1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 71: Hỏi Ý

      Edit: Thanhfuong


      Thuận Hòa đường!, ba chữ to trước mắt, Cố Thập Bát nương chỉ cảm thấy não trung oanh tiếng.

      Nàng nhịn được, xoay người hướng phía sau chay, lúc này phố đông, miễn được va chạm.

      “ Này tiểu nương thế nào? “ “ thế nào vậy?”

      “ Tiểu nương tử thế nào”

      hơi chạy qua con đường, Cố Thập Bát nương mới dừng chân lại, đứng bên đường thở sâu, tâm nàng còn tại phanh phanh nhảy, mồ hôi ướt áo.

      Nàng thế nào , nơi nào, thế nào, nơi nào...

      Nàng cắn chặt môi dưới, rất lâu mới bình phục lại, suy nghĩ, lại xem xem phương hướng mới lần nữa hướng phố .

      Lấy trí nhớ trong quá khứ, nhìn bốn phía , liền thẳng phía tây , mua chút thiên ma từ mấy người hái thuốc, cùng số công cụ cơ bản để bào chế dược liệu, số tiền hôm nay nàng dung hết rồi

      “ Tiểu nương tử muốn bào chế dược liệu?” Tiểu hỏa kế bán công cụ bào chế hỏi” Để chính mình dung?”

      Cố Thập Bát nương đem bàn chải thiết đao cất vào giỏ đựng dược, ngồi xổm xuống cõng, có chút hơi nặng. Tiểu hỏa kế vội vàng vịn giỏ dược, đưa chân giữ cho nàng

      “ Cám ơn” Cố thập Bát nương vội cừoi cảm kích , mặt đáp lời , là bán”

      “Bạn dược liệu sao?” Tiểu hỏa kế hỏi, nhưng thấy hiếm lạ

      “ Tiểu nương tử tự bào chế dược liệu, vậy bằng lều thi vấn đáp thử…: Tiểu hỏa kế cười

      Lều thi, cũng là quan bán dược, đây là nơi về nghề dược, các Phương pháp bào chế dược để bán cho các hiệu thuốc bắc, hoặc cung cấp người chuyên chế dược, hoặc các nguyen vật liệu, hoặc các dược trang đến thu mua dược liệu từ các địa Phương

      Cái này, Cố Thập Bát nương hiểu , muốn đến xem ở đó lại có thể có thổ sản vùng núi, trung dược , thiết dược, dễ dàng phân chia. Cái đó cũng chỉ có tại các châu phủ lớn mới có phân hóa như vậy, các địa Phương chỉ có dược hành được bán tại các hiệu thuốc bắc được phân chia như vậy

      “ Ah, Lều dược muốn chiêu công?” Cố Thâp bát nương hỏi

      “ Đúng vậy, xa…” tiểu hỏa kế chỉ ngón tay “ Đại hữu sinh…Nghe bọn cần người gấp,số lượng lớn, nhân thủ đủ

      Cố thập bát nương khỏi gật gật đầu, rất đáng phải nhìn xem.

      Dựa theo tiểu hỏa kế chỉ điểm, Cố Thập Bát nương tới Đại Hữu Sinh dược lều, ở đây gồm 3 gian, thỉnh thoảng có hỏa kế gánh vác bối nâng bao tải tiến tiến xuất xuất.

      người trung niên có chòm râu dê dựa vào quầy cán hạt dưa, nhìn nhóm tiểu hỏa kế bận rộn

      Cố thập bát nương khiếp sợ, tiến đến vấn an

      "Tiểu nương tử muốn mua cái gì?" Chòm râu dê lập tức đứng vững, mang thói quen ôn hòa cười hỏi. Bọn buôn bán được trông mặt mà bắt hình dong, này là quy củ cơ bản.

      "Là như vậy." Cố Thập Bát nương hoàn lễ, "Ta nghe các ngươi thiếu người, cho nên tới xem."

      "Nga?" Chòm râu dê đánh giá nàng, nhi nữ bần hàn ra làm công phải chuyện hi hãn gì, dược lều bọn thiếu nương, tức phụ, bà tử làm công nhân lao động giản đơn chuyên bào chế dược liệu cơ bản

      "Là như vậy, công nhân lao động giản đơn chúng ta cần.." Chòm râu dê quơ quơ bờ vai, thẳng thắn .

      "Các ngươi cần như thế nào?" Cố Thập Bát nương vội hỏi.

      Chòm râu dê cười cười, nghe giọng điệu tiểu nương này, chẳng lẽ nào bọn cần cái gì nàng đều có thể làm?

      "Chúng ta sao?" đảo tròn mắt, "Cần nhất người trông coi thủy thẩm."

      Nướng Lưu công, chưng dược, cần thiết đúng Phương pháp, hoặc trông công thủy thẩm, hoặc hỏa công

      Chòm dâu rê cần thủy thẩm, chính là người xem xét dược được chế thủy tịnh có đúng cách hay

      Cố thập bát nương đầu óc nhanh chóng đem thư thương ghi lại phương pháp thủy chế lần. “ vấn đề, ta có thể làm được” Nàng trần đầy tự tin, gật gật đầu : “ tẩy, ngâm, ta có thể làm được hết”

      Chòm râu dê thấy nàng lập tức ra vài loại phương pháp thủy chế, khỏi có chút ngoài ý muốn.

      "Ta từng làm bào chế sư phó." Cố Thập Bát nương lại bổ sung nhất câu, mặt vội bày dược trong sọt, đem thiên ma cùng với chế dược công cụ đưa xem.

      Tiểu nương này thực bào chế dược liệu? Chòm râu dê có chút tin, mặt chợt có chút lúng túng.

      Thấy biểu tình của chòm râu dê , Cố Thập Bát nương khỏi tự mình cười nhạo chút, xem ra chính mình lại nghĩ nhiều, ngừoi ta bất quá là thuận miệng giỡn.

      Thấy tiểu nương mặt tức ảm đạm, chòm râu dê biết nàng hiểu, tâm lý có chút áy náy cũng có chút kinh ngạc.

      Đây là tiểu nương biết nhìn mặt, phản ứng rất linh mẫn.

      Gia đình nào có nữ nhi tự ra làm công , phàm là ra, tất cả đều là điều kiện tốt .Chòm râu dê tâm lý có chút rầu rĩ.

      "Là như vậy, tiểu nương tử, " nghĩ nghĩ, mang mấy phân áy náy, "Ta tin tưởng ngươi là bào chế sư phó... Chỉ là, này thủy thẩm trông coi là công việc trọng đại..."

      Gặp cấp chính mình nhận lỗi, Cố Thập Bát nương có chút ngoài ý muốn cũng có chút cao hứng, này chí ít chứng minh trong mắt người này là tôn trọng nàng.

      “ Ta biết, thư , chia lãi ba phần, thấy thủy thẩm là trọng yếu” Nàng hé miệng cười, mặt vừa ảm đạm đảo qua rạng rỡ lại

      Thấy tiểu nương cười, chòm râu dê thở ra, ánh mắt nhìn tay tiểu nương, mắt nhĩn xem, có lẽ thực là bào chế sư phó.

      “ nếu thiếu người, tat hay tiểu nương tử ngươi lưu ý: Chòm râu dê cười

      Cố Thập Bát nương cảm ơn, ngẩng đầu nhìn cửa hàng chiêu bài, lại hỏi: "Na các ngươi thu dược liệu ?"

      "Bình thường thu, ta ra dược tất cả cho Đại Hữu Sinh hào, dám loạn thu dược." Chòm râu dê giải thích .

      Xem tới muốn nghĩ bán tịnh chế hảo dược liệu, chỉ sợ dễ dàng, tốt nhất là chính mình khai dược …chính mình khai được…Cố Thập Bát nương hỏi than thở.

      "Đa tạ đại thúc nghe ta hỏi thăm." Cố Thập Bát nương nhìn thi lễ cáo từ, cõng giỏ dược lên.

      "Chao ôi, có." Chòm râu dê nghĩ tới chuyện, gọi nàng lại, muốn chuyện lại có điểm chần chờ.

      "Đại thúc còn có cái gì phân phó?" Cố Thập Bát nương hỏi.

      "Muốn thu dược liệu lại là có mục, có thể thu mua bên ngoài..." Chòm râu dê chần chờ .

      "Là cái gì?" Cố Thập Bát nương vội lại cao hứng trở lại.

      "Có khách điểm muốn mua lượng thiềm tô lớn...." Chòm râu dê , "Tiểu nương tử, ngươi có khả năng chế thiềm tô?"

      Thiềm tô còn gọi là cóc độc, tên như ý nghĩa, mà đầu cóc phân bố độc, nhiều độc.

      Cóc, bình thường gặp, tránh còn kịp miễn bàn lấy máu thịt nó

      “ Có bao nhiêu chúng ta lấy bấy nhiêu” chòm raua dê bổ xung câu

      "Đa tạ đại thúc." Cố Thập Bát nương mặt giãn ra cười, lại lần nữa cảm ơn.

      Chòm râu dê tay vuốt chòm râu tiếu có gì, hòa khí sinh tài mà thôi.

      "Chính là này trời lạnh, con cóc dễ tìm...." , "Tiểu nương tử có thể ra ngoại thành , ra ngoài ao đầm bờ sông..."

      "Cám ơn đại thúc..." Cố thập bát nương lại lần nữa cảm ơn, ra Đại Hữu Sinh.

      đường trở về, nàng do dự nhiều lần, vẫn là chậm rãi đến dược hành đầu phố, đứng ở phía sau cây đại thụ lẳng lặng xem Thuận Hòa đường.

      Tấm biển xanh Thuận hòa đuờng ghi năm chữ cái to do danh sĩ tiền triều Ngụy Yên Thanh viết tự tau lên, nhiều năm liền có thay đổi, , , từng có lần thiếu chút nữa liền muốn bị đổi , lúc đó tất cả mọi người đều muốn bán nó , chỉ có nàng kiên trì, tiếc than mình , bạc mặt, quan tâm phí lực thuyết phục sư phó, hỏa kế, chào hang khách thương , mục đích chỉ là vì mình được trượng phu chấp nhận, thích….

      biết đứng bao lâu, thẳng đến có hạt tuyết rơi mặt, CốThập Bát nương ngẩng đầu, mới phát trời u ám.

      Gió thổi bảng quảng cáo Thuận Hòa đường rung động, có hai tiểu hỏa kế rụt đầu vào tay áo chạy ra, đem bảng quảng cáo xuống, tựa hồ phát có ánh mắt chăm chú nhìn, liền quay đầu nhìn tới bên này.

      CốThạp bát nương vô ý thức đem bóng dáng dấu tại đại thụ, chỉ cảm thấy tâm nhảy dồn dập, tái thăm dò , hai tiểu hỏa kế sớm vào trong.

      Nàng khỏi tự cười giễu, sợ cái gì, nàng bây giờ phải đại thiếu nãi nãi bị bọn đuổi ra khỏi nhà, nàng bây giờ cùng bọn hề liên quan.

      phố người đường tăng tốc bước nhanh, tuyết hạt càng lúc càng lớn, Cố Thập bát nương, nắm chặt cổ áo, đem dược giỏ dược chậm rãi xoay người về phía nhà.

      được đoạn, nàng quay đầu lại xem, Thuận hòa đường , chữ to thẳng tắp ở trong mắt. Tay nàng khỏi nắm chặt, tâm lý đột nhiên lên ý niệm

      Ta muốn có nó!

      Ta nhất định muốn có nó! Ta muốn biển Thuận Hòa đường Thẩm thị môn bị thay thế! Biến thành ta Cố Thập Bát nương dược đường.

      sai, đây mới là vận mệnh nên có của Thuận Hòa đường, mệnh trước là ta bảo trụ nó, tại vận mệnh Thẩm gia có ta, như vậy Thuận Hòa đường tự nhiên cũng giữ được, cho nên liền thể tiếp tục treo lên Thẩm thị danh hào!

      Cố Thập Bát nương hít thở mấy hơi, toàn thân sung mãn, chân hạ bước chân trở nên nhàng mà kiên định.

      Hai chiếc xe ngựa trước sau chạy qua bên cạnh nàng , qua xa, trong đó chiếc lại vội vàng dừng lại, xe ngựa phía sau lập tức cùng ngừng, cái nuơng thân hình cao gầy mười bảy mười tám tuổi từ phía sau xe ngựa nhảy xuống dưới, vội vội vàng vàng tới phía trước xe ngựa cạnh, nghiêng tai nghe xe nội nhân mấy câu , sau đó xoay người cười tít mắt hướng cố thập bát nương tới.

      "Thập bát tiểu thư..." Nàng kêu.

      Cố Thập Bát nương ngẩng đầu, tựa hồ cảm thấy gặp qua ở đâu đó.

      nương thi lễ tự giới thiệu : "Thập Bát tiểu thư nhận được ta? Hầu là nguời của tam nãi nãi gia, hôm trước gặp qua..."

      Nàng gặp qua tự nhiên chính là chỉ tại nhà tộc trưởng, thương nghị căn nhà cửa hàng ngày đó, Cố Thập Bát nương ràng.

      "Tam nãi nãi trời tốt, tiểu thư ngươi lại cầm nhiều thứ, hãy lên xe, đưa ngươi trở về." Tiểu tỳ nữ tiếp, chuyện hướng phía sau chỉ chỉ.

      Tam nãi nãi? Cố Thập Bát nương ngẩng đầu nhìn lại, gặp chiếc xe ngựa dần dần xa.

      Tam nãi nãi chính là người ngày đó tại đại sảnh trưonửg tộc chỉ ra cho nàng người vừa hô là lục thúc thúc. Hoi Tào thị, Thập bát nương mới biết nàng trong cố gia có vai vế rất lớn

      Tam nãi nãi danh kêu Hoàng Thế , xuất than Biện Kinh vọng tộc , bất quá là từng, lúc trước đại kim đánh bất ngờ xuôi nam, đại quân Đại Chu tan tác, thượng kinh thất thủ, hoàng thất quý tộc quyền quý nhóm nhao nhao hướng nam chạy trốn, kiếp này hủy gần phần ba danh gia vọng tộc, rất may, Hoàng gia cũng bị mất phần ba.

      Thế gia tiểu thư lưu lạc Giang nam, cơ duyên xảo hợp, có mối hôn gả cho người làm vợ kế, trượng phu đó chính là bào đệ của Cố gia tộc trưởng , cũng chính là đương nhiệm tộc trưởng trường Xuân thúc thúc tên Cố Thiệm, lúc đó tân lang vừa mới đại thọ 60 tuổi


      Ba năm sau, Cố thiệm qua đời, Hoàng Thế hai mươi tuổi thành quả phụ, bây giờ 10 năm, sau khi lão tộc trưởng chết , nàng liền trở thành người có vai vế lớn nhất Cố gia

      Nữ tử tuổi xuân tươi đẹp , nhưng vĩnh viễn là tố y, thoa son phấn, trong tộc có quyền trách người cầm quyền , có thể hỏi việc trong tộc, nhưng mỗi ngày chỉ đóng cửa tại gia viết chữ, chưa đến 30 nhưng có dấu hiệu tuổi già đơn

      Nàng tuy tuổi, nhưng người trong tộc dám coi thường nàng, tuy rằng sau lưng tránh khỏi có người bâyj, nhưng trước mặt nửa điểm tâm tư cũng dám để lộ. Nghe , trước đây có tay ăn chơi trong tộc mang long gây rối, ngôn ngữ có chút mạo phạm, tam nãi nãi còn chưa gì, tộc trưởng liền mang quyền trưởng tộc lập tức đem con cháu người đó đuổi khỏi Cố gia, cả nhà người đó bị đuổi, xóa tên khỏi gia phả

      Thời này, bị đuổi khỏi gia tộc, xóa tên giống như phán tử tội, kết cục cực kỳ thảm, chán động tòan gia tộc, từ đó người nào dám đối với vị góa phụ trẻ tuổi tam nãi nãi bất kính.

      Tam nãi nãi tính tình thanh lãnh, trước giờ cùng tộc nhân lui tới, cũng nhìn ai bằng con mắt khác. Cố thâp bát nương trước kia căn bản biết gia tộc còn có nhân vật Cố Nhạc Vân này miễn bàn đến thê tử nữ nhi.

      Như vậy, hôm nay người nhìn nàng với con mắt khác, cùng việc ở đại sảnh của tộc trửong có hay có quan hệ???

      :” Thập bát tiểu thư mời lên xe, người xem, tuyết lớn quá…” Tỳ nữ mỉm cười nhắc nhở.

      Cố Thập Bát nương từ kinh ngạc lấy lại tinh thần, cái gì đa tạ, cùng nàng lên xe ngựa.

      “ Nô tỳ lên xe, thỉnh thập bát tiểu thư tạm nhường chút” tỳ nữ cười , mặt đưa nang cái lò sưởi tay, “ Tiểu thư ôm cho ấm tay…”

      Xe ngựa trải thảm bách hoa, đong đưa túi thơm lan tỏa, đời trước, than là Thẩm gia thiếu nãi nãi nàng cũng có được xe ngựa tốt như vậy, thực là điểm cũng bằng

      Cố Thập Bát nương có cự tuyệt, tay tiếp lò sưởi cảm ơn, tỳ nữ rất khéo léo, thân thiện , cũng có hỏi ngươi làm cái gì, mà là giới thiệu vài phong thổ nhân tình ở Kiến Khang, rất nhanh, xe ngựa liền đến nàng cửa nhà.

      "Thập Bát tiểu thư chậm chút." Tỳ nữ xuống xe trước, bật dù sau đó che cho nàng.

      "Đa tạ." Cố Thập Bát nương .

      Phu xe đem nàng giỏ dược muốn vào nhà.

      "Ta tới đây." Cố Thập Bát nương cười , mặt xem tỳ nữ, "Thay ta cám ơn tam nãi nãi."

      Tỳ nữ cười Thập Bát tiểu thư khách khí, liền thêm nữa ngồi xe ngựa .

      Tuyết rơi ngày càng nhiều, Cố Thập Bát nương nhìn huớng xe ngựa đến xuất thần, phía sau phát ra thanh của bước chân, nàng quay đầu nhìn, phía bên cạnh của bức tượng hình ngựa bằng đá xuất hai bong người

      Tuyết than bọn họ rơi tầng, hai mái đầu trắng như mang mũ trắng
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 72: BÁO ÂN
      Edit: Thanhfuong

      “ Tiểu thư…” bé dừng chân lại, giọng như muỗi kêu

      Đây là nữ hài tử, bong tuyết đầy cả người, ngăn cản tầm mắt Cố Thập Bát nương, nhìn thấy mặt mũi nàng

      "Ngươi tìm ta?" Nàng mở miệng hỏi, ngưng thần đánh giá bọn .

      Ánh mắt nhìn nữ hài tử, bên cạnh nàng là vị thiếu niên gầy trơ xương, tóc tai tán loạn, mơ hồ nhìn thấy cằm nhọn, đôi môi mỏng gắt gao khép lại

      Thấy Cố Thập Bát nương đánh giá bọn , thiếu niên hốt hoảng quỳ xuống, đập đầu xuống

      “ làm cái gì vậy” Cố Thập Bát nương rất ngoài ý muốn

      Nữ hài tử lúc này cũng quỳ xuống, dập đầu , thanh run run “ Linh Bảo Nhi tạ ơn đại ân đại đức tiểu thư cứu mạng…”

      Cứu mệnh? Cố thập bát nương ngẩn ra, đến gần mấy bước, xem ra tiểu nữ hài tử sợ hãi, than mình run run

      “ Nga, là người nha” môi nàng hiển tia cười ấm áp, ánh mắt lạc sang thân hình thiếu niên kia

      trận gió thổi qua, bong tuyết bay múa thành mảng, bất quá, nhìn bong tuyết bay múa, thiếu niên mang đến cảm giác ôn nhu bao phủ ở chính mình

      Thiếu niên hơi hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống

      “ ngươi tốt chưa” Giọng nữ chút che dấu kích động, “ Này quá tốt..,”

      Nàng , theo sau thanh thấp chìm xuống “ Này quá tốt…”

      Nàng lần, lần này tựa như thanh thở dàu, tựa hồ tận trong tâm có chút sầu,

      “ Các người đứng lên” Cố thập bát nương lui sau mấy bước, duỗi tay nâng tiểu nữ hài

      Tiểu nữ hài lại gõ cái đầu, mới thuận theo đứng lên, thiếu niên chần chờ chút.

      "Ngươi thân thể vừa khỏi, đứng lên.."Mắt vươn về trước tới đây nhất đôi bàn tay đem cánh tay nhàng vừa đỡ.

      Thiếu niên liền đứng lên.

      "Này tuyết rất lớn, các ngươi mau trở về thôi." Cố Thập Bát nương .

      "Tiểu thư, " tiểu nữ hài đưa mắt nhìn ca ca, dường như hạ quyết tâm , “ Tiểu thư cứu ca ca Linh Bảo Nhi, Linh bảo Nhi nguyện ý làm nô tỳ tương báo…”

      Cố Thập Bát nương nghe vậy, cười, lắc lắc đầu.

      "Tiểu thư, ta là thực, Linh Bảo Nhi phát thệ, ai cứu ca ca, Linh Bảo Nhi đời này kiếp này chính là nô tì của nàng...." Tiểu nữ hài cho rằng nàng tín, bận bịu , liền phải lạy hạ.

      " phải, ta tín." Cố Thập Bát nương vội vươn tay ngăn lại nàng, "Ngươi cần như thế tạ ta...."

      Nàng ngừng khắc, "Này là ngươi mệnh hảo...."

      Ta mệnh hảo? Linh Bảo Nhi kinh ngạc nhìn nương trước mắt so chính mình lớn hơn được bao nhiêu, nàng Linh Bảo Nhi lớn như vậy trước giờ người nàng mệnh tốt, chính là chính nàng cũng cảm thấy.

      Phụ mẫu đều chết, xa rời quê hương, lưu lạc ăn mày, bị người khi dễ, áo cơm , sinh tử bất định...

      Vậy mà kêu mệnh hảo?

      "Ca ca..." Nàng duỗi tay sợ hãi lôi kéo thiếu niên trầm mặc đứng yên bên cạnh.

      "Ta thiếu ngươi mệnh." Thiếu niên mở miệng . Thanh có chút khàn khàn, mang thương bệnh suy yếu chưa lành.

      Cố Thập Bát nương cười cười, " nhanh , tuyết càng rơi xuống càng lớn, ngươi tại thân thể còn tốt, nhanh ."

      Nàng xong, xoay người , xách lên giỏ dược, hướng cửa đến.

      "Tiểu thư...." Tiểu nữ hài ở phía sau kêu, người cũng cùng lên, "Tiểu thư...." Nàng vội vàng quỳ xuống.

      "Ngươi này là làm gì..." Cố Thập Bát nương xoay người thở dài, "Ta quá, là ngươi hảo mệnh, vừa lúc ta qua, nếu như ngươi mệnh hảo, liền gặp được ta..... Có người.... mệnh tốt như vậy ."

      Nàng tới đây, than thở, mới tiếp, "Như vậy ta cũng giúp được ngươi, cho nên, ngươi xem, này liên quan gì tới ta, ngươi muốn cảm tạ là chính ngươi."

      Đây kêu cái gì đạo lý? Tiểu nữ hài hòa thiếu niên cùng sửng sốt, liếc nhau, lúc nhìn lại Thập Bát nương đẩy cửa vào trong.

      "Tiểu thư..." Tiểu nữ hài còn muốn đuổi theo, bị thiếu niên duỗi tay kéo trụ.

      "Chúng ta ." Thiếu niên thấp giọng .

      "Chính là, ca ca...." Tiểu nữ hài có chút chần chờ.

      Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cửa lớn, mặc dù người nữ hài mặc mộc mạc, nhưng những chữ to bảng hiệu vẫn thể phú quý uy nghi, thiếu niên chuyện tiếp, kéo tiểu nữ hài vào trong gió tuyết

      Đêm khuya, viết xong nét bút cuối cùng , Cố Hải duỗi cái lưng mỏi, chà xát tay.

      Cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, Tào thị bưng ly trà nóng hầm hập tiến tới

      “ Nương, người ngủ sớm chút, đừng mang trà cho ta “ Cố hải vội đứng lên tiếp ly trà



      "Nương lại mệt mỏi, sớm sớm ngủ cái gì." Tào thị mỉm cười , nhìn nhi tử uống trà.

      “ tuyết còn rơi a…” Cố Hải nhìn cửa, ngoài đó sân đầy tuyết, “ muội muội cũng ngủ?’’

      “ Cũng đọc sách “ Tào thị nhìn phòng mình, cửa sổ lộ ánh đèn màu cam, tâm có chút đau

      "Nếu Muội muội là nam hài tử, chăm chỉ như vậy nhất định có thể trúng trạng nguyên.." Cố Hải cười , "Quả thực so ta còn cố gắng hơn..."

      Tào thị cười bưng chén ra , Cố Hải nhìn ánh đèn phòng , hoạt động đôi tay, tiếp tục ngồi xuống, bắt đầu đọc sách.

      Ngày thứ hai, ăn xong bữa sáng, Cố Hải quét xong tuyết trước cửa, rồi mới ra khỏi nhà, Cố Thập Bát nương đuổi theo.

      "Ca ca, chờ ta chút, chúng ta cùng nhau ."

      Cố Hải dừng bước cười chờ nàng, gặp nàng mang cái nắp giỏ trúc, lại cầm cái xẻng .

      "Ngươi muốn làm cái gì ?" Cố Hải hiếu kỳ hỏi.

      Huynh muội ra khỏi nhà, thiếu vết tích xe ngựa nghiền áp, ngã tư đường bên kia, thiếu những gã sai vặt quét tuyết soạt soạt

      "Ngày đầu đến trường thế nào?" Cố Thập Bát nương hỏi.

      Nghiêng đầu nhìn muội muội mặt khẩn trương, Cố Hải cười, duỗi tay vuốt xuôi đầu mũi nàng.

      "Rất tốt." .

      "Có người coi thường huynh ?" Cố Thập Bát nương hỏi.

      " có." Cố Hải cười .

      Thanh Xe ngựa từ phía sau truyền tới, huynh muội vội hướng ven đường, nhường đường.

      "Hải, ngốc đầu gỗ..." Cố lang từ trong cửa xe thò ra nửa thân thể, ném tuyết cầu

      Cố Hải vội dùng tay áo chắn bên thân, tuyết cầu tại đầu vai lưu lại mảnh tuyết trắng, tiếng cười cạc cạc kèm với thanh xe ngựa xa.

      Huynh muội liếc nhau, Cố Hải nhếch miệng cười, Cố Thập Bát nương nhìn , chậm rãi cũng cười.

      "Muội muội, ngươi cứ yên tâm ." Thiếu niên vỗ vỗ đầu vai muội muội, làm như trêu chọc làm như nghiêm túc.

      Cố Thập Bát nương gật gật đầu, cười tiếng hảo, tại giao lộ tách ra , nhìn tấm lưng thẳng thắn bước nhanh như gió của Cố Hải.

      Giờ đây, ca ca phải bởi nhóm hài tử trào phúng, tiên sinh trách phạt mà ghét học ...

      Cố Thập Bát nương là đến thành ngoại thành, phát phía sau có người.

      Nàng dừng chân lại , liền quay đầu xem, cho đến khi nhìn thấy tấm áo đơn mùa đông nát của nam hài tử từ phía sau cây.

      "Là ngươi?" Cố Thập Bát nương nhìn, nhận ra thiếu niên này.

      Ngày đó trong tuyết nhìn ràng, lúc này nhìn hơn, lớn tuổi hơn nàng, ước mười bốn mười lăm tuổi, vóc người cùng Cố Hải tương tự, bất quá so Cố Hải còn muốn gầy yếu hơn, tóc bị gió thổi lên, lộ ra vết sẹo cái trán thẳng đến khóe mắt cùng nhau sưng đỏ.

      "Có gì ?" Cố Thập Bát nương lại hỏi.

      "Báo ân." đáp, thanh xa xa ném tới đây, mang mấy phân rét lạnh.

      Cố Thập Bát nương liền cười cười, khoát tay áo, " , ."

      Nàng xoay người tiếp hướng sông đến, xem người thiếu niên ở phía sau xa gần, đùi vết thương tốt, rất lưu loát.

      Mùa đông con cóc dễ tìm nhưng là dễ bắt, ướt lạnh, dễ tìm kiếm, trừ ngẫu nhiên đào ra hai con rắn , rất dễ liền bắt nửa sọt cóc,.

      Cố Thập Bát nương tựa hồ rất cao hứng đứng ở trong vũng bùn bận rộn, sợ lạnh cũng sợ bẩn, phía sau lưng nàng thiếu niên có chút nghi ngờ, nghe đến nàng đột nhiên hét lên tiếng, còn chạy tới, liền gặp con rắn bị nữ hài tử hù dọa.

      Sau đó nữ hài tử chụp lồng ngực, miệng nguy hiểm nguy hiểm , nhưng xoay người lại tiếp tục đào.

      "Ngươi làm cái gì?" rốt cục nhẫn được, lên hỏi.

      "Bắt con cóc." Cố Thập Bát nương đầu cũng ngẩng nhìn, dùng bọc vải rách tay ấn chặt con cóc, nhét vào bên cạnh giỏ trúc.

      "Bắt này cái... Ăn sao?" hỏi.

      "Đúng rồi, " Cố Thập Bát nương cố ý , mặt ngẩng đầu xem , "Muốn nếm thử ?"

      Thiếu niên có biểu tình.

      Cố Thập Bát nương liền cười, nhìn giỏ trúc, sắp đầy, thân thể đứng thẳng, đem bọc tay vải rách ném bỏ , xách giỏ trúc lên bờ.

      Này lần thiếu niên cũng có chạy tới đây, mà là đứng tại chỗ, động.

      "Uy, " Cố Thập Bát nương nghĩ nghĩ, xoay người quơ quơ tay lý giỏ trúc, "Này cái này thể ăn, có độc."

      Thiếu niên đứng nhúc nhích cũng cái gì phản ứng, gió se lạnh, thấm vào quần áo

      Cố thập bát nương chợt thấy tâm có chút đau, bất quản thế nào, nàng và ca ca còn có quần áo vải xuyên gọn gàng, sạch , nhưng hài tử này…

      Nàng than thở, xoay người chậm rãi , ở giữa quay đầu xem, nhưng thiếu niên thấy nữa.

      Con cóc bắt được, nàng lập tức dựa theo sách tả, bắt đầu chế thiềm tô, bất quá, nàng uể oải nhìn, hầu như chỉ toan những con cóc bằng bàn tay.

      Như vậy đến khi nào mới có tiền, càng miễn bàn mua được hiệu thuốc bắc Thuận Hòa đường

      “ Thập bát nương…” thanh Tào thị ngoài cửa vang lên

      Cố Thập Bát nương từ người lấy bạc nhét vào gầm giường, Tào thị đẩy cửa tiến tới, tay xách nhất cái giỏ trúc, mặt bị dọa trắng bạch.

      "Này là ngươi bắt?" Nàng hỏi.

      "Cái gì?" Cố Thập Bát nương tới, mở ra cái nắp nhất xem, thế nhưng là sọt cóc.

      "... Sao lại ném ở ngoài cửa lấy vào..." Tào thị .

      Cái này... Cố Thập Bát nương tưởng tượng, liền đoán được, nhất định là thiếu niên bắt, hài tử này thực.....

      "Nga, là, ta quên." Nàng này lời tiếp tới đây, "Nương, ta vội."

      " ." Tào thị nhất tiếu, xem nữ nhi đến thu thập dùng cho gian phòng chế.

      "Nương, ngươi để ý chút, đừng đụng vào đó.." Cố Thập Bát nương lại từ bên trong cửa ló đầu, "Có độc.."

      Tào thị gật gật đầu, , "Ngươi cũng cẩn thận .."

      Những ngày sau, mỗi ngày đều có sọt cóc đưa tới, Cố Thập Bát nương bờ sông lại gặp được nam hài tử, chắc hẳn là từ sông khác bắt.

      Trốn tránh ở phía sau cửa, nghe bước chân tiếng vang lên, Cố Thập Bát nương đột nhiên kéo cửa ra, lại thấy nam hài tử, mà là tiểu nữ hài mặt bị đông lạnh đỏ bừng.

      "Tiểu thư.." Nàng cũng giật nảy mình, sợ hãi chạy cũng phải được, ở lại cũng xong.

      "Ngươi bắt?" Cố Thập Bát nương có chút ngoài ý muốn, xem tiểu nương lộ ra ở ngoài tay áo tràn đầy nứt da tử hồng tay.

      "Là ca ca bắt.." Tiểu nữ hài thấp giọng , ".. Tiểu thư đừng sinh khí.. Chúng ta chỉ là nghĩ giúp ngươi làm chút chuyện.."

      " sao, cám ơn các ngươi." Cố Thập Bát nương thanh nhu hòa mấy phân, xem na tiểu nương lộ ngón chân hài, "Tiến tới ngồi chút, ăn ly trà nóng..."

      Tiểu nữ hài xua tay, ", , dám quấy rầy tiểu thư.. Ta lúc này .."

      hoàn quả quay đầu liền chạy, lại để ý, chân trượt ngã, giày rơi ra, rớt ở ven sông.

      "Ngươi sợ ?" Cố Thập Bát nương vội chạy tới muốn phù nàng.

      "Thế nào?" Nghe đến động tĩnh Tào thị cũng ra, thấy tiểu hài tử đầy tuyết và bùn, giật nảy mình” Này hài tử nhà ai…”

      chậu nước nóng đưa đến, tiểu nữ hài khỏi run

      “ Đừng sợ đau, ngâm rất nhanh …” Tào thị đem cặp chân tiểu nữ hài ngâm vào nước nóng

      Đau đơn khiến tiểu nữa hài toan thân phát run, nước trà nóng muốn đổ. Cố Thập Bát nương duỗi tay vịn chặt.

      “ Cám ơn phu nhân, tiểu thư…” Tiểu nữ hài rơi nước mắt, nức nỏ

      Lau nhanh, thay bộ quần áo cũ của Thập Bát nương, nàng quỳ mặt đất hướng Tào thị dập đầu

      “ Cám ơn phu nhân long dạ bồ tát “ Nàng khóc ròng \.

      Cố thập bát nương cười , nâng nàng lên, xem trước mặt được sạch , lộ ra tướng mạo thanh tú

      “ Như vậy, ngươi cùng ca ca chính là ăn mày để sống?” Tào thị hỏi

      Mới vừa nghe các nàng , Tào thị ăn chay, tin phật đối với nữ nhi xuất thủ tương trợ rất vui mừng, đồng thời nhàng thở ra, mấy ngày nay nàng cảm thấy nữ nhận có nhiều lệ khí, xem ra mình lo nghĩ nhiều, nữ nhi vẫn như trước kia, nhu thuận và thiện lương

      Tiểu nữ hài gật gật đầu, "Ta kêu linh bảo, ca ca kêu linh nguyên....."

      "Ngươi ca ca na sao lại bị đánh?" Cố Thập Bát nương tùy miệng hỏi.

      Linh bảo sắc mặt tối sầm lại, cúi đầu : "... Đó là do Linh Bảo tốt... Linh bảo đói.... Ca ca... Ca ca trộm người khác.. Tiền..."

      xong, nàng dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy xấu hổ hận được chui xuống đất, thực tế, phải bởi vì nàng bụng đói, mà là ca ca vẫn phải... Tên trộm.....

      Thất thủ cũng là bình thường, nhưng lần bị đánh là tối thảm lần, nếu như phải vị tiểu thư này tặng ngân, chỉ sợ chết...

      "Tạ ơn tiểu thư phu nhân đại ân đại đức.. Linh Bảo làm trâu làm ngựa cũng khó báo đáp.." Nàng khóc quỳ xuống dập đầu.

      Cố Thập Bát nương cười, đoán ra này tiểu nữ hài và ca ca chính là hai kẻ cắp chuyên nghiệp, bất quá này cùng nàng lại có cái gì quan hệ gi? Xoay tống đến quan phủ ?....

      "Hảo, ngươi trở về , " Cố Thập Bát nương cùng Tào thị đưa tiểu nữ hài ra khỏi cửa.

      Linh Bảo Nhi ôm nhất cái bao đồ, bên trong hai kiện quần áo cũ của Cố Hải.

      Xem nàng lại muốn quỳ xuống, Cố Thập Bát nương vội vươn tay ngăn lại nàng, "Đừng quỳ, ta quá, là ngươi mệnh hảo thôi."

      Linh Bảo Nhi mạt nước mắt cúi đầu tại tam cảm ơn, này mới xoay người chậm rãi .

      "Thực đáng thương..hài tử cha mẹ.." Tào thị dùng tay áo sát khóe mắt thấp giọng .

      Cố Thập Bát nương xem tiểu bóng dáng xa, định , mà biết gì, các nàng cũng là những người đáng thương, chẳng qua là tại, mà trước kia cũng từng là ăn mày.

      "Nương, khá hơn chưa." Nàng nângcánh tay Tào thị, an ủi Tào thị hoặc như là lầm bầm lầu bầu, "Chúng ta có khá hơn."

      Tào thị gật gật đầu, mỉm cười nhìn nữ nhi, mẹ con xoay người khép cửa.

      Ngã tư đường bên kia, hai gã sai vặt gã sai vặt chính vừa vừa hỏi, tay cầm hai tấm danh thiếp, mấy gã sai vặt quét tước ngã tư đường chỉ điểm, ngừng tại cửa Tào thị .
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 73: Hiểu lầm
      edit: thanhfuong

      "Tìm ta?" Cố Thập Bát nương cũng có dừng tay, miệng hỏi, "Tìm lầm ?"

      Này Kiến Khang thành to như vậy, ai nhận ra nàng , tiểu nữ tử, càng bàn đến danh thiếp đưa đến

      “ Này hôm nay là ngày thứ năm” Tào thị xem tay tính, vẻ mặt nghi ngờ, mở ra xem phía bên trong, “ Bảo hòa đương – Vương Nhất CHương thông báo ngày 17 tháng chạp tới bái yết Cố gia Thập Bát Nương…”

      Quả là tìm chính mình? Còn tái bái yết?

      "Bảo Hòa đường?" Cố Thập Bát nương rốt cục dừng công việc, nàng tự nhiên biết Bảo Hòa đường,rất có tiếng trong nganh dược, hơn nữa đúng là họ Vương

      Đem giấy dầu thu lại, mộc giỏ cóc, cùng Tào thị ra, rửa tay, mới tiếp quá chút danh thiếp xem, càng xem càng kinh ngạc.

      những danh thiếp này, có danh hào nàng nhận thức cũng có nhận thức, có Kiến Khang bản địa , cũng có Châu phủ, nhưng đều giống nhau đó là nganh dược.

      Nàng nhận ra được chủ nhân mấy danh thiếp, đó là đại chưởng quỹ đại dược hành, nhưng đời trước Cố Thập Bát nương cũng có cơ hội cùng những người đó giao tiếp, càng miễn bàn được người gửi danh thiếp, vẫn là cung kính, hoàn toan là hội bối bái kiến trưởng bối

      Này những người đó…điên

      “ Này đó là người nào?”

      Tào thị xem sắc mặt nàng , cẩn thận dè dặt hỏi, "Ngươi... biết ai?"

      " nhận được." Cố Thập Bát nương lúc lắc đầu, lăn qua lộn lại xem xem lại mấy tấm danh thiếp, "những người này nhận sai ?"

      Giọng mói , bên ngoài có tiếng đập cửa , Tào thị xem Cố Thập Bát nương mắt nhìn nhau.

      "Ta nhìn xem." Cố Thập Bát nương đứng dậy ra ngoài.

      Mở cửa, hai gã sai mặc thanh y đứng đó, thần thái cung kính.

      "Các ngươi tìm ai?" Cố Thập Bát nương hỏi, mặt đánh giá bọn .

      "Chúng ta là quán Vũ Châu đồng thận đức dược, đây là danh thiếp chưởng quầy chúng ta." Trong đó việc khom người đáp, đôi tay đưa tấm đại hồng kim danh thiếp.

      "Ai?" Cố Thập Bát nương kinh ngạc đạo.

      "Vũ Châu, đồng thận đức...." Gã sai vặt gặp nàng tiếp, có chút sợ hãi, "Cố nương tử, mạo muội tiến đến, mong rằng thứ lỗi."

      Vũ Châu, đồng thận đức..... này, đó chính là phóng nhãn toàn Đại Chu cũng hạng nhất hạng nhì đại dược hành.....

      "Gửi ta?" Cố Thập Bát nương cảm thấy có điểm buồn cười, chỉ chỉ chính mình.

      "Vâng, cố nương tử, mong rằng cố nương tử chiếu cố nhiều hơn." Gã sai vặt lại lần nữa đôi tay phụng thượng.

      Ai chăm sóc ai a? Cố Thập Bát nương có chút dở khóc dở cười.

      "Muốn ta chăm sóc? Ta chăm sóc các ngươi cái gì? Dược liệu a?" Nàng nhịn được cười .

      Lời vừa ra, gã sai vặt sắc mặt đại hỉ, "Cố nương tử, nếu là muốn bán dược, chỉ cần người cho người đến dược hành phố Thượng Đồng Thận Đức tiếng, chưởng quầy chúng ta chắc chắn tự mình tiến đến..."

      mặt mặt liên tục cảm ơn.

      Cố Thập Bát nương có điểm ngốc, xem này hai người, bọn ý tứ là muốn mua dược của mình?

      "Các ngươi là , mua dược của ta?" Nàng vấn đạo, đồng thời có chút hồ nghi, "Các ngươi biết ta bán dược?"

      Hai gã sai vặt liếc nhau, cúi đầu cung kính : "Đại nương tử đùa."

      Rồi hai người cáo từ mà , Cố Thập Bát nương vẫn cảm giác được có chút hồ đồ, nàng lật xem danh thiếp trong tay, hẳn phải là có người đùa giỡn chính mình ?

      "Đồng thận đức chịu thu dược của ta?" Nàng lẩm bẩm , lại xem cái danh thiếp khác, này đó chẳng lẽ vì là nàng bán dược?

      Nàng khỏi cười.

      "Cười cái gì?" Tào thị hỏi.

      " cái gì, " Cố Thập Bát nương như trước cười, đem tấm danh thiếp ném ở bàn, "Nương, ta nghĩ là hiểu lầm, khả năng sai..."

      con đường này họ Cố nhân rất nhiều, nhưng còn có kêu Thập Bát nương?

      nghĩ.

      "Ta đưa thuốc ." Cố Thập Bát nương đứng lên, bất kể đó có phải là quan dược mơ tưởng mua dược của nàng, chí ít Đại hữu sinh nhất định mua thiềm tô của nàng Vẫn là này đồng tiền kiếm .

      Đại Hữu Sinh dược lều, lại được gặp nam nhân có chòm râu dê.

      " nương chuyện gì?" cái tiểu hỏa kế hỏi, mặt để khăn lau xuống.

      "Ta bán.." Cố Thập Bát nương mới há mồm, liền nghe thấy thiếu nữ vui cười thanh từ ngoài cửa truyền tới.

      "Lăng thiếu gia, đến ngươi gia bảo địa, khả năng cùng chúng ta uống ly trà?"

      giọng nữ kiều mỵ .

      nam tử trong trẻo cười lập tức truyền tới.

      "Đây là tự nhiên, này là nhóm tiểu thư nể mặt.."

      Này giọng nam vừa vang lên, đợi Cố Thập Bát nương chuyện tiểu hỏa kế lập tức ném nàng, bước chạy đến ngưỡng cửa.

      Mấy vị thiếu nữ xinh đẹp xuất tại ngưỡng cửa, bên cạnh là công tử tuấn, tử y hoa lệ, miệng khéo léo cười, nhưng đôi mắt cơ hồ là vẫn nhúc nhích, định ở trong đó thân hình vị thiếu nữ, chút nào che dấu chính mình ái mộ.

      thiếu nữ dung mạo xuất chúng, lúc này chính hé miệng cười yếu ớt, càng phát có vẻ động lòng người.

      Bất quá nhìn thấy Cố Thập Bát nương, nụ cười biến mất.

      "Thập bát nương là ngươi." Thiếu nữ sắc mặt cứng đờ .

      "Tịch nhi thư thư." Cố Thập Bát nương có biểu tình đạo.

      Thấy các nàng biết nhau, bên thiếu nữ nhóm có chút tò mò.

      "Tịch nhi, nàng là muội muội ngươi? “ có người hỏi.

      Cố Nhạc Sơn ấu nữ Cố Tịch hừ tiếng, đem khuôn mặt khả ái hướng nơi khác uốn éo, " tính muội muội, trong tộc của chúng ta mà thôi, tám sào cũng với tới.."

      Xem thiếu nữ trước mắt tuyên bố xa lạ, Cố Thập Bát nương chỉ cười.

      đời trước nàng có quan hệ,đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thời điểm Thập bát nương rất nghe lời, chỉ đông tây, mắng cãi lại, đánh dám đánh lại

      "Lăng thiếu gia.." Tiểu hỏa kế gật đầu nhìn công tử vấn an.

      ánh mắt công ty vẫn ở Cố Tịch Nhi mà động, thấy Cố Thập Bát nương, đương nhiên cũng mắt xem hai người có quan hệ như thế nào.

      "Mười tám nương, ngươi tới nơi này làm cái gì?" Cố tịch gặp Cố Thập Bát nương đối chính mình cái gì phản ứng, khỏi có chút tức giận, làn môi hồng cắn cắn hỏi.

      "Bán dược mà thôi." Cố Thập Bát nương thản nhiên .

      Bán dược? Thiếu nữ nhóm đối với này cái từ rất hiếu kỳ, nhao nhao thầm với nhau.

      "Bán dược? Ngươi lại làm cái gì quái!" Cố tịch hừ tiếng, nhíu mày .

      Cố Thập Bát nương nhìn nàng, mà là quay đầu xem vị tiểu hỏa kế, ân cần thăm hỏi chủ tử.

      Nhìn thấy nàng thế nhưng coi thường chính mình, Cố Tịch giận khuôn mặt đỏ bừng, quả nhiên cùng cha và nương dạng, đây là nhà bạch nhãn lang

      Trước kia ngày lễ ngày tết tới, luôn luôn phía sau mình, chỉ vì có thể được kiện, chính mình xuyên thừa lại xiêm y, xem xem, mới được lão tộc trưởng cấp căn nhà và cửa hàng, liền đem mắt mọc lên đầu

      Nàng hôm nay cần phải hảo hảo giáo huấn giáo huấn người biết tốt xấu này

      Nhãn châu xoay động, xem hướng đứng bên người công tử, lộ ra tia cười yếu ớt.

      Thiếu nữ kiều mỵ sóng mắt thổi tới, công tử nhẫn được đờ đẫn, cũng xem như thường lưu luyến bụi hoa, nhìn quen yến phì hoàn gầy, lại được có chút khẩn trương.

      Người , da tam tiểu thư như tơ như lụa, dĩ vãng còn tin, tuy có tâm giao nhau, nhưng vẫn có cơ hội, đúng dịp hôm nay gặp gỡ, quả nhiên, thoáng nhìn người toàn thân mềm yếu, nếu muốn là lấy về nhà, chỉ sợ ngày ngày tiêu hồn.

      Thấy này công tử nháy mắt biểu tình đờ đẫn, mắt có chút nóng bỏng, Cố Tịch có chút đắc ý cười cười.

      "Lăng thiếu gia, nhà người cũng làm dược ah?" Nàng nhắc nhở.

      Liên thanh êm tai, cùng chim hoàng oanh kêu dường như.... Công tử hắc hắc nhếch miệng cười.

      "A, phải." lấy lại tinh thần, đem bộ ngực hếch, mang mấy phân đắc ý rồi lại làm ra bộ chút để ý thần tình đạo, "Này là chúng ta Đại Hữu Sinh là dược lều số ..."

      lại nịnh nọt xung thiếu nữ, ".. Có thể sánh bằng tơ lụa nhà Tịch nhi tiểu thư được.... Mong rằng tiểu thư muốn ghét bỏ, vào trong uống ly trà..."

      "Lăng thiếu gia, " Cố Tịch Nhi hé miệng cười, ánh mắt xem hướng bên Cố Thập Bát nương, "Muuội muội ta bán dược, ngươi mau quay trở lại, có thể giúp phen liền giúp phen..."

      Cố Thập Bát nương nghe vậy, đối với tiểu nữ nhi tâm tư nàng rất ràng, xem ra hôm nay ra cửa xem hoàng lịch, chỉ sợ mua bán nên.

      Mỹ nhân tâm tư, công tử tự nhiên cũng lĩnh hội, vẫn còn ngốc, cũng còn đến mức vi mỹ nhân cười cái liền giết người phóng hỏa, đem chính mình góp vào chuyện ngu xuẩn, Lăng thiếu gia chắc chắn làm.

      Ánh mắt lại lần nữa đầu hướng Cố Thập Bát nương, từ ăn mặc trang điểm chắc chắn là gia đình tốt, huống chi là tới bán dược, bán dược a, này dược liệu bào chế là đại nam nhân làm lao động chân tay, tiểu nương ai lại làm cái này.

      Nàyniềm vui mỹ nhân, thảo dược! Mắt công tử có chút định luận

      “ như vậy a, “ , khuôn mặt có chút khó phân xử” Đại hữu Sinh quy củ là thu ngoại dược”

      Cố Thập Bát nương khỏi hiển cười nhạo, đợi xong, xoay người rời .

      "Chao ôi, chao ôi, này vị nương.." Công tử sửng sốt, đoán được vị tiểu nương câu nhấc chân liền , nàng muốn là , còn thế nào cấp mỹ nhân tranh sĩ diện?

      "Thế nào?" Cố Thập Bát nương dừng trước vị thiếu niên trước mặt, thản nhiên .

      " là muội muội tịch nhi tiểu thư, liền lại là chuyện khác..." lộ ra nụ cười ôn hòa, đối dung mạo chính mình rất có lòng tin, hơn nữa nhà có tiền, chỉ cần nguyện ý, rất dễ dàng liền có thể được đến bọn nữ tử xem trọng.

      tiểu nương này tất nhiên cũng ngoại lệ, lăng thiếu gia rất tự tin.

      "Tới, ta xem dược của ngươi…” , lộ ra nụ cười mê người, duỗi tay cầm ống trúc của Cố Thập Bát nương” Đây là cái gì?”

      Hành vi xem dược của vị thiếu gia Đại Hữu sinh cho thấy, cũng phải văn dốt, vũ dát…

      “ Thiềm tô a…” Thiếu gia , mắt nhìn, mắt xem đám thiếu nữ kiều mỹ Cố Tịch, nhăn mi làm bộ làm tịch xem, “ Cái này a…nhìn qua thể nào mua rồi…”

      “ Lăng thiếu gia liền giúp đỡ thôi, người nhà làm cũng thể nào hảo, chiếu cố chút thôi” Cố Tinh cười hì hìnói, mặt nhìn Cố Thập Bát nương hết sức đắc ý

      “Này..cái này…” Công tử thể bộ dáng khó xử

      Còn chưa xong, chòm râu dê từ nội đường ra

      “ Lăng thiếu gia tới…mời vào bên trong ngồi…” vội , quét mắt cái, thấy rất nhiều nương ngoài ý muốn, nhưng biết phẩm chất của vị thiếu gia nhà mình, nên rất thoải mái

      Ánh mắt nhìn thấy bóng dáng Cố Thập Bát nương , ngẩn người , chợt ý cười

      “Tiểu nương tử, ngươi tới: quay đầu nhìn Cố thập Bát Nương cười

      Cố Thập Bát nương cũng mỉm cười nhìn gật đầu

      “ Lão Dương a.” thấy chòm râu dê có quen biết với Cố Thập Bát nương, công tử có chút ngoài ý muốn, thanh ho , quyết định diễn kịch tới nơi” Ngươi tới vừa đúng lúc, vị nương này tới bán dược, theo đạo lý chúng ta…”

      chưa dứt lời, chòm râu dê duỗi tay, lấy ống trúc trong tay

      “ tiểu nương tử, ngươi quả làm thiềm tô?” Chòm râu dê , mặt duỗi tay lấy chút ngón cái, vân vê, lại để tới đầu mũi khẽ ngửi, hắt xì cái

      sai, sai, thiểm tô hết sức hảo…” vân vê đầu mũi cười >” có nhiều hay ít? Ta muốn mua hết…”

      câu này làm những người khác trong quán dược đều có điểm ngoài ý muốn

      Nhất là Cố tịch, mắt trừng chòm râu dê, có quản đần vây , làm mà nhìn ánh mắt thiếu gia, diễn kịch như vậy

      Cố thập Bát nương cười, đem ống trúc khác đưa cho , “ nhiều, chỉ có từng đó”

      Chòm râu dê gật gật đầu, “ Mới có hai ba ngày, làm được từng đó dược...”

      Tình hình có vẻ tốt,? Công tử có chút cáu, nghĩ đến tiểu nương tử có quyết định mua được, này…Như vậy còn có thể làm gì? Còn nhìn mặt mỹ nhân sao? Thấy mặt Cố Tịch có chút khó coi, thanh ho nhek, hạ quyết tâm

      “ lão Dương, như vậy tốt” giận tái mặt , “ Đừng làm hỏng quy củ dược hành”

      Quy củ dược hành…

      “ Lăng thiếu gia, là như vậy, nay cần gấp thiềm tô, đại thiếu gia lên tiếng cho phép thu mua bên ngoài..” Chòm râu dê vội

      Đại thiếu gia… Công tử nghe có chút chần chừ

      Cố Tịch nhìn ra, nhãn châu xoay động, ở bên nhàng cười cái

      Công tử nghe thấy , sắc mặt thêm khó coi, được, hôm nay nếu cả chuyện này cũng làm chủ được Lăng thiếu gia thế nào có thể gặp người?

      “ Ta lại cho ngươi thu mua” Công tử hừ tiếng, nhìn chòm râu dê vừa long” Đừng có lấy đại thiếu gia lên mặt áp ta”

      Chòm râu dê lúc này hiểu ý, có chút nghi ngờ mắt nhìn công tử, lại nhìn Thập Bát nương, có vẻ như… thích?

      Chính là …Tại sao vậy?

      Chòm râu dê nhìn mọi người, ánh mắt vừa chuyển , liền thấy vị thiếu nữ cười, chợt hiểu, vị thiếu gia phong lưu nhà mình muốn mua nụ cười giai nhân

      Ăn cơm người, chớ đắc tội chỉ nhà, tuy vị thiếu gia này trong nhà có tiếng , nhưng thiếu gia là thiếu gia, máu mủ tình thâm, đắc tội tốt, đây chỉ là vị tiểu nương tử…

      Thấy chòm râu dê áy náy, Cố Thập Bát nương rang, liền nhìn chòm râu dê cười, thể thần sắc minh bạch. “ Quấy rầy” Nàng , duỗi tay cầm ống trúc của mình

      Chòm râu dê bị tiểu nương tử cười lại lần nưa chấn động , hăn skhông khỏi chớp mắt, tâm trí nhẫn, đây phải tiểu hài tử chưa thông thế có thể có

      Nhìn tiểu nương xoay người ra ngoài, chòm râu dê tâm lý thể kỳ quái nghĩ, tựa hồ cảm thấy giao hảo tốt với vị nương này về sau nhất định hối hận…
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 74: Lại gặp

      Edit: Thanhfuong

      Thấy Cố thập Bát nương cứ như vậy , Lăng thiếu gia có chút rầu rĩ nhìn thiếu nữ, tuồng này chỉ sợ diễn rất vừa lòng.

      “ người xem này…Tịch nhi tiểu thư…” mang nụ cười lấy lòng

      Quả nhiên thiếu nư thể bộ mặt cao hứng, tay ngọc vẫy vẫy

      “ Tính nàng ta hiểu mà, nàng có thể làm cái loại dược gì” Cố Tịch hừ tiếng , ánh mắt nhìn hướng Cố Thập Bát nương, nha đầu này so với nha đầu ngày xưa, cảm thấy giống nhau, ngày xưa bất quản chính mình gì , cười gì, nàng đều mang bộ thần tình hùa theo, bây giờ giống lại giống đám hài tử hồ nháo….

      Cố Tịch tâm lý liền nổi nóng, rang ta còn lớn hơn nàng chút.

      nào, nào” Nàng hô lên, nhất thời mất hứng liền cất bước

      “ Tịch nhi tiểu thư” thấy mỹ nhân muốn , Lăng thiếu gia có chút gấp gáp, nghĩ đến cái lý do thích hợp để chặn vị tiểu thư xinh đẹp này, biết bao nhiêu người mơ tưởng nhìn chòng chọc nàng

      “ hữu duyên gặp lại ah” Cố tịch Nhi quay đầu cười

      Theo sát sau lưng nàng, Lăng thiếu gia thu lại được vẻ mặt đờ đẫn, thẳng đến khi thiếu nữ ra phố , lẫn vào dòng người mới lấy lại tinh thần

      “ Người đẹp a, người đẹp…” Công tử nuốt nước miếng, nghĩ lại nụ cười thiếu nữ bèn nhíu mày.

      Thấy thiếu gia nhà mình còn chưa cam tâm, chòm râu dê khỏi cúi đầu cười thầm

      “Lăng thiếu gia” , nghĩ tới chuyện, thanh ho , đánh gãy ý tưởng ôm mộng mang người đẹp về nhà của Lăng thiếu gia”Lão gia báo mấy ngàu nữa Thanh phong lâu yến hội người nhớ đến .”

      là yến hội, kỳ chính là hội nghị gia đình, định ngày dự họp, các chưởng quầy dược thong báo tiền lãi “

      Tất nhiên hội nghĩ có ca nữ trợ hứng, bất quá chỉ là những tỳ bà mà thôi, các tiểu khúc cũng có miễn bàn đến các hoạt động khác

      Lăng thiếu gia chút hứng thú, ngồi nghe nhóm người chuyện khô cằn bàn thể, là nhục nhã nhân sỹ phong nguyệt như

      “ Có đại thiếu gia tốt rồi, ta …’’ Lăng thiếu gia rung ống tay áo

      “ lão gia đặc biệt dặn người .” Chòm râu dê mỉm cười

      Lăng thiếu gia vẻ mặt ảm đạm, nghĩ đến sắp sửa phải ngồi ghế cứng nguyên buổi sáng, thậm chí cả ngày, liền cảm thấy toàn than khó chịu

      được , ta nằm lát..” vô ý thức chống eo , tựa hồ cảm thấy cứng ngắc, “ Cái gì mà công việc, nhất định ta phải , ta bất quá là bị mắng…” Lầu bầu , lẩm bẩm vừa vừa .

      Chòm râu dê nhìn bong lưng lắc lắc đầu, cùng cha sinh, thế nào khác biệt lớn nhu vậy, xem đại thiếu gia, bộ dáng tốt, lại giỏi giang, tương lại Đại Hữu sinh có đại thiếu gia nắm giữ, nhất định sinh ý ngày càng tốt hơn

      Bất quá , nhưng người trong nhà tham gia tụ họp, có mấy năm long trọng như vậy, chẳng nhẽ có việc gì?

      Chòm râu dê vân vê râu suy nghĩ, ánh mắt nhìn ở bên ngoài, xem người phố tới, còn nhìn thấy than ảnh tiểu nương, tâm lý khỏi than thở, hài tử đáng thương, vui vẻ tới, kết quả lại… như vậy trốn nơi nào khóc đis

      Cố Thập Bát nương khụt khịt mũi, đem ống trúc phủ lên, ủ rũ là giả, nhưng khóc còn chưa đến mức đó

      Bây giờ nàng phải là Thập Bát nương đời trước gặp chuyện chỉ biết kinh hoàng, cũng phải Thập Bát nương hiểu ánh mắt hỉ nộ của người khác, cũng khác với Thập Bát nương vừa mới sống lại , lòng còn tràn đầy phẫn nộ chỉ biết hô to khóc lớn.

      Cần mạnh mẽ sống, cần học nghệ tốt để từng bước cùng vận mệnh đấu tranh, bây giờ nàng tâm trí ngày càng them thành thục, tính cách càng lúc càng vững chắc

      Cười nhạo cũng tốt, châm chọc cũng tốt, làm khó dễ cung tố, lấy lòng cũng tốt, nàng tin tưởng nmọi việc thể che đậy được ánh mắt nàng

      Nàng biết chính mình muốn cái gì, thời điểm nên tranh cái gì, thời điểm nào nên cười mà cho qua

      “ Nhưu vậy thử lại lần khác, ta tin thể bán …” Nàng đứng lên đem hai ống trúc ở vai , lộ ra ánh cười “ phải nhà nào cũng có người si mê Tịch nhi thư thư …”

      "Khụ.. Tiểu nha đầu bán dược rất khó ?"

      Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười hài hước, Cố Thập Bát nương giật nảy mình, vội quay đầu.

      “ Cho nên , dược , dược giả có gì quan hệ, dù sao trong mắt những người đó đều cùng dạng, giả phân , đẹp xấu phân…” Lão già mang bao tải với nhiều nếp nhăn mặt chút thâm trầm, bất quá chỉnh thể xem ra vẫn là hài hước

      “"Ngươi? Ngươi cũng tới Kiến Khang?" Cố thập bát nương rất ngoài ý muốn, có chút ngạc nhiên

      Lão nhân bảo trì thâm trầm sắc mặt, ánh mắt hấp háy cười chòng chọc nhìn cố Thập Bát nương, hai tay bắt sau lưng, tư thái nhìn qua có điểm đắn đo kiêu ngạo.

      "Ngươi... Thế nào ... Quỳ xuống?"

      Mắt to trừng mắt khắc, lão nhân rốt cục nhẫn được, thu hồi thần tình thâm trầm, quát lên

      Cố Thập Bát nương cười ra thanh hì hì cười, này lão nhân...

      Nàng xoay người .

      Lão nhân ở tư thế kiêu ngạo phía sau mắt trợn tròn

      "Uy, ngươi làm gì vậy..." Lấy lại tinh thần, vội đuổi lên, "Tiểu nha đầu, ta đưa ngươi sách ngươi xem sao?"

      Cố Thập bát nương có chút cảnh giác, này lão già chẳng lẽ rốt cuộc biết này quyển sách quý hiếm, mơ tưởng muốn trở về? Cái này được, nàng bây giờ rất cần quyển sách này...

      "Cái gì kêu ngươi đưa ta? ta thắng người mà." Nàng , mặt xem lão nhân, "Thế nào, ngươi mơ tưởng đổi ý ?"

      Lão gia cười ha ha , khoát tay, "Cái gì bảo bối, ta hối hận cái gì, chỉ là quyển sách mà thôi…."

      Vậy tốt, Cố thập Bát nương nhàng thở ra , tiếp tục , mặt nhìn các chiêu bài bốn phía, cân nhắc nên quán dược nào hỏi chút.

      "Chao ôi tiểu nha đầu, ngươi đem quyển sách này cho sư phó ngươi xem?" Lão nhân vẫn là có điểm hiểu, lại lần nữa truy hỏi

      "Ta sư phó." Cố Thập bát nương đáp.

      "Ngươi..." Lão nhân chớp mắt, "Tiểu nha đầu, ngươi ra , ngươi cho ta, tới cùng sư phó ngươi là ai, ta... Ta....."

      "Ta thực ...." Cố Thập bát nương , quay đầu xem lão nhân, gặp lại ở người sờ loạn, khỏi nhãn tình sáng lên, "Ngươi còn có bảo bối?"

      đại bảo bối lớn trước mặt ngươi, ngươi lại nhìn thấy …Lão già rất là ngột ngạt.

      "Ngươi cho ta biết..." Lão già tựa hồ hạ quyết tâm, tựa đầu vừa , "Ta liền thu ngươi làm đồ đệ "

      Cố Thập bát nương sửng sốt, chợt ha ha cười.

      "Ngươi? Thu ta làm đồ đệ?" Nàng cười hết sức vui vẻ, từ trước đến nay đến Kiến Khang hậu, nàng đây là lần đầu cười như vậy vui vẻ, "Chỉ ta thế nào làm giả dược sao?"

      "Tiểu nha đầu, đừng xem thường giả dược ta làm.." Lão già ý vị thâm trường nhìn nàng cái, , “ Ta cũng thực cân nhắc tài năng phân biệt dược giả của ngươi…”

      Cái đạo lý này được trong quá khứ, Cố Thập Bát nương nghe vậy trầm mặc trong giây lát.
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 75: Chỉ điểm
      Edit: thanhfuong

      “ Như thế nào?” lão già thấy nàng chuyện, cảm thấy có cơ hội, vội vàng hỏi. Đồng thời tâm lý có chút là lạ, ai có thể nghĩ thu đồ đệ như vậy…còn phải cầu người ta…Tương lại mà ra, nhất định có người tin tưởng, khụ, đương niên, tuyệt đối thể ra, quá xấu mặt.

      "Lão trượng.." Cố mười tám nương nhìn nghiêm túc , "Ta thực sư phó, phải cố ý giấu ngươi."

      Lão nhân có chút đờ đẫn.

      “ ta lừa người, dù sao ta cũng có sư phó, người tin cũng được, tin cũng được, đây là “ Cố Thâp Bát nương cười có chút vô nại

      Lão già này đường truy nàng , chính là muốn biết sư phó mình là ai, thậm chí đem những đồ trân quý tới chỉ để hỏi

      Cái này chính là muốn thể tài năng làm giả…

      Nghĩ câu này, Cố Thập Bát nương cảm thấy mình trước kia phán đoán sai, này ông già đích xác tầm thường, quyển sách, phải biết giá trị ra sao.....

      Nàng cắn cắn xuống môi, "Sách của người, ta xem xong trả lại ngươi...."

      Lão nhân thần tình trước là kinh ngạc, sau đó có chút suy nghĩ, nhìn Cố Thập Bát nương, tựa hồ suy nghĩ nàng lời hay giả.

      xả quá bao tải, vùi đầu vào trong lật lên.

      "Ngươi nhìn xem, lần này ngươi nhìn xem, ta liền tín...." thầm, cầm ra phen dược liệu đưa qua.

      Cố Thập Bát nương nhìn thoáng qua tay , than thở.

      "Xem ra ?" Lão nhân tha thiết hỏi, đôi mắt chờ đợi.

      “ Lời như nước chảy thu lại , ta xem …”

      Cố Thập Bát nương đối với đôi mắt của lão giả, đột nhiên lên chút bất nhẫn

      Hồng hoa giả này, biết ai thiếu đạo đức nghĩ ra phương pháp dung hoa cúc nhuộm màu để giả mạo, thực mệt cho nghĩ ra, thiếu nãi nãi, ngươi cầm chơi

      Lời của vị sư phụ già đời trước vang lên, nàng chậm rãi thuật lại

      Lão giả mặt đỏ , vo lại thành nắm.

      thể a, thể a, tốt xấu gì ngươi cũng nhìn hồi, thế nào chỉ xem cái…” duỗi ngón tay vò loạn cái đầu bạc trắng, có chút phát điên

      Ta biết ngươi là bán dược giả, còn nghĩ nhiều cái gì…Cố Thập Bát nương nhịn được cười

      “ Lão trượng, ngươi làm dược thực, còn làm giả làm cái gì?” Nàng lại cười ” Thực dược tốt , cũng có thể kiếm tiền…Tỷ như Đổng lão gia, ngươi biết Đổng lão gia ? Huyện Hà Trung Đổng lão gia có thể được coi là chế dược cao thủ…”

      Xem mặt nương thể hâm mộ, lão nhân bĩu môi.

      “ Cái gì Đổng lão gia… tính cái rắm…”

      Cố Thập Bát nương giật giật khóe miệng, nhìn xem lão nhân chút để ý hình dạng, ngươi chỉ là người bán dược giả…Sao lại xem người đồng hành bán dược là cừu nhân?

      “ Tiểu nha đầu” lão già cười tít mắt nhìn nàng” Thế nào? Rất muốn trở thành người như Đổng lão gia ah?”

      Lão vừa Đổng lão gia chỉ là cái rắm a…

      “ hắc…” Lão già vò đầu, nháy nháy mắt, “ Đương nhiên, ta chỉ điểm ngươi, ngươi tự nhiên trở thành …người gì kia…”

      Cố Thập bát nương bị đùa cười, xem lão già thần tình nhàng tùy ý, tâm lý dần kinh ngạc

      Ông già này chẳng lẽ thực có lai lịch lớn? Thử hỏi thiên hạ có người nào dám Đổng lão gia – cao thủ dược sư là cái rắm, vậy người đó phải là người thế nào?

      Ví dụ đó là truyền nhân lưu công , Lưu Bất Tài?

      Nàng đương nhiên biết lưu bất Tài, chế dược đại sư, truyền nhân gia tộc Lưu công, xác thực truyền nhân tối hậu, Lưu Bất Tài.

      Nhưng thiên hạ xác nhận vị truyền nhân Lưu công này qua đời hơn 20 năm, lại con, đồ đệ, thậm chí chết như thế nào, hài cốt ở đâu còn nhận biết, thanh danh hiển hách của gia tộc Lưu công trở thành truyền kỳ, chỉ tồn tại trong văn hiến ghi lại và các nhóm dược sư truyền miệng , miễn bàn bản Lưu công bào chế 17 phương pháp càng là truyền thuyết.

      , nàng đối với bản tả Lưu công mười bảy Phương pháp còn nghi hoặc, suy đoán có lẽ vị dược sư mà mình có chẳng qua là Lưu công đời đầu, như vậy , lưu công bí truyền của mình chính là bí chế bình thường, chẳng hề hiếm thấy

      Cố Thập Bát nương hết sức kinh ngạc

      “ Ngươi nghe qua Lưu Công Lưu Bất Tài sao?” Nàng nhịn được hỏi, đánh giá niên kỷ lão già, “ lão trượng…Người biết sao?”

      nhận thức nhận thức.." Lão già đột nhiên có điểm bình tĩnh, "Chao ôi, ngươi tới cùng có muốn học hay a?"

      Tuy rằng mình sống lại vào mười năm trước, nhưng dù sao cũng phải là 20 năm trước, thời điểm mà Lưu Bất Tài chết

      Muốn có đồ đệ, nhưng lại muốn cho biết, Cố Thập Bát nương tự giễu chút, bỏ qua ý niệm này, nghĩ nghĩ mới đáp:” học chế giả dược…”

      Lão già trợn trắng mắt: “ nghĩ muốn học, người còn có tư cách đâu…”

      “ Vậy nhờ Lão trượng chỉ điểm.” Cố thập Bát nương hơi thi lễ.

      Nàng bái sư, lão giả cũng so đo với nàng. Dù thế nào cũng là con nhà quan, tiểu thư khuê các, dù là đứng đầu trong nganh bào chế dược nhưng ai nguyện ý? Bất quá, nữ hài tử này có sư phó, chính là nhất ngộ kỳ tài, mình cũng tìm kiếm mới có

      Lão giả nhìn CỐ Thập Bát nương đối diện mỉm cười, mỗi người đều mang tâm của mình mà vui vẻ. lâu về sau, lão già hồi tưởng lại ngày này, mới tình nguyện thừa nhận, phải nha đầu là kỳ tài, mà chính mình là đồ ngu

      Lão già lưu lại địa chỉ cụ thể, chỉ đến tìm nàng sau

      Cố thập Bát nương cũng lưu tâm, nàng sở dĩ đáp ứng , bất quá là cảm thấy tâm tư lão rất muốn truy hỏi sư phụ mình, có điểm cố chấp đến đáng thương, như vậy cũng coi như cho lão câu trả lời thỏa đáng.

      Nhiều lần nhìn thấy dược giả được bào chế tỉ mỉ, lại biết người tới cùng là như thế nào, cứ trơ mắt nhìn người liên tiếp đâm sau lưng, chính mình lại biết đối thủ là ai, mùi vị này chỉ sợ tốt tý nào

      Có kinh nghiệm , Cố Thập Bát nương tiếp tục tìm các hiệu thuuóc bắc bán dược mà trực tiếp về nhà, tại cửa , nàng gặp gã thiếu niên bắt cóc

      So với mấy hôm trước gặp, sắc mặt càng tốt, người chỉ có tấm áo đơn

      “ Muội muội ta hiểu chuyện, làm các người thêm phiền toái” thấp giọng

      Cố Thập Bát nương nhìn cái, đối với thiếu niên long dạ cứng rắn ngày nàng hiểu rất . “ Người quyết định báo ân, cần gì phải để ý ta tiếp tục đưa ân huệ?” nàng thản nhiên , nhìn người thiếu niên, đối với sắc mặt tái nhợt của , hơi nhíu mày,

      " tìm người đại phu xem xem, ngươi thân thể là thế nào, tiều tụy vì bệnh, thời điểm ta muốn dùng ngươi, ngươi còn có thể làm?"

      Lời cực kỳ khách khí, thiếu niên lại tựa nhàng thở ra.

      "Ngươi yên tâm, báo ngươi ân tình trước, ta là chết được..." khàn khàn cổ họng , rồi bước .

      Cố Thập Bát nương nhìn bóng lưng mỉm cười.

      Chương 76: Thay đổi
      Edit: Thanhfuong

      Cố hải học, liền cảm thấy với hai ngày trước khi có chút khác lạ, kỳ khí 2 ngày trước cũng phải tốt, bất kỳ ở đâu, người mới cũng là tiêu điểm, huống chi , có chút danh tốt

      “ Tiểu tử hôm nay lại tới…”

      “ Tới cũng thế, ai biết nghe tiên sinh giảng hiểu cái gì ?”

      Phụ thân Cố Hải tư chất cao, cái này cả tộc đều biết, mà Cố Hải tự nhiên cũng bị coi như vậy. Mấy năm trước tới tộc học, tuy phải chính thức học, nhưng cũng được mấy tháng, nhận ít người cười nhạo

      Lên lớp ngủ , tiên sinh hỏi đáp được, cùng CỐ Lang đánh nhau, trốn học, thế nên sau ngày lễ tết, tới học đường học nữa

      “ Lão cha là người ngốc , nhi tử có tiền đồ gì”

      Thanh ấm chói tai, Cố Hải giữ được nhẫn nhịn, quay đầu ra sau nhìn, ngồi phía sau , Cố Lang lập tức đem thân thể trôn tránh, đồng thời hắng giọng đánh người

      Cả phòng quay lại nhìn, lại nhìn thấy Cố Lang ngây ngẩn đứng yên chỗ, mà thiếu niên quay đầu lại tiếp tục chuyên chú đọc sách.

      Cố lang trợn mắt, dựa vào trí nhớ , lúc này tiểu tử nên sớm phát điên xông lên , bị mình đánh cước mới đúng. Học đường vang lên tiếng cười

      “ Cố Lang, thế nào, người ta nhìn cái, người liền sợ như vậy?” Có người la lớn, tiếng cười càng to hơn

      Cố lang mặt đỏ bừng, oán hận nhìn thân hình Cố Hải

      “ Cố Hải, ngươi là tên ngốc đần độn, biết ngượng tới trường, thuần túy là đứng hầm cầu ỉa…” la lớn

      Cố Hải nghe, quay đầu.

      "Oh? Đường ca, vậy ngươi cũng làm bãi phân cho đại gia nhìn xem..." thản nhiên mỉm cười.

      Học đường nhất thời lại là mảnh cười vang.

      Dĩ vãng Cố Hải tính tình thô mãng, chịu nguyên tắc là động thủ động miệng, bây giờ thế nhưng cũng học động khẩu bất động thủ, thay đổi, nhưng cố lang còn thay đổi.

      Tiếng cừoi làm Cố Lang tức giận , giân dữ nắm thư bút bàn liền đập xuống

      Cố hải giống như mắt mọc phía sau gáy, lệch đầu, thư bút bay qua sát , nện vào người tiên sinh mới tiến vào cửa

      Tiên sinh mới khoảng 50 tuổi, bị đập vào đầu, thân hình liền đứng thẳng, sắc mặt u.

      Thấy tới, thanh ầm ĩ kêu Cố lang ỉa nhất thời biến mất

      “ Muốn ỉa sai?” Tiên sinh vuốt ve khăn trùm đầu, mắt nhìn hướng Cố Lang, điềm đạm phun ra hai chữ” Ra

      Cố Lang đoán được, chính mình lại xui xẻo, nhất thời buồn rười rượi muốn ra, xấu mặt, thế nên chỉ quay tới quay lui, chịu ra ngoài

      "Ra " tiên sinh thanh cất cao mấy phân.

      Cố Lang giật nảy mình, dám dừng lại, chạy ra đứng tại ngưỡng cửa.

      Ngồi Cố hải cúi đầu nhẫn nhịn, miệng hiển chút cười, lại cảm thấy ánh mắt kia lạc thân mình.

      "Ngươi, " tiên sinh thanh như trước bình thản, " nghe đến sao?"

      Cố Hải sửng sốt, ngẩng đầu.

      "Ra ." Tiên sinh dời tầm mắt, ngó cũng thèm ngó thản nhiên .

      Cố Hải giật mình, định , lại cuối cùng cái gì cũng , đáp tiếng phải, ra ngoài, cùng cố lang đứng chung chỗ.

      Học đường vang lên tiếng tiên sinh giảng.

      "Thúi tiểu tử" cố lang thấp giọng mắng, nhấc chân đá .

      Cố Hải tuy rằng đứng ở ngoài cửa, nhưng mặt ngó về phía phòng học, nghiêm túc nghe bên trong tiên sinh dạy học, đề phòng bị cố lang đá lảo đảo chút.

      quay đầu nhìn cố lang, dời sang bên cạnh mấy bước, tiếp tục nghiêm túc nghe giảng.

      Cố Lang cảm thấy chính mình là người đần độn, khỏi nổi trận lô đình, tiên sinh ở trong phòng, dám tới đập tên tiểu tử này, chỉ dám ngồi mặt đất, nhặt hòn đá ném

      “ Ngươi là cái đầu gỗ ngu ngốc, cái gì mà nghiêm túcm ngươi nghe hiểu cái rắm…” Cố lang thấp giọng mắng “ Ta xem ngươi có thể giữ trang nghiêm được bao lâu”

      Nghỉ ngơi giữa giờ, Cố lang và Cố hải bị chúng học sinh vây quanh, trào phúng chế diễu, Cố Lang sớm thành thói quen, thấy tiểu tử này chịu nổi giễu cợt chạy hơi

      Đến mãi khi tiên sinh tiếp tục giảng bài, Cố Hải mới đứng vào chỗ động đậy, thần sắc cũng phản ứng gì

      "Chao ôi, ta , ngốc đầu gỗ...." hạ giọng, dùng hòn đá đập Cố Hải chút.

      Cố Hải như trước mặt ngó về phía lý, nghiêm túc nghe tiên sinh dạy học, bị hòn đá đập ở đầu, ngó cũng thèm ngó cố lang mắt.

      Tiểu tử này, bây giờ so với da mặt mình còn dầy hơn? Người mắng a? Cố lang rất là ngoài ý muốn.

      “ Nghiêm cái gì mà nghiêm” Cố Lang mắng, nhìn sắc trời, tiên sinh giảng hết khóa nên sắp tan học, tại, đứng lâu, đùi muốn mọc rêu

      “ Ngưoi có hay có chút vô cùng buồn chán lại lần nữa hướng Cố Hải ném cục đá, thấp giọng hô.

      Cố hải như trước có để ý

      “ phì” vậy ngươi cứ đứng ” Cố Lang hừ tiếng, vỗ vỗ xiêm y, vẫy vẫy tay chân, chạy.

      Góc phòng, ánh nắng bắt đầu tắt, tiên sinh xong câu cuối cùng, thấy nhóm học sinh uể oải lên tiếng hiểu, bèn khoát tay áo hôm nay giảng đến đây thôi.

      Học sinh nhóm đứng dậy thi lễ, tiên sinh gật gật đầu, xoay người ra học đường.

      Bên ngoài thiếu niên cúi đầu thi lễ, tiên sinh thong thả.

      Tựa hồ đoán được người còn thành thành đứng ở chỗ này, tiên sinh có chút ngoài ý muốn, nhìn cái, mới chậm rãi bước mà .

      Bóng đêm bao phủ khắp nơi, trong nhà Cố Nhạc Sơn đèn đuốc sang ngời, Cố Lang nhắm mắt nằm xích trong phòng, tay cầm quả đào ăn, tiếng kẽo kẹt vang lên

      "Ngươi , Cố Hải thế nhưng thành thành đứng ở ngoài cửa nghe tiên sinh giảng bài?" bên ngồi ở trước bàn sách nghiền nát Cố Ngư mang mấy phân kinh ngạc hỏi.

      "Hừ, tiểu tử này , bây giờ rất kỳ quái...." Cố lang dựa vào ghế đong đưa dao động, đem ăn nửa cái quả đào tùy tay ném ra , nện xuống tấm nệm dày, " điểm cũng tốt... Thực ý tứ...."

      Thay đổi? Cố Ngư mi dài nhíu lại, thay đổi sao? cúi đầu, nhược có chút suy nghĩ.

      Có lẽ...

      Người nhà này bây giờ với trước kia giống nhau, vậy mà dám chống đối Cố Nhạc Sơn , trước công chúng dám phản kháng, chẳng lẽ các nàng quên? Cố Nhạc Sơn chính là chỗ dựa vững chắc cho các nàng…

      Phản kháng , Phản kháng.... Các nàng bằng cái gì phản kháng... Mà giận nhất đó là, phản kháng thế nhưng thực các nàng được đến căn nhà.

      Bằng cái gì các nàng có thể như vậy làm? Bằng cái gì các nàng nên cùng dạng, ăn khép nép nén giận hèn mọn muốn sống.....

      Bị nắm chặt trong tay, rốt cục chịu nổi áp lực, đập tay xuống nghiên mực

      Nhắm mắt, Cố Lang xoay quả đào, giơ tay ném

      “ Đồ ngu đừng lãng phí đồ tốt của tiểu gia…”

      Quả đào nện xuống thân hình Cố Ngư, lại lăn lăn xuống dưới bàn sách

      ‘’ Dạ, dạ, đó là tiểu gia dùng…” Cố Ngư cúi xuống, nhặt quả đào lên

      “ Chao ôi, đem quả đào nhặt lên…” Cố Lang xích đu lay động “ Đây chính là vật quý trong cung, cha ta bỏ ra nhiều tiền mới mua được sọt… Tiểu gia thưởng ngươi nếm chút”

      “ Vâng.” Ngồi mặt đất, Cố Ngư cúi đầu, duỗi tay nhặt quả đào bắn tung tóe nước, dung tay xoa xoa, há mồm cắn lên

      “ Ăn được ?” Cố Lang vểnh đùi hỏi

      “ Ngon lắm, cám ơn thiếu gia” Cố Ngư ngẩng đầu, lộ ra cảm kích cười.
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :