1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Một Nửa Anh Em - Yun Le

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy bộ truyện này như thế nào?

    1. Rất hay

      100.0%
    2. Cũng tạm được

      0 vote(s)
      0.0%
    3. Nhàm chán

      0 vote(s)
      0.0%
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 68

      Ánh mắt Hiệp chau lại, thể đau buồn cùng cực, cứ nghĩ đến ngày tháng sắp tới còn được ở gần bên nhau, lòng tựa hồ như có ngàn nhát dao cứa sâu vào liên tiếp. Hiệp với tay mình nắm lấy bàn tay nhắn của Xuyên, giọng đầy nuối tiếc:

      - Em đừng như vậy mà, ngôi nhà đó vốn là nơi em sinh sống suốt bao nhiêu năm. Rồi còn ba mẹ nữa, em đành lòng rời bỏ họ hay sao?

      - Em vẫn đến thăm ba mẹ nuôi mỗi cuối tuần. Cứ tính vậy , chứ cũng chưa biết ba có đồng ý ! - Thực Xuyên cũng chỉ nghĩ trong đầu vậy thôi, nhưng bản thân thừa biết vẫn chưa đủ sức sống riêng được. Vấn đề trước mắt cậu muốn là phải tránh mặt Hiệp .

      - Tất nhiên là ba đồng ý, mẹ cũng luôn, và cả… nữa!

      Xuyên toan mở miệng bảo rằng đồng ý hay đồng ý của chẳng hề có chút ảnh hưởng nào cả, nhưng lại thôi:

      - Số tiền trả nợ giúp mẹ tôi, sau khi lên thành phố rút tiền tiết kiệm tôi trả lại. Cám ơn , giờ có thể về được rồi! – Xuyên gạt phắt tay ra khỏi tay mình, đứng dậy vào nhà.

      - Sao mà về được, từ sáng tới giờ chưa có gì bỏ bụng đói gần chết đây nè! Với lại, papa nếu đón được em về cũng thành kẻ vô gia cư luôn đó!

      chàng bày ra bộ mặt khổ sỡ, Xuyên liếc cái ghét rồi quay mặt vào trong, thêm gì nữa. Hiệp cũng chai mặt vào theo, trong khi mẹ cũng làm xong bữa cơm chiều. Thức ăn miền quê đạm bạc chỉ có vài con cá lóc kho với nồi canh chua rau muống mẹ hái sau vườn. Xuyên nghĩ là cậu ấm công tử kia quen với cao lương mỹ vị thành phố, thường ngày mẹ nuôi nấu ăn ngon như vậy mà còn chê tới chê lui bảo thức ăn gì mà chả phong phú gì hết, vì thế khi về chốn hóc bà tó này, chỉ có mỗi món mặn và nồi canh lạc lẽo, chàng thể nuốt trôi nổi. Ấy vậy mà khi vừa ngồi bệch xuống mâm cơm, Hiệp ăn khí thế, còn luôn miệng tấm tắt khen ngon nữa. Mẹ Xuyên rất lấy làm vui lòng, bảo cứ từ từ mà ăn, cơm còn nhiều lắm.

      - Xem ra Hiệp cũng dễ nuôi quá ha, cứ sợ con ăn quen đồ dưới quê, thức ăn đạm bạc quá!

      - Tại người ta đói nên mới vậy thôi mẹ ơi! Chứ thường ngày mấy món này dọn ra bàn là trề môi chả chịu ăn đâu, gọi ra tiệm đặt mua cơm phần hải sản thôi! – Xuyên thù mới hận cũ, quyết đâm chọt cho chàng phun cơm.

      - phải vậy đâu! Con phải kén ăn và đòi hỏi gì, chỉ cần hợp khẩu vị là được. Đồ ăn nấu tuy đơn giản nhưng lại rất ngon! - Hiệp cố nuốt cơm vào họng ngăn cơn nghẹn vì bị xấu.

      - Thôi , có mẹ vốn là đầu bếp có tiếng rồi còn làm màu nữa…

      Xuyên nhất định tha, dồn Hiệp vào thế xấu hổ, cũng may mẹ là người đứng ra hòa giải cục diện bế tắc, bảo ăn cơm nhanh rồi còn nghỉ ngơi. Đây có lẽ là bữa cơm đầm ấm, vui vẻ nhất mà bà từng có kể từ khi phải sống lẻ loi mình, niềm hạnh phúc nhoi nhưng quý giá biết bao…

      Trong khi đó, tại quán cà phê Góc Phố yên tĩnh lọt thõm giữa thành phố đô hội ồn ào. Châu và Định hẹn gặp nhau, ngồi đối diện bàn bạc về kế hoạch tác chiến:

      - Hình như chiến thuật của chúng ta có phần hơi non tay. Đúng là Hiệp và thằng nhóc đó rạn nứt tình cảm, nhưng ta nổ lực để hàn gắn, bất cứ lúc nào hai đứa cũng có thể quay lại với nhau! – Châu mở màn trước.

      - đừng dùng từ “Chúng Ta” vào đây, nghe nhục lắm! Giờ tôi thấy hối hận khi trót ngu muội nhận lời vào kế hoạch của … - Định nhăn mặt thể khó chịu cùng cực, chỉ vì mong muốn Xuyên từ bỏ Hiệp mà đến với mình, cậu chàng mới chấp thuận đề nghị của Châu, dàn cảnh nhiều tình huống tình tứ cho Hiệp chứng kiến. Nhưng rốt cục, dù buông tay Hiệp, Xuyên vẫn bước tiếp mình, hề đến bên người bạn này để giải bày, tâm lấy câu.

      - Sao, hối hận hả? Muộn rồi cưng, giờ nhảy lên lưng cọp rồi chỉ còn cách là làm sao cho nó chạy tiếp để quật mình xuống cắn thôi! Tôi và cậu giờ cùng con thuyền, cho dù giờ này có nhảy xuống Xuyên nó cũng chả cứu vớt cậu đâu. Bởi lẽ nó căm ghét thằng bạn phản bội như cậu rồi!

      - Tôi có phản bội cậu ấy, ăn cho đàng hoàng nha! - Định bắt đầu nổi giận.

      - Cũng như nhau cả thôi, cậu vì tình cảm cá nhân mà quyết tâm chia rẽ họ. Bây giờ được như ý muốn rồi đó!



      Chương 69

      - Bây giờ chị tính làm gì tiếp theo? - Định cố bình tĩnh, phóng lao đành theo lao.

      - Tôi và Hiệp cưới nhau, ngay sau khi ra trường, đó là điều chắc chắn! Bởi vì tập đoàn của ba tôi và ba Hiệp có mối liên doanh rất quan trọng, mà nền tảng là phải dựa mối quan hệ của hai bên.

      - nghĩ sao nếu Hiệp đồng ý cuộc hôn nhân này?

      - ta có quyền lựa chọn, bởi lẽ hôn nhân là nền tảng cho hợp tác kinh tế. Tôi là con rượu của ba, chỉ cần hắc xì cái là hợp đồng hai bên có thể bị xé bỏ ngay lập tức! Thử xem ba mẹ Hiệp có ép buộc ta lấy tôi biết! – Châu ngửa người ra sau thoải mái, thể tự tin đẳng cấp của tiểu thư đỏng đảnh. - Huống hồ chi trong mắt họ, tôi là đứa con vừa hiền ngoan lại giỏi giang nữ công gia chánh, kiếm khắp Việt Nam làm gì được đứa con dâu nào perfect như tôi!!! Á hahahaha…

      tự kiêu khuếch đại, Châu nở nụ cười tà ác đặc trưng của bánh bèo, gây chú ý của hầu hết các nhân viên lẫn thực khách trong quán. Thấy bị dòm ngó cũng hơi quê cơ, nàng khép miệng lại, cúi gầm mặt che xấu hổ.

      Trời sập tối, có gì để chơi hay giải trí như thành phố nên Hiệp và Xuyên đều thu dọn đồ rồi ngủ sớm như bao người dân ở đây. Mẹ tính bảo Xuyên và Hiệp hãy vào phòng trong mà ngủ nhưng cậu từ chối, bảo ngủ phía ngoài cho thoáng mát, với thực chất là cũng có ý định ngủ cùng với “ai kia”. Hiệp biết thân biết phận, chỉ xin cái mền đắp rồi ngủ võng. Mẹ cũng đành bó tay để hai thằng tự sắp xếp, Xuyên nằm giường gỗ từ thời ông cố(Y: dân quê có cái tên để gọi nhưng chính tả thế nào tớ biết ghi!*.*). Chỗ lạ nên hiển nhiên ngủ quen, huống hồ chi Xuyên cũng thích ngủ chiếu, vừa êm ái vừa khó trở người vì cấn vào be sườn. Nhìn xuống phía dưới thấy Hiệp có vẻ cũng mấy thoải mái, cứ đập tay bẹp bẹp vì bị muỗi chích. Thấy tội mà thôi cũng… thể kệ được, Xuyên vén màn lên tới gần khều khều bảo lên giường ngủ. Cứ nghĩ là chàng làm cao bảo sao ngủ vậy cũng được, ai dè cứ như cái lò xo, bật đầu dậy đến độ lọt khỏi võng, cũng may là lực đạo tốt chống tay kịp thôi là làm cái rầm lủng sàn luôn rồi (79kg chứ ít gì đâu!*.* Tội nghiệp cái nhà cũ kỹ của má mi)

      Xuyên cố gắng kìm chế tiếng cười, vẫn giữ bộ mặt thờ ơ đứng dậy chui trở lại vào giường, chàng cũng tò tò theo, tấng mùng cẩn thận theo lời Xuyên chỉ để cho khỏi muỗi.

      - Phạm vi phân định bằng cái gối ôm, cấm lăn qua lăn lại gác chân gác tay tùm lum, nếu vi phạm qua lãnh thổ là bị đá giăng khỏi giường ngay lập tức!

      - Dạ, biết rồi.

      Hiệp ngoan ngoãn nằm im, chút chống cự hay bức xúc nào. Dù vậy Xuyên vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, nhất quyết nể nang nếu dám mon men làm gì xằng bậy. Nhưng dù thủ thân thế nào cũng tới lúc buồn ngủ, vốn cả ngày đường dài nghỉ ngơi, lại gặp nhiều chuyện bất ngờ nên cậu bé ngủ thiếp lúc nào biết. Đến sáng, ánh mặt trời sớm mai rực rỡ, soi qua từng đường kẻ vách nhà chiếu vào giường ngủ. Xuyên nheo mắt tỉnh dậy, phát vị trí ngủ của cậu và Hiệp còn cách xa nhau nữa, mà là rất - gần - sát nhau, cậu còn gối đầu tay Hiệp, hai thân thể áp sát như thể ôm nhau vậy… Xuyên bật đầu ngồi dậy, bóp mũi Hiệp cho chàng ngộp mà tỉnh dậy.

      - Có chuyện gì vậy em? Sáng rồi hả? – chàng ngáp hơi dài vì vẫn còn say ngủ, lăn sang bên.

      - thức dậy cho tui. Tối qua được vi phạm lãnh thổ, vậy sao lại dám?!

      - Haizzz… thiệt là oan uổng, em nhìn kỹ lại . Là em vi phạm chứ phải nha!

      Xuyên để ý lại phần chỗ nằm, đúng là Hiệp vẫn ở đúng chỗ sát mép giường ngoài, chính cậu mới là người lấn sân qua, đá văng luôn chiếc gối ôm lọt xuống sàn. vô lý, sao lại có chuyện đó được? Từ trước đến nay Xuyên nghĩ mình ngủ rất êm ru, nằm tư thế tới sáng, chả bao giờ lăn lộn xê dịch chỗ như thế.=.=

      Mọi thứ được thu xếp đâu vô đó, mẹ đồng ý theo Xuyên lên thành phố dù chưa biết mình phải sống tiếp như thế nào. Ngôi nhà để lại cho người dì bà con trông coi, mà đất đó cũng là do dì ấy thương tình xây lên cho ở nên thực chất là trả lại cho chủ cũ. Bọn họ cùng lên đường, nhưng Hiệp vẫn buộc phải lẻ loi vì Xuyên và mẹ cậu xe khách (đâu có chở 3 được). Trong quá trình về trở lại, Hiệp và Xuyên đều thông báo cho papa nên khi vừa đến bến xe thấy ông chờ sẵn từ bao giờ. Xuyên hiểu cuộc gặp mặt này gây nhiều khó xử cho mẹ nuôi, vì thế với papa tìm cho mẹ chỗ ở trọ.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 70

      - Thôi được, ba tôn trọng quyết định của con, muốn thế nào cũng được! Nhưng cần phải mướn nhà trọ đâu, ba vẫn còn căn nhà cho thuê ở quận 4. Hãy cho mẹ con đến đó ở, rồi tìm công việc phù hợp để sinh sống!

      - Vậy tốt quá, con cũng thu dọn đồ sang đó ở chung với mẹ luôn!

      - Cái gì? Sao phải dọn qua đó? – Ba vô cùng thản thốt với đề nghị của Xuyên.

      - Con muốn được ở gần để chăm sóc cho mẹ thôi ba. Ở dưới quê lâu rồi nên mẹ quen cuộc sống ở đây đâu!

      - Chuyện đó cứ để ba thu xếp, con bây giờ còn chưa tới tuổi vị thành niên, cần phải hoàn thành xong chương trình cấp 3 rồi thi lên đại học nữa.

      - Ba đừng lo lắng, con vẫn về nhà mình thường xuyên, vẫn tiếp tục học, vẫn là con của ba và mẹ nuôi như từ trước đến giờ. Con rất quý hai người, nhưng hoàn cảnh tại cho phép con ở lại ngôi nhà đó nữa, mong ba hiểu cho! – Xuyên dừng lại lúc, để chuyển sang vấn đề khác. - Với lại, ba hãy đưa lại tấm hình chụp mẹ con hồi trẻ , đừng giữ lại bên mình nữa. Ba làm như vậy rất có lỗi với mẹ nuôi, mẹ là người rất cao thượng, bảo bang thương con như con ruột từ trước đến giờ, thầm lặng lẽ vung đắp cho gia đình chúng ta ấm êm hạnh phúc suốt bao nhiêu năm. Vì thế ba hãy quên hết chuyện cũ, xóa hết những ký ức về mối tình đầu vụn dại ấy , tất cả đều là quá khứ tàn lụi rồi. Hạnh phúc vốn rất mong manh, ba hãy trân trọng những người bên cạnh mình, đừng để mất rồi mới nuối tiếc!

      Ba vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào trước những lời Xuyên từ phía xa có chiếc taxi tấp sát đến gần, cửa xe bật mở, người phụ nữ đeo kính râm ăn mặc sang trọng bước ra – đó chẳng ai khác ngoài người vợ chính thức của ba, mẹ ruột của Hiệp, cũng là mẹ nuôi của Xuyên. Tất cả các nhân vật trọng tâm cùng hội họp về chỗ, cả quá khứ lẫn tại được kết nối, trong nỗi niềm vừa hân hoan vừa xốn xang:

      - Mọi người tính để cho tôi đứng ngoài cuộc sao? – Sau đó bà hướng trọng tâm về phía Xuyên, nở nụ cười hiền hậu như bao lần. – lẽ con nghĩ mẹ hẹp hòi đến vậy à? – Câu hỏi mang ý trách móc, nhưng ngữ điệu lại rất đỗi dịu dàng.

      - phải vậy đâu mẹ, con muốn mẹ chịu bất công thôi!

      - Hì, mẹ biết tất cả mọi chuyện từ rất lâu rồi con trai à… Ai cũng có quá khứ, điều cần thiết nhất là phải biết cách chấp nhận và thứ tha. Mẹ cũng phải người cao thượng gì, chỉ là thời gian dần trôi, nhận ra nhiều giá trị của cuộc sống, càng hiểu được hoàn cảnh hề thuận lòng người.

      - Mình à, tôi… - Ba cũng nhìn mẹ nuôi, cất tiếng lấp lửng, thể hối lỗi.

      - Mình cần phải gì thêm nữa, tôi hiểu mình cũng dằn vặt rất nhiều rồi! – Sau đó quay mặt sang vỗ vai Xuyên cười tươi tắn - Tất cả cùng về nhà , mẹ nấu sẵn rất nhiều món ngon chờ mọi người về đấy! ăn là rất phí phạm, biết chưa! - Tiếp nối, ánh nhìn mẹ nuôi hướng về người phụ nữ ăn mặc giản dị, gương mặt phấn son lại sạm đen vì năm tháng nắng dải mưa dầu, nên dù hơn 2 tuổi mà trông vẫn già hơn thấy . Bà bước đến gần, nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc. - Chị cũng hãy đến nhà, để xem con mình sống như thế nào trong thời gian qua, rồi sau đó hãy tính tiếp. Mọi chuyện qua rồi, tất cả chúng ta hãy gạt bỏ mọi chuyện qua bên. Quan trọng lúc này là được ở gần bên con cái, chăm sóc và chứng kiến tụi nó trưởng thành nên người, chị nghĩ đúng ?

      Mẹ Xuyên rưng rưng dòng lệ vì xúc động, gật đầu vâng dạ ra chiều kính nể. Quả “mối tình đầu” của bà lựa chọn vô cùng chính xác, lấy được người vợ vừa đẹp người lại đẹp nết như vậy, luôn cam chịu và thấu hiểu mọi điều vì chồng. Bản thân bà giờ đây cũng còn trông đợi bất kì điều gì cho bản thân nữa, chỉ có ước muốn duy nhất là được ở bên đứa con thân của mình, như vậy là đủ. Bất chợt papa như nhớ ra điều gì đó từ câu mẹ nuôi vừa , thay đổi nét mặt nghiêm nghị lại như cũ:

      - Nhắc đến con cái mới nhớ, khi về nhà ba “xét xử” đến chuyện của con với thằng Hiệp đấy!

      - Hả? Chuyện gì vậy ba? – Xuyên ngạc nhiên hiểu.

      - Hai đứa sao lại có cái quan hệ kỳ quặc như thế hả? Mà thằng Hiệp nó làm gì để con giận dỗi, rồi bỏ lời nào với nó như thế?!

      - Ba… vậy ra, ấy cho ba biết rồi?

      Câu chuyện dự tính còn kéo dài nữa nhưng mẹ nuôi ra hiệu dừng lại, về nhà rồi tính tiếp. Ngôi nhà rộng lớn trở lại gian đầm ấm như cũ, bàn cơm thịnh soạn dọn ra, mọi người cùng trò chuyện vui vẻ, chỉ có hai người hoàn toàn có đối thoại với nhau, ai cũng biết.



      Chương 71

      Mọi chuyện về tình cảm được tạm gác sang bên, bởi lúc này ba chuẩn bị tiến hành buổi họp kết giao quan trọng. Hôm nay chính thức ký kết hợp đồng hợp tác giữa 3 công ty lớn chuyên về sản xuất xuất khẩu mặt hàng thủy sản. Với hợp tác này, cả ba liên doanh Mạnh Hùng, Hoàng Gia và Khải Minh có bước phát triển vượt bậc về thế mạnh chuyên ngành của mình, từ khâu cung cấp nguyên liệu đầu vào, quy trình sản xuất cho đến tìm mối tiêu thụ xuất khẩu sang các nước Châu Âu, tất cả được quy về mối. Trong lúc buổi họp tiến hành, Châu và Định cũng đứng bên ngoài để theo dõi, dù thực chất cũng chẳng nghe được gì, nhờ vào mối quan hệ thân thích nên hai cậu mới được phép ngồi ở đây, thôi bị đuổi cổ ra ngoài rồi. Trong khi Châu vô cùng hồi hộp chờ đợi kết quả Định vẫn hết sức bình tâm, ngồi thoải mái ghế chơi game bắn vịt. Cánh cửa phòng họp bật mở, mọi người bước ra với gương mặt rạng ngời, Châu nhanh nhảu chạy đến gần ông Minh – ba của :

      - Sao rồi ba? Ký hay ký?

      - Tất nhiên là ký rồi con, cơ hội hợp tác làm ăn tốt như vậy, sao lại bỏ lỡ được chứ!

      - Ý con phải chuyện đó, con chỉ muốn biết, thông qua hợp tác này cũng đồng nghĩa với việc con và Hiệp được lấy nhau, đúng ba?

      - Ủa, ba tưởng con giải quyết mọi chuyện với thằng Hiệp rồi chứ? Hai đứa bảo hợp nhau nên chia tay, con cũng tìm được người mới là cậu con trai của ông Gia còn gì?!

      - Hả? Con trai ông Gia nào? Con đâu có…

      Ông Hùng – ba Hiệp cũng bước tới, hóa giải tình cho mọi chuyện được êm xuôi:

      - Châu à, chú rất tiếc khi thể để con làm con dâu của chú. Chuyện tình cảm riêng của con cái bậc làm cha mẹ thời nay thể xen vào quá nhiều, quyền quyết định vẫn nằm ở thằng Hiệp thôi!

      - Được rồi, ba cái chuyện tình cảm đó chúng ta đừng nên làm ảnh hưởng đến công việc làm ăn. Tụi nó thành được với nhau tốt, cũng chả sao, quan trọng là mối quan hệ hợp tác làm ăn của chúng ta vẫn diễn ra tốt đẹp, nghĩ có đúng ?! Hahaha.

      Thương trường là chiến trường, có chuyện để tình cảm trai chen vào gây ảnh hưởng. Ông Minh là người xem lợi nhuận hết, có chuyện đem hôn nhân vào làm điều kiện giao kèo như bao thế trước nay. Cho dù Châu có là con rượu nữa cũng chẳng có chuyện vì mà ông để lỡ mất cơ hội khuếch trương bề thế công ty của mình. Lúc này, Định mới ngừng cuộc chơi, đứng dậy bước đến gần xinh đẹp vẫn còn đứng như trời trồng vì bị ngó lơ lãnh đạm:

      - Thôi chị à, những người làm kinh doanh vốn luôn máu lạnh, xem Tiền nặng hơn Tình. Thời đại này làm gì còn có chuyện vì hạnh phúc con cái mà tác động vào mối quan hệ làm ăn nữa chứ. có đám cưới giữa và Hiệp, hai tập đoàn họ Lâm và Phan vẫn hợp tác bình thường. Trai đẹp đời này còn nhiều lắm, người vừa có sắc vừa có tiền như sợ gì kiếm được tấm chồng?! - Lời của Định mang ý an ủi, nhưng kỳ thực lại đầy vẻ châm chọc.

      - Chính cậu là người phao ra cái tin tôi nãy sinh quan hệ với con trai ông Hoàng Gia đúng ? – Lúc này Châu mới sáng suốt nhận ra, con trai Hoàng Gia – chính là Hoàng Định.

      - Hây da, cũng chỉhọc chút chiêu bài từ sư tỷ thôi!

      - Vậy cậu nghĩ sao… nếu chúng ta “phim giả tình ” luôn nào? – Châu cảm thấy cậu chàng này cũng tốt mã, quyết định rù quến trai tơ.

      - Oh no no, cho em xin hai chữ “bình yên” nha! Em còn đời lắm, chưa muốn để chị tàn phá đâu!

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 72

      rồi Định cũng tung tăng bước , bỏ lại Châu đứng đó với tâm trạng tức tối pha đầy căm phẫn. Răng nghiến chặt lẫm bẩm như lời nguyền: “Để rồi coi, tôi để cho mấy người có được cái kết tốt đẹp đâu!”

      là làm, nàng ngay lập tức bấm số gọi tới người cần hãm hại, đầu dây bắt máy, Châu bắt đầu thực thi chương trình chốt hạ của mình. Cùng thời điểm đó, Hiệp và Định cũng gặp nhau, giải quyết ân oán tình thù giữa hai chàng Top. Họ chọn điểm hẹn là quán cà phê hay công viên tình nhân nào đó, mà là bãi đất trống phía sau trường học, nơi ít người lại qua và vô cùng lý tưởng để… đánh lộn. Đúng như phong cách của người học võ, vừa đối mặt nhau, Định ngay lập tức tung chưởng, lực đạo tương đương như hồi Hiệp đánh cậu buổi tối hôm hôn Xuyên trước cửa nhà.

      - Cú đấm này là để trả lại cho hôm đó. Vì xứng đáng để tôi phải nhường nhịn nữa!

      BỐP!!!– Cú thứ hai mạnh hơn, làm Hiệp bị chảy cả máu miệng, người hơi mất đà nhưng vẫn đứng vững, gương mặt lộ chút biểu cảm đau đớn. Định tiếp tục :

      - Còn cú đấm này là để thay cho Xuyên, trót ngu muội kẻ thấp hèn như . Chỉ vì chút nghi ngờ và ích kỷ, lại có thể nhẫn tâm chà đạp thân xác cậu ấy thương tiếc! còn xứng đáng nữa!!!

      - Vì sao cậu biết chuyện này? - Hiệp chỉ có thể bậc ra câu đó.

      - Còn cần phải hỏi nữa sao? Cứ thấy Xuyên tránh mặt , rời khỏi căn nhà mà cậu ấy gắn bó suốt bao nhiêu năm, cũng đủ hiểu là cậu ấy kinh sợ đến mức độ nào rồi.

      Hiệp im lặng thể day dứt khôn nguôi, cơn gió hanh thổi mạnh vào làn tóc rối, che vầng trán rộng, ánh mắt mông lung…

      - Bây giờ tôi chỉ muốn biết Xuyên ở đâu thôi! - Từ lúc trở về đến nay, khi Hiệp ở nhà Xuyên đâu mất biệt, hình như là ở bên mẹ ruột của mình. Papa nhất quyết cho biết.

      - Lúc có trong tay biết nâng niu, đến lúc mất rồi mới hối tiếc muộn màng hả?!


      - Tôi chưa bao giờ buông tay em ấy!

      - Vậy sao đến cả thông tin cậu ấy ở đâu cũng tìm được? Với người sành sỏi như , chẳng lẽ trong phạm vi đất Sài Gòn này tìm ra sao?!

      Hiệp hoàn toàn rối trí, bởi lẽ chiều nay là phải bay ra Hà Nội để làm đợt thực tập tốt nghiệp ra trường, tiếp sau đó còn phải ra nước ngoài, cơ hội để hai người gặp nhau còn nhiều nữa, chắc chắn khoảng cách gian và thời gian ngày càng xa. Trong khi đó, bản thân Xuyên hề chọn cách trốn tránh, chỉ là bận lo thu xếp chỗ ở và công việc buôn bán mới cho mẹ nên buộc tạm gác chuyện của mình sang bên. Ngay khi nhận được thông tin từ Châu, cậu hiển nhiên tin ngay mà gọi điện thoại cho ba xác minh, quả tình lần này Châu dối. Cậu cam lòng để mọi chuyện kết thúc như vậy, tức tốc đón xe ra sân bay. Nhìn lên bảng thông báo, cậu thấy chuyến bay từ Hồ Chí Minh city ra Hà Nội chỉ còn 10 phút nữa là cất cánh, ba mẹ đều bận việc ra tiễn với lại đây chỉ là chuyến thực tập thông thường, nên có lẽ Hiệp tự



      Chương 73

      - Cái gì? chuyến của trực tiếp từ sân bay Tân Sơn Nhất đến Nội Bài, mà phải xe lửa ra miền Trung để đón đoàn sinh viên kiến tập ở đó nữa hả?! Trời ơi, tại sao ngay từ đầu chứ? - Định tính báo cho Xuyên biết Hiệp lại cho hay tình hình bị biến đổi.

      - Chuyện này tôi cũng vừa được thông báo hôm qua, tôi và Xuyên bị cắt liên lạc với nhau nên cho em ấy biết được!

      - Vậy người nắm được tình hình này nhất, có thể là ai?

      Hiệp bắt đầu nhớ lại vì sao IP số điện thoại của mình hôm nay lại mất sóng liên tục, Châu từng lén dọc phá điện thoại của khi tới nhà chơi, có thể nhờ người quen chuyên dụng ngành viễn thông vô hiệu hóa tạm thời chức năng liên lạc ngay khi Hiệp chưa phát . Trong lúc Hiệp bị hối thúc ra sân ga để chuẩn bị lên đường, Định cũng gọi điện báo cho Xuyên biết việc. Hóa ra Châu chỉ là giả vờ làm người tốt, báo cho Xuyên chuyến lúc ban đầu - tức chưa bị thay đổi, để hai người thể gặp được nhau. Vào lúc này, Xuyên ở sân bay, dù có dùng trực thăng cũng thể đến kịp. Cậu chàng lặng lẽ bắt taxi quay về nhà…

      Hiệp tức điên người vì đến giờ này vẫn còn bị chơi vố đau như thế, để phục hồi lại chức năng phải mất ít nhất 3 ngày mới liên lạc lại được với số của Xuyên vì mạch thuê bao giữa hai người bị block. Đó là lý do vì sao Xuyên phải tự mình , dù muốn cũng thể liên lạc với Hiệp được. Ngay lúc Hiệp mượn nhờ điện thoại người bạn cùng để gọi đến số của Xuyên cũng là lúc cậu chàng tắt nguồn điện thoại, từ bỏ hi vọng gặp nhau. chàng những muốn đập chiếc điện thoại xuống đất, may nhờ thằng bạn thân nhanh tay chụp kịp. Hiệp bỏ hành lý toan đón xe tính trở về bị mọi người cản lại khuyên ngăn, dù sao cũng chỉ là chào tạm biệt nhau lần cuối, rồi vẫn phải chia xa thời gian, thể vì điều đó mà để lỡ mất chuyến tàu, rồi bao nhiêu người phải chờ đợi…

      Ánh chiều tà rọi qua ô kính xe mờ ảo, phản phất chút u tịch buổi hoàng hôn đượm buồn, Xuyên kéo tai nghe vào thưởng thức bản tình ca, mang chính nỗi niềm lúc này cậu trải qua…
      mãi chỉ là người quen băng qua giữa cuộc đời…
      Vội qua, rồi xa… Bàn tay thân quen bây giờ mãi mãi cách xa…
      đến tháng ngày, mình quên hôm nay chia lìa
      Còn đây, bàn tay… ngẫn ngơ, bơ vơ trôi giữa cuộc đời…


      Có lẽ, duyên phận của Hiệp và Xuyên tựa hồ như đường ray xe lửa, xuất phát điểm có trùng nhau, nhưng đến lúc nào đó rẽ lối, về hai hướng khác biệt, vĩnh viễn còn hợp lại nữa… Nhìn xa xa về quãng đường dài thăm thẳm, khóe mắt ngân ngấn nước nhưng lại thể rơi, nỗi đau ỉ và dai dẳng… biết đến khi nào gặp lại người dấu đầu???

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 74

      Và nếu bây giờ em đây được lời, em còn mãi người
      Chẳng có bao giờ em muốn xa rời, vì ngày mai tới là ngày sau cuối
      Và nếu bây giờ em đây được chết lần, chết cho tình bất tận
      Chẳng có bao giờ em thấy ân hận, vì rằng em biết em luôn hằng

      Em , chưa bao giờ quên , và vẫn luôn chờ đợi … dù biết chờ đợi này có kết quả như thế nào… trở về là nụ cười hay nước mắt???

      2 năm sau…

      Xuyên dẫn xe ra khỏi cổng trường đại học KHXH & NV, lướt vòng xe máy con đường rợp nắng êm đềm. Dừng xe lại tại quán ăn quen thuộc, cậu chàng bước vào nhưng tìm chỗ ngồi mà lại vô bên góc trong lấy tạp dề đeo vào, động tác thuần thục rồi sắp xếp lại vài thứ vật dụng cần thiết, thi thoảng hỏi mấy chị nhân viên trong quán số chuyện. Bà Thắm vừa nêm nếm xong nồi nước lèo, quay lại nhìn đứa con trai tất bật chỉ biết lắc đầu cười, bước tới gần lau mồ hôi cho cậu:

      - bao nhiêu lần mà chịu nghe, mới học về mệt lo ăn uống nghỉ ngơi lại còn tới quán làm lu bù nữa. Mẹ mướn hai chị đây phụ bếp bưng bê là được rồi, thể mướn thêm con nữa đâu! Như vậy làm sao còn đồng lời nào nữa chứ? - Mẹ là trách cậu chàng để ngừng việc lại.

      - Mẹ thiệt tình, con bao giờ đòi tiền công đâu!

      - Hì… thôi lên gác thay đồ rồi rữa tay rữa mặt xong xuống ăn cơm, mẹ nấu canh chua đầu cá hồi để sẵn trong thố rồi đó!

      - Woa… nghe mẹ tự dưng bụng réo lên ngay! – Trúng ngay món khoái khẩu, Xuyên lột phăng tạp dề máng lên móc, sau đó phóng nhanh lên lầu.

      Người mẹ hiền hậu nhìn theo hình dáng đứa con trai liến thoắn vui tươi, môi khẽ mỉm cười dù trong lòng mang nỗi niềm cảm thương sâu sắc. Suốt 2 năm qua, Xuyên luôn tự khiến bản thân mình tất bật với mọi việc, từ học hành thi cử để đỗ thủ khoa vào trường đại học cậu hướng đến từ lâu, sau đó lại tiếp tục miệt mài vừa học vừa hoạt động ngoại khóa, giờ rãnh là lại đến phụ mẹ ở quán ăn vốn vào quy củ sau thời gian đầu lẻ.

      Nhờ tiếp thị rất khôn khéo của Xuyên mà quán ăn của bà Thắm càng ngày càng đông khách, chuyên phục vụ các món điểm tâm sáng như phở, bún bò, bún khô, cơm sườn, kèm theo món ăn xế trưa và cả buổi chiều tối. Quán nằm kế bên quán cà phê nên rất đông người ghé vào thưởng thức, thấy ngon và thành khách hàng thân thiết nhiều, thu nhập ngày càng ổn định, bà Thắm thuê thêm nhân viên để tiện việc bưng bê phục vụ. Quán đông khách nhất vào buổi sáng và chiều tối nên những ngày thường Xuyên thể phụ buổi sáng, chỉ tiếp được buổi tối, còn hai ngày cuối tuần là cậu chàng dính chặt trong quán rời cho đến khi mẹ réo bảo nghỉ ngơi ăn uống mới thôi.

      - Cuối tuần này con nên ở lại chơi với ba mẹ nuôi ngày , rồi ngủ lại đó mai hãy về lại!- Mẹ muốn Xuyên có công bằng vì dù sao hai người họ cũng có công nuôi dưỡng suốt bao nhiêu năm.

      - Tuần nào con cũng ghé thăm và ở chơi mà mẹ, có điều vì nhiều việc quá nên ở lại lâu được!

      - Con cần phải viện lý do bận rộn nữa, tự bản thân con làm mình như thế thôi! Những gì qua hãy để nó qua , con cần phải biết mạnh mẽ đối mặt, đừng cứ tiếp tục quay đầu nhìn về quá khứ rồi trốn tránh nữa!

      - Mẹ… ý mẹ là sao? Chuyện của con…



      Chương 75

      Bà Thắm im lặng mỉm cười, nhìn đứa con trai thân bằng ánh mắt trìu mến pha lẫn niềm đồng cảm lớn lao. Dù ba mẹ nuôi của cậu tra xét hay đào sâu thêm về chuyện giữa Xuyên và Hiệp, bà cũng ngọn nguồn nhiều. Nhưng thông qua những biến động mà con trai mình trải qua, bà cũng có thể tình cảm giữa hai đứa sâu đậm hơn mức em rất nhiều…

      - Xuyên à, hạnh phúc phải dễ tìm. Ai cũng xứng đáng được , được tận hưởng mọi điều tốt đẹp nhất. Dù cho mối quan hệ của hai đứa con có khác với lẽ thường, nhưng có nghĩa là thể chấp nhận! Hãy nắm bắt lấy cơ hội dù rằng mong manh, đừng theo vết xe đổ của mẹ, mang nỗi hối tiếc ân hận vì ngày trước cố gắng hết sức mình!

      Lời của mẹ tựa hồ như ánh sáng soi lối, như ngọn lửa ấm áp sưởi tâm hồn tưởng chừng tê buốt từ lâu của Xuyên. Có lẽ bà cũng như ba mẹ nuôi đều phải suy nghĩ rất nhiều, đắn đo rất nhiều nên lựa chọn giải pháp im lặng, hẳn là ủng hộ nhưng cũng phản đối, huống hồ chi chuyện hai đứa đến giờ này vẫn chưa thoát ra khỏi đường hầm. Bậc sinh thành nào cũng mong con cái mình thành tài, đặt biết bao kỳ vọng vào tương lai với mái ấm đủ đầy trọn vẹn. Nhưng cuộc sống vốn hoàn hảo, chẳng ai có thể lựa chọn cho mình bản thể hoàn mĩ tuyệt đối, cũng như tình tuyệt đối đúng nghĩa. Quan trọng là họ vẫn sống tốt, tâm hồn trong sáng và thiện lương, thế là đủ.

      Cánh cửa quán ăn bật mở, vị khách bước vào, dáng người cao ráo, ăn mặc thời trang nam tính bụi phủi, mái tóc vuốt gel dựng đứng trông rất chất. chàng về phía góc trong cùng với biết bao ánh mặt dõi theo của các cũng như các chàng trai ( thẳng). Ba phục vụ tranh giành nhau đến tiếp đón, rồi giả vờ bắt chuyện, dù thực tế vị khách này chẳng lấy gì xa lạ nữa.

      - Tôi muốn được bánh bò bông phục vụ, thích bánh bèo! – Đây là câu duy nhất chàng trai bảnh tỏn thốt lên, dập tắt hoàn toàn nụ cười tươi rói chào mời của ba . Sau đó vẫn giữ nguyên chiếc kính râm lãnh đạm che khuất tầm mắt, hướng mặt ra ngoài cửa kính.

      Ba nhân viên hậm hực quay về, vốn dĩ quá người mà chàng ấy cần là ai nhưng các nàng vẫn ngày ngày nuôi dưỡng hi vọng. ra hiệu cho người - cần - ra - tiếp khách, thái độ có chút vị nể vì dù sao cũng là con trai của bà chủ, tuy nhiên trong lòng cũng mang chút đố kỵ ngấm ngầm vì được ngồi chuyện với trai đẹp chuẩn men. Xuyên thở hắt ra cái, bước tới rồi ngồi xuống vị trí đối diện:

      - Quý khách muốn ăn gì? – Thái độ chào mời mấy hòa nhã.

      - Cư xử với khách VIP như vậy, chắc cậu phải cần học lại khóa bồi bàn đấy!

      - Xin lỗi quý khách nha, vì VIP quá nên cần phải phục vụ đặc biệt khác người ta nó mới nổi bật. Trông quý khách có vẻ rất đói, để tôi đem hết những món ngon nhất ra cho quý khách ăn cho “Sướng” nhá!!!

      - cần đâu, chỉ cần cậu chủ quán ngồi đây hàn thuyên tâm với tôi, tôi vẫn trả tiền đủ hết các món đắc nhất trong thực đơn, cần gọi món!

      - Hay da, vị khách nào mà cũng có nhu cầu như đây chắc bà chủ quán này mau xây biệt thự lắm á nha! Nhưng xin lỗi, đây là quán ăn, chứ phải quán bia ôm đâu, ha!


      Chàng trai đành chào thua với lời đối đáp ngày càng nâng cao cấp độ của Xuyên, tháo kính râm xuống, nở nụ cười kinh điển tươi rói vốn luyện được từ cậu rất lâu. Vị khách hút hồn biết bao đây chẳng phải ai xa lạ mà chính là cậu bạn thân kiêm người luôn hết lòng giúp sức cho cậu trong mọi nguy khó – Bùi Hoàng Định. Đáng lý ra, cậu bạn phải hoàn thành khóa học 4 năm mới được về, nhưng vì cuộc sống bên đó quá đỗi nhàm chán, vui chơi cũng chỉ nhiêu đó quần tới quần lui, bạn bè đông nhưng chẳng đứa nào hợp cạ, toàn thân thiết nhau vì tiền, sòng phẳng hội họp. Thế là Định quyết định bỏ ngang, trở về nước dù ba mẹ chẳng mấy hài lòng, nhưng vẫn thu xếp cho cậu học việc vì tương lai phải nối nghiệp công ty.

      - Sao rồi, có gì đổi khác ? Vẫn cảm thấy vui vẻ chứ? - Định buông ra câu hỏi đầu cuối.

      - Về nước vừa gần 1 tuần liền trưa nào cũng ghé quán gặp tui, bộ thấy tui vẫn sống thư thái đấy sao? Tui rất hài lòng với cuộc sống tại của mình! – Xuyên kèm theo nụ cười thể .

      - Xuyên biết ? Rất may là cậu theo ngành diễn viên, chứ vào chắc qua nỗi vòng sơ tuyển đâu! Nét mặt cậu có thể bày ra vui vẻ, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy ưu tư nào đó cố che giấu.

      - cứ như thể là ông guốc trong bụng tui, mọi ngóc ngách trong người cái gì cũng biết vậy!

      - Cũng hẳn, nhưng thời gian chúng ta quen nhau cũng đủ để tui hiểu về Xuyên!

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 76

      Xuyên im lặng , quay mặt hướng ánh nhìn ra ngoài con phố ồn ào, như để được pha lẫn chút tất bật của mọi người, hòng quên tĩnh lặng phiền muộn của bản thân. Định lại tiếp tục:

      - Xuyên vẫn chưa quên được ta? Chưa xóa được tình cảm đó? Xuyên vẫn còn ấp ủ hi vọng sao?!

      Cậu chàng lại lắc đầu, phủ nhận lời Định hỏi, hay cũng để phủ nhận chính cảm xúc trong lòng mình. Ngày ấy, khi để tụt mất chuyến tàu, lỡ duyên gặp nhau lời chào tạm biệt, quả tình là thời gian tiếp theo sau đó Xuyên và Hiệp có cơ hội nào để gặp lại nhau được nữa. Thời gian Hiệp làm đợt thực tập cuối khóa ngoài Hà Nội lâu hơn dự tính, kéo dài hơn 3 tháng. Khi trở về Xuyên cũng dọn qua ở chung với mẹ, lại lu bù với chương trình lớp 12 và luyện thi đại học. Rất nhanh sau đó Hiệp hoàn tất thủ tục để sang Mĩ làm chuyến công tác cho nhân viên mới được tuyển dụng, bởi muốn được tự lập mọi thứ từ con số 0, bằng chính năng lực của mình thay vì dựa vào uy thế của ba. Từ ngày đó, hai người hoàn toàn liên lạc với nhau, chỉ thông qua chat voice với ba mẹ nuôi mà cậu luôn chỉ đứng từ xa nhìn và nghe lén lút.

      Xuyên cũng biết trang Facebook của Hiệp, nhưng tuyệt nhiên add friend mà lại bấm Follow để thầm theo dõi mọi hoạt động của chàng. Hiệp rất chăm chỉ post ảnh và status lên page, thường là những hoạt động trong ngày, hay những chuyến tham quan đây đó cùng với những đồng nghiệp. chàng rất nhiều nơi, tham quan khá nhiều danh lam thắng cảnh, thi thoảng còn khoe những shot hình biển dã ngoại bắt mắt người xem bởi màn phanh áo khoe body hấp dẫn. Những tấm bình thường kín đáo vốn thu hút mấy friends cũng như followers lắm rồi, giờ nâng cấp trần trụi thế này cứ gọi là nóng cháy FB, hàng trăm có khi lên đến cả mấy ngàn lượt like cùng hàng chục comment với những lời suýt xoa khen ngợi đương bay lượn, kín đáo có mà lộ liễu cũng chả ít. Nhưng hầu như chàng chẳng bao giờ reply lại, chỉ lặng lẽ bấm like những comment mang ý thiện chí.

      Định rũ Xuyên dạo vòng quanh trung tâm thành phố cho khuây khỏa, xua tan những muộn phiền cố che giấu bấy lâu. Định vẫn thế, nhiệt tình và quan tâm hết mực đến người bạn thân chí cốt của mình…

      - qua ngần ấy thời gian, Xuyên vẫn còn nuôi hi vọng sao?

      - Con người ta sống vốn dĩ là luôn luôn hi vọng mà! Chính nhờ nó mà ta càng có động lực để cố gắng, để tồn tại giữa đường đời dẫu rằng nghiệt ngã đến đâu… Dù chưa biết rồi đạt đến cái hi vọng đó hay , nhưng ta vẫn ngừng hi vọng, chẳng phải Định cũng thế sao?!

      - Phải, chúng ta vẫn luôn hi vọng, có thể to lớn, có thể bé. Nhưng hơn hết là ta thấy lạc quan và mạnh mẽ hơn khi có cho mình hi vọng. Và tôi vẫn luôn hi vọng Xuyên…

      - Định à, có những thứ thấy trước kết quả rồi! Tại sao Định vẫn còn cố chấp nữa? Giữa hai chúng ta phân định rất ràng rồi, chỉ có thể là tình bạn thôi. Nên Định đừng tiếp tục ấp ủ hi vọng nữa. Rồi Định tìm được người phù hợp với mình, xứng đáng hơn với những gì Định dành cho họ. Để rồi đây, Định có được hạnh phúc, mà người ở bên cạnh Định để thương cũng hạnh phúc. Như thế mới là tình !

      Chàng trai lặng lẽ cúi nhìn cậu bạn thấp hơn mình nửa cái đầu, nhưng phong thái và trải nghiệm sống có khi còn vững vàng kiên cường hơn cả cậu. Có lẽ Xuyên đúng, tình phải xuất phát từ cả hai, như vậy mới là hạnh phúc trọn vẹn, nên cố níu kéo người mà vĩnh viễn họ thể phát sinh loại tình cảm đặc biệt hơn thế cho mình nữa. Qua ngần ấy thời gian, trải qua bao thăng trầm biến động, trái tim phần nào được hong khô nhiệt huyết của thuở vừa , chỉ đơn giản nếu như được ở bên cạnh người mình buổi đầu rung động tốt, nên Định vẫn còn do dự chưa muốn bước tiếp. Nhưng có lẽ từ nay, chàng trai phải hướng về con đường khác, lối mà nơi đó có người chờ cậu, cậu lòng…

      Cánh cổng ngôi biệt thự thân quen vẫn luôn rộng mở đón cậu bé trai tuổi 20 nhưng vẫn luôn là bé ngây thơ trong mắt cha mẹ, dù dứt ruột sinh ra nhưng luôn hết mực cưng chiều. Bữa cơm gia đình vô cùng đầm ấm, ông Hùng liên tục hỏi han về tình hình học hành cũng như công việc buôn bán của mẹ cậu, dù rằng chuyện này tuần nào cũng được lặp lặp lại như dự báo thời tiết vậy. Bất chợt, mẹ nuôi chen vào chủ đề mới, mà có lẽ Xuyên cũng rất đỗi quan tâm:

      - Cuối tuần này nghe thằng Hiệp về nước, ông có thời gian đón con ?

      - Ôi zời, nó lớn rồi, được về được. Đón rướt làm gì cho mất công!

      - Ông này, dù sao nó cũng xa thời gian dài, phải đến đón cho con nó mừng chứ! Hồi tiễn nó ông cũng ra vào giờ chót còn gì, thái độ tỏ ra nhiệt tình nhưng thực chất là phải hủy cả buổi họp quan trọng nữa!

      Ông Hùng vẫn thế, luôn giữ thái độ nghiêm khắc dành cho Hiệp, nhưng thực ra là vô cùng thương và quan tâm - dù gì cũng là con ruột mà. Sau đó mẹ nuôi lại quay sang nhìn Xuyên, cậu chàng vẫn im lặng ăn cơm, , cũng có biểu gì…

      - Con cũng ra sân bay đón con chứ?

      - Dạ? – Xuyên hơi lúng túng trước đề nghị của mẹ, khựng lại lát. - Dạ, con cũng biết có rãnh nữa…

      Bất chợt Xuyên cảm thấy hơi chột dạ khi ánh mắt của ba mẹ nuôi đều nhìn cậu với biểu mông lung. Suốt 2 năm qua kể từ khi Hiệp , hai người tuyệt nhiên hề đề cập tới mối quan hệ của Xuyên với , phản đối, cũng lên tiếng chấp nhận, tựa hồ như họ tỏ ra chưa hề biết việc này vậy. Ba và hết chén cơm, uống ngụm nước rồi tằng hắng cái, đứng lên rời khỏi ghế rồi với Xuyên câu:

      - Chuyện hai đứa ba cũng chưa đến đâu, nhưng đều trưởng thành hết rồi, hãy biết lựa chọn điều đúng đắn nhất mà bản thân các con cảm thấy mong muốn! Đừng suy tính thiệt hơn nữa!


      rồi papa bước ra phòng khách xem tivi, dù thái độ có phần hơi lãnh đạm nhưng trong câu lấp lửng mang ý khuyên bảo lại có chút gì đó như là chấp thuận. Còn lại mẹ nuôi và Xuyên, bà nắm lấy tay cậu, nở nụ cười hiền hậu như xưa nay vẫn thế:

      - khi biết được về con và Hiệp, mẹ vô cùng tức giận! Cái cảm giác phát sinh như hồi mẹ đánh con vậy.

      Xuyên nhớ lại cái khoảnh khắc hồi 5 tuổi của mình, đó là lần duy nhất cậu trốn ra khỏi nhà chui vào ống thoát nước ngoài công viên lúc đó, lần duy nhất cậu cãi lời mẹ nuôi, cũng là lần duy nhất cậu bị bà la mắng rồi giận quá đánh cậu cái vào mông. Với đứa con nít nhát đòn lại mang tâm lý người phụ nữ đó phải mẹ ruột mình, hiển nhiên cậu rất khó lòng tiếp nhận, nên chẳng mấy gần gũi với bà, suốt ngày chỉ quấn lấy papa. Mẹ nuôi lại tiếp tục:

      - Mẹ từng , ai hoàn hảo tuyệt đối cả, ai cũng đều có lòng sân si ích kỷ của mình. Lúc đầu chẳng phải dễ dàng gì để mẹ có thể tiếp nhận đứa con của người phụ nữ từng là người của chồng mình, huống chi con lại có nét mặt vô cùng giống với bà ấy. Nhưng đứa trẻ dù do ai sinh ra cũng có tội, cũng như chuyện tình cảm của con và Hiệp vậy! Hai con giờ đây đều là phần thể thiếu trong cuộc sống của ba mẹ rồi. Vì thế, cho dù hai đứa có là em hay là cái gì đó khác cũng sao, miễn là hai con được hạnh phúc, mẹ đều chấp nhận tất cả!

      Lời mẹ nuôi chẳng khác gì lời của mẹ cậu, Xuyên vốn từng nghĩ mình vô cùng may mắn, mới có thể có được tình thương vô bờ bến từ hai người phụ nữ tuyệt vời này, và cả người cha cao cả hết lòng vì con nữa. Như vậy là đủ rồi, quá nhiều rồi…

      Xuyên bước lên căn phòng quen thuộc, nơi từng gắn bó cả khoảng trời thơ ấu đẹp tươi của mình qua bao năm tháng. Cậu lướt qua phòng mình, rồi sang phòng bên cạnh. gian vẫn thế, chìm vào lặng im quạnh, chỉ có ríu rít phất phơ từng tiếng gió thổi vào tấm màn nhung ngoài cửa sổ len vào. Xuyên tuần nào cũng vào lau dọn để căn phòng bám bụi, cảm nhận hơi ấm nồng nàn còn vương vấn của người chủ căn phòng này, dù biết xa rất xa…

      dưới lần, Xuyên tưởng tượng ra khung cảnh gặp lại. Có thể Hiệp vô tình xuất , mở cửa phòng và la toáng lên bảo sao lại tự ý vào phòng chàng. Cũng có thể bất chợt chàng vào quán ăn như kiểu của Định, đòi người tiếp là cậu mới chịu gọi món. Hay vô tình dòng đường tấp nập, hai hình bóng nhận ra nhau, trùng phùng rưng rưng xúc động… Rất nhiều, rất nhiều những suy tưởng rất Drama mà Xuyên nghĩ ra từ những cảnh cuối trong mấy phim Hàn Quốc. Nhưng có lẽ đời thực thể đẹp như thế…

      Cậu chàng cởi quần áo, vào phòng tắm cho mát hòng xua cái nắng oi bức của mùa hè. Từng tia nước trong vòi sen đổ xuống gương mặt rồi chảy xuống khắp cơ thể, làm thanh tẩy tâm hồn mang nặng nỗi niềm thương nhớ chờ mong. Mọi thanh bị hòa tan, chỉ còn tiếng nước chảy đều đặn êm ả, tiếng nhạc “No promises” của Shayne Ward mà cậu rất thích vang khắp phòng, tạo nên khúc du dương dịu ngọt… Bất chợt có va chạm nào đó từ phía sau cơ thể Xuyên, lòn ra phía trước ngực, động tác mềm mại, nhàng, như kiểu vuốt ve êm ái. Mọi cơ quan cảm giác của cậu chàng lúc này tựa hồ bị rơi vào khoảng vũ trụ, mắt vẫn nhắm nghiền, tận hưởng đê mê bất chợt ùa đến. Thân thể phía sau áp sát vào cậu, cũng trần trụi và ướt át, mang theo nóng ấm pha lẫn thương từ nụ hôn nồng nàng.

      Xuyên mình rời khỏi phòng tắm bằng cách nào, lau khô người như thế nào, dường như cậu luôn ở thế bị động, mặc tình cho “người lạ” làm tất, chút phản kháng. Cậu chàng vẫn nhắm nghiền mắt, oằn người đón nhận cơn mưa hôn cuồng nhiệt. Cậu muốn mở mắt ra, vì sợ rằng chỉ là mộng đẹp, hay sợ rằng đó phải là người mà cậu mong chờ. Nhưng Xuyên chắc chắn, rất rồi, mùi hương ấy, thân thể ấy, cử chỉ ấy, tiếng thở rất gợi tình ấy… chỉ có thể là…



      Chương 77{Chương Cuối}

      Mây mưa ái ân vần vũ suốt cả đêm dài, tựa hồ như hai thân thể hòa trộn làm , rã rời tê tái… đúng là loài động vật ăn thịt lâu ngày chịu kiêng, cũng như con mồi kia cũng vô cùng nhiệt tình hưởng ứng…
      I don’t wanna run away, baby you’re the one I need tonight,
      No promises.
      Baby, now I need to hold you tight, I just wanna die in your arms

      I don’t want to run away, I want to stay forever, through Time and Time..
      No promises


      Ánh bình minh ló dạng, xua bóng đêm nồng nàn tưởng chừng bất tận vừa qua… Xuyên thức, nhưng cậu chàng vẫn nhắm nghiền mắt, có lẽ vẫn là nỗi lo sợ mơ hồ về mộng đẹp chóng tan. Cho đến khi hình dáng to lớn áp sát đến gần, hôn lên trán cậu, cất tiếng dịu dàng:

      - nhớ em đến phát điên lên được!


      Lúc này cậu chàng mới mỉm cười mở mắt ra, chấp nhận thực tế. Người nằm sát bên cậu, hôn cậu, đưa cậu vào chốn thiên đường nồng cháy đêm qua, chính là - người mà Xuyên mãi và mong nhớ. Hiệp khẽ vuốt ve làn tóc mềm mượt của người , ánh mắt nhìn cậu chất đầy ôn nhu, tiếp tục rướn tới gần tính trải nghiệm tiếp nụ hôn bất tận, nhưng Xuyên cúi mặt xuống, tránh môi rồi áp sát vào ngực đối phương cắn mạnh cái, hằn cả dấu răng:

      - Ui da, đau chết được. Em muốn để lại sẹo cơ thể hoàn mĩ của à?

      - Đúng vậy đó, để thể khoe body lên cho bàn dân thiên hạ ngắm nữa!

      - À… ra có người giận dỗi vì ta đây được nhiều kẻ chết mệt chết mê… Rồi còn thầm tạo nick Facebook ảo để bắt chuyện làm quen với ta nữa!

      - Hứ, nhờ vậy mới biết lòng ai kia thế nào… - Xuyên xoay người lại đối lưng với chàng.

      - Hì, thừa biết người đó là em, cách chuyện thể trộn lẫn với ai được. - Hiệp tiếp tục áp sát ngực vào lưng Xuyên, hai cơ thể dính chặt lấy nhau.

      - Em tưởng “cải tà quy chính”, quen được mấy bạn Tây phương bốc lửa bên đó rồi chứ!

      - Xời… chỉ thích hàng nội địa, xài hàng ngoại đâu!

      Xuyên xoay người lại đối diện với Hiệp, ôm sát người , cảm nhận hơi ấm bao lâu cậu khao khát. Đến giờ phút này, cậu còn muốn dối lòng nữa, muốn trốn tránh nữa. Bấy nhiêu thời gian xa nhau cũng đủ để bản thân nhận ra cậu nhiều như thế nào, và có lẽ Hiệp cũng vậy…

      - về luôn chứ? Còn nữa ?

      - Cũng chưa biết, có thể lại nữa… - Hiệp lấp lửng, ánh nhìn xem xét biểu của Xuyên có phần hơi buồn , cố giấu che. – Nhưng nếu có nữa, cũng mình đâu! đưa người cùng với .

      - Ai mà may mắn dữ vậy ta?! – Xuyên nhìn lên trần nhà, đặt câu hỏi chờ mong.

      Hiệp cười , thể nét kiêu hãnh sâu xa. chàng với tay lên đầu giường, giật sợi dây mảnh, bỗng dưng từ cao có quả cầu ánh kim hạ xuống. Hiệp bảo Xuyên cầm lấy, nhấn nút đỉnh quả cầu, lập tức nó tách ra, bên trong chứa chiếc hộp . Khỏi phải đoán cũng biết được trong chiếc hộp chứa gì…

      - Đeo chiếc nhẫn này vào, xem như từ nay đâu em theo đó!

      Xuyên mở to mắt đứng hình 10 giây vì kinh ngạc. Cậu chàng còn chưa xử tội lén về mà báo tiếng, mà chắc chắn việc này có cả hợp tác của ba mẹ nuôi. Vậy mà giờ đây, còn cho cậu thêm bất ngờ lớn nữa… Nhưng dù gì cũng phải làm giá chút chứ!

      - đừng với em đây là lời cầu hôn nha?! – Xuyên vẫn muốn được khẳng định ràng.

      - Nếu em nghĩ như vậy, cứ xem như là vậy ! - Hiệp đáp lại tỉnh queo.

      - bó tay với , chẳng lãng mạn được chút xíu nào hết. Người ta cầu hôn phải romantic, ở gian lãng mạn, có nến, có hoa, rồi quỳ xuống trao nhẫn cho đối phương nữa chứ?!

      - Zời ạ, đây là thời đại nào mà còn làm ba cái vụ xến chảy nước đó chứ! Em tưởng mình đóng phim tình cảm dài tập đấy à? Bây giờ có chịu hay , cơ hội đến lần hai đâu! Mà dù có chịu vẫn bắt cóc em ở bên cạnh thôi à!

      - đúng là bá đạo hết thuốc trị mà!!! – Xuyên tức cùng cực với cái bản tính khó dời hơn gian sơn của Hiệp.

      Đột nhiên, tiếng dõng dạc của papa vang lên ngoài cửa phòng, thúc giục hai đứa ra mở cửa có chuyện cần bàn bạc. Lúc này Hiệp mới hốt hoảng với thân thể trần như nhộng của cả hai, cộng với cửa phòng khóa. Xuyên nháo nhào tìm quần áo mặc vào, nhưng vì hấp tấp nên mặc lộn tùm lum, trong khi papa vẫn liên tục quát:

      - Hai đứa nhanh lên, làm gì mà chậm như rùa vậy! Ba đếm từ 1 tới 3, ra là ba xông vào đấy nhá!

      - Trời, ba ơi từ từ ! - Hiệp cũng luống cuống kém.

      - 1…………………….2…………….. – Papa vẫn tiếp tục vô tình đếm.

      Trong khi đó Xuyên tìm mãi ra cái quần lót để mặc vào, sau đó mới thấy nó nằm lẫn trong tấm mền, có cả cái quần của Hiệp. Quá hấp tấp vì ba sắp đếm tiếng thứ 3, cả hai nhào xuống giường toan chạy ra chặn cửa, nhưng chiếc mền chết tiệt vướng víu khiến cả hai va vào nhau ngã nhào xuống sàn…

      - Ui da…………. RẦM!!!!!!!!!!!!!!

      Xuyên nằm đè lên người Hiệp, tay nắm chặt nhau, ngón tay cả hai đều đeo chiếc nhẫn đôi lấp lánh dưới ánh mặt trời.

      *HẾT PHIM*

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :