1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược y tùy thân không gian - Túy Tịch Vân (23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5:
      Ed + bt: Thái Thái

      Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày ăn điểm tâm xong, chỉ cần trời mưa, Lạc Y phải phía sau núi hái thuốc, Vân Nương tuy rằng ngạc nhiên nữ nhi đột nhiên nhận thức dược liệu, nhưng nàng nghĩ đến Lạc Y có người dạy trong mộng, nên vẫn chưa nghi ngờ gì, hơn nữa Vân Nương đau lòng nữ nhi nhà mình, lo lắng an toàn của Lạc Y, kiên quyết muốn cùng, Lạc Y đành phải đồng ý, vì thế mấy ngày tiếp theo, hai mẹ con thu thập rất nhiều thảo dược, viện cơ hồ còn chỗ phơi.

      Hôm nay thời tiết chuyển tốt, Vân Nương ngồi hòn đá trong sân thêu hoa, mỉm cười nhìn bóng người nho ngừng bận rộn, phơi, sửa sang lại, cắt miếng, Lạc Y vội chết được. Có chút dược vật cần sao, Vân Nương liền giúp đỡ Lạc Y ở trong sân bắt cái bếp đơn giản, cùng Lạc Y đem dược sấy khô, lại cùng nàng lấy ít vải thô may túi, đem dược liệu phân loại cho vào.

      Lạc Y vùi đầu phơi thảo dược hái ngày hôm qua, thấy cửa viện bị người đẩy ra, thanh quen thuộc truyền đến: "Lâm gia muội tử ở nhà sao?"

      Nghe tiếng đại tẩu vào, Vân Nương thấy vội đứng dậy chào : "Lý tẩu tử, mau tới đây, Y nhi, mau tới chào Lý thẩm."

      Lạc Y buông đồ trong tay xuống, cúi người thi lễ: "Lý thẩm tử hảo, mau mời ngồi."

      Lý thẩm vội vàng kéo Lạc Y, cao thấp đánh giá phen cười : "Ai, vẫn là người đọc sách gia giáo dưỡng tốt, ngươi xem, Y nhi nhà ngươi hiểu biết lễ nghĩa, bộ dáng lại là trăm người có , quả thực làm người ta thích."

      Lạc Y ngượng ngùng cười, vội vàng lấy ghế mời Lý thẩm ngồi xuống, xoay người lại phơi dược diệu. Lý thẩm thấy khỏi hỏi: "Lâm gia muội tử, ngươi này trong viện phơi nắng chính là cái gì nha?"

      Vân Nương cùng Lạc Y nhìn nhau cười trả lời: "Tổ tiên nhà chúng ta trước kia lấy dược liệu làm sinh ý, Lạc Y cũng học qua sư phó của nàng hái thuốc cùng chế dược, mấy ngày nay chúng ta núi hái chút thảo dược trở về, phơi nắng tốt chuẩn bị lên chợ bán kiếm tiền mua ít đồ."

      Lý thẩm nghe vậy cười : "Kia tốt, ta đến chính là muốn cùng ngươi mai họp chợ cùng ta, chúng ta đem đồ thêu giao, ta có rổ trứng chim muốn bán, còn muốn đặt mua ít đồ này nọ trong nhà, sáng sớm mai chúng ta cùng nhau ."

      Vân Nương cười đồng ý, hai người lại ngồi xuống cùng nhau chuyện, hẹn tốt canh giờ ngày mai, Lý thẩm lại khen đồ thêu Vân Nương phen, mới đứng dậy về.

      Sáng sớm hôm sau, Vân Nương sớm chuẩn bị điểm tâm, vội vàng ăn, vốn muốn cho Lạc Y ở nhà giữ nhà, nhưng Lạc Y sợ Vân Nương hiểu dược liệu cùng người tại hiệu thuốc bắc bàn bạc, bèn đòi theo, Vân Nương liền theo ý nàng, hai người vội vàng ăn xong, đóng cửa hướng nhà bên cạnh gọi Lý thẩm cùng nhau đến Châu thành.

      Nguyên lai, các nàng ở tại Vân Vụ thôn, trực tiếp thuộc quản lí của Vân Châu thành, khoảng cách Châu phủ cũng xa, trừ bỏ đoạn đường đất trong thôn, xa bao nhiêu chính là đường lớn nối thẳng đến Châu phủ, nghe Lý thẩm nơi này cách kinh thành xa, thành Vân Châu về phía tây, nếu cưỡi ngựa chỉ cần bốn năm canh giờ là có thể đến, nếu ngồi xe ngựa cũng khoảng ba bốn ngày.

      bao lâu, ba người đến cổng thành, vào thành, Lạc Y lặng lẽ quan sát, chỉ thấy đường người đến người thập phần náo nhiệt, các cửa hàng mọc lên sát nhau, cờ hiệu quán rượu đón gió phấp phới, lời mời chào của người bán hàng rong các loại vang lên liên tiếp, hai bên đường các loại hàng hóa rực rỡ muôn màu, xem cách ăn mặc của mọi người cùng thời Đường sai biệt lắm, dân phong cũng sai, đường thỉnh thoảng có thể thấy ít đại nương tiểu tức phụ ăn mặc trang điểm xinh đẹp dạo phố mua sắm, vẻ mặt sung sướng tự nhiên, nơi chốn đều tràn đầy khí an nhàn bình thản.

      Ba người đến trước tú trang, nghe Lý thẩm đây là tú trang lớn nhất cùng nổi danh nhất thành, Lạc Y xem trước cửa tiệm treo bảng bốn chữ to "Lưu Ký tú trang", cửa hàng ba gian hai tầng lầu, trang hoàng thanh lịch hào phóng.

      Vừa vào cửa chính là đại sảnh rộng lớn, bốn phía treo ít hàng mẫu, bản vẽ hoặc là màn gối linh tinh các loại, vài tú nương chào hỏi khách khứa, lục y nương có đôi mắt to thấy bọn họ tiến vào vội lại đây chào hỏi: "Lý thẩm tử, các ngươi tới , đồ thêu lần trước đều làm xong rồi?"

      Lý thẩm cùng Vân Nương vội vàng đem đồ thêu ra giao cho nàng, lục y nương mở kiện ra xem, vừa lòng cười: " tệ, thêu tốt lắm, Lý thẩm cần phải là quen tay, Lâm thẩm làm thực đẹp, đồ thêu phối màu phi thường cẩn thận, lần trước người giao tới lão bản chúng ta thực vừa lòng." xong lại lấy ra đồ thêu giao cho hai người, cũng thanh toán tiền công lần trước.

      Lạc Y tại lúc các nàng chuyện với nhau, luôn quan sát bày trí của tú trang, xem bản vẽ bốn phía có vẻ nhiều, nhưng cũng chỉ là vài loại thông thường, ở đại Lạc Y nhìn qua nhiều kiểu dáng mới mẻ nên những gì thấy liền có vẻ rất bình thường, tuy rằng kiếp trước Lạc Y thêu hoa gì , nhưng cũng thêu qua mấy bức thêu chữ thập, mấy bức nàng thêu qua so với bản vẽ tại tường biết tốt hơn bao nhiêu lần, hơn nữa ở đại học Lạc Y theo thầy học hội họa thích nhất chính là lối vẽ tỉ mỉ nhân vật hoa cỏ các lọai. Nghĩ đến đây, đột nhiên có ý tường trong đầu Lạc Y lóe qua, chính là tại Lý thẩm bước ra bên ngoài.

      Vân Nương cùng Lý thẩm từ trong tú trang ra, Lý thẩm muốn bán trứng chim thuận tiện còn muốn vấn an vị thân nhân của nàng, hai người liền tách ra, hẹn gặp ở cửa thành lúc chiều.

      Vân Nương hướng người qua đường hỏi thăm hiệu thuốc bắc lớn nhất thành, liền nắm tay Lạc Y trong đường phố sầm uất đến đó.

      đường Lạc Y cũng nhìn thấy vài hiệu thuốc bắc, quy mô cũng lớn, xem mặt tiền cùng bày trí đều sai biệt lắm thời Đường Tống, Lạc Y ở trước cửa chăm chú quan sát phen, nơi này dược liệu cùng phí chẩn bệnh đều tương đối đắt, trình độ chữa bệnh cũng cao, chỉ là tứ chẩn cơ bản (nhìn, nghe, hỏi, sờ ) cùng ít phương pháp trị liệu đơn giản, chỉ it người giàu có mới có thể thỉnh được đại phu giỏi đến xem bệnh, gia đình nghèo sinh bệnh chỉ có thể chịu đựng hoặc tìm mua vài vị thuốc cầu có thể sống sót, hơn nữa mọi người đối với đại phu cũng thực tôn kính, lão bá vừa rồi chỉ đường cho bọn họ thông qua lời có thể thấy tôn sùng trong đó.

      xa chút, trước mặt có người tới, trong khí có mùi thuốc đông y theo gió truyền đến, ngẩng đầu thấy phía trước là loạt cửa hàng, trung tâm là cửa hàng ba gian ở giữa, ngói đỏ, cột có hoa văn màu xanh, đại môn đen nhánh, tấm biển cũng màu đen đề ba chữ "Bảo Cùng Đường" màu vàng.

      vào đại sảnh, chỉ thấy mặt tiền cửa hàng lúc này phân thành hai, hơn phân nửa bên trái bị hai cái tủ đựng dược lớn chiếm lấy, tủ thuốc lớn phía trước trải ra tấm giấy bản lớn, vài người ở đó bận rộn bốc thuốc, bên phải gian buồn , vị đại phu râu dài hơn bốn mươi tuổi ngồi phía sau bàn bắt mạch chẩn bệnh, vài người bệnh ngồi ghế đợi tới lượt mình.

      tiểu đồng áo xanh thấy các nàng tiến vào, vội chạy lại chào hỏi: "Đại tẩu, xin hỏi ngươi là xem bệnh vẫn là bốc thuốc? Thỉnh bên này !"

      Vân Nương nhìn thoáng qua Lạc Y, khỏi nắm tay nàng chặt, cười : "Vị tiểu ca này, ngọn núi chúng ta ở có chút dược liệu, trong tay có ít muốn bán, biết quý hiệu có hay thu mua?"

      Tiểu đồng kia nghe hơi chút ngẩn ra, lập tức lại nhiệt tình đích cười : "Nga, như vậy a, kia mời theo ta đến bên này."

      Giọng điệu cũng có xem các nàng mặc quần áo cũ nát, Lạc Y khỏi thầm gật đầu, xem ra chưởng quầy lĩnh hội việc buôn bán, tiểu đồng này dạy dỗ tồi.

      theo tiểu đồng vào gian phòng ở hậu đường, đại sảnh bố trí trí đơn giản hào phóng, cái bàn làm bằng gỗ mun, ghế bành xung quanh. Tiểu đồng thỉnh các nàng ngồi xuống, rót hai ly trà đãi khách xoay người thỉnh chưởng quầy. Lạc Y cầm lấy cái chén nhìn kỹ, này cái chén này so với cái ở nhà biết tốt hơn bao nhiêu lần, nhưng màu xanh của chén cũng bình thường, quá xinh đẹp, lá trà chính là bình thường, cũng phải loại trà thông dụng ở đại.

      Chỉ lúc, rèm cửa lay động, vị đại thúc hơi béo khoảng bốn mươi tuổi tiến vào, Lạc Y nhìn cách ăn mặc của hẳn phải là chưởng quầy ở đây, đôi mắt tỏa ra khôn khéo lợi hại, dáng người quá cao có chút béo, mặc kiện y bào màu nâu, đeo đai lưng cùng màu, ăn mặc cũng bình thường, nhưng có vẻ tháo vát hơn người.

      Chưởng quỹ kia đảo mắt người các nàng, ôm quyền thi lễ : "Vị đại tẩu này, bỉ nhân họ Lương, là chưởng quầy ở đây, nghe ngài tay có chút dược liệu muốn bán?"

      Vân Nương gặp chưởng quầy tiến vào, vội vàng đứng dậy thi lễ, có chút câu nệ cùng khẩn trương: "Lương chưởng quỹ người khỏe, tiểu phụ nhân phu gia họ Lâm, đây là tiểu nữ, tổ tiên từng mua bán dược liệu, nay đến nơi này, tay có chút dược liệu nghĩ muốn bán, Lương chưởng quỹ thỉnh xem."

      xong lấy qua túi trong sọt, mở miệng túi đặt bàn cho Lương chưởng quỹ xem qua, Lương chưởng quỹ xem qua từng cái dược liệu, cầm lấy gói dược liệu to nhìn kỹ, lại đưa lên mũi ngửi, trong mắt có ý cười:

      " tồi, thuốc này chất lượng tồi, bào chế cũng tốt lắm, nhìn ra được là người trong nghề làm ra,xin hỏi đại tẩu dược này là vị sư phụ nào bào chế?"

      Vân Nương nghe ngẩn ra, còn chưa trả lời, Lạc Y đứng bên cạnh tiến lên, xoay người thi lễ : "Lương chưởng quỹ người khỏe, dược này là ta cùng mẹ ta bào chế."

      Lương chưởng quỹ nghe xong rất là kinh ngạc, nhìn tiểu nương gầy yếu trước mắt, thân mình nho tuy gầy, nhưng đứng ở trước mặt tự nhiên hào phóng, tuy rằng thân quần áo cũ nát, lại giấu được khí chất hơn người, nhất là cặp mắt trong veo, lóe thông tuệ cùng giảo hoạt, tuổi còn lại cho cảm giác phải như thế.

      Lương chưởng quỹ nhìn tiểu nương trước mặt, trong mắt khó nén kinh ngạc cùng thích:

      "Nga, là ngươi bào chế, Tiểu nương, nghĩ tới ngươi còn tuổi có bổn như thế, Lương mỗ rất bội phục, hảo, thuốc này ta mua, vậy trừ bỏ mấy cái này còn có dược gì phải bán?"

      Lạc Y nháy mắt, lông mi dài che dấu quang mang chợt lóe trong mắt: "Kia Lương chưởng quỹ trước cấp giá cả mấy cái này , những thứ khác chúng ta sau."

      Lương chưởng quỹ nghe vậy ha hả cười: "Tiểu nha đầu thông minh, hảo, ta đưa ra giá tuyệt đối công đạo, dược này ta cho các ngươi năm lượng bạc như thế nào?"

      Lạc Y ở trong lòng yên lặng tính toán phen, vừa rồi ở đường nàng cũng đại khái hỏi thăm ít giá cả dược liệu, Lương chưởng quỹ cấp giá quả đúng mức, vì thế hé miệng cười, lại tiến lên thi lễ : "Đa tạ Lương chưởng quỹ, được rồi, giá liền như ngài ."

      Lương chưởng quỹ nhìn tiểu nương, xem nàng ngôn hành cử chỉ tự nhiên hào phóng, hoàn toàn giống đứa núi, giống tiểu thư khuê các ung dung độ lượng, có lễ nghĩa, khỏi thu hồi tâm tư xem thường đối phương là đứa : "Như vậy, nha đầu, ngươi còn có dược tốt gì mau lấy ra ?"

      Vân Nương xoay người muốn lấy nhân sâm trong sọt ra, lại bị Lạc Y lặng lẽ giữ chặt ống tay áo, Lạc Y quay đầu lại hỏi: "Xin hỏi Lương chưởng quỹ, quý tiệm nhân sâm dưới năm mươi năm định giá bao nhiêu a?"

      Lương chưởng quỹ vừa nghe khỏi thầm kinh hỉ, xem ra hôm nay có thể thu được thứ tốt, cũng thầm bội phục Lạc Y thông minh, nghiêm mặt trả lời: "Nhân sâm là vật hiếm lạ, đừng năm mươi năm, chính là hai ba mươi năm, cũng phải trăm lượng bạc, năm mươi năm cũng phải hai ba trăm lượng."

      Lạc Y nghe vậy khỏi thầm gật đầu, Lương chưởng quỹ xem ra là người đứng đắn, tuy rằng khôn khéo, nhưng trong mắt cũng là mảnh trong sáng, tia giả dối, hơn nữa thái độ đối với các nàng cũng thập phần hòa ái, có vì các nàng là phụ nữ và trẻ em mà có điều lừa gạt, lúc này mới trở lại giỏ trúc lấy ra nhân sâm, cởi bỏ vải bố đem nhân sâm đặt lên bàn: "Lương chưởng quỹ thỉnh xem."

      Lương chưởng quỹ vừa thấy, khỏi kích động mặt có chút đỏ, giọng run rẩy: "Đây là ••• đây là cây nhân sâm trăm năm a!"

      Lạc Y giơ lên khuôn mặt nhắn, trong mắt đúng lúc điểm chút lệ, thanh hơi hơi nghẹn ngào:

      "Lương chưởng quỹ quả nhãn lực tốt, đây đúng là lão nhân sâm, cha ta vì hái nó, ngay cả mệnh cũng để lại trong núi..."

      Lương chưởng quỹ nghe vậy khỏi đồng tình, nhìn hai mẹ con quần áo tả tơi trước mắt, cầm lấy nhân sâm bàn :

      "Hảo, đây là nhân sâm thượng hạng, khó khăn có được, như vậy , ta cho các ngươi cái giá, tám trăm lượng bạc, nha đầu ngươi xem thế nào?"

      Vân Nương nghe xong lời này khỏi lập tức đứng ở nơi đó, tám trăm lượng? Nàng nghe lầm chứ? Lạc Y trong lòng vui mừng, nhưng vẫn kiềm chế kích động cùng vui sướng, bất động thanh sắc :

      "Hảo, Lương chưởng quỹ cho giá cả quả thực công đạo, vậy như vậy , tám trăm lượng ta bán."

      Lương chưởng quỹ vui mừng lộ nét mặt, chạy nhanh nhất có thể giục tiểu nhị lấy bạc, giống như sợ các nàng đổi ý. Lạc Y sợ tiền tài lộ ra ngoài đưa tới phiền toái cần thiết, liền muốn chưởng quầy thanh toán bảy trăm năm mươi hai ngân phiếu, còn thừa năm mươi lăm lượng đổi thành bạc vụn, thanh toán xong, Lương chưởng quỹ lại quên dặn dò Lạc Y, về sau nếu có dược tốt cần bán, nhớ mang cho "Bảo Cùng Đường", Lạc Y nghĩ đến về sau mở tiệm thuốc làm đại phu, nghĩ từ giờ trở nhiều tiếp xúc nhiều nhận thức ít chưởng quầy tiệm thuốc lớn với nàng mà tuyệt đối có lợi, hơn nữa con người Lương chưởng quỹ tồi, có thể qua lại lâu dài, liền đáp ứng.
      Phương Lăng, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6
      ed + bt: Thái Thái

      ra cửa tiệm thuốc, Vân Nương vẫn là có chút tỉnh tỉnh mê mê, căn bản thể tin được trong lòng ngực của mình tại có nhiều bạc như vậy, thỉnh thoảng lấy tay ấn ấn ngân phiếu trong ngực, sờ sờ bạc trong bao đồ, muốn xác định chút mình phải trong mộng, đảo mắt nhìn qua nữ nhi tràn đầy sức sống vui đến thấy mắt, trong lòng trừ bỏ kích động vui sướng lại khỏi từng trận đau lòng, trong mắt liền lên mảnh lệ quang, ngồi xổm người xuống, đem nữ nhi mềm yếu ôm vào trong ngực, nức nở :

      "Y nhi, hảo nữ nhi của ta, nương cám ơn ngươi, vì ngươi nương mới có dũng khí sống sót, ngươi bây giờ còn như vậy có thể giúp đỡ nương kiếm tiền , nương là cao hứng! Trước kia theo nương làm cho Y nhi chịu khổ, tại chúng ta có tiền, nương mua cho ngươi nhiều thức ăn ngon, mua nhiều quần áo đẹp cho ngươi, được ?"

      xong lập tức kéo Lạc Y mua, Lạc Y lại giữ chặt tay áo Vân Nương, đầu dựa vào lồng ngực nàng, mặt tươi cười như hoa:

      "Nương, con qua, về sau con cấp cho nương nhiều nhiều tiền, sư phụ dạy con rất nhiều bản lĩnh, sau này con còn muốn mở tiệm thuốc làm đại phu! tại chút tiền ấy tính là gì? Về sau có nhiều bạc hơn cho nương đếm hết! Ha hả, nương, ta tại mua đồ, người mang con tới Lưu Ký tú trang lần nữa .

      Vân Nương khỏi hỏi: "Còn tú phường làm gì? Nương đem đồ thêu giao rồi, lại lấy, đồ thêu nhiều hơn nhất thời nương làm xong a."

      Lạc Y ha hả cười: "Nương, người nghe con , đến đó nương biết con muốn làm gì."

      Vân Nương biết Lạc Y gần đây thường xuyên có ít ý tưởng kỳ lạ, hơn nữa chuyện lại chuyện càng làm cho nàng kinh ngạc, vì thế liền cưng chiều sờ tóc của nàng, gật đầu, đứng dậy nắm tay Lạc Y hướng tú phường đến.

      đến tú phường, hai mẹ con nàng còn chưa vào cửa, liền nghe thấy bên trong truyền tới giọng sắc bén mà kiêu ngạo: "Đây là tú phường nổi danh gì a, ta chọn đến ba lượt cũng chưa vừa lòng, cũng phải trả tiền cho các ngươi, lần nào tới ta cũng lấy đồ vật này nọ, này là xem thường ta sao? Cái gì tú phường lớn nhất thành, ta xem các ngươi bất quá là có tiếng có miếng thôi, hừ! Lấy ra đồ tốt, ta cho danh dự Lưu Ký tú trang mất hết !"

      Vân Nương cùng Lạc Y vào tú phường, chỉ thấy đại sảnh bên trong vây đống người ầm ĩ tranh cãi ngừng, vài tú nương cùng lão bản hơn bốn mươi tuổi bị phụ nhân quấn lấy, tú nương buổi sáng nhận đồ thêu của Vân Nương cùng Lý thẩm cũng ở trong đấy. người đầu đầy châu ngọc, mùi son phấn xông vào mũi, hoa y phụ nhân mang theo hai nha hoàn ăn mặc lòe loẹt kêu la bên trong, lải nhải này nọ, chưởng quầy bị các nàng đến sứt đầu mẻ trán, hề có lực chống đỡ, chỉ là giải thích nhận lỗi, lục y nương cũng ở bên cười giải thích.

      Lạc Y ý bảo Vân Nương gọi lục y nữ tử, Vân Nương có chút chần chờ nhìn nhìn Lạc Y, nhưng vẫn vẫn tiến đến chen vào đám người, lấy tay nhàng giữ chặt tay áo lục y nữ tử : "Tú , có thể hay phiền toái ngươi tới đây chút, chúng ta có việc muốn tìm ngươi ."

      quay đầu thấy là Vân Nương, vội ra: "Lâm tẩu tử, các ngươi tại sao lại tới? Có chuyện gì ?"

      đợi Vân Nương mở miệng, Lạc Y tiến lên từng bước cúi người thi lễ : "Tú tỷ tỷ, mẹ ta trong tay có chút bản vẽ, biết tiệm các ngươi có cần hay ?" Ánh mắt lại hướng phụ nhân béo bên kia nhìn qua, dừng lại chút : " chừng chúng ta có thể tháo gỡ tình huống tại của các ngươi !"

      vừa nghe nhãn tình sáng lên, hồ nghi nhìn Lạc Y, gặp tiểu nương này vẻ mặt giống đùa, khỏi kinh hỉ : " vậy chăng, kia quả thực tốt quá, các ngươi chờ chút, ta đây phải cùng chưởng quầy."

      qua bên tai chưởng quầy vài câu, chưởng quầy dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn thoáng qua các nàng bên này, lại trấn an nữ nhân béo kia vài câu, gọi người mang trà tới cho béo nữ nhân, nữ nhân kia khinh thường nhìn bên này vài lần, hầm hừ ngồi xuống uống trà. Chưởng quầy cho người hầu ở bên hảo hảo hầu hạ, liền vội tới các nàng bên này.

      Chưởng quầy tiến lên vài bước hướng Vân Nương thi lễ: "Chào muội tử, lão già này là chưởng quầy tú phường này, tiểu đệ họ Lưu, biết các ngươi có bản vẽ gì, có thể cho ta nhìn qua?"

      Vân Nương trong lòng khỏi hoảng hốt , nàng làm gì có bản vẽ cho người ta xem a! định nhận lỗi, lại thấy Lạc Y ra phía trước hướng Lưu chưởng quỹ hành lễ vấn an: "Lưu chưởng quỹ người khỏe, mẹ con chúng ta là từ Tô thành tới đây nương nhờ họ hàng, trong tay mẹ ta đúng là có vài bản vẽ đa dạng, nhưng là tại mang theo người, bất quá ta ghi tạc trong lòng, ta lập tức có thể vẽ ra cho người xem, Lưu chưởng quỹ có thể cho mượn giấy cùng bút mực chút?"

      Lưu chưởng quỹ sau khi nghe khỏi cảm thấy kinh ngạc, có chút tin lời tiểu nha đầu này, ánh mắt nghi hoặc nhìn Vân Nương đứng bên, Vân Nương cũng dùng ánh mắt nghi vấn nhìn nữ nhi nhà mình, lại thấy Lạc Y đối với nàng gật đầu mỉm cười khẳng định, đành theo lời nàng xuống:

      "Lưu chưởng quỹ, xin thứ cho tiểu nữ lỗ mãng, nhà của ta quả có mấy thứ đa dạng, bản vẽ quả ta mang theo người, nếu Lưu chưởng quỹ muốn nhìn, tiểu nữ nhi chính là có thể vẽ ra.”

      ở bên nghe xong ngạc nhiên thôi, thể tin được tiểu nương này còn có bổn như thế, cố ý thử chút, đợi Lưu chưởng quỹ phân phó, chạy lấy đến giấy và bút mực, đặt ở bàn trong đại sảnh, cũng tự mình dọn dụng cụ vẽ tranh cho Lạc Y.

      Lạc Y đến bên cạnh bàn cầm lấy bút vẽ, tồi, tú phường chỉ có giấy và bút mực đầy đủ, hơn nữa các loại màu vẽ cũng có toàn bộ, đều là màu tốt, thuần thục cầm bút đứng lên, bên cạnh Vân Nương, tú , Lưu chưởng quỹ mấy người cùng tiểu nhị muốn xem náo nhiệt đều bị thu hút lại đây, nhìn Lạc Y định liệu trước khi đặt bút, khỏi nín thở, im lặng nhìn Lạc Y vẽ tranh.

      Chỉ lát, bản vẽ muốn tốt lắm, Lạc Y thổi khô nét mực, đưa cho Lưu chưởng quỹ xem, Lưu chưởng quỹ vừa thấy, khỏi trầm trồ khen ngợi liên tục, kiềm chế được kinh ngạc cùng vui sướng, đây là bức "Cẩm lí diễn liên đồ" ( cá chép đùa hoa) bố cục hợp lý, hình vẽ thanh nhã hào phóng, dùng mực đầy đủ mượt mà, càng khó chính là người vẽ, bút lực tinh tế, dùng màu tươi đẹp, đem cá chép chơi đùa sống động, hoa sen cao thượng thanh nhã vẽ vô cùng nhuần nhuyễn, cá kia cùng hoa sen như sống lại giấy, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng chính là bức tranh phi thường như vậy là dưới tay nha đầu chín tuổi vẽ ra.

      Mọi người vây xem phát ra thanh kinh ngạc, béo nữ nhân ngồi bên kia uống trà nghe tiếng cũng nhìn lại đây, thấy bức tranh của Lạc Y lên tán thưởng trong mắt, tay đoạt lấy bản vẽ tay chưởng quầy chật chật tán thưởng:

      " là đẹp mắt, đây mới là đồ ta muốn, Lưu lão bản, thứ này ta muốn, ngươi cho ta cái giá, lại cho tiểu nương này vẽ ra vài bức tranh tốt, ta toàn bộ mua hết."

      Lưu chưởng quỹ gặp béo nữ nhân như vậy, vui sướng vô cùng, vội vàng kêu Lạc Y lại vẽ, Lạc Y hỏi béo nữ nhân bản vẽ muốn dùng nơi nào, hơi suy nghĩ chút, lại tên mấy bản vẽ ra, phân biệt là: "Hỉ thượng mai sao" "Hồ sen sắc thu" "U Lan điệp vũ" cùng"Quốc sắc thiên hương" . Mỗi bức họa xong đều khiến mọi người vây xem tán dương ngớt.

      Nhìn bản vẽ tinh mĩ xinh đẹp trước mắt, Lưu chưởng quỹ cùng béo nữ nhân mừng đến mặt mày hớn hở. Béo nữ nhân đem bức tranh cẩn thận giao cho nha hoàn thu vào, thanh toán cho Lưu chưởng quỹ xong tiêu sái rời .

      Lưu chưởng quỹ đem mẹ con Lạc Y mời vào gian phòng ở hậu viện, vào phòng liền đối Vân Nương cùng Lạc Y làm cái lễ sâu thành khẩn cảm tạ mẹ con các nàng giải vây cho tú phường, giúp Lưu Ký tú phường vãn hồi danh dự. Vân Nương cùng Lạc Y vội hoàn lễ ngừng.

      Mấy người ngồi xuống, tú đưa lên nước trà, Lưu chưởng quỹ đối Vân Nương : "Muội muội đại ân hôm nay, tỷ tỷ ngày sau tất hồi báo, muội muội sinh nữ nhi tốt a, ngươi nha đầu kia giống họa sĩ, tuổi như thế, về sau lớn lên tiền đồ vô hạn, sau này chỉ cần nha đầu có bản vẽ tốt, chỉ cần mang đến chỗ chúng ta, tú phường chúng ta nhất định bạc đãi mẹ con hai ngươi."

      Vân Nương nhìn nhìn Lạc Y, gật đầu : "Tốt, nha đầu chỉ có ít thủ đoạn khiến chưởng quầy chê cười, về sau có bản vẽ tốt, chúng ta nhất định mang lại đây."

      Lưu chưởng quỹ vội phân phó tú lấy bạc, năm bức tranh vẽ tổng cộng cấp Vân Nương còn ngây ngốc mười hai lượng, bức năm mươi hai lượng, lại cùng Vân Nương ước định, về sau bức tranh của Lạc Y năm mươi lượng bạc, bức hai mươi lượng bạc, nếu khách nhân đặt hàng đặt thù, đến lúc đó căn cứ tình huống lại thương định giá cả.

      Lạc Y nghe xong cân nhắc chút, thấy rằng được, vì thế gật đầu đáp: "Hảo, như thế rất tốt, về sau nếu có cầu đặc biệt, hoặc có người đến định vẽ bản đồ dạng thiết kế, ngươi liền phái người đến nhà của ta tìm ta, ta nhất định để cho Lưu chưởng quỹ thất vọng."

      Thỏa thuận xong lại viết xuống phần hiệp nghị, giao cho Lưu chưởng quỹ xem, hai bản đều giống nhau, hai người ký tên đồng ý, Lạc Y lại cho Lưu chưởng quỹ địa chỉ nhà mình, từ nay về sau Lạc Y vẽ bản đồ cho tú phường, mỗi tháng giao hai bức, có khách nhân đặt tính khác, thời hạn ba năm.

      Ký xong hiệp nghị, Lưu chưởng quỹ lại phân phó tú phía trước cửa hàng lấy đến đây bốn bộ quần áo may sẵn, Vân Nương cùng Lạc Y, mỗi người hai bộ, đều là từ tơ lụa tốt nhất làm thành, tú công tầm thường, là đưa cho mẹ con các nàng tạ lễ, Vân Nương vội vàng chối từ cần, Lưu chưởng quỹ lại các nàng phải nhận lấy, Vân Nương từ chối được đành theo lời nhận lấy.

      Cáo từ Lưu chưởng quỹ từ tú trang ra, Vân Nương lần nữa bị nữ nhi nhà mình làm cho kinh ngạc đến ngây người, lại lấy tay ngây ngốc lấy ra mười hai tấm ngân phiếu, tâm tư vẫn thực hoảng sợ, tình hôm nay phát sinh liên tiếp làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, Lạc Y biểu xuất sắc làm cho nàng kinh ngạc thôi, nhìn tiểu nha đầu cười trước mặt, nàng là nữ nhi mới có chín tuổi thôi sao?

      Lạc Y nhìn bộ dáng sững sờ của Vân Nương khỏi ha hả cười rộ lên: "Nương a, này có cái gì ngạc nhiên, con phải đều qua cho người sao? Chút bổn này nọ đều là sư phó dạy con, chính là lão gia gia lần trước con cho nương nghe a, con còn nhiều bổn khác đâu, về sau người còn kinh ngạc, ha hả."

      Lạc Y câu như thể nhắc nhở Vân Nương, nàng ngưng thần nghĩ lát, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ vỗ đầu chính mình cả kinh :

      "Sư phụ ngươi? Y nhi, nương nhớ ra rồi, ngươi quả thực có cái sư phụ, ngươi người nọ trong mộng có phải hay lão đạo nhân râu tóc đều bạc a?"

      Lạc Y khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ: Ân? Tình huống nào? Cái gì lão đạo nhân râu bạc? Đó là ta bừa có được hay , ta có sư phó a! Tất cả là ta bịa ra a! Chính là xem mặt Vân Nương giống như giỡn, khỏi giữ chặt Vân Nương muốn hỏi đến cuối cùng.
      sanone2112, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7
      Ed + bt: Thái Thái

      Vân Nương ngồi xổm người xuống đem Lạc Y ôm vào trong ngực, đem tóc mai rơi hai bên má nữ nhi vén ra nhét vào sau tai, tay thương xoa khắp mặt của nàng, vẻ mặt như suy nghĩ cái gì nhớ lại:

      "Nương đều nhanh quên việc này , kia thời điểm ngươi sinh ra, ở cửa chúng ta đột nhiên có vị lão đạo râu bạc, thân tiên phong đạo cốt, mặc áo bào rộng thùng thình màu xanh, ngươi phúc trạch thâm hậu, ngày sau tất là người tài, vì dân tạo phúc, cũng cùng ngươi có duyên thầy trò, để lại bài tử này đeo cổ của ngươi, rằng hữu duyên về sau tất gặp lại. từ ngày ấy trở nương cũng gặp lại , cũng cơ hồ đều quên còn có chuyện này , nghĩ tới tại cư nhiên xuất ở trong mộng của ngươi, chẳng lẽ là vị thế ngoại cao nhân, bằng chẳng lẽ lại là thần tiên?"

      xong cởi áo Lạc Y, tại cổ lấy ra cái bài đưa cho nàng nhìn xem.

      Lạc Y cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy sợi dây thừng màu đỏ bện lại đeo cổ của nàng, phía dưới sợi dây cái tiểu mộc bài ánh lên màu tím ra bốn phía, kỳ quái chính là này sợi dây cao thấp căn bản tìm thấy chỗ nối, cũng biết mộc bài này là làm sao treo lên, bài tử này lúc Lạc Y tỉnh lại vài ngày liền phát ra, lúc đầu tưởng là cái bùa cầu an linh tinh, cũng để ý, nghĩ tới mộc bài nho này lại có lai lịch cổ quái, hơn nữa còn là "sư phụ" trước đây đưa cho nàng.

      Cầm ở trong tay đón ánh mặt trời nhìn kỹ, chỉ thấy thẻ bài này ngọc cũng phải ngọc, giống như gỗ cũng phải gỗ, phi thường cứng rắn, cũng phi thường bóng loáng, cầm trong tay có cảm giác mượt mà, nhưng đầu gỗ có hoa văn nhợt nhạt mơ hồ nổi tại mặt , hơn nữa mặt ngoài thẻ bài tản ra ánh sáng chói chang, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lóe ra ánh sáng màu đỏ sậm, ngay mặt điêu khắc ít ký hiệu cổ quái dường như là văn tự, mặt trái lại khắc bức tranh sơn thủy, chỉ thấy bức tranh kia có núi cao ngất, mây mù lượn lờ, trong núi có thác nước treo cao, dưới chân núi có thể thấy được tòa nhà gỗ, trước cửa là dòng suối trong suốt, bốn phía cây xanh vờn quanh, núi hoa rực rỡ, hình như trước cửa còn có hồ sen, lá sen gợi tình, hoa sen lay động, nhìn hồ sen, khiến người ta có thể hít thở được từng đợt hương sen , nhà gỗ phía sau còn giống như có ruộng tốt trăm khoảnh, đồng ruộng các loại xanh um tươi tốt.

      Lạc Y nắm ngọc bội lúc lâu cũng thấy gì đặc biệt, đúng là phong cảnh động lòng người.

      Vân Nương nhìn Lạc Y cầm ngọc bội ngẩn người, khẽ thở dài vỗ tóc Lạc Y : "Đừng suy nghĩ linh tinh, nếu đây là sư phụ ngươi đưa cho, mặc kệ là thần tiên, hay là thế ngoại cao nhân, thẻ bài này nhất định là vật tốt, thẻ bài này cũng kỳ quái, trước đây nương tắm cho nương sợ nó bị ướt, muốn tạm thời lấy ra, nhưng như thế nào cũng làm được, mặt dây thừng còn có thể sinh trưởng theo ngươi từng năm, khi đó ta thẻ bài này vật tầm thường, chừng về sau đối ngươi có chỗ tốt, đừng nghĩ, bảo quản tốt nó . bất quá về sau nhớ là tốt, cũng đừng cho người khác nhìn thấy tránh phiền phức khong đáng có."

      xong, giúp Lạc Y đem "Ngọc bội" bỏ vào vạt áo, buộc tốt y phục, đứng dậy lôi kéo Lạc Y : "Tốt lắm, chúng ta bây giờ ăn cơm, Y nhi, chúng ta tại có tiền, nương mang ngươi ăn bữa ngon, cơm nước xong chúng ta lại mua đồ trong nhà được ? Y nhi, ngươi ta nên mua gì mới tốt đây?"

      đường tìm tiệm cơm nhìn vệ sinh cùng trang hoàng tệ, Vân Nương kêu ba đĩa rau xào, món mặn hai cơm trắng, hai mẹ con ăn vô cùng cao hứng. Lạc Y cẩn thận quan sát tiệm cơm, thực bình thường, tuy rằng chủng loại đồ ăn phong phú, dưa leo mộc nhĩ, cà đậu giác cái gì cũng có nhưng chế biến phải đem luộc cũng là đem rang, dường như gặp hạt tiêu, cũng có gia vị đặc thù, chớ chi là có cái gì món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông, nhàng hỏi Vân Nương nơi này có hay cây ớt cùng hạt tiêu, Vân Nương trái lại hỏi Lạc Y: "Cái gì gọi là cây ớt hoa tiêu?" Xem ra thiên khải quốc đích thực có cây ớt, tin tức này nhất thời làm cho lạc vốn thích ăn cay trở nên buồn bực thôi. Nghĩ thầm, về sau thể ăn đến món cay Tứ Xuyên, cũng thể sảng khoái mồ hôi đầm đìa ăn lẩu, Lạc Y trong lòng thầm kêu khổ.

      Ăn cơm xong, Vân Nương lại cùng Lạc Y dạo, Lạc Y ở phố phường cổ đại này nhìn ngắm phen, gặp cái gì cũng thấy mới mẻ, đặc biệt vài cái khó có thể nhìn thấy ở đại đồ thủ công mỹ nghệ cùng trang sức đồ ngọc linh tinh làm cho Lạc Y thấy mới mẻ, gặp cái gì cũng muốn sờ, chỉ lát hai người các nàng mua thêm nhiều đồ dùng hàng ngày, chén nồi bồn chậu. Củi gạo dầu muối, kim chỉ linh tinh nhiều vô số kể chất thành đống lớn, lại qua nhà bán văn phòng tứ bảo, Lạc Y vào mua ít giấy và bút mực. Ở hiệu may Vân Nương lại làm cho Lạc Y hai bộ quần áo, mấy mấy đóa châu hoa. Lạc Y xem Vân Nương đầu vẫn cắm trâm gỗ mộc mạc, liền khuyến khích Vân Nương sắm cho mình cây ngọc trâm màu lục nhìn cũng tệ lắm.

      ngang qua tiệm rèn, Lạc Y ngừng bước, nghĩ đến sau này mình phải mở hiệu thuốc làm đại phu, nghĩ muốn trước làm ít dụng cụ chữa bệnh theo cầu, vì thế lôi kéo Vân Nương vào cửa hàng.

      vị tráng hán mồ hôi ướt đẫm, ở hỏa lò bên cạnh thấy các nàng tới, vội buông đồ trong tay xuống lại tiếp đón: "Đại tẩu mời ngồi, xin hỏi ngươi muốn làm những thứ gì a?"

      Vân Nương nhìn xem Lạc Y, Lạc Y cười hướng phía trước : "Đại thúc tốt, là ta muốn làm ít đồ vật này nọ, ta đây có bản vẽ, ngươi trước nhìn xem có thể làm ra hay ."

      Đại hán kia mỉm cười : "Tiểu nương ngươi yên tâm, tiệm rèn của ta tại trong thành cũng đứng hai , chỉ cần ngươi ngươi có thể ra đến hoặc là có thể bức tranh xuống dưới, ta nhất định có thể làm ra, ngươi nhất định vừa lòng."

      Lạc Y hé miệng cười, theo trong bao quần áo lấy ra giấy và bút mực, liền đến bàn bên cạnh nhanh chóng vẽ lên giấy, lại ràng mỗi vật phải chú ý cái gì, tráng hán có chút tranh này vẽ những thứ gì, cũng biết dùng để làm gì, nhưng là minh cũng có hỏi nhiều, chỉ có thể làm ra, hẹn Vân Nương mấy ngày nữa có thể tới lấy hàng, Lạc Y liền đặt cọc, cùng Vân Nương rời khỏi.

      đường lại dạo vòng, mua ít bông cùng vải bông, Vân Nương trời bắt đầu lạnh, cho nên nàng làm cho Lạc Y áo bông, chăn bông trong nhà cũng quá mỏng lần nữa mua thêm hai tấm. ngang qua cửa hàng bán thịt, cắt hai cân thịt, Lạc Y xem dưới sạp thịt chậu tim heo gan heo ruột heo, vội hỏi chưởng quầy bán thế nào, chưởng quỹ kia mỉm cười :

      "Tiểu nương, ... này nội tạng ai muốn, thể ăn, chúng ta đều lấy nuôi mèo, Tiểu nương ngươi nếu muốn, ta đưa cho ngươi chút, cần tiền."

      Lạc Y vội tạ ơn nhận lấy, lòng oán thầm: " thể ăn? Là các ngươi biết làm mới thể ăn , trở về liền hảo hảo ăn phen, nghĩ tới muốn chảy nước miếng, ha ha !"

      Vân Nương ở bên xem Lạc Y khóe miệng chảy nước miếng buồn cười thôi, kiểm tra thịt tốt, lại mua ít mầm móng rau dưa, mấy quả táo, mấy quả lê, còn bắt hơn mười con gà con kêu chút chít, Lạc Y thấy đường có gian đồ gỗ, lại quấn lấy Vân Nương mua cái thùng gỗ dùng tắm rửa, đồ vật này nọ rất nhiều hai người bọn họ bốn tay cầm lấy hết, Vân Nương liền mướn chiếc xe ngựa lại đây, đem đồ vật chất xe, Lạc Y cùng Vân Nương cũng leo lên xe ngựa, nhìn sắc trời còn sớm, mặt trời muốn về tây, Vân Nương liền hướng xa phu về cửa thành, tìm Lý thẩm gặp mặt sau đó cùng về nhà.

      Vừa tới cửa thành liền tìm được Lý thẩm, thấy các nàng mua nhiều đồ như vậy, Lý thẩm khỏi tò mò hỏi han: "Lâm gia muội tử, các ngươi như thế nào mua nhiều đồ vật này nọ như vậy? Còn mướn xe ngựa? Có phải hay phát tài?"

      Vân Nương dịu dàng cười: "Đây là tiền thảo dược của Y nhi, chưởng quầy kia thảo dược bào chế tốt, cho nên cấp chúng ta số tiền lớn, trong nhà thiếu nhiều đồ như vậy, lại sắp tới mùa đông, càng ngày càng lạnh, đệm chăn quần áo đều nên làm ít, cho nên liền mua rất nhiều."

      Lý thẩm vừa nghe cười : "Nga? Là công lao của Y nhi a! Lại nhà các ngươi quả nên mua thêm vài thứ , phòng ở kia lâu năm cũng chưa có tu sửa, nhiều chỗ trời mưa cũng thấm dột , hôm nào ta bảo lão Lý tìm cho các người vài người hảo hảo sửa lại qua mùa đông a, Y nhi nha đầu biết thảo dược, chẳng lẽ ngươi tuổi còn hiểu tốt y thuật ?"

      Lạc Y nghe vậy thân thiết tiến lên khoát tay Lý thẩm, giơ lên khuôn mặt tươi cười : "Lý thẩm thẩm, sư phó của ta là vị thế ngoại cao nhân đâu, từ sư phụ dạy cho ta nhiều nhiều bản , ta chỉ có cơ hội nhận thức dược liệu, ta còn có thể xem bệnh cho người khác, Lý thẩm, người đừng xem thường ta nga."

      Lý thẩm sau khi nghe xong khỏi cười ha ha: "Kia tốt, xem ra Y nhi của chúng ta vẫn là tiểu đại phu a, sau này trong nhà ai có đau đầu nhức óc có thể tìm đến ngươi a?"

      Y nhi như gà mổ thóc, sợ Lý thẩm xem thường nàng, miệng liên tục đáp ứng: "Đó là đương nhiên, ta là tiểu thần y a, nếu thẩm tìm ta xem bênh, bảo đảm ngươì hết bênh."

      câu làm cho Vân Nương cùng Lý thẩm đều cười ha hả, xa phu giúp đỡ Lý thẩm mang đồ chất lên xe ngựa, ba người cùng nhau ngồi xe hướng nhà đến.

      Lạc Y ngồi xe ngựa, nhìn chân trời về chiều, lại nghĩ tới kiếp trước nàng ngồi ở sườn núi nhi viện xem nắng chiều, khi đó lòng nàng tràn đầy phiền muộn cùng nỡ, trong lòng chính là giận ông trời đối với nàng bất công, sao có thể nghĩ đến nàng thế nhưng trọng sinh dị thế, còn có mẫu thân thương , gia đình ấm áp, tuy rằng tại trong nhà khó khăn, nhưng Lạc Y tin tưởng, dựa vào nàng là người đại suy nghĩ cùng khả năng y thuật hơn người ở thời đại này, nếu chính mình cố gắng, lâu sau nàng cùng Vân Nương có thể hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, trong lòng khỏi vì lý tưởng này của mình thầm nỗ lực phấn đấu: " Vì mục tiêu này cố gắng tiến tới !"

      Ngẩng đầu nhìn chân trời đỏ rực, Lạc Y thoải mái hé mắt, nhìn trời chiều ngả về tây, lạc hà đầy trời, đón lấy ánh sáng mới, khuôn mặt nhắn tươi cười như hoa nở rộ !

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8
      Ed + bt: Thái Thái

      Về đến nhà, thu thập xong đống lớn đồ vật mua về, Lạc Y giúp đỡ Vân Nương xuống bếp, trước đem nội tạng xử lí sạch sau đó thêm gừng, hồi hương ở trong nồi đun cách thủy, lát sau thêm tỏi đập dập cùng dấm chua dầu vừng, lại rắc lên ít hành băm, làm thành món rau trộn gan heo, lại bung ruột già với hành tây, lại xào rổ rau xanh, hầm ít cháo trắng, còn chưng vài cái bánh mì, nhìn món ăn bàn sắc hương vị đều đủ cả, Lạc Y đối với tay nghề chính mình phi thường hài lòng, đây chính là bữa cơm tốt nhất từ khi Lạc Y đến thế giới này, cũng làm cho Vân Nương giật mình vói tay nghề nấu cơm của nữ nhi, bất quá mấy ngày nay nữ nhi cho nàng nhiều kinh ngạc đến nỗi tập thành thói quen, cảm thấy bổn này nọ có lẽ vẫn do sư phụ kia dạy cho nàng, cho nên khen nữ nhi vài câu, cũng chưa lộ ra vẻ mặt gì khác, cũng nghĩ lại mấy ngày nay nữ nhi biến hóa lớn.

      Ăn xong cơm chiều, đem thịt còn lại cùng đồ ăn thu thập sạch , rửa mặt xong, Vân Nương cùng Lạc Y đem bạc cùng ngân phiếu kiếm được hôm nay toàn bộ mang ra giường, hai người đều hưng phấn tính toán lại, hôm nay mua đồ hơn mười lượng bạc, các nàng bây giờ còn nghìn lẻ bốn mươi hai bạc, giường trải đầy ngân phiếu cùng bạc, Lạc Y mặt mày hớn hở, miệng đều cười đến lệch , Vân Nương cũng ở bên cạnh tính toán, hưng phấn có chút run rẩy nghĩ nàng sống ba mươi năm, từ trước đến nay tướng công nghèo khỏ chán nản, nghĩ tới tại nữ nhi buôn bán lời nhiều tiền như vậy, về sau nàng cũng vì kiếm tiền mà phát sầu, chỉ tiếc tướng công lại có phúc nhìn đến ngày này, nghĩ đến đây, hai tay cầm bạc run nhè , trong mắt là lệ nóng doanh tròng.

      Lạc Y nhìn đến Vân Nương kích động rơi lệ, biết nương lại nghĩ tới phụ thân , vội ôm tay áo Vân Nương làm nũng dời lực chú ý của nàng: “Nương, đừng khổ sở , về sau con hiếu kính ngày, để cho nương lại chịu khổ, về sau con có biện pháp kiếm rất nhiều rất nhiều bạc, đến lúc đó cho người đếm ngân phiếu đếm tới đau tay có được ?"

      Vân Nương nghe nữ nhi kể truyện cười nhìn được nín khóc mỉm cười, dấu đau xót trong mắt, lau chùi nước mắt, tay cưng chìu nắm cái mũi của Lạc Y : "Hảo, hảo, nương chờ, nương chờ Y nhi kiếm nhiều nhiều tiền cho nương đếm đau tay "

      Lạc Y ha hả cười nhào vào trong lòng Vân Nương , hai mẹ con ôm nhau, vui vẻ cười rộ lên. Vân Nương còn thêm: "Ngươi phải muốn tắm rửa sau? Nương nấu nước cho ngươi, đợi lát nữa cho ngươi tắm cái, được ?"

      Dứt lời đứng dậy cẩn thận đích đem bạc cùng ngân phiếu thu thập xong, cưng chìu hôn nữ nhi cái, xoay người xuống giường xuống phòng bếp nấu nước.

      Lạc Y nghĩ hồi có thể tắm nước ấm, khỏi cao hứng đứng lên, kiếp trước tuy rằng cuộc sống nàng giàu có, nhưng là thích sạch , thường xuyên tìm địa phương tắm rửa bản thân sạch , tuyệt đối làm cho mình có chút dơ bẩn, lúc này ở dị thế Trùng sinh, lại bởi vì bị bệnh cùng điều kiện sống có hạn, cho tới bây giờ cũng chưa có tắm qua đâu, người dính bẩn cùng mồ hôi sớm làm cho nàng vô cùng khó chịu, rốt cục bây giờ có điều kiện có thể thống khoái tắm cái, sao nàng hưng phấn a?

      Xoay người xuống giường, muốn lấy quần áo sạch trong tủ ra chuẩn bị tốt chút nữa thay đổi, lại nghĩ đến tay phải vừa mới kéo cánh cửa, lại bị vụn gỗ ở nắm cửa đâm vào làm bị thương ngón tay, Lạc Y thở tiếng vội vàng rút tay trở về, liền cẩn thận rút vụn gỗ ra, nhìn xem ngón tay, máu muốn chảy ra, sợ Vân Nương lo lắng, Lạc Y dám lộ ra, dùng ngón tay trái đè lại miệng vết thương, lúc, thấy sao liền để ý đến nó, giật lại cánh cửa lấy ra y phục đặt bên cạnh giường, đưa tay cởi khuya áo người, ngay lúc cởi bỏ áo trong, ngón tay trong lúc vô tình đụng phải "ngọc bội" cổ, bất tri bất giác giọt máu tươi từ ngón tay tràn ra nhanh chóng thấm vào ngọc bội, trong phút chốc Lạc Y cảm thấy trước mắt nổi lên hồng quang bốn phía...

      Trong nháy mắt, cảnh vật chung quanh đột nhiên thay đổi, ban đầu trời tối trong phòng đốt đèn, nhưng khắc Lạc Y thấy mình tựa hồ ở trong phiến dương quang, bên trong, chỉ có ánh sáng, mà còn có cảm giác cả người phi thường thoải mái, nhưng là ngẩng đầu lên, cũng chưa từng thấy mặt trời, lại nhìn xem xung quanh, chỉ thấy núi cao xa xa, kế bên muôn hoa đua thắm khoe hồng, nàng cho là mình hoa mắt, nhắm mắt rồi lại mở ra, chung quanh cảnh vật vẫn như cũ tồn tại, Lạc Y kịp nhìn kỹ, chỉ cảm thấy trong lòng kinh hoảng thôi, biết mình như thế nào đột nhiên tới địa phương kỳ quái, biết làm sao, ngỡ ngàng nhìn xung quanh, chợt nghe bên tai thanh của lão nhân già nua: "Nha đầu, ngươi rốt cục đến đây, ta chờ lâu !"

      Lạc Y kích động đích nhìn quanh bốn phía, nhưng thấy đến bóng người, nghi hoặc bạo gan lên tiếng hỏi: " Ngươi là ai? Có bản lĩnh ra cùng ta chuyện, trốn trốn tránh tránh làm gì? Bổn nương cũng sợ ngươi!" xong còn bày ra cái tư thế chuẩn bị nghênh chiến.

      Thanh kia ha hả cười : "Ha hả, nha đầu, ngươi cũng thú vị, đừng sợ, ta chính là vị lão đạo râu bạc nương ngươi , cũng là sư phó của ngươi."

      Lạc Y nghe vậy khỏi thoáng trầm tĩnh lại, tìm chung quanh : "A? Ngươi ngươi là sư phó của ta? Nếu là sư phó của ta, vì cái gì trốn tránh dám gặp ta?"

      Thanh kia thở dài, Lạc Y chỉ thấy bên trong khí rung cái, lúc mơ hồ có bóng người hờ hững ra, cẩn thận nhìn lại, cũng là cái khuôn mặt hiền lành, tiên phong đạo cốt, mặc quần áo rộng thùng thình màu xanh chính là lão đạo râu bạc, lão đạo kia mỉm cười nhìn Lạc Y :

      "Nha đầu, vi sư từ lúc chín năm trước viên tịch, đây là thần thức của ta trong gian chuyện với ngươi, địa phương tại ngươi đứng chính là ngọc bội ta tặng cho ngươi chứa gian dị giới, hết thảy đồ vật này nọ đều là ta tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt."

      Lạc Y nghe xong khỏi hoàn toàn yên tâm, đối với bóng người : "Như vậy, sư phụ, ngươi như thế nào liền nhận ta là đệ tử của ngươi đâu, người vừa rồi có gặp qua ta?"

      Lão đạo kia : "Ta là người tu đạo, ở thế gian trải qua mưa gió tang thương mấy trăm năm, lòng nghĩ tu thành tiên, chỉ còn chờ tu thành chính quả đứng vào hàng tiên ban, mỗi ngày ta chỉ lo tìm kiếm kì dược kỳ hoa chế dược luyện đan, nhưng ta chỉ nghĩ đến bản thân, lại tổn hại sinh linh thiên hạ, chưa bao giờ ở trần gian làm việc thiện gì, bởi vậy tuy rằng tu luyện mấy trăm năm, cư nhiên cũng thể tu thành chính quả, đợi cho ta hiểu được căn nguyên cũng kịp, trước khi viên tịch ta tính ra ta và ngươi có duyên thầy trò, cho nên thời điểm ngươi dinh ra ra tặng ngọc bội này cho ngươi, đem sở học bình sinh của ta tất cả đặt trong gian này, chỉ chờ ngươi học là có thể dùng, chữa bệnh cho dân chúng, phổ độ chúng sinh, giúp ta chuộc tội, làm cho ta ở dưới cửu tuyền có thể nhắm mắt. Thư phòng bên trong nhà gỗ kia có đan dược của ta luyện chế, ngươi dùng mỗi ngày, phối hợp luyện tập nội công linh lực tâm pháp ta sáng chế, chờ ngươi tu tập thành công, ngươi có thể tùy tâm sở dục đích vận dụng linh lực, về sau hành tẩu ở giang hồ, ngươi cũng đủ năng lực bảo vệ mình, đời này rốt cuộc ai có thể tổn hại đến ngươi, về phần phương pháp ra vào gian đơn giản, chỉ cần ngươi tập trung ý niệm, có thể tùy ý ra vào gian, phòng phía trước có linh tuyền ngươi mỗi ngày uống nó, đối với ngươi có lợi lớn, nó cũng có thể cứu mạng, có thể trợ giúp ngươi lúc khẩn cấp tay, gian này của ngươi có thể cứu người lánh nạn dưỡng sinh, cũng có thể tùy theo mong muốn dùng ý niệm của ngươi sử dụng đồ vật , cũng có thể lưu trữ ít đồ vật này nọ trong gian bên ngoài, nhưng là những người khác cũng thể vào đây, nếu xuất chuyện xấu, mặt khác cây cối ở đây đều dùng linh tuyền, cho nên cùng bên ngoài có chút bất đồng, chúng nó đều có công hiệu cứu mạng giải độc, ngươi tự lo thân, sử dụng ổn thỏa, phải luôn ghi nhớ giúp mọi người làm điều tốt, dùng sở học của ngươi tạo phúc cho dân chúng thiên hạ, phổ độ chúng sinh. Tốt lắm nha đầu, lời hết, ta cũng phải , về sau chính ngươi tự bảo trọng !"

      xong, khí lại ngừng run run lần nữa, bóng dáng người nọ dần dần biến mất, xung quanh khôi phục yên tĩnh, nghe được chút thanh .

      Lạc Y khỏi vội vàng hô: "Sư phụ, sư phụ, ngươi đừng a!"

      Nhưng rốt cuộc nghe được thanh gì, cũng có nhìn thấy dấu tích của người gọi là "Sư phụ", Lạc Y khỏi nhịn được trận phiền muộn cùng tiếc nuối, loại cảm xúc khó nên lời cứ quanh quẩn trong đầu.

      Sắp xếp lại suy nghĩ, nhìn bốn phía, Lạc Y theo đường xây từ mấy hòn đá đến nhà gỗ, gian nhà này kết cấu như tòa tứ hợp viện, có tường vây, mà là dùng cái khung vây bốn phía cao gần bằng người lại cho hoa tường vi leo lên, ngay cả cửa viện cũng là giàn trồng hoa xoay quay hàng rào gỗ, đẩy cửa ra, chỉ thấy cục đá hướng về phía chính ốc, ở giữa là tiểu lâu hai tầng bằng gỗ chế thành, hình dạng tinh xảo xinh đẹp, mái cong đấu củng, khí thế hùng vĩ, ngói màu xanh lưu ly, đẩy cửa vào, chỉ thấy phòng ở bị bố trí thành phòng khách, ở giữa có thêm mấy cái ghế dựa cùng cái bàn, hai bên còn có mấy chậu hoa cỏ xanh tươi các màu trang trí, chính giữa cái bình phong chạm hoa đem phòng trong ngăn cách thành phòng làm việc, bên trong là bàn tròn làm bằng gỗ lim khắc hoa, chung quanh mấy cái ghế dựa kiểu dáng tương xứng để xung quanh.

      Bên cạnh phòng khách phòng ở được bố trí thành thư phòng, bốn phía là giá sách dựa vào tường sách chất cao tới nóc nhà, phía sắp xếp đầy sách vở, ở giữa phòng ở là bàn lớn bằng gỗ lim, bàn quả nhiên bày cái bình sứ thanh hoa rất lớn, Lạc Y mở nút lọ bằng gỗ ra, trong phòng lập tức bị hương thơm mát vây quanh, đột nhiên nhớ tới nàng vào gian lúc lâu, dám nhìn nữa, đưa tay lên đóng lại nắp bình, đem bình sứ trả lại chỗ cũ, vội vàng ra khỏi phòng, sợ Vân Nương phát nàng đột nhiên biến mất, Lạc Y vội vàng đứng ở trước sân, nhắm mắt lại tập trung suy nghĩ, trong đầu chỉ có ý niệm "Về nhà", quả nhiên, chờ nàng mở mắt lại, cảnh vật bốn phía thay đổi, ánh nến lập lòe, nhà tranh tường đất, nàng lập tức trở lại trong nhà.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9
      ed + bt: thái thái

      Nhìn chung quanh, Vân Nương còn có trở về phòng, Lạc Y đứng mặt đất có chút ngẩng người, trong nháy mắt nàng có chút hoảng hốt, cực độ thể tin được vừa rồi phát sinh chuyện tình quỷ dị, chẳng lẽ vừa rồi phát sinh thảy chính là giấc mộng mà thôi ? Đưa tay bấm cánh tay cái, lập tức trận đau đớn truyền đến, lúc này mới có chút tin tưởng này tuyệt đối phải là mộng! Cúi đầu nhìn nhìn lại ngọc bội cổ, lại ngạc nhiên phát ngọc bội muốn biến thành hình dạng khác, ban đầu bên ngoài có chút giống gỗ khắc thành, tại xứng với tên thực "ngọc bội", hoa văn nguyên bản hoàn toàn biến mất, cả khối có màu đỏ mã não thông thấu mượt mà, dưới ánh nến chiếu xuống dần phát ra hào quang màu đỏ, như ánh bình minh rực rỡ chói mắt, như viên dạ minh châu màu đỏ rực rỡ trong bóng đêm.

      Nhìn ngọc bội bàn lòe lòe phát sáng, lại nhìn kỹ hình điêu khắc sơn thủy bên nó, Lạc Y lúc này mới phát mặt điền viên phong cảnh đồ chính là hình dạng của gian bên trong ngọc bội, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc tin tưởng chuyện mới phát sinh là có thực, tuy rằng chuyện này nghe qua có vẻ hoang đường, nhưng Lạc Y nghĩ thầm, rằng, nếu mình có thể trọng sinh dị thế, có chuyện gì còn thể phát sinh ra? Như lời vị sư phụ kia , có lẽ đây là nguyên nhân nàng trọng sinh ! Có lẽ đây là chuyện định sẵn. Biết đâu ở thế giới này nàng có thể làm nên nghiệp lớn !

      Nghĩ đến đây, Lạc Y trong lòng nhịn được trận mừng như điên, vì mình hữu duyên chiếm được kỳ bảo hiếm thấy mà vui mừng vô hạn, cũng vì mình có vị sư phụ thần bí kia cảm thấy may mắn ! chính là tâm tình hưng phấn cũng có chút tiếc nuối, tiếc nuối sư phụ của nàng về sau thể làm bạn bên cạnh nàng, mà nàng cũng thể đối với sư phụ hời hợt có gì cảm kích !

      Thở dài hơi, Lạc Y nghĩ muốn thí nghiệm chút như thế nào tự nhiên ra vào gian, vì thế lại nhắm mắt lại ở trong đầu mặc niệm: " gian" , chờ nàng mở to mắt, chung quanh cảnh vật nháy mắt thay đổi, chính mình ở trong gian nhà gỗ, lại chuyển động ý niệm, rất nhanh về tới trong nhà, như thế lặp lại vài lần, làm cho Lạc Y hưng phấn thôi, nếu phải sợ Vân Nương tiến vào tìm ra nàng, Lạc Y hận thể lại tiến vào gian nhìn xem sư phụ để lại cho nàng thứ gì tốt.

      Chờ Vân Nương đun nước tốt bưng vào, Lạc Y tạm thời cho Vân Nương phát của mình, bình tĩnh thống khoái cùng Vân Nương tắm trận, tẩy thân mệt nhọc, đổi y phục mới sạch , Vân Nương thu thập xong cùng nữ nhi nằm giường, hai người chuyện phiếm vài câu, Vân Nương có chút mệt nhọc liền ngủ say. Mà Lạc Y lại nhân cơ hội vào gian nghiên cứu phen, liền chống đỡ có ngủ, chờ Vân Nương ngủ say, lặng lẽ đứng dậy, tập trung ý niệm lắc mình vào gian.

      vào gian, chỉ thấy trong gian vẫn là mảnh ánh nắng tươi sáng, cảnh xuân dạt dào, Lạc Y khỏi buồn bực: này trong gian có phải hay có phân chia ngày đêm a!

      Đưa mắt nhìn phía xa, xa xa ngọn núi cao đứng thẳng trong mây, đỉnh núi mây mù lượn lờ, sơn gian xanh biếc rừng cây rậm rạp bao quanh, mơ hồ có thể thấy được thác nước giữa rừng, phía dưới thác nước là hồ nước xanh biếc bọt nước ngừng bắn lên.

      Lại nhìn trước mắt, sân phía trước cỏ xanh như lục thảm bàn sạch , xanh rờn trải ra mặt đất, cuối bãi cỏ là dòng suối trong suốt, bốn phía dùng đá tảng xây thành hình vuông, nước suối trong có thể nhìn thấy đáy ngừng tuôn ra, nhưng kỳ quái là nước suối cũng có tràn ra bên ngoài, mặt tựa hồ có sương mù trắng ngừng trôi, xem ra nước suối trước mắt chính là linh tuyền theo lời sư phụ .

      Lại về phía trước, đằng trước linh tuyền là hồ sen, nước ao trong suốt thấy đáy, lá sen xanh biếc, hoa sen đủ màu duyên dáng kiều, trong khí tựa hồ có thể ngửi được hương thơm, dưới lá sen từng đàn cá bơi qua bơi lại, lại còn có cá vàng ở giữa ao dạo chơi, toàn bộ hồ sen xinh đẹp làm cho người ta nín thở, cảnh đẹp khôn tả, làm cho Lạc Y nhịn được cảm thán đẹp !

      Hai bên nhà gỗ có mảnh đất trồng rau gần hai mươi mẫu, đủ các loại rau dưa, qua nhìn kỹ, chủng loại rau phong phú, có cả đậu giác, cà, cải trắng, cải củ, rau hẹ, khoai tây, khoai lang... hơn mười loại, cư nhiên còn có cà chua ở Thiên Khải quốc chưa từng xuất qua, dưa chuột, rau cà lách đủ thứ loại rau dưa mới mẻ, tất cả đều hồng hồng lục lục, xanh xanh tím tím đẹp, Lạc Y còn phát mảng lớn trồng ớt, có quả tròn tròn như hạt tiêu, cũng có quả hẹp dài, xanh xanh đỏ đỏ, quả ớt treo đầy nhánh, phía cuối còn có mấy chục gốc cây hoa tiêu, phát này làm cho Lạc Y phi thường kinh hỉ, xem ra chính mình về sau muốn ăn lẩu có thể lập tức thực .

      đến nhà gỗ, miếng đất lớn phía sau được chia ra làm hai bên trái phải, bên trái trồng hoa cùng dược liệu, có mấy chục mẫu lớn , đủ loại hoa cỏ dược liệu tranh nhau khoe sắc, có vài loại dược liệu cư nhiên Lạc Y cũng thể gọi tên, lại có nhiều giống cây quý hiếm, trăm năm nhân sâm, ngàn năm cỏ linh chi, thiên ma hiếm thấy, đông trùng hạ thảo nhiều đếm xuể, vườn thuốc cùng vườn hoa thế nhưng còn có mảnh xanh ngắt trồng cây trà, xanh um tươi tốt, Lạc Y xem hoa cả mắt, trong vườn hoa các loại hoa cỏ chẳng phân biệt mùa đồng thời nở hoa, hoa đào, hoa cúc, mẫu đơn, thược dược, hoa mai, tường vi, bươm bướm ong mật ở giữa khóm hoa tung tăng nhảy múa, hương hoa tập kích, thấm vào lòng người.

      Bên phải vườn hoa, nhìn lại là ruộng đất bao la cùng vườn trái cây, tiểu mạch, cây ngô, lúa nước đều kết hạt chắc nịch, chờ thu hoạch, hoa quả có quả táo, cam, lê, cũng có loại chỉ có ở đại mới có thể nhìn thấy chuối tiêu, ô mai, cây nho, đào, đều kết quả lủng lẳng, nhánh cây che kín đầu, làm cho Lạc Y ham mê nước quả nhịn được hô to vạn tuế.

      Nuốt nước miếng xuống, Lạc Y đến nhà gỗ, đưa tay đẩy cửa ra nàng bước vào nhà gỗ, qua đại sảnh tiến vào thư phòng, nhìn giá sách chất cao thuận tay rút ra vài cuốn sách, chỉ thấy đó bày kinh, sử, tử, tập, địa lý du ký, y học kinh điển, dược thư phương thuốc các loại bộ sách đều có, ở giữa bàn học là bình sứ, cái chai bên cạnh để đặt cái ngăn kéo bằng gỗ lim có 4 ngăn, mặt là đồ án hoa mẫu đơn, theo thứ tự các tầng kéo ra, Lạc Y trực tiếp hoa mắt, chỉ thấy ngăn thứ nhất kéo ra tràn đầy trân châu, có làm thành chuỗi có cài trâm cài đầu vòng tay, cũng có làm trang sức đơn độc khỏa hạt châu, mỗi hạt đều tròn sáng, tất cả đều là trân phẩm thế gian khó tùm, lộng lẫy lóng lánh, tầng thứ hai cũng là trân chau, nhưng là so với tầng có chút hơn, tầng thứ ba chính là trang sức bằng ngọc, vòng tay, hoa tai, trâm cài tóc đủ các dạng, ngăn thứ tư mở ra làm cho lạc y kinh hô ra tiếng, đó là thủy tinh cùng kim cương làm thành trang sức, to các loại đủ mọi hình dạng chật ních ngăn kéo, quang hoa chói mắt, khỏi làm Lạc Y cảm thán sư phụ kia năng lực lớn, biết từ nơi nào làm ra nhiều như vậy đồ vật thích của nữ tử, đóng ngăn kéo lại, nhìn sang bên cạnh, thế nhưng còn có ngọc tiêu cùng cái đàn tranh, ngọc tiêu cả vật ánh lên màu xanh biếc trong suốt như ngọc, nhẵn nhụi sáng bóng, Lạc Y khỏi cầm trong tay tinh tế thưởng thức luyến tiếc buông ra, đàn tranh được khắc từ bạch ngọc, toàn thân trắng noãn, ngọc trơn bóng tinh xảo, Lạc Y phất tay đàn cái, tiếng đàn nhất thời như nước chảy ra, làm cho Lạc Y lập tức hiểu được đây tuyệt đối là cây đàn tốt.

      Bên kia bàn học còn có bộ văn phòng tứ bảo, nghiên mực cũng do khối mặc ngọc tạo thành. lưu luyến bước ra thư phòng, Lạc Y theo thứ tự kiểm tra mấy gian phòng khác.

      Kế bên thư phòng chính là phòng ngủ, bình phong khắc hoa chia gian phòng ra làm hai phía trong ngoài, gian ngoài trừ bỏ cái bàn còn có cái nhuyễn tháp, gian trong màn cửa màu tím buông xuống, dựa vào tường là giường gỗ khắc hoa màu đen, màn trướng màu phấn hồng, giường trải đệm chăn thêu hoa tinh xảo, bàn trang điểm được kê dựa vào cửa số, dưới cửa sổ cư nhiên còn có xích đu, Lạc Y nhịn được ngồi lên thử lắc lắc, khỏi thoài mái ha hả cười rộ lên.

      Ra khỏi phòng ngủ, bên kia thư phòng còn lại là phòng chế dược, bên trong thuốc nhiều như cây trong rừng, các loại dụng cụ chế dược đầy đủ hết, tủ thuốc cực lớn bàn cũng đầy chai lọ to các loại, dán giấy viết cách sử dụng. cả phòng mùi thuốc vây quanh, như linh đan diệu dược.

      Gian còn lại là phòng bếp, bên trong chất đầy rau dưa, mấy thứ này hẳn là hái xuống thời gian dài, nhưng vẫn tươi mới, Lạc Y nghĩ thầm : chẳng lẽ gian này còn có tác dụng giữ tươi đồ ăn? Tại phòng bếp nồi bát muôi chậu muối tương dấm chua bếp nấu hỏa lò đều đầy đủ hết.

      Theo phòng trong đại sảnh lên lầu hai, ở giữa cũng có phòng làm việc, còn có hai gian phòng khác, là khố phòng, bên trong chất đầy các loại hoa quả, lương thực cùng dược liệu, thế nhưng còn có mấy thùng lớn tơ lụa các loại. Phòng còn lại là phòng ngủ cùng thư phòng, bố cục bày trí cũng dưới lầu đại khái giống nhau.

      Xuống lầu vào sân trước sương phòng, hai hàng năm phòng ở, đẩy ra cửa phòng gian giữa, bên trong bàn ghế giường đều phủ gấm vóc, mặc dù tinh xảo bằng phòng chính, những vẫn như cũ xa hoa mà tục, mặt đất đều cùng chính ốc giống nhau dùng ván gỗ trải ra, giống như khách sạn 5 sao ở đại, cơ hồ mỗi phòng bố cục đều sai biệt lắm, chỉ là phòng là cái giường, có phòng lại là hai ba giường, Lạc Y khỏi buồn bực, nhiều phòng như vậy dùng để làm gì ?

      Lại tới lui trước phòng ốc vài vòng, thuận tay hái quả táo ở bên linh tuyền bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào tự nhiên là cho Lạc Y nheo mắt. trong lòng hướng tới sư phụ dụng tâm lương khổ kia cảm kích thôi, thế nhưng đưa cho nàng ngọc bội thần kì, còn có nhiều thứ tốt như vậy, quả thực làm cho nàng cao hứng, rất hưng phấn, rất tự hào, Lạc Y biết dừng từ ngữ nào để hình dung tâm tình của nàng, chỉ còn cái miệng nhắn ha hả cười ngây ngô, ở trong gian lưu luyến phen, sợ Vân Nương tỉnh lại thấy nàng, Lạc Y lưu luyến nhìn nhìn bốn phía, ý niệm vừa động lập tức trở lại nhà, nhìn mẫu thân vẫn ngủ như cũ, Lạc Y lặng lẽ tiến vào lồng ngực Vân Nương, tay cầm ngọc bội, bắt đầu ngủ
      Phương Lănglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :