1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký vượt tường của vợ yêu - Nữ Vương Không Ở Nhà (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. love_stew

      love_stew Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      4
      Chương 41: Nắm quyền


      Đỗ Hành làm việc luôn luôn là loại hình đánh đòn phủ đầu, khí thế sét đánh kịp bưng tai, bây giờ ly hôn, tốc độ của cũng rất nhanh. rất nhanh để luật sư đưa tới thỏa thuận li hôn, tệp dầy, quy định các loại tài sản phân chia. Dĩ nhiên Tô Diệp có tâm tư xem cái này, gọi cho La Tử Sa cú điện thoại, đối phương rất nhanh chạy đến.


      La Tử Sa ngồi ở ghế sa lon, nghiên cứu tệp tài liệu cả buổi trưa, cuối cùng để xuống, cau mày cho ra kết luận: "Đỗ Hành người này, rất giảo hoạt."


      Tài sản nhà họ Tô, Đỗ Hành ngược lại lấy đồng tiền, nhưng tài sản của Đỗ Hành, cũng chia cho Tô Diệp phần.


      La Tử Sa cau mày : "Tô Diệp, mặc dù em cũng hi vọng muốn tiền chia tay của ta, nhưng công ty của ta, các loại bất động sản của ta, tất cả đều là từ từ mua thêm sau khi kết hôn với em, những thứ này cũng phải có phần của em."


      Tô Diệp lắc đầu cái: " Sa, những thứ này đều liên quan đến em." lại thiếu tiền, muốn cái kia làm gì, để Đỗ Hành giữ lại cho đứa bé của ấy thôi.


      La Tử Sa cũng đồng ý, nhíu nhíu lông mày rậm bắt đầu thuyết phục Tô Diệp: "Tô Diệp, nghĩ như em cũng đúng rồi. Đỗ Hành đó, ta ràng xuất quỹ của mình, nuôi tình nhân có con riêng, là ta phạm sai lầm sau khi cưới, như vậy, em hoàn toàn có thể muốn nhiều tài sản hơn, tại sao ta cho em phần?"


      Tô Diệp lắc đầu lần nữa: "Những năm này, ấy vẫn chăm sóc em...em cũng giúp ấy bao nhiêu công việc, nếu như tại ấy muốn cho em cái gì, em cũng muốn tranh nữa."


      La Tử Sa rất thất vọng mà nhìn Tô Diệp: "Được rồi, vậy chúng ta cũng tranh đoạt." Tuy như vậy, nhưng hiển nhiên rất khinh thường đối với Đỗ Hành: "Thương nhân trọng lợi, xem ra thương nhân càng lớn, càng phải thắt chặt tiền trong tay của mình. "


      Tô Diệp cười khổ, những khoản tiền kia quan trọng với . ra cha mẹ để lại tài sản cho , tiêu xài mười đời cũng hết. Nhưng bây giờ Đỗ Hành đối xử với như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có mất mác, cuộc sống vợ chồng mấy năm rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào với với Đỗ Hành?


      La Tử Sa dĩ nhiên nhìn ra đơn trong mắt Tô Diệp, nhịn được sang ngồi, bàn tay hào khí vỗ vỗ bả vai của : "Đừng khó chịu, Đỗ Hành chỉ là cái cây, có Đỗ Hành, em còn có thể nắm giữ rừng rậm. Cánh rừng rậm này còn rất nhiều cây cối tốt!" cười ha ha, nhíu mày : "Ví dụ như, em nhìn , chính là bó củi thượng hạng."


      Tô Diệp biết La Tử Sa an ủi mình, cũng biết ra bản thân La Tử Sa cũng có bạn , chỉ có điều tâm tình của vẫn bị La Tử Sa chọc cho tốt hơn nhiều: "Mặc dù là bó củi tốt, em lại sợ bị người đuổi giết, cho nên cách xa em chút thôi."


      La Tử Sa nghe, cố ra vẻ khoa trương: "Ai đuổi giết em, cho lão Sa biết, bảo đảm để chết nơi chôn thân!” xong làm ra bộ dạng mài đao sèn soẹt.


      Tô Diệp thở dài ở trong lòng, gieo nhân nào gặt quả ấy, hôm nay bên cạnh mình còn có thể có người trai đáng giá để tín nhiệm giống như La Tử Sa, đây là cha để lại phúc đức. nhịn được cười, nhàng tựa vào bả vai La Tử Sa.


      Bả vai này rất bền chắc, mượn dựa vào lát thôi.


      Đúng lúc này, bà Trần vào, bà đặt ly cà phê ở khay trà, mắt nhìn chằm chằm La Tử Sa bên cạnh, bộ dáng kia giống như đề phòng cướp.


      Tô Diệp thấy bà Trần mới chợt nghĩ đến, sau khi mình và Đỗ Hành ly hôn, cũng thể ở tòa nhà này nữa, về sau cũng thấy được bà Trần sao?


      Sắc mặt bà Trần tốt lắm, nhìn chòng chọc La Tử Sa lát, lạnh nhạt với Tô Diệp: “Tiểu thư, tôi cũng muốn rời .”


      Tô Diệp nghe khỏi kinh ngạc: “Bà Trần, sao bà cũng muốn vậy?” Mình mới là vợ bị bỏ, phải sao, chẳng lẽ Đỗ Hành lại muốn đời vua triều thần, đổi nữ chủ nhân khác cũng thuận tiện muốn đổi luôn quản gia bảo mẫu sao?


      Ánh mắt bà Trần nhìn về Tô Diệp hàm chứa tầng bất đắc dĩ, thở dài mới : “Tiểu thư, tuổi của bà Trần cũng lớn rồi, nên về nhà hưởng phúc thôi. Hơn nữa tiểu thư cũng phải rời , bà Trần cũng có chuyện gì ở chỗ này rồi.”


      Trong lòng Tô Diệp có chút nghi ngờ, bởi vì biết bà Trần có con cái, trong nhà cũng có người thân gì, bà ấy muốn đâu đây? Ngay sau đó khỏi hỏi: “Bà Trần, Đỗ Hành ấy rất nhanh lại muốn kết hôn, bà?”


      Bà Trần nghe lời này, ngược lại cười: “Tiểu thư, phu nhân mới và con trai quý giá của tiên sinh, dĩ nhiên cần bà Trần tới phục vụ. Đừng hầu hạ, sợ là ngay cả nhìn bà Trần cũng phúc phận đó rồi.”


      Tô Diệp suy nghĩ chút, xem ra phu nhân mới của Đỗ Hành mang theo con trai ở nước ngoài , hẳn là dẫn tới nơi đây rồi.


      Hơn nữa, nơi này là chỗ mình và Đỗ Hành ở qua, người ta chưa chắc đồng ý tiếp tục ở trong ổ cũ này ?


      nghĩ tới đây, nhịn được nhìn bài trí quen thuộc xung quanh này, cầu thang quen thuộc này, còn có căn nhà nhìn lớn lên từ . từng cho rằng nơi này là lao ngục giam cầm , nhưng hôm nay phải rời , mới biết nơi này là nhà của , chỗ dựa duy nhất khi mất cha mẹ.


      Rời khỏi đây, muốn đâu đây?


      Tô Diệp có rất nhiều rất nhiều tiền, mua cái nhà như vậy là rất dễ dàng, nhưng nhà tầng xi măng cốt thép và viện ngói xây xếp, vậy có thể gọi là nhà sao?


      Tô Diệp từ từ tới cửa phòng, lúc này nhìn căn nhà tràn đầy kỉ niệm của và Đỗ Hành, lỗ mũi lại đau xót vô duyên vô cớ.


      Chỉ là rất nhanh ngẩng đầu lên, để cho mình cần yếu ớt, vì vậy, cố gắng cười với mình, tự với mình: đây là kết cục mình từng hy vọng nhất, tại mình rốt cuộc chiếm được… Còn có gì hài lòng.


      Tô Diệp xoay người, ngồi vào trước khay trà, cầm bút lên, bút vạch ký xuống giấy thỏa thuận li hôn.


      Khi chữ ‘Diệp’ cuối cùng nặng nề vạch xuống biết và Đỗ Hành có quan hệ gì.


      Người này tham dự vào cuộc đời của từ lúc mười mấy tuổi, sau đó lại dùng sức mạnh của chi phối tất cả của . tại, cuối cùng tất cả cũng kết thúc.


      ………………………….


      Từ sau khi ly hôn hôn, Tô Diệp cũng chưa từng thấy qua Đỗ Hành nữa.


      Chỉ có điều thấy được cũng tốt, Tô Diệp nghĩ như vậy.


      Người đàn ông này, đầu tiên là tự với mình có người phụ nữ khác, lại lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai đưa giấy thỏa thuận ly hôn tới, biết lại nhìn thấy mình lần nữa, gì?


      Thậm chí người đàn ông này còn cuốn tất cả tài sản cùng sở hữu, để lại cho mình phần.


      Nếu như phải còn có công ty cha để lại cho , sợ là phải lưu lạc nơi đầu đường rồi.


      Tô Diệp cảm thấy rất buồn cười, cực kỳ buồn cười. Người đàn ông này từng nuông chiều nâng ở lòng bàn tay như vậy, khi vứt bỏ lại quyết đoán như vậy.


      ra trước đây, Tô Diệp cũng cực kỳ tự luyến mà phỏng đoán, có lẽ có điều khổ tâm bất đắc dĩ. Trước kia ở ký túc xá theo nhóm bạn nữ cùng phòng với Tôn Kỳ Kỳ, cũng biết chút về giấc mơ của con , vì vậy cực kỳ ngây thơ tiến hành các loại phỏng đoán.


      Thế nhưng lúc người đàn ông phân chia tài sản keo kiệt, lập tức phá vỡ ảo tưởng có khả năng của .


      Con ảo tưởng đủ loại kiểu dáng bạch mã hoàng tử, tuy nhiên nó có bạch mã hoàng tử keo kiệt về mặt tiền tài đối với phụ nữ.


      Khi Tô Diệp ý thức được mình hướng về phía cửa sổ sát đất mà nghĩ những thứ này khỏi phát ra tiếng cười nhạo đối với nội tâm của chính mình, nhìn cửa sổ thủy tinh chiếu rọi ra bóng người, nhéo gò má của mình.


      Làm người nên quá ngu, làm người phải nhìn về phía trước.


      còn rất nhiều chuyện phải làm nữa, quay đầu lại, nhìn tài liệu bàn mà cười khổ cái.


      ra trước ly hôn, Đỗ Hành từ từ bắt đầu dạy mình quản lý công ty như thế nào tới, cũng giúp từng bước quen thuộc các loại nghiệp vụ của công ty. Bây giờ ly hôn, Đỗ Hành ngược lại lưu luyến chút nào, hoàn toàn rút lui khỏi công ty của nhà họ Tô.


      Tô Diệp bắt đầu hoàn toàn tiếp nhận sản nghiệp mà cha để lại. Mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng bận rộn, có rất nhiều chuyện cần phải làm, trước kia nhìn cũng khó khăn lắm, nhưng hôm nay mình độc lập nhận lấy, mới phát làm nên chuyện hề dễ dàng. việc nhìn như chuyện đơn giản, lại luôn gặp trở ngại nặng nề.


      Trong đó, chú Tôn ngày xưa chính là Tôn Tĩnh Vũ, lại chính là tảng đá lớn nhất, cứng nhất ngăn ở trước mặt.


      Từng nhớ, trước kia người này còn khuyến khích mình tự mình tiếp nhận công ty để đuổi Đỗ Hành nữa, hôm nay Đỗ Hành rồi, thế nhưng ông ta lại trở thành kẻ đối địch của mình.


      Trong quan hệ lợi ích đó, trong lòng Tô Diệp cũng ràng. Chỉ có điều mặc dù giờ thể là nắm quyền, nhưng tất cả mấy nguyên lão cấp bậc nhân vật lớn đều giúp đỡ mình, đối phó Tôn Tĩnh Vũ cũng khó khăn lắm.


      Khó được là nên đối phó thế nào.


      Đấu bên trong công ty, có đấu văn, có đấu võ, nên dùng loại hình đấu nào, còn phải đợi La Tử Sa điều tra kết quả.


      Cái chết của cha năm đó rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, ai đen ai trắng, Đỗ Hành Tôn Tĩnh Vũ, Tôn Tĩnh Vũ níu lấy Đỗ Hành, rốt cuộc ai đúng ai sai, Tô Diệp phải biết .


      tại khi Tô Diệp bận bịu ngập đầu điện thoại của phòng thư ký gọi tới, là có Thạch tiên sinh muốn gặp , thư ký thấy tổng giám đốc trẻ tuổi mới nhậm chức vẫn chưa trả lời, vội vàng bổ sung thêm câu: “ có hẹn trước.”


      Tô Diệp cười, biết là Thạch Lỗi, kể từ sau khi và Đỗ Hành ly hôn, mình quá bận rộn, ngược lại vẫn chưa từng gặp Thạch Lỗi.


      lập tức gật đầu cái: “Cho ấy vào .”


      Chương 42: Kết án

      Thạch Lỗi vào phòng làm việc của Tô Diệp nhìn nơi này bố trí khí phái, nghĩ tới mình gặp trắc trở với Tô Diệp lần, thể nhịn được nở nụ cười: "Cảm thấy em bây giờ và trước kia rất khác nhau."


      Tô Diệp cười mời ngồi, lúc này thư kí của bưng lại hai chén cà phê, Tô Diệp cười chỉ vào Thạch Lỗi ra hiệu, Thạch Lỗi lắc đầu cái: " chỉ có chút chuyện, muốn với em."


      Tô Diệp gật đầu: "Ừ, ."


      Tô Diệp để Thạch Lỗi , nhưng Thạch Lỗi biết lên tiếng thế nào.


      Trước kia, cũng biết ra Tô Diệp là người thừa kế tài sản kếch xù, nhưng khi đó mảnh mai như vậy, giống như công chúa bị giam cầm ở tòa thành, mà vẫn cố gắng hy vọng có thể giải cứu này.


      tại này duyên dáng kiều đứng ở trước cửa sổ sát đất sáng ngời, mắt nhìn xuống vùng phía dưới gần như vốn là đường phố phồn hoa nhất. Cặp mắt của sáng ngời, tràn đầy tự tin, xinh đẹp như cũ, cũng mảnh mai nữa.


      Thạch Lỗi nhìn qua Tô Diệp trước mắt, lại ra lời gì, thất bại nhìn bên cạnh, thế nhưng nhịn được lấy tay khẩy dưới tóc.


      Tô Diệp bưng lên ly cà phê, dựa vào trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn ngựa xe như nước phía dưới.


      Tòa nhà cao tầng này vốn nằm ở khu phồn hoa nhất, cũng gần như là kiến trúc mang tính tiêu chí biểu trưng rồi, mà bây giờ đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà này.


      Công việc bận rộn, thỉnh thoảng tranh thủ thời gian, ngồi ở chỗ này nhìn xuống.


      Đây là loại thể nghiệm thị giác kỳ lạ, mắt nhìn xuống tất cả thành phố này, giống như Thượng Đế nhìn xuống chúng sinh. Lúc này nhịn được nghĩ, khi Đỗ Hành đứng ở chỗ cao nhìn tất cả phía dưới có thể cũng giống như , cảm thấy có vẻ yếu ớt và độc hay ?


      khẽ cười, lắc đầu bỏ rơi ý tưởng kỳ quái trong đầu, quay người lại, nhìn Thạch Lỗi muốn lại thôi.


      Thạch Lỗi chỉ cảm thấy hai tròng mắt của làm cho người ta cách nào nhìn thẳng, nhưng rốt cuộc vẫn lấy dũng khí : "Tô Diệp, bây giờ giá trị con người của em hơn tỷ vạn, khác trời vực, nếu như tại cái gì, cảm giác có ý với cao tới em vậy."


      cười khổ, vẫn tiếp tục : "Nhưng vẫn muốn thử lần, giấu những lời này trong lòng rất lâu rồi." Nếu như ra, luôn tiếc nuối.


      nhìn thẳng đôi mắt xinh đẹp của Tô Diệp, cuối cùng ra suy nghĩ của bản thân: "Tô Diệp, mặc dù bây giờ em trở nên kiên cường rồi, nhưng vẫn muốn chăm sóc em cả đời, cho cơ hội này chứ?"


      Tô Diệp nhìn qua người đàn ông trước mắt này, mơ hồ nhớ lại bộ dáng trẻ trung thường ngày của , mặc dù thành thục hơn nhiều, nhưng ở trước mặt mình ánh mắt của vẫn thấp thỏm như năm đó. Trong lòng dâng lên cảm động, biết ở nơi ồn ào đời, cũng có mấy người đàn ông đợi mình giống như người đàn ông trước mắt này.


      Chỉ tiếc, phải Tô Diệp u mê năm đó rồi.


      thay đổi, chính lại thay đổi.


      Thạch Lỗi nhắm lại hai mắt, tiếp tục lời mình muốn : " biết bây giờ thân phận của em là gì, nếu như theo quan điểm thế tục, nhất định xứng với em. Nhưng tại đứng ở trước mặt em, lời như vậy với em, chỉ là bởi vì muốn chăm sóc em. Bất kể em nghèo hay giàu, đều có thể làm như vậy."


      Tô Diệp cười cảm kích đối với Thạch Lỗi: "Cám ơn , Thạch Lỗi, qua lâu như vậy, có thể với em như vậy, em rất cảm động."


      xoay người, mắt nhìn xuống dòng người dòng xe chạy giống y hệt như con kiến, nhàng : "Trước kia, trong lòng em từng nghĩ tới muốn ở chung với , nhưng bây giờ lớn tuổi, ngược lại em mê muội." dùng ngón tay mảnh khảnh nhàng xoay vòng ở thủy tinh bóng loáng: "Chính em cũng hiểu mình muốn cái gì. . . . . ."


      Khi Tô Diệp nhìn về Thạch Lỗi lần nữa, mặt Thạch Lỗi cũng có thất vọng gì, lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như sớm ngờ tới kết cục này.


      Tô Diệp tới trước mặt Thạch Lỗi, nắm lên bàn tay còn cứng ngắc của Thạch Lỗi, dịu dàng : "Thạch Lỗi, luôn luôn rất tốt với em, người cũng rất tốt, tại trong lòng em coi là bạn bè tốt nhất, bạn bè cả đời."


      Thạch Lỗi thoát khỏi tay Tô Diệp, cắn răng, cuối cùng lại nở nụ cười: " sớm biết kết cục như vậy, tuy nhiên vẫn muốn thử lần, chỉ bởi vì chưa từ bỏ ý định."


      xong lời này, cũng chờ Tô Diệp gì nữa, xoay người ra ngoài, muốn tới cửa chợt ngừng lại, quay đầu lại liếc nhìn Tô Diệp, há miệng giống như như muốn cái gì, nhưng rốt cuộc ra miệng, vội vàng thẳng ra ngoài.


      Lúc này vừa đúng lúc La Tử Sa từ bên ngoài vào, vừa vào cửa đối mặt với Thạch Lỗi.


      Vào phòng, cười chỉ Thạch Lỗi vừa rời : "Đây là xảy ra chuyện gì? Em chuẩn bị tìm kiếm thứ hai xuân rồi sao?"


      Tô Diệp nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn : "Rốt cuộc có kết quả hay ?"


      Trong khoảng thời gian gần đây, La Tử Sa vẫn giúp điều tra nguyên nhân thực trong vụ tai nạn xe cộ của cha

      mẹ Tô Diệp, chỉ tiếc người và vật còn, rất nhiều tài liệu năm đó đều khó mà truy xét, muốn tra ra kết quả sợ là rất khó.


      Ai biết La Tử Sa nghe như thế, mặt mày thu lại cười giỡn, chợt nghiêm chỉnh lại.


      để xấp tư liệu dày lên bàn, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Em tự xem .”


      Tô Diệp nghi ngờ cầm xấp tài liệu này lên, mở ra, lật xem từng tờ , thấy cuối cùng sắc mặt trắng bệch, đôi môi khẽ run, đôi tay gần như cầm được xấp tài liệu này.


      Bên trong này bao gồm hình ảnh trường cha mẹ qua đời năm đó, biển số xe người gây ra họa, bằng lái chứng minh thư và tài liệu của chủ nhân biển số xe, cùng với bắt được ghi chép chuyển khoản số tiền lớn cho chủ nhân biển số xe này.


      Mà chuyển cho người gây ra họa kia số tiền lớn, lại chính là trong những bạn tốt năm xưa cha tín nhiệm nhất – Trần Hiểu.


      giờ Trần Hiểu cũng là nguyên lão trong công ty rồi, cùng Tôn Tĩnh Vũ đều là bạn tốt của cha mình. Trong khoảng thời gian gần đây, Tôn Tĩnh Vũ hơi có ý đoạt quyền từ trong tay mình, Trần Hiểu ngược lại, dường như vẫn giúp đỡ mình chuyện, ra ông ta mới là thủ phạm phía sau màn.


      Đây là chẳng ai nghĩ tới!


      La Tử Sa thở dài: “Phía dưới cùng tập tài liệu này, còn có khẩu cung, ấn dấu tay của người gây họa kia.”


      Đôi tay run rẩy của Tô Diệp dần dần ổn định lại, hiểu ngẩng đầu nhìn La Tử Sa: “Em hiểu , rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, đây tuyệt đối thể thu thập đủ trong sáng chiều.” lắc đầu cái, cảm giác thể tin được: “Năm đó cảnh sát cũng từng tìm người gây ra họa, nghe hoàn toàn có bất kỳ kết quả gì, thậm chí máy phát dối cũng có tra ra ông ta láo.”


      La Tử Sa lắc đầu: “ biết.”


      Tô Diệp càng hiểu: “Vậy lấy những tài liệu này từ đâu?”


      La Tử Sa buông tay, nở nụ cười: “Có buổi tối, nghe bên ngoài có tiếng động, ra ngoài, ai biết xấp tài liệu này để lại ở cửa nhà rồi.” thu hồi nụ cười, bắt đầu nghiêm túc: “ cũng tìm người gây ra họa này, kết quả ngay từ năm, sáu năm trước ta biến mất, bao gồm người nhà của ta, người cũng tìm được nữa, hàng xóm thân thiết cũng biết bọn họ nơi nào.”


      Tô Diệp nắm xấp tài liệu này chặt: “Mặc kệ những tài liệu này do ai cho chúng ta, tại dựa vào cái này, rốt cuộc có thể khởi tố ông ta hay ?”


      La Tử Sa gật đầu: “Vậy là đủ rồi.”


      Tô Diệp cắn răng, căm hận : “Được, nhanh chóng!”


      La Tử Sa gật đầu: “Còn có số chứng cứ cần phải xác minh, chẳng qua làm rất nhanh.” ngước mắt, nhìn về phía Tô Diệp: “Em phải cẩn thận, nên đánh rắn động cỏ.”


      Bên môi Tô Diệp kéo ra nụ cười lạnh: “Em biết .”


      Mặc dù tận mắt thấy tất cả chứng cứ khiến cho run rẩy, nhưng cuối cùng chân tướng chuyện này cũng phơi bày.


      ………………………………..


      Xưa nay La Tử Sa rất có biện pháp, có nhiều quan hệ ở giới luật pháp, hôm nay lại có Tô Diệp phía sau đài, xử lý công việc tự nhiên như cá gặp nước. Rất nhanh thu thập hết đầy đủ chứng cứ, cũng đưa Trần Hiểu ra tố tụng hình .


      Trần Hiểu ngàn lần ngờ đột nhiên lộ ra chuyện này, sau khi bắt đầu vào vẫn khăng khăng mực cắn chết , dù sao những chứng cứ kia đều là văn bản giấy tờ, nếu sớm thấy người gây ra họa chân chính, ông liền vu khống chết đối chứng.


      Nhưng ai ngờ ngay khi vụ án trong trạng thái giằng co người gây ra họa kia đột nhiên tự thú ở đồn cảnh sát bên ngoài.


      Lúc thẩm vấn ta, ta chỉ mình cảm thấy cắn rứt lương tâm mới chủ động đầu thú, hơn nữa chỉ ra và xác nhận năm đó Trần Hiểu thu mua mình và cho mình số tiền lớn để mình giết chết cha mẹ Tô Diệp như thế nào.


      Có người gây ra họa thẳng thắn, Trần Hiểu cũng chỉ có thể nhận tội thôi.


      Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, chậm mười năm trừng phạt rốt cuộc vẫn phải tới.


      Cả vụ án tiến hành cực kỳ thuận lợi, bao lâu sau Trần Hiểu bị xử tử hình. Dĩ nhiên hình phạt này cũng do Tô Diệp nhờ La Tử Sa thầm tác động.


      Đối mặt với kết cục này, Tô Diệp cực kỳ hài lòng, nhưng ngoài hài lòng rồi lại cảm thấy trống .


      Tội phạm nhận được trừng phạt tất nhiên làm cho người ta vỗ tay khen hay, nhưng cha mẹ cũng trở về được.


      Tô Diệp nghe tuyên bố kết quả xong, mình mua chai rượu trắng, chạy đến trước mộ cha mẹ, ngồi ở chỗ đó rất lâu.


      Lá vàng khắp nơi, gió thu xào xạc, ngửa cổ uống vào từng ngụm rượu mạnh lạnh lẽo. Nước mắt chảy xuống từ bên quai hàm, ngước nhìn bầu trời cao với vợi, nhịn được tự hỏi, sau đó phải làm gì đây…


      ……………………….


      Theo rượu mạnh xuống bụng, hai má Tô Diệp ửng hồng, ánh mắt cũng bắt đầu tán loạn, lảo đảo vịn vào bia mộ đứng dậy, hôn tấm bia đá lạnh lẽo này cái.


      Cha, mẹ, con về trước đây, con muốn trở về quản lý tốt công ty mà hai người để lại cho con, để cho hai người thất vọng.


      Thân thể yếu của lảo đảo đứng lên, đôi môi tinh tế trơn bóng óng ánh đánh ra cái ợ hơi hoàn toàn phù hợp.


      Giùng giằng về phía trước hai bước, chợt dưới chân mất thăng bằng, lại ngã xuống ở nơi nào. tự cười hồi, lấy ra điện thoại di động từ trong túi, gọi điện thoại cho tài xế của mình. Nhưng khi điện thoại kết nối lại nghe được giọng dễ nghe: “Số điện thoại bạn vừa gọi liên lạc được…”


      Tô Diệp nhíu nhíu mày, lại muốn gọi điện thoại cho La Tử Sa, nhưng lúc muốn gọi lại cúp mất, gần đây La Tử Sa có bạn , gặp qua, là chị rất bình tĩnh dịu dàng, cũng rất thích.


      Đoán chừng lúc này bọn họ ngọt ngào hẹn hò, quỷ say như thực nên quấy rầy. Mắt mờ mịt say lờ đờ nhìn sang xung quanh, khu nghĩa trang này nằm ở vùng ngoại ô, xung quanh cũng nhiều xe, phía trước chỉ có thưa thớt vài chiếc xe của người tảo mộ dừng ở bên đường.


      Bản thân uống say rượu rồi, nên lái xe, bây giờ nên làm gì đây?


      Gió lạnh thổi qua, Tô Diệp tỉnh táo thêm chút, đứng lên ném chai rượu còn dư lại hơn phân nửa tới thùng rác khác, mình lảo đảo tới ven đường.


      Ngồi ở ven đường cái vẫy vẫy, cảm thấy đời này mình cũng chưa từng thô lỗ như thế này.


      Chỉ là điều này cũng sao, bất kể là chuyện gì, luôn có lần đầu tiên.


      Cũng biết là bao lâu, chiếc xe dừng lại trước mắt .


      Tô Diệp mê mang ngẩng mắt lên nhìn qua, lại thấy được gương mặt lâu thấy.


      lâu gặp Đỗ Hành, mặt lạnh, trong đôi mắt tỏa ra lửa giận nặng nề.


      nhìn chằm chằm Tô Diệp nhếch nhác ngồi đất, cười lạnh tiếng, : “Em nhìn dáng vẻ bây giờ của mình , như cái gì? Nơi này là khu mộ của cha mẹ em, để cho bọn họ thấy, vẫn thể tức chết!”


      Tô Diệp nghiêng đầu sang chỗ khác, hừ tiếng: “ quản được sao?” Có vợ con xinh đẹp, cuộc đời tốt cỡ nào, có việc gì chạy đến trước mộ phần cha mẹ làm cái gì?


      Đỗ Hành nhíu mày, nhìn Tô Diệp kiên cường kiêu ngạo ngồi ở chỗ đó, chợt nở nụ cười, : “Thế nào, sau khi rời khỏi em cứ tự sa ngã như vậy sao?”


      Những lời này hoàn toàn khơi dậy ý chí chiến đấu của Tô Diệp, vọt đứng lên, gương mặt đỏ bừng: “ hươu vượn! Rời khỏi em vui mừng còn kịp, em tự sa ngã, nhìn thấy em tự sa ngã ở đâu rồi hả?”


      nắm quả đấm, giống như con mèo giương nanh múa vuốt quơ múa: “Vừa rồi em còn thề ở trước mặt cha em, nhất định phải phát dương quang đại công ty Tô thị, nhất định phải…” tới chỗ này, bỗng nhiên lại nấc rượu.


      Đỗ Hành nhìn Tô Diệp nhếch nhác, đáy mắt thoáng qua vẻ ảm đạm, nhưng vẫn cúi đầu cười, mở miệng hỏi: “Bộ dạng của em bây giờ, có phải cần cho em nhờ đoạn đường hay ?”


      Tô Diệp nhìn sang bốn phía, vẫn có ai, mặc dù say khướt, trong lòng cũng hiểu được, bỏ lỡ Đỗ Hành, sợ là mình phải lái xe khi say rượu rồi.


      Suy nghĩ chút, rốt cuộc cúi đầu, đỏ mặt : “Vậy cho em nhờ đoạn đường thôi.”


      Đỗ Hành từ từ hạ cửa xe xuống đưa mắt nhìn chốc lát, chợt thở dài, thào : “Tại sao trước kia biết cho em uống rượu chứ, sau khi em uống say dễ thương hơn bình thường nhiều.”


      Đáng tiếc nơi này có gió, giọng của lại trầm thấp mơ hồ, Tô Diệp nghe .


      Đỗ Hành quay cửa xe lên, với tài xế trong xe: “Cậu lái xe của tiểu thư này về nhà .”


      Tài xế này vừa nghe, rất do dự nhìn Đỗ Hành.


      Đỗ Hành giận tái mặt, ngữ điệu cấm leo, : “ !”


      Tài xế gật đầu cái: “Vâng.”


      ……………………


      Tô Diệp say khướt lên xe, tài xế mở xe của ra chậm chạp rời .


      quay đầu lại, lại thấy xe Đỗ Hành vẫn đậu ở chỗ đó, dáng vẻ như muốn rời .


      mơ hồ nghĩ, tại sao Đỗ Hành để cho mình lên xe của … Đúng rồi, bởi vì là chồng của người khác, hề quan tâm mình nữa.


      Tại sao đậu xe ở chỗ đó đây?


      nghiêng đầu rất lâu, cũng có đáp án, cuối cùng mới nghĩ, có lẽ chỉ muốn cùng xe của mình song song ở con đường này mà thôi.


      Có lẽ trước kia mình đủ đáng , cho nên mới tìm niềm vui mới thôi.


      Chẳng oán được ai, tất cả đều là gieo gió gặt bão.
      Chris thích bài này.

    2. love_stew

      love_stew Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      4
      Chương 43: Đại Kết Cục

      Sau khi Tô Diệp tỉnh rượu, uống rượu nữa.


      Đồ chơi rượu này, cũng phải thứ nên uống, còn rất nhiều chuyện phải làm đấy.


      Trong công ty, Tôn Tĩnh Vũ thấy ông bạn già Trần Hiểu đối đầu keng xích bỏ tù, rất hài lòng, ông ta cho rằng từ đó về sau mình coi như ông chủ hơn nửa công ty Tô thị rồi. Nhưng ông ta xem thường bé Tô Diệp này.


      Đầu tiên Tô Diệp và từng người bạn lâu năm trong công ty của cha chuyện với nhau, trước giao tình sâu xa, mang cha ra lấy tình để cảm động, lại phân tích tình thế giờ của công ty, hứa hẹn ích lợi dùng lý lẽ , cuối cùng Tôn Tĩnh Vũ sửng sốt bị nhóc này lập rồi.


      Cuối cùng nắm quyền, rốt cuộc tìm cái cớ, đày Tôn Tĩnh Vũ đến chi nhánh công ty ở Brazil.


      Tôn Tĩnh Vũ ở chi nhánh công ty Brazil bao lâu, cũng cảm thấy có ý nghĩa, liền lui từ chức, đây là sau, nhưng vào giờ phút này, công ty Tô thị coi như chân chính trở lại trong tay Tô Diệp.


      Mặc dù trẻ tuổi, nhưng lúc đầu Đỗ Hành cũng dạy ít thứ, lại xuất thân quản lý doanh nghiệp chuyên nghiệp, học bụng kiến thức lý luận. Sau khi thực hành ở trong công ty, trưởng thành rất nhanh, vì vậy tới thời gian ba năm, rất có tiếng tăm rồi. Tờ báo TV thường xuyên có bóng dáng của , mọi người rất thích và ngưỡng mộ , có tài có mạo, trời sinh lại được đống di sản lớn như vậy, vốn ai cũng thua kém hơn .


      số người trẻ tài cao biết tại độc thân, tuy từng kết hôn, nhưng đâu ai quan tâm chuyện này, từng người ùa lên phía trước theo đuổi, chỉ là đều bị Tô Diệp lễ phép chặn ngoài cửa.


      Khi mình Tô Diệp ở đêm khuya yên tĩnh, thường xuyên nhớ tới Đỗ Hành.


      Từ sau khi gặp lại ở nghĩa trang ngày đó, cũng chưa từng thấy Đỗ Hành nữa, thậm chí nghe được bất kỳ tin tức gì về Đỗ Hành.


      Chỉ nghe Đỗ lão gia cũng ra nước ngoài, biết vì nguyên nhân gì, Tô Diệp thầm phỏng đoán, có lẽ là gặp cháu thôi.


      Đỗ Hành, rời mình , có vợ có con, lại hòa hợp được với người nhà, đây là mọi việc thuận lợi, cuộc sống quá hài lòng như thế.


      Tô Diệp soi gương nhìn mình bên trong, chỉ cảm thấy mặc dù gương mặt vẫn mềm mại trơn nhẵn như cũ, nhưng đáy mắt lại ràng viết mệt mỏi và tang thương.


      sờ sờ tóc của mình, chỉ cảm thấy tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ tóc bạc cũng muốn sinh ra sớm từ từ già .


      Người phụ nữ vẫn muốn đối với mình khá hơn chút, tuy mình có thể học người khác chém giết ở thương trường, nhưng rốt cuộc mệt.


      Thân thể mệt mỏi, tâm mệt mỏi hơn.


      Khi người mệt mỏi, nằm giường to như vậy, lại càng lạnh lẽo đơn.


      Buổi tối ngày này, Tô Diệp lăn qua lộn lại như bánh nướng áp chảo ở giường, cuối cùng khi ánh sáng ngoài cửa sổ bắt đầu xuyên thấu đột nhiên ngồi dậy.


      Trong lòng bắt đầu sinh ra quyết định.


      Ngày hôm sau, trang đầu các báo đều đăng: Nữ cường nhân xinh đẹp Tô Diệp đột nhiên rút lui, ai có thể biết được nguyên do trong đó?


      Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người xôn xao, dư luận rối rít.


      === =====


      Tô Diệp biết những bàn tán sau lưng này, mình , cái balo, đôi giày chơi bóng, từ từ bước lên lộ trình du lịch.


      Núi sông Tổ quốc bát ngát, thế nhưng vẫn ở trong thành phố xi măng cốt thép ảm đạm ngột ngạt, là tự tìm phiền não.


      Có lúc ngồi xe lửa, có lúc ngồi xe hơi, có lúc ngồi xe ba gác lắc lư, thậm chí còn ngồi qua xe trâu ở nông thôn, dĩ nhiên từng bộ qua.


      qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, thỉnh thoảng cũng có bèo nước gặp nhau muốn lưu lại số điện thoại, nhưng Tô Diệp sớm còn điện thoại di động.


      đến khu buôn bán đông đúc ồn ào quan sát khắp nơi, cũng đến đường rất ít dấu chân người, từ từ dạo bước. Đôi giầy chơi bóng lúc đầu của sớm hỏng, vì vậy sau đó mua đôi giầy đường , giầy rất rẻ, chỉ 20 khối.


      Có lúc qua trong đám người hỏi đường, người khác nhiệt tình chuyện với , trong lúc chuyện càng coi như sinh viên đại học.


      cúi đầu nhìn mình, quần áo đơn giản, gương măt long đong mệt mỏi, tóc dài tiện tay cột lên, nghĩ tới cho dù La Tử Sa ở trước mặt mình, chỉ sợ cũng nhận ra mình nữa.


      Về phần Đỗ Hành, nghĩ tới người này rất lâu rồi.


      Lúc này, cái tên này giống như tia chớp vào trong đầu, lập tức cảm thấy còn hy vọng đau lòng dứt.


      kìm chế được tiếc nuối, kìm lòng được ngồi xổm xuống ôm lấy bả vai mình.


      Nước mắt đột nhiên chảy xuống mà có dấu hiệu nào như vậy.


      Vào giờ phút này mới biết, con đường xa như vậy, ra người kia vẫn luôn ở trong lòng .


      Vẫn luôn ở đây, ở đây từ rất lâu trước kia, sớm giống như hạt giống nảy mầm trong lòng , từ lâu thành rắc rối khó gỡ, nhổ ra được mà cầm cũng .


      Em , từ đầu đến cuối đều vậy.


      Lúc có người qua bên đường ân cần nhìn : “Tiểu thư, sao chứ? Sắc mặt tái nhợt như vậy?”


      Tô Diệp chết lặng lắc đầu cái, nước mắt vẫn rơi xuống thể kìm chế.


      Bây giờ tốt ? Có phải hưởng thụ thiên luân chi nhạc ở bên kia trái đất hay ?


      Có phải… bao giờ nhớ tới mình nữa hay ?


      ……………………………


      Lần này, Tô Diệp bệnh nặng trận.


      Người tốt bụng đem đến bệnh viện, hôn mê hai ngày mới tỉnh lại. Lúc tỉnh lại, y tá thở phào nhõm, lại hỏi tại sao luôn gọi Đỗ Hành.


      Tô Diệp sững sờ ra lời.


      Y tá vừa đổi bình truyền nước vừa tiếp tục tán gẫu: “Lúc hôn mê, luôn kêu hai chữ Đỗ Hành này, ban đầu tôi cho rằng tên vị thuốc, sau đó mới suy nghĩ, đây phải tên người à?” y tá cười tủm tỉm nhìn , trong đôi mắt đều là tò mò.


      Tô Diệp thẩn thờ lắc đầu cái: “Tôi cũng biết… Kgông biết Đỗ Hành là gì…”


      Có lẽ Đỗ Hành là vị độc dược, sớm thay đổi hoàn toàn tâm địa độc ác của .


      Y tá thấy chuyện trời đất hăng hái, nghĩ tới cũng cần nghỉ ngơi, nên để cho ngủ lát, liền đóng cửa rời .


      Tô Diệp nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, lúc này chính là thời tiết mùa mưa dầm, gió bấc mưa phùn, dây thường xuân mang theo hơi nước đong đưa trong gió ở ngoài cửa sổ.


      Trấn phía nam, luôn ẩm ướt đến khiến người ta phát buồn, đưa tới trong lòng người từng khoảng phiền muộn.


      Tô Diệp nhổ hết ống tiêm, ra ngoài thanh toán tiền nằm bệnh viện, đeo túi hành lý lên, mình rời .


      Đường lát đá rộng rãi, hai bên là lầu các từ cao xuống thấp, mưa phùn nhàng rơi xuống, rơi vào tóc .


      Lúc này gần hoàng hôn, đường cũng có mấy người đường, cửa sổ các tầng lộ ra ánh đèn, ở bên trong mưa phùn lúc chạng vạng tối mờ mịt, có vẻ cực kỳ dịu dàng ấm áp.


      Trong mũi Tô Diệp đau xót, bây giờ mới biết nghèo túng của mình.


      Dù có gia tài bạc vạn, lại người nào hay căn nhà thuộc về mình.


      cúi đầu, ngồi chồm hổm xuống, kéo ống quần, nhưng đúng lúc này, đôi chân đứng ở trước mặt , mưa bụi hề rơi xuống nữa.


      Hoảng hốt ngẩng đầu, như trong mơ, trước mắt lại là khuôn mặt quen thuộc.


      Đỗ Hành hơi nhíu lông mày, rất đồng ý : “Em bị ốm, nên chạy loạn.”


      Tô Diệp dám tin tưởng mở to hai mắt, cho rằng cái chớp mắt, thấy Đỗ Hành nữa.


      Nhưng nháy mắt, nháy mắt, nháy mắt nữa, Đỗ Hành vẫn còn đây.


      Tầm mắt mơ hồ, liều mạng để nước mắt trở về, cảm giác chỉ cần nước mắt mơ hồ, có lẽ Đỗ Hành thấy tăm hơi.


      Đỗ Hành nhàng thở dài tiếng, ngồi xổm xuống với , nâng tay ấm áp khô ráo lên, thay lau nước mắt: “Em trở nên thích khóc nhè rồi.”


      Tô Diệp lắc đầu, nhìn trong nước mắt mông lung, thào : “Tại sao lại ở chỗ này….” có vợ, có con trai…


      Đỗ Hành nâng cằm của lên, ngưng mắt nhìn , nhàng : “ ở nơi này chờ em…”


      dịu dàng ôm vào trong ngực, trầm ở bên tai : “ ở nơi này chờ em, chờ rất lâu, rất lâu…”


      Giọng của trầm thấp khàn khàn giống như rất lâu trước kia, tuy nhiên nó mang theo mấy phần nghẹn ngào.


      Tô Diệp cũng kìm chế nổi nữa, “Oa” tiếng khóc lớn ra ngoài, ôm lấy bờ vai của chặt, khóc ở trong lòng giống như khi còn bé.

      Chương 44

      Khi La Tử Sa nhìn thấy Đỗ Hành, cực kỳ kinh hãi. Trong ấn tượng của Đỗ Hành luôn bày ra khuôn mặt cao thâm khó lường, mặc tây trang vừa người, khi giơ tay nhấc chân luôn có chút ý tứ phong phạm của người bề . Nhưng ngày đó nhìn thấy Đỗ Hành, thế nhưng lại nhìn thấy ta ngồi xe lăn, có vẻ tiều tụy.


      Nhưng mà vẫn giấu kinh ngạc , cố ý cau mày : " tìm tôi làm cái gì?" còn nhớ, người đàn ông này gần như là đuổi Tô Diệp ra khỏi nhà như thế nào.


      Đỗ Hành cũng thèm để ý đến giọng khiêu khích của , nhíu mày nhàn nhạt: "Bây giờ cậu còn cần số chứng cớ."


      Những lời này lập tức đánh rớt khí thế của La Tử Sa, mày rậm của nhíu càng chặt hơn: " Rốt cuộc muốn làm gì?" cúi đầu nhìn xung quanh chân của ta: " làm sao vậy? Sao thành người tàn tật?"


      Đỗ Hành cười cười: "Chúng ta chuyện chính trước."


      Sau nàychuyện cũng rất đơn giản, nếu như có Đỗ Hành giúp tay, La Tử Sa tin tưởng mình thể nào dễ dàng đưa Trần Hiểu đến trong nhà tù ngồi tù mọt gông như vậy. Mà về chuyện của Đỗ Hành, dần dần cũng biết sơ sơ.


      ra tai nạn xe cộ ngày hôm đó, Đỗ Hành bị thương nặng hơn người khác tưởng, sau khi tỉnh lại biết mình rất có khả năng bị liệt, phản ứng đầu tiên là ra lệnh mọi người cần cho Tô Diệp.


      Khi đó Đỗ Hành tái nhợt cười cái: "Nếu như ấy biết, cả đời này chỉ có thể tâm cam tình nguyện canh giữ ở bên cạnh tôi."


      Sau khi vết thương của Đỗ Hành hơi ổn định, liền bị đưa đến nước Mĩ tìm chuyên gia hội chẩn tốt nhất tiến hành chẩn đoán, nhưng những chuyên gia đứng đầu thế giới kia cũng cho ra ý kiến là: cơ hội đứng lên bộ lần nữa cực kỳ mong manh.


      cũng đồng ý cho Tô Diệp biết tất cả, vì vậy khi Tô Diệp bắt đầu sinh ra nghi ngờ dùng điện thoại và video bỏ nghi ngờ của Tô Diệp, lại bịa ra chuyện ngoại tình và con riêng. cũng biết, nếu như cho Tô Diệp ra mình có người khác, hiển nhiên là thể nào lừa gạt được Tô Diệp, vì vậy dứt khoát dùng con riêng và trách nhiệm chuyện, quả nhiên lừa gạt được .


      Lừa gạt được xong, trong lòng thậm chí có vẻ khổ sở, ra khi muốn thừa nhận sâu trong nội tâm, là hy vọng Tô Diệp đứng lên tức giận chỉ trích phản bội đến dường nào.


      cúi đầu cười cái, tự với mình như vậy, ra sớm hận thể rời khỏi mình, đây là cái cớ thích hợp cỡ nào.


      Cúi đầu cười Đỗ Hành biết, mất mác và đơn của cứ như vậy đọng mặt, hề che giấu.


      vừa làm vật lí trị liệu ở nước Mĩ, vừa chú ý vụ kiện của Tô Diệp, giờ vào thời khắc mấu chốt của vụ kiện, càng để ý thân thể tàn tật tự mình trở về chủ trì đại cục.


      Đánh thắng vụ kiện ngày đó, Đỗ Hành phải rời khỏi, tiếp nhận trị liệu lần nữa. La Tử Sa có chút nhìn nổi, do dự ra đề nghị: ", muốn thăm ấy hay ?"


      Lúc này, Đỗ Hành hoàn toàn cần hỏi, cũng cần đoán, tất nhiên là Tô Diệp ở trước mộ phần cha mẹ chứ gì?


      Đỗ Hành gì, nhưng mà rốt cuộc vẫn rồi.


      Ngồi xe, nhìn Tô Diệp bất lực đơn ven đường cái, nhớ tới vừa mới mất người thân che chở.


      Nếu như có thể, hi vọng có thể giấu ở trong kim ốc, cả đời thấy mưa gió. Cho dù đời này cũng còn khả năng đứng lên nữa, cũng có tự tin có thể chăm sóc tốt, để cho vĩnh viễn phải chịu đến bất kỳ tổn thương gì.


      Tô Diệp là nhìn lớn lên, ra quẳng mất những ý tưởng ăn năn hối hận kia, hiểu .


      biết lúc này chỉ cần mình đưa tay, có lẽ trở về trong ngực mình.


      Cho dù là động

      Vật , nó được người nuôi rất nhiều năm, cũng có quán tính trở lại ổ cũ, huống hồ là con người.


      Chỉ là tay Đỗ Hành nắm chặt thành quyền, đè nèn suy nghĩ dậy sóng từng trận trong lòng xuống.


      , cũng có lòng riêng của mình.


      Những năm gần đây, nâng này ở lòng bàn tay, nhưng chưa hề quý trọng qua mình? Người chưa từng trải qua lần mất , đâu biết quý trọng.


      Nếu lúc này mình buông tay, vậy vĩnh viên có cách nào chân chính chụp ở lòng bàn tay.


      Ở trong thương trường, Đỗ Hành giỏi về nắm lòng người trong tay, thế nhưng loại thủ đoạn cũng chưa chân chính áp dụng treeng người được cưng chiều này.


      Bây giờ Đỗ Hành, cúi đầu nhìn mình có lẽ vĩnh viễn thể khôi phục nửa người dưới, bắt đầu nghiêm túc trù tính đoạn cảm tình này.


      Để tài xế đưa Tô Diệp , mình ngồi trong xe, ngửa đầu suy tư về tương lai.


      Khi Tô Diệp vặn ngã Tôn Tinh Vũ, La Tử Sa gọi điện thoại chất vấn Đỗ Hành: “Sao tôi cảm thấy ấy càng ngày giống nữ cường nhân, tôi thích như vậy, trở lại !”


      Đỗ Hành lạnh lùng: “Vậy sao……”


      Khi đó Đỗ Hành cắn răng làm vật lí trị liệu gian nan khổ sở nhất, nghe được tin tức này chỉ nắm chặt hai tay của mình, lộ ra gân xanh.


      Khi Tô Diệp được rất nhiều thanh niên tài tuấn vốn là quý công tử theo đuổi La Tử Sa khẩn cấp: “Đỗ Hành, chẳng lẽ thèm để ý ấy nữa? tại ** người theo phía sau mông ấy!”


      Đỗ Hành lạnh nhạt: “Vậy sao……”


      Khi đó Đỗ Hành giơ tay lên xoa xoa mồ hôi lạnh trán, cắn răng, thèm nghĩ nữa.


      Tô Diệp là diều tự tay thả ra, phải diều đứt dây.


      Khi Tô Diệp đột nhiên tháo gánh nặng xuống bay khắp nơi, La Tử Sa vô cùng đau đớn mà rống lên với Đỗ Hành: “Có phải quá tự ti hay ? Coi như thành người bị liệt, tốt xấu gì cũng kêu tiếng ! Tôi thấy mấy năm nay ràng trong lòng ấy vẫn còn có , chỉ là thôi! ấy đúng là ngu ngốc cho rằng vợ đẹp con thoải mái sống ở nước Mĩ đấy!”


      Lần này Đỗ Hành trả lời, lặng lẽ nghe tiếng gầm rú bên kia đầu điện thoại.


      Lòng thương , nhưng lòng càng tham hơn.


      Rốt cuộc có ngày, La Tử Sa thực chịu nổi, hùng hùng hổ hổ chạy tới nước Mĩ, xâm nhập vào phòng làm việc của Đỗ Hành.


      chứa bụng hỏa muốn phát tiết với Đỗ Hành phen, chỉ là vào phòng làm việc của ta, sợ ngây người.


      Bốn phía của phòng làm việc này, tất cả đều dán đầy hình của Tô Diệp, rất phong phú.


      Có tấm đứng phía sau lan can ở khu du lịch cạnh vách đá nhìn xa, có tấm ngồi ngẩn người ở tảng đá, có tấm mình thong thả đường ở nông thôn.


      La Tử Sa cắn răng nghiến lợi: “Tên trầm này, ra là vẫn phái người theo dõi ấy?”


      khinh bỉ nhìn qua người đàn ông vẫn ngồi xe lăn trước mắt này, khinh thường : “Ah, phải chân của khỏi sao? Sao còn làm ra vẻ giả vờ ngồi ở đây, dụ dỗ người nào chơi đây?”


      cúi đầu nhìn ta than thở: “Tôi hiểu, rốt cuộc muốn như thế nào đây? Tại sao muốn bộ dáng như vậy lừa gạt đây? biết mấy năm này ấy có bao thương tâm sao?”


      La Tử Sa hiểu: “Làm sao vẫn có thể nhìn dáng vẻ ấy lẻ loi đây? cảm thấy như vậy rất vui vẻ sao?”


      La Tử Sa nhìn ta vô cùng đau đớn: “ biết tại sao ấy phải rời khỏi nơi này lang thang khắp nơi , mặc dù ấy , nhưng tôi nhìn ra được, ấy muốn lại nhớ tới để cho mình đau lòng hối hận! Nếu như trừng phạt ấy, có phải đủ rồi hay ? Hay là trừng phạt nhưng ra là chính ?”


      Ngay khi ta liến thoắng ngừng, điện thoại di vẻ ngoài đơn giản màu đen chợt vang lên, Đỗ Hành lặng lẽ nhận.


      Đỗ Hành nghe đối phương , đầu tiên là nhíu mày, sau đó liền nhàn nhạt : “Trước tiên các người chăm sóc tốt cho ấy , tôi rất nhanh qua.”


      Sau đó Đỗ Hành theo xe lăn đứng lên, ra ngoài cửa.


      La Tử Sa đuổi theo, hiểu hỏi tới ở sau lưng: “Nay này, tôi còn chưa xong nữa, phải chuyện .”


      Đỗ Hành chợt dừng bước, quay đầu nhìn La Tử Sa, thở dài: “Tô Diệp ấy ngã bệnh, tôi sang xem chút.”


      La Tử Sa lập tức ngơ ngẩn, sau đó kích động chỉ vào Đỗ Hành : “ rốt cuộc thông suốt sao?”


      Chỉ là Đỗ Hành để ý tới ta nữa, thẳng ra cửa.
      Chương 45: vẫn luôn là của em

      Mưa phùn xen kẽ ở trong bóng đêm mông lung, Tô Diệp dựa vào bả vai dày rộng lâu gặp, lẳng lặng nhắm mắt lại.


      lâu sau đó uất ức giọng lầu bầu: " cưới người khác. . . . ."


      Bàn tay Đỗ Hành an ủi vỗ vỗ lưng của : " có."


      Tô Diệp kéo nước mắt hỏi: "Có ?"


      Đỗ Hành ôm chặt khóc đến mức cả người phát run vào trong ngực, khàn giọng : " có."


      Môi giật giật, rốt cuộc vẫn phải bổ sung: " ra . . . . . . Chúng ta hoàn toàn có ly hôn. . . . . ."


      Trong đôi mắt đẫm lệ mờ mịt của Tô Diệp tràn đầy nghi ngờ.


      Khuôn mặt kiên nghị của Tô Diệp lộ ra vẻ mất tự nhiên: "Giấy thỏa thuận li hôn đó, hoàn toàn ký tên."


      cúi đầu quan sát vẻ mặt của : "Em. . . . . . giận chứ?"


      Tô Diệp sững sờ nhìn , nhất thời lại hiểu gì, sau đó rốt cuộc mới phản ứng, trái tim lại dâng lên vui sướng, khó có thể tin nhăn mày lại: ", vậy con trai của đâu?"


      Đỗ Hành xoay mặt, khẽ thở dài: " chăm sóc mình em tâm lực (tâm tư và sức lực) quá mệt mỏi rồi, làm sao còn dám muốn có con trai gì nữa?"


      Đầu Tô Diệp vẫn xoay kịp, kinh ngạc nhìn : " cần con của mình nữa sao? Nhưng cha trách sao?"


      Đỗ Hành rốt cuộc nhịn được, cúi đầu hung hăng hôn lên môi của .


      Trấn phía Nam, mùa mưa dầm, tất cả xung quanh đều mang theo ẩm ướt, cho nên môi mềm mại của cũng lộ ra vẻ ẩm ướt dễ chịu.


      Tiến vào là mùi vị mà năm năm qua Đỗ Hành thường xuyên nhớ lại trong mơ.


      Răng môi xay nghiền, tràn ra khoảng cách, khàn khàn với như vậy: "Căn bản có con trai gì cả, đều là lừa gạt em. . . . . ."


      "Tô Diệp, xin lỗi, lừa em lâu. . . . . ." Cây dù bay xuống ở đường đá xanh, hai tay ôm chặt lấy trong ngực.


      Nước mắt của Tô Diệp lập tức trào ra, trở tay ôm ấp người đàn ông mất mà được lại này, áp sát gương mặt vào ngực kiên cố của , hít sâu cái trong nước mắt, ngửi được mùi vị quen thuộc nhiều năm qua.


      " chính là của em đấy, phải hay ?" Gương mặt của vuốt ve ngực , nhịn được hỏi lần lại lần.


      Đỗ Hành than : "Đúng, vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ từng rời ." nắm tay của , tới ngực của , nơi đó là trái tim đập.


      trầm thấp khàn khàn bên tai : "Nếu như phải bởi vì em, nó nhảy lên giống như bây giờ."


      Tô Diệp cười mang theo nước mắt, nở nụ cười ngọt ngào với , giơ chân lên, nhàng hôn lên cằm của , giọng lẩm bẩm: "Hôm nay nhất định là em nằm mơ, ra đời người bị bệnh nằm mơ lại tốt như vậy. . . . . . tốt. . . . . ."


      Khi Tô Diệp mở mắt lần nữa, phát tất cả bố

      Trí xung quanh vô cùng quen thuộc, phòng bệnh sạch chỉnh tề đơn giản, ga giường màu trắng, bàn đầu giường đơn sơ, còn có dây thương xuân vẫn còn đung đưa trong mưa ngoài cửa sổ.


      cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra giống như trong mộng lúc trước, lại cảm thấy đầu rất đau, đúng lúc này, cửa mở ra, Đỗ Hành bưng cái khay vào, khay là chén canh nóng hổi.


      Tô Diệp lập tức há hốc miệng cứng lưỡi, chỉ vào : “Tại sao lại ở chỗ này?”


      Đỗ Hành nhíu mày, tới ngồi ở mép giường, đưa tay thử nhiệt độ của chút: “ có phát sốt, tại sao còn mê sảng?”


      Tô Diệp im lặng, cắn cắn môi, cau mày : “ ra là tối hôm qua tất cả đều phải là em nằm mơ, là ……”


      Đỗ Hành cúi đầu xem xét kỹ lưỡng vẻ mặt của , nhíu mày : “Thế nào, em cho rằng là giả?”


      Thấy Tô Diệp cũng chuyện, đột nhiên cầm tay của , sắc mặt thậm chí có chút xác định: “Tô Diệp, em… em……”


      Đỗ Hành chưa bao giờ là người ít , nhưng hôm nay cũng biết nên cái gì.


      Tô Diệp ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngập nước lộ ra thần thái trước nay chưa có, lập tức nhào vào trong ngực của , lớn tiếng mà bá đạo : “Lần này cho phép gạt em, cho đổi ý, là của em, vĩnh viễn đều như vậy!”


      khuôn mặt trầm ổn từ trước đến nay của Đỗ Hành lộ ra vui mừng, cười cái, ôm chặt : “Đứa ngốc, phải em biết, chỉ cần em muốn, nhất định là của em.”


      Qua nhiều năm như vậy, chưa hề nhìn người khác bằng quá nửa con mắt? lo lắng đề phòng cuối cùng em ghét bỏ , em cần , còn phải đề phòng em chạy theongười đàn ông khác!


      Tô Diệp nằm trong bệnh viện ở nơi này máy ngày, vẫn truyền nước biển, Đỗ Hành vẫn ở cùng với , mỗi ngày bưng trà dâng nước, ngược lại phục vụ chu đáo.


      Tinh thần Tô Diệp dần dần tốt lên, thân thể hề yếu đuối nữa, đại nào cũng linh hoạt.Đại não linh hoạt Tô Diệp bắt đầu suy nghĩ chuyện này, càng nghĩ càng nghi ngờ.


      “Tại sao phải gạt em như vậy?” ôm cổ hỏi, ngửa mặt nhìn bộ dáng người gây của .


      Đỗ hành cau mày, trầm ngâm.


      Tô Diệp kiên định mà lắc lắc đầu: “ phải , cần gạt em nữa, cũng cần bịa lý do gì, em phải đứa bé, lần này bao giờ bị lừa nữa.”


      Đỗ Hành cúi đầu ngưng mắt nhìn Tô Diệp trong ngực, : “ cho rằng trong lòng em người khác, muốn làm chậm trễ em.”


      Tô Diệp nghi ngờ trợn to mắt trong suốt: “ sao?”


      Đỗ Hành đành lòng nhìn thẳng, quay mặt qua chỗ khác: “Đúng vậy.”


      Tô Diệp lắc đầu: “Em tin.”


      cúi đầu nhớ lại ít chi tiết lúc trước: “Lúc ấy xảy ra chuyện gì sao?”


      Sau tai nạn xe cộ, từng nghi ngờ, nhưng trong video vẫn như cũ, hơn nữa trước mộ cha mẹ cũng từng thấy .


      Ở trong lúc suy từ này, chợt ý nghĩ giống như sấm chớp nhanh chóng vào trong óc của , lập tức trợn to hai mắt, cau mày : “Lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


      chợt tỉnh ngộ lại, ra là hai lần thấy Đỗ Hành, đều chưa từng nhìn thấy nửa người dưới của , chưa từng thấy đứng lên!


      Tô Diệp đột nhiên buông Đỗ Hành ra, mắt theo dõi hai chân .


      nhớ kỹ, mấy ngày nay chân Đỗ Hành vẫn có chút tự nhiên!


      Đỗ Hành biết mình có cách nào lừa gạt được, liền cố ra vẻ thoải mái mà cười cái: “Mấy năm nay đứng vẫn tốt lắm, bệnh cũ.”


      Tô Diệp nắm tay của , dùng sức hỏi: “, em cho lừa gạt em nữa, , tai nạn xe cộ lần đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lòng của kéo căng từng phát từng phát, nỗi đau nhức đánh úp về phía lòng của .


      Đỗ Hành vẫn cười đến mức thèm để ý chút nào, an ủi vỗ vỗ mu bàn tay , dịu dàng : “ có gì, chỉ là có đoạn thời gian thể bước rồi.” Ánh mắt nhìn giống như nắng ấm tháng ba: “Chỉ là sao, em phải lo lắng, tại toàn bộ tốt lắm, chỉ là trời đầy mây đổ mưa có chút chua xót đau đớn.”


      Tô Diệp chỉ có cảm thấy tay mình cũng bị trái tim nhéo kéo đau, có thể tưởng tượng, mấy câu hời hợt của Đỗ Hành, tất nhiên sau đó giấu vô số chua cay. cúi người xuống ôm lấy hai chân , tay nhàng run rẩy.


      Người đàn ông này trải qua khổ sở như thế nào mới đứng ở trước măt mình, chịu đựng chua xót đau đớn cười đến mức ôn hòa với mình như vậy?


      Tô Diệp đau đến muốn rơi nước mắt, chỉ là nhịn được, ngẩng đầu cười với người đàn ông này.


      “Mỗi ngày chỗ này đều mưa, đáng ghét chết , chúng ta lập tức rời khỏi thôi.”


      Đến chỗ xuân về hoa nở, bốn mùa nắng ấm .
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :