1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cực sủng vợ yêu - Tai phải bên trái Chương Mới ~ing~

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 13: Nghiêm Hạo mất ngủ

      Khóa học buổi chiều chủ yếu là ở trong rừng cây dạy bọn làm cách nào lợi dụng cây to, dùng mạng nhện để phân biệt phương hướng khi ở trong rừng rậm. Trong lúc giảng về những thời điểm này, thuận tiện thêm cho bọn biết tên số loại cây, số tập tính sinh lý cùng ứng dụng.

      Mặc dù giữa trưa qua nhưng mặt trời vẫn còn rất mạnh mẽ. Trước lúc xuất phát, Nghiêm Hạo giúp Tiểu Tiểu đội mũ cùng mặc áo chống nắng, bôi kem chống muỗi, đem bình nước rót đầy, kiểm tra tốt hộp thuốc trong túi, lúc này mới dắt tay bé xuất phát.

      qua rừng cây , đằng sau chính là rừng rậm tự nhiên, có rất ít người tới bên này, cho nên cũng căn bản có đường núi nào cả. Vì đề phòng các bạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngoại trừ thầy giáo mở đường, cơ bản cách vài bạn có thầy giáo trông chừng, đội ngũ đằng sau theo là vài vị bảo vệ cùng nhân viên cứu hộ.

      Các bạn học, người nhà phải theo, bởi vì muốn bồi dưỡng ý thức độc lập bọn tốt hơn. Cho nên, khi gặp những chỗ dốc đứng hoặc nhiều đá vụn, cũng đều muốn các bạn dựa vào sức của chính mình leo lên, thầy giáo bên quan sát, nhưng giúp đỡ. Đương nhiên, khi học dã ngoại, các vị phụ huynh có hứng thú cũng có thể theo phía sau đội ngũ cùng nhau học tập, nhưng cho phép nhúng tay vào việc của bọn .

      Nghiêm Hạo đem đồ hai người muốn dùng đều chứa ở trong ba lô của , cho nên, Diệp Tiểu Tiểu thân nhàng cái gì cũng mang. Nhưng mặc dù như vậy, sau khi lên núi có thời gian ngắn, nhóc vẫn mệt đến mức thở hồng hộc. Nhân lúc thầy giáo giảng giải kiến thức cho mọi người, Nghiêm Hạo lấy ra ấm nước đưa cho uống vài ngụm, sau khi uống xong, mình cũng uống hớp liền đem ấm nước cất vào.

      "A Hạo, mệt quá!" Bởi vì vận động, khuôn mặt Diệp Tiểu Tiểu phơn phớt hồng.

      Nghiêm Hạo nhìn xung quanh, đúng lúc có cây to vượt qua phân cành bị thân cây khác ngăn chặn nghiêng duỗi xuống, Nghiêm Hạo ôm nhóc ngồi cành gỗ, còn chính mình ở bên dưới đưa tay ra bảo vệ , "Trước tiên ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi chút."

      nhóc của hao hết sức lực rồi. Những đứa trẻ khác mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi hoặc trong lúc thầy giáo giảng giải kiến thức, đều ngồi đất hoặc cả người hoàn toàn nằm xuống, mà bé con của chỉ dựa vào mình nghỉ ngơi qua loa thôi, so với những người khác mà , làm rất khá .

      Thầy giáo nhìn thấy các bạn đều rất mệt mỏi rồi, liền để cho nhân viên theo lấy ra nước trái cây trước đó ướp lạnh tốt phát cho mọi người, để cho bọn họ nâng cao tinh thần. Trong lúc các bạn uống đồ, thầy giáo tiếp tục giảng kiến thức, "Các bạn học, vừa rồi chúng ta mới , mạng nhện hướng mặt về phía nam, như vậy cửa hang của tổ kiến lại là hướng về ở đâu đây? Bởi vì con kiến đều thích những nơi ấm áp, khô ráo, ẩm ướt, cho nên cửa hang của bọn họ phần lớn hướng mặt về phía nam. Tốt lắm, các bạn học, cúi xuống, chúng ta cùng nhau quan sát cái tổ kiến này chút, nhưng mà, cũng nên cẩn thận, trong rừng rậm, bất kể chúng ta nhìn thấy cái gì, đều chú ý nên chọc giận bọn họ, càng nên phá hoại chỗ ở của bọn chúng. Con kiến tuy , có thể đuổi con voi! Cho nên, các bạn học cũng nên khinh thường bọn chúng! Được rồi, nhìn xuống, để thầy giảng cho các em chút..."

      Bởi vì khi bọn xuống núi, mệt mỏi nằm hết xuống, nên ở bãi tắm tạm thời tắm rửa sạch mùi mồ hôi ở người xong, được hưởng thụ trực tiếp bữa tối phong phú của các vị phụ huynh cùng nhân viên nhà bếp chuẩn bị. Bữa tối làm vô cùng phong phú, vì thưởng cho bọn vất vả, cũng là vì bổ sung phần thể lực mất của bọn , ngày mai, còn có thử thách mới chờ bọn họ đấy!

      Chương trình học buổi tối là quan sát những vì sao, phân biệt chòm sao.

      Ban đêm đỉnh núi có chút lạnh, vì phòng ngừa cảm lạnh, Nghiêm Hạo giúp Diệp Tiểu Tiểu mặc quần áo cùng tất để giữ ấm.

      "A Hạo, nhìn những vì sao, nhìn những vì sao kìa!"

      "Ừ!" Nghiêm Hạo ngăn chặn nhóc vô cùng kích động, buộc chặt dây giày của , lúc này mới đứng lên hướng về phía duỗi ra hai tay, "Tốt lắm!"

      Diệp Tiểu Tiểu trực tiếp nhào tới ôm lấy , "Đó, xem những vì sao! A Hạo tốt!"

      "Ừ! Chúng ta ra ngoài !" Trong lều mờ tối, Nghiêm Hạo nhìn gò má nhóc đôi mắt rạng rỡ loang loáng, dắt tay Diệp Tiểu Tiểu ra bên ngoài lều.

      Lúc này, phần lớn bọn đều chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ xuất phát.

      Trường học vì thành công của buổi chơi xuân này, để lưu lại bất kỳ tiếc nuối nên trước đó cũng là làm rất nhiều công tác chuẩn bị, trong đó, quan sát khí hậu chính là phần vô cùng quan trọng. Vì để cho bọn có thể chứng kiến ánh sao sáng lạn, ngoại trừ trời thể mưa, còn phải chọn chỗ sáng sủa, ban đêm mây mới được.

      "A Hạo A Hạo! Nhìn vệt ánh sáng dài, giống như cạp váy mềm mềm dài dài. màu bạc dài mảnh, có phải chính là ngân hà hay ?"

      "Ừ."

      "Mềm mềm dài dài, có hình dáng giống như ăn rất ngon! A Hạo, cậu xem, những vì sao như giống như là những viên đá quý đính cạp váy đúng ?"

      "Ừ."

      "A Hạo, Tiểu Tiểu cũng có chiếc váy như vậy, là ba mua Tiểu Tiểu mua đấy! Vô cùng vô cùng đẹp, đến lúc đó Tiểu Tiểu mặc cho A Hạo xem được ?"

      "Tốt!" Nghiêm Hạo nhìn hai tròng mắt nhóc sáng rực, trong khoảnh khắc, cảm thấy ở trong con mắt tiểu nương thấy được toàn bộ ngân hà, cũng nhìn thấy toàn bộ thế giới của .

      Đương nhiên! Về sau i mỗi bộ quần áo của cậu, đều phải mặc cho tớ xem, phải sao? Nghiêm Hạo trong lòng thầm bổ sung.

      "A Hạo, cậu xem cái kia có phải là sao bắc đẩu thầy giáo hay vậy!"

      "Ừ."

      "Sao Bắc đẩu là cái đuôi gấu lớn, ừ... A! A Hạo, tớ tìm được gấu lớn rồi, nhìn , là ở chỗ đó! Vì sao bên này… còn có bên kia… những vì sao như vậy như vậy... Còn như vậy thẳng hàng cạnh nhau chính là gấu lớn!"

      "Ừ."

      "Sao Bắc đẩu tranh cãi chỉ hướng sao Bắc Cực... A, tìm được rồi! Tại đó, nơi đó là bắc đẩu ! Sao Bắc Cực là cái đuôi gấu ! Nhưng... bắc đẩu mới nhìn tuyệt đối giống như gấu con..."

      Nhìn cái miệng nhắn của nhóc bức xúc bẹp xuống, con ngươi Nghiêm Hạo lóe qua nụ cười, tràn ngập dịu dàng.

      Dưới trời sao sáng chói,

      Cậu nhìn những viên đá quý màu bạc

      Mà tớ,

      nhìn cậu.

      "Ừ... Đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ hướng đông, trái đất là mùa xuân; đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ hướng nam, trái đất là mùa hạ; đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ hướng tây, trái đất là mùa thu; đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ hướng bắc, trái đất là mùa đông... A Hạo, phương đông ở nơi nào?"

      Nghiêm Hạo cười chỉ hướng cho .

      "Oa! , đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ hướng đông! Sao Bắc Cực ở đó, mà đuôi chùm sao Bắc Đẩu là hướng đông, ừ, bắc dưới nam trái tây phải đông... Cho nên, chỗ đó chính là hướng tây! A Hạo, tớ có đúng hay ?"

      "Ừ!" Nghiêm Hạo gật gật đầu, khen ngợi , "Tiểu Tiểu học rất khá!"

      "Ha ha ha!" nhóc cười lên khanh khách, sau đó với các vì sao , " vui vẻ! Tiếp theo, tớ muốn cùng A Hạo tìm ra! A Hạo, ánh sao ở nơi nào đây... A, ở bên kia, tìm được rồi! A Hạo, mau nhìn, cậu ở đó, xinh đẹp! Từ nơi này sáng đến bên kia…. đẹp..."

      Ngày hôm nay là leo núi nên tất cả đám nhóc con đều mệt mỏi. Buổi tối, bọn đều ngủ mang theo hương vị đặc biệt ngọt ngào, ngoại trừ người.

      Nghĩ lại cuộc chuyện cùng nhóc trước khi ngủ, Nghiêm Hạo rối rắm đến cách nào chìm vào giấc ngủ.

      "Tiểu Tiểu, thích tớ, phải... ừ, liên tục thích đó!"

      "Ừ! Giống như ba , vĩnh viễn Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu cũng như ba Tiểu Tiểu, vĩnh viễn thích A Hạo!"

      "Là vĩnh viễn, đúng vậy, nhưng mà... giống như ba thích cậu mà giống… nhau, mà là, mà là..."

      "Mà là cái gì? A Hạo? A Hạo, cậu làm sao..."

      Cùng chuyện, làm cho đột nhiên bừng tỉnh, ra là, của , còn biết tình là gì... Như vậy, như vậy... tình cảm đối với cuối cùng là...
      h0903nhunhu, linhdiep17, Dunghyt975 others thích bài này.

    2. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 14: Nghiêm Hạo bị ốm

      Sáng sớm, trong rừng chim chóc kêu thanh thúy chính là chuông báo tốt nhất. Tia ánh mặt trời soi nghiêng vào từ cửa sổ , chiếu lên chăn đệm.

      Diệp Tiểu Tiểu từ trong giấc mơ tỉnh lại, nhưng mà dụi dụi mắt xong lại lật người ngủ tiếp, cho đến khi cái loa của thầy giáo vang lên, bỗng nhiên mới ngồi bật dậy.

      Mà Nghiêm Hạo lần đầu tiên phá lệ dậy muộn hơn so với Tiểu Tiểu.

      "A Hạo, mau rời giường ! Hôm nay chúng tớ còn phải xem con cừu cùng bò sữa đấy! A Hạo, mau đứng lên vắt sữa bò, nếu bữa sáng có uống! A Hạo! A Hạo? A Hạo... A Hạo, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi?"

      "Ừ." Nghiêm Hạo mí mắt giật giật, cuối cùng cũng mở mắt.

      Diệp Tiểu Tiểu ghé sát vào , cảm thấy kỳ lạ, "A Hạo, cậu làm sao vậy? Làm sao có bộ dạng vô cùng mệt mỏi thế?”

      "Tiểu Tiểu, đừng! Đừng tới gần tớ, lây bệnh." Nghiêm Hạo dịch người về phía sau, kéo dãn khoảng cách cùng nhóc, "Tiểu Tiểu, thực xin lỗi, tớ hình như... Bị ốm rồi! thể cùng cậu xem cừu con, cậu tự mình người khụ khụ... mình cậu , muốn xem quả trứng, được tới gần trâu to còn có gà mẹ ngỗng mẹ của bọn chúng, biết ? Còn có được ở dưới ánh mặt trời trực tiếp phơi nắng, mặt khác... Nhớ kỹ lời tớ vừa mới , cùng với thầy giáo, được quá xa, biết ? Tớ... Hắt xì! Tiểu Tiểu, thực xin lỗi, tớ bắt đầu đến chuẩn bị đồ cho cậu..."

      " cần - - "

      Ngay tại lúc Nghiêm Hạo cố hết sức đứng dậy, Diệp Tiểu Tiểu lắc mạnh đầu, đột nhiên ôm chặt lấy lớn tiếng kêu.

      "Tiểu... Tiểu?" nghĩ tới nhóc lại đột nhiên nhào tới Nghiêm Hạo hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

      " cần! cần A Hạo bị ốm... Ô ô ô... A Hạo..."

      " sao đâu, tớ rất nhanh khỏi thôi. Ngược lại cậu, cậu tự mình nông trường tớ có chút yên tâm, lời tớ vừa mới cậu đều phải nhớ kỹ, biết ?" Nghiêm Hạo đau lòng, thay lau trân châu ngừng lăn xuống, đáy mắt lóe qua quẹt tia tự trách cùng bối rối.

      Tiểu Tiểu luôn rất muốn xem con cừu , nhưng mà... lại thể cùng nàng cùng nhau xem...

      "A Hạo, cần , nằm xuống !" Diệp Tiểu Tiểu mạnh mẽ đem Nghiêm Hạo đè ở giường, đắp chăn cho , "A Hạo, nên cử động, ở chỗ này chờ tớ trở lại!"

      " nên cử động! được đứng lên!" Diệp Tiểu Tiểu chạy đến gần cửa, yên tâm quay đầu lại lần nữa nhấn mạnh.

      Diệp Tiểu Tiểu rất nhanh trở lại, theo phía sau có hai người, người là nhân viên cứu hộ, người là chủ nhiệm lớp bọn họ.

      xác định Nghiêm Hạo bệnh tình xong, chủ nhiệm lớp mới yên tâm rời khỏi lều.

      "Đúng rồi Tiểu Tiểu, cậu còn muốn nông trường học tập hay đây? Nhanh chuẩn bị , chúng tớ chờ cậu!"

      Diệp Tiểu Tiểu lắc đầu, quyết định , " được! Thầy giáo, em muốn lưu lại chiếu cố A Hạo!"

      "! cần! Tiểu Tiểu, cậu và thầy giáo cùng xem con cừu ! Tớ sao." Nghe được lời của Diệp Tiểu Tiểu, Nghiêm Hạo căng thẳng ngồi dậy.

      Tiểu Tiểu thích con cừu như vậy, trước khi đến, nằm mơ cũng gọi con cừu , tại sao có thể bởi vì bệnh tình của mà... Mà bỏ qua được? Tuyệt đối được!

      Nghĩ đến chỗ này, Nghiêm Hạo nhìn về phía Diệp Tiểu Tiểu, lắc đầu ý bảo và thầy giáo cùng nhau rời .

      Nhưng mà, trước đó Diệp Tiểu Tiểu vẫn đối với Nghiêm Hạo gì nghe nấy, lần đầu tiên cãi lời, theo mong muốn của .

      " cần! mình A Hạo ở chỗ này, đơn, hơn nữa A Hạo bị ốm, thể mặc kệ bệnh của A Hạo, Tiểu Tiểu muốn ở lại chăm sóc A Hạo!" Diệp Tiểu Tiểu cứng đầu .

      "Nhưng mà... Cậu phải, vẫn luôn muốn nhìn con cừu sao?" Nghiêm Hạo cúi thấp đầu, có chút do dự, vài phần rối rắm. , cũng có vài phần mong muốn riêng, muốn ở lại cùng , nhưng mà...

      "Con cừu sau này vẫn có thể nhìn mà! So với con cừu , A Hạo mới là quan trọng nhất!" như vậy, biết vì cái gì, trong hốc mắt Diệp Tiểu Tiểu lại lóe ra nước mắt trong suốt.

      Nhìn hai bạn buồn phiền như vậy, nhân viên cứu hộ cười đưa ra ý kiến, nháy mắt đối với Nghiêm Hạo đạo, "Dù sao cũng giống như Tiểu Tiểu , cừu con lần sau xem cũng được. Bạn , có đôi khi, quá mức miễn cưỡng mình làm cho người mình để ý hoang mang lo lắng đấy! Lúc này thay vì để cho nhóc lo sợ yên tâm ra ngoài, còn bằng để nhóc ở bên cạnh mình yên tâm, cậu đúng ?"

      Hai đứa này đều rất để ý đến cảm nhận của đối phương! Cậu nhóc này chăm sóc cho nhóc rất tốt nhưng lại sơ sót quan tâm chính mình nên bị mệt nhọc quá độ!Chắc vì vậy lúc này mới bị cảm!

      Đối mặt với vị bác sĩ trẻ cố pha trò, Nghiêm Hạo chẳng đúng sai, cúi đầu xuống, đôi mắt thâm trầm nhúc nhích giống như bầu trời đêm tối đen, mênh mông.

      Sau lúc, Nghiêm Hạo mới nâng đầu lên, nhìn về phía Diệp Tiểu Tiểu, mỉm cười gật đầu.

      Sau khi được Nghiêm Hạo cho phép, Diệp Tiểu Tiểu hoan hô hét to tiếng, sau đó đối với thầy giáo luôn chờ ở ngoài lều chào hỏi , "Thầy giáo, Tiểu Tiểu ! Tiểu Tiểu muốn ở lại chăm sóc A Hạo!"

      "Tốt lắm, vậy các em ở lại nghỉ ngơi tốt !" Thầy giáo đại khái cũng đoán được kết quả, cho nên cũng nghĩ mà luôn.

      Mặc dù làm theo tiếng lòng của mình để cho Diệp Tiểu Tiểu ở lại, Nghiêm Hạo vẫn còn lo lắng bệnh của mình có thể truyền cho Diệp Tiểu Tiểu hay , mà bác sĩ khéo hiểu lòng người hình như đoán được lo lắng của , chủ động giải thích đối với :

      chỉ vì vô cùng mệt nhọc cộng thêm tinh thần căng thẳng quá mức làm cho sức miễn dịch giảm xuống, cộng thêm ngày hôm qua ra nhiều mồ hôi còn đón gió núi thổi, rất dễ dàng bị lạnh! chỉ bị nóng sốt cảm cúm bình thường, tỷ lệ lây bệnh rất thấp, đề phòng đặc biệt cũng được.

      Biết mình bệnh phải là cảm cúm dễ lây, Nghiêm Hạo lúc này mới yên tâm chút.

      "A Hạo! Tớ lấy nước nóng cho cậu uống thuốc!"

      "Tiểu Tiểu, nhớ phải đem cho bạn Nghiêm Hạo bữa sáng nữa nhé! Hôm nay có bữa sáng gia đình lớn, nhưng mà có phần bữa sáng nhân viên làm, Tiểu Tiểu có thể hỏi dì nấu cơm xin ít cháo nhạt, biết ?"

      "Biết rồi! chị Tạ! Tiểu Tiểu chăm sóc tốt cho A Hạo!" Diệp Tiểu Tiểu dùng sức vỗ bộ ngực bảo đảm .

      "Ừ, tốt! Như vậy, chị ra ngoài trước! Đợi đến thời điểm ăn cơm trưa, chị lại tới đây khám lại lần. Thời gian trước đó, chị cũng luôn luôn ở trong cái lều bên kia, có chuyện gì đều có thể tìm chị, biết ?" Nhìn thấy Diệp Tiểu Tiểu gật đầu, lúc này bác sĩ mới mang theo cái hòm thuốc của mình ra ngoài.

      Nghiêm Hạo uống chút cháo, uống thuốc xong, liền bị Diệp Tiểu Tiểu bắt ép nằm xuống, bởi vì đêm qua mất ngủ cộng nghỉ ngơi tốt, cho nên rất nhanh ngủ thiếp . Tỉnh lại lần nữa là hai giờ sau.

      Mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cách tấm chăn nằm ở người . Bị nhóc bao lấy như vậy, ngủ giấc ngon lành toát người mồ hôi, Nghiêm Hạo cảm thấy toàn thân thoải mái, nhiệt độ cơ thể ổn lúc trước cũng thay đổi trở lại bình thường.

      Nhưng mà, tại cảm thấy... Có chút nóng quá mức... nhóc dùng thảm đem bọc lại cực kỳ chặt chẽ, hình như sợ vô ý đạp chăn mền , ngay cả bàn tay bé cùng chân của đều áp chặt người , giống như gấu con ôm lấy thân cây, ôm chặt.

      lông mi nhóc còn dính bọt nước , ngay cả khi ngủ cũng run lên cái, như bướm đen nhàng vỗ cánh, đẹp mắt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

      Giây phút này, biết tại sao, Nghiêm Hạo đột nhiên cảm thấy bình thường trở lại.

      Mặc dù, của biết tình , vậy sao? Chỉ cần là đủ rồi phải sao?

      còn có thời gian, nàng hiểu, từ từ dạy cho . hiểu cái gì là , như vậy liền tự mình cùng trải nghiệm, cho biết cái gì là tình ! Mà ở trước đó, chỉ cần, đem chăm sóc tốt!

      muốn tin tưởng mình, tin tưởng của , cũng phải tin tưởng - - duyên phận giữa bọn họ!
      Dunghyt97, Chris, lululala5 others thích bài này.

    3. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 15: Cậu có tớ là được rồi

      lúc sau, các bạn khác nông trường học tập cũng về. Khóa học buổi chiều đổi thành thăm quan trái cây trong rừng. Khi bọn trẻ ra ngoài, cha mẹ bắt đầu thu dọn đồ đạc, chờ đến khi bọn vừa về, có thể trực tiếp lên xe quay về trường.

      Buổi trưa, vị bác sĩ kia làm như đến khám lại cho Nghiêm Hạo.

      Diệp Tiểu Tiểu ngồi im bên cạnh Nghiêm Hạo, hai mắt sáng ngời nhấp nháy nhìn chằm chằm nhiệt kế tay bác sĩ, dường như muốn nhìn đến thủng cái lỗ đó. Vị nữ bác sĩ thấy bộ dạng này của , chủ động đưa nhiệt kế cho xem, cười hiền lành tiếng : “Yên tâm ! Tiểu Tiểu chăm sóc bạn học Nghiêm Hạo rất tốt! Cậu nhóc rất nhanh có thể hoàn toàn khỏi bệnh, sau khi ăn cơm trưa uống thêm lần là có thể khỏi hoàn toàn rồi.”

      "Oa, tốt quá!" Diệp Tiểu Tiểu hoan hô, vui vẻ đến gần hướng Nghiêm Hạo, lắc lắc , "A Hạo A Hạo, nghe thấy gì ? Cậu sắp khỏi bệnh rồi! Rất nhanh có tinh thần!"

      "Ừ." Nhìn nhóc vui vẻ, tâm tình Nghiêm Hạo tự chủ thay đổi trở nên tốt lên, "Buổi chiều cùng cậu hái trái cây!"

      Nhưng mà, Nghiêm Hạo vừa dứt lời bên cạnh liền vang lên tiếng phản đối.

      "Bạn học Nghiêm Hạo, bệnh của cậu tuy tốt lên rồi nhưng mà bị bệnh mới khỏi, cũng thể để quá mức mệt nhọc hoặc bị mặt trời chiếu thẳng đến! Khóa học buổi chiều tốt nhất nên !" Nữ bác sĩ tốt bụng đưa ra ý kiến.

      "Tốt! Chị yên tâm, Tiểu Tiểu trông coi A Hạo tốt! Nhất định để cho cậu ấy chạy lung tung!" Diệp Tiểu Tiểu tiếp nhận lời khuyên của bác sĩ, bộ dáng nghiêm túc thề son sắt, chọc cười nữ bác sĩ.

      Nghe lời của bé, Nghiêm Hạo nhàng nhếch miệng, trông coi tốt sao? Ừ, nhất định là như vậy.

      Tiểu Tiểu, nếu quyết định muốn trông nom tớ như vậy, cả đời cũng phải trông coi, đừng buông ra, biết ?

      Nghiêm Hạo bị Diệp Tiểu Tiểu cầu nằm ở giường được nhúc nhích, vì vậy, liền trơ mắt nhìn nhóc đem tất cả đồ dùng nhét vào trong túi xách, cuối cùng khi kéo khóa lên lại phát bên ngoài còn có mấy cái "đồ thất lạc", dùng cách nào cũng thể nhét lọt vào...

      "A Hạo, cái túi này đủ dùng rồi, còn có cái túi nào khác hay ?" Mặc dù dùng tất cả sức lực cũng thể đem tất cả mọi thứ đều nhét vào trong túi, bé có chút chán nản, đành phải hướng Nghiêm Hạo xin giúp đỡ.

      Nghiêm Hạo lắc đầu, nhìn hai tròng mắt của đầy vẻ u mê, mờ mịt, khó hiểu trộn lẫn với nhau, khẽ mấp máy môi, ngoắc ngoắc tay ý bảo mang mấy thứ đó tới đây.

      "Những đồ nào lớn đem nó đặt xuống dưới... Sau đó lại đem những thứ gì nhét vào trong những khe hở này, ấm nước có thể để ở bên ngoài cái túi này, như vậy, là được rồi!" Nghiêm Hạo vừa giải thích lần, vừa làm mẫu Diệp Tiểu Tiểu .

      "Oa! giỏi! A Hạo đều cất mấy thứ đó vào trong túi! siêu quá !" Diệp Tiểu Tiểu tự đáy lòng thở dài , sau đó nhiệt tình kéo thảm lông ngắn, dùng sức lắc lắc, "Tiếp theo là phải gấp chăn mền..."

      "Tớ và cậu cùng nhau gấp." Nghiêm Hạo muốn đứng lên, lại lần nữa bị Diệp Tiểu Tiểu mạnh mẽ đè ngồi xuống.

      " cần!" Diệp Tiểu Tiểu đe dọa, có chút hung dữ trong lời , "Vừa rồi A Hạo sắp xếp xong túi sách, Tiểu Tiểu muốn chính mình gấp chăn mền! A Hạo được phép nhúng tay vào!"

      "... Được!"

      ...

      Lều những người lớn đến thu dọn, cho nên Nghiêm Hạo cùng Diệp Tiểu Tiểu sắp xếp xong đồ đạc của mình có chuyện gì làm nữa. Chỉ chờ các bạn cùng lớp trở lại cùng nhau về nhà .

      "Tiểu... Tiểu Tiểu." Nhìn nhóc yên lặng ngồi xuống, Nghiêm Hạo kéo đến bên cạnh mình.

      "Hử? Làm sao vậy, A Hạo?"

      Nhìn thẳng vào cặp mắt to chiếu lấp lánh của Diệp Tiểu Tiểu, Nghiêm Hạo đột nhiên có chút căng thẳng, "Ừ, vậy... Trước kia có, có bạn nam khác cũng đối với cậu... Tốt như vậy hay ?"

      "Như A Hạo sao?" Diệp Tiểu Tiểu đem ngón tay út đặt ở môi, ngẩng cái đầu suy nghĩ, "Ừ... Hình như có! Ôi chao! Mẹ cho Tiểu Tiểu chơi, Tiểu Tiểu hình như cũng có bạn bè... Nhưng mà ngoại trừ A Hạo!"

      "... vậy chăng?" Ánh mắt Nghiêm Hạo sáng lên, tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ. như vậy, chính là bạn trai đầu tiên của !

      "Kia, vậy tớ có phải là người thứ nhất... ừ, người bạn trai đầu tiên của cậu hay ?"

      Bạn trai đầu tiên? Ba ba có tính hay ? Diệp Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, sau đó phi thường thẳng thắn lắc đầu , " phải! A Hạo, còn có ba ba mà! Ba ba mới là người thứ nhất!"

      Nghe vậy, vẻ mặt Nghiêm Hạo cứng đơ, có chút thất bại.

      " phải vậy Tiểu Tiểu, ba ba tính, biết ?" Nghiêm Hạo vẻ mặt nghiêm túc uốn nắn , bá đạo khoác lên hai vai , bắt ép nhìn thẳng vào hai mắt của mình, "Tiểu Tiểu, tớ mới là người thứ nhất, biết ? Tớ là người thứ nhất cũng là người cuối cùng! Trong sinh mệnh của cậu, chỉ cần có người đàn ông là tớ là được rồi, biết ?"

      Diệp Tiểu Tiểu hiểu lắm, nhưng vẫn ở dưới ánh mắt áp bức của Nghiêm Hạo tự giác gật gật đầu. Đạt được đáp án mình muốn, Nghiêm Hạo rốt cục buông bé ra, cả buổi chiều, mặt lên vẻ mặt mừng rỡ khó hiểu.

      Có lẽ hôm nay cả ngày vừa chăm sóc người khác vừa thu dọn đồ đạc, nên Diệp Tiểu Tiểu rất mệt mỏi, cũng có lẽ là thói quen, mỗi lần Diệp Tiểu Tiểu nhờ xe hầu như đều ngủ. Lúc này đây, lúc sắp xuống xe, lại ngủ lần nữa.

      Nhìn ngủ say, khuôn mặt nhắn yên tĩnh, Nghiêm Hạo nỡ đánh thức , may là bọn họ mang cũng nhiều hành lý lắm, có thể đeo balo hành lý sau đó ôm nàng.

      Đợi đến lúc sau khi xuống xe, Nghiêm Hạo tìm đám người, phát bốn phía đều tìm được bóng dáng cha mẹ mình, khỏi tối mặt!

      Đây đúng là đôi cha mẹ có trách nhiệm!

      phút đồng hồ trước, tại Nghiêm gia.

      "Chồng, đón bọn trẻ à? Bọn họ học trở về chắc chắn rất mệt mỏi, nhanh đón bọn chúng !" Mẹ Nghiêm từ trong phòng bếp thò đầu ra dặn dò ba Nghiêm .

      "Ừ, đừng nóng vội đừng nóng vội, xem hết tập này !" Ba Nghiêm qua loa .

      "Lúc nào phát lại xem được à? Bọn chắc cũng trở về tới trường học, nhanh lên !"

      "Biết rồi biết rồi, chờ đá hết hiệp này rồi ! Đừng thêm nữa!"

      Kết quả… kết quả chính là Nghiêm Hạo ôm Diệp Tiểu Tiểu khiêng hành lý về đến nhà , ba Nghiêm vẫn còn xem trận thi đấu bóng đá...
      Chris, JupiterGalileo, linhdiep172 others thích bài này.

    4. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 16: Tớ bảo vệ cậu tốt!

      Buổi tối sau hôm chơi xuân về, Nghiêm Hạo, Diệp Tiểu Tiểu ngồi cùng chỗ, cùng ba Nghiêm xem tin tức thời .

      Thời , bởi vì trong nửa tháng thành phố X bị sương mù dày đặc bao phủ liên tục, nên phần lớn dân cư đều trốn ở trong nhà dám ra khỏi cửa. Người đường phố lác đác vài người, xe công cộng lần lượt dừng vận hành…

      Nhìn bức ảnh trong TV mảnh mờ mịt, Diệp Tiểu Tiểu chỉ chỉ nó hỏi, “A Hạo, cái đen sẫm kia là cái gì? Vì sao tất cả mọi người được? Là vì vật kia đối với chúng ta tốt sao? Nó làm tổn thương chúng ta sao?”

      “Haha! Tiểu Tiểu, vật kia là sương muối, nó làm chúng ta bị thương. Nhưng mà cần lo lắng quá đâu, thành phố K của chúng ta khí rất tốt, tạm thời xuất sương muối.” Ba Nghiêm cười .

      "A Hạo, đúng vậy ?" Diệp Tiểu Tiểu nhìn về phía Nghiêm Hạo hỏi.

      Bây giờ Nghiêm Hạo đối với Diệp Tiểu Tiểu mà chính là con người vạn năng, chỉ cần là Nghiêm Hạo chắc chắn đúng.

      Đối với càng ngày càng ỷ lại cùng đề phòng với , Tiểu Nghiêm run run, rất vui vẻ vì mong muốn được thực .

      "Ừ." Nghiêm Hạo gật đầu, cầm tay của bé. Trong nội tâm dâng lên niềm tin chắc chắn - - cậu yên tâm, cho dù có sương muối ở đây, tớ nhất định bảo vệ cậu tốt!

      Từ đó về sau, mỗi lúc trời tối Nghiêm Hạo tranh thủ xem dự báo thời tiết tivi, cho dù ba Nghiêm đến giờ mà quên mở tivi, Nghiêm Hạo cũng chủ động bật ti vi lên, khiến cho ba Nghiêm cảm động lúc lâu, cho là con trai quan tâm , lại nghĩ rằng Nghiêm Hạo chỉ là vì nhìn xem thời tiết có tốt để ngày hôm sau xác định kế hoạch đưa nhóc ra ngoài chơi.

      Mặc dù thành phố K hoàn cảnh rất tốt, nhưng Nghiêm Hạo cảm thấy cần phải làm tốt công tác chuẩn bị. thể , có đôi khi bọn nghiêm túc còn cố chấp hơn người lớn rất nhiều.

      Khoảng thời gian này nhiệt độ vô cùng tốt, quá lạnh cũng quá nóng, nhiệt độ vừa phải làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, hơn nữa cũng rất thích hợp mang đồ ăn. Mùa đông trời rất lạnh, thức ăn rất nhanh có bị nguội lạnh. Mùa hạ trời quá nóng, thức ăn dễ dàng bị ôi thiu. Mà ở vào cuối mùa xuân, loại thời tiết này rất thích hợp mang cơm hộp đến trường học.

      Nghiêm Hạo phát , Diệp Tiểu Tiểu lúc ăn cơm ở căn tin, món ăn thích đều bị bỏ lại. cảm thấy như vậy rất khỏe mạnh, tốt cho phát triển, sợ nhóc đủ dinh dưỡng, ý tưởng làm cơm hộp bắt đầu nảy mầm trong đầu.

      Vì vậy, mấy ngày nay, cơm trưa của Diệp Tiểu Tiểu đều do Nghiêm Hạo mình phụ trách.

      "A Hạo A Hạo, buổi trưa hôm nay ăn cái gì?"

      Nhìn đôi mắt trong suốt của tỏa sáng, Nghiêm Hạo mở nắp hộp cơm tiện lợi ra cho bé.

      "Oa! Là cơm nắm gấu mèo! Gấu mèo cầm theo bông hoa hồng, ăn gậy trúc này! Ý, còn có khoai tây hình khuôn mặt tươi cười!"

      Lúc này, trong phòng học chỉ có hai người bọn họ, những bạn học khác đều chạy tới căn tin ăn cơm trưa. Nhưng mà, Nghiêm Hạo cảm thấy như vậy rất tốt, trong phòng học to như vậy, chỉ có hai người và Tiểu Tiểu, cùng nhau ăn cơm trưa, có người khác làm phiền vướng bận chân tay nên hai người bọn họ yên tĩnh cùng nhau dùng cơm trưa, tốt!

      "Oa! Ăn ngon! A Hạo làm cà rốt so với các bác các dì trong phòng ăn làm ngon hơn, ăn được nhiều hơn!"

      "Ừ." Nghe nhóc sợ hãi than phiền, đôi mắt Nghiêm Hạo lóe lóe, duỗi ra bàn tay bé lấy hạt cơm dính khóe miệng nhóc, "Nếu ngon như vậy phải ăn hết nhé."

      "Ừ!" Diệp Tiểu Tiểu mạnh mẽ gật đầu, khoa tay múa chân cất tiếng hoan hô, "Ăn sạch , ăn sạch ! Tiểu Tiểu là đứa bé ngoan, kén ăn!"

      "Ừ."

      Nhìn lại lần nữa hộp cơm hết sạch, Nghiêm Hạo cảm thấy thỏa mãn vô cùng, càng củng cố thêm quyết tâm dậy sớm làm hộp cơm tiện lợi. Đem hộp cơm cất kỹ, lấy ra khăn giúp nhóc lau khóe miệng vấy mỡ, nhìn ăn no xong mang vẻ mặt thỏa mãn, Nghiêm Hạo cưng chiều cầm bàn tay bé của , "Tệ hay tệ?"

      " tệ!" Diệp Tiểu Tiểu lắc đầu.

      "Ừ. Tớ cũng vậy, thấy tệ chút nào."

      Nhưng mà sau lúc, Nghiêm Hạo nhìn nhóc nằm trong ngực đảo hướng từ lúc nào, khóe môi bắt đầu dần dần cong lên, loáng thoáng lộ ra hai cái răng cửa nho trắng noãn.

      Chương 17.1: Tim A Hạo đập nhanh

      Kể từ ngày Nghiêm Hạo với Diệp Tiểu Tiểu ở trước mặt những người khác nên gọi là chồng, Diệp Tiểu Tiểu rất ít gọi là chồng. Nhưng mà, cũng bởi vậy, Nghiêm Hạo cảm thấy có chút lo lắng, cảm thấy, cần phải phải nhắc nhở nhóc này tý về chuyện này, sợ nhóc quên.

      "Tiểu... Tiểu Tiểu, cậu còn nhớ , về sau cậu lớn lên muốn làm cái gì sao?" Nghiêm Hạo thử dò xét hỏi.

      "Làm chính mình!" Thanh Diệp Tiểu Tiểu vang dội đáp.

      " phải vậy. phải là cái này." Thấy nhóc quên, Nghiêm Hạo có chút lo lắng.
      h0903nhunhu, linhdiep17, Chris3 others thích bài này.

    5. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 17.2: Tim A Hạo đập nhanh
      Diệp Tiểu Tiểu đem ngón trỏ để ở môi, bộ dáng nghi ngờ mờ mịt.

      phải là làm chính mình sao? Nhưng mà, hồi trước A Hạo phải , chỉ cần luôn luôn làm chính tốt rồi mà?

      "Ừ... Cậu, cậu suy nghĩ nghĩ, giống như, như kiểu ba mẹ… bọn họ..."

      "A, tớ biết rồi! Là gả cho A Hạo làm vợ A Hạo có đúng hay ?"

      "Ừ... Đúng… phải." Nghiêm Hạo dụ dỗ Diệp Tiểu Tiểu ra đáp án mình muốn, đến lúc chờ Diệp Tiểu Tiểu ra xong, chính ngược lại lại đỏ mặt, "Cho… cho nên..."

      "Cho nên lớn lên về sau, Tiểu Tiểu phải làm tốt, trở thành người vợ đảm của A Hạo! Có đúng hay ?" Diệp Tiểu Tiểu chủ động chặn lại lời Nghiêm Hạo chưa hết, chí khí ngất trời.

      "Ừ... Ừ! Là... Đúng vậy, cho nên, cậu phải nhớ kỹ! Đừng... Đừng quên lời cậu hôm nay!" Mặc dù biết học được từ nơi nào cụm từ "Vợ đảm ", nhưng kết quả cuối cùng khá tốt nên bạn Tiểu Nghiêm tương đối hài lòng!

      Nhưng mà...

      Người vợ đảm sao? Tốt, Tiểu Tiểu, tớ chờ! Chờ cậu trở thành người vợ đảm của tớ.

      Ba Nghiêm mẹ Nghiêm phát , kể từ sau khi Diệp Tiểu Tiểu đến ở cùng bọn họ, con trai của mình thay đổi rất nhiều. ví dụ như, trước kia con trai mình chỉ xem phim khoa học viễn tưởng hoặc là xem chương trình trinh thám mạo hiểm, bây giờ lại phải xem “Vua đầu bếp” là cùng Diệp Tiểu Tiểu cùng nhau xem thế giới động vật, thậm chí, thỉnh thoảng còn có thể xem phim hoạt hình, thay đổi vô cùng to lớn!

      Mẹ Nghiêm nhớ , trước kia mua cho con trai DVD phim hoạt hình, thế mà con trai ngay cả nhìn cũng nhìn cái liền ném ở bên, bây giờ bám rất nhiều bụi! Nhưng mà, đến mà xem, tại cần bất cứ ai thúc giục, tự xem phim hoạt hình, tốt quá! Nhóc con ý mà, nên chơi đồ chơi của trẻ con, như vậy mới giống đứa bé chứ! Mỗi ngày khuôn mặt nhắn căng thẳng trầm, làm hại bà cho là bị hội chứng mặt than.

      Đều , sau lưng mỗi người đàn ông thành công đều có người phụ nữ tốt! Những lời này quả nhiên sai!

      "A Hạo, cái này là đặt vào chỗ này sao? Nhưng khi đứng lên nhìn kỳ lạ, cổ gấu con hình như thấy?" Diệp Tiểu Tiểu cầm lấy miếng hình ghép, vẻ mặt rối rắm.

      Nghiêm Hạo lời nào, yên lặng từ bên trong đống miếng ghép hỗn loạn, tìm ra miếng đưa cho .

      "Haaa, cổ ở chỗ này!" Diệp Tiểu Tiểu vui vẻ mà đem cổ gấu con lắp vào.

      Lúc này đây, Nghiêm Hạo mua cho nhóc bộ ghép hình chủ đề là “Gia đình gấu con vui vẻ”. Nghiêm Hạo thích xem bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ của nhóc. là hai người cùng nhau chơi đùa, có thể phần lớn thời gian đều là chơi, nhìn.

      Mỗi ngày buổi chiều tan học về nhà, bọn họ cũng cùng nhau ghép tranh. Thỉnh thoảng, nhóc biết rằng trong lúc chơi vẽ tranh, Nghiêm Hạo ở sau lưng cách đó xa yên lặng lấy ru bích ra chơi. Đợi đến ăn cơm no xong, tiếng trước khi ngủ, bọn họ cùng nhau làm bài tập.

      Buổi tối khi ngủ, Nghiêm Hạo thích ôm bé. Có khi trong lúc Nghiêm Hạo ôm lấy Diệp Tiểu Tiểu, trong tay của cũng ôm con gấu bố lớn nhất, hai người nằm cùng hướng với nhau, Nghiêm Hạo từ phía sau lưng ôm lấy bé, nghe , đây là tư thế ngủ thoải mái nhất dành cho những người nhau. Cũng có khi ôm gấu bông, trực tiếp ôm lấy Nghiêm Hạo cùng đối mặt mà ngủ, mỗi lần trong hoàn cảnh như vậy, tim Nghiêm Hạo đập như muốn nhảy ra ngoài

      Cũng giống tại.

      Tắt đèn xong, trong phòng yên tĩnh vô cùng, tiếng tim Nghiêm Hạo đập rối loạn nghe rất ràng. Lúc Diệp Tiểu Tiểu ngủ, thân thể so với Nghiêm Hạo thấp hơn cái đầu, cách khác, lúc hai người ngủ quay mặt vào nhau, đầu Diệp Tiểu Tiểu đúng lúc đặt ngực Nghiêm Hạo.

      "A Hạo, lồng ngực cậu vang lên tiếng thùng…thùng!" Diệp Tiểu Tiểu giống như là phát châu lục mới vậy, ngạc nhiên kêu lên.

      "Ừ." Nghiêm Hạo có chút căng thẳng, mặt nóng lên lúc. may là trong phòng tắt đèn, mờ tối mảnh, chỉ có vài vệt ánh trăng chiếu xuống từ cửa sổ, nhưng chiếu biểu cảm mặt . Nhưnh mà, đôi mắt sáng rực kia ngược lại có thể thấy được ràng.

      "Tim của Tiểu Tiểu cũng đập, nhưng mà có đập nhanh như A Hạo, tại sao lại như vậy chứ?" Diệp Tiểu Tiểu đem bàn tay bé đặt ngay tim của mình thử xem xét, lúc sau lại sờ trước ngực Nghiêm Hạo, chọc cho thân thể bé trai càng cứng ngắc.

      " mà, hơn nữa tim A Hạo so với Tiểu Tiểu đập mạnh hơn nhiều! tin A Hạo tới nghe mà xem!"

      Đôi mắt Nghiêm Hạo lóe lóe, yên lặng chôn đầu, đem lỗ tai áp vào tim Diệp Tiểu Tiểu.

      "Như thế nào? A Hạo, Tiểu Tiểu đúng hay ?" Diệp Tiểu Tiểu thấy Nghiêm Hạo cử động người mình, tự chủ duỗi bàn tay bé ra bảo vệ đầu Nghiêm Hạo.

      "Ừ." Nghiêm Hạo đáp lại, đưa tay ra ôm lấy phần eo , "Tiểu Tiểu, ngủ ngon."

      "Ừ! Ngủ ngon, A Hạo!"

      Diệp Tiểu Tiểu rất nhanh truyền ra tiếng hít thở vững vàng, mà nghe tiếng tim đập vững vàng của nhóc, Nghiêm Hạo cơn buồn ngủ rất nhanh kéo đến, sau đó lâu cũng ngủ say.

      Đây là lần đầu tiên, Diệp Tiểu Tiểu lấy tư thế ôm bảo vệ Nghiêm Hạo chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Hạo hề giống như ban ngày mạnh mẽ, ngược lại rất yên tâm vùi trong lòng , tận hưởng vòng ôm của người .

      Tư thế ngủ của hai người lần đầu tiên bị đảo lộn, nhưng mà xem ra cũng rất phù hợp!
      h0903nhunhu, Chris, JupiterGalileo3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :