Huân Quân Tố Phi - Hồng Tử Đấu Phương Phỉ [TUYỂN EDITOR]

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 20

      "Mau, mau đến xem, tuyết rơi, là đẹp..." Tiếng hoan hô thanh thúy tràn ngập vui mừng.

      "Đúng rồi, đẹp quá..." cung nữ khác phụ họa.

      "Sao lại kêu gào như vậy, tuyết rơi có gì lạ, lao nhao ồn ào, có quy củ, nêu kinh động chủ tử xem các người có gánh được tội." thanh lanh lảnh vang lên, là giọng của Tiểu Quế Tử.

      Nhưng mà quát cũng muộn, Liễu Tố Tố sớm bị tiếng hoan hô làm tỉnh giấc. Tuyết rơi, thời gian trôi qua nhanh, sang đông, mùa đông ở Giang Nam tới trễ, nhớ lại năm ngoái lúc trận tuyết đầu mùa rơi, đệ đệ cũng vui mừng hoan hô ngớt, để ý tới lời dặn chạy nhào tới viện nghịch tuyết, khiến phụ mẫu tức giận...

      Hồi kinh hơn nửa năm, biết mọi người có tốt , biết thân thể mẫu thân thế nào, đệ đệ học hành ra sao... Thảo nào thi nhân lại viết nhiều bài thơ nhớ nhà như vậy, cảm giác nhung nhớ khiến người ta khổ sở.

      Lúc mặc quần áo thấy nét mặt vui vẻ của Diệu Thư, nàng hỏi: "Có chuyện gì vui vẻ vậy?"


      "Tất nhiên là vì nương nương vui vẻ, số lần Hoàng thượng ghé điện An Nhân nhiều hơn so với người khác, đối với nương nương vạn phần sủng ái, về sau nương nương hạ sinh tiểu chủ tử, địa vị của người thể lay chuyển... Nhưng mà sao nương nương có vẻ vui?" Lúc sáng Hoàng thượng rời mặt mày vui vẻ, sao nét mặt nương nương lại mệt mỏi, cả người có tinh thần.

      " sao, chỉ là nhớ tới số chuyện cũ lúc ở Giang Nam." Liễu Tố Tố lẩm bẩm , đưa cho Diệu Thư cây trâm nhìn thanh nhã.

      Diệu Thư thuần thục cài lên búi tóc của Liễu Tố Tố, chỉnh lại chút.

      "Tại sao lại chuyện?" Thấy Diệu Thư im lặng, Liễu Tố Tố nghi ngờ hỏi.

      "Cũng biết thế nào, bây giờ hiểu Xảo Xuân ra sao?" Mặc dù trước đây Xảo Xuân luôn làm việc vụng về hậu đậu, thường gặp rắc rối để nàng và nương nương phải giải quyết, nhưng tính tính Xảo Xuân đơn giản đáng khiến mọi người đều mến.

      "Nhi tử của Vương ma ma là người tốt, mà người đó ngươi cũng biết, chắc Xảo Xuân sống tốt." Liễu Tố Tố nghe thấy tên Xảo Xuân trong lòng cũng buồn vô cớ, tính tình của Xảo Xuân hợp sống trong cung, nên trước khi tiến cung nàng gả Xảo Xuân cho nhi tử của Vương ma ma, Vương ma ma là vú nuôi của nàng, gả cho Lý quản của Liễu phủ, mấy năm nay vẫn ở kinh thành.

      "Đúng vậy, nhưng mà bên tai nghe tiếng gọi lanh lảnh của muội ấy, nô tì thấy hơi buồn tẻ." Diệu Thư gật đầu, cảm khái .

      "Ngươi còn biết xấu hổ, Xảo Xuân còn bị ngươi chỉnh ít?" Liễu Tố Tố liếc mắt nhìn Diệu Thư, khẽ cười .

      "Nương nương, người cũng trêu chọc muội ấy ít đâu." Diệu Thư .

      "Nhìn xem, nương nương nhà ngươi chính là thích Xảo Xuân nên mới như vậy, nếu thích, ta cũng trêu chọc Xảo Xuân." Liễu Tố Tố thảnh nhiên , cảm giác buồn trong lòng cũng nhạt ít.

      "Đúng, nương nương là tốt nhất." Diệu Thư hoàn toàn hết nổi, nhìn hoa tuyết bên ngoài lại : "Bên ngoài tuyết rơi lớn, lúc này trời đất đều màn trắng tuyết, lát nữa cảnh tuyết lại càng thêm đẹp, nương nương hay người dùng xong bữa sáng ra ngoài thưởng tuyết chút." Nương nương thích tuyết, nhìn cảnh tuyết chừng vui hơn chút.

      Liễu Tố Tố gật đầu: "Ta cũng có ý đó, chuẩn bị đồ ăn sáng."

      Diệu Thư cung kính gật đầu, bước nhanh ra nội điện, phân phó cung nữ bưng đồ ăn sáng lên.

      Sau khi dùng xong bữa sáng, Liễu Tố Tố mặc áo khoác lông chồn, còn chưa bước ra cửa điện, nhìn thấy bóng dáng của Vũ Văn được thái giam nâng, đạp tuyết bước nhanh tới, đợi thái giám thông báo, Liễu Tố Tố bước nhanh tới đón.

      "Công chúa sao lại đến lúc này, tuyết đường rất nhiều, nên nhanh như vậy, cẩn thận bị té ngã." Liễu Tố Tố thấy Vũ Văn bước nhanh như vậy, khẽ nhíu mày chất vấn.

      "Cũng tại tên thế tử chết tiệt kia, mau vào điện, vội như vậy, muội quá nóng lòng, chân lạnh cóng." Vũ Văn vừa vừa oán hận.

      Đối với vị công chúa trước mắt này, Liễu Tố Tố có chút bất đắc dĩ, phương pháp kia của Hoàng Thượng, sợ phải nghiên cứu thêm, trước đó thấy Vũ Văn trầm ổn ít, Hoàng Thượng còn cao hứng, nhưng nhìn hôm nmay, xem ra tính cách của công chúa cũng chẳng thay đổi nhiều.

      Hai người phủi tuyết đọng người, cởi áo choàng, chờ vào chỗ ngồi, Vũ Văn nóng lòng : "Tiểu tẩu tử, tẩu mỗi ngày đều ở cùng với hoàng huynh, sao biết thế tử Đột Quyết tới kinh thành, tại sao chút tin tức cũng có? Lúc này sợ vào triều."

      "Sao cơ? Chuyện này muội nghe từ chỗ nào, những chuyện này đều là chính , hoàng thượng sao lại nhắc với tỉ." Trong lòng chột dạ, ra từ nửa tháng trước, hoàng thượng với nàng. Nàng cũng tán thành cách làm của hoàng thượng, muốn mài dũa tính tình của Vũ Văn . Mặc dù bây giờ nhìn hiệu quả cũng lớn.


      Giờ phút này Vũ Văn gấp đến mức xoay vòng vòng nên bỏ lỡ vẻ mất tự nhiên trong ánh mắt của Liễu Tố Tố, tiếp tục bất mãn : "Hoàng huynh cũng là, việc lớn như vậy cũng với tẩu, nếu phải sáng sớm Ninh quận chúa lỡ miệng, chúng ta còn chưa biết được tin đâu."

      Ninh quận chúa? Nàng ta sao lại biết tin tức này, chắc là Ninh vương , nhưng sao vô duyên vô cớ Ninh Vương lại với nàng ta.

      "Chuyện sứ thần Đột Quyết tới là chuyện đại , hoàng thượng bận việc triều chính, nên mới quên nhắc tới." Liễu Tố Tố nhàng , thấy Vũ Văn định phản bác, vội : "Muội hôm nay vội vàng gấp gáp tới đây là muốn hỏi ta chuyện này?"

      "Tất nhiên là phải, tiểu tẩu tử chị thông minh khéo léo, có nhiều biện pháp, mau nghĩ giúp muội, muội thạt muốn... muốn... gả cho tên thế tử bỏ kia." Vũ Văn nhớ tới chính , trong lòng sốt ruột.

      Biện pháp cần ta nghĩ, hoàng huynh của muội nghĩ tốt rồi, Liễu Tố Tố thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lo lắng: " nhi, muội nghĩ lung tung gì vậy, đây là chuyện định, chi bằng muội chăm chỉ học làm sau để giúp trượng phu nuôi dạy con mới tốt."

      Uống ngụm trà, Liễu Tố Tố lại tiếp: " ra ngoại trừ việc Đột Quyết quá xa nghe hoàng thượng , Thế tử cũng là người tuấn tú nho nhã, tương lai kế thừa vương vị của Đột Quyết, xứng với muội, tài tử xứng với giai nhân."

      Trong lòng Vũ Văn phiền muộn biết mở miệng thế nào: "Muội cũng biết, nhưng... nhưng... Muội thích ."

      "Còn chưa gặp mặt sao muội biết thích, tình cảm cũng phải chậm rãi bồi dưỡng." Liễu Tố Tố khuyên nhủ.

      " phải, Tẩu tẩu... Tẩu, muội..." Vũ Văn do dự, ấp a ấp úng.

      "Chuyện gì mà khó mở miệng như vậy, chỗ này chỉ có ta và muội, muội chút , biết chừng ta có thể nghĩ ra biện pháp."

      Vũ Văn giãy dụa hồi lâu, sắc mặt ửng đỏ, lắp bắp : "Tẩu tẩu... Muội... Có người trong lòng rồi."

      Có người?! Liễu Tố Tố nghe xong cái chén tay khẽ nghiêng cái, suýt chút nữa làm đổ trà nóng, trong lòng kinh hãi, lúc trước Thôi thái hậu và Liễu thái phi có lộ ra ý tứ với nàng, nàng cũng tán thành, nhưng trong lòng Vũ Văn có ý trung nhân, chỉ sợ kế hoạch bị thay đổi, vội vàng hỏi: "Người nào? Chuyện xảy ra ở đâu? Tại sao sớm?"

      "Tẩu tẩu, tẩu đừng kích động, người đó... người đó... chính là,... chính là..." Vũ Văn lại bắt đầu cà lăm.

      "Là ai? Muội sao lại ?" Liễu Tố Tố thúc giục, trong lòng cũng khẩn trương.

      "Chính là... chính là... Đổng biểu ca..." Vũ Văn bối rối lâu cuối cùng cũng ra miệng, nhưng mà vẻ mặt vẫn có chút do dự.

      "Động biểu ca? Người ấy là Đổng biểu ca?" Liễu Tố Tố nghĩ mãi cũng nghĩ ra được người nào, cũng có thân thích nào họ Đổng.

      "Là nhi tử của Đổng quốc công, là biểu ca Ninh quận chúa, nên muội cũng gọi theo là biểu ca." Vũ Văn khẽ , dè dặt cẩn thận nhìn nét mặt Liễu Tố Tố, tim đập thình thịch.

      "Đổng quốc công? là ca ca của Ninh vương?" LIễu Tố Tố nghĩ nghĩ rồi hỏi.

      "Vâng.." Vũ Văn gật đầu, lo lắng nhìn Liễu Tố Tố, sợ nàng phản đối, lại do dự thấp giọng : "Tẩu tẩu..."

      "Sao muội lại biết công tử Đổng gia?" Liễu Tố Tố nghi ngờ hỏi

      "Chính là ở Ninh vương phủ, Đổng biểu ca bái kiến Vương phi lúc đó mới gặp mặt, tẩu tẩu, Đổng biểu ca những nhanh , võ nghệ cũng cao cường, chỉ nhún chân cái có thể bay lên cây cứu chú chim non xuống." Vũ Văn nhắc đến Đổng biểu ca ánh mắt lộ ra sùng bái.

      Nhìn vẻ mặt đơn thuần của Vũ Văn , Liễu Tố Tố cố nén xúc độc vỗ trán, tận lực ôn nhu hỏi: "Vậy vị Đổng công tử này có tình cảm với muội ?"

      "Có, Ninh quận chúa có với muội.. Chỉ là... chỉ là..." Vũ Văn bỗng nhớ tới chuyện gì, trong lòng hơi do dự.

      "Chỉ là cái gì?" Liễu Tố Tố uống ngụm trà nguội, cảm giác mát lạnh chui vào cơ thể, khiến nàng bĩnh tĩnh ít.

      "Chính là... Trong lòng muội hình như còn có người nữa..." Vũ Văn giống như đứa trẻ phạm lỗi, xấu hổ nhìn Liễu Tố Tố.

      "Còn người nữa?" Lúc này Liễu Tố Tố biết gì nữa, thấy biểu cảm của Vũ Văn , trong lòng nỡ, hít hơi sâu, nhàng hỏi: "Người này là ai?"

      "Chính là... biểu ca Thôi gia..." Vũ Văn ngập ngừng . Vừa ra tên này, nàng nhàng thở ra, tuy có chút xấu hổ, nhưng cũng thoải mái hơn.

      "Vị này chính là biểu ca Thôi gia, công tử của Thôi quốc cữu?" Liễu Tố Tố nghe vậy thoáng thở ra, trong lòng an tâm ít, thế là thỏa mãn tâm ý mọi người, chính là chuyện tốt. Nhưng cái vị biểu ca Đổng gia kia, chính là phiền toái.

      "Đúng, chính là biểu ca của muội." Vũ Văn thấy Liễu Tố Tố nhíu mày, trong lòng khẩn trương.

      "Người này ta cũng nghe qua, khá tốt, nhưng trong triều Đại Chu ta nữ gả hai phu, huống hồ muội bây giờ còn là công chúa hòa thân." Liễu Tố Tố nhìn vẻ mặt khẩn trương của Vũ Văn , thản nhiên .

      "Tẩu tẩu, tẩu lời này lại trở về vạch xuất phát, mau nghĩ cách giúp muội... Muội có chết cũng muốn gả cho thế tử Đột Quyết." Vũ Văn vội với Liễu Tố Tố.

      "Chuyện này cũng phải do phi tần nho như tẩu định đoạt, bây giờ nhắc tới việc hòa thân, hai vị biểu ca này, rốt cuộc muội thích người nào?" Liễu Tố Tố nghi ngờ hỏi, biết tình cảm của nhi đối với họ đến mức nào rồi.

      "Này... này,... Muội cũng ... Trước giải quyết vụ hòa thân, sau lại nghĩ..." Vũ Văn sốt ruột .

      " nhi, trước tiên muội nên chuyện này với Thái hậu và thái phi, ta giúp muội nghĩ biện pháp.” Nếu biết việc này chỉ sợ hai vị lão nhân gia tức điên .

      Thấy Vũ Văn gật đầu, Liễu Tố Tố lại tiếp: “Nhưng mà, muội cho ta biết hai vị biểu ca đó, muội thích người nào, muốn gả cho người nào?”

      “Muội cũng biết, biểu ca muội tao nhã, lại đối xử với muội rất tốt, nhưng là đôi lúc hơi hung dữ, còn Đổng biểu ca văn võ song toàn, hơn nữa nghe Ninh quận chúa tính của khá tốt.” Vũ Văn nghĩ, lẩm bẩm .

      “Vậy muội thích công tử Đổng gia rồi hả?” Liễu Tố Tố nhìn vẻ mặt do dự của Vũ Văn , giọng hỏi.

      Vũ Văn lắc lắc đầu rối rắm : “Cũng phải, nghĩ tới gả cho Đổng biểu ca trong đầu muội luôn lên hình ảnh của Thôi biểu ca, muội biết như thế tốt, nhưng Đổng biểu ca tuấn tú lịch , nếu buông tha đáng tiếc.”

      Liễu Tố Tố nghe vậy, tâm cũng buông xuống nửa, xem ra tình cảm của nhi với cả hai cũng chưa sâu đậm, thoáng trầm tư, nhàng : “Hơi khó chút, hai người họ mỗi người vẻ, bằng muội trở về cẩn thận suy nghĩ, xem muốn ở cùng ai,trong lòng muội thoải mái là được, đừng để ý tới lời của người khác, dùng chính tâm của muội cảm nhận, còn chuyện hòa thân, ta nghĩ biện pháp giúp muội.”

      Vũ Văn cái hiểu cái gật đầu, sau khi nghe Liễu Tố Tố nhắc nhở, vội theo thái giám trở về.

      “Nương nương, người còn muốn ra ngoài ngắm tuyết?” Diệu Thư do dự hỏi, hiểu công chúa gì, khiến chủ tử phải suy tư.

      nhàng lắc đầu, Liễu Tố Tố thở dài cái, giờ phút này bản thân nàng sao có thể thoải mái, chuyện của công chúa còn chưa bớt lo.

      với Tiểu Quế Tử tìm hiểu nhị công tử Đổng quốc công, xem phẩm hạnh như thế nào, làm việc cẩn thận chút, đừng để truyền ra ngoài.” Diệu Thư vâng lệnh, vội lui xuống.

      “Từ từ, pha cho ta ấm trà, muội bảo thái giám đưa tới cho hoàng thượng, rượu có tác dụng chậm, tổn thương thân thể, uống rượu thưởng tuyết bằng pha trà thưởng tuyết.” Liễu Tố Tố suy xét phân phó.

      Diệu Thư cung kính lĩnh mệnh, trong lòng cao hứng thôi, chủ tử cũng quan tâm tới hoàng thượng, đây chính là lần đầu tiên chủ tử mang đồ tặng cho hoàng thượng, mặc dù chỉ là ấm trà.
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 21

      Giờ thân canh ba, nhìn thấy thái giám chuẩn bị xong đồ ăn, Diệu Thư tự chủ được liếc nhìn ra ngoài cửa, vẫn thấy bóng người, trong lòng thầm thất vọng.

      Liễu Tố Tố liếc mắt nhìn Diệu Thư, nhàng cười, ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa tối, Diệu Thư đứng hầu phía sau Liễu Tố Tố, trong lòng sốt ruột, trưa hôm nay nương nương mang đồ tới cho hoàng thượng, sao hoàng thượng lại chút hành động gì, nếu đêm nay nghỉ tại điện An Nhân, lúc này cũng phải tuyên chỉ, sao bây giờ chút động tĩnh, chẳng lẽ đồ nương nương đưa phù hợp với tâm ý của hoàng thượng? Cũng đúng, hoàng thượng lúc ở điện An Nhân thường khen nương nương pha trà ngon.

      Liễu Tố Tố lại giống như bình thường, uống chén canh, rồi bắt đầu dùng bữa, dáng vẻ lạnh nhạt thản nhiên, giống như để tâm chuyện đêm nay hoàng thượng nghỉ ở điện An Nhân.

      Diệu Thư liếc mắt nhìn nương nương nhà mình, khóe môi khẽ giật , dám mở miệng, trong lòng thầm nhủ: Hoàng đế vội thái giám gấp... nhìn Liễu Tố Tố nữa, đưa mắt ra ngoài cửa sổ trông ngóng thái giám thông truyền, nhưng là bên ngoài vẫn động tĩnh, thấy Liễu Tố Tố sắp dùng xong bữa trong lòng thất vọng triệt để, sắp tới giờ Tuất, xem ra đêm nay hoàng thượng đến rồi...

      Trong lòng nghĩ như thế, nhưng đầu vẫn nâng lên, mắt liếc ra ngoài cửa ngóng trông kì tích xuất , chắc ông trời nghe được lời khẩn cầu của Diệu Thư, bóng dáng màu vàng đập vào mi mắt, trong lòng Diệu Thư kích động, định nhắc nhở nương nương, lại thấy hoàng thượng nhìn mình khoát tay, vội dừng động tác cung kính cúi đầu đứng hầu.

      Liễu Tố Tố vẫn hồn nhiên hay biết, tiếp tục dùng bữa, nghĩ tới lời của Vũ Văn lúc sáng, chuyện này khó giải quyết, nàng cũng biết phải thế nào với hoàng thượng... Đây là việc phiền toái nhất.

      Vũ Văn Cẩn vào nội điện, nhìn dáng vẻ yên tĩnh của Liễu Tố Tố khi dùng bữa, môi khẽ mở, mỹ nhân chính là mỹ nhân, dùng cơm cũng khiến người ta nhìn thấy thoải mái. Ánh sáng trước mặt đột nhiên tối sầm lại, Liễu Tố Tố ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Vũ Văn Cẩn tràn ngập ý cười, vội đứng dậy thỉnh an.

      Vũ Văn Cẩn nâng Liễu Tố Tố dậy, ôn nhu cười : "Tố Tố đa lễ, là trẫm tới đúng lúc, quấy rầy Tố Tố dùng bữa, nhưng mà trẫm vẫn còn chưa dùng bữa, biết Tố Tố có thể chia chút đồ ăn cho trẫm."

      Thiên hạ này đều là của hoàng đế, huống hồ là đồ ăn bàn, Liễu Tố Tố vội : "Hoàng thượng quá lời, chỉ là thức ăn này thiếp dùng, lại có chút lạnh, nếu hoàng thượng dùng ảnh hưởng tới dạ dày."

      " sao, đồ ăn này vẫn còn ấm, tổn hại đến cơ thể." Vũ Văn Cẩn cười , xoay người với đám cung nữ, thái giám: "Đều lui ra."

      "Nhưng mà hoàng thượng..." Để hoàng thượng ăn thức ăn thừa của mình, trong lòng Liễu Tố Tố có chút tự nhiên.

      "Két..." Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người.

      Ý cười vẫn luôn gương mặt, Vũ Văn Cẩn bước tới chỗ Liễu Tố Tố vừa ngồi, nhìn Tố Tố đứng đối diện : "Lại đây ngồi, đừng đứng như vậy."

      Nhìn hoàng thượng chiếm lấy vị trí của mình, vừa rồi cũng có sai thái giám lấy thêm bộ bát đũa... Dù sao nàng ăn cũng sắp xong rồi, "Hoàng thượng, thiếp vừa mới dùng xong, hay bây giờ chuẩn bị thêm đồ cho người."

      " cần phiền toái, trẫm vừa rồi nhìn Tố Tố ăn được ít, sao gọi là dùng xong, nếu để ái phi bị đói tốt, ái phi đừng giữ lễ tiết, lại đây dùng bữa ."

      Liễu Tố Tố nhìn vẻ mặt kiên trì của Vũ Văn Cẩn, biết mình thể chối từ, vội gật đầu, đứng dậy ngồi bên cạnh Vũ Văn Cẩn, trước mặt có bát đũa, làm sao ăn, muốn gọi thái giám ở bên ngoài mang thêm bát đũa vào, lại bị cái ôm ấm áp vây lấy, sức lực của Vũ Văn Cẩn khá lớn, Liễu Tố Tố theo quán tính ngã về phía , vội vàng ôm lấy cổ .

      "Tố Tố đúng là nhiệt tình." Vũ Văn Cẩn khẽ cười , hơi thở ấm áp phả lên vành tai của Liễu Tố Tố, khiến nàng cảm thấy nóng bỏng.

      "Tố Tố, trẫm đói bụng, mau qua dùng bữa ." Vũ Văn Cẩn cười , cũng siết chặt giai nhân vào trong ngực.

      "Hoàng thượng..." Như thế này nàng dùng bữa kiểu gì, còn chưa xong, thấy muỗng canh để trước môi, Liễu Tố Tố theo bản năng mở miệng, canh đậu hũ hơi nóng, vị thơm ngọt ngon miệng.

      Hoàng thượng tự mình đút canh cho nàng??? Còn chưa kịp phản ứng, trước mặt bỗng tối sầm, ngây ngốc nhìn Vũ Văn Cẩn nhích lại gần mình, cho đến khi môi của và nàng chạm vào nhau... Mới từ ngoài vào, đôi môi của Vũ Văn Cẩn vẫn còn lạnh, còn chưa kịp cảm nhận vị mát lạnh môi đầu lưỡi ấm áp của nhàng miêu tả đôi môi nàng, liếm sạch nước canh còn sót khóe miệng, chút cũng thừa.

      chờ cho Liễu Tố Tố kịp hoàn hồn, môi của rời khỏi, chỉ lưu lại hơi thở nhàn nhạt, Liễu Tố Tố tự chủ được sờ sờ khóe môi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vũ Văn Cẩn cười cười nhìn mình, gương mặt khỏi ửng đỏ.

      Ôm giai nhân vào trong ngực, "Tố Tố xem mùi vị của canh này tệ, trẫm nghĩ cũng muốn nếm thử." Dứt lời nhìn gương mặt thẹn thùng của Tố Tố.

      Xem ra ý tứ của hoàng thượng là muốn nàng cho uống canh, nàng ở trong lòng hoạt động tiện, lại thấy có ý muốn buông nàng ra, đành nhàng chuyển động thân mình, may mắn là bát canh cũng xa, nàng dùng thìa múc cho Vũ Văn Cẩn chén, đưa tới trước mặt , lại thấy động, thèm nhúc nhích, nàng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn .

      "Tố Tố nhớ vừa rồi trẫm làm thế nào à? Đồ ăn phải dùng như vậy mới có hương vị." Vũ Văn Cẩn nhìn Liễu Tố Tố vẻ mặt vô cùng hứng thú, trong mắt toàn là ý cười.

      mặt Liễu Tố Tố đỏ rực, cũng còn cách nào, ai bảo người ngồi trước mặt nàng là hoàng đế, nhàng múc muỗng canh đút cho Vũ Văn Cẩn, Vũ Văn Cẩn chậm rãi uống canh, mặt biểu lộ hưởng thụ, giống như là ăn món ăn mĩ mị nhất thiên hạ. Xong rồi dùng ngón tay chỉ vào môi, nhìn Liễu Tố Tố.

      Liễu Tố Tố sao lại hiểu ý của , gương mặt vừa mới hạ nhiệt lại nhanh chóng nóng bừng lên, nhưng mà thói quen phục tùng mệnh lệnh của ăn sâu, ngẩng đầu, đưa lưỡi ra, nhàng miêu tả đôi môi của , định rời , dột nhiên bị cái lưỡi của cuốn lấy, Vũ Văn Cẩn mạnh mẽ cuốn lấy môi nàng, liếm láp, giống như muốn cướp hết hương thơm ngọt trong miệng nàng. lúc sau, mới lưu luyến rời khỏi đôi môi của Tố Tố, nhàng : "Tố Tố, hương vị này quả sai, tiếp tục , trẫm cực kì đói..." từ "Đói" được nhấn mạnh, ý tứ hàm xúc .

      Liễu Tố Tố vẫn còn trầm mê trong nụ hôn vừa rồi, ánh mắt mê mang, gật đầu thuận theo, tiếp tục đút canh cho Vũ Văn Cẩn...

      Cho đến khi thức ăn bàn nguội hết, cả hai mới kết thúc bữa ăn. Lúc kết thúc bữa, đôi môi của Liễu Tố Tố cũng sưng mọng lên ướt át lại càng thêm mê người.

      Vũ Văn Cẩn nghĩ còn có chính , nỗ lực áp chế dục vọng dâng trào, gọi người thu dọn.

      Cửa điện mở ra, gió lạnh cũng len vào trong điện, cảm giác lạnh tới thấu xương khiến Liễu Tố Tố thanh tỉnh, lúc hoàn hồn nàng cảm thấy vô cùng kinh sợ, nàng mỗi lần gặp hoàng thượng đều mất bình tĩnh, làm chủ được suy nghĩ của mình.

      Thấy Liễu Tố Tố hoàn hồn lại, trong lòng Vũ Văn Cẩn khẽ cười, nhìn thấy nàng vì mình mà trầm mê, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo và hài lòng, đáy lòng còn có loại cảm giác vui sướng diễn tả được bằng lời, ngờ bản thân lại mê muội vì mĩ nhân như vậy.

      "Tay nghề pha trà của Tố Tố càng ngày càng tốt, trẫm đặc biệt thích ấm trà trưa nay nàng đưa tới, bằng về sau mỗi ngày Tố Tố đều pha trà giúp trẫm, tin tưởng tốc độ phê tấu chương của trẫm nhanh hơn." Vũ Văn Cẩn ngồi sập, uống ngụm trà.

      Tặng trà lần, sao lại biến thành mỗi ngày đều phải tặng, Liễu Tố Tố trong lòng thầm than, mặt cũng kính cẩn nghe theo: "Nếu hoàng thượng thích, mỗi ngày Tố Tố pha trà cho người, chỉ sợ hoàng thượng uống nhiều ngấy."

      Lời của nàng chứa đầy hàm ý, "Làm sao có thể, Tố Tố pha trà vừa đúng, uống vào trong miệng còn lưu lại hương thơm, cảm giác vô cùng tốt, trẫm sao lại cảm thấy chán." Vũ Văn Cẩn giọng .

      Liễu Tố Tố nghe vậy giọng cười, đế vương sao có tình , chỉ cầu đến mức ân đoạn nghĩa tuyệt.

      Vũ Văn Cẩn tiếp tục : "Nhưng là biết sao Tố Tố lại có hứng thú với chuyện tình cảm của Đổng quốc công gia, trẫm nhớ Tố Tố hình như qua lại với Đổng quốc công."

      Lại nhấp ngụm trà, nhị công tử Đổng gia, người này lại càng quan hệ, buổi sáng nhi tới đây, hay là liên quan tới nhi, nhưng đây chỉ là phỏng đoán của , nếu phải... Trong lòng hơi khó chịu, liếc Liễu Tố Tố, chờ nàng trả lời.

      Liễu Tố Tố giật mình, ngờ hoàng thượng nhanh thế biết nàng điều tra về nhị công tử Đổng gia, vốn nghĩ với tính tình của hoàng thượng hỏi thẳng như vậy ai ngờ...

      Những lí do để thoái thác đều thể dùng được, trong lòng hoảng hốt, cũng biết trả lời thế nào.

      Vũ Văn Cấn nhìn thấy vẻ bối rối của Liễu Tố Tố, trong lòng càng thoải mái, ánh mắt nhìn nàng càng thêm trầm.

      ràng làm việc gì trái với lương tâm, nhưng ánh mắt của Vũ Văn Cẩn cũng khiến nàng chột dạ, việc này nàng cũng muốn dối gạt , muốn tìm lí do thoái thác nhưng lúc này chỉ sợ được, hỏi thẳng thừng, nàng cũng nên trả lời trực tiếp, ổn định lại tâm trang, nhàng hít hơi, Liễu Tố Tố khẽ : "Hoàng thượng, việc này phải từ việc thế tử..."

      Bên ngoài, Diệu Thư và Cao công công cung kính đứng canh, mơ hồ nghe tiếng chuyện ở bên trong, cảm thấy giật mình, tại sao hôm nay hoàng thượng và nương nương lại chuyện nhiều như vậy, trước đây, vào giờ phút này trong điện chỉ toàn là tiếng rên rỉ khiến người khác ngượng ngùng.

      Nghe xong mọi chuyện mà Liễu Tố Tố , Vũ Văn Cẩn đen mặt ra hai chữ: "Hoang đường!"

      "Hoàng thượng, đừng tức giận nhi, công chúa tuổi hiểu chuyện, chờ nàng lớn thêm chút hiểu chuyện hơn."

      Nhưng là, Liễu Tố Tố biết Vũ Văn Cẩn vốn là người bao che khuyết điểm, lời của nhị công tử Đổng gia. Kẻ này tâm địa tốt... Ninh Vương tại sao lại an phận như vậy, Ninh quận chúa cửa lớn ra lại đột nhiên dâng hương, nếu bình thường cũng để ý, nhưng vừa khéo, thời gian này Ninh vương phủ Vạn Đức Tự, tất nhiên phải qua dịch quán.

      Nhưng muội muội này của sao lại đơn thuần như vậy, dễ dàng bị mắc câu, về sau cần phải để tâm chọn phò mã hơn, ngốc như vậy, chỉ sợ bị bán còn giúp người khác đếm tiền, còn về tiểu công tử quốc cữu gia cũng muốn nhìn xem thế nào.

      Vũ Văn Cẩn nhìn Liễu Tố Tố vẻ mặt vô cùng hứng thú, trong mắt toàn là ý cười.

      mặt Liễu Tố Tố đỏ rực, cũng còn cách nào, ai bảo người ngồi trước mặt nàng là hoàng đế, nhàng múc muỗng canh đút cho Vũ Văn Cẩn, Vũ Văn Cẩn chậm rãi uống canh, mặt biểu lộ hưởng thụ, giống như là ăn món ăn mĩ mị nhất thiên hạ. Xong rồi dùng ngón tay chỉ vào môi, nhìn Liễu Tố Tố.

      Liễu Tố Tố sao lại hiểu ý của , gương mặt vừa mới hạ nhiệt lại nhanh chóng nóng bừng lên, nhưng mà thói quen phục tùng mệnh lệnh của ăn sâu, ngẩng đầu, đưa lưỡi ra, nhàng miêu tả đôi môi của , định rời , dột nhiên bị cái lưỡi của cuốn lấy, Vũ Văn Cẩn mạnh mẽ cuốn lấy môi nàng, liếm láp, giống như muốn cướp hết hương thơm ngọt trong miệng nàng. lúc sau, mới lưu luyến rời khỏi đôi môi của Tố Tố, nhàng : "Tố Tố, hương vị này quả sai, tiếp tục , trẫm cực kì đói..." từ "Đói" được nhấn mạnh, ý tứ hàm xúc .

      Liễu Tố Tố vẫn còn trầm mê trong nụ hôn vừa rồi, ánh mắt mê mang, gật đầu thuận theo, tiếp tục đút canh cho Vũ Văn Cẩn...

      Cho đến khi thức ăn bàn nguội hết, cả hai mới kết thúc bữa ăn. Lúc kết thúc bữa, đôi môi của Liễu Tố Tố cũng sưng mọng lên ướt át lại càng thêm mê người.

      Vũ Văn Cẩn nghĩ còn có chính , nỗ lực áp chế dục vọng dâng trào, gọi người thu dọn.

      Cửa điện mở ra, gió lạnh cũng len vào trong điện, cảm giác lạnh tới thấu xương khiến Liễu Tố Tố thanh tỉnh, lúc hoàn hồn nàng cảm thấy vô cùng kinh sợ, nàng mỗi lần gặp hoàng thượng đều mất bình tĩnh, làm chủ được suy nghĩ của mình.

      Thấy Liễu Tố Tố hoàn hồn lại, trong lòng Vũ Văn Cẩn khẽ cười, nhìn thấy nàng vì mình mà trầm mê, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo và hài lòng, đáy lòng còn có loại cảm giác vui sướng diễn tả được bằng lời, ngờ bản thân lại mê muội vì mĩ nhân như vậy.

      "Tay nghề pha trà của Tố Tố càng ngày càng tốt, trẫm đặc biệt thích ấm trà trưa nay nàng đưa tới, bằng về sau mỗi ngày Tố Tố đều pha trà giúp trẫm, tin tưởng tốc độ phê tấu chương của trẫm nhanh hơn." Vũ Văn Cẩn ngồi sập, uống ngụm trà.

      Tặng trà lần, sao lại biến thành mỗi ngày đều phải tặng, Liễu Tố Tố trong lòng thầm than, mặt cũng kính cẩn nghe theo: "Nếu hoàng thượng thích, mỗi ngày Tố Tố pha trà cho người, chỉ sợ hoàng thượng uống nhiều ngấy."

      Lời của nàng chứa đầy hàm ý, "Làm sao có thể, Tố Tố pha trà vừa đúng, uống vào trong miệng còn lưu lại hương thơm, cảm giác vô cùng tốt, trẫm sao lại cảm thấy chán." Vũ Văn Cẩn giọng .

      Liễu Tố Tố nghe vậy giọng cười, đế vương sao có tình , chỉ cầu đến mức ân đoạn nghĩa tuyệt.

      Vũ Văn Cẩn tiếp tục : "Nhưng là biết sao Tố Tố lại có hứng thú với chuyện tình cảm của Đổng quốc công gia, trẫm nhớ Tố Tố hình như qua lại với Đổng quốc công."

      Lại nhấp ngụm trà, nhị công tử Đổng gia, người này lại càng quan hệ, buổi sáng nhi tới đây, hay là liên quan tới nhi, nhưng đây chỉ là phỏng đoán của , nếu phải... Trong lòng hơi khó chịu, liếc Liễu Tố Tố, chờ nàng trả lời.

      Liễu Tố Tố giật mình, ngờ hoàng thượng nhanh thế biết nàng điều tra về nhị công tử Đổng gia, vốn nghĩ với tính tình của hoàng thượng hỏi thẳng như vậy ai ngờ...

      Những lí do để thoái thác đều thể dùng được, trong lòng hoảng hốt, cũng biết trả lời thế nào.

      Vũ Văn Cấn nhìn thấy vẻ bối rối của Liễu Tố Tố, trong lòng càng thoải mái, ánh mắt nhìn nàng càng thêm trầm.

      ràng làm việc gì trái với lương tâm, nhưng ánh mắt của Vũ Văn Cẩn cũng khiến nàng chột dạ, việc này nàng cũng muốn dối gạt , muốn tìm lí do thoái thác nhưng lúc này chỉ sợ được, hỏi thẳng thừng, nàng cũng nên trả lời trực tiếp, ổn định lại tâm trang, nhàng hít hơi, Liễu Tố Tố khẽ : "Hoàng thượng, việc này phải từ việc thế tử..."

      Bên ngoài, Diệu Thư và Cao công công cung kính đứng canh, mơ hồ nghe tiếng chuyện ở bên trong, cảm thấy giật mình, tại sao hôm nay hoàng thượng và nương nương lại chuyện nhiều như vậy, trước đây, vào giờ phút này trong điện chỉ toàn là tiếng rên rỉ khiến người khác ngượng ngùng.

      Nghe xong mọi chuyện mà Liễu Tố Tố , Vũ Văn Cẩn đen mặt ra hai chữ: "Hoang đường!"

      "Hoàng thượng, đừng tức giận nhi, công chúa tuổi hiểu chuyện, chờ nàng lớn thêm chút hiểu chuyện hơn."

      Nhưng là, Liễu Tố Tố biết Vũ Văn Cẩn vốn là người bao che khuyết điểm, lời của nhị công tử Đổng gia. Kẻ này tâm địa tốt... Ninh Vương tại sao lại an phận như vậy, Ninh quận chúa cửa lớn ra lại đột nhiên dâng hương, nếu bình thường cũng để ý, nhưng vừa khéo, thời gian này Ninh vương phủ Vạn Đức Tự, tất nhiên phải qua dịch quán.

      Nhưng muội muội này của sao lại đơn thuần như vậy, dễ dàng bị mắc câu, về sau cần phải để tâm chọn phò mã hơn, ngốc như vậy, chỉ sợ bị bán còn giúp người khác đếm tiền, còn về tiểu công tử quốc cữu gia cũng muốn nhìn xem thế nào.

      Biết Liễu Tố Tố hiểu lầm ý , Vũ Văn Cẩn cũng , việc này là chuyện của nam nhân, nàng biết cũng tốt, nhàng : "Đừng hộ nhi, nha đầu kia, biết trời cao đất rộng, nếu chuyện này truyền mất hết thể diện, bây giờ xem ra phải để người hiền lương thục đức bên cạnh dạy dỗ nhi, trẫm thấy An quận chúa cũng tốt, Tố Tố, mai nàng đưa bái thiếp tới chỗ An quận chúa, bảo nàng ở cạnh An nhi, đừng để nhi gây chuyện."

      Liễu Tố Tố cung kính gật đầu, hoàng thượng là muốn để An quận chúa hòa thân? Chỉ là hai vị biểu ca này rốt cuộc hoàng thượng ưng người nào? Trong lòng nghi vấn, nhưng cũng dám hỏi...

    3. chennie

      chennie Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      63
      chưa có chương mới hả nàng

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :