Huân Quân Tố Phi - Hồng Tử Đấu Phương Phỉ [TUYỂN EDITOR]

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Huân Quân Tố Phi
      [​IMG]
      Tác giả: Hồng tử đấu phương phỉ
      Edit: Momo1314
      Convert: aki12 TTV
      Số chương: 94 chương + 1 phiên ngoại

      Văn án

      Liễu gia có nữ nhi tên gọi Liễu Tố Tố.

      ngờ vận mệnh thay đổi, vào cung làm bạn với quân vương.

      Bình thường chỉ nghe vua thương dân như con, chăm việc triều chính.

      ngờ quân vương chỉ thích ăn thịt, chỉ quan tâm tới mỹ nhân.

      Vũ Văn Cẩn: “Ái phi, trẫm cảm thấy ăn thịt mới là tốt.”

      Liễu Tố Tố: “Hoàng thượng, ăn thịt nhiều thiếp chịu nổi.”

      Vũ Văn Cẩn: “Ái phi, tập dần quen.”

      Liễu Tố Tố vứt bỏ rụt rè trong lòng thầm hét lớn - Nàng cần ăn thịt!


      Mục lục
      [​IMG]
      Chương 1 ♥ Chương 2 ♥ Chương 3 ♥ Chương 4 ♥ Chương 5

      Chương 6 ♥ Chương 7 ♥ Chương 8 ♥ Chương 9 ♥ Chương 10

      Chương 11 ♥ Chương 12 ♥ Chương 13 ♥ Chương 14 ♥ Chương 15

      Chương 16 ♥ Chương 17 ♥ Chương 18 ♥ Chương 19 ♥ Chương 20

      Chương 21 ♥ Chương 22 ♥ Chương 23 ♥ Chương 24 ♥ Chương 25
      [​IMG]
      Chương 26 ♥ Chương 27 ♥ Chương 28 ♥ Chương 29 ♥ Chương 30

      Chương 31 ♥ Chương 32 ♥ Chương 33 ♥ Chương 34 ♥ Chương 35

      Chương 36 ♥ Chương 37 ♥ Chương 38 ♥ Chương 39 ♥ Chương 40

      Chương 41 ♥ Chương 42 ♥ Chương 43 ♥ Chương 44 ♥ Chương 45

      Chương 46 ♥ Chương 47 ♥ Chương 48 ♥ Chương 49 ♥ Chương 50
      [​IMG]
      Chương 51 ♥ Chương 52 ♥ Chương 53 ♥ Chương 54 ♥ Chương 55

      Chương 56 ♥ Chương 57 ♥ Chương 58 ♥ Chương 59 ♥ Chương 60

      Chương 61 ♥ Chương 62 ♥ Chương 63 ♥ Chương 64 ♥ Chương 65

      Chương 66 ♥ Chương 67 ♥ Chương 68 ♥ Chương 69 ♥ Chương 70

      Chương 71 ♥ Chương 72 ♥ Chương 73 ♥ Chương 74 ♥ Chương 75
      [​IMG]
      Chương 76 ♥ Chương 77 ♥ Chương 78 ♥ Chương 79 ♥ Chương 80

      Chương 81 ♥ Chương 82 ♥ Chương 83 ♥ Chương 84 ♥ Chương 85

      Chương 86 ♥ Chương 87 ♥ Chương 88 ♥ Chương 89 ♥ Chương 90

      Chương 91 ♥ Chương 92 ♥ Chương 93 ♥ Chương 94


      Phiên Ngoại 1

      Last edited: 29/9/15
      Băng PhongCố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 1

      “Túc túc hoa nhứ vãn, phỉ phỉ hồng tố khinh”. Tháng ba, bên bờ sông Giang Nam, mưa bụi bay lất phất, nhàng hít thở, khí lạnh tràn ngập trong ngực.

      “Tam tiểu thư, tam tiểu thư” thanh trong trẻo mà vội vàng từ xa vang tới, nương phơi dược thảo trong viện cong khóe môi, khẽ lắc đầu…Xảo Xuân là…

      Tay vẫn ngừng, khóe mắt lại liếc sang Diệu Thư, qủa nhiên, lông mày Diệu Thư nhăn lại, giống như bất mãn vì hành động của Xảo Xuân, lúc này thanh đó cũng vang tới gần.

      “Muội xem, ta bao nhiêu lần, muội còn to như vậy, trước giờ ta dạy muội như thế nào, muội quên hết.” Lần này Xảo Xuân giống như mọi lần đứng lùi về bên, nghiêm cẩn nghe Diệu Thư giáo huấn, vội vàng la lên “ phải, tiểu thư, đại , đại !”

      “Phi, phi, phi, muội linh tinh cái gì! Ta xé nát cái miệng quạ đen của muội bây giờ, tiểu thư xảy ra chuyện gì, phải tiểu thư vẫn an ổn ngồi ở đây sao!” Diệu Thư trừng mắt liếc Xảo Xuân.

      Liễu Tố Tố nhịn được khẽ cười, cũng có ý trêu ghẹo Xảo Xuân “Diệu Thư, đừng trêu chọc muội ấy, Xảo Xuân, cho ta xem, lần này có đại gì.”

      “Tiểu thư! Lần này là chuyện lớn, Lão thái thái ở kinh thành phái Triệu Sinh ma ma tới, biết gì với lão gia và phu nhân, bây giờ lão gia và phu nhân kêu tiểu thư tới Mai Uyển.” Ngừng chút tiếp tục : “Vừa rồi nô tì đụng phải Như Ý tỷ, nghe Như Ý tỷ Lão thái thái muốn đón tiểu thư hồi kinh, đây phải là chuyện lớn sao!”

      Khẽ đặt dược liệu trong tay xuống, Liễu Tố Tố cau mày, Triệu Sinh chính là ma ma hồi môn của Lão phu nhân, là người cực kì có địa vị trong đám hạ nhân ở Liễu phủ, lần này Lão phu nhân phái người , chắc là có chuyện quan trọng. Diệu Thư cũng cảm thấy việc này kì quái, bước tới giúp tiểu thư nhặt dược liệu dính váy, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

      Bình ổn lại tâm trạng, Liễu Tố Tố vỗ tay Diệu Thư ôn nhu : “Bình tĩnh đừng nóng nảy, trước Mai Uyển xem phụ thân, mẫu thân ta gọi có chuyện gì?” Dứt lời, liền mang theo hai nha hoàn tới Mai Uyển, nơi ở của mẫu thân.

      Chủ tớ ba người tới Mai Uyển, chỉ thấy Như Ý và đám nha hoàn đứng ngoài cửa hầu hạ, chờ lúc Liễu Tố Tố vào đại sảnh, Diệu Thư, Xảo Xuân nhìn nhau, nhanh chóng tới sau lưng Như Ý, cung kính hầu hạ, ánh mắt tràn ngập lo lắng thể che dấu.

      Trong phòng Liễu nhị lão gia trấn an thê tử Giang thị, có lẽ là bị kinh sợ, chuyện này xem chừng khó giải quyết. Mẫu thân luôn đoan trang, suy nghĩ phóng khoáng, duy chỉ có chuyện liên quan tới con cái dù là chuyện cũng thể khống chế, Liễu Tố Tố khẽ thở dài, bước lên bước, cúi người hành lễ với phụ mẫu.

      Giang thị vừa nhìn thấy nữ nhi, vội đưa tay kéo thủ thỉ : “Nữ nhi của ta, giờ phải làm sao, lúc trước Vương gia tới cầu thân nên đồng ý, nên luyến tiếc muốn giữ con ở lại vài năm…. Bây giờ phải làm thế nào…” Dứt lời, khóe mắt ướt đẫm.

      “Phu nhân, bà đây làm sao, luyến tiếc cũng được, về sau Tố Tố rời , phải làm thế nào.” Liễu nhị lão gia vỗ vỗ bả vai phu nhân, khẽ thở dài.

      Sau đó quay đầu với Tố Tố: “Tố Tố, trong cung truyền tin tức, theo ý của Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, năm nay con phải tiến cung tham gia tuyển tú, thánh chỉ nhanh chóng tới, Phi Phi xuất giá, con cùng đường tỉ đều đủ tư cách tham gia tuyển tú, Hoàng Thượng từ lúc đăng cơ tới giờ mới tiến hành tuyển tú, Thái phi nương nương cùng Lão phu nhân rất coi trọng việc này.”

      Liễu Tố Tố hiểu , Thái phi nương nương chính là của nàng, nữ nhi ruột thịt của Liễu lão phu nhân, tiến cung nhiều năm, được tiên hoàng sủng ái, chỉ là bây giờ được như ý, thậm chí tới lúc tiên hoàng băng hà cũng chỉ có duy nhất công chúa Tĩnh Nghi.

      Mà tám năm trước Liễu lão gia bị bệnh qua đời, rồi tiên hoàng băng hà. Sau hai lần đả kích như vậy, Liễu gia cũng có khuynh hướng suy tàn. Hoàng đế đăng cơ năm năm, rốt cuộc cũng chịu tuyển phi, Liễu gia dù sao cũng thể buông tha cho cơ hội này.

      Nhị lão gia nhìn nữ nhi, trong lòng cũng nỡ, đứa này, ông vô cùng sủng ái, vốn định giống như đại nữ nhi, tìm người tốt, gia đình đơn giản, để cuộc sống về sau của nữ nhi được an nhàn thoải mái, bây giờ xem ra là chính mình ảo tưởng.

      Liễu nhị lão gia ổn định tâm trạng, giọng : “Nương và các con theo phụ thân tới Tô Châu ba năm, Lão phu nhân ở kinh thành vẫn nhớ mong, con cùng mẫu thân về kinh hầu hạ, hiếu thuận với Lão phu nhân. Thái phi nương nương đưa tới hai ma ma, để dạy cho con và đường tỷ các nghi lễ trong cung, con cũng theo học cho tốt, miễn cho vào cung xảy ra sai sót, khiến các quý nhân hài lòng.”

      vậy nghĩa là bắt buộc phải hồi kinh, ra bản thân nàng cũng có thể ứng phó, phụ mẫu lo lắng nên mẫu thân mới theo. Nhưng lúc mẫu thân sinh đệ đệ, bệnh cũ lại tái phát, điều dưỡng vất vả mới tốt lên chút, nếu bây giờ hồi kinh, đường xá mệt nhọc, vào kinh còn nhiều chuyện phải làm, thân thể bị tổn hại, tâm huyết của nàng lâu nay chẳng phải uổng phí.

      Thầm đè nén suy nghĩ trong lòng, Liễu Tố Tố : “Phụ thân, để Tổ mẫu nhớ mong, nữ nhi bất hiếu, nữ nhi hồi kinh, hầu hạ Tổ mẫu. Nhưng mẫu thân vẫn còn yếu nên bôn ba, Tổ mẫu cũng biết thân thể mẫu thân tốt, trách cứ, để cho nữ nhi thay mẫu thân hiếu thuận với Tổ mẫu.”

      “Tố Tố, sức khỏe của mẫu thân tốt hơn, con cần lo lắng, để con hồi kinh mình, mẫu thân yên lòng… Khụ…Khụ…”

      Liễu Tố Tố thấy sắc mặc Giang thị đỏ bừng, vội vàng kéo tay người bắt mạch, may mắn chỉ là lo lắng quá có gì đáng ngại. Thở hơi, Tố Tố vỗ lưng Giang thị, nhàng : “Mẫu thân, người nghe lời nữ nhi, ở lại điều dưỡng thân thể, nếu nữ nhi là bất hiếu rồi.”

      “Phu nhân, bà ở lại , dù sao Tố nhi cũng phải ai chiếu cố, Tố Tố nhanh trí hiểu biết, trong kinh có Lão thái thái và Phi Phi, cũng có gì phải lo lắng.” Liễu nhị lão gia vốn lo lắng cho thân thể Giang thị, cũng muốn bà hồi kinh.

      Giang thị thấy thế, cúi đầu trầm tư, thân thể mình vốn nhiều bệnh, vạn nhất đường xảy ra chuyện gì lại khiến nữ nhi lo lắng. Thầm hận thân thể mình yếu đuối, miễn cưỡng : “Thôi, mẫu thân ở lại Tô Châu khi nào thân thể tốt hơn trở về, Tố Tố, mọi chuyện sau này phải cẩn thận, hậu cung chính là nơi ăn thịt người còn xương cốt, nếu vào, về sau sợ gặp mặt cũng khó.”

      Liễu Tố Tố thấy mẫu thân kiên trì đòi , nhàng thở ra: “Phụ thân, mẫu thân, cần phiền não, chuyện tiến cung, nữ nhi có tính toán, nếu nữ nhi tiến cung, đối với Liễu Gia với nữ nhi cũng là chuyện may mắn.”

      Về phần tiến cung, đường tỷ Liễu Nhân Nhân cũng xinh đẹp, lại là đích nữ của Liễu phủ, khả năng nàng được lựa chọn khá , sau này tiến cung, cuộc sống cứ trôi qua bình thản mà thôi.”

      Liễu nhị lão gật gật đầu : “Trở về dọn dẹp chút, hai ngày sau cùng Triệu Sinh ma ma hồi kinh, hầu hạ Tổ mẫu, đừng quên bái kiến ngoại tổ mẫu.” Nữ nhi này ông yên tâm. Từ trước tới giờ nữ nhi luôn luôn được người mến.

      Cho Giang thị ánh mắt trấn an. Liễu Tố Tố cáo lui trở về viện của mình.

      Đêm khuya, Liễu nhị lão gia trầm lặng, Giang thị sầu não, thể ngủ

      Trong Thanh U Các, Liễu Tố Tố nằm giường, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, trong lòng yên, cười khổ, chuyện xảy ra hôm nay thay đổi cả cuộc đời nàng, vốn nghĩ rằng dưới che chở của phụ mẫu, cuộc sống của nàng được nhàn nhã thoải mái, về sau cũng gả cho gia đình tốt như tỷ tỷ, môn đăng hộ đối, cử án tề mi. Nhưng mà, nàng sinh ra ở Liễu gia, từ được sủng ái, đây chính là thời điểm nàng phải gách vác trách nhiệm. Thâm cung kia, là nơi nàng bắt đầu cuộc sống khác.

      nhàng lật người, lại nghĩ tới Liễu gia, Liễu lão gia khi còn sống là quan tam phẩm, bây giờ ở Liễu gia, lấy Lão thái thái Chung thị làm chủ, Lão thái thái có nam nữ, cũng vào cung, tại là Liễu thái phi, nhi tử là Liễu Luân, trưởng tử Liễu gia, quan Tứ phẩm, vợ là Quách thị, cũng có nam nữ. Phụ thân Liễu Tín là do Thái di nương Hà thị sinh. Liễu lão phu nhân là trụ cột ở Liễu gia, là người khéo léo, được con cháu tôn kính, nếu phải Lão phu nhân khổ tâm buôn bán Liễu gia sợ đỡ sớm chôn vùi tại nơi kinh thành phồn hoa mạnh mẽ. Lần này vào kinh, lão phu nhân nhất định có rất nhiều việc muốn giao phó.

      ra nghĩ nhiều cũng giải quyết được gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, bằng thuận theo tự nhiên. Liễu Tố Tố dần dần mơ màng, chìm vào giấc ngủ.

      Gian ngoài, Diệu thư nghe thấy bên trong an tĩnh, biết tiểu thư ngủ, khẽ thở dài tiếng, lần này vào cung, dù tiểu thư có lanh lẹ, cũng khó mà…

      Sáng hôm sau, Liễu Tố Tố phân phó nha hoàn sửa sang hành lý, tự mình kiểm tra lại lần, thấy thiếu cái gì lại giống như mọi ngày, cầm sách y, tiếp tục đọc. Khi còn bé, ngoại tổ phụ rất quý nàng, nên nàng thường ở Giang gia, mỗi lần tới ở liền máy tháng, tình cờ gặp mặt Thái di nương phơi thảo dược, tò mò liền theo đòi học, nào biết lại sinh ra hứng thú, học từ đó tới nay. Xảo Xuân đứng bên cạnh chu môi, tiểu thư đúng là bình tĩnh.

      “Tam tỉ…Tam tỉ…” loạt tiếng gọi dồn dập từ xa vang tới, Liễu Tố Tố gập sách chỉ thấy thoáng áo dài màu lam, vẻ mặt đệ đệ vô cùng kích động chạy vào viện, trán còn lấm tấm mồ hôi, chắc chạy hồi lâu, sợ rằng biết chuyện.

      Vội đứng dạy, lấy khăn lụa lau cho : “Cẩm Tú, đệ sao vội như vậy, cẩn thận chút, nếu ngã làm sao bây giờ?”

      “Tam tỷ, tỷ phải hồi kinh sao? Cẩm Tú nhớ tỷ, tỷ đừng được ?”

      Nhìn đệ đệ Liễu Tố Tố nỡ : “Cẩm Tú ngoan, được tùy hứng, tỷ hồi kinh hầu hạ Tổ mẫu, còn có đại tỷ, Cẩm Tú nghe lời phụ thân và tiên sinh, học cho tốt, chờ sau khi phụ thân hết nhiệm kỳ, cả nhà hồi kinh, là có thể gặp tỷ, đến lúc đó Cẩm Tú làm thơ, tỉ với đại tỉ cùng nghe Cẩm Tú đọc thơ được chứ?”

      vậy? Cẩm Tú nhất định nghe lời, đến lúc đó các tỷ nhớ giúp đệ nha!” Đứa bảy tuổi, vừa nghe tỉ tỉ an ủi vui vẻ, ngóng trông phụ thân mau chóng hết nhiệm kỳ, để được hồi kinh.

      Liễu Tố Tố nhìn đệ đệ, trong lòng đau xót, cúi đầu ôm đệ đệ vào lòng, lần này tiến cung, chỉ sợ sau này gặp đệ đệ cũng khó, chứ đừng chơi cùng đệ đệ, nàng khi nào biết lừa gạt người rồi, nước mắt nhịn được rơi xuống.

      Diệu Thư, Xảo Xuân đứng bên cạnh cũng khống chế được, xoay người lau khóe mắt. Bên ngoài tiểu thư vẫn tỏ vẻ bình thản, nhưng vẫn buông xuống được…

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 2

      Ba ngày sau, Liễu Tố Tố rời trong lưu luyến của phụ mẫu và đệ đệ, ngồi thuyền về phía Bắc.

      Sau khi phân phó nha hoàn chăm sóc cho Triệu Sinh ma ma, Liễu Tố Tố lên giường chợp mắt chút, trong lòng có chuyện, ngủ cũng an ổn, vì vậy nàng ngồi dậy để Diệu Thư hầu hạ, tùy tiện lấy quyển sách đọc giết thời gian.


      Bên ngoài thuyền vang lên tiếng sóng nước, Liễu Tố Tố nhìn ra ngoài cửa sổ, sông nước xanh trong, bên bờ đôi hàng liễu rủ, xa xa là những ngọn núi nhấp nhô cảnh sắc mê hoặc lòng người. Nhìn cảnh nhớ người, Tố Tố khỏi nghĩ tới lời mẫu thân dặn dò đêm qua.

      “Tố Tố, ngày mai con lên thuyền về phía Bắc, đến lúc đó nhớ ghé qua kênh đào Kinh Hàng, con cũng biết, nhờ có kênh đào này mà Liễu gia mới có được thịnh vượng.” Giang thị giọng .


      Liễu Tố Tố gật đầu. Kênh đào Kinh Hàng chính là công trình lớn nhất Đại Chu kể từ khi khai quốc, trải qua mười hai năm, từ Thái Tông, đến Cao Tông hoàng đế, kênh đào này cũng là tâm huyết của Liễu lão gia, Liễu lão gia ban đầu cũng chỉ là quan lục phẩm ở công bộ, nhờ có kiến thức về kênh đào, sau này được tiên đế coi trọng, cho nên mới được thăng lên làm quan tam phẩm Công bộ thị lang, Liễu gia cũng là nước lên thuyền lên, dần dần trở thành trong những thế gia ở kinh thành.

      “Nhưng mà phồn vinh này lại phải tồn tại mãi mãi, cần người của Liễu gia ngừng nỗ lực mà duy trì, thân là nữ nhi Liễu gia, con phải có trách nhiệm, mặc dù là quá sức, nhưng nếu cẩn thận là vạn kiếp bất phục.” Giang thị xong, hốc mắt cũng đỏ ửng.


      “Mẫu thân, quạ đen còn có lòng phụng dưỡng phụ mẫu huống hồ nữ nhi là cam tâm tình nguyện, người yên tâm, mặc kệ tương lai ra sao, nữ nhi cố gắng để bản thân được hạnh phúc.” Liễu Tố Tố an ủi. Biết mẫu thân lo lắng nàng khổ cực, sợ mẫu thân thương tâm, nàng lại : “Nhưng mà mẫu thân, từ lúc nghe được tin tức tới giờ, người luôn lo lắng bất an, nếu thân thể người có làm sao, nữ nhi đúng là bất hiếu.”

      Giang thị vỗ vỗ tay nữ nhi thủ thỉ : “Con đừng lo, thân thể mẫu thân vẫn tốt. Bây giờ hồi kinh cũng giống như ở Tô Châu, con cần phải lưu tâm, nếu cẩn thận để người ta chú ý, mọi tốt.”

      Liễu Tố Tố gật đầu, chuyện này tất nhiên nàng chú ý.

      “Đường tỷ Nhân Nhân của con từ được lão phu nhân nuôi dưỡng, nhân phẩm hẳn tồi. Về phần đại thái thái, nàng ta mặc dù rất để ý soi mói chuyện nhặt, nhưng chuyện đại cũng tham gia, nếu có gì hài lòng, con đừng để tâm.”


      “Dạ, nữ nhi hiểu.” Liễu Tố Tố , trong lòng muốn cười, quan tâm việc , đấy là mẫu thân tránh, đại thái thái là người tính toán chi li, hay đố kị, nàng sớm nghe đồn, lúc này hồi kinh, tận lực tránh tiếp xúc mà thôi.

      Giang thị lại : “Lão phu nhân đức cao vọng trọng, con phải hầu hạ cho tốt, lần này hồi kinh chắc chắn lão phu nhân có nhiều việc giao phó, con hãy lắng nghe.”

      “Mẫu thân an tâm, nữ nhi tân tâm tận lực hiếu thuận tổ mẫu.”

      “Như thế là tốt, con cùng tỷ tỷ từ thân thiết, lần này hồi kinh, nhớ gặp tỷ con, có chuyện nhớ bàn với tỷ.” tới đại nữ nhi ở kinh thành, Giang thị cũng nhung nhớ.

      Liễu Tố Tố gật đầu, “Mẫu thân cứ yên tâm, nữ nhi biết. Chỉ là mẫu thân đừng suy nghĩ nhiều tổn hao tinh thần, bây giờ giữ gìn thân thể là quan trọng nhất.”

      Giang thị gật đầu, nghĩ sáng mai nữ nhi còn phải ngồi thuyền, sợ nàng mệt, liền phân phó nha hoàn hầu hạ nghỉ ngơi sớm.

      “Mau nhìn xem! Mau nhìn xem… Bên kia hình như có người…”


      “Tiểu thư, có gia nô phát giữa sông có người ôm bè gỗ, sợ là người sắp chìm rồi.” Diệu Thư vội la lên, vừa mới rời khởi hành gặp chuyện phiền toái rồi.

      “Phân phó người lái thuyền lại gần, nhìn xem thế nào.”

      Đau….đau, đau…

      Đương Tần Vi nặng nề mở mắt, đập vào mắt là màn lụa màu trắng, mặc dù chất liệu có vẻ kém hơn so với phòng nàng trước kia, nhưng cũng tồi, khẽ cử động ngón tay, cảm giác đau nhói tràn ngập mãnh liệt, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lại tràn ngập hận ý. Hóa ra mình còn sống! Chỉ cần còn sống là còn hi vọng, kẻ đó làm hại nàng nhà tan cửa nát, nàng khiến nợ máu trả bằng máu.


      nương, tỉnh! Nhanh báo cho tiểu thư.” Bên tai truyền đến thanh trong trẻo, giống như là của nha hoàn nào đó. Muốn quay đầu nhìn, kết quả phát ra cổ cứng ngắc, nhíu mày, xem ra nàng bị thương .

      nương, đừng nhúc nhích, bị thương khá nặng, nên nằm nghỉ ngơi cho tốt, chờ tiểu thư tôi đến kiểm tra, tiểu thư của chúng tôi là người rất tốt!” tới tiểu thư của mình, trong lòng Xảo Xuân tràn ngập kiêu ngạo.


      Nha hoàn nhìn có vẻ trung thành với chủ, nàng khỏi nhớ tới nha hoàn của mình, nàng cuối cùng lại bị bán đứng cách triệt để. Ngày khác, nhất định phải làm cho kẻ hại nàng chết được tử tế.

      Nghe tiếng đẩy cửa, Tần Vi thu hồi tâm trạng, nhanh chóng che dấu hận ý trong mắt. Khi bóng người vào, cả người Tần Vi ngây ngẩn, nhiều người gặp đều khen nàng xinh đẹp, nhưng mà nương trước mắt, chỉ là xinh đẹp, mà chính là xinh đẹp tới mức kinh tâm động phách, có từ gì diễn tả được.


      “Xảo Xuân, xem thuốc sắc xong chưa, sau đó mang tới, nhớ sai người nấu cháo trắng, để nương đây ăn chút cho ấm dạ dày.” Liễu Tố Tố phân phó nha hoàn, sau đó tiến đến bắt mạch cho người nằm giường.

      Suy nghĩ lát, Liễu Tố Tố khẽ : “ nương, bị thương gân cốt, lại ngâm trong nước nhiều canh giờ, bị nhiễm phong hàn, bây giờ phải điều dưỡng cẩn thận, nếu đệ lại di chứng tốt.”

      Thấy người giường khẽ nhếch miệng, muốn chuyện, Liễu Tố Tố vội : “Đừng chuyện, yết hầu của nương bị viêm, sưng lên tiện nhiều, nhưng có gì đáng ngại, qua hai ngày tốt lên.”


      Thấy ánh mắt cảm kích của người nằm giường, Liễu Tố Tố mỉm cười, tiếp: “Thuyền này tới kinh thành, biết nương muốn đâu, nhưng mà thân thể được tốt, nay nếu mình cũng tiện, sợ bệnh nặng thêm, chi bằng theo chúng tôi, chờ thân thể khá hơn rời thuyền.”

      Tần Vi khẽ gật đầu, nàng muốn tới kinh thành, nhưng nhớ tới xiêm y của mình được thay, chiếc khăn thêu còn giấu trong áo, nàng vội vàng ngó xung quanh tìm xiêm y.

      nương đừng gấp, xiêm y của nương ta sai nha hoàn phơi khô ở ngoài, vẫn chưa vứt.” Dứt lời, liền phân phó Diệu Thư mang quần áo lại.

      Tần Vi nhìn thấy xiêm y mới yên lòng, khăn thêu khâu ở trong áo, chỉ cần mở ra, khẳng định có vấn đề.

      Sau khi thấy Xảo Xuân mang thuốc tới, Tố Tố : “ quấy rầy nương, cứ điều trị cho tốt, có vấn đề gì Xảo Xuân tới tìm tôi.” Sau đó mỉm cười nhìn Tần Vi rồi dẫn Diệu Thư rời khỏi.


      Nhìn bóng dáng trắng nhàng rời , ánh mắt Tần Vi tràn ngập cảm kích, nương này khiến người khác có cảm giác an tâm, dễ dàng khiến người ta cởi bỏ phòng bị. Nhìn ánh mắt mình mà cũng đoán được bản thân mình suy tư, chắc hẳn là người cực kì thông minh, dung mạo cùng khí chất này, tương lai vô cùng tốt. có duyên gặp gỡ chính là điều may mắn của mình. Lấy lại bình tĩnh, sau đó nhờ Xảo Xuân giúp đỡ nàng uống hết chén thuốc.

      Lúc này, Liễu Tố Tố vừa về phòng có nha hoàn thông báo Triệu Sinh ma ma cầu kiến. Chắc là muốn hỏi về việc cứu người. Hai ngày trước nàng cứu nương đó, Triệu Sinh ma ma thập phần do dự, nay sợ là muốn tới khuyên nhủ nàng. Nhìn Triệu Sinh ma ma muốn hành lễ, Liễu Tố Tố bước nhanh tới nghênh đón, đỡ Triệu Sinh ma ma : “Ma ma đừng khách khí như vậy, biết ma ma tới là có chuyện gì?” Người này chính là cánh tay phải của lão thái thái, cần phải coi trọng.


      Nhìn xinh đẹp trước mắt, mấy ngày nay bà lén quan sát, vị tam tiểu thư này, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, có dũng có mưu, tương lai ắt có phúc khí. Huống hồ lại biết thông cảm cho hạ nhân, đối với bà cũng thập phần hữu lễ, cũng coi như là người có tâm. hổ là người mà lão thái thái coi trong. Trầm tư giây lát bà : “Tam tiểu thư, ngày mai tới Dương Châu, lão nô nghĩ mai nên cập thuyền, an bài thỏa đáng cho nương này.”

      “Ma ma cứ yên tâm, ta cũng phải để nương đó theo, vừa rồi tới thăm, thấy thân thể của nương đó tốt, qua mười ngày nữa, chờ thân thể nàng ta tốt hơn rồi sau, cứu người, nên làm tới cùng, coi như tích thêm thiện đức, cầu phúc thay tổ mẫu.”


      “Nhưng nương đó lai lịch ràng, nếu cứu nàng ta rồi xảy ra chuyện gì cũng tốt.” Tam tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ là tâm địa lương thiện, nếu vào cung là nhược điểm trí mạng.

      “Ma ma yên tâm, chuyện này ta an bài xong, xảy ra chuyện gì. Ngày hôm nay cũng nhàn rỗi, bằng ma ma cho ta nghe số chuyện lý thú trong kinh .” Liễu Tố Tố sang chuyện khác. ra lúc cứu người nàng cũng có chút do dự, nhưng lúc châm cứu, ý chí muốn sống của nàng ta vô cùng mãnh liệt, khiến cho nàng càng tận tâm tận lực cứu chữa, lúc nương đó tỉnh lại, nàng phải là phát ra hận ý trong ánh mắt đó, nhưng vẫn muốn giúp nàng ta.

      Triệu Sinh ma ma thấy thái độ của Tố Tố kiên định, bà biết vị trí của bản thân,cũng muốn làm trái ý nàng. Vì vậy cũng tới mấy chuyện vui vẻ ở trong kinh.

      thuyền mặc dù nhàm chán, nhưng thời gian cũng trôi qua mau. Ngày hôm đó, Tần Vi thu thập hành lý xong, ra cũng chẳng có gì, chỉ là vài bộ xiêm y, ngồi ngây người trong phòng, bỗng nghe được tiếng đập cửa, thấy Xảo Xuân đưa thuốc tới vội mở cửa, mỉm cười nhận thuốc : “Làm phiền Xảo Xuân tỷ tỷ.”

      Xảo Xuân cười : “ nương khách khí rồi.” Qua mười ngày nàng và nương này cũng gọi là quen thuốc, trừ bỏ nhiều, thường xuyên ngồi ngây người những cái khác đều tốt, cử chỉ đoan trang. Đương nhiên trong mắt của Xảo Xuân vẫn kém xa cho với tiểu thư nhà nàng.


      nương, phải ?” Nhìn hành lý ở giường, Xảo Xuân kinh hô.

      Lấy khăn lau khóe miệng, Tần Vi mỉm cười: “Đúng vậy, thân thể ta cũng tốt hơn, phiền tỷ giùm ta với tiểu thư của tỉ."

      “Nhưng mà… nhưng mà…” Xảo Xuân có ý muốn giữ lại nhưng cũng thấy thích hợp. “Ta… Ta báo với tiểu thư.” Dứt lời, liền vội vàng xoay người rời khỏi.

      Tần Vi nhìn bóng dáng Xảo Xuân, mỉm cười ngầm hiểu, Xảo Xuân tỷ tỷ đúng là đơn thuần, thiện lương. Hơi ngẩn người chút cũng vội theo.

      Mười ngày nay, nàng mỗi ngày đều nhìn thấy vị tiểu thư Liễu gia này, mỗi lần nàng đều có cảm giác kinh diễm, lần này cũng thế, thể cảm thán sao ông trời lại quá ưu ái tới nàng như vậy, thắt lưng như bàn tay, đôi mắt ngập nước, giống như muốn hút hồn người. Nhớ tới mục đích của mình, Tần Vi khẽ hành lễ : “Đa ta ơn cứu mạng của Liễu tiểu thư, ngày khác có cơ hội tận lực báo đáp.”

      nương đa lễ, nếu phải nương có ý chí kiên định, ta cũng thể giúp được, ta chỉ làm tròn bổn phận của thầy thuốc mà thôi.” Liễu Tố Tố cười nâng Tần Vi dậy.

      “Bây giờ thân thể của ta tốt, lần này quấy rầy tiểu thư phải, biết ngày mai tiểu thư có thể cho thuyền cập bến ở Tân Châu , ta cũng muốn tới nương nhờ nhà ngoại tổ ở Ninh Hà.” Tần Vi cảm kích .

      “Tần nương khách khí, nương tính toán tốt, ta cũng tiện giữ lại, để ta viết cho phương thuốc, nương vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn nên uống thuốc cho khỏe.” Liễu Tố Tố .

      Tần Vi vạn phần cảm tạ.

      Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên, thuyền cũng cập bến tàu Tân Châu, Tần Vi thu thập ổn thỏa lời từ biệt sau đó rời thuyền. Nhưng Tố Tố lại thể nào quên được nụ cười cùng dáng vẻ của Tần Vi khi rời thuyền, nụ cười chứa đựng nhiều ý nghĩa, Liễu Tố Tố có thể hiểu, nhưng cũng chỉ thở dài, cũng biết chuyện xưa của nàng ta có bao nhiêu khổ sở nữa.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 3

      Rời khỏi Tân Châu, ngày sau đến kinh thành, Liễu gia cũng sớm phái người chờ ở bến tàu, ngồi kiệu , Liễu Tố Tố thở phào nhõm, rốt cuộc cũng lên bờ, hơn mười ngày lộ trình mệt mỏi là gạt người.

      Liễu gia cách bên tàu xa, chừng nén nhang tới. Vào cửa chính, lại qua mấy cái hành lang gấp khúc, qua vài tiểu viện sau đó tới Vinh Thọ đường nơi ở của lão phu nhân, sau khi gã sai vặt nâng kiệu lui xuống, Diệu Thư vén mành, đỡ tiểu thư mình rời kiệu.

      Liễu Tố Tố nhàng bước vào cửa, qua phòng ngoài, ra sau bình phong, cuối cùng cũng tới nhà chính của đại viện, nha hoàn thấy các nàng vội vàng tới nghênh đón. Sau hồi vấn an, Liễu Tố Tố vào trong sảnh.

      Vừa vào phòng, Liễu Tố Tố thấy tổ mẫu mái tóc hơi bạc ngồi ở vị trí chủ vị, phía dưới là đại phu nhân, đại tẩu tử, nhị tẩu tử, đường tỷ Liễu Nhân Nhân, và thứ muội Liễu Lam Lam.

      Thầm nghĩ, ba năm gặp, tất cả đều thay đổi. Tố Tố khuỵu chân hành lễ.

      Liễu lão phu nhân cẩn thận đánh giá cháu nhiều năm gặp, da thịt mềm mại, tướng mạo xinh đẹp, cằm nhọn, mũi cao, môi đào đỏ thắm, đẹp sao kể xiết, nghĩ đến bây giờ nàng mới mười bốn tuổi, qua vài năm thân hình nẩy nở, là khuynh quốc khuynh thành. Khẽ gật đầu cười : “Trở về là tốt ngồi xuống , phụ mẫu con khỏe ?”


      “Để tổ mẫu phải nhớ mong, sức khỏe phụ thân vẫn tốt, nhưng thân thể mẫu thân vẫn chưa khỏe hẳn vì vậy hồi kinh được, thỉnh tổ mẫu tha thứ.” Liễu Tố Tố đáp.

      sao, thân thể mẫu thân con cần phải điều dưỡng cho tốt.” Lại hỏi về Cẩm Tú, sức khỏe thế nào, học hành ra sao, Liễu Tố Tố trả lời từng vấn đề.

      Ngay sau đó, Liễu lão phu nhân hỏi Liễu Tố Tố mấy năm nay học hành thế nào, rồi hỏi thêm ít cầm kỳ thư họa, nữ công, Liễu Tố Tố thấy lão phu nhân hỏi tỉ mỉ, biết là kiểm tra mình, nàng cũng cẩn thận đáp lại.

      Liễu lão phu nhân thấy nàng trả lời trôi chảy, vừa lòng gật đầu, thầm nghĩ, Liễu nhị và Giang thị mặc dù phải con vợ cả, nhưng cũng biết nuôi dạy nữ nhi, uổng công bà lúc trước dặn dò. Tài mạo như vậy, đưa vào cung, vô cùng có lợi cho Liễu gia.

      Đại thái thái thấy vậy, cau mày suy nghĩ, trong lòng hơi chua, giọng cười : “Lão thái thái, Tam nương hiếu học, tướng mạo lại xinh đẹp, đây chính là phúc khí của Liễu phủ ta.” Liễu Tố Tố vội người quá lời.

      Đại phu nhân cười cười, lại tiếp tục : “Tam nương đừng khiêm tốn, biết Tam nương được Lão thái thái mến, chắc nhị lão gia cùng nhị phu nhân vui mừng tới ngủ được, đây chính là chuyện vô cùng may mắn!”

      Trong phòng yên tĩnh, lão thái thái hơi nhíu nhíu mày, nhưng cũng lên tiếng, đại nãi nãi, nhị nãi nãi chỉ cúi đầu, giống như muốn dùng ánh mắt đào ra cái động lớn mặt đất, muốn lửa cháy đến thân.

      “Phu nhân quá lời, được lão thái thái mến đương nhiên là chuyện vô cùng may mắn, phụ mẫu cũng vô cùng cao hứng.” Liễu Tố Tố khẽ, đại thái thái quá lời, được tổ mẫu thương là phúc của Tố Tố, phụ mẫu nhất định vui mừng.” Liễu Tố Tố khẽ, đại thái thái đúng là kiên nhẫn, thánh chỉ còn chưa ban, thể lung tung, bản thân mình phải tiếp nhận thế nào.

      Thấy đại thái thái còn muốn tiếp tục Liễu Nhân Nhân vội : “Tổ mẫu, thái thái, tam muội mới từ Tô Châu về, ngồi thuyền nhiều ngày, chắc cũng mệt mỏi, bằng cứ để muội muội nghỉ ngơi trước, rồi việc nhà sau cũng muộn.

      “Cũng là con nghĩ chu đáo.” Liễu lão phu nhân cũng muốn nghe đại thái thái , dặn dò Liễu Tố Tố nghỉ ngơi cho tốt, sau đó cho mọi người rời .

      Liễu Tố Tố cảm kích nhìn Liễu Nhân Nhân, thấy đường tỷ nhìn nàng mỉm cười, gật gật đầu, dẫn Diệu Thư rời khỏi Vinh Thọ đường.

      Trở lại Thính Vũ Các, Liễu Tố Tố cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sau khi thu xếp ổn thỏa, dùng xong bữa tối, tắm rửa rồi nghỉ ngơi luôn, cả đêm mộng mị.

      Sáng hôm sau, nàng tới Vinh Thọ đường thỉnh an tổ mẫu, lão thái thái phân phó mai ngày mai cùng Liễu Nhân Nhân, Liễu Lam Lam cùng học thi thư, nữ công, buổi sáng mỗi ngày theo ma ma học quy củ trong cung. Cách hai ngày lão thái thái đích thân kiểm tra. Nghĩ tới lịch trình ngày kín đặc, Liễu Tố Tố than , ngay cả cơ hội để lười biếng cũng có.

      Mọi người cùng nhau lưu lại ăn bữa sáng, lão thái thái giữ Liễu Tố Tố lại chuyện, dưới hai luồng ánh mắt bất thiện, Liễu Tố Tố theo lão thái thái vào phòng. Hai luồng ánh mắt này, cần phải đoán, là đến từ đại thái thái, còn lại là của thứ muội Liễu Lam Lam. Năm đó sau khi Giang thị sinh trưởng nữ Liễu Phi Phi, vất vả mới mang thai lần nữa, cuối cùng vẫn là nữ nhi. Liễu Gia mặc dù tỏ vẻ công khai nhưng lời lại lộ ra ý tứ, dưới khuyên bảo của di nương mình Giang thị nhịn đau đưa nha hoàn của mình làm thiếp thất cho Liễu nhị gia, bây giờ chính là Hứa di nương, Hứa di nương cũng chịu thua kém nhanh chóng mang thai nhưng vẫn là nữ nhi. Sau này Giang thị liều mạng mới sinh được con trai là Liễu Cẩm Tú.

      Hứa di nương cũng hiểu chuyện, biết trong lòng Liễu nhị lão gia chỉ có Giang thị, cho nên cũng có tâm tư thủ đoạn gì, chỉ mong ngóng nữ nhi Liễu Lam Lam sau này có thể gả cho gia đình tốt. Nhưng mà bây giờ, xem ra tâm của muội muội này cũng .

      “Hôm qua ngủ có ngon ?” Liễu lão phu nhân hỏi, thấy Liễu Tố Tố gật đầu, lại : “Hôm qua Phi Phi cũng sai người đưa tin, buổi chiều đến, lúc đó tỉ muội các con được gặp mặt.”

      “Dạ, tổ mẫu.” Nghe tin tức của tỉ tỉ, trong lòng Liễu Tố Tố vui vẻ.

      “Lần này trở về nghe con cứu ?” Liễu lão phu nhân giống như lơ đãng hỏi.

      “Đúng vậy, tổ mẫu, đó đáng thương, Tố Tố đành lòng, mà đó cũng phải người xấu.” Biết được ý lão phu nhân là muốn hỏi việc này.

      “Con có thiện tâm là tốt, coi như tích phúc, nhưng là về sau nên suy xét cẩn thận, đừng để người ta lợi dụng.” Liễu lão phu nhân , nữ nhân thiện lương nam nhân vô cùng mến, chỉ là đừng ngốc quá là được.

      “Tố Tố hiểu, về sau suy nghĩ cẩn thận.” Liễu Tố Tố đáp.

      Liễu lão phu nhân gật gật đầu, lại :” Thánh chỉ mau chóng ban xuống, lần này Liễu gia có Nhân Nhân và con tham dự tuyển chọn, với địa vị của Thái phi nương nương ở trong cung, nữ nhi của Liễu gia nhất định có thể được chọn, nhưng chỉ được .”

      Nhấp ngụm trà, Liễu lão phu nhân tiếp tục : “Thái phi nương nương cùng ta đều muốn chọn con, hôm nay, tổ tôn chúng ta ngồi đây trò chuyện, cứ , con có nguyện ý tiến cung?” Dứt lời, hai mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Tố Tố giống như muốn xuyên thủng nàng.

      “Tổ mẫu, Liễu gia có ơn dưỡng dục Tố Tố, Tố Tố cam tâm tình nguyện!” Nhìn thẳng vào mắt Lão thái thái. Liễu Tố Tố trịnh trọng , gả cho ai cũng là gả, bằng gả cho người có giá trị.

      Nhìn ánh mắt thản nhiên của cháu , có do dự, Liễu lão phu nhân gật đầu vừa lòng, nguyện ý tốt, nếu cam tâm tình nguyện, đối với Liễu gia có tác dụng, chi bằng cần.

      “Như vậy tốt, bây giờ còn mấy tháng, ngươi ở nhà tu thân dưỡng tính, học tập cung quy cho tốt, nếu có điều gì quan trong, tận lực tránh xuất môn.

      Liễu Tố Tố gật đầu đáp lại, sau đó hai người chút việc nhà, cuối cùng mới cho Liễu Tố Tố lui xuống.

      Sau khi Liễu Tố Tố rời , Triệu Sinh ma ma lại vào hầu hạ, thấy sắc mặt Lão thái thái thư thái, đoán chắc Tam tiểu thư đáp ứng. Cười : “Lão thái thái lúc này yên tâm rồi.”

      Liễu lão phu nhân cười gật đầu : “Đứa cháu này phải là ruột thịt, nhưng cũng nên khinh thường, sau này nếu tôn quý, là phúc của Liễu gia.”

      “Đây cũng là do thái thái dạy dỗ tốt, lão thái thái đối xử với Liễu nhị lão gia như con ruột, bọn họ sao lại hiếu thuận với người.” Triệu sinh ma ma , tiểu thư nhà mình là cười có trí tuệ, Liễu đại gia, mặc dù chức quan của Liễu đại gia và Liễu nhị gia cao, nhưng vô cùng tận tụy, đều cực kì hiếu thuận, cùng với những tên phá của của những thế gia khác biết tốt hơn bao nhiêu lần, mà các vị tiểu thiếu gia cũng kém, đều nhanh nhẹn, tiểu thư tài mạo song toàn, nhất là vị tam tiểu thư này, so với đệ nhất tài nữ kinh thành kia còn hơn biết bao nhiêu lần.

      “Bên đại thái thái ngươi cần để tâm.” Đứa con dâu này tuy chưa gây ra chuyện gì sai lầm nhưng trong lòng cũng có tâm tư. Muốn cho cháu ruột tiến cu ng, nhưng mà Liễu Nhân Nhân, đứa này tính tình thẳng thắn, tuổi lại hơi lớn, trong lòng sợ có ý định khác, nếu như mạnh mẽ ép buộc tiến cung, sợ là dẫn tới tai họa. Huống hồ tài mạo cũng thua kém hơn Tố Tố, nếu tiến cung sợ cũng có cơ hội được sủng ái.

      “Lão nô hiểu.” Dứt lời, liền cầm sổ sách, về chuyện điền trang hồi môn của lão thái thái.

      Lúc này, Liễu Tố Tố trở lại Thính Vũ Các, chưa kịp ngồi xuống, thấy Diệu Thư : “Hứa di nương, tứ tiểu thư bái kiến.” Sau đó sai người thông truyền. Lúc này thấy hai người vào cửa, Tố Tố đứng dậy đón chào, sai người dâng trà, cười khẽ: “Di nương, tứ muội mạnh khỏe.”

      Hai người gật đầu, Hứa di nương lại hỏi thăm Liễu nhị gia, thân thể Giang thị, Liễu Tố Tố đều tốt, Hứa di nương liên tục Bồ Tát phù hộ. Ba người chút chuyện nhà.

      “Tam tỉ, ngày ma chúng ta cùng học, đến lúc đó muội có chỗ nào hiểu, làm phiền tỉ chỉ dạy nhiều hơn.” Liễu Lam Lam nhớ tới chuyện học ngày mai, trước đây Liễu Nhân Nhân luôn được khen ngươi, bay giờ chắc thay đổi, nếu như lúc đó hai người họ tranh đấu, có chuyện vui để xem.

      “Muội muội quá lời, nghe học vấn của muội vô cùng tốt, chúng ta giúp đỡ nhau học tập mới đúng.” Liễu Tố Tố nhàng trả lời.

      “Tỉ chớ khiếm tốn, hôm qua lão thái thái đối với tỉ rất hài lòng.” Ý cười Liễu Lam Lam tràn ngập.

      “Muội muội cũng kém.”

      Hứa di nương thấy Liễu Lam Lam chuyện đúng, lại thấy vẻ mặt Liễu Tố Tố mệt mỏi, liền đứng dậy cáo lui. Liễu Tố Tố cũng đứng dậy đưa tiễn.

      Thấy hai người rời , Diệu Thư bất mãn : “Tiểu thư, tứ tiểu thư chuyện càng lúc càng suy nghĩ.”

      “Tâm tính tiểu hài tử thôi, đừng so đo.” Tứ muội này tuy để người ta phải lo lắng, nhưng cũng thể làm ra chuyện lớn gì. Suy nghĩ đều viết mặt, người như vậy tuyệt đáng sợ, Người chân chính đáng sợ chính là mặt hiền lành lòng dạ đen tối.

      Bên này Liễu Lam Lam cùng di nương rời khỏi Thính Vũ Các, Hứa di nương nhìn bốn phía thấy có người thấp giọng : “Tứ nương, con nên bỏ tâm tư , đến lúc con cập kê, ta xin phu nhân tìm cho con gia đình tốt.”

      Liễu Lam Lam nhìn Hứa di nương, tâm tư dao đông: “Nữ nhi hiểu, nhưng mà nữ nhi cam lòng, phải chỉ là dòng chính thôi sao.”

      Hứa di nương nghe vậy khẽ thở dài, cho cùng, chỉ vì thân phận mình mà liên lụy tới nữ nhi.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 4

      Buổi chiều, nha hoàn bẩm báo Đại tiểu thư trở về, trong lòng Liễu Tố Tố vui vẻ, ba năm gặp tỉ tỉ, nàng vô cùng mong nhớ.

      Bốn năm trước tỉ tỉ Liễu Phi Phi gả cho Binh bộ thị lang Đặng Viễn Bác nhi tử của Đặng Thanh Tu. giờ tỉ phu là quan lục phẩm phi kị úy, ba năm trước có nhi tử là Đặng Ấn Minh. Đối với tỉ tỉ ruột thịt, Liễu Tố Tố vô cùng an tâm, Liễu Phi Phi tài mạo song toàn, tỉ phu rất thương tỉ.

      Biết tỉ tỉ bái kiến tổ mẫu trước, nàng vội dặn nha hoàn làm chút điểm tâm mà tỉ tỉ thích ăn.

      Khoảng chừng nén nhang sau, Liễu Phi Phi mới tới Thính Vũ Các, tỉ muội nhiều năm gặp, chỉ thư từ qua lại, giờ gặp nhau có muốn vàn lời muốn .

      Mặc dù biết tình hình của phụ mẫu và đệ đệ qua thư, nhưng Liễu Phi Phi vẫn cẩn thận hỏi lại lần, biết thân thể mẫu thân dần ổn định, đưa khăn lau khóe mắt ửng đỏ : “Như vậy tốt.” Liễu Tố Tố cũng rơi lệ, dưới khuyên bảo của nha hoàn cận thân mới ngừng khóc.

      Thấy Liễu Phi Phi mình, nàng hỏi: “Tỉ tỉ, tỉ phu và Minh nhi đâu?”

      “Vài ngày trước tỉ phu muội Giang Tây khảo sát, tính ngày chắc cũng sắp trở lại, tiểu tử Minh nhi này tốt rồi, được tổ phụ, tổ mẫu thương chiều chuộng, tỉ cũng làm gì được, hôm kia được dẵn chơi, chắc hai ngày nữa trở về.” tới trượng phu và nhi tử, mặt Liễu Phi Phi tràn ngập ý cười.

      “Tiểu hài tử còn , tỉ đừng nghiêm khắc quá.” Liễu Tố Tố cười , nàng rất muốn trông thấy đứa cháu nghịch ngợm của mình.

      “Nhìn xem tỉ còn chưa gì muội bênh nó tới vậy, phen này biết được nuông chiều tới dạng gì nữa.” Liễu Phi Phi vừa ăn điểm tâm, khẽ cười oán trách .

      “Tỉ tỉ tốt, muội chỉ có đứa cháu, làm sao che chở chiều chuộng.” Liễu Tố Tố cười cười rồi châm trà cho Liễu Phi Phi.

      “Muội xem, Minh nhi chính là bởi vì được mọi người chiều chuộng, mới vô pháp vô thiên!” Dứt lời, hai tỉ muội đều nở nụ cười.

      Liễu Tố Tố : “ tới Minh nhi nữa, tỉ muội chúng ta cũng nên chút chuyện riêng.” Diệu Cầm, Diệu Thư nghe vậy ăn ý lùi ra, nhàng khép cửa phòng đứng sau cánh cửa.

      “Tố Tố, trong thư mẫu thân với tỉ, việc này, muội suy nghĩ kĩ?” Muội muội từ được mọi người sủng ái, bây giờ bước vào thâm cung, dù có leo được lên địa vị cao cũng chỉ sợ vạn phần đơn, đừng tới mẫu thân, nàng cũng muốn.

      “Tỉ tỉ, Tố Tố nghĩ kĩ, mọi người đừng bi quan, tiến cung thực ra cũng phải là tốt.” Liễu Tố Tố an ủi.

      “Nhưng là…”

      có nhưng là, người sống thế nào là do tâm, tâm trạng tốt chuyện gì cũng tốt, tiến cung, muội khiến bản thân mình sống vui vẻ.” Liễu Tố Tố cười . Chỉ cần giữ trong lòng mình thanh tịnh, , đau, hận, bi thương, vậy còn vui vẻ sao?

      Nhìn vẻ mặt kiên định của muội muội, Phi Phi lắc lắc đầu, sao lại nghĩ, nhìn mặt tỉ tỉ u sầu, Liễu Tố Tố lại : “Tỉ tỉ, tỉ xem làm thế nào để thâu tâm người? Tỉ phu vì sao lại cưng chiều tỉ như vậy.”

      Thấy mặt Tố Tố ửng hồng, Liễu Phi Phi cũng thu hồi vẻ u sầu, khẽ cười : “Muội muội có nguyệt rồi hả? Hỏi tỉ là hỏi đúng người rồi.” Dứt lời, cười khanh khách.

      “Tỉ tỉ, tỉ cũng …” Liễu Tố Tố biết gì, từ khi nào mà da mặt tỉ tỉ lại dày như vậy.

      “Thế nào, sao tiếp? là bất kính với trưởng tỉ đó!” Liễu Phi Phi cười .

      Liễu Tố Tố dịu dàng : “Đại tỉ, muội là hỏi chuyện đứng đắn, tỉ đừng trêu chọc muội” hoàn toàn còn bộ dạng bình tĩnh như trước.

      “Được rồi, được rồi, đùa muội nữa. Muội đứng lên cho tỉ nhìn chút.” Liễu Phi Phi nghiêm mặt .

      Chần chừ nhìn tỉ tỉ cái, Liễu Tố Tố đứng dậy, Liễu Phi Phi cẩn thận đánh giá muội muội, đều sông nước Giang Nam nuôi dưỡng người đẹp, ba năm gặp, muội muội nàng càng thêm kiều diễm động lòng người, chưa kể tới gương mặt xinh đẹp, dáng người này, thướt tha mềm mại, vòng eo nhắn, mông vểnh cao, tuổi tuy còn , nhưng bầu ngực tuyệt đối thua kém nàng, tròn trịa mềm mại. Nghĩ tới tướng công nhà nàng luôn luôn thích nơi đó buông, mặt Liễu Phi Phi hơi ửng hồng.

      Liễu Tố Tố nào biết tâm tư tỉ tỉ, nàng vẫn là khuê nữ, chỉ nhìn tỉ tỉ vẻ mặt đầy nghi hoặc.

      Thấy Liễu Tố Tố mờ mịt nhìn nàng, Liễu Phi Phi run sợ, thầm ảo não vì mình suy nghĩ bậy bạ, “Muội muội học y, đối với việc nam nữ muội hiểu bao nhiêu?”

      nghĩ Liễu Phi Phi hỏi việc này, sắc mặt Liễu Tố Tố cũng ửng đỏ: “Này… Này cũng nhiều lắm, sách y cũng viết nhiều lắm.”

      Nhìn thấy muội muội đỏ mặt thẹn thùng, Liễu Phi Phi thu lại vẻ mất tự nhiên, nghiêm mặt : “Tố Tố, muội biết vì sao nam tử Đặng gia nạp thiếp rất ít, lại dây dưa với nữ tử khác ở bên ngoài ?”

      Liễu Tố Tố lắc đầu, nghĩ là gia huấn, Đặng gia cũng có thiếp thất, nhưng chỉ là số ít. Lúc trước mẫu thân vì coi trọng điểm ấy, mới để tỉ tỉ gả vào Đặng gia. Tỉ phu cũng tốt, giữ mình trong sạch lại sủng tỉ tỉ vạn phần.

      “Chính là vậy.” Dứt lời, Liễu Phi Phi mang ra quyển sách cũ, giấy hơi ố vàng, chắc xem nhiều lần, còn hơi bị rách.

      “Muội tạm thời cầm lấy, lúc tối có người mang ra xem, sách này tuy cũ, nhưng là gia truyền của Đặng gia, cũng thể tặng, muội vẽ lại bản, quyển này về sau giao cho thê tử Minh nhi, muội vẽ cũng tồi, nên sao chép cho cẩn thận.”

      Liễu Tố Tố nghe vậy càng thêm tò mò: “Vẽ lại? Còn có tranh? Tỉ tỉ, cái này là gì, sao lại thần bí vậy? Quý như thế.”

      “Tất nhiên là quý, muội cần sao chép tốt, chừng nào xong, tỉ đưa Minh nhi sang thăm muội, nếu muội được gặp cháu mình đâu đấy.” Liễu Phi Phi cười .

      “Tỉ lấy Minh nhi uy hiếp muội, tỉ yên tâm, muội vẽ tốt!” Liễu Tố Tố bất đắc dĩ , lại cảm thấy tỉ tỉ càng ngày càng tinh quái rồi.

      “Được, nếu bản sao chép của muội khiến tỉ hài lòng, tỉ có lễ vật tặng muội, vật này nằm mơ muội cũng muốn.”

      “Tỉ tỉ tốt, nghe những lời này của tỉ, muội làm sao cũng phải vẽ tốt khiến tỉ vừa lòng.” Lễ vật tỉ tỉ tặng đều là tâm ý, phải là dược liệu tốt, là sách y, lần này nhất định là tốt. Nhưng nhìn vẻ mặt kì quái của tỉ tỉ, nàng nghĩ sách này chắc có gì kì lạ, nhưng nàng cũng nghĩ nhiều, phải chỉ sao chép lại thôi ư, có gì khó.

      Liễu Phi Phi thấy con cá cắn câu, đắc ý cười : “Muội muội tốt, muội hối hận là được! Ta chờ sách của muội!”

      Tố Tố mỉm cười gật đầu. Liễu Phi Phi lại : “Hoa dùng để tắm mà muội cho tỉ tốt, lần này làm cho tỉ nhiều chút, cũng có mấy người thích muốn tới xin tỉ.” Có muội muội học y tốt, chỉ có được thiện khiến thân thể hỏe mạnh, cả hoa cỏ để tắm cũng tốt, làn da nhẵn mịn, thân thể luôn thơm mát có mùi.

      Muội chuẩn bị ổn thỏa, mấy hôm trước ở thuyền, muội cũng viết vài phương thuốc, về sau tỉ cứ theo đó mà làm.” Liễu Tố Tố cười , về sau tiến cung muốn đưa gì cũng khó.

      Liễu Phi Phi gật đầu. Dặn dò: “Tố Tô, muội vốn thông minh, về sau mọi chuyện nên cân nhắc cẩn thận, đừng quá tự phụ.”

      “Đại tỉ, Tố Tố vạn phần cận thận.” Biết đại tỉ lo lắng, Liễu Tố Tố an ủi.

      Hai tỉ muội chút lời trong lòng. Nhưng ngày trôi qua nhanh, Đặng gia sai người tới thúc giục, Liễu Phi Phi lưu luyến rời, mấy ngày nữa đến.

      Liễu Phi Phi rời , sắc trời cũng còn sớm, sai bảo nha hoàn thu thập lễ vật của tỉ tỉ đưa tới, với Diệu Thư vài câu trời cũng tối đen. Dùng xong bữa tối, để nha hoàn nghỉ ngơi, nàng châm ngọn đèn bàn, chuẩn bị bút nghiên sao chép sách. Sách có tựa bìa, vừa mở ra đập vào mắt là ba chữ: Xuân cung đồ.
      Dạ Nguyệt, Cố Huân NhiênAliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :