1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chu Chỉ Nhược chỉ muốn làm ruộng - Ám Ảnh Lưu Hương (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 05: Thái tổ hòa thượng


      Trước kia Chu Viễn Đạt cũng là người làm ruộng giỏi, nhưng từ khi đến Giang Bắc mới chuyển sang làm ngư dân đánh cá. Lần này khi đến Định Viễn sinh sống làm ruộng, cũng coi như được quay về làm nghề cũ vậy.


      Ngày hôm đó Chu Viên Đạt bán mấy túi lương thực, cũng bán mấy quả trứng gà mới đẻ sau đó mua ba bình rượu trắng, về nhà kêu Tiết Thị nấu bữa cơm ngon, mọi người chuẩn bị ăn bỗng nhiên có người gọi cửa.


      Lúc này Chu Chỉ Nhược ở trong đại viên giả vờ chơi đùa, kỳ là nàng thầm luyện công, nghe được tiếng đập cửa liền ngẩng đầu nhìn lại, năm nay nàng sắp được ba tuổi mụ rồi (Sô: ý chỉ là tuổi ak mọi người), tuy rằng giờ nàng còn chưa cai sữa, nhưng nàng lạo có thể chạy nhảy được rồi. Tuổi của nàng bây giờ còn , luyện công có cơ bắp, nên luyện nhiều cũng rất tốt.


      tại Chu Viễn Đạt cùng Tiết Thị nuôi gà lấy trứng bán, nên hay có người đến mua, nghe được tiếng gõ cửa liền mở ra nhìn xem bên ngoài là ai gõ cửa, kết quả nhìn thấy bên ngoài có vị hòa thượng đứng gõ mõ cúi đầu chào, trong miệng lẩm bẩm nhẩm kinh phật, còn tay cầm bình bát đưa ra xin hóa duyên.


      Tuy lúc này nạn đói có chuyển biến tốt hơn chút, nhưng đa phần người dân cũng chưa đủ ăn, Chu Viễn Đạt cơ thể cường tráng vào ngày mùa chỉ cần thuê con trâu cày là đủ, mà nay Chu Chỉ Nhược cũng lớn, để nàng ở nhà mình cũng an tâm, Tiết Thị cũng vì thế mà có thể vướng bận gì ra phụ giúp Chu Viễn Đạt cày ruộng. Chăm sóc trồng trọt hơn mười mẫu ruộng, cũng có chết đói mà có khi còn dư ra được chút. Nhưng cũng vì như thế mà hễ có hòa thượng tới hóa duyên là cho tiền hay thức ăn được.


      Hòa thượng kia xin nữa ngày, theo như lời bên ngoài nạn đói rất nghiêm trọng, trong miếu lại xin được tiền nhang đèn, tất cả sư phụ sư huynh của vì đói mà chết hết tất cả, Chu Viễn Đạt nghe xong cũng chỉ lắc đầu, nhưng cũng có gì cho .


      Hòa thượng kia hình như có chút nóng nảy, liền ngẩng đầu lên : “Thí chủ như thế là bất kính với chư tăng Phật Tổ, ngươi sợ bị Phật Tổ giáng tội ngươi sao?”


      Hòa thượng này vừa ngẩng đầu lên, Chu Chỉ Nhược nhìn thấy liền lắp bắp kinh hãi…… Nguyên lai, hòa thượng này tướng mạo thập phần xấu xí, cằm trước của nhọn, ánh mắt sắt béng. mặt đầy những nốt ruồi to màu đen, chỉ là đôi mắt nhìn sâu hãm vào bên trong, giống như lâu ngày được ăn no, nhưng nhìn nó vẫn sáng ngời hữu thần. Người kia thế nhưng lại là người khai quốc triều ra nhà Minh chính là hoàng đế Chu Nguyên Chương.


      tại nhìn bộ dáng của Chu Nguyên Chương bây giờ chắc khoảng mười tám hoặc mười chín tuổi, những thế giờ còn chưa có tòng quân mà lại làm hòa thượng. biết Chu Chỉ Nhược, nhưng Chu Chỉ Nhược lại biết …..Sau khi Chu Nguyên Chương đăng cơ cho người khắp nơi tìm họa sĩ họa chân dung của , nhưng cho dù bức tranh giống hay nhìn tuấn mỹ đến mức nào khi đến chỗ đều bị xử tử. Cuối cùng cũng chỉ có bức tranh nhìn hơi hơi giống , là phác thảo từ bức tranh của tổ tông Đường Tống phối hợp với khuôn mặt của nên rất vừa ý .


      Nhưng vẫn có nhiều bức họa của vẽ rất chân thực được phép lưu truyền ra bên ngoài , ngược lại nó được thầm lưu truyền ra bên ngoài. Chu Chỉ Nhược mặc dù chưa bao giờ gặp Chu Nguyên Chương nhưng nàng nhìn qua bức họa của , lại thêm Trương Vô Kỵ từng tả cho nàng nghe qua dung mạo của , thế nên khi nàng nhìn qua biết chắc vị hòa thượng trước mắt này chính là Chu Nguyên Chương.



      Chu Chỉ Nhược nghĩ nếu gặp qua Chu Nguyên Chương cũng là cơ hội tốt, tuy rằng nàng có hảo cảm đối với Chu Nguyên Chương, nhưng sau này là hoàng thượng, hay là làm cho có cảm giác tốt với gia đình mình cũng tốt.


      Vì thế nàng đưa con mắt tròn xoe nhìn : “Hòa thượng ca ca, tại sao lại là ngươi nha.”


      Chu Nguyên Chương biết Chu Chỉ Nhược, thấy nàng chỉ là tiểu oa nhi, đứng lắc la lắc lư còn chưa vững, lại giống như là có quen biết với , kinh ngạc nhìn nàng hỏi: “Tiểu thí chủ người biết ta sao?”


      Chu Chỉ Nhược : “Đúng nha, đêm qua ta thấy ngươi trong mộng của ta, người còn hôm nay người cầm cái bình bát tới nhà at xin chén cơm, sau này người hậu tạ ta nhiều ruộng đất nha”.


      Chu Viễn Đạt nhìn con của mình hiểu tại sao nữ nhi lại đột nhiên chuyện này, cũng rất kinh ngạc hiểu…..cổ nhân hơn phân nữa đều tin thần phật, vừa rồi phải là muốn cho Chu Nguyên Chương cơm, bởi vì đầu năm nay biết khi nào nạn đói xảy ra, biết khi nào tới nơi này.


      Nhưng bây giờ khi nghe Chu Chỉ Nhược đến chuyện này,…Chu Viễn Đạt cũng bao giờ nghĩ tới đứa lại có thể ra lời dối như vậy, ngây người lúc lâu, liền xoay người vào trong nhà.


      Chu Chỉ Nhược thừa dịp Chu Viễn Đạt vào trong nhà đối với Chu Nguyên Chương làm thè lưỡi cái mặt quỷ, sau đó : “ Hòa thượng ca ca , lần sau thể dùng biện pháp này rồi, ngươi hãy mau mau hoàn tục mà tìm công việc gì đó để kiếm ăn .”

      Chu Nguyên Chương lắp bắp kinh hãi…..trước mặt chỉ là tiểu nữ oa nhi còn ra những lời có thể khiến người khác giật mình đến như vậy, còn suy nghĩ chẳng lẽ mình có tuệ căn hay sao? ngờ mình lại có tướng quý nhân, cho nên thần phật mới cứu giúp mình chăng? Nhưng bây giờ lại nghe Chu Chỉ Nhươc những lời này, liền biết là Chu Chỉ Nhược thương xót cho mình, nên mới ra lời dối gạt cha mình.


      Tuy rằng Chu Nguyên Chương có chút ủ rũ, nhưng lại thấy Chu Chỉ Nhược tuy còn tuổi lại thông minh như vậy, nội tâm lại tốt bụng, liền mỉm cười, lộ ra hàm răng vàng khè : “Tiểu muội muội, muội thông minh lanh lợi, sau này tiểu tăng nhất định báo đáp ơn tình của muội”.

      Lúc này Chu Viễn Đạt bê nồi cơm ra, múc vá cơm lớn nhất, xúc vào được hơn phân nữa bình bát của Chu Nguyên Chương : “Nếu phật tổ báo mộng, ngươi mau cầm lấy rồi , cũng hãy cầu cho nhà chúng ta được nhiều phúc hơn”.


      Chu Nguyên Chương hay tay chấp thành hình chữ thập hướng Chu Viễn Đạt cuối đầu cảm tạ, sau đó cũng hướng về phía Chu Chỉ Nhược đứng mà hành lễ, trong miệng niệm tiếng A Di Đà Phật rồi xoay người rời .


      Lúc này Tiết Thị từ dưới bếp ra, hỏi: “ xảy ra chuyện gì, tại sao hai cha con các người lại cầm nồi cơm còn có nữa mà đứng ở bên ngoài này vậy?”


      Chu Viễn Đạt thấy Chu Nguyên Chương xa, liền xoay người đem những lời vừa rồi Chu Chỉ Nhược , thuật lại lần nữa, Tiết Thị nghe xong cũng lắp bắp kinh hãi : “Hòa thượng kia, xem ra cũng phải là người bình thường.”


      Chu Viễn Đạt cũng : “Nhưng mà ta thấy dung mạo của hòa thượng này xấu xí vô cùng, nhìn giống như hung thần hạ phàm cũng là chuyện bình thường thôi.”


      Tiết Thị : “May mà trong nhà vẫn còn ít bánh bao, để thiếp hâm nóng lại rồi chúng ta ăn thôi.”


      Chu Viễn Đạt gật gật đầu, đột nhiên cười : “May mắn là hòa thượng này chỉ đến xin cơm mà thôi, chứ có xin thịt, nếu là tên khất cái bình thường khác chỉ sợ còn muốn xin chút rượu thịt.”


      Tiết Thị cười : “Chàng a, ngay cả cơm trắng cũng muốn cho người ta, thôi đừng là cho người khác rượu thịt.”


      Chu Viễn Đạt : “Chẳng lẽ nàng nhớ nắm ấy chúng ta từng gặp qua những tên khất cái cực kỳ hung ác đó sao?, bọn chúng quả nhiên là giết người chớp mắt. Nếu như gặp phải những kẻ này hai chúng ta chỉ sợ là cho dù có bưng ra rượu thịt cũng đáp ứng nổi được bọn chúng đâu.”


      Sắc mặt Tiết Thị liền thay đổi: “ yên lành sao tự nhiên chàng nhắc lại những tên khất cái ấy làm gì, thiếp chỉ nghĩ tới là thấy sợ lắm rồi.”


      xong còn lấy tay vỗ vỗ ngực của mình: “Chàng xem, mới nghe thôi mà tim của thiếp đập “thình thịch” rồi đây này.”


      Chu Viễn Đạt nhìn vậy liền : “Nàng xem nàng kìa, cũng cần phải sợ đến như vậy chứ, mấy người….. à mà là khất cái kia cũng phải bọn chỉ giết Thát Tử thôi sao, ta và nàng có gì mà phải sợ chứ.”


      Tiêt Thị tức giận : “Do chàng bậy, còn đổ thừa do thiếp ."


      Khuôn mặt tức giận, thèm nhìn mặt Chu Viễn Đạt bỏ vào trong nhà.


      Chu Viễn Đạt cười cười, đột nhiên : “A, con gà cháy mất rồi.”


      Tiết thị cũng giật mình, nhưng lại nghe được mùi khét, trong lòng biết là phu quân mình lại đùa giỡn mình nữa rồi, thuận tiện : “Được rồi, chàng mau vào trong nhà , mấy hôm trước thiếp có làm ít thịt muối khô, bây giờ cũng có thể ăn được rồi chàng mau vào cắt ít, thiếp thấy thịt gà phải chờ lúc lâu nữa mới chín.”


      Chu Viễn Đạt : “Ta cũng đói lắm, từ từ cùng nàng đợi thức ăn chín rồi cùng nhau ăn .”


      xong liền xuống dưới phòng bếp thổi lửa.


      Tiết Thị lại : “Chàng đói bụng, chẳng lẽ Chỉ Nhược cũng đói hay sao? Chàng mau mau ôm nàng vào trong ăn ít trước .”


      Chu Viễn Đạt nghe vậy lại thở dài: “Nữ nhi này của chúng ta, tuy tuổi của nàng hãy còn , nhưng lại rất thông minh, chờ sang năm nàng cũng bốn tuổi rồi, nàng cũng dạy cho con bé biết ít chữ . Ta thấy nàng thông minh biết ít chữ cũng tốt.”


      Tiết Thị nghe thế : “ giờ hạn hán mất mùa nhiều như vậy, cho dù nàng có giỏi cỡ nào có thể làm được gì chứ.”


      Chu Viễn Đạt : “Nàng thôi , nàng nhìn Hà Tam , còn có Triệu Tất Đại nữa, bình thường nhà bọn họ như thế nào, có nhà nào được mùa như nhà chúng ta hay , hay có nhà nào mỗi tháng đều có thịt ăn hay .”


      Chu Chỉ Nhược ngồi bên luyện công, bên kia phụ mẫu mình chuyện, liền tự động rơi vào trong tai của nàng.


      Chu Viễn Đạt biết bốn người này -- Hà Tam này là hàng xóm bên trái của Chu gia , Hà Thường Hữu là làng giềng bên phải . Còn hai người kia cũng là hai nhà thợ săn trong thôn bên cạnh.


      Hà Gia thôn nằm ở Đông Bắ, bên cạnh có cánh rừng, kéo dài hơn hai mươi dặm, ở chính giữa còn có ngọn núi đất , trong rừng cũng có rất nhiều động vật . Ban đầu cũng có gần mười hộ gia đình săn bắn ở đây kiếm sống, nhưng bởi vì năm trước ôn dịch hoàng hành, mấy hộ gia đình thợ săn sợ gặp phải thú nhiễm dịch bệnh, nên tất cả đều dọn nơi khác, chỉ còn hai hộ ở lại mà thôi.


      Chu Chỉ Nhược cũng từng nghĩ tới, chờ sau này tuổi của lớn hơn chút, nàng muốn vào trong rừng luyện công cũng tốt.


      Nhưng mà bây giờ nàng còn rất , hơn nữa giờ nàng vẫn cùng cha mẹ của mình ngủ chung chỗ, nếu nữa đêm nàng chạy , vạn nhất bị cha mẹ phát chẳng phải gặp nhiều chuyện phiền toái hay sao.


      Lại bây giờ Chu Viễn Đạt thân thể cường tráng, thân thủ bắt cá rất tốt, làm ruộng cũng rất thành thạo, về việc săn bắn, học qua vài lần là có thể làm rất tốt. Có đôi khi Chu Viễn Đạt mùa màng rãnh rỗi, cũng giúp đỡ Triệu Tất Đại vào rừng săn, ngẫu nhiên cũng có thể mang về ít thịt rừng.


      Bất quá cũng có nhiều, da lông đều đưa cho Triệu Tất Đại, chỉ lấy chút thịt. Mấy hôm Chu Viễn Đạt đem về ít thịt mà săn được đưa cho Tiết Thị nàng lấy ít mà ướm muối phơi khô.


      Có đối khi Chu Viễn Đạt cũng săn bắt được gì, hoặc là được rất ít, khó mà phân chia được. Bất quá như bây giờ, Chu Viễn Đạt mang về hai con thỏ rừng và sóc rừng….. đưa cho Chu Chỉ Nhược chơi đùa.


      Tuy rằng Chu Chỉ Nhược tính tình thành thục, nhưng từ mất cha mẹ, có tình thương quan tâm của cha mẹ, nay lại lần nữa nàng được trải qua thời gian có tình thương quan tâm của cha mẹ và cảm giác khi có gia đình là như thế nào, trong lòng nàng cũng có cảm giác rất lạ…


      Vả lại bản tính của con là thích mấy đồ chơi xinh xinh, vì thế Chu Viên Đạt cũng thường hay tạo cho nàng nhiều kinh hỉ vui vẻ.


      Lúc này Tiết Thị nhìn Chu Viễn Đạt cười : “Hàng ngày chàng là người tham ăn, biết tiết kiệm, lại có thể ra được những lời hay như vậy! Bây giờ có nhà nào mà còn tiền cơ chứ, nên phải dự trù ít nếu có chuyện gì xảy ra chúng ta còn có cái mà ứng phó được.”


      Chu Viễn Đạt : “Nàng tiền kia sao, giờ mười hai đồng bạc giấy cũng đổi được hai ba lượng bạc, giữ lại cũng vô dụng mà thôi, lại đổi bã cũng ko đổi được, vào trong thành bán lương thực, mấy người thương nhân chịu đưa bạc ra sao, có chăng bọn họ cũng chỉ đưa tiền bạc giấy mà thôi, thế lại còn ép giá xuống hai ba phần, cũng được gì.”


      Tiết Thị : “Chàng đến chuyện này, thiếp lại nhớ ngày hôm qua thiếp cùng Hà Tam gia chuyện phím, nghe Quách Thập Ngũ ở phía tây đầu thôn, người cùng họ với Quách Hộ Gia trong thành, hơn hai tháng trước con thứ ba nhà bị mang làm gia nô, lúc đó tiền tiêu vặt hàng tháng là tám lạng bạc.''

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 06: Khách Mời Mà Tới.


      Chu Viễn Đạt nghe xong giật mình kinh ngạc, : “ sao? ngay lập tức nhận được tám đồng sao?

      Mặc khác sau khi nghe xong Chu Viễn Đạt lại nghĩ tới chuyện: “Nhưng mà, trong nhà Quách Thập Ngũ kia còn ai chứ?”

      Tiết Thị : “Trong nhà Quách Thập Ngũ giờ còn có người con trai và người con rể”.

      Chu Viễn Đạt : “ cũng đúng, bất quá nàng xem chúng ta có phải hay cũng nên nhanh nhanh nắm chặt thời gian này.”

      Tiết Thị ngạc nhiên hỏi: “Nắm chặt? Nhưng nắm chặt là nắm cái gì chứ?”

      Chu Viễn Đạt, cười cười : “Nắm chặt thời gian này….sinh thêm cho ta đứa con trai!”

      Tiết Thị vung cái vá trong nồi lên, vừa tức giận vừa buồn cười : “ , nhanh uống rượu ăn cơm của chàng .”

      Chu Viễn Đạt cùng thê tử mình trêu đùa nhau mấy câu, trong lòng vui sướng liền vào trong phòng ăn xong sau đó lại lấy thịt muối treo xà nhà, cắt ít để nhắm uống rượu. Lúc này Chu Chỉ Nhược vẫn còn ngồi ở trong tiểu viện, chống cằm của mình, bên lại vừa vận công vừa suy nghĩ lại về chuyện gặp Chu Nguyên Chương.

      Cũng phải nàng cố ý muốn nịnh bợ gì Chu Nguyên Chương, chẳng qua là nếu như có tầng quan hệ này cũng coi như là tệ, về sau rất có lợi chứ có gì tệ cả. Nhìn cái tính tình kia của Chu Nguyên Chương hiểu, chỉ biết nếu làm thủ hạ của mà muốn phát tài thăng quan tiến chức là điều rất khó khắn….Chỉ cần nghĩ tới việc muốn chết già là điều dễ dàng a! Cho nên vẫn là an ổn làm dân thường vẫn tốt hơn.

      Tuy rằng vừa rồi Chu Chỉ Nhược có khuyên Chu Nguyên Chương hoàn tục, nhưng nàng cùng biết, Chu Nguyên Chương còn phải làm hòa thượng nhiều năm nữa. Chẳng qua là giờ cha mẹ nàng còn ở nơi này, nên phải suy nghĩ ra biện pháp phải làm sao để hai người họ lúc này phải rời khỏi nơi này.

      Hào Châu thể nào ở lại lâu được, tương lai nó biến thành chiến trường đẫm máu, cha mẹ cũng chỉ là những người dân bình thường, chiến loạn nhiều năm muốn tránh thoát cũng mấy dễ dàng. Quách Tử Hưng nổi dậy khởi nghĩa khi mình chín tuổi, cũng chính là thời điểm sau này mình gặp Trương Vô Kỵ ở Hán Thủy. Khi đó đừng chính mình là học “Cửu Chân Kinh”, mà cho dù nàng có cầm Ỷ Thiên Kiếm chăng nữa cũng thể nào bảo vệ được cha mẹ của mình.

      Chu Chỉ Nhược chìm đắm trong tâm của mình Chu Viễn Đạt to tiếng kêu nàng, thấy nàng thẳng vào trong nhà cũng gì nữa mà trở về phòng lấy thịt muối ra cắt.

      Lại lúc lâu sau, Tiết Thị nấu xong thịt gà, liền bưng lên hầu hạ Chu Viễn Đạt cùng Chu Chỉ Nhược ăn cơm.


      Chu Chỉ Nhược bây giờ vẫn chưa cai sữa, Tiết Thị sữa lại nhiều, lúc Chu Chỉ Nhược được hơn tuổi, sâu trong nội tâm của nàng luôn tự nhủ rằng mình là người trưởng thành, nhưng đối với chuyện ăn sữa mẹ, nàng lại có môt chút kháng cự nào cả. Kiếp trước khi nàng sáu tuổi mẫu thân vì bệnh nặng mà qua đời, mẫu thân trong trí nhớ của nàng tựa như những mảnh vỡ nho ràng thậm chí mơ hồ. Tuy rằng giờ dọn đến nơi này sinh sống, nhưng cũng biết được là có lây bệnh gì là hay , cho nên nàng có thể dính lấy mẫu thân để mẫu thân ôm vào lòng được giây phút nào tốt giây phút ấy.

      Những đoạn trí nhớ kiếp trước khi còn của Chu Chỉ Nhược hoàn toàn mất hết, cả đời này từng giờ từng khắc khi ở bên mẫu thân Chu Chỉ Nhược đều muốn nhớ kỹ từng chút bỏ qua giây phút này.

      Bây giờ ở Trừ Châu mặc dù mỗi ngày vẫn có chút gian khổ, nhưng nếu so sánh khi còn ở Giang Bắc sông Hán, nhìn tổng thể vẫn tốt hơn nhiều.

      Chu Chỉ Nhược cứ theo thời gian mỗi ngày trôi qua nàng cũng dần lớn lên, rốt cuộc nàng cũng cai sữa, mà Chu Viễn Đạt cũng gánh vai trách nhiệm đối với gia đình mình, mỗi ngày nếu ông làm ruộng cùng những người thợ săn vào rừng săn bắt thú, Tiết Thị cũng dần dần thân với những phụ nhân trong thôn, rãnh rỗi cũng có thể nhận chút đồ về để thêu thùa.

      Chu Chỉ Nhược tuy rằng tuổi còn , nhưng cũng có thể giúp đỡ làm ít nữ công đơn giản, Kỳ Chu Chỉ Nhược cũng biết thêu, hơn nữa nàng biết nhiều thủ pháp thêu khác nhau so với Tiết Thị và các phụ nhân khác ở trong thôn đẹp và tinh xảo hơn rất nhiều. Bởi vì các nữ đệ tử trong phái Nga Mi đều phải làm ít đồ nữ công để đổi lấy chi tiêu trong phái.

      Trong giang hồ Nga Mi nổi tiếng là đại môn phái, tuy rằng có ruộng hơn trăm mẫu cho người khác thuê trồng trọt, nhưng suy cho cùng sư nhiều cháo ít núi này đệ tử hơn trăm người, tất cả chi phí, thế còn phải chi tiêu lại giang hồ, rồi còn cùng quan phủ lại xã giao nữa, đều phải có tiền, những ... này ruộng giáp ranh và tiền cửa núi thợ săn chỗ ( phòng) luân phiên sử dụng theo thông lệ, nơi nào đủ dùng

      Cho nên phái Nga Mi thể nào nhận ít nữ công về làm để bù vào những chỗ còn thiếu, thế nên tất cả các nữ tử trong phái Nga Mi đều đem tất cả những thủ pháp thêu luyện đến mức nhuần nhuyễn thuần thục, độ tinh xảo của từng mũi thêu đều tuyệt mỹ những người khác khó có thể bì kịp. Trong phái Nga Mi thủ pháp thêu của Chu Chỉ Nhược là số ai có thể bì kịp, sau này nàng lại lên làm chưởng môn, tất nhiên nàng càng nắm tất cả các thủ phái thêu của phái Nga Mi hơn.

      Nếu Chu Chỉ Nhược dùng những thủ pháp thêu đó, chỉ sợ nàng đoạt hết những chỗ cần thêu thùa xung quanh thôn. Cho dù Tiết Thị cùng Chu Chỉ Nhược vì muốn làm cho mọi ghen ghét mà đem nhưng thủ pháp thêu này truyền thụ cho người khác, chỉ là nếu như những thủ pháp thêu này bị truyền ra ngoài, lại khiến cho phái Nga Mi chứ ý, cho dù Chu Chỉ Nhược có nhiều hay giải thích gì cũng có kết quả tốt.

      Cho nên có cách nao khác, Chu Chỉ Nhược nhiều lắm cũng chỉ có thể giúp mẫu thân làm những mẫu thêu đơn giản nhất. Bất quá như vậy cũng có chỗ tốt, vì điều đó mà Tiết Thị ngớt lời khên ngợi Chu Chỉ Nhược tuy còn nhu thuận như vậy rồi.

      Sắp sang năm mới, Chu Chỉ Nhươc cũng sắp được năm tuổi tính theo tuổi mụ rồi, rốt cuộc cũng có thể làm cho Tiết Thị an tâm để nàng chạy nhảy ở bên ngoài rồi. Nàng rốt cuộc có thể mở rộng khoảng gian hoạt động của mình lớn hơn từ xung quanh trong nhà mình ra đến bên ngoài sân nhà của mình.

      Có thể ra khỏi cửa, cuối cùng cũng làm cho những nghẹn khuất bấy lâu nay của Chu Chỉ Nhược hơi thở ra. Tuy rằng thể quá xa, nhưng cuối cùng nàng cũng có nhiều thời gian để làm nhiều việc khác hơn. Ít nhất lấy việc luyện công mà ra Chu Chỉ Nhược có thể tìm được xung quanh đó được chỗ vắng vẻ bình thường nhất để luyện Cửu Bạch Cốt Trảo…

      Nơi này nếu so với trong sân thể nào thấy được chút dấu vết gì, cho nên từ sau khi tìm thấy nơi này cho đến bây giờ Chu Chỉ Nhược vẫn còn rất cao hứng, tuy rằng vẫn thể rời xa cửa nhà quá, nhưng ít ra cũng có thể thừa dịp có người ở đây có thể tập luyện hai cái cây trước cửa cũng rất tốt.

      tại nếu lấy sức lực các ngón tay của Chu Chỉ Nhược, có thể nắm tách được lớp võ của cái cây cũng mấy khó khăn. Hơn nữa nàng luyện công ở bên ngoài nhà của mình, cũng có ai chú ý, cho dù có thấy chăng nữa cũng hoài nghi đứa trẻ năm tuổi như Chu Chỉ Nhược. Ban đầu nàng còn nghĩ chuyện này là chuyện tốt, nhưng mà…Chu Chỉ Nhược rất nhanh phát càng lúc càng có nhiều chuyện phiền toái lien tiếp kéo đến.

      Chu Chỉ Nhược mới được phép ra khỏi nhà mới có ba ngày, bị những đứa trẻ hàng xóm quay quanh mình.

      Bọn chúng cũng phải muốn khi dễ nàng, bộ dáng của Chu Chỉ Nhược nhìn xinh đẹp lại đáng là tiêu chuẩn của đại mỹ nữ sau này, Tiết Thị lại chăm sóc nàng rất kỹ quần áo đầu tóc lúc nào cũng sạch tươm tất, thế nên mấy đứa quanh đó thấy nàng đều muốn cùng nàng chơi đùa. Lại những hàng xóm xung quanh nhà Chu Chỉ Nhược đều sinh toàn con trai, mà có con . Cho nên cũng nào tới chơi cùng Chu Chỉ Nhược cả, cũng vì việc này này nên Chu Chỉ Nhược suốt ngày chỉ toàn các bé nhi quay quanh nàng.

      Chu Chỉ Nhược vốn cũng muốn xa cách chúng nó làm gì, nhưng mà đám trẻ con bảy tám tuổi có gì có thể chơi đùa. Hơi lớn hơn chút, ví dụ như nhi tử Hà Trường Sinh của Hà Tam gia, liền giống đám trẻ chăn trâu bình thường, suốt ngày chỉ huy đám trẻ con đuổi gà bắt chó. Chu Chỉ Nhược cố ép chính mình chơi mấy lần với những đứa trẻ này, ngược lại khiến cho ngay cả việc ra khỏi nhà cũng dần dần lười .

      Ngày hôm đó Chu Chỉ Nhược cũng giống như mọi khi, con đường trong thôn đối diện cửa nhà, nhìn thấy Hà Trường Sinh lắc lắc cánh tay rồi vật tay với tiểu tử thôn tây -- nếu như Chu Chỉ Nhược là bé trai, có thể chừng Hà Trường Sinh vẫn còn đến gây chuyện nàng hai lần. Nhưng nàng lại là nữ oa nhi, Hà Trường Sinh từng đến trêu chọc nàng hai lần, đều bị Chu Chỉ Nhược dùng ánh mắt lạnh lùng làm tản mát ra khí thế mà bức lui. liền dám trở lại trêu chọc nàng. Huống hồ cha mẹ của Hà Trường Sinh cũng biết ngày thường vẫn luôn gây họa, nên sớm bảo được bắt nạt con như Chu Chỉ Nhược, cho nên cũng dám lỗ mãng gây chuyện.

      Lại Chu Chỉ Nhược nhìn đám con nít vui đùa ầm ĩ, bỗng nhiên thấy có người phụ nữ từ hướng khác tiến lại gần đây.

      Bởi vì Chu Chỉ Nhược luyện công nên mắt có thể nhìn thấy rất , nhìn người phụ nữ đó lảo đảo, nghiêng ngã mà phí sau nàng lại còn có thêm bóng dáng nho theo phía sau, nhìn bóng dáng đó giống như là bé trai phải.

      Nàng ta tới cửa của từng nhà gõ cửa, nhưng lại ai ra mở cửa, Hà Tường Sinh chơi bên này thấy nàng ta về hướng nhà của mình, liền bỏ rơi đám con nít chơi với mình chạy nhanh về phía nàng ta.

      Chu Chỉ Nhược nghĩ ở Hào Châu mặc dù bây giờ vẫn còn nạn đói, nhưng trong nữa năm qua nạn dân chạy nạn cũng dần ít , lại biết nàng ta lai lịch như thế nào.

      Lúc này Hà Trường Sinh mang theo đám vây quanh lên, cùng đám con nít cùng nhau thất chủy bát thiệt biết chuyện gì,
      kia lại dùng tay áo che mặt, dẫn con của mình tránh . Hà Trường Sinh lúc này mới có 12, 13 tuổi, cũng nhìn ra là này tám phần là tới ăn xin, biết mình ở trong nhà cũng có lương thực dư thừa, cho nên đuổi đến nhà mình cửa đột nhiên mở, Lưu thị vươn bàn tay đến, kéo con mình vào.

      Chu Chỉ Nhược thính giác linh mẫn nên sớm nghe được ra là nàng ta vừa rồi đến từng nhà gõ cửa xin khất thực, nhưng tại làm gì có nhà nào dư lương thực mà bố thí cho nàng ta, thế nên làm sao có thể dám mở cửa ra được, chỉ có thể giả vờ như có ai ở nhà.

      Lưu Thị nghe thấy giọng của nhi tử mình ở ngoài cửa, nghe giọng giống như muốn chạy đến chỗ nàng ta, lại nghĩ biết nàng ta từ đâu chạy nạn tới đây, ai biết được nàng ta có mang theo dịch bệnh gì hay chứ, Lưu Thị nghĩ tới như vậy liền mở cửa lấy tây kẹp chặt tai của Hà Trường Sinh kéo vào trong nhà.

      Chỉ còn lại đám trẻ thấy thủ lĩnh của mình bị bắt về nhà rồi, tất cả đều cảm thấy có gì thú vị nữa liền tan ra. Lúc này Chu Chỉ Nhược vẫn còn đứng ở bên, cũng chẳng có ai quản nàng, liền thấy nàng ta đến trước cửa nhà mình gõ cửa.

      Chu Chỉ Nhược vốn cũng rảnh rỗi mà trông nom những chuyện như thế này, thấy nam hài theo nữ tử kia quay đầu lại nhìn nàng, tuy rằng khoảng cách khá xa, cũng nhìn khuôn mặt cho lắm, thế nhưng đôi mắt lại như có thần phát ra ánh sáng thành thục làm cho tâm của Chu Chỉ Nhược tự chủ được mà khẽ động trong lòng, ánh mắt thành thục, bình tĩnh đó của phù hợp so với tuổi của .

      Chu Chỉ Nhược tự chủ được mà cất bước tiến lại gần, từ phía sau nàng ta vào liền liếc nhìn nam hài cái, liền cất giọng gọi mẫu thân mở cửa.

      Tiết Thị cũng sớm nghe thấy tiếng gõ cửa, lại nghe thấy tiếng nữ nhi của mình gọi, đành phải ra ngoài, mở cửa, thấy bên cạnh nữ nhi của mình có phụ nhân trẻ tuổi, tuổi cũng chừng ba mươi mấy, sắc mặt vàng vọt, hai mắt vô thần, nhưng chính giữa chân mày của nàng lại có nốt ruồi son màu đỏ tươi ướt át lóa mắt, nhưng xem khí sắc này chịu đựng mệt mỏi tới cực hạn rồi.

      Tiết Thị cũng từng là người trải qua nạn đói, tự nhiên nhìn nàng có thể biết nàng ta chịu đói đến mức nào, vừa mới nãy nàng muốn ra mở cửa, cũng vì sợ gặp phải kẻ xấu, hoặc là người mang theo dịch bệnh, nay lại thấy nàng ấy chịu đói lâu lắm rồi, bộ dạng lung lay muốn đổ, liền giúp đỡ nàng, quay sang Chu Chỉ Nhược : “ Chỉ Nhược, dưới bếp còn chút thức ăn với canh con mau lấy đến đây”.

      Chu Chỉ Nhược biết dưới bếp còn thừa lại chút canh và thức ăn, liền múc thêm chén nữa đem đến, tuy rằng tại năm nạn đói khá hơn chút, nhưng ai cũng biết đây cũng chưa là gì!.

      Nếu có khả năng có thể giúp được ….cứ giúp họ phen .
      song ngư, Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.1: lần đầu gặp Mộc .

      Đợi đến khi Chu Chỉ Nhược bưng canh đem đến tay mình, Tiết Thị mới phát bên người phụ nhân còn có đứa , nhìn qua khoảng chừng ba bốn tuổi mà thôi, bộ dạng xem chừng đói bụng đến da bọc xương rồi, chỉ là tinh thần vẫn còn có chút linh động.

      Phụ nhân kia uống liền mà đem canh đút cho đứa bé kia uống trước, nhưng đứa bé đó chỉ uống hai hớp, luền đẩy ra cho nàng. Đợi đến khi hai người uống hết chén canh, Tiết Thị cũng dưới đánh giá hai người xong rồi, chỉ thấy phụ nhân này tuy rằng cực đói, nhưng cử chỉ vẫn mất chút lễ tiết nào, con của nàng cũng như thế, dù là cực đói, cư nhiên khi ăn canh cũng cí phát ra tiếng vang, khi uống canh cùng mẫu thân vẫn lễ phép.

      Tiết Thị liền biết hai người này đều phải là dân chúng bình thường chạy nạn, nhân tiện : "Ngươi là người ở nơi nào, sao lại đến nơi này, quê nhà ngươi ở đâu, sao lại để đói đến mức này, chẳng lẽ cố hương ngươi gặp họa rồi sao? Đứa bé này là con của ngươi?"

      Phụ nhân sao khi uống canh xong, thở dài cái, : "Ta là người Chung Ly, phu quân ta bị Thát tử giết chết. Nhà của ta lại có chỗ dựa, nên muốn mang đứa này Giang Nam nương nhờ họ hàng, ngờ đường lại bị trộm mất, biết phải làm sao, nên đành phải ăn xin. Hôm nay gặp được người cứu giúp, nghĩ đến khi nào có thể báo đáp được người...."

      xong liền quỳ xuống lạy.

      Tiết Thị lắp bắp kinh hãi, vội vươn tay ra đỡ, nhưng sao nhúc nhích được.... đến cũng kỳ lạ, phụ nhân này nhìn qya đói bụng đến mức gầy trơ xương, nhưng mà lực đạo của nàng ta rất mạnh, Tiết Thị cư nhiên kéo nàng lên được, nên bị nàng ta khấu đâug vài cái.

      Chu Chỉ Nhược ngồi ở bên nhìn thấy như vậy cũng cả kinh —— nàng tự nhiên có thể nhìn ra, nữ tử này là trong người mang võ công , chính là đói bụng đến mức phải ăn xin, cho nên hữu khí vô lực, cũng làm cho nàng nhất thời nhìn ra.

      Tiết Thị bị phụ nhân này khấu đầu vài cái, ra trong lòng có chút băn khoăn, liền kêu Chu Chỉ Nhược xuống dưới bếp lấy thêm hai cái bánh bao vội vàng mang đến cho hai người.

      Chu Chỉ Nhược cố tình muốn rời , thứ nhất vì thấy mẹ bệnh nặng, thứ hai cho dù này có cái gì ác ý, mình cũng có lý do gì từ chối, nên đành phải xuống dưới bếp, cầm tay cái bánh bao ra.

      Nhưng lúc ra thấy phụ nhân kia hướng Tiết Thị ngẩng đầu lên rồi lại lạy tiếp.

      Chu Chỉ Nhược vừa rồi chỉ lo cân nhắc lai lịch của người phụ nhân này, lại nghe nàng được vừa rồi nàng ta ở cùng mẫu thân cái gì.

      Cầm hai cái bánh bao đến gần, nhìn phụ nhân này khấu đầu, lại biết phải làm gì cho đúng.

      Tiết thị chân tay cũng luống cuống, đỡ dậy lại đỡ nổi, nhìn nàng khấu đầu ngừng, rốt cục cắn răng cái, : "Ta đáp ứng ngươi, trước tiên ngươi tạm đứng lên ."

      Phụ nhân kia liền ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ cảm kích, : " Con ta họ là Mộc, tên chữ , liền mong người có thể làm ơn coi chừng hai tháng giúp ta. Trong vòng hai tháng sau, ta trở về đưa ."

      Phụ nhân này xong cắn cắn môi, : "Nếu ta thể trở về, mong người đại ân đại đức giữ lại, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa, cũng báo đáp."

      xong từ trong lòng ngực lấy ra cái túi , nhét vào tay Tiết Thị,

      Tiết Thị cầm lấy cái túi , trong lòng thầm giật mình.

      Bởi vì Tiết thị chỉ cảm thấy cái túi này vừa cầm liền nặng trịch, bên trong từng khối từng khối có lớn có , liền biết trong túi này có vàng bạc , chỉ sợ phải có mấy chục lượng thôi đâu!

      Phụ nhân kia lúc này mới quay đầu với đứa bé kia: " nhi ngoan, mẫu thân là có chỗ khó, ngươi tạm ở đây, mẫu thân qua thời gian ngắn tới đón ngươi, được ?"

      Đứa bé kia gật gật đầu, : "Mẫu thân yên tâm, ta chờ ngươi trở về ."

      Mà bên kia Chu Chỉ Nhược nghe cũng giật mình —— nguyên lai đứa này chính là ngày sau trở thành nghĩa tử Chu Nguyên Chương là Mộc sao?

      Mộc này là tướng giỏi, dũng mãnh thiện chiến, ngày sau trấn thủ Vân Nam, chính là nhất phương chư hầu. Chỉ là Chu Chỉ Nhược biết được những việc sau này, hơn nữa nàng lại càng biết Mộc ngày sau tránh được bị Chu Nguyên Chương đối với những công thần khi xưa giúp mình giết nương tay.

      —— Chu Nguyên Chương ngay cả cháu ruột mình cũng buông tha, phỏng chừng Mộc , ai, dữ nhiều lành ít !

      Chu Chỉ Nhược nhìn tiểu nam hài trước mắt này, nhưng ra có chút tiếc hận thay —— thân là vương hầu như thế nào? Còn bằng dân chúng tầm thường, an an ổn ổn sống qua ngày!

      Mẫu thân Mộc căn dặn vài câu, để nghe lời, lại để cho Mộc đối với Tiết Thị dập đầu vài cái, sau đó liền xoay người rời .

      May mà hôm nay thời tiết cực kỳ rét lạnh, hàng xóm đều ở trong nhà tránh rét, Chu Viễn Đạt theo Hà Phong Niên cùng Triệu Tất vào rừng săn đến giờ này vẫn chưa quay trở về, bằng phụ nhân này cũng chưa dám chắc cứ như vậy đem nhi tử phó thác cho người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt .

      Mộc nhìn mẫu thân xa, cũng kinh hoảng la to, mà đứng ở nơi đó nhìn.

      Tiết thị đợi đến khi phụ nhân kia được xa, đem túi kia lại lấy ra nhìn kỹ lần nữa, chỉ thấy trong gói to này chính là gấm vóc được dệt tốt nhất, mặt thêu đóa hoa sen trắng, lại mở ra túi kia, bên trong đều là vàng óng ánh.
      Last edited by a moderator: 9/3/16
      song ngư, Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co len nha ban

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      7.1 tt
      Tiết Thị bị làm cho hoảng sợ —— mặc dù nàng cũng có chuẩn bị trước, nhưng trong lòng cũng chỉ cho rằng là bạc thôi, nhưng ngờ tất cả đều là vàng. Tiết Thị cả đời chưa từng thấy qua vàng nhiều như thế này, cho nên khi cầm tay, mặc dù so với bạc nặng chút, nàng cũng cảm giác được.

      Tiết Thị liền thu hồi túi vàng, xoay đầu nhìn về bên ngoài, người cũng thấy, liền kéo hai đứa bé vào trong nhà đóng chặt cửa lại —— lúc này mới phát , Chu Chỉ Nhược tay còn cầm hai cái bánh bao, có đưa cho phụ nhân kia.

      Tiết Thị lúc này tâm hoảng ý loạn, cảm thấy mình là phải rước vào đại họa gì, nhưng nhìn Mộc , lại đành lòng bỏ mặc —— huống hồ còn cầm vàng của người ta.

      Bên kia Chu Chỉ Nhược muốn đưa cho cái bánh bao cho Mộc , Mộc cũng khách khí, nhận lấy bánh liền ăn.

      Tiết Thị nhìn Mộc , trong lòng cũng biết phải làm như thế nào, chỉ đành phải chờ Chu Viễn Đạt về nhà sau.

      Nhưng ngờ ngày trôi qua nhưng Chu Viễn Đạt vẫn chưa có trở về, Tiết Thị thay phiên giúp hai đứa trẻ tắm thay đồ, trong lòng càng thêm yên. biết phải làm sao, chỉ đành phải đem hai hài tử cùng nhau ở chung chỗ, trước dỗ ngủ, chính mình ngồi ở dưới đèn, tâm loạn như ma.

      Tiết Thị nhất thời nhớ lại phụ nhân kia, lại nhìn xem gương mặt Mộc ngủ, cảm thấy đứa này chỉ sợ là cái tai họa, muốn Chu Viễn Đạt về cùng nhau thương lượng, nhưng ông ấy vẫn chưa về.

      Tiết Thị ngồi đợi đến nửa đêm, qua giờ sửu, nàng muốn nằm gục bàn mà ngủ, lại nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.

      Tiết Thị đột nhiên giựt mình bừng tỉnh, khỏi hoảng sợ, mở cửa, mà ở trong viện : "Ai đó?"

      Ngoài cửa truyền đến thanh của Chu Viễn Đạt: "Là ta, nhanh mở cửa!"

      Tiết thị rốt cục thở dài nhõm hơi, đem trái tim treo cổ họng trở về, bước lên phía trước mở cửa, gặp Chu Viễn Đạt cầm mấy xiên thép, xiên trói hai thỏ hoang, con chim trĩ, đối Tiết thị : "Mau đóng cửa lại, hôm nay ta gặp phải chuyện tốt."

      Tiết Thị cầm xiên thịt thú của và vài thứ khác, : "Chàng cũng gặp phải chuyện tốt sao? Ta hôm nay cũng gặp phải chuyện."

      Chu Viễn Đạt sửng sốt: "Nàng gặp phải chuyện gì?"

      Tiết Thị gật gật đầu, lại : "Chàng ăn gì chưa? Trong bếp còn có cơm và ít thức ăn, ta hâm nóng ."

      Chu Viễn Đạt gật gật đầu: "Cũng tốt, ta ở trong phòng chờ nàng."

      Tiết Thị : "Trong phòng có đứa , là người khác gửi chúng ta, ngươi vào phòng nghỉ ngơi đợi ta tỉ mỉ với ngươi."

      Chu Viễn Đạt sửng sốt: "Cái gì? Có đứa ?"

      Tiết thị gật gật đầu: "Ngươi trước nghỉ ngơi, ta giải thích sau."

      Chu Viễn Đạt biết thê tử là người thiện lương, sợ nàng bị người ta gạt, vừa bước vào nhà, thấy hai đầu hài tử ở cùng chỗ, ngủ say.

      Chu Viễn Đạt thấy Mộc tuy rằng bộ dạng xanh xao vàng vọt, nhưng mặt vẫn mất cỗ tuấn khí nho , hơn nữa dung mạo cũng đoan chính, tuấn tú, trong lòng cơn tức giận cùng bất an, cũng hạ chút.

      Tiết Thị sợ Chu Viễ Đạt làm chuyện gì tốt, bưng đồ ăn nóng vào trong phòng, thấy Chu Viễn Đạt đứng ở trước giường nhìn hai hài tử.

      Tiết Thị kéo Chu Viễn Đạt ngồi vào bàn dùng cơm, liền đem chuyện buổi chiều nay , sau đó lại quay người lại đến rương lấy ra túi vàng cho Chu Viễn Đạt xem.

      Chu Viễn Đạt nghe được nửa, bắt đầu than thở, chờ Tiết thị xong, liền thấp giọng : "Ngươi tại sao hôm nay ta về trễ?"

      Tiết Thị : "Ngươi vốn có ở lại qua đêm trong rừng nên trở về, cái này cũng có gì. Chỉ là hôm nay trong lòng của ta nóng ruột, mới chờ ngươi đến tận giờ này."

      Chu Viễn Đạt : "Ta với nàng hôm nay về nhà sao lại giữ lời được. Nhưng mà xuống núi gặp được đám quan binh, vây quanh ta kiểm tra nửa ngày, có lấy cái gì của chúng ta, bắt ta theo họ vòng vo ở trong rừng nửa ngày. ra lại nghênh đón thêm đội binh khác, ta thấy người cầm đầu đội treo lên cái thủ cấp"

      Tiết thị nghe thấy như vậy, lắp bắp kinh hãi, Chu Viễn Đạt lại : "Ta vừa vặn quỳ mặt đất, thủ cấp kia lăn đến gần, mặc dù nhìn ra nam nữ, nhưng có thấy giữa lông mày người đó có nốt chu sa, chỉ sợ đó là mẫu thân đứa này"

      Tiết Thị lại giật mình: " Tại sao như thế!"

      Chu Viễn Đạt : "Ta nghe đầu lĩnh kia là bắt được nghịch tặc, đường truy sát."

      xong thở dài, : "Mấy năm này tuy rằng nạn đói nghiêm trọng, nhưng lại lưu dân nào đến đây. Chính là hai năm kia nạn đói lợi hại, có ít người vào đảng giáo, có Minh giáo cùng Bạch Liên giáo Chung Ly giáo là nhiều nhất. Ta nghĩ này, aizz cũng chính là người trong Minh giáo."

      Năm trước người trong thôn xã trưởng từng triệu tập thôn dân qua chuyện của Minh giáo, kêu mọi người cẩn thận ở nhà, cần vào tà giáo này. Tuy rằng Tiết Thị hiểu Minh giáo là như thế nào, nhưng biết căn triều Nguyên mặc dù tránh khỏi các loại giáo phái, nhưng đối với chuyện bí mật tiếp tay, cấm rất nghiêm, cho nên cũng dám thăm dò chút gì chuyện giáo phái này.

      Kỳ trong thời kỳ nhà Nguyên phật giáo cũng bị cấm đoán nhiều, thậm chí dưới thời nhà Nguyên ngay cả Võ , Thiếu Lâm, Nga Mi cũng thầm mở rộng môn phái, Nguyên triều triều đình đều có chính thức cấm diệt, nhưng ra Minh giáo có từ thời nhà Tống sau dần dần chia làm hai chi, chi bị triều đình nhà Nguyên chiêu dụ, trở thành tay sai cho triều đình, nhưng rồi cũng lại từ từ tan rã, hơn hai mươi năm trước liền có nhiều hành động cho lắm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :