1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Xây xẩm mặt mày, editor quá ư uy vũ, làm lèo gần chục chương :040:

    2. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      @Oriole5185 cảm ơn like của bạn nhìu nhìu nhé, mòn bạn tiêps tục ủng hộ
      quỳnhpinkyCố Huân Nhiên thích bài này.

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 67: Hoa rơi

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Thời gian thấm thoát, chớp mắt sang năm Chương Hòa thứ ba mươi.


      Dạo này việc khiến Mộ Tịch Dao nhức đầu nhất chính là con trai Thành Khánh của nàng, bé hơn bốn tháng, bánh bao lúc nào cũng y y nha nha vô cùng ầm ĩ. Chắc là gân cốt tốt nên, bánh bao biết xoay người rất thông thạo, nhìn tư thế của thằng bé, dã tâm bừng bừng, giống như con ếch nằm sấp, tay chân hề nhàn rỗi, sợ là sau khoảng thời gian lâu nữa, bánh bao nhà nàng ngay cả bò cũng thành vấn đề.


      Hơn nữa bánh bao còn được cha bé vô cùng nuông chiều, mỗi ngày đều muốn ”bay” lần, nếu mắt đôi mắt đen nhánh của nhìn chằm chằm Mộ Tịch Dao, tự mình bi ba bi bô chuyện, để ý đến bé vui, có khi còn khóc đến kinh thiên động địa.


      Lúc đầu Mộ Tịch Dao tìm ra cách, còn tưởng rằng Thành Khánh bị bệnh, sai người mời ngự y, vậy mà Tông Chính Lâm vừa đưa tay đón lấy, bánh bao liền ủy khuất thút thí ngừng khóc lóc, còn vui vẻ chơi đùa với cha .


      Mộ Tịch Dao tức giận, thằng nhóc xấu xa này sắp thành tinh đến nơi rồi,mới hơn bốn tháng chỉ biết bắt nạt nàng. Vội sai người tiễn ngự y trở về, lại ngượng ngùng đưa tạ lễ, mới coi như thỏa đáng sử lý chuyện thằng bé gây ra.


      Mộ trắc phi hùng hổ trở về cáo trạng với Tông Chính Lâm, con trai nàng bị cha nó chiều đến hư rồi. được nuông chiều thằng bé nữa, tuổi còn mà tính tình nghịch ngợm, nếu nghiêm khắc vớihắn sợ là sau này rất khó dạy dỗ.


      Lục điện hạ trong miệng đồng ý, nhưng quay đầu liền quên mất. Chỉ cần bánh bao thấy là nhào qua, thấy vậy nhất định chiều theo tính tình của bé, nâng bé lên cao bay vòng.


      Mộ Tịch Dao chỉ bảo hai cha con bao nhiêu lần, nhưng thấy có tác dụng ,tức giận đến kể khổ với Thục phi nương nương, vậy mà vẻ mặt Thục phi nương nương lại vô cùng từ ái, khen nàng nuôi dưỡng con rất tốt, Thành Khánh thông tuệ hơn người. Chẳng hề có câu trách cứ, còn liên tục khoe khoang với những người xung quanh, tôn tử nàng từ có tiền đồ, tương lai nhất định vô cùng có triển vọng.


      Ý đồ tìm kiếm đồng minh của Mộ Tịch Dao hoàn toàn tan vỡ, chỉ có thể nhân lúc Tông Chính Lâm có ở trong phủ, nghiêm khắc dạy dỗ con, nàng quen nhìn tính nết của bé nên hạ quyết tâm uốn nắn, cuối cùng khiến cho bánh bao hiểu đạo lý: ở trước mặt mẹ có chuyện “cứ khóc là có kẹo ăn”.


      Tông Chính Lâm xem báo cáo ám vệ dâng lên, bên trong viết Mộ trắc phi dạy dỗ con như thế nào, ngay cả những việc nhất cũng ghi lại.


      Lục điện hạ nghĩ tới cảnh con thỏ nhà làm mặt nghiêm với đứa bé liền cảm thấy rất buồn cười. Dù sao Thành Khánh mới hơn bốn tháng, nào có hư như nàng nghĩ.


      Nhưng mà tiểu nữ nhân quản giáo hài tử rất tốt, nuông chiều như nữ nhân nhà khác, thậm chí còn nghiêm khắc hơn vài phần.


      người mẫu thân biết cách dạy dỗ như vậy, Tông Chính Lâm có kỳ vọng rất lớn đối với Thành Khánh.


      Lục điện hạ và Mộ trắc phi ở trong Đan Như Uyển vui vẻ lý thú nuôi dưỡng con, chưa bao giờ đẻ tâm đa nghĩ đên những nữ nhân hậu viện khác.


      Tiểu Đường thị tĩnh dưỡng được nửa tháng, mới có thể xuống giường dẫn người chỗ Tề thị thăm hỏi. Ban đầu hai người còn chuyện khách sáo, càng về sau chẳng hiểu sao lại nổi lên xung đột, cuối cùng ĩ tan rã vui, ngay cả Mộ Tịch Dao cũng nhận được tin báo.


      Đường thứ phi dùng mọi cách tìm hiểu, cuối cùng tìm được thời cơ, chọn thời điểm Tông Chính Lâm ở Đan Như Uyển đến ngồi lúc, vài lần muốn lại thôi, có vẻ như vô cùng khó xửa.


      Mộ Tịch Dao chịu nổi khi thấy nàng ta ”Diễn trò” vất vả như vậy, bèn thuận theo ý nàng ta cất tiếng hỏi.


      Vì thế Đường thứ phi liền lấy chuyện bệnh tình của tiểu Đường thị để , nhân cơ hội ở trước mặt Lục điện hạ xấu thứ muội của nàng ta, Mộ Tịch Dao nghe xong trợn mắt. Làm bộ làm tịch hồi, ra là chuyện này.


      Dựa theo cách của Đường Nghi Như, bệnh tình của tiểu Đường thị mơ hồ , chẳng biết lúc nào phát tác, ngộ nhỡ lần tới phát bệnh cẩn thận làm kinh sợ đến tiểu chủ tử, vậy tốt.


      mặt Đường Nghi Như là vẻ khó xử ngừng, dáng vẻ vô cùng đau đớn nhưng vẫn quyết tâm ra ý của mình, Mộ nữ trong lòng liền rất hiếu kỳ, nếu nàng ta biết có người bị nhập hồn ngồi ở đây, liệu có bị hù chết hay .


      Mặc dù Tông Chính Lâm để tâm đến chuyện hậu viện, nhưng cũng biết chuyện xấu giữa hai tỷ muội Đường thị. Hôm nay thấy đích tỷ dùng trăm phương ngàn kế muốn tống thứ muội thôn trang, nàng ta lòng muốn nổi bật như thế, quả nhiên rất có quyết đoán.


      Trong lòng tuy thích Đường Nghi Như, nhưng với đề nghị của nàng lại cố tình đồng ý .


      Trong mắt Tông Chính Lâm, tiểu Đường thị chẳng qua cũng chỉ có cái danh, chính là thiếp mà Mộ Tịch Dao nâng về cho . Chỉ với điều này, Tông Chính Lâm hề có chút hứng thú nào với nàng ta, cách càng xa càng tốt. Trong phủ có nữ nhân khiến bực mình, Lục điện hạ cũng rất vui vẻ tùy hứng lần.


      Mộ Tịch Dao muốn kéo dài hai ngày, định vụng trộm đưa tin tức cho Đường Tuệ Như, muốn xem hai nữ nhân này đấu đá nhau, ngờ Tông Chính Lâm lại gật đầu rồi, nên cũng nhắc lại nữa. Dù sao với chuyện tiểu Đường thị nàng được giáo huấn sâu sắc rồi, nào có can đảm tái phạm, Mộ Tịch Dao giật mình, nàng muốn vuốt râu hùm đâu.


      Đường Nghi Như nhận được chấp thuận, cả người thoải mái quay về diễu võ dương oai trước mặt Đường Tuệ Như.


      ”Thân thể muội muội đỡ chưa? Tỷ tỷ mới từ chỗ trắc phi trở về, tiện đường ngang qua thămmuội.”


      Đường Nghi Như nhìn ngườiđang tác oai tác quái trước mặt mình, áp chế nỗi tức giận, vui vẻ đáp lời: ”Tạ ơn tỷ tỷ, muội khỏe nhanh như vậy cũng là nhờ được tỷ tỷ chăm sóc.”


      Ý tứ trong lời này, hai người đều biết .


      ”Muội muội nghĩ thoáng được như vậy, đương nhiên nhanh khỏe hơn rồi. Có điều a, làm tỷ tỷ vẫn muốn khuyên muội vài câu. Bình thường cũng đừng hao tổn tâm cơ quá mức, nếu có phúc đâu.”


      Quả nhiên bị nàng ta phát , xem ra Tề thị kia lật lọng, đầu phục tiện nhân này. Đường Tuệ Như tức đến mức đau cả gan, nhưng người lại càng trở nên trấn tĩnh hơn.


      ”Muội muội cảm ơn tỷ tỷ quan tâm, sau này chắc chắn noi theo tỷ tỷ thành tâm hướng Phật, hiếu kính trước mặt Trắc phi.”


      Đường Nghi Như bị đả kích, lấy cớ sao chép kinh thư để tập trung dưỡng khí, chẳng qua là tạm thời ngủ đông mà thôi, cờ thời cơ trỗi dậy. ngờ bị Đường Tuệ Như đâm cho nhát ở ngay trước mặt, nhưng nghĩ tới ngày mai mầm họa này bị đưa , về phần sau đó xảy ra chuyện gì đó chính là ý trời. Liền kiềm chế lửa giận bốc lên trong lòng, chỉ mỉm cười, dẫn người rời .


      Đường Tuệ Như thấy vẻ nắm chắc phần thắng trong mắt nữ nhân kia, tâm trạng khỏi bất an, lẽ nào ả lại có thủ đoạn gì mới? Lập tức dẫn nha hoàn đến Đan NhưUyển cầu kiến Mộ Tịch Dao, ngờ nhận được thông báo Lục điện hạ dẫ theo mẹ con Trắc phi đến biệt viện ở ít ngày, vừa ra khỏi hoàng cung nửa khắc đồng hồ trước.


      Sắc mặt Đường Tuệ Như thay đổi, tay hơi run run. ra là thế, nàng biết nữ nhân kia dễ dàng tha thứ cho việc mình khiêu khích trước mặt ả cách dễ dàng như thế, chỉ tự trách mình nhất thời sơ suất, thiếu quyết đoán. Hôm nay mất tiên cơ, biết nữ nhân kia dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào để đối phó mình.


      Sau khi Đường Tuệ Như trở về cảm thấy thấp thỏm phập phồng, cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt. Ngồi ở trước thư án ngơ ngác sững sờ, cho đến giờ Tý mới quyết định đặt bút viết nhanh bức thư.


      Ngày hôm sau, Đường Tuệ Như nhìn Đại quản và hai gã sai vặt ở trước mặt, thể tin vào lỗ tai của mình.


      Điện hạ lại có thể đồng ý đưa ràng rời ? Sao có thể như thế? Nàng là thị thiếp của hoàng tử, chưa từng nghe qua có thị thiếp của hoàng tử bị đưa bao giờ? Hậu trạch hoàng thất có nữ tử phạm sai lầm, nghiêm trọng nhất cũng chỉ phạt đánh đến chết, thứ hai là đưa vào từ đường hoặc giam cầm suốt đời, nào có đạo lý đưa ?


      ”Đại quản , cái này… có nhầm lẫn gì phải ? Thị thiếp của hoàng tử sao có thể tùy tiện đưa ? Cho dù là tội thể tha, cũng phải tu hành ở từ đường !” Đường Tuệ Như nóng lòng như lửa đốt, sợ hãi níu lấy ống tay áo của Điền Phúc Sơn, nhưng trong tim lạnh lẽo vô cùng.


      Điền Phúc Sơn nhìn nữ nhân trước mắt chỉ cảm thấy thảm thương đáng tiếc. Phí hết tâm tư mưa toan vào phủ, lại cố sống cố chết van xin trắc phi, phạm vào điểm tối kỵ của điện hạ. Hôm nay số phận như vậy, đừng là ân sủng phú quý chẳng bao giờ được hưởng, mà ngay cả tuổi xuân mới mười sáu cũng lụi bại, ngu xuẩn biết bao.


      ”Chính miệng điện hạ hạ lệnh, ngay trước mặt trắc phi và thứ phi, sao có thể sai lầm được? Tiểu chủ vẫn nên thu dọn đồ đạc, dẫn theo nha hoàn thôi.” Điền Phúc Sơn kéo ống tay áo, xua tay.


      Đường Tuệ Như ngã nền đất, điên cuồng cười to, từng giọt nước mắt rơi xuống làn váy, để ý đến huyên can của nha hoàn, tuyệt vọng khóc lóc thảm thiết.


      Đây là nhân duyên mà nàng toàn tâm toàn ý mưu tính, đây là vọng tưởng của nàng khi nhất định được ăn cả ngã về .


      Tất cả suy tính đều là hư , đều là hư .
      minhhanhng, Sweet you, levuong32 others thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 68: Thạch Xuất

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Chậm chạp thu dòng nước mắt, Đường Tuệ Như vịn vào nha hoàn đứng dậy, ngồi ngay ngắn trước bàn, nhìn vào gương trang điểm.


      Nhìn khuôn mặt thiếu nữ trong gương, Đường Tuệ Như đột nhiên nhớ tới khi nàng ta còn bé, ngồi ở xích đu nhìn ra bên ngoài, trời mưa hoa rơi, mới phát ra mình đáng buồn, nay mình cũng thành bùn, người hỏi thăm.


      nhàng mơn trớn tóc tai, Đường Tuệ Như nàng nhất định vĩnh viễn chịu sống yên ổn cam chịu qua ngày, nếu rơi vào vũng bùn, vậy đích tỷ của mình , kẻ hãm hại mình phải rơi vào cảnh khổ sở này, sao có thể vui vẻ tươi cười mình được?


      Đường Tuệ Như thu thập thỏa đáng, cuối cùng nhìn lại tiểu viện nơi mình tịch mịch chờ đợi vô số đêm lần nữa, sau đó mới mang theo nha hoàn rời quay đầu lại.


      Cho đến cửa phủ, Đường Tuệ Như mới quay người lại hành lễ. “Đại quản , Đường thị biết mình trời sinh ngu dốt, được điện hạ thích. Bây giờ chỉ còn chuyện muốn nhờ, thỉnh đại quản giúp đơc”.


      Sau đó nàng ta lấy ra phong thư, đưa tới gần, “Làm phiền quản chuyển cho Trắc phi, Đường thị bái biệt.” xong hơi quỳ gối, dẫn theo nha hoàn lên xe ngựa, cũng dừng lại.

      Điền Phúc Sơn nhìn phong thư trong tay, nhớ tới ánh mắt tiểu Đường thị phẳng lặng đọng nước, lắc đầu thở dài.

      ******

      Lúc này trong Thư Oái uyển cũng rối ren vô cùng.


      “Chủ tử, Hồng Tụ mới đưa tin tới, hôm qua nàng bị tiểu Đường thị đánh hôn mê, sáng nay mới tỉnh!”


      “Phế vật!” Đường Nghi Như vung tay ném trâm cài tóc trong tay , tức hận đan xen.


      Hồng Tụ là nha hoàn nhị đẳng trong sân Đường Tuệ Như, bị nàng dùng số tiền lớn thu mua, thường truyền chút tin tức ra bên ngoài. Hôm qua vừa nghe nữ nhân kia vội vàng xin gặp Trắc phi, trong lòng liền biết có điều gì đó ổn. May là trước đó Đại Đường thị suy nghĩ chu toàn, để cho ả ta gặp được Trắc phi, nếu bây giờ ai gặp cảnh hay còn chưa biết.

      mất công bố trí như thế mà còn bị nàng ta tìm ra chỗ trống. Giữ lại Hồng Tụ vốn là để phòng ngừa, giữ lại chút an toàn, nếu nàng ta có dị động gì, mình cũng nhanh chóng xoay chuyển được tình thế. Nhưng ngờ nữ nhân kia cuối cùng vẫn còn có chút bản lĩnh, loại bỏ cơ sở ngầm của mình thôi, thế ả còn lưu lại tai họa ngầm nữa.

      Đến cuối cùng tối hôm qua Đường Tuệ Như làm gì?

      Cuộc sống của mình rất có thể được yên ổn, vì vậy bèn sai Hồng Tụ cẩn thận lục lọi trong phòng hồi, nhưng cũng phát dấu vết gì. Thị cảm thấy ổn, nhưng lại thể làm .


      “Chủ tử cần lo lắng, bên cạnh tiểu Đường thị căn bản có người được việc, nên có sơ hở nào”. Mi Sách thấy chủ tử nhíu mày, liền biết nàng lo lắng.


      Đường Nghi Như nhàng đùa nghịch ngón tay, cắn môi trầm tư lát, “ phải, chắc chắn phải có sơ hở. Nếu tiện nhân kia vì sao lại cố ý khiến cho Hồng Tụ hôn mê? Lẽ nào trong viện của nàng ta có ai được việc?”


      Mi Sách cực kỳ chắc chắn lắc đầu, mới khiến cho Đường Nghi Như thoáng an tâm. Nhưng mà Đường Thứ phi an tâm quá sớm, phong thư kẹp trong công văn trình cho Tông Chính Lâm mỗi ngày, đưa về biệt viện.


      “Phụ thân có từng đồng ý thu xếp người cho ả ta?” hay là đưa nàng chỉ là vì muốn thuận tiện ra tay.

      “Trong nhà có đưa tin tới, mới đầu lão gia rất do dự, sau khi phân tích lợi hại, mới quyết đoán hơn.”


      “Vậy là tốt rồi. Lần này cuối cùng cũng kết thúc”. Nếu biết tâm tư của Đường Tuệ Như sớm hơn , lúc còn ở khuê phòng lưu nàng lại. Đáng tiếc sau khi mình tiến cung, phụ thân lại hạ được quyết tâm, kéo dài thời gian, khiến cho việc vì chậm mà sinh biến.


      Chạng vạng, Mộ Tịch Dao muốn nhận được thư tiểu Đường thị, mở ra đọc, rốt cục mới tìm được đáp án mà mình mất công suy nghĩ suốt hai năm.


      ra Đường Nghi Như nhiều lần tránh né tiểu Đường thị là vì vậy. là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.


      mải suy nghĩ, thấy Tông Chính Lâm với vẻ mặt lạnh băng vào phòng.


      “Điện hạ”. Mộ Tịch Dao vội đứng dậy lại gần hầu hạ.


      Tông Chính Lâm cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, kéo người ngồi xuống ghế.


      “Xe ngựa của tiểu Đường thị may gặp cướp, nha hoàn thiếp thân bỏ mình. Sai vặt của phủ hoàng tử bị thương, đưa về chữa trị. Tiểu Đường thị được hiệp khách giang hồ ngang qua cứu , tung tích”.


      Vẻ mặt Mộ Tịch Dao lộ vẻ sợ hãi, Đường Nghi Như đúng là quá độc ác, ngay cả đường sống cuối cùng cũng muốn cắt đứt cách sạch . Lại nghĩ hành động này càng xác định tính chính sác trong lời trong thư của tiểu Đường thị.


      Mộ Tịch Dao hừ lạnh tiếng, người đàn bà điên như thế , thể nào lưu lại được.


      Trong phủ hoàng tử có thể chấp nhận tranh thủ tình cảm để leo lên vị trí cao hơn, nhưng tranh đấu đến mức tàn nhẫn tuyệt đối dung được. Mấy trò thủ đoạn của nữ nhân nàng có thể ứng phó, nhưng khi đến trình độ công khai dùng đao dùng thương, vẫn nên giao cho Tông Chính Lâm mới thỏa đáng.


      Mộ Tịch Dao liền lấy bức thư ở bàn, đưa cho Tông Chính Lâm.


      Tông Chính Lâm nhận lấy thư, nét chữ viết hoàn toàn xa lạ, là chữ của nữ tử, trình độ cũng chỉ bình thường. Nhưng khi đọc nội dung bức thư, thần sắc ngày càng ngưng trọng, đến lúc xem hết cả phong thư, liên tục cười lạnh.


      “Độc phụ rắn rết”. Lúc này , mới lại nghĩ đến cảnh ngộ tiểu Đường thị gặp phải, đâu còn gì ràng nữa đây?


      “Điện hạ, trước giờ tranh đấu trong hậu trạch vẫn luôn rất hung hiểm. Nhưng dù sao cũng chỉ là chút thủ đoạn mà thôi, hai bên nếu có đại thù đến ngươi sống ta chết, cũng còn có chút khắc chế. Nhưng hành động lần này của Đường Thứ khác gì thuê người đoạt mạng, điều này cũng quá mức rồi”. Mộ Tịch Dao hề che giấu chán ghét của mình với Đường Nghi Như, người này nếu còn chưa diệt trừ, hậu trạch khó bình an.

      “Lần trước tiểu Đường thị đột nhiên bị bênh, cũng phải là ăn phải đồ ăn tốt, mà bị kích thích khiến cho bệnh cũ tái phát. Khổ nỗi thiếp có chứng cứ, nên chưa ra”.


      Tông Chính Lâm nghe vậy, lông mày xiết chặt. Vốn cảm thấy quá mức trùng hợp, nhưng sau chuyện này, thể nghi ngờ.


      “Nếu lúc đó Mặc Lan cứu kịp, liệu có mất mạng?”


      Mộ Tịch Dao nhớ lại tình hình ngày đó, khẳng định chắc chắn, “ đến nửa khắc, chết ngay lập tức”.


      Tông Chính Lâm hung hăng híp mắt, khuôn mặt thâm trầm.


      “Kiều Kiều yên tâm, hậu viện của bản điện thể dung những kẻ điên”.


      Nếu nữ nhân như vậy mà phát điên lên, lo lắng mẹ con Mộ Tịch Dao có điều sơ xuất.


      Mộ Tịch Dao được Tông Chính Lâm hứa hẹn, cảm thấy thoải mái. Cái nữ nhân kia là tự mình làm loạn trận tuyến của mình. Bản thân mình còn chưa ra tay, ả ta rất chịu khó tự quấy rối gây chuyện. Cũng may có tiểu Đường thị ngáng chân nàng ta, nếu mình sao có thể thoải mái ở Đan Như Uyển như vậy đây.


      Trong lòng Mộ Tịch Dao bỗng có cảm giác được an ủi, nâng thiếp rất tốt, nâng nữ nhân mà Tông Chính Lâm vĩnh viễn chạm vào, lại còn có thể giúp nàng phân ưu giải nạn. Đáng tiếc boss đại nhân vui, về sau kiểu phúc lợi như vậy khó có thể có nữa. Muốn vụng trộm lười chút, cũng dễ dàng gì.


      Hai người ăn cơm trong sảnh, Thành Khánh uống sữa xong được Quế ma ma ôm ở bên tiêu thực. Tiểu gia hỏa nhìn cha mẹ đều ở đây, cao hứng nhìn hai người y y nha nha rất hăng say.


      Mộ Tịch Dao vừa chia thức ăn cho Tông Chính Lâm, vừa nhìn bánh bao cười ngọt ngào.


      “Chuyên tâm dùng cơm”. Lục điện hạ thấy tiểu nữ nhân phân tâm chú ý , sắc mặt lộ vẻ khó chịu.

      Mộ Tịch Dao bĩu môi, xú nam nhân nhiều tật xấu. Phàm là lúc hầu hạ , phải hết sức chăm chú, nếu tỏ thái độ khó chịu cho nàng xem.

      Đảo mắt vòng, Mộ Tịch Dao đem đồ ăn mà Tông Chính Lâm ghét đưa đến gần, gắp rau cần bỏ vào chén của .


      Lục điện hạ nhìn trong chén có thêm chút rau cần, sắc mặt tương đối nghiêm trọng.


      “Điện hạ, Thành Khánh nhìn đó. Điện hạ có thể làm gương hay .” Mộ Trắc phi tỏ vẻ mặt thành , nghiêm chỉnh cầu Lục điện hạ làm gương tốt cho con.


      Khóe miệng Tông Chính Lâm co lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt to đen nhánh của con nhìn mình. Cúi đầu do dự lát, động tác tao nhã gắp đồ trong chén lên, nhai kỹ nuốt chậm toàn bộ.

      Mộ Tịch Dao vẻ mặt căng cứng của , thấy thực buồn cười. Mặc cho bên ngoài ngươi ra vẻ thế nào, trong mắt của người khác là chê vào đâu được, nhưng khi trở về phòng ràng là kẻ kén ăn. Hừ, chị đấy thu thập được ngươi, chị cho con của ngươi thu thập ngươi.
      minhhanhng, Sweet you, levuong38 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 69: Manh mối

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Dù sao trong lòng Đường Nghi Như vẫn có chút khúc mắc, thể làm chuyện đêm hôm đó, điều này làm cho thị đứng ngồi yên.

      Cũng may rất nhanh nhận được tin từ nhà truyền đến, rằng tất cả đều ổn, lúc này mới khiến cho ả có chút an ủi.

      Đợi đến khi điện hạ dẫn trắc phi hồi phủ được bảy tám ngày, trong phủ cũng có bất kỳ điều gì khác thường, lúc này Đường Nghi Như mới thả lỏng tinh thần.


      Ngày hôm đó, Đường thứ phi mời Tề thị đến Thư Oái Uyển thưởng thức điểm tâm mới làm, hai người ngồi ở nhà thủy tạ, cho người hầu hạ.


      “Mấy ngày gần đây muội muội có khỏe ? Nếu như thiếu cái gì, cũng đừng khách khí, cứ với ta.” Nét mặt Đường Nghi Như dịu dàng, nhưng trong lòng lại nghĩ Tề rất biết cách sử dụng hương thơm, nếu có thể đòi chút huân hương hữu ích với chuyện nam nữ từ thị tốt quá.


      Tề thị nhìn Thứ phi có sức sống hơn ngày xưa rất nhiều, cũng đoán được nguyên nhân là vì tiểu Đường thị bị “rời cung điều dưỡng”. Vốn tưởng rằng mưu tính của thứ phi thất bại, nào ngờ đâu lại có thể xoay chuyển mọi chuyện.


      “Nô tì tạ ơn thứ phi săn sóc. Trong phủ có trắc phi trông nom, bọn nô tài cũng dám cắt xén tiền bạc .” Tề thị khách sao đáp, tựa như hoàn toàn nghe thấy tiếng “muội muội” đầy thân thiết của Đường thứ phi.


      Bàn tay nắm khăn dưới bàn đá của Đường thư phi hơi xiết chặt lại, nhưng mặt vẫn thân thiết như cũ. Hai người giỡn hồi, Đường Nghi Như mới để cho Thư Mi tiễn Tề thị trở về.


      “Đúng là loại biết điều.” Đường Nghi Như lạnh lẽo nhìn Tề thị rời .


      Giờ phút này phải nên dứt khoát sạch , nhưng tính tính nàng ta vẫn cứ nhu nhược như thế. Khó trách vĩnh viễn thể có tiền đồ.


      Bên kia Tề thị mới trở về phòng liền đuổi người hầu xuống dưới, mình ở trong phòng nhớ lại những việc kỳ quái vừa rồi trong Thư Oái Uyển.

      Ban đầu khi thấy Đường Nghi Như đánh mà thắng giải quyết tiểu Đường thị, bản thân Tề thị dự định đến lấy lòng. Nhưng lúc mới mở miệng, lại bất ngờ ngửi thấy được làn hương thơm ngan ngát.

      Tuy là mùi hương thơm rất nhạt, nhưng lại khiến cho nàng tỉnh táo lại.


      Đây phải là mùi hương tầm thường, mà là thứ muốn đòi mạng mình.


      Đây là lần thứ hai Đường thứ phi bị người mưu hại, đều là ra tay trí mạng. Lần đầu tiên là tiểu Đường thị ra tay, Đường Nghi Như được nàng tình cờ hiểu chỉ điểm.


      Thế nhưng bây giờ tiểu Đường thị bị loại , lại còn có người muốn ra tay với mình.


      Tề thị đứng dậy, chậm rãi bước vào trong phòng, thị luôn cảm thấy còn thiếu điều gì đó. Cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên, sắc mặt Tề thị trắng bệch, thân thể cứng ngắc đứng chỗ nhúc nhích.


      là thiếu chút nữa đụng phải rồi. Nhớ tới cặp mắt lạnh lùng kia, trong lòng Tề thị thấy e ngại, thầm nghĩ hiểm .


      quá nguy hiểm. Tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.


      Sau ngày hôm đó Đường Nghi Như lại tới mời lần, nhưng ngờ Tề thị cáo ốm ra, Đường thứ phi tức giận đến mức xé bức vẽ sắp hoàn thành.


      “Chỉ là thị thiếp, lại dám coi chủ tử ra gì, đây ràng là muốn tránh chúng ta.” Thư Đào tức giận tố cáo.


      Sắc mặt Đường Nghi Như thực khó coi, những tiện tỳ này, thấy mình được sủng ái, ngay cả giả bộ vờ vịt cũng muốn.


      Vốn muốn Đan Như Uyển thỉnh an, nhân cơ hội lộ mặt trước mặt điện hạ, ai ngờ mấy ngày nay thân thể trắc phi khỏe, đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay cả người cũng thấy.


      Người thân thể khỏe mà Đường Nghi Như nhớ đến, ở trong Đan Như Uyển ăn đồ đến đỏ bừng cả mặt

      .

      Mộ Tịch Dao mất cả ngày hầm canh, dùng nước dùng chần viên cá viên cho Tông Chính Lâm ăn. Hai người đều thích ăn cay, Mộ Tịch Dao chọn canh vịt và nấm , rất là ngon. Đặc biệt là vào mùa đông, lúc ăn cả người cũng ấm lên, ngay cả Lục điện hạ kiêng ăn cũng liên tục tán thưởng.


      “Thị ta muốn gặp nàng?” Thái độ muốn gặp Đường Nghi Như bộc lộ ngay trong cách xưng hô của Tông Chính Lâm. Trước còn gọi là Đường thị, cho chút thể diện. Hôm nay khi cực chán ghét nữ nhân kia, cảm thấy thị làm mất mặt danh vị.


      “Dạ, thiếp cáo ốm nên tránh được.” Mộ Tịch dao cũng có kiêng kị như cổ nhân. Phải biết chiếm tiện nghi chứ, kiêng bị bệnh là có thể bị bệnh hay sao? Nàng hằng ngày đều bị dày vò khổ cực như vậy là vì cái gì.

      Tông Chính Lâm bất mãn đặt đũa: ”Đừng có coi bản thân ra gì.”

      Mộ Tịch Dao chu cái miệng nhắn, hôn chụt cái lên gò má Tông Chính Lâm, cười híp mắt làm nũng: “Sau này còn phải nhờ điện hạ nhắc nhở.”


      Tông Chính Lâm thấy nàng làm xấu, nhưng lại đến chết nụ cười liều của nàng, đành phải bắt lấy người hôn cắn trận nữa. nỡ giáo huấn, chỉ đành trừng phạt ở giường vậy.


      Mộ Tịch Dao buồn bực, dùng cơm mà, xú nam nhân này biết xấu hổ, thấy trong phòng còn có người ngoài sao?


      Còn nữa , mùi gì đây?


      ”Điện hạ, thiếp ghét mùi củ cải.” Miệng Mộ Tịch Dao mở ra đóng lại, vội vã hà hơi.


      Tông Chính Lâm bị nàng chọc cười.


      Con thỏ mà lại có thể thở phì phì vì thích củ cải nên oán giận mình?


      Lục điện hạ bất ngờ quyết định, nhất định phải đút nàng ăn củ. Nhìn thỏ gặm củ cải, rất thú vị.


      Nhưng mà thỏ này của phải là thỏ nuôi trong nhà, tính tình có hơi hung ác. Thích ăn thịt, cũng là lẽ đương nhiên.


      ”Lúc này lại làm gương tốt nữa rồi ? muốn lật lọng hả?” Nữ nhân này đúng là điển hình của loại người hai mặt, nhưng đối với nàng lại vô cùng rộng rãi.


      Mộ Tịch Dao cười rộ lên, đầu ngón tay phải chỉ vào chóp mũi của mình, lại chỉ vào trong phòng nơi vú em chăm sóc bánh bao .


      ”Phu Tử viết: duy nữ tử cùng tiểu nhân na dưỡng ~~” giọng nàng trầm bổng du dương, cực kỳ đắc ý.

      (phụ nữ và tiểu nhân đều khó đối phó như nhau)

      Tông Chính Lâm cười to, ném bát đũa sang bên bế nữ nhân cực kỳ tự đắc vào thư phòng phía trước.


      “Phu Tử có dạy cho Kiều Kiều biết ‘hồng tụ thêm hương’?” Lục điện hạ năng vô cùng theo thứ tự.

      Mắt thấy mĩ thực cách mình càng ngày càng xa, Mộ Tịch Dao tức giận đến đá loạn: ”Điện hạ, thiếp vẫn còn đói .”


      Tông Chính Lâm đem đôi tay vung loạn xạ của nàng đặt ra sau gáy, bàn tay vỗ vào mông nàng.


      “Đừng ăn nhiều, cẩn thận khó tiêu.”


      Mộ Tịch Dao kinh ngạc. Cài gì là đừng ăn nhiều? Nàng mới chỉ động có non nửa bát thôi? Đúng là đồ tinh trùng lên não, chỉ biết đẻ trứng thôi!


      Hai người ồn ào ở chỗ, chợt thấy Điền Phúc Sơn vội vã tới.


      Tông Chính Lâm nhìn Đại quản dù thấy hai người ở cùng chỗ cũng lảng tránh, liền biết có chuyện quan trọng. Buông Mộ Tịch Dao ra, đỡ nàng đứng ngay ngắn, phất tay miễn lễ.


      ”Điện hạ, Bình tu nghi ổn. Hoàng thượng và Bát hoàng tử trông chừng, các chủ tử hậu cung cũng đều qua đó.”


      Bát hoàng tử năm nay cả tuổi mụ mới mười bốn, Bình tu nghi là nhị phẩm Cửu tần, Tông Chính Hàm vẫn luôn do Bình tu nghi tự mình dạy dỗ, nên tình cảm sâu sắc.


      Vẻ mặt Tông Chính Lâm hơi ngưng lại. Lúc này, nếu Bình tu nghi mất , thế lực của các nơi tất có biến động. Huynh trưởng của Bình tu nghi chính là vị quan mà Nguyên Thành đế trọng dụng , Tây tổng binh Trần Ngạn Khuê .


      Mộ Tịch Dao cũng suy nghĩ như Tông Chính Lâm, trong nháy mắt liền biết tình thế có biến.


      “Điện hạ có chuyện quan trọng cần làm, thiếp cáo lui trước.” xong quỳ gối thi lễ, liền rời khỏi.


      ”Đợi .” Tông Chính Lâm thấy nàng sắp rời , lập tức gọi Vệ Chân tiễn người tới hậu viện. “ đường cẩn thận.” Nữ nhân này thường xuyên gây cho chút gấy rối, cho người trông nom nàng yên lòng.

      Mộ Tịch Dao trở lại Đan Như Uyển, mất hứng thú ăn cơm.

      Bình tu nghi vậy mà lại có bệnh tình nguy kịch? Kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện này.

      Nếu bà ta vào lúc này, Nguyên Thành đế tất nhiên thấy áy náy với Bát hoàng tử, có ý muốn bồi đắp. Hơn nữa nhà mẹ đẻ của Bình tu nghi khá có quyền thế trong quân đội, Chọn đúng vào lúc này, bà ta đúng là chọn đúng thời gian. Người đàn bà này…


      Kiếp trước ngoại trừ Tông Chính Lâm ra, người có cơ hội đoạt ngôi nhất, phải là Ngũ hoàng tử Tông Chính Minh, mà là Bát hoảng tử Tông Chính Hàm. Người này tâm tính cứng cỏi, cực kì biết nhẫn, hơn nữa còn lạnh lùng, ra tay ngoan tuyệt. Đây quả thực là con sư tử con bị người khác bỏ qua.

      Nếu vào cuộc sớm hơn, vậy việc tranh giành đoạt ngôi ở kiếp này càng thêm khốc liệt.
      minhhanhng, levuong, Phong Vũ Yên33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :