1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cực sủng vợ yêu - Tai phải bên trái Chương Mới ~ing~

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 18: Cuộc chiến hẹn hò

      Cuối tuần. Nghiêm Hạo mặc quần áo cho nhóc xong xuôi, liền dắt ra cửa. Hôm nay, muốn hẹn hò cùng bé của .

      Điểm hẹn hò đầu tiên là rạp chiếu phim. Nghiêm Hạo mua chỗ ngồi tình nhân, sau khi đăng ký xong dắt Tiểu Tiểu bình tĩnh vào.

      Nhân viên kiểm tra vé rất giật mình, nếu nhìn nhầm, hai bạn kia cầm trong tay là phim tình đúng !?

      Trong phòng tối mờ yên tĩnh, chỗ ngồi còn trống rất ít, đa phần đều là các cặp tình nhân. Có người bước vào tuổi bảy mươi, có người ở tuổi trung niên, nhưng phần lớn là những cặp đôi hoặc vợ chồng tầm hai ba mươi tuổi. Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo so với họ còn đặc biệt hơn. Toàn bộ rạp chiếu phim hai người là nhất, cũng là cặp đôi đặc biệt nhất.

      Phim về câu chuyện xưa của cặp nam nữ từ hiểu nhau đến nhau, đường trải qua đau khổ nặng nề, hiểu lầm, cuối cùng loại bỏ hết muôn vàn khó khăn cùng nhau đến già: Lúc đầu gặp nhau, nam chính vừa mới tốt nghiệp nhưng phỏng vấn thất bại lại bị bạn bỏ rơi, chính trong lúc khó khăn đau khổ gặp được nữ chính có hoàn cảnh thất tình như mình. Hai người an ủi giúp đỡ lẫn nhau, rất nhanh liền oanh oanh liệt liệt rơi vào bể tình! Lúc này, nghiệp của nam chính có bước đầu thành công. Nhưng mà, trong lúc hai người trong tình cuồng nhiệt, bạn trước của nam chính quay về. Vì vậy vốn là hai người nhau bởi vì người thứ ba khiêu khích, tình dần dần xuất nguy cơ. Nhưng may mắn là,sau mỗi lần cãi nhau hai người có thể làm lành nhanh chóng, sau đó xóa bỏ hiểu lầm, cứ như vậy liên tục hai giờ sau đó phim chuẩn bị hết, cuối cùng hai người ở với nhau vui vẻ, hạnh phúc.

      màn hình đôi nam nữ bỗng nhiên phát ra tiếng động lớn loảng xoảng. Nữ chính xinh đẹp nhìn thấy cái gì cũng đập phá, gạt hết xuống đất. Lúc đầu, nam chính chỉ ngồi yên lặng hút thuốc, để mặc nữ chính ở bên khóc lóc om xòm. Nhưng mà về sau, dường như nữ chính câu gì đó kích thích , hắt đột nhiên vứt bỏ tàn thuốc tay, vẻ mặt tức giận về hướng nữ chính hét lớn, “ như vậy, cho em thấy người chỉ có em!” Nháy mắt hình ảnh tiếp theo lại chuyển lên giường.

      Diệp Tiểu Tiểu nhìn thấy vậy vẻ mặt mờ mịt.

      “A Hạo, tại sao trai kia lại bắt nạt chị xinh đẹp kia vậy? Chị xinh đẹp hình như rất đau khổ phải.” Diệp Tiểu Tiểu hiểu, gãi gãi cái đầu , “Nhưng mà, thanh của chị xinh đẹp giống như bị người ta đánh. A Hạo, chị xinh đẹp cùng trai kia ở trong chăn làm gì vậy? Vì sao để cho chúng ta xem?”

      thanh Diệp Tiểu Tiểu rất ngây thơ, mang theo giọng điệu trẻ con vang vọng trong gian yên tĩnh, đôi tình nhân ngồi bên cạnh họ hơi lúng túng.

      "A Hạo A Hạo, chị xinh đẹp thế mà lại khóc kìa, nhất định là trai kia bắt nạt , làm cho ấy khóc!"

      "A Hạo, trai kia xấu! A Hạo về sau được phép đối xử với Tiểu Tiểu giống như trai kia đối với chị xinh đẹp, trai đó là người xấu, A Hạo nên học tập người xấu!"

      khuôn mặt của Nghiêm Hạo hai vệt đỏ ửng nổi lên, đúng cũng chẳng sai đối với Tiểu Tiểu.

      Ngồi ở bên trái Diệp Tiểu Tiểu là đôi tình nhân trẻ tuổi, người con trai mới vừa cầm học vị tiến sĩ, bởi vì thường xuyên vì nghiên cứu nên quan tâm đến bạn của mình, cho nên mấy ngày hôm trước bọn họ mới cãi nhau. Vì cùng bạn làm lành, vị tiến sĩ kia mua hai tấm vé đưa cho .

      Lúc này, bọn họ nghe lời của Diệp Tiểu Tiểu, vị tiến sĩ nam kia có chút được nhịn quay sang với Diệp Tiểu Tiểu, "Em à, có phải hai em nhầm tầng rồi hay ? Xem phim hoạt hình là ở bên trái cửa ra vào, nếu như muốn đến sân chơi trẻ em, vậy phải lên tầng nữa! Nơi này là tầng ba!"

      " sai đâu ạ! Đúng là trong chỗ này mà! Nơi mà Tiểu Tiểu cùng A Hạo muốn chính là nơi này!" Diệp Tiểu Tiểu lấy ra vé xem phim của mình, chỉ tiêu đề bộ phim .

      Nam tiến sĩ mở to hai mắt, nhanh chóng móc ra vé xem phim của mình, nhìn bên cũng viết “Tình **” , cũng có hình ảnh giống y như mình, lập tức đơ tại chỗ, "Em em em... Bạn à, sao em có thể đem em đến những chỗ như thế đây? Bản thân là nên được làm bừa, mau đem em ra ngoài !"

      Tên kia nam tiến sĩ nhìn về phía Nghiêm Hạo giận dữ mắng mỏ, cảm thấy Diệp Tiểu Tiểu có thể đến chỗ này, là do Nghiêm Hạo làm đúng.

      "A Hạo phải là trai!" Thanh Diệp Tiểu Tiểu vô cùng nhàng.

      Cái gì?! phải là em?! Vị kia nam tiến sĩ chấn động, có chút thể tin chỉ Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo, "Em em em... phải là em chẳng lẽ là là là..."

      Nam tiến sĩ rất xấu hổ khi ra hai chữ kia, bởi vì sống nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua cặp tình nhân như vậy. Trời ạ, chẳng lẽ bây giờ trẻ con đều trưởng thành sớm đến như vậy sao? Hay là bọn họ theo kịp thời đại rồi?

      "Tiểu Tiểu cùng A Hạo phải là em!" Diệp Tiểu Tiểu ngước cái đầu lên, tốt bụng nhắc nhở , " trai, làm A Hạo cảm thấy tức giận, phải xin lỗi!"

      "Cảm thấy... thấy tức giận? đắc tội khi nào thế?!" phải là cái gì cũng làm sao? Làm sao đắc tội với người ta được?!

      " trai mới vừa mới Tiểu Tiểu cùng A Hạo là em phải sao?"

      "Đúng... Đúng vậy!" Có thể cùng chuyện kia có quan hệ gì?

      "A Hạo ghét nhất người khác cái từ em này, ngày hôm qua có người , A Hạo vô cùng tức giận đấy!" Diệp Tiểu Tiểu khoa tay múa chân, diễn tả cái " lớn lớn" của .

      "Tiểu Tiểu, tới đây!" Nghiêm Hạo đem Diệp Tiểu Tiểu ngồi nghiêng nửa người về phía người khác ôm trở lại, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò , "Xem kỹ phim kìa, đừng cùng người xa lạ, kỳ quái chuyện, biết ?"

      "Biết rồi!" Diệp Tiểu Tiểu ngoan ngoãn ngồi xong, hề để ý nam tiến sĩ bên cạnh hoàn toàn hóa đá. Bởi vì đối với Diệp Tiểu Tiểu mà , A Hạo , nhất định là đúng!

      Sau lúc.

      "A Hạo A Hạo, vì sao trai lại cắn miệng chị vậy? Ơ, chị kia cũng bắt đầu cắn trai ! Nhưng mà... Tại sao bọn họ phải cắn đối phương đây... đúng, giống như phải là cắn, giống như Tiểu Tiểu liếm kem ly... Còn có hút..." Trong đầu nhóc đều chất đầy nghi ngờ, trong hai tròng mắt sáng ngời tràn ngập khó hiểu.

      Giọng nhóc vang dội lần nữa làm cho đôi tình nhân bên cạnh rơi vào lúng túng, cuối cùng, bạn tên nam tiến sĩ kia có chút xấu hổ giải thích, "Em à, cái này người ta gọi là hôn môi, cho nên, cho nên..."

      "Cho nên cái gì?" Diệp Tiểu Tiểu nâng lên hai tròng mắt u mê lại sạch trong suốt, làm bạn nữ kia hoàn toàn biết nên giải thích như thế nào.

      Cái này, nhưng chống lại hai tròng mắt tinh khiết như vậy, liền cảm giác mình có tội, tại sao có thể chưa xong dừng lại?!

      Nhưng mà, lúc này Diệp Tiểu Tiểu cần giải thích, chỉ thấy hoan hô , "A! Tớ biết rồi, nhất định là bọn họ cảm thấy miệng ăn ngon! Tiểu Tiểu cũng muốn nếm thử xem!"

      Nghiêm Hạo chỉ cảm thấy trước mắt có cái bóng đen, nháy mắt tiếp theo cả người bị Diệp Tiểu Tiểu đè ở ghế, sau đó môi mềm nhũn, trong miệng cũng nhiều thêm cái mềm mại gì đó...

      Diệp Tiểu Tiểu thừa dịp Nghiêm Hạo sững sờ, vô thức mở hàm răng ra, đem đầu lưỡi của mình vào, nhưng mà, rất nhanh lại lui ra, vẻ mặt rối rắm.

      "Mùi vị của miệng là mùi nước là lạ, chắc chắn ăn ngon!"

      Oanh - -

      Nghiêm Hạo chỉ cảm thấy sét đánh đầu, toàn bộ thế giới đều sụp xuống!

      Ăn ngon... Chắc chắn ăn ngon...

      Mùi vị của miệng là mùi nước là lạ, chắc chắn ăn ngon.

      Như thế nào... Làm sao có thể ăn ngon đây?!
      Chris, JupiterGalileo, Haruka.Me04 others thích bài này.

    2. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 19: Nếu Tiểu Tiểu thử lại lần nữa nhé?

      Nghiêm Hạo hoàn toàn bị lời của Diệp Tiểu Tiểu đả kích, khoảng thời gian sau đó, trong đầu chỉ quanh quẩn vấn đề “nước miếng ngon” này. Cho đến khi phim kết thúc, bộ dạng Nghiêm Hạo vẫn rất hỗn loạn, ngay cả Diệp Tiểu Tiểu kêu mấy lần cũng đều nghe thấy.

      "A Hạo? A Hạo? A Hạo... A Hạo!"

      "Hả? Sao... Làm sao vậy?" Nghiêm Hạo bị Diệp Tiểu Tiểu tiếng đột nhiên tăng cao làm sợ hết hồn.

      "A Hạo, phim chiếu xong rồi!"

      "Chiếu, chiếu xong rồi sao? Vậy... Tốt lắm, vậy chúng ta trở về..."

      "A Hạo, A Hạo!"

      "A? Sao... Làm sao vậy?"

      "A Hạo, cửa ở bên này! Bên kia là sân khấu mà!" A Hạo làm sao vậy? Nhìn qua bộ dáng rất kỳ lạ.

      "A Hạo, cậu làm sao vậy? Thân thể thoải mái sao?"

      Rạp chiếu phim vì đạt được hiệu quả đặc biệt nên để ngọn đèn đều mờ tối. Nhưng mà, ở dưới ánh đèn dịu dàng, mặc dù Diệp Tiểu Tiểu đứng ngược hướng ánh sáng, Nghiêm Hạo vẫn thấy ràng mặt lo lắng rất nhiều.

      , làm cho lo lắng sao?

      " có việc gì!" Nghiêm Hạo ra sức lắc đầu, dắt nhóc tới cửa, ngờ thế nhưng bị tránh thoát ra.

      "Tiểu Tiểu, cậu... Cậu làm sao vậy?" Đột nhiên bị đẩy tay như vậy, tâm tình Nghiêm Hạo trầm xuống, mà ngay cả hai chân dường như đứng vững, lo sợ sau đó nghe được cái gì tốt.

      đứng dưới ánh đèn lờ mờ, Diệp Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn Nghiêm Hạo lúc lâu, mặt nho tràn đầy vẻ nghiêm túc.

      "A Hạo gạt người!"

      Tim Nghiêm Hạo như rơi mạnh xuống, quả nhiên sao... bắt đầu chán ghét sao...

      "A Hạo ràng có chuyện gì đó nhưng lại muốn gạt Tiểu Tiểu có việc gì, A Hạo gạt người!"

      "Tớ..." Nghiêm Hạo sửng sốt, chẳng lẽ phải là bởi vì chán ghét , chỉ là, lo lắng sao?

      "A Hạo gạt người! A Hạo thích Tiểu Tiểu ... Ô ô ô..." , Diệp Tiểu Tiểu biết tại sao tủi thân bẹp cái miệng nhắn bắt đầu khóc lên.

      " phải vậy, tớ cũng thích cậu!" Nghiêm Hạo luống cuống, như làm sao có thể thích đây? Mặc dù thích mình cũng thích !

      "Nhưng mà A Hạo có tâm đều cho Tiểu Tiểu... Ô ô ô... A Hạo cần Tiểu Tiểu nữa..." Diệp Tiểu Tiểu càng khóc càng lớn tiếng, càng khóc càng thương tâm.

      " phải vậy! Tớ thích cậu! Từ trước kia rất lâu thích cậu, ngày đầu tiên cậu chuyển đến, tớ thích cậu! Trước kia thích, tại thích, tương lai cũng thích!" Quá căng thẳng, Nghiêm Hạo cẩn thận đem trong lòng bí mật từ lâu ở trong lòng ra.

      vĩnh viễn cũng quên được, ánh mặt trời sáng lạn sau giờ trưa, bé nho đằng sau thầy giáo, mới nhìn rất yếu ớt, mảnh mai như đóa hoa mới nở nũng nịu trong sương sớm, rất cần người người bảo vệ! Lúc yếu ớt nâng mắt lên, trong giây lát cảm thấy thời gian ngưng lại tích tắc, tim đập dừng lại trong nháy mắt.

      Cái loại cảm giác đó, giống như là lặn lội đường xa nhiều thế kỷ, cuối cùng cũng tìm được ! Khi đó tâm trạng nên lời, những mừng rỡ mà còn kích động, chỉ biết là, khi ánh mắt của nhìn về hướng của mình, lúc lướt qua mặt của , thân thể căng thẳng đến mức toàn bộ cứng ngắc lại!

      Bắt đầu từ ngày đó, trời vừa tối, liền vô cùng chờ đợi ban ngày đến nhanh chút, thậm chí hy vọng cần có nghỉ đông và nghỉ hè, cần có cuối tuần! muốn mỗi giây mỗi phút đều ở cùng với ! Trong tuần lễ, ghét nhất chính là thứ sáu, thích nhất chính là thứ hai! thích , sắp được năm rồi! Ở trong năm này, thích càng càng ngày càng nhiều, làm sao có thể thích liền thích đây?

      "Tiểu Tiểu, tớ..." Nghiêm Hạo định cái gì, lại bị Diệp Tiểu Tiểu đoạt trước bước.

      "Vậy A Hạo cho Tiểu Tiểu, A Hạo đến cùng làm sao vậy? Tại sao Tiểu Tiểu vừa mới gọi A Hạo, A Hạo đều để ý Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu rất lo lắng… rất lo lắng cho A Hạo!"

      Nhìn nhóc bướng bỉnh, Nghiêm Hạo sửng sốt chút, rồi đột nhiên lại nhàng nhếch miệng tiếng động cười lên.

      Là ai bé của hiểu chuyện? ràng bé của so với bất kỳ kẻ nào đều nhạy cảm và hiểu chuyện hơn!

      " có chuyện gì, đừng khóc! Tớ thích cậu, vĩnh viễn cũng quên cậu!" Nghiêm Hạo lau nước mắt cho bé, dịu dàng , "Tớ vừa mới ngẩn người, chỉ là vì muốn tìm cách nào để làm cho nước miếng ăn ngon trở nên ăn ngon!"

      "Cho nên, Tiểu Tiểu kêu nhiều lần như vậy, A Hạo mới có thể nghe được sao?"

      "Ừ." Nghiêm Hạo gật đầu, còn tưởng rằng thẳng thắn như vậy, có thể làm bé vui vẻ trở lại, lại nghĩ rằng nhóc lại lần nữa chu cái miệng nhắn lên.

      "Ô ô ô... Đều do Tiểu Tiểu tốt, đều do Tiểu Tiểu ràng mới để cho A Hạo vui... nước miếng A Hạo phải là ăn ngon, chỉ là... Chỉ là có ăn ngon như Tiểu Tiểu nghĩ..."

      Nghiêm Hạo sửng sốt, ra là, chỉ là như vậy sao?

      Do là, màn hình đôi nam nữ hôn kích tình nóng bỏng đến như vậy, làm sinh ra loại ý nghĩ này cũng là chuyện đương nhiên. Bởi vì ăn ngon như trong tưởng tượng của , cho nên mới ăn ngon, kỳ cũng phải là ăn ngon, là như vậy sao?

      "A... A Hạo, nếu , nếu tớ thử lại lần!"

      Nghiêm Hạo dám tin, hai tròng mắt trừng lớn - -

      , thế nhưng...

      Thôi, như vậy cũng tốt.

      Nghiêm Hạo nghĩ, có lẽ Diệp Tiểu Tiểu đúng, thích , bởi vì - -

      Tình cảm đối với , là !
      h0903nhunhu, Chris, JupiterGalileo5 others thích bài này.

    3. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 20: Ly trà sữa quá lớn!

      Bởi vì chuyện hiểu lầm “Nước miếng” được xóa bỏ, Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo càng hiểu nhau hơn! Ý chí của Nghiêm Hạo trở nên vững chắc hơn, mà Tiểu Tiểu ngày càng ỷ lại vào Nghiêm Hạo.

      Nếu buộc chặt trái tim với nhau, Nghiêm Hạo cũng phục hồi tinh thần, lập tức theo kế hoạch mang đến mục tiêu hẹn hò tiếp theo – công viên tình .

      "A Hạo, chỉ mua ly trà sữa thôi sao?"

      Nghiêm Hạo ngước mắt nhìn xa xa nhìn mấy đôi tình nhân cùng uống chung ly trà sữa, con ngươi đen thui thoáng lên vài tia sáng hâm mộ, lúc chuyển nhìn về phía nhóc, trong đôi mắt tràn đầy vẻ mong đợi.

      Chỉ là đáng tiếc, lãng mạn của Nghiêm Hạo Diệp Tiểu Tiểu hiểu.

      Sau khi Nghiêm Hạo đem ống hút cắm vào rồi đưa cho Diệp Tiểu Tiểu, bé ra sức uống hớp lớn, đợi đến uống đến mức thể uống nữa, lúc này mới đem trà sữa đưa trả cho Nghiêm Hạo, "A Hạo, ly trà sữa này quá lớn!" uống hết được.

      Nghiêm Hạo nhìn ly trà sữa bị Diệp Tiểu Tiểu hút quá nửa, ánh mắt sâu kín nhìn ống hút lưu lại hương vị của nhóc, sau đó cúi đầu xuống yên lặng uống ngụm. Sau đó lại đưa tới bên miệng Diệp Tiểu Tiểu, lời ít mà ý nhiều ra lệnh, "Uống!"

      Nhưng mà, Diệp Tiểu Tiểu vỗ vỗ cái bụng, vô tội nhìn Nghiêm Hạo , "Nhưng mà người ta uống khá nhiều, no rồi!"

      Nghiêm Hạo nhìn về phía Diệp Tiểu Tiểu ưỡn bụng tròn trịa, vẻ mặt chán nản, ánh mắt trở nên có chút ảm đạm, nhìn đồ uống còn thừa lại gần nửa, cuối cùng vẫn cúi đầu, người yên lặng uống hết...

      Kế hoạch trà sữa thất bại. Nhưng, Nghiêm Hạo cũng nổi giận!

      Lần này, Nghiêm Hạo mang tiểu nương khu trò chơi, cùng nhau ngồi ngựa gỗ xoay tròn, xe đạp mini, nhà bóng mặc dù kích thích, nhưng mà có thể làm cho nhóc chơi vô cùng vui vẻ. Ngoại trừ số trò có tính kích thích quá lớn, quá thích hợp cho trẻ con chơi, như tàu lượn siêu tốc, xe đụng, Nghiêm Hạo để cho Diệp Tiểu Tiểu chơi, những trò khác, hầu như đều mang Diệp Tiểu Tiểu chơi lần.

      Sau khi chơi xong loạt trò chơi, bụng hai người cũng có chút đói, Nghiêm Hạo lại lần nữa mang Diệp Tiểu Tiểu ăn gì đó.

      Tùy ý để Nghiêm Hạo dắt mình xuyên qua đám người, Diệp Tiểu Tiểu tự mình cắn cái đám mây kẹo đường lớn tay, lại lần lượt đưa Nghiêm Hạo bên miệng, mong đợi nhìn , "A Hạo, lại ăn miếng!"

      Nghiêm Hạo nghe vậy, cúi đầu cắn cái.

      Đợi Nghiêm Hạo cắn xong, Diệp Tiểu Tiểu lại vui rạo rực mà đem kẹo đường lấy lại, chính mình cắn cái, lại đưa cho Nghiêm Hạo, làm biết mệt.

      Thấy nhóc ăn sắp no rồi, cuối cùng, Nghiêm Hạo lại để cho nhóc cái ô cầm, mà chính mình lại chạy tới xe bán kem ly cách đó xa mua về kem ly vị thích ăn nhất.

      Nhưng mà, kem ly cùng trà sữa lúc trước giống nhau, đều chỉ mua phần.

      Nhưng mà, lần này, Diệp Tiểu Tiểu có làm cho Nghiêm Hạo thất vọng. giống như lúc trước ăn kẹo đường, chính mình cắn cái, lại đưa cho Nghiêm Hạo, chính mình cắn cái, lại đưa cho Nghiêm Hạo, hai người như thế nhiều lần, cho đến khi đem cái kem ly ăn hết.

      Diệp Tiểu Tiểu ăn rất vui vẻ, Nghiêm Hạo ăn rất thỏa mãn. Hai người đều chiếm được thứ mình muốn. Nhưng mà, nếu để cho mọi chuyện mình muốn đều diễn ra đúng ý mình trời cao biết ghen tỵ. Ngay tại phút cuối cùng, tiếng kinh ngạc vang lên, đem tâm tình tốt vất vả lắm mới dành dụm được của Nghiêm Hạo đánh tan!

      "Oa - - hai bạn đáng !" kinh ngạc hô lên.

      "Đúng vậy, hai an hem tình cảm nhìn qua tốt!" Chàng trai bên cạnh phụ họa.

      Nghe tới đó, mặt Nghiêm Hạo liền đen kịt. Chỉ thấy đứng dậy, nhàn nhạt liếc chàng trai kia cái, dắt tay Diệp Tiểu Tiểu trực tiếp thay đổi vị trí ngồi cách xa bọn họ chút.

      "Ơ, tại sao hai bạn kia phải đổi chỗ thế?" mở miệng chuyện hỏi.

      "Ha ha, biết. Chắc là... Cảm thấy phong cảnh bên kia tốt hơn !"

      Kỳ , muốn là, ánh mắt vừa rồi của bạn kia rất là khủng khiếp có phải hay ?!

      Chương 21.1: Hạnh phúc của cậu do tớ chịu trách nhiệm

      Chơi cả ngày, Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo đều mệt mỏi, sức cùng lực kiệt. Khi hai người về nhà, ba Nghiêm nửa nằm ghế sa lon xem báo, mẹ Nghiêm ở trong phòng bếp bận việc gì đó.

      Nhìn thấy hai đứa nhóc trở lại, ba Nghiêm nâng nửa con mắt lên nhìn rồi lại cúi xuống, ngược lại mẹ Nghiêm từ trong phòng bếp thò đầu ra , " về rồi à! Cơm tối phải lát nữa mới có thể được, trước hết các con nghỉ ngơi chút ! Nếu đói, bàn trà có bánh hôm nay mới làm đấy!"

      Cởi giầy, Nghiêm Hạo giúp nhóc cởi xuống ba lô , sau đó rót chén nước cho uống. Chờ Diệp Tiểu Tiểu “ừng…ực…” uống hết nước xong, Nghiêm Hạo lại để Diệp Tiểu Tiểu ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, sau đó chính mình vào phòng, biết cầm vật gì đó vào phòng tắm, chỉ nghe lúc tiếng nước chảy róc rách. lát sau, Nghiêm Hạo mới lần nữa ra.

      "A Hạo, làm sao vậy?" Diệp Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Hạo lời nào có chút kỳ lạ.

      Nghiêm Hạo mang bé vào phòng tắm, chỉ chỉ bồn tắm cùng quần áo - - đem quần áo treo lên cùng mở sẵn nước ấm .

      Chơi ngày, bé khẳng định mệt mỏi, tắm tý có thể làm cho thoải mái chút.

      Mặc dù Nghiêm Hạo , nhưng mà Diệp Tiểu Tiểu vẫn có thể hiểu phần lớn ý nghĩ của .

      "A Hạo muốn Tiểu Tiểu tắm rửa sao?"

      Nghiêm Hạo gật đầu, khuôn mặt nhắn nghiêm túc như cũ, nhưng mà ánh mắt dịu dàng lóe sáng , nhìn thấy xoay người sang chỗ khác định cởi quần áo, lúc này mới yên lặng đóng cửa định lui ra ngoài, nhưng mà, ngay tại xoay người - -

      "A Hạo, cậu cùng rửa sao?" Diệp Tiểu Tiểu nghi ngờ nhìn về phía Nghiêm Hạo sắp rời . người A Hạo cũng toát mồ hôi mà?

      "Tớ... Tớ để lát nữa... tắm!"

      "Tại sao vậy chứ? Vì cái gì cùng Tiểu Tiểu tắm đây? Cái này bồn tắm lớn như vậy, ràng có thể chứa được hai người mà? A, tớ biết rồi! A Hạo là lo lắng bồn tắm chứa nổi chúng ta sao? A Hạo cần lo lắng, trước kia Tiểu Tiểu cũng thường xuyên cùng ba ba cùng nhau tắm tắm, ba ba lớn như vậy đều chứa được, cho nên nhất định có thể đủ cho A Hạo đấy!"

      Diệp Tiểu Tiểu hồn nhiên suy đoán thành công làm cho Nghiêm Hạo ngừng bước chân lại. Thường xuyên... Cùng ba ba cùng nhau tắm? Thường xuyên...

      "Tiểu Tiểu!" Nghiêm Hạo mãnh liệt xoay người, đem Diệp Tiểu Tiểu đẩy đến tường, nắm tay nắm thành quyền chặt chẽ, "Về sau... được cùng ba ba cùng nhau tắm tắm biết ? , tất cả đàn ông đều thể!"

      "Tại sao vậy chứ? Tiểu Tiểu và ba ba cùng nhau tắm tắm ràng rất vui vẻ mà! Hơn nữa, ba ba giúp Tiểu Tiểu gội đầu đấm bóp lưng đấy, đương nhiên, Tiểu Tiểu cũng giúp ba ba đấm bóp lưng cùng mát xa, rất vui vẻ đấy!" Diệp Tiểu Tiểu vui vẻ .

      " bảo được mà!" Ý thức được lời của chính mình vô cùng kích động, Nghiêm Hạo điều chỉnh hô hấp, đối diện với hai mắt trợn to nhìn của Diệp Tiểu Tiểu trong nháy mắt lại trở nên có chút căng thẳng, khí thế mới góp nhặt được dần dần xẹp xuống, "Bởi vì... Bởi vì... Tớ vui..."

      Rất vui... Cậu, chỉ có thể là của tớ, chúng ta ràng rồi mà..
      h0903nhunhu, Chris, JupiterGalileo6 others thích bài này.

    4. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 21.2: Hạnh phúc của cậu do tớ chịu trách nhiệm
      Tiểu Tiểu, chúng ta móc tay hứa nhé, quyết định như vậy - - nhớ đến già luôn, cho quên, chúng ta móc tay rồi! Lời thề, chính là muốn lưu giữ lâu, trăm năm cũng cho thay đổi!

      Trong đại sảnh, chú ý tới động tĩnh bên này ba Nghiêm để tờ báo xuống, ngẩng đầu với mẹ Nghiêm đúng lúc ra lau bàn ăn, "Xem chút, con trai của em lại bắt đầu dụ dỗ con người ta! Cũng biết, con trai của em, Tiểu Tiểu là phúc hay là họa!"

      " cái gì đó!" Mẹ Nghiêm cầm khăn lau trong tay đập tới, chống nạnh hơi giận , "Chẳng lẽ nghĩ ước muốn của con trai mình được đền đáp, để Tiểu Tiểu làm con dâu của chúng ta?"

      Thiệt là, con dâu tốt như Tiểu Tiểu, đâu tìm được?

      Hơn nữa, trước đây, con trai hoàn toàn là bộ dáng thâm trầm nghiêm túc khô khan, thậm chí có lúc còn cảm thấy buồn bực, trầm uất hề sức sống! ràng còn là đứa trẻ, nhưng chút sức sống của trẻ con! biết rằng làm mẹ bà rất lo lắng sao? vất vả mới có người người làm cho con trai trở nên có chút sức sống, cuối cùng người này cái gì? Chẳng lẽ hy vọng con của bọn họ có thể sống hạnh phúc sao?

      Nhìn mắt mẹ Nghiêm rưng rưng, đến lúc này ba Nghiêm mới ý thức được mình vừa mới sai, gấp rút thu lại vẻ mặt nhảy nhót, vài phần nịnh nọt gãi gãi ót, " đương nhiên hy vọng Tiểu Tiểu làm con dâu của chúng ta, thế nhưng con người ta sau khi lớn lên vẫn phải thích con trai chúng ta mới được!"

      câu đánh thức người trong mộng.

      Mẹ Nghiêm đột nhiên tỉnh ngộ, đúng vậy, đầu tiên chủ yếu vẫn phải xem thái độ của Tiểu Tiểu! Nhưng mà... Nhìn về phía trong phòng tắm vẻ mặt Diệp Tiểu Tiểu ngây thơ lương thiện, vừa liếc nhìn con trai nhà mình si tình, mặt lên vẻ lo lắng trùng trùng.

      "Tốt lắm! Em cũng đừng quá lo lắng, em phải tin tưởng con của chúng ta! Này nhé, trong lúc vô tình, để cho nhóc rơi vào bẫy, khiến bé hứa, năng lực tán này, so sánh với năm đó tán em, quả thực khác xa nhau! Hơn nữa, em xem, có thể thấy được phải Tiểu Tiểu đối với con trai chúng ta hoàn toàn có cảm giác!"

      "Cái này... cũng đúng." Sau khi ba Nghiêm giải thích như vậy, mẹ Nghiêm mới yên tâm chút.

      Đúng vậy, mặc dù Tiểu Tiểu bây giờ còn chưa hiểu, có thể thích Tiểu Hạo rồi! Chỉ cần bọn họ cố gắng từng chút , nhất định có thể lừa người con dâu Tiểu Tiểu ngày về tới tay!

      Đương nhiên, quan trọng nhất là, phải xem năng lực chiến đấu của con bọn họ!


      Chương 22: Thích loại hình như thế này.
      Vì suy nghĩ cho tương lai hạnh phúc của con trai, mẹ Nghiêm cũng quyết định gia nhập kế hoạch tán , nhưng mà, mẹ Nghiêm đem kế hoạch này gọi là "Cuộc đại chiến dụ dỗ con dâu"!

      Bước tác chiến đầu tiên, gắn bó chặt chẽ mới có thể tram trận tram thắng! Cho nên, quan trọng nhất là phải do xét tình hình quân địch - - xác định mẫu con trai Diệp Tiểu Tiểu thích!

      Vì thế, mẹ Nghiêm đặc biệt lên mạng vơ vét cũng sàng lọc ra mấy tài liệu có thể tin cậy, được bà lựa chọn trong thời gian này, là bộ truyện tranh được lưu truyền rộng rãi trong đối với thiếu nhi, nhưng mà, vì đạt được hiệu quả tốt hơn, mẹ Nghiêm còn đặc biệt chọn mỗi bộ truyện tranh hình mẫu!

      "Tiểu Tiểu ơi, ra đây xem chút, dì tìm tới cho con rất nhiều rất nhiều trai đẹp nè, mau tới xem chút ! Xem nè, nơi này có tám loại hình con trai, Tiểu Tiểu thích nhất loại nào đây?" Mẹ Nghiêm vẻ mặt cười tủm tỉm, chỉ trong bộ tranh , "Tiểu Tiểu, xem cái này chút, tóc ngắn màu đen sạch , lời rất ít, nhưng làm việc lại cực kỳ có tính logic, rất đáng tin cậy! Ai nha, cái này phải là tới Tiểu Hạo của chúng ta sao! Tiểu Tiểu cảm thấy như thế nào?"

      "Nếu , lại nhìn cái này chút?" Mẹ Nghiêm chỉ sang bức tranh bên cạnh tiếp tục bình luận, "Cái này nè, ngờ làm việc nhà này! Tìm chồng phải tìm người biết làm việc nhà, như vậy về sau mình mới có thể dễ chịu chút! Con xem dì nè, cũng là bởi vì tìm người chồng biết làm việc nhà..."

      , mẹ Nghiêm thế mà kéo đến người của mình, thuận tiện đem ba Nghiêm từ đầu tới đuôi trận.

      Ở công ty làm ba Nghiêm đột nhiên cảm thấy mũi hồi ngứa, "Hắt xì - - "

      "Chẳng lẽ là bị cảm?" Xoa xoa mũi, ba Nghiêm lại lần nữa đâm đầu vào trong công việc.

      "Tiểu Tiểu, nếu lại nhìn chút cái người con trai kiêu ngạo này ? Dì cảm thấy loại hình này tồi đấy! Đầu tóc gọn gàng, chân dài..." đến đây, mẹ Nghiêm ngẩng đầu nhìn chân ngắn con mình cái, lập tức có chút lúng túng cười ha hả , "Ha ha, cái này tính có hay ! Cái này sao! Đối với những bạn nữ khác lịch lễ phép, đối với bạn của mình lại rất ghét bỏ, cái này tốt! Nhưng mà... Vì sao có cảm giác có đôi khi Tiểu Hạo cũng rất kiêu ngạo..."

      Mẹ Nghiêm có chút hỗn loạn, hoàn toàn quên con trai của mình còn là đứa trẻ, Nghiêm Hạo có chân dài, đó là tượng bình thường thôi!

      "Ai nha, cần phải để ý đến những thứ kia!" Cuối cùng, mẹ Nghiêm chỉ mấy bức tranh trực tiếp đưa ra kết luận cuối cùng , "Tóm lại, mấy hình mẫu này tuyệt đối thể chọn! Nhất là cái này, cái gì mà người con trai như ánh mặt trời? Cả ngày vẻ mặt cười tủm tỉm, ai biết có phải là đứa trẻ lừa gạt hay ..."

      Được rồi! ra bà cảm thấy con trai như ánh mặt trời hình như cũng rất tốt, nhưng biết làm sao được, con mình phải hình tượng này!

      Nghiêm Hạo nhìn mẹ mình trở nên điên cuồng, yên lặng tới kéo nhóc lên, mang cách xa cái nơi nguy hiểm này.

      "Ai - - đừng mà Tiểu Tiểu, con còn chưa cho dì con thích mẫu người như thế nào mà!" Vừa chuyện, mẹ Nghiêm vừa trừng mắt ai oán liếc con nhà mình, thiệt là, nghĩ bà khổ cực như vậy là vì ai?!

      "Nhưng mà dì ơi…" Diệp Tiểu Tiểu quay đầu lại, nhìn về phía mẹ Nghiêm , "Tiểu Tiểu biết bọn họ, tại sao phải thích bọn họ đây?"

      Ách... Mẹ Nghiêm sửng sốt, năng có chút lộn xộn, "Cái này, cái này... Chúng ta cứ coi như là rất thân quen ! ví dụ như, Tiểu Tiểu, nếu như cùng lúc tám người này cùng xuất trước mặt con, con thích người nào nhất đây?"

      "Thích người nào nhất sao?" Diệp Tiểu Tiểu ngậm ngón tay, nghiêm túc nhìn lên bức tranh, mặt nho cũng bắt đầu rối rắm.

      là khó chọn nha... Mỗi người mới nhìn đều rất tốt! Muốn chọn xem thích người này ghét người kia sao, nhưng mà... Tiểu Tiểu ràng ghét bọn họ mà...

      Được rồi, Diệp Tiểu Tiểu đem phải là "Thích nhất" tự động chuyển thành chán ghét, cho nên lựa chọn vô cùng khó khăn...

      Nhìn Diệp Tiểu Tiểu bắt đầu nghiêm túc, tâm Nghiêm Hạo trong nháy mắt thay đổi trở nên hồi hộp .

      "Tiểu Tiểu, tớ... Tớ..."

      "A Hạo, cậu thế nào?"

      "Tớ... Tớ..." Nghiêm Hạo hồi hộp đến độ toát mồ hôi trán, lòng bàn tay nắm thành quyền cũng ướt, tất cả đều là mồ hôi.

      Nụ cười mặt Mẹ Nghiêm dừng lại, đột nhiên ý thức được chính mình phạm vào sai lầm nghiêm trọng nhất - - tại sao có thể ở trước mặt con trai hỏi Tiểu Tiểu những vấn đề này đây? Đây phải là cố ý làm cho con trai áp lực sao?

      kịp hối hận, mẹ Nghiêm đành phải nhanh chóng nghĩ biện pháp cứu vãn, tia sáng chợt lóe, ý kiến hay chợt xuất trong đầu, gấp rút đẩy con trai tới trước mặt bé, "Nếu , Tiểu Tiểu, ví dụ như, hỏi như vậy ! Tám người này cùng Tiểu Hạo, con thích ai nhất?"

      "A Hạo cũng tính cả ở bên trong sao?"

      "Là... Đúng vậy..."

      ra, vừa nghe câu hỏi xong mẹ Nghiêm cũng có chút hối hận, mặc dù cảm thấy khả năng nhóc chọn con mình tương đối nhiều, nhưng mà nhỡ Diệp Tiểu Tiểu chọn sai , đối với con trai quả đả kích , làm tốt có khả năng là bóng ma cả đời!

      Nhưng mà, may là, bé cũng có phụ mong đợi của .

      Chỉ thấy, Diệp Tiểu Tiểu chút do dự lựa chọn Nghiêm Hạo, ôm cổ hoàn toàn bị cứng lại của Nghiêm Hạo, vui vẻ , "Đương nhiên là A Hạo! Tiểu Tiểu thích A Hạo nhất!"

      Bởi vì nhóc ra đáp án hoàn mỹ, mẹ Nghiêm thở phào nhõm, trái tim Nghiêm Hạo lơ lửng căng thẳng cũng chậm rãi trở về vị trí!

      may là, may là có chọn người khác!

      may là, may là người thích chính là mình! Cảm tạ trời cao!

      Tiểu Tiểu, cám ơn cậu! Nghiêm Hạo dùng sức trở về ôm lấy bé, dùng sức mạnh mẽ đến mức như muốn hòa vào xương cốt của mình!

      Thấy màn như vậy, mẹ Nghiêm biết điều yên lặng lui ra ngoài, may là lần này có lòng tốt nhưng làm việc xấu. Về sau, chuyện tình của bọn hãy để cho bọn họ tự xử lý thôi!

      Còn bà chỉ cần đứng bên, khi con trai ra quyết định, kiên quyết ủng hộ là tốt rồi!
      Chris, JupiterGalileo, linhdiep174 others thích bài này.

    5. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 23: kiểm tra sức khỏe

      Thời tiết dần dần trở nên nóng bức, mùa hè cũng sắp đến rồi. Nghiêm gia dự định trước khi vào hè, cho hai đứa con nít làm kiểm tra sức khoẻ lần.

      Mặc dù trường học hàng năm cũng tiến hành lần kiểm tra sức khoẻ, nhưng đó cũng là chuyện của tháng chín năm trước! Mẹ Nghiêm nghĩ, mặc dù hai đứa con nít mới nhìn rất khỏe mạnh, nhưng làm kiểm tra chút, cũng tốt yên tâm qua giữa hè!

      Vì vậy, vào ngày trong tuần, sau khi ăn xong bữa sáng, Nghiêm Hạo đưa Diệp Tiểu Tiểu ra ngoài.

      Bởi vì bệnh viện nằm ở khu phố xá sầm uất, cách nhà có chút xa, phải lái xe hoặc đón phương tiện giao thông công cộng mới có thể đến được. Nhưng mà, nhìn cái dạng kia của ba Nghiêm cùng mẹ Nghiêm, hình như bọn họ hoàn toàn có ý muốn đưa Nghiêm Hạo cùng Diệp Tiểu Tiểu .

      Cho nên, đành phải đón phương tiện giao thông công cộng rồi!

      Đến bệnh viện, Nghiêm Hạo dắt tiểu nương lấy số, đầu tiên tìm hướng đến bàn đăng ký.

      ít bác sĩ đều nhận nhầm hai người là em, đều bị Nghiêm Hạo làm mặt lạnh đuổi . Duy nhất chỉ có vị bác sĩ trẻ, mặc dù khi nhìn thấy chỉ có hai đứa bé Nghiêm Hạo cùng Diệp Tiểu Tiểu rất là kinh ngạc, nhưng đến khi xem xong hồ sơ khám bệnh của bọn họ, thế mà nửa đùa nhìn về phía Nghiêm Hạo luôn luôn che chở cho Diệp Tiểu Tiểu, đùa đùa , " bạn , phải là cùng bạn làm kiểm tra đấy chứ?"

      Khuôn mặt nhắn, căng thẳng của Nghiêm Hạo khẽ lên nụ cười, tán thành nhìn thoáng qua bác sĩ trẻ tuổi, lôi kéo Diệp Tiểu Tiểu đến bên giường, sau đó hai tay cùng nâng nách bé ôm lên giường.

      Sau lúc bác sĩ trẻ tuổi mới phục hồi tinh thần lại, tuyệt đối nghĩ tới, chỉ vô tình đùa câu mà đúng luôn!?

      Cho đến khi Diệp Tiểu Tiểu cùng Nghiêm Hạo kiểm tra xong ra khỏi phòng khám, vẫn giữ nguyên bộ dạng xúc động. Nhưng mà, ngược lại Nghiêm Hạo đối với tương đối hài lòng, trước khi , vẫn quên quay đầu lại nhìn lát, trong đầu lặng lẽ thầm: Bác sĩ này nhìn qua có vẻ tốt, lần sau làm kiểm tra có thể lại đến đây.

      Kiểm tra xong tất cả các phần rồi, sau đó còn chuyện gì bọn họ cả, nộp phiếu kiểm tra sức khoẻ tổng quan, sau khi có kết quả chờ mẹ Nghiêm lần sau đến lấy.

      Kiểm tra sức khoẻ xong, Nghiêm Hạo mang nhóc đến cửa hàng bánh ngọt bên cạnh mua đồ ăn. Bởi vì liên quan đến việc kiểm tra sức khoẻ, buổi sáng hai người ăn bất cứ thứ gì. Hơn nữa, Nghiêm Hạo cảm thấy, ở trong quá trình kiểm tra sức khoẻ bé biểu rất tốt, nên khen, ngay khi cả rút máu đều im lặng yên tĩnh khóc làm khó, đáng giá có được phần thưởng! mua cho bé của đồ ăn, dùng để thưởng cho !

      miếng bánh ngọt, ly sữa, sau khi ăn xong hai người bắt đầu hành trình trở về.

      Lúc trở về, có chút chen lấn, xe chỉ còn chỗ ngồi. Những người lên xe sau đành phải đứng.

      Mọi người nhìn thấy chỉ có hai đứa con nít có người lớn theo, liền tốt bụng đem chỗ ngồi còn lại để lại cho Nghiêm Hạo cùng Diệp Tiểu Tiểu.

      Nghiêm Hạo để cho Diệp Tiểu Tiểu ngồi cái ghế, còn chính mình đứng ở bên cạnh ghế dựa. Diệp Tiểu Tiểu nhìn nhìn Nghiêm Hạo, nhường chỗ ngồi kia , "A Hạo, ngồi!"

      Nghiêm Hạo lắc đầu, đem nhóc chuẩn bị đứng lên đè về ghế.

      "A Hạo, cùng nhau ngồi!" Diệp Tiểu Tiểu cũng tính cứ thế cho qua. Hiểu ý Diệp Tiểu Tiểu, lúc này Nghiêm Hạo mới ngồi cái ghế. Chờ ngồi xong, nhóc liền chủ động bò lên đùi .

      Nhưng mà, mới qua hai trạm dừng, lại có đám người lên xe. Diệp Tiểu Tiểu nhìn thấy trong đó có bà lão búi tóc hoa râm run run rẩy rẩy bị chen lấn trong đám người, có chút đau lòng, "A Hạo, bà lão đáng thương! Chúng ta nhường chỗ ngồi cho bà được hay ?"

      Nghiêm Hạo gật đầu, im lặng đem bé dắt đến cửa sau xe bám chặt vào lan can nhôm bên cạnh, còn bản thân mình dựa vào lan can nhôm đứng vững, tay nắm lấy cái ghế phía trước, tay đem nhóc ôm vào trong ngực. Diệp Tiểu Tiểu cũng muốn đưa tay ra nắm lấy cái ghế, nhưng bị Nghiêm Hạo ngăn lại.

      Chỉ thấy đem hai tay nhóc hướng người mình, đơn giản, "Ôm tớ!"

      Đơn giản hai chữ, nhưng mà làm cho người ta thể nổi lời từ chối.

      "A Hạo!"

      Diệp Tiểu Tiểu kêu Nghiêm Hạo, đến lúc nhìn về phía mình lại lắc đầu im lặng, nhưng vẻ mặt vui vẻ nhào vào lòng cậu bé, " có việc gì!"

      Mặc dù bình thường A Hạo những lời tình cảm dạt dào, nhưng Tiểu Tiểu thích A Hạo! Chỉ cần ở nơi có A Hạo Tiểu Tiểu đều thích!

      Dường như cảm nhận được tâm ý của nhóc, Nghiêm Hạo khẽ nâng lên khóe miệng, cánh tay che chở nhóc lại chặt thêm vài phần.

      Đường xá có chút xa, gần giờ xe. Cũng biết tại sao, mỗi lần ngồi xe, nhóc phần lớn ngủ, lần này cũng ngoại lệ.

      Hô hấp của nhóc ấm áp rơi cổ , mang theo từng trận ngứa ngứa, nhưng mà làm cho Nghiêm Hạo vô cùng yên tâm - - làm sao đứng cũng có thể ngủ được chứ, có phải chứng tỏ rằng chăm sóc cho rất khá, làm cho có cảm giác an toàn hay ?

      Lúc Nghiêm Hạo đem Diệp Tiểu Tiểu ngủ say ôm xuống xe, có người thấy mang dáng dè dặt, hết sức căng thẳng, liền trêu chọc , "Ơ, em đáng như thế, bạn cần phải ôm chặt, chớ để làm mất!"

      xe cười ầm lên lúc.

      Nghiêm Hạo khép hờ mắt, dịu dàng nhìn chăm chú vào bé con ở trong lòng, để mất đâu! Vĩnh viễn ! Nghiêm Hạo thầm trả lời.

      Có lẽ là thói quen, Nghiêm Hạo tự nhiên ôm Diệp Tiểu Tiểu trực tiếp về đến nhà, vào \ phòng. Đem nhóc đặt đến giường xong, lại bưng nước sạch tới giúp nhóc lau mặt cùng bàn tay bé.

      Nửa giờ sau, khi Diệp Tiểu Tiểu tỉnh lại phát mình nằm ở giường mà bên cạnh, có thân ảnh quen thuộc, khỏi ngạc nhiên kêu tiếng,

      "A Hạo - - "

      Trong phòng khách, nghe được giọng hoảng sợ của nhóc, Nghiêm Hạo vội vàng bỏ điều khiển từ xa trong tay lại, chạy vội vào phòng, chỉ thấy nhóc của vẻ mặt sợ hãi chạy tới bổ nhào vào lòng , sức lực to lớn làm cho suýt nữa đứng vững.

      "A Hạo! Vừa lúc nãy mới khi tỉnh lại thấy A Hạo đâu, tớ rất sợ hãi... Tiểu Tiểu lo lắng cho A Hạo!"

      "Ừ!" Nghiêm Hạo vuốt vuốt vỗ vỗ , sâu trong đôi mắt có chút tự trách, "Xin lỗi, để cho cậu lo lắng! Lần này, là tớ suy nghĩ kỹ, lần sau như vậy nữa!"

      Về sau, cậu lúc ngủ tớ cũng ở bên cạnh cậu, cho cậu khi tỉnh lại, người đầu tiên cậu nhìn thấy là tớ!
      garan2602, linhdiep17, Chris6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :