Phu quân của ta là gian thần - Lưỡng Khỏa Tâm Bách Thảo Đường - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Đúng là phong cách của các vị phụ huynh bá cháy. thịt là thịt

    2. giunthidat

      giunthidat New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      7
      Hóng hóng hóng. T đọc truyện này bên nhà lequydon mà bên đó mới ra đến chương 18 bay qua đây thấy thêm 2 chương nữa mưnf quá

    3. lon bia

      lon bia Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      442
      @giunthidat tks ủng hộ, truyện này mình làm ở CQH thôi, truyện bên lqđ là bạn khác edit, 2 bên ko liên quan gì nhau hết ^^
      Băng Phong, Hằng Lêsusu thích bài này.

    4. lon bia

      lon bia Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      442
      ★ Chương 21 ★
      Bọn họ cưỡi cự thú rời - P1

      Lại về chuyện phong thư mật tấu của khâm sai đại nhân, sau khi chạy chết vài chục con ngựa rốt cuộc trình đến bàn Hoàng Thượng.

      Hoàng Thượng nhìn tấu chương, vẻ mặt hiểm đáng sợ, vốn dĩ tuy rằng nghe tiên đoán của quốc sư, thực tế vẫn còn ôm loại loại hy vọng phán đoán sai lầm, ngờ có người như vậy, hơn nữa mọi điều kiện cơ bản đều phù hợp!

      cũng tin, là chân mệnh thiên tử, lại thực có người có thể cướp vương triều Uất gia của , cho dù có người như vậy, cũng phải nghịch thiên sửa mệnh.

      Tuy tức giận vui, Hoàng Thượng vẫn suy nghĩ cẩn thận, ngày hôm sau cố ý triệu quốc sư, đem bài thi kí tên Uất Sinh Tùng cố ý đặt ở nơi quốc sư có thể nhìn thấy...

      Nghe thái giám báo lại, quốc sư khi nhìn bài thi kia biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc, dường như rất khủng hoảng, đợi Hoàng Thượng tới vội vội vàng vàng cáo lui.

      Hoàng Thượng lần này rốt cuộc xác định Sử Thông tìm lầm người, lập tức cho ám vệ bên cạnh mình hỗ trợ Sử Thông, cần phải đưa người kia đến kinh thành.

      Cái gì mà họa quốc chi tinh, nếu thể giết, ta nuôi , nuôi dưỡng trước mắt mình, nuôi thành con heo ú núc trắng trẻo, xem làm sao có thể hại nước hại dân! ! (tương lai Tùng ca nhi mập mạp tận 270 cân: Hoàng Thượng ta và ngươi có thù oán gì chứ? # lặp lại 78 lần #)

      Bên kia tay thiện nghệ A Phúc tìm hiểu tin tức, mỗi đêm gần như đều đến phòng tiểu khâm sai "Ngồi chút", khâm sai đại nhân còn tưởng rằng bản thân nhớ nhà nên sốt ruột, mấy ngày nay luôn cảm thấy ngủ được yên ổn.

      Cho đến khi ám vệ của Hoàng Thượng xuất .

      Ám vệ hoàng gia của triều đại đương thời và tử sĩ hoàng gia tiền triều lần đầu tiên gặp thoáng qua.

      A Phúc bị dọa giật nảy mình, ưu thế của ám vệ chính là nấp, mà ưu thế của tử sĩ là lực sát thương, nếu người ở đây bây giờ là Thất khẳng định bị phát , may mắn lúc trước lúc ông được huấn luyện chính là được đào tạo làm trinh sát, ở phương diện nấp cũng rất có kinh nghiệm.

      Nghe lén đầy lỗ tai, ông trở về, biết được tiểu khâm sai này đến quả nhiên là tìm người, tuy rằng mục tiêu phải là Tiểu Vi, nhưng mà liên lụy đến ám vệ hoàng gia, mấy ngày nay ông và Thất tốt nhất vẫn nên khiêm tốn yên tĩnh chút.

      A Phúc trở về tình huống chút, mọi người đều cảm thấy có chút bất an, nếu có liên quan đến Hoàng Thượng, tên khâm sai kia thể tùy tiện giết, nhưng mà nếu giết may trở về nhớ tới cái gì, rất ổn….

      "Hay là, chúng ta chuyển nhà !" Thất luôn cứng đầu bỗng trở nên rất thức thời.

      Tự nhận mình là chỉ số thông minh cao, lão Quách liếc mắt nhìn Thất , thấy bà vẫn tùy tiện như ngày thường, có chút nội thương, "Ta cảm thấy chủ ý này rất tốt, tiểu khâm sai kia khi nào , hôm đó chúng ta cũng chuyển luôn."

      nhà quyết định, an tâm hơn rất nhiều, chỉ tiếc cái tiệm văn phòng phẩm Thất Phúc kia, nhưng mà vốn cũng là vì Tiểu Vi mới mở, tại vì Tiểu Vi đóng cửa tiệm, nghĩ như vậy cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.

      Bốn người tính cách khác biệt, thân phận khác biệt, đều nhận ra ngày hôm nay nhất trí có chung ý kiến.

      Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Tiểu Sắc Vi tỉnh lại nhìn thấy cả nhà đều bận bận rộn rộn, bát di ở phòng bếp hấp bánh bao, Cửu bá bá giúp đỡ nhào bột, nương tách thịt khô, còn cha nấu nước thuốc như thường lệ.

      ( lần Thất sơ suất bất cẩn quên tắt lửa, cẩn thận đun cạn cả thuốc, chỉ còn lại cặn thuốc, A Phúc săn thú trở về, cánh tay có thêm vết thương, kết quả Thất do lo lắng làm lung tung, đem cặn thuốc đắp lên vết thương, miệng vết thương thế mà còn đau nữa, sau này cặn thuốc liền trở thành thứ thuốc thiết yếu vạn năng trong nhà o(╯□╰)o. )

      "Mọi người chuẩn bị xa sao?" Tiểu Sắc Vi lần đầu tiên rời giường ai để ý, nhìn thấy các vị phụ huynh vội vàng khí thế ngất trời.

      Mấy vị phụ huynh lúc này mới nhớ tới còn chưa với Tiểu Vi, vốn có thể từ từ chuẩn bị, ai dè tên khâm sai kia cũng thu dọn đồ đạc, dường như chuẩn bị rời khỏi, cho nên bọn họ cũng đành phải suốt đêm thu dọn đồ đạc, sợ khâm sai nửa đường bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay ngựa trở lại.

      Bốn người đều biết phải thế nào, Tiểu Nghiêm →_→ lão Quách, lão Quách →_→ A Phúc, A Phúc →_→ Thất , Thất (⊙o⊙)! !

      "Ha ha, chúng ta dự định thăm thân thích, đúng rồi, là thăm người thân." Thất nhớ tới lần trước khi mình cũng như vậy.

      Tiểu Sắc Vi dụi dụi con mắt, thăm người thân? Lần trước thăm người thân, nương trang bị đến tận răng, sau đó đón bát di di cùng cửu bá bá nhà gặp tai nạn về đây, lần này lại muốn đâu đây?

      Lão Quách nhanh chóng rửa tay, chải đầu cho Tiểu Sắc Vi, tóc Tiểu Sắc Vi nay vừa thẳng vừa đen, bóng loáng, dài gần đến eo, tiểu nương tóc dài, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn, mặt có chút mũm mĩm, bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ, khỏi cũng biết đáng đến bực nào.

      "Cả nhà chúng ta cùng thăm thân thích sao?"

      "Khi nào trở về ạ?"

      "Đại Hoa và Đại Hôi làm sao bây giờ?"

      "Có phải nên với Liên ca ca tiếng ?"

      "Cửa tiệm có mở nữa ?"

      "Nhà thân thích ở nơi nào thế?"

      "Thân thích làm nghề gì vậy?"

      "Chỗ đó có bánh bao thịt ăn ?"

      ...

      Lão Quách bên giúp Tiểu Sắc Vi chải đầu, bên trả lời mười vạn câu hỏi vì sao, cho dù từng là tể tướng gian xảo dối trá, lão Quách cũng chịu nổi cả người đổ đầy mồ hôi, sớm biết vậy giành chải đầu =_=.

      Mà bên kia, người của Uất gia nghe khâm sai đại nhân muốn đưa Tùng ca nhi vào kinh, là vì Thánh Thượng tuyển chọn tài, trực tiếp được tiến cử vào kinh học tập, quả thực là vui sướng đến hỏng luôn rồi.

      Tộc trưởng lập tức hướng về phía trời xanh dập đầu lạy ba cái, hô to: Ông trời phù hộ!

      Lại đưa rất nhiều "Đặc sản" cho khâm sai đại nhân, lần này tộc trưởng hết sức hào phóng tự móc tiền túi, dùng của cải trong gia tộc.

      Mà tộc trưởng ngay tại lúc chuẩn bị cho cháu trai ruột, cha của Uất Sinh Tùng là Uất La Sơn cũng nhàn rỗi, tuy rằng chuyện của nhi tử cần bận tâm, nay Tùng ca nhi là Người Hùng trong tộc, từ cao là tộc trưởng xuống đến tôi tớ đều hận thể đến trước mặt Tùng ca nhi để lộ mặt giúp đỡ chút ít.

      Nhưng mà xử lý số cái đuôi vướng bận, rất cần Uất La Sơn động thủ.

      Bên kia Uất Sinh Tùng vừa bị khâm sai đại nhân chọn trúng, bên này Uất La Sơn liền muốn đem Uất Sinh Liên và Vạn Tài đóng gói đưa về điền trang ở nông thôn, trực tiếp phái hạ nhân đuổi chủ tớ Liên ca nhi .

      May mắn là Uất La Sơn ngày thường xử lý việc đáng tin, tộc trưởng yên lòng về đứa con này, cho dù cực kì bận rộn nhưng vẫn có người giám sát hành động của , nên hạ nhân phái đến tiểu viện của Liên ca nhi, nửa đường bị gọi về.

      Uất La Sơn cũng bị gọi vào trước mặt tộc trưởng, vừa thấy mặt, tộc trưởng liền nổi giận trực tiếp cho con trai cái bạt tai, thấy, đứa con trai này chỉ có điểm hữu dụng, đó là sinh cho ông ta đứa cháu trai tốt.

      "Tầm nhìn nông cạn, ăn xong ị, chờ thêm chút nữa ngươi bị nghẹn chết sao hả cái đồ con lợn kia? Tốt xấu gì cũng phải đợi khâm sai đại nhân rồi hãy đưa Liên ca nhi . Còn nữa, muốn đưa cũng đưa cho tử tế đàng hoàng, đưa khế bán thân của Vạn Tài bán thân khế cho nó, điền trang kia cũng cho nó."

      Nghe được muốn đem thôn trang cho người khác, Uất La Sơn vừa bị đánh đến ù tai hoa mắt nhưng vẫn quan tâm, nóng nảy : "Như vậy sao được! Điền trang kia tuy rằng thường xuyên có cường đạo Đột Quyết để ý tới, nhưng mà đất nhiều thế, cho tiểu súc sinh kia cũng lợi cho nó quá..."

      Chưa xong, trán Uất La Sơn lại bị đánh cái!

      "Hồ đồ, nó chỉ là tiểu tử choai choai, có thể giữ được điền trang lớn kia sao, ta nhận được tin tức, bọn cường đạo Đột Quyết sớm ngấp nghé điền trang kia, ngươi chờ xem chưa tới năm có khi phải nhặt xác Liên ca nhi, đến lúc đó thôn trang phải là chúng ta sao."

      Uất La Sơn nghe lão cha vậy, vẫn che mặt bưng đầu, trong nháy mắt thông suốt, cha hổ là tộc trưởng, cáo già, bên trong lót sẵn đường, dọn sẵn ổ. Điền trang kia tuy rằng rất lớn, ruộng đất cũng rất màu mỡ, nhưng mà rất gần người Đột Quyết, hàng năm bị cướp bóc, ngay cả quân đội ở biên cương cũng chịu thua, cả mảnh đất rộng lớn như vậy chỉ có thể để hoang, lúc này mà ném Liên ca nhi tới đó chính là chịu chết.

      Hơn nữa điền trang kia bởi vì gần đất Đột Quyết nên rất hoang vắng, địa bàn còn rộng hơn cả cái huyện thành, tại đưa cho Liên ca nhi, về sau người trong tộc còn ai dám chiếm gia sản Liên ca nhi! cao tay! Quả là cao tay! Nếu phải lão cha ngăn cản, tại hận thể lập tức tuyên bố tin tức này.

      Bên kia khâm sai đại nhân thấy ám vệ Hoàng Đế tới, đâu còn nhớ tới bạn Chính Quân, khắc cũng trì hoãn, vui vẻ lôi kéo Uất Sinh Tùng chuẩn bị vào kinh, chờ khi hồi kinh được thăng quan tiến chức.

      Cũng may ám vệ Hoàng Thượng vẫn là đáng tin hơn, mở miệng nhắc nhở : "Chủ nhân muốn mang theo con cự thú kia cùng ."

      Vì thế khi khâm sai đại nhân đến Uất gia muốn con chó ngao lông đen lần trước Tùng ca nhi cưỡi, người trong tộc đều choáng váng.

      "Xảy ra chuyện gì?" Khâm sai đại nhân khắc cũng muốn nán lại, mà đám người Uất gia này lại hề biết điều, cứ dây dưa mãi.

      "Khâm sai đại nhân thứ tội, hôm qua con chó ngao kia chẳng biết tại sao nổi điên cắn người, năm sáu hạ nhân hợp sức mới chế ngự được, e rằng giết làm thịt!" Ngày thường tộc trưởng cao cao tại thượng nay tim đập thình thịch quỳ dưới đất.

      Cũng biết khâm sai đại nhân vì sao đột nhiên hỏi tới con chó, chẳng lẽ là vì quá quan tâm Tùng ca nhi, ngay cả con chó Tùng ca nhi cưỡi cũng hỏi câu.

      "Nổi điên? Làm thịt?" Khâm sai đại nhân vẻ mặt kinh ngạc, chẳng lẽ con cự thú có linh tính, biết chủ nhân có nạn mới nổi điên? đúng là kỳ lạ.

      Chân tướng việc là vì lúc trước Tùng ca nhi khi vội vàng tìm con chó ngao chưa được thuần phục, hạ nhân miễn cưỡng đè nó ra để cho cưỡi dạo vòng cho khâm sai đại nhân nhìn.

      Đợi khâm sai đại nhân rồi, Tùng ca nhi lãng quên con chó ngao này, ngờ rằng mấy ngày nay bởi vì toàn tộc dưới đều bận rộn chuyện của Tùng ca nhi, hạ nhân nhất thời sơ sẩy đưa con chó ngao kia ra ngoài, thế nhưng thiếu chút nữa cắn chết Tùng ca nhi người hùng của tộc, lúc ấy bị hạ nhân loạn côn đánh chết .

      Ngày hôm qua hầm nồi thịt chó cực to, bọn hạ nhân ăn hết nửa nồi, còn dư nửa nồi, da kia bởi vì mấy hạ nhân đều muốn, nên cắt thành năm miếng.

      Vì thế ngày hôm sau, khâm sai đại nhân mang theo Tùng ca nhi, cùng nửa nồi thịt chó, năm tấm lông da màu đen, ngồi lên xe ngựa, xuất phát.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Đọc 1 lèo trong vòng 5 nốt nhạc mã vẫn chưa , mong chuong mới quá
      Hằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :