1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Công tử khuynh thành - Duy Hòa Tống Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: (tiếp)


      Cửa lớn sơn trang gần ngay trước mắt, Lâm Trì lại dám tiến lên, tung người nhảy lên cây cao, nhìn xuống phía dưới.


      Đỗ Nhược ngọc thụ lâm phong, tay cầm chắc quạt sắt dùng làm binh khí, dải lụa màu xanh ngọc tung bay sau đầu, càng làm nổi bật dung nhan như ngọc, xa xa nhìn lại liền thấy vui tai vui mắt, chỉ là lúc này bên môi mơ hồ có vết máu, giống như bức tranh thuỷ mặc thêm nét bút chu sa, nhìn rất ghê người.


      Lăng Thư cợt nhả cách bước ngắn, cà lơ phất phơ vứt đại đao trong tay.


      "Họ Đỗ, ngươi vẫn là sớm trở về thôi, bản đại gia dùng chuôi đao cũng có thể đánh bay ngươi!"


      Đỗ Nhược lau vết máu bên môi, chăm chú nhìn Lăng Thư: "Để cho ta vào lục soát sơn trang, nếu có người ta muốn tìm, ta tự nhiên rời ."


      Lăng Thư nhịn được cao giọng: "Ta ngươi nghe hiểu tiếng người sao? Vô Mặc sơn trang là nơi ngươi có thể lục soát hay sao?" Đao tay nhàng xoay vòng, bên khóe miệng nhếch lên, Lăng Thư nở nụ cười phách lối, "Vậy bản đại gia thể làm gì khác hơn là gắng gượng đánh cho ngươi có đến mà có về!"


      Lăng Thư luôn cảm thấy vô cùng hứng thú với việc đánh cho “tiểu bạch kiểm” hoa rơi nước chảy, theo ý , toàn bộ giang hồ, nam nhân nào đẹp mắt hơn đều nên chết hết . . . . . . Ách, dĩ nhiên là trừ công tử cực kỳ vĩ đại của ra!


      Ngẫm lại, liền nhặt đao lên, nhanh chóng xoay người, dùng lực đạo như vạn quân ép sát tới!


      Đỗ Nhược nhanh chóng lui lại, vung quạt sắt lên ngăn cản, phía sau đứng ít quan sai, nhưng lúc này ai cũng sợ hãi dám tiến lên.


      . . . . . . Cho dù thể thừa kế ngôi vị hoàng đế, nhưng danh nghĩa, Mạch Khinh Trần vẫn là Hoàng Thái Tử.


      Đổi lại là người tinh mắt, có ai dám náo loạn Đông cung bắt người ?


      Chúng quan sai: Đỗ đại nhân, ngài cố gắng cố gắng lên, chúng ta ủng hộ tinh thần cho ngài. . . . . .


      Bị đao của Lăng Thư ép lùi lại mười mấy bước, lưng Đỗ Nhược đụng thẳng vào cây khô.


      Tim Lâm Trì khẽ nhảy lên.


      . . . . . . đúng, võ công của Đỗ Nhược mặc dù thể coi là tuyệt thế, nhưng là tuyệt đối đến mức kém như vậy!


      Bên kia, Lăng Thư ở thế thượng phong, bất luận là lực lượng hay là khí thế đều áp chế Đỗ Nhược, tròng mắt Lăng Thư xoay chuyển, linh hoạt chuyển đao, sống đao xoay tròn, mạnh mẽ đánh vào trước ngực Đỗ Nhược.


      Đỗ Nhược rên lên tiếng, đau đến mức mắt bỗng nhắm chặt.


      . . . . . . Đánh tiểu bạch kiểm quả nhiên vô cùng sảng khoái!


      Đánh thêm vài cú tốt lắm!


      Lăng Thư vừa muốn ra tay, bỗng nhiên ngẩn ra.


      "Thiếu phu nhân, sao người ra đây? Người biết tên tiểu bạch kiểm này sao?"


      Lâm Trì căn bản thèm liếc mắt nhìn , nàng cẩn thận nâng Đỗ Nhược dậy, mấp máy môi, rồi mới giọng hỏi: "Ngươi bị thương?"


      Máu đỏ ngừng tràn ra khóe môi, đôi mắt nhắm chặt của Đỗ Nhược khẽ mở ra khe , bình tĩnh nhìn về phía nàng: "Ngươi quả nhiên ở đây."


      Ngày đó, điều tra tất cả xe ngựa dừng ở khu vực quanh Thiên lao, loại bỏ những đối tượng có khả năng, chỉ còn lại chỗ này.


      Lâm Trì trầm mặc chút: "Ta ngay đây."


      "Xin lỗi." Đỗ Nhược đột nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Trì, "Ta thể để cho ngươi rời ."


      Lâm Trì: "Buông ta ra!"


      Đỗ Nhược lạnh nhạt : " thả."


      Lâm Trì mếu máo: "Cái người này, sao người đáng ghét như vậy! Ta cũng dính vào mười tội thể tha thứ (*), ngươi nhất định bắt ta vào thiên lao làm gì? Lúc ngươi ngã bệnh, ta còn chăm sóc ngươi a, mặc dù ta chủ động cầu người báo đáp ân tình, nhưng ngươi cũng thể lấy oán trả ơn như vậy!"


      Ngu ngốc, bị nhốt trong Thiên Lao còn tốt hơn sống trong Vô Mặc sơn trang, người khác biết, nhưng Đỗ Nhược rất ràng hàng năm nơi này có bao nhiêu người mất tích.


      dưới toàn bộ sơn trang, người được coi là người bình thường, cố tình đều là nhân vật siêu phàm, triều đình cũng coi nơi này là củ khoai lang phỏng tay, bất luận là vụ án gì, chỉ cần tra đến nơi này đều coi như là án chết. . . . . .


      Đỗ Nhược cũng lười giải thích những chuyện này cho Lâm Trì, hơn nữa cũng còn hơi sức để mà giải thích. . . . . .


      Đau đớn khiến Đỗ Nhược lại lần nữa nhắm mắt lại, còn cảm thấy ngón tay của mình bị cậy ra.


      Môi Đỗ Nhược bật ra nụ cười khổ: "Ta buông ra ."


      Bỗng thanh lạnh nhạt nhưng thanh nhã dễ nghe vang lên: " buông ra chặt ."


      thanh khác dường như rất là vui vẻ, nịnh nọt : "Công tử, người cần đao sao?"


      Đỗ Nhược chợt mở mắt.


      Liền trông thấy gương mặt được ông trời ưu ái, tụ hội tất cả mọi nét đẹp trong nhân gian gần trong gang tấc, cần phải nghĩ cũng biết là người nào.


      Mạch Khinh Trần.


      Trong thiên hạ, có người thứ hai có thể phách lối đến trình độ này.


      Nhận lấy đao trong tay Lăng Thư, Mạch Khinh Trần chút suy nghĩ liền vung đao về phía cổ tay Đỗ Nhược cổ tay —— mang chút xíu ý tứ đùa giỡn nào.


      Thời điểm Đỗ Nhược ý thức được cần phải buông tay còn kịp nữa!


      Thân thể chợt bị văng mạnh ra ngoài, Đỗ Nhược ngã mặt đất, tay chống lên thân cây, phế phủ đều đau, nỗ lực ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt chấn động.


      Đao dừng ở trước người Lâm Trì, cự ly gần đến mức có thể cảm thấy lưỡi đao cắt qua vạt áo nàng, nhưng kiên định tiến thêm bước.


      gian dường như yên tĩnh lại.


      Lăng Thư há miệng thở dốc, khóe mắt giật giật.


      Thiếu phu nhân liều mình cản đao của công tử vì nam nhân khác, loại chuyện này. . . . . .


      Sau lưng bọn họ, dù là quan sai Đỗ Nhược mang tới hay là người trong Vô Mặc sơn trang đều lộ ra vẻ mặt khó có thể hình dung.


      Ngược lại, người trong cuộc Lâm Trì hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi khí kỳ quái lúc này chút nào. Nàng khẽ mím môi, chớp mắt nhìn Mạch Khinh Trần: "Ngươi có thể giết ?"


      Quần chúng: . . . . . . Lá gan của nương này quá lớn!


      Mạch Khinh Trần giữ nguyên tư thế cầm đao, khuôn mặt chút thay đổi, chỉ lạnh nhạt mở miệng: "Tại sao?"


      Lâm Trì: "Ách. . . . . ." Đỗ Nhược ở bên cạnh, bây giờ nếu nàng nàng thích rất ngượng ngùng, "Cái đó, rất quan trọng, ta muốn chết, nếu chết ta . . . . . . Ách, khổ sở . . . . . ."


      Quần chúng: . . . . . . thổ lộ liền thổ lộ, ngại tình huống chưa đủ kích thích sao?


      ngờ, Mạch Khinh Trần có nổi giận, chỉ tiện tay vứt đao sang bên, rồi khom lưng ôm lấy Lâm Trì: "Được."


      Quần chúng: . . . . . . Ôi chao!


      Đỗ Nhược bị trọng thương, dùng tay ấn ngực, muốn thêm điều gì, liền bị Lăng Thư dùng sống đao nhàng đâm cái, liền té xỉu.


      Dùng tay nhấc cổ áo Đỗ Nhược lên, Lăng Thư chần chừ hỏi: "Công tử, vậy người này. . . . . ." Muốn đưa vào trong trang chữa trị sao?


      Mạch Khinh Trần: "Ném ra ngoài."


      Lăng Thư: "A?"


      Mạch Khinh Trần chuyển mắt, thản nhiên liếc nhìn cái.


      Toàn thân Lăng Thư rùng mình cái, liền chút nghĩ ngợi thuận tay vứt Đỗ Nhược ra ngoài.


      Đỗ Nhược trong hôn mê rên lên tiếng, tiếp tục bất tỉnh nhân .


      Lâm Trì nằm bả vai Mạch Khinh Trần kháng nghị: ". . . . . . Ngươi đồng ý rồi mà. . . . . ."


      Mạch Khinh Trần: "Ừ."


      Lâm Trì đau lòng nhìn Đỗ Nhược: "Vậy ngươi còn. . . . . ."


      Mạch Khinh Trần đổi tư thế, đem mặt Lâm Trì áp vào trong lòng: "Ta chỉ đồng ý với nàng giết ." Hai tay dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, " có đồng ý cứu ."


      Lâm Trì: ". . . . . . Ngươi. . . ." Vô lại. . . . . .


      Đừng ôm chặt như vậy, ta thở được!


      Lướt qua ánh mắt sùng kính và sợ hãi của mọi người, Mạch Khinh Trần bước ôm Lâm Trì vào trong trang.


      Lúc này, đám quan sai mới bừng tỉnh từ trong mộng, vội vã chạy về phía đại nhân sớm bị đánh bầm dập của bọn họ. . . . . .


      Cả đám luống cuống tay chân, vừa định đỡ Đỗ Nhược dậy, thanh vang dội mang phần trêu tức vang lên: "Từ từ ."


      Lăng Thư xoay cổ tay, cổ chân, mắt tỏa sáng: "Bản đại gia cho các ngươi lúc nào. . . . . ."


      Chúng quan sai nơm nớp lo sợ: "Mới vừa rồi. . . . . ."


      "Đó là công tử đồng ý, phải là ta." Lăng Thư tà mị cười tiếng, nhặt đại đao lên: "Mấy ngày nay động thủ rồi, đến đây, bản đại gia vui đùa với các ngươi chút!"
      WinterMeoconkissu2 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: (tiếp)


      Bị Mạch Khinh Trần nửa ôm nửa khiêng trở về, Lâm Trì luôn yên lòng, mấy lần muốn chạy trốn nhưng lại bị túm trở về.


      Cuối cùng, Mạch Khinh Trần lôi cánh tay Lâm Trì hỏi nàng: "Tại sao nàng quan tâm ?"


      Giọng rất bình tĩnh, nhìn ra chút cảm xúc nào.


      Đỗ Nhược có ở đây, Lâm Trì cũng còn gì phải kiêng dè, lưu loát trả lời: "Bởi vì ta thích ."


      Mạch Khinh Trần hỏi: "Thích?"


      Lâm Trì vừa định mở miệng, lại cảm thấy nhục chí: "Thôi, dù thế nào nữa cũng thích ta." Nàng mấp máy môi, vươn tay chọc chọc Mạch Khinh Trần, "Chuyện đó, ta bị mang , ngươi để ta ra xem chút có được ?"


      Mạch Khinh Trần suy tư hồi rồi : " được."


      Lâm Trì xoay người tiếp tục kế hoạch chạy trốn.


      Mạch Khinh Trần bắt được nàng lần nữa, hỏi: "Tại sao thích ?"


      Lâm Trì giãy giụa: "Thích chính là thích, có tại sao!"


      Mạch Khinh Trần: "Nàng thích ta tốt lắm."


      Lâm Trì: ". . . . . ."


      Di! Là nàng nghe nhầm sao! ?


      Lâm Trì quay đầu lại xem, Mạch Khinh Trần vẫn bộ tĩnh mịch, khóe môi khẽ câu, biết là vui hay là giận.


      Hồi lâu sau, Lâm Trì cúi đầu: "Đừng đùa, quên người để thích người khác nào có dễ dàng như vậy.”


      Mạch Khinh Trần vươn tay sờ đầu nàng, thanh trầm thấp vang lên đỉnh đầu, thanh nhã tuyệt luân: "Nếu quên được, giết rồi là có thể quên được thôi."


      " được!"


      Lâm Trì kéo khóe miệng: "Ngươi đừng cái gì cũng đến giết chóc được ?"


      Giọng trong sáng, dễ nghe vang lên lần nữa: "Bởi vì giết chết là đơn giản nhất."


      Khi võ lực trở nên vô cùng cường đại, tất cả mọi vấn đề dù lớn hay đều có thể dùng phương pháp đơn giản nhất này giải quyết.


      Lâm Trì kéo tay Mạch Khinh Trần xuống, hạ giọng: "Vậy cũng vô dụng, coi như võ công cao hơn nữa cũng thể có tình cảm như con người bình thường."


      Cũng giống như Đỗ Nhược, cho dù thê tử chưa gả của còn, cũng chưa chắc thích nàng.


      thể có tình cảm sao ?


      Lông mi Mạch Khinh Trần rủ xuống tạo thành bóng mờ, che lại tất cả cảm xúc trong đôi mắt kia.


      Đêm xuống. Vô Mặc sơn trang.


      Trong thư phòng, Mạch Khinh Trần dùng tay giữ giấy tuyên thành, tay kia biết vẽ cái gì, Lăng Thư vui mừng hớn hở chạy vào, dừng lại trước người Mạch Khinh Trần: "Công tử, xử lý tốt! Mấy quan sai cùng họ Đỗ kia bị thuộc hạ vứt xuống bên ngoài thanh lâu rồi! Thuộc hạ giao phó tú bà thăm hỏi bọn họ rồi! Bảo đảm ít nhất nửa tháng, bọn họ đến gây phiền toái nữa !"


      Gật đầu cái, Mạch Khinh Trần đột nhiên hỏi: "Có nữ tử nào thích ngươi chưa?"


      Vấn đề này quá đau tim rồi !


      Lăng Thư ngượng ngùng cúi thấp đầu, khóe miệng ngược lại giương tận trời cao: "Công tử, phải khoe khoang, nữ tử thích thuộc hạ có thể xếp hàng dài trước cửa sơn trang mười hai đêm dứt! thí dụ như Tụ Tụ ở Thúy Nhan Cư , Tiêm Tiêm của Túy Yên Các. . . . . . Còn có. . . . . ."


      Mạch Khinh Trần để bút xuống, quay đầu hỏi: "Làm thế nào để khiến nữ tử thích?"


      Lăng Thư tiếp tục sững sờ, ngay sau đó liền hiểu ra, ra công tử bất bình thiếu phu nhân. dương dương tự đắc, thao thao bất tuyệt : "Nữ tử a! Chỉ cần cưng chiều các nàng, cư xử dịu dàng, thỉnh thoảng đưa chút quà tặng, vài câu ngon ngọt, vung tay ngàn vàng mua tiếng cười hồng nhan, lo có nữ nhân nào ngã vào lòng. Sau đó, đối với mình nàng có cầu tất ứng, che chở đầy đủ, như vậy nàng liền coi trọng người, lại ngâm đôi câu nhớ nhung, nàng chính là của người...ha ha ha ha ha. . . . . ."


      Mạch Khinh Trần bình tĩnh : " cụ thể chút."


      Đại não Lăng Thư nhanh chóng xoay chuyển, liền bô bô ra tràng dài.


      Trong phòng Mạch Khinh Trần.


      Sách Đồng đen mặt, nghiêm túc : "Tiểu thư, mấy ngày nay ta thăm dò kĩ đường và thời gian, sáng sớm ngày mai Mạch Khinh Trần phải ra phủ chuyến, thừa dịp này chúng ta leo tường trốn ra ngoài."


      Lâm Trì cúi thấp đầu: "Được."


      . . . . . . Ăn ở lo, mỗi ngày còn có nhiều đồ ăn ngon, chỗ trú tốt như vậy, ô ô, sao lại bị Đỗ Nhược phát , nếu bị phát nàng còn có thể lưu lại đây hưởng thụ.


      Sách Đồng: "Tiểu thư, nhớ kĩ chưa ?"


      Lâm Trì đau khổ gật đầu.


      Lúc này, Sách Đồng mới đẩy cửa ra ngoài, bao lâu sau, liền nhìn thấy Mạch Khinh Trần ở bên ngoài.


      Lạnh lùng nhìn Mạch Khinh Trần, Sách Đồng cố gắng phát ra sát khí, dùng ánh mắt giết chết vô số lần.


      Mạch Khinh Trần: ". . . . . ."


      Hoàn toàn có cảm giác. . . . . .


      Nhìn thấy Mạch Khinh Trần vào, Lâm Trì tuyệt ngoài ý muốn.


      Mấy ngày nay được nuôi như heo, nàng sớm thành thói quen bị Mạch Khinh Trần coi như gối ôm, dù sao cũng ở lâu, lúc bị ôm coi như ôm gối tốt lắm, hơn nữa Mạch Khinh Trần có thể dùng nội lực điều chỉnh nhiệt độ, nàng cũng có thể tạm thời coi là gối ôm ấm lên tự động. . . . . .


      Nhưng mà, Mạch Khinh Trần hôm nay. . . . . . hình như có chút khác thường…….


      —— Tặng quà cho nữ nhân, tốt nhất là trân châu, càng xinh đẹp càng đắt giá càng tốt, sau đó có thể lấy danh nghĩa giúp nàng ấy đeo trang sức đến gần, sau đó . . . . . . Hắc hắc…..


      Lăng Thư như vậy.


      Đóng cửa lại, Mạch Khinh Trần hỏi: "Ngươi muốn quà tặng ?"


      Lâm Trì: "Hả?"


      Mạch Khinh Trần lấy ra cái hộp từ sau lưng đưa cho Lâm Trì.


      Lâm Trì mở hộp ra, ngay lập tức liền bị chói mắt.


      Trân châu trong hộp tản ra ánh sáng huyền ảo như có như , loại trân châu quý hiếm này có giá trị liên thành, dù chỉ là món lưu lạc trong nhân gian cũng có thể khiến người đời điên cuồng. . . . . .


      Đáng tiếc, mỗ nữ hoàn toàn phân biệt tốt xấu.


      Lâm Trì lấy ra viên, bóp bóp, rồi cắn cắn, cuối cùng trả lại cho Mạch Khinh Trần: " cần, cắn nổi, còn rất nặng nữa . . . . ."


      —— phải khen các nàng xinh đẹp, ngoài miệng các nàng thích, nhưng ra trong lòng sớm vui mừng đến mức nở hoa, vào lúc này công tử vuốt ve khuôn mặt nàng, các nàng tám chín phần mười cự tuyệt , sau đó . . . . . . Hắc hắc …..


      Lăng Thư như vậy.


      Mạch Khinh Trần: "Nàng rất đẹp."


      Lâm Trì: ". . . . . . Cám ơn."


      Bị Mạch Khinh Trần khen xinh đẹp là chuyện cực kỳ châm chọc được ?


      Nhưng sao đột nhiên cái này.


      Nàng dừng chút, nhảy xuống giường, sờ trán Mạch Khinh Trần, lại sờ trán của mình, lẩm bẩm : " có phát sốt a. . . . . ."


      Mạch Khinh Trần: ". . . . . ."


      Tại sao giống Lăng Thư . . . . . .
      Meoconkissu2 thích bài này.

    3. Meoconkissu2

      Meoconkissu2 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      13
      Trời ơi. Chuyện dễ thương quá. Ra chap moi bạn :yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 7:


      ☆☆☆ Phục Hy ☆☆☆


      Đêm đó, Lâm Trì ngủ rất ngon.


      Nếu quyết định rời , dù thế nào, trước khi cũng phải ăn bữa no nê.


      Lâm Trì vui vẻ ăn đồ ngon, hoàn toàn chú ý thấy Mạch Khinh Trần thích hợp.


      Cho đến khi Mạch Khinh Trần ăn xong, Lâm Trì vẫn thở hổn hển ăn, thỉnh thoảng nàng giương mắt, nhìn thấy mấy người khiêng vài hòm gỗ lim vào.


      Cách cái bàn, Mạch Khinh Trần bình tĩnh hỏi: "Nàng thích vàng phải ?"


      Xoàn xoạt, hòm thứ nhất mở ra.


      rương vàng sáng ngời.


      Lâm Trì liếm ngón tay, suy nghĩ chút rồi : "Cũng thể thích, nhưng mà bạc chỉ cần đủ dùng là được, quá nhiều mang theo phiền toái cũng dễ gặp nạn."


      Mạch Khinh Trần trầm ngâm: "Còn cái này?"


      Xoàn xoạt, hòm thứ hai mở ra.


      hòm váy áo rườm rà, hoa lệ, quá lãng phí.


      Lâm Trì sảng khoái lắc đầu: "Loại y phục này mặc vào trói tay trói chân , tuyệt thoải mái."


      —— trừ ngày thứ nhất bị cưỡng chế mặc váy, mấy ngày sau Lâm Trì đều hỏi mượn Kỳ Mặc nam trang để mặc, sợi vải trơn bóng mềm mại, vận động dễ dàng, nàng mặc vô cùng thoải mái, so với mấy cái váy rách này tốt hơn nhiều.


      Phất tay cái, Mạch Khinh Trần dứt khoát bảo người mở hòm thứ ba ra.


      Trong hòm để đóa hoa, đóa hoa màu đỏ nhạt, xinh đẹp đến mức tận cùng, ràng là màu sắc rất nhạt nhòa nhưng cánh hoa nở ra tùy ý, phong thái giản đơn lại có thể khiến người người kinh diễm.


      Ngàn vàng khó cầu đóa "Mỹ nhân ", hoàn toàn xứng đáng là loài hoa đẹp nhất Bắc Chu.


      Lần này, Lâm Trì rốt cuộc chăm chú nhìn: "Cái này ăn được sao?"


      Mạch Khinh Trần: ". . . . . . thể."


      Lâm Trì quay đầu lại, tiếp tục ăn đồ ăn bàn ủ rũ lẩm bẩm: " ăn được còn xinh đẹp như vậy làm gì."


      Mạch Khinh Trần: ". . . . . ."


      Đúng lúc đó, chiếc hòm cuối cùng tự bật mở.


      con thú cưng lông trắng, mềm mại như nhung chui ra, rũ rũ thân mình, đồng tử mắt bên màu vàng bên màu lục cảnh giác quét bốn phía, vẻ mặt nghiêm túc, hai tai run lên nghe ngóng, rồi mới cong cái mong béo phì ngồi chồm hổm xuống.


      Mắt Lâm Trì trợn to: "Đây là. . . . . ."


      Hạ nhân khiêng hòm bổ sung: "Mèo Ba Tư."


      Lâm Trì ngồi xổm trước mặt chú mèo, ngón tay thon dài cẩn thận chọc chọc thân mèo. Con ngươi chú mèo xoay lòng vòng, vung đuôi lên hất văng tay của nàng, uốn éo cái mông xoay người, hoàn toàn để ý tới nàng.


      Lâm Trì: ". . . . . ." Bị đả kích trầm trọng.


      Nhìn thấy Lâm Trì mặt như đưa đám, Mạch Khinh Trần liền khinh khinh phiêu phiêu : " thích liền giết .”


      " phải, là. . . . . ." Lâm Trì nhụt chí đứng lên: "Nó thích ta. . . . . ."


      Từ trước đến giờ, thanh Mạch Khinh Trần vẫn luôn bình thản, thanh nhã, nhưng biết tại sao hôm nay tinh thần sa sút, hình như có chút uể oải lên lời: "Nàng có mến thứ gì đó ?"


      Lâm Trì chỉ tay vào chính mình: "Ngươi hỏi ta?" Ngay sau đó gật đầu , "Đương nhiên là có, ta thích cao lương mỹ vị, phải rất ràng rồi sao?"


      Mạch Khinh Trần nhấp nháy mắt, như có điều suy nghĩ.


      Dường như nghe thấy thanh lạ, chú mèo quay đầu trở lại, rồi chổng mông lên, ánh mắt lười biếng quét qua Mạch Khinh Trần dừng lại chút, mèo Ba Tư tao nhã bước, hai chân trước nhảy lên đầu gối Mạch Khinh Trần.


      Lâm Trì còn nhớ Kỳ Mặc , Mạch Khinh Trần rất đáng ghét người khác đụng vào, vội vươn tay ra ôm mèo.


      Ai ngờ con mèo đáng chết kia hoàn toàn cảm kích, tìm vị trí thoải mái đùi Mạch Khinh Trần, thoải mái nằm sấp xuống, còn thảnh thơi ngoe nguẩy cái đuôi. . . . . .


      Mọi người cúi đầu, mặc niệm.


      Vẻ mặt Mạch Khinh Trần bình tĩnh, khẽ nâng tay lên.


      Lâm Trì sợ hết hồn, vội vàng nắm tay Mạch Khinh Trần: "Đợi chút, đừng giết nó có được ? Nó thích ngươi nên mới đến gần ngươi đấy."


      Mạch Khinh Trần ngước mắt: "Thích ta?"


      Lâm Trì: "Đúng vậy!"


      Mạch Khinh Trần thu tay lại.


      Lâm Trì mới vừa thở phào hơi, lại nhìn thấy Mạch Khinh Trần đột nhiên giơ tay lên, nàng kinh hãi, sau đó lại thấy. . . . . .


      Mạch Khinh Trần sờ soạng thân mèo phen. . . . . . Mèo Ba Tư thân mật cọ cọ ngón tay Mạch Khinh Trần, dường như rất hưởng thụ.


      A! phải muốn giết mèo sao?


      Lâm Trì kỳ quái nhìn về phía Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần chăm chú nhìn mèo, hình như cũng có chút kinh ngạc, mái tóc bạch kim đổ xuống, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp mở to, làm cho khuôn mặt vốn băng sương tăng thêm vài phần sinh khí.


      . . . . . . Nhìn dáng vẻ Mạch Khinh Trần lúc này, hình như có chút đáng ?


      Khóe miệng giật giật, Lâm Trì ép chính mình tỉnh táo lại. Mạch Khinh Trần đáng , loại ý niệm này đáng sợ.


      Mạch Khinh Trần, tương truyền là kẻ máu lạnh vô tình, giết người chớp mắt, toàn bộ giang hồ đều sợ hãi. . . . . . Nàng lại thấy đáng ?


      Suy nghĩ này quấy nhiễu Lâm Trì hồi lâu.


      Khiến cả buổi chiều nay, nàng nằm phơi nắng trong viện Mạch Khinh Trần cũng được an ổn, chần chừ hồi, nàng quyết định tới phòng ăn kiếm chút đồ ăn.


      Vừa tới cửa phòng ăn, Lâm Trì cảm thấy có chút đúng.


      Nơi này quá yên tĩnh.


      Trong Vô Mặc sơn trang, tài thực rất phong phú, thừa loạn đột nhập vào bếp trộm đồ ăn phải việc nàng mới làm lần đầu, nhưng những lần đó, trong bếp đều có rất nhiều người, trò chuyện huyên náo. Nàng nắm lấy mấy nhánh cây leo, tung người bật lên đầu tường, đạp mái hiên leo lên nóc nhà, lật mảnh ngói, Lâm Trì chỉ mới nhìn thoáng qua, liền thiếu chút nữa té từ nóc nhà xuống.

      ... ...... ....

      ... ...


      Trong phòng ăn chỉ có người, Mạch Khinh Trần.


      …….. nấu ăn.


      Đây chính là cảnh mà Lâm Trì muốn tưởng tượng cũng tưởng tượng ra.


      Mạch Khinh Trần thích hợp đứng ở đỉnh núi cao, bễ nghễ thiên hạ, thích hợp nghịch thiên rồi lưu lại bóng lưng lạnh lùng, thích hợp giơ thanh hàn kiếm chém xuống. . . . . . Nhưng tuyệt đối thích hợp vào phòng bếp nấu ăn!


      Nhưng kì lạ là lúc này Mạch Khinh Trần đúng là đứng nấu ăn.


      cuốn sách nấu ăn chữ mờ mờ đặt trước mặt , Mạch Khinh Trần dùng tư thế cầm kiếm cầm dao, thuần thục thái nguyên liệu, rồi bỏ nguyên liệu vào trong nồi. . . . . .


      Sau khắc, thớt nứt ra . . . . .


      Mạch Khinh Trần cầm cái xẻng đảo phen. . . . . .


      Nồi cũng nứt ra. . . . . .


      Mạch Khinh Trần rót dầu vào hỗn hợp đồ ăn trong nồi, ánh lửa vọt lên, sáng rực.


      Mạch Khinh Trần vung tay áo, lui lại bước, lửa tắt ngay lập tức, nhưng cả lò bếp trở thành mảnh hỗn độn.


      Liếc mắt nhìn, Mạch Khinh Trần lại cầm sách lên, chuyển sang lò bêos kế tiếp, tiếp tục lặp lại hành động vừa rồi. . . . . .


      Bữa tối bưng lên, món ăn ít hơn so với bình thường, đồ ăn cũng rất đơn giản, nhưng dáng vẻ đơn sơ lắm, ít nhất như Lâm Trì dự liệu..... Thức ăn cháy thành than.


      Gắp ít rau xanh đưa vào miệng. . . . . . Trong nháy mắt, gương mặt Lâm Trì liền vặn vẹo. . . . . .


      Mặn quá. . . . . . Nàng muốn uống nước. . . . . .


      Nhưng mà, liếc trộm người ngồi bên cạnh nàng, Mạch Khinh Trần, Lâm Trì quyết tâm nhắm mắt nuốt xuống.


      "Mùi vị thoang thoảng, trong đắng có chút vị ngọt, ừm, rất mới mẻ." Lâm Trì gắp thức ăn cho Mạch Khinh Trần, Mạch Khinh Trần hề phát giác ra, chậm rãi nhai, khóe mắt cũng tự giác cong cong.


      . . . . . . có vị giác.


      Lâm Trì thoáng chốc hiểu ra, cho nên khi nấu ăn chỉ bắt chước cách chế biến, nhưng chính cũng biết món ăn có mùi vị gì . . . . . .


      Đột nhiên, nàng thấy có chút khổ sở, chỉ là chút xíu thôi.


      Ăn xong bữa này, có thể là bữa cơm khó ăn nhất từ khi Lâm Trì đến nơi này, Mạch Khinh Trần dùng khăn vải, ưu nhã thay Lâm Trì lau miệng, hỏi: "Ăn ngon ?"


      Lâm Trì giẫy người cái, trái lương tâm gật đầu: "Ăn ngon."


      Mạch Khinh Trần ôm chặt Lâm Trì, cằm chống đầu nàng: "Ta làm."


      Lâm Trì nín cười : "Ừ."


      Ngón tay thon dài vuốt tóc nàng, Mạch Khinh Trần hỏi: "Nàng thích ta sao?"


      "Hả?"


      Lâm Trì ngẩn người, đôi môi mấp máy vài lần, cuối cùng chỉ giọng : " biết."


      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      Buổi tối, Lâm Trì lăn qua lộn lại ngủ được.


      Mạch Khinh Trần nấu ăn cho nàng. . . . . . Chẳng lẽ là vì lấy lòng nàng?


      Cái này quá kinh hãi rồi?


      Chớp mắt, Lâm Trì nghiêng đầu ngắm khuôn mặt Mạch Khinh Trần, hai mắt khép hờ, hô hấp nhàn nhạt.


      Bởi vì nàng kháng nghị, nên Mạch Khinh Trần đồng ý mỗi buổi tối ôm nàng ngủ cởi y phục của nàng nữa nhưng chuyện cùng nhau ngủ vẫn lay chuyển được.


      Cũng may bản thân Lâm Trì cũng quá quan tâm chuyện này, lúc nàng ở trong thanh lâu, những chuyện nên biết đều biết, sau lại theo sư phụ sống đầu đường xó chợ, những lúc đói khổ nhất còn chen chúc ngủ chung với đám nam nhân trong ngôi miếu đổ nát.


      Có thể sống sót mới là quan trọng nhất, những thứ khác, đều cần so đo làm gì. . . . . .


      Huống chi, trong mắt Mạch Khinh Trần có ánh nhìn dâm tà khiến nàng chịu nổi, người cũng có hơi thở dơ bẩn, ô uế, ngược lại, khí tức người rất sạch , rất thoải mái, tựa vào người rất dễ ngủ giấc ngủ.


      Sợi tóc bạch kim quét qua gương mặt nàng, hơi nhột.


      Lâm Trì nắm nhánh tóc, sờ sờ, trơn, lại dùng tay xoắn xuýt hồi. . . . . . Giương mắt lên, chống lại đôi mắt chưa tỉnh ngủ của Mạch Khinh Trần.


      "Thế nào?"


      Lâm Trì buông tay ra: " có gì."


      Mạch Khinh Trần duỗi cánh tay, vòng qua Lâm Trì, kéo nàng gần sát hơn, nhắm mắt lại, bình tĩnh : "Ngủ."


      Lâm Trì: ". . . . . ."


      Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nàng nghĩ, nhưng nàng ngủ được làm sao bây giờ? T_T


      Cho đến khi Mạch Khinh Trần rời giường, Lâm Trì mới từ từ ngủ say.


      Nhưng nàng chưa kịp ngủ bù, liền có người nỗ lực lắc bả vai nàng: "Tiểu thư, tiểu thư, nên !"


      Lâm Trì dụi dụi mắt: "Buồn ngủ quá."


      Sách Đồng bất đắc dĩ: "Tiểu thư, người đứng lên, ta cõng người, lên lưng ta rồi ngủ tiếp ."


      Lâm Trì mơ mơ màng màng cười: "Được!"


      Sách Đồng ngẩn ra, tiếng động thở dài, nhận mệnh nâng Lâm Trì lên lưng, mấy ngày nay hoàn toàn quen thuộc với địa hình và vị trí canh gác trong Vô Mặc sơn trang, mấy lần thuận lợi tránh thoát lính tuần, mạch cõng Lâm Trì leo tường ra ngoài, đưa nàng vào trong xe ngựa chuẩn bị tốt.


      Trong xe ngựa là lớp đệm dày, Lâm Trì lăn đệm, ngủ hoàn toàn có hình tượng.


      Sách Đồng phân phó đánh xe ngồi bên ngoài, liền tựa vào vách xe ngựa coi chừng Lâm Trì. Ánh mắt cũng tự giác trở nên mềm mại, ràng cùng nhau trải qua khổ nạn, có huyết hải thâm cừu thể báo, tại sao Lâm Trì có thể sống nhõm như vậy, ăn, ngủ rồi lại ăn, dường như để ý bất cứ chuyện gì. . . . . .


      Nhưng mà, cũng đúng, như vậy mới đúng là tiểu thư của .


      vẫn còn nhớ ngày kia, thiếu niên mặc áo xám đẩy đống hỗn độn ra, đưa tay về phía nằm co quắp bên trong, sớm sợ đến mức thể động đậy, thanh trong trẻo : " ra , ta ăn ngươi!"


      Xuất trong tầm mắt thiếu niên cúi đầu nở nụ cười, xinh đẹp làm mờ mắt tất cả mọi người.


      Xe ngựa vững vàng chạy được hồi lâu, qua vài canh giờ mới dừng lại trước tòa thành.


      Cùng lúc đó, Vô Mặc sơn trang.


      Lăng Họa sợ hãi kêu: "Thiếu phu nhân thấy!"


      Lăng Thư xem thường: "Làm sao có thể! Sơn trang chúng ta lớn như vậy, ngươi tìm lại xem!"


      Kỳ Mặc từ từ tới, thanh trầm thấp: " cần tìm nữa, Lâm bá phụ cũng biến mất, xem ra là bọn họ cùng nhau rời ."


      Nghe vậy, Lăng Họa khỏi chần chừ : ". . . . . . Này, công tử trở lại làm sao bây giờ?"


      Sắc mặt ba người đều trở nên khó coi. . . . .
      Last edited by a moderator: 29/2/16
      WinterTrâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 8:


      Lúc Lâm Trì tỉnh lại là sau giữa trưa, nàng ngước mắt nhìn trần nhà xa lạ , mờ mịt hồi, đến lúc Sách Đồng bưng thức ăn vào, nàng mới tỉnh táo lại.


      Lâm Trì vừa ăn như hổ đói vừa hỏi: "Đây là nơi nào? Chúng ta ở lại đây bao lâu?"


      Sách Đồng lẳng lặng nhìn nàng ăn, rồi nhét y phục mới vừa mua vào trong ngực Lâm Trì : "Chúng ta trước tạm ở lại trấn bên dưới Vô Mặc sơn trang, đợi sư phụ ngài trở lại, bên ngoài đều là Lệnh Truy Nã ngài, tiểu thư thay y phục trước ."


      Lâm Trì bận rộn mở bọc y phục trong tay, đến lúc thấy kiểu dáng y phục bên trong, tâm tình thoáng chốc sụp đổ: "Thât phải mặc y phục kiểu này sao?"


      Sách Đồng đáp như chém đinh chặt sắt: "Phải!"


      . . . . . . bất mãn việc tiểu nương cứ thích mặc nam trang ra đường lâu rồi!


      Thay y phục xong, Sách Đồng còn đặc biệt nhờ bà chủ khách điểm vấn tóc cho Lâm Trì, tóc rối trước trán được cắt bằng, mềm mại rũ xuống trán, che lại nửa đôi mắt, tóc mai búi lệch, cắm cây trâm ngọc màu tím, bà chủ còn hảo tâm giúp Lâm Trì thoa chút son phấn.


      Nhìn lại mình trong gương đồng, Lâm Trì hoàn toàn nhận ra nương thoạt [​IMG]
      Dung Nguyễn 1995Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :