Chương 6: Gặp mặt Edit: duyenkt Beta: tiểu lộc hàm “!” Tô Tử Khiêm buông tách trà, chờ nghe thấy mấy lời này của kích động lúc trước bay hơi cùng với khí rồi, bắt đầu chậm rãi : “Thiên tài đều có chút kì quặc. Nếu phải có người quen ở cũng biết được ta đến Trung Quốc từ tuần trước”. “ ta đến Trung Quốc làm gì chứ? Có phải có án lớn nào hay ?” Tô Tử Khiêm : “ cũng biết, cũng mới nhận được tin tức thôi, chỉ biết là ta ở đây”. “Vậy làm thế nào mà tìm được ta chứ?” Su hành động rất kì quặc, đến nay vẫn chưa có tấm ảnh nào chụp ta được lộ ra ngoài. Cho nên, mọi người chỉ có nghe qua cái danh của đại thần, đến nay cũng chưa ai được biết mặt. Biển người mờ mịt chỉ có thể mò kim đáy bể. Tô Tử Khiêm đeo bao tay vào, bóc vỏ tôm cho : “ có phương thức liên hệ với ”. “ A…” Miệng Hứa Luật còn ngậm càng cua vội hỏi: “Tiếng của đại thần như thế nào, có phải vang vọng như tiếng Chúa? Hay là trầm thấp truyền cảm?” Là người ham mê những bộ phim của Mỹ như “Tâm lý tội phạm”*, “ CSI”, trong tiềm thức của Hứa Luật giáo sư Đường mang dáng vẻ trí giả uyên thâm, giống như Jason Gideon hay David Rossi** trong “Tâm lý tội phạm”, hay như Gilbert Grissom*** trong CSI. Tô Tử Khiêm gắp miếng sườn xào chua ngọt, từ từ thưởng thức rồi mới trả lời: “Giọng nữ, tiếng phổ thông, giọng đều đều, tình cảm”. “Hả?” Tiếng cảm thán bất ngờ phát ra. “Xin chào, xin vui lòng gọi lại vào lúc khác, thuê bao tạm thời liên lạc được”. Tô Tử Khiêm bắt trước tiếng trả lời máy móc trong điện thoại. “Phì! Quả nhiên!” Đại thần phải dễ tìm đâu nha: “Tô lão đại, Tô đại ca, trai Tô,…” Hứa Luật trong nháy mắt kêu lên vài tiếng dễ nghe. Tô Tử Khiêm làm sao hiểu : “ Được rồi, đợi lát nữa ăn cơm xong cho em số điện thoại của ta”. “Biết là tốt nhất mà”. Hai người vừa ăn vừa số chuyện gần đây, khi đến chuyện gặp phải Hàn Tư Minh, Tô Tử Khiêm nhíu nhíu mày : “Mặc kệ là như thế nào, em nên chú ý chút”. “ yên tâm ”. Hứa Luật hơi nhếch miệng : “Em ở lì trong trường. cũng biết tính em mà, trừ phi có việc cần thiết bằng em chính là trạch nữ chính hiệu, lại , còn có Cố Sênh và cả mấy người lão Lý nữa mà”. Toàn là người quen biết hết. “ Tóm lại, em vẫn nên chăm sóc bản thân tốt. Nếu có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho ”. “ Em biết rồi”. Hứa Luật thể hiểu thái độ của Tô Tử Khiêm là như thế nào, chỉ có thể quy về tình em thanh mai trúc mã. Thứ hai, Hứa Luật xách hành lý tới đại học Y. “Bạn học, xin hỏi địa chỉ này phải hướng nào, rẽ phải hay rẽ trái?”. Người Hứa Luật hỏi đường là nam sinh, thấy trắng trẻo xinh xắn nên có chút luống cuống, xem địa chỉ trong di động của lắp bắp: “ bên phải, phải, phải…”. “ Là bên phải sao? Tôi biết rồi”. Nhìn nam sinh kia đỏ mặt tía tai, chỉ cảm thấy giờ nam sinh còn biết thẹn thùng cũng là hiếm gặp. Kích động câu cám ơn xong, xách hành lý nhanh phía bên phải mà kịp phát biểu mặt nam sinh kia là kinh ngạc và nôn nóng, thốt ra lời…. “Hướng bên phải…” thẳng về phía bên trái đến cuối đường. Hứa Luật phải vòng quanh hơn mười phút, trước mắt lại vẫn là sân thể dục! Cuối cùng bất đắc dĩ gọi điện thoại nhờ giúp đỡ của lão Lý, lão Lý nhờ nhân viên hành chính dẫn mới xem như là thuận lợi đến nơi. “ Ở đây dùng khóa điện tử, mở khóa bằng thẻ của em, em chỉ cần quẹt thẻ là có thể mở. Tôi còn có chút việc, vào cùng em được”. “ cứ , làm phiền quá, ngại”. Tiễn bước nhân viên hành chính, Hứa Luật mới bắt đầu đánh giá chỗ ở của mình trong mấy tháng tới. Thực là ngoài ý muốn, vốn cho rằng đây là phòng kí túc thôi, nghĩ tới lại là biệt thự , lão Lý cũng làm quá rồi, thế mà lại tìm cho chỗ ở quá tốt như vậy. Biệt thự này ở đằng sau thư viện, chung quanh là những thảm cỏ xanh, khí ở đây rất tốt, đẩy cổng vào chính là sân biệt thự, sân dù lớn nhưng tường bám đầy dây mây, dưới tang cây bên trái sân có cái xích đu, ở trong gió hơi hơi đung đưa. Có đường mòn dải đá cuội dẫn vào cửa biệt thự, quẹt thẻ ra vào, thanh mở cửa vang lên, Hứa Luật đẩy cửa vào. Căn phòng khách trước mặt được trang trí theo phong cách kiến trúc Châu Âu, sạch và ngăn nắp, hai bên cửa sổ lớn treo rèm, sàn gỗ, cầu thang xoắn ốc màu nâu dẫn lên tầng hai, gian mang chút cổ kính mà yên tĩnh, thanh bình. Hứa Luật cảm thấy rất thích nơi này, nhất là ở đây còn có lò sưởi trong tường. Vào mùa đông có thể ngồi bên lò sưởi, xem phim, uống trà, nếu thời tiết tốt ra ngoài đánh đu phơi nắng…. Quả thực thể tốt đẹp hơn. bỏ hành lý xuống, thăm thú xung quanh chút, phòng khách gần như chiếm trọn cả tầng , trong phòng còn kê giá sách lớn và cây đàn dương cầm màu đen, phòng bếp được trang bị đầy đủ, phòng vệ sinh và hai phòng trống. “Alo”. Tiếng chuông di động vang lên, là điện thoại của Cố Sênh, Hứa Luật bắt máy: “Mình đến nơi rồi, cậu đoán xem nơi này trông như thế nào…Sai, là biệt thự , có vườn, có sân, có lò sưởi trong tường,…Phi phi phi, cái đồ quỷ này. Cậu hâm mộ ghen tị chết được đúng ?…Được rồi, tớ lên xem phòng ngủ thế nào, chờ sửa soạn xong xuôi liên lạc lại với cậu”. Gác điện thoại, xách hành lý, kích động lên tầng xem xét. Phanh! tầng, đột nhiên truyền đến tiếng động làm Hứa Luật dừng bước chân. Ngay sau đó, tiếng động lại tiếp tục vang lên. Thùng, thùng, thùng, đông. thanh giống như có vật gì đó rơi xuống mặt đất. Giờ phút này, ngoài trời tuy là có ánh nắng mặt trời, nhưng rèm cửa rất dày lại buông xuống che ánh sáng ở cầu thang, Hứa Luật ngẩng đầu lên, tầng mờ tối. Hứa Luật đặt hành lý xuống, tiếng động nhàng bước lên tầng. Tiếng động vẫn tiếp tục vang lên, lúc có lúc , như tiếng em bé chơi đùa. Lão Lý ràng với , nơi này chỉ có mình ở. Hứa Luật nghĩ đến lời Cố Sênh vừa trong điện thoại: Ngôi nhà ma ám. Mẹ nó, con oắt A Sênh này, đúng là miệng quạ đen mà. Hứa Luật theo chủ nghĩa duy vật nên hề lo lắng nơi này có ma quỷ gì hay mà chỉ nghĩ tới ở đây có trộm, dù sao biệt thự này và ký túc xá cũng ở khu, hai nơi bị ngăn cách bằng thư viện, nếu có trộm cũng phải có khả năng. Từng bước, từng bước về phía trước, qua chỗ tối, giật nảy mình, tim đập ngừng. Quay đầu thấy con mèo đen ngồi tay vịn cầu thang, hai mắt ánh vàng xanh nhìn chằm chằm . “Hóa ra là mày, bạn ”. nhàng thở ra: “Mày từ nơi nào chạy tới đây?” Đây chắc là vật nuôi của ai đó trong trường học. Trông có vẻ sạch , hơn nữa phải là giống mèo thường thấy mà là giống mèo đen của . Hứa Luật nhìn kĩ nó, con mèo này vừa ngây ngốc vừa béo ú, thần kinh của vừa mới buông lỏng lại phát có bóng đen từ phía sau bao phủ lên . Trái tim Hứa Luật bỗng chốc ngừng đập, da đầu run lên từng trận, thầm mắng hành động của mình quá mức lỗ mãng, có chút cảnh giác nào. “Arthur!”. giọng trầm thấp vang lên từ phía sau giống như tiếng nhạc cụ, dù tiếng Trung nhưng vẫn lẫn chất giọng của người trong đó, giọng điệu lười nhác hề khó nghe mà còn khiến cho người khác cảm thấy hấp dẫn, quyến rũ. Arthur? Trong phòng còn có người khác nữa sao? Hứa Luật mãi nghĩ, con mèo đen tay vịn kêu tiếng “meo meo”, sau đó nhảy xuống chạy về phía sau . từ từ xoay người lại. Phía sau là thanh niên đứng cạnh cầu thang tầng hai. Người này ngoài hai mươi, cao khoảng 1m83, dáng người dong dỏng, nhìn hơi gầy, da rất trắng, nhìn rất cao quý, dù phải là loại hình cương nghị nhưng vẫn rất tao nhã, thanh lịch. Dưới đôi lông mày rậm xinh đẹp, là đôi mắt màu nâu sáng nhìn Hứa Luật chằm chằm. Chỉ với ánh mắt này, Hứa Luật cảm thấy bản thân bị nhìn thấu. Người này hình như vừa tắm xong, nửa người còn để trần, nửa người dưới chỉ quấn 1 cái khăn màu trắng. Mà con mèo kêu là Arthur kia nằm trong lòng , liếm liếm cái chân béo ú của mình. A, ai có thể đến cho biết đây là cái tình huống gì ?