1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Dược hương trùng sinh - Hi Hành (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      edit: Từ Hoán Vũ

      Chương 61: Bái Kiến

      Ngày thứ hai vào ở, Tào thị liền mang huynh muội các nàng đến chào hỏi nhà Nhị thúc công, Nhị thúc công sớm muốn hỏi tình, cũng thấy người, dọn đến ngoài thành năm dặm thôn trang ở, trong nhà hết thảy vụ đều giao cho con độc nhất Cố Nhạc Sơn, mà nhà Cố Nhạc Sơn rất bận rộn. Tiếp kiến các nàng chỉ có phu nhân của Cố Nhạc Sơn.

      Chẳng qua ngắn ngủi hai ba câu lời khách sáo, Đại bá mẫu Quách thị mỹ miều nằm ở giường tùy ý để cho tiểu nha hoàn đấm bóp xoa chân, mời trà xong liền tiễn khách.

      Nàng tựa hồ rất cao hứng, Cố Thập Bát Nương lúc ra cửa , lần gặp mặt ngắn ngủi này, vượt quá ba câu, nhưng biểu đạt rất ràng cảm xúc của Đại bá mẫu.

      Coi như năm nhiều nhất trở về gặp mặt hai ba lần, chẳng qua chỉ ở chung có vài ngày ngắn ngủi, là thân thích, cảm tình cùng người đường cũng kém nhiều lắm, huống hồ tình trạng hai nhà ở cách quá xa nhau, đối với cái thân thích như vậy, rất lâu rồi Quách thị tự giác quên mất.

      Dĩ vãng đối bọn họ bất quá là khinh rẽ để trong mắt, nhưng lúc này đây khi nhìn về phía bọn họ, trong mắt lại hơn phần thần thái, nhưng đáng tiếc chính là, thần thái kia phải là vui mừng được gặp lại người thân, mà là chán ghét thậm chí là ghen ghét.

      Tại sao vậy chứ chứ? Bọn họ có chỗ nào đắc tội nàng sao? Cố Thập Bát Nương như có điều suy nghĩ.

      "Nương, ta nhớ bên này chúng ta có thể trở về viện(eh...hehe... đừng lầm chỗ này là bệnh viện, là tiểu viện của bọn họ a). . . ." Cố Hải nhìn cái cửa bị che lại có chút khó hiểu.

      "Tứ tiểu thiếu gia, đại thiếu nãi nãi nàng sinh hạ tiểu tiểu thư, phu nhân vì nàng mình cách sân, bên này làm tu dưỡng, tránh khai mở." Tiểu nha hoàn dẫn đường thiện tâm ra.

      Tào thị cùng Cố Hải gật gật đầu, trưởng tử Cố Nhạc Sơn sớm thành thân, thứ tử dòng chính nữ được vài đứa(chắc là con của vợ lớn ông Nhị thúc công), coi như là đại gia đình, là nên có cái nơi ở riêng.

      ". . Đại thiếu nãi nãi phòng ở trong nhà quá , chỉ có thể ủy khuất nhà đại thiếu gia như vậy. . . ." Tiểu nha hoàn quơ đầu .

      Phòng ở? Cố Thập Bát Nương mực yên lặng lên tiếng bỗng chốc bừng tỉnh.

      "Nương, Lần này tằng tỉ phụ (ông cố) tộc trưởng phân cho chúng ta căn nhà cùng cửa hàng, vậy phân cho gia đình Nhị thúc công cái gì?" Nàng lôi kéo ống tay áo Tào thị, thấp giọng hỏi.

      Tào thị ngẩn người, việc này nàng cũng biết, liền lắc lắc đầu.

      "Muội muội đừng nóng vội, chờ thêm trăm ngày nữa biết. . ." Cố hải nghe thấy được lời , quay đầu lại mắt nhìn vào lổ hở cánh cửa, "Như thế nào so với chúng ta ưu việt hơn. . . . ."

      " nhất định là như vậy." Cố Thập Bát Nương thản nhiên .

      "Di? Chẳng lẽ ngươi biết?" Cố Hải tò mò mò hỏi, nhìn muội muội vạn phần chắc chắn.

      Cố Thập Bát Nương gì, chính là cười cười

      "Hải, qua đây coi... "tiếng gọi ầm ĩ của thiếu niên từ phía trước truyền đến.

      Lúc này bọn họ đến khu vực của Tây Khóa Viện, đây là cái sân trống trải, dùng để đỗ xe ngựa trong nhà khi khách đến thăm, giờ phút này nơi đây có năm sáu thiếu niên mười mấy tuổi, tụ tập cùng chỗ thầm làm cái gì đó, người trong đó nhìn thấy bọn họ, vươn cao tay lớn tiếng gọi .

      Cố Hải nhớ lại quá khứ, sắc mặt hơi biến đổi, lại cúi đầu, còn làm như phát .

      "Hải, ngốc đầu gỗ này, lại đây, lại đây" đám kia thiếu niên thấy Cố Hải cúi đầu phản ứng, nhất thời có chút mất hứng, dứt khoát vung vẫy tay áo chạy tới.

      "Mấy vị thiếu gia." Tào thị vội che ở trước mặt nhi tử nữ nhi (con trai cùng con ), mang theo vài phần cười đối đám thiếu niên chào hỏi.

      Cố Thập Bát Nương qua xem nhận ra được thiếu niên mặt áo bào trắng là con út của Cố Nhạc Sơn tên là Cố Lang, năm nay mười hai tuổi, bởi vì trời sinh tính cách bướng bỉnh, còn tuổi nhưng chừa bất cứ việc xấu nào, năm đó chính nàng bị tiểu tử này khi dễ ít.

      "Mít ướt nhìn cái gì vậy?" Cố Lang trừng mắt liếc nàng cái, quát.

      Cố Thập Bát nương có biểu tình gì dời tầm mắt, ánh mắt dừng người thiếu niên da thịt trắng nõn đứng bên cạnh Cố Lang.

      Nàng khỏi hơi hơi sửng sốt, trong ký ức đời kia đột nhiên hình ảnh khuôn mặt.

      Đây là. . . . Cố Ngư?

      Đây là nam hài hai tử sai biệt lắm độ tuổi của Cố Lang, tế mi tuấn mắt, làn da trắng tinh, lúc này mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

      Tầm mắt của nàng như cũ nhìn vào, thiếu niên kia liền lập tức phát , tà nhãn đảo qua liếc nhìn cái, Cố Thập Bát Nương liền cúi đầu.

      Đám thiếu niên kia cũng để ý gì tới Tào thị, nhìn Cố Hải bị giấu sau lưng Tào thị, mặt tràn đầy khinh thường cùng đùa cợt.

      "Mấy hôm thấy, còn tưởng rằng tiến bộ , vẫn là chỉ biết trốn phía sau người khác. . ."

      "Quả nhiên là cái phế vật. . ."

      "Hải, ngốc đầu gỗ, mau ra đây, làm mã kỵ cho ta. . ."

      Bọn họ nhất ngôn nhất ngữ náo nhiệt , mà bên này Cố Hải chính là cúi đầu tiếng nào.

      "Nương, thôi." Cố Thập Bát Nương thản nhiên , nhắc nhở Tào thị sắc mặt lúc trắng lúc đỏ .

      "Nga, tốt." Tào thị lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc mắt nhìn nữ nhi nhi tử, lúc đám đám thiếu niên xông lại, tay của nàng liền gắt gao bắt lấy nhi tử đứng yên tại đó, trong dự liệu kia cơ hồ mỗi lần lên lược diễn ra cảnh tượng đánh nhau, thế nhưng có xuất .

      Nhìn mẫu tử ba người lời nào trực tiếp rời , đám thiếu niên sớm chuẩn bị triển khai trận địa nhất thời há hốc mồm.

      Giống như bọn họ để ý tới ? đám hài tử ngươi xem ta, ta xem ngươi.

      "Đầu ngốc gỗ này, hôm nay lại có lá gan lớn, dám nhìn mặt tiểu gia ta" Cố Lang phục hồi lại tinh thần, giậm chân quát, " đập với ta. . ."

      "Lục thiếu gia" Có người kéo lại, chính là thiếu niên trắng nõn kia, " giờ giữa lúc tang kì, đầu ngốc gỗ này lại là đứa ương bướng, nháo lớn có thể chúng ta cũng phải cùng chịu phạt, bằng chờ thêm mấy ngày nữa, dù sao tiểu tử này cũng , chúng ta còn có rất nhiều thời gian."

      vậy, ngày hôm qua có người nghịch ngợm đụng rớt cái bình hoa, còn bị phụ thân nhéo bắt phạt quỳ, phải biết rằng trước kia chính là đập nát ba bốn cái bất quá là bị mắng chửi mà thôi.

      Cố Lang gật gật đầu, vỗ đầu vai nam hài tử này tán dương, "Vẫn là tiểu Như ngươi thông minh, bây giờ mà đánh tiểu tử kia đúng muốn sống, nháo tốt chúng ta đều phải theo chịu thiệt , vậy đợi vài ngày nữa lại thu thập "

      "Cũng nhất định phải đánh nhau a." Nam hài tử mỉm cười, gương mặt trắng nõn sáng lạn giống như nhật quang(ánh mặt trời).

      "Vậy muốn thế nào?" Những người khác hỏi.

      "Nghe lần này ngốc đầu gỗ ở đây , còn tiến vào tộc học. . . . ." Thiếu niên trắng nõn nở nụ cười, toan tính tình nhắc nhở .

      Vừa vào tộc học, các thiếu niên ở đây đều lộ ra thần thái nhức đầu.

      "A, ta còn có Thập Thiên Tự chưa có viết. . ." Có người nhớ tới cái gì hô.

      "A, tôi cũng vậy, ta cũng chưa có viết. . ." Lập tức rất nhiều người đều đứng dậy hô to, trong thanh mang theo kích động cùng với hờn dỗi.

      " là chán ghét, khó khăn lắm mới được nghỉ, còn cho bài tập làm gì chứ." Cố Lang nhíu mày , hiển nhiên cũng là nhớ tới chính mình chưa hoàn bài tập, nhất thời có chút mệt mỏi, trừng mắt liếc trắng nõn thiếu niên cái, "Hảo hảo, cái này là muốn làm bại hoại ta đúng ?"

      Trắng nõn thiếu niên tựa hồ đối với lúc lạnh lúc nóng sớm thành thói quen , nghe vậy lập tức lên nụ cười lấy lòng.

      "Lục thiếu gia, bài tập ta giúp ngươi viết xong rồi." .

      Áo bào trắng thiếu niên lúc này mới thần sắc hơi hoãn, nhìn vừa lòng gật gật đầu, " tồi, ngươi càng ngày càng thông minh, yên tâm, lần này ta nhất định làm cho phụ thân thảo luận tộc học , cũng cho ngươi đọc sách.”

      Trắng nõn thiếu niên cúi đầu, "Tiểu Ngư đần độn, dám cầu xa vời, có thể theo bên người Lục thiếu gia nhận thức vài chữ liền đủ để. . ."

      "Đừng dong dài . . ." Cố Lang mất kiên nhẫn khoát tay, "Ta đây còn phải là vì chính mình, ngươi học giỏi, ta cũng bớt chút phiền toái, mỗi ba ngày khảo sát lần đều đem tiểu gia ta sấy khô . . . . . Ai, đúng rồi, tộc học, ngươi mới vừa tiến vào tộc học thu thập ngốc đầu gỗ kia. . ."

      nhớ tới cái gì, nhất thời tinh thần sáng láng, "Lần này là tộc trưởng lão thái gia đặc biệt phê cấp công danh cho ngốc đầu gỗ, bằng đồ ngu si như nào có tư cách vào tộc học. . . . Hắc hắc, đồ ngu này. . . . Làm cho bị tiên sinh đá ra. . . . . . Như vậy ai cũng đừng nghĩ thay chuyện.
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep172 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 62: Cơ hội

      Edit: Mộ Dung Thái
      Beta: Từ Hoán Vũ

      Đây ý kiến hay, càng nghĩ càng cao hứng, chủ ý này tốt, cứ như vậy thu thập tiểu tử kia, chính mình lại liên can đến, quá thông minh, như thế nào lại thông minh như vậy chứ.

      cười to, vỗ vào vai thiếu niên trắng nõn kia cái, lực đạo to lớn làm cho thân mình thiếu niên kia có chút vững.

      "Ha ha, vừa lúc tiểu Ngư ngươi nhận được cái việc công danh này, dù sao cũng là cho nhà chúng ta, dù là ngươi hay , cũng đều giống nhau..." Cố lang .

      "Đa tạ Lục thiếu gia. . ." Thiếu niên trắng nõn cúi đầu mang theo tràn đầy cảm kích , ngẩng đầu, trong mắt rốt cuộc khó nén kích động cùng chờ đợi.

      ", , chúng ta tiếp theo chơi. ." Cố Lang tâm tình tốt hô tiếng , cả đám lũ lượt mà .

      Thiếu niên trắng nõn chậm rãi theo phía sau, nhìn đám thiếu niên khí thế tao nhã phía trước, khóe miệng lên tia trào phúng.

      Con người, sinh ra bất đồng, có những người cần đến thứ gì, cần để trong lòng lại có thể dễ dàng có được, mà người muốn có lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giương mắt thiết tha chờ đợi, chờ cái cơ hội.

      tuyệt đối thể bỏ qua cơ hội này, tin tưởng, cơ hội này tới ở trong tay mình, so với ở trong tay Cố Hải kia tốt hơn nhiều.

      Thiếu niên trắng nõn quay đầu nhìn lại, quyết định hảo hảo nắm nó ở trong tay.

      Cố Thập Bát Nương vào trong ngõ hẻm cũng nhịn được quay đầu lại nhìn.

      " Nương..." Nàng nhịn được hỏi, " Hài tử kia ... kêu là Cố Ngư sao? Là đại bá phụ mang từ bên ngoài trở về...?"

      Tào thị hơi hơi sửng sốt, mặt có chút do dự.

      Cố Nhạc Sơn, con nhà phú quý, thời trẻ dời nơi khác, từng trải qua chuyện phong lưu, mười mấy năm trước, dân phụ ở nông thôn ôm theo đứa quỳ trước cửa, lúc đó thành Kiến Khang xảy ra chuyện trọng đại, chính bởi vậy làm cho Cố Nhạc Sơn chấm dứt đường làm quan trước thời hạn, trở về nhà sinh sống.

      Mà mẫu tử hai người, trước duy trì của tộc trưởng bị bắt tiến vào, bao lâu, dân phụ kia bị bệnh nên mất, chỉ còn đứa bé này mèo chó dạng, thế nhưng lại bình an vô lớn lên.

      Xét thấy lai lịch đứa này, người nhà cũng vui, Cố Nhạc Sơn ngay cả gặp cũng gặp cuối cùng cũng là Cố phu nhân Quách thị, nhìn đứa được mụ nha hoàn hành hạ còn ra hình dáng con người, hơn nữa nhi tử bảo bối của chính mình lại thiếu bạn chơi đùa, liếc mắt cái liền coi trọng đứa vợ bé này, liền thuận tay thu về, đãi ngộ tự nhiên kém thiếu gia chính thất, chỉ là thứ xuất thiếu cũng bằng, nhưng ít ra còn có cái tên, còn bị gọi là nghiệt chủng.

      Việc này trong gia tộc cũng phải gì bí mật, Cố Thập Bát Nương biết được, Tào thị cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

      "Ngươi biết tên của ..." Tào thị cười , xoa đầu nữ nhi, nghĩ đến thân thế đứa bé kia, khỏi có chút thổn thức(khóc thút thít), " Là, cũng là ca ca của ngươi, chỉ là..."

      Nàng chần chờ chút, thấp giọng dặn dò, " Chỉ là đừng có trước mắt người khác gọi như vậy..."

      Là sợ đại bá Cố nhạc sơn cùng Đại bá mẫu nghe được mất hứng, Cố Thập Bát Nương hiểu được gật đầu.

      "Tiểu tử kia là theo nịnh bợ Cố lang"... Cố Hải bên hừ giọng , "Lại là kẻ nhát gan, đánh nhau hô lớn gọi người đến, gặp nguy hiểm đều là tránh ở phía sau..."

      "Đừng như vậy" Tào thị xoa đầu nhi tử, thở dài, " thế nhưng còn là đứa "
      đứa như thế, tuy phụ thân còn sống, còn bằng có đâu, có thể đời này là người nơi nương tựa, độc, lấy lòng người khác, tìm người dựa vào chỉ sợ sống được.

      Cố Hải biết ý tứ của Tào thị, hừ tiếng, chỉ " Tên kia đúng là đần độn", vậy là kết thúc đề tài này.

      Đần độn? Tên kia tuyệt đối đần, nàng khỏi quay đầu lại nhìn.

      Cái khác tới, chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, đường đường là đệ nhất vị Tam Trạng nguyên Đại Chu triều, làm sao có thể đần độn đây?

      Đúng vậy, Cố Thập Bát Nương ở trong trí nhớ mơ hồ kia, lúc đó nàng ở phía sau tấm bình phong nhìn thoáng qua Trạng nguyên lang, cùng với thiếu niên yếu ớt vừa rồi giống nhau, chính là .

      Mặc dù là đại gia tộc, nhưng phát triển đến nay, là rất khó khăn, đám hậu bối văn được võ cũng xong, cá tôm hỗn tạp, đột nhiên xuất người lần đầu tiên trong tám năm thi Hương, thi Hội, thi Đình đều đứng nhất, đoạt cả tam nguyên trở thành Tam Trạng nguyên đầu tiên từ khi Đại Chu lập quốc tới nay.

      năm kia Cố gia vang danh cả nước, đem Cố Thập Bát Nương xuất giá, tẩu tẩu cùng nhóm tỷ muội tặng ít lễ vật, đó là lần đầu tiên nàng cảm thấy bị người khác nhìn cả ngày, tuy rằng việc này thể ngăn cản nàng bị trượng phu chán ghét rồi vứt bỏ dẫn đến kết cục bị hưu, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ tên Cố Ngư này, chí ít họ Cố, là ca ca danh nghĩa của nàng, mặc dù vị ca ca này căn bản biết đến muội muội là nàng.

      "Ca ca, huynh phải đọc sách tốt..." cố thập bát nương lẩm bẩm .

      "Lại lải nhải, ta biết rồi, ta đây phải chỉ đánh nhau chút thôi sao". Cố hải chìa tay gõ đầu của nàng cái, cười .

      Cố Thập Bát Nương lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn thiếu niên ở trước mắt.

      "Ca ca, mặc kệ ngươi đỗ Trạng nguyên hay , chỉ cần ngươi hảo hảo sống tốt, là đủ rồi..." nàng khỏi , nhìn ca ca trước mặt trong mắt mang theo cưng chiều.

      Đúng vậy, sau khi mất lần, nàng biết cái gì là trân quý nhất, nàng cầu ca ca có thể trở nên nổi bật, chỉ cầu có thể bình an đến già.

      "Ta ôn tập . . ." Cố Hải vừa vào cửa liền vào trong phòng ốc.

      "Hảo, mệt mỏi phải nghỉ ngơi lát. ." Tào thị ở phía sau dặn, trong mắt mang theo vài phần đau lòng, thế nhưng có đề nghị nghỉ ngơi mấy ngày sau học lại, nàng cũng biết, nhi tử lần này gặp được cơ hội rất hiếm có.

      Qua trăm ngày, Cố gia tộc học mở lại, mặc dù là tộc học, nhưng phải đứa mang họ Cố nào cũng có thể tiến vào.

      Bắt nguồn việc này là do Cố gia có cái quy củ, biết tộc trưởng bị cái gì kích thích, cảm thấy được gia tộc đệ tử thể dựa vào che chở ngồi hưởng lợi, cho nên ở bên trong gia tộc người đứng đầu chọn lựa cũng tốt, quản lí sản nghiệp đều là thi hành tuyển theo quy định, mà phải cha truyền con nối như lệ thường, ví dụ như tộc trưởng Cố Trường Xuân giờ, tuy rằng là con trưởng của tộc trưởng trước đây, nhưng ngồi lên được cái ghế tộc trưởng này, cũng phải thoải mái như vậy, mà phải trải qua tầng tầng cạnh tranh, khảo nghiệm.

      Có cạnh tranh quy củ này, đối với các nhà mà , nhân tài liền trở nên quan trọng, cái này trực tiếp liên quan đến tương lai của bọn họ ở trong tộc nắm giữ quyền lực lớn , cho nên tộc học liền phá lệ được hoan nghênh.

      Con cháu đông đảo, tộc học sức chứa có hạn, bởi vậy tộc quy khỏi quy định, tiến vào tộc học là dựa theo phân phối, căn cứ vào nhân khẩu, nhà phân phối số người, nhưng tên này huyết thống xa lạ ở đây lại cần người học cho đủ số, bởi vậy, liền vào tộc học đọc sách, đối với cái trưởng tử hoặc là người được sủng ái hoặc là người thông minh mà , phải của hiếm lạ gì, nhưng việc này đối với con vợ kế hoặc đứa được cưng chìu mà , chỉ có cơ hội chứ thể cầu.

      Cố Hải có tên tất nhiên do thuộc vào nhà Nhị thúc công, xét thấy Cố Nhạc Sơn con cháu đông đúc, lại tư chất của Cố Hải đương nhiên bị mọi người nghi ngờ, vả lại bọn họ cũng sinh sống ở đây lâu dài, bởi vậy tộc học này lo lắng có tên hay , phụ thân quá cố tuy rằng ngoài miệng , nhưng trong lòng vẫn rất để ý, vẫn cho rằng chính mình có bản lĩnh làm liên lụy nhi tử.

      Nhưng lần này tộc trưởng trước khi chết đặc biệt phê cho cái tên, này là chuyện tốt đáng mừng, cho nên Tào thị chút do dự bán lấy của cải ở Tiên Nhân huyện lấy tiền mặt mang theo đến đây.

      Tộc học, Kiến Khang tộc học, so với thư viện của tiên nhân huyện tốt hơn nhiều, nhận được cơ hội này, tương lai nhi tử thi đỗ lại càng cao.
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep172 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 63: Lộ trình.

      Edit: Mộ Dung Thái
      Beta: An Điềm Điềm

      Việc chấn hưng gia nhiệp tất cả đều đặt lên người nhi tử, Tào thị khỏi khẩn trương hít vài ngụm khí. Đợi đến trăm ngày lão tộc trưởng, nàng cầu cấp cho nhi tử tốt chút, nhất định phải lấy nhiều chút tiền dầu vừng, Tào thị trong lòng nghĩ, xoay mặt nhìn nữ nhi.

      Nữ nhi tựa hồ suy nghĩ gì đó, chân mày nho khẽ chau lại, trải qua mấy ngày liền bôn ba, lại còn thức đêm khóc tang, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thân mình càng thêm gầy yếu, tựa hồ trận gió có thể thổi bay.

      Tim Tào thị nháy cái, còn muốn sức khỏe tốt, bằng cho nữ nhi chút may mắn, cúng bái trước mặt thần phật, phù hộ cho nàng tránh được tai nạn.

      "Thập Bát Nương, mệt mỏi , mau nghỉ tạm ..." Tào thị kéo tay nữ nhi, ngón tay thô ráp làm cho lòng nàng càng khó chịu, bất quá về sau tốt hơn, có phòng ở, mấu chốt nhất là có cửa hàng, cái này đại biểu cho cuộc sống khởi thủy , nữ nhi cũng cần tính toán cách mưu sinh.

      "Về sau an tâm ở nhà nghỉ ngơi là được. . ." Nàng vỗ vỗ tay nữ nhi, thấp giọng .

      Cố Thập Bát Nương suy nghĩ đến Cố Ngư, đời trước nàng xuất giá liền làm tổ ở trong nhà, đừng người trong tộc, mà ngay cả người nhà Nhị thúc cũng nhận thức được đầy đủ, càng biết những người này sinh ra chuyện gì, theo quy củ mà Cố Ngư khẳng định có cơ hội tiến vào tộc học đọc sách, vậy trước kia thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên học vấn ấy là làm sao có được? phải là sao Văn Khúc hạ phàm, thiên phú dị bẩm ?

      Tiếp đó nàng nhìn đến Cố Hải, như thế nào mà người thóat khỏi số mệnh như Cố Hải lại có thể tiến vào tộc học, biết đâu cũng là tộc trưởng đặc biệt phê chuẩn, cùng với phát triển của số mệnh giờ bất đồng chính là khi đó tộc trưởng còn chưa có chết.

      đời mình trước kia chính là kẻ ngu ngốc đần độn, sống cũng vô ích, trong mắt cái gì cũng chưa xem, trong đầu cái gì cũng nhớ...

      Bị Tào thị đánh cái thu hồi vẻ thất thần, trơ mắt nhìn nhà nàng muốn tới Kiến Khang, vận mệnh kia từng bước tới gần, nàng muốn chuẩn bị tinh thần ứng phó, chuyện của Cố Ngư cùng nàng có quan hệ gì đâu, những chuyện tạp nham này có gì liên quan đâu, vì thế vội bỏ qua.

      Nghe Tào thị như vậy, Cố Thập Bát Nương biết ý của nàng, rất đúng bọn họ sắp được đứng tên cửa hàng, có cửa hàng còn có tiền lời cố định, hơn nữa nghe đó là cửa hàng hương liệu, kinh doanh cũng tệ lắm, tiền lời thực khả quan.

      Nhìn Tào thị tuy là cố gắng kiềm chế, nhưng như trước che dấu được vui sướng, Cố Thập Bát Nương khỏi thở dài.

      Phòng ở cùng với cửa hàng, thuận lợi như vậy vào tay sao?

      Bẩy này sau, Cố gia bên kia đường liền bày đầy xe ngựa, nam nhân cưỡi ngựa xa, nhóm phụ nhân ngồi xe ngựa mới chậm rãi chạy.

      Khoác lên mình áo choàng Cố Thập Bát Nương đỡ Tào thị xuất môn, cũng có nhìn thấyngựa chờ đợi các nàng.

      Sắc mặt Tào thị rất khó xem, ngoài cửa vú già đứng chờ sắc mặt được tự nhiên.

      "Tứ phu nhân, lúc nãy nhiều người hỗn độn, quản nhất thời quên, chúng ta liền thúc giục..." vú già thế nhưng có sợ hãi mà là chút để ý .

      "Kia làm phiền các vị." Cố Thập Bát Nương , bên từ trong tay áo xuất ra xâu tiền đưa cho vú già. " Hôm nay ngày lạnh, mụ mụ đánh chút rượu ăn"

      Đây đúng là mặt trời mọc lên từ phía tây sao nhóm vú già có chút ngẩn người, được Tứ phu nhân thưởng, đây là lần đầu tiên a.

      "Ai, tiểu thư là tâm địa Bồ Tát . ." Vú già lấy lại tinh thần, mặt mày hớn hở tiếp nhận tiền.

      Có tiền hiệu suất chính là nhanh, chỉ chốc lát sau, chiếc xe ngựa được dắt lại đây, mặc dù có chút cũ, nhưng hoàn toàn có thể thay bộ.

      Lại lời cảm tạ, Cố Thập Bát Nương giúp đỡ Tào thị lên xe.

      " Làm sao Tứ phu nhân hào phóng như vậy?" nhóm vú già chia tiền, tụ cùng chỗ thầm.

      "Có phải phát tài " có người hỏi.

      "Các nàng nhi quả phụ phát tài cái gì? Ta hẳn là bán phòng ở bên kia, trong tay bất quá là so với trước kia nhiều hơn ít, bất quá được bao lâu, liền lại..." Có người bĩu môi , mặt đem tiền được phân ra nhét vào trong tay áo, "Vẫn là lợi dụng giờ có bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu. . . ."

      Ngồi lên xe, Tào thị thở dài, đây là ở dưới mái hiên nhà người ta có điểm tiện, giờ tốt rồi, qua hôm nay, phòng ở của các nàng liền phân xuống dưới.
      đến nhà mới, còn nhiều chỗ cần tiêu tiền , chỉ sợ tiền trong tay các nàng còn chưa có đủ đâu.

      Tào thị nhịn được ở trong lòng tính toán.

      "Thập Bát Nương, về sau cần thưởng tiền cho các nàng.." Nàng thấp giọng , mặt lên tia cười khổ, "Nên xem thường vẫn là xem thường chúng ta, cần mấy đồng tiền này..."

      "Con biết". Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, hướng Tào thị cười trấn an, "Bất quá là ít chút những phiền toái cần thiết..."

      Thời điểm quay lại, Tào thị ngoài ý muốn bị Đại bá mẫu kêu ngồi chung chiếc xe ngựa.

      "Nàng kêu nương làm cái gì ?" Cố Hải ngồi qua xe ngựa, nhìn hàng dài đội ngũ xe ngựa .

      Nếu nàng đoán sai, hẳn là chút về việc bọn họ sắp sửa phân nhà cùng cửa hàng.

      Cố Thập Bát Nương vén rèm nhìn ra, an vị quay trở về. " biết, ca ca, ngươi như thế nào đem áo choàng cởi ra ? Mau mặc vào."

      Mưa tuyết lúc này muốn biến thành hạt tuyết, vù vù bay xuống dưới, đâm vào mặt rất đau a.

      Cố Hải buộc lại áo choàng xanh nhạt mặc khi xuất môn, tại bị tùy ý khoát lên tay.

      "Làm sao lại yếu như vậy đâu, đây là trong xe.." ha ha nở nụ cười, quên đưa tay giúp Thập Bát Nương buộc lại áo choàng "Nhưng ra ngươi, mặt đều thổi đỏ. . ."

      "Chúng ta ở phía sau, để cho bọn họ trước." Cố Hải xốc lại mành xe, phân phó xa phu.

      Xa phu lên tiếng trả lời, quả thực nhường cho các xe khác trước, sau đó mới chậm rì rì giục ngựa.

      "Thập Bát Nương" Cố Hải vén rèm xe, mặt mày mang tươi cười tiếp đón Thập Bát Nương. "Đến nhìn xem đường phố..." lại phân phó xa phu, " Lại quay đầu hướng Thập Bát Nương cười... chừng có thể nhìn thấy xiếc khỉ.
      Cố Thập Bát Nương cười, ngồi vào bên cạnh Cố Hải, theo chỉ bảo liền làm ra bộ dáng ngạc nhiên rất muốn xem.

      Kỳ nơi này nàng rất quen thuộc, ở suốt gần tám chín năm, mặc dù làm dâu bên trong Thẩm gia, nhưng lâu lầu nàng cũng có xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, nơi này nàng nhắm mắt lại cũng có thể lần.

      Bởi vì tuyết rơi, đường ràng vắng rất nhiều, cũng có nhìn thấy xiếc khỉ ảo thuật, chờ chút Cố Hải có chút thất vọng, nhìn ngã tư đường mọi người muốn hết, gió cuốn hạt tuyết ngừng xông tới, Cố Thập Bát Nương khuôn mặt càng ửng hồng, liền muốn hạ rèm xuống.

      "Chờ mấy ngày nữa thời thiết tốt hơn lại mang muội cùng nương ra ngoài dạo..."

      " Khoan " Thập Bát Nương đưa tay ngăn lại, mắt nhìn về bên kia đường.

      "Có gì tốt?" Cố Hải vội vàng theo xem.

      Giữa trời đầy tuyết, tiểu nương gầy đét quỳ mặt đất, trong lồng ngực ôm cái nam hài loang lổ vết máu, ngừng hướng người qua đường than khóc.

      Nơi phồn hoa cũng có người ăn xin, trong lòng Cố Hải có chút kích thích.

      "Thập Bát Nương" muốn buông rèm, cho muội muội mềm lòng khi nhìn đến cảnh tượng như vậy.

      "Dừng xe." Thập Bát Nương lớn tiếng kêu

      Quen hầu hạ quan gia, lão gia, phu nhân xa phu lập tức kéo mạnh dây cương, xe ngựa đột nhiên dừng lại làm cho huynh muội hai người đều ngã về phía trước.

      "Thập Bát Nương, làm sao vậy?" Cố Hải đỡ lấy muội muội ngã người, lo lắng hỏi.

      Cố Thập Bát Nương gì, mà là xốc lên màn xe, kinh ngạc nhìn tiểu nương ngừng dập đầu khóc dưới tuyết kia, mũi của nàng đau xót, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống dưới.
      song ngư, Phong Vũ Yên, linhdiep172 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 64: Trợ Giúp

      Edit: Từ Hoán Vũ


      "Van cầu các đại thúc đại nương, các lão gia các phu nhân. . ."

      "Van cầu cấp chút ít tiền. . ."

      "Van cầu cứu ca ca ta ."

      "Van cầu cứu ca ca ta. . ."

      Cố Thập Bát Nương nhắm mắt lại, mặt là nước mắt hay là tuyết thủy.

      "Thập Bát Nương?" Cố Hải nhảy xuống xe theo nàng, lo lắng nhìn nàng.

      đường người đường vội vàng, ai tại đây dừng lại khắc vì tiểu nương khóc lóc cầu xin này, nhiều nhất là thoáng qua quăng ánh mắt thương hại.

      Cái nam hài tử kia người đầy thương tích, hiển nhiên là chọc vào cái gì phiền toái, này thói đời, phương Bắc ngọn lửa chiến tranh lúc lúc , trong kinh thành hoàng đế luôn luôn đau ốm, triều đình xong, lòng người bất an, ai dám nhàn trông nom chuyện ngừi khác.

      "Tiểu nương, ngươi làm sao vậy?" Cố Hải cắn răng cái, cất bước tiến lên hỏi.

      Tiểu nương kia nghe vậy, giống như bắt lấy nguồn sống của rơm rạ, hướng về phía cố Hải dập đầu phịch phịch.

      "Thiếu gia, thiếu gia, ngài đại đại từ đại bi cứu ca ca ta. . ." Nàng khóc .

      Cố Hải được nàng dập đầu có chút hoảng hốt, có chút xấu hổ quay đầu nhìn Cố Thập Bát Nương, đành phải kiên quyết từ trong tay áo lấy ra vài đồng tiền, đưa cho tiểu nương kia.

      "Cấp. . Cấp cho. . . Ngươi" có chút cà lăm .

      Đây là tiểu nương này lần đầu cầu được tiền, nước mắt nàng chảy bốn phía, vươn đôi bàn tay bé đông lạnh đỏ ửng tiếp nhận mấy đồng tiền kia.

      "Cám ơn thiếu gia cám ơn thiếu gia." Nàng khóc ròng .

      Cố Hải thở phào nhõm, làm như vậy trong lòng muội muội có điểm dễ chịu ? quay đầu lại nhìn, thấy Cố thập Bát Nương bước tới.

      Nhìn đến tang phục của thiếu niên thiếu nữ làm hành động cầu xin rồi dừng lại , người qua đường đều tò mò nhìn qua, có bĩu môi trào phúng có điểm cảm động.

      "Ca ca ngươi làm sao vậy?"

      Tiểu nương bị nước mắt làm lờ mờ hai mắt, chợt nghe đỉnh đầu có giọng nữ ôn nhu hỏi, nàng run rẩy dùng tay xoa xoa nước mắt muốn xem khuôn mặt của người thiện tâm nay.

      đôi tay đưa qua đến, nhàng đẩy nàng ra rồi phủ cái áo choàng ngắn lên miệng vết thương phòng ngừa bị giá rét làm tổn thương.

      Dấu tay, dấu quyền, sưng đỏ màu đỏ màu tím mảnh, muốn nhìn ra bộ dáng gì, chạm vao lãnh như băng, biết còn có hay sinh cơ.

      "Cũng là bị người đánh đập a. . . . ." Cố Thập Bát Nương lẩm bẩm .

      Có nước mắt từ mặt thiếu nniên kia rơi xuống, rất nhanh cùng tuyết xen lẫn vào nhau, ai chú ý, mắt thiếu niên kia muốn giật giật thũng thành cái khe hở.

      "Đây là chút bạc, nhanh tìm đại phu ." Cố Thập Bát Nương đứng lên, đem hết thảy tiền ở người đều đem ra, đưa cho tiểu nương kia.

      Bạc vụn chồng chất chỗ, tính toán sơ lược ít nhất cõng năm năm.

      Tiểu nương dám tin vào con mắt của mình, liền mở lớn mắt há to mồm sửng sờ ở tại chỗ, ngay cả dập đầu lời cảm tạ cũng đều quên.

      Cố Hải cũng ngây dại, nhìn về phía muội muội trong mắt khó nén kinh ngạc, hảo. . . . . hào phóng.

      giờ mua tiểu nha đầu này cũng bất quá ba bốn lượng bạc là đủ rồi.

      Cố mười tám nương muốn xoay người lên xe , nhìn Cố Hải còn đứng bất động dương tay kêu .

      "Muội muội. . . Rất có tiền a. ." Ngồi xe, Cố Hải ý vị thâm trường tấm tắc , mặt chìa tay, ra vẻ bộ dáng đáng thương, "Đáng thương người ca ca đồng tiền cũng có, muội muội thưởng chút ít . . ."

      Bởi vì trước mắt đồng cảnh ngộ từng bị giống Cố Thập Bát Nương, nghe vậy xì tiếng nở nụ cười, chỉ còn lại đôi mắt hơi đỏ lên.

      "Chúng ta tương lai còn có thể có thêm tiền." Nàng mang theo vài phần hờn dỗi vài phần kiên định , "Muội muội nhất định phải làm cho ca ca ngươi áo cơm lo, nếu lại. . . ."

      " như thế?" Cố hải cười chỉ tay ra bên ngoài, " giống như vậy. . ."

      " " Cố Thập Bát Nương cất cao thanh .

      Cố Hải bất quá là hay giỡn, muốn bị xua tan bi thương của muội muội, dự đoán được phản ứng của nàng lại lớn như vậy, hoảng sợ, vội theo lời của nàng gật đầu, luôn miệng xưng là, có.

      Tuyệt đối còn như vậy, quỳ rạp xuống ven đường cầu xin cứu trợ, tuyệt đối trơ mắt nhìn ca ca chết , Cố Thập Bát Nương cắn chặt môi dưới.

      "Cám ơn, cám ơn ân nhân. ." Bên ngoài truyền đến tiếng khóc lóc kể lễ của tiểu nương, xe ngựa càng lúc càng xa.

      Cố Thập Bát Nương nhìn xuyên qua cửa xổ xe, tuyết rơi bay tán loạn trong trung, bóng dáng tiểu nương kia quỳ xuống dập đầu rất nhanh thấy tăm hơi.

      Nếu như là đời kia, có người cũng vươn tay viện trợ mình chút, ca ca lâm nguy nhanh như vậy thể chết ? Vận mệnh của nhất định phải khác lần cảnh tượng đó ?

      ai trợ giúp chính mình, vậy chính mình đến trợ giúp chính mình.

      Đến gần tối, Tào thị mới trở về.

      "Nương, Đại bá mẫu tìm ngươi làm cái gì? Ngươi vừa ăn cơm xong ?" Cố Hải từ trong phòng ra, nhịn được để sách trong tay xuống, vội hỏi.

      Tào thị mặt lên vài phần xấu hổ, nàng mạnh mẽ nặng ra tia cười, "Nếm qua ."

      Nhưng có trả lời câu hỏi của Cố Hải, lại hỏi vài câu bọn họ ăn chưa, ăn cái gì, tâm thần có chút hoảng hốt vào phòng.

      Cố Hải có chút nghi hoặc nhìn phòng ở Tào thị, quay đầu gặp đối diện Cố Thập Bát Nương đứng ở cửa, trong tay còn cầm thư.

      "Nương trở lại?" Nàng hỏi, mặt cất bước muốn lại đây.

      "Thập Bát Nương. . ." Cố Hải hướng nàng làm động tác chớ lên tiếng, "Nương mệt mỏi, để cho nàng nghỉ ngơi sớm chút . . . ."

      Là sợ nàng hỏi chuyện ngày hôm nay ? Xem ra đáp án đều viết ở mặt nương. . . .

      Cố Thập Bát Nương cười cười, dừng chân.

      Cố Hải thở phào nhõm, biết sao, cảm thấy giờ muội muội tuy rằng như trước thể nào chuyện, nhưng có đôi khi ra trong lời thực khí thế bức người.

      cũng đoán được, hôm nay Đại bá mẫu kêu mẫu thân , khẳng định chuyện liên quan đến nhà ở cùng cửa hàng của bọn họ, hơn nữa xem ra kết quả vô cùng như ý người.

      ai nguyện ý ăn nhờ ở đậu sống qua ngày, nương cũng ngoại lệ, kết quả này trong lòng nương nhất định rất khó chịu, nếu lúc này muội muội lại hỏi, hơn nữa muội muội chờ đợi như vậy để có thể có phòng ốc của mình, kết quả kia là thất vọng rồi. . . . .

      Cố Hải thở dài, đồng thời lại rất nhanh nắm tay, nhất định phải trở nên vượt trội. . . . . .

      "Ca ca, ngươi cũng ngủ sớm chút, mấy ngày nữa đến trường đấy. " Cố Thập Bát Nương , đứng ở trong ánh đèn điềm tĩnh cười.

      "Được, ca biết, muội muội cũng ngủ sớm , đừng đọc sách lâu như vậy."Cố hải cười , khoát tay vào nhà tử .

      Bóng đêm nặng nề, ba ngọn lửa nho lâu chưa tắc.

      Đầu mùa đông, đám sương mù sáng sớm còn chưa có tiêu tán, quản gia mang theo nón dẫn mẹ con Tào thị vào gia môn của tộc trưởng.

      Tào thị lại lần nữa quay đầu lại giám sát chặt chẽ nhi nữ theo sát mình, bất đắc dĩ thở dài.

      "Thập Bát Nương, con trở về , con theo thế này, còn ra bộ dáng gì nữa." Nàng lại lần nữa khuyên.

      "." Cố Thập Bát Nương kiên định lắc đầu, nhìn Tào thị nhợt nhạt cười, "Nương, hôm nay nhiều người, ngươi đừng sợ, con làm bạn người đây."

      Tào thị thở dài, chính là con theo ta làm bạn ta mới cảm thấy được sợ hãi. . . .

      Hôm nay sáng sớm, nàng cảm thấy tâm thần bất định, hơn nữa ngày hôm qua nghe được ám chỉ kia, trong lòng liền càng thêm nặng trịch.

      Tộc trưởng cấp cho các nàng phòng ở tuy rằng vị trí hẻo lánh, nhưng tuyệt đối là chỗ địa phương tốt, kết cấu lịch tao nhã, địa phương lớn , địa phương như vậy, có người luyến tiếc cứ như vậy uổng phí ở trong tay các nàng.

      Tào thị phải cái phụ nhân vụng về, tâm tư nhà Cố Nhạc Sơn nàng xem đều hiểu được .

      Quách thị ở xe liên tục cho nàng trong nhà có nhiều hài tử, lão gia lại muốn sinh thêm, phải nhàn rỗi tốn hơi thừa lời.

      Nàng biết tuy rằng có chính thức chuyện phòng ở kia, chỉ sợ muốn có duyên theo chân bọn họ .

      Bọn đỏ mắt ngóng trông, kết quả cũng là. . . . . .

      Nàng nên như thế nào cho bọn , đôi mắt Tào thị nhịn được đỏ lên, cúi đầu che dấu.

      Nhi nữ thông minh như vậy, chắc hẳn đoán được cái gì, bằng cũng thấy quản gia truyền lời tộc trưởng thỉnh nàng , nên theo.

      Nghĩ đến đây nàng cảm thấy có tất yếu dặn chút nhi nữ, nhi nữ giờ chính là nàng càng ngày càng nhìn thấu .

      "Thập Bát Nương, đến lúc đó con chớ lung tung. Nghe nương, nghe tộc trưởng. . . ." Nàng hít sâu mấy hơi thở, cắn cắn môi dưới, "Thập Bát Nương, người dưới mái hiên, thể cúi đầu. Lui từng bước trời cao biển rộng, có số việc đừng quá chấp niệm."

      thể, cũng có thể trở mặt nhà Đại bá phụ.

      có gia tộc chống đỡ, con đường tương lai của nhi tử rất khó , nàng sở dĩ nhẫn như vậy là vì lợi ích toàn cục từng bước thoái nhượng, còn phải là vì chọc giận người trong tộc, cầu cánh dực hạ tia che chở nơi đây.

      Đạo lý này Cố Thập Bát Nương đương nhiên biết, hơn nữa từng luôn luôn thờ phụng, nhưng nếu như nàng biết lui từng bức là vực sâu vạn trượng sao đây???
      Phong Vũ Yên, linhdiep17, huyenlaw682 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 65: Thương nghị.

      editor: An Điềm Điềm
      beta: Thục Quỳnh

      Cánh cửa trang nghiêm của đại sảnh mở ra, liếc nhìn cái thấy bên trong ít người.

      Mấy hôm nay có chút lạnh, trong đại sảnh đốt lên chậu than kèm theo từng đợt khí ấm áp thổi tới.

      Trong đại sảnh quả rất náo nhiệt, tộc trưởng Cố Trường Xuân thản nhiên ngồi ở giữa, hai hàng còn lại là bảy người cầm quyền trong gia tộc, trong đó có năm người bằng tuổi Cố Trường Xuân, biết là bị chậu than hun nóng hay là tinh thần tốt, mỗi người đều hồng quang đầy mặt thấp giọng chuyện với nhau thực náo nhiệt, chỉ có hai người lớn tuổi ngồi phía là vẻ mặt đạm mạc từ từ nhắm hai mắt lại giống như ngủ.

      Còn hai bên là chỗ ngồi của vài phụ nhân cùng những người trẻtuổi, đều là những người có chỗ đứng cùng tiếng trong tộc. Trừ bỏ có Nhạc Sơn cùng phu nhân .

      Cố Thập Bát nương nhìn lướt qua lượt, đại đa số mọi người đều nhận ra, hoặc chỉ là có ấn tượng thoáng qua, thực là nhớ nổi ai.

      Tự nhiên có tiểu nha đầu đứng lên giúp mẹ con nàng cởi áo choàng.

      Khi các nàng vào, tiếng chuyện trong sảnh cũng dừng lại, cũng có ai liếc nhìn các nàng đến cái, xấu hổ hơn chính là nhóm các nàng có chỗ ngồi.

      "Nhạc Vân gia (gia đình Nhạc Vân) tới đây..." Ngồi ở vị trí cao nhất, Cố Trường Xuân ' khụ' tiếng, đánh gẫy cuộc chuyện phiếm trong phòng.

      Tào thị vội cúi đầu thi lễ, khóe mắt liếc nhìn qua bên cạnh thấy nữ nhi cũng như vậy mới thở phào nhõm.

      Tiếng chuyện dừng được khắc lại ong ong vang lên..

      Cố Trường Xuân khụ hai tiếng, thanh mới biến mất.

      " ngắn gọn." quét mắt liếc qua mọi người cái." Nhạc Vân gia đến đây, mới vừa rồi qua, gia phụ để lại hai phần sản nghiệp cho bọn họ, tất cả mọi người đều biết, Nhạc Vân gia ngươi cũng biết ."

      Tào thị nghe vậy gật đầu lên tiếng trả lời :"là (đúng vậy), ánh mắt đục ngầu :" Đa tạ tộc trưởng chiếu cố..."

      Nàng chần chờ chút, mắt tự giác nhìn về phía Cố phu nhân cách đó xa, Cố phu nhân hướng nàng nháy mắt.

      Tào thị giật giật môi, biết như thế nào lại cảm thấy ánh mắt nữ nhi ở sau lưng sáng quắc, câu tiếp theo như thế nào cũng mở miệng được. Nàng biết rằng nàng có thể tiếp nhận được hay thất vọng của nữ nhi...

      Tào thị gì, trong đại sảnh cũng có chút im lặng, mặt Cố phu nhân lên tia bất mãn, ràng hung hăng trừng Tào thị.

      Động tác của các nàng dừng ở trong mắt những người ở đây, những người này lập tức đoán được manh mối. Nhìn lại bộ dáng khúm núm kia của Tào Thị, mặt đều lên tia châm biếm cùng khinh thường.

      Cố Thập Bát Nương vẫn cúi đầu tay tự chủ được nắm chặt lại, tuy nàng biết hôm qua Quách thị cùng nương những gì, nhưng xem vẻ mặt của Quách thị lúc này, hiểu ra nương muốn chủ động nhượng lại căn phòng.

      Ở trước mắt mọi người, thản nhiên đem nhượng lại phòng ốc tộc trưởng cho mình cho người khác, đây phải là huynh hữu đệ cung (huynh đệ nhường nhịn nhau) biểu của nhà hòa thuận vui vẻ.

      Đây là chứng tỏ ngươi mềm yếu, ngay cả tặng cho ngươi căn nhà ngươi đều giữ được, ngươi còn có thể làm được cái gì.

      Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng! Cố Thập Bát Nương oán hận nhìn về phía Quách thị.

      Nàng biết nhà các nàng bị người ta khinh thường, ở trong mắt mọi người đều có tiền đồ, nhưng này đều vì cha con bọn họ làm quan thuận, mặc kệ thế nào, bên ngoài bọn họ đều chú trọng hình tượng, tuy rằng kiêu ngạo siểm nịnh, có bởi vì nghèo mà khúm núm nịnh bợ.

      Nhưng hôm nay, Quách thị lại bức Tào thị làm việc này trước mặt mọi người, chắc chắn khiến nhà lưu lạc bọn họ bị người ta cười nhạo, mặt mũi hoàn toàn mất sạch.

      Nàng nguyên bản nghĩ đến Quách thị bất quá là phân cho Tào thị căn phòng bên dưới mà thôi, bọn họ thế nào lại nghĩ muốn làm cho nhà của chính mình hoàn toàn khó xử, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đối với chúng ta như vậy...

      Tào thị hô hấp có chút dồn dập, hiển nhiên là trong lòng kịch liệt đấu tranh.

      Mà chậm chạp nghe được tiếng Tào thị tiếp, người ở trung tâm khụ tiếng.

      "Cháu dâu, phòng này ở đầu tây phố, để lâu, cái gì cũng đầu đủ, nếu ngươi ngụ ở đó, chắc phải hảo hảo tu sửa chút, ngươi xem như vậy..." Người này , bộ trịnh trọng chuyện nhưng tầm mắt nhìn về phía Tào Thị mà hướng về bên Cố Nhạc Sơn.

      Cố Nhạc Sơn nghe vậy mặt lên ý cười định liệu từ trước, mà mặt Cố Thập Bát Nương cũng lên tia cười.

      "Tôi..." Cố Nhạc Sơn mặt mặt đứng lên.

      "Chúng ta nhất định phải tu sửa lại phen, tu sửa xinh đẹp giống như nhà mới, phụ tâm ý của lão tộc trưởng..."

      thanh nhu mềm vang lên, mang theo tràn đầy vui sướng cùng cảm kích của nữ nhân, đánh gẫy lời Cố Nhạc Sơn vừa , đầu nàng vừa ngẩng lên hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong sảnh nhìn qua.

      "Cảm ơn lão tộc trưởng, cảm ơn tộc trưởng gia gia, cảm ơn các vị bá bá thúc thúc chiếu cố, Thập Bát Nương dập đầu tạ ơn mọi người."

      Tiểu nương gầy tong teo kia quả nhiên chuyện, rồi quỳ xuống, tự nhiên dập đầu trước mọi người.

      Cố nhạc Sơn cũng cứng lại, mới đứng lên được nửa, bây giờ muốn đứng lên tiếp cũng được mà ngồi xuống cũng xong.

      Có người ha ha nở nụ cười.

      "Mau đỡ tiểu thư đứng lên, có tâm ý này là tốt rồi." biết ai .

      Lời này vừa ra liền được hưởng ứng, trong đại sảnh có tiếng cười, cũng có thanh tán thưởng, liền có tiểu nha hoàn chạy tới đỡ Cố Thập Bát Nương đứng dậy.

      "Khụ..." Vị cầm quyền vừa lên tiếng kia mặt có chút xấu hổ, vuốt vuốt chòm râu," cái kia... hảo hài tử... tâm ý này của ngươi mọi người đều biết... Chính là.... tu sửa căn phòng kia tốn chi phí ..."

      "Này sợ..." Cố Thập Bát nương vẻ mặt nghiêm túc.

      bên quách thị dùng ánh mắt trừng Tào thị.

      Tào thị có chút hoảng hốt, nhịn được đưa tay giữ Cố Thập Bát Nương.

      "Chúng ta nhất định hết sức tu sửa tốt, tương lai có thể thoải mái sinh sống, quên ân tình của lão tộc trưởng." Cố Thập Bát Nương vẻ mặt cảm kích, đôi mắt đều có chút đỏ lên.

      Thoải mái ở lại....

      Ánh mắt Quách thị hận thể ăn thịt Tào thị, bên miệng cười lạnh, tốt, Tào thị, làm trò trước mặt ta quả rất tốt, giá dục được đứa như vậy, nghĩ đến để cho đứa này chuyện, liền có thể chính mình gì hay sao. Chúng ta chờ xem.

      "Hảo hài tử." Người nọ thấy lời của mình lại lần nữa bị cắt đứt, mặt có chút khó coi, tầm mắt rừng ở người tiểu nương này, đứa này kích động như thế, vẫn là... Cố ý?

      "Cháu dâu." dời tầm mắt đến chỗ khác, nhìn khuôn mặt của tào thị " Là thế này, cái sân cách nơi này hơi xa, lại để lâu, cái gì cũng đều đầy đủ, ba người nhà các ngươi bảo trụ chặt chẽ, có được nhân khí, giữ được tòa nhà, còn nữa..."

      ý vị thâm trường cười, " Hải ca lại vừa muốn đọc sách... nơi đó cùng tộc học có điểm xa...:

      Hải ca còn đọc sách, những lời đó truyền vào tai Tào thị, cả người nàng khỏi run lên, mang theo vài phần sợ hãi ngẩng đầu.

      Cố Thập Bát Nương cũng ngẩng đầu lên, nhìn trưởng bối trong tộc trước mặt, khóe miệng lên tia cười lạnh.

      Dùng ca ca để tạo áp lực cho nương sao? Loại biện pháp từng bước đánh vào mệnh của bọn họ, dùng người nhi quả phụ bọn họ, là quá lãng phí.
      song ngư, duyenktn1, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :