1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp (98/316)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41. Kinh tâm! Thư Tuyết Ngọc xuất viện

      Edit: Be Yours

      Chiều hôm sau, Bùi Chư Thành gọi Bùi Nguyên Ca đến Đồng Trạch viện, nhắc tới hôn của Tử Uyển.

      Bùi Nguyên Ca cúi đầu suy nghĩ hồi rồi nghiêm túc hỏi: "Phụ thân, có phải tối qua Ca nhi ra đón người chậm trễ, nên người tức giận phải ?"

      Bùi Chư Thành hiểu: "Sao con lại vậy?"

      "Nếu như phải phụ thân giận con, vì sao cho con chút mặt mũi như vậy?" Bùi Nguyên Ca ủy khuất:"Tối hôm trước người vừa , mọi chuyện sau này của Tĩnh Xu trai đều do con làm chủ. Hơn nữa, tân nha hoàn vào Tĩnh Xu trai mới được hai ngày, người tính hôn cho Tử Uyển. Về sau chúng nha hoàn sao có thể tin phục?" Nàng vừa xong, nước mắt như hạt ngọc trai cuồn cuồn tuôn rơi.

      Bùi Chư Thành ngẩn ra, giật mình đồng thời cũng cảm thấy hổ thẹn.

      Mặc dù ông mở miệng để Ca nhi chưởng quản Tĩnh Xu trai, nhưng nàng mới mười ba tuổi, khó tránh khỏi làm người khác cảm thấy phục. Lúc này phải nên giúp nàng lập uy mới đúng, ông ở phía sau lại nhúng tay vào hôn của Tử Uyển. Trong mắt hạ nhân, chẳng phải tự rằng lời lúc trước của mình chỉ là hư thôi sao? Ông có chút vui nhìn Chương Vân, áy náy : "Là phụ thân sơ ý, nên nhúng tay vào việc này. Ca nhi đừng giận phụ thân được ?"

      Bùi Nguyên Ca nín khóc, mỉm cười: "Quên , phụ thân là nam tử hán, phải làm đại , việc này sao cẩn thận giống nữ tử được? Nhưng mà, chỉ lần này thôi, lần sau phụ thân còn như vậy, con để ý người nữa!"

      Chương Vân bên cạnh thầm cắn răng, lời này quá tru tâm! (ý chỉ kể tội lỗi ra mà giết )

      Cái gì mà nam tử hán phải làm đại , cẩn thận giống nữ tử? Mặt ngoài là giải vây cho lão gia, thực tế là chĩa mũi nhọn về phía bà. Dù sao, chủ ý hôn phối cho Tử Uyển vốn của bà nghĩ ra. Trong lòng lão gia, bà là nữ nhân tỉ mỉ biết quan tâm, bị mấy câu của Bùi Nguyên Ca giễu cợt, lão gia nghĩ thế nào? Trong lòng bà ta vừa lo vừa giận, từ đầu tới cuối đề cập tới Chương Vân – tên bà nửa câu, cũng làm nảy sinh nghi ngờ trong lòng lão gia. Thủ đoạn của tiểu tiện nhân này thực ác độc!

      Hai cha con tán gẫu thêm vài câu, Bùi Nguyên Ca liền cáo từ rời .

      Cửa vừa đóng lại, thấy Chương Vân chủ động quỳ xuống xin tội, Bùi Nguyên Ca mỉm cười, Chương Vân quả nhiên bị nàng kích động đánh mất tỉnh táo. Nếu là trước kia, bà ta nóng vội đưa ra việc này như vậy? biết lần này bà ta giải thích thế nào? Vô tình? Nhưng mấy ngày qua, cái “vô tình” của bà ta có vẻ hơi nhiều, dù phụ thân tin nhưng cũng ngày càng thất vọng về bà ta. Mà phụ thân càng thất vọng, bà ta lại càng nóng vội, càng muốn trừ bỏ nàng... Cứ nối tiếp như vậy, nàng rất muốn nhìn, Chương Vân có thể nhẫn nại với nàng tới khi nào?

      Ra khỏi Đồng Trạch viện, Bùi Nguyên Ca suy nghĩ lát, mang theo Tử Uyển và Tư tới Kiêm Gia viện.

      Thư Tuyết Ngọc sao chép từ phú, nghe Bùi Nguyên Ca đến liền vội vàng ra đón. Bà vẫn ở chỗ lều gần khóm trúc, tự mình pha trà cho Bùi Nguyên Ca, trong mắt tràn đầy nhu hòa. Bỗng nhiên bà nhíu mày, liếc mắt nhìn Tư đứng bên cạnh, ngập ngừng hỏi: " người ngươi có mùi hoa quế sao?"

      ngờ chỉ lão gia mà ngay cả phu nhân cũng để ý nàng như vậy? Tư mừng rỡ vô cùng: "Dạ, phu nhân. Phụ thân qua đời của nô tỳ rất thích hoa quế, mùa thu hàng năm đều lấy hoa quế phơi khô, để vào trong túi hương đeo bên người, có mùi nhàn nhạt thoang thoảng. Mỗi lần nô tỳ ngửi thấy mùi hoa quế, đều nhớ đến phụ thân, xem như loại tưởng niệm với phụ thân mất."

      Đôi mắt đen của Thư Tuyết Ngọc đánh giá nàng ta vài lần rồi kêu nàng xuống, nhíu mày hỏi: "Đây là nha hoàn mới ngươi chọn sao?"

      "Xem ra phu nhân phải quan tâm chuyện Bùi phủ." Bùi Nguyên Ca gật đầu: "Hôm qua, lúc nàng ta vừa xuất , thần sắc phụ thân cũng rất khác thường, hôm nay phu nhân cũng như vậy, xem ra là có nguyên do. Chẳng lẽ chuyện này liên quan tới hương hoa quế sao?" Đây cũng là nguyên nhân hôm nay nàng đến bái phỏng Thư Tuyết Ngọc, xem có thể biết vì sao cha có thái độ đặc biệt với Tư hay .

      "Minh Cẩm.... Nàng ấy thích nhất hoa quế, cho nên trong viện trồng đủ loại hoa quế, mỗi mùa thu đến tràn ngập hương thơm." Thư Tuyết Ngọc có chút mê mang, biết nghĩ tới điều gì, lập tức lấy lại tinh thần, khuyên nhủ: "Ta thấy nha hoàn này biết an phận, ngươi tốt nhất đừng giữ bên người."

      Bùi Nguyên Ca mỉm cười: "Ta chính là muốn nàng ta an phận!"

      "Ngươi muốn làm gì?" Thư Tuyết Ngọc chợt cảnh giác, trong đầu bỗng nhiên lên ý niệm hoang đường. Bà ngưng mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, đôi mi thanh tú nhíu lúc lâu: "Chẳng lẽ... ngươi muốn để nàng hầu hạ phụ thân ngươi?" Trong ánh mắt tràn đầy vẻ tưởng tưởng nổi, cùng với khó tin.

      Bùi Nguyên Ca cũng gạt bà: "Đúng vậy!"

      Tay Thư Tuyết Ngọc run lên, làm rơi ly trà xuống đất vỡ tan tành, khiếp sợ nhìn Bùi Nguyên Ca.

      "Phu nhân?" Bùi Nguyên Ca ngờ bà có phản ứng như vậy, mắt đẹp lưu chuyển, nàng bỗng nhiên hiểu ra: khờ, đến tình thế này vẫn ngây thơ ôm trong lòng tình mãi buông, khó trách bà ấy phải đối thủ của Chương Vân!

      "Phu nhân, có lẽ lời ta hơi khó nghe, nhưng mà bản tính nam nhân có mới nới cũ, dựa vào người khác, chẳng bằng chủ động nắm giữ trong tay mình. Người như Tư thích hợp để xông trận, đối phó Chương Vân, nàng ta quân cờ tốt để dùng!"

      Thư Tuyết Ngọc kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Ca, lâu gì.

      Đợi Bùi Nguyên Ca rời , Thư Tuyết Ngọc muốn tiếp tục sao chép thi từ, nhưng vô luận thế nào cũng tĩnh tâm được, bỗng nhiên thở dài: "Đứa Nguyên Ca này, ta càng ngày càng hiểu nó rồi!"

      " ra nô tỳ cảm thấy, tứ tiểu thư rất thông minh!" Bạch Sương giọng : "Ôn phu nhân cũng như vậy."

      "Nhàn Nhã như vậy rất bình thường, nhưng mà Nguyên Ca..." Thư Tuyết Ngọc thấy hơi đau lòng, thậm chí có chút tức giận: "Bạch Sương, ngươi cảm thấy ta nên vui mừng sao? Vui mừng vì đứa này thông minh như vậy? Lại hiểu đạo lý như vậy? Lại biết đưa nữ nhân cho cha mình sao?Nàng mới mười ba tuổi! Nhưng Bạch Sương ngươi xem xem, nàng có chỗ nào giống hài tử 13 tuổi chứ?" Nếu ban đầu Nguyên Ca tới tìm nàng, lợi hại thiệt hơn muốn liên thủ, còn có thể miễn cưỡng thiên tính thông minh. Nhưng ngôn từ và hành đồng lần này, khác hoàn toàn với bộ dáng hài tử mười ba tuổi nên có, hiểu tình đời khiến bà vừa kinh tâm lại vừa đau tâm (vừa ngạc nhiên lại vừa đau lòng).

      Đứa này rốt cuộc trải qua những gì, mà lí trí trưởng thành đến mức gần như máu lạnh như vậy?

      Trước khi Minh Cẩm chết giao phó Nguyên Ca cho bà. Lúc ấy bà từng thề trông nom Nguyên Ca tốt. Nhưng mà bây giờ, bà vì tranh giành chút tình cảm, quan tâm đến tình cảnh của Nguyên Ca. Giống như Nhàn Nhã , dưới cửu tuyền, bà có mặt mũi nào gặp Minh Cẩm? Thư Tuyết Ngọc lộ vẻ mặt đau xót, nhắm mắt trầm tư, sau hồi lâu mới giọng : "Bạch Sương, ngươi cho biết, ta muốn gặp !"

      Bạch Sương vui mừng: "Phu nhân, rốt cục ngài nghĩ thông suốt rồi sao?"

      "Đúng, ta muốn xuất viện!"

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42. Phu nhân, di nương chạm mặt

      ai biết Thư Tuyết Ngọc và Bùi Chư Thành gì với nhau, chỉ biết sau khi ra khỏi đó, Bùi Chư Thành liền hạ lệnh giải phong Kiêm Gia viện.

      Kiêm Gia viện bị cấm túc mười năm, mặc dù bên ngoài Thư Tuyết Ngọc thành tâm lễ phật, nhưng thực chất hạ nhân Bùi phủ đều biết, phu nhân hại chết Minh Cẩm phu nhân nên bị lão gia giam lỏng. Mười năm qua, Chương Vân cầm quyền Bùi phủ, tay che trời, gần như mọi người đều quên trong phủ còn có vị nguyên phối phu nhân này. Bây giờ bà ấy được thả ra, chẳng lẽ Bùi phủ sắp có biến? Nhất thời nghị luận nổi lên, dường như tất cả mọi người đều chú ý tới tình thế biến hóa của Bùi phủ.

      Tin tức truyền tới Tứ Đức viện, Vương mama kinh ngạc vô cùng: "Thư Tuyết Ngọc còn có thể được thả ra?"

      "Chúng ta đều sai rồi!" Ban đầu Chương Vân cũng bị tin tức này làm kinh ngạc đến ngây người, nhưng dù sao bà hầu hạ Bùi Chư Thành hơn mười năm, nên nhanh chóng bừng tỉnh: "Hóa ra, người quan trọng nhất trong lòng lão gia vẫn là tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca này! Trước đây ta bị nó tính kế vài lần, khiến lão gia cảm thấy ta để tâm tới nàng ta. Mà nàng ta còn tuổi, tương lai cần có nữ trưởng bối dạy bảo và chuẩn bị cho nhiều thứ. Nên Thư Tuyết Ngọc bắt lấy cơ hội này." Mà tại, bà cũng mới nhớ ra, mười năm trước bà từng gặp qua Ôn phu nhân đó, hình như là bằng hữu của Thư Tuyết Ngọc. Khó trách ngày đó bà ta đột nhiên xuất ở Bùi phủ, lại liên tiếp nhằm vào bà. vậy chắc hẳn bà ta vì Thư Tuyết Ngọc xuất viện mà đến?

      "Thư Tuyết Ngọc hại chết Minh Cẩm, lão gia sao dám giao Bùi Nguyên Ca cho bà ta?" Vương mama nghi hoặc.

      "Thư Tuyết Ngọc thất sủng vì hại chết Minh Cẩm, muốn tháo gỡ bế tắc này, mấu chốt chính là Bùi Nguyên Ca. Hơn nữa, Bùi Nguyên Ca mẹ, Thư Tuyết Ngọc có con, nhất định chăm sóc tốt cho Bùi Nguyên Ca. Chẳng những nửa đời sau có chỗ dựa vào, còn có thể lấy lòng lão gia. Chỉ cần phân tích ràng những thứ này, rồi khóc lóc kể lể vài câu, thứ nhất lão gia thương Bùi Nguyên Ca, thứ hai nhớ tình xưa, tất nhiên đồng ý?" Chương Vân vẻ mặt lạnh lẽo: "Ngươi đừng quên, lão gia và Thư Tuyết Ngọc vợ chồng thanh mai trúc mã, lúc trước ân ái tình nồng ra sao? Ta dùng hết mọi thủ đoạn, lão gia vẫn tin chiều tiện nhân kia có thừa, nếu phải nửa đường Minh Cẩm bị chết, muốn vợ chồng bọn họ bất hòa, chỉ sợ dễ dàng như vậy đâu!"

      Nghe Chương Vân nhắc tới chuyện xưa, Vương mama vội vàng an ủi: "Di nương đừng lo lắng, tình ý lão gia dành cho Thư Tuyết Ngọc sớm còn, cho dù thả bà ta ra, cũng thể hơn di nương được!"

      " giờ bà ta có thể ra ngoài là may mắn lắm rồi, có tư cách gì mà đối đầu với ta?" Chương Vân xong liền nở nụ cười.

      Ra cũng tốt.

      Nhớ ngày đó, Thư Tuyết Ngọc là chính thất, lại được sủng ái, lão gia quan tâm bà ta cơ hồ gì nghe nấy. Khi đó Thư Tuyết Ngọc khí thế cỡ nào? Bà chỉ nhìn lão gia cái cũng bị mắng nhiếc giễu cợt, thậm chí trách phạt. Hai người khác nhau trời vực. Mà bây giờ, hai người vẫn là mây bùn, đáng tiếc, người trở thành nước bùn lại là Thư Tuyết Ngọc. Loại biến hóa này rất có ý nghĩa, nhìn sắc mặt Thư Tuyết Ngọc lúc này xem, hẳn là rất thú vị?

      "Vương mama, giúp ta thay quần áo, ta muốn bái kiến phu nhân!"

      Khi bước vào Kiêm Gia viện, bên trong náo nhiệt, ba vị tiểu thư Bùi phủ cùng với ba vị di nương đều ở đó, Thư Tuyết Ngọc ngồi ở ghế , nắm tay Bùi Nguyên Ca mặt cười tươi ngồi bên cạnh, nhìn rất vui vẻ hoà thuận. Chương Vân cười lạnh, nếu Bùi Nguyên Ca là , sao có thể cùng Thư Tuyết Ngọc kẻ thù giết mẹ thân cận như vậy? Tuyệt đối là người Thư Tuyết Ngọc an bài thể nghi ngờ. Nghĩ vậy, bà ta cũng mỉm cười, tiến lên phúc thân: "Vân nhi bái kiến phu nhân!"

      Theo như quy củ, bà hẳn phải xưng “tỳ thiếp” mới đúng, nhưng lúc này bà cố ý khiêu khích, muốn Thư Tuyết Ngọc đẹp mặt.

      Bà ta vừa đến, cả phòng đột nhiên yên tĩnh, ba vị di nương đều biết, lúc trước Thư Tuyết Ngọc và Chương Vân đấu nhau long trời lở đất, hôm nay gặp lại địch thủ cũ sau mười năm, biết nhảy ra sóng gió gì, bọn họ người khôn giữ mình vẫn tốt hơn.
      Nghe được giọng lâu ngày, thân thể Thư Tuyết Ngọc chấn động, Bùi Nguyên Ca nhạy bén nhận ra, nhéo vào tay bà cái, ý bảo bà trấn tĩnh.

      Thư Tuyết Ngọc hít sâu, giương mắt nhìn lại Chương Vân. Mười năm gặp, Chương Vân trước kia khiếp nhược nhu mì như tiểu bạch hoa, luôn ủy khuất khóc lót nỉ non còn. Chương Vân tại chải mẫu đơn kế (như này), cài trâm phượng bằng vàng dây trân châu rủ xuống, mặc áo dài sa tanh màu cây tùng, phía dưới váy xanh lam, vạt thêu hoa cỏ tinh xảo, khuôn mặt phú quý trắng nõn được chăm sóc nkỹ lưỡng, trong ánh mắt mang theo khiêu khích và địch ý, khí phái vô cùng. Nếu phải người biết thân phận của bà ta đều nghĩ rằng đây là phu nhân chính thất nhà ai?

      "Chương di nương, lâu gặp!" Đôi mắt đen láy của Thư Tuyết Ngọc nhìn Chương Vân, bề ngoài trầm tĩnh, bên trong lại cất dấu hận ý sâu đậm.

      Chương Vân ngẩng đầu nhìn lại, Thư Tuyết Ngọc chân giày đế vải thêu mặt trăng trắng bạc, bên trong lộ ra trung y mỏng màu vàng lợt, váy xanh nhạt, đầu đội đầy đủ bộ trang sức bạch ngọc, mặt mày tinh tế khẽ cúi xuống, lúc lâu mới từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm, thâm thúy u ám.

      "Mười năm gặp, phu nhân gầy rất nhiều, tính tình cũng thu liễm ít, dễ gần gũi hơn trước kia!" Chương Vân cười , nếu trước đây, cái xưng hô này cũng đủ chọc giận Thư Tuyết Ngọc nhăn mặt, lạnh lùng trào phúng, mà bây giờ... . Thoạt nhìn, mười năm giam cầm rốt cục bài mòn nhuệ khí của Thư Tuyết Ngọc. Cũng phải, bà ta giờ chỉ là phượng hoàng rụng lông bằng gà, có tư cách gì mà nổi nóng la lối trước mắt bà?

      Thư Tuyết Ngọc khẽ nhếch mày, giọng mang theo lãnh trào (lạnh lẽo, chế giễu): "Ngược lại ta cảm thấy, nhuệ khí của Chương di nương cao hơn trước rất nhiều!"

      "Phu nhân, ngài đừng chê cười Vân nhi !" Chương Vân cười dịu dàng, ra vẻ e lệ, thẹn thùng lấy tay che mặt, nũng nịu : "Đều là lão gia nuông chiều, làm Vân nhi bây giờ quy củ! Nhưng mà, Vân nhi tin phu nhân nhất định có thể hiểu, dù sao năm đó, lão gia sủng ái phu nhân khiến ai ai cũng phải ca ngợi! Nay phu nhân ra ngoài, sau phải cảm thông với ta nhiều hơn mới phải." Bà ta rất hiểu phải khoe ra thế nào mới có thể làm người khác đau nhói lòng, nhất là nhằm vào Thư Tuyết Ngọc.

      Thư Tuyết Ngọc nắm chặt tay rồi lại buông ra, miễn cưỡng cười : "Phải ?"

      " phải sao? Lão gia mới phái người tới , đêm nay muốn ngủ lại Tứ Đức viện! Ta rằng phu nhân mới ra ngoài, lão gia hẳn phải gần gũi phu nhân nhiều hơn mới phải, sao có thể tùy ý ta được? Nhưng lão gia , những năm gần đây ông ở Tứ Đức viện thành thói quen, nhất thời quen đến Kiêm Gia viện." Chương Vân mỉm cười tiếp: "Lão gia cũng quy củ, theo ta phu nhân, ngài thể mặc ông ấy phóng túng như vậy, phải chút lão gia mới theo!"

      Được thả ra sao? Phu nhân thế nào? Bây giờ chấp chưởng Bùi phủ, quả tim người lão gia, là bà - Chương Vân!

      "Vậy ư?" Thư Tuyết Ngọc cười : "Vậy vừa khéo, trước khi Chư Thành rời vừa qua, đêm nay ông ấy muốn nghỉ ở Kiêm Gia viện!"

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 43. Di nương tranh giành sủng ái

      Lời này vừa ra, ngoại trừ Nguyên Ca những người còn lại đều ngẩn ra. Vinh nhục của nữ nhân hậu viện đều quyết định bởi nam nhân, phu nhân mới ra ngoài ngày đầu tiên, lão gia nghỉ ngơi ở Kiêm Gia viện. Chẳng lẽ lần này phu nhân muốn xoay người?

      Chương Vân vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, nhất thời cảm thấy mọi người trong phòng đều nhìn bà bằng ánh mắt chế nhạo.

      "Nghe thầy dạy trước đây có vấn đề, ngay cả tiểu thư “ngọc đắt kim kiều” cũng dạy bậy bạ. Nơi này của ta có danh sách thầy dạy do Ôn phu nhân đề cử, nghe cũng tệ lắm. Chư Thành ngày khác cho người mời, kêu ta báo lại cho ngươi tiếng!" Giọng Thư Tuyết Ngọc trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc, trước chỉ trích Chương Vân chưởng quản phủ tốt, mời thầy dạy có vấn đề, sau chỉ ra kiện dự tiệc hoàng cung làm xấu mặt của Bùi Nguyên Dung, còn nhắc đến giao tình với Ôn phu nhân, cuối cùng Bùi Chư Thành đồng ý việc này, chẳng qua thông báo cho Chương Vân mà thôi.

      Bùi Nguyên Ca ngờ lời lẽ của Thư Tuyết Ngọc cũng sắc bén, lợi hại như vậy, mi mắt khẽ nâng lên.

      Chương Vân cũng ngờ, mười năm sau tình thế hai người ràng đảo ngược, nhưng lần đầu gặp mặt lại vẫn bị Thư Tuyết Ngọc chèn ép như cũ, thù mới hận cũ nổi nên, bà ta híp mắt : "Phu nhân là có lòng. Đúng rồi, phu nhân mười năm xuất viện, hạ nhân và vật phẩm nhất định thiếu thốn, có gì phu nhân cứ với ta."

      Đây chính là khoe khoang, tại bà là người chủ trì việc bếp núc của Bùi phủ, đắc dụng hơn chính thất phu nhân Thư Tuyết Ngọc này nhiều!

      "Chương di nương , thiếu chút nữa ta cũng quên." Thư Tuyết Ngọc lấy trong tay áo ra tờ giấy, đưa tới rồi : "Đây là danh sách vật phẩm Kiêm Gia viện nay còn thiếu, Chương di nương chuẩn bị theo cái này cho ta là được rồi! Về phần hạ nhân nha hoàn hồi môn của ta hẳn đều vẫn còn, trước điều bọn họ đến Kiêm Gia viện , còn lại từ từ !"

      Tranh đấu bao năm, Chương Vân rất tâm đắc vì chọc giận Thư Tuyết Ngọc, Thư Tuyết Ngọc cũng giống vậy kích Chương Vân thuận buồm xuôi gió.

      Bộ dáng hề khách khí này quả nhiên kích thích Chương Vân. Nhìn qua danh sách, Chương Vân tức giận cười khẩy, Thư Tuyết Ngọc này còn tưởng rằng giờ vẫn như mười năm trước sao? Bà ta mỉm cười : "Phu nhân, ghế gỗ khảm ngọc lưu ly bát bảo này —— "

      "Chư Thành xem qua tờ danh sách này, ông ấy ngươi xưa nay giỏi giang, việc này giao cho ngươi xử lý được, thành vấn đề !" Thư Tuyết Ngọc cười , lấy Bùi Chư Thành ra chặn miêng bà ta. thành vấn đề, nếu bà làm được, kia chẳng phải Bùi Chư Thành nhìn lầm người sao?

      Chương Vân thầm cắn răng, vốn nghĩ đến đây ra oai phủ đầu Thư Tuyết Ngọc. ngờ cuối cùng lại tự mình làm mình ấm ức! Chẳng lẽ mười năm giam lỏng, ngược lại biến Thư Tuyết Ngọc thành như vậy? Hay là.... Chương Vân dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Bùi Nguyên Ca trong ngực Thư Tuyết Ngọc, hay là tiểu tiện nhân này bày mưu tính kế giúp bà ta? Nhất định là tiểu tiện nhân này! Bà thầm nắm chặt quả đấm, nhưng mà, đối với bà và Thư Tuyết Ngọc mà , quan trọng nhất vẫn là lão gia.

      Đêm nay nghỉ ở Kiêm Gia viện sao? Được, vậy để mọi người trong phủ thấy , rốt cuộc ai mới là người lão gia quý nhất?

      Ban đêm, Bùi Chư Thành đến Kiêm Gia viện lúc giờ Hợi, Thư Tuyết Ngọc ngủ, giường trải hai chiếc chăn, bà ngủ bên trong, giữ lại chăn đệm bên ngoài cho ông. Bạch Sương cẩn thận nhìn sắc mặt Bùi Chư Thành, thầm oán trách phu nhân tính tình quá kiêu ngạo, khiến lão gia khó xử! Nàng định giải thích, thấy Bùi Chư Thành ra sau bình phong thay tẩm y (đồ ngủ), sau đó ra : " xuống !" Rồi thẳng tới chỗ chăn gấm ngoài mép giường.

      Bộ dáng kia, hiển nhiên hề ngạc nhiên chút nào.

      Tắt đèn, trong phòng tối đen yên tĩnh, tựa hồ đều ngủ yên. Lúc này Thư Tuyết Ngọc mới mở mắt ra, nghe tiếng hít thở của người nằm bên cạnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang đồng thời xuất . Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh chấp, còn kèm theo tiếng khóc của nữ tử. Thư Tuyết Ngọc muốn lặng lẽ ra ngoài nhìn xem chuyện gì thấy Bùi Chư Thành nằm ngoài lặng yên rời giường, nhàng ra gian ngoài. Bà khẽ giật mình, mới biết được, hóa ra ông cũng ngủ.

      lúc lâu sau thấy Bùi Chư Thành vẫn chưa trở về, Thư Tuyết Ngọc từ từ ngồi dậy, khoác áo khoác ra ngoài. Đại nha hoàn Tứ Đức viện Hỉ Đức mặt đầy nước mắt, thần thái lo âu, mà Bùi Chư Thành mặc xiêm y chỉnh tề, trong lòng có dự cảm.

      "Chương di nương đột nhiên sinh bệnh, xem tình hình dường như rất nghiêm trọng, ta qua đó nhìn xem." Bùi Chư Thành thấy bà cũng ngẩn ra: “Lát nữa ta về!"
      Quả nhiên!

      Thư Tuyết Ngọc hờ hững gật đầu: "Được."

      Đợi Bùi Chư Thành rời , Bạch Sương liền giậm chân tức giận : "Hồ ly này lại giở thủ đoạn, trước kia còn kiêng kị phu nhân, tại ngược lại kiêng nể gì như vậy! Phu nhân của ta, ngài nên cho lão gia qua đó, nếu ngài cũng nên theo qua nhìn chút mới phải. Nếu đêm nay lão gia ngủ lại Tứ Đức viện, truyền ra ngoài, mặt mũi phu nhân coi như mất sạch!"

      Thư Tuyết Ngọc bình tĩnh nhìn bầu trời đêm đen tối bên ngoài, bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng : "Quên , ngủ thôi."

      "Phu nhân?"

      "Ngủ!"

      Phu nhân này! Bạch Sương sốt ruột dậm chân, nghĩ tới nghĩ lui đành phái người truyền tin cho tứ tiểu thư, xem nàng có biện pháp vãn hồi gì hay . Người truyền tin mang đến mẩu giấy Bùi Nguyên Ca tự viết, chỉ có hai chữ "Yên tâm"

      Bạch Sương hiểu, ngược lại càng nôn nóng hơn, sao mà ngủ được? Nàng tự mình đến canh cửa Kiêm Gia viện, cầu nguyện Bùi Chư Thành quay lại.

      Trong phòng tối đen, đơn và yên tĩnh, Thư Tuyết Ngọc rốt cục nhịn được rơi lệ.

      Tứ Đức viện, Hỉ Đức đưa Bùi Chư Thành vào nội thất. Chương Vân nằm giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt rưng rưng, hoa lê đẫm mưa [1] đáng thương vô cùng. Bà ta thấy Bùi Chư Thành tiến vào liền mắng chử Hỉ Đức: "Tiểu đề tử [2] ngươi dám cả gan làm bậy, ta được kinh động lão gia, ngươi nghe thấy sao? Đêm hôm khuya khoắt, lại mời lão gia từ trong viện phu nhân đến, thành ra thể thống gì?" Sóng mắt uyển chuyển người Bùi Chư Thành, : "Lão gia, nô tỳ sao, người vẫn nên quay về với phu nhân ! Dù sao, ngài và phu nhân mười năm gặp." xong, đôi mi thanh tú nhíu chặt, tựa hồ thống khổ vô cùng.

      Am hiểu lòng người, nghĩ cho người khác như vậy, ai nỡ bỏ nàng mà lúc này?

      Bùi Chư Thành thản nhiên nhìn bà, : "Mời đại phu chưa?"

      "Di nương mực nên kinh động mọi người, cho nô tỳ . Nô tỳ thấy di nương vô cùng đau đớn, chỉ biết khóc, biết làm sao, nên mới quấy nhiễu lão gia." Hỉ Đức vội vàng quỳ xuống, quên tô đẹp hình tượng săn sóc ôn nhu của Chương Vân thêm đẹp ba phân.

      Bùi Chư Thành thần sắc bất động, phất tay ý bảo Hỉ Đức lui xuống, cho người mời đại phu, cũng tiến lên an ủi, chỉ lẳng lặng nhìn Chương Vân, ánh mắt thâm trầm thậm chí mang theo tức giận. Chương Vân dần dần cảm thấy bất an, từ từ ngồi dậy, thân thể bé mặc trung y tơ lụa màu trắng tinh tế động lòng người, đôi mắt đẫm lệ nhìn Bùi Chư Thành, dè dặt : "Lão gia?"

      "Ta biết, từ khi nào ngươi có bệnh đau đầu vậy?" Bùi Chư Thành lạnh lùng lên tiếng.
      --- ------ ------ ------ -----
      [1] Lê hoa đái vũ (梨花带雨) : giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con

      [2] tiểu đề tử: kiểu mắng chửi “đồ con đ*” ấy ( cũng hiểu sao Chương Vân lại dám mắng như vậy trc mặt Bùi Chư Thành nữa, nên giữ nguyên văn)


      Chương 44. Độc thủ vô ích, di nương phát điên

      Edit: Be Yours


      "Lão gia... ." Chương Vân sợ hãi lên tiếng.

      "Ngươi vội vàng muốn nàng ấy “đẹp mặt” đến vậy sao?" Bùi Chư Thành thở dài, vẻ mặt buồn bực: "Ta biết trước đây nàng ấy khiến ngươi chịu ít ủy khuất, nhưng giờ, ngươi chấp chưởng nội vụ Bùi phủ, còn nàng ấy chỉ có danh phận chính thất, ức hiếp đến đầu ngươi, ngươi cần gì phải học loại thủ đoạn hẹp hòi này? Chương Vân, từ sau khi ta hồi kinh, ngươi lại lần nữa làm ta thất vọng. Ta hiểu Chương Vân hiểu lí lẽ biết tiến lùi của quá khứ rốt cuộc đâu mất rồi?"
      Lần đầu tiên bị Bùi Chư Thành nặng lời như vậy, trong mắt Chương Vân lệ ý trong suốt: "Vân nhi sợ…sợ từ nay về sau, trong mắt lão gia chỉ có phu nhân, có Vân nhi nữa, cho nên... cho nên..."

      "Ngươi trước nay luôn thông minh, sao giờ lại hồ đồ như vậy?" Bùi Chư Thành trừng mắt nhìn bà: "Ngươi có Hoa nhi và Dung nhi, nên khó tránh khỏi chăm sóc chu toàn cho Ca nhi, đây phải lỗi của ngươi. Nhưng Ca nhi còn , thể có người chăm sóc. Nàng ấy lại có con, nếu bọn họ có thể sống chung hòa hợp, chẳng phải ba bên đều tốt hay sao? Ta chỉ vì điều này nên mới cho nàng ấy ra ngoài, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi!"

      Chương Vân cắn môi: "Vân nhi biết sai rồi!"
      Truyện được đăng duy nhất tại ***************

      "Biết sai sửa! Nàng ấy dù sao cũng là nguyên phối, người phải cho nàng ấy mặt mũi, đừng có quá đáng quá! Sáng mai, nhớ thỉnh an nàng ấy, ta vào triều xong trở về hỏi lại!" Bùi Chư Thành nhìn bà ta cảnh cáo rồi đứng dậy rời khỏi Tứ Đức viện, để lại Chương Vân ngồi giường, hàm răng cắn chặt môi, liều mạng giằng xé khăn lụa trong tay, vừa tức vừa thẹn, gục xuống giường khóc lớn.

      Tại sao? Dưới tình cảnh như vậy, lão gia vẫn bảo vệ con tiện nhân kia?

      Quay lại Kiêm Gia viện, thấy bên trong tối đen như mực, Bùi Chư Thành bất đắc dĩ ra ngoại thất lấy nến, lặng lẽ vào.

      Ông vốn cho rằng Thư Tuyết Ngọc ngủ, ai ngờ vừa vào, liền thấy Thư Tuyết Ngọc nằm giường giật mình, xoay người ngồi dậy, quay đầu nhìn ra cửa, mặt còn đọng lại nước mắt. Bùi Chư Thành ngẩn người, đột nhiên hiểu ra, cụp mắt xuống, lúc lâu sau mới lên tiếng: "Nàng chớ nghĩ bậy, ta đêm nay nghỉ ở Kiêm Gia viện, chính là Kiêm Gia viện, thay đổi!" Trong lòng ông còn muốn thêm gì đó, muốn lại thôi, cuối cùng chỉ : "Trễ lắm rồi, ngủ sớm !"

      Tin tức truyền tới Tĩnh Xu trai, Bùi Nguyên Ca mỉm cười thu hồi thuốc bột trong tay, đứng dậy nghỉ.

      Thư Tuyết Ngọc xuất viện, phận làm nữ nhi, sáng sớm hôm sau Bùi Nguyên Ca dậy sớm tới thỉnh an bà, vừa vặn gặp Chương Vân. Nàng khỏi mỉm cười, hỏi trêu tức bà ta: "Chương di nương, nghe tối qua ngươi đột nhiên bệnh nặng, giờ vẫn tới thỉnh an mẫu thân, cung kính như vậy, đúng là làm gương cho nhóm thiếp thất, Nguyên Ca bội phục!" xong, nàng nhìn sắc mặt Chương Vân vặn vẹo, ngang nhiên cười lướt qua bà ta, bước vào phòng.

      Trong phòng, người nên tới thỉnh an đều tới.

      Hàn huyên xong, Thư Tuyết Ngọc liền chĩa mũi nhọn vào Chương Vân: "Nghe Chương di nương tối qua bị bệnh, nay khá hơn chưa?"

      Chuyện tối qua sớm truyền ra, mọi người đều biết, Chương Vân giả bệnh cũng thể mang lão gia từ viện của phu nhân . Chương Vân chuyên sủng mười năm, nhóm di nương sợ quyền thế của bà ta, dám chống lại, bây giờ thấy bà ta bị như vậy, thầm vui sướng trong lòng.

      Chương Vân sao có thể phát ý đùa cượt của mọi người? Nhưng lời hỏi thăm của Thư Tuyết Ngọc rất hợp lý, tìm ra khuyết điểm. Tối qua vừa bị Bùi Chư Thành chỉnh đốn nên Chương Vân dám làm căng, chỉ có thể nén giận : "Đa tạ phu nhân quan tâm, khá hơn nhiều, có gì đáng ngại!"

      "Vậy tốt, chẳng qua ta hy vọng về sau bệnh này bị tái phát nữa!" Thư Tuyết Ngọc thản nhiên , ánh mắt giễu cợt.

      "Đúng vậy, di nương trông coi Bùi phủ, thân thể quan trọng hơn, thể khinh thường bệnh được, tránh gây thành đại họa."

      " phải sao? Ta thấy chừng Chương di nương do quá mệt mỏi nên mới bị bệnh!"

      Tối qua Bùi Chư Thành lưu lại, còn cảnh cáo bà, khiến Chương Vân cực kỳ tức giận vì nhục nhã, trở thành cái gai trong lòng. Hôm nay mấy người này thấy bà, mở miệng là nhắc đến "bệnh" của bà hôm qua, bất luận là chế nhạo, quan tâm, hay lấy lòng tất cả đều như xát muối vào lòng bà ta, nhưng thể phát tác. Cả ngày nay, Chương Vân cực kỳ bực bội, nhưng nghĩ tới đêm nay Bùi Chư Thành nhất định ngủ lại Tứ Đức viện, đến lúc đó có thể rửa sạch mối nhục cũ, mới kiềm chế lại .

      Chương Vân trang điểm tỉ mỉ, lại chuẩn bị rượu ngon đồ ăn ngon, ai ngờ, đêm nay Bùi Chư Thành vẫn ngủ ở Kiêm Gia viện.

      Vương mama hỏi thăm, trở về báo lại : "Nghe đêm nay lão gia vốn định nghỉ ở Tứ Đức viện, nhưng nghe tứ tiểu thư ở Kiêm Gia viện, nên qua đó nhìn chút. ngờ tứ tiểu thư lôi kéo lão gia đánh song lục [*], đánh mạch tới canh ba giờ hợi. Bởi vì quá muộn nên lão gia trực tiếp nghỉ luôn ở Kiêm Gia viện!"

      [*] song lục: trò chơi đánh bài cờ ở cổ đại, có chút giống trò cá ngựa thời nay, nhưng đòi hỏi nhiều mưu lược hơn.

      Chương Vân nhất thời té ngửa: tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca này!

      Ngày thứ ba —— "Tứ tiểu thư suốt đêm qua bị thua nên phục, lôi kéo lão gia rửa tuyết nhục cũ, kết quả lại chơi đến rất khuya, cho nên..."

      Ngày thứ tư —— "Tứ tiểu thư thắng, lão gia phục, vì thế..."

      Ngày thứ năm —— "Lão gia tối nay Hình bộ có công vụ, về ngủ..."

      Liên tiếp bốn ngày, Bùi Chư Thành đều nghỉ ở Kiêm Gia viện, giá trị của Thư Tuyết Ngọc cũng liên đới nước dâng thuyền cao, bọn hạ nhân càng trở nên cung kính với người của Kiêm Gia viện. Ngược lại, Tứ Đức viện vốn tay che trời, mọi người mặt ngoài vẫn cung kính, nhưng sau lưng đều thầm nghị luận, suy đoán có phải Chương di nương bị thất sủng rồi ? Có vài người làm lớn tuổi còn trước đây phu nhân vinh sủng như mặt trời ban trưa, càng khiến mọi người cho rằng hậu viện Bùi phủ chỉ sợ sắp đổi trời.

      Tin tức truyền tới tai Chương Vân, trầm tĩnh như bà ta cũng khỏi phát điên, càng thêm ghét đay ghét đắng Bùi Nguyên Ca.

      "Tứ tiểu thư, đêm nay ngài chơi cờ với lão gia sao?" Thấy Bùi Nguyên Ca thu hồi bàn cờ, Tử Uyển khó hiểu hỏi: "Nô tỳ thấy mấy ngày nay mặt mũi Chương di nương sắp méo mó chịu nổi nữa rồi. Nếu đêm nay lão gia còn nghỉ lại Kiêm Gia viện, bà ta nhất định tức chết!" Từ ngày ở Tĩnh Xu trai, nàng rất Chương Vân ngầm ngáng chân tiểu thư, ly gián tình cảm hai cha con bọn họ thế nào. Giờ thấy Chương Vân bị xỏ mũi, trong lòng hết sức sảng khoái.

      Bùi Nguyên Ca mỉm cười liếc nhìn nàng: "Ngươi cho rằng phụ thân nhìn ra mánh khóe đùa giỡn của ta sao?"

      "Cái đó... ." Tử Uyển càng thêm khó hiểu.

      "Phụ thân muốn để phu nhân chăm sóc ta, đương nhiên hy vọng nhìn thấy ta và phu nhân hòa hợp, ông ấy chịu ngủ lại, tức là giúp ta lấy lòng phu nhân. Hơn nữa, cũng để cho hạ nhân trong phủ dám khinh thường phu nhân, từ đó phu nhân có thể thành núi vững cho ta dựa vào, nhưng ta cũng thể quá đáng quá! Đêm nay e rằng phụ thân muốn ở lại Tứ Đức viện." Bùi Nguyên Ca ung dung gảy gảy bàn cờ, trong mắt chứa ý cười: "Nhưng mà, phúc họa khó lường, đêm nay phụ thân nghỉ ở Tứ Đức viện, đối với Chương Vân mà , chưa chắc là chuyện tốt..."

      Đánh cờ mãi cũng chán, đêm nay chơi trò khác !

      Last edited by a moderator: 29/7/16

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 45. Di nương bị phạt cấm túc

      Đúng như Bùi Nguyên Ca dự đoán, đêm nay Bùi Chư Thành quả nhiên Tứ Đức viện. Chương Vân đợi ngày dài như năm, rốt cục cũng đợi được Bùi Chư Thành tới, trong lòng mừng như điên. Bà ta chuẩn bị đồ ăn ngon, lại trang điểm lẳng lơ quyến rũ, giọng mềm mại dịu dàng, ngừng để lấy lòng Bùi Chư Thành.

      Vương mama đột nhiên tiến vào, giọng vào tai Chương Vân: "Di nương, người của Tĩnh Xu trai tới báo, tứ tiểu thư bị bệnh!"

      Bùi Nguyên Ca bị bệnh? Chương Vân cười lạnh, trùng hợp vậy sao? Hôm trước giúp Thư Tuyết Ngọc giữ người, giờ lão gia vừa tới phòng bà lại cố tình bị bệnh? Nàng ta dùng lại trò cũ của bà, thứ nhất châm chọc bà, thứ hai khiến bà bị xấu mặt, hơn nữa còn phá thể diện của bà ngay trước mặt mọi người —— cùng là bệnh, Chương Vân thể lôi người , Bùi Nguyên Ca lại có thể, ai có địa vị nặng hơn trong lòng Bùi Chư Thành, vừa nhìn thấy ngay!

      Tiểu tiện nhân này, đừng mơ thực được!

      Chương Vân nháy mắt, Vương mama hiểu ý, ra ngoài lát sau trở lại.

      Chương Vân biết mọi chuyện an bài ổn thỏa, trong lòng đắc ý, cười càng dịu dàng, ân cần hầu hạ Bùi Chư Thành. Đến giờ nghỉ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, chưa kịp phản ứng lại thấy Thư Tuyết Ngọc đẩy Bạch Sương vọt vào, vẻ mặt đầy giận dữ.

      Chương Vân nhíu mày, sao mama lôi người ra ngoài? Lão muốn mình tự ra tay sao? Được, để Thư Tuyết Ngọc nháo !

      Nghĩ vậy, bà ta giả vờ làm bộ dáng điềm đạm đáng thương, tiến lên hành lễ. Thư Tuyết Ngọc cản bà ta lại, thần sắc tốt: "Ta nhận nổi đại lễ của di nương, ta chỉ hỏi ngươi, thẻ bài xuất phủ đâu? Đưa cho ta!"

      Bùi Chư Thành nhíu mày nhìn, hỏi: "Sao vậy?"

      " chuyện gì lớn, chẳng qua tứ tiểu thư bị bệnh mà thôi. Bùi thượng thư và di nương nghỉ ngơi quan trọng hơn? Loại chuyện này, dám phiền ngài hỏi đến!" Thư Tuyết Ngọc cười lạnh, nghĩ đến những lời Tử Uyển bẩm báo lúc trước, tức giận đến run người, chỉ vào người Chương Vân, lớn tiếng quát: "Đưa bài cho ta!"

      "Ca nhi bị bệnh?" Bùi Chư Thành kinh hãi, để ý Thư Tuyết Ngọc chế giễu, lập tức phân phó người: "Thạch Nghiễn, cầm bái thiếp của ta tới phủ Trần thái y mời ông ấy tới đây. Mau! được chậm trễ!" xong ông lập tức chạy ra khỏi Tứ Đức viện. Mọi người trong Tĩnh Xu trai đều mang gương mặt lo lắng, Bùi Chư Thành thấy vậy càng nóng ruột, chạy vọt vào. Bùi Nguyên Ca nằm giường, mặt đỏ bừng, người đầy mồ hôi, dường như hôn mê, sắc mặt ông nhất thời kịch biến.

      Cũng may Trần thái y nhanh chóng được mời tới.

      "Phong hàn xâm nhập, lại để thời gian quá lâu, trễ thêm chút nữa chừng chuyển sang viêm phổi! Vị tiểu thư này của quý phủ thân thể nhu nhược (yếu đuối), độc mỹ nhân lệ lần trước còn chưa tiêu hết, phải nên bồi dưỡng cẩn thận chứ, sao lại để sơ ý như vậy?" Trần thái y nhịn được oán giận, vội vàng kê thuốc.

      Tử Uyển đút thuốc cho Bùi Nguyên Ca uống, qua hồi lâu mới hết bát thuốc, hô hấp cũng vững hơn nhiều.

      Bùi Chư Thành lúc này mới cảm thấy hơi yên tâm, nhìn nha hoàn bốn phía, nhất tức giận nổi lên: "Các ngươi hầu hạ kiểu gì thế hả, Ca nhi bị phong hàn, vì sao ai báo lại với ta? Vì sao ai mời đại phu? Vì sao để chậm trễ đến mức suýt nữa chuyển sang viêm phổi? Tử Uyển! phải ngươi biết dược lý sao? Chẳng lẽ biết phong hàn thể kéo dài?"

      Tử Uyển vội vàng quỳ xuống, nhanh chóng : "Sáng sớm nay nô tỳ thấy tình huống tứ tiểu thư tốt, tới Tứ Đức viện bẩm báo lão gia, nhưng mà, lão gia .... Ngài ngài ở bên di nương, có thời gian để ý. Bảo tiểu thư... bảo tiểu thư bị bệnh nghỉ ngơi cho tốt, đừng đến làm phiền lão gia! Nô tỳ muốn kê toa thuốc tạm thời, nhưng dược liệu đều ở khố phòng (phòng kho), chìa khóa lại ở chỗ Chương di nương. Sai người ra phủ mời đại phu, người gác cổng lại cửa khóa, có thẻ bài của Chương di nương, ai được ra ngoài. Nô tỳ đến Tứ Đức viện bẩm tấu vài lần, nhưng lần nào cũng bị đánh đuổi ra, sau nô tỳ còn cách nào khác, mới đành phải cho người bẩm báo phu nhân...." xong, ngừng dập đầu, nước mặt rơi cuồn cuồn.

      Bùi Chư Thành càng thêm tức giận: “Ta mấy lời vô liêm sỉ này lúc nào?"

      "Dạ... Là Vương mama truyền lời, lúc ấy những người của Tứ Đức viện cùng nhau đánh đuổi nô tỳ ra!" Tử Uyển đầy mặt oán giận chỉ vào Vương mama .

      Vương mama? Bùi Chư Thành bỗng nhiên nhớ lại Vương mama từng vào rồi lại ra, giờ nghĩ lại, ông đoán được chuyện gì xảy ra, nghĩ đến lần này Bùi Nguyên Ca bị bệnh nguy hiểm tính mạng, nhất thời tức giận chỉ thẳng vào Chương Vân thành lời, đập chun trà bàn, phẫn nộ quát: "Tốt! Tốt! Chương di nương, Chương Vân, ngươi khá lắm.” tiếng cuối cùng như sấm động, hạ nhân trong phòng sợ tới mức tự chủ được quỳ rạp xuống đất.

      Chương Vân sớm trợn mắt há mồm, lanh lợi hàng ngày, giờ chữ cũng nên lời.

      "Lão gia ——" Vương mama còn muốn giải thích.

      Bùi Chư Thành nổi giận : "Câm mồm! Đừng tưởng rằng ta biết các ngươi có tâm tư gì? Ca nhi là nữ nhi của ta! Nữ… nhi! Đừng đưa những thủ đoạn tranh giành sủng ái bẩn thỉu của các ngươi lên người con ta! Chương Vân, ta thấy người càng ngày càng hồ đồ, về Tứ Đức viện đóng cửa suy ngẫm nửa tháng cho ta, bỏ hết bỏ hết được những ý niệm xấu xa trong đầu ra mới được ra ngoài!" Cũng may lần này Ca nhi sao, nếu Ca nhi xảy ra chuyện gì hay....

      Nhìn đôi mắt của Bùi Chư Thành nổi giận sung huyết, Chương Vân sợ tới mức cả người xụi lơ, nửa chữ cũng dám nhiều lời.

      Trong chốc lát, toàn bộ Bùi phủ đều biết tin Chương di nương bị phạt, nghị luận sôi nổi. Hậu viện tranh giành sủng ái vốn là chuyện thường, nhưng bởi vì tranh giành mà chậm trễ chữa bệnh cả đích nữ, thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn mất mạng, đây vượt quá giới hạn! Chương di nương là người thông minh, sao lần này lại hồ đồ như vậy? Chương di nương mười năm vinh sủng suy, chẳng lẽ lần này gặp hạn?

      Trong Tứ Đức viện, Chương Vân trăm tư thể giải: "Mama, ngươi xem, sao lại trùng hợp như vậy được? Lão gia vừa đến chỗ ta, tiểu tiện nhân kia lập tức bị bệnh? Lại bởi vì ta có chút chậm trễ, mà nháo đến mức suýt thành viêm phổi... Nghĩ thế nào ta cũng cảm thấy Bùi Nguyên Ca thị uy với ta." Trước bà giả bệnh thành, Bùi Nguyên Ca cũng cố ý giả bệnh, đoán bà để hạ nhân thông báo cho lão gia, kết quả... Cấm túc, chính mình lại bị cấm túc!

      Tiểu tiện nhân này, thủ đoạn càng ngày thâm độc!

      Vương mama cũng hiểu, nhớ lại tình hình lúc đó, lại có thái y chẩn đoán, tứ tiểu thư giống giả bệnh, nhưng chuyện này quá trùng hợp!

      Đúng lúc này, tiểu nha hoàn đưa vào phong thư, : "Tứ tiểu thư phái người đưa tới."

      Chương Vân mở ra, bên trong rơi xuống bao thuốc bột, còn có tờ giấy trắng có vài chữ: " bao thuốc bột do Tử Uyển bào chế, sau khi ăn vào giống như phong hàn, sốt cao giảm, nhưng nguy hiểm tính mạng. Giả bệnh tranh sủng rất cần thuốc hay, đặc biệt tặng di nương bao, cần cảm tạ. Bùi Nguyên Ca kính viết." Chữ viết xiêu vẹo, nhưng lại phải nét chữ của Bùi Nguyên Ca.

      Ngang nhiên trắng trợn khiêu khích!

      Chương Vân xé nát phong thư, phẫn nộ cuồng giận hét lớn: "Bùi.. Nguyên.. Ca —— "

      Trong Tĩnh Xu trai, tưởng tượng vẻ mặt của Chương Vân khi nhận được thư của nàng, Bùi Nguyên Ca “khỏi bệnh” lại mỉm cười lần nữa, chút lo lắng Chương Vân cầm thư này đến chỗ phụ thân tố giác nàng. Thứ nhất, chữ viết lá thư phải chữ của nàng. Thứ hai, bao thuốc bột kia cũng phải do Tử Uyển điều chế cho nàng mà chỉ là bao bột đậu. Nàng cố ý đưa những thứ đó, cố ý cho Chương Vân biết chân tướng, chẳng qua là muốn kích động Chương Vân chút thôi.

      Bỗng ngoài cửa truyền đến giọng Tử Uyển: "Tiểu thư, phu nhân phái người truyền tin buổi chiều muốn ra ngoài kiểm tra mấy cửa hàng hồi môn, hỏi tiểu thư có thời gian với bà ấy ?"
      Phong Vũ Yên, Nhiên NhiênAliren thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 46. Phiền toái tìm đến

      Ngồi thoải mái trong xe ngựa Bùi phủ, Bùi Nguyên Ca nhìn Thư Tuyết Ngọc có chút đăm chiêu. Từ sau khi Chương Vân bị cấm túc, Thư Tuyết Ngọc chủ động muốn dạy cho Bùi Nguyên Ca chủ trì nội vụ phủ trạch. Nàng vốn nghĩ đó chỉ là sách lược (kế sách) của Thư Tuyết Ngọc hoặc lấy lòng nàng và phụ thân mà thôi. ngờ Thư Tuyết Ngọc lại thực dụng tâm dạy nàng, lúc xử lý phủ vụ đều để nàng theo bên cạnh học tập, những điều quan trọng cần lưu ý đều kỹ càng, hề giấu diếm nửa điều. Ngay cả hôm nay kiểm tra cửa hàng hồi môn cũng mang nàng theo cùng, muốn dạy nàng nhận biết.

      Điều này hoàn toàn vượt quá phạm vi hợp tác, giống như lòng vậy.

      Lúc đến cửa hàng hồi môn của Thư Tuyết Ngọc, Bùi Nguyên Ca càng nghi ngờ sâu hơn. Những cửa hàng này, chính là những cửa hàng trong danh sách trước đây Thư Tuyết Ngọc đưa cho nàng, cũng chính là cửa hàng hồi môn kiếp trước Chương Vân cho nàng.... như vậy, chẳng lẽ kiếp trước, những cửa hàng này đều là của hồi môn Thư Tuyết Ngọc cho nàng nhưng bị Chương Vân chiếm tên? Nhưng mà....Thư Tuyết Ngọc mặc dù phải hung thủ hại chết mẫu thân, nhưng hai người bất hòa là , nếu lúc ấy mẫu thân bị ngộ hại, cũng khiến mọi người đều cho rằng do Thư Tuyết Ngọc gây nên? Nếu bà ấy và mẫu thân bất hòa, vì sao lại đối tốt với mình như vậy?

      Mọi chuyện trải qua ở kiếp trước làm Bùi Nguyên Ca hiểu được, ai vô duyên vô cớ đốt tốt với ai. Chỉ là nàng hiểu, vì sao Thư Tuyết Ngọc phải làm vậy với nàng?

      Mang theo tâm trang khó hiểu, Bùi Nguyên Ca bước vào Giản Ninh trai.

      Giản Ninh trai là cửa tiệm thêu tuyến, chuyên bán các đồ thêu. Chưởng quỹ theo từ khi Thư Tuyết Ngọc gả , luôn lòng trung thành với bà. Thư Tuyết Ngọc bị cấm túc mười năm, vẫn cần cù quản trướng như cũ, cứ đúng hạn đưa bạc đến Kiêm Gia viện, chưa bao giờ bỏ túi riêng. Lần này thấy Thư Tuyết Ngọc xuất viện, vô cùng kích động, gương mặt già nua cũng nhịn được mà lấp lánh ánh lệ.

      Thư Tuyết Ngọc cũng có chút xúc động, hàn huyên xong liền kéo Bùi Nguyên Ca qua, cười : "Đây là tứ tiểu thư, về sau thấy nàng cũng giống như thấy ta. Ngoài ra, ta muốn để nàng ấy thử tới kinh doanh cửa hàng, tránh tương lai bị hạ nhân ức hiếp. Các ngươi đều là lão hành gia (người có tuổi trong nghề) hãy giúp đỡ nàng ấy nhiều hơn! Yên tâm, nàng ấy thông minh lanh lợi hơn ta nhiều, khiến các ngươi đau đầu giống ta trước đây đâu."

      "Phu nhân chê cười." Chưởng quầy cung kính : "Ra mắt tứ tiểu thư."

      Bùi Nguyên Ca bán lễ : "Sau này xin chưỡng quỹ chỉ giáo nhiều hơn."

      Nàng tuổi tác còn , tư thái lại thấp, nhưng khí phái toàn thân lại khiến người khác thể bỏ qua. Hơn nữa cặp mắt đen như hạt châu kia, càng thể thông minh thanh tú, làm người ta dám khinh thường. Chưởng quỹ trải qua thế , nhưng cũng rất ít thấy nhân vật như vậy, chỉ nhìn trộm lướt qua rồi dám nhìn nữa, càng cung kính : "Tứ tiểu thư quá khách khí rồi, lão nô nhất định tận tâm tận lực!"

      Bùi Nguyên Ca thấy ông chân thành, nhưng tâm thần hơi hoảng hốt, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng ra bên ngoài. Nàng hỏi: "Ta thấy sắc mặt chưỡng quỹ có vẻ lo lắng, có phải gặp phiền toái gì hay ?"

      Chưởng quỹ cả kinh: "Tứ tiểu thư tinh mắt!"

      Bùi Nguyên Ca nhắc tới như vậy, Thư Tuyết Ngọc cũng nhận ra được khác thường: "Xảy ra chuyện gì sao?"

      " ra xấu hổ." Chưởng quỹ cũng giấu diếm nữa: "Lão nô theo phu nhân tới kinh thành, mấy năm nay kinh doanh giảm sút, Giản Ninh trai mặc dù dám phồn thịnh phát đạt, nhưng trong số các cửa hàng đồ thêu ở kinh thành cũng có chút tiếng tăm. Ai ngờ gần đây, bên cạnh cũng mở cửa hàng thêu tuyến gọi là Nghiễm Trí trai, chuyên đối địch với Giản Ninh trai chúng ta. Đầu tiên bán ra sợi tơ thứ đẳng với giá thấp, lại tìm người đến cửa hàng quấy rối, chuyên mua những tơ sợi hiếm có hàng, thậm chí còn cố ý nháo lớn mọi chuyện, sau đó lại truyền bá tứ phía, Giản Ninh trai chúng ta cung cấp đủ hàng, lại bán giá cao, tiệm lớn mà ức hiếp khách, làm cho cửa hàng làm ăn ngày càng sa sút."

      Thư Tuyết Ngọc nhíu mày, loại người thích ra ám chiêu đùa bỡn kiểu này là khó đối phó nhất.

      Bùi Nguyên Ca suy tư hồi rồi hỏi: "Chưởng quỹ, có biết chủ nhân của Nghiễm Trí trai là ai ?" Tình thế kinh thành rắc rối phức tạp, cửa tiệm lại có chỗ đứng ở đây, nhất định có chút quan hệ. Nghiễm Trí trai này lai giả bất thiện (người đến có ý tốt), vẫn nên tra ra người đứng sau rồi mới tính tiếp.

      "Điều này..." Chưởng quầy lộ vẻ mặt xấu hổ: " tra ra được”.

      “Vậy bên Nghiễm Trí trai có biết Giản Ninh trai là cửa hàng hồi môn của phu nhân ?” Bùi Nguyên Ca hỏi tiếp.

      Chưỡng quỹ đáp: “Chắc là biết. Theo phu nhân phân phó, Giản Ninh Trai xưa nay làm việc khiêm tốn, chưa bao giờ lấy danh nghĩa Bùi phủ sinh ." Trong lòng ông thầm thán phục, vị tứ tiểu thư này tuổi tuy , nhưng nhìn nhận vấn đề rất chính xác, liên tiếp mấy vấn đề đều hỏi đúng trọng tâm, hiếm thấy.

      Nếu biết Giản Ninh trai liên quan tới Bùi phủ mà vẫn tới cửa khiêu khích, điều đó chứng tỏ đối phương nhất định sợ Bùi phủ, nhất định phải ứng phó cẩn thận. Nhưng tình huống trước mắt vẫn còn khá hơn chút, Bùi Nguyên Ca suy nghĩ trước cửa tiệm bỗng nhiên truyền đến tiếng tiểu nhị tức giận: "Tiểu thư, ngài phải cố tình gây khó dễ đó chứ? Ta , Giản Ninh trai chúng ta có loại chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy này, ta chỉ nghe có hoa mẫu đơn gọi là Ngọc Lâu điểm thúy [*] thôi, còn chưa từng nghe qua loại chỉ thêu nào tên là Ngọc Lâu điểm thúy cả!"

      [*] loại hoa mẫu đơn, theo phân loại về màu sắc, mẫu đơn trắng có nhiều loại như: Dạ Quang bạch, Cảnh Ngọc, Hương Ngọc, sao Kim Tuyết Lãng, Lưu Ly quan châu, Côn Sơn Dạ Quang,…trong đó có Ngọc Lâu điểm thúy

      Ngay sau đó là tiếng tức giận của nữ tử kiêu căng: "Kiến thức nông cạn thôi , lại còn thừa nhận. cái gì mà Giản Ninh trai là cửa tiệm đồ thêu lớn nhất kinh thành, căn bản là mua danh chuộc tiếng, loại cửa tiệm này, sớm muộn cũng đóng cửa!"
      Chưởng quỹ đau đầu: "Lại tới nữa…"

      Bùi Nguyên Ca sớm nghe ra giọng kia, lắc đầu : " nương này sợ rằng liên quan tới Nghiễm Trí trai, ta ra ngoài ứng phó trước, nếu ta ứng đối được chưởng quầy lại ra mặt sau." xong, nàng đeo khăn che mặt lên, xốc mành thêu ra ngoài.

      Bên ngoài có gã mặc áo dài cổ tròn thêu kiếm lan văn, nữ tử mặc váy dài xanh biếc, công tử trẻ tuổi bên cạnh khuyên nàng: "Biểu muội, nếu cửa tiệm nhà này có, chúng ta đổi nhà khác là được, cần phải lời qua tiếng lại với bọn họ?"

      "Ta tìm lâu như vậy cũng chưa tìm được, người bên Nghiễm Trí trai Giản Ninh Trai tất có, tiểu nhị lại có, đây phải lừa bịp ta sao? Ta thể nuốt trôi cục tức này!" Giọng lanh lảnh cùng vẻ mặt vênh váo này, giống giọng nhu mì Bùi Nguyên Ca từng nghe, nhưng vẫn có thể nhận ra được, nữ tử này chính là người ngày ấy bị cửu hoàng tử đấy xuống hồ, Diệp Vấn Khanh cháu ruột của hoàng hậu.

      Công tử trẻ tuổi đó gọi nàng ta là "biểu muội", chẳng lẽ lại là vị hoàng tử nào sao?

      Thử hỏi, người như vậy, sao có thể có thể nhàn rối đến tìm Giản Ninh trai gây ? Nghe ý tứ của Diệp Vấn Khanh ràng là người của Nghiễm Trí trai nhìn ra nữ tử này khó giải quyết, muốn đẩy phiền toái sang cho Giản Ninh trai. Loại chuyện này, kiếp trước làm ăn ở Giang Nam Bùi Nguyên Ca cũng thấy nhiều, chỉ cần xử lý tốt, chẳng những phá hủy thanh danh Giản Ninh trai, thậm chí còn chọc đến phiền toái. Nàng nhàng tiến lên, ôn nhu hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi ngài cần loại chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy sao?"

      Nghe giọng nhu hòa mềm mại như nước chảy xuôi, công tử trẻ tuổi hơi giật mình, quay đầu nhìn.
      Phong Vũ Yên, Nhiên NhiênAliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :