CHƯƠNG 9 Editor: Hà Linh « Có phải cả bận việc nên về trước ? » Mấy ngày nay thấy , Đường Uyển Du bắt đầu nhớ, thường xuyên đơn, càng ngày trông càng độc. Đến hôm chịu nổi lạc lõng, bước ra ngoài. Thân hình nhắn dạo bờ cát, mờ mịt nhìn về phía sóng biển xa xa. Cho dù tìm được gian có hình ảnh của tồn tại, lúc này liều mạng dồn hết tâm chí về người chồng mất, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thân ảnh quen thuộc của cả quấy nhiễu, khiến tâm tình hoảng sợ, lộn xộn. biết là thân ảnh đơn của rơi vào đôi mắt ám trầm tìm kiếm , thấy điều bất thường, Tống Thế Kiệt nhanh chóng đuổi kịp bước chân thong thả bước về mặt biển của . « Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, nếu em thích nơi này, có thể cho biết, chứ đừng mà lời từ biệt ! » Vừa nghe thấy câu , Đường Uyển Du kinh ngạc quay đầu, khuôn mặt tái nhợt rơi vào đôi mắt thâm thúy, cảm giác như tim bị cây trường thương đâm phải, biết phải làm sao. « cả… ! phải về nước sao ? » kinh ngạc tại sao lại ở đây, lại càng kinh ngạc là lại đằng sau . « Em tưởng yên tâm để em thân mình ở đây sao ? » nhìn thẳng vào , giống như khóa thân hình lại buông ra. Ở nơi này, giống như là người phụ nữ đẹp nhất, nên tìm cũng khó. « Nhưng mà La Bott phải … cả… cần lo lắng nữa đâu ! » Đường Uyển Du dám biết tình trạng của La Bott ra sao, nhưng cũng khẳng định được lão già kia bị giáo huấn như vậy, dám tìm nữa. « Ngoài ông ta ra, nơi này còn người đàn ông nào khác đối với em mà sinh ra tư tưởng đúng đắn sao ? » tới gần , thấy quần áo đơn bạc của bị gió biển thôi tung, sợ lạnh, đứng đằng sau phủ áo khoác lên người . Cảm giác ấm áp khiến hỗn loạn, biết nên ứng phó thế nào. Mà lời của ái muội, khiến cho suy nghĩ miên man. « chỉ cần phái vệ sĩ theo là được rồi, cần làm phiền cả… phải có rất nhiều công việc phải giải quyết sao ? » Giữ chặt áo khoác bên người, cẩn thận lựa lời như muốn đuổi khéo , lời khách sáo khiến Tống Thế Kiệt hờn giận đứng lên. Đường Uyển Du xấu hổ xoay người, muốn chạy trốn về khách sạn. « Khách sạn này có thể trông xuống biển, em hài lòng sao ? » Tống Thế Kiệt lập tức bắt được tay Uyển Du, giữ chặt cùng chậm bờ cát. Tình cảnh này của hai người khiến Đường Uyển Du như nằm mơ. Từ khi bước vào Tống gia, cả vốn có thành kiến với , nhưng bây giờ như nơi là lòng có thể dựa vào. « Tri kỷ mới có thể giúp nhau, người ngoài sao bằng người thân trong nhà được. thể cùng em chuyện, giải buồn, đúng là khiến em cảm thấy có áp lực ngăn cách, đây là sơ sẩy của . » Tống Thế Kiệt chậm rãi ra tâm của mình, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt trông xuống bãi cát, thấy có biểu tình trách cứ nào mặt . « cần đối xử khách sáo với em, có việc gì cần cứ , em biết vẫn thương xót Nhân Khánh, cả cũng mang cùng tâm với em, chỉ cần vẫn là cả em vẫn là người thân của . » ra lòng mình, mắt ướt. Hai người bước chậm, ánh trời chiều chiếu vào đôi trai tài sắc, vừa lãng mạn vừa tình cảm hài hòa. chỉ có như vậy, đến đâu, tới đó làm bạn theo, hai người tâm với nhau thân thiết hơn, tấc cũng rời khỏi , khiến cho dân bản xứ lầm rằng họ là tình nhân, điều đó cảnh tỉnh cho Đường Uyển Du. xuất , đảo loạn tâm tình của . luôn khiến hoảng loạn thể tĩnh tâm. che chở tuyệt đối, đem cho những cái ôm an ủi. Khiến kính hãi, lưu luyến lại hoảng sợ và bài xích. Lúc này mới hiểu được, trong gia tộc có La Bott háo sắc mặc trời, vô luân từ thủ đoạn chiếm đoạt, phải tìm thân nhân tin cậy, cũng là nam nhân vững vàng như núi. Nhưng mà, đối với Tống Thế Kiệt, tự trong đáy lòng của dâng lên thứ tình cảo cao hơn tôn kính, áp lực cản trở cho dám vọng tưởng xa hơn, dám hy vọng xa vời. Thêm thời gian nữa tình huống càng tệ hơn, sương mù vây quanh, chân lún bùn sâu hơn, đành phải cầu Tống Thế Kiệt cho về nước. Trở lại Tống gia, Đường Uyển Du lại tận lực tránh né Tống Thế Kiệt. Những khi ngẫu nhiên đối diện với , nén nổi ánh mắt đau đớn. Mà ở Tống gia, muốn động mặt với người đàn ông mà mình động lòng, biết tâm với ai để giải tỏa, bắt đầu có những hành vi lệch lạc. Tới ngày lại tìm bạn bè giải buồn được đưa tới hộp đêm, vui vẻ thưởng nhạc, rồi đến lúc bạn bè rảnh cùng mình tới pub. Ban ngày ở bên Lý Bích Châu, nhu thuận nghe lời, xem học nghệ, tới chạng vạng khi Tống Thế Kiệt chưa về nhà lặng lẽ ra bằng đường hậu hoa viên tới thế giới làm thoải mái. Bắt đầu bị mê hoặc bởi nhạc và đèn, tạm thời quên được phiền não, luôn kêu ly rượu mạnh rồi ngồi mình. Ngày qua ngày, dưỡng thành thói quen, mỗi ngày phải tới đó lần mới thoải mái, cảm thấy nơi đó như cái cảng tránh gió vậy. Nhưng biết rằng, bằng lối hậu hoa viên có thể tránh bị người làm bắt gặp nhưng tránh khỏi đôi mắt của kẻ luôn theo dõi từ phía phòng ngủ của mình. Tống Thế Kiệt dự đoán được rằng thời gian mà trở về, nên ở lại đó để chờ đón . Hãy Like để cám ơn người mang đến cho ta niềm vui.
CHƯƠNG 10 Editor: Hà Linh Ban ngày là thiên sứ, buổi tối biến thành tinh sao ? Nhìn chăm chú bằng con ngươi đen thấy đáy, ly rượu trong tay lúc này chỉ như mang tính chất giải khát mà thôi, sắc mặt vẫn lạnh lùng đổi. mặc váy đen, như còn túc trực bên linh cữu của chồng, lại mang thánh khiết vào chỗ đứng đắn, chỉ làm ô nhục Tống gia mà còn làm ô nhục em trai . thấy mùi rượu người khi trở về nhà, cũng như thấy người đàn ông đưa về đến cổng trong tư thế xiêu vẹo. Mắt như có lửa ở trong, bóp nát ly rượu. năm, để mặc năm như thế ! kinh ngạc với bản thân tại sao lên tiếng, tưởng rằng có thể quy chánh sao ? Đúng là vẻ thanh thuần ấy chỉ là giả vờ mà thôi. Hóa ra là người đàn bà sa đọa ? Vậy mà vẫn như trang mỹ lạn đối mặt khiêu khích với . Lúc này, cho rằng bị tất cả những kẻ xung quanh trêu hoa ghẹo nguyệt, cùng bao nhiêu người đàn ông có những hành vi bẩn thỉu, cũng chịu nổi nữa. Nửa tháng sau, cổ phiếu của Tống Nhân Khánh do chưa có con thừa tự nên được chuyển tên sang cho Đường Uyển Du. Đường Uyển Du cũng biết nên làm gì, biết rằng tất cả những việc này đều do cả động tay động chân. Hôm nay, nghe Tống Thế Kiệt đến Hongkong công tác nên nhàng thở ra, nhưng vẫn đổi được suy nghĩ tới hộp đêm như tập tính của mình. Sáng sớm, quản gia đến nhắc rằng Tống Thế Kiệt muốn đến Hongkong Cửu Long tìm , để thực quyền thừa kế của Tống Nhân Khánh. khó hiểu, vì sao phải đến tận đó mới có thể làm việc ? « Thiếu gia Nhân Khánh mất được năm rồi, việc chuyển quyền thừa kế tài sản thể chậm trễ hơn được nữa, mà việc này phải do đích thân Nhị thiếu phu nhân ký tên mới được. » Lưu tổng quản trả lời. Đường Uyển Du cũng nghĩ việc sang tên di sản lại phiền phức như vậy, cũng vì quan tâm đến những nỗ lực của Nhân KHánh trước đây, phải bảo quản tài sản cho tốt, để cho vì việc Nhân Khánh đột ngột mất mà thành hai bàn tay trắng, nếu lại càng có lỗi với Tống gia. cũng nhanh chóng theo lệnh của cả, đáp máy bay tới Hongkong. Vừa tiến vào Cửu Long có nhân viên công ty tới đón. « Nhị thiếu phu nhân, tổng tài ở phía chờ rồi. » Khuôn mặt của từng bị lên báo nhiều lần nên những nhân viên này nhận ra cũng lạ lùng gì. Bước vào phòng họp, Tống Thế Kiệt ngồi đó chủ trì cuộc họp với tất cả cổ đông. Ai ai cũng như rất tập trung tinh thần. Vừa bước vào bị ngợp bởi tinh thần ở đây, mọi người tan họp ngay lập tức, giống như điểu thú tránh ánh sáng vậy. « em cần ký vào chỗ nào ? » Thừa dịp đọc tư liệu đệ tổng tài chờ kí tên, thầm nghĩ nhanh tay ký xong còn chạy lấy người. Đôi mắt chim ưng lạnh lẽo quét về phía , rồi trở xuống bắt đầu viết. « Cửa hàng Tsim Sha Tsui 3C tháng nữa phải khai trương mà người dân vẫn chưa dọn lấy gì mà làm ? hãy mang bản kế hoạch khác tốt hơn tới đây ! » Thủ đoạn, tác phong mạnh mẽ, giao bản kế hoạch cho phó tổng chờ ở đó, bộ dáng như đếm xỉa tới . « Dạ. Buổi chiều ông Trịnh muốn cùng tổng tài thương thảo về Hoa Nam, xin ngài đừng quên. » Phó tổng thu thập tài liệu cố ý nhắc nhở như thư ký công tác. « cả, em… » Đường Uyển Du cố mở miệng thêm lần nữa. Tống Thế Kiệt nhăn mày kiếm lại, nhằm vào mà . Lời của bị chặn cho mở miệng, sắc mặt trầm tư như lâm vào tình thế phức tạp « Chút nữa quên, có thư kí kế hoạch đúng là ổn. » Phó tổng khiếm khiếm đầu rời , Tống Thế Kiệt chuyển hướng sang Đường Uyển Du. « Để giải quyết công việc ở đây tốt hơn, cần người ở bên cạnh giúp đỡ, thể chậm trễ được nữa. » « Cái gì ? » Đường Uyển Du nhìn miệng đầy lối buôn bán, nghe chưa kịp hiểu bước đến kéo khủy tay , nhét vào bản hợp đồng rồi hướng ra cửa. « Hôm nay thư kí bị bệnh nên nghỉ, em thay thế ta tới cảng Victoria, gặp mặt Trịnh Đổng. » « Cái gì ? Nhưng là… em… » Mắt nhìn nhanh hơn thời gian đến, buổi chiều công nhân viên tan tầm, đúng là thể đảm nhiệm công tác thư ký này. « Có vấn đề gì, để xong việc sau. » giống như đuổi , tỏ vẻ gấp gáp, giống như là nếu để khách chờ đợi lâu đánh mất cơ hội làm ăn. Trực tiếp đưa lên du thuyền, nhanh tới cảng Victoria. « Ông Trịnh đâu ? » Sắc trời dần dần trầm ấm, phía bờ biển đèn lóe sáng, tạo nên cảnh đêm xinh đẹp, Đường Uyển Du vừa có cảm giác mình lênh đênh biển, vừa có cảm giác phải, chắc do cả ngày ngồi máy bay. « Ông ấy đường tới đây. nhanh thôi. » Tống Thế Kiệt bình thản, đôi mắt rơi thẳng vào vóc người xinh đẹp của , sợi tóc bay lên theo gió, nhàng đẩy lọn tóc tán loạn mặt của ra, trấn an. cũng khỏi hoài nghi là cố ý đem đến Hongkong, suy nghĩ này làm thấy căng thẳng hơn. Du thuyền đến đảo vắng người, đưa xuống rồi dắt vào biệt thự xa hoa. vào, phát trong này chỉ có hai người bọn họ. « cả, khách đâu rồi ? » lại bắt đầu nổi lên hoang mang. « Ông ấy sắp tới rồi. Trong khi chờ chúng ta uống trước ly rượu vậy. » Dáng người cao lớn của đổ trước mặt , cho nhìn thấy cửa phòng ngoài, bức ngừng lui vào trong. Tống Thế Kiệt đưa tay cởi áo choàng người . « … Em uống rượu… » Đường Uyển Du , trái tim nhất thời nảy lên, khi lưng chạm đến quầy rượu, cảm thấy hơi thở nguy hiểm đến gần, đột nhiên xoay người, hướng mặt vào ngăn tủ. vòng tay qua đỉnh đầu , mở tủ lấy ra chai rượu. « Tới đây ! » Bàn tay to kéo đến quầy, đem rượu đổ vào ly muốn cùng đối ẩm, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của . Khuôn mặt tuấn mị thâm trầm dưới ngọn đèn mê ly khiến Đường Uyển Du như mất tiêu cự. « Những ngày ở Phổ Cát, em nhận ra rằng có tâm tư với em sao ? » cúi đầu xuống, phản ứng kịp, cả người cứng đơ lại, đến khắc sau vẫn phát là cái miệng nhắn của mình bị áp lấy. đem môi nhàng đụng vào môi , đôi mắt vẫn mở to chăm chú nhìn vào , giống như soi đến tận đáy lòng. Ánh mắt rất đẹp, hẹp và dài, đồng tử màu lưu ly, nhìn chăm chú vào khuôn mặt giống như dò xét cái gì bên trong. bắt đầu lạc vào đôi mắt ấy. Hãy Like để cám ơn người mang đến cho ta niềm vui.
CHƯƠNG 11 – TÌNH THẾ BẮT BUỘC Editor: Hà Linh Rốt cuộc và còn định chơi trò chơi đến khi nào nữa ? kiên nhẫn được nữa. Thấy như ngơ ra nhúc nhích, Tống Thế Kiệt bắt đầu nóng nảy. « năm, năm qua em đối với lạnh lùng. Mỗi ngày đều nhìn em đơn, mỗi ngày đều muốn ôm em, hôn em, nhưng mỗi lần em đều dùng cái bóng dáng ấy cự tuyệt , khiến rất buồn… » Lời của khiến vô thức lui về sau. Mỗi câu của Tống Thế Kiệt vang lên, đôi môi phấn nộn của mấp máy phát ra tiếng, bước lui bước bước đến bước. Khoảnh khắc này, cảm xúc bùng nổ như nước lũ, nàng nghe lời thổ lộ của mà đau đớn, nước mắt bắt đầu dâng lên. « muốn gần em, muốn em, em lại bài xích khiến thể chạm tay vào, em muốn trốn chạy đến khi nào, vì cái gì… mà đối xử với như thế ? » Cơ thể cao lớn của ép tới khiến còn đường lui, ánh mắt u ám dừng lại ở đôi môi mọng đỏ, nhanh chóng áp xuống, kìm lòng được hôn mạnh vào môi . « Em có biết như thế khiến cho rất khổ sở ? Nhìn em mỗi ngày vào quán bar làm bạn cùng những gã xa lạ kia, chẳng lẽ em có thể đem tâm của mình hết cho họ, còn nguyện cho sao ? bằng bọn họ sao ? » Câu hỏi này khiến Đường Uyển Du khiếp sợ, bất ngờ đôi môi của hôn lên mạnh hơn. đường đột này làm cho thở dốc vì kinh ngạc. Mùi rượu xâm nhập vào khoang họng mang theo hương vị của , hương vị ấy xông lên não khiến hai chân nhũn , nhanh chóng được ôm lấy. Tống Thế Kiệt vòng tay áp lấy đầu , đầu lưỡi đưa đẩy trong miệng . « Đừng… » kêu lên tiếng, đầu lưỡi của đâm vào càng sâu, từng bước từng bước hút lấy hương vị ngọt ngào kia. Đầu lưỡi của bị mút mát thể phát ra tiếng . « … » Hai cánh tay trắng nõn đẩy ra khiến càng ôm chặt hơn. thả lỏng người ra chút để hô hấp, khuôn mặt nhắn đỏ lựng lên, cảm giác trong khoang ngực của mình đều là hơi thở của . lại bắt đầu trằn trọc hôn môi, thân muốn ngừng mà được, đè lại đầu khiến thể thoát được, lần lại lần đảo quanh khoang miệng. Hóa ra hương vị của so với tưởng tượng của còn ngọt ngào hơn. Tống Thế Kiệt nhịn được, hôn càng sâu hơn. Đôi môi mềm nộn kia kích thích dục vọng của . Đường Uyển Du bị hôn đến choáng váng, mùi hương của khiến dâng trào cảm giác khó , ý nghĩ mờ mịt, khí huyết cuồn cuộn, thân mình nhuyễn xuống ở trong lòng , vô lực kháng cự. Chưa từng trải qua nụ hôn nào mãnh liệt như vậy, lần đầu tiên biết được rằng, hóa ra hôn môi còn mang lại cảm xúc tốt đẹp như vậy. Đẩy ra ly rượu bên cạnh, quỳ gối xuống ôm lấy cơ thể nhuyễn ngọc ôn hương kia, còn bất lực sa vào nụ hôn nóng bỏng của . Lúc này khí quỷ dị xung quanh như ngừng lại… Nước mắt chảy xuống khi bọn họ dây dưa . Ông trời ! Mau khiến tỉnh lại. Vào phút cuối cùng, lý trí của gọi dậy. « Dừng tay… cả… » đẩy ra nhân lúc môi dừng lại, tay buông lỏng đầu ra. bỏ áo vest xuống còn áo sơ mi mỏng người, lại dán vào người , đôi môi dán vào đôi môi hồng nộn. « cần… » Nàng đẩy ra, trượt chân lui vào góc tường quầy rượu. áp vào gần, gắt gao ôm lấy khiến Đường Uyển Du thể nào nhúc nhích, đầu nghiêng xuống vừa vặn đến cái miệng nhắn kia, từng ngụm từng ngụm nuốt vào. « cả… cần… » Tư thế này khiến thể nào né tránh nụ hôn cuồng loạn kia. cuồng dã, đánh mất trấn định bình tĩnh. chìm vào , đánh mất kiêu căng. « cả… phải là được quan hệ ám muội với đàn ông của nhà họ Tống sao… thể vượt qua cấm kỵ này… » Thừa dịp chừa cho khe hở để thở, nhắc nhở lời từng với . « Chỉ có có thể. » như chúa tể ra mệnh lệnh, thân thể lại áp vào thân mình nhắn mềm mại kia, cuối cùng cũng bức đến góc tường chết. « năm này, em đều cự tuyệt , nghĩ đến nội tâm của , nhẫn tâm làm thống khổ. Nhưng biết em rất độc, em và cũng giống nhau, đúng ? » lại hạ xuống nụ hôn sâu nữa. Tim nhảy lên. Đối mặt với chịu nổi. « Em muốn thừa nhận , giống như em ; em dám lại gần , chỉ dùng ánh mắt thống khổ để nhìn . » Đường Uyển Du chỉ cảm thấy trong não ầm tiếng. Câu của phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của . Trong lòng tê rần, hốc mắt nóng lên, nước mắt của rơi xuống vào khe hở của hai gò má chạm nhau. Áp lực cuối cùng cũng phát tiết. « thể… Chúng ta thể làm như vậy… Như vậy là có tội với Nhân Khánh. » biết vô thức nỉ non cái gì. « Nơi này là hòn đảo biệt lập, ai biết chúng ta ở đây làm cái gì. » Tống Thế Kiệt bắt đầu mê hoặc . « muốn bảo vệ em, muốn cho em vui vẻ, muốn cho em biết em. Ở đây em cần phải chịu áp lực gì. Áp lực vô hình. Nó chỉ khiến em mệt mỏi mà thôi. » khẽ khàng cắn vào vành tai . Trong mắt thấy nhói lên. Đầu lưỡi lại nhanh chóng bị hút vào, tỏa ra mùi vị của riêng vào khoang miệng , hương vị ngọt ngào cộng với nụ hôn nồng nhiệt khiến hai người say mê. phải người có kinh nghiệm tình dục, kể cả việc hôn môi. ngây ngô và thiếu tự nhiên của khiến Tống Thế Kiệt khó chịu, nghĩ rằng ngụy trang vẻ thanh cao. mút lấy cánh môi, ngừng hút vào vị ngọt lưỡi, bàn tay to bắt đầu phủ lên bộ ngực của . Thuận thế, nâng mông cao lên, khóa đùi mình, đôi môi rời , khẽ liếm liên vành tai tiểu xảo rồi trượt xuống cổ, phun nhiệt ở gáy . Cổ áo sơ mi dần mở ra, nút thắt rơi xuống, nụ hôn của Tống Thế Kiệt khiến trống rỗng. Đường Uyển Du bị hôn đến ý loạn tình mê, mới chợt cảm thấy trước ngực chợt lạnh, bị tay chiếm lấy. Tâm trí của ở mây giật mình tỉnh lại, nhưng lại bị đôi mắt mờ dục hỏa của ngăn lại. Hãy Like để cám ơn người mang đến cho ta niềm vui
CHƯƠNG 12 – NGỌT NGÀO DỤ HOẶC Editor: Hà Linh « Đừng cự tuyệt, đừng phản kháng , biết em cần, cần áp lực, chúng ta cần nhẫn nại nữa. » ở bên tai nàng trấn an, dùng lời ma mị để buông tha chính mình. Ngón tay thon dài, thô ráp nắm lấy bầu ngực no đủ, tuyết trắng, xẹt qua xẹt lại nụ hoa phía . Cảm giác tê dại này khiến Đường Uyển Du cảm giác luồng điện chạy dọc thân thể, hai chân nhũn ra vô lực, mặc muốn làm gì làm. Tống Thế Kiệt mạnh tay như xé quần áo của , bàn tay to vuốt ve cặp mông tròn đầy vểnh lên. cắn mút lỗ tai , cắn cắn vành tai, đôi mắt dần dần nóng dần theo từng lớp quần áo người . tưởng tượng hàng đêm mặc quần áo quyến rũ tới quán bar gặp đàn ông khác, lộ lưng lộ ngực, trong lòng cực kỳ thoải mái. Tức giận ấy khiến xé toạc bra của . cơ thể bóng loáng kiều diễm thuần khiết ra trước mắt . Bàn tay to của xoa nắn, đè ép bộ ngực của mạnh khiến Đường Uyển Du cảm thấy trướng đau, kêu lên : « A… cần… Đừng… » vuốt ve của mang đến cảm giác tuyệt vời, làm cho phát run lên. ngăn lại nhưng chỉ phát ra được tiếng nỉ non, trong đầu hỗn loạn tại sao lại ở đây, tại sao cảnh giác người đàn ông này nguy hiểm đến thế nào, tại sao lại dấy lên khát vọng với người đàn ông này. Từ đến lớn chưa có người đàn ông nào vuốt ve, hôn môi thân mật đến mức này. Kể cả chồng cũng chưa từng chạm qua mãnh liệt thế này. Liệu có phải đối với có tình cảm ? Có thể cả đời bên ? cảm thây Tống Thế Kiệt nhìn chăm chú ngực mình với đôi mắt nóng bỏng, bạc môi cực nóng của tìm đến đầu nhũ kiên đĩnh kia. tấn công mãnh liệt, nước mắt rơi xuống nâng ngực để ngậm vào đầu nhũ phấn hồng. Choáng váng. gặm cắn như cặm cắn hai quả hồng mai mê người, làm cho chịu nổi, giữa hai chân có cảm giác nóng ran, sợ run lên. « A… … » Khuôn mặt hồng diễm mơ , bàn tay bé của nhéo vào tóc , lại càng áp chặt đầu vào ngực mình. Đôi môi của âu yếm liếm mút, bàn tay cũng nhàn rỗi xoa nắn bên kia, như đốt lửa cho cả hai người trầm luân vào thế giới tình dục. « Đừng gạt , thân thể của em hưng phấn, được dối. » thả đầu vú thũng trướng ra, chuyển sang đầu vú bên cạnh, lưu luyến hút vào đầu nhũ hồng nộn kia. Lý trí của cũng vứt , trong đầu chỉ có ý nghĩ chiếm được . Đũng quần trướng nóng chứa vật cứng rắn bừng bừng phấn chấn, để sát vào bụng dưới , miết lên miết xuống vào lớp váy. « … phải… » Đường Uyển Du toàn thân xụi lơ, còn sức suy nghĩ. biết, nếu như ngăn lại, Tống Thế Kiệt nhất định làm chuyện ấy với . như cung lên dây, thể thu lại. Tống Thế Kiệt lần này để chạy thoát. nhất định phải có được . Thừa dịp mờ mịt thể đối kháng, nhanh chóng nhấc lên, ôm đến phòng ngủ bên cạnh. Vừa vừa ngừng hôn lên môi , với kỹ xảo cao siêu của , hoàn toàn bị thuần phục. bàn tay của xé rách váy , vuốt ve lớp quần bông phía trong. Thân mình run lên, cảm thấy ngón tay mấp máy ở chỗ tư mật, vừa sợ vừa thoải mái. Đến lúc Đường Uyển Du cảm giác được cơ thể được tiếp xúc với lớp tơ lụa mềm mại, mới phát ràng người còn mảnh vải nào. Người đàn ông to lớn áp đến gần. Dưới ngọn đèn, đôi mắt ma mị của nhìn xuống mỹ nhân, ngon miệng mười phần, mềm mại mê người thể tả. « thể… Em còn Nhân Khánh… » tỉnh tỉnh mê mê, đôi môi hồng nộn phun ra. Lời ấy bỗng nhiên khiến Tống Thế Kiệt hận cái tên ấy, nhanh chóng chặn lại giọng của , vừa hôn vừa cởi bỏ áo sơ mi của mình lộ ra nửa người , cơ bắp rắn chắc thể dục vọng được nhẫn nại cực hạn. cởi bỏ dây lưng, hai cánh tay như sắt bắt lấy đường cong tuyệt đẹp của , tách hai chân ra, trườn mình vào giữa hai chân , áp chặt trong ngực mình. Môi rời khỏi đôi môi ngọt mỹ của , cắn khẽ vào cái cằm mỏng manh, hạ xuống bộ ngực cao ngất mềm mại, bàn tay to xoa vào cái lưng trơn bóng, trượt xuống bóp mông . Bị áp chế, Đường Uyển Du có cơ hội nhìn thấy cơ thể tuyệt mỹ khiến người ta nín thở của , chỉ cảm thấy hai chân bị mở rộng, thẹn thùng xoay bị áp chế mạnh mẽ. Phút chốc, cảm thấy nơi tư mật giữa hai chân bị dị vật xâm nhập mà cảm thấy kinh hãi. « A !... cả… » Hai chân run lên, cảm thấy ngón tay của thong thả co lại trong tiểu huyệt, càng đâm vào càng đau đớn. « Gọi Thế Kiệt. » nhìn xuống người phụ nữ dưới thân, hai vú trắng hồng mềm mại, hai gò má như tơ lụa mang lại cảm xúc tuyệt vời. Dáng người uyển chuyển, hổ danh là xuất thân từ gia đình lương hảo, đúng là thiên kim tiểu thư được chiều chuộng. Nhưng mà, đây lại phải là bạn giương chiếu mà ưa thích. « A a… … thể… » lại đưa đẩy lần nữa, cuộn thân mình lại, muốn khép chặt hai chân ngăn xâm lược. « Đây là cái gì ?... Đừng… Nơi đó vệ sinh… » Từ ngón tay của xuất cơn đau tê tê, khiến cho cảm giác kì dị lan khắp thân dưới của . hoảng hốt tại sao cơ thể mình như bị đốt lửa phía trong, ở dưới bàn tay âu yếm của càng lúc càng giống chính mình. « Em đều ướt đẫm rồi, còn hỏi sao ? » Đôi môi của hạ xuống rốn , còn ngón tay vẫn khiêu khích hai cánh hoa, dịch ướt sũng lớp cỏ dại, đầu của hạ xuống dưới tấc, đầu lưỡi bóng loáng lướt qua đùi non mềm, trượt sang nơi tư mật. « A … Nơi đó rất bẩn… thể… » Kích thích này hoàn toàn hạ gục Đường Uyển Du. Trực giác mách bảo nơi bẩn bẩn đó chảy ra cái gì, khiến hết sức sợ hãi. cũng đâu phải lần đầu tiên. Thấy biểu như lần đầu tiên khiến Tống Thế Kiệt nổi giận. « Em muốn đến vậy mà còn dối sao ? » chán ghét đàn bà dối. Bởi vì nghĩ rằng cơ thể dơ bẩn, mà còn ra cái dáng vẻ thanh cao. Thực buồn nôn. Hãy Like để cám ơn người mang đến cho ta niềm vui