1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16. Cưỡi ngựa

      Editor: Nyanko129


      Nơi này là khu phố nhộn nhịp đông người qua lại, nàng cứ như vậy mà bật khóc, bàn tay tội nghiệp lôi kéo tay áo của , người biết còn tưởng bắt nạt nàng cũng nên.


      Giang Hành hơi giật mình, tiểu bất điểm kia vừa rơi lệ vừa nhìn chăm chú, giống như nhất định phải nghe được đáp án mới thôi.


      Thời điểm như thế này nếu đáp ứng, giống như mình ăn hiếp nàng vậy… Giang Hành cũng truy hỏi đến cùng, thỏa hiệp gật đầu, “Được rồi, ta vào.”


      Đào Cẩn lúc này mới yên tâm, lấy tay áo lau nước mắt, bởi vì khóc mà đôi mắt trong veo giờ thành mắt thỏ, hồng hồng trông rất đáng thương.


      Có lẽ vừa rồi nhẫn nhịn quá lâu, nên lúc này có làm thế nào nước mắt cũng ngừng lại được. Nàng nức nở lau nước mắt, gương mặt nhắn xinh đẹp toàn là nước, giống như chịu phải oan ức rất lớn.


      … Sao lại như vậy?


      Giang Hành nhớ vừa rồi khí ở Đào phủ có hơi khác thường, thấy Ân thị và nhiều chiếc xe ngựa ở phía sau, trong lòng cảm thấy nghi ngờ. Lại nhìn tiểu bất điểm có dáng vẻ y hệt bị người ta vứt bỏ, cứ khóc hoài thế này cũng sợ khóc đến hư mắt.


      cầm lấy cổ tay ra sức lau nước mắt kia của Đào Cẩn, ngón tay cái thô ráp chùi những giọt nước ở khóe mắt của nàng, ngón tay vẫn còn lưu lại giọt nước ấm áp kia, “Đừng khóc, cữu cữu đưa ngươi tới nơi này.”


      Đào Cẩn ngẩng đầu, hai đôi mắt ướt sủng nhìn hỏi, “ đâu vậy?”


      Giang Hành đến bên, dắt tới con ngựa tốt màu nâu đen, hỏi: “Muốn cưỡi ngựa ?”


      Đào Cẩn gật đầu, nhận dây cương đưa.


      Nữ tử Đại Tấn có nhiều người biết cưỡi ngựa, thỉnh thoảng đường phố cũng thấy có vài người rong ruổi phi ngựa. Mặc dù nàng sợ độ cao, nhưng từ thích cưỡi ngựa, mỗi khi ở lưng ngựa quên mất sợ hãi, cảm giác chạy như bay trong gió sảng khoái vô cùng.


      Giang Hành nghĩ nàng lại cậy mạnh, cũng vì lần trước lúc ở núi nàng sợ tới mức thể cử động, hẳn là vĩnh viễn cũng quên được bộ dạng kia. Lúc đó nàng như chú cừu bị bức tới bước đường cùng, tiến thoái lưỡng nan, cả người trắng bệch vì sợ.


      Con ngựa này của Giang Hành tên là Hồng, là con ngựa tốt hiếm có, tính cách hơi hoang dã, nhưng lại chạy rất nhanh. Lúc Đào Cẩn sờ lông của nó, bị nó hung hăng xì mũi cái, chút cũng phục. Thái độ này ngược lại khơi gợi lòng háo thắng trong người nàng, nàng càng muốn cưỡi con ngựa này.


      “Ở đây còn có con ngựa tính cách tương đối hiền, bằng ngươi cưỡi nó thử xem?” Giang Hành dắt tới con ngựa khác, là con ngựa vừa rồi chuẩn bị cho Đào Tĩnh.


      Đào Cẩn cố chấp lắc đầu, hoàn toàn quên khóc, “Ta chỉ muốn con ngựa này.”


      Dứt lời liền đạp lên ghế nhảy lên yên ngựa, hai tay nắm chặt dây cương,vung lên roi dài chạy ngay ra ngoài.


      Giang Hành theo sát phía sau, mặc dù ngựa của chạy nhanh như Hồng, nhưng bởi vì điều khiển thành thạo, bao lâu đuổi kịp Đào Cẩn, chạy song song cùng nàng.


      Đường phố tấp nập người qua lại, cũng có vài người cưỡi ngựa, nhưng ai giống bọn họ, khiến mọi người đều phải liếc mắt nhìn.


      Đào Cẩn quay đầu hỏi: “Ngài muốn đưa ta đâu?”


      Bởi vì nàng vừa mới khóc xong, mắt như vừa được gột rửa, sáng rạng rỡ, trong trẻo lạ thường. Khuôn mặt trắng nõn kia mặc dù có biểu lộ cảm xúc, nhưng ít nhiều cũng có chút chờ đợi, tóc mai hai bên bị gió thổi tung, ánh nắng chiếu lên càng thấy rối xù, khiến cho người khác muốn sờ đầu nàng.


      Giang Hành thu hồi tầm mắt, giơ roi gia tăng tốc độ, “Ra khỏi thành.”


      Trong thành người qua kẻ lại, cưỡi ngựa thuận tiện chút nào. Ánh mắt nhìn Đào Cẩn còn như trước nữa. Cứ nghĩ rằng nàng thể khống chế Hồng, ngờ chỉ cưỡi lát nàng có thể điều khiển ngựa rất tốt. Xem như nhìn ra, tiểu gia hỏa này rất khí phách, chỉ là che giấu muốn ai biết mặt khác của mình.


      Như vậy lại đúng khẩu vị của .


      *


      Đào Cẩn theo phía sau Giang Hành ra khỏi cửa thành, trong chốc lát bỏ xa ở phía sau.


      Nàng cúi người dán lên lưng ngựa, chạy nhanh về phía trước, như muốn trút hết nỗi khổ trong lòng, căn bản quên mất phía sau còn có người. Bên tai là tiếng gió gào thét, cảnh sắc xung quanh ngừng lướt qua, trong mắt nàng chỉ có tòa thành Thanh Mộc phía trước, được núi đồi bao quanh.


      Kiếp trước mẫu thân được an táng ở đó, hầu như năm nào nàng cũng đến viếng mộ.


      Cảnh vật trước mắt chợt mơ hồ, nàng chỉ cảm thấy ngực tê rần, gần như cầm được dây cương. Đào Cẩn từ từ thả chậm tốc độ, sắc mặt tái nhợt điều khiển ngựa dừng lại bên đường, hơi khom lưng thở dốc.


      Giang Hành vốn luôn theo phía sau nàng, bóng dáng nho đằng trước cho thấy phần tính cách bướng bỉnh ướng ngạnh trong người nàng, tay áo nàng bị gió thổi phất lên, giống như trong nháy mắt bay lên trời vậy. Cũng biết trong lòng tiểu bất điểm kia nghĩ gì, vừa rồi theo nàng thấy có gì đó ổn, Giang Hành hơi đăm chiêu, bỗng nhiên nhìn thấy nàng đứng ở ven đường, bộ dạng đau khổ.


      Giang Hành đuổi tới trước mặt, nheo mắt hỏi: “Làm sao vậy?”


      Tâm tình Đào Cẩn dịu bớt lại, nhưng vẫn đứng dậy, đầu đuôi câu: “Ta nhớ mẫu thân.”


      Chuyện này có là gì chứ?


      Giang Hành cúi người cầm dây cương của nàng, thay đổi phương hướng, “Ta mang ngươi về Công phủ trước.”


      phải…” Đào Cẩn có vẻ vui phản bác, bởi vì nàng muốn Quốc công phủ, mới chạy ra ngoài thành trút nỗi lòng. Nghĩ trước sau gì cũng biết, chi bằng bây giờ cho nghe, hồi lâu sau Đào Cẩn mới chậm rãi : “Mẫu thân và phụ thân ta hòa ly.”


      Động tác Giang Hành hơi dừng lại, quay đầu nhìn nàng, nàng cúi đầu, mặt mày phờ phạc, giống như dối.


      Khó trách mới vừa rồi cảm thấy có gì đó kỳ lạ, ra là vì nguyên nhân này.


      cũng gặp qua Đào Lâm Nguyên vài lần, biết gì nhiều về việc riêng của phu thê bọn họ, nhưng nếu cãi nhau dẫn đến hòa ly, nhất định xảy ra chuyện gì đó thể vãn hồi nổi.


      Việc này cũng phải lỗi của nàng, Giang Hành biết được nguyên nhân, khó tránh khỏi đối với tiểu gia hỏa này thêm vài phần đau lòng, “, theo ta trở về.”


      Ở trong quân doanh toàn gặp mặt nam nhân thô kệch, chuyện rất thẳng thắn, trực tiếp, cũng chưa từng an ủi nương gặp chuyện buồn thế này. Đối mặt với tiểu nương này biết nên dỗ nàng thế nào.


      Đào Cẩn lặng lẽ theo phía sau, đôi môi ngày càng trắng bệch, cánh tay cầm dây cương hơi run.


      Từ nàng thích cưỡi ngựa, nhưng bởi vì bị bệnh tim nên thể vận động quá sức, sau này chỉ đành từ bỏ. Hôm nay tâm trạng nàng tốt, chỉ muốn buông thả bản thân lần, nhưng nàng đánh giá quá cao sức khỏe của mình rồi, nàng chỉ sợ thể cầm cự nổi đến lúc về nhà.


      Giang Hành cưỡi ngựa đằng trước, bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh ngã cái bịch, quay đầu lại thấy tiểu bất điểm kia cuộn mình mặt đất.


      “Khiếu Khiếu!”


      ghìm chặt dây cương, nhảy xuống ngựa ôm lấy nàng, vén tóc ra hai bên mới thấy khuôn mặt xinh đẹp nhắn của nàng trắng bệch. chỉ có thế, thậm chí trán nàng còn lấm tấm mồ hôi, dường như chịu đựng rất nhiều đau đớn, “Ngươi làm sao vậy? Ngươi khỏe ở đâu?”


      Đào Cẩn co người nằm ở trong lòng , thân thể vừa lại vừa , bất lực nắm chặt vạt áo trước ngực , “Mẫu thân… Ta nhớ mẫu thân…”


      Giang Hành sờ trán của nàng, vẫn chưa có sốt, chuyện gì xảy ra thế này?


      bồng nàng lên lưng ngựa, chạy về phía thành. tay cầm dây cương, tay gắt gao ôm lấy thân thể nhắn run lên trong lòng , lòng vừa lo lắng vừa tự trách.


      Nếu phải dẫn nàng ra ngoài thành, nàng cũng xảy ra chuyện.


      *


      Đại phu ở y quán chẩn đoán xong, châm cứu lên ở các đại huyệt của nàng, lại cho nàng uống bát thuốc, lúc này mới chậm rãi với Giang Hành: “Bệnh tim là bệnh thể chữa trị, bệnh này có cách trị tận gốc. Sau này chỉ có thể hết sức tránh để bệnh thể phát tác. Việc cưỡi ngựa như lần này tuyệt thể có lần thứ hai.”


      Giang Hành nhìn về phía tiểu nương nằm ở giường , có vẻ như nàng sắp tỉnh lại, giờ trông nàng mong manh, trong trắng và tinh khiết giống như con búp bê bằng sứ.


      “Bệnh tim?” hỏi.


      Đại phu vuốt chòm râu, : “Đúng vậy, đây là bệnh từ , phát bệnh theo chu kỳ. Nhớ là được để nàng chịu bất cứ kích động nào hoặc làm gì đó quá sức.”


      Đào Cẩn từ từ tỉnh lại, nàng còn nhớ mình té từ ngựa xuống, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy trước mắt là màu đen, cả người có cảm giác gì. Nàng chớp mắt hai cái, hơi ngây ngốc nhìn người trước mặt, đối với những chuyện xảy ra vừa rồi chút ấn tượng nào, “Ngụy vương?”


      Giang Hành trả tiền xem bệnh, dẫn nàng ra khỏi y quán, đứng trước cửa hỏi nàng: “Vì sao cho bổn vương ngươi bị bệnh tim.”


      Đào Cẩn nghĩ lại nhất định biết, ngẫm lại cũng đúng, xem ra khiến hoảng sợ ít. Nàng bối rối gãi hai má, môi nở nụ cười xấu hổ , “Ta cũng muốn cho ngài biết, nhưng nếu ra ngài cho ta cưỡi ngựa nữa.”


      Lần đầu tiên Giang Hành tỏ ra nghiêm túc trước mặt nàng, bình thường rất hiền, nhưng mà lần này bị tiểu gia hỏa này chọc tức rồi.


      Nếu chạy về kinh thành kịp lúc, nàng có biết hậu quả thế nào ?


      Ngay cả tính mạng của mình cũng quan tâm, trong đầu nàng rôt cuộc là nghĩ cái gì?


      Giang Hành nghiêm mặt, “Lần sau được viện lý do này nữa.”


      xong liền dắt ngựa , Đào Cẩn thức thời theo phía sau , ngoan ngoãn tiếp nhận lửa giận của .


      Việc này vốn dĩ là nàng đúng, nàng vẫn luôn là người có chừng mực. Huống hồ ở đường này đông người qua lại, nàng mình rất an toàn, chỉ có thể theo phía sau tìm che chở.


      Chỉ là… Nàng nhìn thân ảnh cao lớn phía trước, cảm giác sợ hãi đối với vừa rồi có giảm xuống chút, giờ quay trở lại.


      xa như vậy mà vẫn chưa đến Đào phủ, hai chân Đào Cẩn mỏi nhừ, lại ngại ngùng dám bước lên hỏi , chung quy vẫn là lỗi của nàng trước, thành vẫn tốt hơn.


      Nhưng tại sao đường lại dài như vậy? Vì sao còn chưa tới Thắng Nghiệp phường?


      Đào Cẩn đau khổ chép miệng, nhanh theo phía sau , lo sợ gọi tiếng, “Ngụy vương cữu cữu.”


      Giang Hành trả lời.


      Nàng lại bổ sung thêm câu, “Ngài đừng tức giận.”


      Giang Hành lúc này mới dừng bước, cúi đầu nhìn nàng chăm chú. vốn dĩ rất cao, từ cao nhìn xuống Đào Cẩn, làm nàng cũng có cảm giác rất áp lực.


      Đào Cẩn lấy lại dũng khí, hỏi: “Ngài có thể đừng cho phụ mẫu ta biết chuyện ngày hôm nay được ?”


      Nếu như để cha mẹ biết, nàng những phải nghe giáo huấn, mà mấy tháng tới cũng đừng hòng ra khỏi phủ. Nàng là kiểu người chịu ngồi yên, nếu mỗi ngày đều ở trong phủ, còn thú vui gì nữa chứ?


      Tiểu nương này thế mà còn muốn cò kè mặc cả cùng . Giang Hành nhịn được hỏi: “Vì sao ta phải đáp ứng ngươi?”


      Đào Cẩn trả lời nhanh: “Bởi vì ngài dẫn ta , ta xảy ra chuyện ngài cũng thoát khỏi có trách nhiệm.”


      Giang Hành thấp giọng cười, “Ngươi được tiện nghi mà còn ra vẻ.”


      Đây nghĩa là đồng ý sao?


      Đào Cẩn cười cong mắt, trông rất đáng .


      Chẳng mấy chốc tới Thắng Nghiệp phường, Giang Hành đưa nàng tới trước cửa Đào phủ. Nhìn nàng thẳng vào nhà, mới xoay người rời .
      Hòa Yên Linh, HangVO9, NganPhuong21451 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17: Quận Vương

      Editor: Nyanko129


      Ra ngoài thành dạo chơi vòng, tâm tình phiền muộn lúc đầu của Đào Cẩn khá hơn chút.


      Nhưng đường quay trở về Trọng Linh viện, nhìn mây trắng trôi hờ hững, trong lòng có cảm giác mất mát thành lời. Nàng đứng trước cửa viện chút, định xoay người rời , vừa quay đầu lại thấy người đứng ở cây tùng bách xa xa.


      Dường như Chu Phổ cố tình chờ nàng. mặc áo bào trắng ngà suôn dài đứng trước núi giả, ánh mặt trời chiếu vào khiến toàn thân như tỏa sáng.


      Tại sao lại ở chỗ này?!


      Từ khi Đào lão gia giữ lại làm đại phu trong phủ, Đào Cẩn chưa từng có cơ hội gặp , nàng tạm gác lại những nghi ngờ trong lòng vì chưa tìm được cơ hội thích hợp. Về lý mà , chỉ là đại phu bình thường, nàng vốn nên tiếp xúc quá nhiều với , nhưng lại tạo cho nàng quá nhiều cảm giác quen thuộc, làm nàng kìm lòng đậu mà muốn tới gần.


      Đào Cẩn chuẩn bị tinh thần chờ Chu Phổ đến, lúc này tiết trời vào cuối thu, khí hơi se lạnh, cũng biết đứng đây bao lâu rồi: “Chu đại phu đứng chỗ này làm gì vậy? Ngươi lạnh sao?”


      Có lẽ do vừa mới phát bệnh nên sắc mặt của nàng được tốt lắm, gương mặt trắng bạch có tí máu.


      Chu Phổ lắc đầu, lấy từ trong tay áo ra giấy gấp sẵn, đưa cho nàng, tỏ ý muốn nàng mở nó ra xem.


      “Đây là cái gì?” Đào Cẩn buồn bực mở tờ giấy, trong đó là nét bút tinh tế lưu loát mà viết.


      ra biết chuyện Đào Lâm Nguyên và Ân thị hòa ly, trong tờ giấy hầu hết là những lời an ủi nàng. Có lẽ lo lắng nàng thương tâm quá độ nên mới viết bức thư dài như vậy, Đào Cẩn nghiêm túc xem kỹ tờ giấy, trong đó câu khiến nàng ấn tượng nhất là: ‘Nhân duyên vợ chồng có thể đoạn, huyết thống mẹ con thể rời.’


      ra Đào Cẩn cũng thông suốt, nhưng khi đọc xong đoạn thư này, cảm thấy vô cùng cảm động và cảm kích : “Sao ngươi biết ta đau buồn?”


      Chu Phổ dừng chút, viết xuống lòng bàn tay 4 chữ:

      ‘Nhân chi thường tình.’ (*)


      (*) Chuyện bình thường mà con người ai cũng gặp phải


      nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết rằng nếu Ân thị rời khỏi nhà nhất định nàng cảm thấy rất đau khổ. Bởi vì kiếp trước cũng thế, Ân thị vừa ra mấy ngày, nàng như biến thành người khác, suốt ngày đêm đều ở cạnh linh cữu của Ân thị canh giữ, khóc đến mức thiếu chút nữa làm hỏng cả đôi mắt. biết Ân thị rất quan trọng đối với nàng, nên sau khi Ân thị rời , mới đứng đây chờ để an ủi nàng chút.


      Trong lòng Chu Phổ cảm thấy, so với việc qua đời, việc Ân thị hòa ly với Đào Lâm Nguyên tốt hơn nhiều.


      Tất nhiên kiếp này có nhiều chuyện xảy ra giống với trí nhớ ở kiếp trước. Có lẽ vì sai lầm nào đó, cũng như việc bỗng nhiên trở lại năm mình 8 tuổi. ra sức thay đổi vận mệnh của 130 người trong nhà, ràng là có thể đời an nhàn tại Dương Châu, nhưng lại lựa chọn đến thành Trường An ngàn dặm xa xôi chỉ vì muốn được gặp lại nàng.


      Đào Cẩn cất tờ giấy kia vào trong tay áo, bởi vì trước kia cũng quan tâm nàng, nên nàng thấy có gì ổn: “Đa tạ đại phu, ta đỡ hơn nhiều rồi.”


      Vừa dứt lời, liền có luồng gió lạnh thổi vào, cuốn theo những chiếc lá khô ào ào bay lên. Đào Cẩn rụt cổ, bị gió thổi đến nheo hai mắt, “Ngoài trời gió lạnh, đại phu mau trở về viện mình , tránh bị nhiễm lạnh.”


      xong nàng định quay đầu vào Trọng Linh viện, còn chưa kịp xoay người bị Chu Phổ bất chợt cầm lấy cổ tay nàng, nàng kinh hãi, ngờ được lại thất lễ như vậy, “Có chuyện gì vậy?”


      Chu Phổ chỉ nắm chút liền buông ra, hai ngón tay khép lại đặt lên cổ tay nàng, lông mày càng nhíu chặt, ánh mắt nhìn nàng càng trở nên thâm trầm.


      ra là bắt mạch cho nàng?


      Chu Phổ buông tay ra, tay trái chỉ vào lồng ngực mình, sau đó tiếp tục nhìn nàng.


      Tất nhiên Đào Cẩn hiểu ý muốn gì. Vừa cảm khái sao có thể đoán chuẩn như vậy, vừa quay đầu dối, “Ta sao, chỉ là ra ngoài chuyến thôi.”


      Đáng tiếc Chu Phổ tin. Câu nàng hay nhất chính là “Ta sao”, nhưng ra đều là lừa . Dù cho nàng có chuyện cũng cho biết, càng muốn dựa dẫm .


      Mỗi khi nàng như thế, lại cảm thấy bất lực.


      Ánh mắt Chu Phổ tỏ ra bất đắc dĩ. Lúc này thể chuyện, ai có thể thay giải thích những lời muốn . Dù có thiên ngôn vạn ngữ nàng cũng thể hiểu được.


      là đại phu, gánh vác trách nhiệm chăm sóc sức khỏe cho già trẻ dưới trong nhà, nàng cũng ngoại lệ. Chu Phổ lắc đầu như còn việc gì nữa, muốn để Đào Cẩn quay về Trọng Linh viện, còn mình trở lại viện nghiêm cứu dược vật có thể trị bệnh tim. Chỉ mong lần tới khi nàng phát bệnh, có thể ở bên cạnh chăm sóc nàng.


      Đào Cẩn cảm tạ xong xoay người , chưa tới hai bước bỗng dưng nàng dừng lại, quay đầu buột miệng hỏi: “Vì sao ngươi phải học y thuật?”


      Nàng thắc mắc chuyện này trong lòng từ rất lâu, hỏi e rằng ức chế. bây giờ giống như trước kia. Tại sao lại thay đổi như vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?


      Chu Phổ giật mình, ngờ nàng hỏi như vậy. nhưng nơi này lại có giấy bút, thể nên lời, nhìn dáng vẻ có hơi lúng túng. định viết vào lòng bàn tay, nhưng câu dài như vậy, chắc nàng cũng thể hiểu hết được. cuối cùng còn cách nào khác, đứng chỗ, tay chân luống cuống nhìn nàng.


      Đào Cẩn bị dáng vẻ của làm cho buồn cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp, và đôi mắt trong suốt, “Ngươi đừng khẩn trương như vậy, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”


      xong nàng xoay người rời , lầm bầm câu: “Bởi vì ta thấy có vài chỗ giống trước....”


      Đột nhiên Chu Phổ cứng đờ đứng tại chỗ, ánh mắt như thể tin được nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng.


      *


      Thời tiết dần se lạnh, Đào Cẩn lại rất sợ lạnh, trong phòng chuẩn bị sẵn chậu than, cả chậu sưởi chân cũng đem hết ra. Nàng là người chuẩn bị cho mùa đông sớm nhất trong phủ.


      Nàng nằm giường , mệt mỏi chỉ muốn ngủ, Bạch Nhụy vừa bỏ thêm vài hương liệu vào trong lư hương vì vậy trong phòng phảng phất mùi huân hương nhè . Tiếng gió ngoài cửa sổ thổi vù vù bên tai, có vẻ như trời sắp mưa to rồi. Sắc trời bên ngoài càng lúc càng u, mới quá ngọ mà như lúc chạng vạng.


      Bạch Nhụy cầm tay cây hương liệu, chuyện với nàng: “Nghe từ khi phu nhân đến giờ lão gia vẫn luôn giam mình trong phòng...”


      Đào Cẩn xoay người, nghe xong cũng có chút cảm xúc nào, “ chừng chẳng bao lâu sau ông ấy lại bắt đầu uống rượu, nạp thiếp, cả ngày kề cận mỹ nhân cho xem.”


      Từ trong hộp gỗ khắc hình những cánh hoa hướng dương mạ vàng có cành cây màu bạc lấy ra viên hương liệu, tò mò hỏi: “Sao tiểu thư biết?”


      Bởi vì kiếp trước ông ta hành động như vậy đấy.


      Đương nhiên Đào Cẩn điều này ra, nàng uể oải ngáp cái, chuẩn bị kêu người đóng dùm cửa sổ để nàng ngủ trưa chợt nghe thấy bên hiên dưới vang vang những tiếng bước chân. Nàng xuống giường, nhìn xuyên qua tấm bình phòng chạm trỗ hình cây tử đàn thấy có người tới, nha hoàn cung kính chào: “Đại công tử.”


      Đào Tĩnh xuất ngay trước mặt nàng. vừa tiến vào, ngoài trời liền có tiếng sấm nổ ầm lên, kéo sau đó là trận mưa xối xả. Những hạt mưa nhanh chóng văng lên hành lang, phát ra tiếng ‘rào rào’ trầm đục.


      Đào Cẩn mời ngồi, “Ca ca bị ướt đấy chứ? Sao giờ này mới về?”


      Sáng nay cả hai cùng đến phủ Quốc công, sau đó nàng đụng chuyện bỏ trốn, Đào Tĩnh theo Ân thị vào phủ tới giờ mới trở về. Cũng biết tình hình bên kia như thế nào. Theo tính tình của ông ngoại chừng dùng những lời lẽ cay độc để giáo huấn Đào Lâm Nguyên.


      Ngoài ra còn có vài vị cữu cữu ở đó... Đào Cẩn nghĩ lại liền cảm thấy nhức đầu, mấy người bọn họ cũng phải là đèn cạn dầu.


      Đào Tĩnh về kịp lúc, người dính giọt nước mưa nào. Nhưng vì quá vội vàng nên lúc này thở dốc, cầm lấy chén trà uống hai hớp rồi mới lên tiếng: “Bên ngoại công thể bình tĩnh được nên ta ở lại thêm chút. Bọn họ muốn tìm phụ thân tính sổ, khuyên can mãi mới ngăn cản được.”

      Đào Cẩn cảm thấy đồng cảm sâu sắc với bên ngoại, trừ ngoại công ra, các cữu cữu đều rất bênh vực người nhà. Bình thường chỉ cần nàng và mẫu thân ở Đào phủ chịu uất ức chút thôi là bọn họ muốn nổi tinh phong huyết vũ (*) lên rồi. Ai kêu ngoài nàng và mẫu thân, dưới phủ Quốc công đều là nam nhân, đối với họ các biểu ca của nàng cũng đáng xu.


      (*) Gió tanh mưa máu


      Nhớ lại kiếp trước sau khi mẫu thân mất, bọn họ hung hăng giáo huấn Đào Lâm Nguyên trận.


      Đào Cẩn qua đóng cửa sổ, sau đó trở lại hỏi : “Ngoại công có ?”


      rất nhiều nhưng đều là những lời thô tục, lại vẫn tốt hơn. Đào Tĩnh khoát tay áo, chọn câu quan trọng nhất cho nàng biết: “Ngoại công chưa tới tháng tìm cho mẫu thân người khác tốt hơn để thành thân.”


      Đào Cẩn kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ngờ lời ngoại công lại như sấm rền gió cuốn bên tai: “Mẫu thân có đồng ý ?”


      Đào Tĩnh : “Lúc đó mẫu thân về phòng nên biết chuyện này.”


      Dựa vào tính cách cường ngạnh của Sở Quốc Công mà , dù mẫu thân đồng ý cũng thể phản đối, huống chi xưa nay mẫu thân rất nghe lời Sở quốc công, chỉ e việc này định, có cách nào thay đổi.


      Đào Cẩn buồn bã cắn môi, gương mặt nhăn như trái khổ qua : “Mẫu thân phải gả cho ai?”


      “Vẫn chưa biết.” Đào Tĩnh cũng hoàn toàn bất lực, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mọi chuyện thay đổi quá bất ngờ, khiến trở tay kịp. “Có điều ngoại công có nhắc đến Du Quận vương vài lần, ta nghĩ là ông có ý muốn phối hôn mẫu thân với .”


      Đào Cẩn kinh ngạc “A” tiếng, quả là vô cùng ngoài ý muốn.


      Du Quận vương nay 36 tuổi, con trai, chính thê qua đời nhiều năm trước. người này luôn khiêm nhường, ký ức kiếp trước của Đào Cẩn cũng chỉ biết về ông ấy như vậy mà thôi. Hơn nữa sau khi thê tử mất cũng có nạp thiếp, cuộc sống rất trong sạch.


      Nhưng dù người đó có tốt thế nào, mẫu thân gả cũng chỉ là thiếp. Huống hồ đối phương còn có đứa con trai, ai biết phẩm hạnh của ra sao, chắc gì làm khó mẫu thân?


      Đào Cẩn đảo mắt, nhất thời thể chấp nhận: “Muội đồng ý.”


      Đào Tĩnh gật đầu. cũng cảm thấy khó chấp nhận, đồng thời cũng cho rằng ngoại công quá nóng vội, hơn nữa trong lòng cũng mong muốn phụ thân và mẫu thân nối lại tình xưa. “Huynh cũng thấy việc này cần phải bàn bạc lại cho kĩ. thể nhất thời nóng vội. Cuối tháng này là đầy tháng của con trai Kinh triệu doãn. Nghe Du quận vương và con trai ông ấy cũng tới dự tiệc, mấy ngày trước Tôn Tri Lễ sai người đưa thiệp mời, huynh phải đến đó để xem nhân phẩm của người này như thế nào.”


      Đào Cẩn xung phong nhận việc, “Ca ca, muội cũng muốn .”


      “Cơ thể muội khỏe, ở nhà vẫn tốt hơn.” Đào Tĩnh xoa đầu nàng, mẫu thân rồi, càng thêm đau lòng cho muội muội của mình.


      Đào Cẩn lắc đầu như trống bỏi, “Muội rất khỏe! Đại phu phải lại nhiều, giảm u uất mới tốt.” xong, nàng nhếch môi cười cái, hai tròng mắt đen lay láy tinh ranh linh hoạt, “Hơn nữa muội có quen với thiên kim của Kinh triệu doãn, mấy hôm trước nàng ấy có lên tiếng mời muội!”


      Đúng là quỷ ranh! Đào Tĩnh buồn cười nhéo chóp mũi nàng cái, “Muội quen biết nàng ta khi nào? Sao ta chưa từng nghe thấy?”


      Đào Cẩn chỉ là quen ở phủ công chúa, còn lại . Bởi vì, tiệc đầy tháng này là lần đầu tiên đại ca gặp Tôn Khải Yên. Nàng muốn nhiều làm ảnh hưởng đến cách nhìn của đại ca về nàng ấy.


      Chớp mắt đến cuối tháng, trước khi dự tiệc đầy tháng ở Tôn phủ, Đào Lâm Nguyên chỉ định chuẩn bị quà mừng đem tới, ngờ đến phút cuối lại muốn cùng huynh muội bọn họ đến đó.


      Nghe nha hoàn mấy ngày nay đều ngủ ở Vọng Nguyệt hiên, gặp Lục thị, càng đến chỗ của những nữ nhân khác trong phủ. Điều này làm Đào Cẩn hơi ngạc nhiên, dù sao cũng giống với tính cách của phụ thân nàng.


      Đại khái Ân thị vừa , Lục thị cũng quá mức phô trương, vẫn ngoan ngoãn chờ trong Yểu Yểu viện. Nhưng người nào sáng suốt cũng đều biết rằng tâm trạng gần đây của nàng ta rất tốt, quả như cây thêm gió.


      Đào Cẩn cười nhạt, nàng ta cho rằng mẫu thân nàng rồi nàng ta có chỗ đứng trong phủ này sao? Đừng đắc ý quá sớm. Xem ra thoải mái được mấy ngày đâu.


      Từ lúc sinh non đến giờ nàng ta đều dùng dược để điều dưỡng thân thể, trước kia đều là mua từ bên ngoài về, giờ đây trong phủ có Chu Phổ, bất cứ thuốc gì cũng phải qua tay .


      Đào Cẩn cân nhắc chút, quyết định đến Hòa Tranh viện tìm Chu Phổ thương lượng.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18: Trăng tròn


      Hòa Tranh viện ở phía tây nam Đào phủ, bình thường Đào Cẩn rất ít khi ra đó. Trong trí nhớ của nàng, nơi đó lâu có người ở. Nếu phải vì Chu Phổ ở đó, e rằng nàng cũng bao giờ bước chân đến đó.


      Bạch Nhụy đứng sau lưng nàng nghĩ hoài ra: “Nếu tiểu thư muốn lấy thuốc sao kêu nha hoàn lấy, lại phải tự mình xa như vậy?”


      Hòa Tranh viện và Trọng Linh viện cách xa nhau hơn nửa phủ đệ, đến được đó phải mất rất nhiều thời gian, nàng cần phải tự khiến mình mệt mỏi như vậy.


      Trái lại Đào Cẩn quan tâm, suy tính kỹ mới đến đây: “Ta có việc muốn thỉnh giáo .”


      xong nàng bước lên bước đẩy cửa sân ra, nâng mắt nhìn sân trong viện, im lặng hồi lâu. Hòa Tranh viện rất khác so với trước đây, được Chu Phổ dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Các thảo dược trồng trong viện được phân ra từng loại, trông như khu vườn được trồng từ lâu lắm rồi.


      Trong viện có người hầu ngồi trong vườn cắt cỏ, thấy Đào Cẩn bước đến liền xoa đôi bàn tay đến bên cạnh nàng: “Sao tiểu thư lại đến đây?”


      Đào Cẩn nhìn quanh bốn phía, thấy Chu Phổ đâu, bèn hỏi người hầu, “Chu đại phu đâu? Ta muốn tìm thỉnh giáo chút về y thuật.”


      Người hầu kia tên là Thôi Hạ, từ làm bạn bên cạnh Chu Phổ, tính đến nay hơn 10 năm. chỉ vào trong phòng có cửa sổ, niềm nở mời Đào Cẩn vào trong: “Chu đại phu nghiên cứu phương thuốc mới bên trong, nếu tiểu thư có việc gấp, tiểu nhân vào thông truyền tiếng.”


      Cửa sổ hé mở nửa, Đào Cẩn có thể nhìn thấy người vùi đầu đọc sách bên trong, chú tâm đọc nội dung trong sách đến mức bên ngoài có tiếng động cũng phát ra.


      Đào Cẩn ngăn cản : “ cần đâu, tự ta vào là được.”


      Ít nhiều gì Thôi Hạ cũng có chút tò mò với tiểu nương này, hiểu vì cớ gì thiếu gia lại trốn khỏi nhà để đến đây gặp nàng, nửa hiểu nửa gật đầu, “Vậy tiểu nhân lấy thảo dược trước, có chuyện gì tiểu thư cứ việc kêu tiếng là được.”


      Sau khi , Đào Cẩn bước vài bước đến gần cửa sổ, Chu Phổ vẫn thấy nàng. Nàng chợt nảy ra ý, trốn ở bên, gõ cửa sổ sau đó nhanh chóng rút tay về.


      thanh lật sách bên trong ngừng lại, có lẽ là nhìn ra bên ngoài, phát gì, chốc lát lại tiếp tục đọc sách.


      Đào Cẩn ra hiệu cho Bạch Nhụy im lặng, gõ thêm hai cái vào cửa sổ.


      Liên tiếp ba lần như vậy, lúc Đào Cẩn chơi đùa biết chán từ trong cửa sổ có tờ giấy bị ném ra. Nàng xoay người nhặt lên đọc thấy trong đó viết ba chữ: ‘ vào


      **


      Chẳng lẽ biết là nàng? thể nào, nàng có để lộ chút sơ hở nào mà.


      Đào Cẩn vừa buồn bực vừa vào thư phòng, nhìn xuyên qua tấm rèm ngăn cách thấy Chu Phổ nhợt nhạt cười tươi. Nàng đứng ngoài rèm, thủ lễ quy cũ “Làm sao Chu đại phu biết là ta?”


      Đợi hồi lâu mà thấy tiếng trả lời, nàng chợt nhớ ra Chu Phổ thể chuyện, nàng đứng chỗ này phải là làm khó sao? Thế là nàng sai Bạch Nhụy vén màn vào, nàng đứng ở trước bàn, cúi đầu đọc mấy chữ viết giấy: ‘Lúc tiểu thư và Thôi Hạ chuyện ta có nghe thấy’


      “...” Đào Cẩn im bặt.


      ra ngay từ đầu biết, nhưng muốn tìm cơ hội trêu chọc nàng!


      Nhìn gương mặt cười như cười của người đối diện, nàng hờn dỗi thở dài: “Thế ngươi có biết tại sao ta tìm đến đây ?”


      Chuyện này làm sao biết được. Bình thường hiếm khi thấy ai đến Hòa Tranh viện, dù có đến cũng là nha hoàn theo lệnh chủ tử đến lấy thuốc. Còn những người có thân phận như Đào Cẩn đây, nếu có bệnh trực tiếp gọi đến, căn bản cần phải đích thân đến đây.


      Chu Phổ thành lắc đầu, lẳng lặng chờ nàng .


      Đào Cẩn do dự rất lâu, nhưng trước sau vẫn thể hạ quyết tâm. Trong tiềm thức nàng hết sức tin tưởng , cho rằng bọn họ cùng đứng chiếc thuyền. Nhưng mà dù sao đó cũng là chuyện kiếp trước rồi, lần này liệu có còn giúp nàng vô điều kiện như trước nữa hay ?


      Nghĩ nghĩ lại, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Chu Phổ, nàng cũng kiêng dè Bạch Nhụy, thẳng thắn hỏi: “Nghe Lục thị mực đòi lấy thuốc ở chỗ ngươi?”


      Chu Phổ gật đầu cái, mỗi lần Lục thị uống thuốc đều sai nha hoàn đến lấy, thuốc được chia làm hai loại, là bổ khí dưỡng thân, là trị sẹo mặt. Những chuyện này đều do Thôi Hạ làm, cần phải đích thân động tay.


      Đào Cẩn hỏi tiếp: “Ngươi có biết tại sao mặt nàng ta lại bị thương ?”


      Chu Phổ lắc đầu.


      Nàng nhấp môi dưới : “Là ta cố ý để báo con cào nàng ta.”


      Quả nhiên Chu Phổ rất kinh ngạc, đợi có cơ hội đặt câu hỏi, nàng thành khẩn nhìn : “Cho nên ta muốn mặt nàng ta khỏi hẳn. Chu đại phu, ngươi hiểu ý ta ?”


      Chu Phổ thoáng sững sờ, nhìn hai mắt hùng hổ dọa người của nàng, nhất thời giật mình thôi, nếu phải thể chuyện, chỉ sợ sớm buột miệng hỏi nàng.


      Có phải nàng cũng sống lại hay ?


      ***

      Suốt nhiều ngày nay, cứ suy nghĩ mãi về câu Đào Cẩn vô tình ra lúc đó, muốn chính miệng hỏi nàng nhưng lại sợ mình nghĩ quá nhiều. Đến lúc đó những gặp rắc rối mà có lẽ còn khiến nàng xem như kẻ điên, cho nên vẫn nhịn tới tận bây giờ.


      Nhưng lời bây giờ của nàng làm cho thể nghĩ nhiều.


      Hình như năm nay Đào Cẩn chỉ mới 12 tuổi, là tiểu nương xinh đẹp kiêu ngạo, làm sao có thể nghĩ đến chuyện báo thù Lục thị? Hơn nữa, Ân thị và Đào Lâm Nguyên hòa ly chừng còn có tình khác chứ đơn giản như nghĩ.


      Có khi nào nàng chính là Đào Cẩn mà quen biết? Nghĩ đến đây, tay Chu Phổ siết chặt bút lông, cả cánh tay đều run rẩy.


      Đào Cẩn thấy lâu lời nào, còn tưởng mình làm sợ, “Ngươi yên tâm, ta để việc này liên lụy đến ngươi đâu, dù có xảy ra chuyện gì ta cũng bảo vệ ngươi.”


      lát sau, Chu Phổ dần dần bình tĩnh trở lại, cầm bút viết lên tờ giấy mới: “Vì sao ngươi muốn vết thương nàng ấy khỏi hẳn?”


      Đào Cẩn cười cái, cũng ngờ mình lại thành trả lời: “Bởi vì nàng ta lòng dạ xấu xa, từng khiến mẫu thân ta chịu khổ sở, cho nên ta cũng muốn nàng ta được sống thoải mái.”


      Lương y như từ mẫu. Mục đích hành y của bọn họ là như vậy, chứ phải làm hại người khác. Đáng lý Chu Phổ phải cự tuyệt đề nghị của nàng, nhưng mà đối với đôi mắt đầy tín nhiệm kia, kìm lòng đậu, cứ như vậy gật đầu đồng ý với nàng dễ dàng như trở lòng bàn tay.


      Đào Cẩn mừng rỡ vô cùng, nàng biết mình có nhìn lầm, bất cứ lúc nào cũng giúp đỡ nàng!


      Nữ nhân quan trọng nhất chính là gương mặt, nhất là khi Lục thị lại dựa vào nhan sắc để giữ Đào Lâm Nguyên bên cạnh. có gương mặt khả ái thu hút kia, chắc chắn đả kích lớn đối với nàng ta.


      Đương nhiên, Đào Cẩn có ý định chỉ mới đơn giản như vậy buông tha nàng ta.


      Nàng với Chu Phổ quyết định kia của mình, quả nhiên tỏ vẻ đồng ý, giấy trắng viết: “ là đại phu, ta phải bảo đảm an nguy của người khác.”


      Đào Cẩn đến gần xem, sau đó mới dựng đứng ngón tay liên tục cam đoạn là có việc gì, mới miễn cưỡng viết thêm câu: “Ngươi muốn đuổi nàng ta ra khỏi Đào phủ?”


      “Đương nhiên chỉ đơn giản như vậy.” Đào Cẩn cong mắt, chỉ câu như thế, ngoài ra thêm gì khác.


      Chu Phổ và nàng cùng đứng chiếc thuyền, điều này khiến nàng vô cùng an tâm.


      Sau khi hai người thương lượng đối sách xong, Đào Cẩn chuẩn bị rời , bỗng nhiên ngăn nàng lại, dáng vẻ dường như rất khó xử.


      Đào Cẩn nhịn được hỏi: “Còn có chuyện gì ư?”


      lại cầm bút lên, giấy chỉ mới viết chữ ‘Ngươi’ dừng lại. suy nghĩ rất lâu, mới buông bút xuống lắc đầu với nàng, ra hiệu như có việc gì.


      Đào Cẩn nguyên nhân nhìn vài lần, tin rằng có việc gì mới rời khỏi.


      **


      Hai ngày sau, nghe vết thương mặt Lục thị có khá hơn, ngược lại còn có xu hướng chuyển biến xấu. Ba vết cào dài vắt ngang má đỏ lên, thối rữa, nhìn hết sức đáng sợ.


      Mới đầu nàng dùng son phấn miễn cưỡng có thể che được. vì muốn xóa bỏ vết sẹo triệt để, mỗi ngày nàng đều dùng thuốc mỡ xoa mặt. Mấy ngày trước còn dùng tốt, biết sao hai ngày này càng dùng càng tồi tệ, thế nên bây giờ nàng thể vác gương mặt kia gặp người khác.


      Nghe Bạch nhụy Lục thị từng đích thân đến Hòa Tranh viện chuyến, có lẽ là muốn tìm Chu Phổ tính sổ, nhưng số thuốc Chu Phổ cho nàng ta đều nghiêm chỉnh tuân thủ theo phương thuốc trị vết cào, chút sai sót gì, nên dù nàng có muốn gì cũng đành chịu. Đào Cẩn nghe xong mỉm cười, tất nhiên là nàng ta tìm ra được sơ hở nào rồi, bởi vì vấn đề phải do thuốc bôi mà là vì mỗi ngày nàng ta đều để vết thương ngấm nước.


      Chu Phổ đáp ứng nàng tố cáo chuyện này với Lục thị. Bởi vậy lúc này việc trị thương mặt của Lục thị vốn chậm nay biến thành vô phương cứu vãn.


      ***


      Ngày 31 này Đào phủ được mời đến phủ Kinh triệu doãn tham gia tiệc đầy tháng của tiểu công tử. Đào Cẩn thức dậy sớm, đùa nghịch trước gương lúc rồi mới ra khỏi cửa.


      Nàng ở tuổi phát triển, năm nay dù may y phục rất nhiều nhưng bây giờ bắt đầu mặc vừa rồi. phải tay áo ngắn mà là phần ngực căng trướng khó chịu. Cũng may trung thu vừa rồi Ân thị có tìm người may cho nàng vài bộ y phục, cho nên bây giờ mới phải mặc đồ chật. Ngọc Minh vừa đeo thắt lưng dệt hình những đám mây vàng, vừa : “Hai ngày nữa lại phải đo đồ cho tiểu thư rồi, bây giờ phải bắt đầu nới rộng những bộ y phục mùa đông dày ấm kia ra, phòng khi đến đó có y phục mặc.”


      Đào Cẩn đứng trước gương đồng soi mình, áo cánh và áo khoác màu vàng nhạt đều thêu hoa Tường Vi li ti, xinh đẹp nhưng mất vẻ hoạt bát, rất phù hợp với độ tuổi của nàng. Búi tóc thấp tùy ý cài thêm cây trâm bạc khảm con chim tước từ đá mắt mèo, tóc mái lưa thưa phủ trước trán,càng làm cho gương mặt to cỡ bàn tay của nàng càng thêm non nớt. Tóc đen nhánh, da trắng như tuyết, dưới khóe mắt còn có nốt ruồi ràng. Nàng khẽ mỉm cười, mặt mày tươi tắn rạng rỡ, trong sáng vô cùng.


      Đào Cẩn hài lòng ra ngoài thấy Đào Lâm Nguyên và Đào Tĩnh chuẩn bị xong, ở bên ngoài phủ đợi nàng.


      Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà Đào Lâm Nguyên gầy rất nhiều, hốc mắt thâm vòng xanh đen, vừa nhìn là biết do nghỉ ngơi tốt.


      Mặc dù hiểu tại sao đến phút cuối lại thay đổi ý định nhưng ít nhiều Đào Cẩn cũng có thể đoán được chút. Nhất định là nghe được lời đồn nào đó ở phủ Quốc Công nên bây giờ mới vội vã xem xem Du Quận vương kia là ai.


      Lần này ra khỏi phủ, Đào Cẩn có đem theo Tướng Quân, mấy ngày nay nhốt nó ở trong phủ thiếu chút nữa khiến nó ngột ngạt phát điên rồi. Nàng và nha hoàn ngồi xe ngựa, còn Đào Lâm Nguyên và Đào Tĩnh cưỡi ngựa. bao lâu, đoàn người liền đến trước cửa phủ Kinh Triệu Doãn.


      Phụ thân và đại ca vào cửa chính, còn nàng tiếp tục ngồi xe ngựa qua cửa hông vào trong phủ, gặp Tôn Khải Yên.


      Tôn Khải Yên chờ từ sớm. Còn chưa đến gần, Tướng Quân nằm trong lòng Đào Cẩn nhảy ra ngoài như làn khói, thiếu chút nữa bổ nhào lên người Tôn Khải Yên, doạ nàng sợ .


      "Đây là...?" Tôn Khải Yên chưa từng thấy Tướng Quân. Lúc đầu nàng còn tưởng nó là con mèo vằn , nhưng khi nó kêu để lộ ra hàm răng sắc bén làm cho nàng phát ra nó phải là mèo.


      Đào Cẩn sai Ngọc Mính coi chừng nó tránh để nó chạy lung tung khắp nơi làm người khác bị thương. “Nó là báo con mà Nghi Dương công chúa tặng cho muội, tên là Tướng Quân. Tính tình nó tốt, nếu tỷ thấy sợ cũng đừng để lộ ra kẻo nó làm tỷ bị thương.”


      Tôn Khải Yên vô cùng kinh ngạc, bình thường các nương khuê các hay nuôi mèo, chó gì đó, làm gì có người nào nuôi con báo như vậy chứ?


      Nàng thể nhìn Đào Cẩn bằng con mắt khác được.


      Hai người chuyện lát, khi biết được Ân thị tới, Đào Cẩn thất vọng ra mặt. ra nàng sớm nghĩ đến việc mẫu thân tại giống như trước kia nữa, ngay cả tham gia những buổi tiệc thế này cũng phải đắn đo nhiều lần. Tin Ân thị và Đào Lâm Nguyên hòa ly truyền ra ngoài, ai ai cũng biết. Nhưng bọn họ thảo luận trước mặt, chỉ lén xì xào bàn tán sau lưng người khác mà thôi.


      Mẫu thân của Tôn Khải Yên là Lưu thị cùng tiểu công tử ở phòng khác, trong phòng có ít nữ quyến vây quanh. Đào Cẩn và Tôn Khải Yên bước vào, nhìn thoáng qua, thấy tiểu công tử nõn nà hồng hào đáng , bỏ ngón tay vào trong miệng say sưa mút ngon lành. Đúng là biết sợ người lạ, đôi mắt to tròn đen lay láy nhìn Đào Cẩn.


      Lưu thị cười : “Xem ra Vân nhi rất thích tiểu thư.”


      Đào Cẩn thích nhất là những bé trai như thế này, nàng cẩn thận dè dặt đụng vào gương mặt của , chỉ sợ làm bị thương: "Ăn ngon lắm sao? Xem ra ngươi ăn rất vui vẻ.”


      Giống như Vân nhi nghe hiểu được lời nàng , miệng há ra cười khúc khích để lộ ra nướu hồng có răng.


      Đào Cẩn vốn định chơi với cậu bé hồi, nhưng trong phòng còn có những phụ nhân khác, toàn bộ ánh mắt của họ đều dồn vào người nàng khiến nàng cảm thấy được tự nhiên.


      Nghĩ lại cũng đúng, Đại Tấn tuy rằng cấm nam nữ hòa ly. Nhưng cũng thể tránh được mọi người mang lòng hiếu kỳ muốn biết chi tiết hơn chút.


      Ở lại bao lâu Đào Cẩn và Tôn Khải Yên lui ra khỏi phòng cùng nhau hành lang.


      Đào Cẩn thấy xung quanh có người liền hỏi , "Tiệc đầy tháng lần này biết lệnh tôn mời những ai?”


      Tôn Khải Yên suy nghĩ, ra vài tên của các quan viên, "Đa số là các quan đồng liêu của phụ thân, tỷ nhớ lắm"


      Đào Cẩn lại hỏi: “Nghe Du Quận vương cũng tới?”


      Nhắc tới cái tên này sắc mặt của Tôn Khải Yên có chút kỳ quái "Đúng là người đó có tới nhưng mà..."


      Mặc dù chưa gặp qua Du Quận vương lần nào nhưng Tôn Khải Yên có nghe phụ thân mình nhắc tới vài lần. Mọi người đều Du Quận vương lạnh lùng cao ngạo, thích tiếp xúc với người khác, nhưng ra là có nguyên nhân.


      Nàng ghé vào tai Đào Cẩn thầm , nghe xong sắc mặt Đào Cẩn tái nhợt.


      ra Du Quận vương này thể nhớ mặt người khác. thể nhớ nổi mặt những người chỉ gặp qua lần. Đào Cẩn cảm thấy lo lắng. Lỡ như sau này mẫu thân gả cho , mà mỗi ngày đều nhận ra mẫu thân làm sao bây giờ?!

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :