1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cực sủng vợ yêu - Tai phải bên trái Chương Mới ~ing~

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 5: Người con thích thứ hai là A Hạo!

      Sáng sớm hôm sau, mẹ Nghiêm gấp gáp từ công ty trở về, thấy Nghiêm Hạo mặc tạp dề, bưng đồ ăn từ trong bếp ra.

      Thấy vậy, mẹ Nghiêm vội thả hết mấy túi đồ trong tay ra, có chút áy náy : “Tiểu Hạo, xin lỗi con, mẹ về muộn quá! Sáng mai mẹ về sớm chút!”

      cần đâu, mẹ cứ chăm sóc tốt cho ba là được rồi.” Nghiêm Hạo ngẩng đầu lên, nhàn nhạt .

      Mẹ Nghiêm “…”

      Tự dưng cảm thấy những lời này mang ý nghĩ sâu sắc nào đó, hay do bà nghĩ nhiều rồi sao?

      Tiểu Nghiêm tay run run đem bữa sáng để cẩn thận lên bàn, sau đó dùng nắp đạy lại để tý nữa bị nguội. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, cởi tạp dề ra, sau đó mở cửa phòng vào, đúng lúc chuông báo thức kêu vang.

      “Hư….ư…. A Hạo, buổi sáng tốt lành!” Diệp Tiểu Tiểu xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, mở mắt ra nhìn thấy Nghiêm Hạo ngồi ở cạnh giường, hai mắt sáng rực lập tức kêu lên.

      “Ừ.” Khuôn mặt nhắn hình như có chút thay đổi, Tiểu Nghiêm run rẩy cầm lấy quần áo để tủ đầu giường, yên lặng cùng Diệp Tiểu Tiểu mặc vào.

      Sau khi giúp mặc xong quần áo, rồi giày, cuối cùng còn tết cho hai bím tóc xinh xinh rồi mới : “Bữa sáng nấu xong rồi. đánh răng rửa mặt , rồi xuống là có thể ăn rồi.”

      “Ừ! A Hạo tốt! Hôn cái!” Diệp Tiểu Tiểu “chụt” hôn lên khuôn mặt Nghiêm Hạo. Đây là nụ hôn chào buổi sáng!!

      “Dì, buổi sáng tốt lành.”

      “Buổi sáng tốt lành, Tiểu Tiểu!”

      Bây giờ, mẹ Nghiêm sợ ngay ngây người. nghĩ đến sáng sớm vội vàng trở về có thể thấy cảnh tượng này! Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Hạo giúp bé con nhà người ta mặc quần áo, mang giày thành thạo như vậy, bà đoán đây chắc hẳn phải lần đầu tiên rồi? phải là từ ngày Tiểu Tiểu vào nhà ở con mình vẫn làm như vậy chứ?

      Hóa ra đây là lý do mỗi lần vừa mới rời giường, bà đều nhìn thấy Tiểu Tiểu ăn mặc chỉnh chu, ngay cả tóc cũng được tết gọn gàng. Mới đầu bà còn tưởng Tiểu Tiểu tự chuẩn bị cho mình, nghĩ tới đều do chính con nhà mình làm!

      mới để ý, mẹ Nghiêm còn nhớ buổi sáng đầu tiên Tiểu Tiểu vừa tới, bím tóc tết còn bị lệch chút, bà còn chỉnh lại lần nữa giúp bé, hình như lúc đó Tiểu Hạo đứng bên xem rất nghiêm túc. Chẳng lẽ đây chính là chân tướng… Vậy chân tướng này cũng quá gây “sốc” rồi!

      Chưa bao giớ nghĩ tới đứa con khô khan, ít của mình ngày biến thành người con trai khéo tay như vậy, trong lòng mẹ Nghiêm rất ngạc nhiên!

      Nhìn con trai nhà mình sắc mặt ửng hồng, lại cố làm ra vẻ bình tĩnh gấp chăn, trong mắt mẹ Nghiêm lên nụ cười.

      Haiz, có đứa con trai có thể làm được như vậy tệ mà!

      Sau khi xử lý gọn gàng chăn màn trong phòng, Nghiêm Hạo trở lại phòng ăn, đem cái nắp mở ra, dùng dao giúp Tiểu Tiểu đem trứng rán cùng lạp xưởng cắt thành miếng đưa cho , rồi sau đó mới trở lại chỗ ngồi của mình yên lặng ăn sáng.

      “Dì ăn sao?” Diệp Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ Nghiêm đứng bên, thanh giòn tan hỏi.

      Mẹ Nghiêm nhìn thoáng qua con trai, cười gian manh “Tiểu Hạo làm cho dì chút nào, Tiểu Tiểu cứ ăn , ăn xong cùng Tiểu Hạo học. Dì đợi tý nữa còn phải đem đồ ăn cho chú. Đợi tý nữa dì ăn cùng chú tốt rồi.”

      “Ơ, vậy bữa sáng hôm nay phải do dì làm ạ?”

      phải đâu, do A Hạo làm đấy. Ăn ngon ?” Mẹ Nghiêm cười hỏi.

      “Ăn ngon! Giống bữa tối hôm qua, đều ăn rất ngon!” Hai mắt Tiểu Tiểu sáng lên mềm mại trả lời.

      Hai mắt mẹ Nghiêm sáng lên, kinh ngạc : “Bữa tối hôm qua cũng là Tiểu Hạo làm cho con à?”

      "Vâng!" Diệp Tiểu Tiểu gật mạnh đầu, “A Hạo tối hôm qua nấu cho Tiểu Tiểu món cá rất ngon, còn có cach đông trùng hạ thảo, súp ngô. Ăn ngon lắm! A Hạo quá là siêu mà!"

      Mẹ Nghiêm nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ rực của con trai, chế giễu “Vậy , A Hạo lợi hại như vậy, Tiểu Tiểu có thích hay ?”

      Quả nhiên, những lời này vừa ra, mặt con nhà mình càng đỏ hơn.

      "Thích! Ngoại trừ ba ba, thích A Hạo nhất! Người con thích thứ hai là A Hạo!" Diệp Tiểu Tiểu vừa ăn trứng gà vừa lớn tiếng trả lời.

      "Ơ? Ngoại trừ ba ba, vậy mẹ sao?" mẹ Nghiêm có chút nghi ngờ.

      "Mẹ đứng thứ ba! Bởi vì mẹ luôn cầu Tiểu Tiểu học cái này cái kia, cũng hỏi xem Tiểu Tiểu có đồng ý hay ..." nhóc có chút bức xúc bĩu môi .

      Mẹ Nghiêm thấy có lẽ nhà họ Diệp dạy con có chút nghiêm khắc.

      "Vậy... A Hạo tài giỏi như vậy, Tiểu Tiểu lại rất thích A Hạo vậy sau này lớn lên Tiểu Tiểu gả cho A Hạo, làm con dâu của dì được hay ?"

      "Được ạ" nhóc trả lời nhanh chóng dứt khoát.

      Trong nháy mắt, khuôn mặt Nghiêm Hạo trở nên đỏ bừng như có thể ra máu.

      "A, A Hạo mặt là đỏ!" Diệp Tiểu Tiểu ngạc nhiên giống như là phát ra vùng đẩt mới, đưa tay ra sờ, "Ui ui, nóng! Dì, A Hạo mặt nóng quá có phải bị ốm rồi hay ?"

      Ngay sau đó, bàn tay bé của Diệp Tiểu Tiểu đặt lên trán Nghiêm Hạo, quan tâm hỏi,

      "A Hạo, có phải rất khó chịu hay ? Lúc Tiểu Tiểu ngã bệnh cũng rất khó chịu." Nghĩ tới lúc này Nghiêm Hạo có thể rất khó chịu, Diệp Tiểu Tiểu vội vàng quay đầu lại hướng về phía mẹ Nghiêm hô to, "Dì...dì ơi! Mau lên, chúng ta phải đưa A Hạo bệnh viện."

      Sau đó, bé lại xoay người an ủi Nghiêm Hạo, "A Hạo, ngoan ngoan, nhịn

      chút, chúng ta bệnh viện để cho bác sĩ kiểm tra chút khó chịu nữa!"

      "Xì - -" nghe Diệp Tiểu Tiểu dùng giọng điệu để dỗ trẻ sơ sinh, mẹ Nghiêm nhịn được cười.

      "Tiểu Tiểu, Tiểu Hạo phải là bị ốm, đây là Tiểu Hạo xấu hổ đấy!". lòng mẹ Nghiêm cảm thấy rất Diệp Tiểu Tiểu đáng ! Có hay ?

      "Xấu hổ? Tại sao A Hạo phải xấu hổ? Mới nhìn A Hạo có bộ dạng giống như rất khổ cực! Trời, dì…dì có cách nào làm cho A Hạo xấu hổ nữa được ?"

      "Xấu hổ khổ cực, Tiểu Tiểu cần lo lắng. Đợi lúc nữa Tiểu Hạo cho khỏe lại mà!"

      "Có đúng vậy ?"

      "Đúng mà. tin con hỏi Tiểu Hạo mà xem!"

      "A Hạo, khó chịu sao?" Diệp Tiểu Tiểu mở to hai mắt, nhàng hỏi.

      Ai ngờ, khi Diệp Tiểu Tiểu đến gần, mặt Nghiêm Hạo càng đỏ hơn, căng thẳng hơn.

      Lúc đó như vậy sao có thể trả lời thế được câu hỏi của ?

      "A Hạo, khó chịu sao?" Diệp Tiểu Tiểu lại cúi sát vào chút, hỏi lại lần nữa.

      Nghiêm Hạo đỏ mặt, khó khăn trả lời, "Ừ."

      " 'Ừ' có phải nghĩa là khó chịu đúng ?”

      Nghiêm Hạo co quắp, "... khó chịu."

      "Được rồi, Tiểu Tiểu mau ăn sáng ! Thời gian cũng còn sớm, ăn xong nhanh còn học đó!" mẹ Nghiêm cười .

      "Vâng! Được ạ!” Diệp Tiểu Tiểu ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.

      Đợi đến khi Diệp Tiểu Tiểu ăn xong bữa sáng rồi rửa tay, mẹ Nghiêm nhìn bóng Diệp Tiểu Tiểu mới khuất, chế giễu : “Xem ra mẹ ở nhà các con cũng có vấn đề gì nhỉ? Mẹ còn định tối nay bớt chút thời gian trở về nhanh chóng nấu cơm cho các con đấy!”

      cần đâu, mẹ cứ ở cùng ba là tốt rồi.”Nghiêm Hạo nghiêm mặt , nhưng mà vết đỏ mặt còn chưa mất, nên trông rất đáng , nhìn mà muốn véo véo mấy cái.

      "Ơ? Thế còn buổi sáng ngày mai, ngày kia?" mẹ Nghiêm tiếp tục hỏi.

      "Cũng cần." Nghiêm Hạo quyết đoán từ chối.

      "Vậy cũng được! Mẹ để lại cho các con tiền, muốn ăn gì chính mình mua nhé!"

      Nhìn thân thể bé của Nghiêm Hạo bưng cái mâm vào phòng bếp, chỉ để lại cho bà cái bóng lưng, mẹ Nghiêm vừa buồn cười vừa tức giận mắng câu, "Đứa này! Còn bực mình mẹ nó làm bóng đèn đây mà!"

    2. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 6: Bởi vì nhớ chồng!
      đường học, nắng ấm chan hòa, gió đưa đến hương hoa nhè .

      "A! A Hạo nhìn kìa! Chim màu xanh biếc!"

      "Ừ."

      "A Hạo nhìn bên kia kìa, hoa loa kèn màu tím!"

      "Ừ."

      "A Hạo, tại khí trời tốt!"

      "Ừ."

      "A Hạo cậu nhìn xem, những đám mây kia đều ngơ ngác di chuyển kìa! Giống A Hạo quá , đáng !"

      "Ừ... ừ." Giống như , đáng sao?

      "Cái kia Tiểu... Tiểu..." Nghiêm Hạo có chút căng thẳng.

      "A Hạo muốn cái gì?" Diệp Tiểu Tiểu xoay người lại, mắt to sáng lên, hỏi.

      "Kia... Cái kia... Cậu là đồng ý... Gả, gả cho tớ sao?"

      "Đúng vậy!" Diệp Tiểu Tiểu gật đầu, lựa chọn chút do dự, giống y hệt như lúc trước trả lời mẹ Nghiêm.

      "Vậy, cậu biết vợ chồng nghĩa là gì sao?"

      "Biết chứ! Vợ chồng giống như ba mẹ tớ, còn có ba mẹ A Hạo cũng là vợ chồng."

      Nghe vậy, hai tròng mắt Nghiêm Hạo lóe lên hy vọng, "Vậy... sau khi cậu gả cho tớ cùng tớ làm vợ chồng cả đời, cậu…đồng ý ?"

      "Giống như ba mẹ, cả đời ở cùng nhau sao? Mẹ , bà cùng ba là vợ chồng, cho nên bà muốn cùng với ba cả đời ở cùng nhau!"

      "Ừ! Đúng vậy. Cả đời ở cùng nhau!" Trong phút chốc hai mắt Nghiêm Hạo phát sáng lên, "Vậy cậu… đồng ý ?" Cùng tớ cả đời ở bên nhau.

      "Đồng ý chứ!"

      "Vậy... sau này tớ gọi cậu là bà... bà xã có được hay ?" Trong lòng Nghiêm Hạo có chút lo âu.

      "Được!" Diệp Tiểu Tiểu chút nghĩ ngợi gật đầu đáp, chỉ tay vào khuôn mặt đỏ rực chín mọng của hét lên, "Oa! A Hạo lại đỏ mặt! A Hạo lại xấu hổ sao?"

      "Ừ. Là... Ông xã." Tiểu Nghiêm run rẩy, nhăn nhó.

      "Cái gì?" Diệp Tiểu Tiểu khó hiểu.

      "Gọi tớ là... Ông xã..." Tiểu Nghiêm run run, khuôn mặt đỏ như có thể ra máu.

      "Ông xã!" Diệp Tiểu Tiểu gọi tiếng trong vắt.

      "Ừ! Chúng ta... Chúng ta học ..."

      "Được!" Diệp Tiểu Tiểu , chủ động đến giữ chặt tay Nghiêm Hạo, sôi nổi chạy về phía trường học.

      Ở sau lưng , Nghiêm Hạo chầm chậm, khuôn mặt hồng hồng càng nhìn càng thấy đáng .

      Nhưng mà, buổi tối hôm đó, lúc chuẩn bị ngủ.

      Diệp Tiểu Tiểu ngồi ở giường vẻ mặt rối rắm.

      "Bà... Bà xã, làm sao vậy?" Nghiêm Hạo kề sát mặt hỏi.

      "A Hạo, có thể gọi tớ là vợ được ?"

      Tim Nghiêm Hạo run lên, "Cậu đổi ý rồi?"

      "Ừ, đúng vậy!" Diệp Tiểu Tiểu gật đầu , .

      Vừa nghe vậy, hai mắt Nghiêm Hạo phút chốc tối sầm lại.

      "A Hạo, cậu làm sao thế?" Diệp Tiểu Tiểu hỏi.

      "A Hạo? A Hạo?" Diệp Tiểu Tiểu kêu hai tiếng liên tục cũng phản ứng, đành phải cúi đầu tới gần, "Ông xã, cậu tức giận à?"

      "Cậu phải là đổi ý rồi sao? Tại sao còn gọi tớ là ông xã?" Nghiêm Hạo đưa lưng về phía Diệp Tiểu Tiểu, trong giọng giấu được vẻ ngột ngạt cùng đau lòng.

      "Đúng vậy! Bà xã là khó nghe! Vừa già vừa nghe giống như mẹ chồng, tốt và xấu! Hơn nữa, bà xã nghe hay chút nào, Tiểu Tiểu còn lâu mới cần!"

      Diệp Tiểu Tiểu vừa dứt lời, Nghiêm Hạo liền nhanh chóng quay đầu lại hỏi cho ra lẽ, "Vậy ý của cậu là…là phải cậu hối hận đồng ý gả cho tớ, chẳng qua cảm thấy bà xã nghe hay?"

      "Đúng vậy!" Diệp Tiểu Tiểu gật mạnh đầu .

      "Vậy..." Hai mắt Nghiêm Hạo sáng ngời, xoay người lại, "Vậy, tớ gọi cậu là bà xã, gọi cậu là vợ bé được ?"

      "Giống như Hứa Tiên trong TV, gọi Tiểu Tiểu là vợ sao?"

      "Ừ." Lỗ tai Nghiêm Hạo ửng đỏ.

      "Vậy… Tiểu Tiểu gọi A Hạo là gì?"

      "Chồng. Gọi là chồng là được rồi." Nghiêm Hạo làm ra vẻ nghiêm túc .

      "Được…được! Chồng so với ông xã dễ nghe hơn nhiều!" Diệp Tiểu Tiểu vỗ tay .

      "Ừ."

      "Chồng!"

      "Vợ."

      "Chồng!"

      "Vợ."

      "Chồng chồng chồng!" Dường như Diệp Tiểu Tiểu lấy việc gọi làm niềm vui, biết mệt.

      "Ừ. Vợ."

      "Chồng tốt!"

      "Ừ. Vợ cũng tốt."

      "..."

      Buổi tối hôm đó, Tiểu Nghiêm run run ôm vở bé của ngủ trong thỏa mãn ngọt ngào.

      Ngày thứ hai.

      "Chồng…chồng ơi!" Tan học , Diệp Tiểu Tiểu chạy chầm chậm đến bên cạnh bàn Nghiêm Hạo.

      "Làm sao vậy?" Nghiêm Hạo nhìn nàng, hai tròng mắt xinh đẹp chất chứa tầng mềm mại, ấm áp như ánh mặt trời.

      " có gì. Người ta chỉ là nhớ chồng thôi!" Diệp Tiểu Tiểu ngọt ngào cười .

      "Ừ. Tớ cũng nhớ cậu!" Nghiêm Hạo vẫn còn chút căng thẳng, mặt vẫn còn rất dễ đỏ bừng.

      Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào - -

      "A, ngọt ngào quá à!"

      "Ngọt ngào đó!"

      "Diệp Tiểu Tiểu gọi Nghiêm Hạo là chồng kìa !"

      "Diệp Tiểu Tiểu nhớ Nghiêm Hạo ! Aaaaa!"

      "Ngọt ngào chết mất!"

      "Nghiêm Hạo đỏ mặt kìa!"

      "Bà xã bà xã tớ cậu..."

      Có lẽ là thanh của mọi người quá ồn ào mức, thầy giáo cũng từ bục giảng xuống, tò mò hỏi, "Tiểu Tiểu vì sao gọi bạn học Nghiêm Hạo là ông xã vậy?"

      " phải là ông xã mà là chồng!" Diệp Tiểu Tiểu nghiêm túc đứng đắn uốn nắn thầy giáo.

      Đầu tiên Thầy giáo cười cười, sau đó tiếp tục hỏi: "Ừ được rồi, vậy Tiểu Tiểu vì sao lại gọi Nghiêm Hạo là chồng?"

      "Bởi vì A Hạo chính là chồng mà!" Diệp Tiểu Tiểu ngốc nghếch đáp.

      Nghe vậy, thầy giáo cười cười cũng làm mọi chuyện ồn ào thêm, cho rằng đây là trò đùa của bọn trẻ con, vài ngày sau lại chán ghét nhau ý mà.

      Vì vậy trong hơn nửa tháng tiếp theo, các thầy giáo đối với vợ chồng son thân mật, âu yếm tuy nhìn thấy nhưng trách mắng gì.
      h0903nhunhu, ly sắc, AliceNguyen12 others thích bài này.

    3. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 7: Muốn sinh em bé cho A Hạo!

      Vài ngày sau, bàn cơm nhà họ Nghiêm.

      "Chồng, miếng thịt này béo quá, muốn ăn." Diệp Tiểu Tiểu đâm đâm nửa miếng thịt nửa nạc nửa mỡ trong bát, cái miệng nhắn cong lên, vẻ mặt ấm ức.

      Nghiêm Hạo nhìn thoáng qua, yên lặng gắp miếng thịt vào trong bát của mình.

      "Chồng, Tiểu Tiểu muốn ăn cá!" Diệp Tiểu Tiểu chỉ đĩa cá cách mình khá xa, chờ đợi nhìn Nghiêm Hạo.

      "Ừ." Đầu tiên Nghiêm Hạo gắp miếng thịt cá lớn vào bát của chính mình, chọn chỗ thịt ngon nhất, sau đó gắp cho Diệp Tiểu Tiểu.

      "Oa! Chồng, thịt cá ăn ngon quá!" Diệp Tiểu Tiểu ngậm thịt cá, hoan hô .

      "Ừ." Hai mắt Nghiêm Hạo tỏa sáng, lại yên lặng gắp thêm miếng cá nữa, vẫn chọn chỗ ngon nhất như cũ gắp cho Tiểu Tiểu.

      "Chồng cũng ăn!"

      rồi Tiểu Tiểu gắp thịt cá trong chén mình đưa đến bên miệng Nghiêm Hạo, Nghiêm Hạo im lặng hé miệng cắn xuống.

      "Ăn ngon?" Mắt tròn trịa của Diệp Tiểu Tiểu mở to, mong đợi hỏi.

      Nghiêm Hạo gật đầu , đôi mắt lên nét vui vẻ, "Ừ!"

      bên quan sát, ba mẹ Nghiêm trợn mắt há hốc mồm rồi liếc nhìn nhau, trong mắt thoáng lên vẻ ngạc nhiên- - chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày này con trai của mình đem con người ta lừa tới tay rồi? Mấy ngày này đến cuối cùng có chuyện gì xảy ra? Vì sao bọn họ biết chút gì?! Bọn họ có phải hay bỏ lỡ cái gì rồi? !

      "Tiểu Tiểu, vì sao lại gọi Tiểu Hạo là chồng thế?" Mẹ Nghiêm mặc dù nghĩ rất nhiều thứ, nhưng vẫn kiên nhẫn, cười lên tiếng hỏi.

      "Bởi vì sau khi lớn lên Tiểu Tiểu muốn gả cho A Hạo, cho nên A Hạo là chồng !" Nhóc con thanh thúy đáp.

      "Vậy tại sao gọi ông xã mà gọi là chồng vậy?" Chồng là cách gọi cổ đại đúng nhỉ?

      "Bởi vì ông xã bà xã nghe hay! Vừa già, lại giống như mẹ chồng, ông ông, bà bà! Tiểu Tiểu như vậy thích bị người ta gọi thành “bà” đâu." Diệp Tiểu Tiểu phồng má .

      Ba mẹ Nghiêm nhìn nhau, trong mắt lướt qua tia lúng túng - - ra là ở trong mắt trẻ con, ông xã bà xã hiểu như vậy sao?

      "Khụ!" Ba Nghiêm được tự nhiên giả vờ ho “khụ” chút, nghiêng mắt nhìn qua chỗ khác.

      "Hắc hắc!" Mẹ Nghiêm cũng có chút xấu hổ, nhanh chóng vòng vo bỏ qua cái đề tài này, "Tiểu Tiểu, dì cùng chú Nghiêm lo chuyện công ty cũng tương đối ổn thỏa rồi. Dạo này tương đối rảnh rỗi, cuối tuần dì dẫn con cùng Tiểu Hạo leo núi được hay ?”

      "Được ạ!" Diệp Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên từ trong bát, đáp. Nhưng mà, giây sau, lại đem vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Nghiêm Hạo, "Chồng, leo núi có nhất định phải bò lên hay ?"

      Cha mẹ Nghiêm: "..."

      "Tiểu Tiểu, ai cho con biết leo núi là phải bò lên vậy?”

      "Ba ba! Ba ba cho Tiểu Tiểu, muốn lên đỉnh núi phải leo lên! Đúng là... Tiểu Tiểu từng nhìn thấy nhiều người có giỏi leo núi, bọn họ đều bò lên!"

      Mẹ Nghiêm bỗng nhiên cảm thấy, chính mình có cách nào giúp nhóc này giải thích rốt cục leo núi là bằng chân leo lên hay bò lên. Nhưng mà, bà tò mò, "Tiểu Tiểu, trước kia con cùng ba mẹ leo núi đều là bò lên sao?"

      "Vâng ạ!" Diệp Tiểu Tiểu gật đầu, "Ba ba , đường đến đỉnh núi chỉ có , đường bằng phẳng nhất cũng nhất định phù hợp với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu phải học được cách mọi loại đường để tìm ra con đường phù hợp nhất với mình!”

      "Như vậy, Tiểu Tiểu mỗi lần đều tự mình bò lên đỉnh núi sao?"

      Diệp Tiểu Tiểu lắc đầu, " có! Lần nào đường , Tiểu Tiểu đều ngủ thiếp trong lúc nghỉ ngơi, là ba ba cõng Tiểu Tiểu lên đỉnh núi !"

      "Như vậy à, nhưng mà, Tiểu Tiểu vẫn rất lợi hại đấy! Cuối tuần này, bằng Tiểu Tiểu cùng dì cùng thử xem, đường bằng phẳng tý được hay ?"

      "Nhưng mà..." Diệp Tiểu Tiểu do dự, "Ba ba , phải đợi có ngày, Tiểu Tiểu có thể dựa vào sức lực của mình thành công bò lên đến đỉnh núi, mới có thể con đường bằng phẳng."

      Này...Mẹ Nghiêm biết làm sao, dù sao đây là phương thức giáo dục của nhà họ Diệp, nếu như bọn họ tự tiện sửa chữa lời có thể hay ...

      "Hay là như vậy, bằng chúng ta cũng vừa vừa bò! Mệt mỏi đổi, có vẻ tồi!" Ba Nghiêm cười .

      "Đúng vậy! Tiểu Tiểu, vậy trước hết chúng ta bò lên dốc, mệt mỏi lại đổi đường lớn được hay ?"

      "Được ạ!"

      Buổi tối hôm đó. Vợ chồng Nghiêm ở trong phòng.

      thanh tiếng cười cởi mở, tùy ý thỉnh thoảng truyền ra - -

      "Nhớ năm đó đẹp trai phong độ, tự nhận mình sức quyến rũ vô hạn, nghĩ tới con trai của em so với còn lợi hại hơn! Quả là rồng sinh rồng phượng sinh phượng mà! Nghĩ tới ràng là kim cương vô địch, sinh con trai làm sao có thể kém đây! Nhưng mà, con trai của quả đúng là cầm thú, con người ta như vậy cũng có thể xuống tay! Quả nhiên thừa hưởng phong độ của cha ta năm đó! Ha ha ha!" Nghiêm ba ba sờ lên cằm, soi gương vô cùng tự kỷ .

      "Cái gì con em? Cũng phải con trai của sao? Còn có, mới là cầm thú! Con trai chúng ta so với ưu tú hơn nhiều, đừng so sánh con trai với !" Mẹ Nghiêm giả vờ cáu giận .

      Gặp bà xã nhà mình nghiêm mặt, Nghiêm Bằng vội cười làm lành nịnh nọt : "Dạ dạ dạ! mới là cầm thú! Tốt lắm, đừng nóng giận, nếu lại tức giận trở thành bà già rồi?"

      "Hừ! Coi như thức thời!"

      "Đúng là ÔNG xã thức thời! BÀ xã, thời gian còn sớm, chúng ta ngủ ! Được ?"

      Mẹ Nghiêm đỏ mặt gắt tiếng: "Hừ, biết xấu hổ!"

      "Dạ dạ dạ, biết xấu hổ!"

      "..."

      Nửa đêm. Mặt trăng trời cao tỏa sáng dịu dàng.

      "Ông xã, hình như nhà họ Diệp dạy con rất nghiêm, cũng biết người ta đối với con rể có cầu gì , có thể vừa mắt con trai chúng ta hay ?" Mẹ Nghiêm có chút lo lắng .

      "Lo lắng cái gì, thực nhóc kia rất tốt, nhưng mà con trai chúng ta cũng kém mà! Hơn nữa, đây là chuyện của bọn trẻ, mặc dù chúng ta là ba mẹ cũng thể can thiệp quá nhiều mà.”

      "Cũng đúng. Như vậy để cho bọn chúng tự tiếp xúc với nhau ! Nhưng mà nghĩ đến tương lai có đứa con dâu đáng như Tiểu Tiểu, là sung sướng vô cùng! Con trai ánh mắt cũng tốt đấy.” Nghiêm mụ mụ phấn khích .

      "Ừ. Cũng là con trai của em mà! Được rồi, ngủ ! Ngày mai còn phải dậy sớm đấy!"

      "Ừ. Nhanh lên ngủ, ngày mai còn muốn dậy sớm nấu cho hai nhóc con kia bữa sáng ngon lành!"

      "Em lại làm chuyện linh tinh rồi đấy!! Vợ của nó nó nên tự mình nấu, em chỉ cần làm cho phần là được rồi!"

      " xấu hổ!"

      "Hắc hắc, đó là vì da mặt dày mà!"

      "..."

      Hôm sau, chính xác là buổi chiều ngày hôm sau.

      Tan học về đến nhà, Nghiêm Hạo phát vở của mình cứ ngồi trước gương vừa tự soi, vừa sờ bụng của mình, vẻ mặt đầy thắc mắc, "Làm sao vậy?"

      "Chồng~ " Diệp Tiểu Tiểu nâng đầu lên nhìn Nghiêm Hạo kêu tiếng, xong lại cúi xuống, vừa bóp bụng của mình vừa lên tiếng "Lam Lam con trai và con ngủ cùng nhau sau đó có em bé, Tiểu Tiểu sờ em bé!"

      Đôi mắt Nghiêm Hạo lóe lên, tia u ám nhanh chóng thoáng lên.

      "Chồng có muốn sờ em bé cái hay ?" Diệp Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Hạo hỏi.

      Nghiêm Hạo tới, đem bàn tay bé đặt bụng Diệp Tiểu Tiểu, lỗ tai ửng đỏ, cúi đầu hỏi: "Vợ muốn cùng chồng cùng nhau sinh em bé?"

      "Đúng vậy!" Diệp Tiểu Tiểu gật đầu , "Như thế nào? sờ được em bé à?”

      "Ừ." Nghiêm Hạo đáp tiếng, cũng có trực tiếp trả lời, mà sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt lóe lên, nhìn bụng Diệp Tiểu Tiểu mang theo vài phần mong đợi, dịu dàng , "Chúng ta có em bé ." Chắc chắn có!

      "Ừ! Tiểu Tiểu sinh cho chồng đứa con đáng ! Đến lúc đó chúng ta có thể cùng em bé vui đùa thỏa thích!" Diệp Tiểu Tiểu lớn tiếng kêu lên.

      Đúng lúc ba mẹ Nghiêm trở lại.

      "Cái gì em bé vậy?" Còn chưa vào cửa liền nghe được thanh của bé, mẹ Nghiêm tò mò hỏi.

      "Dì, Tiểu Tiểu sinh cho A Hạo em bé ngoan!" Diệp Tiểu Tiểu trả lời.

      "A? Tiểu Tiểu muốn sinh em bé cho Tiểu Hạo?"

      Diệp Tiểu Tiểu gật đầu , trả lời lớn tiếng: "Đúng vậy! Tiểu Tiểu sinh cho chồng con đáng !"

      "Tiểu Tiểu, tiểu bảo bảo phải là con! Là em bé đáng !" Mẹ Nghiêm sửa chữa.

      "A, vậy Tiểu Tiểu sinh cho chồng sinh em bé đáng !" Diệp Tiểu Tiểu .

      Ba Nghiêm nhướn mi: Bà bà xã, em muốn có cháu!

      Mẹ Nghiêm giận, trừng mắt: Ông ông xã, gấp cái gì, con còn đấy!

      Ba Nghiêm: , mười tuổi rồi! Còn chuyện đương rồi mà !

      Mẹ Nghiêm: ... Biến!
      h0903nhunhu, ly sắc, Quỳnh Tiên11 others thích bài này.

    4. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 7: Muốn sinh em bé cho A Hạo!

      Vài ngày sau, bàn cơm nhà họ Nghiêm.

      "Chồng, miếng thịt này béo quá, muốn ăn." Diệp Tiểu Tiểu đâm đâm nửa miếng thịt nửa nạc nửa mỡ trong bát, cái miệng nhắn cong lên, vẻ mặt ấm ức.

      Nghiêm Hạo nhìn thoáng qua, yên lặng gắp miếng thịt vào trong bát của mình.

      "Chồng, Tiểu Tiểu muốn ăn cá!" Diệp Tiểu Tiểu chỉ đĩa cá cách mình khá xa, chờ đợi nhìn Nghiêm Hạo.

      "Ừ." Đầu tiên Nghiêm Hạo gắp miếng thịt cá lớn vào bát của chính mình, chọn chỗ thịt ngon nhất, sau đó gắp cho Diệp Tiểu Tiểu.

      "Oa! Chồng, thịt cá ăn ngon quá!" Diệp Tiểu Tiểu ngậm thịt cá, hoan hô .

      "Ừ." Hai mắt Nghiêm Hạo tỏa sáng, lại yên lặng gắp thêm miếng cá nữa, vẫn chọn chỗ ngon nhất như cũ gắp cho Tiểu Tiểu.

      "Chồng cũng ăn!"

      rồi Tiểu Tiểu gắp thịt cá trong chén mình đưa đến bên miệng Nghiêm Hạo, Nghiêm Hạo im lặng hé miệng cắn xuống.

      "Ăn ngon?" Mắt tròn trịa của Diệp Tiểu Tiểu mở to, mong đợi hỏi.

      Nghiêm Hạo gật đầu , đôi mắt lên nét vui vẻ, "Ừ!"

      bên quan sát, ba mẹ Nghiêm trợn mắt há hốc mồm rồi liếc nhìn nhau, trong mắt thoáng lên vẻ ngạc nhiên- - chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày này con trai của mình đem con người ta lừa tới tay rồi? Mấy ngày này đến cuối cùng có chuyện gì xảy ra? Vì sao bọn họ biết chút gì?! Bọn họ có phải hay bỏ lỡ cái gì rồi? !

      "Tiểu Tiểu, vì sao lại gọi Tiểu Hạo là chồng thế?" Mẹ Nghiêm mặc dù nghĩ rất nhiều thứ, nhưng vẫn kiên nhẫn, cười lên tiếng hỏi.

      "Bởi vì sau khi lớn lên Tiểu Tiểu muốn gả cho A Hạo, cho nên A Hạo là chồng !" Nhóc con thanh thúy đáp.

      "Vậy tại sao gọi ông xã mà gọi là chồng vậy?" Chồng là cách gọi cổ đại đúng nhỉ?

      "Bởi vì ông xã bà xã nghe hay! Vừa già, lại giống như mẹ chồng, ông ông, bà bà! Tiểu Tiểu như vậy thích bị người ta gọi thành “bà” đâu." Diệp Tiểu Tiểu phồng má .

      Ba mẹ Nghiêm nhìn nhau, trong mắt lướt qua tia lúng túng - - ra là ở trong mắt trẻ con, ông xã bà xã hiểu như vậy sao?

      "Khụ!" Ba Nghiêm được tự nhiên giả vờ ho “khụ” chút, nghiêng mắt nhìn qua chỗ khác.

      "Hắc hắc!" Mẹ Nghiêm cũng có chút xấu hổ, nhanh chóng vòng vo bỏ qua cái đề tài này, "Tiểu Tiểu, dì cùng chú Nghiêm lo chuyện công ty cũng tương đối ổn thỏa rồi. Dạo này tương đối rảnh rỗi, cuối tuần dì dẫn con cùng Tiểu Hạo leo núi được hay ?”

      "Được ạ!" Diệp Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên từ trong bát, đáp. Nhưng mà, giây sau, lại đem vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Nghiêm Hạo, "Chồng, leo núi có nhất định phải bò lên hay ?"

      Cha mẹ Nghiêm: "..."

      "Tiểu Tiểu, ai cho con biết leo núi là phải bò lên vậy?”

      "Ba ba! Ba ba cho Tiểu Tiểu, muốn lên đỉnh núi phải leo lên! Đúng là... Tiểu Tiểu từng nhìn thấy nhiều người có giỏi leo núi, bọn họ đều bò lên!"

      Mẹ Nghiêm bỗng nhiên cảm thấy, chính mình có cách nào giúp nhóc này giải thích rốt cục leo núi là bằng chân leo lên hay bò lên. Nhưng mà, bà tò mò, "Tiểu Tiểu, trước kia con cùng ba mẹ leo núi đều là bò lên sao?"

      "Vâng ạ!" Diệp Tiểu Tiểu gật đầu, "Ba ba , đường đến đỉnh núi chỉ có , đường bằng phẳng nhất cũng nhất định phù hợp với Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu phải học được cách mọi loại đường để tìm ra con đường phù hợp nhất với mình!”

      "Như vậy, Tiểu Tiểu mỗi lần đều tự mình bò lên đỉnh núi sao?"

      Diệp Tiểu Tiểu lắc đầu, " có! Lần nào đường , Tiểu Tiểu đều ngủ thiếp trong lúc nghỉ ngơi, là ba ba cõng Tiểu Tiểu lên đỉnh núi !"

      "Như vậy à, nhưng mà, Tiểu Tiểu vẫn rất lợi hại đấy! Cuối tuần này, bằng Tiểu Tiểu cùng dì cùng thử xem, đường bằng phẳng tý được hay ?"

      "Nhưng mà..." Diệp Tiểu Tiểu do dự, "Ba ba , phải đợi có ngày, Tiểu Tiểu có thể dựa vào sức lực của mình thành công bò lên đến đỉnh núi, mới có thể con đường bằng phẳng."

      Này...Mẹ Nghiêm biết làm sao, dù sao đây là phương thức giáo dục của nhà họ Diệp, nếu như bọn họ tự tiện sửa chữa lời có thể hay ...

      "Hay là như vậy, bằng chúng ta cũng vừa vừa bò! Mệt mỏi đổi, có vẻ tồi!" Ba Nghiêm cười .

      "Đúng vậy! Tiểu Tiểu, vậy trước hết chúng ta bò lên dốc, mệt mỏi lại đổi đường lớn được hay ?"

      "Được ạ!"

      Buổi tối hôm đó. Vợ chồng Nghiêm ở trong phòng.

      thanh tiếng cười cởi mở, tùy ý thỉnh thoảng truyền ra - -

      "Nhớ năm đó đẹp trai phong độ, tự nhận mình sức quyến rũ vô hạn, nghĩ tới con trai của em so với còn lợi hại hơn! Quả là rồng sinh rồng phượng sinh phượng mà! Nghĩ tới ràng là kim cương vô địch, sinh con trai làm sao có thể kém đây! Nhưng mà, con trai của quả đúng là cầm thú, con người ta như vậy cũng có thể xuống tay! Quả nhiên thừa hưởng phong độ của cha ta năm đó! Ha ha ha!" Nghiêm ba ba sờ lên cằm, soi gương vô cùng tự kỷ .

      "Cái gì con em? Cũng phải con trai của sao? Còn có, mới là cầm thú! Con trai chúng ta so với ưu tú hơn nhiều, đừng so sánh con trai với !" Mẹ Nghiêm giả vờ cáu giận .

      Gặp bà xã nhà mình nghiêm mặt, Nghiêm Bằng vội cười làm lành nịnh nọt : "Dạ dạ dạ! mới là cầm thú! Tốt lắm, đừng nóng giận, nếu lại tức giận trở thành bà già rồi?"

      "Hừ! Coi như thức thời!"

      "Đúng là ÔNG xã thức thời! BÀ xã, thời gian còn sớm, chúng ta ngủ ! Được ?"

      Mẹ Nghiêm đỏ mặt gắt tiếng: "Hừ, biết xấu hổ!"

      "Dạ dạ dạ, biết xấu hổ!"

      "..."

      Nửa đêm. Mặt trăng trời cao tỏa sáng dịu dàng.

      "Ông xã, hình như nhà họ Diệp dạy con rất nghiêm, cũng biết người ta đối với con rể có cầu gì , có thể vừa mắt con trai chúng ta hay ?" Mẹ Nghiêm có chút lo lắng .

      "Lo lắng cái gì, thực nhóc kia rất tốt, nhưng mà con trai chúng ta cũng kém mà! Hơn nữa, đây là chuyện của bọn trẻ, mặc dù chúng ta là ba mẹ cũng thể can thiệp quá nhiều mà.”

      "Cũng đúng. Như vậy để cho bọn chúng tự tiếp xúc với nhau ! Nhưng mà nghĩ đến tương lai có đứa con dâu đáng như Tiểu Tiểu, là sung sướng vô cùng! Con trai ánh mắt cũng tốt đấy.” Nghiêm mụ mụ phấn khích .

      "Ừ. Cũng là con trai của em mà! Được rồi, ngủ ! Ngày mai còn phải dậy sớm đấy!"

      "Ừ. Nhanh lên ngủ, ngày mai còn muốn dậy sớm nấu cho hai nhóc con kia bữa sáng ngon lành!"

      "Em lại làm chuyện linh tinh rồi đấy!! Vợ của nó nó nên tự mình nấu, em chỉ cần làm cho phần là được rồi!"

      " xấu hổ!"

      "Hắc hắc, đó là vì da mặt dày mà!"

      "..."

      Hôm sau, chính xác là buổi chiều ngày hôm sau.

      Tan học về đến nhà, Nghiêm Hạo phát vở của mình cứ ngồi trước gương vừa tự soi, vừa sờ bụng của mình, vẻ mặt đầy thắc mắc, "Làm sao vậy?"

      "Chồng~ " Diệp Tiểu Tiểu nâng đầu lên nhìn Nghiêm Hạo kêu tiếng, xong lại cúi xuống, vừa bóp bụng của mình vừa lên tiếng "Lam Lam con trai và con ngủ cùng nhau sau đó có em bé, Tiểu Tiểu sờ em bé!"

      Đôi mắt Nghiêm Hạo lóe lên, tia u ám nhanh chóng thoáng lên.

      "Chồng có muốn sờ em bé cái hay ?" Diệp Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Hạo hỏi.

      Nghiêm Hạo tới, đem bàn tay bé đặt bụng Diệp Tiểu Tiểu, lỗ tai ửng đỏ, cúi đầu hỏi: "Vợ muốn cùng chồng cùng nhau sinh em bé?"

      "Đúng vậy!" Diệp Tiểu Tiểu gật đầu , "Như thế nào? sờ được em bé à?”

      "Ừ." Nghiêm Hạo đáp tiếng, cũng có trực tiếp trả lời, mà sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt lóe lên, nhìn bụng Diệp Tiểu Tiểu mang theo vài phần mong đợi, dịu dàng , "Chúng ta có em bé ." Chắc chắn có!

      "Ừ! Tiểu Tiểu sinh cho chồng đứa con đáng ! Đến lúc đó chúng ta có thể cùng em bé vui đùa thỏa thích!" Diệp Tiểu Tiểu lớn tiếng kêu lên.

      Đúng lúc ba mẹ Nghiêm trở lại.

      "Cái gì em bé vậy?" Còn chưa vào cửa liền nghe được thanh của bé, mẹ Nghiêm tò mò hỏi.

      "Dì, Tiểu Tiểu sinh cho A Hạo em bé ngoan!" Diệp Tiểu Tiểu trả lời.

      "A? Tiểu Tiểu muốn sinh em bé cho Tiểu Hạo?"

      Diệp Tiểu Tiểu gật đầu , trả lời lớn tiếng: "Đúng vậy! Tiểu Tiểu sinh cho chồng con đáng !"

      "Tiểu Tiểu, tiểu bảo bảo phải là con! Là em bé đáng !" Mẹ Nghiêm sửa chữa.

      "A, vậy Tiểu Tiểu sinh cho chồng sinh em bé đáng !" Diệp Tiểu Tiểu .

      Ba Nghiêm nhướn mi: Bà bà xã, em muốn có cháu!

      Mẹ Nghiêm giận, trừng mắt: Ông ông xã, gấp cái gì, con còn đấy!

      Ba Nghiêm: , mười tuổi rồi! Còn chuyện đương rồi mà !

      Mẹ Nghiêm: ... Biến!

    5. Tink fresh

      Tink fresh Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      333
      Chương 8: Đẩy vị trí của cha vợ xuống dưới.

      Sáng sớm thứ bảy, ba mẹ Nghiêm dậy sớm chuẩn bị tốt mọi thứ đứng chờ dưới lầu.

      "Ý, Tiểu Tiểu mua mới ba lô à?" Nhìn thấy Diệp Tiểu Tiểu đeo túi sách mới tinh, mẹ Nghiêm thuận miệng hỏi.

      "Đúng vậy! Đây là chồng mua cho Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu thích gấu trúc nhất!" Diệp Tiểu Tiểu ngọt ngào đáp.

      "Oa! ra là Tiểu Hạo mua cho Tiểu Tiểu à? Ba lô gấu mèo đáng !" Mẹ Nghiêm thở dài .

      "Đây phải là gấu mèo , đây là gấu trúc! Gấu mèo rất , hơn nữa còn là màu đỏ! Gấu trúc mới là màu trắng đen !" Diệp Tiểu Tiểu uốn nắn sai lầm của mẹ Nghiêm đâu ra đấy.

      Ách... Được rồi, gấu trúc cùng gấu mèo đúng là có chút khác nhau...

      "Oa! Tiểu Tiểu là siêu quá, hiểu biết nhiều!" Mẹ Nghiêm khen ngợi .

      "Những thứ này đều là chồng cho con! Chồng là siêu nhất!"

      "Đều tài giỏi cả! Tiểu Hạo mang Tiểu Tiểu chơi vườn bách thú rồi?"

      "Ừ! Chúng ta còn đến khu vui chơi! Chơi rất vui vẻ!" Diệp Tiểu Tiểu gật gật đầu, rất là phấn .

      Ba Nghiêm vừa nhìn thoáng qua bé cười vô cùng sáng lạn, vừa liếc nhìn con nhà mình yên lặng đứng ở sau lưng bé, mỉm cười gọi mọi người đến : "Tốt lắm, lên xe trước ! Chúng ta xuất phát!"

      Vợ chồng Nghiêm ngồi ở ghế lái, vợ chồng son Nghiêm Hạo cùng Diệp Tiểu Tiểu ngồi ở ghế sau..

      Mẹ Nghiêm nhìn qua gương chiếu hậu thấy Diệp Tiểu Tiểu liên tục ôm balo gấu trúc buông tay, khỏi quay đầu lại hỏi: "Tiểu Tiểu, bên trong balo gấu trúc chứa cái gì vậy? Có nặng hay ? Có muốn để dì giúp con để ra phía trước hay ?"

      " nặng! Bên trong đựng bình nước nho cùng mũ quả dưa! Rất , Tiểu Tiểu ôm là được rồi!" Diệp Tiểu Tiểu lắc đầu, thích gấu trúc, mềm nhũn đáng .

      "Tiểu Tiểu, đeo găng tay bảo vệ vào , có bị chà xát cũng làm sao!” Cuối cùng cũng đến nơi, mẹ Nghiêm lôi ra hai cặp găng tay trẻ con đưa cho hai đứa con nít.

      Lúc leo núi, vì đề phòng hai đứa con nít sai đường, ba Nghiêm cùng mẹ Nghiêm đều ở theo sát sau lưng hai đứa con nít, nâng cao tinh thần, hít thở khí. Còn Nghiêm Hạo thỉnh thoảng bớt chút thời gian lau mồ hôi cho vợ của mình, tâm lý đến mức làm cho mẹ Nghiêm hâm mộ lúc!

      " xem! Con trai của rất biết chăm sóc!" Mẹ Nghiêm lấy cùi chỏ chọc chọc ba Nghiêm .

      "Hâm mộ hả? cũng có thể lau cho em mà!" Ba Nghiêm cười .

      "Mới cần! Cũng nhìn xem đây là nơi nào, sợ mất mặt nhưng em còn quan tâm đến mặt mũi của mình!" Mẹ Nghiêm ghét bỏ .

      Trong lúc leo đến khoảng giữa sườn núi, Diệp Tiểu Tiểu dừng lại.

      "Chồng ơi, Tiểu Tiểu mệt quá! bò nổi nữa!"

      Diệp Tiểu Tiểu thở hồng hộc . Khuôn mặt bởi vì vận động mà phơn phớt hồng, trông như trái táo ngon miệng mê người!

      Con ngươi Nghiêm Hạo lóe qua tia đen tối.

      Thân thể khom xuống, "Tớ cõng cậu."

      Nếu Diệp Tiểu Tiểu mệt mỏi, đoàn người rất nhanh thay đổi hành trình, trở lại con đường xi măng lớn bằng phẳng.

      "Chồng, cậu là siêu! đường dài như vậy cũng mệt mỏi!"

      "Ừ."

      "Chồng, tớ kém cỏi mà!"

      "Ngủ lát . Đến nơi tớ gọi cậu."

      "Ừ! Chồng tốt! Thích nhất chồng!"

      Bước chân Nghiêm Hạo dừng lại, đôi mắt chợt lóe, "Ừ. Vậy , thích mãi mãi nhé!"

      Nếu thích nhất định phải thích mãi mãi!

      "Ừ!" Diệp Tiểu Tiểu gật đầu , ngáp cái, nằm ở lưng Nghiêm Hạo, lâu sau ngủ.

      "Tiểu Hạo, có mệt hay ? Có muốn ba cõng hộ lát hay ?" Mẹ Nghiêm nhìn thân thể nho của con nhà mình, có chút đau lòng .

      " cần." Khuôn mặt nhắn của Nghiêm Hạo bướng bỉnh, tránh thoát mẹ Nghiêm bàn tay duỗi ra.

      "Em đừng cầm đèn chạy trước ô tô! Bà xã của người ta sao phải dùng lưng của với em chứ?" Ba Nghiêm kéo mẹ Nghiêm ngu ngơ bên sang.

      "Vợ." Nghiêm Hạo lên tiếng sửa chữa.

      "Hả?" Ba Nghiêm mẹ Nghiêm khó hiểu.

      "Là vợ. phải là bà xã!" Nghiêm Hạo nghiêm mặt nhìn cha mẹ mình .

      Cha mẹ Nghiêm: "..."

      lát sau.

      Ba Nghiêm nhìn con nhà mình cõng nhóc lâu như vậy đường núi vẫn giữ được hơi thở bình tĩnh, khỏi trêu ghẹo : "Giỏi lắm con trai! Cõng vợ lâu như vậy cũng mệt mỏi! Chiều vợ là chuyện tốt nhưng mà trong lúc thích hợp cũng phải để vợ mình rèn luyện tý. Bằng sau này thể lực đủ, con là người chịu thiệt đấy!"

      " cái gì đó! Đừng dạy hư bé con!" Mẹ Nghiêm đỏ mặt hờn dỗi .

      "Sợ cái gì? Con trai của em em cũng phải biết, đứa này tương đối - - trưởng thành sớm!"

      "Mặc dù vậy cũng thể thẳng ra như thế! đây phải là cố tình dạy hư con sao?" Mẹ Nghiêm thầm khe khẽ.

      " đây cũng là vì suy nghĩ cho con trai chúng ta phải sao!"

      " còn , bớt dọa người được ? Còn ở trước mặt con trai mình..."

      rảnh mà để cuộc cãi vã sau lưng, nhưng mà có thể đem cuộc trò chuyện của họ nghe được ràng. Trong mắt Nghiêm Hạo lên tia u quang, nhìn bàn tay bé mập mạp của Diệp Tiểu Tiểu ôm cổ mình, trong mắt lên tia ấm áp.

      Đây là ít rèn luyện sao? Đúng là có chút yếu ớt mà.

      Sau khi lên đến đỉnh núi. Ba mẹ Nghiêm lấy khăn trải ra, sau đó dọn đồ ăn lên.

      Tiểu Nghiêm run run xoay Diệp Tiểu Tiểu lại để ho ngủ ở người mình.

      Ba Nghiêm nhìn thoáng qua con trai liên tục chịu buông bé nhà người ta ra, quay sang phía mẹ Nghiêm chế nhạo : "Nhìn kìa! Sau này lớn lên con trai của em nhất định là “Bà quản gia” của vợ!"

      " Quản chặt vợ so với còn tốt hơn nhiều hơn!" Mẹ Nghiêm phản bác.

      " đối với em dịu dàng săn sóc sao? Chỉ là em mỗi lần đều đẩy ra !" Ba Nghiêm tự bào chữa cho mình.

      " ! cũng nhìn chút đây là tình huống nào!" Nét mặt già nua của mẹ Nghiêm đỏ lên , "Được rồi! Em thèm chuyện với nữa!"

      Mẹ Nghiêm bị ánh mắt hài hước của ba Nghiêm cha nhìn thấy nét mặt già nua đỏ bừng, đành phải xoay người rời .

      "Tiểu Hạo, cũng sắp đến giờ rồi! Gọi Tiểu Tiểu dậy để bắt đầu ăn cơm !" Mẹ Nghiêm thấp giọng .

      Mẹ Nghiêm rồi, con mắt Tiểu Nghiêm run run mang theo tia ấm áp nhìn chăm chú vào bé trước ngực mình.

      "Vợ! Vợ... Vợ..." Nghiêm Hạo nhàng bóp Diệp Tiểu Tiểu khuôn mặt nhắn, ôn nhu khẽ gọi.

      Diệp Tiểu Tiểu giật mình, từ từ mở ra sương mù hai mắt, đãi thấy gọi người của mình hậu, lập tức nở rộ cái to khuôn mặt tươi cười.

      "Chồng, sớm! Chụt - -" Diệp Tiểu Tiểu theo thói quen in dấu liên tiếp khuôn mặt Nghiêm Hạo.

      "Ừ. Vợ sớm!" Nghiêm Hạo đáp lại , lỗ tai hình như có chút hồng hồng .

      Cách đó xa ba Nghiêm nhìn thấy màn này, nhìn về phía mẹ Nghiêm cười như cười hỏi, "Con trai của em có phải mỗi ngày đều có “hưởng thụ đặc biệt” này hay ?"

      Mẹ Nghiêm mặt lại ửng hồng, gắt tiếng: "Già rồi còn nghiêm chỉnh!"

      "Ha ha ha..." Ba Nghiêm lớn tiếng cười.

      "Chồng, uống nước!" Diệp Tiểu Tiểu đưa chén nước chính mình vừa uống hai ngụm, đem nó tới trước mặt Nghiêm Hạo.

      Nghiêm Hạo tự nhiên cầm lấy chén nước cũng uống ngụm.

      "Chồng, sandwich ăn hết!"

      "Ăn nhiều chút, bằng đợi tí nữa đói."

      " cần, người ta muốn ăn đâu!" Diệp Tiểu Tiểu đáng thương nhìn Nghiêm Hạo, làm nũng lắc lắc tay .

      Đôi mắt Nghiêm Hạo lóe lóe, mặt nóng nóng, "Ừ."

      Thích của mình làm nũng, làm cách nào cũng thể từ chối. Nghiêm Hạo cầm lấy sandwich Diệp Tiểu Tiểu gặm nửa, sau đó lặng lẽ ăn hết.

      Cha mẹ Nghiêm liếc mắt thoáng qua vợ chồng son tình cảm dạt dào, nhìn nhau cười tiếng, sau đó lại yên lặng hưởng thụ khí trong lành.

      Diệp Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Hạo ăn xong sandwich, sau đó nhanh chóng đưa cho chai nước.

      "Chồng, uống!"

      Nghiêm Hạo nhìn bé mắt sáng long lanh nhìn mình, đáy lòng lướt qua tia ấm áp. tốt! Có ở bên người, nghe mềm mềm gọi mình là chồng, tốt!

      "Xem ra Tiểu Tiểu rất thích Tiểu Hạo!" Mẹ Nghiêm cười .

      "Ừ! Thích A Hạo! Thích chồng nhất!" Diệp Tiểu Tiểu lớn tiếng la ầm lên.

      "A? phải thích nhất là ba sao?" Mẹ Nghiêm cười hỏi ngược lại. nghĩ tới con trai của bà lợi hại như vậy, nhanh như vậy đẩy "Ba" xuống vị trí dưới rồi?

      Diệp Tiểu Tiểu chu cái miệng nhắn, có chút nhăn nhó tức giận : "Ba có mẹ rồi, mỗi lần chỉ cần mẹ ở bên cạnh, ba liền thương Tiểu Tiểu ..."

      "Làm sao có thể thương Tiểu Tiểu được? Tiểu Tiểu đáng như thế cơ mà!" Mẹ Nghiêm cười .

      " ràng thương Tiểu Tiểu . Mỗi lần đều giúp mẹ giúp Tiểu Tiểu!"

      "A? Ba giúp Tiểu Tiểu như thế nào?"

      "Mỗi lần mẹ muốn Tiểu Tiểu học là lúc Tiểu Tiểu vui, ràng ba phải giúp Tiểu Tiểu, nhưng mà mẹ trừng mắt ba lại giúp Tiểu Tiểu nữa, ba là tên lừa đảo! Tiểu Tiểu về sau muốn thích ba nữa!" Diệp Tiểu Tiểu tức giận .

      "Được được được! Ba tốt, thích ba. Thích Tiểu Hạo là tốt rồi!" Mẹ Nghiêm buồn cười .

      "Ừ!" Diệp Tiểu Tiểu gật gật đầu, sau đó ôm lấy Nghiêm Hạo : "Thích chồng nhất! Mỗi lần đều làm đồ ăn ngon cho Tiểu Tiểu, mang Tiểu Tiểu chơi, hơn nữa còn mua ba lô gấu trúc cho Tiểu Tiểu!"

      "A? Ngoại trừ những thứ này Tiểu Tiểu còn thích Tiểu Hạo ở điểm nào nữa?"

      "Ừ... Còn thích A Hạo rất nhiều rất nhiều!"

      " ví dụ xem?"

      "Ví dụ như... A Hạo bắt Tiểu Tiểu ăn những thứ thích, A Hạo giúp Tiểu Tiểu ăn hết thức ăn muốn ăn! Ở nhà Tiểu Tiểu phải chờ đến lúc mẹ rời khỏi bàn ăn mới dám đem những món ăn thích đưa cho ba, nhưng A Hạo như thế. A Hạo chủ động giúp Tiểu Tiểu ăn hết!" Hai mắt Diệp Tiểu Tiểu tròn chiếu sáng lấp lánh .

      "Nhưng mà, mẹ bắt Tiểu Tiểu ăn những thứ Tiểu Tiểu muốn ăn là vì muốn tốt cho Tiểu Tiểu mà! Mẹ sợ Tiểu Tiểu kiêng ăn cao được đấy!" Mẹ Nghiêm khuyên giải .

      "Nhưng mà người ta chính là muốn ăn mà! Hơn nữa mẹ làm món ăn cũng làm đáng như A Hạo! A Hạo đem món ăn Tiểu Tiểu thích làm thành đủ loại động vật đáng , Tiểu Tiểu vứt bỏ được!"

      "Ồ? Tiểu Hạo đem món ăn Tiểu Tiểu thích làm thành đủ loại hình dáng đáng ?" Mẹ Nghiêm có chút giật mình.

      "Đúng vậy! Lần trước chồng đem cà rốt Tiểu Tiểu thích ăn biến thành con gấu , thực ra Tiểu Tiểu ăn no, nhưng khi nhìn gấu con đáng thương nhìn mình, cuối cùng Tiểu Tiểu vẫn đem gấu con ăn sạch !" Diệp Tiểu Tiểu ngẩng cái đầu kiêu ngạo lên .

      ra là hiểu tâm lý trẻ con!

      Mẹ Nghiêm nhìn con trai cầm lấy khăn tay đưa bé lau tay, cùng ba Nghiêm nhìn nhau, nở nụ cười.
      h0903nhunhu, linhdiep17, ly sắc9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :