1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng hậu, trẫm sai rồi - Chanh Tử Điện (39/166)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Hoàng hậu, trẫm sai rồi

      Tác giả: Chanh Tử Điện

      Editor: tianzhenwuxie (Thiên Chân Vô Tà)

      Converter: Anrea96

      Số chương: phần 1(117)-phần 2(40)-phần3(9)-tổng là 166 chương

      Nguồn: LQĐ


      Giới thiệu:

      Hoàng cung đại nội, ngói gạch tường cao, đông cung hoàng hậu, thân phượng bào rách nát, hai mắt đầy máu ngẩng đầu mắng trời.

      "Thiên a, ngươi vì sao lại đối đãi với ta như thế, ta có làm, lại tin ta."

      Sấm chớp rền vang bầu trời, thanh rên rỉ của hoàng hậu ngừng lại, khởi động tia khí lực cuối cùng, đứng ở tường cao của cửa chính đông cung.

      "Ta Ninh Bảo Nhi, thề với trời, nếu có thể tái sinh, về sau, vĩnh viễn gả cho Nạp Lan thị."

      Trong ngự thư phòng, thái giám tổng quản cẩn thận bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương ."

      Ngồi chủ vị, vẻ mặt hoàng thượng lộ ra chút giật mình, sau đó nghe thấy sủng phi bên cạnh :

      - Hoàng thượng, nàng hại chết hài nhi chúng ta, ác nhân cuối cùng cũng lọt vào báo ứng.

      ******
      năm sau, hoàng cung truyền đến tin vui.

      "Khởi bẩm hoàng thượng, quý phi nương nương sinh, là tiểu hoàng tử."

      Hoàng đế nghe xong long tâm đại duyệt, lập tức hạ chỉ phong làm thái tử.

      Thái tử sinh được tháng, hoàng đế băng hà.

      Đông cung - phủ Thái tử, hoàng thượng ung dung tỉnh lại, mở hai mắt ra, ngực truyền đến trận đau đớn, thấy mọi thư xung quanh mới biết chết mà phục sinh, trở về 8 năm trước.

      Tưởng nhớ lại kiếp trước, mặt lộ ra hối hận vô tận, đời này nhất định phải tìm được hoàng hậu, nàng thua thiệt rất nhiều, phải bù đắp cho nàng tốt.

      ***************

      Đoạn ngắn đặc sắc:

      "Khởi bẩm hoàng thượng, tiểu thư phủ thừa tướng , nàng thân mang bệnh nặng, mệnh còn dài, thể lập gia đình."

      "Cái gì, ngươi nàng bệnh?"

      "Dạ."

      Hoàng thượng vẻ mặt lo lắng, buông tất cả chính vụ chạy tới phủ thừa tướng, chỉ là vừa tới hoa viên phủ thừa tướng liền nghe thấy tiếng cười như chuông bạc.

      Dừng bước lại, tới nhìn, vừa mới nữ nhân kia ngã bệnh, cùng Trấn Nam vương thế tử phong tư trác tuyệt sóng vai chỗ, cùng nhìn quyển sách, động tác mập mờ tới cực điểm, nào có dáng dấp của người mệnh lâu.

      Mỗ hoàng thượng sắc mặt nhất thời đen như than, bước nhanh tới, "Ninh Bảo Nhi, ngươi....ngươi tuân thủ nữ tắc."

      Tiếng cười hơi ngừng, mỗ Bảo Nhi mắt liếc nhìn vẻ mặt tức giận của hoàng thượng.

      ""Hoàng thượng lời ấy sai rồi, thế tử chưa lập gia đình, ta chưa gả, làm sao có thể ta tuân thủ nữ tắc a."

      Trấn Nam Vương thế tử bên cạnh vẫn ngồi như vậy, bộ xem kịch vui nhìn hoàng thượng tức giận.

      Sau hồi, hoàng thượng cắn răng nghiến lợi , "Ngươi.....cha ngươi thu sính lễ của ta, ngươi chính là tức phụ của Nạp Lan kỳ ta, cho nên.... cho nên ngươi được cười với người khác."

      Ninh Bảo nhi nghe Nạp Lan Kỳ xong, cười lạnh tiếng, " có ý tứ tốt, Nạp Lan nhà các ngươi, cao, ta với nổi, quên cho ngươi biết, ta thề vĩnh viễn gả cho Nạp Lan thị."

      Nạp Lan Kỳ khuôn mặt tuấn tú chợt đỏ bừng, cuối cùng phun ra câu , "Ngươi gả, tốt, ngươi gả, ta gả."

      Ngày kế, hoàng đế hạ chỉ, tự nguyện gả cho cho đích nữ phủ thừa tướng làm phu quân, tự mang đồ cưới là NGỌC TỶ.


      PS: Đây phải là báo thù văn, thế nhưng nữ chủ cũng phải tiểu bạch, chỉ là bỉnh lấy viên nhìn người khác vừa mắt tâm, phàm là xem vừa mắt liền giống nhau giết chi, bỏ chi, chi.

      Nam nữ chủ cùng trọng sinh, tuyệt đối sủng văn, 1x1, HE
      ly sắc, shakugan012, Dion4 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Quyển 1


      Chương 1: Trùng sinh sau lễ gặp mặt

      Editor: Thiên Chân Vô Tà

      Bởi vì ko có thời gian beta nên nếu có sai sót m.n bỏ qua cho.

      ~~~~~~~

      Lịch quốc, Vĩnh Lập năm thứ 8, mùa hạ.

      Phủ đệ Thái tử.

      “Mau mau, chuẩn bị , thái tử bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, mọi người đều phải cẩn thận chút, nếu có gì sai sót đừng mong ta tha thứ cho các ngươi.”

      đám nha hoàn, gã sai vặt đều cúi đầu nghe tổng quản phủ thái tử khiển trách.

      Lúc này, bóng đen chạy tới, “Lưu công công, thái tử tỉnh, muốn tìm ngài a.”

      Lưu Hỉ vừa nghe liền làm động tác lan hoa chỉ (xie: cái động tác ẻo lả, cong tay ấy ạ =.:) “Ai nha, tạ ơn Phật tổ gia gia, ngài là có mắt, phù hộ cho chủ tử nhà ta gặp dữ hóa lành, , mau theo ta xem.”

      “Dạ.”

      Phòng ngủ Thái tử, Nạp Lan kỳ, mái tóc đen dài rơi lả tả ngọc chẩm ( giường ngọc), đôi mắt mở to nhìn đỉnh giường, trong đầu ngừng hồi tưởng chuyện vừa mới phát sinh, nhớ được rất bị con tiện nhân kia hạ độc chết, thế nào mà lại nằm giường, vừa muốn đứng dậy ngực truyền đến trận đau đớn.

      Lưu Hỉ vừa bước vào phòng nhìn thấy Nạp lan Kỳ muốn đứng lên.

      “Ai u, lão tổ tông của ta, thái tử điện hạ, người có thể kiềm chế , thái y , ngài từ ngựa ngã xuống, té cũng , được lộn xộn, phải dưỡng thương tốt.”

      Thái tử điện hạ? đăng cơ được 8 năm rồi, sao lại là Thái tử điện hạ?

      Nhìn Lưu Hỉ vẻ mặt còn trẻ, phảng phất non nớt, lại nhìn xung quanh chút, đây phải là lúc còn là thái tử sao, chẳng lẽ quay về quá khứ, ý nghĩ này làm cho Nạp Lan Kỳ nhất thời bị dọa, sau đó tự giễu chút, nhất định là ông trời an bài như thế, muốn chuộc lại tất cả điều ngu xuẩn mà mình làm.

      Mở miệng hỏi, “ tại là giờ gì?”

      “Thưa thái tử điện hạ, là giờ Thìn.”

      Nạp Lan Kỳ nghiêm túc, “Là năm gì?”

      Lưu Hỉ giật bắn, nhớ tới thân phận liền đưa tay sờ trán Nạp Lan Kỳ.

      Nạp Lan Kỳ gạt phắt, “Ngươi làm cái gì?”

      Lưu Hỉ vẻ mặt kinh hãi: “Gia, người ngã bể đầu sao? Năm nay là vĩnh lập 8 năm a.”

      Vĩnh lập 8 năm, đó chính là 8 năm trước, quả nhiên về quá khứ.

      “Tháng nào?”

      “Hạnh….hạnh nguyệt mười bảy.”

      Nạp Lan Kỳ cả kinh, còn bảy ngày nữa cùng hoàng hậu gặp mặt sao, gương mặt tuấn tú lộ ra chút vui vẻ, lần nữa nằm lại vào giường, lão thiên đối đãi tệ với , cho cơ hội chuộc tội.

      Nạp Lan Kỳ trong lòng yên tâm, nhưng mà Lưu Hỉ quỳ bên cạnh lại sợ hãi nghĩ, xong, xong rồi, thái tử té bể đầu.

      Giơ giơ khăn tay ra hiệu cho nha hoàn đứng ngoài gọi ngự y đến xem bệnh cho thái tử, nếu thái tử có mệnh hệ gì, nô tài bọn họ chắc chắn gặp tai ương.

      Bảy ngày sau, thân thể Nạp Lan Kỳ vừa vặn khỏe lại, quan tâm Lưu Hỉ khuyên can, nhất định phải tham gia ngày hội hoàng gia săn bắn.

      Nạp Lan Kỳ thân trang phục gọn gàng. Lần này săn bắn, tuyệt đối phải vì chim chóc muông thú gì, mà là săn ’người’. biết hoàng hậu của len lén chạy tới chỗ nào, đồng thời nhất kiến chung tình với , bộ trang phục đẹp cùng dáng dấp nghiệt của chắc chắn để lại cho nàng ấn tượng tốt.

      Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Nạp Lan Kỳ cuối cùng cũng yên tâm cưỡi ngựa rời khỏi phủ.
      _____________

      Phủ thừa tướng Lịch quốc.

      “Ta tiểu thư của ta được sao? Hoàng gia săn bắn, vạn nhất mà bị phát , chính là mất đầu a.”

      Ninh Bảo Nhi trừng mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, nếu phải đời trước tiểu nha đầu này vì nàng mà trả giá, nàng nhất định dong dài với tiểu nha đầu lắm tật xấu này, câu mà lại trăm lần, cũng may tính tình nàng khá tốt, bằng phải đem cái miệng quạ đen kia đánh cho sưng thôi.

      Hôm nay nàng đến nơi hoàng gia săn bắn là có mục đích, bởi vì người kia cũng , nàng đánh cho tàn phế, bà nội , nàng đợi ngày này hơn năm, sao có thể buông tha cơ hội này.

      “Ngươi đến tột cùng là có hay , nếu ngươi ta mình ta , ai bảo bên cạnh ta lại có người ngày cả nghĩa khí cũng có. Nha hoàn nhà người ta rất chân thành, luôn vì tiểu thư mình suy nghĩ, ngược lại, có ai như ngươi, nguyền rủa tiểu thư ta bị mất đầu. Lần trước làm bậy, liền bị nhốt ở nhà, ra ngoài chơi chút cũng được, ai, số ta thực khổ a.”

      Thược Dược rối rắm nửa ngày, cuối cùng cắn răng, giậm chân cái, nhắm mắt lại , “ Tốt, tốt, tốt, ta cùng ngươi.”

      Ninh Bảo Nhi cười thầm, nàng biết nha đầu này mềm lòng, vừa nghĩ đến chuyện kiếp trước, nàng giống như nuốt phải con ruồi ghê tởm.

      Ninh Bảo Nhi cùng Thược Dược chỉnh đốn lại trang phục, kiếp trước bọn họ mặc quần lụa mỏng hồng nhạt, mang theo chiếc khăn trắng che mặt, kiếp này thay đổi. thân hắc y, mặt có thêm chiếc khăn màu đen, trán còn dùng son nước ấn cái ngón tay, mục đích là muốn bị người ta nhận ra.

      Chuẩn bị tốt, Ninh Bảo Nhi xem xét chung quanh, cuối cùng, tại cái cây cao to, dùng sức lấy lực vài cái, giăng cái bẫy.

      Từ khi nàng trọng sinh liền năn nỉ đại ca dạy võ, chính là vì ngày hôm nay. Ánh mắt lộ ra ngoan lệ, hôm nay nàng phải đem toàn bộ võ công ra sử dụng, cầm lấy cây gậy ở trong trung khua khua.

      Chương 1.2

      Editor: Thiên Chân Vô Tà


      Hoàng gia săn bắn, hoàng đế tự mình dẫn đầu, Đại Lịch hoàng đế lập rất nhiều công danh, mười sáu tuổi theo đại tướng quân chinh chiến, tự mình tiêu diệt mấy quốc gia, chiến tranh dừng lại vài năm, Đại Lịch trở nên an nhàn, từ có thói quen ngồi lưng ngựa, vì thế mỗi năm đều cử hành lần săn bắn để cho nghiền.

      Nhìn đằng sau các tướng lĩnh chính là nhi tử trẻ tuổi cường tráng, tâm tình hoàng đế cực tốt tuyên bố trận săn bắn bắt đầu.

      Nạp Lan Kỳ chạy thẳng ra phía xa, tâm trí luôn nhớ về hoàng hậu, lòng có chút yên, ngay cả nhị hoàng tử nhiều lần với , đều nghe thấy.

      “Thái tử điện hạ, nhị điện hạ chuyện với ngài.”

      Nạp Lan Kỳ nhíu mày, có chút thấy lạ khi Lưu Hỉ gọi , vạn nhất như bỏ lỡ cơ hội gặp hoàng hậu làm thế nào.

      “Cái gì?”

      Lưu Hỉ lần nữa nhìn người phía sau Nạp Lan Kỳ, “Dạ, Nhị hoàng tử”

      Nhìn theo ánh mắt Lưu Hỉ, thấy nhị hoàng tử Nạp Lan Thanh hứng thú nhìn .

      “Tam đệ à, nghĩ cái gì mà mê mẩn như thế, phụ hoàng tuyên bố có thể săn thú, ai bắt được nhiều con mồi là có thưởng a.”

      Nạp Lan Kỳ tươi cười, chỉ là ý cười chưa đạt đáy mắt, kiếp trước lại nhìn ra, vị này biểu thiện ý huynh đệ thế nhưng trong ngoài lại đồng nhất.

      “Nga, ta tìm được chỗ săn bắn tốt, phải rời . Nếu có thưởng nhị ca cũng nên cố gắng a, đừng để người ngoài đạt được, lại mất mặt chúng ta. Lưu Hỉ, bên này.”

      “Dạ, thái tử điện hạ.”

      Sau khi Nạp Lan Kỳ rời , vẻ mặt tươi cười của Nạp Lan Thanh lập tức trở nên hung ác nham hiểm, tên phế vật kia, nếu phải từ trong bụng hoàng hậu bò ra vị trí thái tử này sao có thể là của .

      Nạp Lan Kỳ cưỡi ngựa liền chạy thẳng đến chỗ kiếp trước cùng Ninh Bảo Nhi gặp mặt, dọc đường vốn vui vẻ giờ lại trở nên trầm mặc. Kiếp trước tin tưởng người, đó lại là người lừa sâu nhất, mà người nhìn tưởng như lừa , lại là người quan tâm nhất. Vừa nghĩ tới đây, hối hận cứ tuôn ra dứt, nàng là hoàng hậu, là hoàng đế…

      ‘Phịch’ tiếng, lúc Nạp Lan Kỳ suy nghĩ, nhất thời kịp phản ứng nặng nè ngã từ ngựa xuống. Vốn mới ngã từ ngựa xuống hơn tuần trước, hôm nay thoáng cái lại ngã lần nữa.

      Lưu Hỉ thấy thế, trái tim như bắn ra ngoài, nhanh chóng chạy đến đỡ Nạp Lan Kỳ đứng dậy kiểm tra, “Ai u, thái tử gia của ta, ngài có chuyện gì chứ?”

      Nạp lan Kỳ nhíu mày ngồi dậy, “ sao.”

      Thế nào mặt đất lại xuất sợi dây ngăn cản, bỗng nhiên có cảm giác đúng.

      Bỗng nhiên, chiếc võng từ trời rơi xuống, trực tiếp đem Nạp Lan Kỳ cùng Lưu Hỉ vây thành đống.

      Nạp Lan Kỳ cả kinh, chẳng lẽ có người muốn mưu sát ? (hehe. Đúng r đó đại ca )

      Lúc này hai bóng dáng nho đột nhiên xuất trước mặt Nạp Lan Kỳ, cái người kia, Nạp Lan Kỳ liếc mắt liền nhận ra, đôi mắt nàng to tròn, đây là hoàng hậu của , Ninh Bảo Nhi.

      mặt lộ ra chút vui vẻ, người ngày đêm mong nhớ cuối cùng cũng đứng ngay trước mặt , chỉ là có chút giống, đời trước ràng nàng bị dã thú tập kích, sau đó liền hùng cứu mỹ nhân, mà nàng cũng ăn mặc quần áo kiểu này, còn có, cái trán trơn bóng cũng có ấn ký kia, nàng bị thương sao, tuy nhiên mặc kệ dáng dấp nàng ra sao, vẫn muốn cưới nàng, lòng dạ đợi nàng, chỉ là trong tay nàng cầm cây gậy là ý gì?

      Ninh Bảo Nhi tay phải cầm gậy, gõ mấy cái vào bàn tay trái, vẻ mặt vô lại, miệng còn hừ hừ mấy tiếng.

      “Hừ, ngươi cũng có ngày hôm nay.”

      Trong miệng Nạp Lan Kỳ tràn ra tiếng kêu đau, bởi vì Ninh Bảo Nhi đập phát vào đầu vai .

      “Lớn mật, ngươi…ngươi…ngươi cư nhiên dám…đánh thái tử Đại….”

      Lưu Hỉ bên còn chưa xong tiếng kêu rên truyền ra, “Ai u, ngươi dám đánh eo thon của ta.”

      Thược Dược lần đầu tiên cầm gậy đánh người, nhìn tiểu thư bên kia đánh người ta mà hé răng tiếng nào.

      Ninh Bảo Nhi nhìn Thược Dược với ánh mắt ‘chỉ tiếc rèn sắt thành thép’, lắc đầu, cắn răng nghiến lợi , “Hôm nay nếu ngươi đánh, đêm nay liền cho ngươi ở nhà, tệ, tệ.”

      Vừa nghe tiểu thư muốn đuổi nàng , nhất thời dũng khí tăng lên, quan tâm Lưu Hỉ la to, nhắm mắt cắn răng đánh xuống trận.

      Bên này khuôn mặt tuấn tú của Nạp Lan Kỳ bị đánh nở hoa, cuối cùng đánh mệt, Ninh Bảo Nhi cho Thược Dược ánh mắt, khí phách hiên ngang rời , hoàn toàn giống như vừa đem thái tử đương triều đánh đập.

      Ngồi chật vật dưới đất, Lưu Hỉ nâng ngón tay làm dáng lan hoa chỉ suy tàn, mà Nạp Lan Kỳ phong tư tuấn lãng kia lại ngây ngốc, này là tình huống gì, khác xa so với đời trước a….

      Đến tột cùng là có chuyện gì? Hai bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, hoàng hậu cũng có đánh .

      Bởi vì tâm trạng hiếu kỳ xem săn bắn, kết quả gặp con mãnh thú, lúc đó nàng cùng nha hoàn thiếp thân ôm đầu khóc nức nở, mà mình lúc đó lại qua đó cứu nàng khiến nàng sùng bái . Còn trong miệng nàng vừa cái gì, ta cũng có ngày hôm nay, thế là ý gì, lẽ nào đời xuất biến số sao?

      Lưu Hỉ bị đánh, liên tục kêu thảm, nhìn thấy chủ tử nhà mình ngồi ngốc, quan tâm người đau đớn, đến cạnh Nạp Lan Kỳ, “Thái tử điện hạ, ngài thế nào rồi, ngài đừng dọa nô tài a.” Lưu Hỉ lo lắng sắp phát khóc.

      Nạp Lan Kỳ cắt đứt tiếng khóc, “Tốt, câm cái miệng của ngươi lại, nhớ kỹ chuyện này nửa chữ cũng được ra, bằng đừng trách ta.” ‘răng rắc’, Nạp Lan Kỳ ra dấu động tác giết.

      Lưu Hỉ cho rằng thân là thái tử lại bị hai tiểu tặc đánh, mất mặt mũi nên dám cho người ngoài biết vì vậy dùng sức gật đầu.

      , chúng ta trở lại.”
      ly sắc, shakugan012, trạch nữ4 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.1: Bắt đầu ngọn nguồn

      Editor: Thiên Chân Vô Tà


      Nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Nạp Lan Kỳ, là quá tuyệt, nhẫn năm cuối cùng cũng được phát tiết.

      “Tiểu thư, vừa nãy ngươi làm ta sợ muốn chết.”

      Ninh Bảo Nhi mang theo Thược Dược trở về, xóa sạch vết bẩn mặt, búi tóc lên cho giống công tử, nghênh ngang đường lớn, tâm tình tốt. Bởi vì vừa dùng nhiều khí lực nên giờ có chút đói. Vì vậy Ninh Bảo Nhi lấy ra bốn văn tiền, mua bốn cái bánh bao thịt, cùng Thược Dược vừa vừa ăn.

      “Nhìn bộ dạng ngươi chẳng có tiền đồ, có tiểu thư nhà ngươi ở đây, sợ cái gì, đánh thôi , đánh rồi là phải đánh cho mệt, thế mới uổng công, ngươi là nhát gan.”

      Thược Dược nhất thời cảm thấy ủy khuất, từ lúc tiểu thư bị bệnh nặng tới nay cả người đột nhiên thay đổi, bình thường luôn mồm giáo huấn bọn họ phải hiền lương thục đức, nhưng từ sau khi khỏi bệnh mỗi ngày lại lệnh cho bọn họ luyện tập võ nghệ, là để cường thân kiện thể ( thân thể cường tráng), thực tế là huấn luyện bọn họ đánh nhau a.

      Thược dược trong lòng thầm nghĩ, hoàn toàn biết nếu như trói gà chặt, ở ngoài đời gặp rất nhiều phiền phức.

      Ninh Bảo Nhi để ý hình tượng lên phía trước, phồng má trợn mắt ăn bánh bao, thấy Thược Dược bên cạnh đuối lý ngoan ngoãn vâng lời liền đô đô cái miệng .

      Cảm giác được có vô số ánh mắt quái dị nhìn mình cùng Thược Dược, nàng hận thể trực tiếp đem luôn bánh bao thịt nhét vào bụng, như vậy cũng gây chú ý cho người ta nữa.

      Đem túi bánh bao siết chặt trong tay, lại lấy tay còn lại quệt miệng cái lau dầu mỡ, nghi ngờ hỏi Thược Dược.

      “Vì sao vậy, vừa vừa ăn tốt sao?”

      Thược Dược gương mặt chợt đỏ bừng, cuối cùng ra nguyên nhân, ” được, tiểu thư, đường mà ăn rất là xấu hổ a, ngài phải lúc trước luôn dạy ta phải hiền lương thục đức sao?”

      Ninh Bảo Nhi sửng sốt, nhắc tới câu ‘hiền lương thục đức’ làm nàng tràn ngập đơn nghĩ về kiếp trước, vì cái gì khác mà là vì câu này, ‘hiền lương thục đức’ cuối cùng rơi vào kết cục như vậy. Lại nhớ tới tên khốn Nạp Lan Kỳ kia, đôi mắt đơn quét sạch, đổi lấy là ánh sáng lạnh, ngụm đem bánh bao nhét đầy miệng, con mẹ nó, hiền lương thục đức là cái gì, có ăn được , kiếp này nàng quyết định làm quỷ Dạ Xoa.

      “Cứ thoải mái mà ăn, ai dám nhìn, ta móc mắt .” xong còn thô bỉ vươn hai ngón tay rồi cong xuống.

      Thược Dược vốn nhát gan, nhìn Ninh Bảo Nhi như nữ nhân đanh đá liền sợ, co rụt về phía sau, vội vàng đem bánh bao ăn nhiều.

      Trở lại phủ thừa tướng, nhìn cửa chính trang nghiêm, Ninh Bảo Nhi liền cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, mặc dù nàng sống lại năm, nhưng nội tâm thi thoảng vẫn bị kiếp trước làm cho càng thêm phức tạp.

      Nghênh ngang từ cửa chính vào, Ninh Bảo Nhi cảm khái , “Cảm giác về nhà là tốt.”

      Nửa ngày mà đằng sau có người trả lời, duỗi người cái quay lại đằng sau, nhìn lại, thấy sắc mặt Thược Dược khẩn trương, ánh mắt dò xét chung quanh.

      “Ngươi làm sao thế hả?”

      Thược Dược nắm chặt ống tay áo Ninh Bảo Nhi, “Tiểu… tiểu thư, ngươi cảm thấy khí rất cổ quái sao?”

      Ninh Bảo Nhi quay đầu về trước, nhìn thoáng qua trong viện, ngói lớn tường cao, trời xanh mây trắng, còn có mấy hạ nhân cúi đầu làm việc, nơi nào cổ quái a.

      Đưa tay vỗ Thược Dược cái, “Nơi nào có cổ quái, ngươi tưởng tượng , mau về nhanh thay quần áo này, nếu để mẫu thân nhìn thấy, lại quở trách ta.”

      “Tiểu thư, ngươi cảm thấy hôm nay chúng ta trở về quá thuận lợi sao?”

      Nghe nha đầu này thế, Ninh Bảo Nhi phát có chỗ đúng, nhắm mắt lại hít hơi sâu, mở mắt ra, để Thược Dược đứng sau mình, “Cẩn thận có sát khí.”

      Thược Dược kéo cánh tay Bảo Nhi, “Tiểu thư, chúng ta trước .”

      Ninh Bảo Nhi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai người vừa mới quay đầu rời khỏi liền nghe tiếng gọi.

      đâu a?”

      Chương 2.1

      Editor: Thiên Chân Vô Tà


      Ninh Bảo Nhi cùng Thược Dược quay đầu liếc nhìn lẫn nhau, sau đó mới chậm rì rì ngó sang chỗ khác.

      Thừa tướng phu nhân ưu nhã đứng ở ngay giữa cửa chính, theo sau còn hai vị di nương, bốn nha đầu tuổi trẻ xinh đẹp cùng mấy gã sai vặt nhìn chằm chằm bọn họ.

      Ninh Bảo Nhi cười ngọt ngào, làm bộ lấy lòng, “Mẫu thân ~”

      biết vì sao, từ năm trước khi nàng khỏi bệnh, bộ dáng thục nữ kia liền biến mất, ràng là tiểu thư khuê các, nay lại thành người đanh đá, mỗi ngày nghe lời phụ mẫu, để ý con mắt người đời, người duy nhất quản nàng chính là ca ca.

      Thừa tướng phu nhân hừ lạnh tiếng, “Ngươi còn biết ta là mẹ người, thành cái bộ dạng này, Thược Dược, ngươi hầu hạ tiểu thư như thế sao, Trương ma ma vả miệng cho ta.”

      Thược Dược gan , nhìn sắc mặt phu nhân nghiêm túc, hơn nữa Trương ma ma dáng dấp như muốn ăn thịt người, nhất thời sợ hãi, nước mắt bùm bùm rơi xuống, quỳ lạy.

      “Phu nhân, nô tỳ sai, xin phu nhân tha cho nô tỳ.”

      Ninh Bảo Nhi biết mẫu thâm hôm nay chính là muốn dọa mình, tiết mục như thế này diễn biết bao nhiêu lần mà cái nha đầu ngốc Thược Dược này lần nào cũng tin là .

      Quật cường tới bên cạnh thừa tướng phu nhân, đưa tay kéo cánh tay bà, hô với vú Trương đằng kia, “Vú Trương đừng đánh.”

      Trương ma ma vừa mới chạy tới bên cạnh Thược Dược, nghe tiểu thư nhà mình thế, giương mắt nhìn phu nhân, chỉ thấy phu nhân thầm cho ánh mắt, ý chỉ nàng cần động thủ.

      “Ai nha, mẹ, ta nhận sai là được chứ gì? Ta hôm nay ra ngoài là có nguyên do, ta trước với…à…ca ca ra cửa hàng gần đây xem ít trang sức, tin người hãy hỏi ca ca a.”

      Ninh phu nhân bất vi sở động ( có động tĩnh), cũng thèm nhìn Ninh Bảo Nhi cái, tựa hồ có nghe thấy nàng lấy lí do thoái thác.

      Ninh Bảo Nhi lo lắng Thược Dược bị vú Trương đánh ba cái liên tiếp, gương mặt kia phải trở thành đầu heo nhận ra sao? Vì vậy dùng sức lắc lắc cánh tay mẹ, “Ai nha mẹ à…”

      chịu nổi Ninh Bảo Nhi nhõng nhẽo, Ninh phu nhân đưa tay điểm điểm cái trán của nàng, “Ngươi bận rộn a, ràng là mình ra ngoài, lại hối lộ ca ca ngươi làm nó giúp ngươi chuyện.”

      Ninh Bảo Nhi cười hắc hắc, “Mẹ, nữ nhi biết sai rồi, sau này lén ra ngoài nữa.”

      Ninh phu nhân trừng mắt nhìn Ninh Bảo Nhi, giương mắt nhìn Thược Dược, “Nếu lần sau tiểu thư nhà ngươi vô cớ ra ngoài, ngươi cũng cần về đây nữa, trực tiếp thu thập đồ đạc, chúng ta giữ lại nô tài (bánh bèo :v) vô dụng.”

      Thược Dược nước mắt nước mũi ròng ròng, nàng nhớ sâu câu này, về sau nàng có chết cũng để tiểu thư trộm chạy ra ngoài nữa.”

      Ninh phu nhân nhìn Ninh Bảo Nhi lấy lòng mình, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, thở dài, “Ngươi nha, lớn như thế rồi cũng khiến mẹ bớt lo.”

      Ninh Bảo Nhi cười ha ha, “Có mẹ, nữ nhi vĩnh viễn muốn lớn lên.”

      Ninh phu nhân cưng chiều nhìn nữ nhi như hoa như ngọc mình nuôi nấng, nhớ tới năm sau thái tử tuyển phi, vừa vặn nữ nhi cập kê, vốn bà cũng chẳng hi vọng cùng hoàng gia có liên quan, thế nhưng thánh chỉ hạ, tất cả quan tam phẩm trở lên đều phải đưa nữ nhi vào cung ứng tuyển, nữ nhi bà tính tình bướng bỉnh, sao có thể để nàng vào nơi ăn tươi nuốt sống người như thế, nghĩ đến đây bà liền thấy đau lòng.

      Nhìn ra được mẹ mình trầm tư, Ninh Bảo Nhi thử thăm dò, “Mẹ, người sao thế?”

      Ninh phu nhân vỗ tay Ninh Bảo Nhi, “ có gì , mẹ tính toán mua thêm mấy nha hoàn cho ngươi, tiểu thư khuê phòng phải có bốn nha đầu, ngươi lại chỉ có mỗi Thược Dược, người mới được đưa tới chính viện, hôm nay ngươi lấy ra vài nha đầu hầu hạ, ngươi còn nữa, năm nay mười hai, năm sau phải làm lễ cập kê lập gia đình, nên bồi dưỡng bản thân chút.”

      Tuyển nha hoàn? Nghe Ninh phu nhân vậy, Ninh Bảo Nhi tính toán thời gian cũng đúng, lúc này chính là lúc các nàng xuất .
      ly sắc, shakugan012, trạch nữ5 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Cố nhân kiếp trước

      Editor: Thiên Chân Vô Tà

      Ninh Bảo Nhi trở về đổi lại trang phục nữ nhi, tới chính viện, liền nhìn trong sân có hai mươi mấy nha đầu cùng gã sai vặt đứng.

      Ninh phu nhân ngồi ở chủ vị, nữ nhân quyến rũ đứng bên giới thiệu cho Ninh phu nhân.

      "Phu nhân, đằng trước là mấy nha đầu từ bên ngoài tới, do trong nhà có biến cố nên đều bị bán tới đây, có vài người còn có thể đọc, viết chữ."

      Ninh phu nhân nhìn hàng người trước mắt tướng mạo rất thanh tú, nhìn qua có cảm giác rất trầm ổn, tự hiểu quy củ, ít phạm sai lầm, so với nha đầu lỗ mãng kia tốt hơn nhiều, vì vậy hài lòng gật đầu.

      Đưa tay ra hiệu, "Bảo Nhi, mau xem , chọn mấy nha hoàn, còn lại mẫu thân tuyển.”

      Ninh Bảo Nhi cười nhạt với Ninh phu nhân, nhìn hai bóng dáng quen thuộc trong đó, nụ cười mặt liền biến mắt, kiếp trước khiến nàng tự sát, khiến Thược Dược chết, khiến Hải Đường tàn phế, nàng có chết cũng quên.

      Khóe miệng lên tia cười lạnh, hôm nay ta với các ngươi cùng vận mệnh, nhưng kết quả lại giống nhau.

      vào giữa đám người cẩn thận xem xét, người đầu tiên mặc bộ y phục màu hồng nhạt, tết đuôi sam, hai tay nắm chắt, dường như được bình tĩnh cho lắm, dáng vẻ non nớt, nhếch môi, kiếp trước mắt nàng mù mới có thể nghĩ nàng ta đơn thuần a?

      Lập tức lại đến bên khác, người này ăn mặc mộc mạc, khí chất trầm ổn, ánh mắt Ninh Bảo Nhi u ám, vị này chính là người đứng đầu trong bốn nha hoàn kiếp trước, là Thông Lan, bản tính cùng tên như nhau, thông tuệ, tuệ lan, nhiều thủ đoạn, hổ là tiểu thư, cho dù gia tộc bị lưu đày bản thân nàng ta vẫn có thể tìm được lối ra, chút tính tình được chiều chuộng của tiểu thư cũng làm lộ ra, chỉ cắm răng chịu đựng, phải người thường có thể sánh được.

      "Ngươi và ngươi, tên là gì?”

      thanh khẩn trương vang lên: "Nô tỳ là Bạch Ngọc.”

      "Nô tỳ là Thông Lan.”

      "Bao nhiêu tuổi?”

      Bạch ngọc mở miệng trước , "Nô tỳ mười ."

      "Nô tỳ cũng mười ."

      Ninh Bảo Nhi “uh” tiếng, quay đầu lại nhìn Ninh phu nhân, bày ra dáng vẻ tươi cười, “Nữ nhi chọn xong, là hai người họ.”

      Ninh phu nhân theo tay Ninh Bảo Nhi chỉ, thấy hai tiểu nha đầu mi thanh mục tú, người trong đó lớn lên hiền hậu thành , dángvẻ mộc mạc, chỉ là bà thích nha đầu xinh đẹp, qua năm nữ nhi ứng tuyển, dẫn nha đầu xinh đẹp qua nhà phu quân, nếu như nha đầu này bình thường thôi , nhưng nếu có dã tâm làm vỡ bé khổ nhất cũng là nữ nhi bảo bối của bà.

      Ninh phu nhân cau mày lại, nhìn chút, “Bảo Nhi, ngươi nhất định phải chọn hai người họ sao, tại sao xem thêm người khác?”

      Ninh Bảo Nhi lắc đầu, "Mẹ, cần, lấy hai người bọn họ là được rồi, trong viện nữ nhi cần có bốn người, thêm hai nàng là ba, còn người nữa để sau này lấy thêm.”

      Trong lòng Ninh phu nhân đối với việc Ninh Bảo Nhi chọn nha hoàn rất hài lòng, nhưng nữ nhi bà thích, bà đành thuận theo.

      Ninh Bảo Nhi chọn xong người liền mang về viện, mới bước vào sân thấy Thược Dược cho chim ăn, chẳng để ý tới nàng.

      "Tiểu thư, ngươi về.” Ninh Bảo Nhi phía sau hai người, mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

      "Tiểu thư, hai vị tỷ tỷ này là?”

      Ninh Bảo Nhi quay đầu lạ, thản nhiên liếc mắt nhìn hai người bọn họ, với Thược Dược, “Bọn họ là người mới tay, Thông Lan, Bạch Ngọc, là nha hoàn nhị đẳng, cho bọn họ chút quy củ ở đây rồi an bài nơi ở cho bọn họ.”

      "Dạ.”

      Thược Dược đầu, dẫn Thông Lan cùng Bạch Ngọc rời khỏi, sau khi mọi người rời, sắc mặt Ninh Bảo Nhi lạnh dần, hận chính là giả, bản thân mình lại bị nha hoàn thân cận nhất phản bội, ánh mắt nàng lạnh giá nhìn theo bóng lưng Thông Lan, Bạch Ngọc.

      Tính toán thời gian, màn kịch này chỉ mới bắt đầu, lão thiên đối đãi với nàng tệ, để nàng có thể nhận ra Nạp Lan Kỳ sau khi trọng sinh, năm này, nàng tỉnh táo suy nghĩ lại, hiểu ra rất nhiều điều.

      Kiếp trước là khi săn bắn gặp nhau mới khiến cuộc đời nàng thay đổi, đời này chỉ cần cách xa Nạp Lan Kỳ chút chẳng có chuyện gì xảy ra, chắc chắn là như vậy.

      Chương 4.1: Đau lòng

      Editor: Thiên Chân Vô Tà

      Vài ngày sau, khuôn mặt tuấn tú của Nạp Lan Kỳ tiêu sưng, ngoại trừ mặt còn có chút xanh tím, từ ngoài cũng nhìn ra có vấn đề gì.

      Kiếp trước từng làm thái tử, hơn nữa cũng đăng cơ được tám năm, đối với truyện triều đình hiểu như lòng bàn tay, cho nên làm việc cũng hề tốn sức, mục đích bây giờ của chính là đưa hoàng hậu Ninh Bảo Nhi cưới về, tuy nhiên sang năm cũng tuyển thái tử phi, đợi lúc đó đưa nàng vào cung cũng được, nhưng trận săn bắn lần trước làm cho sợ hãi, kiếp trước khi gặp nhau mười phần tốt đẹp, nhưng kiếp này nàng thay đổi lớn, sợ hãi bởi vì linh cảm sau khi mình trọng sinh xảy ra chuyện xấu, đến lúc đó nhỡ Ninh Bảo Nhi cưới mà gả cho người khác sao?

      Tại phủ đệ thái tử, Nạp Lan Kỳ ngồi trong thư phòng nhớ lại chuyện kiếp trước, sau đó nghĩ làm thế nào để sớm được tiếp xúc với Ninh Bảo Nhi, trong đầu tưởng tượng ra các biện pháp, toàn bộ đều bị Nạp Lan Kỳ phủ quyết, cuối cùng đột nhiên nghĩ tới, muốn tiếp xúc với Ninh Bảo Nhi trước tiên phải kết giao với Ninh Bảo Tuấn, như vậy lấy thân phận là bằng hữu của ca ca nàng đến gặp nàng.

      Bỗng nhiên vỗ bàn, cảm thấy quyết định này quá chính xác, hô lớn, “Lưu Hỉ, Lưu Hỉ.”

      Cửa thư phòng bị mở ra, “Gia, có chuyện gì ạ?”

      mặt Nạp Lan Kỳ tràn đầy ánh sáng, “ điều tra cho bản thái tử chút, Ninh Bảo Tuấn công tử của phủ thừa tướng làm cái gì, gần đây hay tiếp xúc với người nào, nhanh lên, hôm nay ta nhất định phải biết kết quả.”

      Biểu tò mò của Nạp Lan Kỳ quá ràng, làm Lưu Hỉ sợ hãi tưởng có chuyện lớn gì, dám chậm trễ, liền xông ra ngoài phái ám vệ thăm dò.

      con đường náo nhiệt, nhìn dòng người tấp nập, Nạp Lan Kỳ cảm thán, tám năm, từ sau khi đăng cơ ít khi ra ngoài, càng miễn bàn đến việc lại đường phố thế này.

      Nạp Lan Kỳ thân thường phục, nhìn giống quý công tử, bên cạnh là Lưu Hỉ thay trang phục của gã sai vặt, Lưu Hỉ già lắm nhưng lại lòng sùng bái đại công công bên cạnh Hoàng Thượng, tuổi ăn mặc như thái giám, còn học thêm tật xấu của đại công công cong cong ngón tay làm dáng lan chỉ hoa, chỉ là hôm nay theo Nạp Lan Kỳ ra ngoài bị nghiêm khắc cảnh cáo, bằng Nạp Lan Kỳ cho tạm biệt cái ngón tay kia.

      Nạp Lan Kỳ đứng trước cửa Phượng các, trong mũi nồng đậm hương son phấn, Phượng các chỉ dành cho nữ nhân, chính là chỗ dành cho các tiểu thư con nhà giàu, bởi vì ở nơi kinh thành lại có cửa hàng trang sức tinh xảo nên người dân rất là hoan nghênh.

      Sau khi Nạp Lan Kỳ tiến vào Phượng các, chưởng quỹ liền nhiệt tình đến, “Vị công tử lạ mặt này, lần đầu tiên đến cửa hiệu của ta, xem xem có thứ gì vừa mắt, tiểu lão giới thiệu cho ngài.”

      Nạp Lan Kỳ tùy ý quan sát, liếc mắt liền thấy Ninh Bảo Tuấn ngồi trong các, tay còn có cây trâm hồ điệp tinh xảo, Nạp Lan Kỳ nâng chân mày, tùy tiện là giả, ý lại là , cũng muốn chọn trang sức nữ nhân.

      “Nơi này vật cũng đẹp, bản công tử xem xem.”

      vào, khóe mắt Nạp Lan Kỳ thấy Ninh Bảo Tuấn tỉ mỉ chọn đồ trang sức, đây là lần đầu tiên Nạp Lan Kỳ ở khoảng cách gần như vậy nhìn ca ca của hoàng hậu, cùng Ninh Bảo Nhi rất giống nhau, trước đây cưới Ninh Bảo Nhi là do phụ hoàng hạ chỉ, vẫn duy trì khoảng cách, đối với chỉ là trợ lực mà thôi, cho nên cũng để ý nhiều, hơn nữa lúc đó cho rằng bọn họ đối với có phần uy hiếp, với mỗi động tác của thừa tướng đều cho rằng có mưu, nay hồi tưởng lại mới thấy bản thân mình ngu xuẩn đến cỡ nào.

      Chương 4.2:

      Editor: Thiên Chân Vô Tà

      Nạp Lan Kỳ nhìn thấy quầy có cây trâm cùng dạng với cây trâm tay Ninh Bảo Tuấn, tuy hiểu về trang sức nữ nhân nhưng thấy mẫu hậu thường đeo, vậy hai cây trâm này là đôi .

      Trong đầu hồi nghĩ ngợi, khóe miệng kéo lên cười quỷ dị, “Chưởng quỹ, cái này rất được, bọc lại cho ta.”

      Chưởng quỹ đứng bên cạnh Nạp Lan Kỳ nhất thời toát mồ hôi liên tục, vị tổ tông này đúng là biết chọn, buôn bán ai cũng phải biết, thể đắc tội người khác, người này có thể đến Phượng các, khẳng định phú cũng quý, nghe thế phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng cây trâm này bị công tử phủ thừa tướng coi trọng a.

      “Vị công tử, cái này bị người khác chọn rồi, mời công tử nhìn xem món khác, cửa hiệu này còn rất nhiều thứ khác tốt hơn, đảm bảo khiến công tử hài lòng.”

      Nạp Lan Kỳ lắc đầu, học theo Ninh Bảo Tuấn cầm cây trâm lên xem xét cẩn thận, “Cái gì mà bị người khác chọn, phải nó vẫn nằm quầy sao? Hay là sợ ta có bạc?”

      Chưởng quỹ có chút nóng nảy, vạn nhất đắc tội người nào đó tốt, thế nhưng đắc tội với đại công tử thừa tướng sống lâu a.

      Ninh Bảo Tuấn vẫn luôn im lặng, tuy là con thừa tướng, nhưng bản thân văn võ tài toàn, thiên chi kiêu tử, người toát ra khí chất như trích tiên, toàn bộ cuộc chuyện của Nạp Lan Kỳ và chưởng quỹ đều nghe hết toàn bộ, nhưng tựa như hết thảy mọi chuyện đều liên quan đến . Hôm nay ở đây là muốn mua đồ cho muội muội, chẳng vì chút chuyện này mà quấy rầy đến tâm tình .

      Đột nhiên bóng dáng xinh chạy vù vù từ bên ngoài vào.

      “Đại ca, ta tới a.”

      Ninh Bảo Nhi vội vàng chạy tới bên cạnh, kéo cánh tay Ninh Bảo Tuấn.

      Lúc này, Ninh Bảo Tuấn mới có phản ứng quay đầu lại, nhìn Ninh Bảo Nhi, điểm cái trán của nàng, “Nhìn xem, ngươi chạy mồ hôi chay ròng ròng này, dáng vẻ của tiểu thư đều có.”

      Ninh Bảo Nhi thè cái lưỡi phấn nộn, “Ngô, người ta nơi nào giống dáng vẻ của tiểu thư, tin ngươi ném ta ra đường cái, bọn họ chắc chắn , xem xem này, nha đầu nhà ai lớn lên xinh đẹp.”

      Ninh Bảo Tuấn nghe muội muội biết xấu hổ , buồn cười trận.

      Nạp Lan Kỳ ngắm nghía cây trâm, nghe thấy tiếng Ninh Bảo Nhi, người bỗng cứng lại, hoàng hậu của , nghe Ninh Bảo Nhi làm nũng với Ninh Bảo Tuấn, lòng Nạp Lan Kỳ quặn lại, cơ hồ đau đớn, kiếp trước bỏ qua hoàng hậu, nàng cũng làm nũng với
      ly sắc, shakugan012, Ngọc Bình6 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5: Cay đắng

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___

      Ninh Bảo Nhi chỉ lo chuyện cùng Ninh Bảo Tuấn, căn bản chú ý bên trong phòng còn có người khác, thấy trong tay Ninh Bảo Tuấn có cây trâm mắt liền sáng ngời.

      "Đại ca, cây trâm này đẹp a , mua cho ta sao?”

      Ninh Bảo Tuấn nhìn nét mặt Ninh Bảo Nhi bây giờ rất là vui, biết chỉ cần là đồ lựa chọn tiểu muội thích..

      "Uh, đại ca giúp ngươi đeo lên.”

      Ninh Bảo Tuấn giơ cây trâm cắm ở đầu Ninh Bảo Nhi, cẩn thận tường tận, "Uh, cây trâm xinh đẹp, chỉ là…”

      Gương mặt Ninh Bảo Nhi sửng sốt, ngửa đầu nhìn ca ca mình, thoáng cau mày vui đẩy cánh tay của Ninh Bảo Tuấn, "A, sao cây trâm lại xinh đẹp chứ, người đeo nó còn xinh đẹp hơn.”

      Ninh Bảo Tuấn cười ngây ngô, từ sau khi tiểu muội bệnh nặng trận, tính tình ngày càng đáng , giống dáng vẻ nghịch ngợm hoạt bát lúc còn .

      Sau đó Ninh Bảo Tuấn hô, "Chưởng quỹ, đem cây trâm này bọc lại cho ta.”

      "Đại ca, mua xong chúng ta Tiêu lầu ăn cơm , ta muốn ăn chân vịt a.”

      "Tốt, mèo con thèm ăn.”

      Mọi người ai cũng bình thường, chỉ có chưỡng quỹ mồ hôi đầy đầu, nhìn chút cây trâm trong tay Nạp Lan Kỳ, lại nhìn chút người ngồi bên cạnh Ninh Bảo Tuấn, làm như thế nào mới tốt a?

      "Này... Việc này?”

      Nhìn chưởng quỹ có lời muốn nhưng lại dám , Ninh Bảo Nhi kéo tay Ninh Bảo Tuấn, Ninh Bảo Tuấn nhìn chưởng quỹ.

      "Thế nào, còn nhanh lên.”

      Chưởng quỹ bất đắc dĩ với Nạp Lan Kỳ, "Vị công tử này, vật này là vị công tử kia xem trước, ngươi có thể... ."

      Nạp Lan Kỳ dùng dáng vẻ khiêm tốn xoay người , " như vậy thôi , quân tử đoạt thứ mà người khác thích.” Rồi lập tức đem cây trâm trả lại cho chưởng quỹ.

      Chưởng quỹ có chút hiểu khi thay đổi nhanh như vậy, vừa nãy còn bày ra dáng vẻ thể nhường lại, đảo mắt cái liền thay đổi, thôi mặc kệ người ta , giải quyết được chuyện này là tốt rồi, vì vậy cầm lấy cây trâm để vào trong hộp, vui vẻ tới chỗ Ninh Bảo Tuấn cùng Ninh Bảo Nhi.

      Khi nhìn dung mạo Nạp Lan Kỳ, nụ cười mặt Ninh Bảo Nhi liền cứng lại, đây là lần thứ hai nàng gặp Nạp Lan Kỳ, nhìn gò má Nạp Lan Kỳ non nớt, cùng dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, ai có thể nghĩ tới tám năm sau lại vô tình ái thiếp diệt thê ( thiếp giết vợ).

      Nhìn trong tay chưởng quỹ còn có cây trâm khác, vẻ mặt Ninh Bảo Nhi chán ghét đem nó đẩy ra, đồng thời rút cây trâm đầu mình xuống, vẻ mặt nhàn nhạt giận dữ , "Ta thích đồ mà người khác chạm qua.”

      Nạp Lan Kỳ đứng bên, biết vì sao khi nghe thấy Ninh Bảo Nhi xong câu đó nội tâm lại đau xót, trong đầu chợt nhớ tới kiếp trước, trong ngày, phủ nội vụ phủ đưa cho cây trâm cửu vĩ phượng (chín đuôi phượng), tặng cho hoàng hậu, nhưng thái giám lại đưa nhầm tới nơi của Dung quý phi, đưa đến chỗ hoàng hậu cây trâm bát vĩ phượng (tám đuôi phượng).

      Tại ngày cúng bái, Dung quý phi lại mang cây trâm cửu vĩ phượng hành lễ, lúc đó bị nhìn thấy, Dung quý phi lê hoa mang vũ (khóc lóc như hoa lê gặp mưa) là do thái giám mang tới, cho nên cũng có để ý nhiều, chỉ là mạnh miệng cảnh cáo lúc, trong mắt đây vốn là việc nhặt, nhưng Ninh Bảo Nhi lại bởi vậy mà giận dữ, sau khi tổng quản phủ nội vụ tự mình đem cây trâm kia mang tới cho nàng, kết quả là Ninh Bảo Nhi cứ thế đập vỡ đồ ngay trước mặt , còn ở trước mặt mọi người , nàng thích đồ mà người khác chạm qua.

      Khi đó làm sao ư? Đương nhiên là mang vẻ mặt tức giận phủi mông rời , đồng thời trách tội nàng ghen tị, thế nhưng bây giờ vẫn là câu đó, vẫn là cùng người ra, vẫn là lần nữa nghe xong, nhưng lòng sao lại khó chịu như thế.

      Ninh Bảo Tuấn kinh ngạc, đây là lần đầu tiên thấy tiểu muội tức giận, lại còn tức giận đối với người xa lạ.

      Thực ra trách được Ninh Bảo Tuấn biết thái tử, chỉ vì thích tự do, thích vào triều đình quá sớm, cho nên cũng thi, mà thừa tướng còn đặc biệt sủng ái người con trai này, luôn chiều theo ý của , người luôn ngao du bên ngoài như đương nhiên biết đến thái tử đương triều.

      "Bảo Nhi.”

      Ninh Bảo Nhi hoàn hồn, cảm thấy bản thân mình có chút luống cuống, nghĩ rằng tại Nạp Lan Kỳ cũng quen biết nàng, cho dù trong lòng rất oán hận , nhưng kiếp này cũng có lý do gì, huống hồ bây giờ là thái tử, nhỡ đắc tội với cha ở trong triều gặp khó khăn.

      mặt lại lên tươi cười, nhìn Ninh Bảo Tuấn, "Ôi nha, ca ca, người ta đột nhiên thích, chúng ta thôi, lần sau lại tới mua, Bảo Nhi đói muốn chết a.”

      Ninh Bảo Tuấn cưng chiều nhìn tiểu muội nhà mình, mặc kệ nàng làm cái gì, đều cảm thấy tốt, vì vậy xin lỗi chưởng quỹ, nắm tay Bảo Nhi rời khỏi.

      Nạp Lan Kỳ kinh ngạc, hôm nay tưởng rằng tiếp cận Ninh Bảo Tuấn tốt, sau đó lại tìm cơ hội ở cùng với Ninh Bảo Nhi, nhưng nghĩ rằng lần thứ hai gặp mặt lại là trong hoàn cảnh lúng túng này, nhìn theo hướng Ninh Bảo Nhi biến mắt, Nạp Lan Kỳ mới mở miệng .

      "Chưởng quỹ, đem cây trâm bọc lại cho ta.”

      Chưởng quỹ vừa nghe xong, trong lòng vui vẻ, ngờ đôi trâm đắt như vậy được bán .

      Hạ nhân nhanh chóng đưa đồ vật được bọc gói tốt đưa cho Nạp Lan Kỳ, "Của công tử đây."

      Lưu Hỉ tiến lên tiếp nhận, vẻ mặt lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, tính tình chủ tử ngày càng cổ quái, đến là người bên chủ tử từ đến lớn cũng hiểu được, "Gia, chúng ta... ."

      Vẻ mặt Nạp Lan Kỳ cay đắng, "Trở lại.”

      Chương 6: Ra cửa gặp rắc rối

      Editor: Thiên Chân Vô Tà

      Tuyển editor cho truyện, mình con rùa em làm chắc 5 năm nữa hoàn
      ___

      Ninh Bảo Nhi và Ninh Bảo Tuấn tới Túy Tiêu Lầu, mới vừa vào tiểu nhị liền dẫn hai người tới sương phòng ở lầu hai.

      Sau khi gọi thức ăn xong, Ninh Bảo Nhi và Ninh Bảo Tuấn ngồi bên cạnh cửa sổ, chỉ thấy Ninh Bảo Nhi vô cùng im lặng nhìn ra ngoài cửa số.

      “Bảo Nhi, ngươi quen người hồi nãy sao?”

      Ninh Bảo Nhi quay đầu về phía Ninh Bảo Tuấn, chân mày nhíu lại như có thể kẹp chết con ruồi “Ai nha? Mấy người trong Phượng các kia, ta cũng biết, vừa nhìn cái dáng vẻ môi hồng răng thắng liền biết nhất định là tiểu quan trong Linh Nhân quán*, ta làm sao có thể quen chứ, ngươi nhìn cái dáng vẻ cầm cây trâm đó , ghê tởm chết.”

      *nơi dành cho nam kĩ đó

      Ninh Bảo Ninh ôm cánh tay làm động tác run run.

      Chỉ là cử động của nàng lại làm Ninh Bảo Tuấn ở bên sửng sốt, bản thân cảm thấy được tiểu muội ghét bỏ người này, bỗng nhiên sau khi lấy lại được tinh thần, bàn tay đầy những vết chai do quanh năm nắm kiếm, búng lên trán Ninh Bảo Nhi, “Cái nha đầu này, linh tinh gì đấy, cái gì mà Linh Nhân quán, nếu để mẫu thân biết được từ trong miệng ngươi ra như vậy, cẩn thận ngươi bị mẫu thân đánh.”

      Ninh Bảo Nhi nghịch ngợm lè lưỡi, cảm thấy xấu Nạp Lan Kỳ cũng tốt lắm, nhưng nhìn xem dáng dấp của Nạp Lan Kỳ , nếu như đưa tới Linh Nhân Quán nhất định là cái tên đứng đầu bảng.

      Hai huynh muội ở trong sương phòng đùa giỡn, bỗng nhiên ở cửa truyền đến tiếng động náo nhiệt, lúc này tiểu nhị bỗng nhiên gõ cửa vào.

      Chân mày Ninh Bảo Tuấn nhíu lại: “Có gì ổn sao?”

      Tiểu nhị cúi người xin lỗi, “ tốt thưa hai vị khách quan, bên ngoài có vị công tử muốn bao toàn bộ lầu này, đồng thời trả tiền cơm cho mọi người ăn ở đây, hai vị chỉ vừa mới gọi món chân vịt, ngươi xem sao…”

      “Ta phi.” Sao lại nhiều chuyện như vậy nhà, vừa mới tới Phượng các lại gặp Nạp Lan Kỳ chết tiệt này, tại vất vả lắm mới tìm được bữa ăn ngon, lại gặp phải đám rắc rối này...

      Ninh Bảo Nhi nhận lấy chân vịt trong tay tiểu nhị, phân phó : “ , hôm nay ta phải ăn ở đây, đưa rượu lên cho ta.”

      Tiểu nhị có chút hơi bị làm khó, vì vậy ngẩng đầu về phía Ninh Bảo Tuấn, Ninh Bảo Tuấn chính là loại người em như mạng, mặt nhàn nhạt , “ .” Giọng Ninh Bảo Tuấn tuy lạnh nhạt, nhưng lại mang đến cảm giác bị áp bức rất mạnh mẽ, vì vậy tiểu nhị cũng dám nhiều lời nữa liền lập tức ra ngoài.

      Ninh Bảo Nhi đem chân vịt được gói kỹ mở ra, chút hình tượng tiểu thư khuê các đều có, tay cầm cái chân vịt bắt đầu đưa vào trong miệng ăn, khỏi khiến Ninh Bảo Tuấn ngồi ở cảm thấy buồn cười.

      Ngoài cửa thanh càng lúc càng lớn, có ít người oán trách, bỗng nhiên nghe thấy giọng nữ nhân như chim hoàng .

      "Kỳ ca ca, thôi , chúng ta chọn sương phòng mà thôi, cần bao toàn bộ Tiêu lầu này đâu, quá lãng phí."

      "Băng Nhi tỷ tỷ, ngươi cứ yên tâm , chút chuyện này đại ca làm tốt."

      Nữ nhân tiếng vừa dứt, Ninh Bảo Nhi liền dừng động tác, trong miệng còn để nửa cái chân vịt, để lại hai cái chân vịt lên bàn, tới hé góc cửa nhìn thấy nữ nhân kiếp trước mình hận nhất, người kia là sủng phi của Nạp Lan Kỳ. Dung quý phi, trưởng nữ của nhà thị lang, Dung Băng.

      Kiếp trước Dung Băng tốt bao nhiêu nàng lại thảm bấy nhiêu, tất cả bi thống nàng trải qua đều là do cái nữ nhân ban tặng, Thược Dược, Hải Đường, còn có tất cả thừa tướng phủ đều bị hãm hại.

      Còn có nữ nhân đứng bên người Dung Băng, con trưởng của người vận chuyển muối, Lý Mộc Song, dựa vào quân hệ với Dung Băng, Nạp Lan Kỳ phong nàng làm Lệ phi, kiếp trước Lệ phi là tay chân của Dung Băng, tranh đấu dũng vì nàng ta.

      Hận ý từng chút kéo tới, dần dần thay đổi khí tức người Ninh Bảo Nhi, Ninh Bảo tuấn ngồi ở cách đó xa phát có cái gì đúng, vì vậy tới đứng sau lưng Ninh Bảo Nhi, xuyên thấu qua khe cửa nhìn thấy nam tử chuyện, hình như là con trưởng của người vận chuyển muối, Lý Mộc Kỳ.

      "Bảo Nhi."

      Ninh Bảo Nhi khôi phục vẻ mặt, cười với Ninh Bảo Tuấn, "Hắc hắc, ta chỉ muốn xem xem là ai lớn lối như vậy thôi, ca ca mau ăn , ta sắp chết đói rồi."

      Ninh Bảo Tuấn lại nhìn mấy người ngoài cửa chút, quay đầu nhìn Ninh Bảo Nhi dường như che giấu chuyện gì đó liền nghi hoặc.

      Lý Mộc Kỳ ở ngoài cửa rất khí phách , "Thế nào, rời sao?"

      Chưởng quỹ Túy Tiêu lầu xin lỗi Lý Mộc Kỳ ngạc nhiên , "Lý thiếu gia, xin lỗi, còn có hai sương phòng có người, có cách nào khác, bởi vì... ."

      "Bởi vì sao, ta có tiền, chẳng lẽ còn bao được cái tửu lâu nho này."

      Dung Băng đứng ở bên Lý Mộc Kỳ, trong lòng mười phần thích ý, kiêu ngạo khi Lý Mộc Kỳ đối xử như vậy với nàng, thỏa mãn lòng hư vinh, nhưng nhìn dáng vẻ chưởng quỹ đắn đo, vậy hai người trong gian phòng kia nhất định là quan to phú quý, giả bộ làm nữ nhân hiểu biết, Dung Băng bày ra vẻ mặt khổ sở, dịu dàng .

      "Kỳ ca ca, thôi , chỉ là bữa cơm, nên làm khó chưởng quỹ."

      Dung Băng nhìn giống như vì chưởng quỹ cầu tình, nhưng vào tai Lý Mộc Kỳ lại như trở thành hàm ý khác, ngay cả tửu lâu như thế này mà cũng bao được, là đả kích lòng tự ái của .

      Vì vậy la lớn, " được, hôm nay ta càng muốn bao nơi này."

      Mặt khác bên trong sương phòng, Ninh Bảo Nhi lắc đầu, Dung Băng hổ là có thể trở thành sủng phi của hoàng đế, chưa mất thời gian khiến vị thiếu niên huyết khí phương cương* vì nàng vung tiền như rác, sợ đắc tội với người khác.

      *có nhiệt huyết, tinh lực
      ly sắc, shakugan012, Winter6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :