1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bạn trai háo sắc của tôi - Ẩn

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 9: Ngày khai giảng của chàng tân sinh viên nào đó

      Hôm nay tôi thể đứng dậy nổi...

      Bây giờ tôi lên năm hai, đồng thời Hàn Thư cũng thi đậu vào trường của tôi.

      Kỳ đối với Hàn Thư thi đậu chỉ là chuyện . Tôi đừng mong nghĩ đến chuyện chỉ còn vài ngày nữa là thi mà bắt cấm dục.

      “Nếu làm tình học bài được, em cam lòng nhìn thi cử có kết quả tốt sao?”

      như vậy tôi còn biết phản bác gì nữa chứ....

      “Huyên Huyên! Thằng nhóc nhà chúng ta thi đại học đậu vào trường con rồi đó!” Ngày công bố danh sách trúng tuyển, mẹ của Hàn Thư gọi điện đến kèm theo tràng cười “ha ha ha” đầy sảng khoái, rất vui vẻ mà báo tin cho tôi biết.

      “Dạ! Con biết là cậu ấy nhất định thi đậu mà.” Tôi vẫn luôn khách sáo khi trò chuyện cùng mẹ Hàn Thư, tôi nghĩ nếu như hai nhà chúng tôi mà biết tôi và có quan hệ biết họ gì đây?! Mặc dù cười giả lả vậy, nhưng tôi nghĩ trước mắt phải làm sao để kết thúc cuộc chuyện này khéo léo đây.

      “Đều là công lao của con đó! Thằng nhóc Hàn Thư này nếu có người quản giáo, bác biết nó ra sao nữa!”. Mẹ Hàn Thư lại tiếp tục cười vui vẻ.

      Công lao?

      Có lẽ cùng giường cũng xem như là loại công lao .

      Tối hôm qua tôi ngủ sớm, nghĩ đến hôm sau công bố danh sách trúng tuyển, tôi lại mơ thấy mộng xuân mà giật mình tỉnh dậy. Tôi nhớ trong mơ, Hàn Thư ngừng ở sân thượng cầu tôi cùng ân ái, làm cả ngày mới chịu... Ôi dám nghĩ đến!!

      tôi rất phục Hàn Thư khi để ý đến ánh mắt của người khác, ngay cả khi dạo đường cứ thản nhiên hôn môi tôi, ở phương diện này tôi tập mãi cũng thể thành thói quen. Tôi dám tưởng tượng nếu như tập thành thói quen rồi, Hàn Thư còn có thể làm càn đến thế nào nữa.

      Cuối cùng cuộc chuyện với mẹ Hàn Thư cũng kết thúc, nhìn đồng hồ còn lúc nữa Hàn Thư mới trở về, vì vậy tôi tranh thủ xếp mấy bộ quần áo, muốn đến nhà bạn ở lại vài ngày...

      “Em muốn đâu sao?” thanh của Hàn Thư đột nhiên vang lên sau lưng tôi.

      Tôi xoay người lại, chỉ thấy trưng ra bộ mặt cười như cười, như biết tôi định làm gì.

      “A? phải, em chỉ muốn sắp xếp lại quần áo chút thôi.”

      “Hửm? Là như vậy sao? Để giúp em nhé.” nhếch miệng cười, bước về phía tôi.

      cần đâu! Sao hôm nay lại về sớm như vậy?” Tôi mỉm cười hỏi , ngăn cản về phía tôi.

      nghĩ…” vừa vừa về phía tôi khiến tôi càng có cảm giác khẩn trương. “Nếu như 5 giờ mới về, e là trong nhà còn bóng người, sau đó …” cầm lấy ba lô quơ quơ trước mặt tôi.

      “Người của xách ba lô chạy đến nơi mà biết để trốn.”

      “Ha ha! nghĩ nhiều quá rồi.” Tôi cười xấu hổ, chiêu này làm sao thoát khỏi con mắt chứ, vì vậy tôi định nhân lúc chú ý, lén lút bỏ trốn.

      Còn chưa kịp hành động, Hàn Thư ôm lấy tôi.

      “A! Thả em xuống!”

      cần thiết.” ôm tôi lên sân thượng, sau đó đóng cửa sân thượng lại, hỏi: “Em xem danh sách chưa?”

      “Hử? Hôm nay là ngày công bố danh sách sao?” Tôi quyết định giả ngu.

      “Hả gì? phải hôm nay có người “bà tám” với mẹ rất lâu sao?” để ý tới hành động giả ngu của tôi, ghé vào bên tai tôi thấp giọng .

      “Hả?” Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn , lại vô tình mà chuẩn xác chạm phải môi .

      nhân cơ hội hôn hồi lâu, mới quyết định buông tha cho môi của tôi, sau đó : “Điện thoại đó là bảo mẹ gọi, nếu hẳn có người lén bỏ rồi nhỉ?”

      đáng ghét.” Tôi chỉ còn cách giơ cờ trắng đầu hàng, cứ nghĩ rằng mình rất thông minh, ngờ mọi việc sớm bị nhìn thấu.

      “Em có biết hôm nay đâu ?” hôn cổ tôi, sau đó tay lại tiếp tục kéo khóa quần của tôi xuống.

      “Bây giờ là ban ngày đó, bị nhìn thấy mất!” Tôi dùng sức nắm chặt quần mình, nhìn dáo dác xung quanh.

      sợ.” cách thản nhiên, sau đó cởi quần short của tôi xuống, tay phải lập tức vào nội y của tôi vuốt ve.

      biết…”

      muốn làm loại tình này ở sân thượng vào buổi tối.” trả lời cho câu tự hỏi vừa rồi, sau đó cười cười, tiếp tục : “ hôm nay là mua đồ bảo hộ đó, hơn nữa ở cửa hàng thuốc còn được nghe ông chủ khen rất dũng mãnh nữa.”

      “E hèm!” Mất mặt chết mất, may mà ông chủ tiệm thuốc đó biết tôi và Hàn Thư ở cùng chỗ.

      còn cầm theo ảnh hai chúng ta chụp chung đem cho ông chủ xem, ông ấy bảo em rất đẹp, chỉ là ông ấy bảo phải giúp em tránh thai tốt, thể để em có thai sớm vậy được.” nhìn tôi với vẻ ngây thơ, nhưng tôi biết ràng rằng tất cả đều là tính toán của .

      “Từ nay về sau em tới đó mua thuốc nữa đâu!”

      “Ha ha!” cười, thừa dịp tôi tức giận, tay vươn vào quần lót của tôi.

      “Trịnh Hàn Thư!” Tôi hét lên tiếng.

      đây, muốn vào nhanh chút hả? vào ngay đây.” xong ngón tay của cắm toàn bộ vào cửa huyệt ẩm ướt của tôi.

      “Ưm… Hàn Thư… Chúng ta… Buổi tối lại…”

      cần đâu.” để ý tới phản kháng của tôi, lại còn ra sức ở ngón tay khuấy động khiến tôi chưa gì muốn tới cao trào, cả vùng hoa huyệt đều ẩm ướt thành mảnh.

      “A… Em … …. ư……. a………..” Tôi muốn kéo cánh tay làm càn đó ra, nhưng mà tôi cũng rất hưởng thụ khoái cảm mà mang lại, cuối cùng tôi chỉ có thể nắm lấy cánh tay liều mạng khuấy động trong cơ thể, sau đó cảm giác được cao trào ập đến, cả người tôi vô lực dựa người .

      thực rất thích cơ thể của em, hơn nữa em ngày càng mẫn cảm rồi đó.” Hăn vươn tay ra, nhìn ngón tay ướt thành mảnh.

      Tôi cũng rất là sắc! Tôi phát thân thể của mình ngày càng thích Hàn Thư đụng chạm, nhất là khi bởi vì cầu ái mà đưa ngón tay thô ráp vào chơi đùa phần hạ bộ mẫn cảm của tôi, vì vậy tôi càng lúc càng nhanh đạt khoái cảm.

      “Vậy được chưa!” Tôi ở trong lồng ngực của ngừng thở dốc, chỉ mới ngón tay mà khiến tôi vô lực thành như vậy rồi.

      được, còn chưa có được nhận ‘thù lao’ mà.” cười cười, sau đó kéo quần ra, chỉ vào khu vực trướng lên.

      “E hèm!” Tôi tuy thẹn thùng hắng giọng nhưng lại rất chờ mong. Tuy vậy tôi có ý định cho Hàn Thư biết cảm nhận của tôi lúc này, bằng từ này về sau càng có lý do cầu tôi vô tội vạ.

      quay mặt tôi hướng ra phía bên ngoài sân thượng, để tôi có thể thấy phong cảnh ở bên ngoài. Sau đó ôm lấy eo của tôi, từ phía sau nhanh chóng tiến nhập vào hoa huyệt sớm ẩm ướt. Tôi rất nhanh có cảm giác cả hoa huyệt của mình bị vật nam tính của lấp đầy.

      “Ưm…” Cảm thụ được co rúm, tôi chịu được khoái cảm dâng trào mà giọng rên rỉ.

      thích nghe giọng em! Lớn tiếng hơn chút nào!” vừa , phía sau vừa thúc lên mãnh liệt, ngón tay của ngừng chà xát hạch của tôi.

      Nhìn cảnh sắc từ sân thượng, tôi lo lắng bị người nhìn thấy, nhưng lại chịu nổi khoái cảm mà Hàn Thư mang đến, rất nhanh lại đến cao triều, biết qua bao lâu, Hàn Thư mới xuất tinh.

      Tuy Hàn Thư cũng phóng ra dục vọng, nhưng hề có ý định dễ dàng bỏ qua cho tôi. đặt tôi dựa vào máy giặt, sau đó lại bắt đầu làn sóng tiến công mới.

      Cũng biết qua bao lâu, khi tỉnh lại tôi thấy mình nằm ở giường, xoay người nhìn quanh thấy Hàn Thư nằm bên cạnh, ôm tôi chặt.

      Vì sao từ lúc đó đến ngày khai giảng hôm nay lâu rồi mà tôi vẫn còn mệt như vậy chứ? Tôi cho rằng sau khi đáp ứng theo đúng cầu làm sân thượng của xong, tiết chế bớt, nào ngờ trước ngày khai giảng, muốn chúc mừng khai giảng, lại quấn quít lấy tôi làm cả ngày. Sáng sớm hôm nay, mặt mày tôi mệt mỏi lê lết chuẩn bị đến trường, ngược lại Hàn Thư đầy phấn chấn cũng chuẩn bị ra khỏi nhà.

      Cuối cùng tôi hiểu dù mình đủ thông minh để nhìn thấu ý nghĩ của , nhưng vẫn luôn bị vây hãm trong kế hoạch của . Tuy vậy, tôi phát mình lại rất vui vẻ chịu đựng cái tính và thiếu tiết chế đó.

      Chuyện này... đương nhiên là tôi muốn cho biết chút nào.
      MaiAnhSF, AChu, Tran Quynh8 others thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 10: Hàn Thư ghen!

      Hôm nay khai giảng, tôi gặp người mà từ đó đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ gặp

      lại.

      “Doãn Huyên?” Lúc tôi đứng ở của chờ Hàn Thư, chợt thấy thanh niên cao gầy nhã nhặn về hướng tôi.

      “Hả?”. Tôi kinh ngạc nhìn người trước mặt sau đó kêu to: “Trần Gia Nghiệp?!”

      Trần Gia Nghiệp chính là đối tượng mà tôi thầm mến hồi học cao trung. Năm đó sau khi tìm Hàn Thư hỏi chuyện tình cảm, lại bị cướp mất nụ hôn đầu, hình ảnh về Trần Gia Nghiệp dần dần còn xuất trong đầu tôi nữa. Nhưng hôm nay gặp lại, tôi chợt có cảm giác như nai con chạy loạn.

      “Sao cậu lại ở đây?” Tôi hiếu kì hỏi

      “À, Năm trước mình thi đậu nên phải thi lại. Năm nay thi đậu vào trường này, ngờ lại gặp cậu ở đây, là rất có duyên”. trả lời, khí chất vẫn nho nhã như trước.

      Tôi nhìn cậu ta, cách ăn mặt vẫn như trước đây, rất chỉnh tề. So với Hàn Thư ... Tôi nhớ sáng nay lúc ra khỏi nhà, mặc cái quần dài, tùy tiện mặc cái áo thể thao, đầu tóc hơi rối... vừa nghĩ cảm thấy buồn cười.

      “Sao vậy?” Trần Gia Nghiệp hiếu kì nhìn tôi.

      “À, có gì! Gặp lại người quen tốt!”. Tôi vui vẻ nhìn .

      “Mình có thể mời cậu cùng ăn món Trung ?”. Cậu ta tiến tới gần tôi, cơ thể thoang thoảng hương xà phòng dễ ngửi. Lúc trước thầm mến , vì giống với những nam sinh khác toàn thân hôi rình, càng phải loại nam sinh thô lỗ nhàm chán.

      “À... mình đợi bạn”. Nhớ đến lúc sáng Hàn Thư khăng khăng đòi tôi chờ về cùng, nếu như tôi đợi, nhất định náo loạn đến cùng....

      Tôi khỏi đem Trần Gia Nghiệp và Hàn Thư lên bàn cân so sánh chút. Hai người họ thuộc hai dạng người hoàn toàn trái ngược. Hàn Thư dù kém tôi tuổi nhưng rất thông minh, lợi dụng ưu thế này mà tùy hứng đùa giỡn tôi. Còn Trần Gia Nghiệp học chung với tôi vài năm, tôi lại thầm mến mộ hào hoa phong nhã của .

      Nghĩ lại, tại sao mình với Hàn Thư lại quen nhau?! Tôi biết mình mến Hàn Thư. Chẳng qua nghĩ lại, nếu như lúc trước tôi kết giao với Trần Gia Nghiệp, vậy liệu bây giờ có ở cùng với Hàn Thư ?

      Dù sao mọi chuyện đến nước này, có nghĩ nữa cũng nghĩ ra nguyên nhân đâu!!

      “Đợi bạn trai sao?!” cười cười hỏi.

      “Ừm...” Tôi gật đầu, tự nhiên thấy hơi chột dạ.

      “Aiz, vậy là chậm bước rồi!” bất đắc dĩ gãi gãi mái tóc.

      “Hả?”

      “Quen bao lâu rồi?”

      “Quen từ năm nhất”

      “Sớm biết vậy mình thi lại”. Đột nhiên nhìn tôi chăm chăm

      “Hả?”

      “Kỳ từ lúc học cao trung mình thích cậu. Chỉ là cậu có vẻ gì là thích mình. Mỗi lần nhìn thấy mình cậu đều trốn, cho nên mình dám bày tỏ với cậu...”

      “Hả?”. Bây giờ tôi chỉ có thể liên tục ‘hả’ mà thôi. Lúc trước tôi vốn sợ biết tôi nhìn lén nên mới trốn. Nhưng mà tự nhiên xuất lại những lời này khiến tôi có chút biết làm sao, cũng cảm thấy hơi hơi hưng phấn.

      “Em chuyện với ai vậy?”. Giọng lành lạnh của Hàn Thư vang lên từ sau lưng, lập tức tôi thấy eo mình bị tay ôm lấy.

      phải!” Tôi xấu hổ trừng mắt nhìn .

      “Tôi là bạn học cũ của Doãn Huyên”. Trần Gia Nghiệp lịch đưa tay tự giới thiệu

      “Tôi là bạn trai ấy” Hàn Thư hoàn toàn có ý định bắt tay chào hỏi, liền xoay người lôi tôi rời .

      ấy có ý gì đâu! Hôm nào gặp lại sau nhé!”. Tôi nhìn Trần Gia Nghiệp xấu hổ thu tay về, đành vội vàng lời xin lỗi rồi theo Hàn Thư về nhà.

      là! Như vậy rất bất lịch !” sau khi về đến nhà tôi bực bội nhìn lên án.

      “Phải! Phải! Còn em sao?! Làm gì lại cười cười với !”

      đâu thể cấm cản em qua lại với bạn bè chứ! Chẳng lẽ quen rồi em được phép có bạn là nam sao?” So với Trần Gia Nghiệp lịch thiệp, Hàn Thư quả có hơi bất lịch .

      có ý đó.”

      “Chứ ý là gì?! quái lạ đó, em cũng với cậu ta là em có bạn trai rồi mà!!”

      ?”

      “Mặc kệ tin hay .”

      “Chỉ là hơi ghen chút, chứ có ý gì khác”. Hàn thư đột nhiên ôm lấy tôi, dựa vào ngực tôi giọng .

      “Sao hôm nay kì quái như vậy chứ?! Trước kia em cùng bạn bè chuyện cũng đâu tức giận đến thế.”

      Tôi nhìn người ra vẻ đáng thương dụi dụi trong ngực mình, nhất thời cơn giận thể bộc phát.

      “Tại có thấy qua hình của khi xem nhật ký của em” xong, tiếp tục buồn bực vùi đầu vào ngực tôi.

      “Cái đó...”

      biết là em từng thích .”

      “Phải! Em từng thích , nhưng tại người em thích là ”. Hàn Thư này ghen cứ như con nít, nhưng tự nhiên lúc này, tôi lại cảm thấy có chút đáng .

      nghe tôi xong, lại bắt đầu an phận, ở trước ngực tôi cắn cắn xương quai xanh, tay luồn vào áo gỡ nút áo ngực tôi, đột nhiên ngẩng đầu : “ được chỉ thích , muốn em chỉ .”

      Vừa vừa ôm tôi đến sô pha, bắt đầu màn thoát y cho tôi.

      được làm ở phòng khách!” Tôi bất đắc dĩ nhìn . Cái tên háo sắc này luôn thích làm trong phòng ngủ, chỉ cần phải phòng ngủ, chỗ nào cũng thích.

      “Phòng khách. Sân thượng. Phòng bếp. Em tự chọn ”. cười gian xảo dụ dỗ tôi

      “Thôi phòng khách .”

      cười cười kéo áo lót tôi ra, ngừng dùng đầu lưỡi trêu đùa nhũ hoa, mãi đến khi nó dựng thẳng lên cứng ngắc mới thỏa mãn, rồi mới dần dần di chuyển môi mình lên phía cổ của tôi.

      “A... chút!” Đột nhiên tôi thấy cổ mình đau nhói.

      “Từ nay về sau đừng mặc quần Jeans nữa, khó cởi quá!”. dùng sức kéo quần Jeans của tôi xuồng, miệng làu bàu...

      đừng mọn thế chứ!” Tôi nhìn nhăn nhó kéo quần từ eo xuống chân, buồn cười trêu .

      Sau khi cởi bỏ quần lót của tôi, vòng hai chân tôi qua eo rồi mới cởi quần áo của mình, để lộ cơ bắp rắn chắn. Tuy phải lần đầu, nhưng tư thế như vậy khiến tôi cảm thấy xấu hổ, hạ thân của tôi đối diện với ‘thằng bé’ của , còn mắc quần, còn tôi còn mảnh vải che thân. Sau đó lại nhìn chằm chằm vào ‘ bé’ của tôi bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng, khiến tôi càng thêm hưng phấn.

      còn chưa làm gì ướt rồi sao?!” càng mở rộng hai chân tôi ra, cười cười trêu chọc.

      là đồ đáng ghét!” Tôi dùng tay che mặt vì xấu hổ

      “Em đáng ghét có nghĩa là muốn làm rồi!” Vừa vừa nhổm người dậy đứng lên.

      “Trịnh Hàn Thư!!” Tôi nằm sa lon, hai chân còn mở rộng trừng mắt nhìn . hay giả vậy?!! Gợi lên dục vọng của tôi sau đó lại làm, hèn gì cởi quần lót của mình.

      “Muốn sao?” nhếch miệng cười hỏi

      “Hừ!! thèm! muốn!” Tôi vừa mới bị hôn đến mềm nhũn, chỉ có thể vô lực nằm yên nhúc nhích.

      cần sao?” đột nhiên đè lên tôi, sau đó dùng lực hôn tôi, ngón tay hư hỏng sờ vào hạch tôi, chậm rãi vuốt ve.

      “A...” Tôi ôm cổ , bị đụng chạm gần như sắp cao trào.

      “Càng ngày càng ướt nha, sao hôm nay em nhạy cảm như vậy? đột nhiên rút ngón tay ra, quơ quơ đầu ngón tay sáng bóng trước mặt tôi.

      “Hôm nay rất phiền đó nha...”

      “Sao?” bỗng dưng kéo hai tay tôi quấn lấy cổ ra, đứng lên nhìn tôi.

      “Trịnh Hàn Thư!!!” ràng là cố ý!!

      “Em muốn sao?” cười cười, nhìn gương mặt dần đỏ ửng của tôi.

      Tuy tôi bực bội nhưng thân dưới vẫn ngừng chảy ra mật dịch, dục vọng bị gợi lên hết, nơi vừa bị quấy phá cảm thấy trống rỗng, khao khát. Là cố ý!!!

      “Em muốn...” Tôi vừa giận vừa thẹn che mặt trả lời.

      “Vậy tự làm cho xem” cười đắc ý.

      “Hàn Thư!!” Tôi tức giận

      “Em có muốn ?”

      “Em biết!!” Chuyện nam nữ này là tôi được tay dạy dỗ, lúc ân ái cũng luôn do chủ động, làm sao tôi biết chứ.

      “Dùng tay em tự vuốt ve mình , làm giống như làm vậy đó”. kéo ghế ra ngồi xuống, ung dung nhìn tôi chờ đợi.

      “Như vậy rất mất mặt”. Hơn nữa nhìn cái mặt như chuẩn bị xem kịch vui... đáng ghét!

      chịu sao?! Vậy sau này chỉ làm nửa!” lại càng đắc ý nhìn tôi cười.

      “Được rồi!!” Tôi bất đắc dĩ đáp ứng..

      Vì vậy tôi dùng tay mình tự khuấy động hạch, nhàng cao thấp ma sát nó, từ từ gợi lên dục vọng. Tay trái tôi ôm lấy ngực mình. Tiếp đó tôi cảm thấy hoa huyệt của mình ngày càng ướt, liền dùng ngón tay chen vào trong cửa huyệt luật động, hai chân dang rộng cũng theo đó mà run rẩy, dịch theo động tác của tay càng chảy ra nhiều hơn.

      “A... ư.. ưm...” Chịu nổi kích thích do chính mình đem đến, tôi bật lên tiếng rên

      rĩ.

      Dần cảm thấy mình sắp cao trào, tôi càng thêm thở dốc, quên mất có người nhìn mình với đôi mắt nóng rực.

      Ngay lúc tôi sắp lên đỉnh, Hàn Thư bước tới chen vào chỗ hai chân tôi, kéo hai chân tôi quấn lấy eo , trực tiếp vào.

      “Hàn Thư!!” Tôi la lên tiếng.

      “Nhìn em hấp dẫn như vậy làm sao có thể nhịn được!!” vội sau đó liền bắt đầu động tác ra vào.

      là đồ xấu xa!!” Tôi dùng sức đánh vào vai .

      cười đắc ý, sau đó động tác ra vào càng nhanh hơn, làm cho tôi thể gì thêm, chỉ có thể ôm lấy vai , lắc mình theo động tác đong đưa của .

      “Ưm..” kêu khẽ trong cổ họng.

      Tôi thích nghe ‘tiếng kêu’ của , tuy nhiên thanh của thường bị tiếng kêu của tôi át mất. Chợt tôi nhớ ra chuyện, sau đó vội : “Chờ chút... chậm chút... ... chưa có mang...”

      Giọng tôi đứt quãng, kinh ngạc vì quên mang bao.

      hoàn toàn để ý đến tôi, càng thêm đẩy mạnh vào hoa tâm, tôi cũng thể kháng cự , nâng mông nghênh hợp với , sau hồi lâu cảm nhận được tinh dịch của phun trào trong cơ thể tôi.

      ...” cao trào qua , tôi vẫn thể nổi...

      biết có mang” nhìn tôi cười cười như có gì, sau đó dựa vào người tôi, cũng rút phân thân mình ra ngoài.

      mang thai đó!” Tôi kinh ngạc nhìn vẻ mặc vô tư của .

      “Hôm nay là kỳ an toàn của em mà!”

      “Hả? Sao biết?” Tôi quên mất điều này, cái tên chết tiệt, hại tôi hoảng sợ.

      dựa ngực tôi nghỉ ngơi hồi lâu mới rút phân thân ra khỏi người tôi. Sau đó dùng khăn giấy lau lau dịch tình và tinh dịch giữa hai chân tôi, nhàn nhạt : “ bảo vệ, chăm sóc em như vậy, làm xằng làm bậy khiến em mang thai ngoài ý muốn!”

      Tôi cảm động nhìn , nhưng câu tiếp theo của làm tôi muốn đập trận.

      “Huống hồ, thời điểm tốt đẹp như vậy đương nhiên là phải nhớ rồi! Cảm giác mang bao cao su rất tuyệt!” cười cười có vẻ rất thỏa mãn.

      “Trịnh Hàn Thư!!!”

      em!” đột nhiên nhìn tôi chăm chăm

      “Em cũng vậy” Tôi thẹn thùng ngồi dậy nhìn .

      như vậy, hay làm thêm lần nữa nhé!” ôm lấy tôi vội vàng chạy đến phòng tắm.

      “Trịnh Hàn Thư!!” Tôi vừa bực mình, vừa buồn cười gọi lớn tên ... con sói háo sắc này!!

      Đêm nay, chúng tôi lại đêm ngủ.
      MaiAnhSF, AChu, sanone211211 others thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 11: Tình huống khó xử

      “Trịnh Hàn Thư!!” Tôi hét lên to trong lúc mặc quần áo vào.

      “Sao vậy? Có chuyện gì à?” Hàn Thư vào phòng, nụ cười mặt thực đáng ghét, nhìn tôi rất vui vẻ.

      … Như thế này làm sao em gặp người khác đây!!” Tôi chỉ vào bốn, năm dấu hôn ở cổ mình hỏi .

      “Vậy còn chưa đủ đâu.” xong lại ôm lấy cổ tôi hôn xuống, tôi bực tức dùng sức đánh vào đầu để tỉnh ra.

      “Ngu ngốc!”

      Nếu như thời tiết mát mẻ, tôi xấu hổ đến mức muốn chết cho rồi. Vì vậy, tôi cầm lấy khăn quàng quấn quanh cổ mới có thể miễn cưỡng che lấp mấy vết hôn đó .

      “Lạnh như vậy hả?” Lúc ra khỏi nhà, Hàn Thư còn cố ý hỏi tôi.

      “Hừ!” Tôi thèm để ý tới , càng bước nhanh hơn.

      Thấy tôi thèm để ý, đành phải bước nhanh để đuổi kịp tốc độ của tôi, nịnh nọt đủ điều, sau đó còn vào tai tôi: “Lần sau lưu lại vết hôn ở nơi nào thấy là được!”

      “Đáng ghét!” Tôi cười cười, ôm cánh tay cùng nhau tới trường.

      Nếu có cái gì gọi là trùng hợp, có lẽ chính là việc này đây.

      “Đây là thông tin về học đệ của cậu.” Lớp trưởng đưa cho tôi tờ giấy có ghi địa chỉ và số điện thoại.

      Tôi kinh ngạc nhìn vào tờ giấy có ghi chữ: “Trần Gia Nghiệp.”

      Giữa trưa, Hàn Thư bị bạn học kéo tới đội bóng để xem mọi người luyện tập. Tôi tìm Trần Gia Nghiệp ăn cơm:

      khéo nhỉ.”.

      “Chúng ta xem như cũng có duyên.” cười.

      “Ừ.”

      “Bạn trai cậu đâu?”

      “À! Cậu ấy xem đội bóng luyện tập rồi, trước kia cậu ấy cũng có tham gia vào đội bóng, tôi nghĩ chắc hẳn chuyến này cậu ấy cũng định gia nhập đội.” Tôi mỉm cười trả lời.

      “Cậu ta tính tình tốt hả? Nếu sao ngày hôm qua lại hung dữ như vậy chứ?” dường như tò mò nguyên nhân vì sao Hàn Thư lại cư xử thế. Kỳ với tính cách của Hàn Thư, nếu như là đứa trẻ ngoan được dạy bảo tốt, hẳn chẳng mấy người tin. Hơn nữa, lúc nào điệu bộ của cũng là dạng bất cần, chả trách Trần Gia Nghiệp lại nghĩ vậy.

      “Hôm qua tâm trạng cậu ấy được tốt.” Tôi xấu hổ giải thích giùm Hàn Thư.

      “Tình cảm của cậu với cậu ta có tốt ?”

      “Cũng tốt.” Tôi cười trả lời.

      “Cậu ta cùng lớp với cậu sao?”

      “Cậu ấy hơn chúng ta tuổi, học cùng ngành với tớ.”

      “Cậu ta nhìn vậy mà lại tuổi hơn sao? Vậy hai người về sau mà ở chung chỗ, phải cậu ta ngày càng có giá ư?” Trần Gia Nghiệp kinh ngạc .

      “Ừ.” Tôi lại xấu hổ mà cười trừ, biết Trần Gia Nghiệp nghĩ như thế nào, có hay nghĩ rằng tôi câu dẫn Hàn Thư nhỉ? Tôi tiện tay kéo kéo khăn quàng cổ, có chút xấu hổ khi thấy Trần Gia Nghiệp cười khúc khích.

      “Hai người…?” Trần Gia Nghiệp nhìn vào cổ của tôi đột nhiên ngẩn người.

      Tôi đột nhiên nhớ tới mấy dấu hôn cổ, lại kéo khăn quàng cổ, xui xẻo mà!

      “Hai người tình cảm tốt, đáng lẽ tớ nên sớm là tớ thích cậu.” cúi đầu , tôi cũng thấy được nét mặt của thế nào.

      “Kỳ tớ cũng từng quý mến cậu, nhưng tại ấy mới là người mà tớ .” Tôi sợ buồn, nên vậy. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi hẹn , tranh thủ thời gian mà giải quyết chuyện này, cũng làm cho Hàn Thư sau này phải ghen tuông như vậy nữa.

      phải là an ủi tớ đó chứ?” đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười.

      phải vậy! Chỉ là khi đó tớ có gan tỏ tình với cậu mà thôi.” Cái này gọi là có duyên phận đây mà!

      “Ừm. Chúc hai người hạnh phúc.” nhìn tôi chăm chú .

      “Vậy sau này cần phải xấu hổ nữa nhé! Dù sao cậu cũng là đàn em của tớ, tớ xem cậu như bạn tốt.” Tôi rất lo lắng vì chuyện này mà đánh mất tình bạn với Trần Gia Nghiệp.

      thành vấn đề.”

      “Vậy là tốt rồi.”

      --------------------------------------

      “Lúc trưa em ăn cơm với ai vậy?” Hàn Thư xem TV đột nhiên hỏi tôi.

      “Ừm, nhưng mà được tức giận đó.” Tôi cúi đầu .

      “Khó có thể đảm bảo được.” nghe tôi vậy, liền tắt TV rồi ngồi xuống bên cạnh

      tôi.

      “Là Trần Gia Nghiệp, vì cậu ấy là học đệ của em mà.” Tôi ấp úng , cũng đoán được Hàn Thư tức giận.

      “Trùng hợp vậy sao?” Hàn Thư nở nụ cười.

      “Em cũng đâu có muốn cậu ấy trở thành học đệ của em đâu, hơn nữa em cũng ngờ cậu ấy và em học chung ngành.”

      biết là em biết.” ôm ta, cười . Sau đó lại hỏi: “Thế cậu ta có cho em biết lí do vì sao lại thi lại ?”

      “Cậu ấy bảo năm đó thi tốt.”

      “À?” Hàn Thư nhíu mày, rồi với tôi cách thận trọng: “Em tạm thời đừng có tiếp xúc nhiều với ta, tốt nhất là đừng tiếp xúc gì cả.”

      “Cái này em thể đồng ý với được, được ăn dấm lung tung như thế.” Tôi rất kiên trì nhìn .

      biết em đồng ý, nhưng mà lo lắng cho em đó.” đột nhiên hôn tôi rồi .

      “Em muốn cùng cậu ấy làm bạn, nếu bây giờ tự nhiên lại giữ khoảng cách với cậu ấy càng kỳ quái.” là sợ tôi vì đề phòng Trần Gia Nghiệp mà xảy ra chuyện, chỉ là tôi cảm thấy Trần Gia Nghiệp là người tốt.

      “Đồng ý với , cẩn thận chút, được ra ngoài mình với cậu ta.” nhìn tôi lo lắng , sau đó lại hôn tiếp tục hôn tôi.

      “Được rồi! Em cùng cậu ấy ra ngoài mình đâu!” Tôi cười, hôn đáp trả lại.

      nghĩ tới chỉ mới qua hai ngày sau khi Hàn Thư lên tiếng cảnh cáo, tôi lại phản bội lời hứa của mình.



      “Doãn Huyên.” Tôi nghe điện thoại, là cuộc gọi từ Trần Gia Nghiệp.

      “Có chuyện gì vậy?”

      “Việc đó… Tớ cùng bạn ăn ở ngoài, nhưng lại quên đem theo ví tiền, liệu tớ có thể mượn tiền của cậu được hay ?” Giọng nghe ra có phần bất đắc dĩ.

      cùng bạn sao? Cũng nhanh đó. Mới cách đây lâu còn thích tôi mà.

      “Vậy bạn cậu cũng đem theo tiền sao?”

      ấy có việc nên trước rồi. cố ý đâu!”

      “Được rồi, vậy chờ tớ chút, cậu ở đâu.” Nghĩ hồi, tôi cũng quyết định giúp lần này.

      xin lỗi, muộn như vậy còn gọi cậu ra ngoài thế này.” áy náy nhìn tôi.

      có chuyện gì! Tớ cũng có ngủ sớm!” Tôi cười trả lời .

      “Việc vừa nãy ngại quá.” cười cười, gió đêm thổi qua người mang đến mùi hương nhàn nhạt, tôi mới phát ra đây từng là mùi thơm làm tôi mê muội thời, tại cũng chỉ cảm thấy vô cùng bình thường.

      Tôi thích .

      “Kết giao bạn ? Cũng nhanh đó.”

      “Ừ, bởi vì người trong lòng tôi có bạn trai rồi.” nhìn tôi chăm chú .

      “À? Việc học gần đây của cậu gặp vấn đề gì cả chứ?” Tôi tranh thủ thời gian sang chuyện khác, sau đó lại tiếp tục .

      có.”

      Đột nhiên, điện thoại của tôi vàng lên, “Em mau về cho ! muộn như vậy mà ở nhà, em làm lo lắng chết được!” Vừa nghe điện thoại là giọng hét của Hàn Thư ở đầu bên kia truyền đến.

      “Được rồi.”

      “Người nhà gọi cậu về hả?”

      “Ừm.” Tôi vốn định với đó là Hàn Thư, nhưng quan hệ giữa tôi và Hàn Thư rất khó , chỉ khiến Trần Gia Nghiệp nghĩ rằng tôi là nữ sinh dễ dãi, có thể tùy tiện ở chung với người khác. Nghĩ vậy, tôi thấy tốt nhất vẫn là nên lưu lại ấn tượng tốt hơn.

      “Vậy về cẩn thận nhé.” đưa tôi về đến cửa, sau đó mỉm cười vẫy tay tạm biệt.

      “Gặp lại sau.”

      Vừa về tới nhà, Hàn Thư ngồi ở phòng khác trừng mắt nhìn tôi cách hung dữ, người mồ hôi còn chưa có khô.

      “Vừa rồi đâu?”

      “Lúc nãy Trần Gia Nghiệp quên đem theo ví tiền, em giúp cậu ấy trả tiền.” Tôi thành thực với Hàn Thư.

      mang ví mắc mớ gì tới em hả? Em có biết lo lắng nhiều thế nào ?” tức giận .

      xin lỗi! Nhưng mà cậu ấy ăn cơm ở gần đây! Nên em mới nghĩ chút quay lại liền, cũng thể giúp người ta được.” Tôi thấy người Hàn Thư vẫn mặc đồ của đội bóng, chưa kịp thay ra, trở về nhà liền chạy tìm tôi.

      “Hừ! Chính em mấy hôm trước đồng ý với , thế mà giờ quên hết rồi.”

      “Em xin lỗi mà!” Tôi về phía , cởi bộ đồ ẩm ướt đầy mùi mồ hôi, sau đó đẩy về phía phòng tắm, : “Nhanh tắm rửa ! Bằng lại cảm lạnh bây giờ.”

      xong liền nhanh về phía phòng tắm, sau đó liền muốn chạy trốn trở về phòng.

      “Xin lỗi là xong hả?” tức giận giữ chặt tôi, kéo tôi cùng vào phòng tắm.

      “Em xin lỗi! Nhưng nếu như hôm nay em giúp cậu ta cũng được mà!” Tôi hai tay đặt chống đỡ lồng ngực phập phồng của , hoàn toàn cảm nhận được tức giận thế nào.

      ôm tôi vào bồn tắm lớn, cùng đứng song song với dưới vòi hoa sen, tùy ý để nước ấm dội xuống cả hai người chúng tôi.

      “Là tại em nhớ kỹ lời của .” tức giận nhìn tôi, sau đó liền cởi áo sơ mi của tôi, dùng sức mà cắn hôn ở cổ tôi.

      “Đừng như vậy! Nếu là cũng giúp cậu ta thôi mà!” Tôi chỉ muốn đúng sai trong chuyện này với .

      “Em có phải quá tin tưởng tên kia rồi ? Em cùng lâu gặp mặt! đáng để em tín nhiệm như vậy sao? Lời của lọt tai em sao?” thoạt nhìn rất tức giận, tôi chỉ tùy ý để cởi toàn bộ quần áo, cùng nhìn nhau.

      “Em biết lo lắng, nhưng mà em thấy mình cũng đâu có làm sai.” Hàn Thư có phải chuyện bé xé to ? Đặc biệt là từ sau khi có xuất của Trần Gia Nghiệp.

      “Dùng lời em nhớ được, vậy chỉ còn cách làm thân thể em nhớ kỹ mà thôi.” Hàn Thư đột nhiên dùng sức đẩy tôi hướng vách tướng rồi nâng mông tôi lên, sau đó từ phía sau lưng tiến vào, bởi vì có chút phòng bị nào, cũng chưa kịp ướt át, vì vậy khiến tôi cảm thấy rất đau.

      “Hàn Thư! làm em đau.” Tôi giãy dụa muốn đẩy ra, lại bị ghì chặt ở tường.

      để ý tới kháng cự của tôi, ra vào hoa huyệt của tôi đầy tức giận, nắm chặt eo mông của tôi, dùng sức mà đút vào. Tôi chống hai tay vô lực dựa vào tường, hoàn toàn cảm thụ được khoái cảm ân ái.

      Sau đó, xuất tinh.

      Khi rời khỏi thân thể của tôi, chỉ lau khô thân thể rồi bước ra khỏi bồn tắm lớn, để tôi vô lực ngồi phịch bên trong. Tôi tức giận muốn rơi nước mắt, vì hành vi của Hàn Thư khiến tôi có cảm giác mình bị vũ nhục, vì cái gì mà chuyện này lại làm tức tối như vậy chứ? Tôi cũng có quyền kết giao bạn bè, vì cái gì luôn muốn kiểm soát tôi?

      Nếu như xin lỗi, tôi nhất định bỏ qua chuyện này.

      Tôi ngồi ở trong bồn tắm, tùy để nước ấm xối vào người, có ý định ra ngoài đối mặt với Hàn Thư.

      Qua lâu Hàn Thư mới cầm khăn tắm tới, sắc mặt trầm xuống nhìn tôi, ôm tôi từ trong bồn tắm ra. Tôi vốn định giãy dụa, nhưng lại khẽ dựa vào ngực Hàn Thư, nước mắt nhịn được liền rơi xuống.

      “Thực xin lỗi…” ôm tôi đến giường của mình, sau đó từ từ xem xét khắp người tôi.

      Tôi quay đầu để ý đến , vẫn mực rớt nước mắt.

      “Thôi nào!” hôn theo từng giọt rơi xuống, mang theo dịu dàng mà hồi nãy hề có.

      “Hồi nãy rất quá đáng.” hồi lâu tôi mới quay lại nhìn .

      biết rất quá đáng! Chỉ là lo lắng.”

      “Nhưng mà…” Tôi định tiếp tục giải thích, nhưng lại cho tôi cơ hội chuyện, chậm rãi hôn môi tôi.

      “Vừa rồi có phải rất đau hay ?” ôm tôi, sau đó nằm xuống bên cạnh.

      “Đau chết được.”

      “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” thào, sau đó cọ sát mặt vào tai tôi.

      “Tốt hơn rồi!” Tôi lau nước mắt, rồi mỉm cười nhìn . Mỗi lần chứng kiến bộ dạng vô tội của , tôi có biện pháp để giận tiếp.

      em.” Sau khi xong, kéo chăn rồi ôm tôi chặt.

      Tôi nằm trong lồng ngực của chỉ muốn đối với chuyện của Trần Gia Nghiệp quá mức để ý, từ nay về sau tôi cách xa Trần Gia nghiệp chút, cho đến khi Hàn Thư có thể làm quen việc này mới thôi.

      Nghe thấy hơi thở của Hàn Thư, tôi đột nhiên dâng lên cảm giác hạnh phúc khó tả.
      MaiAnhSF, AChu, sanone211210 others thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 12: Nguy cơ qua

      “Doãn Huyên?” Đột nhiên ở bên ngoài phòng học vang lên tiếng của Trần Gia Nghiệp.

      “Hả? Cậu làm sao lại đến đây?” Tôi hiếu kỳ nhìn Trần Gia Nghiệp, nghĩ lại tới tận phòng học tìm tôi, lại nghĩ tới bởi vì Trần Gia Nghiệp mà khiến Hàn Thư hiểu lầm, tôi nghĩ là vẫn nên giữ khoảng cách hơn.

      “Liệu cậu có thể giúp tớ việc được ? Bộ dạng của thoạt nhìn cũng rất thành khẩn.

      “Là việc gì?”

      “Sắp tới là sinh nhật bạn của tớ, tớ định tặng ấy cái gì đó, liệu cậu có thể thay tớ chọn quà cho ấy ?”

      “Là vậy sao… Hình như tiện lắm đâu. Quà tặng cho bạn phải chính mình chọn mới tốt.” Bởi vì ‘ dạy bảo ân cần’ của Hàn Thư, mà vô hình chung tôi muốn giữ khoảng cách với Trần Gia Nghiệp, mặc dù đối với Trần Gia Nghiệp như vậy thực công bằng. Nhưng mà Trần Gia Nghiệp cũng kỳ lạ, những việc này sao lại tìm nữ sinh khác giúp được nhỉ?

      có cách nào sao? Vậy cũng đành chịu thôi.”

      Cậu ấy nhìn tôi cười cười sau đó : “Là tại tớ lỗ mãng rồi, chuyện như vậy cũng phải việc gì lớn. Hơn nữa bạn trai của cậu hiểu lầm. Tớ nghĩ nhiều như vậy, bởi vì ở Đài Bắc tớ chỉ có người bạn là cậu. Bạn trong lớp tớ quen thân lắm nên mới đến làm phiền cậu. Nếu như gây ra phiền phức cho cậu cho tớ xin lỗi.”

      Nhìn bộ dáng quẫn bách, bối rối của , cuối cùng tôi cảm thấy việc này cũng có gì lớn lao. Trần Gia Nghiệp nhã nhặn lịch đến nhờ vả tôi, chắc hẳn cậu ta rất coi trọng bạn mình.

      Tôi cười : “Nếu vậy để chiều , bởi vì tớ còn phải về nhà cơm nấu cơm.”

      Hàn Thư tập bóng xong chắc là khoảng 7h giờ, nếu như tôi về trước 6 giờ 30 chắc là

      kịp.

      “Cảm ơn cậu, mỗi lần thế này đều nhờ cậu. Hôm nào nhất định tớ mời cậu ăn cơm.” Trần Gia Nghiệp vui vẻ nhìn tôi sau đó rời khỏi phòng học.

      Y Tĩnh đứng cạnh tôi nãy giờ “Nè, Doãn Huyên! Đó có phải là bạn trai kém cậu tuổi ?”

      Các bạn tôi chỉ biết là tôi có bạn trai tuổi hơn, ngoại trừ Vĩ San ra những người khác đều chưa từng gặp Hàn Thư.

      phần bởi vì Hàn Thư cảm thấy gặp mặt bạn học của tôi được tự nhiên, mặt khác là tôi cảm thấy phải giải thích mối quan hệ của chúng tôi rồi thêm việc chúng tôi ở chung dễ dàng. Cho nên đến bây giờ gặp qua Hàn Thư chỉ có duy nhất người đó là bạn thân Vĩ San.

      “Người kia là bạn học thời cao trung của tớ, năm nay cậu ấy mới thi đậu vào trường chúng ta.”

      “Rất đẹp trai nha! Giới thiệu cho tớ biết với.” Đột nhiên Vĩ San .

      “Cậu ấy có bạn rồi.”

      Vĩ San hiếu kỳ hỏi tôi: “Cậu ta tìm cậu làm gì vậy?”

      “Cậu ấy muốn mua quà cho bạn , nhờ tớ chọn giúp.”

      Vĩ San gật đầu, sau đó đột nhiên : “Nếu như cậu ta và bạn chia tay nhớ cho tớ biết nhé!!” .

      “Haha! Ham hố quá!”.

      Sau giờ học tôi nhận được điện thoại của Hàn Thư: “Alo, có chuyện gì vậy ?”

      Tôi nhận điện thoại có hơi chột dạ, cho ấy biết chắc tốt lắm, có lẽ ấy tức giận.

      “Khi nào em về nhà?”

      “Hôm nay em cùng với Vĩ San chơi khoảng hơn 5 giờ về. Hôm nay tập bóng sao?”

      Tôi đành phải dối vì nếu biết chuyện Hàn Thư nhất định rất tức giận.

      “Vậy em nhớ cẩn thận nhé! em!” vui vẻ hét lớn trong điện thoại, sau đó tôi nghe được từ chỗ truyền đến tràng tiếng ồn trêu chọc.

      là...

      Tôi cầm chìa khóa mà Trần Gia Nghiệp đưa cho tôi lúc sáng, sau đó đến nơi ở của cậu ta dùng chìa khóa mở cửa phòng.

      “Chà, chỗ ở tốt như vậy sao!!” Căn phòng này so với chỗ ở của tôi và Hàn Thư kém chút nào! Trần Gia Nghiệp hổ danh là cậu ấm nhà giàu.

      “Cậu đến rồi sao?” Trần Gia Nghiệp đột nhiên xuất phía sau làm tôi giật mình. Hai người ở trong gian riêng tư như thế này làm cho tôi cảm thấy được tự nhiên.

      Tôi cười cười sau đó ra phía cửa, “Cậu có tiết sao? Vậy thôi!”

      “Chờ chút, để tớ uống chút nước . Cậu có muốn uống nước ?” Trần Gian Nghiệp giữ tôi lại sau đó vươn tay đóng cửa.

      “A, cần đâu!” Tự nhiên tôi cảm thấy việc bắt đầu hơi kỳ lạ.

      “Ừ” gật đầu sau đó đến tủ lạnh lấy nước uống.

      thôi” Cậu ta cầm bình nước bước ra khỏi phòng bếp nhìn tôi cười cười dịu dàng

      .

      Tôi thở dài hơi hướng ra cửa, nửa bị bế ngang lên.

      Tôi hoảng sợ lớn tiếng: “Á, Trần Gia Nghiệp cậu định làm gì?” cười cười từ chối cho ý kiến, người vẫn là mùi hương dễ ngửi như ngày nào.

      “Cậu quá.”

      “Làm ơn thả tôi xuống .” Tôi nhìn nụ cười của đột nhiên có cảm giác lành lạnh.

      muốn thả.” mỉm cười sau đó uống hớp nước trong bình rồi đẩy hết chất lỏng đó vào miệng tôi, thuận tiện hôn tôi.

      được làm vậy!!” Tôi né tránh nụ hôn của Trần Gia Nghiệp, sau đó giãy dụa muốn rời khỏi vòng tay . Nhưng mà thoạt nhìn cậu ta gầy yếu như vậy, ngược lại sức lực rất mạnh, ôm chặt tôi tới phòng ngủ.

      Ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười quỷ dị của , tôi chợt cảm thấy sợ hãi.

      Tôi bị đem vào phòng, dùng thắt lưng trói tay tôi vào đầu giường, hai mắt tôi cũng bị bịt kín.

      “Trần Gia Nghiệp! Cậu phải loại người như vậy!” Tôi liều mạng hét lên, đáng lẽ ra tôi phải nghe lời Hàn Thư

      “Ưm....” hôn lên môi tôi.

      “Trần Gia Nghiệp, cậu đừng làm bậy, mau thả tôi ra!!”

      “Doãn Huyên, cậu thay đổi rất nhiều.” ngồi cạnh tôi, vừa cười vừa sau đó cắt bỏ quần áo tôi.

      “Trần Gia Nghiệp, cậu có biết cậu làm gì hay ?” Vậy ra việc có bạn là gạt tôi. Nhưng tôi lại ngu ngơ để lừa gạt.

      “Lúc trước nhìn câu rất đơn thuần, ngờ sau khi lên đại học lại trở nên lẳng lơ như vậy.” để ý đến lời tôi , tự biên tự diễn, sau đó cắt bỏ áo ngực của tôi.

      Tôi cảm nhận được rờ chạm của , hôn lên xương quai xanh của tôi, hôn lên ngực tôi.

      “Thả tôi ra!!” Tôi cắn chặt môi, suýt nữa khóc òa lên, tôi ngờ có ngày mình bị người quen cưỡng bức. giờ tôi chỉ hy vọng Hàn Thư biết tôi dối, chạy đến đây tìm tôi.
      AChu, Tran Quynh, Michiyo.neko8 others thích bài này.

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Trần Gia Nghiệp nhàng cắn môi tôi, sau đó hỏi: “Tên nhóc đó đối xử với cậu thế nào? Ngày đó nhìn thấy cổ cậu có dấu hôn tớ biết, cậu thích cùng đàn ông ân ái!

      cười cợt kéo váy tôi xuống, giọng nghe muốn ói!

      “Cậu được làm bậy, cậu nhất định hối hận!” Tôi mất hết sức lực ráng với . Hình như nước lúc nãy cho tôi uống có vấn đề, tôi cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng chống đối .

      “Cậu thích ân ái đến vậy, tớ và cậu cùng làm.”

      Cảm giác được cởi quần lót tôi xuống, tôi như đánh mất hết hy vọng, đành cố nén nước mắt tùy ý để dang hai chân tôi ra, sau đó dùng ngón tay kích thích hạch tôi, đút vào trong hoa huyệt tôi.

      “Tôi xin cậu, đừng như vậy có được ?”

      Trước kia tôi từng nghĩ, có lẽ mình có thể cùng người khác ngoài Hàn Thư phát sinh quan hệ. Nhưng giờ tôi mới phát , tôi có cách nào chịu đựng được đụng chạm của người đàn ông nào khác.

      “Có phản ứng kêu lên đắc ý cười, dùng miệng hôn lên hoa huyệt của tôi.

      “Hu hu... được như vậy...” Rốt cuộc tôi cũng khóc òa lên.

      Hình tượng về Trần Gia Nghiệp năm xưa trong lòng tôi nay hoàn toàn sụp đổ. Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn khi đụng chạm. Nhưng mà tôi thể chống cự lại xâm nhập của . Chỉ có thể vô lực siết chặt tay.

      Tiếng chuông cửa vang lên, bên ngoài nghe có tiếng người la to: “Trần Gia Nghiệp tiên sinh, mở cửa!!”

      “Đáng chết!!” gầm tiếng, sau đó tôi cảm giác được rời khỏi giường.

      Giờ phút này tôi thực ảo não, có liều mạng giãy dụa cũng vô dụng. Tôi khỏi tự hỏi nếu như mình bị cưỡng bức, liệu Hàn Thư có chia tay với tôi hay ?! Nếu chia tay, tôi cũng hề oán trách, ai bảo ấy tôi lại nghe.

      Nhưng mà tôi cần nghĩ nhiều như thế.

      Qua hồi lâu, tôi nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

      Lòng của tôi thầm run rẩy.

      “Trần Gia Nghiệp, tôi xin cậu, thả tôi ra.”

      lời nào, tôi cảm nhận được lại leo lên giường, dùng sức mở lớn hai chân tôi ra, ngón tay vào hoa huyệt càn quấy trong đó. Sau đó lại hôn lên ngực tôi.

      được như vậy!”

      hôn trượt từ rốn xuống hạch, mặc dù bị ép buộc, nhưng tôi vẫn ướt át, tôi nghe thấy thanh cười đắc ý của , cảm thấy tức điên.

      Sau đó tôi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt và cảm nhận cái giường chấn động.

      lại cởi quần áo sao?

      Tôi cắn chặt môi dám lên tiếng, thầm mong thời khắc này mau qua chút.

      Chân của tôi càng bị mở lớn hơn, sau đó nâng eo tôi lên, dùng sức tiến thẳng vào huyệt. Tôi thống khổ kêu to.

      “Trần Gia Nghiệp! Sao cậu có thể như vậy!!” Tôi vừa khóc nấc vừa lên án , phản bội tín nhiệm của tôi.

      Nhưng để ý đến tôi, chỉ dùng sức đút vào trong, thấp giọng gầm trong cổ họng. Tôi khổ sở lay động theo , hoàn toàn còn khả năng phản kháng.

      Hơn 10 phút sau tôi cảm giác được đẩy mạnh cái, xuất ra trong cơ thể tôi. Sau đó rút ra khỏi người tôi.

      Tôi nằm co quắp giường, mắt mắt nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy mình trở nên ô uế. Ân ái vừa rồi tôi hoàn toàn nhận được chút thương gì, chỉ là phát tiết dục vọng của mà thôi.

      Tôi đúng là ngu ngốc! Cứ nghĩ Hàn Thư đố kị Trần Gia Nghiệp, nghĩ tới có ý đồ với tôi. Hơn nữa tôi còn bị Trần Gia Nghiệp cưỡng bức thế này, về sau tôi còn mặt mũi nào cùng với Hàn Thư....

      biết qua bao lâu, vải băng mắt tôi được tháo xuống.

      “Hàn Thư?” Tôi kinh ngạc nhìn người trước mặt.

      Hàn Thư gì, dịu dàng cởi dây thắt lưng tay tôi. Hai tay tôi bởi vì giãy dụa quá mạnh mà nổi lên những lằn đỏ. lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào vết thương tay tôi, sau đó tinh tế hôn...

      “Em... em bị cưỡng bức!! Hàn Thư, em rất sợ, em xin lỗi!!” Tôi dùng sức ôm lấy , như thể sợ biến mất.

      “Tên khốn nạn!! dám dùng dây thắt lưng trói em!! Hàn Thư nhìn chằm chằm vào dây thắt lưng, lớn tiếng gào lên.

      Tôi nhịn khóc, nghe thấy giọng giờ này là cảm giác kỳ diệu.

      ôm lấy tôi đặt đùi, sau đó khẽ : “Đừng sợ, người lúc nãy cùng em chính là .”

      “Hả?”

      vừa mới mở cửa đánh cho ngất xỉu, sau đó kêu bạn bè tẩm quất cho 1 trận.” cười cười dùng sức ôm tôi. “Nhưng mà em dọa chết ! Nếu như phải đột nhiên muốn tìm em, gọi em được lại gọi cho Vĩ San, đâu biết được em với tên xấu xa này, còn xém chút nữa bị cưỡng bức!”

      xin lỗi, em nghe lời .” Tôi cúi đầu dựa vào người , giọng xin

      lỗi.

      có việc gì là tốt rồi. Vừa rồi chỉ muốn cảnh cáo em chút, ngờ em lại khóc thảm thiết như vậy, làm đau lòng chết được! Còn hại kịp chú ý dùng dây lưng trói em, chỉ dám dùng khăn lụa vậy mà.... tên khốn kiếp!!!” tức giận .

      Sau đó nhìn quần áo mặt đất, rồi cởi áo khoác ra mặc cho tôi.

      Tôi miễn cưỡng đứng lên, mặc váy vào, vội vàng kéo Hàn Thư rời .

      chịu nổi việc em cùng người khác ân ái! Sớm biết thế đánh cho vài quyền.” ôm tôi, vừa vừa phàn nàn.

      Chuyện lúc nãy vẫn còn làm tôi hoảng sợ, nhưng nhìn bộ dạng của Hàn Thư tôi chợt cảm thấy buồn cười.

      ngốc này, từ nay về sau được cùng gã đàn ông nào khác lung tung biết chưa. Em cho rằng nhiều người thích em như vậy, họ kiên nhẫn quen em vài tháng rồi mới ăn em sao?!” gõ lên trán tôi.

      “Dạ.” Tôi gật đầu, lau lau nước mắt.

      “Được rồi! ra cho em biết, là tốt.” cười cười, lôi tôi ngôi lên xe máy của .

      “Hàn Thư, cảm ơn !” Sau khi về đến nhà, tôi nghiêm túc lời cảm ơn với .

      “Ngốc! Cảm ơn gì chứ, với bạn trai chỉ được , được cảm ơn.” nhìn tôi cười gian: “Em mặc đồ của nhìn rất gợi cảm! Bữa nào mặc đồ của cùng làm được ?”

      thèm với nữa” Tôi cười cười vào phòng tắm, lúc này tôi mới thả lỏng chút.

      Về sau đám bạn Y Tĩnh của tôi ai nấy đều tán dương dũng cảm của Hàn Thư. Vĩ San hàn thư rất khẩn trương chạy khắp mọi nơi chạy khắp mọi nơi hỏi thăm địa chỉ nhà của Trần Gia Nghiệp sau đó xe chạy ngược chạy xuôi tìm tôi.

      Sau này Hàn Thư với tôi, có quen người bạn của Trần Gia Nghiệp.

      thi lại vì có dính đến vụ án cưỡng bức học muội, kết quả là làm ấy mang thai, gia đình muốn ra tòa tố cáo nhưng ba của Trần Gia Nghiệp dùng tiền ém nhẹm vụ này xuống. Trần Gia Nghiệp vì vậy mới phải ra nước ngoài năm sau đó năm nay trở về thi lại. Vì thế lo lắng Trần Gia Nghiệp gây bất lợi cho tôi.

      Trải qua vụ việc này Trần Gia Nghiệp tự mình xin nghỉ học. Tôi cũng biết đâu, đương nhiên cũng liên lạc với .

      Vĩ San nghiêm mặt : “Quả nhiên là thể trông mặt bắt hình dong.”

      Sau đó tôi phát tôi ngày càng mến Hàn Thư.

      tại tôi chưa có ý định với điều này, nhưng có thể sau này tôi .

      Có lẽ là phải rất lâu về sau...
      AChu, Tran Quynh, Michiyo.neko8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :