1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sắc màu quân nhân - Thập Nguyệt Cần Khê (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. love_stew

      love_stew Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      4
      Chương 79

      đoạn đường bọn họ có chua xót cũng có ngọt ngào. cảm thán: "Sau này chúng ta chia tay cũng là vì ba Tống Ny à?"


      "Có thể khinh thường, bởi vì rất yếu đuối, sợ hai bàn tay trắng, kể cả lúc đó."


      suy đoánL "Chẳng kẽ muốn...tất cả tài sản của nhà họ Tống?"


      Tống Á cười nhạt: "Tài sản? Sớm muộn gì chẳng là của ? Lúc đó muốn làm vì sao mẹ gặp ông ta tự sát."


      dòng khí lạnh dâng lên sau lưng . hỏi: "Vậy chuyện này có liên quan gì tới chuyện ông ta ngồi tù?"


      "Trước kia có khả năng đó, đành phải buông tha. Nhưng lúc này có khả năng này, đương nhiên phải cướp lại. Cho tới bây giờ trong lòng chỉ có ..."


      lập tức đáp lại: "Nhưng tôi thể tiếp con đường này với . Sau này vẫn nên tự lo thân mình ." Lúc này trời rất tối, đêm rất dài, nguy hiểm rất nhiều, cảm thấy mình đủ sức ngồi ở đây nữa.


      nhất định phải rời , rời khỏi ác ma này.


      Tống Á nhìn bóng lưng dứt khoát của , bỗng níu cơ thể rời của lại, ra sức kéo về, ép xuống dưới người mình. ta vươn hai tay ra ép chặt đầu , hung hăng hôn . Nụ hôn này cuồng dã và nóng rực tựa như dốc hết những vấn vương mấy năm qua của ta. Lưỡi ta luồn vào khoang miệng , quấn lấy răng môi hết lần này tới lần khác.


      Chuyện sợ vẫn tới. dùng giọng bé yếu ớt khuyên: "Tống Á, đừng như vậy...Đừng như vậy...Đừng làm chuyện như thế... phải ư? là phải tôn trọng."


      phản kháng của ngăn cản được sức mạnh của Tống Á. Tứ chi cứng ngắc như mất động lực. Lúc vạt áo cởi ra hết là dạ dày bỗng dấy lên nước chua, xông thẳng lên họng. biết sức mạnh từ đâu truyền vào người, gắng sức đẩy Tống Á ra, sau đó quay xuống sàn nhà bắt đầu nôn, nôn mệt mình, nôn tỉnh Tống Á.


      Mặt Tống Á đỏ bừng, ngây ngốc đờ đẫn nhìn , sau đó hỏi : "Thế này là sao?" đứng dậy, : "Tôi có, cha của đứa bé là quân nhân, từng gặp."


      Tống Á sửng sốt hai giây, ôm lên cao, đưa tới phòng mình, : "Vậy sao? Có thể có đứa khác mà."


      Lòng Trần Hiểu Sắt lập tức lạnh như băng tuyết. Tống Á bây giờ phải là cố chấp nữa.


      ta thả vào giường mình, sau đó xoay người thu dọn đống lộn xộn vừa nãy.


      nằm giường ta suy nghĩ rất lâu, sau đó gọi cuộc điện thoại...


      Đây phải là cách tốt nhất nhưng lại là cách duy nhất mà nghĩ ra.


      Cho tới khi tinh mơ, Tống Á cũng động tới mà là nằm nghiêng bên sau lưng , ngây ngốc nhìn . Thân thể thon dài đẹp đẽ của vẫn mỹ lẹ, mềm mại như ngọc, thướt tha nhiều vẻ như năm đó.


      Vốn tưởng rằng bốn năm trước chia tay với xong, ngờ người đầu tiên gặp khi về nước lai là . vẫn ngây thơ, đáng mỹ lệ như năm đó, có thêm chín chắn mà năm đó có, sao đảo loạn trái tim bình tĩnh của ta được? ta quên được cho ta năm ấm áp. Chia cách vài năm chỉ là giữ gìn phần tình này, khi xuất lần nữa phần tình này vẫn lớn dần lên như cũ. Cộng thêm ta phát phần trái tim muốn mạnh mẽ đoạt lấy vì thế mà càng trở nên mạnh hơn.


      nhắm mắt nghỉ ngơi. ra trong lòng rối ren. Trong lòng ngàn nghĩ vạn suy. thể xác định mình có con , nhưng nhớ tới lúc làm chuyện tình với Liên Hạo Đông hai đêm cuối cùng cũng dùng biện pháp tránh thai. Đây cũng là chuyện thể chối cãi. Lúc đó người mình yếu ớt như vậy, nếu uống thuốc đầy đủ cũng rất nguy hiểm.


      lát lại nghĩ, nếu Liên Hạo Đông biết mình làm cha có thể vui vẻ ? Mẹ có thể đồng ý cho hai bọn họ ở bên nhau, ngăn cản nữa ?


      Cuối cùng chịu qua đêm dài đằng đẵng.


      tới bên cạnh Sửu Sửu, hỏi: "Mày có muốn ? Hay muốn ở lại với vợ và con mày?"


      Tiểu Sửu Sửu nhìn rồi ôm lấy vợ mình ngủ, để ý tới .


      Xem ra nó thích gia đình mình hơn.


      9h1', rốt cuộc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.


      Tống Á sửng sốt, chần chừ mộ chút, qua mở cửa. Người xông tới, lệ rơi đầy mặt phải là Tống Ny là ai? ta dùng hai tay đập Tống Á, lớn tiếng trách mắng: " phải nhận lời ba lấy em sao? Vì sao lại tới đây tìm người phụ nữ này?"


      Tống Á để mặc ta đập người mình, chỉ câu: "Em cảm thấy gả cho có hạnh phúc à?"


      Bàn tay đập bỗng hạ xuống được. Tống Ny sững sờ, bàn tay rơi xuống tát Trần Hiểu Sắt. tránh khỏi bàn tay này nhưng bị đầu ngón tay ta quét lên mặt. Ba dấu tay lên lập tức khuôn mặt trắng nõn.


      che mặt, lời.


      Cảnh tượng này từng diễn ra bốn năm trước. Nhưng lúc đó là Tống Ny ồn ào với Tống Á, vô tội đứng bên cạnh. Lúc trước, để ý tất cả, bây giờ lại thể bởi vì Tống Ny khai ân cho .


      Đương nhiên Tống Á bỏ qua cho Tống Ny, bắt lấy bàn tay ta, kéo ta vào phòng ngủ.


      Tiểu Sửu Sửu buông vợ ra, sau đó từ từ tới chân , ngửa đầu lên như hỏi thăm gì đó. cúi người hỏi lần nữa: "Cho mày lời cuối. Muốn hay ở tùy mày chọn."


      dọn dẹp ổn thỏa từ lâu, chỉ cần Tống Ny tới ngăn cản Tống Á là thẳng.


      Tiểu Sửu Sửu kêu ăng ẳng, nhìn vợ và con mình, tới cọ cọ vài cái vào chân , cắn ống quần ra ngoài cửa.


      Mắt cay cay, ôm lấy Sửu Sửu rời .


      Lúc , nghe thấy Tống Ny lớn tiếng khóc trong lòng Tống Á, : "Tống Á, độc ác. bỏ hết tất cả chức vụ của ba em..."


      khẽ lắc đầu. Tống Ny à, Tống Á còn là Tống Á ngày trước. Nếu từ bỏ tính tình bướng bỉnh của mình có thể ta còn cho vài phần mặt mũi. Nếu cứ làm càn nữa chẳng chiếm được gì đâu..."


      Ôm Sửu Sửu hôn cái, : "Cuối cùng mày cũng phải thư lòng lang dạ ói, biết công hơn nuôi dưỡng lớn hơn trời..."


      trở về căn phòng của mình, chán chường cho tới trưa.


      Cầm điện thoại lên gọi cho Liên Hạo Đông, tiếng động bên trong ồn ào , tín hiệu rất nhiễu. Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên chủ động gọi cho .


      Liên Hạo Đông đầu dây bên kia nhịn giọng hưng phấn xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi : "Sao, rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi phải ?"


      cười : "Nghĩ thông rồi."


      rất vui mừng, cao hứng đáp: "Chờ ! Có thể trở về rất nhanh."


      khẽ trả lời: "Ừ!"


      Cao cố gắng trèo tường, chỉ cần trong lòng có để lại con đường mười bậc thang mà lên thôi. Lúc đó tới sớm muộn gì cũng ngày tới.


      Em leo lên ngọn núi cao này, cùng thưởng thức cảnh đẹp đất nước với .


      Chuyện sau đó hơi rắc rối. Quả mang thai, hai vạch hoa lệ lệ đánh náy suy nghĩ may mắn trong lòng .


      được là hưng phấn hay là mất mát, chỉ cảm thấy chuyện đầu tiên là muốn chia sẻ với Liên Hạo Đông. Nhưng kiềm được tưởng tượng chẳng phải cho ấy điều ngạc nhiên tốt hơn? Chờ ấy về thấy cái bụng hơi gồ lên của , cười ngây ngô hạnh phúc với .


      Liên Hạo Đông cho biết, hai tuần sau tới thủ đô báo cáo công tác.


      Đứa bé tới khiến từ từ ra khỏi ám ảnh, cơn ác mộng ban đêm cũng ít rất nhiều. Nhưng công việc cũng rất thuận lợi. Bởi vì lần trước xem trường bị Tần Hoa thú mắng trận, chỉnh tới mức công việc hai ngày qua hai tay làm hết. Lúc đó cơ thể thể tăng ca thời gian dài, dùng lý do người khỏe xin nghỉ mấy ngày.


      Tần Hoa cho nghỉ ba ngày.


      cũng nghỉ ngơi được. nhận được điện thoại của Lâm Mễ Mễ. Trong điện thoại, Lâm Mễ Mễ hưng phấn như đứa trẻ. ấy : "Ngày mai có thời gian ? xem triển lãm tranh ?"


      vừa hay rảnh rỗi tới hốt hoảng, : "Được! Vừa đúng lúc có thể dạo. Triển lãm tranh của ai vậy?"


      Lâm Mễ Mễ líu ríu : "Rất nhiều, đều là từ trường chúng ta ra. Có thầy giáo, có đàn đàn chị, còn cả mấy đàn em bây giờ, bạn học của chúng ta nữa. Vừa vặn tụ tập cùng nhau, tâm chút."


      Đây là chuyện tốt. Học viện đại học mỹ thuật Y sau khi tốt nghiệp rải rác khắp thế giới, có thể tụ họp với nhau ít lại càng ít. Bây giờ có thể xem cảnh tượng náo nhiệt chút.


      Mang thai mới ba mươi mấy ngày nên bụng cũng lên cái gì đáng ngờ, vì vậy vẫn mặc đồ bó sát. Triển lãm tranh tổ chức ở hội quán mỹ thuật Trung Quốc, thuê hai tầng, mỗi tầng chừng mười sảnh triển lãm. Phía đông, tây tàng cao nhất chia ra, phía tây là tranh màu nước, phía đông là tranh sơn đầu. Tầng hai là điêu khắc và triển lãm tác phẩm nghệ thuật.


      tầng trong đó có chỗ mở họp báo rồi tổ chức đấu giá hàng ngày ở đây. Như vậy có thể phục vụ triển lãm dây chuyền.


      Hôm nay Lâm Mễ Mễ ra ngoài sau thời gian nghỉ rất lâu, vốn hẹ thứ hai tới, biết ai cổ vũ mà thứ sau tới. gì mà sau khi xem xong buổi tối có thể ồn ào tiếp.


      định xem xong rồi trở về. muốn thức đêm hao tâm tốn sức.


      Triển lãm tranh khai mạc lúc 10h sáng. Rất nhiều người nổi tiếng trong giới văn hoá và giới chính trị tới, cắt băng khai mạc tất cả mọi người tản ra trong sảnh. bóng dáng trắng duyên dáng thoáng qua, kinh ngạc. kéo Lâm Mễ Mễ lại hỏi: “ ta rất giống Tống Ny. ta cũng tới à?”


      Đương nhiên Lâm Mễ Mễ quen Tống Ny, : “ ta làm việc ở đây, thấy cũng có gì lạ.”


      Trần Hiểu Sắt nghĩ tới chuyên ngành của Tống Ny là giám định thư hoạ, làm ở hội quán mỹ thuật Trung Quốc đúng là quá hợp. Có điều có thể công việc vừa là thể diện lại vừa an toàn. Gật đầu, hề lo lắng như vậy nữa.


      Lâm Mễ Mễ với : “Nếu hôm nay có gì bất ngờ xảy ra Tống Á cũng tới.”


      cười nhạt, với ấy: “ ta cũng có thể tới? biết ta đánh với Tống Ny xong chưa?” Theo phỏng đoán của ngày đó nhất định hai người đều bị tổn hại.


      Lâm Mễ Mễ hỏi: “Đánh nhau? Chuyện gì xảy ra vậy?”


      muốn phóng đại hoá vấn đề này lên, chuyển đề tài khác. Lâm Mễ Mễ đúng. Tống Á xuất trong phòng triển lãm tranh sơn dầu . ta điều chỉnh vị trí bức tranh trong đó. Những bức khác treo xong, chỉ còn ta vẫn chưa. thầm , đúng vậy, mấy ngày nay ta chỉ lo giam cầm mình, có thời gian tới xem những thứ này.


      “Tống Á!” Lâm Mễ Mễ chào hỏi ta. vội vàng che miệng ấy nhưng muộn.


      Tống Á ngoảnh lại, thấy bọn họ dừng việc treo tranh trong tay, dặn dò đơn giản những nhân viên bên cạnh, ra ngoài tìm bọn họ. Ánh mắt Tống Á mờ mịt mập mờ, nhìn đứng yên bất an chằm chằm.


      Lâm Mễ Mễ trêu ghẹo: “Đừng nhìn nữa, muộn rồi, người ta có chồng rồi.”


      Lúc này Tống Á mới thu hồi ánh mắt nhìn , mời hai người: “Nếu vào xem chút?”


      Lâm Mễ Mễ ôm lấy Trần Hiểu Sắt lúng túng vào phòng triển lãm của Tống Á. Những bức tranh này đều là tác phẩm gần đây, nhiều, gần như từng xem, hơn nữa bức ‘Manh nha’ được bày chính giữa sảnh triển lãm. thấy bức tranh này ngơ ngác sững sờ. Tống Á tới bên tai : “Vết thương của em còn phải thay thuốc. Xế chiều hôm nay để bác sĩ Trương tới thay thuốc .”


      : “ cần, lát nữa tôi tới bệnh viện, cần làm phiền .”


      Tống Á nhìn bụng , hỏi: “Hẳn là ta còn chưa biết?”


      giương mắt nhìn ta, mỉm cười, dắt Lâm Mễ Mễ ra ngoài. có phúc của , trông coi chính mình cho tốt là được rồi.


      bỗng còn hứng thú, muốn về nhưng Lâm Mễ Mễ lại : “Cậu bận gì, sao về sớm thế? Hơn nữa buổi tối chúng ta còn gặp mặt bạn học đấy. Nếu người đẹp mà cánh đàn ông bên kia giết mình mất.”


      Nghe xong lời Lâm Mễ Mễ, liền theo ấy tới khi bắt đầu đấu giá lúc 3h chiều. Quả những người bọn họ biết tới rất đông, náo nhiệt biết bao. Chỗ buổi đấu giá có phóng viên báo, tạp chí còn cả phóng viên truyền hình. hơi hưng phấn : “Xem ra trường chúng ta vẫn rất có tiền đồ. cuộc triển lãm tranh nho mà lại thu hút nhiều truyền thông như vậy.”


      Lâm Mễ Mễ càng thêm kiêu ngạo: “Đúng vậy, chiều nay xem giá trị giới nghệ thuật chúng ta , rất nhiều người thành danh bởi bức tranh đấy. Cậu còn nhớ Trương Lực học chúng ta ba khoá ? Năm ấy học năm 4 có thể bán bức tranh tới 30 vạn, giá tiền này còn vượt qua cả vài nhà văn nổi tiếng đó.”


      : “Đây chỉ là lông phượng vảy rồng (chỉ đồ quý hiếm). Phần lớn nhà nghệ thuật đều là vất vả và thanh cao.” Lúc lời này khỏi nghĩ tới những lời cha Tống Ny với Tống Á. Đúng là thương nhân thuần tuý.


      Lâm Mễ Mễ thở dài: “ biết hôm nay đồng chí Tống Á thu hoạch thế nào, có phải cũng có thể trận thành danh ? ta giấu tài rất nhiều năm nhỉ?”


      trả lời ấy.


      Tác phẩm rất nhiều, được lên sàn đấu giá toàn là những tác phẩm nổi tiếng tự đề cử của các hoạ sĩ. Thư hoạ theo cách phổ thông chính là đầu tư cổ phiếu, có con mắt tinh tường, chọn người trong ‘Phòng thành tích xuất sắc’ là chuyện vốn bốn lời. Biết đâu ngày nào đó nó có thể thay đổi cả đời bạn. Vì vậy ngày càng nhiều người lao vào hàng ngũ sưu tầm thư hoạ, nghệ thuật này thành ngành thương mại vô cùng nóng trong thời đại.


      Bởi vì nghệ thuật cũng như ngọc cổ Trung Quốc, rất khó dùng giá cả để đánh giá.


      Mấy hàng đầu chỗ bán đấu giá là nhà đầu tư. hoảng hốt nhìn bóng lưng phụ nữ rất quen thuộc nhưng dám xác định. Bởi vì người phụ nữ đó tóc dài, còn đeo kính râm to.


      Bây giờ thị trường thư hoạ rất đắt hàng, dùng hai tác phẩm vừa bán được của các thầy giáo đại học mỹ thuật Y mà , bức tranh Trung Quốc ‘Non sông vạn dặm’, bức tranh sơn dầu ‘Mẹ’ mà giá khởi điểm 30 vạn trở lên, giá cuối cùng cao hơn giá gốc gần 180 vạn.


      và Lâm Mễ Mễ dưới đàn kiềm chế được mà thổn thức: “Oa! Có hai bức tranh này cả đời cần làm.”


      Lâm Mễ Mễ lại : “Oa! Thầy Trương ly hôn với vợ rồi mà? Bà ấy muốn gả cho ông ấy.”


      Bức ‘Manh nha’ của Tống Á xếp thứ sáu. ta có thể có vị trí ở giữa các hoạ sĩ lão thành có thể là rất lợi hại. Bức tranh này vẽ rất đẹp. từng phê bình. cảm nhận được cuộc sống Tống Á từng ảm đạm bất đắc dĩ và đấu tranh biết bao qua bức tranh.


      Nhưng ta lại bức tranh này vẽ vì .


      Giá bắt đầu đương nhiên kém hơn những hoạ sĩ lão thành trước nhưng cũng rẻ hơn các hoạ sĩ thanh niên. Cuối cùng bức tranh này được ông cụ 50 tuổi mua với giá 32 vạn.


      Lâm Mễ Mễ vỗ tay khen ngợi: “Tống Á đúng là đơn giản.”


      Thấy bức tranh kia rơi vào tay người xa lạ, trong lòng trầm xuống, chẳng phải đây là ta ký tác vào tâm hồn sao? Chẳng lẽ bán nhàng như vậy? Phụ nữ lúc nào cũng như Marry Sue, đương nhiên cũng may mắn tránh khỏi.


      bức tranh được treo lên, là bức tranh sơn dầu thước ba nhân thước tám. Lúc xốc vải che lên kinh ngạc mà đứng lên.


      Các đàn của cũng trợn to hai mắt.


      Bởi vì nội dung bức tranh này lại là vẽ để trần nửa người.


      Nửa người dưới của trong tranh quây cái áo sơ mi nam, vừa hay che vị trí bí của . Cặp đùi đẹp bắt chéo cách mất tự nhiên, bàn chân ngọc khẽ nhón lên. Mái tóc đen người xoã ra trước ngực, phần đuôi tóc vừa hay che nhũ phong của . Nhũ phong bên kia nửa lộ, bên này lộ hết ra ngoài.


      Cơ thể đầy đặn trẻ trung tản ra hơi thở thanh xuân nồng đậm, gương mặt thiếu nữ cởi hết đỏ hồng, mắt tình như làn nước xuân tháng ba trôi, hơi mở đôi môi son như muốn điều gì đó. Còn cả nốt ruồi son mọc giữa lông mày vô cùng quyến rũ.


      Vị nghệ thuật gia già ngồi trước thấy tác phẩm này lại khóc. Ông đánh giá thế này: “Bức tranh này là câu chuyện xưa. Thiếu nữ trong tranh thầm mến tác giả bức tranh. Mà tác giả cũng tràn đầy tình ý say đắm với người trong bức tranh. Nó phác hoạ đoạn tình hồn nhiên vô cùng. bức tranh trong sáng.”


      “A? Ông Lưu, vậy ngài nên đặt tên cho bức tranh này là gì?”


      Nghệ thuật gia được gọi là ông Lưu cuời ha ha, : “Nếu là tôi đặt nó là Mối tình đầu.”


      chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức trong mắt ngập hơi nước. khóc.


      Đúng vậy, tên bức tranh đó là ‘Mối tình đầu’. tháng trước khi Tống Á tốt nghiệp vẽ bức tranh này trong căn phòng tồi tàn ta thuê. Lúc đó thường lén tới phòng vẽ của bọn Tống Á thuê xem họ vẽ tranh. Có đôi khi thấy nhin chằm chằm những người mẫu khoả thân tới sững sờ xuất thần, ánh mắt lẳng lặng thưởng thức rất chuyên chú và nghiêm túc.


      Lần nào ta cũng là người cuối cùng ra khỏi phòng vẽ. ra là ta hài lòng về tác phẩm của mình. lén xem những bức tranh của ta, thần thái giống. từng hỏi ta cảm giác khi nhìn những người mẫu khoả thân là gì? ta cuốn tóc , : “ có cảm giác.”


      vẫn bỏ nghi ngờ của mình, hỏi tiếp: “Nhưng mẫu nữ rất đẹp, meo meo lại lớn, mông cũng lớn, sao có cảm giác chứ?”


      Tống Á cười, cười tới mức thẳng eo nổi. ta ôm vào lòng, : “Chẳng lẽ dáng người ấy đẹp là phải có cảm giác?”


      : “Đương nhiên, nếu có đẹp trai cởi hết ra cho em vẽ nhất định em vẽ rất đẹp.”


      Tống Á há miệng cắn môi , : “Em dám!”


      lập tức đáp: “Đương nhiên dám. Chi bằng em làm người mẫu cho ? Chắc chắn vẽ rất đẹp, nhưng chỉ giới hạn ở phác thảo thôi, vẽ tranh hoàn thiện .”


      Tống Á mỉm cười nhìn , gì.


      Tống Á vẫn luôn hài lòng với tranh vẽ cơ thể của mình, vẽ rồi xé, cuối cùng nộp cho thầy giáo tác phẩm cực kỳ hài lòng. Thầy giáo thấy tranh ta vẽ : “Em chắc chắn là vẽ người mẫu đó à?”


      Tống Á trả lời thầy giáo: “Vâng.” Mỉm cười .


      Ngay đêm hôm đó, xuất trong căn phòng Tống Á thuê. nhìn ta, từ từ cởi áo mình ra, đưa mình tới trước mặt ta, : “Vẽ em !”


      Căn phòng mù mịt nóng ran, trái tim nóng hổi đập thình thịch, Tống Á đặt bút có tình, Trần Hiểu Sắt toàn thân đầy tình cảm, bọn họ bị lạc mất mình trong trời đất bé đầy tình .


      Tư thế lúc đầu của là loã thân nằm nhưng Tống Á lại đó phải là cảm giác ta muốn. ta phải bắt được thần thái đẹp nhất của để vẽ. ta quây áo sơ mi của mình quanh eo , che vị trí kia, cố gắng đạt ý nghĩa là che nửa mặt. Động tác rất đơn giản, chỉ cần nhìn mắt ta là được.


      Hai người yên lặng mà chỉ nhìn nhau, đồng tử lấp lánh bóng ngược của nhau, căn phòng vừa rất chân thực vừa rất huyền ảo, thương vô tận và quyến luyến….


      Sau đó Tống Á vội vàng mà lại dứt khoát chia tay với , bản phác thảo cuối cùng nhìn thấy. tìm ta, cầu xin ta, tất cả chỉ lấy được chế giễu của Tống Ny và lạnh lùng của ta.


      Tống Á à, từng tôi như thế, vậy mà lại làm tổn thương tôi.


      Có thể chuyện xưa được vẽ trong tranh quá duy mỹ, cũng có thể vì người mẫu trong tranh quá mê người, bức tranh đó lấy giá khởi điểm là 25 vạn. Giá này trong số tác phẩm của hoạ sĩ thanh niên xem như là ghi lại kỷ lục.


      Cạnh tranh rất quyết liệt, tăng lên gấp đôi rất nhanh, giá cả cuối cùng lại cao hơn tới trăm vạn. Tống Á xâm nhập vào ngũ hoạ sĩ hạng nhất Trung Quốc bằng bức tranh này.


      Đèn flash phía dưới chớp tắt, biết máy quay và máy ảnh từ đâu ra nhiều như vậy, đều rối rít chụp bức tranh kia. Có thể bởi vì nó tinh mỹ, cũng có thể bởi vì vị hoạ sĩ thiên tài ra đời.


      Lúc này, Tống Á nhanh chóng đẩy cửa vào, khuôn mặt buồn bã tràn đầy tức giận. ta lên đài chủ trì, với người chủ trì: “Xin lỗi, hai bức tranh này là hàng bán, là trợ lý cầm nhầm.”


      Sau đó bọc ‘Manh nha’ và ‘Mối tình đầu’ lại bằng gấm đen lần nữa.


      Hành động của ta dẫn tới trận thổn thức phía dưới. Rất nhiều người châu đầu ghé tai bắt đầu bàn luận về nguyên nhân.


      Chủ trì lễ phép hỏi: “Tổng giám đốc Tống, những bức này đấu giá xong, rút về hợp lý lắm.”


      Tống Á nổi giận, với người chủ trì: “ bán là bán, có gì hợp?” ta vừa ngẩng đầu đúng lúc chạm vào đôi mắt đờ đẫn của Trần Hiểu Sắt, nhất thời đau lòng xông lên đầu.


      “Chờ chút.” giọng nữ cao vút vang lên ở cửa.


      Tống Ny mặc bộ đồ màu trắng bước vào buổi đấu giá. ta cười lạnh, : “, nếu lấy ổn lắm đâu? Phải biết rằng những bức tranh này đổi chủ, thể lấy được.”

    2. love_stew

      love_stew Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      4
      Chương 80

      Trần Hiểu Sắt đứng lên, toàn thân run rẩy, bắt lấy tay Lâm Mễ Mễ : "Mình . Mình muốn ngây ngô ở đây."


      Lâm Mễ Mễ biết trong lòng khó chịu, gì, đỡ ra ngoài.


      "Trong lòng là khâm phục. Mọi người ngồi đây đều hiểu nghệ thuật, tin rằng dám chắc cũng cảm động. Có muốn hỏi chút vị trong lòng tổng giám đốc Tống này là ai đây?


      Bên dưới bắt đầu xao động, biết là ai kêu tiếng: "Muốn."


      Tống Ny : "Vừa hay hôm nay nữ chính trong bức tranh cũng ở đây, xin mọi người hoan nghênh Trần Hiểu Sắt."


      Đèn chiếu vào người , mọi người ào ào đưa mắt khóa chặt .


      Rất nhiều người cũng so sánh với bức tranh, cuối cùng khẳng định: "Là ấy. Tuy ấy trưởng thành cũng chín chắn hơn nhưng bề ngoài dịu dàng này đúng là người trong bức tranh."


      Tống Ny tiếp: "Tổng giám đốc Tống và Trần Hiểu Sắt vì nguyên nhân gia đình và nghiệp mà chia cách bốn năm. Bây giờ rốt cuộc bọn họ có thể gặp lại. Bọn họ nhau sâu sắc như thế, ai cũng cảm động bởi chuyện xưa của họ. Tôi mong mọi người cũng chúc phúc lòng cho bọn họ như vậy." Tống Ny vỗ tay đầu tiên.


      Rất nhiều người cũng cảm động bởi "Gặp lại" lãng mạn này, đứng lên, reo hò cho bọn họ, kể cả đám bạn học trong đại học mỹ thuật Y. Bọn họ biết chuyện xưa giữa Trần Hiểu Sắt và Tống Á.


      ra được, bị rất nhiều người trong giới truyền thông ngăn lại, chụp hình.


      Phải biết Tống Á là thanh niên kinh doanh điển hình trong năm được phỏng vấn TV. Rất nhiều phóng viên báo lá cải đặc biệt khai thác những tin tức màu hồng. Bọn họ chờ lâu như vậy chính là vì giờ phút này. Tin tức nội bộ này rất đáng tiền.


      Lâm Mễ Mễ nóng nảy, cầm túi lên bắt đầu đập những phóng viên kia, : "Đừng chụp, tránh ra."


      bỗng mất tất cả sức lực. chỉ cảm thấy bụng mình nặng di, hạ thân ẩm ướt dinh dính.


      Tống Á qua đám người, khẽ ôm lấy sắp ngã xuống, xô đám người ra, : "Hiểu Hiểu, đừng sợ, có ở đây."


      Nhưng vậy sao? Tất cả mọi chuyện đều là do thể buông ra tạp thành. Coi như kiếp trước nợ, kiếp này bồi thường, tám năm cũng đủ rồi.


      cơ hội để đền bù tám năm, lúc đó có khả năng nay, Trước đây phải mà là có nhiệm vụ lớn hơn tình , nhất định phải tạm thời buông ra.


      Lâm Mễ Mễ đứng sau nhìn bóng lưng Tống Á và Trần Hiểu Sắt, thở dài, : "Đều nghệ thuật gia cố chấp, bây giờ xem ra là đúng." Lắc đầu, lại mắng đám phóng viên rồi mới rời .


      Gần đây Liên Hạo Đông rất vui mừng, sắp về Bắc Kinh, nhớ nhóc tư tưởng có tiến bộ sắp phát điên. Trước tuần sắp xếp xong cho Phi Hồ, cho các chiến sĩ huấn luyện quân khuyển chăm sóc nó cho tốt.


      còn tự chủ động gọi điện cho Trần Lương Động, dặn ông cụ: "Bác phải chú ý thân thể, ăn uống cho ngon, uống cho tốt, sau đó vui sướng cắt điện thoại.


      Trần Lương Động cúp điện thoại. Mẹ Trần Hiểu Sắt - Điền Lâm hỏi: "Ai gọi vậy?"


      Ông quẳng lại caia: " biết là tên nhóc ngốc nào gọi nhầm số."


      Vương Ngọc Lam nổi cáu mấy ngày. Lão nhị nhà bà lại giấu bà tự xin kết hôn ở đơn vị. Nếu phải chủ nhiệm Vương bộ Chính trị chúc mừng bà bà còn bị lừa đấy. Bà lập tức gọi điện chất vấn Liên Hạo Đông. bên kia đầu dây: "Thủ trưởng, người lớn tuổi rồi, con sợ người mệt."


      Tên nhóc này là càng ngày càng quá đáng. Lần trước Trương Thiểu Vân khóc chạy về từ thành phố Z bà muốn hỏi có chuyện gì. thích thích, sao lại phải trở mặt? Chuyện này để thế hệ trước bọn họ gặp mặt nhau làm sao?


      Lúc đó Vương Ngọc Lam nhìn Trương Thiểu Vân khóc rối tinh rối mù, an ủi: “Đừng khóc, có bác ở đây, chúng nó thành được đâu.”


      Nhưng lúc đó kiểm tra chính trị kết hôn tiến hành gấp rút, bà thể xen vào, ra lệnh với Liên Hạo Đông: “Muốn kết hôn cũng có thể, đưa bé kia về nhà. Chỉ cần có thể thuyết phục mẹ mẹ đồng ý cho hai đứa.”


      cao hứng trả lời: “Vâng! Thủ trưởng! Cẩn tuân thánh mệnh!”


      Vậy còn cách nào khác, xem ra Thiểu Vân có duyên phận với hai cụ nhà mình, chỉ có thể chịu vậy.


      Trần Hiểu Sắt ra khỏi hội quán mỹ thuật thẳng tới bệnh viện. Bác sĩ có dấu hiệu sảy thai, đề nghị ở lại viện quan sát mấy ngày. tới bệnh viện ở. thích Tống Á ở đây, liền bảo Lâm Mễ Mễ đuổi ta . Vì để tốt hơn mà Tống Á ngây ngốc bên cạnh , chỉ chuẩn bị ổn thoả chi phí nhập viện.


      Lâm Mễ Mễ hỏi: “Sao cậu cho ấy biết mình có?”


      : “Vốn định chờ ấy về cho ấy lúc ăn cơm. Mình đâu có ngờ.”


      Lâm Mễ Mễ thở dài, : “Hy vọng nhà họ Liên đọc được bất cứ tin tức gì.”


      sợ bọn họ thấy, chỉ sợ bọn họ hiểu lầm. Biết đến mức phát triển hôn nhân với Tống Á bọn họ cũng làm gì.


      từng vô cùng mong Tống Á muốn mình. Bây giờ thấy mình may mắn cỡ nào khi giữ lại cho Liên Hạo Đông tấm thân trong trắng.


      Lâm Mễ Mễ an ủi : “ có chuyện gì đâu. Cậu yên tâm , dưỡng tốt thân thể mình là quan trọng nhất. Đau lòng quá rất dễ tổn thương tới đứa bé.”


      An ủi xong, cuối cùng thấy khó chịu như vậy nữa.


      Lâm Mễ Mễ có công việc, thể ở bên 24h nên chăm sóc ngày .


      Vì vậy bé đáng thương Trần Hiểu Sắt mình ngây ngô trong bệnh viện. đau lòng, khổ sở. có thể đoán được hôm sau tin tức nổ tung trong giới truyền thông, nước miếng của những người kia có thể dìm chết .


      cầm điện thoại nhưng dám gọi cho Liên Hạo Đông. sợ mất .


      Suy nghĩ lúc gọi cho Thường Lộ Bân, có thể hai ngày mình về được, nhờ chăm sóc Tiểu Sửu Sửu giúp.


      Thường Lộ Bân bên kia đầu dây hỏi: “Được rồi! Em ở đâu? qua lấy chìa khoá.”


      vẫn coi Thường Lộ Bân là ruột, hề giấu giếm , mình trong bệnh viện.


      nghỉ ngơi trong hành lang bộ của bệnh viện. biết Bân Bân cẩn thận, phát mình ở khoa phụ sản. Lại phải làm phiền chăm sóc Tiểu Sửu Sửu, hơi áy náy.


      Tới cùng Thường Lộ Bân còn có bé. cảm thấy nhìn quen mắt, nhất thời nghĩ ra là ai. Bởi vì sau lưng Bân Bân thường có theo, chuyện này biết. cũng bởi vì rất đào hoa, dẫn tới từ gạt ra khỏi hàng ngũ bạn trai.


      Thường Lộ Bân với bé kia: “Em chờ ở đây, đừng qua.”


      bé quả đứng yên ở đó.


      khẽ cười, như phát ra gì đó. Đúng vậy, cho tới bây giờ mình chưa từng cho Bân Bân cơ hội. có thể bảo vệ mình nhiều năm như vậy dễ dàng. Phần tình cảm đặc biệt này là chiếm đoạt quá lâu. Nghĩ tới đây, lòng hơi lo sợ bất an và áy náy.


      Thường Lộ Bân tới, hỏi: “Thế này là thế nào?”


      : “Là vết thương lần trước tái phát, bác sĩ sợ nhiễm trùng, đề nghị nhập viện quan sát. Đừng lo lắng, về nhanh thôi.”


      Thường Lộ Bân lại : “Sao gần đây em hay vào bệnh viện thế? còn nhớ lúc còn bé em rất ít khi phải vào viện mà?”


      nghĩ nghĩ, : “Đúng vậy! Có điều lúc đó cũng từng ở bệnh viện. Năm em ba tuổi bị cậu bé tám tuổi ném vào trong khe, té bị thương tay đó.” lắc đầu, vội vàng bổ sung: “Còn lại chưa từng bị thương. biết mà, em dịu dàng điềm đạm nho nhã như vậy, thể chủ động gây hoạ được.”


      Thường Lộ Bân cười, trong mắt ánh lên ánh sáng rực rỡ, an ủi : “Tối tới, đừng lo.”


      vội vàng : “Ngàn vạn lần đừng. Chỗ này buổi tối cho ngủ lại, có ý tá chuyên trách chăm sóc. chăm sóc Tiểu Sửu Sửu cho em là em vui lắm rồi.”


      Thường Lộ Bân sờ sờ đầu, như hơi áy náy, với : “Em biết đấy, ra nuôi được Tiểu Sửu Sửu. Mình nuôi nó cũng thành vấn đề.”


      cười khẽ, đương nhiên biết.


      Thường Lộ Bân là người đàn ông hay gặp nhất. Quần áo bẩn giặt, cơm nước xong cũng rửa nồi. Khi còn bé nghịch ngợm phá phách, lớn lên rồi miệng lưỡi trơn tru, xem phim A, đánh ma thú, dâng hiến lần đầu tiên cho tay phải của mình.


      lại : “Có được cũng nhất định phải nuôi nó giúp em, hơn nữa còn phải nuôi vài ngày.” Khoé mắt nhìn vẫn chờ Thường Lộ Bân ở hành lang. nghĩ bé này chính là người mình gặp lúc xảy ra tai nạn xe cộ năm ngoái chô Thường Lộ Bân, thường đưa cơm cho . Qua năm, bé vẫn như vậy, yên lặng theo sau , lẳng lặng chờ chuyện’ với mình, nghị lực đáng khen.


      Thường Lộ Bân nắm cằm Trần Hiểu Sắt, : “ được được voi đòi tiên biết ? Vì Tiểu Sửu Sửu mà mất sức lớn, còn thiếu đặt mông vào chỗ nợ nữa thôi.”


      duỗi thẳng chân ra định đá : “Đứng đắn chút. là đồ ngốc.”


      tránh khỏi, cười nhận lấy chìa khoá trong tay , dặn: “ được lộn xộn! Dưỡng bệnh cho tốt, muốn ăn gì bảo làm.”


      giả vờ ho khan : “Em sợ ăn vào bệnh nặng hơn.”


      Thường Lộ Bân : “Em ít xem thường .”


      suy nghĩ rồi : “Nếu vậy em khách sáo nữa. Em muốn ăn cháo bát bảo hầm nhừ, thêm phần đậu phụ khô và trứng chiên cà chua.”


      Thường Lộ Bân há hốc miệng, : “Này! chỉ biết nấu đồ nước thôi. Em ăn sủi cảo nhé.”


      lập tức hờn dỗi quả quyết: “ được! nhất định phải làm những thứ này, được ra quán mua về.”


      Thường Lộ Bân còn cách nào, đành phải đồng ý. vô cùng bối rối về, tới hành lang đưa chìa khoá cho bé, : “Tiểu Sửu Sửu đành phải nhờ em rồi. Còn nữa, có thể làm thêm mấy món cơm tối ? Phải làm cháo bát bảo, đậu phụ khô với thịt khô và trứng chiên cà chua.”


      bé kia nhậ lấy chìa khoá, khẽ sửa lời : “Là đậu phụ khô chứ? Em nghe thấy.”




      Thường Lộ Bân đứng lại, ngẩng đầu nhìn mái hiên, suy nghĩ rồi : “Hình như vậy, tóm lại nhờ em.”


      bé kia liếc nhìn Trần Hiểu Sắt như có điều suy nghĩ.


      Thường Lộ Bân đằng trước gọi : “ thôi!”


      cùng, cầm chìa khóa lời nào.


      Thường Lộ Bân hỏi: “ ! Lần này lại muốn trả công gì?”


      Phải điều kiện trước, nếu để giả làm bạn trai lừa mẹ cũng phải làm tới mức đó! Ông mày là thanh niên tốt trong xã hội, sao có thể làm ra mánh khoé lừa gạt người già.


      bé kia nghiêm túc gật đầu, : “ đâu, đâu! Công lần này rất đơn giản, làm bạn nhảy là được rồi….”


      Bác sĩ nhắc Trần Hiểu Sắt được có cảm xúc gì quá lớn, nếu vô cùng nguy hiểm cho quá trình trưởng thành của đứa bé.


      Chạng vạng, cơm tới . Thường Lộ Bân đưa tới, phía sau là cái đuôi bé kia. : “Em chờ ở cửa lớn, được nghe bọn chuyện nữa.”


      bé kia chớp mắt, .


      đẩy người ta xa xa, : “Mấy chuyện em đồng ý hết, em còn muốn thế nào nữa?”


      Chương 81

      Thường Lộ Bân tìm được Trần Hiểu Sắt ngây người trong hoa viên, hỏi: "Sao em còn ở đây hả? Về phòng bệnh ! đỡ em."


      nhìn ra sau lưng theo thói quan nhưng thấy cái đuôi kia, : "Trong phòng bí bức quá, hôm nây thời tiết khá mát, em ra ngoài ngồi lát." Sau đó lại hỏi: " bé kia đâu? Sao theo tới?"


      Thường Lộ Bân : "Sao phải để ấy vào? Em nợ ấy."


      lắc đầu thở dài. Thường Lộ Bân rất biết chà dạp người ta, hơn nữa còn là đầu gỗ. Phục vụ ăn cơm xong, lấy tờ báo ra từ trong túi xách, hỏi: "Sao lại thế này?"


      Trái tim thắt lại, đủ loại mùi vị lập tức ào vào tim, tay run run nhận lấy tờ báo đọc. Hình Tống Á ôm tranh mình in ràng báo, đó viết: "Tài tử thương nhân gặp lại tình cũ lãng mạn. Phầ lớn bài viết là tình giữa Tống Á và Trần Hiểu Sắt, viết từng ly từng tí vô cùng cặn kẽ, có vài chuyện là khác.


      vô lực ném tờ báo xuống dưới chân, tuôn rơi nước mắt, hỏi: "Bân Bân, xem em nên làm gì bây giờ?"


      Thường Lộ Bân : "Có chuyện gì vậy? Tống Á về tìm em à?"


      Nước mắt hoàn toàn ngừng được, vừa khóc vừa : "Đúng vậy. ta trở về. Nhưng ta thay đổi, trở nên rất đáng sợ. Em sợ ta."


      Thường Lộ Bân hỏi: "Vậy tin tức báo viết tường tận như thế, hẳn là có người nội bộ cung cấp đầu mối."


      gật đầu, : "Tất cả chuyện này đều là Tống Ny làm! ta phải là em ruột của Tống Á."


      "Mục đích Tống Ny làm vậy là gì? ta công bố quan hệ của em và Tống Á cũng có gì hay?"


      : "Hẳn là trả thù em. Em đoán ta muốn hủy diệt danh dự của em."


      Thường Lộ Bân gật đầu, vẻ mặt lập tức ảm đạm, hỏi : "Nửa năm này em ở cùng tên đó chứ?"


      biết người là Liên Hạo Đông, trả lời ngay: "Đúng vậy. Em vẫn ở cùng ấy."


      Ngay lúc này, y tá tới từ phía xa, thấy : " ra ở đây, làm tôi tìm lâu lắm rồi đấy. Ngài Tống tới thăm đấy."


      lau nước mắt, với Thường Lộ Bân: "Bân Bân,đuổi Tống Á giúp em được ? Em rất muốn nhìn thấy ta."


      Tống Á tới.


      Thường Lộ Bân và Tống Á là sinh viên cùng trường, tuy khác ngành nhưng biết nhau, từng vì mối quan hệ với Trần Hiểu Sắt mà uống rượu với nhau. Thường Lộ Bân biết Trần Hiểu Sắt thích mình, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng luôn mừng thay cho . Bởi vì nhìn ra rất Tống Á. ngờ say này Tống Á này lại vứt bỏ chút lưu tình, điều này khiến trong lòng vẫn nghẹn cục tức.


      nhìn đau lòng của trong mắt, trong lòng cũng đau. Dù có phần tifnhc ảm đặc biệt này thfi cũng muốn dùng thân phận trai để dạy dỗ Tống Á chút.


      ra lúc đó Thường Lộ Bân muốn tìm đánh Tống Á, ai ngờ sau này tìm được ta, lúc này mới thôi. Thấy Tống Á ngông nghênh tiêu sái vào, dạy dỗ cậu ta trận đợi tới bao giờ? Cơ hội khó có được.


      Thường Lộ Bân nổi giận đùng đùng sải bước tới trước mặt Tống Á, nhắm ngay miệng ta vung đấm. Suýt chút nữa Tống Á bị đánh ngã. Người xung quanh sợ tới mức ào ào tránh .


      Tống Á xoa xoa khóe miệng, đánh trả. Thường Lộ Bân lại vung đấm, ta vẫn đánh lại mà từ từ đứng lên, : "Đủ chưa?"


      Y tá tới, : "Đừng đánh nữa, nhìn xem đây là chỗ nào à?"


      Thường Lộ Bân dừng tay, chuyện với Tống Á, xoay người tới đỡ Trần Hiểu Sắt. Còn người cũng đỡ , chính là theo tới. mỉm cười với bé này.


      Có hai người này theo, Tống Á thể chuyện với . Có gì mà ? Tôi cũng bị hại thành thế này, còn muốn thế nào nữa?


      Y tá tới đuổi Thường Lộ Bân . đành , trước khi còn với : " bé, cậu ta còn tới nữa còn đánh nữa."


      cười, : "Cảm ơn! Nhớ lần sau đánh gãy đùi ta."


      rồi, nằm nghỉ nhưng lúc này cửa lại mở ra, theo Thường Lộ Bân bước vào. nhìn bé sững sờ, hỏi: "Sao em về với Bân Bân?"


      bé lắc đầu, : "Hiểu Sắt, chị thích Thường Lộ Bân ?"


      ngồi dậy, bĩu môi, hỏi ngược lại: "Vậy em thích Thường Lộ Bân ?"


      bé kia đỏ mặt, giận dữ mà : "Em thích ấy có ích gì? ấy thích em. ấy chỉ thích chị thôi."


      gọi bé tới cạnh mình, khích lệ bé: "Em yên tâm , từ chị chỉ có tình em với Bân Bân thôi."


      bé kia cao hứng, : " chứ?"


      "! Em nghĩ lại xem, bọn chị là thanh mai trúc mã, lại học với nhau, muốn thành chắc chắn là được, tuyệt đối như thế này." cảm thấy bé này tốt quá, tốt hơn cả mình, cho nên vô cùng cổ vũ bé ở bên Bân Bân.


      bé nín khóc mỉm cười, : "Cảm ơn chị! Em biết rồi!"


      sờ sờ bụng mình, : "Cơm ăn ngon lắm. Hai mẹ con chị cảm ơn em."


      "Hả? Cai gì? Hai mẹ con chị? Chẳng lẽ chị có thai?" bé ngạc nhiên .


      : "Ừ, cho nên thoải mái tư tưởng em."


      bé cao hứng rời .


      Thường Lộ Bân đứng ngoài cửa nghe rất ràng. mà bám theo bé kia quay lại, ngờ hai người này lại tới chuyện này.


      biết đời này Trần Hiểu Sắt thích mình cho nên vẫn rất cẩn thận duy trì mối quan hệ của hai người. Bởi vì biết có đôi khi vài lời ra phá tan phần cân bằng trước kia. cảm thấy mỗi lần bé này gặp khó khăn người đầu tiên nghĩ tới là mình, mình rất hạnh phúc rồi.


      rất biết đủ.


      người cúi đầu lặng lẽ rời .


      hòn đảo nào đó ở Nam Hải, gió , sóng cũng rất cao.


      Đội viên đội đặc chiến vây cá mập bắt đầu bài tập sờ ngòi nổ lần thứ năm, thế này chưa xong, sau đó còn phải việt dã vũ trang. Phía dưới ai dám có bất cứ ý kiến gì, bởi vì bọn họ biết tâm trạng Liên Hạo Đông tốt.


      Chốc lát sau, Lâm Đình Tích tới : "Cho các cậu thời gian nghỉ, về nhanh ."


      Liên Hạo Đông hỏi: "Tin tức mạng còn ?"


      Lâm Đình Tích : " trang web chính thức hoàn toàn đều bị cấm và cắt bỏ, vài diễn đàn cũng được dọn dẹp sạch."


      gật đầu.


      Lâm Đình Tích cũng dám dò xét , vỗ vỗ vai , mình ra ngoài.


      Liên Hạo Đông về từ đảo khiêng súng tới trường bắn, bắn cả ngày, vỏ đạn bỏ có thể dùng bao bố để đựng. Tiếu Sinh và Lâm Đình Tích nghiến răng: "Còn bắn à?"


      Lâm Đình Tích giận dữ : "Đúng vậy! Có lẽ nhất thời nửa khắc tiêu được hỏa."


      Tiếu Sinh : "Mặc kệ ta, để ta bắn , bắn là tốt rồi."


      Trần Hiểu Sắt xuất viện về nhà. chưa cho bất kỳ ai biết mình xuất viện mà lặng lẽ . Về nhà gọi điện cho Thường Lộ Ban Sửu Sửu phải nhờ nuôi, gửi ở chỗ , mình rảnh chăm soc nó. thầm tác hợp hai người này, hy vọng thấy bọn họ có thể sớm thành quyến lữ. Bây giờ Tiểu Sửu Sửu chính là ông mai tốt nhất.


      Hai ngày này định tự làm cơm, mua rất nhiều đồ ăn, còn mua rất nhiều thuốc bổ. biết gần đây cơ thể mình kém, cần phải điều dưỡng. khó nghe chút bất cứ lúc nào cũng có thể sảy thai. xin thôi việc. Tình trạng này thích hợp để làm.


      dựa theo danh sách của bác sĩ siêu thị mua đồ ăn về, vừa đường vừa xem sách hướng dẫn.


      Lúc sắp tới cửa khu người chui ra từ trong xe đậu bên cạnh đó, đẩy mạnh cái, cũng khiến tất cả những thứ mua bung ra, rơi đất. bị đẩy lảo đảo, vạn hạnh trong bất hạnh, đụng phải chiếc xe hơi ven đường, chặn người sắp ngã của lại, cứu .


      đau tới mức kêu trời ơi tiếng.


      Khách mời mà tới là Tống Ny.


      Tống Ny quay về phía Trần Hiểu Sắt với khuôn mặt dữ tợn, lớn tiếng gào: "Cho ai nhìn chứ? Lại ở đây giả vờ đáng thương. Trần Hiểu Sắt, tôi biết tôi thiếu đại ơn của , Tống Ny này để yên cho đâu."


      thể xung đột với ta mà là phải bảo vệ thân thể mình. có thể chấp nhận được chỉ trích khắp mọi mặt, cũng có thể chịu uất ức nhưng thể tổn thương đứa bé. Bởi vì sắp làm mẹ, mẹ con tình thâm. Lần đầu tiên mềm giọng với Tống Ny, như cầu xin: "Tống Ny, bình tĩnh chút. Chuyện lúc trước là tôi sai rồi, nên cướp Tống Á, nên chọc tức giận nhiều lần." Khuyên giải cũng tốt, xin lỗi cũng được, bây giờ điều gì cũng có thể làm.


      Tống Ny nước mắt lưng tròng, : "Muộn rồi! Tôi và ấy thể nữa."


      thấy dáng vẻ ta như vậy cũng mềm lòng. Tuy Tống Ny lòng dạ độc ác nhưng ta tuyệt đối lòng thích Tống Á. Chuyện phát triển tới mức này cũng biết là ai đúng ai sai nữa.


      Từ Tống Á bất đắc dĩ cố chấp, rồi tới hôm nay ta cố chấp, như thể hút phải thuốc phiện. Tất cả phát triển, ai có thể ngăn cản được ta. biết khuyên bảo Tống Ny thế nào. Lúc còn trẻ mình cướp tình của ta, là lỗi của . Nhưng bây giờ vì ghen ghét và trả thù mà Tống Ny đẩy mình tới bờ vực của dư luận xã hội, cũng thể oán được chứ?


      Tất cả chuyện này có thể trả hết chưa?


      Hẳn là bây giờ ai nợ ai mới đúng.


      rất muốn liều chết sứt đầu mẻ trán với ta như trước, quyết đấu với ta. Nhưng bây giờ thể, chỉ có thể nhịn.


      suy nghĩ rất lâu, ràng: "Tống Ny, tôi cướp Tống Á, phá hủy trong sạch của tôi, tất cả mọi người đều bị tổn thương, chúng ta có thể hòa nhau chưa?"


      Tống Ny cười lạnh, : " đơn giản vậy đâu. ấy khống chế tất cả cổ phần công ty ba tôi. biết ấy tuyệt tình thế nào ?"


      : "Tống Á bỏ mặc các người. yên tâm , tôi đảm bảo với đấy."


      Mắt Tống Ny lộ ra dữ tợn, : "Đều là vì , đều là vì ."


      biết nên làm thế nào để giải thích với ta. Mình chỉ là nguyên nhân trong đó mà thôi. Về phần tại sao Tống Á lại muốn làm thế chỉ có mình ta biết. Tống Ny ơi tống Ny, dừng cương trước bờ vực mới là chuyện phải làm.


      kiềm được mà hỏi ta: " hại tôi thành thế này, còn muốn thế nào nữa? Giết tôi à?"


      Tống Ny hung hăng : "Đúng là tôi muốn giết ."


      dừng thảo luận với ta. Người này thể lý.


      "Nếu Tống Á trở về bên cạnh tôi được cũng đừng nghĩ tới chuyện ở lại thành phố Bắc Kinh này." Lời Tống Ny rất tàn nhẫn, như thể Trần Hiểu Sắt là con kiến ta có thể bóp chết bất cứ lúc nào trong tay. xong hất tóc rời , lái xe, sạt qua quần áo Trần Hiểu Sắt, vọt ra khỏi tiểu khu.


      từ từ tụt xuống đất, đáng sợ quá. May mà Tống Ny ra tay lần nữa, nếu mình xong rồi.


      đứng lên từ đất, nhặt những thứ kia lên, cả người toàn mồ hôi trở về nhà.

    3. love_stew

      love_stew Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      4
      Chương 79

      đoạn đường bọn họ có chua xót cũng có ngọt ngào. cảm thán: "Sau này chúng ta chia tay cũng là vì ba Tống Ny à?"


      "Có thể khinh thường, bởi vì rất yếu đuối, sợ hai bàn tay trắng, kể cả lúc đó."


      suy đoánL "Chẳng kẽ muốn...tất cả tài sản của nhà họ Tống?"


      Tống Á cười nhạt: "Tài sản? Sớm muộn gì chẳng là của ? Lúc đó muốn làm vì sao mẹ gặp ông ta tự sát."


      dòng khí lạnh dâng lên sau lưng . hỏi: "Vậy chuyện này có liên quan gì tới chuyện ông ta ngồi tù?"


      "Trước kia có khả năng đó, đành phải buông tha. Nhưng lúc này có khả năng này, đương nhiên phải cướp lại. Cho tới bây giờ trong lòng chỉ có ..."


      lập tức đáp lại: "Nhưng tôi thể tiếp con đường này với . Sau này vẫn nên tự lo thân mình ." Lúc này trời rất tối, đêm rất dài, nguy hiểm rất nhiều, cảm thấy mình đủ sức ngồi ở đây nữa.


      nhất định phải rời , rời khỏi ác ma này.


      Tống Á nhìn bóng lưng dứt khoát của , bỗng níu cơ thể rời của lại, ra sức kéo về, ép xuống dưới người mình. ta vươn hai tay ra ép chặt đầu , hung hăng hôn . Nụ hôn này cuồng dã và nóng rực tựa như dốc hết những vấn vương mấy năm qua của ta. Lưỡi ta luồn vào khoang miệng , quấn lấy răng môi hết lần này tới lần khác.


      Chuyện sợ vẫn tới. dùng giọng bé yếu ớt khuyên: "Tống Á, đừng như vậy...Đừng như vậy...Đừng làm chuyện như thế... phải ư? là phải tôn trọng."


      phản kháng của ngăn cản được sức mạnh của Tống Á. Tứ chi cứng ngắc như mất động lực. Lúc vạt áo cởi ra hết là dạ dày bỗng dấy lên nước chua, xông thẳng lên họng. biết sức mạnh từ đâu truyền vào người, gắng sức đẩy Tống Á ra, sau đó quay xuống sàn nhà bắt đầu nôn, nôn mệt mình, nôn tỉnh Tống Á.


      Mặt Tống Á đỏ bừng, ngây ngốc đờ đẫn nhìn , sau đó hỏi : "Thế này là sao?" đứng dậy, : "Tôi có, cha của đứa bé là quân nhân, từng gặp."


      Tống Á sửng sốt hai giây, ôm lên cao, đưa tới phòng mình, : "Vậy sao? Có thể có đứa khác mà."


      Lòng Trần Hiểu Sắt lập tức lạnh như băng tuyết. Tống Á bây giờ phải là cố chấp nữa.


      ta thả vào giường mình, sau đó xoay người thu dọn đống lộn xộn vừa nãy.


      nằm giường ta suy nghĩ rất lâu, sau đó gọi cuộc điện thoại...


      Đây phải là cách tốt nhất nhưng lại là cách duy nhất mà nghĩ ra.


      Cho tới khi tinh mơ, Tống Á cũng động tới mà là nằm nghiêng bên sau lưng , ngây ngốc nhìn . Thân thể thon dài đẹp đẽ của vẫn mỹ lẹ, mềm mại như ngọc, thướt tha nhiều vẻ như năm đó.


      Vốn tưởng rằng bốn năm trước chia tay với xong, ngờ người đầu tiên gặp khi về nước lai là . vẫn ngây thơ, đáng mỹ lệ như năm đó, có thêm chín chắn mà năm đó có, sao đảo loạn trái tim bình tĩnh của ta được? ta quên được cho ta năm ấm áp. Chia cách vài năm chỉ là giữ gìn phần tình này, khi xuất lần nữa phần tình này vẫn lớn dần lên như cũ. Cộng thêm ta phát phần trái tim muốn mạnh mẽ đoạt lấy vì thế mà càng trở nên mạnh hơn.


      nhắm mắt nghỉ ngơi. ra trong lòng rối ren. Trong lòng ngàn nghĩ vạn suy. thể xác định mình có con , nhưng nhớ tới lúc làm chuyện tình với Liên Hạo Đông hai đêm cuối cùng cũng dùng biện pháp tránh thai. Đây cũng là chuyện thể chối cãi. Lúc đó người mình yếu ớt như vậy, nếu uống thuốc đầy đủ cũng rất nguy hiểm.


      lát lại nghĩ, nếu Liên Hạo Đông biết mình làm cha có thể vui vẻ ? Mẹ có thể đồng ý cho hai bọn họ ở bên nhau, ngăn cản nữa ?


      Cuối cùng chịu qua đêm dài đằng đẵng.


      tới bên cạnh Sửu Sửu, hỏi: "Mày có muốn ? Hay muốn ở lại với vợ và con mày?"


      Tiểu Sửu Sửu nhìn rồi ôm lấy vợ mình ngủ, để ý tới .


      Xem ra nó thích gia đình mình hơn.


      9h1', rốt cuộc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.


      Tống Á sửng sốt, chần chừ mộ chút, qua mở cửa. Người xông tới, lệ rơi đầy mặt phải là Tống Ny là ai? ta dùng hai tay đập Tống Á, lớn tiếng trách mắng: " phải nhận lời ba lấy em sao? Vì sao lại tới đây tìm người phụ nữ này?"


      Tống Á để mặc ta đập người mình, chỉ câu: "Em cảm thấy gả cho có hạnh phúc à?"


      Bàn tay đập bỗng hạ xuống được. Tống Ny sững sờ, bàn tay rơi xuống tát Trần Hiểu Sắt. tránh khỏi bàn tay này nhưng bị đầu ngón tay ta quét lên mặt. Ba dấu tay lên lập tức khuôn mặt trắng nõn.


      che mặt, lời.


      Cảnh tượng này từng diễn ra bốn năm trước. Nhưng lúc đó là Tống Ny ồn ào với Tống Á, vô tội đứng bên cạnh. Lúc trước, để ý tất cả, bây giờ lại thể bởi vì Tống Ny khai ân cho .


      Đương nhiên Tống Á bỏ qua cho Tống Ny, bắt lấy bàn tay ta, kéo ta vào phòng ngủ.


      Tiểu Sửu Sửu buông vợ ra, sau đó từ từ tới chân , ngửa đầu lên như hỏi thăm gì đó. cúi người hỏi lần nữa: "Cho mày lời cuối. Muốn hay ở tùy mày chọn."


      dọn dẹp ổn thỏa từ lâu, chỉ cần Tống Ny tới ngăn cản Tống Á là thẳng.


      Tiểu Sửu Sửu kêu ăng ẳng, nhìn vợ và con mình, tới cọ cọ vài cái vào chân , cắn ống quần ra ngoài cửa.


      Mắt cay cay, ôm lấy Sửu Sửu rời .


      Lúc , nghe thấy Tống Ny lớn tiếng khóc trong lòng Tống Á, : "Tống Á, độc ác. bỏ hết tất cả chức vụ của ba em..."


      khẽ lắc đầu. Tống Ny à, Tống Á còn là Tống Á ngày trước. Nếu từ bỏ tính tình bướng bỉnh của mình có thể ta còn cho vài phần mặt mũi. Nếu cứ làm càn nữa chẳng chiếm được gì đâu..."


      Ôm Sửu Sửu hôn cái, : "Cuối cùng mày cũng phải thư lòng lang dạ ói, biết công hơn nuôi dưỡng lớn hơn trời..."


      trở về căn phòng của mình, chán chường cho tới trưa.


      Cầm điện thoại lên gọi cho Liên Hạo Đông, tiếng động bên trong ồn ào , tín hiệu rất nhiễu. Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên chủ động gọi cho .


      Liên Hạo Đông đầu dây bên kia nhịn giọng hưng phấn xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi : "Sao, rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi phải ?"


      cười : "Nghĩ thông rồi."


      rất vui mừng, cao hứng đáp: "Chờ ! Có thể trở về rất nhanh."


      khẽ trả lời: "Ừ!"


      Cao cố gắng trèo tường, chỉ cần trong lòng có để lại con đường mười bậc thang mà lên thôi. Lúc đó tới sớm muộn gì cũng ngày tới.


      Em leo lên ngọn núi cao này, cùng thưởng thức cảnh đẹp đất nước với .


      Chuyện sau đó hơi rắc rối. Quả mang thai, hai vạch hoa lệ lệ đánh náy suy nghĩ may mắn trong lòng .


      được là hưng phấn hay là mất mát, chỉ cảm thấy chuyện đầu tiên là muốn chia sẻ với Liên Hạo Đông. Nhưng kiềm được tưởng tượng chẳng phải cho ấy điều ngạc nhiên tốt hơn? Chờ ấy về thấy cái bụng hơi gồ lên của , cười ngây ngô hạnh phúc với .


      Liên Hạo Đông cho biết, hai tuần sau tới thủ đô báo cáo công tác.


      Đứa bé tới khiến từ từ ra khỏi ám ảnh, cơn ác mộng ban đêm cũng ít rất nhiều. Nhưng công việc cũng rất thuận lợi. Bởi vì lần trước xem trường bị Tần Hoa thú mắng trận, chỉnh tới mức công việc hai ngày qua hai tay làm hết. Lúc đó cơ thể thể tăng ca thời gian dài, dùng lý do người khỏe xin nghỉ mấy ngày.


      Tần Hoa cho nghỉ ba ngày.


      cũng nghỉ ngơi được. nhận được điện thoại của Lâm Mễ Mễ. Trong điện thoại, Lâm Mễ Mễ hưng phấn như đứa trẻ. ấy : "Ngày mai có thời gian ? xem triển lãm tranh ?"


      vừa hay rảnh rỗi tới hốt hoảng, : "Được! Vừa đúng lúc có thể dạo. Triển lãm tranh của ai vậy?"


      Lâm Mễ Mễ líu ríu : "Rất nhiều, đều là từ trường chúng ta ra. Có thầy giáo, có đàn đàn chị, còn cả mấy đàn em bây giờ, bạn học của chúng ta nữa. Vừa vặn tụ tập cùng nhau, tâm chút."


      Đây là chuyện tốt. Học viện đại học mỹ thuật Y sau khi tốt nghiệp rải rác khắp thế giới, có thể tụ họp với nhau ít lại càng ít. Bây giờ có thể xem cảnh tượng náo nhiệt chút.


      Mang thai mới ba mươi mấy ngày nên bụng cũng lên cái gì đáng ngờ, vì vậy vẫn mặc đồ bó sát. Triển lãm tranh tổ chức ở hội quán mỹ thuật Trung Quốc, thuê hai tầng, mỗi tầng chừng mười sảnh triển lãm. Phía đông, tây tàng cao nhất chia ra, phía tây là tranh màu nước, phía đông là tranh sơn đầu. Tầng hai là điêu khắc và triển lãm tác phẩm nghệ thuật.


      tầng trong đó có chỗ mở họp báo rồi tổ chức đấu giá hàng ngày ở đây. Như vậy có thể phục vụ triển lãm dây chuyền.


      Hôm nay Lâm Mễ Mễ ra ngoài sau thời gian nghỉ rất lâu, vốn hẹ thứ hai tới, biết ai cổ vũ mà thứ sau tới. gì mà sau khi xem xong buổi tối có thể ồn ào tiếp.


      định xem xong rồi trở về. muốn thức đêm hao tâm tốn sức.


      Triển lãm tranh khai mạc lúc 10h sáng. Rất nhiều người nổi tiếng trong giới văn hoá và giới chính trị tới, cắt băng khai mạc tất cả mọi người tản ra trong sảnh. bóng dáng trắng duyên dáng thoáng qua, kinh ngạc. kéo Lâm Mễ Mễ lại hỏi: “ ta rất giống Tống Ny. ta cũng tới à?”


      Đương nhiên Lâm Mễ Mễ quen Tống Ny, : “ ta làm việc ở đây, thấy cũng có gì lạ.”


      Trần Hiểu Sắt nghĩ tới chuyên ngành của Tống Ny là giám định thư hoạ, làm ở hội quán mỹ thuật Trung Quốc đúng là quá hợp. Có điều có thể công việc vừa là thể diện lại vừa an toàn. Gật đầu, hề lo lắng như vậy nữa.


      Lâm Mễ Mễ với : “Nếu hôm nay có gì bất ngờ xảy ra Tống Á cũng tới.”


      cười nhạt, với ấy: “ ta cũng có thể tới? biết ta đánh với Tống Ny xong chưa?” Theo phỏng đoán của ngày đó nhất định hai người đều bị tổn hại.


      Lâm Mễ Mễ hỏi: “Đánh nhau? Chuyện gì xảy ra vậy?”


      muốn phóng đại hoá vấn đề này lên, chuyển đề tài khác. Lâm Mễ Mễ đúng. Tống Á xuất trong phòng triển lãm tranh sơn dầu . ta điều chỉnh vị trí bức tranh trong đó. Những bức khác treo xong, chỉ còn ta vẫn chưa. thầm , đúng vậy, mấy ngày nay ta chỉ lo giam cầm mình, có thời gian tới xem những thứ này.


      “Tống Á!” Lâm Mễ Mễ chào hỏi ta. vội vàng che miệng ấy nhưng muộn.


      Tống Á ngoảnh lại, thấy bọn họ dừng việc treo tranh trong tay, dặn dò đơn giản những nhân viên bên cạnh, ra ngoài tìm bọn họ. Ánh mắt Tống Á mờ mịt mập mờ, nhìn đứng yên bất an chằm chằm.


      Lâm Mễ Mễ trêu ghẹo: “Đừng nhìn nữa, muộn rồi, người ta có chồng rồi.”


      Lúc này Tống Á mới thu hồi ánh mắt nhìn , mời hai người: “Nếu vào xem chút?”


      Lâm Mễ Mễ ôm lấy Trần Hiểu Sắt lúng túng vào phòng triển lãm của Tống Á. Những bức tranh này đều là tác phẩm gần đây, nhiều, gần như từng xem, hơn nữa bức ‘Manh nha’ được bày chính giữa sảnh triển lãm. thấy bức tranh này ngơ ngác sững sờ. Tống Á tới bên tai : “Vết thương của em còn phải thay thuốc. Xế chiều hôm nay để bác sĩ Trương tới thay thuốc .”


      : “ cần, lát nữa tôi tới bệnh viện, cần làm phiền .”


      Tống Á nhìn bụng , hỏi: “Hẳn là ta còn chưa biết?”


      giương mắt nhìn ta, mỉm cười, dắt Lâm Mễ Mễ ra ngoài. có phúc của , trông coi chính mình cho tốt là được rồi.


      bỗng còn hứng thú, muốn về nhưng Lâm Mễ Mễ lại : “Cậu bận gì, sao về sớm thế? Hơn nữa buổi tối chúng ta còn gặp mặt bạn học đấy. Nếu người đẹp mà cánh đàn ông bên kia giết mình mất.”


      Nghe xong lời Lâm Mễ Mễ, liền theo ấy tới khi bắt đầu đấu giá lúc 3h chiều. Quả những người bọn họ biết tới rất đông, náo nhiệt biết bao. Chỗ buổi đấu giá có phóng viên báo, tạp chí còn cả phóng viên truyền hình. hơi hưng phấn : “Xem ra trường chúng ta vẫn rất có tiền đồ. cuộc triển lãm tranh nho mà lại thu hút nhiều truyền thông như vậy.”


      Lâm Mễ Mễ càng thêm kiêu ngạo: “Đúng vậy, chiều nay xem giá trị giới nghệ thuật chúng ta , rất nhiều người thành danh bởi bức tranh đấy. Cậu còn nhớ Trương Lực học chúng ta ba khoá ? Năm ấy học năm 4 có thể bán bức tranh tới 30 vạn, giá tiền này còn vượt qua cả vài nhà văn nổi tiếng đó.”


      : “Đây chỉ là lông phượng vảy rồng (chỉ đồ quý hiếm). Phần lớn nhà nghệ thuật đều là vất vả và thanh cao.” Lúc lời này khỏi nghĩ tới những lời cha Tống Ny với Tống Á. Đúng là thương nhân thuần tuý.


      Lâm Mễ Mễ thở dài: “ biết hôm nay đồng chí Tống Á thu hoạch thế nào, có phải cũng có thể trận thành danh ? ta giấu tài rất nhiều năm nhỉ?”


      trả lời ấy.


      Tác phẩm rất nhiều, được lên sàn đấu giá toàn là những tác phẩm nổi tiếng tự đề cử của các hoạ sĩ. Thư hoạ theo cách phổ thông chính là đầu tư cổ phiếu, có con mắt tinh tường, chọn người trong ‘Phòng thành tích xuất sắc’ là chuyện vốn bốn lời. Biết đâu ngày nào đó nó có thể thay đổi cả đời bạn. Vì vậy ngày càng nhiều người lao vào hàng ngũ sưu tầm thư hoạ, nghệ thuật này thành ngành thương mại vô cùng nóng trong thời đại.


      Bởi vì nghệ thuật cũng như ngọc cổ Trung Quốc, rất khó dùng giá cả để đánh giá.


      Mấy hàng đầu chỗ bán đấu giá là nhà đầu tư. hoảng hốt nhìn bóng lưng phụ nữ rất quen thuộc nhưng dám xác định. Bởi vì người phụ nữ đó tóc dài, còn đeo kính râm to.


      Bây giờ thị trường thư hoạ rất đắt hàng, dùng hai tác phẩm vừa bán được của các thầy giáo đại học mỹ thuật Y mà , bức tranh Trung Quốc ‘Non sông vạn dặm’, bức tranh sơn dầu ‘Mẹ’ mà giá khởi điểm 30 vạn trở lên, giá cuối cùng cao hơn giá gốc gần 180 vạn.


      và Lâm Mễ Mễ dưới đàn kiềm chế được mà thổn thức: “Oa! Có hai bức tranh này cả đời cần làm.”


      Lâm Mễ Mễ lại : “Oa! Thầy Trương ly hôn với vợ rồi mà? Bà ấy muốn gả cho ông ấy.”


      Bức ‘Manh nha’ của Tống Á xếp thứ sáu. ta có thể có vị trí ở giữa các hoạ sĩ lão thành có thể là rất lợi hại. Bức tranh này vẽ rất đẹp. từng phê bình. cảm nhận được cuộc sống Tống Á từng ảm đạm bất đắc dĩ và đấu tranh biết bao qua bức tranh.


      Nhưng ta lại bức tranh này vẽ vì .


      Giá bắt đầu đương nhiên kém hơn những hoạ sĩ lão thành trước nhưng cũng rẻ hơn các hoạ sĩ thanh niên. Cuối cùng bức tranh này được ông cụ 50 tuổi mua với giá 32 vạn.


      Lâm Mễ Mễ vỗ tay khen ngợi: “Tống Á đúng là đơn giản.”


      Thấy bức tranh kia rơi vào tay người xa lạ, trong lòng trầm xuống, chẳng phải đây là ta ký tác vào tâm hồn sao? Chẳng lẽ bán nhàng như vậy? Phụ nữ lúc nào cũng như Marry Sue, đương nhiên cũng may mắn tránh khỏi.


      bức tranh được treo lên, là bức tranh sơn dầu thước ba nhân thước tám. Lúc xốc vải che lên kinh ngạc mà đứng lên.


      Các đàn của cũng trợn to hai mắt.


      Bởi vì nội dung bức tranh này lại là vẽ để trần nửa người.


      Nửa người dưới của trong tranh quây cái áo sơ mi nam, vừa hay che vị trí bí của . Cặp đùi đẹp bắt chéo cách mất tự nhiên, bàn chân ngọc khẽ nhón lên. Mái tóc đen người xoã ra trước ngực, phần đuôi tóc vừa hay che nhũ phong của . Nhũ phong bên kia nửa lộ, bên này lộ hết ra ngoài.


      Cơ thể đầy đặn trẻ trung tản ra hơi thở thanh xuân nồng đậm, gương mặt thiếu nữ cởi hết đỏ hồng, mắt tình như làn nước xuân tháng ba trôi, hơi mở đôi môi son như muốn điều gì đó. Còn cả nốt ruồi son mọc giữa lông mày vô cùng quyến rũ.


      Vị nghệ thuật gia già ngồi trước thấy tác phẩm này lại khóc. Ông đánh giá thế này: “Bức tranh này là câu chuyện xưa. Thiếu nữ trong tranh thầm mến tác giả bức tranh. Mà tác giả cũng tràn đầy tình ý say đắm với người trong bức tranh. Nó phác hoạ đoạn tình hồn nhiên vô cùng. bức tranh trong sáng.”


      “A? Ông Lưu, vậy ngài nên đặt tên cho bức tranh này là gì?”


      Nghệ thuật gia được gọi là ông Lưu cuời ha ha, : “Nếu là tôi đặt nó là Mối tình đầu.”


      chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức trong mắt ngập hơi nước. khóc.


      Đúng vậy, tên bức tranh đó là ‘Mối tình đầu’. tháng trước khi Tống Á tốt nghiệp vẽ bức tranh này trong căn phòng tồi tàn ta thuê. Lúc đó thường lén tới phòng vẽ của bọn Tống Á thuê xem họ vẽ tranh. Có đôi khi thấy nhin chằm chằm những người mẫu khoả thân tới sững sờ xuất thần, ánh mắt lẳng lặng thưởng thức rất chuyên chú và nghiêm túc.


      Lần nào ta cũng là người cuối cùng ra khỏi phòng vẽ. ra là ta hài lòng về tác phẩm của mình. lén xem những bức tranh của ta, thần thái giống. từng hỏi ta cảm giác khi nhìn những người mẫu khoả thân là gì? ta cuốn tóc , : “ có cảm giác.”


      vẫn bỏ nghi ngờ của mình, hỏi tiếp: “Nhưng mẫu nữ rất đẹp, meo meo lại lớn, mông cũng lớn, sao có cảm giác chứ?”


      Tống Á cười, cười tới mức thẳng eo nổi. ta ôm vào lòng, : “Chẳng lẽ dáng người ấy đẹp là phải có cảm giác?”


      : “Đương nhiên, nếu có đẹp trai cởi hết ra cho em vẽ nhất định em vẽ rất đẹp.”


      Tống Á há miệng cắn môi , : “Em dám!”


      lập tức đáp: “Đương nhiên dám. Chi bằng em làm người mẫu cho ? Chắc chắn vẽ rất đẹp, nhưng chỉ giới hạn ở phác thảo thôi, vẽ tranh hoàn thiện .”


      Tống Á mỉm cười nhìn , gì.


      Tống Á vẫn luôn hài lòng với tranh vẽ cơ thể của mình, vẽ rồi xé, cuối cùng nộp cho thầy giáo tác phẩm cực kỳ hài lòng. Thầy giáo thấy tranh ta vẽ : “Em chắc chắn là vẽ người mẫu đó à?”


      Tống Á trả lời thầy giáo: “Vâng.” Mỉm cười .


      Ngay đêm hôm đó, xuất trong căn phòng Tống Á thuê. nhìn ta, từ từ cởi áo mình ra, đưa mình tới trước mặt ta, : “Vẽ em !”


      Căn phòng mù mịt nóng ran, trái tim nóng hổi đập thình thịch, Tống Á đặt bút có tình, Trần Hiểu Sắt toàn thân đầy tình cảm, bọn họ bị lạc mất mình trong trời đất bé đầy tình .


      Tư thế lúc đầu của là loã thân nằm nhưng Tống Á lại đó phải là cảm giác ta muốn. ta phải bắt được thần thái đẹp nhất của để vẽ. ta quây áo sơ mi của mình quanh eo , che vị trí kia, cố gắng đạt ý nghĩa là che nửa mặt. Động tác rất đơn giản, chỉ cần nhìn mắt ta là được.


      Hai người yên lặng mà chỉ nhìn nhau, đồng tử lấp lánh bóng ngược của nhau, căn phòng vừa rất chân thực vừa rất huyền ảo, thương vô tận và quyến luyến….


      Sau đó Tống Á vội vàng mà lại dứt khoát chia tay với , bản phác thảo cuối cùng nhìn thấy. tìm ta, cầu xin ta, tất cả chỉ lấy được chế giễu của Tống Ny và lạnh lùng của ta.


      Tống Á à, từng tôi như thế, vậy mà lại làm tổn thương tôi.


      Có thể chuyện xưa được vẽ trong tranh quá duy mỹ, cũng có thể vì người mẫu trong tranh quá mê người, bức tranh đó lấy giá khởi điểm là 25 vạn. Giá này trong số tác phẩm của hoạ sĩ thanh niên xem như là ghi lại kỷ lục.


      Cạnh tranh rất quyết liệt, tăng lên gấp đôi rất nhanh, giá cả cuối cùng lại cao hơn tới trăm vạn. Tống Á xâm nhập vào ngũ hoạ sĩ hạng nhất Trung Quốc bằng bức tranh này.


      Đèn flash phía dưới chớp tắt, biết máy quay và máy ảnh từ đâu ra nhiều như vậy, đều rối rít chụp bức tranh kia. Có thể bởi vì nó tinh mỹ, cũng có thể bởi vì vị hoạ sĩ thiên tài ra đời.


      Lúc này, Tống Á nhanh chóng đẩy cửa vào, khuôn mặt buồn bã tràn đầy tức giận. ta lên đài chủ trì, với người chủ trì: “Xin lỗi, hai bức tranh này là hàng bán, là trợ lý cầm nhầm.”


      Sau đó bọc ‘Manh nha’ và ‘Mối tình đầu’ lại bằng gấm đen lần nữa.


      Hành động của ta dẫn tới trận thổn thức phía dưới. Rất nhiều người châu đầu ghé tai bắt đầu bàn luận về nguyên nhân.


      Chủ trì lễ phép hỏi: “Tổng giám đốc Tống, những bức này đấu giá xong, rút về hợp lý lắm.”


      Tống Á nổi giận, với người chủ trì: “ bán là bán, có gì hợp?” ta vừa ngẩng đầu đúng lúc chạm vào đôi mắt đờ đẫn của Trần Hiểu Sắt, nhất thời đau lòng xông lên đầu.


      “Chờ chút.” giọng nữ cao vút vang lên ở cửa.


      Tống Ny mặc bộ đồ màu trắng bước vào buổi đấu giá. ta cười lạnh, : “, nếu lấy ổn lắm đâu? Phải biết rằng những bức tranh này đổi chủ, thể lấy được.”

    4. love_stew

      love_stew Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      4
      Chương 79

      đoạn đường bọn họ có chua xót cũng có ngọt ngào. cảm thán: "Sau này chúng ta chia tay cũng là vì ba Tống Ny à?"


      "Có thể khinh thường, bởi vì rất yếu đuối, sợ hai bàn tay trắng, kể cả lúc đó."


      suy đoánL "Chẳng kẽ muốn...tất cả tài sản của nhà họ Tống?"


      Tống Á cười nhạt: "Tài sản? Sớm muộn gì chẳng là của ? Lúc đó muốn làm vì sao mẹ gặp ông ta tự sát."


      dòng khí lạnh dâng lên sau lưng . hỏi: "Vậy chuyện này có liên quan gì tới chuyện ông ta ngồi tù?"


      "Trước kia có khả năng đó, đành phải buông tha. Nhưng lúc này có khả năng này, đương nhiên phải cướp lại. Cho tới bây giờ trong lòng chỉ có ..."


      lập tức đáp lại: "Nhưng tôi thể tiếp con đường này với . Sau này vẫn nên tự lo thân mình ." Lúc này trời rất tối, đêm rất dài, nguy hiểm rất nhiều, cảm thấy mình đủ sức ngồi ở đây nữa.


      nhất định phải rời , rời khỏi ác ma này.


      Tống Á nhìn bóng lưng dứt khoát của , bỗng níu cơ thể rời của lại, ra sức kéo về, ép xuống dưới người mình. ta vươn hai tay ra ép chặt đầu , hung hăng hôn . Nụ hôn này cuồng dã và nóng rực tựa như dốc hết những vấn vương mấy năm qua của ta. Lưỡi ta luồn vào khoang miệng , quấn lấy răng môi hết lần này tới lần khác.


      Chuyện sợ vẫn tới. dùng giọng bé yếu ớt khuyên: "Tống Á, đừng như vậy...Đừng như vậy...Đừng làm chuyện như thế... phải ư? là phải tôn trọng."


      phản kháng của ngăn cản được sức mạnh của Tống Á. Tứ chi cứng ngắc như mất động lực. Lúc vạt áo cởi ra hết là dạ dày bỗng dấy lên nước chua, xông thẳng lên họng. biết sức mạnh từ đâu truyền vào người, gắng sức đẩy Tống Á ra, sau đó quay xuống sàn nhà bắt đầu nôn, nôn mệt mình, nôn tỉnh Tống Á.


      Mặt Tống Á đỏ bừng, ngây ngốc đờ đẫn nhìn , sau đó hỏi : "Thế này là sao?" đứng dậy, : "Tôi có, cha của đứa bé là quân nhân, từng gặp."


      Tống Á sửng sốt hai giây, ôm lên cao, đưa tới phòng mình, : "Vậy sao? Có thể có đứa khác mà."


      Lòng Trần Hiểu Sắt lập tức lạnh như băng tuyết. Tống Á bây giờ phải là cố chấp nữa.


      ta thả vào giường mình, sau đó xoay người thu dọn đống lộn xộn vừa nãy.


      nằm giường ta suy nghĩ rất lâu, sau đó gọi cuộc điện thoại...


      Đây phải là cách tốt nhất nhưng lại là cách duy nhất mà nghĩ ra.


      Cho tới khi tinh mơ, Tống Á cũng động tới mà là nằm nghiêng bên sau lưng , ngây ngốc nhìn . Thân thể thon dài đẹp đẽ của vẫn mỹ lẹ, mềm mại như ngọc, thướt tha nhiều vẻ như năm đó.


      Vốn tưởng rằng bốn năm trước chia tay với xong, ngờ người đầu tiên gặp khi về nước lai là . vẫn ngây thơ, đáng mỹ lệ như năm đó, có thêm chín chắn mà năm đó có, sao đảo loạn trái tim bình tĩnh của ta được? ta quên được cho ta năm ấm áp. Chia cách vài năm chỉ là giữ gìn phần tình này, khi xuất lần nữa phần tình này vẫn lớn dần lên như cũ. Cộng thêm ta phát phần trái tim muốn mạnh mẽ đoạt lấy vì thế mà càng trở nên mạnh hơn.


      nhắm mắt nghỉ ngơi. ra trong lòng rối ren. Trong lòng ngàn nghĩ vạn suy. thể xác định mình có con , nhưng nhớ tới lúc làm chuyện tình với Liên Hạo Đông hai đêm cuối cùng cũng dùng biện pháp tránh thai. Đây cũng là chuyện thể chối cãi. Lúc đó người mình yếu ớt như vậy, nếu uống thuốc đầy đủ cũng rất nguy hiểm.


      lát lại nghĩ, nếu Liên Hạo Đông biết mình làm cha có thể vui vẻ ? Mẹ có thể đồng ý cho hai bọn họ ở bên nhau, ngăn cản nữa ?


      Cuối cùng chịu qua đêm dài đằng đẵng.


      tới bên cạnh Sửu Sửu, hỏi: "Mày có muốn ? Hay muốn ở lại với vợ và con mày?"


      Tiểu Sửu Sửu nhìn rồi ôm lấy vợ mình ngủ, để ý tới .


      Xem ra nó thích gia đình mình hơn.


      9h1', rốt cuộc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.


      Tống Á sửng sốt, chần chừ mộ chút, qua mở cửa. Người xông tới, lệ rơi đầy mặt phải là Tống Ny là ai? ta dùng hai tay đập Tống Á, lớn tiếng trách mắng: " phải nhận lời ba lấy em sao? Vì sao lại tới đây tìm người phụ nữ này?"


      Tống Á để mặc ta đập người mình, chỉ câu: "Em cảm thấy gả cho có hạnh phúc à?"


      Bàn tay đập bỗng hạ xuống được. Tống Ny sững sờ, bàn tay rơi xuống tát Trần Hiểu Sắt. tránh khỏi bàn tay này nhưng bị đầu ngón tay ta quét lên mặt. Ba dấu tay lên lập tức khuôn mặt trắng nõn.


      che mặt, lời.


      Cảnh tượng này từng diễn ra bốn năm trước. Nhưng lúc đó là Tống Ny ồn ào với Tống Á, vô tội đứng bên cạnh. Lúc trước, để ý tất cả, bây giờ lại thể bởi vì Tống Ny khai ân cho .


      Đương nhiên Tống Á bỏ qua cho Tống Ny, bắt lấy bàn tay ta, kéo ta vào phòng ngủ.


      Tiểu Sửu Sửu buông vợ ra, sau đó từ từ tới chân , ngửa đầu lên như hỏi thăm gì đó. cúi người hỏi lần nữa: "Cho mày lời cuối. Muốn hay ở tùy mày chọn."


      dọn dẹp ổn thỏa từ lâu, chỉ cần Tống Ny tới ngăn cản Tống Á là thẳng.


      Tiểu Sửu Sửu kêu ăng ẳng, nhìn vợ và con mình, tới cọ cọ vài cái vào chân , cắn ống quần ra ngoài cửa.


      Mắt cay cay, ôm lấy Sửu Sửu rời .


      Lúc , nghe thấy Tống Ny lớn tiếng khóc trong lòng Tống Á, : "Tống Á, độc ác. bỏ hết tất cả chức vụ của ba em..."


      khẽ lắc đầu. Tống Ny à, Tống Á còn là Tống Á ngày trước. Nếu từ bỏ tính tình bướng bỉnh của mình có thể ta còn cho vài phần mặt mũi. Nếu cứ làm càn nữa chẳng chiếm được gì đâu..."


      Ôm Sửu Sửu hôn cái, : "Cuối cùng mày cũng phải thư lòng lang dạ ói, biết công hơn nuôi dưỡng lớn hơn trời..."


      trở về căn phòng của mình, chán chường cho tới trưa.


      Cầm điện thoại lên gọi cho Liên Hạo Đông, tiếng động bên trong ồn ào , tín hiệu rất nhiễu. Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên chủ động gọi cho .


      Liên Hạo Đông đầu dây bên kia nhịn giọng hưng phấn xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi : "Sao, rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi phải ?"


      cười : "Nghĩ thông rồi."


      rất vui mừng, cao hứng đáp: "Chờ ! Có thể trở về rất nhanh."


      khẽ trả lời: "Ừ!"


      Cao cố gắng trèo tường, chỉ cần trong lòng có để lại con đường mười bậc thang mà lên thôi. Lúc đó tới sớm muộn gì cũng ngày tới.


      Em leo lên ngọn núi cao này, cùng thưởng thức cảnh đẹp đất nước với .


      Chuyện sau đó hơi rắc rối. Quả mang thai, hai vạch hoa lệ lệ đánh náy suy nghĩ may mắn trong lòng .


      được là hưng phấn hay là mất mát, chỉ cảm thấy chuyện đầu tiên là muốn chia sẻ với Liên Hạo Đông. Nhưng kiềm được tưởng tượng chẳng phải cho ấy điều ngạc nhiên tốt hơn? Chờ ấy về thấy cái bụng hơi gồ lên của , cười ngây ngô hạnh phúc với .


      Liên Hạo Đông cho biết, hai tuần sau tới thủ đô báo cáo công tác.


      Đứa bé tới khiến từ từ ra khỏi ám ảnh, cơn ác mộng ban đêm cũng ít rất nhiều. Nhưng công việc cũng rất thuận lợi. Bởi vì lần trước xem trường bị Tần Hoa thú mắng trận, chỉnh tới mức công việc hai ngày qua hai tay làm hết. Lúc đó cơ thể thể tăng ca thời gian dài, dùng lý do người khỏe xin nghỉ mấy ngày.


      Tần Hoa cho nghỉ ba ngày.


      cũng nghỉ ngơi được. nhận được điện thoại của Lâm Mễ Mễ. Trong điện thoại, Lâm Mễ Mễ hưng phấn như đứa trẻ. ấy : "Ngày mai có thời gian ? xem triển lãm tranh ?"


      vừa hay rảnh rỗi tới hốt hoảng, : "Được! Vừa đúng lúc có thể dạo. Triển lãm tranh của ai vậy?"


      Lâm Mễ Mễ líu ríu : "Rất nhiều, đều là từ trường chúng ta ra. Có thầy giáo, có đàn đàn chị, còn cả mấy đàn em bây giờ, bạn học của chúng ta nữa. Vừa vặn tụ tập cùng nhau, tâm chút."


      Đây là chuyện tốt. Học viện đại học mỹ thuật Y sau khi tốt nghiệp rải rác khắp thế giới, có thể tụ họp với nhau ít lại càng ít. Bây giờ có thể xem cảnh tượng náo nhiệt chút.


      Mang thai mới ba mươi mấy ngày nên bụng cũng lên cái gì đáng ngờ, vì vậy vẫn mặc đồ bó sát. Triển lãm tranh tổ chức ở hội quán mỹ thuật Trung Quốc, thuê hai tầng, mỗi tầng chừng mười sảnh triển lãm. Phía đông, tây tàng cao nhất chia ra, phía tây là tranh màu nước, phía đông là tranh sơn đầu. Tầng hai là điêu khắc và triển lãm tác phẩm nghệ thuật.


      tầng trong đó có chỗ mở họp báo rồi tổ chức đấu giá hàng ngày ở đây. Như vậy có thể phục vụ triển lãm dây chuyền.


      Hôm nay Lâm Mễ Mễ ra ngoài sau thời gian nghỉ rất lâu, vốn hẹ thứ hai tới, biết ai cổ vũ mà thứ sau tới. gì mà sau khi xem xong buổi tối có thể ồn ào tiếp.


      định xem xong rồi trở về. muốn thức đêm hao tâm tốn sức.


      Triển lãm tranh khai mạc lúc 10h sáng. Rất nhiều người nổi tiếng trong giới văn hoá và giới chính trị tới, cắt băng khai mạc tất cả mọi người tản ra trong sảnh. bóng dáng trắng duyên dáng thoáng qua, kinh ngạc. kéo Lâm Mễ Mễ lại hỏi: “ ta rất giống Tống Ny. ta cũng tới à?”


      Đương nhiên Lâm Mễ Mễ quen Tống Ny, : “ ta làm việc ở đây, thấy cũng có gì lạ.”


      Trần Hiểu Sắt nghĩ tới chuyên ngành của Tống Ny là giám định thư hoạ, làm ở hội quán mỹ thuật Trung Quốc đúng là quá hợp. Có điều có thể công việc vừa là thể diện lại vừa an toàn. Gật đầu, hề lo lắng như vậy nữa.


      Lâm Mễ Mễ với : “Nếu hôm nay có gì bất ngờ xảy ra Tống Á cũng tới.”


      cười nhạt, với ấy: “ ta cũng có thể tới? biết ta đánh với Tống Ny xong chưa?” Theo phỏng đoán của ngày đó nhất định hai người đều bị tổn hại.


      Lâm Mễ Mễ hỏi: “Đánh nhau? Chuyện gì xảy ra vậy?”


      muốn phóng đại hoá vấn đề này lên, chuyển đề tài khác. Lâm Mễ Mễ đúng. Tống Á xuất trong phòng triển lãm tranh sơn dầu . ta điều chỉnh vị trí bức tranh trong đó. Những bức khác treo xong, chỉ còn ta vẫn chưa. thầm , đúng vậy, mấy ngày nay ta chỉ lo giam cầm mình, có thời gian tới xem những thứ này.


      “Tống Á!” Lâm Mễ Mễ chào hỏi ta. vội vàng che miệng ấy nhưng muộn.


      Tống Á ngoảnh lại, thấy bọn họ dừng việc treo tranh trong tay, dặn dò đơn giản những nhân viên bên cạnh, ra ngoài tìm bọn họ. Ánh mắt Tống Á mờ mịt mập mờ, nhìn đứng yên bất an chằm chằm.


      Lâm Mễ Mễ trêu ghẹo: “Đừng nhìn nữa, muộn rồi, người ta có chồng rồi.”


      Lúc này Tống Á mới thu hồi ánh mắt nhìn , mời hai người: “Nếu vào xem chút?”


      Lâm Mễ Mễ ôm lấy Trần Hiểu Sắt lúng túng vào phòng triển lãm của Tống Á. Những bức tranh này đều là tác phẩm gần đây, nhiều, gần như từng xem, hơn nữa bức ‘Manh nha’ được bày chính giữa sảnh triển lãm. thấy bức tranh này ngơ ngác sững sờ. Tống Á tới bên tai : “Vết thương của em còn phải thay thuốc. Xế chiều hôm nay để bác sĩ Trương tới thay thuốc .”


      : “ cần, lát nữa tôi tới bệnh viện, cần làm phiền .”


      Tống Á nhìn bụng , hỏi: “Hẳn là ta còn chưa biết?”


      giương mắt nhìn ta, mỉm cười, dắt Lâm Mễ Mễ ra ngoài. có phúc của , trông coi chính mình cho tốt là được rồi.


      bỗng còn hứng thú, muốn về nhưng Lâm Mễ Mễ lại : “Cậu bận gì, sao về sớm thế? Hơn nữa buổi tối chúng ta còn gặp mặt bạn học đấy. Nếu người đẹp mà cánh đàn ông bên kia giết mình mất.”


      Nghe xong lời Lâm Mễ Mễ, liền theo ấy tới khi bắt đầu đấu giá lúc 3h chiều. Quả những người bọn họ biết tới rất đông, náo nhiệt biết bao. Chỗ buổi đấu giá có phóng viên báo, tạp chí còn cả phóng viên truyền hình. hơi hưng phấn : “Xem ra trường chúng ta vẫn rất có tiền đồ. cuộc triển lãm tranh nho mà lại thu hút nhiều truyền thông như vậy.”


      Lâm Mễ Mễ càng thêm kiêu ngạo: “Đúng vậy, chiều nay xem giá trị giới nghệ thuật chúng ta , rất nhiều người thành danh bởi bức tranh đấy. Cậu còn nhớ Trương Lực học chúng ta ba khoá ? Năm ấy học năm 4 có thể bán bức tranh tới 30 vạn, giá tiền này còn vượt qua cả vài nhà văn nổi tiếng đó.”


      : “Đây chỉ là lông phượng vảy rồng (chỉ đồ quý hiếm). Phần lớn nhà nghệ thuật đều là vất vả và thanh cao.” Lúc lời này khỏi nghĩ tới những lời cha Tống Ny với Tống Á. Đúng là thương nhân thuần tuý.


      Lâm Mễ Mễ thở dài: “ biết hôm nay đồng chí Tống Á thu hoạch thế nào, có phải cũng có thể trận thành danh ? ta giấu tài rất nhiều năm nhỉ?”


      trả lời ấy.


      Tác phẩm rất nhiều, được lên sàn đấu giá toàn là những tác phẩm nổi tiếng tự đề cử của các hoạ sĩ. Thư hoạ theo cách phổ thông chính là đầu tư cổ phiếu, có con mắt tinh tường, chọn người trong ‘Phòng thành tích xuất sắc’ là chuyện vốn bốn lời. Biết đâu ngày nào đó nó có thể thay đổi cả đời bạn. Vì vậy ngày càng nhiều người lao vào hàng ngũ sưu tầm thư hoạ, nghệ thuật này thành ngành thương mại vô cùng nóng trong thời đại.


      Bởi vì nghệ thuật cũng như ngọc cổ Trung Quốc, rất khó dùng giá cả để đánh giá.


      Mấy hàng đầu chỗ bán đấu giá là nhà đầu tư. hoảng hốt nhìn bóng lưng phụ nữ rất quen thuộc nhưng dám xác định. Bởi vì người phụ nữ đó tóc dài, còn đeo kính râm to.


      Bây giờ thị trường thư hoạ rất đắt hàng, dùng hai tác phẩm vừa bán được của các thầy giáo đại học mỹ thuật Y mà , bức tranh Trung Quốc ‘Non sông vạn dặm’, bức tranh sơn dầu ‘Mẹ’ mà giá khởi điểm 30 vạn trở lên, giá cuối cùng cao hơn giá gốc gần 180 vạn.


      và Lâm Mễ Mễ dưới đàn kiềm chế được mà thổn thức: “Oa! Có hai bức tranh này cả đời cần làm.”


      Lâm Mễ Mễ lại : “Oa! Thầy Trương ly hôn với vợ rồi mà? Bà ấy muốn gả cho ông ấy.”


      Bức ‘Manh nha’ của Tống Á xếp thứ sáu. ta có thể có vị trí ở giữa các hoạ sĩ lão thành có thể là rất lợi hại. Bức tranh này vẽ rất đẹp. từng phê bình. cảm nhận được cuộc sống Tống Á từng ảm đạm bất đắc dĩ và đấu tranh biết bao qua bức tranh.


      Nhưng ta lại bức tranh này vẽ vì .


      Giá bắt đầu đương nhiên kém hơn những hoạ sĩ lão thành trước nhưng cũng rẻ hơn các hoạ sĩ thanh niên. Cuối cùng bức tranh này được ông cụ 50 tuổi mua với giá 32 vạn.


      Lâm Mễ Mễ vỗ tay khen ngợi: “Tống Á đúng là đơn giản.”


      Thấy bức tranh kia rơi vào tay người xa lạ, trong lòng trầm xuống, chẳng phải đây là ta ký tác vào tâm hồn sao? Chẳng lẽ bán nhàng như vậy? Phụ nữ lúc nào cũng như Marry Sue, đương nhiên cũng may mắn tránh khỏi.


      bức tranh được treo lên, là bức tranh sơn dầu thước ba nhân thước tám. Lúc xốc vải che lên kinh ngạc mà đứng lên.


      Các đàn của cũng trợn to hai mắt.


      Bởi vì nội dung bức tranh này lại là vẽ để trần nửa người.


      Nửa người dưới của trong tranh quây cái áo sơ mi nam, vừa hay che vị trí bí của . Cặp đùi đẹp bắt chéo cách mất tự nhiên, bàn chân ngọc khẽ nhón lên. Mái tóc đen người xoã ra trước ngực, phần đuôi tóc vừa hay che nhũ phong của . Nhũ phong bên kia nửa lộ, bên này lộ hết ra ngoài.


      Cơ thể đầy đặn trẻ trung tản ra hơi thở thanh xuân nồng đậm, gương mặt thiếu nữ cởi hết đỏ hồng, mắt tình như làn nước xuân tháng ba trôi, hơi mở đôi môi son như muốn điều gì đó. Còn cả nốt ruồi son mọc giữa lông mày vô cùng quyến rũ.


      Vị nghệ thuật gia già ngồi trước thấy tác phẩm này lại khóc. Ông đánh giá thế này: “Bức tranh này là câu chuyện xưa. Thiếu nữ trong tranh thầm mến tác giả bức tranh. Mà tác giả cũng tràn đầy tình ý say đắm với người trong bức tranh. Nó phác hoạ đoạn tình hồn nhiên vô cùng. bức tranh trong sáng.”


      “A? Ông Lưu, vậy ngài nên đặt tên cho bức tranh này là gì?”


      Nghệ thuật gia được gọi là ông Lưu cuời ha ha, : “Nếu là tôi đặt nó là Mối tình đầu.”


      chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức trong mắt ngập hơi nước. khóc.


      Đúng vậy, tên bức tranh đó là ‘Mối tình đầu’. tháng trước khi Tống Á tốt nghiệp vẽ bức tranh này trong căn phòng tồi tàn ta thuê. Lúc đó thường lén tới phòng vẽ của bọn Tống Á thuê xem họ vẽ tranh. Có đôi khi thấy nhin chằm chằm những người mẫu khoả thân tới sững sờ xuất thần, ánh mắt lẳng lặng thưởng thức rất chuyên chú và nghiêm túc.


      Lần nào ta cũng là người cuối cùng ra khỏi phòng vẽ. ra là ta hài lòng về tác phẩm của mình. lén xem những bức tranh của ta, thần thái giống. từng hỏi ta cảm giác khi nhìn những người mẫu khoả thân là gì? ta cuốn tóc , : “ có cảm giác.”


      vẫn bỏ nghi ngờ của mình, hỏi tiếp: “Nhưng mẫu nữ rất đẹp, meo meo lại lớn, mông cũng lớn, sao có cảm giác chứ?”


      Tống Á cười, cười tới mức thẳng eo nổi. ta ôm vào lòng, : “Chẳng lẽ dáng người ấy đẹp là phải có cảm giác?”


      : “Đương nhiên, nếu có đẹp trai cởi hết ra cho em vẽ nhất định em vẽ rất đẹp.”


      Tống Á há miệng cắn môi , : “Em dám!”


      lập tức đáp: “Đương nhiên dám. Chi bằng em làm người mẫu cho ? Chắc chắn vẽ rất đẹp, nhưng chỉ giới hạn ở phác thảo thôi, vẽ tranh hoàn thiện .”


      Tống Á mỉm cười nhìn , gì.


      Tống Á vẫn luôn hài lòng với tranh vẽ cơ thể của mình, vẽ rồi xé, cuối cùng nộp cho thầy giáo tác phẩm cực kỳ hài lòng. Thầy giáo thấy tranh ta vẽ : “Em chắc chắn là vẽ người mẫu đó à?”


      Tống Á trả lời thầy giáo: “Vâng.” Mỉm cười .


      Ngay đêm hôm đó, xuất trong căn phòng Tống Á thuê. nhìn ta, từ từ cởi áo mình ra, đưa mình tới trước mặt ta, : “Vẽ em !”


      Căn phòng mù mịt nóng ran, trái tim nóng hổi đập thình thịch, Tống Á đặt bút có tình, Trần Hiểu Sắt toàn thân đầy tình cảm, bọn họ bị lạc mất mình trong trời đất bé đầy tình .


      Tư thế lúc đầu của là loã thân nằm nhưng Tống Á lại đó phải là cảm giác ta muốn. ta phải bắt được thần thái đẹp nhất của để vẽ. ta quây áo sơ mi của mình quanh eo , che vị trí kia, cố gắng đạt ý nghĩa là che nửa mặt. Động tác rất đơn giản, chỉ cần nhìn mắt ta là được.


      Hai người yên lặng mà chỉ nhìn nhau, đồng tử lấp lánh bóng ngược của nhau, căn phòng vừa rất chân thực vừa rất huyền ảo, thương vô tận và quyến luyến….


      Sau đó Tống Á vội vàng mà lại dứt khoát chia tay với , bản phác thảo cuối cùng nhìn thấy. tìm ta, cầu xin ta, tất cả chỉ lấy được chế giễu của Tống Ny và lạnh lùng của ta.


      Tống Á à, từng tôi như thế, vậy mà lại làm tổn thương tôi.


      Có thể chuyện xưa được vẽ trong tranh quá duy mỹ, cũng có thể vì người mẫu trong tranh quá mê người, bức tranh đó lấy giá khởi điểm là 25 vạn. Giá này trong số tác phẩm của hoạ sĩ thanh niên xem như là ghi lại kỷ lục.


      Cạnh tranh rất quyết liệt, tăng lên gấp đôi rất nhanh, giá cả cuối cùng lại cao hơn tới trăm vạn. Tống Á xâm nhập vào ngũ hoạ sĩ hạng nhất Trung Quốc bằng bức tranh này.


      Đèn flash phía dưới chớp tắt, biết máy quay và máy ảnh từ đâu ra nhiều như vậy, đều rối rít chụp bức tranh kia. Có thể bởi vì nó tinh mỹ, cũng có thể bởi vì vị hoạ sĩ thiên tài ra đời.


      Lúc này, Tống Á nhanh chóng đẩy cửa vào, khuôn mặt buồn bã tràn đầy tức giận. ta lên đài chủ trì, với người chủ trì: “Xin lỗi, hai bức tranh này là hàng bán, là trợ lý cầm nhầm.”


      Sau đó bọc ‘Manh nha’ và ‘Mối tình đầu’ lại bằng gấm đen lần nữa.


      Hành động của ta dẫn tới trận thổn thức phía dưới. Rất nhiều người châu đầu ghé tai bắt đầu bàn luận về nguyên nhân.


      Chủ trì lễ phép hỏi: “Tổng giám đốc Tống, những bức này đấu giá xong, rút về hợp lý lắm.”


      Tống Á nổi giận, với người chủ trì: “ bán là bán, có gì hợp?” ta vừa ngẩng đầu đúng lúc chạm vào đôi mắt đờ đẫn của Trần Hiểu Sắt, nhất thời đau lòng xông lên đầu.


      “Chờ chút.” giọng nữ cao vút vang lên ở cửa.


      Tống Ny mặc bộ đồ màu trắng bước vào buổi đấu giá. ta cười lạnh, : “, nếu lấy ổn lắm đâu? Phải biết rằng những bức tranh này đổi chủ, thể lấy được.”

    5. love_stew

      love_stew Member

      Bài viết:
      84
      Được thích:
      4
      Chương 79

      đoạn đường bọn họ có chua xót cũng có ngọt ngào. cảm thán: "Sau này chúng ta chia tay cũng là vì ba Tống Ny à?"


      "Có thể khinh thường, bởi vì rất yếu đuối, sợ hai bàn tay trắng, kể cả lúc đó."


      suy đoánL "Chẳng kẽ muốn...tất cả tài sản của nhà họ Tống?"


      Tống Á cười nhạt: "Tài sản? Sớm muộn gì chẳng là của ? Lúc đó muốn làm vì sao mẹ gặp ông ta tự sát."


      dòng khí lạnh dâng lên sau lưng . hỏi: "Vậy chuyện này có liên quan gì tới chuyện ông ta ngồi tù?"


      "Trước kia có khả năng đó, đành phải buông tha. Nhưng lúc này có khả năng này, đương nhiên phải cướp lại. Cho tới bây giờ trong lòng chỉ có ..."


      lập tức đáp lại: "Nhưng tôi thể tiếp con đường này với . Sau này vẫn nên tự lo thân mình ." Lúc này trời rất tối, đêm rất dài, nguy hiểm rất nhiều, cảm thấy mình đủ sức ngồi ở đây nữa.


      nhất định phải rời , rời khỏi ác ma này.


      Tống Á nhìn bóng lưng dứt khoát của , bỗng níu cơ thể rời của lại, ra sức kéo về, ép xuống dưới người mình. ta vươn hai tay ra ép chặt đầu , hung hăng hôn . Nụ hôn này cuồng dã và nóng rực tựa như dốc hết những vấn vương mấy năm qua của ta. Lưỡi ta luồn vào khoang miệng , quấn lấy răng môi hết lần này tới lần khác.


      Chuyện sợ vẫn tới. dùng giọng bé yếu ớt khuyên: "Tống Á, đừng như vậy...Đừng như vậy...Đừng làm chuyện như thế... phải ư? là phải tôn trọng."


      phản kháng của ngăn cản được sức mạnh của Tống Á. Tứ chi cứng ngắc như mất động lực. Lúc vạt áo cởi ra hết là dạ dày bỗng dấy lên nước chua, xông thẳng lên họng. biết sức mạnh từ đâu truyền vào người, gắng sức đẩy Tống Á ra, sau đó quay xuống sàn nhà bắt đầu nôn, nôn mệt mình, nôn tỉnh Tống Á.


      Mặt Tống Á đỏ bừng, ngây ngốc đờ đẫn nhìn , sau đó hỏi : "Thế này là sao?" đứng dậy, : "Tôi có, cha của đứa bé là quân nhân, từng gặp."


      Tống Á sửng sốt hai giây, ôm lên cao, đưa tới phòng mình, : "Vậy sao? Có thể có đứa khác mà."


      Lòng Trần Hiểu Sắt lập tức lạnh như băng tuyết. Tống Á bây giờ phải là cố chấp nữa.


      ta thả vào giường mình, sau đó xoay người thu dọn đống lộn xộn vừa nãy.


      nằm giường ta suy nghĩ rất lâu, sau đó gọi cuộc điện thoại...


      Đây phải là cách tốt nhất nhưng lại là cách duy nhất mà nghĩ ra.


      Cho tới khi tinh mơ, Tống Á cũng động tới mà là nằm nghiêng bên sau lưng , ngây ngốc nhìn . Thân thể thon dài đẹp đẽ của vẫn mỹ lẹ, mềm mại như ngọc, thướt tha nhiều vẻ như năm đó.


      Vốn tưởng rằng bốn năm trước chia tay với xong, ngờ người đầu tiên gặp khi về nước lai là . vẫn ngây thơ, đáng mỹ lệ như năm đó, có thêm chín chắn mà năm đó có, sao đảo loạn trái tim bình tĩnh của ta được? ta quên được cho ta năm ấm áp. Chia cách vài năm chỉ là giữ gìn phần tình này, khi xuất lần nữa phần tình này vẫn lớn dần lên như cũ. Cộng thêm ta phát phần trái tim muốn mạnh mẽ đoạt lấy vì thế mà càng trở nên mạnh hơn.


      nhắm mắt nghỉ ngơi. ra trong lòng rối ren. Trong lòng ngàn nghĩ vạn suy. thể xác định mình có con , nhưng nhớ tới lúc làm chuyện tình với Liên Hạo Đông hai đêm cuối cùng cũng dùng biện pháp tránh thai. Đây cũng là chuyện thể chối cãi. Lúc đó người mình yếu ớt như vậy, nếu uống thuốc đầy đủ cũng rất nguy hiểm.


      lát lại nghĩ, nếu Liên Hạo Đông biết mình làm cha có thể vui vẻ ? Mẹ có thể đồng ý cho hai bọn họ ở bên nhau, ngăn cản nữa ?


      Cuối cùng chịu qua đêm dài đằng đẵng.


      tới bên cạnh Sửu Sửu, hỏi: "Mày có muốn ? Hay muốn ở lại với vợ và con mày?"


      Tiểu Sửu Sửu nhìn rồi ôm lấy vợ mình ngủ, để ý tới .


      Xem ra nó thích gia đình mình hơn.


      9h1', rốt cuộc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.


      Tống Á sửng sốt, chần chừ mộ chút, qua mở cửa. Người xông tới, lệ rơi đầy mặt phải là Tống Ny là ai? ta dùng hai tay đập Tống Á, lớn tiếng trách mắng: " phải nhận lời ba lấy em sao? Vì sao lại tới đây tìm người phụ nữ này?"


      Tống Á để mặc ta đập người mình, chỉ câu: "Em cảm thấy gả cho có hạnh phúc à?"


      Bàn tay đập bỗng hạ xuống được. Tống Ny sững sờ, bàn tay rơi xuống tát Trần Hiểu Sắt. tránh khỏi bàn tay này nhưng bị đầu ngón tay ta quét lên mặt. Ba dấu tay lên lập tức khuôn mặt trắng nõn.


      che mặt, lời.


      Cảnh tượng này từng diễn ra bốn năm trước. Nhưng lúc đó là Tống Ny ồn ào với Tống Á, vô tội đứng bên cạnh. Lúc trước, để ý tất cả, bây giờ lại thể bởi vì Tống Ny khai ân cho .


      Đương nhiên Tống Á bỏ qua cho Tống Ny, bắt lấy bàn tay ta, kéo ta vào phòng ngủ.


      Tiểu Sửu Sửu buông vợ ra, sau đó từ từ tới chân , ngửa đầu lên như hỏi thăm gì đó. cúi người hỏi lần nữa: "Cho mày lời cuối. Muốn hay ở tùy mày chọn."


      dọn dẹp ổn thỏa từ lâu, chỉ cần Tống Ny tới ngăn cản Tống Á là thẳng.


      Tiểu Sửu Sửu kêu ăng ẳng, nhìn vợ và con mình, tới cọ cọ vài cái vào chân , cắn ống quần ra ngoài cửa.


      Mắt cay cay, ôm lấy Sửu Sửu rời .


      Lúc , nghe thấy Tống Ny lớn tiếng khóc trong lòng Tống Á, : "Tống Á, độc ác. bỏ hết tất cả chức vụ của ba em..."


      khẽ lắc đầu. Tống Ny à, Tống Á còn là Tống Á ngày trước. Nếu từ bỏ tính tình bướng bỉnh của mình có thể ta còn cho vài phần mặt mũi. Nếu cứ làm càn nữa chẳng chiếm được gì đâu..."


      Ôm Sửu Sửu hôn cái, : "Cuối cùng mày cũng phải thư lòng lang dạ ói, biết công hơn nuôi dưỡng lớn hơn trời..."


      trở về căn phòng của mình, chán chường cho tới trưa.


      Cầm điện thoại lên gọi cho Liên Hạo Đông, tiếng động bên trong ồn ào , tín hiệu rất nhiễu. Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên chủ động gọi cho .


      Liên Hạo Đông đầu dây bên kia nhịn giọng hưng phấn xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi : "Sao, rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi phải ?"


      cười : "Nghĩ thông rồi."


      rất vui mừng, cao hứng đáp: "Chờ ! Có thể trở về rất nhanh."


      khẽ trả lời: "Ừ!"


      Cao cố gắng trèo tường, chỉ cần trong lòng có để lại con đường mười bậc thang mà lên thôi. Lúc đó tới sớm muộn gì cũng ngày tới.


      Em leo lên ngọn núi cao này, cùng thưởng thức cảnh đẹp đất nước với .


      Chuyện sau đó hơi rắc rối. Quả mang thai, hai vạch hoa lệ lệ đánh náy suy nghĩ may mắn trong lòng .


      được là hưng phấn hay là mất mát, chỉ cảm thấy chuyện đầu tiên là muốn chia sẻ với Liên Hạo Đông. Nhưng kiềm được tưởng tượng chẳng phải cho ấy điều ngạc nhiên tốt hơn? Chờ ấy về thấy cái bụng hơi gồ lên của , cười ngây ngô hạnh phúc với .


      Liên Hạo Đông cho biết, hai tuần sau tới thủ đô báo cáo công tác.


      Đứa bé tới khiến từ từ ra khỏi ám ảnh, cơn ác mộng ban đêm cũng ít rất nhiều. Nhưng công việc cũng rất thuận lợi. Bởi vì lần trước xem trường bị Tần Hoa thú mắng trận, chỉnh tới mức công việc hai ngày qua hai tay làm hết. Lúc đó cơ thể thể tăng ca thời gian dài, dùng lý do người khỏe xin nghỉ mấy ngày.


      Tần Hoa cho nghỉ ba ngày.


      cũng nghỉ ngơi được. nhận được điện thoại của Lâm Mễ Mễ. Trong điện thoại, Lâm Mễ Mễ hưng phấn như đứa trẻ. ấy : "Ngày mai có thời gian ? xem triển lãm tranh ?"


      vừa hay rảnh rỗi tới hốt hoảng, : "Được! Vừa đúng lúc có thể dạo. Triển lãm tranh của ai vậy?"


      Lâm Mễ Mễ líu ríu : "Rất nhiều, đều là từ trường chúng ta ra. Có thầy giáo, có đàn đàn chị, còn cả mấy đàn em bây giờ, bạn học của chúng ta nữa. Vừa vặn tụ tập cùng nhau, tâm chút."


      Đây là chuyện tốt. Học viện đại học mỹ thuật Y sau khi tốt nghiệp rải rác khắp thế giới, có thể tụ họp với nhau ít lại càng ít. Bây giờ có thể xem cảnh tượng náo nhiệt chút.


      Mang thai mới ba mươi mấy ngày nên bụng cũng lên cái gì đáng ngờ, vì vậy vẫn mặc đồ bó sát. Triển lãm tranh tổ chức ở hội quán mỹ thuật Trung Quốc, thuê hai tầng, mỗi tầng chừng mười sảnh triển lãm. Phía đông, tây tàng cao nhất chia ra, phía tây là tranh màu nước, phía đông là tranh sơn đầu. Tầng hai là điêu khắc và triển lãm tác phẩm nghệ thuật.


      tầng trong đó có chỗ mở họp báo rồi tổ chức đấu giá hàng ngày ở đây. Như vậy có thể phục vụ triển lãm dây chuyền.


      Hôm nay Lâm Mễ Mễ ra ngoài sau thời gian nghỉ rất lâu, vốn hẹ thứ hai tới, biết ai cổ vũ mà thứ sau tới. gì mà sau khi xem xong buổi tối có thể ồn ào tiếp.


      định xem xong rồi trở về. muốn thức đêm hao tâm tốn sức.


      Triển lãm tranh khai mạc lúc 10h sáng. Rất nhiều người nổi tiếng trong giới văn hoá và giới chính trị tới, cắt băng khai mạc tất cả mọi người tản ra trong sảnh. bóng dáng trắng duyên dáng thoáng qua, kinh ngạc. kéo Lâm Mễ Mễ lại hỏi: “ ta rất giống Tống Ny. ta cũng tới à?”


      Đương nhiên Lâm Mễ Mễ quen Tống Ny, : “ ta làm việc ở đây, thấy cũng có gì lạ.”


      Trần Hiểu Sắt nghĩ tới chuyên ngành của Tống Ny là giám định thư hoạ, làm ở hội quán mỹ thuật Trung Quốc đúng là quá hợp. Có điều có thể công việc vừa là thể diện lại vừa an toàn. Gật đầu, hề lo lắng như vậy nữa.


      Lâm Mễ Mễ với : “Nếu hôm nay có gì bất ngờ xảy ra Tống Á cũng tới.”


      cười nhạt, với ấy: “ ta cũng có thể tới? biết ta đánh với Tống Ny xong chưa?” Theo phỏng đoán của ngày đó nhất định hai người đều bị tổn hại.


      Lâm Mễ Mễ hỏi: “Đánh nhau? Chuyện gì xảy ra vậy?”


      muốn phóng đại hoá vấn đề này lên, chuyển đề tài khác. Lâm Mễ Mễ đúng. Tống Á xuất trong phòng triển lãm tranh sơn dầu . ta điều chỉnh vị trí bức tranh trong đó. Những bức khác treo xong, chỉ còn ta vẫn chưa. thầm , đúng vậy, mấy ngày nay ta chỉ lo giam cầm mình, có thời gian tới xem những thứ này.


      “Tống Á!” Lâm Mễ Mễ chào hỏi ta. vội vàng che miệng ấy nhưng muộn.


      Tống Á ngoảnh lại, thấy bọn họ dừng việc treo tranh trong tay, dặn dò đơn giản những nhân viên bên cạnh, ra ngoài tìm bọn họ. Ánh mắt Tống Á mờ mịt mập mờ, nhìn đứng yên bất an chằm chằm.


      Lâm Mễ Mễ trêu ghẹo: “Đừng nhìn nữa, muộn rồi, người ta có chồng rồi.”


      Lúc này Tống Á mới thu hồi ánh mắt nhìn , mời hai người: “Nếu vào xem chút?”


      Lâm Mễ Mễ ôm lấy Trần Hiểu Sắt lúng túng vào phòng triển lãm của Tống Á. Những bức tranh này đều là tác phẩm gần đây, nhiều, gần như từng xem, hơn nữa bức ‘Manh nha’ được bày chính giữa sảnh triển lãm. thấy bức tranh này ngơ ngác sững sờ. Tống Á tới bên tai : “Vết thương của em còn phải thay thuốc. Xế chiều hôm nay để bác sĩ Trương tới thay thuốc .”


      : “ cần, lát nữa tôi tới bệnh viện, cần làm phiền .”


      Tống Á nhìn bụng , hỏi: “Hẳn là ta còn chưa biết?”


      giương mắt nhìn ta, mỉm cười, dắt Lâm Mễ Mễ ra ngoài. có phúc của , trông coi chính mình cho tốt là được rồi.


      bỗng còn hứng thú, muốn về nhưng Lâm Mễ Mễ lại : “Cậu bận gì, sao về sớm thế? Hơn nữa buổi tối chúng ta còn gặp mặt bạn học đấy. Nếu người đẹp mà cánh đàn ông bên kia giết mình mất.”


      Nghe xong lời Lâm Mễ Mễ, liền theo ấy tới khi bắt đầu đấu giá lúc 3h chiều. Quả những người bọn họ biết tới rất đông, náo nhiệt biết bao. Chỗ buổi đấu giá có phóng viên báo, tạp chí còn cả phóng viên truyền hình. hơi hưng phấn : “Xem ra trường chúng ta vẫn rất có tiền đồ. cuộc triển lãm tranh nho mà lại thu hút nhiều truyền thông như vậy.”


      Lâm Mễ Mễ càng thêm kiêu ngạo: “Đúng vậy, chiều nay xem giá trị giới nghệ thuật chúng ta , rất nhiều người thành danh bởi bức tranh đấy. Cậu còn nhớ Trương Lực học chúng ta ba khoá ? Năm ấy học năm 4 có thể bán bức tranh tới 30 vạn, giá tiền này còn vượt qua cả vài nhà văn nổi tiếng đó.”


      : “Đây chỉ là lông phượng vảy rồng (chỉ đồ quý hiếm). Phần lớn nhà nghệ thuật đều là vất vả và thanh cao.” Lúc lời này khỏi nghĩ tới những lời cha Tống Ny với Tống Á. Đúng là thương nhân thuần tuý.


      Lâm Mễ Mễ thở dài: “ biết hôm nay đồng chí Tống Á thu hoạch thế nào, có phải cũng có thể trận thành danh ? ta giấu tài rất nhiều năm nhỉ?”


      trả lời ấy.


      Tác phẩm rất nhiều, được lên sàn đấu giá toàn là những tác phẩm nổi tiếng tự đề cử của các hoạ sĩ. Thư hoạ theo cách phổ thông chính là đầu tư cổ phiếu, có con mắt tinh tường, chọn người trong ‘Phòng thành tích xuất sắc’ là chuyện vốn bốn lời. Biết đâu ngày nào đó nó có thể thay đổi cả đời bạn. Vì vậy ngày càng nhiều người lao vào hàng ngũ sưu tầm thư hoạ, nghệ thuật này thành ngành thương mại vô cùng nóng trong thời đại.


      Bởi vì nghệ thuật cũng như ngọc cổ Trung Quốc, rất khó dùng giá cả để đánh giá.


      Mấy hàng đầu chỗ bán đấu giá là nhà đầu tư. hoảng hốt nhìn bóng lưng phụ nữ rất quen thuộc nhưng dám xác định. Bởi vì người phụ nữ đó tóc dài, còn đeo kính râm to.


      Bây giờ thị trường thư hoạ rất đắt hàng, dùng hai tác phẩm vừa bán được của các thầy giáo đại học mỹ thuật Y mà , bức tranh Trung Quốc ‘Non sông vạn dặm’, bức tranh sơn dầu ‘Mẹ’ mà giá khởi điểm 30 vạn trở lên, giá cuối cùng cao hơn giá gốc gần 180 vạn.


      và Lâm Mễ Mễ dưới đàn kiềm chế được mà thổn thức: “Oa! Có hai bức tranh này cả đời cần làm.”


      Lâm Mễ Mễ lại : “Oa! Thầy Trương ly hôn với vợ rồi mà? Bà ấy muốn gả cho ông ấy.”


      Bức ‘Manh nha’ của Tống Á xếp thứ sáu. ta có thể có vị trí ở giữa các hoạ sĩ lão thành có thể là rất lợi hại. Bức tranh này vẽ rất đẹp. từng phê bình. cảm nhận được cuộc sống Tống Á từng ảm đạm bất đắc dĩ và đấu tranh biết bao qua bức tranh.


      Nhưng ta lại bức tranh này vẽ vì .


      Giá bắt đầu đương nhiên kém hơn những hoạ sĩ lão thành trước nhưng cũng rẻ hơn các hoạ sĩ thanh niên. Cuối cùng bức tranh này được ông cụ 50 tuổi mua với giá 32 vạn.


      Lâm Mễ Mễ vỗ tay khen ngợi: “Tống Á đúng là đơn giản.”


      Thấy bức tranh kia rơi vào tay người xa lạ, trong lòng trầm xuống, chẳng phải đây là ta ký tác vào tâm hồn sao? Chẳng lẽ bán nhàng như vậy? Phụ nữ lúc nào cũng như Marry Sue, đương nhiên cũng may mắn tránh khỏi.


      bức tranh được treo lên, là bức tranh sơn dầu thước ba nhân thước tám. Lúc xốc vải che lên kinh ngạc mà đứng lên.


      Các đàn của cũng trợn to hai mắt.


      Bởi vì nội dung bức tranh này lại là vẽ để trần nửa người.


      Nửa người dưới của trong tranh quây cái áo sơ mi nam, vừa hay che vị trí bí của . Cặp đùi đẹp bắt chéo cách mất tự nhiên, bàn chân ngọc khẽ nhón lên. Mái tóc đen người xoã ra trước ngực, phần đuôi tóc vừa hay che nhũ phong của . Nhũ phong bên kia nửa lộ, bên này lộ hết ra ngoài.


      Cơ thể đầy đặn trẻ trung tản ra hơi thở thanh xuân nồng đậm, gương mặt thiếu nữ cởi hết đỏ hồng, mắt tình như làn nước xuân tháng ba trôi, hơi mở đôi môi son như muốn điều gì đó. Còn cả nốt ruồi son mọc giữa lông mày vô cùng quyến rũ.


      Vị nghệ thuật gia già ngồi trước thấy tác phẩm này lại khóc. Ông đánh giá thế này: “Bức tranh này là câu chuyện xưa. Thiếu nữ trong tranh thầm mến tác giả bức tranh. Mà tác giả cũng tràn đầy tình ý say đắm với người trong bức tranh. Nó phác hoạ đoạn tình hồn nhiên vô cùng. bức tranh trong sáng.”


      “A? Ông Lưu, vậy ngài nên đặt tên cho bức tranh này là gì?”


      Nghệ thuật gia được gọi là ông Lưu cuời ha ha, : “Nếu là tôi đặt nó là Mối tình đầu.”


      chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức trong mắt ngập hơi nước. khóc.


      Đúng vậy, tên bức tranh đó là ‘Mối tình đầu’. tháng trước khi Tống Á tốt nghiệp vẽ bức tranh này trong căn phòng tồi tàn ta thuê. Lúc đó thường lén tới phòng vẽ của bọn Tống Á thuê xem họ vẽ tranh. Có đôi khi thấy nhin chằm chằm những người mẫu khoả thân tới sững sờ xuất thần, ánh mắt lẳng lặng thưởng thức rất chuyên chú và nghiêm túc.


      Lần nào ta cũng là người cuối cùng ra khỏi phòng vẽ. ra là ta hài lòng về tác phẩm của mình. lén xem những bức tranh của ta, thần thái giống. từng hỏi ta cảm giác khi nhìn những người mẫu khoả thân là gì? ta cuốn tóc , : “ có cảm giác.”


      vẫn bỏ nghi ngờ của mình, hỏi tiếp: “Nhưng mẫu nữ rất đẹp, meo meo lại lớn, mông cũng lớn, sao có cảm giác chứ?”


      Tống Á cười, cười tới mức thẳng eo nổi. ta ôm vào lòng, : “Chẳng lẽ dáng người ấy đẹp là phải có cảm giác?”


      : “Đương nhiên, nếu có đẹp trai cởi hết ra cho em vẽ nhất định em vẽ rất đẹp.”


      Tống Á há miệng cắn môi , : “Em dám!”


      lập tức đáp: “Đương nhiên dám. Chi bằng em làm người mẫu cho ? Chắc chắn vẽ rất đẹp, nhưng chỉ giới hạn ở phác thảo thôi, vẽ tranh hoàn thiện .”


      Tống Á mỉm cười nhìn , gì.


      Tống Á vẫn luôn hài lòng với tranh vẽ cơ thể của mình, vẽ rồi xé, cuối cùng nộp cho thầy giáo tác phẩm cực kỳ hài lòng. Thầy giáo thấy tranh ta vẽ : “Em chắc chắn là vẽ người mẫu đó à?”


      Tống Á trả lời thầy giáo: “Vâng.” Mỉm cười .


      Ngay đêm hôm đó, xuất trong căn phòng Tống Á thuê. nhìn ta, từ từ cởi áo mình ra, đưa mình tới trước mặt ta, : “Vẽ em !”


      Căn phòng mù mịt nóng ran, trái tim nóng hổi đập thình thịch, Tống Á đặt bút có tình, Trần Hiểu Sắt toàn thân đầy tình cảm, bọn họ bị lạc mất mình trong trời đất bé đầy tình .


      Tư thế lúc đầu của là loã thân nằm nhưng Tống Á lại đó phải là cảm giác ta muốn. ta phải bắt được thần thái đẹp nhất của để vẽ. ta quây áo sơ mi của mình quanh eo , che vị trí kia, cố gắng đạt ý nghĩa là che nửa mặt. Động tác rất đơn giản, chỉ cần nhìn mắt ta là được.


      Hai người yên lặng mà chỉ nhìn nhau, đồng tử lấp lánh bóng ngược của nhau, căn phòng vừa rất chân thực vừa rất huyền ảo, thương vô tận và quyến luyến….


      Sau đó Tống Á vội vàng mà lại dứt khoát chia tay với , bản phác thảo cuối cùng nhìn thấy. tìm ta, cầu xin ta, tất cả chỉ lấy được chế giễu của Tống Ny và lạnh lùng của ta.


      Tống Á à, từng tôi như thế, vậy mà lại làm tổn thương tôi.


      Có thể chuyện xưa được vẽ trong tranh quá duy mỹ, cũng có thể vì người mẫu trong tranh quá mê người, bức tranh đó lấy giá khởi điểm là 25 vạn. Giá này trong số tác phẩm của hoạ sĩ thanh niên xem như là ghi lại kỷ lục.


      Cạnh tranh rất quyết liệt, tăng lên gấp đôi rất nhanh, giá cả cuối cùng lại cao hơn tới trăm vạn. Tống Á xâm nhập vào ngũ hoạ sĩ hạng nhất Trung Quốc bằng bức tranh này.


      Đèn flash phía dưới chớp tắt, biết máy quay và máy ảnh từ đâu ra nhiều như vậy, đều rối rít chụp bức tranh kia. Có thể bởi vì nó tinh mỹ, cũng có thể bởi vì vị hoạ sĩ thiên tài ra đời.


      Lúc này, Tống Á nhanh chóng đẩy cửa vào, khuôn mặt buồn bã tràn đầy tức giận. ta lên đài chủ trì, với người chủ trì: “Xin lỗi, hai bức tranh này là hàng bán, là trợ lý cầm nhầm.”


      Sau đó bọc ‘Manh nha’ và ‘Mối tình đầu’ lại bằng gấm đen lần nữa.


      Hành động của ta dẫn tới trận thổn thức phía dưới. Rất nhiều người châu đầu ghé tai bắt đầu bàn luận về nguyên nhân.


      Chủ trì lễ phép hỏi: “Tổng giám đốc Tống, những bức này đấu giá xong, rút về hợp lý lắm.”


      Tống Á nổi giận, với người chủ trì: “ bán là bán, có gì hợp?” ta vừa ngẩng đầu đúng lúc chạm vào đôi mắt đờ đẫn của Trần Hiểu Sắt, nhất thời đau lòng xông lên đầu.


      “Chờ chút.” giọng nữ cao vút vang lên ở cửa.


      Tống Ny mặc bộ đồ màu trắng bước vào buổi đấu giá. ta cười lạnh, : “, nếu lấy ổn lắm đâu? Phải biết rằng những bức tranh này đổi chủ, thể lấy được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :