười hỏi.

      "Thiếp nghe bọn hạ nhân lén chuyện, bọn họ đúng là vài tiểu thái giám ở trung cung có nhìn thấy vết máu, nhưng vết máu này đỏ hơn rất nhiều, chừng là ai cẩn thận bỏ bột phấn hay cái gì đó vào, lúc đầu bọn ngạc nhiên nên xem xét kĩ." Diệp Linh Sương đem những việc mà mình biết ra.

      Đại Yến Đế thấy bộ dáng nghiêm túc của nàng thấy càng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, ôn nhu : "Việc này trẫm đều có định đoạt, ái phi ngủ sớm ."

      Diệp Linh Sương hỏi ra nghi hoặc trong lòng, liền an tâm ngủ. Còn Đại Yến Đế giờ phút này lại trầm ngâm suy nghĩ, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh. Nếu là có người trong lúc vô tình làm ra chuyện này xem xét còn nếu có người cố ý bịa đặt, nhất định buông tha!

      Sáng sớm hôm sau, tuy có chút mệt mỏi Diệp Linh Sương vẫn là đúng thời gian mà tỉnh lại, ánh mắt Đại Yến Đế rất có tinh thần, trước khi quên ở trán Hinh tần lưu lại cái hôn.

      Diệp Linh Sương nhìn bóng dáng xa, đến khi thân ảnh của biến mất trước cửa Trường Nhạc cung mới xoay người vào, trong nháy mắt bóng đen trong mắt lại bùng lên. Trong lòng khỏi sinh ra ngàn vạn cảm xúc diễn tả được. Ngày này đối với người khác có lẽ tính cái gì, nhưng với nàng lại là cả đời quên được. Ngày này năm trước, bây giờ là ngày này năm nay nàng làm các nàng vĩnh viễn quên được ngày này phát sinh chuyện gì!

      Vân Kiều cùng Mặc Nguyệt chờ Hoàng Thượng rời rồi vội vàng vào nhà hầu hạ Diệp Linh Sương thay quần áo rửa mặt chải đầu.

      Chủ tử vừa lấy được long sủng, nên vui vẻ mới đúng, Vân Kiều lại thấy mặt chủ tử nhìn có nổi tia vui sướng, trong lòng nghi hoặc vô cùng nhưng đành phải áp chế nghĩ ngờ sinh sôi này xuống, nàng gặp qua nhiều phi tần chứa đầy tâm tư nhưng Hinh tần so với họ càng thêm khó đoán.

      "Vân Kiều, ngươi ở trong cung ngây người lâu, có biết hôm nay là ngày bao nhiêu ?" Vân Kiều cài trâm hoa cho Diệp Linh Sương, ngờ đột nhiên chủ tử lại hỏi câu như vậy.

      "Bẩm nương nương, tất nhiên là biết ạ, hôm nay là ngày giỗ của Hoa hoàng hậu quá cố." Vân Kiều cúi đầu .

      Khóe miệng Diệp Linh Sương kéo lên, ý cười kia lại làm cho người ta sinh ra mấy phần sợ hãi, "Hôm nay cẩn thận lưu ý động tĩnh trong cung, đặc biệt chuyện ở Đan Linh cung... chỗ của Tôn dung hoa."
      Last edited: 30/9/15
      Julia tran, milary, AnhXuan5 others thích bài này.

    4. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      Cố lên nàng @Moonlight ^°^ hố này hay quá chời lun, hóng hóng hóng!!!!!!!
      Moonlight thích bài này.

    5. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      phuongvutyty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :