1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yên lặng làm bệnh nhân tâm thần - Huyền Nghi (53)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.2

      Vì thế đường trở về phòng bệnh, loại đồ bệnh nhân rộng rãi này khiến cảm thấy có chút kỳ cục. Mỗi lần có người ngang qua là đều cố gắng né tránh bọn họ, chờ bọn họ khuất rồi mới bước .

      sao, ở đây chẳng ai chú ý đến việc có mặc áo lót hay .” Trương Tiểu Hồng khẽ .

      Trần Tống Mạn định thần, nhìn những người hành lang rồi tự nhìn lại mình, hình như và bọn họ giống nhau lắm. Đúng rồi, là biểu cảm. Đa số những bệnh nhân đều có biểu cảm dại ra, Trần Tống Mạn muốn nỗ lực đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của bọn họ, nhưng sau đó lại phát rằng bản thân cơ bản làm họ phải để tâm. Người vừa ngang trẻ tuổi, đôi tay bị mảnh vải trói đằng sau lưng, y tá theo sau dẫn đường cho về phía trước. Mái tóc khô rối buộc túm thành đuôi ngựa, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào hư , Trần Tống Mạn liếc xem bảng tên trước ngực của .

      0952.

      Hơn nữa, mặc áo lót.

      Hẳn là bị bệnh tâm thần giống , rồi lại nhìn đến mảnh vải buộc chặt ở cổ tay, nó loang lổ vết máu khiến cho cảm thấy rùng mình. Đôi đồng tử đột nhiên co rút lại, sàn nhà đầy máu tươi, cha nằm bất động, người còn có nhát dao sâu. Trần Tống Mạn bỗng khựng lại chỗ.

      sao vậy?” Trương Tiểu Hồng thấy phản ứng kỳ lạ của lập tức hỏi han, hướng theo tầm mắt, Trương Tiểu Hồng mới thấy kia vừa bị thương, máu loang lổ cổ tay. Chị tức khắc ra hiệu cho y tá kia đưa bệnh nhân trẻ tuổi khuất mắt. Phải biết rằng, Trần Tống Mạn nhìn qua đúng là bình thường, nhưng tin bị tâm thần sớm truyền khắp làng ngõ dưới, tội phạm tâm thần giết người, tuy rằng được còng tay, nhưng khi phát bệnh cũng thể dễ dàng khống chế được.

      Trương Tiểu Hồng toàn thân đều căng thẳng, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm Trần Tống Mạn, tay phải sờ vào trong túi, chị sớm chuẩn bị kim tiêm, chỉ cần có hành động bất thường chị đâm ngay. Thế nhưng Trần Tống Mạn vẫn đứng chỗ, bàn tay nắm chặt, hề nhúc nhích. Qua mười phút sau, khi mồ hôi đổ đầy trán của Trương Tiểu Hồng, mới chậm rãi ngẩng đầu. Trương Tiểu Hồng vội vàng lùi về phía sau, trong tay nắm chắc kim tiêm.

      thôi.” Sắc mặt so với lúc nãy càng trắng bệch, ngay cả giọng cũng có chút suy yếu.

      vừa vừa bước , nhưng được hai bước phát Trương Tiểu Hồng theo bênh cạnh, quay đầu lại nhìn thấy chị ta vẫn đứng im tại chỗ.

      thôi nào.” Trần Tống Mạn lặp lại lần nữa.

      Trương Tiểu Hồng lúc này mới hoàn hồn, bước nhanh để đuổi kịp Trần Tống Mạn, tiếp tục đưa vào phòng bệnh, nhưng trong tay vẫn nắm chặt kim tiêm. trước, chi ta sau, trong đầu cả hai đều là mảnh hỗn loạn. Vừa nãy nhìn thấy máu, chợt nghĩ tới cha mình ngày đó cũng chết như thế, và phút giây bất chợt cảm thấy mình ổn định, suýt chút nữa kiềm chế nổi. Trần Tống Mạn lạnh gáy, chẳng lẽ thực bị tâm thần? Thứ cảm giác này quả rất giống với triệu chứng bệnh, đâm ra hoài nghi bản thân. Nếu bị tâm thần phải làm thế nào bây giờ? Nếu bản báo cáo kia là , nếu lời của Giang Uyển Chi cùng Trần Phinh Đình là , nếu cha bị giết

      , có khả năng đó! Trần Tống Mạn cố sức lắc cho những ý nghĩ tiêu cực ấy rơi ra ngoài.

      “1204, đến!” Trương Tiểu Hồng nhìn danh sách tay rồi xoay người lại gọi .

      Phía sau ai đáp trả. Trương Hiểu Hồng quay đầu, phát Trần Tống Mạn đứng ngẩn người, càng biết suy nghĩ điều gì. Cũng may chứng tâm thần kích động ở thời điểm bình thường đều là như vậy, ánh mắt chỉ dại ra, rằng, Trương Tiểu Hồng mới cảm thấy an tâm. Chị tới, đẩy . bước lên, chị ta mở cửa và theo vào phòng bệnh cùng. Trần Tống Mạn quan sát chung quanh, phát phòng này quả có đề hai chữ “Kim cương.” Nội thất sang trọng, còn có cả TV, so với phòng bệnh tập thể tốt hơn rất nhiều, , phòng bệnh VIP và phòng thường khác nhau trời vực. Nhìn chiếc giường đơn trống trải, cố đè nén cảm xúc trầm mặc xuống, Trần Tống Mạn đột nhiên biết mình là người may mắn, nếu làm sao được ở phòng ốc như thế này.

      Nhưng mà…

      “Ở đây chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ?” hỏi, ngốc, nhìn là biết phòng được tu sửa, mà kẻ tu sửa chính là kẻ có tiền có của.

      Trương Tiểu Hồng đau đầu trả lời: “Thực ra bệnh nhân phòng này đưa trước tiền cọc mười năm, ta ở đây hơn năm năm, hai ngày trước vừa được người nhà đón về, tiền cũng cần lấy. Vừa khéo nhập viện, vì thế bệnh viện quyết định cho căn phòng kim cương luôn.”

      Dứt câu, chị ta tặc lưỡi: “ quá may mắn rồi.”

      Lại là may mắn của kẻ tâm thần, Trần Tống Mạn nhếch môi cười, chẳng biết ở viện tâm thần Trương Tiểu Hồng lại có gì hâm mộ?
      Phong Vũ Yên, laula, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.1

      Trần Tống Mạn đeo còng tay bước vào phòng, cuối cùng cũng đặt mông ngồi xuống giường. mông bỗng có cảm giác đau nhức, theo bản năng muốn sờ vào nó, lại phát cổ tay bị còng từ bao giờ, là chết tiệt mà!

      “Sao giường này cứng như vậy?” Trần Tống Mạn cau mày hỏi.

      Trương Tiểu Hồng nhìn cái, sau đó giở drap giường lên, bên dưới tấm drap là miếng ván gỗ dày lên trong mắt , còn tưởng là mình say.

      như thế nào cũng là bệnh nhân, tuy rằng giường thông dụng thoải mái, nhưng dù sao nơi này cũng là bệnh viện.” Trương Tiểu Hồng chỉ vào các loại thiết bị buộc chặt ở giường, nội tâm thoáng có chút tà ác.

      Chị ta tiếp tục : “Bình thường lúc có việc gì, có thể hoạt động ở trong phòng, cũng có thể ra ngoài. Đương nhiên, lúc ra khỏi phòng tôi phụ trách theo , bảo vệ an toàn.”

      quản tôi lúc trong phòng à?” Trần Tống Mạn lại hỏi.

      “Nơi này đều có chuông, nếu có việc cứ nhấn chuông tìm tôi.” Trương Tiểu Hồng trỏ vào chuông, “ nghỉ ngơi nhé, nửa giờ sau tôi đến gọi dùng cơm.”

      xong, chị xoay người bước ra ngoài, chưa bị Trần Tống Mạn gọi giật lại: “Này y tá, cánh cửa kia…”

      Trương Tiểu Hồng sửng sốt chút, lập tức giải thích: “Ở bệnh viện cho phép bệnh nhân tùy ý đóng cửa phòng, tuy rằng đây là phòng VIP, nhưng cửa vẫn phải mở. yên tâm , các bệnh nhân khác thân thiện lắm, gây nguy hiểm cho đâu.”

      Trần Tống Mạn đành phải gật đầu.

      Thấy bóng lưng Trương Tiểu Hồng biến mất ở cửa đường vòng, Trần Tống Mạn cũng bắt đầu xem xét căn phòng, quả nhiên cái gì cũng có. Cuối cùng đành chấp nhận ngồi tấm ván gỗ, nhìn hoàn cảnh chung quanh lạ lẫm của bản thân. Sau đó ôm gối cuộn mình ở đầu giường. Đây là lần đầu tiên tới bệnh viện tâm thần, biết còn muốn ngu ngốc bao lâu. Theo như lúc tỉnh lại đến nay, bên cạnh đều có người trông chừng, tại y tá líu ríu mất, mới ý thức được ra chỉ còn mỗi mình.

      nên làm cái gì đây?

      với , nên làm gì bây giờ?

      Trần Tống Mạn vùi đầu vào gối, nhàng nhắm mắt lại.

      “Hi, đẹp!” Ngoài cửa vang lên giọng nam ngả ngớn, đem Trần Tống Mạn kéo khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

      ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh, đó là gã đàn ông mặc đồ bệnh nhân đứng dựa vào cửa chính, tóc nhuộm đỏ rực rỡ như ngọn lửa, bên tai trái thậm chí còn đeo cả khuyên tai kim cương sáng ngời. Hóa ra cũng là bệnh nhân giống . Nhìn vào ngực ta, thấy dãy số 0968, chắc cũng vừa mới nhập viện thôi. Tuy nhiên… gã đàn ông này phải cao chừng 1m8, làn da trắng nõn, mắt sâu, mũi cao thẳng tắp, chính xác là con lai.

      dám tin, bệnh viện tâm thần lại có kẻ đẹp trai như vậy. Trần Tống Mạn đánh giá tên đàn ông trước mắt, cũng đành thuận nước đẩy thuyền, giơ tay vẫy vẫy “hi” với .

      ta thủng thỉnh bước vào, e dè ngồi xuống cạnh , đôi mày hơi chao lại: “Em mới tới à?”

      Trần Tống Mạn gật đầu.

      “Xin tự giới thiệu nha, là Abel.” Abel hất mái tóc đỏ, ánh mặt trời phản xạ chiếu vào suýt chút nữa làm kẻ thiếu ngủ như bị lóa cả đôi mắt.

      Trần Tống Mạn đáp lời: “Em là Amanda, người mới.” Trương Tiểu Hồng lúc nãy có căn dặn, bệnh viện tâm thần kiêng kị nhất chính là hỏi người khác mắc bệnh gì, bởi vì trong đó đa số bộ phận cũng chẳng biết mình có bệnh. Nếu biết bản thân là bệnh nhân, hơn phân nửa, hoặc nhiều hoặc ít bị kích động, nhỡ bị ai hỏi trúng đề tài này điên tiết tấn công họ. Cho nên cũng ta vì bệnh gì mà vào đây, đương nhiên, càng bệnh tình của mình cho ta nghe.

      Abel nghe vậy hơi híp mắt, bàn tay trắng nõn lướt mặt : “ đẹp, thành gì hết vậy?”

      Sống lưng Trần Tống Mạn chợt lạnh.

      “Vừa rồi có xem trộm báo cáo của em, ràng em tên là Trần Tống Mạn.” Khóe mắt rũ xuống, tỏ vẻ thương tâm, “ thành tâm muốn biết, nhưng sao em lại lòng trả lời? đau lòng lắm đó.”

      Trần Tống Mạn có biểu cảm gì, điềm tĩnh giải thích: “Tên của em là Trần Tống Mạn, cơ mà tên tiếng là Amanda.”

      Nhìn biểu cảm bình thản của , Abel quả nhiên là tin sái cổ.

      “Thế còn ? Tên của là Abel, vậy tên tiếng Trung sao?” Trần Tống Mạn vờ hỏi.

      Abel lộ ra dáng vẻ khó hiểu. cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc : “ nha, tên là Abel, có tên tiếng Trung. Người ta chưa đặt tên tiếng Trung cho .”

      “Người ta?”

      Trần Tống Mạn suy đoán, hẳn là ba hoặc mẹ rồi.

      Hai người ngồi ở trong phòng tán gẫu đủ thứ chuyện. biết thông tin về ta tương đối nhiều, hơn nữa Abel là kẻ hiếu động nên ít nhất cũng khiến tâm trạng của tốt lên nhiều lắm.

      @Cỏ May: cám ơn ủng hộ của bạn, mình cố gắng hoàn thành nó sớm.

      Chương 4.2

      “Thế này nha,” Abel oai phong , “lát nữa hai chúng mình cùng ngồi ăn cơm chịu ?”

      Trần Tống mạn gật đầu.

      Abel hưng phấn vỗ tay: “Vậy về cầu nguyện , lát em sang rủ .” chỉ chỉ vào tường, “phòng ở cạnh phòng em đó.”

      cầu nguyện gì thế?” Trần Tống Mạn tò mò.

      Abel lấy trong túi áo ra cây thánh giá hình chữ thập, hướng về phía huơ huơ: “ là giáo đồ Cơ Đốc.” Sau đó nhanh chóng bỏ lại vào túi.

      gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Sau khi Abel rời khỏi phòng, đột nhiên chợt nhớ vậy là mình tìm được người bạn mới, ờ vì là bệnh nhân tâm thần cho nên cứ gọi là bạn cùng phòng . Chính suy nghĩ của khiến cảm thấy rất buồn cười.

      Lúc Trương Tiểu Hồng gọi ăn cơm, thừa dịp đem mặt mũi rửa sạch, lại còn đưa tay cào cào mái tóc chơ đỡ rối. Trong phòng bệnh có gương, cũng có thủy tinh, tránh để bệnh nhân dùng những vật nguy hiểm này tấn công người khác hoặc làm tổn hại bản thân, vì vậy đành phải đứng ở hành lang nhìn qua nhìn lại cửa kính, cuối cùng vỗ vỗ mặt hai cái, ừm, tạm ổn rồi.

      “1204!” Là giọng của Trương Tiểu Hồng.

      Trần Tống Mạn quay đầu, nhìn về phía chị ta: “ sao còn đứng ở đây, ăn cơm?” Chị ta cặp tay muốn đưa , nhưng lại bị thoáng từ chối chút. Trương Tiểu Hồng dò xét nhìn .

      Trần Tống Mạn chỉ chỉ vào cửa phòng bên cạnh: “Cái người tên Abel muốn cùng tôi ăn cơm.”

      Dứt lời, thấy sắc mặt Trương Tiểu Hồng có phần kỳ lạ, có linh cảm tốt nên buộc miệng hỏi: “Sao vậy? Có phải tôi nên đồng ý với ta?”

      Trương Tiểu Hồng lắc đầu: “, chúng tôi còn khuyến khích bệnh nhân trao đổi trò chuyện lẫn nhau nữa là, tuy nhiên…” Vẻ mặt chị ta lên ràng “ biết phải làm sao”, cuối cùng đành đẩy đẩy Trần Tống Mạn, “ xem rồi biết.”

      Trần Tống Mạn cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó chuyển hướng về căn phòng kia, cửa phòng vẫn mở rộng như cũ. ghé vào nhìn, chỉ thấy Abel ngồi giường đưa lưng về phía mình, chẳng biết suy nghĩ cái gì.

      “Cộc, cộc.”

      lễ phép gõ cửa chút, Abel nghe thanh liền ngoảnh đầu lại, trong tay vẫn nắm chặt cây thánh giá chữ thập.

      “Có phải em quấy rầy cầu nguyện hay ?” Trần Tống Mạn ngượng ngùng , “chính là y tá bảo em ăn cơm, vừa nãy bảo nếu …”

      “Tôi mới có cầu nguyện!” Abel thiếu kiên nhẫn phẩy tay, đứng dậy đến phía , thánh giá quẳng bừa giường bệnh.

      đột nhiên cảm thấy người này và Abel có phần giống nhau. Nếu Abel là chàng điển trai rạng rỡ như ánh dương, Abel của tại chính là tên đàn ông kiêu ngạo, ngay cả dáng vẻ cũng trở nên khí phách rất nhiều. Là tâm trạng tốt sao, chợt nghĩ như vậy.

      Abel đứng thẳng, cao nhìn xuống Trần Tống Mạn: “Amanda phải ? Tôi nhớ được .”

      Gương mặt tràn đầy vạch đen, chẳng lẽ mới gặp nhau lại quên nhau chứ? Hay ta bị chứng mất trí nhớ, cho nên lúc nhớ lúc ? miên man nghĩ ngợi.

      “Đừng lằng nhằng.” Abel lạnh lùng mở miệng, “tôi phải là Abel, biết chưa?”

      Trần Tống Mạn đâm ra sửng sốt, ta bị tâm thần phân liệt à?

      “Tôi là Augus.” Ánh mắt ta nhìn đăm đăm, “chúng ta ăn cơm thôi.”

      Hai người cùng song song ở hành lang, trước mặt là dòng người khá đông, bọn họ đều khoác áo bệnh nhân, xem ra là giờ ăn tập thể. Y ta bên cạnh quan sát và Augus, sau đó nhìn quanh bốn phía.

      “Augus!” Trần Tống Mạn đột nhiên thầm.

      Augus quay đầu nhìn cái: “Muốn gì?”

      nhàng cười: “Là thần tình .”

      Đôi mắt của Augus trở nên ôn hòa hơn: “ biết thần thoại Kell à?” Khó khăn lắm mới nghe được chất giọng cảm xúc từ ta, “tôi cho rằng người Trung Quốc đều chỉ biết thần thoại Hi Lạp và thoại Bắc Âu thôi, ầy, ngu xuẩn quá!”

      Trần Tống Mạn tiếp lời : “Tôi đại học ngôn ngữ Trung.” nghiêng đầu nhìn Abel… à , nhìn Augus, “ là hậu duệ của Kell?”

      Augus theo đoàn người tiến bước: “Cha tôi là người Ireland.”

      ngẩng mặt ngắm Augus, cũng là tóc đỏ, cũng là khuyên tai, cũng là gương mặt quen thuộc, nhưng tính cách kẻ hoàn toàn khác. So với gã đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo này kỳ thực vẫn thích Abel hoạt bát kia hơn.

      Trải qua vài phút, gì thêm, Augus lại càng chủ đông bắt chuyện cho nên giữa hai người cực kỳ yên tĩnh. Hơn nữa chỉ hai người bọn họ yên tĩnh, mà chính là mọi người đều yên tĩnh. Đa số đều cắm cúi đường của mình, đắm chìm trong thế giới của bản thân, chẳng biết nghĩ gì, hoặc có lẽ cái gì cũng nghĩ, thế mà hết thảy đều mực im lặng.

      yên tĩnh có chút lạ lùng. Nhưng tựa hồ rất bình thường.

      Cách đó xa, có nghe thấy tiếng y tá cao gọng tán gẫu, nội dung chỉ là những mẩu chuyện tầm phào. Nghe xong, còn bật cười khẽ. Lúc hồi phục tinh thần nhìn về phía chung quanh chỉ phát mọi người vẫn như cũ, có chút phản ứng, dường như đối với thanh bên ngoài chẳng còn cảm giác nữa. Họ tiếp tục cúi đầu bước . Chẳng lẽ đây mới là bệnh nhân tâm thần ?

      nghi ngờ bản thân về sau cũng giống bọn họ, trở nên ngây dại, lầm lũi, và cả thế giới ngoài kia… quay lại được hay ?

      Chính cũng biết đáp án.

      cúi đầu nhìn mũi chân mình, giày bị thay bằng dép lê thống nhất theo quy định bệnh viện, dép có dãy số 1204. tại phải Trần Tống Mạn, mà là bệnh nhân 1204 ở bệnh viện T. Khẽ hít sâu hơi, chợt hiểu mình nên làm cái gì.
      Chương 5 - tặng Cỏ May <3

      Trần Tống Mạn theo sau đoàn người, cầm bát chờ phát cơm. Trông thấy có bàn trống nên toan ngồi xuống chờ bị Augus kéo lấy cánh tay.

      “Huh?” Trần Tống Mạn dùng ánh mắt dò hỏi.

      ngờ Augus căn bản chẳng chú ý, vì thế trao đổi ánh mắt thất bại. đành phải nhìn ngó xung quanh, lúc này mới phát tất cả mọi người đều cầm bát đứng ở trước bàn, ai ngồi xuống. Nay có chỗ đứng ở đây cũng xem như là may mắn, ánh mắt lóe lên cảm kích với Augus. Tuy rằng cảm kích, nhưng mà trong mắt ràng có tia cười nhạo.

      kẻ lộn xộn. Trần Tống Mạn bắt đầu nhớ đến Abel.

      Đứng hơn mười giây, sau khi mọi người đều được phát cơm, bác y tá nữ tới đứng giữa, hẳn là y tá trưởng, gõ kẻng trong tay “keng keng”. Nghe thấy thanh, ai nấy mới lục đục ngồi vào bàn. Cả cũng ngoại lệ. Trước mặt là bát nhựa và đũa gỗ, thức ăn đơn giản, còn có nửa quả trứng luộc và phần thịt biết là thịt gì. Nhưng cũng rảnh rỗi nghĩ ngợi nhiều, chỉ im lặng ăn cơm. tại đói đến nỗi ngực sắp dán vào lưng, mặc kệ thức ăn có gì với nó chính là sơn hào hải vị. ăn rất khỏe, thậm chí còn có chút lười biếng, nuốt luôn mà cần nhai.

      “A!” Trần Tống Mạn đặt bát rỗng lên bàn, cảm thán tiếng, biết có thể xin thêm cơm ở đâu?

      dám trực tiếp hỏi y tá, đành phải quay đầu nhìn sang Augus, lại phát ta cầm chiếc đũa, trợn mắt há mồm ngó chòng chọc , thức ăn trong bát cơm căn bản còn chưa động qua.

      “Em… nhịn đói mấy ngày rồi?!” Augus vô cùng sửng sốt.

      “Ba bốn ngày chưa ăn, tôi cũng nhớ.” Trần Tống Mạn lén lút quan sát xung quanh, bốn phía người ta đều ăn tập trung ăn uống, cũng ai có ý muốn thêm cơm. hỏi, “ là Abel?”

      Abel gật đầu, dùng đũa xới xới bát cơm: “Đương nhiên, phải là ai?” Rồi ta chỉ chỉ cái thùng gỗ to đằng kia, “em có thể xếp hàng xin thêm cơm.”

      Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm cái thùng gỗ, hai mắt tỏa sáng. đứng dậy, đem bát sang bên kia. Tuy rằng thùng cơm xa nhưng cũng phải qua vài cái bàn dài, bọn người bàn vẫn chưa ăn xong. Hơi ngượng nghịu bới ít cơm, lúc ngang qua vô tình khiến vài kẻ chú ý. Ánh mắt ngây dại nhìn chút cảm xúc khiến chợt thấy toàn thân có vô số rắn độc bò ngang. bị bọn họ nhìn như vậy, hai chân chợt bủn rủn. Này, này, bọn họ chính là bệnh nhân tâm thần đấy…

      Trần Tống Mạn bèn bước nhanh hơn, muốn nhanh qua bọn họ nhưng ông trời trêu ngươi, vì quá gấp gáp nên bị trượt chân ngã. phải đo đất sàn nhà lạnh băng như tưởng tượng, vì ngã sấp lên người khác, và rồi người đó ngoảnh mặt lại xem .

      “Xin lỗi, xin lỗi!” Trần Tống Mạn vội vàng đứng dậy cầm chiếc bát trong tay, cúi đầu xin lỗi.

      Y tá thấy bị ngã nên cũng vội vàng bước tới. Người đàn bà bị va phải vẫn cảm xúc, ngay cả động tác cũng có. Bà ta lạnh lùng liếc nhìn , sau đó tiếp tục nhìn xuống, cuối cùng ánh mắt có phần kích động. cũng nhìn theo, ra cánh tay lúc nãy bị ngã trầy mảng, tuy đau nhưng có ít máu chảy ra. Quan sát người đàn bà trước mặt mình, phát biểu cảm bà ta trở nên hung hãn, trong mắt đầy tàn nhẫn. Trần Tống Mạn còn chưa kịp định thần bị người đằng sau túm chặt lấy tay khiến bị đau, mà dưới chân cũng có chút bất ổn. Đột nhiên người đàn bà kia giơ nanh múa vuốt, nhằm phía mà đánh. Hai tay quơ quào, rất giống Mai Siêu Phong.

      Khi định thần lại nhận ra người vừa kéo về sau là Trương Tiểu Hồng. Lúc này, chị ta đối phó với bệnh nhân tâm thần, vài y tá khác cũng chạy như bay đến, giữ chặt tay chân người đàn bà điên. Bà ta dường như muốn sống nữa, cứ hướng đến mà đá, mà đòi cào xé. nhìn quanh vòng, phát những bệnh nhân vẫn ngồi tại chỗ ăn cơm, có vài người bị thanh ồn ào làm cho chú ý, nhưng rồi họ chẳng buồn phản ứng, tiếp tục cúi đầu im lặng.

      Đây chính là bệnh viện tâm thần.

      Trần Tống Mạn nhìn cánh tay bị xướt của mình, nén đau thả tay áo xuống, sợ bệnh nhân khác trông thấy lại nổi điên khó mà ngăn chặn. Căn thời gian chuẩn xác, Trương Tiểu Hồng lấy ống tiêm trong túi ra, chút do dự tiêm vào cánh tay của người đàn bà, sau đó bà ta dân dần yên tĩnh, rồi rơi vào trạng thái hôn mê. Y tá trưởng bên phục vụ các bệnh nhân khác ăn cơm, bên dùng bộ đàm gọi cho vài nam y tá, đưa người đàn bà vừa phát cuồng này lên xe đẩy ra ngoài. Đâu vào đấy hết, lúc này y tá trưởng mới phát sắc mặt trắng bệch của Trần Tống Mạn, nấp sau lưng Trương Tiểu Hồng. Bà cau mày, ánh mắt nhìn vết thương tay , ra lệnh: “Tiểu Hồng, đưa con bé vào phòng y tế.”

      Tiểu Hồng gật gật đầu, quay lại bảo Trần Tống Mạn: “ theo tôi.”

      Trần Tống Mạn theo sau Trương Tiểu Hồng, còn ngoảnh lại nhìn Abel ngồi cách đó xa. ngẩn người, cũng hướng về phía . Lặng lẽ giấu cảm giác chua xót trong lòng, ngoan ngoãn theo Trương Tiểu Hồng rời khỏi căn tin.

      đó, vừa nãy rất nguy hiểm!” Ra khỏi cửa căn tin, Trương Tiểu Hồng nhịn được , “may mắn là bị bà ta cào, nếu tiêu luôn gương mặt.”

      Trần Tống Mạn nhớ tới bệnh nhân kia, bỗng thấy rùng mình, “ừ, chị Hồng, vẫn là nhờ có chị!” Mặt hơi ửng hồng chút.

      “Là tôi nhờ đúng hơn. May mắn có phát bệnh, nếu cuồng lên giống bà ta tôi cũng bó tay chịu trói.”

      Trần Tống Mạn nhất thời nghẹn giọng. quên mình cũng là bệnh nhân tâm thần, cúi đầu, trầm mặc .

      “Vừa rồi cũng thấy mà, bà ta gầy ốm, bệnh nghiêm trọng lắm rồi.” Trương Tiểu Hồng giảng đạo, “lần trước cũng vào đây thời gian nhưng được người nhà đón ra viện, kết quả ở nhà con dâu giết gà, bất cẩn để bà ta thấy, vậy là lại điên lên.”

      Chị lắc đầu tiếp: “Bà ta đánh con dâu bị thương, tỉnh lại cái gì cũng quên sạch, cuối cùng lại bị đưa vào đây.”

      Điều này phải giống mình ư? Trần Tống Mạn nhíu mày, chẳng lẽ và bà ta giống nhau, chính giết chết cha, nhưng vì có bệnh nên quên mất? lại nghĩ ngợi mông lung.

      “Người nhà bà ta đưa tiền cho lãnh đạo bệnh viện, bảo cần điều trị.”

      “Tại sao cần điều trị?” chợt hỏi.

      “Chính là chịu hết xiết.” Trương Tiểu Hồng nhún nhún vai, “ , cơ thể bà ta cũng suy yếu, cho dù có điều trị cũng dứt, nên họ bỏ mặc luôn.”

      Trần Tống Mạn nghe xong có cảm xúc gì. Tình người ấm lạnh, tuy rằng sống chưa sỏi đời, nhưng ở phương diện này có thể hiểu rất . Người nhà sao chứ, nếu phải ở chung nhà, còn biết mình có người nhà.

      Trong nháy mắt, phòng y tế ở ngay trước mặt, Trương Tiểu Hồng lên tiếng: “ vào , bác sĩ ở trong xử lý vết thương của .”

      Trần Tống Mạn ngoan ngoãn gõ cửa, bên trong vang lên thanh “mời vào”, mới đẩy cửa bước vào. Liếc mắt thấy cái biển trực ban đề tên: Giang Hành.

      Hừ.

      Ở trong phòng, Giang Hành xem quyển sách tiếng dày, thấy đến mới nhàng đóng sách, tháo mắt kính xuống.

      “1204, chưa bao giờ để người khác bớt lo lắng.” Vừa thấy mặt, công kích .
      Trần Tống Mạn kéo ghế ngồi, liếc : “Đúng vậy, tôi có nằm mơ cũng muốn phòng tôi đối diện phòng , như thế mỗi ngày tôi đều được nhìn thấy .”

      “Ăn no rồi phải ? Xem ra chỉ số thông minh của nằm ở khoản ăn, chỉ cần ăn no mồm mép cũng lanh lợi ít.” Giang Hành vừa vừa kéo ghế xoay của đến gần , sau đó nhàng xắn tay áo .

      “Sao tay cong như vậy, xương cốt chẳng đẹp tí nào.” Giang Hành tuy miệng châm chọc nhưng động tác cũng rất nhàng, cẩn thận.

      nắm cánh tay , kéo sang trái, rồi lại kéo sang phải. nhìn mà trong lòng có chút cáu gắt. Cái tên ác ôn này, lông mi đen và dài như thế!

      Ngắm nghía lát, Giang Hành đứng dậy, lấy trong ngăn kéo ra ống tim, còn có băng gạc: “Tiêm cho mũi nhé?”

      Trần Tống Mạn hỏi: “Tiêm ở đâu?”

      Giang Hành mặt cảm xúc: “Tiêm ở mông.”

      “Quên !”

      “Đúng rồi!” Trần Tống Mạn đột nhiên sực nhớ chuyện, gương mặt trở nên nghiêm túc: “ có phải là vị bác sĩ họ Giang xác nhận tôi bị tâm thần ?”

      Giang Hành khử trùng miệng vết thương, nghe thấy câu hỏi thỉ ngẩng đầu nhìn cái, thản nhiên đáp: “Ờ.”

      Trần Tống Mạn càng gấp gáp: “Tôi có phải là bệnh nhân tâm thần hay , ?” chỉ muốn biết, có giết cha hay , điều đó rất quan trọng.

      Giang Hành bình tĩnh ngắm , khóe môi khẽ nhếch: “Vậy mong mình có hay ?” đem bông gòn quẳng vào sọt rác, tựa người vào ghế cách nhàn nhã.
      Phong Vũ Yên, laula, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.1

      “Tôi đương nhiên hi vọng…” Trần Tống Mạn thốt ra, đột ngột ý thức được cái gì liền im lặng.

      Nếu bị bệnh tâm thần, rất có thể nửa đời còn lại phải ở trong này. chứng dưới thế lực của mẹ kế kia, bước chân ra khỏi cửa phòng bệnh cũng là điều thể. khẽ cắn môi dưới. Người này… Trần Tống Mạn ngẩng đầu nhìn Giang Hành, ta tại cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc cánh tay . Người này vì sao lại hỏi như vậy?

      “Thắc mắc vì sao tôi hỏi làm gì, lo cho bản thân còn tốt hơn đó.” Giang Hành tháo còng tay của ra, sau đó dùng băng gạc quấn vào vết thương, “nếu muốn biết có phải bệnh tâm thần hay , tôi chỉ có thể với rằng bản báo cáo xét nghiệm kia là .”

      Trần Tống Mạn nhíu mày: “Nếu là vì sao tôi ấn tượng tí nào về nó?”

      “Lúc cha tìm đến chúng tôi, ông ấy cầu chúng tôi kiểm tra tâm lý , nhưng điều kiện tiên quyết là gây xáo trộn cuộc sống thường nhật của .” vừa , vừa vững vàng tiến hành động tác, “ cách khác, kiểm tra tâm lý là chúng tôi quan sát cuộc sống để làm báo cáo đấy.”

      “Hơn nữa có hành vi phạm tội, lại tổng hợp thêm vào báo cáo nữa.” Giang Hành thắt nơ con bướm tay Trần Tống Mạn, rồi ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt thâm thúy, “có gì muốn hỏi tiếp ?”

      Trần Tống Mạn trầm mặc nửa ngày, khẽ cắn môi : “Các dựa vào cái gì mà phán tôi bệnh tâm thần? Tôi đồng ý vì bình thường tôi làm điều gì kích động cả!”

      “Ok!” Giang Hành vươn tay xoay ghế về vị trí cũ, “ tin mình có bệnh, ừm, chúng ta làm thí nghiệm đơn giản.”

      Giang Hàng lấy trong túi áo ra chiếc bút, ấn nút, Trần Tống Mạn đối diện màn hình to màu trắng đột ngột đứng dậy. Giang Hành nhìn cái.

      màn hình đột nhiên xuất cảnh tượng máu chảy đầm đìa. Người đàn ông trung niên nằm giường, trước ngực có ba nhát dao – cảnh tưởng này... Đầu óc đột nhiên trống rỗng. Sau đó, giống như hoạt hình, sắc máu càng ngày càng loang rộng ra trông rất quỷ quái. chợt rùng mình, nhớ lại buổi sáng hôm ấy, cha mình nằm chết sàn nhà…

      Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm những hình ảnh kia, rất nhiều suy nghĩ hỗn độn trong đầu. siết chặt ống quần, mu bàn tay nổi lên cả gân xanh. Ánh mắt ngày càng điên cuồng, gió lốc quét qua đáy mắt, biểu cảm cũng trở nên cẳng thẳng. thanh rất khẽ của kim loại rơi xuống, Trần Tống Mạn khôi phục tia lý trí.

      đau đầu kịch liệt, ngã người vào ghế. Đợi đến khi khôi phục hoàn toàn, mới biết tình huống trước mắt, bàn đồ đạc lộn xộn, Giang Hành đứng cách xa, mặt ta còn có vết thương. Màn hình cũng trắng như cũ. Mà chính lại nắm cái ống tiêm, châm còn có ít máu đỏ.

      ràng, suy sụp, ra là vậy, ra có chứng tâm thần! Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm vào ống tiêm trong tay, thẳng đến khi bình tĩnh trở lại có cảm giác như vừa bị ai hắt chậu nước đá lên người. Nếu bị tâm thần, tay càng siết chặt châm đồng, như vậy cha của chẳng lẽ…

      Trần Tống Mạn đột nhiên thấy cả thế giới của bản thân đều mảng hỗn loạn. là bệnh nhân tâm thần sao? phát điên vào tối đó, giết cha mình nhưng hề biết, rồi bị đưa vào bệnh viện này? Tựa hồ là chuỗi việc đầy logic. Thế còn giãy dụa cái gì? Nghi ngờ cái gì chứ? hết thảy đều mở ra trước mắt, máu chảy đầm đìa càng ngừng nhắc nhở rằng hại chết cha mình, rằng hủy diệt cuộc đời mình. Tay chậm rãi buông lỏng, ống tiêm rơi mặt đất, ánh nhìn đầy u ám. Dường như mọi thứ là đống tro tàn.

      “1204.” Giang Hành gọi , nhưng trả lời.

      “Trần Tống Mạn!” Giang Hành kéo ghế dựa vừa bị đá ra xa trở về, ngồi đối diện với , “tôi là bác sĩ khoa tâm thần, biết ý tứ chút à?”

      Trần Tống Mạn im lặng, đôi mắt vẫn tối tăm như cũ. biết vì sao nhìn vào ánh mắt này, trong lòng Giang Hành có tia kỳ quái. nhặt ống tiêm vứt vào sọt rác, sau đó xoay người : “Tôi là bác sĩ, tôi có thể chẩn đoán được có bệnh hay .”

      Trần Tống Mạn như chợt sáng tỏ điều gì, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Giang Hành.

      “Nhưng tôi phải thẩm phán, còn đắc tội với thẩm phán.” Giang Hành vừa vừa bắt lấy cổ tay của kiểm tra mạch.

      Sương mù chỉ xuất lần, Trần Tống Mạn có phần thanh tỉnh. Đúng vậy, tại chỉ biết mình có bệnh, nhưng án mạng ngày đó kết quả thế nào vẫn có cách chứng thực. Tuy rằng khả năng rất lớn, nhưng khi cha còn sống, người thương nhất là ông, cho nên chuyện này…
      Chương 6.2

      “Vì sao làm như vậy?” Trần Tống Mạn nhìn về phía Giang Hành, ánh mắt có chút phức tạp, “ và cha tôi có mối quan hệ thế nào?”

      Giang Hành nhún nhún vai: “ cho biết, quan hệ gì cũng có, chỉ là tôi chịu trách nhiệm với bản báo cáo quan sát của thôi. Về mặt khác, đề cập đến lĩnh vực chuyên môn của tôi, bảo lấy chỉ số thông minh ra suy nghĩ hẳn là cũng nghĩ ra.”

      Trần Tống Mạn chau mày.

      “Xem trọng bằng tôi xem trọng con cún canh cửa.” Giang Hành châm chọc , “ít nhất nó cũng làm mặt tôi tóe máu.”

      Ánh mắt chuyển sang vết thương của Giang Hành, gương mặt đẹp đẽ cắt ngang đường màu đỏ, , trông ta như vậy càng cuốn hút gấp nhiều lần. Trời ạ, chắc chắn điên rồi! Trần Tống Mạn quay đầu, giọng đanh lại: “Vừa rồi làm khó quá.”

      Giang Hành cười khẽ tiếng, đứng dậy đến trước gương, đưa cho Trần Tống Mạn chiếc áo blouse trắng. lấy trong ngăn tủ ra vài thứ thuốc.

      “Nếu vẫn là tôi…” Trần Tống Mạn vội vàng đứng dậy, vươn tay về phía Giang Hành. Đột nhiên nhìn còng tay cổ tay chói lọi, nó tựa như mũi tên cắm vào đầu gối .

      Ngượng ngùng rụt tay về, đứng bên im lặng nhìn Giang Hành tự xử lý vết thương. Miệng vết thương lớn, chỉ chốc Giang Hành xử lý xong. đem thuốc bỏ vào ngăn tủ, xoay người nhìn xem Trần Tống Mạn nghĩ gì.

      “Ngày mai tôi đem thuốc đến phòng , cần lại đâu.” Giang Hành chỉ chỉ cánh tay của .

      Trần Tống Mạn ừ tiếng, sau đó quay gót toan bỏ .

      Giang Hành đứng khoanh tay : “ với tôi ở phòng bệnh kia, là muốn tôi có thể tìm sao?” (Thứ lỗi, câu này A Li hiểu lắm.)

      Trần Tống Mạn nghe vậy, ngoảnh mặt cười với Giang Hành: “Xem ra bác sĩ Giang đối với mũi cún của mình tin tưởng sao. Tôi ở phòng kim cương số ba, các người vẫn gọi như vậy mà?”

      sai.” Giang Hành nhếch ánh mắt, gật đầu.

      Trần Tống Mạn nữa, lắc lắc mái tóc dài bước ra khỏi phòng khám, trước khi khỏi còn nghe ta cười khẽ: “Thiện ý nhắc nhở , vừa nãy phát bệnh, tôi nhìn thấy hết rồi.”

      Bóng lưng Trần Tống Mạn đơ tại chỗ. Mẹ kiếp, quên mình mặc áo lót! Mỗi ngày đều mặc áo lót, chân trần tới lui, chẳng biết còn bao nhiêu tên biến thái muốn thừa nước đục thả câu đây?!

      Trở về phòng bệnh là tám giờ đêm, bệnh viện tắt đèn là mười giờ, cách khác, Trần Tống Mạn còn hai giờ để hoạt động. Bệnh nhân ở đây cũng khá phong phú, biết vẽ tranh, biết đọc sách, hoặc ngồi tán gẫu linh tinh. Ban nãy Trương Tiểu Hồng với đối diện phòng bé đặc biệt thích vẽ tranh, nếu ngay thời điểm phát bệnh có thể tìm bé để tâm . Nhưng mà lúc về phòng, thấy phòng Abel cửa mở toang, thầm nghĩ nên qua “báo cáo” cho Abel thấy vẫn bình an. Vì thế Trần Tống Mạn nhìn mình qua thủy tinh sửa sang lại mái tóc rối, đứng trước cửa gõ hai cái.

      Abel buồn ngủ bước ra, tựa người khung cửa, ánh mắt có phần mơ màng.

      “Amanda, rốt cuộc cũng thấy em, quả nhiên giống như nó , em chính là xinh đẹp.” Abel hất mái tóc đỏ, ánh mắt đột nhiên tỏa sáng.

      “Ơ… là…?” Biểu cảm Trần Tống Mạn có chút xấu hổ.

      Abel vui vẻ ôm lấy cánh tay , đem kéo vào trong: “Lần đầu gặp mặt, chị là Cora.”

      “Cora?” Trần Tống Mạn thử hỏi, “chị là… phụ nữ à?”

      Cora vô cùng phấn khởi đáp: “Đúng vậy, chị là chị của Angus.”

      Trần Tống Mạn nhìn Cora, biểu cảm phong phú, tính tình vui vẻ, lại nghĩ đến người buổi chiều nhìn thấy, căn bản là kẻ lạnh nhạt, nhất thời nhận ra tâm thần phân liệt cũng rất thần kỳ.

      “Hai chúng tôi có giống nhau nào?” Cora nháy nháy mắt với Trần Tống Mạn, “em nhất định nghĩ tới việc thằng em suốt ngày lầm lầm lì lì của chị lại khen em đẹp đâu. Em trai chị dáng vẻ điển trai, tính cách ngoài lạnh trong nóng, tuy rằng mặt nó hơi lạnh lùng nhưng tuyệt đối là đàn ông tốt. Thế nào, em có muốn lo lắng cho nó hay ? ~”

      Lo lắng gì chứ? Về sau cùng ba người dị thường sinh hoạt cùng nhau, hơn nữa ba người đều là người, đúng là bệnh viện tâm thần. Trần Tống Mạn ngẫm nghĩ đều cảm thấy mọi thứ ở đây rất khủng bố!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.1

      Cora chau đôi mày: “Em có hứng thú làm em dâu của chị ?”

      Khóe môi Trần Tống Mạn cười cười.

      “Em yên tâm , vào thời điểm hai đứa quấn quít, chị xuất đâu.” Cora hướng đến Trần Tống mạn chớp mắt vài cái, “ người chồng tài giỏi, cộng thêm chị dâu xuất sắc, thời điểm vui còn có thể đổi người, chuyện phiếm giải tỏa tâm , có phải em thấy rất là hay ?”

      Trần Tống Mạn cảm thấy Cora đúng lắm, nhưng vẫn vô lực để phản bác.

      “A!” Cora nhìn khuỷu tay , “cánh tay em là ai băng bó?”

      “Bác sĩ Giang.” Trần Tống Mạn ngồi giường, chút để ý ngồi đùa nghịch với con thú nhồi bông.

      “Bác sĩ Giang!” Ánh mắt Cora trở nên lấp lánh, “chính là cái kẻ cao ráo, điển trai, hơn nữa còn rất hài hước?” Chị ta đem thân thể cọ cọ vào Trần Tống Mạn, “chị thích lắm nha!”

      Hài hước? Chị xác định chúng ta nhìn thấy là cùng người sao? Trần Tống Mạn nhớ lại sắc mặt u của , nhịn được mà khịt mũi.

      “Thế nào, em thích í sao?” Cora trông rất vui, “chị biết em thích mẫu người giống thằng em của chị, vừa vặn em thích bác sĩ Giang, sau này bốn chúng ta họp mặt sinh hoạt chung có mâu thuẫn gì hết.”

      “Chờ .” Trần Tống Mạn cắt ngang lời của Cora, “cái gì là bốn chúng ta sinh hoạt cùng nhau?”

      Cora đếm đếm đầu ngón tay: “Chị và bác sĩ Giang, em và Augus, như vậy tốt lắm, chị cần lo em cướp mất người tình trong lòng chị.”

      Điên rồi, kẻ này điên rồi! Trần Tống Mạn muốn chạy trốn quách cho xong. Nhưng mà, trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ kỳ quái: “Này Cora.” giả vờ như tùy ý mở miệng hỏi, “chị biết Abel là ai ?”

      “Abel?” Cora lặp lại cái tên này, ngẫm nghĩ hồi cuối cùng lắc đầu, “ biết, bộ nổi tiếng lắm hả?”

      xong chị ta ngượng ngùng ưỡn ẹo: “Chị bình thường hay xem tin tức, mà em trai lại ưa, nếu chị hỏi thử em trai?”

      cần, cần!” Trần Tống Mạn vội vàng xua tay, “do em lúc trước có người bạn, nhìn chị có cảm giác giống cậu ấy.”

      Trần Tống Mạn đối với tâm thần phân liệt cũng rất hứng thú, chính là do nghiên cứu về loại bệnh này nên cũng chẳng hiểu biết nhiều. Abel, Augus, Cora, xuất ba người, càng chắc sau này phát sinh thêm ai nữa . Vạn nhất sai cái gì khiến cho bệnh nhân càng hỗn loạn nhân cách phải làm sao chứ? Vì thế quyết định vẫn nên thành là tốt nhất.

      Cũng may Cora chú ý lời của , cũng chẳng biết giờ phút này Trần Tống Mạn suy nghĩ cái gì.

      “0968, đến giờ uống thuốc nào!” Y tá đẩy xe tiến vào, xe có vài túi giấy đều được đánh số màu đen. Y tá chọn số “0968” mở bao ra, đưa cho Cora.

      Cora vừa thấy trước mặt thuốc viên hồng trắng nhăn nhó : “Chị đây rất ghét uống thuốc, để cho Augus uống .”

      xong đợi Trần Tống Mạn phản ứng, chớp nhoáng biến thành biểu cảm khác, đặc thù sở hữu mặt lạnh và ánh mắt lạnh nhạt. Tốc độ này cũng quá nhanh . Tuy biểu cảm biến hóa, nhưng liền lúc có thể thay đổi nhanh như vậy khiến khỏi gật gù tán thưởng.

      Augus nhìn thuốc, trong ánh mắt lóe lên tia bất đắc dĩ, sau đó cầm cốc nước, trước ánh nhìn của Trần Tống Mạn và y tá, đem thuốc nuốt vào miệng. Y tá lấy trước túi áo ra que y tế. Augus ngoan ngoãn hé miệng, để que gỗ kiểm tới kiểm lui, đương nhiên vẻ mặt có biểu cảm gì. Xác định toàn bộ thuốc uống, y tá mới yên tâm thu hồi que gỗ, ném nó vào sọt rác.

      Trước khi , y tá còn với Trần Tống Mạn: “1204, cũng nên về phòng uống thuốc .”

      Trần Tống Mạn thành gật đầu. Y tá ra cửa, mới giọng : “Cái chị y tá lạnh lùng kia, nên thân thiết.”

      Người bên cạnh im lặng đáp. Trần Tống Mạn quay đầu nhìn mới nhớ ra đó là Augus.

      Augus nhìn chằm chằm vào cửa, thẳng đến khi y tá biến mất ở phòng bệnh, mới lấy dưới gối ra cốc nhựa, sau đó vươn hai ngón tay cào cổ họng mình. Trần Tống Mạn suýt chút kinh hô thành tiếng, lại bị Augus lườm cái im bặt. trận nôn khan đè nén qua , Augus bình thản đem cốc nhựa đổ thuốc vào bồn cầu, rửa sạch nó, lại đặt dưới gối.

      Toàn bộ quá trình đều rất lưu loát, giống như từng làm qua rất nhiều lần.

      “À…” Trần Tống Mạn chợt hỏi, “ uống thuốc sao?”

      Augus lạnh lùng : “Uống thuốc gì chứ, nếu muốn bản thân giống bọn người trong này tốt nhất mỗi ngày ăn uống theo lời dặn bác sĩ .”

      Trần Tống Mạn nghe ra lời của có phần châm chọc, liền cẩn thận hỏi: “Thuốc này có vấn đề à?”

      “Loại này càng uống càng ngu, tốt nhất cũng ít uống.” Augus nhìn chằm chằm sọt rác, điềm nhiên đáp lời.

      Trần Tống Mạn ràng ý tứ của lắm.

      “Đúng rồi!” Augus chợt liếc sang , ánh mắt dừng người mà là nhìn vào con gấu bông luôn ôm trong ngực nãy giờ.

      “A…” Trần Tống Mạn ngượng ngùng buông gấu ra, lại còn chỉnh sửa hai lỗ tai gấu bị nắm đến xù lông loạn xạ, “Cái này của Cora nhỉ? nhìn ra chị lại thích gấu bông.”

      Augus mặt cảm xúc: “Con gấu là đồ chơi của tôi.”

      Trần Tống Mạn câm nín.

      @phamloan1991: lâu quá mới thấy bạn hihi. Cám ơn các bạn nhé. Càng dịch càng hiểu cuộc sống của bệnh nhân là như thế nào.

      Chương 7.2

      Sau khi trở về phòng, Trương Tiểu Hồng ở trong phòng chờ , tay còn cầm bao thuốc, chẳng khác gì gói của Augus. chậm rì rì qua, nhận lấy nó, rồi lại chậm rì rì mở ra.

      “Sao vậy? Ủ rũ thế?” Trương Tiểu Hồng trêu ghẹo .

      Trần Tống Mạn nhìn những viên thuốc trước mặt, so với Augus ít hơn, chỉ có hai viên thôi. “Thuốc này có tác dụng gì?” hỏi.

      Trương Tiểu Hồng nghĩ nghĩ: “Hai viên hẳn là kháng lại chứng bệnh, thuận tiện giúp khống chế cảm xúc, dễ dàng bị kích động.” Chị ta đưa cốc nước đến trước mặt cho , “ có thể hỏi trực tiếp bác sĩ Giang, thuốc này là do bác sĩ kê đấy, tìm lúc nào cũng được.”

      “Tôi tìm ta làm gì.” Trần Tống Mạn thầm, rồi lấy thuốc uống sạch.

      Trương Tiểu Hồng cho là đúng: “ có thể tìm bác sĩ tán gẫu. Bệnh nhân nơi này có nhiều người cũng tán gẫu với bác sĩ Giang. Tuy rằng hứng khởi lắm nhưng đại đa số bệnh nhân chỉ cần nhìn thấy gương mặt điển trai kìa thỏa mãn rồi.” Chị vừa vừa chỉ vào phòng bên cạnh, “thằng nhóc bên kia cực thích bác sĩ Giang.”

      Trần Tống Mạn nhớ tới bộ dạng dê xồm của Cora khi đến Giang Hành, nhịn được liền sởn cả gai ốc.

      “Tốt lắm.” Trương Tiểu Hồng dọn dẹp vài thứ linh tinh, hướng về chiếc giường: “ ngủ , sáng ngày mai tôi đến gọi . Có việc rung chuông là được.”

      Chị xoay người ra khỏi phòng, sau đó khoát tay biết ấn ở chỗ nào, cửa sắt theo phía bên phải đột nhiên xuất , từ từ khép lại.

      Trần Tống Mạn qua, hai tay cầm lấy song sắt, nhìn ra thấy hai lan can hẹp. Phía bên ngoài còn có y tá trực ban, lại rơi vào trầm mặc. Chẳng phải cảnh tượng này giống nhà giam y như đúc sao? Vốn suy nghĩ vì sao mình được đãi ngộ tốt như vậy, ràng là tội phạm giết người mà lại có thể ở phòng VIP, nhưng luôn cảm thấy nơi này có chút thích hợp. Cuối cùng khi song sắt hạ xuống, cảm thấy nó quá là hợp lý rồi.

      buông tay, xoay người đến trước cửa sổ, chấp nhận số phận mà ngã phịch lên giường. ràng chỉ mới ở ngày, vậy mà cứ ngỡ năm. Hoàn cảnh lạ lẫm, người lạ, chung quanh đều biết được bọn họ bệnh gì, vừa mới chẳng biết làm sao, tại chỉ còn mỗi nằm ở giường, nhất thời rối rắm.

      Sau lưng là tấm phản cứng rắn, Trần Tống Mạn xê dịch tí, ôi, đau nhức xương cốt. đến đau, chịu được mà sờ sờ cổ tay mình, giơ lên giữa trung đối chiếu với ánh sáng bên ngoài hắt vào, vòng hồng ngấn ràng hằn nơi da thịt, chỉ động cũng đau. Lúc ngủ được tháo còng tay.

      Trần Tống Mạn nhắm mắt, trong đầu như vừa trải qua kiếp nạn, gà bay chó sủa. Từ hôm nay trở , phải mình. thân nhân, bè bạn, chỉ có mình . Tại bệnh viện tâm thần này, điều có thể làm là duy trì lý trí của bản thân, mau chóng xuất viện, như vậy có có cơ hội biết mình có hại cha hay . Nếu

      Trần Tống Mạn hít sâu hơi, nếu là giết, chủ động gánh vác mọi hậu quả. Chỉ là tại phải sống tốt, mang theo phần sinh mệnh của cha, cố gắng sống sót.

      Buổi sáng sáu giờ rưỡi, Trần Tống Mạn bị Trương Tiểu Hồng đánh thức. Rửa mặt xong, theo dòng người lảo đảo ra ngoài. Vốn tưởng rằng ăn sáng, nhưng kết quả là bị đưa ra bãi đất trống trong bệnh viện. Mọi người ở tổ y tá đều tản ra khoảng cách nhất định, Trần Tống Mạn cũng theo, trước và sau đều cách nhau mét.

      ngẩng mặt nhìn về phía trước đoàn người vận áo bệnh nhân giống nhau, thầm cảm thán ra bệnh viện tâm thần cũng ít người, giản lược mà tính cũng chỉ có trăm.

      nhạc nổi lên, y tá trưởng bắt đầu nhảy dựng lên, chung quanh bệnh nhân cũng nhấc tay nhấc chân, học theo bộ dáng của y tá trưởng xoay trái xoay phải. ra là thể dục buổi sáng. Trần Tống Mạn nhìn thoáng qua cách đó xa lắm, ở phía trước là Abel, mái tóc đỏ lắc lư theo gió, tư thế vô cùng chuẩn mực. Vì vậy cũng làm giống bọn họ. Vừa duỗi tay ra, đứng ở bên trái bệnh nhân hơi nghiêng người, kịp rụt tay nên đánh cái vào vai của nó. Bệnh nhân quay sang nhìn , biểu cảm rất quái dị. Trần Tống Mạn nhất thời sợ tới mức tim nhảy ra ngoài.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.1

      Trần Tống Mạn thấy ánh mắt kia, lập tức theo bản năng sờ sờ cánh tay còn bị thương của mình, lui về sau bước, nhìn về phía thằng bé đối diện.

      0826, xem ra ở đây cũng lâu rồi.

      có phần căng thẳng, chút cũng dám lơ đễnh. Mỗi động tác của thằng bé đều bị thu hết vào tầm mắt. Thằng bé thần bí nhìn cái, sau đó đưa tay chỉ lên trời: “Chị biết là, mặt trời rất đẹp sao?”

      Trần Tống Mạn: “?”

      Nó nhìn , nghiêng nghiêng đầu cười: “Chị thấy em rất giống mặt trời à?”

      Trần Tống Mạn từ đầu đến chân đánh giá chút về thằng bé này. Mặt mũi sáng sủa, tuổi còn , chính là học sinh trung học, tóc dài, mái phủ cả chân mày. Có lẽ là do nhiễm bệnh mà làn da trắng bệch bình thường lắm.

      “Ừ.” Trần Tống Mạn biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể gật đầu.

      “Giống cái mốc xì!” Thằng bé bỗng chốc giận tím mặt, “em còn nghĩ chị biết đến em. Hừ!”

      Sau đó quay mặt chỗ khác thèm ngó nữa. Trần Tống Mạn đứng sững sờ tại chỗ, dở khóc dở cười. quan sát thằng bé, lại quan sát mặt trời đầu, cẩn thận hỏi: “ giống hả em?”

      Thằng bé chẳng buồn để ý đến . Ba à, thế giới này con xem hiểu!

      Tập thể dục buổi sáng, ăn điểm tâm xong, Trần Tống Mạn lảo đảo trở về phòng mình, ôm chân giường ngồi xem TV. phát bệnh viện tâm thần đãi ngộ đối với bệnh nhân cũng tệ lắm, ít nhất còn được tùy tiện bật TV. trỏ vào cốc nước đằng kia, với người bên cạnh: “Cora, giúp em lấy cốc nước .”

      Cora chăm chú đan len, mắt cũng nhếch: “Tự lấy, chị bận rồi.”

      Trần Tống Mạn mặt đầy vạch đen, tự thân vận động xuống giường lấy nước rồi lại trèo lên giường. Lúc nãy xem TV, Cora từ ngoài vào đặt mông ngồi cạnh, vui vẻ rằng chị ta học đan len, mấy người khác quan tâm chị ta, vất vả lắm mới có người tán gẫu cùng, cuối cùng bản thân cũng có thể học hỏi ở . Trần Tống Mạn tỏ ra tiếc nuối, bản thân cũng biết đan áo len nên nhanh chóng cúi đầu. Tuy rằng biết đan áo len nhưng khăn choàng cổ vẫn biết chút ít, vì thế lại nhanh chóng ngẩng đầu. Từ đó hai thiếu nữ [ là hai thiếu nữ à?] vai kề vai ngồi xếp bằng giường, kẻ xem TV, kẻ cầm áo len đan tới đan lui.

      Trần Tống Mạn có phần nghi hoặc: “Chiếc móc đan có vẻ nguy hiểm, vì sao y tá để chị đem theo bên người vậy?”

      “Bởi vì chị tăng động đó em à!” Cora càng lúc càng đan nhanh, “lại chị ở trong này vài năm, bác sĩ y tá ai mà chị quen mặt chứ!”

      Biểu cảm Cora thực kiêu ngạo. Sau đó là trầm mặc đáng kể. Thấy Trần Tống Mạn chăm chú nhìn mình, Cora rốt cuộc nhịn được hét lên: “Ừ, chị gạt em. Cây móc là do chị ép Augus dùng mỹ nam kế lừa bé y tá đem tới, mỗi ngày chỉ được đan nửa giờ, vừa lòng em chưa?”

      Cora tức giận tựa vào tường, thèm đối diện với Trần Tống Mạn.

      Trần Tống Mạn ha ha cười, nhìn mớ lộn xộn trong tay Cora, chỉ trỏ: “Em bảo chị đây, đan phải thế này, phải là như vậy như vậy…”

      “Phải đó?” Cora vừa rồi biểu cảm kỳ quái, nhưng rồi đôi mắt sáng lên, líu ríu thảo luận.

      lúc hai thiếu nữ cùng nghiên cứu nữ công gia chánh, ngoài cửa đột nhiên vang lên vài tiếng gõ. Trần Tống Mạn và Cora đồng thời ngẩng đầu nhìn ra ngoài, phát đó là Trương Tiểu Hồng.

      “1204, người nhà tới thăm, mau ra gặp mặt .” Chị ta .

      Người nhà? Trần Tống Mạn sửng sốt.

      Khi còn ở nhà, thân thuộc nhất với chỉ có cha . tại cha mất, mẹ kế và em kế còn vội vàng chia năm xẻ bảy gia sản của cha, thế nào lại còn có hứng tới thăm ? Trần Tống Mạn cau mày theo chân Trương Tiểu Hồng, hướng phòng khách lầu hai bước đến. Chưa đến cửa chính, nghe giọng nữ lanh lảnh vang lên: “Bác sĩ, là biết đùa! Ha ha ha!”

      Cười muốn buồn nôn!

      Trần Tống Mạn nhếch môi, cần thấy, nghe thanh biết, đó là em bé đáng tựa đóa sen tinh khiết giữa ao thu. hiểu, đời này, cũng chỉ còn đôi mẹ con tự xưng người thân đến thăm , nhất định là có chuyện tốt lành. Hít sâu hơi, Trần Tống Mạn nhấc chân bước vào trong.

      Chương 8.2

      Giang Uyển Chi và Trần Phinh Đình mặc quần là áo lụa ngồi sofa, đối diện với Giang Hành mặc blouse trắng. Giang Hành đặt ngón tay ở đầu gối, thong thả gõ , lấy lý giải của ta mất dần tính kiên nhẫn. Thấy Trần Tống Mạn vào, Giang Uyển Chi lập tức quét từ xuống dưới đánh giá loạt, cuối cùng bắt gặp cổ tay bị còng, trong ánh mắt bèn lóe lên tia khoái chí.

      “Tiểu Mạn, vài ngày gặp, con gầy nhiều.” Giang Uyển Chi đứng dậy, nhiệt tình nghênh đón.

      Trần Tống Mạn lùi về sau bước, lạnh nhạt đáp: “Thực xin lỗi, tôi nhớ lầm tôi với bà chẳng có quan hệ gì, đừng tùy tiện gọi tôi thân thiết như vậy, bà Giang.”

      nhếch môi đầy khinh bỉ: “Hơn nữa mẹ tôi mất từ mười mấy năm trước, nhìn tuổi của bà, hẳn là phải mẹ tôi chuyển thế chứ?”

      Biểu cảm Giang Uyển Chi cứng đờ gương mặt, bà ta thu tay lại, tao nhã ngẩng đầu: “Con xem con, mới vài hôm, giống như hai người khác vậy. Trước kia sáng sủa, lanh lợi cỡ nào. Thế mà bây giờ…”

      “Đó là bởi vì tôi bị tâm thần!” Trần Tống Mạn mỉm cười , “còn nữa bà Giang, mời bà đừng tỏ ra thân cận với tôi quá, nhỡ mà tôi phát bệnh đánh bà chết tại đây biết phải làm sao?”

      “Đủ!” Ngồi ghế sofa, Trần Phinh Đình đứng dậy đến bên cạnh Giang Uyển Chi, giọng điệu đầy tức giận : “Trần Tống Mạn, chị dám dùng thái độ xấc xược chuyện với mẹ tôi? Chị hại chết ba, chúng tôi trách chị, còn vào thăm nom chị, vậy là chị lại giẫm lên tình cảm gia đình mà chúng tôi dành cho chị ư?”

      “Tình cảm?” Trần Tống Mạn nghiêng đầu, “ phải mê tín chứ bệnh nhân tâm thần như tôi nghe chẳng hiểu tôi và các người có quan hệ gì, là người dưng cả mà.”

      Ánh mắt rất vô tội: “Người ta thường bảo người dưng nước lã là như này ấy hả?” liếc mắt xem Giang Hành ung dung coi kịch, đột nhiên cất cao giọng, “ đúng bác sĩ Giang?”

      Trong nháy mắt cả ba người đều nhìn Giang Hành.

      Giang Hành nghe được ý tứ của , khóe miệng khẽ nhếch: “Lời này sai.”

      Dứt câu, Giang Uyển Chi cùng Trần Phinh Đình sắc mặt đều thay đổi.

      “Cơ mà..” Biểu cảm Giang Hành trở nên hơi đơn, “Trần Tống Mạn, cũng thực vô tình đấy.”

      Cuối cùng chẳng hiểu nổi câu cảm thán của ta, tình cảm sâu nặng, khắng khít bên nhau làm cho người khác ngờ ngợ bọn họ có gì đó mờ ám lắm.

      Trần Phinh Đình lộ ra vẻ khinh bỉ: “Chị thủ đoạn!”

      Trần Tống Mạn cười lơ đãng: “Đúng rồi, chị đáng gờm lắm, vừa vào đây hai hôm thông đồng với chàng bác sĩ đẹp trai, so với người nào đó ăn vận tỉ mĩ ngồi đàn dương cầm cũng có kém cạnh đâu hả em?”

      Ánh mắt nhìn về Trần Phinh Đình: “Ôi trời, kiểu tóc này ắt hẳn tốn công nhiều lắm, em chịu đầu tư thế? Người khác đánh chết cũng tin quý họ Trần chuẩn bị thân đẹp đẽ lại thăm bệnh nhân ở viện tâm thần đâu.”

      “Chị!” Trần Phinh Đình vừa muốn vặt lại, bị Giang Uyển Chi đè xuống.

      “Tiểu Mạn, kỳ cha con qua đời hai ngày, mẹ và em rất đau lòng.” Giang Uyển Chi bày ra bộ dáng thành khẩn, “mẹ tức giận lắm, bình thường cha con thương con khôn xiết, làm sao con có thể giết ông ấy được!”

      Trần Tống Mạn khoanh tay trước ngược, luôn mồm cười nhạo châm chọc bà ta: “Diễn tốt lắm, qua cảnh hai .”

      Giang Uyển Chi nhăn đôi mày: “Lúc nãy bác sĩ Giang bệnh tình của con cho mẹ nghe, mẹ biết con phải cố ý mưu sát cha, chính con cũng biết mình làm gì phải con?”

      “Mẹ còn biết con ở phòng VIP, đãi ngộ rất tốt, hơn nữa tiền mà cha con từ trước gửi ở ngân hàng cho con…”

      “Ờ, tôi hiểu ý bà.” Trần Tống Mạn phì cười, “có phải cha để lại tài sản cho hai mẹ con bà đấy phỏng?”

      đoán phát trúng luôn. Lập tức lại lắc đầu, phủ định ý nghĩ của bản thân: “Hình như có gì đó sai sai, nếu cho các người tiền, làm sao các người mua được cây piano đắt đỏ chứ?” Ánh mắt Trần Tống Mạn quét vòng gương mặt hai mẹ con, lạnh lùng tiếp lời, “chắc là cha có viết di chúc, bên trong có phần tài sản của tôi, đúng ?”

      Giang Uyển Chi phản ứng gì, nhưng Trần Phinh Đình sắc mặt hơi trắng bệch. Bị ta đoán trúng, là có đủ khoa trương giả tạo.

      Trần Tống Mạn gật gật đầu: “Hai mẹ con bà cái gì cũng biết, chỉ là biết xấu hổ.”

      Giang Uyển Chi lúc này cũng nhịn được: “Mẹ đến tìm con phải để đòi tiền, chính con cũng biết tình huống tại căn bản thích hợp giữ lại nhiều tiền bên người, chẳng bằng đưa mẹ, mẹ giúp con giữ nó.”

      “Ha ha.” Trần Tống Mạn trào phúng hỏi, “đầu óc bà có bệnh vậy? Nghe qua cứ như kể chuyện cổ tích ấy.”

      Sắc mặt Trần Phinh Đình sa sầm: “Chị mới có bệnh đấy! Nếu bệnh cũng bị tống vào đây.”

      Trần Tống Mạn cười cười: “Chính xác.” Ra vẻ bừng tỉnh việc, “em nhắc chị cũng quên khuấy chị còn bệnh tâm thần!”

      huơ huơ còng tay: “Quý này cẩn thận tí, tuy rằng bị còng tay nhưng đánh thành vấn đề đâu.”

      Trần Phinh Đình chợt nhớ tới bộ dáng của ở phiên tòa xét xử, chính mình có phần bỡ ngỡ.

      Hít sâu hơi, : “Về sau đừng đến tìm tôi, phải biết rằng tôi cố gắng khống chế bản thân, chẳng hay may phát bệnh, hai người chạy cũng muộn.”

      Hổ gầm nó tưởng là con mèo vằn chắc?!

      Nghe xong lời của Trần Tống Mạn, Giang Uyển Chi đứng tại chỗ nhúc nhích nhưng cũng phải có ý rời khỏi đây: “Hừ, tao cũng tin con nhóc gầy đét như mày có thể làm gì được tao.”

      Ánh mắt Giang Uyển Chi nhìn tựa rắn rết, khiến cả người có chút thoải mái.

      “Xấu xí, cử chỉ thô tục, có nuôi dạy, thế giới này cũng chỉ có người cha giàu có của mày mới xem mày là bảo bối.” Giang Uyển Chi khinh thường .

      “Bà vừa phun ra gì đấy?” Trần Tống Mạn nheo mắt.

      “Là ông già giàu có của mày.” Giang Uyển Chi thấy kế hoạch dụ dỗ thành, liền toạt móng heo, “mày và ông già đều là kẻ nhát gan vô dụng, lúc trước nếu phải vì tiền của ông ta, ai mà thèm lấy gã chồng vừa già vừa béo chứ?”

      Bà ta sờ sờ túi xách hàng hiệu rồi than thở: “Sớm biết tài sản chia cho bọn tao, có nằm mơ cũng đừng hòng tao làm vợ.”

      Những lời này như đinh đâm vào tai Trần Tống Mạn, đột nhiên ngứa tay ngứa chân. Đây là ả đàn bà mà cha thương , đây là ả đàn bà mạnh mẽ phản đối nên rước về nhà, đây là ả đàn bà vừa cha mà giờ cha mất lại nghĩ đến tiền tài. rất muốn đánh người, nhưng lại thể.

      Tuy rằng có cách, nhưng là bệnh nhân tâm thần mà? Giờ này phát bệnh hẳn là thành vấn đề đúng ? Nghĩ đến đây, Trần Tống Mạn nắm chặt tay, dùng hết sức hướng tới trước mặt Giang Uyển Chi để đánh bà ta…
      Phong Vũ Yên, laula, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :