1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Diệu Ngẫu Thiên Thành - Đông Thiên Liễu Diệp

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 10: Sóng gió nổi lên
      Editor: Màn Thầu


      "Đại ca đến đây lúc này, có chuyện gì sao?" Chân Diệu mới dùng qua bữa tối, uống trà tiêu cơm.


      Chân Hoán hơi khó chịu, nhưng vẫn : " biết món bánh tráng kia Tứ muội làm thế nào, buổi tối nhà bếp cũng dùng những nguyên liệu kia nấu, nhưng ra được mùi vị kia."


      Vì từ sau khi có thai Ngu thị nôn nghén nghiêm trọng, nên thiết kế ra nhà bếp .


      Qủa nhiên hôm nay vẫn ăn bữa tối nhà bếp chính đưa qua, nghe nha hoàn trưa nay Đại nãi nãi ăn hết sạch món bánh tráng Tứ nương đưa tới, Chân Hoán lệnh nhà bếp mau chóng làm theo, ai biết Ngu thị mới chỉ cắn miếng liền đặt xuống.


      Vì thê tử cùng hài tử trong bụng, Chân Hoán dù ưa vị muội tử này cũng đành mặt dày đến cầu.


      Đối với người ca ca này, trong lòng Chân Diệu có cảm giác gì, đương nhiên vui buồn, nghe vậy liền lệnh cho nha hoàn mang bút mực đến, trực tiếp viết cách làm đưa qua.


      "Đa tạ Tứ muội." Chân Hoán nghiêm mặt .


      Chân Diệu để ý, trực tiếp bưng trà lên.


      Chân Hoán hơi lúng túng rời .


      Mấy ngày nay Tử Tô theo Chân Diệu, tuy bày mặt than, Chân Diệu cũng ghét bỏ, có đồ ăn ngon đều nhớ tới thưởng cho nàng phần, ít nhiều gì cũng có tình nghĩa chủ tớ, nhịn được : "Nô tỳ lắm miệng lời nên , nương đối với Đại gia, sao mềm mỏng chút, về sau, cũng cần dựa vào Đại gia."


      Con dâu ở nhà chồng có vững chắc hay , còn phải xem nhà mẹ đẻ, mà chỗ dựa ở nhà mẹ để chính là huynh đệ.


      Chân Diệu cười híp mắt.


      Nàng có thể dựa vào ai, Trấn Quốc Công phủ còn cao hơn Kiến An Bá phủ rất nhiều, Đại ca thuộc Tam phòng thể tập tước, đến nay vẫn còn học, mà Trấn Quốc Công Thế tử giữ chức Thân vệ quân rồi.


      Nhớ tới đôi mắt trần đầy cừu hận cùng căm ghét, Chân Diệu tự giác rùng mình cái.


      Nàng cũng biết tương lai thế nào, kỳ thực trong lòng nghĩ đến sợ được, chỉ có thể khống chế chính mình nghĩ tới nữa, cố gắng sống tốt những tháng ngày này.


      cho cùng, ai nàng cũng thể dựa vào, và cũng có ai để nàng dựa vào.


      Kiếp trước nàng đến trường sớm hơn mấy năm so với người khác, có điều khoảng hai mươi tuổi đến đây, loại tình ngọt ngào kia còn chưa được thử qua, nên hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đặc biệt chờ mong.


      Phải biết nàng cứ hí ha hí hửng trải qua hai mươi năm kia, tại nàng cầu nam nhân kia thích mình, chỉ cần để cho nàng an ổn sống tiếp là tốt rồi.


      Sau tháng ngày sóng êm biển lặng, mỗi ngày Chân Diệu đều ngồi chép Kinh thư, thỉnh thoảng làm vài món ăn ngon, vừa qua Tết Đoan Ngọ, trời lập tức nóng lên.


      Tam phu nhân Ôn thị nghĩ hai nữ nhi lâu xuất môn, năm nay người sang năm người rất nhanh lấy chồng, bèn đưa hai tỷ muội Bảo Hoa lâu ngắm đồ trang sức.


      Bảo Hoa lâu là cửa hàng bạc tốt nhất kinh thành, ba mẹ con ngồi trong phòng chọn trang sức lầu hai.


      Sau gần nửa canh giờ nha hoàn Cẩm Bình bên người Ôn thị vào, ghé tai Ôn thị vài câu.


      Ôn thị hơi thay đổi sắc mặt, đứng lên : "Nghiên nhi, ngươi cùng Diệu nhi cứ ở đây chọn trước, thích gì bảo cửa hàng đưa đến phủ, nếu như chọn xong rồi mà nương chưa quay lại, các ngươi tự mình trở về, cũng nên ở bên ngoài quá lâu."


      Hai tỷ muội nhìn nhau chút, rồi cùng 'Vâng'.


      Có điều Ôn thị vừa , Chân Nghiên bảo nha hoàn lui ra ngoài với Chân Diệu: "Hôm nay mẫu thân mang Họa Bích theo, để Cẩm Bình ở nhà, lúc này chỉ có việc gì gấp, tỷ thấy yên lòng nên xem mẫu thân thế nào, muội đừng lung tung nha."


      Chân Diệu cảm thấy Ôn thị dẫn các nàng , chỉ sợ là muốn các nàng biết, có điều từ Nhị tỷ có chủ kiến, nàng cũng ngăn được, vừa định gật đầu cảm giác sau gáy lạnh lẽo.


      Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.


      người thanh niên vận y phục màu xanh lam ngồi ngựa, động đậy nhìn chằm chằm vào nàng.


      !


      ràng là nam tử tuấn lãng như gió mắt trăng thanh, ngồi yên nghỉ chân đầu đường, biết bao nhiêu tiểu nương tử bị hấp dẫn mà cước bộ chậm lại.


      Còn có tiểu nương tử lớn mật ném đào trong rổ , ngồi ngay ngắn bất động, đào đập vào góc áo chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi.


      Góc áo bị chất lỏng làm ướt, gió thổi qua, như vệt máu khô.


      Chân Diệu căng thẳng, đóng sầm cửa sổ tre lại.


      Chân Nghiên sợ giật bắn người lên: "Tứ muội, sao vậy?"


      Chân Diệu nắm lấy ống tay áo Chân Nghiên, giọng run run: "Nhị tỷ, cho muội với."


      Nàng sợ ở lại, nam nhân kia nhịn được lên lầu bóp chết nàng.


      Chính ánh mắt của cho nàng như vậy.


      Chân Nghiên sợ theo kịp Ôn thị, lập tức đồng ý với Chân Diệu, hai người vội vã xuống lầu.


      Ra khỏi Bảo Hoa lâu, đoàn người đường nhộn nhịp ồn ào, nam tử lạnh lùng như núi tuyết kia lâu gặp.


      Chân Diệu thở mạnh hơi, theo sát Chân Nghiên tấc rời.


      Sau này ra ngoài có được , bên ngoài quá nguy hiểm, nàng phải về nhà!


      Ôn thị vội vàng lảo đảo, vào cái ngõ, dừng lại trước ngôi nhà.


      "Đá cửa ra cho ta!"


      Vì hôm nau dẫn hai nữ nhi ra ngoài, Ôn thị cố ý dẫn theo mấy bà tử vóc người khỏe mạnh, chính lúc này có thể phát huy được tác dụng.


      Rầm tiếng, cửa lớn bị bà tử cao lớn thô kệch đá văng ra.


      Ôn thị vọt vào, chỉ chốc lát sau truyền ra tiếng kinh hô của đôi nam nữ.


      Tiếp theo là tiếng rống giận dữ của nam nhân: "Ôn thị, người đàn bà chanh chua này, nên náo loạn quá đáng như vậy!"


      "A, ta quá đáng? đến thể diện của ngươi, dưỡng ngoại thất ở đây là sao? coi ta là người chết à! Người đến, đánh chết tiện nhân kia cho ta!"


      "Ai dám, ta cho ngươi Ôn thị biết, Uyển ương nàng có con cho ta, hôm nay, hôm nay ta sợ ngươi náo loạn nữa!"


      Đầu ngõ dần có người vây xem.


      Chân Nghiên giậm mạnh chân.


      Nàng sớm nhận ra phụ thân khác thường, sợ tương lai xảy ra chuyện ầm ỹ nên mới nhắc nhở mẫu thân trước, nhưng nghĩ mẫu thân dễ kích động như vậy, náo loạn thành thế này.


      Chủ mẫu như bình thường, phải nên khuyên phu quân đón người về, ngày sau nhào nặn xoa nắn tròn dẹt thế nào chả được?


      Chân Diệu xoa trán, may mà người vây xem đều là tiểu dân chúng, nên biết thân phận phụ thân, nhưng biết thể để chuyện này kéo dài được, kéo Chân Diệu vào.


      Thấy hai nữ nhi vào, Tam lão gia cùng Ôn thị đồng thời sửng sốt.


      Sau đó Tam lão gia càng tức hơn, chỉ vào Ôn thị mắng: "Người đàn bà chanh chua, ngươi, ngươi lại dẫn theo --"


      Chân Nghiên vội hỏi: "Phụ thân, ngài muốn tất cả người kinh thành đều biết sao?"


      Tam lão gia như bóng cao su xì hơi, im lặng.


      Chân Nghiên nhíu mày, liếc qua đám vú già: "Còn đứng đó làm gì, mau mời Uyển di nương hồi phủ!"


      đám người rời , đến cũng nhanh cũng nhanh, dân chúng tầm thường cũng biết đây là người phương nào, phu nhân nhà ai tới bắt gian, vẫn bàn luận vô cùng sôi nổi, như có thêm đề tài chuyện vào cuộc sống bình thản ngày thường.


      Nhưng chuyện này rất nhanh lại truyền đến tai tầng lớp , tốc độ quá nhanh khiến Kiến An bá phủ ứng phó kịp.


      khó nghe, Kiến An bá phủ Tam phu nhân bắt gian lão gia, còn mang theo hai nữ nhi!


      Lão phu nhân tức giận trong lòng, vài tiếng nghiệp chướng, thở dài : "Đây là có người thiết kế bá phủ chúng ta rồi."

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 11:
      Editor: Màn Thầu


      Lão phu nhân gọi người hầu Chân An của Tam gia đến tra hỏi, Uyển Di Nương là người lầu xanh Sở Tiêu Các, Tam lão gia gặp ở đó vài lần bèn chuộc thân cho nàng, nuôi ở ngoại thất.


      Thực ra việc này thực có gì ghê gớm, trong tầng lớp quý tộc lén lút làm ra loại chuyện này cũng ít, dân ý kiến, quan truy xét.


      Nhưng tình biến xấu chính là ở chỗ Ttam phu nhân mang theo nữ nhi bắt gian, việc Tam lão gia thanh lâu được lưu truyền đến mức dư luận xôn xao.


      Ngự Sử đưa sổ con lên, Tam lão gia mất chức quan nhàn tản lớn như hạt vừng .


      Tam lão gia trở thành thường dân, Tam phu nhân cũng thành Tam thái thái.


      Nhìn những người quỳ đất, lão phu nhân tức giận đến mức run người tay: "Người đâu, lôi tiện nhân kia xuống đánh chết cho ta!"


      "Lão gia ——" Khuôn mặt của Uyển Di Nương trắng bệch, nhìn về phía Tam lão gia, kinh hoàng hô lên.


      Trong mắt Tam lão gia loé lên thương tiếc, bỏ hình tượng nhu nhược ngày thường, lấy dũng khí : "Nương, ngài niệm tình tôn nhi chưa sinh ra đời, tha cho Uyển Nương ."


      Lão phu nhân mắng tiếng: "Súc sinh, ngươi còn dám mở miệng!"


      Nhưng đến cùng lại tiếp tục sai người đem Uyển nương kéo xuống.


      Hai bà tử giữ Uyển Di Nương cũng đứng bất động.


      Uyển Di Nương bỗng nhiên kêu lên tiếng, ôm bụng chậm rãi ngồi xổm xuống.


      "Uyển Nương!" Tam lão gia sợ hết hồn, vội vàng nhào tới.


      Từ trước đến này Tam phu nhân chua ngoa là thế mà giờ lại yên tĩnh khác thường, hầu như cười lạnh nhìn hành động của Tam lão gia.


      Sắc mặt Chân Nghiên vẫn luôn trắng bệch, quỳ bên cạnh Tam phu nhân cùng với Chân Diệu.


      "Thôi, đưa nàng tới đại phu xem sao, trước khi nàng sinh xong, cho nàng bước ra khỏi cửa bước." Lão phu nhân vung tay.


      Thấy Uyển Di Nương sắp bị dẫn , Chân Nghiên quỳ thẳng người, dập mạnh đầu: "Tổ mẫu, xin cho tôn nữ mấy câu.”


      Lão phu nhân liếc nhìn nàng: "Nhị nha đầu, ngươi cũng biết mình phạm phải sai lầm lớn?"


      Chân Nghiên ngẩng đầu lên, thanh như bông tuyết: "Nghiên nhi biết, Nghiên nhi nhất thời hồ đồ, hại phụ thân mẫu thân, cũng hại muội muội, càng làm bá phủ hổ thẹn, dù tổ mẫu xử trí Nghiên nhi thế nào, Nghiên nhi cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ là có câu Nghiên nhi thể .”


      " cái gì?"


      Chân Nghiên nhấp môi, gằn từng chữ : "Uyển Di Nương thể giữ lại!"


      "Cái gì! Nghiệp chướng, ngươi có biết mình gì hay !" Tam lão gia nổi trận lôi đình, gần như nhảy lên.


      Lão phu nhân ném đĩa đồ ăn bàn qua.


      Cái đĩa bay lệch rơi xuống đất, vỡ vụn chỉ có các mảnh dưa hấu dính đầy lên mặt Tam lão gia.


      "Ngươi quỳ xuống cho ta!" Lão phu nhân lạnh lùng .


      Tam lão gia dám nghe lời Lão phu nhân, nhưng đôi mắt luôn nhìn chòng chọc Chân Nghiên.


      Chân Nghiên làm như thấy ánh mắt của Tam lão gia, tiếp tục : "Tổ mẫu, tôn nữ vốn cho rằng Uyển Di Nương là nữ nhi trong sạch, cho nên mới đưa về phủ. Ai ngờ nàng là, là...... Thân phận như vậy, vào cửa bá phủ chúng ta, lại còn sinh con dưỡng cái, việc này truyền ra phải thành trò cười cho cả kinh thành sao?"


      tới đây lại cực kỳ khinh bỉ nhìn Uyển Di Nương cái: "Huống chi, thân phận nàng như vậy, rốt cuộc đứa bé đến cùng có phải là hài tử của phụ thân hay còn chưa biết được..."


      "Lão phu nhân, khi theo lão gia thiếp vẫn còn trong sạch, nương bôi bẩn thiếp như vậy, thiếp tình nguyện lấy cái chết để chứng minh!" Uyển Di Nương rồi giãy dụa thoát ra khỏi ràng buộc của bà tử, đâm thẳng vào vách tường.


      Đương nhiên hai bà tử dám để nàng xảy ra việc gì, vội vàng ngăn cản.


      Chân Nghiên cười lạnh: “Tổ mẫu, dù thế nào nữa, tôn nữ tuyệt đối nhận đệ muội chui ra từ bụng nữ tử thanh lâu, nếu như vậy, tôn nữ cũng còn mặt mũi nào gả tới phủ Thị Lang, tình nguyện đốt đèn cổ Phật cả đời!”

      “Ngươi!” Tam lão gia hận thể bịt miệng nữ nhi lại, dáng vẻ như muốn giết người.

      Trong trí nhớ của Chân Diệu, Tam lão gia luôn có chút nhu nhược, bị Tam phi nhân cường thế quản lý gắt gao, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hung tợn như vậy.

      Liếc qua Uyển di nương khóc như mưa, quả nhiên trước mỗi đóa hoa mỏng manh yếu đuối, có người tự cho mình là đại hùng chạy tới che chở sao?

      “Nương, là con dâu ngu xuẩn, con dâu tự nguyện bị hưu, chỉ cầu ngài chăm sóc hai nữ nhi của con, đừng để những lời hồ đồ của Nhị nha đầu trong lòng.” Ánh mắt Tam phu nhân trở nên u ám, dập đầu liên tục.

      Chân Diệu hết nhìn người này lại nhìn người kia.

      Ách, tình hơi phức tạp, tay nàng lại tự động vuốt qua vuốt lại.

      Việc này phải suy nghĩ chút, bệnh cũ lại tái phát, tay nắm thành quả đấm đặt bên mép cắn cắn như gặm móng heo.

      Lão phu nhân quét mắt bốn phía, nhìn thấy dáng vẻ Chân Diệu như vậy, bèn trách mắng: “Tứ nha đầu!”

      Chân Diệu vội tiến gần: “Tổ mẫu, tôn nữ có chuyện hiểu.”

      “Hửm?” Lão phu nhân nhíu nhíu mày.

      “Tổ mẫu, nếu như tôn nữ đập nát bình hoa ngài thích nhất, ngài rất tức giận, tức giận đến mức đánh chết tôn nữ hay đuổi tôn nữ ra khỏi nhà sao?”

      Lão phu nhân tức quá hóa cười: “Đương nhiên , sao nha đầu này lại hỏi vậy, cái bình hoa mà thôi, dù tổ mẫu thích nó thế nào cũng chỉ là đồ vật, sao có thể vì nó phạt ngươi chứ? Nếu làm như vậy, tổ mẫu thành người như thế nào, chỉ để cho người ngoài chỉ trích, mà liệt tổ liệt tông dưới đất cũng trách tổ mẫu quá cay nghiệt!”

      Chân Diệu nhìn Tam lão gia, hiểu: “Vì thế tôn nữ mới buồn bực nha. Thê thiếp thông qua mua bán, nữ tử lầu xanh, vì nàng ta, tỷ tỷ muốn thanh đăng cổ Phật, mẫu thân tự nguyện bị hưu, người phiền phức như vậy, vì sao bán ? Lẽ nào hài tử trong bụng nàng ta, còn quan trọng hơn đại ca, nhị tỷ sao?”

      Nàng cứ tùy việc mà xét như vậy, nhàng ra, nhưng lại đúng lý lẽ khiến người ta ra lời.

      Trong lòng lão phu nhân rùng mình, đột nhiên nghĩ thông suốt.

      sai, tuy Kiến An bá phủ ít nam nhân, trước tiên trong bụng Uyển di nương là nam hay nữ, nhưng là nam sao, hài tử do loại nữ tử lầu xanh sinh ra, cẩn thận lại liên lụy đến những tôn tử tôn nữ khác.

      Nhân số thịnh vượng, để giúp đỡ lẫn nhau, làm cho gia tộc càng phồn thịnh hơn, nhưng hài tử sinh ra mang lại sỉ nhục cùng nội đấu, là căn nguyên của loạn gia!

      “Dẫn .” Thiên tính muốn nhìn gia tộc con đàn cháu đống nhưng cuối cùng lý trí vẫn vượt lên, liếc mắt nhìn Vương ma ma.

      Vương ma ma hiểu ý: “Vâng.”

      “Nương, thể làm thế, hài tử trong bụng Uyển nương là cốt nhục của nhi tử, là tôn nhi của ngài mà!” Tam lão gia ôm chặt Uyển di nương.

      “Lão gia, lão gia cứu cứu thiếp…” Uyển di nương khóc lóc nhàng lại ai oán cũng hữu dụng, bị đưa ra ngoài.

      Tam lão gia đau lòng mặt tái xanh, chung quy dám nghịch lại ý của Lão phu nhân.

      Lão phu nhân đưa ra quyết định xử trí, theo gia pháp Tam lão gia bị cấm túc, Tam phu nhân cũng bị cấm túc, Châm Nghiên và Chân Diệu bị phạt quỳ Từ đường.

      Ban đêm Từ đường rất lạnh, hai tỷ muội dựa vào nhau.

      “Tất cả những việc này, đều là sai lầm của tỷ.” Từ lúc quỳ xuống Chân Nghiên vẫn luôn im lặng, đột nhiên .

      Chân Diệu mở to mắt nhìn.

      Hình như Chân Nghiên muốn tìm cách để phát tiết, tự mình tiếp: “Là tỷ, là tỷ lắm miệng nhắc nhở nương, nên nương mới theo dõi phụ thân, vẫn là tỷ tự cho mình thông minh muốn theo nương, còn dẫn muội theo, kết quả khiến tình thể giải quyết, còn liên lụy tới thanh danh của muội. Ha ha, tỷ biết nương dễ kích động, nhưng lại đánh giá bản thân mình quá cao, nghĩ mình có thể giải quyết được---“

      Thấy trán Chân Nghiên chảy từng hạt mồ hôi to như hạt đậu, cả người tựa như mê man, Chân Diệu vội vàng nắm tay nàng: “Nhị tỷ, tỷ chỉ lớn hơn muội hai tuổi, nhưng lại rất tài giỏi. Người tính bằng trời tính, minh thương dễ tráng ám tiễn khó phòng.”

      Chân Nghiên lấy lại tinh thần, trong mắt lóe lên hàn ý, lẩm bẩm : “ sai, muội xem là người nào tính kế bá phủ chúng ta?”

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 12: Hiểu lầm
      Editor: Truchancherry
      Beta: MànThầu


      hiểu sao, Chân Diệu lại nghĩ đến ánh nhìn thoáng qua ngày đó ở Bảo Hoa Lâu.



      Thấy vẻ mặt Chân Diệu khác thường, Chân Nghiên hỏi: "Tứ muội, sao vậy?"



      Chân Nghiên hơi do dự rồi : "Ngày chúng ta chọn đồ trang sức ở Bảo Hoa Lâu, nương vừa , muội vô tình nhìn thấy Trấn Quốc Công Thế tử."



      Chân Nghiên lập tức biến sắc: "Ý muội là…?!"



      "Muội cũng có ý gì, chẳng qua cảm thấy trùng hợp." Chân Diệu dám toàn bộ suy nghĩ của mình.



      Trong lòng nàng, luôn cảm giác việc này có quan hệ với Trấn Quốc Công phủ, dù sao khi rơi xuống nước Trấn Quốc Công Thế tử cũng muốn đẩy nàng vào chỗ chết, có lẽ cũng vô cùng bất mãn với việc đính ước hôn này.



      Nếu tình của Kiến An bá phủ huyên náo tới mức thể giải quyết được, bên kia đưa ra cầu từ hôn cũng ai dám gì .



      Trong nháy mắt Chân Nghiên cũng nghĩ đến những điều này.



      Tuy nàng biết việc Chân Diệu từng bị Trấn Quốc Công Thế tử bóp cổ, nhưng cũng có thể đoán được việc đối phương bất mãn với hôn này.



      "Trước hết muội đừng chuyện này với bất kì ai, tỷ phái người điều tra." Chân Nghiên dặn dò.



      "Cũng cho tổ mẫu biết sao?"



      " có chứng cứ, Trấn Quốc Công phủ lại có quan hệ như vậy với Bá phủ, tình còn chưa có kết luận cho tổ mẫu làm cái gì."



      "Ừm." Chân Diệu gật gù.



      Nàng biết từ vị Nhị tỷ này giúp Ôn thị quản lý gia , cũng có mấy tâm phúc, chừng còn có điều mà nàng biết.



      giống như nàng, chỉ có nha hoàn mặt than, lại do Lão phu nhân phái tới.



      Dù phương hướng hơi mơ hồ, nhưng việc điều tra cũng thuận lợi hơn nhều.



      Chân Nghiên nhớ tới khi bắt đầu để ý tới Tam lão gia là từ hơn hai tháng trước, vì lúc dạo trong vườn vô tình nghe hai bà tử cắt sửa cây cảnh chuyện với nhau.


      Tra xét lại lý lịch của hai bà tử, phát bà tử họ Triệu có cháu ruột làm việc ở nhà bếp Trấn Quốc Công phủ.



      Trước đây Tam lão gia bị Ôn thị quản rất chặt, hiếm khi dám uống rượu ở lầu xanh, Chân Nghiên gọi Chân An tới gặng hỏi, Chân An nhớ lại mấy tháng trước Tam lão gia Sở Tiêu Các, là do vị đồng liêu mở tiệc.


      Gia đình giàu có đều có bộ phận chuyên dò la tin tức, Chân Nghiên phái tâm phúc tìm hiểu.



      Nghị luận về Kiến An bá phủ trong kinh thành vẫn biến mất, có tin đồn Trấn Quốc Công phủ định từ hôn truyền tới, ánh mắt bọn hạ nhân nhìn Tam phòng đều hơi khác thường.



      Tuy ngày đó Lão phu nhân nghe theo lời Chân Diệu, sau đó đối đãi với hai nương của Tam phòng cũng tốt hơn bao nhiêu, mỗi ngày thỉnh an đều lạnh nhạt, rất nhanh bèn đuổi người .



      Chân Diệu giống như người liên quan nên làm gì làm cái đấy, khí trời dần nóng lên, nàng làm ít Thoa y hoàng qua (món ăn làm từ dưa chuột).



      Xếp Thoa y hoàng qua vào từng hộp rồi đưa tới các phòng khác, tự mình đưa phần tới chỗ lão phu nhân, tiếp theo mang đến chỗ Chân Nghiên.



      Chân Nghiên khó chịu vì cái nóng của mùa hè, lại có nhiều tâm trong lòng, mấy ngày nay người gầy ít, ăn uống tốt, nhưng Chân Diệu đưa Thoa y hoàng qua đến ăn kèm cùng hai cái bánh bột ngô.



      Chân Nghiên tỉ mỉ ngồi thêu bên cửa sổ: "Nhị tỷ, tỷ thêu bức chim khách cành mai, định làm bình phong sao?"



      "Ừm." Chân Nghiên ăn no nê, cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.



      "Nhị tỷ thêu càng ngày càng tinh xảo, tương lai đặt ở đại sảnh, biết bao nhiêu người phải khen ngợi đây."



      câu này, đương nhiên về chuyện sau khi Chân Nghiên xuất giá.



      mặt Chân Nghiên cũng có vẻ vui mừng, chỉ : "Tứ muội cũng nên thêu , việc này cũng phải chuyện sớm chiều là xong".



      Chân Diệu gật đầu: "Vâng, muội thêu đây."


      Tuy rằng biết việc hôn nhân này có thể xảy ra biến cố gì hay , hoặc về sau trải qua như nào, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.


      Hai tỷ muội chuyện phiếm, Liên Diệp ló đầu ra, nhìn Chân Nghiên chút.


      Chân Nghiên hiểu ý, đứng lên : "Tứ muội ngồi chơi, tỷ chút trở lại."


      Đến phòng riêng, Liên Diệp thấp giọng : " nương, tiểu Tứ trở về, đây tin tứ đưa cho ngài."


      Chân Nghiên nhận lấy rồi hủy , nội dung bên trong làm cho nàng biến sắc.



      Ngày đó mấy người đồng liêu mời tiệc Tam lão gia, có thiếp là nha hoàn Trấn Quốc Công phủ năm ngoái mới vừa thả ra.



      Lại nghĩ cách đây lâu có hai bà tử làm vườn nghị luận về việc Chân Diệu đính thân với Trấn Quốc Công Thế, còn có cái gì hiểu chứ!



      Chân Nghiên vô cùng tức giận quay lại phòng.



      "Nhị tỷ, sao vậy?"



      Chân Nghiên phẫn nộ muốn , lại miễn cưỡng nhịn xuống.



      Chuyện Tam lão gia xảy ra mấy ngày rồi, bên Trấn Quốc Công cũng có truyền đến động tĩnh gì, nếu hôn này được tiếp tục, nàng ra phải làm muội muội buồn khổ vô ích sao.



      khi giữ khúc mắc này, lúc gả trong lòng có oán khi, như vậy sống cùng Thế Tử càng thêm khó khăn.



      ra Chân Nghiên thừa nhận cũng được, lúc đó muội muội làm như vậy là đúng, tuy đối phương làm chuyện này có chút cay nghiệt nhưng cũng có nguyên do.



      Theo nàng thấy, tính tình Chân Diệu càng ngày càng làm người ta thích, nếu lúc gả cố gắng ở chung, chừng có thể thay đổi ấn tượng xấu ban đầu, nhưng nếu trong lòng Chân Diệu có bất mãn, hai người đều mang theo bất mãn trong lòng sống với nhau càng xa cách hơn mà thôi.



      "Có hai tiểu nha đầu tranh cãi, khiến người ta bớt lo được." Chân Nghiên bất đắc dĩ cười .


      Chân Diệu cũng hỏi nhiều.


      lát sau, có nha hoàn của Trầm Hương Các chạy tới: " nương, lão phu nhân cho mời ngài."


      "Tổ mẫu tìm ta có việc gì sao? Tử Tô đâu?" Chân Diệu đứng lên ra ngoài.



      Đến nay trong phòng nàng chỉ có đại nha hoàn Tử Tô, hôm nay ra ngoài chỉ dẫn theo hai tiểu nha đầu.



      Tiểu nha đầu lắp bắp : "Tử Tô tỷ tỷ kín đáo đưa cho A Trù tỷ tỷ tới truyền lời khối bạc vụn, nghe A Trù tỷ tỷ là người của Trấn Quốc Công phủ đến, Tử Tô tỷ tỷ lệnh cho nô tỳ tới truyền tin, nàng tới Ninh Thọ Đường trước."



      "Ừm." Nghe tiểu nha đầu như thế, trong lòng Chân Diệu sinh ra cảm giá quả là như thế, nhấc chân ra ngoài.



      "Tứ muội." Chân Nghiên gọi nàng lại, "Tỷ cùng ngươi."


      "Nhị tỷ, tổ mẫu kêu muội, tỷ vẫn nên ở lại."



      Chân Nghiên kiên định: ", tỷ theo muội."



      Hai tỷ muội dắt tay tới Ninh Thọ Đường.



      Tử Tô ở bên ngoài cửa, thấy Chân Diệu bước nhanh qua chào đón rồi phía sau, thấp giọng : " nương, là giáo dưỡng ma ma của Trấn Quốc Công phủ."



      Chân Diệu nghe xong cũng thấy vấn đề gì, Chân Nghiên thở phào nhõm đồng thời lửa giận dâng lên trong lòng.



      Giáo dưỡng ma ma tới, cho nên có việc từ hôn, nhưng là nương của bá phủ, lại phải có giáo dưỡng ma ma của nhà chồng tới dạy dỗ, chuyện này thực là quá sức mất mặt.



      Quả nhiên vừa vào nhà, thấy sắc mặt lão phu nhân cực kỳ khó coi.



      Ngồi ghế phụ là phụ nhân lớn tuổi mặc y phục màu xanh.



      Phụ nhân có khuôn mặt dài, bộ dáng nghiêm túc cẩn trọng, thấy hai tỷ muội vào bèn đứng lên.



      "Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu." Hai tỷ muội cùng .



      Thấy Chân Nghiên cũng tới, lão phu nhân có chút bất ngờ, nhưng nhiều, giơ tay cho hai người đứng lên, nhẫn lại hổ thẹn với phụ nhân: "Dương ma ma, đây là hai tôn nữ của ta, Nhị nha đầu Nghiên nhi, Tứ nha đầu Diệu nhi."



      Từ lúc nào, nương trong phủ phải cào hỏi hạ nhân, nhưng hôm nay ở dưới mái hiên nhà người ta thể cúi đầu, nếu Tứ nha đầu bị lui thân, hỏng chuyện.



      Nghe Lão phu nhân giới thiệu xong, ánh mắt Dương ma ma liền nhìn kĩ gương mặt của Chân Diệu.


      Món Thoa y hoàng qua:


      [​IMG]

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 13: Thiện duyên
      Editor: Truchancherry
      Beta: MànThầu


      "Dương ma ma khỏe." Chân Diệu hơi nghiêng người cúi cháo, thanh mềm mại, sau đó thoải mái nhìn lại.


      Lão phu nhân thầm gật đầu, Tứ nha đầu hề thất thố, dù như thế nào nữa, nàng là chủ, người đến là khách, mặt mày nhăn nhó khó tránh khỏi bị người ta chê cười là phóng khoáng.


      Dương ma ma nghiêng người tránh ra, tiếp xúc ánh mắt tinh khiết như nước của Chân Diệu, trong lòng hơi run.


      Nghe nhiều lời đồn đại về Tứ nương, từ lâu trong lòng bà có phác họa cơ bản về Tứ nương, lại nghĩ rằng người khác với tưởng tượng của bà nhiều như vậy.


      Vừa nghĩ như thế, nhất thời trong lòng có mấy phần hiếu kỳ.


      "Tứ nương khỏe, lão nô theo lời dặn dò của Lão phu nhân Trấn Quốc Công đến hầu hạ nương, mong rằng Tứ nương chê lão nô miệng dở tay vụng."


      Đối mặt tình huống như thế, nếu tiếp nhận sỉ nhục thể nghi ngờ rồi, mở miệng từ chối, đối phương đại diện cho Lão phu nhân Trấn Quốc Công, cũng thích hợp.


      Lần này Chân Diệu xoắn tay cảm thấy có thời gian để suy nghĩ, đột nhiên trong đầu nhớ đến câu : ‘Nếu có người hỏi bạn câu hỏi mà bạn muốn trả lời hay biết trả lời, vậy hãy duy trì nụ cười, để người biết câu trả lời lên tiếng là được rồi.’


      Nàng bèn cười nhạt: "Dương ma ma khách khí, việc của trưởng bối, ta nghe theo lời tổ mẫu."


      Lão phu nhân thấy kỳ lạ, thầm nghĩ ai Tứ nha đầu sau khi rơi xuống nước còn lanh lợi như trước đây, quả thực là có mắt tròng!


      có câu trả lời nào thích hợp hơn lời đó.


      Dương ma ma cũng nhìn Chân Diệu sâu sắc hơn chút.


      Chân Diệu cười vô cùng bình tĩnh, nhưng tiểu nhân trong lòng lại gào thét: "Đừng nhìn ta, các ngươi nên làm gì làm , cứ cười như vậy mẹ nó quá mệt mỏi."


      Rốt cục Lão phu nhân cũng tiếp: "Dương ma ma quá khiêm tốn rồi, người nào trong kinh thành biết ngài từng hầu hạ Thái hậu, câu ngươi hầu hạ Tứ nha đầu ngàn vạn lần thể, thế nàng tổn thọ mất."


      "Dù ở đâu Tứ nương vẫn là chủ nhân, còn lão nô vẫn là nô tài, lão phu nhân như vậy mới khiến lão nô tổn thọ."


      Hai người ngươi lời ta câu sau khi giao chiến mười mấy câu, lão phu nhân dần cảm thấy vô lực.


      Lão ma ma này, hổ lăn lội trong cung nhiều năm ra, chuyện kín kẽ lỗ hổng, bước cũng nhường.


      Từng bước ép sát tới, lão phu nhân thầm than tiếng, vừa định tình nguyện gật đầu, thấy Chân Nghiên đoan chính cúi người trước Dương ma ma: "Dương ma ma, xin thứ cho ta thất lễ, bên mẫu thân có chút việc gấp muốn bẩm báo với tổ mẫu, đành để Tứ muội ngồi bồi ngài lát."


      rồi đưa tay về phía lão phu nhân.


      Lão phu nhân nhân thể đặt tay lên tay Chân Nghiên, câu thất lễ, rồi để Chân Nghiên đỡ vào nội thất.


      Vừa mới ngồi vững, gần như thở phào nhõm vì trút được gánh nặng, cười : "Nhị nha đầu, vẫn là ngươi nhanh trí."


      Chân Nghiên sắc mặt vô cùng trịnh trọng: "Tổ mẫu, tôn nữ có việc cần ." rồi đưa tờ giấy ra.


      Lão phu nhân buồn bực mở ra, nhìn thấy ít chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, có tên vài người cùng sơ đồ quan hệ.


      "Đây là?"


      "Phụ thân, Uyển Di Nương, Sở Tiêu Các, đồng liêu mời phụ thân uống rượu, thiếp, nha hoàn Trấn Quốc Công phủ. Tổ mẫu, tôn nữ cảm thấy những điều này có quan hệ với nhau, kết quả là, phụ thân mất chức, danh dự của bá phủ bị tổn hại." Chân Nghiên , thanh ngày càng lạnh hơn, "Nếu phải lần này tổ mẫu nhanh chóng giải quyết Uyển Di Nương, biết sau này còn xảy ra chuyện gì nữa, Trấn Quốc Công phủ phải phái ma ma giáo dưỡng đến, mà danh chính ngôn thuận từ hôn rồi!"


      Đối phương tính toán thực chính xác, biết con trai nối dõi của Kiến An bá phủ ít ỏi, chờ đến khi Uyển Di Nương mang thai ba tháng mới làm tình vỡ lở, nghĩ rằng lão phu nhân nỡ hại hài tử trong bụng Uyển Di Nương.


      Tứ muội mấy câu, chẳng may chó ngáp phải ruồi lại thay đổi được suy nghĩ của lão phu nhân, đây cũng là trời tuyệt đường người.


      "Việc này, ngươi có chứng cứ chứ?"


      Chân Nghiên lắc đầu: "Tôn nữ có chứng cứ xác thực, nhưng quá trình quan trọng, kết quả lên vấn đề ràng nhất.”


      Rồi chuyện mình vô tình nghe được vú già thảo luận việc Tam lão gia khác thường, cả việc ngày đó trong lúc vô tình Chân Diệu nhìn thấy Thế tử đều tỉ mỉ lần.


      "Oan nghiệt, thực là oan nghiệt, Trấn Quốc Công Thế tử ghét bỏ Tứ nha đầu như vậy sao?" Lão phu nhân liên tục thở dài.


      Bà lo lắng nhất, là nữ quyến Lão phu nhân Trấn Quốc Công vì việc này xoi mói Tứ nha đầu, lại nghĩ rằng Thế tử Trấn Quốc Công lại căm ghét Tứ nha đầu đến độ này.


      Lúc trước ở trong nước muốn bóp chết Tứ nha đầu còn có thể là nhất thời kích động, nhưng trăm phương ngàn kế muốn từ hôn như thế, thực làm người sợ run.


      Thế tử Trấn Quốc Công lòng dạ ác độc như thế nào giống thiếu niên bình thường, mặt mũi Tứ nha đầu vẫn được đặt lên hàng đầu.


      "Tổ mẫu!" Chân Nghiên quỳ xuống, “Hôn này, bằng chấm dứt ."


      Vẻ mặt Lão phu nhân chán nản: "Thói đời, làm người khó, làm nữ nhân càng khó, Tứ muội của ngươi chịu nổi những va chạm này, bá phủ chúng ta cũng chịu nổi, nàng nhất định phải gả."


      tới đây mím môi: "Chỉ là phủ Trấn Quốc Công bọn khinh người quá đáng, đào hố để chúng ta nhảy vào như vậy, cũng thể để bọn họ cho rằng chúng ta hồ đồ."


      "Nhị nha đầu, dìu ta ra ngoài."


      Tổ tôn hai người quay lại, phát Chân Diệu vô cùng phấn khởi giới thiệu cách làm món Thoa y hoàng qua cho Dương ma ma. Dương mama còn nếm thử miếng, đây phải món Chân Diệu vừa đưa tới sáng nay.


      Đây là tình huống kì quái gì vậy?


      Lão phu nhân cảm thấy cơn tức của bà nghẹn ở họng.


      Nghĩ nghĩ lại, dù thế nào Tứ nha đầu cũng phải gả , có thể kết được thiện duyên cũng là chuyện tốt, càng đem cơn tức đè xuống, ho cái.


      "Tổ mẫu, ngài về rồi." Chân Diệu nghe được động tĩnh ngoái đầu lại nở nụ cười, rất tự nhiên đứng lên bước nhanh tới, dìu cánh tay còn lại của lão phu nhân đỡ bà về chỗ ngồi.


      Dương mama nhìn Chân Diệu làm việc thầm gật đầu.


      Hào phóng có lễ lại mất hồn nhiên, biểu lộ cung kính với trưởng bối cũng rất tự nhiên, tiểu nương tử như vậy, làm sao cũng giống người có thể làm ra chuyện kia nha.


      Đến từ Trấn Quốc Công phủ, biết nội tình chuyện rơi xuống nước hơn người bên ngoài, Dương ma ma nghĩ, chẳng lẽ vị Tứ nương này đối với Thế tử tình cảm sâu đậm, mới kìm lòng được làm ra cái chuyện kia ?


      Bà ở trong cung nhiều năm như vậy, tự nhận nhìn người rất chuẩn, nhìn thế nào, cũng cảm thấy Chân Diệu giống như lời đồn đại vì trèo cành cao mà sử dụng loại thủ đoạn như thế.


      Càng khẳng định thêm suy đoán của mình, ánh mắt nhìn Chân Diệu lại có thêm tia thương hại khó hiểu.


      nhìn quen những nữ tử từ thủ đoạn để đạt được địa vị, chỉ thuần túy vì cảm tình, tuy rằng về lý là chấp nhận được, nhưng người lăn lộn trong cung nhiều năm như Dương mama cũng có thêm vài phần khoan dung với Chân Diệu.


      "Dương mama, ta có phong thư muốn gởi cho Lão phu nhân Trấn Quốc Công, những tiểu nha đầu kia còn tính khí nóng này ta yên lòng, còn phải phiền ngươi mang về." Lão phu nhân rút trong ống tay áo ra phong thư mạ vàng.


      Dương ma ma nhạy cảm phát trong này có tình, liền đồng ý.


      Dương mama vừa , Chân Diệu nhìn lão phu nhân cắn cắn môi: "Tổ mẫu, việc của phụ thân, có phải là có liên quan với Trấn Quốc Công phủ ?"


      "Ngươi cái nha đầu này sao lại lung tung, làm gì có việc đó.” Lão phu nhân .


      Chuyện này bà với Chân Nghiên ngầm quyết định, Chân Diệu biết ít chút, tương lai gả còn có thể sống tốt hơn.


      Chân Diệu đương nhiên : "Bởi vì Trấn Quốc Công phủ muốn từ hôn mà."


      Việc này, nàng cũng cần nghĩ nhiều, hai lần nhìn thấy Thế Tử Trấn Quốc Công, ánh mắt của đủ để chứng minh tất cả.


      Lão phu nhân cảm thấy nha đầu này quá mức thông minh, thở dài, kể tường tận tình này cho nàng nghe.


      Càng nghe Chân Diện càng trợn trừng mắt, thầm nghĩ trong lòng: Lạy chúa, hóa ra tình hình phức tạp như vậy, xong rồi, nàng phải cố gắng suy nghĩ, thuận tiện cho tên khốn kia biết lễ độ.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 14: Nhảy xuống giếng.
      Editor: Truchancherry
      Beta: MànThầu


      Thời tiết tháng sáu rất nóng, đến lúc mặt trời lặn mà khí khô nóng vẫn giảm , phía ngoài hẻm Thanh Tước truyền đến tiếng vó ngựa cộc cộc.


      Bảng hiệu mạ vàng Trấn Quốc Công phủ treo cao, Thế tử Trấn Quốc Công La Thiên Minh tung người xuống ngựa, sải bước về phía cửa.


      Đến chỗ ở Thanh Phong Đường của Thế tử, nha hoàn xinh xắn cao gầy nõn nà vội vã ra đón, niềm nở: "Thế tử, ngài trở về."


      Ánh mắt khỏi rơi người La Thiên Minh.


      nhanh chóng thẳng về phủ, quần áo người sớm ướt đẫm, vì khô nóng ẩm thấp, dính chặt vào người, lộ ra đường nét rắn chắc của bắp thịt.


      Trong nháy mắt nha hoàn kia đỏ bừng mặt, nhưng dời mắt, trái lại đôi mắt hạnh long lanh nhìn sâu vào nam tử cao ngất như cây tre.


      Thầm nghĩ mấy tháng nay Thế tử hình như có thay đổi, trước đây trông gầy yếu hơn...


      Cảm giác được ánh mắt lộ liễu của nha hoàn, La Thiên Minh nhíu mày, lạnh nhạt : " chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa."


      "Dạ." Nha hoàn đáp lời, xoay người chuẩn bị nước nóng, trong lòng nàng lay động như mây, run rẩy sợ hãi.


      Hai năm trước nàng được thu vào được Thế tử dùng qua, Thế tử còn trẻ tinh lực cường tráng, đương nhiên chuyện đó thiếu được.


      Nhưng biết sao mấy tháng nay, đột nhiên Thế tử gần nàng nữa.


      Loại thân phận như nàng, Thế tử phu nhân còn chưa vào cửa, nhấc lên làm di nương là thể, chỉ có thể dựa dẫm vào sủng ái của Thế tử, nếu còn sủng ái, đến thời điểm nào đó chỉ sợ bị gả cho bất cứ người nào.


      Làm cho nàng thoáng yên tâm đó là, hai người khác bị Thế tử thu dùng cũng được Thế tử gần gũi.


      "Vân Nguyệt tỷ tỷ, Vân Nguyệt tỷ tỷ, nước tắm được rồi.” Tiểu nha hoàn Vân Yến gọi hai tiếng, Vân Nguyệt mới phục hồi tinh thần.


      "Được là tốt rồi, kêu gào gì, còn mau đưa đến tịnh phòng ."


      Nhìn hai tiểu nha đầu đưa nước tới tịnh phòng, tự mình thử độ ấm, Vân Nguyệt mỉm cười mời Thế tử, vừa đến thấy Tụ Phong mang trà tới cho Thế Tử, lập tức phát giận: "Này, Tụ Phong, phải ngươi cảm lạnh, cần phải nghỉ ngơi sao, tại chạy tới đây làm gì, cẩn thận lại lây bệnh cho Thế tử."


      Tụ Phong nhắn lanh lợi, nhưng cũng yếu thế: "Vân Nguyệt tỷ tỷ, muội muội là nô tỳ, thân thể nào có yếu ớt như vậy, sớm tốt hơn rồi."


      rồi hướng thân thể mềm mại xương về phía La Thiên Minh, thanh kiểu : "Thế tử, để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa."


      Đôi tay thon dài như trúc đẩy nàng ra: " cần, ra ngoài."


      Tụ Phong nhất thời ngẩn người tại đó, mắt ứa lệ, như muốn chảy xuống, chọc người thương tiếc.


      La Thiên Minh làm như thấy, nhanh chân tới tịnh phòng.


      Vân Nguyệt thầm cười gằn nhìn Tụ Phong, dáng người đong đưa bước nhanh tới: "Thế tử, nô tỳ hầu hạ ngài."


      Thân thể đẫy đà gần.


      Trước đây khi Thế tử tắm rửa cũng phải làm chút chuyện phóng đãng, hôm nay, nàng nhất định phải thu lại tâm của Thế tử.


      Sau lưng La Thiên Minh giống như mọc thêm con mắt, nghiêng người tránh , Vân Nguyệt lảo đảo đụng trán vào khung cửa.


      "Xì xì." Tụ Phong vừa rồi còn rơi lệ giờ bật cười, Chạm phải ánh mắt băng lãnh của La Thiên Minh lập tức im bặt.


      "Ta các ngươi nghe thấy sao, ra ngoài!"


      Đôi mắt sáng lên như sao mờ tông đêm đông, chút hơi ấm, hai nha hoàn đều hiểu được ý tứ, dám tiếp tục phản bác, bất đắc dĩ về phía cửa.


      "Chờ ." La Thiên Minh khóe miệng cười gằn, nhìn chằm chằm vào hai nha hoàn.


      Hai người đồng thời xoay lại, mặt vẻ kinh hỉ.


      Nhưng La Thiên Minh lành lạnh : "Sau này hai người các ngươi được phép bước vào phòng của ta."


      "Thế tử!" Sắc mặt hai người trắng nhợt, trợn to hai mắt thể tin nổi.


      "Ta muốn thêm lần thứ hai." La Thiên Minh lạnh nhạt .


      Vân Nguyệt nắm chặt tay, móng tay khảm sâu vào trong lòng bàn tay, gót chân dính chặt mặt đất nhúc nhích, muốn gì, thấy Tụ Phong nhào tới, ôm chặt bắp đùi La Thiên Minh cầu xin: "Thế tử, ngài, ngài làm sao vậy, trước đây ngài từng , nhất là đôi bàn chân của nô tỳ, thương tiếc nô tỳ cả đời, chắn chắn bên ngoài có con hồ ly quyến rũ ngài, lúc này mới coi bọn tỷ muội nô tỳ như đồ vật trang trí —— "


      "Được rồi!" La Thiên Minh đá Tụ Phong cước văng ra, hề thương hương tiếc ngọc, "Việc của bản Thế tử, nô tỳ như ngươi có thể quản sao? Nếu chính ngươi muốn , vậy để người khác đưa ngươi ra ngoài. Người đâu, đưa Tụ Phong ra khỏi phủ !"


      Sau khi sống lại, hận nhất chính là người nhắc lại chuyện trước kia.


      kiếp trước, tới cùng có bao nhiêu ngu muội, mới bị Nhị thúc của nuôi thành thứ chỉ biết học đòi văn vẻ, sống phóng túng rác rưởi!


      Lập tức có bà tử vào lôi Tụ Phong ra ngoài.


      Tụ Phong liều mạng thoát ra: ", Thế tử, ngài thể đối xử với nô tỳ như vậy, hôm nay nô tỳ có chết cũng ra ."


      La Thiên Minh liếc mắt nhìn Tụ Phong cầu xin dưới chân mình, cười nhạt: " , vậy ngươi chết được rồi."


      rồi về phía tịnh phòng hề quay đầu lại.


      "Thế tử, Thế tử!" Tụ Phong gọi khàn cả họng, chỉ thấy bóng lưng của La Thiên Minh biến mất, phát điên tránh thoát bà tử, chạy ra ngoài cửa.


      Hai khắc sau, La Thiên Minh mặc quần áo sạch từ tịnh phòng ra, lấy quyển sách ngồi giường nhỏ đọc.


      Bà tử quản Thanh Phong Đường vào, vẻ mặt có chút kinh hoảng: "Thế tử, Tụ Phong nhảy giếng tự vẫn."


      Ánh mắt La Thiên Minh rời khỏi sách, nhàn nhạt hỏi: "Hửm, chết rồi sao?"


      "Cứu lên còn hơi thở nữa." Trong lòng bà tử rùng mình, cung kính .


      Trong lòng cảm thấy Thế tử giống như trước đây.


      Trước đây Thế tử thích ngâm thơ đối câu, đánh đàn chơi cờ, đối với bọn nha đầu cũng vô cùng ôn nhu, là quý công tử có tiếng trong kinh thành.


      Nhưng mấy tháng nay bà lặng lẽ quan sát, những vật hay việc là sở thích trước kia Thế tử hề đụng tới, thường thường ba hay năm ngày mới về phủ chuyến, cũng biết cả ngày ở bên ngoài làm những gì.


      Vậy cũng được , mỗi ngày mấy nha đầu như hoa như ngọc ở trước mặt qua lại, Thế tử cũng hề đụng tới.


      Bà là người từng trải, biết thanh niên trẻ hưởng qua tư vị kia muốn kiềm chế bản thân là việc khó khăn cỡ nào.


      phải vì lần trước Thế tử rơi xuống nước, trong lòng bất mãn việc hôn nên mới thay đổi chứ?


      Bà tử thầm nhủ trong lòng, lặng lẽ phun ngụm.


      Phi phi phi, tại tiểu thư khuê các đấy, gây nên chuyện mất mặt như vậy, hại Thế tử đổi tính.

      "Chết rồi kéo người ra ngoài chôn, thưởng cho cha nương nàng mười lượng bạc."


      thanh của La Thiên Minh lớn, lại làm mama lập tức tỉnh thần lại: "Vâng, đúng rồi Thế tử, bên lão phu nhân truyền lời đến, mời ngài qua chuyến."


      "Biết rồi."Ánh mắt La Thiên Minh chăm chú sách, nhàn nhạt .


      Bà tử vội vàng lui ra.


      lúc lâu, La Thiên Minh mới đặt sách sang bên, nhớ tới Tụ Phong chết khóe miệng ngoắc ngoắc.


      nghĩ tới, nha đầu này mới như thế chết rồi.


      Đời trước, nha đầu này bị Nhị thẩm mua chuộc, ở lễ mừng thọ của tổ mẫu lén lút thay đổi thuốc tránh thai, kết quả chuyện có bầu lan ra ngoài, khiến mất hết danh tiếng.


      Nếu như bởi vì rơi xuống nước mà phải đính thân cùng với dâm phụ kia là mầm móng của tất cả tai họa, vì chuyện này mà bi kịch chính thức bắt đầu.


      Người nhà từng bước tính kế , có nàng ta có người khác, thậm chí phá vỡ danh hiệu được mọi người thích của , lại vì các loại lợi ích làm đẩy vào chỗ chết.


      La Thiên Minh cười trào phúng, đứng dậy về phía Di An Đường .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.